Chương 18
Lưu Diên Trường Ngưng
16/06/2021
Liên tiếp năm ngày trôi qua, trăng treo cao đầu thành.
Thành Lôi Châu đã được gia cố chắc chắn rồi, hiện nay trên đầu thành tràn đầy lụa đỏ, dọc theo tường thành nhìn quanh, từng chiếc đèn lồng lớn màu đỏ ánh chiếu những mảnh lụa hồng lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ.
Tô Thành ngồi trong quán rượu, giương mắt nhìn hết thảy trên thành, càng nhìn càng cảm thấy bất an, vì vậy tự mình châm thêm một chén rượu ngửa đầu uống cạn.
"Đại nhân, mọi thứ ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa rồi." Lôi Thiên Hộ đến ngồi đối diện Tô Thành: "Lần này, ngay cả con ruồi cũng không bay ra được."
Thế nhưng Tô Thành liền lắc lắc đầu: "Ta cảm thấy có chỗ không ổn..."
Trên mặt Lôi Thiên Hộ hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó Tô Thành đã mở miệng hỏi: "Ngươi đã tìm ra được thuyền tự chế nào chưa?"
Lôi Thiên Hộ lắc lắc đầu: "Không hề phát hiện được chiếc nào."
Tô Thành hơi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra ngoài quán rượu, nhìn sắc trời: "Đêm nay trời quang mây tạnh, chắc chắn ngày mai trời sẽ không mưa, xem ra ta quá lo lắng rồi."
"Cho dù mưa cũng không sợ, không phải mấy ngày gần đây Tô Hoán Thần vẫn luôn gia cố tường thành sao? Tất nhiên thành Lôi Châu sẽ được an toàn." Lôi Thiên Hộ gật gật đầu: "Cũng thật là kỳ lạ, phủ nha an toàn như thế vì sao không ở lại, mà phải chạy đến tường thành mở tiệc chiêu đãi dân chúng, nếu như xảy ra đại loạn, chỉ cần một chiêu liền có thể trấn áp được rồi, không ai trong bọn họ có thể chạy thoát."
Tô Thành không nói gì chỉ nhìn tường thành thật sâu, điệt nhi, rốt cuộc con đang làm gì vậy? Thật sự nghĩ thông suốt giúp ta rồi sao? Hay còn ý định gì khác nữa?
"Thế chợ đen có bất kì động tĩnh gì hay không? Ngươi cần phải chú ý đến tên phi trộm Tiểu Phách Tử đến vô ảnh đi vô tung kia." Tô Thành nhíu mày, lên tiếng hỏi lần nữa.
Lôi Thiên Hộ cười nói: "Không biết vì sao đột nhiên phi trộm kia thay đổi tính tình, ngày thường không phải giúp Tô Hoán Thần đặt mua những thứ chuẩn bị cho hôn lễ, ban đêm thì biết điều chạy vào chợ đen kia, sau đó thì không đi đâu nữa."
"Không ra khỏi đó lần nào nữa?" Tô Thành hơi có chút kinh ngạc: "Thế điệt nhi thì sao? Những ngày gần đây thì làm gì?"
"Mỗi ngày nàng đều mang theo một nha dịch đi kiểm tra đê điều, sau đó lại trở về gia cố tường thành, kế đến trở về phủ chuẩn bị hôn lễ, hơn nữa nhìn thật giống một công tử ca đang muốn thành thân." Lôi Thiên Hộ không khỏi thở dài: "Đại nhân, xem ra nàng thật sự muốn giúp người."
"Thật sao?" Trong lòng Tô Thành bỗng chốc tràn ngập bất an, nhìn không thấu suy nghĩ của một người mới là chuyện đáng sợ nhất. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên, Tô Thành cảm thấy rõ ràng mọi chuyện đang trong sự điều khiển của mình, rồi lại giống như có thứ gì đó tùy thời sẽ vuột mất khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Vâng." Lôi Thiên Hộ kích động nhìn Tô Thành: "Mọi chuyện hôm nay đã được chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai bắt lươn trong ống."
Tô Thành thở dài, Tô Uyển, con đột nhiên làm thúc thúc cảm thấy bất an.
Ánh trăng như nước rải đầy thành Lôi Châu, hết thảy trước mắt đều khiến người ta cảm thấy có chút mông lung.
Bên dưới ngõ hẻm, ánh nến sáng rực.
Trên mặt Hợp Hoan tràn ngập mong đợi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Đêm nay tam tỷ mặc hỉ phục đỏ thẫm, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp."
Hoài Băng gật gật đầu: "Chỉ hi vọng nàng có thể như nguyện, có được hạnh phúc." Bỗng nhiên nhíu mày, Hoài Băng khẽ thở dài: "Thất muội, ta cảm thấy có chút bất an."
Hợp Hoan nghiêng mặt nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, chẳng lẽ tỷ phát hiện ra được gì sao?"
Chẳng qua Hoài Băng chỉ lắc lắc đầu: "Ta cũng không thể nào nói ra được, thật ra ta luôn cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi chúng ta..." Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nàng nhìn bên ngoài một chút, nhưng không thấy Tiểu Phách Tử xuất hiện đúng giờ: "Hơn nữa còn tên Tiểu Phách Tử này, buổi tối gần đây luôn âm thầm thay trang phục nha dịch rồi chạy ra ngoài, chắc chắn nàng đang gạt chúng ta điều gì."
"Ngũ tỷ, tỷ cũng biết nàng lén lút ra ngoài sao?" Hợp Hoan kinh hãi.
Hoài Băng cười lạnh: "Nàng nghĩ Mộ Dung Hoài Băng ta là đồ ngốc hay sao? Nàng lớn như vậy rồi, bay lên bay xuống ai lại không biết?"
Hợp Hoan không khỏi hít một hơi, Tiểu Phách Tử, ngươi lại chọc ngũ tỷ tức giận rồi, tối nay ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi...
"Ai ui!" Đột nhiên nghe thấy thanh âm Tiểu Phách Tử hét thảm bên ngoài.
Hoài Băng cùng Hợp Hoan vội vàng rời khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Phách Tử trong sân tràn đầy máu tanh trên người, sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Ngươi làm sao vậy?" Hợp Hoan đau lòng ôm chặt Tiểu Phách Tử, hoảng loạn chạm lên mặt nàng: "Tiểu Phách Tử, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai dám làm ngươi bị thương? Ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ giúp ngươi báo thù!"
Hoài Băng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, chạm vào máu trên người Tiểu Phách Tử, sau đó nàng đưa đến trước mũi khẽ ngửi, trên mặt liền thay đổi, không khỏi nổi cơn thịnh nộ: "Mặc Phách! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy? Giả chết cũng nên lấy máu người mà thoa lên chứ, lấy máu heo về làm gì?"
Hợp Hoan sững sờ, nhịn xuống nước mắt, hung hăng đánh Tiểu Phách Tử một quyền: "Vì sao ngươi phải gạt ta! Lần này ta cũng không giúp được ngươi rồi!"
"Hì hì." Đột nhiên Tiểu Phách Tử cười cười nhìn Hoài Băng: "Ngũ cô nương, lần này có thể ngươi nói đúng, ta đang cố tình giả chết!"
"Ngươi có tin ta cho cả người ngươi đầy lỗ kim châm không!" Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử: "Dám lừa gạt ta sao!"
"Đêm nay ta chắc chắn không tin!" Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, nhìn Hoài Băng: "Ngươi dám đâm ta thử xem, ta liền đáp lại ngươi không thiếu chút nào!"
"Có phải mấy ngày nay ngươi học được cách làm gan to hơn không?" Hoài Băng cực kỳ tức giận, trên đầu ngón tay nhỏ nhắn xuất hiện vài ba mũi kim châm, làm đáy lòng Tiểu Phách Tử chợt lạnh.
Vì con mọt sách, liều mạng thì liều mạng thôi! Tiểu Phách Tử nghiến nghiến răng, lần nữa le lưỡi trêu chọc Hoài Băng: "Ngươi có bản lãnh thì đừng dùng khinh công, cũng không dùng độc châm, chúng ta dùng quyền cước so với nhau thử một phen, nếu như ngươi thắng, Tiểu Phách Tử ta cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa cả đời của ngươi, nếu như ngươi thua, ngươi phải thề, vĩnh viễn không được dùng độc châm bắt ép ta làm bất kỳ chuyện gì!"
"Nhất định ngươi phải thua!" Hoài Băng hung hăng cắn răng, thu hồi ngân châm trên ngón tay.
"Có bản lãnh thì theo ta đi!" Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoài Băng, nhấc chân chạy đến phía sau sơn giả.
Nhất định nơi đó có bẫy! Hoài Băng âm thầm bình tĩnh lại, Tiểu Phách Tử, rốt cuộc đêm nay ngươi muốn làm gì? Khẽ kẹp chặt ngân châm ở ngón tay, nếu như ngươi dám giở trò lừa gạt, ta sẽ khiến ngươi bất tỉnh tại chỗ!
Chỉ thấy bóng dáng của Tiểu Phách Tử chợt vụt qua, nghiêng người chạy về phía sau sơn giả.
Hoài Băng dựa lưng vào sơn giả, đột nhiên cảnh giác, chậm rãi dời về phía sau sơn giả, tùy thời chuẩn bị châm kim.
"Ngũ cô nương, ta ở đây!" Thanh âm Tiểu Phách Tử đột nhiên vang lên trên đầu Hoài Băng.
"Muốn chết!" Hoài Băng lạnh lùng quát to, nàng liền bắn ra kim châm.
"Hì hì, bắn có trúng đâu!" Thân thể Tiểu Phách Tử xoay vòng, khó khăn lắm mới tránh được mấy cây ngân châm này: "Ngươi chơi xấu, mới vừa nói không dùng ngân châm mà!"
"Không phải ngươi nói không dùng khinh công sao?" Hoài Băng lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Ngươi cũng chơi xấu rồi, vì sao ta không thể dùng?" Tiểu Phách Tử ngồi trên sơn giả cười hì hì: "Huống chi, ta lại không nói ta không được dùng!"
"Ngươi!" Hoài Băng chỉ cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt trong lòng: "Hôm nay nhất định ta phải cho ngươi nếm thử, ta thật sự lợi hại như thế nào!"
"Được rồi nha, bắt được ta rồi hãy nói đi!" Tiểu Phách Tử le lưỡi nhìn Hoài Băng, xoay người phi thân xuống sơn giả.
"Ngươi đừng nằm mơ!" Hoài Băng điểm mũi chân, phi thân lên thật cao, đạp một góc sơn giả. Ngay khi chuẩn bị đáp xuống, đột nhiên cảm thấy trên sơn giả xuất hiện hố to, mũi chân gần chạm đất, tất nhiên không có điểm tựa!
Giật mình nhận ra được có bẫy, mũi chân còn lại của Hoài Băng vừa muốn nương theo cạnh bên sơn giả, lại bị Tiểu Phách Tử kéo xuống, lập tức khiến cho nàng càng giận dữ: "Ngươi buông ta ra!"
Thuận thế ôm lấy Hoài Băng, Tiểu Phách Tử cười xấu xa: "Tất nhiên ta không buông!"
Đồng thời rơi xuống đất, ngân châm ở ngón tay đột nhiên đâm về phía Tiểu Phách Tử trước mặt: "Hôm nay ta muốn lấy mạng ngươi!"
"Ngũ tỷ, đừng!" Hợp Hoan thét lên kinh hãi, chỉ thấy ngân châm kia sắp đâm tới trước mặt Tiểu Phách Tử đột nhiên ngừng lại.
Ngón tay Tiểu Phách Tử đã sớm rơi trên huyệt đạo tê dại của Hoài Băng, nụ cười xuất hiện trên mặt khiến cho Hoài Băng cảm thấy vừa lo vừa giận: "Ngươi... nếu như ngươi dám làm điều gì với ta, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất khó coi!"
"Ta muốn báo thù, nhưng không phải báo thù như vậy!" Tiểu Phách Tử thản nhiên mỉm cười, đồng thời buông lỏng ra Hoài Băng, đi đến trước mặt nàng, cõng lên thân thể mềm mại trong lúc này đang tê dại của nàng: "Ngươi có thể ám sát ta, cưỡng bức khắc hình lên thân thể ta, nhưng mà, vào lúc này ta không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà trả thù lại làm gì."
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Có chút kinh hãi, Hoài Băng gắt gao dán chặt vào lưng nàng, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Dẫn ngươi rời khỏi Lôi Châu." Tiểu Phách Tử kiên định mở miệng, xoay đầu lại nhìn Hợp Hoan: "Thất cô nương, ngươi mau theo ta đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, ta còn phải đến giúp con mọt sách đưa tam cô nương đi."
Hợp Hoan khó hiểu nhìn Tiểu Phách Tử: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngày mai tam tỷ còn phải thành thân!"
"Hôn lễ này không thể cử hành, triều đình đang muốn bắt các ngươi!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử mở miệng: "Con mọt sách đã phải suy nghĩ tất thảy biện pháp thích hợp, chỉ để đưa các ngươi rời đi bình yên."
"Tô Hoán Thần hắn biết thân phận chúng ta sao?" Hoài Băng không khỏi hít một hơi.
"Biết thì sao, ít nhất hắn đã phải suy xét kỹ lưỡng tìm đường sống cho các ngươi, ngay cả mạng mình cũng lấy ra đánh cuộc." Tiểu Phách Tử nhìn phía trước, trong đôi mắt mang theo ý tán thưởng: "Hắn ta chính là vị quan tốt nhất ở Lôi Châu này ta từng được gặp..."
Tô Hoán Thần... Hoài Băng hơi ngây người, trên đời này vẫn còn dạng nam tử cam nguyện buông bỏ tất thảy công danh, tánh mạng như vậy sao?
"Chúng ta sẽ phải đi từ mật đạo bên dưới chợ đen đi đến nơi ta giấu thuyền rồng, ngày mai khi đê điều bị vỡ, nhân lúc sóng lớn giương buồm ra biển, vĩnh viễn rời xa Lôi Châu." Mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử cõng theo Hoài Băng đi đến mật đạo đằng sau sơn giả.
Hợp Hoan lại càng kinh hãi: "Từ lúc nào chợ đen của ta lại có nhiều mật đạo như vậy?"
"Ta âm thầm thừa dịp ngươi không chú ý... đào nó..." Tiểu Phách Tử áy náy cười cười: "Thất cô nương, ngươi có giận ta không?"
Hợp Hoan nhẹ nhàng thở dài, nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử, ta sẽ không giận ngươi, nhưng ta vô cùng lo cho tam tỷ, ngươi đừng xem thường tam tỷ, thật ra nếu nàng động thủ, cũng không kém hơn ta, vậy thì ngươi làm sao mang nàng bình yên đến thuyền rồng của ngươi được?"
"Tam cô nương biết võ?" Tiểu Phách Tử cực kỳ kinh hãi: "Vậy thì con mọt sách kia xong đời rồi!" Lần đầu tiên Tiểu Phách Tử nhìn thấy Nhược Yên, vẫn chưa từng nhìn thấy nàng động thủ bao giờ, chẳng qua khi nghe nói nàng là sát thủ, thì vẫn cho rằng nàng dùng dáng vẻ yếu đuối bên ngoài thừa dịp người ta không chú ý liền động thủ, lại không ngờ rằng nàng là dạng người thâm tàng bất lộ*!
(*) thâm tàng bất lộ: không để lộ tài, giấu nghề.
"Đâu chỉ là biết võ, thuốc mê thông thường đều vô dụng với nàng!" Hoài Băng lạnh lùng mở miệng: "Ngươi nghĩ rằng thất tỷ muội đảo Thiên Khu chúng ta đều là nữ tử bình thường sao? Nếu nàng thật sự động thủ, mười tên như ngươi cũng không phải là đối thủ!"
Trong lòng, đột nhiên chợt lạnh, Tiểu Phách Tử vội vàng bước nhanh hơn, con mọt sách à con mọt sách, thì ra khó khăn nhất không phải ngũ cô nương bên này, mà là người bên kia của ngươi...
Thành Lôi Châu đã được gia cố chắc chắn rồi, hiện nay trên đầu thành tràn đầy lụa đỏ, dọc theo tường thành nhìn quanh, từng chiếc đèn lồng lớn màu đỏ ánh chiếu những mảnh lụa hồng lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ.
Tô Thành ngồi trong quán rượu, giương mắt nhìn hết thảy trên thành, càng nhìn càng cảm thấy bất an, vì vậy tự mình châm thêm một chén rượu ngửa đầu uống cạn.
"Đại nhân, mọi thứ ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa rồi." Lôi Thiên Hộ đến ngồi đối diện Tô Thành: "Lần này, ngay cả con ruồi cũng không bay ra được."
Thế nhưng Tô Thành liền lắc lắc đầu: "Ta cảm thấy có chỗ không ổn..."
Trên mặt Lôi Thiên Hộ hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó Tô Thành đã mở miệng hỏi: "Ngươi đã tìm ra được thuyền tự chế nào chưa?"
Lôi Thiên Hộ lắc lắc đầu: "Không hề phát hiện được chiếc nào."
Tô Thành hơi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra ngoài quán rượu, nhìn sắc trời: "Đêm nay trời quang mây tạnh, chắc chắn ngày mai trời sẽ không mưa, xem ra ta quá lo lắng rồi."
"Cho dù mưa cũng không sợ, không phải mấy ngày gần đây Tô Hoán Thần vẫn luôn gia cố tường thành sao? Tất nhiên thành Lôi Châu sẽ được an toàn." Lôi Thiên Hộ gật gật đầu: "Cũng thật là kỳ lạ, phủ nha an toàn như thế vì sao không ở lại, mà phải chạy đến tường thành mở tiệc chiêu đãi dân chúng, nếu như xảy ra đại loạn, chỉ cần một chiêu liền có thể trấn áp được rồi, không ai trong bọn họ có thể chạy thoát."
Tô Thành không nói gì chỉ nhìn tường thành thật sâu, điệt nhi, rốt cuộc con đang làm gì vậy? Thật sự nghĩ thông suốt giúp ta rồi sao? Hay còn ý định gì khác nữa?
"Thế chợ đen có bất kì động tĩnh gì hay không? Ngươi cần phải chú ý đến tên phi trộm Tiểu Phách Tử đến vô ảnh đi vô tung kia." Tô Thành nhíu mày, lên tiếng hỏi lần nữa.
Lôi Thiên Hộ cười nói: "Không biết vì sao đột nhiên phi trộm kia thay đổi tính tình, ngày thường không phải giúp Tô Hoán Thần đặt mua những thứ chuẩn bị cho hôn lễ, ban đêm thì biết điều chạy vào chợ đen kia, sau đó thì không đi đâu nữa."
"Không ra khỏi đó lần nào nữa?" Tô Thành hơi có chút kinh ngạc: "Thế điệt nhi thì sao? Những ngày gần đây thì làm gì?"
"Mỗi ngày nàng đều mang theo một nha dịch đi kiểm tra đê điều, sau đó lại trở về gia cố tường thành, kế đến trở về phủ chuẩn bị hôn lễ, hơn nữa nhìn thật giống một công tử ca đang muốn thành thân." Lôi Thiên Hộ không khỏi thở dài: "Đại nhân, xem ra nàng thật sự muốn giúp người."
"Thật sao?" Trong lòng Tô Thành bỗng chốc tràn ngập bất an, nhìn không thấu suy nghĩ của một người mới là chuyện đáng sợ nhất. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên, Tô Thành cảm thấy rõ ràng mọi chuyện đang trong sự điều khiển của mình, rồi lại giống như có thứ gì đó tùy thời sẽ vuột mất khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Vâng." Lôi Thiên Hộ kích động nhìn Tô Thành: "Mọi chuyện hôm nay đã được chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai bắt lươn trong ống."
Tô Thành thở dài, Tô Uyển, con đột nhiên làm thúc thúc cảm thấy bất an.
Ánh trăng như nước rải đầy thành Lôi Châu, hết thảy trước mắt đều khiến người ta cảm thấy có chút mông lung.
Bên dưới ngõ hẻm, ánh nến sáng rực.
Trên mặt Hợp Hoan tràn ngập mong đợi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Đêm nay tam tỷ mặc hỉ phục đỏ thẫm, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp."
Hoài Băng gật gật đầu: "Chỉ hi vọng nàng có thể như nguyện, có được hạnh phúc." Bỗng nhiên nhíu mày, Hoài Băng khẽ thở dài: "Thất muội, ta cảm thấy có chút bất an."
Hợp Hoan nghiêng mặt nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, chẳng lẽ tỷ phát hiện ra được gì sao?"
Chẳng qua Hoài Băng chỉ lắc lắc đầu: "Ta cũng không thể nào nói ra được, thật ra ta luôn cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi chúng ta..." Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nàng nhìn bên ngoài một chút, nhưng không thấy Tiểu Phách Tử xuất hiện đúng giờ: "Hơn nữa còn tên Tiểu Phách Tử này, buổi tối gần đây luôn âm thầm thay trang phục nha dịch rồi chạy ra ngoài, chắc chắn nàng đang gạt chúng ta điều gì."
"Ngũ tỷ, tỷ cũng biết nàng lén lút ra ngoài sao?" Hợp Hoan kinh hãi.
Hoài Băng cười lạnh: "Nàng nghĩ Mộ Dung Hoài Băng ta là đồ ngốc hay sao? Nàng lớn như vậy rồi, bay lên bay xuống ai lại không biết?"
Hợp Hoan không khỏi hít một hơi, Tiểu Phách Tử, ngươi lại chọc ngũ tỷ tức giận rồi, tối nay ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi...
"Ai ui!" Đột nhiên nghe thấy thanh âm Tiểu Phách Tử hét thảm bên ngoài.
Hoài Băng cùng Hợp Hoan vội vàng rời khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Phách Tử trong sân tràn đầy máu tanh trên người, sắc mặt không khỏi thay đổi.
"Ngươi làm sao vậy?" Hợp Hoan đau lòng ôm chặt Tiểu Phách Tử, hoảng loạn chạm lên mặt nàng: "Tiểu Phách Tử, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai dám làm ngươi bị thương? Ngươi nói cho ta biết đi, ta sẽ giúp ngươi báo thù!"
Hoài Băng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, chạm vào máu trên người Tiểu Phách Tử, sau đó nàng đưa đến trước mũi khẽ ngửi, trên mặt liền thay đổi, không khỏi nổi cơn thịnh nộ: "Mặc Phách! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy? Giả chết cũng nên lấy máu người mà thoa lên chứ, lấy máu heo về làm gì?"
Hợp Hoan sững sờ, nhịn xuống nước mắt, hung hăng đánh Tiểu Phách Tử một quyền: "Vì sao ngươi phải gạt ta! Lần này ta cũng không giúp được ngươi rồi!"
"Hì hì." Đột nhiên Tiểu Phách Tử cười cười nhìn Hoài Băng: "Ngũ cô nương, lần này có thể ngươi nói đúng, ta đang cố tình giả chết!"
"Ngươi có tin ta cho cả người ngươi đầy lỗ kim châm không!" Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử: "Dám lừa gạt ta sao!"
"Đêm nay ta chắc chắn không tin!" Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt, nhìn Hoài Băng: "Ngươi dám đâm ta thử xem, ta liền đáp lại ngươi không thiếu chút nào!"
"Có phải mấy ngày nay ngươi học được cách làm gan to hơn không?" Hoài Băng cực kỳ tức giận, trên đầu ngón tay nhỏ nhắn xuất hiện vài ba mũi kim châm, làm đáy lòng Tiểu Phách Tử chợt lạnh.
Vì con mọt sách, liều mạng thì liều mạng thôi! Tiểu Phách Tử nghiến nghiến răng, lần nữa le lưỡi trêu chọc Hoài Băng: "Ngươi có bản lãnh thì đừng dùng khinh công, cũng không dùng độc châm, chúng ta dùng quyền cước so với nhau thử một phen, nếu như ngươi thắng, Tiểu Phách Tử ta cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa cả đời của ngươi, nếu như ngươi thua, ngươi phải thề, vĩnh viễn không được dùng độc châm bắt ép ta làm bất kỳ chuyện gì!"
