Chương 6
Bồng Lai Khách
02/06/2019
“Tuyên Khanh…”
Lục thị lo lắng gọi trượng phu một tiếng.
“Ý của a muội, chính là ý của ta!”
Mộ Tuyên Khanh nghiêm giọng quát lên, không để lại một đường thương lượng.
Tình cảm vợ chồng trước nay luôn rất tốt. Đây là lần đầu tiên Mộ Tuyên Khanh dùng giọng điệu này nói chuyện với thê tử trước mặt người khác.
Vương nổi giận, đám người hầu bên cạnh vẻ mặt đều lộ ra sợ hãi, rối rít quỳ xuống, phủ phục dưới nền đất không dám động đậy.
Lục thị biết hắn đã nghe được ý định nạp thiếp của Tạ gia, nên mới tức giận như thế, không màng vết thương còn chưa khỏi hắn, cứ như vậy chạy tới đây.
Nàng hiểu tính tình trượng phu.
Vốn rất căm ghét bản thân vô dụng, ban đầu vì không có được sự tín nhiệm của phụ vương, mới đem vương muội hứa gả cho một tên hải tặc.
Với vương muội mà nói, đã là sự uất ức đến cực điểm.
Nay Tạ gia còn dám đối xử với nàng như vậy, sao ngài có thể nhịn cho được?
Tuy dựa vào trực giác, trong lòng Lục thị luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì ngoài mặt tiểu cô nói, bên trong có lẽ còn ẩn tình khác.
Nhưng trượng phu là Trường Sa vương. Ngài đã tỏ thái độ như vậy, sao nàng còn dám dị nghị?
Vả lại, thái độ của tiểu cô, càng vô cùng cương quyết.
Nàng vừa cứu trượng phu một mạng.
Mặc dù tình huống xấu nhất, việc ly hôn bất thình lình này sẽ làm sứt mẻ quan hệ giữa Trường Sa quốc và Tiết độ sứ Hà Tây Tạ Trường Canh thế đang như mặt trời giữa trưa, thậm chí là kết thù.
Nhưng còn chuyện gì đáng sợ hơn, so với việc Trường Sa quốc suýt nữa mất đi vương, tiếp đó sẽ là diệt quốc?
Giả sử tiểu cô không được thần linh báo mộng, kịp thời gửi tới phong thư cứu mạng, lúc này chỉ e rằng mình đã mất trượng phu, Trường Sa quốc mất đi vương, quốc gia này, rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.
Nàng trầm ngâm một chút, gật đầu.
“Cũng được. Nếu Lan nhi thật sự muốn cắt đứt với Tạ gia, a tẩu sẽ giống vương huynh, trợ giúp muội.”
“Nước còn, muội vẫn sẽ là vương nữ của Trường Sa quốc!”
Mộ Tuyên Khanh nhìn về phía thê tử, lúc này thần sắc mới hòa hoãn một chút, lệnh cho tất cả người hầu xung quanh lui xuống.
“A muội, muội còn nhớ chuyện cô cô hoăng* ở trong cung hồi mười năm trước, lúc muội sáu tuổi không? Trước đây ta chưa từng nói với muội, khi đó rõ ràng phụ vương đã nắm được tin tức, cái chết của cô cô có rất nhiều điểm kỳ quặc, nhiều khả năng dính dáng đến gian hậu đương thời. Nhưng trước khi cô cô lâm chung đã lệnh cho tâm phúc chuyển di ngôn của người tới phụ vương.”
* Hoăng: chỉ cái chết của các chư hầu, các phi tần có phẩm vị cao hoặc hoàng tử công chúa…
“Năm đó ta mười hai tuổi, di ngôn của cô cô, đến nay ta còn nhớ như in trong đầu.”
“Cô cô nói, sống chết có số, đều là mệnh trời, người không có nửa câu oán hận. Triều đình vốn nhăm nhe ý định loại bỏ tận gốc vương khác họ, người không muốn Trường Sa quốc vì mình mà sinh ra bất cứ xáo động nào. Cô cô dặn phụ vương từ nay về sau, càng phải che giấu gấp bội, coi việc giữ bình an cho Trường Sa quốc là nhiệm vụ trọng yếu hàng đầu.”
“A muội, muội hiểu lời này của cô cô có ý gì không? Ngày đó ta không hiểu, hỏi phụ vương, phụ vương không nói. Sau đó tự ta suy xét, mãi đến hai năm gần đây, rốt cuộc mới hiểu ra.”
