Chương 41
Lưu Diên Trường Ngưng
16/06/2021
Theo thềm đá đi thẳng vào trong núi, những chiếc đèn đá soi lối đi trong lòng núi tản ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thể chiếu sáng loáng thoáng phạm vi hai bước đi.
Gió lạnh thổi đến bất chợt trong lòng núi, ngẫu nhiên có tiếng suối chảy róc rách vang lên, thanh thúy dễ nghe.
Rốt cuộc cũng đi đến một cánh cổng đá chạm khắc hình mây, Nhược Yên khẽ dùng tay nắm vòng gõ cửa, "Bà bà, con đã về."
Cửa đá từ từ mở ra, đột nhiên ba người cảm thấy sáng rực trước mắt.
Chỉ thấy tám cột đá khắc rồng được dựng trong hành lang, dưới mặt đất được lát đá hình mây, trải dài đến chiếc ghế lớn màu đỏ chính giữa đại đường.
Trên mỗi chiếc khay giữa những cột đá khắc rồng đều có chiếc đèn lưu ly sáng ngời, vầng sáng năm màu tản ra từ những chiếc đèn lưu ly, làm người ta cảm thấy có chút mờ ảo.
Ba người chậm rãi bước chân vào chính điện, cửa đá lặng lẽ đóng sau lưng.
"Nhược Yên..." Thanh âm người ngồi trên ghế lớn có chút khàn khàn, âm trầm vô cùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Bà bà." Nhược Yên hít sâu, ý bảo Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử đứng tại chỗ, còn nàng đến quỳ xuống cạnh ghế lớn, "Nhược Yên đã về, nhưng con mong bà bà trách phạt."
Tấm chăn chuyển động, một lão bà đầy tóc bạc nghiêng người ngồi dậy trên ghế lớn, bàn tay tiều tụy vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của Nhược Yên, nhưng khi bàn tay chạm vào gáy Nhược Yên, bỗng nhiên đôi mắt trở nên âm trầm.
"Trở về thì tốt rồi." Bà bà xoa xoa đầu Nhược Yên, "Cửa tình khó tránh, con không qua được thì thôi vậy, bà bà không trách con." Vừa dứt lời, bất chợt giương lên đôi mắt mệt mỏi nhìn Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử, "Đưa được người đến đây, xem như cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Ánh mắt vừa thấy gương mặt già yếu tái nhợt của bà bà, khiến Tiểu Phách Tử hít thật sâu, đôi mắt hoàng hôn ảm đạm ánh vào mắt nàng, Tiểu Phách Tử cảm thấy tê dại từng hồi. Khẽ kéo kéo áo Hoán Thần, Tiểu Phách Tử thấp giọng nói: "Bà bà này làm người ta sợ, không biết có ăn thịt người không!"
Hoán Thần khẽ hít một hơi, lắc lắc đầu: "Ngươi nên cẩn thận, họa từ miệng mà ra, lúc đó không ai cứu ngươi được đâu."
"Tiểu Phách Tử, ngươi yên tâm, bà bà không phải yêu quái, chắc chắn sẽ không ăn thịt ngươi." Đột nhiên bà bà mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện lên làm người ta run sợ, bà bà nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta biết ngũ nha đầu đã khắc ấn ký đảo Thiên Khu trên người ngươi, xem như ngươi cũng là người đảo Thiên Khu ta, vì vậy ta sẽ không gây tổn hại gì cho ngươi."
Vừa dứt lời, bà bà lại nhìn sang Hoán Thần, "Xưa nay đảo Thiên Khu không nhận người vô dụng, Tô Hoán Thần, ngươi nói cho ta nghe thử, ngươi sẽ làm gì? Có lẽ ta sẽ chấp nhận cho ngươi ở lại."
"Bà bà... Hoán Thần nàng..." Nhược Yên vừa muốn nói, liền bị ánh mắt rét lạnh của bà bà liếc nhìn khiến nàng im bặt.
Hoán Thần thở dài, "Ta sao? Chắc là dạng người vô dụng không làm được gì." Vừa dứt lời, Hoán Thần hiên ngang mỉm cười, "Nhưng ta không thể rời khỏi Nhược Yên trong vòng ba bước, bởi vì mạng ta đã gắn liền với nàng rồi, trên đời này chỉ có máu của ta mới có thể giúp nàng kéo dài mạng sống."
"Hả?" Bà bà đặt tay lên mạch đập Nhược Yên, nặng nề thở dài, "Xem như ngươi không nói dối."
"Cả đời Hoán Thần không nói dối dù chỉ nửa câu." Hoán Thần cười lanh lảnh nhìn thật sâu Nhược Yên.
"Trước giờ đảo Thiên Khu của ta chỉ nhận nữ tử, nếu ngươi muốn ở lại cần có chút hi sinh." Bà bà nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Hoán Thần, "Vậy ngươi tự mình động thủ, hay để ta động thủ?"
"Ta là nữ nhi, cần gì phải động thủ?" Hoán Thần nghiêm túc nhìn vào mắt bà bà, "Chẳng lẽ bà bà không tin sao?"
"Không ngờ Lôi Châu lại kỳ lạ như vậy, một tên phi trộm Tiểu Phách Tử nữ giả nam trang đoạt đi lòng của tiểu thất rồi, bây giờ lại thêm một tri phủ nữ giả nam trang đoạt đi lòng tam nha đầu." Bà bà hơi ngừng lại, che giấu hờ hững giễu cợt trong giọng nói, "Nếu có cơ hội ta thật sự muốn đến Lôi Châu xem thử, có phải một nửa nam tử của Lôi Châu đều là nữ nhi không?"
"Bà bà..." Nhược Yên không nhịn được níu lấy vạt áo bà bà, "Bà bà, người trách phạt ta ra sao cũng được, tuyệt đối đừng làm tổn thương Hoán Thần, suốt chặng đường này nàng đã hi sinh rất nhiều vì ta rồi."
"Đương nhiên ta sẽ không làm tổn thương nàng." Chỉ thấy bà bà bất chợt cười rét lạnh, "Ít nhất Tô Hoán Thần này có chút gan dạ sáng suốt, xem như đầu óc cũng khá thông minh, kế sách chạy trốn khỏi Lôi Châu lần này làm ta bội phục."
"Vậy... vậy bà bà có ý là...?" Dường như Nhược Yên nhìn thấy chút hi vọng.
"Ta chấp nhận cho nàng ở lại, nhưng ta không giữ người không biết làm việc, ta muốn nàng làm ba chuyện." Bà bà nhìn Hoán Thần, "Ngươi có dám làm không?"
"Dám làm!" Hoán Thần nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Phách Tử vội vàng kéo kéo áo nàng, "Con mọt sách, ngươi đừng vội đồng ý với người ta à, lỡ như bà ta kêu ngươi đi giết người, có phải ngươi cũng giết không?"
"Ta không tính được nhiều như vậy." Hoán Thần nghiêm túc nhìn bà bà, "Vả lại ta tin rằng bà bà sẽ không để một người không biết võ nghệ như ta đi giết người, Hoán Thần cũng biết lượng sức mà làm, tất nhiên bà bà cũng hiểu đạo lý "nhân tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dụng*."
(*) cái gì cũng có chỗ dùng.
"Tô Hoán Thần, thật sự bây giờ ngươi khiến ta phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác rồi." Bà bà càng thêm hứng thú đánh giá Hoán Thần, "Có lẽ tài trí của ngươi không kém gì tam nha đầu."
"Bà bà quá khen." Hoán Thần chợt ôm quyền mỉm cười, "Mong bà bà căn dặn."
Bà bà cười rét lạnh, phất phất tay, chỉ thấy hai nha hoàn trung niên đẩy cửa bước vào, bưng theo chu sa cùng ngân châm.
"Thì ra đảo Thiên Khu này vẫn có nha hoàn, ta còn tưởng chỉ có mấy người thôi." Tiểu Phách Tử thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn bà bà lần nữa, có chút bình tĩnh hơn, "Bà bà, xem như người thấu tình đạt lý, vừa nãy làm hết hồn."
Bà bà liếc mắt nhìn Hoán Thần, "Ta tin rằng ngươi biết bước đầu tiên vào đảo Thiên Khu của ta, chính là hình xăm."
"Nếu đây là chuyện cần làm thứ nhất, Hoán Thần tình nguyện làm." Hoán Thần gật gật đầu.
Cuối cùng Nhược Yên cũng thả lỏng đôi chút, chỉ thấy nàng mỉm cười đứng dậy, "Bà bà, ta giúp nàng khắc."
"Tam nha đầu, chỉ sợ con không thể xuống tay được." Bà bà mỉm cười lạnh lùng, ý bảo hai nha hoàn đến gần Hoán Thần, "Lấy tài trí Tô Hoán Thần, ta sợ sau này ngươi mượn cớ đi rồi, ta không thể nào bắt lại ngươi, vì vậy nếu muốn vào đảo Thiên Khu của ta, ta muốn cả đời ngươi đều là người của đảo Thiên Khu, hình xăm này sẽ được khắc trên mặt ngươi."
"Bà bà!" Nhược Yên kinh hãi kêu to, "Nữ nhi coi trọng nhất là dung mạo mình, nếu làm thế... Hoán Thần... nàng sẽ..."
"Khắc thì sao?" Hoán Thần ôn nhuận mỉm cười, "Nhược Yên, chẳng lẽ trên mặt ta có hình xăm, nàng sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Ta làm sao ghét bỏ nàng được?" Nhược Yên vội vàng bước lên, "Chẳng qua... gương mặt nàng..." Đau lòng xoay người nhìn bà bà, "Bà bà, ta sẽ khắc."
"Cũng được." Bà bà vuốt vuốt mấy sợi tóc trắng trên mặt, "Lâu rồi không gặp, ta muốn xem thử trình độ vẽ tranh của tam nha đầu đã xuống tay chưa?"
"Hoán Thần..." Nhược Yên chạm nhẹ gương mặt Hoán Thần, "Có đau cũng không được khóc, nếu không làm nhòe hình xăm phải khắc lại sẽ làm nàng đau hơn."
"Ta không khóc." Chỉ thấy Hoán Thần mỉm cười nhìn Nhược Yên, "Yên tâm khắc đi."
"Được." Nhược Yên cầm ngân châm, chấm chấm chút chu sa, ngay khi ngân châm đâm vào má Hoán Thần làm đầu châm rỉ máu.
Hoán Thần khẽ cau mày, âm thầm cắn răng, nắm chặt hai đấm, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Tiểu Phách Tử khẽ thở dài, không nhịn được xoa xoa ngực mình, may mà hồi trước mình bị khắc là đang hôn mê, nếu không chắc chắn sẽ đau chết mất.
Hoài Băng... nghĩ đến đây, Tiểu Phách Tử không khỏi nhíu mày, bây giờ ngươi đang ở đâu?
Một lúc sau, hai hình đám mây nhỏ rực lửa hiện trên má Hoán Thần, chân mày đang nhíu chặt nhẹ nhàng giãn ra, nãy giờ cố gắng chịu đựng, rốt cuộc nước mắt cũng trượt xuống bên má Hoán Thần.
Đôi mắt Nhược Yên đẫm lệ, hốt hoảng xóa đi nước mắt nàng, "Hoán Thần, đau lắm phải không?"
Mỉm cười ôn nhuận, Hoán Thần chẳng qua chỉ lắc đầu, nắm chặt tay nàng, "Không đau."
"Con mọt sách, ta lại có thêm thứ phải học từ ngươi rồi." Tiểu Phách Tử vỗ vỗ vai Hoán Thần, "Đó là kiên cường."
"Ha ha." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hoán Thần nghiêng mặt nhìn bà bà, "Bà bà, còn hai chuyện nữa, xin nói."
Bà bà ngạc nhiên nhìn Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, ngươi khiến ta cảm thấy đảo Thiên Khu vừa có được bảo vật." Hơi ngừng lại, bà bà khe khẽ thở dài, "Tuy rằng đảo Thiên Khu vừa có được bảo vật, nhưng cũng gây ra họa lớn rồi." Ánh mắt bà bà nhìn sang Nhược Yên, "Tam nha đầu, ta tin tài trí của con có thể dẹp tan đám hải tặc kia dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao con lại dẫn chúng đến đảo Thiên Khu..."
"Nhược Yên chỉ muốn bà bà biết, những năm nay chúng ta nhường nhịn bọn chúng nhiều rồi, còn bọn chúng thì ngày càng lớn lối." Nhược Yên nghiêm túc gật đầu, "Bà bà có biết lần về đảo Thiên Khu này, chúng con từng bị bọn hắn ép đến mức phải rơi vào nước xoáy, suýt nữa không còn mạng trở về."
"Theo lời tam nha đầu nói có lẽ ta nên cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ một lần?" Bỗng nhiên bà bà cười lạnh.
Hoán Thần khẽ thở dài nhìn Nhược Yên, nếu nàng thực sự gây tổn thương cho Nam Cung Liêu, sau này nàng nhớ được chuyện cũ, làm sao có thể đối diện với chính mình đây?
"Tô Hoán Thần, chuyện thứ hai ta muốn ngươi giúp là giải quyết phiền toái này." Bà bà vừa dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói: "Tam nha đầu, nếu như con ra tay trợ giúp, ta sẽ không thu nhận Tô Hoán Thần."
"Được không..." Gương mặt Nhược Yên tràn đầy lo lắng, nếu ta không giúp nàng, làm sao nàng có thể thắng được bọn hải tặc hung ác kia?
"Được, ta đi." Hoán Thần nặng nề gật đầu.
"Hơn nữa Tiểu Phách Tử phải cùng đi làm chuyện thứ ba này, nhất định chuyện này hai người các ngươi phải cùng làm." Bà bà cười lạnh, "Ta nghe nói gần đây bọn hải tặc kia lại tìm thêm được một tiên quang..."
"Cướp lấy tiên quang phải không?" Hoán Thần đột nhiên nói, "Nếu như ta hoàn thành ba chuyện này, mong bà bà có thể đồng ý với Hoán Thần một chuyện?"
"Ngươi là người đầu tiên dám đặt điều kiện với ta." Bà bà có chút kinh ngạc, "Nhưng thôi, ta đồng ý."
"Người không hỏi chuyện ta muốn là chuyện gì sao?" Hoán Thần ngạc nhiên hỏi.
Bà bà liếc mắt nhìn thoáng qua Nhược Yên, "Sức khỏe Nhược Yên không tốt, chắc chắn phải nghỉ ngơi rồi, nếu như ngươi làm tốt những chuyện này, sau này Nhược Yên có thể bình an ở lại đảo Thiên Khu."
"Chuyện Hoán Thần muốn cũng là chuyện này." Hoán Thần thản nhiên mỉm cười, ôm quyền, "Vậy Hoán Thần giúp bà bà làm việc trước."
"Hoán Thần, phải cẩn thận, có cơ quan dưới mười hai dòng nước xoáy kia..." Nhược Yên không nhịn được nhắc nhở.
"Ta sẽ cẩn thận." Hoán Thần gật gật đầu, "Ta đi nha." Vừa dứt lời kéo theo Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử, đi thôi."
"Hoán Thần..."
"Tam nha đầu, con lưu lại một chút." Bỗng nhiên bà bà gọi một tiếng, nha hoàn hai bên đã bước lên chặn lại Nhược Yên.
Nhược Yên nhìn Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử rời khỏi đại đường, trong lòng tràn đầy lo lắng xoay người nói, "Bà bà..."
"Tam nha đầu, chỉ vì chữ tình, hại người hại mình, đừng trách bà bà." Bà bà vừa dứt lời, bỗng nhiên vỗ ghế lớn, phi thân lên, ba cây ngân châm trong xuất hiện trên tay đâm sau gáy Nhược Yên, "Có một số việc, có một vài người con không cần nhớ, hãy quên hết đi."
Nhược Yên run lên, chỉ cảm thấy trước mặt hoàn toàn mơ hồ, ngất xỉu trên đất.
Bà bà liếc mắt nhìn Nhược Yên, "Dẫn Nhược Yên đi, tìm Hoài Băng đến đây, ta có việc căn dặn nàng."
