Chương 16
Lưu Diên Trường Ngưng
16/06/2021
"Nhược Yên, xem ra ta và ngươi phải đánh cuộc lần này rồi." Hoán Thần cầm sách thuốc thật chặt trong tay, đứng dậy quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Nhược Yên không biết tỉnh dậy từ khi nào đang đứng phía sau.
Ngươi muốn đánh cuộc điều gì vậy? Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoán Thần, mặc dù nàng không hỏi những lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể đau lòng nhìn tơ máu trong mắt Hoán Thần - chẳng lẽ ngươi đã tìm ra được phương pháp cứu ta sao?
Hoán Thần nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi bước đến, giương mắt nhìn sắc trời, hôm nay trời đẹp mây xanh, bầu trời thật trong trẻo, giống như nước vậy: "Nếu như cảm thấy khỏe hơn rồi, ta dẫn ngươi đi chọn vải vóc may hỉ phục được không?"
"Được..." Mỉm cười nhìn Hoán Thần, ánh mắt Nhược Yên rơi trên sách thuốc trong tay Hoán Thần.
Hoán Thần lắc lắc đầu: "Hôm nay ta không xem sách thuốc nữa, toàn tâm toàn ý bên cạnh ngươi." Mới vừa dứt lời, Hoán Thần xoay người để sách thuốc vào phòng, sau đó trở về bên cạnh Nhược Yên, nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Đi thôi."
Nhược Yên mỉm cười gật đầu, nắm tay Hoán Thần thật chặt: "Hoán Thần, ngươi không sợ người khác biết sẽ chê cười ngươi lấy một nữ cư sĩ đoản mệnh phong lưu?"
Hoán Thần lắc đầu không nói, chẳng qua chỉ khẽ cười mà thôi, nàng nắm tay Nhược Yên đi về phía Lôi Châu. Có lẽ ta còn muốn dắt tay ngươi đi thật lâu, còn kế hoạch chạy trốn kia, xem ra cần phải suy nghĩ thêm lần nữa...
Khi hai người bước chân vào thành Lôi Châu, Hoán Thần hơi nhíu mày, ánh mắt lần lược liếc nhìn từng phòng, từng mái nhà ở Lôi Châu, dường như đang suy nghĩ gì.
Lôi Châu vẫn là Lôi Châu, không có gì thay đổi, nhưng mà Hoán Thần luôn cảm thấy có chút gì đó khác thường, giống như có người nào đó bám sát chung quanh mình như hình với bóng vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình.
Cảm giác được Hoán Thần lơ đãng, đáy lòng Nhược Yên âm thầm cảm thấy bất an, Hoán Thần, thật ra ngươi đang lo lắng điều gì?
"Xem kìa, quả nhiên Nam Cung Nhược Yên là hạng phong lưu bại hoại, mới cùng Tô đại nhân quen biết mấy ngày liền đã thân mật như vậy rồi."
"Chắc Tô đại nhân này cũng là hạng nô lệ dưới váy nàng thôi, lại bị mê hoặc đến mức như vậy rồi, hơn nữa còn phô trương quá mức cưới hạng người như vậy sớm muộn gì cũng bị hỏng thanh danh."
"Các người nói thử xem, nếu sau này Nam Cung Nhược Yên sinh ra hài tử, vậy thì nó họ Tô, hay mang họ những người khác vậy?"
"Ai biết được, còn chưa đến ngày Tô đại nhân cưới nàng liền vứt bỏ nàng rồi."
"Ơ này, mà ta nghe nói Nam Cung Nhược Yên không chỉ mang bệnh nan y, mà còn có số mạng khắc phu quân nữa đấy!"
"Hả! Tô đại nhân còn dám cưới à?"
"Bi mê hoặc mất rồi, quả nhiên là... chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu..."
Trên đường phố Lôi Châu, những người đi đường nhìn Hoán Thần cùng Nhược Yên, không khỏi lén lút bàn tán rối rít.
Sắc mặt Nhược Yên thay đổi, nàng nhíu mày, không nhịn được cúi đầu, thì ra thanh danh ta ở Lôi Châu lại dơ bẩn như vậy, rốt cuộc ngươi lấy ta là đúng hay là sai?