“A muội, muội nói ban đầu, tại sao triều đình lại chọn Mộ thị nữ chúng ta làm hậu? Nhìn như rất vẻ vang, thật ra lại là mồi độc! Cô cô chết không minh bạch ở trong cung, cái bọn họ chờ đợi, có lẽ chính là sự căm phẫn và bất bình của Trường Sa quốc. Một khi phụ vương có bất cứ dị động nào, sẽ trở thành cái cớ tốt nhất để chúng gây khó dễ cho Mộ thị!”
“Phụ vương vì bảo toàn cơ nghiệp Mộ thị, đành phải nhịn xuống. Còn ưng thuận lời cầu thân của tên họ Tạ kia, gả muội cho hắn.”
“Ngày đó phụ vương hứa gả muội cho hắn, còn tiến cử hắn làm quan, là hy vọng mượn sức hắn, bảo vệ Trường Sa quốc chúng ta bốn phương thái bình. Nhưng tên họ Tạ này, giờ đã bị gian hậu lung lạc, qua lại quá gần với ả. Gian hậu lại viện cớ diệt trừ loạn vương, liên tục cô lập Trường Sa quốc, âm thầm chèn ép chúng ta.”
“Phụ vương có thể nhịn, ta thì không nhịn được. Thù của cô cô, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo. Những lời ta nói ban nãy, tuyệt đối không phải xúc động nhất thời!”
“Họ Tạ này, ban đầu vì muốn rũ bỏ thân phận đạo tặc, mới đến cầu thân Mộ thị. Nay hắn đang lên như diều gặp gió, lại cam nguyện làm chó săn cho gian hậu. Hắn không thể nào đồng lòng với Mô thị ta được. Càng khỏi cần bàn, hôm nay hắn lại khinh thường muội thế này! Ban đầu muội nguyện ý gả cho hắn, nếu hiện giờ đã thay đổi ý định, Mộ Tuyên Khanh ta tuy chẳng có tài cán gì, cũng không đời nào ép buộc muội phải đi nương nhờ một kẻ tồi tệ như vậy!”
“A muội yên tâm, đợi họ Tạ kia tới, a huynh sẽ giúp muội nói rõ ràng với hắn!”
“Từ nay về sau, a huynh sẽ dốc hết sức lực, củng cố Trường Sa quốc, bảo vệ a muội của ta, không để muội phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa!”
Vị vua trẻ tuổi, thần sắc kích động, ánh mắt lấp lánh sáng ngời. Lời hứa còn âm vang, càng chứng tỏ được quyết tâm không gì sánh kịp cùng sự kiêu ngạo và dũng khí mà con cháu vương tộc vốn có.
Trong tim Mộ Phù Lan, tuôn ra một dòng nước ấm.
Tạ Trường Canh bằng tuổi với vương huynh nàng, chỉ lớn hơn vương huynh vài tháng mà thôi. Nhưng tâm cơ lại thâm trầm đến bậc nào, làm người lại ẩn nhẫn đến bậc nào, tính tình lại xảo quyệt đến bậc nào, trên thế gian này, chắc hẳn không một ai có thể hiểu rõ hơn nàng được.
Bất kể đến lúc đó a huynh thật sự có thể giúp nàng đuổi cổ hắn hay không, nhưng phần tình cảm mà huynh tẩu dành cho nàng, chính là sự bù đắp quý giá mà nàng có được trong kiếp này, sau khi mất đi người thân ruột thịt mà nàng hằng yêu quý.
Mai này, nàng cũng sẽ dốc toàn lực, để bảo vệ cho những điều quý giá mình đang nắm giữ trong tay.
“Cảm ơn a huynh. Cảm ơn a tẩu.”
Nàng nhìn chăm chú vào vương huynh và vương tẩu trước mặt, từng chữ từng chữ, thốt ra.
…
Nửa tháng sau, ngày mười hai tháng mười một, lễ quan của Trường Sa quốc lại nhận được tin tức.
Tiết độ sứ Hà Tây Tạ Trường Canh, cũng chính là phu tế* của quận chúa, ba hôm nữa sẽ tới Nhạc thành.
* Phu tế: tương đương trượng phu, chồng (đằng nhà rể)
Trong lúc lễ quan bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị lễ nghi đón tiếp khách quý, lại nhận được một bản vương lệnh.
Vương lệnh bảo bọn họ, không cần phải làm gì cả.
Không ngăn cản Tạ Trường Canh tới, cũng không bày bất cứ lễ nghi nghênh đón gì.
Trong lòng lễ quan có dấu hỏi to đùng.
Không bàn đến chức quan của Tạ Trường Canh giờ đây đã vô cùng hiển hách. Tiết độ sứ Hà Tây, đóng quân ở Lương châu, lúc nhậm chức có cả lễ ban cờ, trong quân nắm quyền sinh quyền sát, phủ dựng lục kỳ, uy phong cực lớn.
Cho dù hắn là một người thường, thân là phu tế của quận chúa, đến Trường Sa quốc cúng bái tiên vương, “đãi ngộ” như vậy, cũng không khỏi có phần khó nói thành lời.
Nhưng lệnh vương không thể trái.
Lễ quan lục đục đi hỏi Thừa tướng Lục Lâm. Bản thân Lục Lâm cũng u u mê mê không hiểu, ở chỗ vương hậu cũng chẳng nghe ngóng được nội tình gì, muốn khuyên Mộ Tuyên Khanh, ngài lại không chịu gặp hắn, chỉ đành đè nén thấp thỏm trong lòng, dựa theo vương lệnh mà làm việc.
Ngày mười lăm đã đến, mới sáng sớm, Lục Lâm lại đến cầu kiến Mộ Tuyên Khanh, hết lời khuyên nhủ bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Tạ Trường Canh đã tự xưng tới đây cúng tế tiên vương, vậy thì không cần thiết đắc tội với người ta như vậy.
Nhưng Mộ Tuyên Khanh vẫn không nghe lọt tai lời của hắn, phất áo giận dữ bỏ đi.
Lục Lâm không biết làm sao, chỉ đành lệnh cho người mở cổng thành nghênh đón, tự mình dẫn theo quan viên dưới trướng, tới thần miếu của tiên vương, ở đó chờ Tạ Trường Canh đến.
Tạ Trường Canh sau giờ ngọ thì tới được Nhạc thành.
Hắn mặc một thân áo xanh, chân xỏ giày đen, trang phục hết sức bình dị, sau lưng ngựa cũng chỉ lác đác vài tên tùy tùng đi theo, cũng đều mặc áo vải, đến nỗi lúc phóng ngựa tới cổng thành, lính canh cũng chẳng thể ngờ được chàng thanh niên hào hoa phong nhã trước mặt, lại chính là vị phu tế tiếng tăm lẫy lừng của vương nữ Trường Sa quốc, Tiết độ sứ trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều. Thấy những người đồng hành cùng hắn hình như mang theo binh khí trên người, bèn cản lại, vặn hỏi lai lịch.
Mấy tên tùy tùng của Tạ Trường Canh, đều lăn lộn cùng hắn từ thời còn ở thủy đạo Trường Giang đến tận bây giờ, trông thì bình thường, đặt vào trong đám người sẽ chẳng ai chú ý đến, kỳ thực kẻ nào cũng là những tên thổ phỉ hung hãn giết người không chớp mắt. Sau khi vào Trường Sa quốc, vốn đã rất kinh ngạc với đạo đãi khách của đối phương, ngoài cổng thành thậm chí không thấy được người ra nghênh tiếp tối thiểu nhất, còn bị lính gác chặn lại tra xét vô lễ thế này, không thể nhẫn nhịn được nữa, giận tím mặt định rút đao khiêu chiến, lại bị Tạ Trường Canh ngăn cản.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn khung cảnh phố phường của quốc đô Trường Sa quốc phía sau cánh cổng thành dày nặng, nét mặt bình tĩnh, báo ra tên họ của mình.
Lính canh nghe thấy hóa ra hắn chính là Tạ Trường Canh, giật mình kinh hãi, cuống quýt lùi sang một bên, mở ra lối đi.
Ba năm trước lúc tới cầu thân, hắn mới chỉ đến vương phủ, chưa từng đến vương miếu. Bèn quay sang hỏi lính gác đường đi.
Hắn ngước nhìn về hướng được chỉ, thoáng nheo mắt, ngay sau đó thúc ngựa, tiến vào thành trì.
Khi Lục Lâm mang theo các quan viên, đứng chờ dưới bậc thềm thần đạo dẫn tới vương miếu, Viên Hán Đỉnh cũng theo tới.
Viên Hán Đỉnh đứng ở đó, sừng sững bất động, hai mắt nhìn về phía trước, giống như một mỏm nham thạch ngưng kết lại.
Vai vế của Lục Lâm cao hơn Viên Hán Đỉnh, luận về tuổi tác, lại càng là trưởng bối của hắn, nhưng hôm nay, căn bản không cách nào làm được dáng vẻ vững như bàn thạch của hắn.
Quả thực hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Mộ Tuyên Khanh phải thể hiện thái độ kiêu căng với người muội phu vừa vượt đường sá xa xôi tới.
Hắn lại càng lo sợ, ngộ nhỡ vì chuyện này mà đắc tội với Tạ Trường Canh, chắc chắn tương lai Trường Sa quốc sẽ không có gì tốt đẹp.
Giữa lúc đang loay hoay thấp thỏm, lấm lét quan sát chung quanh, chợt nhìn thấy xa xa phía cuối thần đạo, một bóng áo xanh đang đi tới.
Bóng người mặc áo xanh từ từ tiến lại gần, càng lúc càng hiện rõ.
Lục Lâm liếc một cái đã nhận ra, chính là Tạ Trường Canh ba năm trước đã từng gặp mặt một lần.
Ba năm không gặp, diện mạo của chàng thanh niên này, so với trong ấn tượng của ông lại chẳng hề thay đổi.
Hoặc có lẽ, chỉ mới dính thêm chút sát khí trên quan trường, nhưng cũng không khác lúc hắn làm thảo khấu là bao, chưa đủ để nhuốm thêm màu máu trong đồng tử hắn.
Chỉ thấy hắn khoác áo bào chắn gió, bước chân không nhanh không chậm, một mình tiến về hướng này.
Lục Lâm vội vàng dẫn người bước nhanh tới làm lễ nghênh đón chào hỏi, cười ha ha nói, cách biệt nhiều năm, chỉ có thể từ xa nghe về công danh lẫy lừng của Tiết độ sứ, hôm nay cuối cùng lại gặp gỡ, phong thái của cố nhân, càng hơn hẳn năm xưa, đúng là vô cùng vinh hạnh.
Ngữ khí của hắn, hết mực cung kính.
Tạ Trường Canh dừng bước, đáp lễ, khẽ mỉm cười: “Thừa tướng nặng lời. Thừa tướng nhọc lòng vì nước vì dân, bộn bề công việc*. Ta tới trễ, để thừa tướng cùng chư vị ở đây đợi lâu, thấy hổ thẹn trong lòng.”
*Nguyên văn: Nhất quy thập khởi, tức một bữa ăn phải đứng dậy mười lần, chỉ công việc bận rộn.
Mộ Tuyên Khanh hôm nay đã làm mất lòng người ta triệt để. Nào ngờ vừa thấy mặt, Tạ Trường Canh lại điềm nhiên như không có chuyện gì, dường như không để bụng, ngôn từ nhã nhặn, đối đáp chu toàn.
Lục Lâm rốt cuộc khẽ thở phào một hơi.
Đối phương không nhắc đến sự thất lễ của Trường Sa quốc, bản thân hắn hiển nhiên sẽ không chủ động đi nói chuyện này, nhanh nhẹn giới thiệu Viên Hán Đỉnh cho hắn.
“Viên tướng quân chính là nghĩa tử của Viên thừa tướng quá cố ở tệ quốc, hôm nay biết được Tiết độ sứ đến, nên cố ý tới nghênh đón ngài.”
Viên Hán Đỉnh chỉ là một tướng quân của Trường Sa quốc, chức quan kém xa so với Tạ Trường Canh.
Thần sắc Viên Hán Đỉnh trang nghiêm, đúng mực, hành lễ với Tạ Trường Canh, nói: “Mạt tướng cung nghênh Tiết độ sứ.”
Tầm mắt Tạ Trường Canh rơi trên khuôn mặt Viên Hán Đỉnh, nhìn hắn chăm chú trong giây lát, khẽ vuốt cằm, sau đó lướt qua bên cạnh, tiếp tục cất bước về phía trước.
Lục Lâm nhanh nhẹn đuổi theo, thay hắn dẫn đường, đi thẳng một mạch tới trước vương miếu.
Cửa miếu đã được mở ra.
Tạ Trường Canh rửa tay châm hương, thần sắc trang trọng, tiến vào trong vương miếu, hướng về từng bài vị của tổ tiên Mộ thị hành lễ quỳ lạy, cuối cùng còn hành lễ thêm một lần nữa với bài vị lão Trường Sa vương đã qua đời ba năm trước, kính cẩn lễ độ, tỉ mỉ kỹ càng.
Hành lễ xong, hắn từ trên nền đất đứng dậy, cắm hương vào trong lư, tiếp đó lùi lại mười mấy bước, lúc định xoay người ra ngoài, cước bộ đột nhiên dừng lại.
Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh, thê huynh* của hắn, không biết từ lúc nào đã vào tổ miếu, đứng ở trong điện, ngăn lại đường đi của hắn.
*Thê huynh: anh vợ
Đám người hầu ban nãy còn quỳ ngoài cửa, giờ đã không thấy bóng dáng đâu.
Mộ Tuyên Khanh đầu đội mũ miện bạch ngọc, mặc vương bào bằng gấm, lưng thắt đai vàng nạm ngọc, nét mặt như tuyết, thần sắc như băng, lạnh lùng nhìn hắn.
Xung quanh yên ắng, tĩnh lặng như tờ.
Phảng phất như có cặp mắt của các vong linh đang du đãng trên đỉnh miếu, lẳng lặng quan sát hai con người đang đứng đối diện phía dưới kia.
Lục thị lo lắng gọi trượng phu một tiếng.
“Ý của a muội, chính là ý của ta!”
Mộ Tuyên Khanh nghiêm giọng quát lên, không để lại một đường thương lượng.
Tình cảm vợ chồng trước nay luôn rất tốt. Đây là lần đầu tiên Mộ Tuyên Khanh dùng giọng điệu này nói chuyện với thê tử trước mặt người khác.
Vương nổi giận, đám người hầu bên cạnh vẻ mặt đều lộ ra sợ hãi, rối rít quỳ xuống, phủ phục dưới nền đất không dám động đậy.
Lục thị biết hắn đã nghe được ý định nạp thiếp của Tạ gia, nên mới tức giận như thế, không màng vết thương còn chưa khỏi hắn, cứ như vậy chạy tới đây.
Nàng hiểu tính tình trượng phu.
Vốn rất căm ghét bản thân vô dụng, ban đầu vì không có được sự tín nhiệm của phụ vương, mới đem vương muội hứa gả cho một tên hải tặc.
Với vương muội mà nói, đã là sự uất ức đến cực điểm.
Nay Tạ gia còn dám đối xử với nàng như vậy, sao ngài có thể nhịn cho được?
Tuy dựa vào trực giác, trong lòng Lục thị luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì ngoài mặt tiểu cô nói, bên trong có lẽ còn ẩn tình khác.
Nhưng trượng phu là Trường Sa vương. Ngài đã tỏ thái độ như vậy, sao nàng còn dám dị nghị?
Vả lại, thái độ của tiểu cô, càng vô cùng cương quyết.
Nàng vừa cứu trượng phu một mạng.
Mặc dù tình huống xấu nhất, việc ly hôn bất thình lình này sẽ làm sứt mẻ quan hệ giữa Trường Sa quốc và Tiết độ sứ Hà Tây Tạ Trường Canh thế đang như mặt trời giữa trưa, thậm chí là kết thù.
Nhưng còn chuyện gì đáng sợ hơn, so với việc Trường Sa quốc suýt nữa mất đi vương, tiếp đó sẽ là diệt quốc?
Giả sử tiểu cô không được thần linh báo mộng, kịp thời gửi tới phong thư cứu mạng, lúc này chỉ e rằng mình đã mất trượng phu, Trường Sa quốc mất đi vương, quốc gia này, rất nhanh sẽ không còn tồn tại nữa.
Nàng trầm ngâm một chút, gật đầu.
“Cũng được. Nếu Lan nhi thật sự muốn cắt đứt với Tạ gia, a tẩu sẽ giống vương huynh, trợ giúp muội.”
“Nước còn, muội vẫn sẽ là vương nữ của Trường Sa quốc!”
Mộ Tuyên Khanh nhìn về phía thê tử, lúc này thần sắc mới hòa hoãn một chút, lệnh cho tất cả người hầu xung quanh lui xuống.
“A muội, muội còn nhớ chuyện cô cô hoăng* ở trong cung hồi mười năm trước, lúc muội sáu tuổi không? Trước đây ta chưa từng nói với muội, khi đó rõ ràng phụ vương đã nắm được tin tức, cái chết của cô cô có rất nhiều điểm kỳ quặc, nhiều khả năng dính dáng đến gian hậu đương thời. Nhưng trước khi cô cô lâm chung đã lệnh cho tâm phúc chuyển di ngôn của người tới phụ vương.”
* Hoăng: chỉ cái chết của các chư hầu, các phi tần có phẩm vị cao hoặc hoàng tử công chúa…
“Năm đó ta mười hai tuổi, di ngôn của cô cô, đến nay ta còn nhớ như in trong đầu.”
“Cô cô nói, sống chết có số, đều là mệnh trời, người không có nửa câu oán hận. Triều đình vốn nhăm nhe ý định loại bỏ tận gốc vương khác họ, người không muốn Trường Sa quốc vì mình mà sinh ra bất cứ xáo động nào. Cô cô dặn phụ vương từ nay về sau, càng phải che giấu gấp bội, coi việc giữ bình an cho Trường Sa quốc là nhiệm vụ trọng yếu hàng đầu.”
“A muội, muội hiểu lời này của cô cô có ý gì không? Ngày đó ta không hiểu, hỏi phụ vương, phụ vương không nói. Sau đó tự ta suy xét, mãi đến hai năm gần đây, rốt cuộc mới hiểu ra.”
“A muội, muội nói ban đầu, tại sao triều đình lại chọn Mộ thị nữ chúng ta làm hậu? Nhìn như rất vẻ vang, thật ra lại là mồi độc! Cô cô chết không minh bạch ở trong cung, cái bọn họ chờ đợi, có lẽ chính là sự căm phẫn và bất bình của Trường Sa quốc. Một khi phụ vương có bất cứ dị động nào, sẽ trở thành cái cớ tốt nhất để chúng gây khó dễ cho Mộ thị!”
“Phụ vương vì bảo toàn cơ nghiệp Mộ thị, đành phải nhịn xuống. Còn ưng thuận lời cầu thân của tên họ Tạ kia, gả muội cho hắn.”
“Ngày đó phụ vương hứa gả muội cho hắn, còn tiến cử hắn làm quan, là hy vọng mượn sức hắn, bảo vệ Trường Sa quốc chúng ta bốn phương thái bình. Nhưng tên họ Tạ này, giờ đã bị gian hậu lung lạc, qua lại quá gần với ả. Gian hậu lại viện cớ diệt trừ loạn vương, liên tục cô lập Trường Sa quốc, âm thầm chèn ép chúng ta.”
“Phụ vương có thể nhịn, ta thì không nhịn được. Thù của cô cô, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo. Những lời ta nói ban nãy, tuyệt đối không phải xúc động nhất thời!”
“Họ Tạ này, ban đầu vì muốn rũ bỏ thân phận đạo tặc, mới đến cầu thân Mộ thị. Nay hắn đang lên như diều gặp gió, lại cam nguyện làm chó săn cho gian hậu. Hắn không thể nào đồng lòng với Mô thị ta được. Càng khỏi cần bàn, hôm nay hắn lại khinh thường muội thế này! Ban đầu muội nguyện ý gả cho hắn, nếu hiện giờ đã thay đổi ý định, Mộ Tuyên Khanh ta tuy chẳng có tài cán gì, cũng không đời nào ép buộc muội phải đi nương nhờ một kẻ tồi tệ như vậy!”
“A muội yên tâm, đợi họ Tạ kia tới, a huynh sẽ giúp muội nói rõ ràng với hắn!”
“Từ nay về sau, a huynh sẽ dốc hết sức lực, củng cố Trường Sa quốc, bảo vệ a muội của ta, không để muội phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa!”
Vị vua trẻ tuổi, thần sắc kích động, ánh mắt lấp lánh sáng ngời. Lời hứa còn âm vang, càng chứng tỏ được quyết tâm không gì sánh kịp cùng sự kiêu ngạo và dũng khí mà con cháu vương tộc vốn có.
Trong tim Mộ Phù Lan, tuôn ra một dòng nước ấm.
Tạ Trường Canh bằng tuổi với vương huynh nàng, chỉ lớn hơn vương huynh vài tháng mà thôi. Nhưng tâm cơ lại thâm trầm đến bậc nào, làm người lại ẩn nhẫn đến bậc nào, tính tình lại xảo quyệt đến bậc nào, trên thế gian này, chắc hẳn không một ai có thể hiểu rõ hơn nàng được.
Bất kể đến lúc đó a huynh thật sự có thể giúp nàng đuổi cổ hắn hay không, nhưng phần tình cảm mà huynh tẩu dành cho nàng, chính là sự bù đắp quý giá mà nàng có được trong kiếp này, sau khi mất đi người thân ruột thịt mà nàng hằng yêu quý.
Mai này, nàng cũng sẽ dốc toàn lực, để bảo vệ cho những điều quý giá mình đang nắm giữ trong tay.
“Cảm ơn a huynh. Cảm ơn a tẩu.”
Nàng nhìn chăm chú vào vương huynh và vương tẩu trước mặt, từng chữ từng chữ, thốt ra.
…
Nửa tháng sau, ngày mười hai tháng mười một, lễ quan của Trường Sa quốc lại nhận được tin tức.
Tiết độ sứ Hà Tây Tạ Trường Canh, cũng chính là phu tế* của quận chúa, ba hôm nữa sẽ tới Nhạc thành.
* Phu tế: tương đương trượng phu, chồng (đằng nhà rể)
Trong lúc lễ quan bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị lễ nghi đón tiếp khách quý, lại nhận được một bản vương lệnh.
Vương lệnh bảo bọn họ, không cần phải làm gì cả.
Không ngăn cản Tạ Trường Canh tới, cũng không bày bất cứ lễ nghi nghênh đón gì.
Trong lòng lễ quan có dấu hỏi to đùng.
Không bàn đến chức quan của Tạ Trường Canh giờ đây đã vô cùng hiển hách. Tiết độ sứ Hà Tây, đóng quân ở Lương châu, lúc nhậm chức có cả lễ ban cờ, trong quân nắm quyền sinh quyền sát, phủ dựng lục kỳ, uy phong cực lớn.
