Chương 8
Bồng Lai Khách
07/06/2019
Trong phòng chỉ còn lại Mộ Phù Lan, bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Cạnh tấm gương, cây nến khổng lồ cắm trên đài hoa sen lưu ly, đột nhiên nổ lách tách bấc nến.
Ánh nến nảy lên một nhịp, sau đó thì an tĩnh lại.
Tia sáng chiếu lên đáy mắt nàng, khẽ khàng lấp lánh, tầm mắt nàng ngưng tụ trên đỉnh đầu, một lúc thật lâu, dường như trong vô thức, nàng nhấc tay, đầu ngón tay mảnh khảnh, chầm chậm sát đến gần ánh nến.
Da thịt bị ngọn lửa liếm qua một mảng.
Đụng chạm nhỏ vụn, lại mang đến cơn đau sắc bén, từ đầu ngón tay nàng, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Nhưng dường như Mộ Phù Lan không có bất cứ cảm giác gì.
Chỉ thấy nơi đáy mắt, xẹt qua một tia âm u thống khổ.
Nàng lại nhớ đến Hy nhi của nàng.
Đứa trẻ duy nhất nàng thương yêu, lúc nàng qua đời, nó còn chưa đầy bốn tuổi.
Làm sao nàng nỡ bỏ lại nó? Dưới chấp niệm, linh hồn không chịu tan đi, phần mộ vừa được lập, nàng bèn bám vào trong ngọn đèn trường minh phía trước trường sinh bài.
Mười năm đằng đẵng, bóng tối vô biên, sự cô tịch bào mòn xương tủy.
Nàng thấy hắn được như ý nguyện, quyền khuynh thiên hạ. Nhìn thấy bá nghiệp đế vương, tài trị quốc văn thao võ lược của hắn. Cũng nhìn thấy hắn tam cung lục viện, mỹ nữ như mây.
Nhưng những điều này, từ rất lâu về trước đã không còn liên quan đến nàng nữa. Tâm nàng đã sớm tĩnh lặng như nước.
Nàng cố chấp không chịu rời đi, thứ vương vấn duy nhất, chỉ là một ngày kia, nàng sẽ tận mắt nhìn thấy Hy nhi của nàng lớn lên thành người. Đến lúc đó, nàng mới an lòng rời đi.
Vậy mà, đến cuối cùng, nàng chỉ đợi được một màn khiến nàng đau đớn đến xé gan xé lòng.
Cơn đau khi đầu ngón tay bị ngọn lửa thiêu đốt, làm sao sánh bằng nỗi đau lúc trơ mắt nhìn Hy nhi cứa cổ tự sát ngay trước mặt mình?
Lồng ngực như bị ép chặt, trong chốc lát, nàng cảm giác bản thân không thể nào thở nổi.
Nàng dồn sức đứng bật dậy, giơ tay mở toang cánh cửa sổ.
Gió lạnh tới thấu xương, bổ nhào đến trước mặt.
Nàng đứng trước khung cửa, nhắm mắt, ngước mặt lên, hướng về bầu trời đêm đen nhánh, hít thật sâu một hớp khí lạnh băng.
Gắng sức không nhớ về những chuyện xưa cũ, nhưng dường như nương theo cơn đau đớn từ đầu ngón tay lan vào tim phổi, ký ức xưa lại chợt ào ạt ùa về.
Từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện, giống như hàng ngàn mũi kim sắc nhọn, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng của nàng.
…
Lần đầu tiên Mộ Phù Lan gặp gỡ Tạ Trường Canh, bắt nguồn từ một chuyến du xuân đến Quân Sơn, năm đó nàng vừa tròn mười ba tuổi.
Sau khi mẫu thân qua đời vài năm trước, sức khỏe phụ vương ngày càng sa sút. Thiếu nữ nho nhỏ, thường xuyên cảm thấy lo âu.
Ngày đó, nàng đi thuyền đến Quân Sơn, tìm sư phó hỏi chuyện bệnh tình của gia phụ, nhân tiện thỉnh giáo mấy vấn đề liên quan đến thảo dược.
Nàng đến phòng thuốc của sư phó, được A Đại báo cho hay, sư phó đang có khách tới chơi.
Theo cách nói của A Đại, khách tới là một vị nam tử trẻ tuổi. Hình như trước đây sư phó ra ngoài du ngoạn gặp phải nguy hiểm, từng được hắn cứu giúp, hai người vô cùng hợp ý, bởi vậy mới thường xuyên lui tới thăm hỏi, kết thành bạn tâm giao.
Chuyện của mình, cũng không phải vô cùng cấp bách, hơn nữa khách nhân còn là một nam tử trẻ tuổi.
Cô nương mười ba tuổi, vừa mới trải việc đời, không còn là một bé gái nữa. Nàng bảo A Đại không cần thông báo, hôm khác mình lại đến.
Nàng xuống núi, khi ngang qua gốc bách già thượng cổ trong truyền thuyết, bèn ngừng lại cước bộ.
Hôm đó gió núi rất lớn. Có một con chim non, bị gió lớn hất tung khỏi ổ, rơi xuống bụi dây leo rậm rạp mọc trên vách núi cao chót vót.
Quân Sơn ngoại trừ mùng một và mười lăm hàng tháng sẽ mở cửa, cho phép dân chúng lên núi cúng tế Quân Sơn đại đế ra, nguyên vì lăng tẩm của tổ tiên Mộ thị cũng xây dựng ở đây, cho nên ngày thường, sẽ nghiêm cấm người không có phận sự lên núi.
Lúc nàng lên núi, đã lệnh cho thị vệ ở dưới núi chờ, lúc này bên cạnh, chỉ có vài thị nữ theo cùng.
Mộ Phù Lan muốn cứu chú chim nhỏ. Nhưng đám dây leo lại cách sườn dốc quá xa, sâu xuống chừng hơn một trượng, cho dù là thị nữ trưởng thành, căn bản cũng không thể với tới.
Chim non còn rất nhỏ, mỏ vàng kêu chiêm chiếp, quanh thân xù xì lông, lông vũ ở hai bên cánh vẫn còn chưa mọc đủ. Nó nằm trên bụi dây leo, không ngừng quẫy vùng đôi cánh yếu ớt, dường như cố gắng muốn bay lên. Nhưng mỗi lần đập cánh, chỉ càng khiến nó xê dịch ra phía ngoài. Mắt thấy chỉ cần một trận gió nữa, nó sẽ bị thổi rơi xuống khỏi vách đá.
Chim mẹ nôn nóng lượn vòng trên vách núi, phát ra từng tiếng kêu chói tai.
Mộ Phù Lan vội vàng sai người xuống núi tìm thị vệ. Thị vệ còn chưa kịp tới nơi, chim non vì giãy dụa vô ích, đã lăn tới sát mép dây leo, chỉ chút nữa thôi là sẽ rơi xuống dưới.