Lòng bàn tay lạnh như băng làm cho Hoán Thần quay đầu nhìn nàng mỉm cười ôn nhuận, sau đó ngẩng đầu hướng về những người qua đường kia: "Ở trong lòng các người, còn có tri phủ Lôi Châu là ta không?"
Hoán Thần vừa nói ra đã khiến những người đi đường kia im bặt không dám mở miệng, nhìn gương mặt Hoán Thần bình tĩnh không thay đổi, không biết vị tri phủ đại nhân này đang nổi giận, hay vẫn bình thản?
"Nam Cung Nhược Yên là thê tử Tô Hoán Thần ta, cũng đường đường là phu nhân tri phủ, làm sao có thể để các ngươi bôi nhọ như vậy?" Đột nhiên Hoán Thần tức giận, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ: "Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không bằng đến phủ nha ta mọi người cùng nhau sửa ngói, các người thấy sao?"
"Tô... Tô đại nhân, chẳng qua chúng tôi chỉ tùy tiện nói thôi... đại nhân là người đại lượng, đừng để trong lòng."
Những người đi đường toát mồ hôi lạnh, vì sao giờ phút này Tô đại nhân không hề khiêm nhường như trong lời đồn đại vậy?
"Nếu ta để trong lòng thì sao?" Hoán Thần lạnh giọng ép hỏi, vừa dứt lời những người đi đường đã tản ra rối rít.
"Hoán Thần..." Trong lòng Nhược Yên ấm áp, nhẹ nhàng kéo tay Hoán Thần: "Bỏ đi..."
Hoán Thần quay đầu nhìn nàng, khẽ thở dài: "Được, chúng ta mặc kệ bọn họ, chúng ta đi chọn hỉ phục." Nụ cười ôn nhuận ánh vào đáy lòng Nhược Yên khiến nàng cảm thấy an tâm.
Nhược Yên gật gật đầu, theo Hoán Thần đi đến tiệm vải.
Cách đó không xa, Hợp Hoan âm thầm mỉm cười nhìn bóng dáng hai người đi xa, thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tam tỷ không chọn lầm người, Tô Hoán Thần thật sự là người tốt!"
"Tô Hoán Thần..." Hoài Băng nhìn theo bóng lưng Hoán Thần, quả thật trên đời này có một phu lang tốt như vậy sao?
"Ngũ tỷ, hôm nay ta an tâm rồi, nếu như tam tỷ đi chọn hỉ phục, vậy chúng ta nên giúp nàng chọn trang sức đi." Đột nhiên Hợp Hoan mỉm cười xoay đầu lại kéo tay áo Hoài Băng: "Đúng rồi, nếu như để Tiểu Phách Tử chọn thì tốt hơn, trước giờ thẩm mỹ của nàng khá tốt."
"Được..." Hoài Băng gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Lạ thật, rõ ràng hôm trước ta đặc biệt căn dặn nàng, sáng sớm hôm nay liền đến cổng thành gần đây tìm ta báo lại động tĩnh bên trong phủ nha, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai vậy?"
"Ngũ cô nương căn dặn, Tiểu Phách Tử làm sao dám quên được?" Hoài Băng mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử đã cười hì hì phi thân xuống từ trên mái hiên, chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt Hoài Băng, tự động lùi về sau một bước: "Mọi chuyện trong phủ nha đều ổn, sau sáu ngày mở tiệc chiêu đãi toàn bộ dân chúng Lôi Châu."
"Ngươi tránh ta xa như vậy làm gì?" Hoài Băng bước lên một bước, lạnh lùng mở miệng: "Ta đáng sợ lắm sao?"
Hợp Hoan che miệng cười, "Ngũ tỷ, ha ha, vẫn là tỷ có cách khống chế nàng."
"Í chời..." Tiểu Phách Tử cười gượng: "Dạ... cũng đúng..."
"Đến đây!" Hoài Băng thẳng người, ngoắc ngoắc tay nhìn Tiểu Phách Tử: "Nếu ngươi không nghe lời chủ nhân, cẩn thận đi, ta sẽ cho ngươi thêm một độc châm, xem thử đến khi cả hai loại độc trong người ngươi phát tác cùng lúc, sẽ chết cực kỳ khó coi."
