Chương 26: Bay đi mất
A Lí Lí Nha
28/12/2022
“Bây giờ còn lại bao nhiêu?”
Bố đang hỏi hắn.
Lâm Trí Viễn cười cười, báo một con số. Tay của lái xe không kiềm chế được nắm chặt tay lái, trợ lý ở hàng ghế trước cũng không khỏi muốn quay đầu nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Dù sao anh ta cũng là trợ lý chuyên nghiệp.
Hô hấp của bố hắn thoáng ngưng trệ, sau đó nở nụ cười khổ, vừa cười khổ vừa lắc đầu: “Chẳng trách con hoàn toàn không muốn trở về. Mấy năm nay một mình con kiếm ở Mỹ hơn hẳn tất cả mấy người chúng ta.”
May mà năm đó ông không cản trở hắn. Trong lòng người làm cha thầm cảm thấy may mắn cho mình, còn có phần nghĩ lại mà sợ.
“Không thể nói như vậy, bố à.” Lâm Trí Viễn mỉm cười an ủi bố: “Không phải một mình con, chúng con có đoàn đội hơn mấy trăm người. Bọn họ đều là những người thông minh nhất thế giới. Vả lại làm cái này mạo hiểm rất lớn, hàng năm người nhảy lầu ở phố Wall cũng không ít.”
“Ai da…” Nghe đến đây, bố hắn lại lo lắng, quên mất chuyện gọi con trai về nước kế thừa gia nghiệp: “Công việc này của các con nguy hiểm quá, khó tránh khỏi lời lỗ… Nghe lời bố, tiền lỗ rồi thì thôi, nếu con có ngày đó… cũng đừng lo lắng nghĩ quẩn, quay về tìm bố và mẹ con, chí ít trong nhà còn có Thiên Thịnh chống đỡ cho con.”
Thiên Thịnh đúng là tâm huyết của ông, nhưng con trai là sinh mạng của ông. KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc ????r????????ện ????ại ﹎ Trù????Tr????????ệ n.???????? ﹎
Lâm Trí Viễn mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi, bố.”
Trợ lý ngồi phía trước trộm thở ra một hơi, cảm thấy hôm nay thế giới quan của mình lại được đổi mới.
Sếp Lâm… Anh ta lén lút nhìn người đàn ông anh tuấn ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt khôi ngô, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt đào hoa… Bề ngoài đẹp trai, còn giỏi kiếm tiền như thế, không biết người phụ nữ nào mới được làm con dâu nhà họ Lâm.
Phải biết rằng Chủ tịch Lâm thầm muốn ôm cháu trai đến điên rồi. Cứ hễ quản lý cấp cao mang con tới công ty, ông đều muốn ôm một cái.
Anh ta lại không nhịn được liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên phát hiện sếp Lâm nhìn ra bên ngoài, biến sắc mặt. Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn đột nhiên biến mất, cả người vô cảm, khí chất thoáng trở nên sắc bén, phẫn nộ… hình như còn có điên cuồng? Anh ta chớp mắt mấy cái, mình nhìn nhầm rồi ư?
Anh ta lén liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Dọc đường toàn là cửa hàng ăn, ven đường đứng đầy người, anh ta không biết hắn nhìn thấy cái gì.
“Chú Trương, phiền dừng xe bên đường.” Sếp Lâm cất tiếng nói, giọng điệu lạnh băng.
“Sao thế?” Chủ tịch Lâm hỏi.
“Bố.” Trợ lý lén liếc nhìn, sắc mặt sếp Lâm đã khôi phục bình thường, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Con nhìn thấy một bạn học, xuống tìm cậu ta hàn huyên chút.”
“Nhớ về nhà sớm.”
Lái xe đã dừng xe ở ven đường, ông ta nghe thấy sếp Lâm nói: “Không cần chờ con, đêm nay con không về.”