Ngay khi Mộ Phù Lan đang vô cùng lo lắng, chợt phía sau lưng nàng, truyền đến từng hồi tiếng bước chân.
Nàng ngoảnh đầu, nhìn thấy trên bậc thềm đá trước mặt, có một chàng thanh niên xa lạ đang bước xuống.
Người đó xấp xỉ tuổi vương huynh của nàng, mười tám mười chín tuổi, dáng dấp cao gầy, y phục xanh nhạt, áo bào đón đầy gió núi.
Hắn dường như không để ý đến đám nữ hài tử dưới gốc bách già đang lo lắng không thôi, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên xuôi theo thềm đá vượt qua bọn họ.
Mộ Phù Lan cứ thế nhìn theo, thời điểm hắn vừa lướt qua bên cạnh, mới như sực tỉnh lại, gọi với theo bóng lưng hắn: “Này! Ngươi đứng lại!”
Người đó dừng bước, chậm rãi quay mặt lại, nhìn nàng.
“Có một con chim nhỏ bị rơi xuống! Ngươi mau nghĩ cách cứu nó lên đi, được không?”
Nàng nài nỉ hắn.
Người nọ im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước qua, đi tới bên vách đá gần như thẳng đứng nọ, nhô người ra liếc một cái, vươn tay bắt lấy một nhánh dây leo già chắc khỏe, dùng sức kéo mạnh, tiện tay cuốn áo bào lên, buộc chặt trên thắt lưng cứng cáp, kế đó khom người, từ trong ống giày rút ra một thanh đoản kiếm bén nhọn.
Hắn dùng đoản kiếm đâm vào khe hở trên vách đá, hai chân giẫm lên đám dây leo chằng chịt mọc trên sườn núi, từ từ trèo xuống dưới, rất nhanh đã đến gần chim non, bắt lấy nó mang lên trên.
Chim mẹ cũng theo đó bay lên, lượn quanh tổ trên ngọn cây, kêu từng hồi chiêm chiếp.
Hắn đứng ổn định lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại leo lên cây, đặt chim non về trong tổ, sau đó từ ngọn cây nhảy vọt xuống, hai chân vững vàng tiếp đất.
Ban nãy lúc hắn trèo xuống, Mộ Phù Lan vẫn luôn nín thở dõi theo, căng thẳng đến cực độ. Thấy hắn mang chim non lên suôn sẻ, còn thả nó về tổ của mình, cuối cùng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhấc vạt áo lên, bước nhanh về phía hắn.
Hắn rất cao. Nàng vừa mới tròn mười ba tuổi, tuy cũng bắt đầu trổ mã yêu kiều duyên dáng, có vài phần dáng dấp tiểu mỹ nhân rung động lòng người, nhưng khi đó, đứng ở trước mặt hắn, đỉnh đầu miễn cưỡng chỉ cao đến ngực hắn, chẳng khác nào một cô nhóc cả.
Nàng phải cố sức ngửa đầu, mới nhìn thấy đôi mắt hắn.
Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp như hoa, tròng mắt sáng ngời không gì sánh được, hướng về phía hắn, mừng rỡ nói lời cảm ơn.
Hắn dường như ngẩn ra trong giây lát, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, có lẽ do bị cảm xúc vui mừng phát ra từ đáy lòng nàng lây nhiễm, khóe môi rốt cuộc lộ ra một nét cười nhàn nhạt.
Hắn gật đầu với nàng, cắm chủy thủ vào trong ống giày, gỡ áo bào xuống, xoay người bước đi.
Từ lúc bị gọi lại đến lúc rời đi, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng nói một lời.
Thế nhưng, khoảnh khắc hắn nở nụ cười với nàng, trong chớp mắt, dường như cả đất trời cũng trở nên tĩnh lặng, bên tai không còn tồn tại bất cứ âm thanh nào, chỉ có từng cánh hoa rơi, theo gió phiêu diêu trên con đường mòn hắn vừa khuất bóng, cũng lạc vào trong trái tim người thiếu nữ, hồi lâu vẫn chưa chịu tan đi.
Vài ngày sau, Mộ Phù Lan biết được một tin tức.
Có người tới cửa cầu thân, phụ vương đã ưng thuận.
Mộ ma ma lệnh cho các thị nữ không được nhắc đến nửa câu trước mặt nàng. A tẩu an ủi nàng, nói mình đã tận mắt nhìn thấy vị đến cầu thân kia. Tuy xuất thân không thể sánh với thân phận vương nữ của nàng, nhưng thiếu niên anh tuấn, chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ bản lãnh.
Ngay cả phụ vương, sau khi trở về, cũng nhìn nàng bằng ánh mắt day dứt, nói với nàng rằng, ông không phải là một phụ thân tốt, khiến nàng phải chịu tủi thân.
Mộ Phù Lan khẽ mỉm cười nói, hôn sự của nữ nhi, vốn phải do phụ thân làm chủ. Huống hồ, nàng là vương nữ của Trường Sa quốc, vì Trường Sa quốc mà xuất giá, thân làm vương nữ nàng đương nhiên phải có trách nhiệm này.
Phụ vương vui vẻ có thừa, liên tục cam đoan với nàng, nói sở dĩ đồng ý lời cầu thân của đối phương, ngoài suy nghĩ cho đại cục ra, cũng là vì nhìn trúng người nọ, cho rằng nữ nhi đi theo hắn, nửa đời sau sẽ không phải chịu khó khăn vất vả gì.
Mộ Phù Lan nói lời cảm tạ phụ thân.
Lão Trường Sa vương không biết rằng, đêm đó, nữ nhi của ngài, đã âm thầm rơi lệ.
Nước mắt của nàng, dành cho những ngày tháng vừa qua đã lặng lẽ in dấu trong tim, vậy mà còn chưa kịp nhìn rõ, đã phải xóa đi bóng áo xanh khắc sâu trong lòng.
Tâm sự người thiếu nữ ngổn ngang, suốt đêm không thể chợp mắt, nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, sang ngày thứ hai, sự tình xảy ra biến hóa.
Phụ vương thiết yến, khoản đãi vị hôn phu tế* của nàng.
*Vị hôn phu tế: vị hôn phu, con rể (chưa gả)
A tẩu vì muốn nàng an tâm, bèn lặng lẽ dẫn nàng đến bên hông Yến đình.
Từ phía sau màn trướng, nàng nhìn thấy phu tế tương lai của mình.
Hắn ngồi ngay bên cạnh phụ thân, thần sắc tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đó, thế gian bỗng như ngập tràn tiếng chim hót líu lo, từng đóa hoa trong lòng, không cách nào trói buộc, nở rộ rực rỡ thơm ngát.
Phu tế tương lai của nàng, thì ra chính là vị nam tử áo xanh trên Quân Sơn ngày đó, nàng từng vô tình gặp gỡ bên gốc bách già.