Cho dù hắn là một người thường, thân là phu tế của quận chúa, đến Trường Sa quốc cúng bái tiên vương, “đãi ngộ” như vậy, cũng không khỏi có phần khó nói thành lời.
Nhưng lệnh vương không thể trái.
Lễ quan lục đục đi hỏi Thừa tướng Lục Lâm. Bản thân Lục Lâm cũng u u mê mê không hiểu, ở chỗ vương hậu cũng chẳng nghe ngóng được nội tình gì, muốn khuyên Mộ Tuyên Khanh, ngài lại không chịu gặp hắn, chỉ đành đè nén thấp thỏm trong lòng, dựa theo vương lệnh mà làm việc.
Ngày mười lăm đã đến, mới sáng sớm, Lục Lâm lại đến cầu kiến Mộ Tuyên Khanh, hết lời khuyên nhủ bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, Tạ Trường Canh đã tự xưng tới đây cúng tế tiên vương, vậy thì không cần thiết đắc tội với người ta như vậy.
Nhưng Mộ Tuyên Khanh vẫn không nghe lọt tai lời của hắn, phất áo giận dữ bỏ đi.
Lục Lâm không biết làm sao, chỉ đành lệnh cho người mở cổng thành nghênh đón, tự mình dẫn theo quan viên dưới trướng, tới thần miếu của tiên vương, ở đó chờ Tạ Trường Canh đến.
Tạ Trường Canh sau giờ ngọ thì tới được Nhạc thành.
Hắn mặc một thân áo xanh, chân xỏ giày đen, trang phục hết sức bình dị, sau lưng ngựa cũng chỉ lác đác vài tên tùy tùng đi theo, cũng đều mặc áo vải, đến nỗi lúc phóng ngựa tới cổng thành, lính canh cũng chẳng thể ngờ được chàng thanh niên hào hoa phong nhã trước mặt, lại chính là vị phu tế tiếng tăm lẫy lừng của vương nữ Trường Sa quốc, Tiết độ sứ trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều. Thấy những người đồng hành cùng hắn hình như mang theo binh khí trên người, bèn cản lại, vặn hỏi lai lịch.
Mấy tên tùy tùng của Tạ Trường Canh, đều lăn lộn cùng hắn từ thời còn ở thủy đạo Trường Giang đến tận bây giờ, trông thì bình thường, đặt vào trong đám người sẽ chẳng ai chú ý đến, kỳ thực kẻ nào cũng là những tên thổ phỉ hung hãn giết người không chớp mắt. Sau khi vào Trường Sa quốc, vốn đã rất kinh ngạc với đạo đãi khách của đối phương, ngoài cổng thành thậm chí không thấy được người ra nghênh tiếp tối thiểu nhất, còn bị lính gác chặn lại tra xét vô lễ thế này, không thể nhẫn nhịn được nữa, giận tím mặt định rút đao khiêu chiến, lại bị Tạ Trường Canh ngăn cản.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn khung cảnh phố phường của quốc đô Trường Sa quốc phía sau cánh cổng thành dày nặng, nét mặt bình tĩnh, báo ra tên họ của mình.
Lính canh nghe thấy hóa ra hắn chính là Tạ Trường Canh, giật mình kinh hãi, cuống quýt lùi sang một bên, mở ra lối đi.
Ba năm trước lúc tới cầu thân, hắn mới chỉ đến vương phủ, chưa từng đến vương miếu. Bèn quay sang hỏi lính gác đường đi.
Hắn ngước nhìn về hướng được chỉ, thoáng nheo mắt, ngay sau đó thúc ngựa, tiến vào thành trì.
Khi Lục Lâm mang theo các quan viên, đứng chờ dưới bậc thềm thần đạo dẫn tới vương miếu, Viên Hán Đỉnh cũng theo tới.
Viên Hán Đỉnh đứng ở đó, sừng sững bất động, hai mắt nhìn về phía trước, giống như một mỏm nham thạch ngưng kết lại.
Vai vế của Lục Lâm cao hơn Viên Hán Đỉnh, luận về tuổi tác, lại càng là trưởng bối của hắn, nhưng hôm nay, căn bản không cách nào làm được dáng vẻ vững như bàn thạch của hắn.
Quả thực hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Mộ Tuyên Khanh phải thể hiện thái độ kiêu căng với người muội phu vừa vượt đường sá xa xôi tới.
Hắn lại càng lo sợ, ngộ nhỡ vì chuyện này mà đắc tội với Tạ Trường Canh, chắc chắn tương lai Trường Sa quốc sẽ không có gì tốt đẹp.
Giữa lúc đang loay hoay thấp thỏm, lấm lét quan sát chung quanh, chợt nhìn thấy xa xa phía cuối thần đạo, một bóng áo xanh đang đi tới.
