Bia Đỡ Đạn Tiên Sinh Chuyển Chính Đi!

Chương 19

Ốc sên nhỏ chạy vội ( 飞奔的小蜗牛)

30/11/2020

Đến khi vào nhà, Tần Luật mới tỉnh tỉnh đôi chút, cầm quần áo đi tắm, người ngợm sạch sẽ thơm tho xong cậu mới hoàn toàn tỉnh táo, ôm máy tính lên mạng lướt weibo, hơi áy náy đọc hàng loạt bình luận oán trách trên weibo.

Tần Thời Minh Nguyệt: Chuyện ca hội rất xin lỗi mọi người, hôm nay có việc đột xuất, sẽ lên lịch bù =3=

Sau đó đóng weibo tìm phim ngồi xem.

Hướng Trạch tắm xong thấy Tần Luật ngồi nghịch máy tính, kinh ngạc hỏi: “Không phải bảo mệt sao, giờ lại ngồi chơi máy tính?” Nói xong vén chăn ngồi lên giường.

Tần Luật né ánh nhìn của Hướng Trạch, thấp giọng nói: “Chúng ta xem phim hành động nhé.”

“Hôm qua không phải vừa mới xem sao?”

Tần Luật lợi dụng hơi men có sẵn lớn mật mở miệng: “Không phải là phim hành động như kia…”

Hướng Trạch cau mày nghĩ nghĩ một hồi: “Phim hành động còn chia thể loại cơ à?”

Tần Luật nắm gối đập Hướng Trạch một cái, hung tợn nói: “Anh có phải là đàn ông không!”

Nhìn gương mặt đỏ ứng, ánh mắt né tránh của Tần Luật, bấy giờ Hướng Trạch mới vỡ lẽ. Ôm vai Tần Luật, ghé lỗ tai cậu thì thầm: “Chắc chứ?”

“Thích thì xem được chưa!” Hét xong hất tay Hướng Trạch, trùm chăn nằm xuống. Tần Luật ngượng quá đi, loại chuyện này còn để người ta nói thẳng ra mới hiểu là sao! Ám chỉ như vậy đối với Tần Luật là cực hạn lắm rồi, thế mà đối phương còn muốn cậu nói rõ ràng hơn! Tần Luật chôn đầu trong chăn đợi hồi lâu cũng không thấy người kia nhúc nhích, lát sau nghe thấy tiếng soàn soạt, Hướng Trạch xuống giường, chuyện gì thế! Giờ không phải là lúc nhào lên sao, đi đâu vậy ta?

Đến tận khi Tần Luật đứng ở lằn ranh bùng nổ thì Hướng Trạch mới trở về. Chậm rãi vòng tay ôm eo Tần Luật, Tần Luật tránh qua tránh lại, rồi nằm im: “Không phải bỏ đi sao? Lại đây làm gì?”

Hướng Trạch dán bên tai Tần Luật thấp giọng nhả từng tiếng: “Đi lấy ít đồ.” Môi vẫn dính lên vành tai. Tần Luật hạ bả vai, xoay người lại, Hướng Trạch thừa cơ hôn cậu. Tần Luật vô cùng phối hợp, hé môi, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi Hướng Trạch, bị Hướng Trạch càng thêm kịch liệt phản kích.

Mút mát hồi lâu, khi hô hấp cả hai không ổn định thì mới buông. Hướng Trạch dùng tay vén tóc Tần Luật, chỉnh hai bên tóc mai, hôn một cái lên trán, sau lại hôn gò má rực hồng, dời xuống môi dưới lưu luyến hồi lâu. Tay từ từ vói vào trong vạt áo, lại hôn hít trận nữa, Hướng Trạch dán gần Tần Luật khẽ hỏi: “Cởi quần áo nhé?”

Tần Luật không trả lời, hơi nâng hông, ngầm chấp nhận. Cả ai đều mặc áo phông, nhấc tay lên một cái là cởi ra. Hai thân thể trần trụi cọ sát vào nhau, nụ hôn Hướng Trạch lần từ môi dời xuống cổ, mân mê trên cổ hồi lâu tiếp tục dời xuống dưới nữa. Tay cũng không rảnh rỗi, từ từ lần ra phía sau Tần Luật, làm công tác chuẩn bị cho bước tiếp theo, Tần Luật vội vàng mở miệng: “Này, anh không cần…”

Hướng Trạch dừng động tác, môi chạy đến bên tai Tần Luật, miết miết: “Sợ sao?”

Tần Luật vòng tay ôm cổ Hướng Trạch cọ cọ: “Thật ra… có một chút…”

“Anh sẽ cố hết sức làm chậm rãi…” Nghe lời Hướng Trạch nói, Tần Luật gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của Tần Luật, Hướng Trạch tiếp tục động tác.

Một ngón tay đẩy vào thăm dò, Tần Luật hơi khó chịu giật giật, Hướng Trạch nâng người lên hỏi: “Đau?” Tần Luật lắc đầu, mặt chôn bên vai Hướng Trạch, cổ họng khẽ hừ hừ hai tiếng.