Ta nhịn đi! Sớm muộn cũng thoát khỏi móng vuốt của tên yêu nữ như ngươi! Tiểu Phách Tử liên tục hít mấy hơi đến gần Hoài Băng: "Ngũ cô nương có gì căn dặn?"
Tiểu Phách Tử vẫn chưa kịp phản ứng, bàn tay Hoài Băng đã rơi trên tay nàng, chỉ cảm thấy đau nhói lạnh như băng dâng lên khiến cho Tiểu Phách Tử không khỏi kêu thảm: "Ngươi... ngươi lại hạ độc đối với ta!"
"Ta thích hạ độc ngươi đấy, thế nào?" Hoài Băng nhìn dáng vẻ của nàng, đột nhiên không nhịn được mỉm cười tà mị: "Hạ độc ngươi nhiều, ngươi sẽ càng biết nghe lời, đi, theo chúng ta mua nữ trang cho tam tỷ."
"Ngũ tỷ, tỷ..." Bỗng nhiên Hợp Hoan lo lắng nhìn Hoài Băng, đau lòng liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Phách Tử.
Âm thầm ghé sát lại gần Hợp Hoan, Hoài Băng nháy mắt: "Châm này cũng giống với lần trước, yên tâm, không cần mạng nàng."
Hợp Hoan hơi an tâm, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Mới nãy ta nói rồi, lần này Tô Hoán Thần mời toàn bộ dân chúng Lôi Châu, quá phô trương đi."
"Chuyện này ta cũng không hiểu, không ngờ hắn là người phô trương lãng phí như thế... nhưng mà, tam tỷ xứng đáng nhận được những điều này, nếu không đúng là tam tỷ đã chịu thiệt thòi rồi." Hoài Băng gật gật đầu, nhìn Tiểu Phách Tử như đang suy nghĩ điều gì: "Tiểu Phách Tử, ngươi còn chờ gì nữa?"
"Ta... không có... không có gì..." Tiểu Phách Tử hốt hoảng lắc lắc đầu, con mọt sách, nếu như ta đưa các nàng rời đi rồi, một mình ngươi ứng phó với toàn bộ dân chúng Lôi Châu, ngươi làm được không?
Đột nhiên cảm thấy được bàn tay mền mại rơi bên tai, Tiểu Phách Tử liền cảm thấy hơi đau, nàng ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay Hoài Băng khiến cho bản thân kinh hãi không thôi: "Ngũ... ngũ cô nương, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đang giấu cái gì trong lòng!" Hoài Băng lạnh lùng nhìn nàng: "Nói! Giấu cái gì!"
"Không có... không có nha..." Con mọt sách, ta có thể không cứu nữ ma đầu này không à? Nàng còn ở đây một ngày, sớm muộn gì ta cũng tiêu mạng nhỏ!
Đột nhiên Hoài Băng nhéo tai nàng thật mạnh, sau đó mỉm cười nói: "Thật ra ngươi không nói ta cũng biết, sau này ngươi muốn lấy thất muội của ta, nếu như phô trương thua kém Tô Hoán Thần này, tuyệt đối ta sẽ không đồng ý!"
"Ngũ tỷ, tỷ..." Bỗng dưng Hợp Hoan đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu: "Nàng... nàng suốt ngày chọc người khác nổi giận, có lấy nàng hay không, chỉ khi nào ta đồng ý mới tính."
Tiểu Phách Tử cười khổ: "Ngũ cô nương, thất cô nương, bỏ qua cho ta đi, được không?"
"Không được!"
"Không được!"
Đồng thời lên tiếng nói, Hoài Băng và Hợp Hoan cùng nhau mở miệng, khiến lòng Tiểu Phách Tử chợt lạnh.
"Đi! Đi mua nữ trang cho tam tỷ!" Bỗng nhiên Hợp Hoan mỉm cười, kéo tay Tiểu Phách Tử đi đến tiệm nữ trang Lôi Châu.
Nhìn vẻ mặt xanh mét của Tiểu Phách Tử, Hoài Băng lại càng buồn cười, không ngờ tên phi trộm này lại biết điều như vậy. Bỗng chốc nụ cười trên mặt nàng liền cứng ngắc, Hoài Băng không nhịn được nhìn sau lưng mình, mơ hồ nhưng rõ ràng nghe thấy có điều gì khác thường trong tiếng gió, nhưng sao không thấy ai sau lưng?