Im lặng cúi đầu, nha hoàn hai bên đỡ Nhược Yên lui xuống.
Gió lạnh thổi đến bất chợt trong lòng núi, ngẫu nhiên có tiếng suối chảy róc rách vang lên, thanh thúy dễ nghe.
Rốt cuộc cũng đi đến một cánh cổng đá chạm khắc hình mây, Nhược Yên khẽ dùng tay nắm vòng gõ cửa, "Bà bà, con đã về."
Cửa đá từ từ mở ra, đột nhiên ba người cảm thấy sáng rực trước mắt.
Chỉ thấy tám cột đá khắc rồng được dựng trong hành lang, dưới mặt đất được lát đá hình mây, trải dài đến chiếc ghế lớn màu đỏ chính giữa đại đường.
Trên mỗi chiếc khay giữa những cột đá khắc rồng đều có chiếc đèn lưu ly sáng ngời, vầng sáng năm màu tản ra từ những chiếc đèn lưu ly, làm người ta cảm thấy có chút mờ ảo.
Ba người chậm rãi bước chân vào chính điện, cửa đá lặng lẽ đóng sau lưng.
"Nhược Yên..." Thanh âm người ngồi trên ghế lớn có chút khàn khàn, âm trầm vô cùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Bà bà." Nhược Yên hít sâu, ý bảo Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử đứng tại chỗ, còn nàng đến quỳ xuống cạnh ghế lớn, "Nhược Yên đã về, nhưng con mong bà bà trách phạt."
Tấm chăn chuyển động, một lão bà đầy tóc bạc nghiêng người ngồi dậy trên ghế lớn, bàn tay tiều tụy vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của Nhược Yên, nhưng khi bàn tay chạm vào gáy Nhược Yên, bỗng nhiên đôi mắt trở nên âm trầm.
"Trở về thì tốt rồi." Bà bà xoa xoa đầu Nhược Yên, "Cửa tình khó tránh, con không qua được thì thôi vậy, bà bà không trách con." Vừa dứt lời, bất chợt giương lên đôi mắt mệt mỏi nhìn Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử, "Đưa được người đến đây, xem như cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Ánh mắt vừa thấy gương mặt già yếu tái nhợt của bà bà, khiến Tiểu Phách Tử hít thật sâu, đôi mắt hoàng hôn ảm đạm ánh vào mắt nàng, Tiểu Phách Tử cảm thấy tê dại từng hồi. Khẽ kéo kéo áo Hoán Thần, Tiểu Phách Tử thấp giọng nói: "Bà bà này làm người ta sợ, không biết có ăn thịt người không!"
Hoán Thần khẽ hít một hơi, lắc lắc đầu: "Ngươi nên cẩn thận, họa từ miệng mà ra, lúc đó không ai cứu ngươi được đâu."
"Tiểu Phách Tử, ngươi yên tâm, bà bà không phải yêu quái, chắc chắn sẽ không ăn thịt ngươi." Đột nhiên bà bà mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện lên làm người ta run sợ, bà bà nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta biết ngũ nha đầu đã khắc ấn ký đảo Thiên Khu trên người ngươi, xem như ngươi cũng là người đảo Thiên Khu ta, vì vậy ta sẽ không gây tổn hại gì cho ngươi."
Vừa dứt lời, bà bà lại nhìn sang Hoán Thần, "Xưa nay đảo Thiên Khu không nhận người vô dụng, Tô Hoán Thần, ngươi nói cho ta nghe thử, ngươi sẽ làm gì? Có lẽ ta sẽ chấp nhận cho ngươi ở lại."
"Bà bà... Hoán Thần nàng..." Nhược Yên vừa muốn nói, liền bị ánh mắt rét lạnh của bà bà liếc nhìn khiến nàng im bặt.
Hoán Thần thở dài, "Ta sao? Chắc là dạng người vô dụng không làm được gì." Vừa dứt lời, Hoán Thần hiên ngang mỉm cười, "Nhưng ta không thể rời khỏi Nhược Yên trong vòng ba bước, bởi vì mạng ta đã gắn liền với nàng rồi, trên đời này chỉ có máu của ta mới có thể giúp nàng kéo dài mạng sống."