Thấy Tần Luật không khó chịu, Hướng Trạch tiếp tục thêm một ngón tay, “Ha… Chậm lại xíu…”

Tần Luật cắn lên vai Hướng Trạch một cái.

Tỉ mỉ hôn từng phần trên mặt Tần Luật, tay không ngừng hoạt động, đến khi ba ngón tay dễ dàng ra vào, Hướng Trạch từ từ rút ra, vùi vào tận gốc.

“Ư… Sao tự dưng lại vào toàn bộ… Ha… Đừng động… Đau.” Tần Luật ôm Hướng Trạch thật chặt, nhíu mày kêu vài tiếng vụn vặt.

“Anh cũng đau… Em thả lòng chút…” Hướng Trạch cũng không biết nên tiến hay nên lùi.

“Không khống chế được…”

Hướng Trạch động động thân người, nhẹ nhàng gặm cắn phần cổ lẫn xương quai xanh trên người Tần Luật, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trần, qua hồi lâu Tần Luật mới dần thích ứng, đối mặt nói: “Thử động một cái xem…”

Nghe thấy giọng Tần Luật bình thường trở lại, Hướng Trạch mới bắt đầu từ tốn đưa đẩy, thanh âm Tần Luật dần dần mất thống khổ, Hướng Trạch cững chầm chậm tập trung tinh thần vào cuộc chơi tình ái này.

Lần đầu tiên rất nhanh kết thúc, Tần Luật nằm phịch trên giường thở dốc, tay Hướng Trạch vuốt ve tấm lưng mịn màng của Tần Luật, chờ Tần Luật ổn định hơi thở, mới hỏi: “Thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Tần Luật lắc đầu, tựa vào Hướng Trạch: “Người nhớp nháp mồ hôi, muốn đi tắm.”



Hướng Trạch ngồi dậy, định ôm Tần Luật thì bị từ chối: “Đâu phải con gái, không cần ôm, đỡ em.”

Tay Hướng Trạch nắm hông Tần Luật, khoác tay Tần Luật lên vai đỡ cậu từ từ vào phòng tắm, vốn Tần Luật không định để Hướng Trạch giúp cậu xử lý, chẳng qua Hướng Trạch lo lắng một mình cậu sẽ gặp khó khăn nên kiên quyết ở lại, ngay trước mặt Hướng Trạch mò mẫm không bằng để Hướng Trạch giúp luôn cho rồi. Trải qua một hồi tình sự, Tần Luật vô cùng mệt mỏi, bám dính người lên thân Hướng Trạch gật gù. Đến lúc Hướng Trạch giúp cậu tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Tần Luật đã thiếp đi từ lúc nào, cuối cùng vẫn do Hướng Trạch ôm Tần Luật về giường.

Hôm sau Hướng Trạch tỉnh lại, Tần Luật hẵng còn nằm gọn trong lồng ngực say ngủ. Khẽ chạm tóc Tần Luật, Hướng Trạch đem mặt chôn trong cổ cậu, dùng môi vuốt ve khóe miệng Tần Luật, chốc sau lại tiếp tục mơ màng. Lần thứ hai mở mắt là do bị người trong lòng lay tỉnh.

“Sao thế?” Hướng Trạch vội vàng hỏi, “Trên người có chỗ nào khó chịu không?”

“Em đói! Nhanh đi nấu cơm!” Tần Luật hùng hồn sai bảo.

Hướng Trạch hôn trán Tần Luật, đứng dậy làm cơm cho cậu.

Tận khi Hướng Trạch bưng bữa sáng vào phòng ngủ, Tần Luật mới không tình nguyện vén chăn đứng lên.

“Không muốn dậy thì ngồi trên giường ăn, thoải mái hơn.” Hướng Trạch nhận ra Tần Luật không vui nên vội nói.

Tần Luật vẫn ngồi dậy mặc quần áo tử tế rồi vào phòng tắm: “Em không có thói quen chưa đánh răng mà đã ngồi ăn.”

Bữa sáng là cháo trắng ăn kèm chút dưa muối, may Tần Luật không kén chọn, hơn nữa cậu rất đói, nên ăn vô cùng ngon miệng. Ăn xong cậu lại nằm ườn trên giường, Hướng Trạch rửa xong bát đũa trở lại cũng lên giường ngồi với Tần Luật.

“Tiểu Luật,” Tay khẽ vuốt tóc Tần Luật, Tần Luật được vuốt ve rất thoải mái, híp mắt hưởng thụ, “Tết năm nay theo anh về nhà đi.”

“Về nhà?” Tần Luật mở to mắt nghi hoặc.

“Ừ, muốn mang em về gặp cha mẹ, họ nhất định sẽ vui lắm.”

Tần Luật chôn người trong chăn nói thầm: “Không cầm gậy đánh đuổi là tốt lắm rồi, thích sao nổi.”