Trong lòng chợt rối loạn, Hoài Băng nhìn bốn phía Lôi Châu, cảm thấy có chút quái dị nhưng lại không nói ra được.
"Ngũ tỷ, tỷ nhanh đến đây đi!" Hợp Hoan thản nhiên mỉm cười vẫy tay gọi Hoài Băng.
"Được." Hoài Băng hơi thả lỏng, buông xuống ý niệm mới vừa dâng lên, đi về phía Hợp Hoan.
"Phù, nguy hiểm quá..." Lôi Thiên Hộ từ từ phi thân xuống mái hiên, quả nhiên ngũ cô nương đảo Thiên Khu không phải là đèn cạn dầu, chút nữa bị phát hiện ra hành tung rồi.
"Không phải chỉ có nguy hiểm thôi đâu, mà suýt nữa ngươi đã phá hỏng cục diện ta đã bố trí!" Chẳng biết từ lúc nào Tô Thành đã lặng lẽ đi đến phía sau hắn: "Lần sau ngươi phải cẩn thận, làm con mồi kinh động, sợ rằng cá sẽ lọt lưới."
Lôi Thiên Hộ cảm thấy hổ thẹn cúi đầu: "Tô đại nhân nói đúng lắm, Lôi mỗ nhất định sẽ cẩn thận hơn."
"Ba nghìn Cẩm Y Vệ đi đến đâu rồi?" Tô Thành hỏi.
"Chuyện này Tô đại nhân yên tâm, bọn họ hành quân cả ngày lẫn đêm, chắc chắn sẽ đến Lôi Châu sớm hơn một ngày." Lôi Thiên Hộ gật đầu khẳng định.
Tô Thành hài lòng mỉm cười: "Đến sớm hơn một ngày rất tốt, đợi đến khi bọn họ đến Lôi Châu, ngươi nên phân phó khoảng một nghìn quân giả trang thành dân chúng Lôi Châu vào phủ nha dự hôn lễ, nếu có gì thay đổi thì trực tiếp bắt lại tân lang tân nương là được, bất kể dân chúng hỗn loạn thế nào đi nữa cũng không cần để ý làm gì."
"Thế còn hai nghìn người kia thì sao?" Lôi Thiên Hộ khó hiểu nhìn Tô Thành: "Có phải âm thầm mai phục các cổng thành Lôi Châu, không để cho kẻ nào chạy thoát?"
"Không phải, mà ta nên mở hết bốn cổng thành Lôi Châu, ta muốn để cho các nàng rời thành. Ngươi nên sai một nghìn người hóa trang thành ngư dân, lên thuyền ra biển, ta muốn các nàng lên chiếc thuyền nào, đều là tuyệt lộ." Tô Thành cười lạnh: "Còn một nghìn người kia liền mai phục thật kỹ trên sơn đạo, trừ khi lần này các nàng có thể bay được, nếu không tuyệt đối chạy không thoát khỏi thiên la địa võng của ta!"
"Đại nhân, quả là kế hay!" Lôi Thiên Hộ không nhịn được tán thưởng.
"Thế những ngày gần đây có ai vận chuyển thứ gì ra biển không?"Đột nhiên Tô Thành hỏi.
"Không hề có chuyện này."Lôi Thiên Hộ lắc lắc đầu: "Kế này của đại nhân không thể chê vào đâu được, chẳng lẽ còn điểm gì sơ xuất sao?"
"Không sai, ta lo các nàng che giấu thuyền bè tự tạo trong thành Lôi Châu, như vậy thiên la địa võng của ta sẽ thất bại ngay lập tức." Tô Thành gật đầu tiếp tục nói: "Bây giờ ngươi nên mang theo vài vị Cẩm Y Vệ âm thầm tra hỏi chung quanh, nếu như phát hiện được thuyền tự tạo thì nhanh chóng báo lại - chỉ khi nào ngăn chặn được thiếu sót này, chúng ta mới có thể gối cao không lo, chỉ chờ cá mắc câu thôi."
"Vâng, đại nhân." Lôi Thiên Hộ xoay người rời đi.