"Hả?" Bà bà đặt tay lên mạch đập Nhược Yên, nặng nề thở dài, "Xem như ngươi không nói dối."
"Cả đời Hoán Thần không nói dối dù chỉ nửa câu." Hoán Thần cười lanh lảnh nhìn thật sâu Nhược Yên.
"Trước giờ đảo Thiên Khu của ta chỉ nhận nữ tử, nếu ngươi muốn ở lại cần có chút hi sinh." Bà bà nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Hoán Thần, "Vậy ngươi tự mình động thủ, hay để ta động thủ?"
"Ta là nữ nhi, cần gì phải động thủ?" Hoán Thần nghiêm túc nhìn vào mắt bà bà, "Chẳng lẽ bà bà không tin sao?"
"Không ngờ Lôi Châu lại kỳ lạ như vậy, một tên phi trộm Tiểu Phách Tử nữ giả nam trang đoạt đi lòng của tiểu thất rồi, bây giờ lại thêm một tri phủ nữ giả nam trang đoạt đi lòng tam nha đầu." Bà bà hơi ngừng lại, che giấu hờ hững giễu cợt trong giọng nói, "Nếu có cơ hội ta thật sự muốn đến Lôi Châu xem thử, có phải một nửa nam tử của Lôi Châu đều là nữ nhi không?"
"Bà bà..." Nhược Yên không nhịn được níu lấy vạt áo bà bà, "Bà bà, người trách phạt ta ra sao cũng được, tuyệt đối đừng làm tổn thương Hoán Thần, suốt chặng đường này nàng đã hi sinh rất nhiều vì ta rồi."
"Đương nhiên ta sẽ không làm tổn thương nàng." Chỉ thấy bà bà bất chợt cười rét lạnh, "Ít nhất Tô Hoán Thần này có chút gan dạ sáng suốt, xem như đầu óc cũng khá thông minh, kế sách chạy trốn khỏi Lôi Châu lần này làm ta bội phục."
"Vậy... vậy bà bà có ý là...?" Dường như Nhược Yên nhìn thấy chút hi vọng.
"Ta chấp nhận cho nàng ở lại, nhưng ta không giữ người không biết làm việc, ta muốn nàng làm ba chuyện." Bà bà nhìn Hoán Thần, "Ngươi có dám làm không?"
"Dám làm!" Hoán Thần nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Phách Tử vội vàng kéo kéo áo nàng, "Con mọt sách, ngươi đừng vội đồng ý với người ta à, lỡ như bà ta kêu ngươi đi giết người, có phải ngươi cũng giết không?"
"Ta không tính được nhiều như vậy." Hoán Thần nghiêm túc nhìn bà bà, "Vả lại ta tin rằng bà bà sẽ không để một người không biết võ nghệ như ta đi giết người, Hoán Thần cũng biết lượng sức mà làm, tất nhiên bà bà cũng hiểu đạo lý "nhân tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dụng*."
(*) cái gì cũng có chỗ dùng.
"Tô Hoán Thần, thật sự bây giờ ngươi khiến ta phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác rồi." Bà bà càng thêm hứng thú đánh giá Hoán Thần, "Có lẽ tài trí của ngươi không kém gì tam nha đầu."
"Bà bà quá khen." Hoán Thần chợt ôm quyền mỉm cười, "Mong bà bà căn dặn."
Bà bà cười rét lạnh, phất phất tay, chỉ thấy hai nha hoàn trung niên đẩy cửa bước vào, bưng theo chu sa cùng ngân châm.
"Thì ra đảo Thiên Khu này vẫn có nha hoàn, ta còn tưởng chỉ có mấy người thôi." Tiểu Phách Tử thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn bà bà lần nữa, có chút bình tĩnh hơn, "Bà bà, xem như người thấu tình đạt lý, vừa nãy làm hết hồn."
Bà bà liếc mắt nhìn Hoán Thần, "Ta tin rằng ngươi biết bước đầu tiên vào đảo Thiên Khu của ta, chính là hình xăm."