“Tiểu Luật, tư tưởng cha mẹ anh rất tiến bộ, hơn nữa chuyện này anh đã nói cho hai người họ từ lâu, hiện tại họ cũng chấp nhận rồi. Em qua đó sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tần Luật vẫn từ chối: “Tết năm nay em muốn trở về nhà nói với cha mẹ chuyện hai đứa mình.”

“Để anh đi cùng em?”

“Không cần, em đã come out với cả nhà từ sớm, không sao đâu.”

“Thật sự không cần?”

“Không cần, hơn nữa họ là cha mẹ em mà, sao nỡ làm em bị thương.”

Hướng Trạch ừ tiếng rồi lại hỏi: “Xế chiều hôm nay em rời đi?”

“Ừ…” Tần Luật chà chà mặt vào ngực Hướng Trạch.

“Qua năm nay là ổn rồi.”

“Ừ…”

Hai người bần thần ngơ ngẩn ngồi trên giường đến tận giữa trưa mới bước xuống, giải quyết xong bữa trưa, Hướng Trạch lái xe đưa Tần Luật đến ga, xe gửi trong bãi đỗ, Hướng Trạch từ đầu đến cuối nắm tay Tần Luật không buông.

Tần Luật buồn cười: “Làm sao thế?”

Hướng Trạch không trả lời, nhét Tần Luật vào lại trong xe hôn hít hồi lâu mới tách rời.

Tần Luật biết Hướng Trạch không nỡ để mình đi, mà chính cậu cũng không muốn phá không khí, chỉ đành cúi đầu khẽ nói: “Sắp đến giờ rồi, nhanh lên.” Hướng Trạch lúc này mới xuống xe cùng Hướng Trạch đi vào sân ga.

Rất nhanh sau đó, Tần Luật bước theo dòng người, Tần Luật vẫy vẫy tay với Hướng Trạch rồi lên tàu về nhà.

Qua hai giờ lắc lư trên tàu, Tần Luật mới về đến nhà. Nằm trên ghế sôpha, Tần Luật lấy di động ra gọi cho Hướng Trạch.



“Đến nơi rồi?” Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

“Ừ, vừa về, ngồi tàu hơi mệt.”

“Có phải do tối qua anh làm hơi… cho nên khó chịu?”

“Bỏ đi!! Là do em ngồi lâu nên đau! Ngủ một giấc là ổn!”

“Được được, không phải thì không phải, em đi nghỉ đi.”

Không nhắc không nhớ, bị Hướng Trạch gợi lại, Tần Luật bỗng thấy hơi khó chịu thật, thầm lầm bầm mắng vài câu, sau đó cam chịu số phận lên giường nghỉ.

Khi mở mắt ra đã là 6 giờ, Tần Luật ngồi ăn chút đồ linh tinh làm cơm tối, mở máy, lên QQ, vào nhóm chat xin lỗi mọi người vì hành vi vô trách nhiệm tối qua.

Tần Thời Minh Nguyệt: T^T

Tiểu Meo Meo: (╰_╯)#(╰_╯)#(╰_╯)# Nguyệt thụ, anh còn dám xuất hiện!!

Thính Phong: Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!

Đậu Đậu: >O< Đúng!! Khiến bọn em chờ dài cả cổ!

Cà Phê: (╰_╯)#(╰_╯)# Đúng!

Khổ Đinh Trà: Minh Nguyệt, ăn gì chưa?

Tần Thời Minh Nguyệt: Ăn một chút rồi.

Khổ Đinh Trà: Mai phải đi làm, chơi một lúc nhớ tắt đi nghỉ ngơi.

Tần Thời Minh Nguyệt: =_= Thật ra em giờ em vẫn thấy hơi mệt.

Tiểu Meo Meo: →_→ Chưa chi đã phấn hồng bay tung tóe rồi!! Quá đáng thật!

Thính Phong: TOT Nuôi thụ thụ trong nhà quả là phải khác.

Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′) 凸!!!

Đột nhiên dưới góc phải màn hình nhấp nháy.

Cà Phê: = ̄ω ̄=

Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Đừng có dùng biểu cảm này, nhìn cái mặt kia của cậu là tôi lại thấy đau đầu.

Cà Phê: = ̄ω ̄= Cùng Khổ Đinh Trà có gì gì rồi phải không?

Tần Thời Minh Nguyệt: Cút cút cút!!!

Cà Phê: Xem ra là có thật? Thấy thế nào?

Tần Thời Minh Nguyệt: Đau!!!!

Cà Phê: Dần dần rồi sẽ khác ⊙▽⊙

Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Kinh nghiệm của người đi trước?

Cà Phê: o(*////▽////*)q Dù sao thì khi tôi với Thư Nguyên gắn bó thấy vô cùng ổn, cần giúp gì không?

Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Rất cảm ơn, tạm thời không cần!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Đỡ Đạn Tiên Sinh Chuyển Chính Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook