Chương 40: Lại một thư sinh điên
Độc Cô Hồng
05/10/2013
Tương Dương thành liên tiếp trong mấy hôm xảy ra nhiều chuyện quái dị.
Ngày thứ hai sau khi thư sinh điên bị Tôn Bất Tiếu “bắt cóc” lại có một thư sinh điên nữa lảo đảo loạng choạng đi giữa nhưng con phố lớn náo nhiệt trong thành Tương Dương.
Có lẽ y là thư sinh điên cũ quay lại chăng? Không, vì xem ra thái độ y rất khác với thái độ thư sinh điên hai ngày trước, y cứ đi loạng choạng hỗn loạn các con đường trong thành Tương Dương, lúc thì xuất hiện múa may ở phía đông, lúc thì lảm nhảm ca hát ở phía tây, lúc nam lúc bắc, nơi nào y cũng quậy phá thu hút sự chú ý của mọi người.
Hôm ấy mặt trời vừa ngả về tây, trên con đường từ Tương Dương dẫn đến Long Trũng, thư sinh điên lại xuất hiện, vừa đi vừa cười nói múa may lảm nhảm khiến mọi người đi đường phải tránh xa. Y càng đi xa Tương Dương thành bao nhiêu thì khách bộ hành càng thưa thớt bấy nhiêu, có lẽ y cũng đã thấm mệt nên bước chân dần dần chậm lại.
Thư sinh điên vừa chậm chân, một nhân ảnh thân thể cao lớn từ hơn mười trượng phi thân tới. Thư sinh điên nhìn thấy bóng nhân ảnh ấy liền bật kêu lên :
- Hà! Ngươi lại đuổi bắt ta đó ư?
Y co chân định chạy nhưng nhân ảnh quá mau đã chận trước đầu y, thì ra đó là Bảo chủ Triều Thiên bảo Lôi Tiêu Phong. Thư sinh điên dừng chân tròn mắt :
- Ngươi đến đây định bắt ta về ư?
Lôi Tiêu Phong vội cung tay thi lễ :
- Văn Nhân đại hiệp, tại hạ là Triều Thiên bảo chủ Lôi Tiêu Phong...
Thư sinh điên cười lớn :
- Lôi bảo chủ, mới cách có mấy ngày mà không nhận ra tại hạ là Môn Nhân Kiệt đây sao?
Lôi Tiêu Phong chăm chú nhìn, kinh dị bật tiếng :
- Ủa, các hạ... các hạ... là Môn đại hiệp?
- Chính vậy, Lôi bảo chủ có nghe đồn mấy hôm trước đây có một thư sinh điên đến thành Tương Dương...
- Lôi Tiêu Phong nghe nói vị Văn Nhân đại hiệp ấy đã bị bắt đi trong lòng lấy làm nóng vội, không ngờ Văn Nhân đại hiệp lại quay về và là Môn đại hiệp...
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Không, Lôi bảo chủ, vị Văn Nhân đại hiệp bị người bắt mấy hôm trước không phải là tại hạ, mà là...
Lôi Tiêu Phong biến sắc :
- Chẳng phải vị ấy là Văn Nhân đại hiệp thật sao?
- Không, vị ấy không phải là Văn Nhân đại hiệp...
Lôi Tiêu Phong kinh dị :
- Vị ấy nếu không phải là Văn Nhân đại hiệp thì là ai?
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
- Theo tại hạ, trừ Trác Không Quần ra thì chẳng là ai khác nữa.
- Trác Không Quần, tại sao hắn lại hóa trang thành...
- Trác Không Quần có biệt hiệu Thất Tuyệt (bảy tài năng tuyệt diệu), thuật dịch dung hóa trang cũng là một trong bảy tuyệt tài của hắn!
Lôi Tiêu Phong chau mày :
- Thế nhưng hắn hóa trang với ý định gì?
- Lôi bảo chủ có biết ai bắt hắn đi không?
Lôi Tiêu Phong lắc đầu :
- Tại hạ không biết, có lẽ Môn đại hiệp biết?
- Nếu như tại hạ dự liệu không sai, người bắt hắn chính là Tôn Bất Tiêu.
Lôi Tiêu Phong lại giật mình :
- Là Tôn Bất Tiếu? Thế... thế chuyện gì?
- Điều ấy rất dễ hiểu, Thiên Hương giáo đã tường tận bộ mặt giả nhân nghĩa của Trác Không Quần, tự nhiên hắn phải căm hận lắm và có ý đồ báo phục, nhưng vì hắn không biết Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo đóng ở đâu nên hắn hóa trang thành Văn Nhân đại hiệp dụ hoặc cho Thiên Hương giáo sai thủ hạ bắt hắn, như vậy chẳng phí chút sức lực nào là biết ngay Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo...
Lôi Tiêu Phong động dung :
- Lợi hại thật, như vậy, chỉ sợ Thiên Hương giáo sắp xảy ra thảm biến.
- Điều ấy chưa chắc, chỉ sợ hắn đến Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo rồi mà vẫn chưa bị lộ bản lai diện mục, hắn sẽ ngấm ngầm thi hành âm mưu thô bỉ, hậu quả rất khó tưởng tượng...
Lôi Tiêu Phong gật đầu :
- Môn đại hiệp nói đúng lắm, theo ý Môn đại hiệp...
- Tại hạ có ân nghĩa với mấy vị trong Thiên Hương giáo nên không thể không ra tay giúp họ, nhưng tiếc thay tại hạ cũng không biết Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo ở đâu, sở dĩ nên đành học theo cách của Trác Không Quần, như vậy một mặt có thể dẫn dụ người của Thiên Hương giáo tìm đến, mặt khác may ra có thể ngăn cản được gian mưu của Trác Không Quần.
Lôi Tiêu Phong lại gật đầu :
- Môn đại hiệp cao minh, nhưng không biết Thiên Hương giáo...
- Lôi bảo chủ cứ giúp tại hạ diễn vở kịch này, muôn ngàn chớ để cho ai biết.
Dứt lời, y cất tiếng cười ha hả điên cuồng chuyển thân đi. Lôi Tiêu Phong cũng là người đóng kịch khá hay, hắn gọi lớn :
- Văn Nhân đại hiệp, đừng đi nữa, tại hạ là Triều Thiên bảo Lôi Tiêu Phong...
Môn Nhân Kiệt vừa chạy vừa đáp :
- Ta cóc cần người là cái quái Phong gì, ai muốn bắt ta...
Y chưa kịp nói dứt câu đột nhiên nhiều bóng nhân ảnh từ trên không trung đã buông xuống, một bóng trắng hai bóng vàng, bóng trắng chận đầu Môn Nhân Kiệt, còn hai bóng vàng chận đầu Lôi Tiêu Phong. Đó là một người thân thể có hơi lùn mập mặt vàng bệt mặc áo trắng và hai hoàng y lão nhân. Người bạch y không biết là ai, nhưng hai lão nhân áo vàng rất dễ nhận ra là hai Hoàng y hộ pháp của Thiên Hương giáo. Thư sinh điên Môn Nhân Kiệt trừng mắt :
- Các ngươi là... thì ra Lôi bảo chủ còn có viện thủ.
Người áo trắng cười gằn :
- Văn Nhân đại hiệp, chúng ta không phải là người của Lôi bảo chủ...
Môn Nhân Kiệt còn đang ngạc nhiên, người áo trắng đã vươn chỉ công bắn tới, thân hình Môn Nhân Kiệt dao động mạnh, ngã xuống đất. Người áo trắng lướt thân tới đỡ Môn Nhân Kiệt lên, hắn rờ rất kỹ sau gáy Môn Nhân Kiệt rồi nét mặt hớn hở hẳn lên :
- Lần này không thể lầm nữa, hai người hãy tránh ra để ta nói vài câu với Lôi bảo chủ.
Hai Hoàng y hộ pháp vâng lệnh vội tránh thân sang một bên. Vừa lúc Lôi Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi :
- Các hạ là...
Người áo trắng mỉm cười :
- Lôi bảo chủ không nhận ra ta nhưng ta nhận ra Lôi bảo chủ, nhưng đó chẳng phải là điều quan trọng gì, điều quan trọng là ta xin cho Lôi bảo chủ biết, ta là người của Thiên Hương giáo. Thời gian ngắn nữa Thiên Hương giáo sẽ tiếp thu các môn, các phái, các bảo, các trại, người nào thuận thì sống kẻ nào nghịch ắt chết, xin mời Lôi bảo chủ quay về bảo chuẩn bị nghênh tiếp sứ giả của bản giáo. Xin hết lời, cáo từ!
Hắn vẫy tay, hai Hộ pháp áo vàng phi thân vọt đi mang theo cả Môn Nhân Kiệt.
* * * * *
Vùng Đại Lý vốn có đủ cả phong, hoa, tuyết, nguyệt trứ danh nhân thế. Mười bảy ngọn núi Điểm Thương nằm trong miền đất Đại Lý là thắng cảnh bậc nhất thiên hạ.
Bấy giờ đang là lúc gió nổi rất lớn, một cỗ xe ngựa che kín khoang sau chạy như bay tiến vào Đại Lý thành.
Cỗ xe ngựa bám đầy bụi vàng ngoặt sang đường Nam Nhai, dừng lại trước cửa Lê Ký Hiệu khách điếm, hai cánh cổng lớn của khách điếm vì đang lúc gió quá to nên chỉ mở hé, cỗ xe vừa đứng yên hai cánh cổng liền mở rộng, từ trong bước ra hai tên tiểu nhị đều mặc áo xám, hai tiểu nhị thân thể cao lớn khác thường, thái dương huyệt nhô cao cho biết chúng đều là người học võ. Hai tiểu nhị đến gần cỗ xe cẩn thận vén tấm màn che khoang sau, tên đại hán áo đen cầm cương nhảy xuống chính là Lãnh Tâm Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu, hắn tự nhiên đi thẳng vào khách điếm. Hai tiểu nhị khiêng theo sau vị thư sinh điên say mèm bất tỉnh vào khách điếm. Họ đóng chặt cổng lại, bên trong có bốn hán tử áo lam đứng song song. Vừa thấy Tôn Bất Tiếu tiến vào, chúng vội cúi thân :
- Bọn thuộc hạ xin bái kiến Hắc thị vệ.
Tôn Bất Tiếu khoát tay :
- Đã bẩm báo cho Giáo chủ biết chưa?
Một hán tử áo lam đứng bên tả nghiêng thân đáp :
- Bẩm Hắc thị vệ, đã bẩm báo cho Giáo chủ biết rồi, Giáo chủ sai thuộc hạ chuyển lời...
Hắn liền nhìn thư sinh điên nằm đó như có ý e ngại. Tôn Bất Tiếu cười nói :
- Cứ nói đi, ta đã điểm huyệt y rồi!
- Bẩm, sau khi Hắc thị vệ rời Tương Dương lại có thêm một thư sinh điên xuất hiện...
Tôn Bất Tiếu biến sắc :
- Ai cho biết điều ấy?
- Bẩm Hắc thị vệ, điều ấy chấn động võ lâm, vì vậy Giáo chủ đã ra lệnh cho Bạch thị vệ dẫn hai Hoàng y hộ pháp đến đó tra xét, đến nay chưa thấy trở về.
Tôn Bất Tiếu quay lại nhìn thư sinh điên, hắn “hừ” một tiếng đưa bàn tay to như cánh quạt sờ vào gáy thư sinh điên, sau đó hắn thở phào :
- E rằng Giáo chủ đã lầm, tên này là Văn Nhân thật còn tìm ai khác làm gì?
Hán tử áo lam đáp :
- Xin Hắc thị vệ bẩm báo với Giáo chủ, thuộc hạ không dám có ý kiến.
- Xem ra tên điên thứ hai ấy có thể là Môn Nhân Kiệt... mau mau phi báo cho Giáo chủ hạ lệnh Bạch thị vệ giải quyết tiểu tử ấy ngay. Đi mau!
Hán tử áo lam vâng lệnh đang định động thân bỗng bình một tiếng hai cánh cổng ngoài bị đẩy mạnh, một tên hán tử áo tía hốt hoảng chạy vào, vừa thấy Tôn Bất Tiếu, hán tử vội vàng cung thân. Tôn Bất Tiếu quát :
- Có chuyện gì mà hốt hoảng?
Hán tử áo tía vội thưa :
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ đã nhận được phi báo của Bạch thị vệ, dĩ nhiên đã bắt được Văn Nhân, Giáo chủ lệnh cho Hắc thị vệ mau giải tên Văn Nhân giả đến Tổng giáo...
- Ai nói Văn Nhân này là giả?
- Bạch thị vệ nói Văn Nhân mà hắn bắt được mới là thật, còn người khác...
- Đồ chó! Ta bắt được Văn Nhân mới là thật!
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ chỉ truyền lời của Giáo chủ...
- Ta đã xem xét rất kỹ, chẳng lẽ ta lại là thằng mù sao?
Vừa dứt câu, hắn lại bước tới gần thư sinh điên, một lần nữa đưa tay gãi mạnh vào gáy y, hắn cười gằn một tiếng :
- Có lẽ tên Bạch thị muốn đoạt công lao của ta, công lao của ta lẽ nào để hắn tùy tiện đoạt lấy?... Tổng giáo đàn có cho thuyền đến đây không?
Hán tử áo tía vội đáp :
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ phải về ngay Mai cốc đợi lệnh, hiện có con thuyền...
Tôn Bất Tiếu khoát tay :
- Thôi được rồi, ta sẽ đi thuyền với ngươi về Mai cốc...
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ có dặn...
- Nếu có sai lầm tự ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi việc gì mà lo?
- Thuộc hạ không dám...
Tôn Bất Tiếu nghiêm mặt :
- Khiêng Văn Nhân đại hiệp đi theo ta.
Dứt lời, hắn bước liền ra cửa. Hán tử áo tía không dám cãi lệnh khênh sốc thư sinh điên lên vai vội vàng chạy theo. Bắt đầu từ giờ ngọ đến lúc hoàng hôn khi trong thành Đại Lý đã lên đèn, Lê Ký Hiệu khách điếm lại có một cỗ xe ngựa dừng trước cổng. Chỗ ngồi đánh xe là một người áo trắng thấp lùn, hai Hộ pháp hoàng y và trong khoang là Môn Nhân Kiệt cải trang thành thư sinh điên Văn Nhân. Vừa vào trong cửa, người áo trắng đã vội vàng hỏi :
- Hắc thị vệ đâu rồi?
Bốn hán tử áo lam vội đáp :
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ đến giữa trưa rồi.
- Bây giờ hắn ở đâu?
- Hắc thị đã trở về Mai cốc.
- Hắn thật hồ đồ, tức chết đi được, chẳng lẽ Giáo chủ chưa hạ lệnh sao?
- Bẩm Bạch thị vệ, Giáo chủ đã hạ lệnh, nhưng... nhưng...
Bạch y nhân cắt lời :
- Nhưng cái gì, nói mau!
- Nhưng Hắc thị vệ không chịu tin!
- Lẽ nào hắn không xem cho kỹ?
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ xem xét hai lần rất kỹ, nhưng vẫn nhất định đó mới là người thật!
- Đó mới là người thật? Nói vậy tên Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ...
- Bẩm Bạch thị vệ, thuộc hạ cũng nhìn rất rõ, trên mặt Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ...
Ánh mắt người áo trắng lóe lên kỳ dị, hắn lại sờ vào sau gáy Môn Nhân Kiệt, sờ mó kỹ lưỡng xong, hắn quát tên hán tử :
- Đem khăn nóng lại đây!
Hán tử vâng lệnh vội phi thân ra ngoài chớp mắt sau đã đem về một cái khăn chùi thật mạnh lên mặt Môn Nhân Kiệt, hắn chùi mạnh đến nỗi mặt Môn Nhân Kiệt rướm máu, chiếc khăn bẩn liền một lớp bụi vàng. Bạch thị vệ quăng chiếc khăn, cười nói :
- Cái này đâu có thể qua mắt ta được!... Hắc thị vệ định phá hoại đại sự của Giáo chủ sao chứ...
Bạch thị vệ hấp tấp ra hiệu cho hai Hộ pháp áo vàng ôm Môn Nhân Kiệt quày quả ra cỗ xe ngựa, xe vừa cất vó bánh, sau lưng Lê Ký Hiệu bỗng bay lên một con chim bồ câu mang tin.