"Nếu đây là chuyện cần làm thứ nhất, Hoán Thần tình nguyện làm." Hoán Thần gật gật đầu.
Cuối cùng Nhược Yên cũng thả lỏng đôi chút, chỉ thấy nàng mỉm cười đứng dậy, "Bà bà, ta giúp nàng khắc."
"Tam nha đầu, chỉ sợ con không thể xuống tay được." Bà bà mỉm cười lạnh lùng, ý bảo hai nha hoàn đến gần Hoán Thần, "Lấy tài trí Tô Hoán Thần, ta sợ sau này ngươi mượn cớ đi rồi, ta không thể nào bắt lại ngươi, vì vậy nếu muốn vào đảo Thiên Khu của ta, ta muốn cả đời ngươi đều là người của đảo Thiên Khu, hình xăm này sẽ được khắc trên mặt ngươi."
"Bà bà!" Nhược Yên kinh hãi kêu to, "Nữ nhi coi trọng nhất là dung mạo mình, nếu làm thế... Hoán Thần... nàng sẽ..."
"Khắc thì sao?" Hoán Thần ôn nhuận mỉm cười, "Nhược Yên, chẳng lẽ trên mặt ta có hình xăm, nàng sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Ta làm sao ghét bỏ nàng được?" Nhược Yên vội vàng bước lên, "Chẳng qua... gương mặt nàng..." Đau lòng xoay người nhìn bà bà, "Bà bà, ta sẽ khắc."
"Cũng được." Bà bà vuốt vuốt mấy sợi tóc trắng trên mặt, "Lâu rồi không gặp, ta muốn xem thử trình độ vẽ tranh của tam nha đầu đã xuống tay chưa?"
"Hoán Thần..." Nhược Yên chạm nhẹ gương mặt Hoán Thần, "Có đau cũng không được khóc, nếu không làm nhòe hình xăm phải khắc lại sẽ làm nàng đau hơn."
"Ta không khóc." Chỉ thấy Hoán Thần mỉm cười nhìn Nhược Yên, "Yên tâm khắc đi."
"Được." Nhược Yên cầm ngân châm, chấm chấm chút chu sa, ngay khi ngân châm đâm vào má Hoán Thần làm đầu châm rỉ máu.
Hoán Thần khẽ cau mày, âm thầm cắn răng, nắm chặt hai đấm, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Tiểu Phách Tử khẽ thở dài, không nhịn được xoa xoa ngực mình, may mà hồi trước mình bị khắc là đang hôn mê, nếu không chắc chắn sẽ đau chết mất.
Hoài Băng... nghĩ đến đây, Tiểu Phách Tử không khỏi nhíu mày, bây giờ ngươi đang ở đâu?
Một lúc sau, hai hình đám mây nhỏ rực lửa hiện trên má Hoán Thần, chân mày đang nhíu chặt nhẹ nhàng giãn ra, nãy giờ cố gắng chịu đựng, rốt cuộc nước mắt cũng trượt xuống bên má Hoán Thần.
Đôi mắt Nhược Yên đẫm lệ, hốt hoảng xóa đi nước mắt nàng, "Hoán Thần, đau lắm phải không?"
Mỉm cười ôn nhuận, Hoán Thần chẳng qua chỉ lắc đầu, nắm chặt tay nàng, "Không đau."
"Con mọt sách, ta lại có thêm thứ phải học từ ngươi rồi." Tiểu Phách Tử vỗ vỗ vai Hoán Thần, "Đó là kiên cường."
"Ha ha." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hoán Thần nghiêng mặt nhìn bà bà, "Bà bà, còn hai chuyện nữa, xin nói."
Bà bà ngạc nhiên nhìn Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, ngươi khiến ta cảm thấy đảo Thiên Khu vừa có được bảo vật." Hơi ngừng lại, bà bà khe khẽ thở dài, "Tuy rằng đảo Thiên Khu vừa có được bảo vật, nhưng cũng gây ra họa lớn rồi." Ánh mắt bà bà nhìn sang Nhược Yên, "Tam nha đầu, ta tin tài trí của con có thể dẹp tan đám hải tặc kia dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao con lại dẫn chúng đến đảo Thiên Khu..."