Sau khi Lâm Trí Viễn xuống xe mới phát hiện tay phải của mình đang hơi run. Hắn giơ tay lên nhìn, lại ngước mắt nhìn về vị trí vừa rồi nhìn thấy.
Nơi đó đã không còn ai.
Hắn chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.
Hắn vừa mới nhìn thấy Bích Hà của hắn đi ra từ quán cơm… với một người đàn ông. Người đàn ông nắm tay cô, đứng đó chỉnh tóc cho cô. Cô đưa tay phủi cổ áo cho người đàn ông, nét mặt rất dịu dàng.
Chú chim nhỏ của hắn sắp bị người đàn ông khác bắt đi.
Ai dám cướp người phụ nữ của hắn?
Khuôn mặt Lâm Trí Viễn lạnh như tiền, hắn lại cúi đầu nhìn tay phải ngày càng run dữ dội của mình. Hắn biết khi bản thân hưng phấn cực độ thì sẽ như thế này. Càng hưng phấn càng run mạnh. Đã đi khám bác sĩ, không chữa được.
Bàn tay hắn run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi điện cho Bích Hà… nhưng lại cười mỉa mai một tiếng, đổi số điện thoại khác.
“Sếp Vương.”
“Tôi là Lâm Trí Viễn.”
“Phải phải.”
“Làm phiền ông một việc. Có thể bảo người tra giúp tôi bất động sản của Thiên Thịnh ở Giang Nam, thành phố C, trong Giang Nam Xuân Thiên, tòa nhà A6 có một chủ sở hữu tên là Lương Bích Hà không? Tra thêm giúp tôi căn hộ của cô ấy là tầng mấy số mấy.”
“Cần ngay lập tức, tôi chờ.”
Từ lâu hắn đã biết căn hộ cô mua là của nhà mình khai thác. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn chờ cô, trấn an cô, tôn trọng cô, từ từ tiếp cận cô…
Thế nhưng bây giờ cô lại muốn bay đi mất, bay vào vòng tay người đàn ông khác.
Hắn tuyệt đối không cho phép.
Bố đang hỏi hắn.
Lâm Trí Viễn cười cười, báo một con số. Tay của lái xe không kiềm chế được nắm chặt tay lái, trợ lý ở hàng ghế trước cũng không khỏi muốn quay đầu nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Dù sao anh ta cũng là trợ lý chuyên nghiệp.
Hô hấp của bố hắn thoáng ngưng trệ, sau đó nở nụ cười khổ, vừa cười khổ vừa lắc đầu: “Chẳng trách con hoàn toàn không muốn trở về. Mấy năm nay một mình con kiếm ở Mỹ hơn hẳn tất cả mấy người chúng ta.”
May mà năm đó ông không cản trở hắn. Trong lòng người làm cha thầm cảm thấy may mắn cho mình, còn có phần nghĩ lại mà sợ.
“Không thể nói như vậy, bố à.” Lâm Trí Viễn mỉm cười an ủi bố: “Không phải một mình con, chúng con có đoàn đội hơn mấy trăm người. Bọn họ đều là những người thông minh nhất thế giới. Vả lại làm cái này mạo hiểm rất lớn, hàng năm người nhảy lầu ở phố Wall cũng không ít.”
“Ai da…” Nghe đến đây, bố hắn lại lo lắng, quên mất chuyện gọi con trai về nước kế thừa gia nghiệp: “Công việc này của các con nguy hiểm quá, khó tránh khỏi lời lỗ… Nghe lời bố, tiền lỗ rồi thì thôi, nếu con có ngày đó… cũng đừng lo lắng nghĩ quẩn, quay về tìm bố và mẹ con, chí ít trong nhà còn có Thiên Thịnh chống đỡ cho con.”
Thiên Thịnh đúng là tâm huyết của ông, nhưng con trai là sinh mạng của ông. KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc ????r????????ện ????ại ﹎ Trù????Tr????????ệ n.???????? ﹎
Lâm Trí Viễn mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi, bố.”