Tô Thành nhẹ nhàng vuốt vuốt râu: "Tô Uyển, ta và con, thúc điệt hai người đấu cờ không hề thú vị, vì sao con không thông minh hơn một chút? Ít nhất cũng không uổng ta từng dạy con nhiều binh thư như vậy..."
Ngươi muốn đánh cuộc điều gì vậy? Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hoán Thần, mặc dù nàng không hỏi những lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể đau lòng nhìn tơ máu trong mắt Hoán Thần - chẳng lẽ ngươi đã tìm ra được phương pháp cứu ta sao?
Hoán Thần nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi bước đến, giương mắt nhìn sắc trời, hôm nay trời đẹp mây xanh, bầu trời thật trong trẻo, giống như nước vậy: "Nếu như cảm thấy khỏe hơn rồi, ta dẫn ngươi đi chọn vải vóc may hỉ phục được không?"
"Được..." Mỉm cười nhìn Hoán Thần, ánh mắt Nhược Yên rơi trên sách thuốc trong tay Hoán Thần.
Hoán Thần lắc lắc đầu: "Hôm nay ta không xem sách thuốc nữa, toàn tâm toàn ý bên cạnh ngươi." Mới vừa dứt lời, Hoán Thần xoay người để sách thuốc vào phòng, sau đó trở về bên cạnh Nhược Yên, nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Đi thôi."
Nhược Yên mỉm cười gật đầu, nắm tay Hoán Thần thật chặt: "Hoán Thần, ngươi không sợ người khác biết sẽ chê cười ngươi lấy một nữ cư sĩ đoản mệnh phong lưu?"
Hoán Thần lắc đầu không nói, chẳng qua chỉ khẽ cười mà thôi, nàng nắm tay Nhược Yên đi về phía Lôi Châu. Có lẽ ta còn muốn dắt tay ngươi đi thật lâu, còn kế hoạch chạy trốn kia, xem ra cần phải suy nghĩ thêm lần nữa...
Khi hai người bước chân vào thành Lôi Châu, Hoán Thần hơi nhíu mày, ánh mắt lần lược liếc nhìn từng phòng, từng mái nhà ở Lôi Châu, dường như đang suy nghĩ gì.
Lôi Châu vẫn là Lôi Châu, không có gì thay đổi, nhưng mà Hoán Thần luôn cảm thấy có chút gì đó khác thường, giống như có người nào đó bám sát chung quanh mình như hình với bóng vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình.
Cảm giác được Hoán Thần lơ đãng, đáy lòng Nhược Yên âm thầm cảm thấy bất an, Hoán Thần, thật ra ngươi đang lo lắng điều gì?
"Xem kìa, quả nhiên Nam Cung Nhược Yên là hạng phong lưu bại hoại, mới cùng Tô đại nhân quen biết mấy ngày liền đã thân mật như vậy rồi."
"Chắc Tô đại nhân này cũng là hạng nô lệ dưới váy nàng thôi, lại bị mê hoặc đến mức như vậy rồi, hơn nữa còn phô trương quá mức cưới hạng người như vậy sớm muộn gì cũng bị hỏng thanh danh."
"Các người nói thử xem, nếu sau này Nam Cung Nhược Yên sinh ra hài tử, vậy thì nó họ Tô, hay mang họ những người khác vậy?"
"Ai biết được, còn chưa đến ngày Tô đại nhân cưới nàng liền vứt bỏ nàng rồi."
"Ơ này, mà ta nghe nói Nam Cung Nhược Yên không chỉ mang bệnh nan y, mà còn có số mạng khắc phu quân nữa đấy!"
"Hả! Tô đại nhân còn dám cưới à?"
"Bi mê hoặc mất rồi, quả nhiên là... chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu..."
Trên đường phố Lôi Châu, những người đi đường nhìn Hoán Thần cùng Nhược Yên, không khỏi lén lút bàn tán rối rít.
Sắc mặt Nhược Yên thay đổi, nàng nhíu mày, không nhịn được cúi đầu, thì ra thanh danh ta ở Lôi Châu lại dơ bẩn như vậy, rốt cuộc ngươi lấy ta là đúng hay là sai?
Lòng bàn tay lạnh như băng làm cho Hoán Thần quay đầu nhìn nàng mỉm cười ôn nhuận, sau đó ngẩng đầu hướng về những người qua đường kia: "Ở trong lòng các người, còn có tri phủ Lôi Châu là ta không?"