Gió đêm lùa qua khung cửa sổ, thổi cho tay áo nàng tung bay, sau lưng ánh nến dao động cuồng loạn, thoắt sáng thoắt tối, cái bóng của nàng, cũng theo đó không ngừng chớp động.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Mộ ma ma. Theo sau là một tràng giọng nói loáng thoáng rập rờn, dường như có người đang đi về phía này.
Mộ Phù Lan mở bừng mắt, khép cửa sổ lại, xoay người đi.
…
Buổi dạ yến mà Trường Sa quốc thiết đãi bản thân, ít nhất có hơn trăm người tham dự, nhưng bầu không khí, có thể dùng từ quạnh quẽ để hình dung.
Sau khi Mộ Tuyên Khanh ngồi vào chỗ, bèn không mở miệng, ánh mắt cũng không liếc về phía mình, thần sắc lạnh tanh.
Trong chúng quan của Trường Sa quốc, ngoại trừ thừa tướng Lục Lâm vẻ mặt tươi cười, trước sau ở bên cạnh giảng hòa, những người còn lại, đều không dám đắc tội vương bọn họ, tất nhiên, hẳn cũng không dám đắc tội mình. Phần lớn thời gian, đều cắm đầu ăn uống, lúc cần thiết, phát ra mấy tiếng cười phụ họa, thế là đủ lắm rồi.
Màn dạ yến này, chắc là buổi tiệc rượu đặc biệt nhất mà Tạ Trường Canh từng trải qua từ lúc lọt lòng.
Có thể đi đến ngày hôm nay, nếu nói lưỡi đao nhuốm máu, có phần còn nhẹ nhàng. Sóng to gió lớn cỡ nào chưa từng trải qua, há lại đặt sự lạnh nhạt của Mộ Tuyên Khanh trong lòng.
Vị Trường Sa vương trẻ tuổi này, không những không thể đánh đồng với lão Trường Sa vương, trong mắt Tạ Trường Canh, cũng chỉ như đám con cháu vương hầu hành sự theo cảm tính mà thôi.
Tinh lực có thừa, năng lực không đủ.
Nói thật thì, chuyến về nhà này, hắn không thể ngờ rằng Mộ thị nữ chưa đợi mình quay lại đã bỏ đi không lời từ biệt, càng không ngờ tới, chuyến hành trình tới Trường Sa quốc lại không được thuận lợi như vậy.
Ngay cả việc gặp mặt thê tử mới cưới, cũng trùng trùng khó khăn.
Mộ thị lấy cớ hắn nạp thiếp, ý muốn hủy bỏ hôn nhân, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tạ.
Việc này dĩ nhiên là một nguyên do, nhưng nghĩ kỹ, chưa chắc sự thật chỉ có như vậy.
Bản thân hôm nay, đã vượt xa so với hồi ba năm trước. Trường Sa quốc hôm nay, với hắn mà nói, giá trị còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.
Giả sử không bàn đến những cái khác, chỉ nói về mục đích căn bản nhất khiến hắn cầu hôn năm xưa, thật ra, hắn hoàn toàn có thể chấp nhận được cục diện như vậy.
Về sau, nếu Trường Sa quốc gặp biến, hắn ắt sẽ dốc toàn lực tương trợ. Như vậy, cũng coi như không phụ lại mục đích năm đó lão Trường Sa vương hứa gả nữ nhi cho hắn, cũng như công ơn dìu dắt của ngài.
Nhưng, ai ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Trường Sa quốc, bao gồm cả Lưu hậu và gia tộc Lưu thị phía sau bà ta, các phe phái giấu sức, thăm dò lẫn nhau đã trở thành cục diện cân bằng, hắn du tẩu trong đó, vào thời điểm mấu chốt của kế hoạch, càng phải khiêm tốn ẩn mình, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nếu truyền ra tin tức ly hôn, chắc chắn sẽ đưa tới đủ loại suy đoán và hoài nghi, thậm chí phá vỡ thế cục cân bằng này.
Điều này với hắn mà nói, sẽ là một phiền phức không nhỏ.
Do vậy sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định duy trì cuộc hôn nhân này, giải quyết mọi việc nhanh gọn, đón Mộ thị nữ trở về.
Tạ Trường Canh tới trước cửa tẩm phòng của Trường Sa quốc vương nữ, cũng chính là người thê tử chưa từng gặp mặt từ lúc tân hôn đến nay, liếc nhìn bà vú già được sai đi dẫn đường bên cạnh, đã đến tận đây rồi mà vẫn không chịu nhường lối.
Mộ ma ma lờ mờ đoán ra hành động của vương nữ.
Nhưng nàng lại không dám tin, chỉ vì Tạ gia biểu lộ ý đồ nạp thiếp, tại sao vương nữ phải quyết liệt đến mức này.
Nàng càng lo lắng, vương nữ sẽ làm tổn thương đến chính mình.
Nếu được yêu cầu, cho dù là vì vương nữ mà trả giá cả mạng sống, nàng cũng sẽ không lưỡng lự một giây.
Những bắt đầu từ buổi sáng rời khỏi Tạ gia, vương nữ dường như không cần đến sự bảo vệ của nàng nữa.
Nàng cũng hiểu rõ, bản thân không có khả năng bảo vệ được ngài.
Mộ ma ma đáp lại ánh ánh của vị nam tử đang nhằm về mình, trong lòng tuôn trào một cảm giác khó chịu xen lẫn bất an.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói vọng vào trong phòng một câu: “Cô gia đã tới.” Sau đó lui lại mấy bước.
Tạ Trường Canh giơ tay lên, đẩy ra cánh cửa đang khép hờ trước mặt, vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào bên trong.
Trong phòng ánh nến đỏ ấm áp, một góc ở gian ngoài, mỗi bên trái phải có một chiếc hương kỷ, bên trái đặt lư hương, nhả ra làn khói mỏng manh, bên phải đặt bình ngọc, cắm một nhành mai vàng.
Mùi huân hương thoang thoảng và mùi thơm mát của hoa mai đan lẫn vào nhau, thấm tận ruột gan, vấn vít quanh mặt người.
Tạ Trường Canh dừng lại cạnh cửa, đứng đó một lúc, không nghe thấy tiếng nói.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tấm bình phong ngăn cách gian trong và ngoài, nhìn vào bên trong.
Nơi đó, có một tấm màn che màu hương đang rủ xuống một nửa, khiến bên trong trở nên mơ hồ.
Vẫn không thấy bóng người, chỉ có một vùng ánh nến râm ran xao động, tựa như đang dẫn dắt hắn tiến vào phía trong.
Tạ Trường Canh cất bước, đi đến trước màn trướng, đưa tay vén lên, đang định đi vào, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Đây là một gian khuê phòng của nữ tử được bài trí cực kỳ tinh xảo.
Ở phía đối diện giường, đặt một chiếc tháp mỹ nhân, cạnh tháp có một ngọn đèn bạc, trên tháp lót một tấm lông cừu trắng như tuyết.
Một người con gái, dung nhan như ngọc, cổ tay trắng ngần như sương, trên tay đang cầm một cuốn sách, nửa tựa nửa ngồi, dựa trên tháp mỹ nhân, sát cạnh ngọn đèn bạc, nhàn rỗi lật giở cuốn sách trong tay.
Dáng vẻ nàng thoạt nhìn, cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại bận trang phục của phụ nhân. Trên vai khoác hờ một tấm áo choàng, eo thắt một chiếc váy thạch lựu, tóc dài vấn kiểu Lãn kế, trâm cài kia tựa như không địch nổi sức nặng mái tóc, uể oải sà xuống, cả mái tóc đen mượt vắt vẻo tụ lại cạnh cần cổ ngọc ngà.
Nàng dường như không hề hay biết Tạ Trường Canh đã tới, ngay cả khi hắn nhấc lên màn trướng, đứng bên cạnh tấm bình phong, cũng không hề có chút phản ứng nào, cho dù chỉ là nâng mắt, nhìn hắn một cái.
Nàng lại lật một trang sách trên tay, hai chiếc vòng trên cổ tay ngọc theo động tác lật sách của nàng mà khẽ khàng va chạm, phát ra âm thanh nhỏ xíu êm tai.
Tạ Trường Canh không ngờ, chào đón bản thân, lại là một màn này.
Càng không ngờ tới, Mộ thị nữ lại có tư thái như vậy.
Tầm mắt hắn, từ khuôn mặt nàng, lướt qua thân thể nàng, cuối cùng rơi xuống đôi bàn chân.
Dưới váy thạch lựu, lộ ra đôi chân của nàng.
Nàng vậy mà không hề mang tất, một đôi chân trần tuyết trắng xinh đẹp, đặt trên mặt đệm không hề che đậy chút nào, giống như cặp bồ câu non lẳng lặng nằm trên nền tuyết, đẹp đẽ có thừa, với nam nhân mà nói, hiển nhiên còn lộ ra một ý vị khác, ẩn hiện như có như không.
Ánh mắt Tạ Trường Canh có phần tối lại, nhìn chăm chú vào đôi chân nàng trong phút chốc, cuối cùng thu lại tầm mắt, bước tới, vươn người rút cuốn sách trong tay nàng ra, đặt sang một bên.
“Nàng chính là Mộ thị nữ?”
Hắn nhìn xuống mỹ nhân trên tháp, cất giọng hỏi.
Mộ Phù Lan vẫn dựa trên tháp, ngước mắt lên, liếc nhìn hắn, nhưng không trả lời.
Tư thái của nàng, vô cùng ngạo mạn.
Giống hệt như vương huynh kia của nàng.
Sau khi đến Trường Sa quốc, cho dù gặp phải đủ loại lạnh nhạt, thậm chí bị Mộ Tuyên Khanh thóa mạ, đến nước bọt cũng sắp bay đầy mặt hắn, Tạ Trường Canh cũng không hề nổi giận, bình thản xử trí.
Duy chỉ có lúc này, nhìn thấy cách đối đãi của Mộ thị nữ với mình, cũng là thái độ như vậy. Trong lòng hắn không ngừng trào lên cảm giác khó chịu. Giống hệt với kiểu khó chịu lúc hắn vừa về tới nhà, hay tin thê tử mới cưới bỏ đi không từ biệt.
Vẻ mặt hắn, lại càng tỏ ra ôn hòa.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ tử, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng.
“Mộ thị, đêm tân hôn, ta không nên bỏ nàng lại mà đi như vậy, nhưng nàng cũng biết, lệnh vua khó cưỡng, ta cũng bất đắc dĩ. Tháng trước, cuối cùng ta đã trở về nhà, còn nàng lại đi mất rồi…”
Tạ Trường Canh ngừng một chút, dùng giọng điệu ôn nhu nhất mình có thể nói ra, tiếp tục kể: “Ta biết mẫu thân khiến nàng tức giận. Về chuyện của Thích nữ, thật ra nàng không cần phải so đo như vậy. Nếu nàng không muốn, sao ta có thể làm trái tâm ý nàng, cương quyết đón người vào cửa? Vả lại ta vốn cũng không có ý này. Phu thê chúng ta, nếu có điều gì bất mãn chăng nữa, đợi ta trở về, nói lại với ta chẳng lẽ không được sao?”
Mộ Phù Lan cười một tiếng, vẫn như cũ không tiếp lời hắn.
Trong phòng nhất thời yên lặng.
Tạ Trường Canh vươn tay, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, phủ lên một bên chân trần lộ ra khỏi la quần của nàng.
Hắn từ từ siết chặt tay, nắm chắc bàn chân trắng như truyết, nhẹ nhàng nhéo một cái.
“Lan nhi…”
Hắn thì thầm gọi nhũ danh của nàng.
Mộ Phù Lan cong gối, chân trần như một con cá trơn nhẵn, loáng cái đã trượt khỏi bàn tay hắn.
Nàng kéo la quần phủ xuống, hai chân liền bị tầng vải che kín mít, không còn lộ ra nửa phần.
Tạ Trường Canh nhìn động tác của nàng, ánh mắt càng thêm tối đi, yết hầu khẽ động, thu bàn tay lại, đổi thành cánh tay giơ lên, thong thả rút xuống một cây trâm vàng cắm trên búi tóc nàng.
Tóc dài chảy xuống, tản mác như thác nước đổ.
Hắn thuận thế bắt lấy một nắm tóc đen mượt mát lạnh của nàng, kéo thân thể mềm mại của nàng dựa vào khuỷu tay hắn, tuấn nhan cũng kề sát tới, môi đặt bên tai nàng, trầm thấp nói: “Lan nhi, đừng giận nữa, lần này đúng là ta có lỗi với nàng. Ta vừa về đến nhà, đã lập tức tới đây, chính là bởi muốn đón nàng. Ngày mai theo ta trở về thôi. Sau này, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”
Mộ Phù Lan đột nhiên dùng sức, dùng tay đẩy mạnh hắn ra, cười lạnh, mở miệng nói ra câu đầu tiên trong đêm nay.
“Tạ Trường Canh, sao ngươi không tự nhìn lại mình trong gương xem? Ngươi nghĩ bản thân là thứ gì tốt đẹp lắm à, ta lại muốn làm phu thê với ngươi chắc?”
Tạ Trường Canh vốn chỉ ngồi ghé trên tháp mỹ nhân, nhất thời không đề phòng, bị hai tay của nàng đẩy ngã xuống dưới tháp, bộ dạng khó tránh khỏi có phần chật vật.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu, thấy nàng quay mặt lại, hai mắt đang bễ nghễ liếc nhìn mình.