"Nhất định ngươi phải thua!" Hoài Băng hung hăng cắn răng, thu hồi ngân châm trên ngón tay.
"Có bản lãnh thì theo ta đi!" Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoài Băng, nhấc chân chạy đến phía sau sơn giả.
Nhất định nơi đó có bẫy! Hoài Băng âm thầm bình tĩnh lại, Tiểu Phách Tử, rốt cuộc đêm nay ngươi muốn làm gì? Khẽ kẹp chặt ngân châm ở ngón tay, nếu như ngươi dám giở trò lừa gạt, ta sẽ khiến ngươi bất tỉnh tại chỗ!
Chỉ thấy bóng dáng của Tiểu Phách Tử chợt vụt qua, nghiêng người chạy về phía sau sơn giả.
Hoài Băng dựa lưng vào sơn giả, đột nhiên cảnh giác, chậm rãi dời về phía sau sơn giả, tùy thời chuẩn bị châm kim.
"Ngũ cô nương, ta ở đây!" Thanh âm Tiểu Phách Tử đột nhiên vang lên trên đầu Hoài Băng.
"Muốn chết!" Hoài Băng lạnh lùng quát to, nàng liền bắn ra kim châm.
"Hì hì, bắn có trúng đâu!" Thân thể Tiểu Phách Tử xoay vòng, khó khăn lắm mới tránh được mấy cây ngân châm này: "Ngươi chơi xấu, mới vừa nói không dùng ngân châm mà!"
"Không phải ngươi nói không dùng khinh công sao?" Hoài Băng lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Ngươi cũng chơi xấu rồi, vì sao ta không thể dùng?" Tiểu Phách Tử ngồi trên sơn giả cười hì hì: "Huống chi, ta lại không nói ta không được dùng!"
"Ngươi!" Hoài Băng chỉ cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt trong lòng: "Hôm nay nhất định ta phải cho ngươi nếm thử, ta thật sự lợi hại như thế nào!"
"Được rồi nha, bắt được ta rồi hãy nói đi!" Tiểu Phách Tử le lưỡi nhìn Hoài Băng, xoay người phi thân xuống sơn giả.
"Ngươi đừng nằm mơ!" Hoài Băng điểm mũi chân, phi thân lên thật cao, đạp một góc sơn giả. Ngay khi chuẩn bị đáp xuống, đột nhiên cảm thấy trên sơn giả xuất hiện hố to, mũi chân gần chạm đất, tất nhiên không có điểm tựa!
Giật mình nhận ra được có bẫy, mũi chân còn lại của Hoài Băng vừa muốn nương theo cạnh bên sơn giả, lại bị Tiểu Phách Tử kéo xuống, lập tức khiến cho nàng càng giận dữ: "Ngươi buông ta ra!"
Thuận thế ôm lấy Hoài Băng, Tiểu Phách Tử cười xấu xa: "Tất nhiên ta không buông!"
Đồng thời rơi xuống đất, ngân châm ở ngón tay đột nhiên đâm về phía Tiểu Phách Tử trước mặt: "Hôm nay ta muốn lấy mạng ngươi!"
"Ngũ tỷ, đừng!" Hợp Hoan thét lên kinh hãi, chỉ thấy ngân châm kia sắp đâm tới trước mặt Tiểu Phách Tử đột nhiên ngừng lại.
Ngón tay Tiểu Phách Tử đã sớm rơi trên huyệt đạo tê dại của Hoài Băng, nụ cười xuất hiện trên mặt khiến cho Hoài Băng cảm thấy vừa lo vừa giận: "Ngươi... nếu như ngươi dám làm điều gì với ta, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất khó coi!"
"Ta muốn báo thù, nhưng không phải báo thù như vậy!" Tiểu Phách Tử thản nhiên mỉm cười, đồng thời buông lỏng ra Hoài Băng, đi đến trước mặt nàng, cõng lên thân thể mềm mại trong lúc này đang tê dại của nàng: "Ngươi có thể ám sát ta, cưỡng bức khắc hình lên thân thể ta, nhưng mà, vào lúc này ta không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà trả thù lại làm gì."