Hoán Thần vừa nói ra đã khiến những người đi đường kia im bặt không dám mở miệng, nhìn gương mặt Hoán Thần bình tĩnh không thay đổi, không biết vị tri phủ đại nhân này đang nổi giận, hay vẫn bình thản?
"Nam Cung Nhược Yên là thê tử Tô Hoán Thần ta, cũng đường đường là phu nhân tri phủ, làm sao có thể để các ngươi bôi nhọ như vậy?" Đột nhiên Hoán Thần tức giận, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ: "Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không bằng đến phủ nha ta mọi người cùng nhau sửa ngói, các người thấy sao?"
"Tô... Tô đại nhân, chẳng qua chúng tôi chỉ tùy tiện nói thôi... đại nhân là người đại lượng, đừng để trong lòng."
Những người đi đường toát mồ hôi lạnh, vì sao giờ phút này Tô đại nhân không hề khiêm nhường như trong lời đồn đại vậy?
"Nếu ta để trong lòng thì sao?" Hoán Thần lạnh giọng ép hỏi, vừa dứt lời những người đi đường đã tản ra rối rít.
"Hoán Thần..." Trong lòng Nhược Yên ấm áp, nhẹ nhàng kéo tay Hoán Thần: "Bỏ đi..."
Hoán Thần quay đầu nhìn nàng, khẽ thở dài: "Được, chúng ta mặc kệ bọn họ, chúng ta đi chọn hỉ phục." Nụ cười ôn nhuận ánh vào đáy lòng Nhược Yên khiến nàng cảm thấy an tâm.
Nhược Yên gật gật đầu, theo Hoán Thần đi đến tiệm vải.
Cách đó không xa, Hợp Hoan âm thầm mỉm cười nhìn bóng dáng hai người đi xa, thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tam tỷ không chọn lầm người, Tô Hoán Thần thật sự là người tốt!"
"Tô Hoán Thần..." Hoài Băng nhìn theo bóng lưng Hoán Thần, quả thật trên đời này có một phu lang tốt như vậy sao?
"Ngũ tỷ, hôm nay ta an tâm rồi, nếu như tam tỷ đi chọn hỉ phục, vậy chúng ta nên giúp nàng chọn trang sức đi." Đột nhiên Hợp Hoan mỉm cười xoay đầu lại kéo tay áo Hoài Băng: "Đúng rồi, nếu như để Tiểu Phách Tử chọn thì tốt hơn, trước giờ thẩm mỹ của nàng khá tốt."
"Được..." Hoài Băng gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Lạ thật, rõ ràng hôm trước ta đặc biệt căn dặn nàng, sáng sớm hôm nay liền đến cổng thành gần đây tìm ta báo lại động tĩnh bên trong phủ nha, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai vậy?"
"Ngũ cô nương căn dặn, Tiểu Phách Tử làm sao dám quên được?" Hoài Băng mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử đã cười hì hì phi thân xuống từ trên mái hiên, chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt Hoài Băng, tự động lùi về sau một bước: "Mọi chuyện trong phủ nha đều ổn, sau sáu ngày mở tiệc chiêu đãi toàn bộ dân chúng Lôi Châu."
"Ngươi tránh ta xa như vậy làm gì?" Hoài Băng bước lên một bước, lạnh lùng mở miệng: "Ta đáng sợ lắm sao?"
Hợp Hoan che miệng cười, "Ngũ tỷ, ha ha, vẫn là tỷ có cách khống chế nàng."
"Í chời..." Tiểu Phách Tử cười gượng: "Dạ... cũng đúng..."
"Đến đây!" Hoài Băng thẳng người, ngoắc ngoắc tay nhìn Tiểu Phách Tử: "Nếu ngươi không nghe lời chủ nhân, cẩn thận đi, ta sẽ cho ngươi thêm một độc châm, xem thử đến khi cả hai loại độc trong người ngươi phát tác cùng lúc, sẽ chết cực kỳ khó coi."
Ta nhịn đi! Sớm muộn cũng thoát khỏi móng vuốt của tên yêu nữ như ngươi! Tiểu Phách Tử liên tục hít mấy hơi đến gần Hoài Băng: "Ngũ cô nương có gì căn dặn?"