Gương mặt diễm lệ như ngọc, muốn điên đảo chúng sinh, chỉ đơn giản như trở bàn tay.
Cạnh tấm gương, cây nến khổng lồ cắm trên đài hoa sen lưu ly, đột nhiên nổ lách tách bấc nến.
Ánh nến nảy lên một nhịp, sau đó thì an tĩnh lại.
Tia sáng chiếu lên đáy mắt nàng, khẽ khàng lấp lánh, tầm mắt nàng ngưng tụ trên đỉnh đầu, một lúc thật lâu, dường như trong vô thức, nàng nhấc tay, đầu ngón tay mảnh khảnh, chầm chậm sát đến gần ánh nến.
Da thịt bị ngọn lửa liếm qua một mảng.
Đụng chạm nhỏ vụn, lại mang đến cơn đau sắc bén, từ đầu ngón tay nàng, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Nhưng dường như Mộ Phù Lan không có bất cứ cảm giác gì.
Chỉ thấy nơi đáy mắt, xẹt qua một tia âm u thống khổ.
Nàng lại nhớ đến Hy nhi của nàng.
Đứa trẻ duy nhất nàng thương yêu, lúc nàng qua đời, nó còn chưa đầy bốn tuổi.
Làm sao nàng nỡ bỏ lại nó? Dưới chấp niệm, linh hồn không chịu tan đi, phần mộ vừa được lập, nàng bèn bám vào trong ngọn đèn trường minh phía trước trường sinh bài.
Mười năm đằng đẵng, bóng tối vô biên, sự cô tịch bào mòn xương tủy.
Nàng thấy hắn được như ý nguyện, quyền khuynh thiên hạ. Nhìn thấy bá nghiệp đế vương, tài trị quốc văn thao võ lược của hắn. Cũng nhìn thấy hắn tam cung lục viện, mỹ nữ như mây.
Nhưng những điều này, từ rất lâu về trước đã không còn liên quan đến nàng nữa. Tâm nàng đã sớm tĩnh lặng như nước.
Nàng cố chấp không chịu rời đi, thứ vương vấn duy nhất, chỉ là một ngày kia, nàng sẽ tận mắt nhìn thấy Hy nhi của nàng lớn lên thành người. Đến lúc đó, nàng mới an lòng rời đi.
Vậy mà, đến cuối cùng, nàng chỉ đợi được một màn khiến nàng đau đớn đến xé gan xé lòng.
Cơn đau khi đầu ngón tay bị ngọn lửa thiêu đốt, làm sao sánh bằng nỗi đau lúc trơ mắt nhìn Hy nhi cứa cổ tự sát ngay trước mặt mình?
Lồng ngực như bị ép chặt, trong chốc lát, nàng cảm giác bản thân không thể nào thở nổi.
Nàng dồn sức đứng bật dậy, giơ tay mở toang cánh cửa sổ.
Gió lạnh tới thấu xương, bổ nhào đến trước mặt.
Nàng đứng trước khung cửa, nhắm mắt, ngước mặt lên, hướng về bầu trời đêm đen nhánh, hít thật sâu một hớp khí lạnh băng.
Gắng sức không nhớ về những chuyện xưa cũ, nhưng dường như nương theo cơn đau đớn từ đầu ngón tay lan vào tim phổi, ký ức xưa lại chợt ào ạt ùa về.
Từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện, giống như hàng ngàn mũi kim sắc nhọn, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng của nàng.
…
Lần đầu tiên Mộ Phù Lan gặp gỡ Tạ Trường Canh, bắt nguồn từ một chuyến du xuân đến Quân Sơn, năm đó nàng vừa tròn mười ba tuổi.
Sau khi mẫu thân qua đời vài năm trước, sức khỏe phụ vương ngày càng sa sút. Thiếu nữ nho nhỏ, thường xuyên cảm thấy lo âu.
Ngày đó, nàng đi thuyền đến Quân Sơn, tìm sư phó hỏi chuyện bệnh tình của gia phụ, nhân tiện thỉnh giáo mấy vấn đề liên quan đến thảo dược.
Nàng đến phòng thuốc của sư phó, được A Đại báo cho hay, sư phó đang có khách tới chơi.
Theo cách nói của A Đại, khách tới là một vị nam tử trẻ tuổi. Hình như trước đây sư phó ra ngoài du ngoạn gặp phải nguy hiểm, từng được hắn cứu giúp, hai người vô cùng hợp ý, bởi vậy mới thường xuyên lui tới thăm hỏi, kết thành bạn tâm giao.
Chuyện của mình, cũng không phải vô cùng cấp bách, hơn nữa khách nhân còn là một nam tử trẻ tuổi.
Cô nương mười ba tuổi, vừa mới trải việc đời, không còn là một bé gái nữa. Nàng bảo A Đại không cần thông báo, hôm khác mình lại đến.
Nàng xuống núi, khi ngang qua gốc bách già thượng cổ trong truyền thuyết, bèn ngừng lại cước bộ.
Hôm đó gió núi rất lớn. Có một con chim non, bị gió lớn hất tung khỏi ổ, rơi xuống bụi dây leo rậm rạp mọc trên vách núi cao chót vót.
Quân Sơn ngoại trừ mùng một và mười lăm hàng tháng sẽ mở cửa, cho phép dân chúng lên núi cúng tế Quân Sơn đại đế ra, nguyên vì lăng tẩm của tổ tiên Mộ thị cũng xây dựng ở đây, cho nên ngày thường, sẽ nghiêm cấm người không có phận sự lên núi.
Lúc nàng lên núi, đã lệnh cho thị vệ ở dưới núi chờ, lúc này bên cạnh, chỉ có vài thị nữ theo cùng.
Mộ Phù Lan muốn cứu chú chim nhỏ. Nhưng đám dây leo lại cách sườn dốc quá xa, sâu xuống chừng hơn một trượng, cho dù là thị nữ trưởng thành, căn bản cũng không thể với tới.
Chim non còn rất nhỏ, mỏ vàng kêu chiêm chiếp, quanh thân xù xì lông, lông vũ ở hai bên cánh vẫn còn chưa mọc đủ. Nó nằm trên bụi dây leo, không ngừng quẫy vùng đôi cánh yếu ớt, dường như cố gắng muốn bay lên. Nhưng mỗi lần đập cánh, chỉ càng khiến nó xê dịch ra phía ngoài. Mắt thấy chỉ cần một trận gió nữa, nó sẽ bị thổi rơi xuống khỏi vách đá.
Chim mẹ nôn nóng lượn vòng trên vách núi, phát ra từng tiếng kêu chói tai.
Mộ Phù Lan vội vàng sai người xuống núi tìm thị vệ. Thị vệ còn chưa kịp tới nơi, chim non vì giãy dụa vô ích, đã lăn tới sát mép dây leo, chỉ chút nữa thôi là sẽ rơi xuống dưới.
Ngay khi Mộ Phù Lan đang vô cùng lo lắng, chợt phía sau lưng nàng, truyền đến từng hồi tiếng bước chân.
Nàng ngoảnh đầu, nhìn thấy trên bậc thềm đá trước mặt, có một chàng thanh niên xa lạ đang bước xuống.
Người đó xấp xỉ tuổi vương huynh của nàng, mười tám mười chín tuổi, dáng dấp cao gầy, y phục xanh nhạt, áo bào đón đầy gió núi.
Hắn dường như không để ý đến đám nữ hài tử dưới gốc bách già đang lo lắng không thôi, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên xuôi theo thềm đá vượt qua bọn họ.
Mộ Phù Lan cứ thế nhìn theo, thời điểm hắn vừa lướt qua bên cạnh, mới như sực tỉnh lại, gọi với theo bóng lưng hắn: “Này! Ngươi đứng lại!”
Người đó dừng bước, chậm rãi quay mặt lại, nhìn nàng.
“Có một con chim nhỏ bị rơi xuống! Ngươi mau nghĩ cách cứu nó lên đi, được không?”
Nàng nài nỉ hắn.
Người nọ im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước qua, đi tới bên vách đá gần như thẳng đứng nọ, nhô người ra liếc một cái, vươn tay bắt lấy một nhánh dây leo già chắc khỏe, dùng sức kéo mạnh, tiện tay cuốn áo bào lên, buộc chặt trên thắt lưng cứng cáp, kế đó khom người, từ trong ống giày rút ra một thanh đoản kiếm bén nhọn.
Hắn dùng đoản kiếm đâm vào khe hở trên vách đá, hai chân giẫm lên đám dây leo chằng chịt mọc trên sườn núi, từ từ trèo xuống dưới, rất nhanh đã đến gần chim non, bắt lấy nó mang lên trên.
Chim mẹ cũng theo đó bay lên, lượn quanh tổ trên ngọn cây, kêu từng hồi chiêm chiếp.
Hắn đứng ổn định lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại leo lên cây, đặt chim non về trong tổ, sau đó từ ngọn cây nhảy vọt xuống, hai chân vững vàng tiếp đất.
Ban nãy lúc hắn trèo xuống, Mộ Phù Lan vẫn luôn nín thở dõi theo, căng thẳng đến cực độ. Thấy hắn mang chim non lên suôn sẻ, còn thả nó về tổ của mình, cuối cùng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhấc vạt áo lên, bước nhanh về phía hắn.
Hắn rất cao. Nàng vừa mới tròn mười ba tuổi, tuy cũng bắt đầu trổ mã yêu kiều duyên dáng, có vài phần dáng dấp tiểu mỹ nhân rung động lòng người, nhưng khi đó, đứng ở trước mặt hắn, đỉnh đầu miễn cưỡng chỉ cao đến ngực hắn, chẳng khác nào một cô nhóc cả.
Nàng phải cố sức ngửa đầu, mới nhìn thấy đôi mắt hắn.
Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp như hoa, tròng mắt sáng ngời không gì sánh được, hướng về phía hắn, mừng rỡ nói lời cảm ơn.
Hắn dường như ngẩn ra trong giây lát, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, có lẽ do bị cảm xúc vui mừng phát ra từ đáy lòng nàng lây nhiễm, khóe môi rốt cuộc lộ ra một nét cười nhàn nhạt.
Hắn gật đầu với nàng, cắm chủy thủ vào trong ống giày, gỡ áo bào xuống, xoay người bước đi.
Từ lúc bị gọi lại đến lúc rời đi, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng nói một lời.
Thế nhưng, khoảnh khắc hắn nở nụ cười với nàng, trong chớp mắt, dường như cả đất trời cũng trở nên tĩnh lặng, bên tai không còn tồn tại bất cứ âm thanh nào, chỉ có từng cánh hoa rơi, theo gió phiêu diêu trên con đường mòn hắn vừa khuất bóng, cũng lạc vào trong trái tim người thiếu nữ, hồi lâu vẫn chưa chịu tan đi.
Vài ngày sau, Mộ Phù Lan biết được một tin tức.
Có người tới cửa cầu thân, phụ vương đã ưng thuận.
Mộ ma ma lệnh cho các thị nữ không được nhắc đến nửa câu trước mặt nàng. A tẩu an ủi nàng, nói mình đã tận mắt nhìn thấy vị đến cầu thân kia. Tuy xuất thân không thể sánh với thân phận vương nữ của nàng, nhưng thiếu niên anh tuấn, chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ bản lãnh.
Ngay cả phụ vương, sau khi trở về, cũng nhìn nàng bằng ánh mắt day dứt, nói với nàng rằng, ông không phải là một phụ thân tốt, khiến nàng phải chịu tủi thân.
Mộ Phù Lan khẽ mỉm cười nói, hôn sự của nữ nhi, vốn phải do phụ thân làm chủ. Huống hồ, nàng là vương nữ của Trường Sa quốc, vì Trường Sa quốc mà xuất giá, thân làm vương nữ nàng đương nhiên phải có trách nhiệm này.
Phụ vương vui vẻ có thừa, liên tục cam đoan với nàng, nói sở dĩ đồng ý lời cầu thân của đối phương, ngoài suy nghĩ cho đại cục ra, cũng là vì nhìn trúng người nọ, cho rằng nữ nhi đi theo hắn, nửa đời sau sẽ không phải chịu khó khăn vất vả gì.
Mộ Phù Lan nói lời cảm tạ phụ thân.
Lão Trường Sa vương không biết rằng, đêm đó, nữ nhi của ngài, đã âm thầm rơi lệ.
Nước mắt của nàng, dành cho những ngày tháng vừa qua đã lặng lẽ in dấu trong tim, vậy mà còn chưa kịp nhìn rõ, đã phải xóa đi bóng áo xanh khắc sâu trong lòng.
Tâm sự người thiếu nữ ngổn ngang, suốt đêm không thể chợp mắt, nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, sang ngày thứ hai, sự tình xảy ra biến hóa.
Phụ vương thiết yến, khoản đãi vị hôn phu tế* của nàng.
*Vị hôn phu tế: vị hôn phu, con rể (chưa gả)
A tẩu vì muốn nàng an tâm, bèn lặng lẽ dẫn nàng đến bên hông Yến đình.
Từ phía sau màn trướng, nàng nhìn thấy phu tế tương lai của mình.
Hắn ngồi ngay bên cạnh phụ thân, thần sắc tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đó, thế gian bỗng như ngập tràn tiếng chim hót líu lo, từng đóa hoa trong lòng, không cách nào trói buộc, nở rộ rực rỡ thơm ngát.
Phu tế tương lai của nàng, thì ra chính là vị nam tử áo xanh trên Quân Sơn ngày đó, nàng từng vô tình gặp gỡ bên gốc bách già.