Trợ lý ngồi phía trước trộm thở ra một hơi, cảm thấy hôm nay thế giới quan của mình lại được đổi mới.
Sếp Lâm… Anh ta lén lút nhìn người đàn ông anh tuấn ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt khôi ngô, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt đào hoa… Bề ngoài đẹp trai, còn giỏi kiếm tiền như thế, không biết người phụ nữ nào mới được làm con dâu nhà họ Lâm.
Phải biết rằng Chủ tịch Lâm thầm muốn ôm cháu trai đến điên rồi. Cứ hễ quản lý cấp cao mang con tới công ty, ông đều muốn ôm một cái.
Anh ta lại không nhịn được liếc nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên phát hiện sếp Lâm nhìn ra bên ngoài, biến sắc mặt. Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn đột nhiên biến mất, cả người vô cảm, khí chất thoáng trở nên sắc bén, phẫn nộ… hình như còn có điên cuồng? Anh ta chớp mắt mấy cái, mình nhìn nhầm rồi ư?
Anh ta lén liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Dọc đường toàn là cửa hàng ăn, ven đường đứng đầy người, anh ta không biết hắn nhìn thấy cái gì.
“Chú Trương, phiền dừng xe bên đường.” Sếp Lâm cất tiếng nói, giọng điệu lạnh băng.
“Sao thế?” Chủ tịch Lâm hỏi.
“Bố.” Trợ lý lén liếc nhìn, sắc mặt sếp Lâm đã khôi phục bình thường, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Con nhìn thấy một bạn học, xuống tìm cậu ta hàn huyên chút.”
“Nhớ về nhà sớm.”
Lái xe đã dừng xe ở ven đường, ông ta nghe thấy sếp Lâm nói: “Không cần chờ con, đêm nay con không về.”
Sau khi Lâm Trí Viễn xuống xe mới phát hiện tay phải của mình đang hơi run. Hắn giơ tay lên nhìn, lại ngước mắt nhìn về vị trí vừa rồi nhìn thấy.
Nơi đó đã không còn ai.
Hắn chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.
Hắn vừa mới nhìn thấy Bích Hà của hắn đi ra từ quán cơm… với một người đàn ông. Người đàn ông nắm tay cô, đứng đó chỉnh tóc cho cô. Cô đưa tay phủi cổ áo cho người đàn ông, nét mặt rất dịu dàng.
Chú chim nhỏ của hắn sắp bị người đàn ông khác bắt đi.
Ai dám cướp người phụ nữ của hắn?
Khuôn mặt Lâm Trí Viễn lạnh như tiền, hắn lại cúi đầu nhìn tay phải ngày càng run dữ dội của mình. Hắn biết khi bản thân hưng phấn cực độ thì sẽ như thế này. Càng hưng phấn càng run mạnh. Đã đi khám bác sĩ, không chữa được.
Bàn tay hắn run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi điện cho Bích Hà… nhưng lại cười mỉa mai một tiếng, đổi số điện thoại khác.
“Sếp Vương.”
“Tôi là Lâm Trí Viễn.”
“Phải phải.”
“Làm phiền ông một việc. Có thể bảo người tra giúp tôi bất động sản của Thiên Thịnh ở Giang Nam, thành phố C, trong Giang Nam Xuân Thiên, tòa nhà A6 có một chủ sở hữu tên là Lương Bích Hà không? Tra thêm giúp tôi căn hộ của cô ấy là tầng mấy số mấy.”
“Cần ngay lập tức, tôi chờ.”
Từ lâu hắn đã biết căn hộ cô mua là của nhà mình khai thác. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn chờ cô, trấn an cô, tôn trọng cô, từ từ tiếp cận cô…
Thế nhưng bây giờ cô lại muốn bay đi mất, bay vào vòng tay người đàn ông khác.
Hắn tuyệt đối không cho phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.