Tiểu Phách Tử vẫn chưa kịp phản ứng, bàn tay Hoài Băng đã rơi trên tay nàng, chỉ cảm thấy đau nhói lạnh như băng dâng lên khiến cho Tiểu Phách Tử không khỏi kêu thảm: "Ngươi... ngươi lại hạ độc đối với ta!"
"Ta thích hạ độc ngươi đấy, thế nào?" Hoài Băng nhìn dáng vẻ của nàng, đột nhiên không nhịn được mỉm cười tà mị: "Hạ độc ngươi nhiều, ngươi sẽ càng biết nghe lời, đi, theo chúng ta mua nữ trang cho tam tỷ."
"Ngũ tỷ, tỷ..." Bỗng nhiên Hợp Hoan lo lắng nhìn Hoài Băng, đau lòng liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Phách Tử.
Âm thầm ghé sát lại gần Hợp Hoan, Hoài Băng nháy mắt: "Châm này cũng giống với lần trước, yên tâm, không cần mạng nàng."
Hợp Hoan hơi an tâm, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Mới nãy ta nói rồi, lần này Tô Hoán Thần mời toàn bộ dân chúng Lôi Châu, quá phô trương đi."
"Chuyện này ta cũng không hiểu, không ngờ hắn là người phô trương lãng phí như thế... nhưng mà, tam tỷ xứng đáng nhận được những điều này, nếu không đúng là tam tỷ đã chịu thiệt thòi rồi." Hoài Băng gật gật đầu, nhìn Tiểu Phách Tử như đang suy nghĩ điều gì: "Tiểu Phách Tử, ngươi còn chờ gì nữa?"
"Ta... không có... không có gì..." Tiểu Phách Tử hốt hoảng lắc lắc đầu, con mọt sách, nếu như ta đưa các nàng rời đi rồi, một mình ngươi ứng phó với toàn bộ dân chúng Lôi Châu, ngươi làm được không?
Đột nhiên cảm thấy được bàn tay mền mại rơi bên tai, Tiểu Phách Tử liền cảm thấy hơi đau, nàng ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay Hoài Băng khiến cho bản thân kinh hãi không thôi: "Ngũ... ngũ cô nương, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đang giấu cái gì trong lòng!" Hoài Băng lạnh lùng nhìn nàng: "Nói! Giấu cái gì!"
"Không có... không có nha..." Con mọt sách, ta có thể không cứu nữ ma đầu này không à? Nàng còn ở đây một ngày, sớm muộn gì ta cũng tiêu mạng nhỏ!
Đột nhiên Hoài Băng nhéo tai nàng thật mạnh, sau đó mỉm cười nói: "Thật ra ngươi không nói ta cũng biết, sau này ngươi muốn lấy thất muội của ta, nếu như phô trương thua kém Tô Hoán Thần này, tuyệt đối ta sẽ không đồng ý!"
"Ngũ tỷ, tỷ..." Bỗng dưng Hợp Hoan đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu: "Nàng... nàng suốt ngày chọc người khác nổi giận, có lấy nàng hay không, chỉ khi nào ta đồng ý mới tính."
Tiểu Phách Tử cười khổ: "Ngũ cô nương, thất cô nương, bỏ qua cho ta đi, được không?"
"Không được!"
"Không được!"
Đồng thời lên tiếng nói, Hoài Băng và Hợp Hoan cùng nhau mở miệng, khiến lòng Tiểu Phách Tử chợt lạnh.
"Đi! Đi mua nữ trang cho tam tỷ!" Bỗng nhiên Hợp Hoan mỉm cười, kéo tay Tiểu Phách Tử đi đến tiệm nữ trang Lôi Châu.
Nhìn vẻ mặt xanh mét của Tiểu Phách Tử, Hoài Băng lại càng buồn cười, không ngờ tên phi trộm này lại biết điều như vậy. Bỗng chốc nụ cười trên mặt nàng liền cứng ngắc, Hoài Băng không nhịn được nhìn sau lưng mình, mơ hồ nhưng rõ ràng nghe thấy có điều gì khác thường trong tiếng gió, nhưng sao không thấy ai sau lưng?
Trong lòng chợt rối loạn, Hoài Băng nhìn bốn phía Lôi Châu, cảm thấy có chút quái dị nhưng lại không nói ra được.