Gió đêm lùa qua khung cửa sổ, thổi cho tay áo nàng tung bay, sau lưng ánh nến dao động cuồng loạn, thoắt sáng thoắt tối, cái bóng của nàng, cũng theo đó không ngừng chớp động.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của Mộ ma ma. Theo sau là một tràng giọng nói loáng thoáng rập rờn, dường như có người đang đi về phía này.
Mộ Phù Lan mở bừng mắt, khép cửa sổ lại, xoay người đi.
…
Buổi dạ yến mà Trường Sa quốc thiết đãi bản thân, ít nhất có hơn trăm người tham dự, nhưng bầu không khí, có thể dùng từ quạnh quẽ để hình dung.
Sau khi Mộ Tuyên Khanh ngồi vào chỗ, bèn không mở miệng, ánh mắt cũng không liếc về phía mình, thần sắc lạnh tanh.
Trong chúng quan của Trường Sa quốc, ngoại trừ thừa tướng Lục Lâm vẻ mặt tươi cười, trước sau ở bên cạnh giảng hòa, những người còn lại, đều không dám đắc tội vương bọn họ, tất nhiên, hẳn cũng không dám đắc tội mình. Phần lớn thời gian, đều cắm đầu ăn uống, lúc cần thiết, phát ra mấy tiếng cười phụ họa, thế là đủ lắm rồi.
Màn dạ yến này, chắc là buổi tiệc rượu đặc biệt nhất mà Tạ Trường Canh từng trải qua từ lúc lọt lòng.
Có thể đi đến ngày hôm nay, nếu nói lưỡi đao nhuốm máu, có phần còn nhẹ nhàng. Sóng to gió lớn cỡ nào chưa từng trải qua, há lại đặt sự lạnh nhạt của Mộ Tuyên Khanh trong lòng.
Vị Trường Sa vương trẻ tuổi này, không những không thể đánh đồng với lão Trường Sa vương, trong mắt Tạ Trường Canh, cũng chỉ như đám con cháu vương hầu hành sự theo cảm tính mà thôi.
Tinh lực có thừa, năng lực không đủ.
Nói thật thì, chuyến về nhà này, hắn không thể ngờ rằng Mộ thị nữ chưa đợi mình quay lại đã bỏ đi không lời từ biệt, càng không ngờ tới, chuyến hành trình tới Trường Sa quốc lại không được thuận lợi như vậy.
Ngay cả việc gặp mặt thê tử mới cưới, cũng trùng trùng khó khăn.
Mộ thị lấy cớ hắn nạp thiếp, ý muốn hủy bỏ hôn nhân, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tạ.
Việc này dĩ nhiên là một nguyên do, nhưng nghĩ kỹ, chưa chắc sự thật chỉ có như vậy.
Bản thân hôm nay, đã vượt xa so với hồi ba năm trước. Trường Sa quốc hôm nay, với hắn mà nói, giá trị còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.
Giả sử không bàn đến những cái khác, chỉ nói về mục đích căn bản nhất khiến hắn cầu hôn năm xưa, thật ra, hắn hoàn toàn có thể chấp nhận được cục diện như vậy.
Về sau, nếu Trường Sa quốc gặp biến, hắn ắt sẽ dốc toàn lực tương trợ. Như vậy, cũng coi như không phụ lại mục đích năm đó lão Trường Sa vương hứa gả nữ nhi cho hắn, cũng như công ơn dìu dắt của ngài.
Nhưng, ai ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Trường Sa quốc, bao gồm cả Lưu hậu và gia tộc Lưu thị phía sau bà ta, các phe phái giấu sức, thăm dò lẫn nhau đã trở thành cục diện cân bằng, hắn du tẩu trong đó, vào thời điểm mấu chốt của kế hoạch, càng phải khiêm tốn ẩn mình, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nếu truyền ra tin tức ly hôn, chắc chắn sẽ đưa tới đủ loại suy đoán và hoài nghi, thậm chí phá vỡ thế cục cân bằng này.
Điều này với hắn mà nói, sẽ là một phiền phức không nhỏ.
Do vậy sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định duy trì cuộc hôn nhân này, giải quyết mọi việc nhanh gọn, đón Mộ thị nữ trở về.
Tạ Trường Canh tới trước cửa tẩm phòng của Trường Sa quốc vương nữ, cũng chính là người thê tử chưa từng gặp mặt từ lúc tân hôn đến nay, liếc nhìn bà vú già được sai đi dẫn đường bên cạnh, đã đến tận đây rồi mà vẫn không chịu nhường lối.
Mộ ma ma lờ mờ đoán ra hành động của vương nữ.
Nhưng nàng lại không dám tin, chỉ vì Tạ gia biểu lộ ý đồ nạp thiếp, tại sao vương nữ phải quyết liệt đến mức này.
Nàng càng lo lắng, vương nữ sẽ làm tổn thương đến chính mình.
Nếu được yêu cầu, cho dù là vì vương nữ mà trả giá cả mạng sống, nàng cũng sẽ không lưỡng lự một giây.
Những bắt đầu từ buổi sáng rời khỏi Tạ gia, vương nữ dường như không cần đến sự bảo vệ của nàng nữa.
Nàng cũng hiểu rõ, bản thân không có khả năng bảo vệ được ngài.
Mộ ma ma đáp lại ánh ánh của vị nam tử đang nhằm về mình, trong lòng tuôn trào một cảm giác khó chịu xen lẫn bất an.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói vọng vào trong phòng một câu: “Cô gia đã tới.” Sau đó lui lại mấy bước.
Tạ Trường Canh giơ tay lên, đẩy ra cánh cửa đang khép hờ trước mặt, vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào bên trong.
Trong phòng ánh nến đỏ ấm áp, một góc ở gian ngoài, mỗi bên trái phải có một chiếc hương kỷ, bên trái đặt lư hương, nhả ra làn khói mỏng manh, bên phải đặt bình ngọc, cắm một nhành mai vàng.
Mùi huân hương thoang thoảng và mùi thơm mát của hoa mai đan lẫn vào nhau, thấm tận ruột gan, vấn vít quanh mặt người.
Tạ Trường Canh dừng lại cạnh cửa, đứng đó một lúc, không nghe thấy tiếng nói.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tấm bình phong ngăn cách gian trong và ngoài, nhìn vào bên trong.
Nơi đó, có một tấm màn che màu hương đang rủ xuống một nửa, khiến bên trong trở nên mơ hồ.
Vẫn không thấy bóng người, chỉ có một vùng ánh nến râm ran xao động, tựa như đang dẫn dắt hắn tiến vào phía trong.
Tạ Trường Canh cất bước, đi đến trước màn trướng, đưa tay vén lên, đang định đi vào, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Đây là một gian khuê phòng của nữ tử được bài trí cực kỳ tinh xảo.
Ở phía đối diện giường, đặt một chiếc tháp mỹ nhân, cạnh tháp có một ngọn đèn bạc, trên tháp lót một tấm lông cừu trắng như tuyết.