"Nhược Yên chỉ muốn bà bà biết, những năm nay chúng ta nhường nhịn bọn chúng nhiều rồi, còn bọn chúng thì ngày càng lớn lối." Nhược Yên nghiêm túc gật đầu, "Bà bà có biết lần về đảo Thiên Khu này, chúng con từng bị bọn hắn ép đến mức phải rơi vào nước xoáy, suýt nữa không còn mạng trở về."
"Theo lời tam nha đầu nói có lẽ ta nên cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ một lần?" Bỗng nhiên bà bà cười lạnh.
Hoán Thần khẽ thở dài nhìn Nhược Yên, nếu nàng thực sự gây tổn thương cho Nam Cung Liêu, sau này nàng nhớ được chuyện cũ, làm sao có thể đối diện với chính mình đây?
"Tô Hoán Thần, chuyện thứ hai ta muốn ngươi giúp là giải quyết phiền toái này." Bà bà vừa dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói: "Tam nha đầu, nếu như con ra tay trợ giúp, ta sẽ không thu nhận Tô Hoán Thần."
"Được không..." Gương mặt Nhược Yên tràn đầy lo lắng, nếu ta không giúp nàng, làm sao nàng có thể thắng được bọn hải tặc hung ác kia?
"Được, ta đi." Hoán Thần nặng nề gật đầu.
"Hơn nữa Tiểu Phách Tử phải cùng đi làm chuyện thứ ba này, nhất định chuyện này hai người các ngươi phải cùng làm." Bà bà cười lạnh, "Ta nghe nói gần đây bọn hải tặc kia lại tìm thêm được một tiên quang..."
"Cướp lấy tiên quang phải không?" Hoán Thần đột nhiên nói, "Nếu như ta hoàn thành ba chuyện này, mong bà bà có thể đồng ý với Hoán Thần một chuyện?"
"Ngươi là người đầu tiên dám đặt điều kiện với ta." Bà bà có chút kinh ngạc, "Nhưng thôi, ta đồng ý."
"Người không hỏi chuyện ta muốn là chuyện gì sao?" Hoán Thần ngạc nhiên hỏi.
Bà bà liếc mắt nhìn thoáng qua Nhược Yên, "Sức khỏe Nhược Yên không tốt, chắc chắn phải nghỉ ngơi rồi, nếu như ngươi làm tốt những chuyện này, sau này Nhược Yên có thể bình an ở lại đảo Thiên Khu."
"Chuyện Hoán Thần muốn cũng là chuyện này." Hoán Thần thản nhiên mỉm cười, ôm quyền, "Vậy Hoán Thần giúp bà bà làm việc trước."
"Hoán Thần, phải cẩn thận, có cơ quan dưới mười hai dòng nước xoáy kia..." Nhược Yên không nhịn được nhắc nhở.
"Ta sẽ cẩn thận." Hoán Thần gật gật đầu, "Ta đi nha." Vừa dứt lời kéo theo Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử, đi thôi."
"Hoán Thần..."
"Tam nha đầu, con lưu lại một chút." Bỗng nhiên bà bà gọi một tiếng, nha hoàn hai bên đã bước lên chặn lại Nhược Yên.
Nhược Yên nhìn Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử rời khỏi đại đường, trong lòng tràn đầy lo lắng xoay người nói, "Bà bà..."
"Tam nha đầu, chỉ vì chữ tình, hại người hại mình, đừng trách bà bà." Bà bà vừa dứt lời, bỗng nhiên vỗ ghế lớn, phi thân lên, ba cây ngân châm trong xuất hiện trên tay đâm sau gáy Nhược Yên, "Có một số việc, có một vài người con không cần nhớ, hãy quên hết đi."
Nhược Yên run lên, chỉ cảm thấy trước mặt hoàn toàn mơ hồ, ngất xỉu trên đất.
Bà bà liếc mắt nhìn Nhược Yên, "Dẫn Nhược Yên đi, tìm Hoài Băng đến đây, ta có việc căn dặn nàng."
Im lặng cúi đầu, nha hoàn hai bên đỡ Nhược Yên lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.