"Ngũ tỷ, tỷ nhanh đến đây đi!" Hợp Hoan thản nhiên mỉm cười vẫy tay gọi Hoài Băng.
"Được." Hoài Băng hơi thả lỏng, buông xuống ý niệm mới vừa dâng lên, đi về phía Hợp Hoan.
"Phù, nguy hiểm quá..." Lôi Thiên Hộ từ từ phi thân xuống mái hiên, quả nhiên ngũ cô nương đảo Thiên Khu không phải là đèn cạn dầu, chút nữa bị phát hiện ra hành tung rồi.
"Không phải chỉ có nguy hiểm thôi đâu, mà suýt nữa ngươi đã phá hỏng cục diện ta đã bố trí!" Chẳng biết từ lúc nào Tô Thành đã lặng lẽ đi đến phía sau hắn: "Lần sau ngươi phải cẩn thận, làm con mồi kinh động, sợ rằng cá sẽ lọt lưới."
Lôi Thiên Hộ cảm thấy hổ thẹn cúi đầu: "Tô đại nhân nói đúng lắm, Lôi mỗ nhất định sẽ cẩn thận hơn."
"Ba nghìn Cẩm Y Vệ đi đến đâu rồi?" Tô Thành hỏi.
"Chuyện này Tô đại nhân yên tâm, bọn họ hành quân cả ngày lẫn đêm, chắc chắn sẽ đến Lôi Châu sớm hơn một ngày." Lôi Thiên Hộ gật đầu khẳng định.
Tô Thành hài lòng mỉm cười: "Đến sớm hơn một ngày rất tốt, đợi đến khi bọn họ đến Lôi Châu, ngươi nên phân phó khoảng một nghìn quân giả trang thành dân chúng Lôi Châu vào phủ nha dự hôn lễ, nếu có gì thay đổi thì trực tiếp bắt lại tân lang tân nương là được, bất kể dân chúng hỗn loạn thế nào đi nữa cũng không cần để ý làm gì."
"Thế còn hai nghìn người kia thì sao?" Lôi Thiên Hộ khó hiểu nhìn Tô Thành: "Có phải âm thầm mai phục các cổng thành Lôi Châu, không để cho kẻ nào chạy thoát?"
"Không phải, mà ta nên mở hết bốn cổng thành Lôi Châu, ta muốn để cho các nàng rời thành. Ngươi nên sai một nghìn người hóa trang thành ngư dân, lên thuyền ra biển, ta muốn các nàng lên chiếc thuyền nào, đều là tuyệt lộ." Tô Thành cười lạnh: "Còn một nghìn người kia liền mai phục thật kỹ trên sơn đạo, trừ khi lần này các nàng có thể bay được, nếu không tuyệt đối chạy không thoát khỏi thiên la địa võng của ta!"
"Đại nhân, quả là kế hay!" Lôi Thiên Hộ không nhịn được tán thưởng.
"Thế những ngày gần đây có ai vận chuyển thứ gì ra biển không?"Đột nhiên Tô Thành hỏi.
"Không hề có chuyện này."Lôi Thiên Hộ lắc lắc đầu: "Kế này của đại nhân không thể chê vào đâu được, chẳng lẽ còn điểm gì sơ xuất sao?"
"Không sai, ta lo các nàng che giấu thuyền bè tự tạo trong thành Lôi Châu, như vậy thiên la địa võng của ta sẽ thất bại ngay lập tức." Tô Thành gật đầu tiếp tục nói: "Bây giờ ngươi nên mang theo vài vị Cẩm Y Vệ âm thầm tra hỏi chung quanh, nếu như phát hiện được thuyền tự tạo thì nhanh chóng báo lại - chỉ khi nào ngăn chặn được thiếu sót này, chúng ta mới có thể gối cao không lo, chỉ chờ cá mắc câu thôi."
"Vâng, đại nhân." Lôi Thiên Hộ xoay người rời đi.
Tô Thành nhẹ nhàng vuốt vuốt râu: "Tô Uyển, ta và con, thúc điệt hai người đấu cờ không hề thú vị, vì sao con không thông minh hơn một chút? Ít nhất cũng không uổng ta từng dạy con nhiều binh thư như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.