Một người con gái, dung nhan như ngọc, cổ tay trắng ngần như sương, trên tay đang cầm một cuốn sách, nửa tựa nửa ngồi, dựa trên tháp mỹ nhân, sát cạnh ngọn đèn bạc, nhàn rỗi lật giở cuốn sách trong tay.
Dáng vẻ nàng thoạt nhìn, cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại bận trang phục của phụ nhân. Trên vai khoác hờ một tấm áo choàng, eo thắt một chiếc váy thạch lựu, tóc dài vấn kiểu Lãn kế, trâm cài kia tựa như không địch nổi sức nặng mái tóc, uể oải sà xuống, cả mái tóc đen mượt vắt vẻo tụ lại cạnh cần cổ ngọc ngà.
Nàng dường như không hề hay biết Tạ Trường Canh đã tới, ngay cả khi hắn nhấc lên màn trướng, đứng bên cạnh tấm bình phong, cũng không hề có chút phản ứng nào, cho dù chỉ là nâng mắt, nhìn hắn một cái.
Nàng lại lật một trang sách trên tay, hai chiếc vòng trên cổ tay ngọc theo động tác lật sách của nàng mà khẽ khàng va chạm, phát ra âm thanh nhỏ xíu êm tai.
Tạ Trường Canh không ngờ, chào đón bản thân, lại là một màn này.
Càng không ngờ tới, Mộ thị nữ lại có tư thái như vậy.
Tầm mắt hắn, từ khuôn mặt nàng, lướt qua thân thể nàng, cuối cùng rơi xuống đôi bàn chân.
Dưới váy thạch lựu, lộ ra đôi chân của nàng.
Nàng vậy mà không hề mang tất, một đôi chân trần tuyết trắng xinh đẹp, đặt trên mặt đệm không hề che đậy chút nào, giống như cặp bồ câu non lẳng lặng nằm trên nền tuyết, đẹp đẽ có thừa, với nam nhân mà nói, hiển nhiên còn lộ ra một ý vị khác, ẩn hiện như có như không.
Ánh mắt Tạ Trường Canh có phần tối lại, nhìn chăm chú vào đôi chân nàng trong phút chốc, cuối cùng thu lại tầm mắt, bước tới, vươn người rút cuốn sách trong tay nàng ra, đặt sang một bên.
“Nàng chính là Mộ thị nữ?”
Hắn nhìn xuống mỹ nhân trên tháp, cất giọng hỏi.
Mộ Phù Lan vẫn dựa trên tháp, ngước mắt lên, liếc nhìn hắn, nhưng không trả lời.
Tư thái của nàng, vô cùng ngạo mạn.
Giống hệt như vương huynh kia của nàng.
Sau khi đến Trường Sa quốc, cho dù gặp phải đủ loại lạnh nhạt, thậm chí bị Mộ Tuyên Khanh thóa mạ, đến nước bọt cũng sắp bay đầy mặt hắn, Tạ Trường Canh cũng không hề nổi giận, bình thản xử trí.
Duy chỉ có lúc này, nhìn thấy cách đối đãi của Mộ thị nữ với mình, cũng là thái độ như vậy. Trong lòng hắn không ngừng trào lên cảm giác khó chịu. Giống hệt với kiểu khó chịu lúc hắn vừa về tới nhà, hay tin thê tử mới cưới bỏ đi không từ biệt.
Vẻ mặt hắn, lại càng tỏ ra ôn hòa.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ tử, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng.
“Mộ thị, đêm tân hôn, ta không nên bỏ nàng lại mà đi như vậy, nhưng nàng cũng biết, lệnh vua khó cưỡng, ta cũng bất đắc dĩ. Tháng trước, cuối cùng ta đã trở về nhà, còn nàng lại đi mất rồi…”
Tạ Trường Canh ngừng một chút, dùng giọng điệu ôn nhu nhất mình có thể nói ra, tiếp tục kể: “Ta biết mẫu thân khiến nàng tức giận. Về chuyện của Thích nữ, thật ra nàng không cần phải so đo như vậy. Nếu nàng không muốn, sao ta có thể làm trái tâm ý nàng, cương quyết đón người vào cửa? Vả lại ta vốn cũng không có ý này. Phu thê chúng ta, nếu có điều gì bất mãn chăng nữa, đợi ta trở về, nói lại với ta chẳng lẽ không được sao?”
Mộ Phù Lan cười một tiếng, vẫn như cũ không tiếp lời hắn.
Trong phòng nhất thời yên lặng.
Tạ Trường Canh vươn tay, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, phủ lên một bên chân trần lộ ra khỏi la quần của nàng.
Hắn từ từ siết chặt tay, nắm chắc bàn chân trắng như truyết, nhẹ nhàng nhéo một cái.
“Lan nhi…”
Hắn thì thầm gọi nhũ danh của nàng.
Mộ Phù Lan cong gối, chân trần như một con cá trơn nhẵn, loáng cái đã trượt khỏi bàn tay hắn.
Nàng kéo la quần phủ xuống, hai chân liền bị tầng vải che kín mít, không còn lộ ra nửa phần.
Tạ Trường Canh nhìn động tác của nàng, ánh mắt càng thêm tối đi, yết hầu khẽ động, thu bàn tay lại, đổi thành cánh tay giơ lên, thong thả rút xuống một cây trâm vàng cắm trên búi tóc nàng.
Tóc dài chảy xuống, tản mác như thác nước đổ.
Hắn thuận thế bắt lấy một nắm tóc đen mượt mát lạnh của nàng, kéo thân thể mềm mại của nàng dựa vào khuỷu tay hắn, tuấn nhan cũng kề sát tới, môi đặt bên tai nàng, trầm thấp nói: “Lan nhi, đừng giận nữa, lần này đúng là ta có lỗi với nàng. Ta vừa về đến nhà, đã lập tức tới đây, chính là bởi muốn đón nàng. Ngày mai theo ta trở về thôi. Sau này, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”
Mộ Phù Lan đột nhiên dùng sức, dùng tay đẩy mạnh hắn ra, cười lạnh, mở miệng nói ra câu đầu tiên trong đêm nay.
“Tạ Trường Canh, sao ngươi không tự nhìn lại mình trong gương xem? Ngươi nghĩ bản thân là thứ gì tốt đẹp lắm à, ta lại muốn làm phu thê với ngươi chắc?”
Tạ Trường Canh vốn chỉ ngồi ghé trên tháp mỹ nhân, nhất thời không đề phòng, bị hai tay của nàng đẩy ngã xuống dưới tháp, bộ dạng khó tránh khỏi có phần chật vật.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu, thấy nàng quay mặt lại, hai mắt đang bễ nghễ liếc nhìn mình.
Gương mặt diễm lệ như ngọc, muốn điên đảo chúng sinh, chỉ đơn giản như trở bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.