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Có chút kinh hãi, Hoài Băng gắt gao dán chặt vào lưng nàng, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Dẫn ngươi rời khỏi Lôi Châu." Tiểu Phách Tử kiên định mở miệng, xoay đầu lại nhìn Hợp Hoan: "Thất cô nương, ngươi mau theo ta đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, ta còn phải đến giúp con mọt sách đưa tam cô nương đi."
Hợp Hoan khó hiểu nhìn Tiểu Phách Tử: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngày mai tam tỷ còn phải thành thân!"
"Hôn lễ này không thể cử hành, triều đình đang muốn bắt các ngươi!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử mở miệng: "Con mọt sách đã phải suy nghĩ tất thảy biện pháp thích hợp, chỉ để đưa các ngươi rời đi bình yên."
"Tô Hoán Thần hắn biết thân phận chúng ta sao?" Hoài Băng không khỏi hít một hơi.
"Biết thì sao, ít nhất hắn đã phải suy xét kỹ lưỡng tìm đường sống cho các ngươi, ngay cả mạng mình cũng lấy ra đánh cuộc." Tiểu Phách Tử nhìn phía trước, trong đôi mắt mang theo ý tán thưởng: "Hắn ta chính là vị quan tốt nhất ở Lôi Châu này ta từng được gặp..."
Tô Hoán Thần... Hoài Băng hơi ngây người, trên đời này vẫn còn dạng nam tử cam nguyện buông bỏ tất thảy công danh, tánh mạng như vậy sao?
"Chúng ta sẽ phải đi từ mật đạo bên dưới chợ đen đi đến nơi ta giấu thuyền rồng, ngày mai khi đê điều bị vỡ, nhân lúc sóng lớn giương buồm ra biển, vĩnh viễn rời xa Lôi Châu." Mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử cõng theo Hoài Băng đi đến mật đạo đằng sau sơn giả.
Hợp Hoan lại càng kinh hãi: "Từ lúc nào chợ đen của ta lại có nhiều mật đạo như vậy?"
"Ta âm thầm thừa dịp ngươi không chú ý... đào nó..." Tiểu Phách Tử áy náy cười cười: "Thất cô nương, ngươi có giận ta không?"
Hợp Hoan nhẹ nhàng thở dài, nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử, ta sẽ không giận ngươi, nhưng ta vô cùng lo cho tam tỷ, ngươi đừng xem thường tam tỷ, thật ra nếu nàng động thủ, cũng không kém hơn ta, vậy thì ngươi làm sao mang nàng bình yên đến thuyền rồng của ngươi được?"
"Tam cô nương biết võ?" Tiểu Phách Tử cực kỳ kinh hãi: "Vậy thì con mọt sách kia xong đời rồi!" Lần đầu tiên Tiểu Phách Tử nhìn thấy Nhược Yên, vẫn chưa từng nhìn thấy nàng động thủ bao giờ, chẳng qua khi nghe nói nàng là sát thủ, thì vẫn cho rằng nàng dùng dáng vẻ yếu đuối bên ngoài thừa dịp người ta không chú ý liền động thủ, lại không ngờ rằng nàng là dạng người thâm tàng bất lộ*!
(*) thâm tàng bất lộ: không để lộ tài, giấu nghề.
"Đâu chỉ là biết võ, thuốc mê thông thường đều vô dụng với nàng!" Hoài Băng lạnh lùng mở miệng: "Ngươi nghĩ rằng thất tỷ muội đảo Thiên Khu chúng ta đều là nữ tử bình thường sao? Nếu nàng thật sự động thủ, mười tên như ngươi cũng không phải là đối thủ!"
Trong lòng, đột nhiên chợt lạnh, Tiểu Phách Tử vội vàng bước nhanh hơn, con mọt sách à con mọt sách, thì ra khó khăn nhất không phải ngũ cô nương bên này, mà là người bên kia của ngươi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.