Bóng người mặc áo xanh từ từ tiến lại gần, càng lúc càng hiện rõ.
Lục Lâm liếc một cái đã nhận ra, chính là Tạ Trường Canh ba năm trước đã từng gặp mặt một lần.
Ba năm không gặp, diện mạo của chàng thanh niên này, so với trong ấn tượng của ông lại chẳng hề thay đổi.
Hoặc có lẽ, chỉ mới dính thêm chút sát khí trên quan trường, nhưng cũng không khác lúc hắn làm thảo khấu là bao, chưa đủ để nhuốm thêm màu máu trong đồng tử hắn.
Chỉ thấy hắn khoác áo bào chắn gió, bước chân không nhanh không chậm, một mình tiến về hướng này.
Lục Lâm vội vàng dẫn người bước nhanh tới làm lễ nghênh đón chào hỏi, cười ha ha nói, cách biệt nhiều năm, chỉ có thể từ xa nghe về công danh lẫy lừng của Tiết độ sứ, hôm nay cuối cùng lại gặp gỡ, phong thái của cố nhân, càng hơn hẳn năm xưa, đúng là vô cùng vinh hạnh.
Ngữ khí của hắn, hết mực cung kính.
Tạ Trường Canh dừng bước, đáp lễ, khẽ mỉm cười: “Thừa tướng nặng lời. Thừa tướng nhọc lòng vì nước vì dân, bộn bề công việc*. Ta tới trễ, để thừa tướng cùng chư vị ở đây đợi lâu, thấy hổ thẹn trong lòng.”
*Nguyên văn: Nhất quy thập khởi, tức một bữa ăn phải đứng dậy mười lần, chỉ công việc bận rộn.
Mộ Tuyên Khanh hôm nay đã làm mất lòng người ta triệt để. Nào ngờ vừa thấy mặt, Tạ Trường Canh lại điềm nhiên như không có chuyện gì, dường như không để bụng, ngôn từ nhã nhặn, đối đáp chu toàn.
Lục Lâm rốt cuộc khẽ thở phào một hơi.
Đối phương không nhắc đến sự thất lễ của Trường Sa quốc, bản thân hắn hiển nhiên sẽ không chủ động đi nói chuyện này, nhanh nhẹn giới thiệu Viên Hán Đỉnh cho hắn.
“Viên tướng quân chính là nghĩa tử của Viên thừa tướng quá cố ở tệ quốc, hôm nay biết được Tiết độ sứ đến, nên cố ý tới nghênh đón ngài.”
Viên Hán Đỉnh chỉ là một tướng quân của Trường Sa quốc, chức quan kém xa so với Tạ Trường Canh.
Thần sắc Viên Hán Đỉnh trang nghiêm, đúng mực, hành lễ với Tạ Trường Canh, nói: “Mạt tướng cung nghênh Tiết độ sứ.”
Tầm mắt Tạ Trường Canh rơi trên khuôn mặt Viên Hán Đỉnh, nhìn hắn chăm chú trong giây lát, khẽ vuốt cằm, sau đó lướt qua bên cạnh, tiếp tục cất bước về phía trước.
Lục Lâm nhanh nhẹn đuổi theo, thay hắn dẫn đường, đi thẳng một mạch tới trước vương miếu.
Cửa miếu đã được mở ra.
Tạ Trường Canh rửa tay châm hương, thần sắc trang trọng, tiến vào trong vương miếu, hướng về từng bài vị của tổ tiên Mộ thị hành lễ quỳ lạy, cuối cùng còn hành lễ thêm một lần nữa với bài vị lão Trường Sa vương đã qua đời ba năm trước, kính cẩn lễ độ, tỉ mỉ kỹ càng.
Hành lễ xong, hắn từ trên nền đất đứng dậy, cắm hương vào trong lư, tiếp đó lùi lại mười mấy bước, lúc định xoay người ra ngoài, cước bộ đột nhiên dừng lại.
Trường Sa vương Mộ Tuyên Khanh, thê huynh* của hắn, không biết từ lúc nào đã vào tổ miếu, đứng ở trong điện, ngăn lại đường đi của hắn.
*Thê huynh: anh vợ
Đám người hầu ban nãy còn quỳ ngoài cửa, giờ đã không thấy bóng dáng đâu.
Mộ Tuyên Khanh đầu đội mũ miện bạch ngọc, mặc vương bào bằng gấm, lưng thắt đai vàng nạm ngọc, nét mặt như tuyết, thần sắc như băng, lạnh lùng nhìn hắn.
Xung quanh yên ắng, tĩnh lặng như tờ.
Phảng phất như có cặp mắt của các vong linh đang du đãng trên đỉnh miếu, lẳng lặng quan sát hai con người đang đứng đối diện phía dưới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.