Cỗ xe ngựa ra cổng tây Đại Lý thành, chạy thẳng một mạch đến dãy núi Điểm Thương sơn. Điểm Thương chỉ cách thành Đại Lý năm dặm, năm dặm không phải xa xôi gì nên chỉ trong chốc lát, cỗ xe đã đến dưới chân núi Điểm Thương. Mười chín ngọn núi Điểm Thương nằm vòng trải rộng hơn bảy mươi dặm, người áo trắng xuống xe dưới chân núi, hai Hộ pháp áo vàng khiêng Môn Nhân Kiệt phi thân vun vút lên ngọn núi nằm ở trung ương là ngọn Trung Hòa phong. Mười chín ngọn núi Điểm Thương, ngọn núi nào cũng có khe suối lạnh như băng, người áo trắng thân là thị vệ dưới tòa của Giáo chủ, thân phận cực cao nên dễ dàng vượt qua mấy trạm gác phi thân lên thẳng đỉnh núi có mây núi che phủ. Nơi đó chính là Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo vừa ẩn mật lại vừa hiểm tuấn.
Đường lên núi càng lúc càng lạnh, càng cao càng hiểm trở, một lát sau cảnh tượng thay đổi, hai bên núi hẹp lại thành một cái cốc đầy tuyết đọng trắng tinh một màu. Trong cốc tuyết núi ấy có một rừng mai đang nở rộ, mùi hương bay ra ngào ngạt. Vượt qua rừng mai ấy đã thấy hiện ra trước mắt nào đình đài nào lầu các, kiến trúc mười phần mỹ lệ với lan can quanh co màu đỏ chói giữa vùng tuyết trắng phau vừa giống cảnh thần tiên vừa giống cảnh trên cung Quảng Hàn. Chuyển quá rừng mai đã thấy có ba thiếu nữ mắt phụng mày ngài đứng yên lặng thành hàng. Ba thiếu nữ ấy mặc ba màu áo vàng, đỏ, xanh khác nhau như để phân biệt địa vị thân phận. Vừa nhìn thấy người áo trắng, vị thiếu nữ áo vàng vội thu tà áo kính cẩn :
- Chúng thuộc hạ cung nghinh Bạch thị vệ về cốc.
Người áo trắng cười nhạt khoát tay :
- Ba vị cô nương vâng lệnh Giáo chủ ở đây chờ đợi?
Thiếu nữ áo vàng mỉm cười diễm lệ :
- Bẩm Bạch thị vệ, chính vậy.
Ngày thứ hai sau khi thư sinh điên bị Tôn Bất Tiếu “bắt cóc” lại có một thư sinh điên nữa lảo đảo loạng choạng đi giữa nhưng con phố lớn náo nhiệt trong thành Tương Dương.
Có lẽ y là thư sinh điên cũ quay lại chăng? Không, vì xem ra thái độ y rất khác với thái độ thư sinh điên hai ngày trước, y cứ đi loạng choạng hỗn loạn các con đường trong thành Tương Dương, lúc thì xuất hiện múa may ở phía đông, lúc thì lảm nhảm ca hát ở phía tây, lúc nam lúc bắc, nơi nào y cũng quậy phá thu hút sự chú ý của mọi người.
Hôm ấy mặt trời vừa ngả về tây, trên con đường từ Tương Dương dẫn đến Long Trũng, thư sinh điên lại xuất hiện, vừa đi vừa cười nói múa may lảm nhảm khiến mọi người đi đường phải tránh xa. Y càng đi xa Tương Dương thành bao nhiêu thì khách bộ hành càng thưa thớt bấy nhiêu, có lẽ y cũng đã thấm mệt nên bước chân dần dần chậm lại.
Thư sinh điên vừa chậm chân, một nhân ảnh thân thể cao lớn từ hơn mười trượng phi thân tới. Thư sinh điên nhìn thấy bóng nhân ảnh ấy liền bật kêu lên :
- Hà! Ngươi lại đuổi bắt ta đó ư?
Y co chân định chạy nhưng nhân ảnh quá mau đã chận trước đầu y, thì ra đó là Bảo chủ Triều Thiên bảo Lôi Tiêu Phong. Thư sinh điên dừng chân tròn mắt :
- Ngươi đến đây định bắt ta về ư?
Lôi Tiêu Phong vội cung tay thi lễ :
- Văn Nhân đại hiệp, tại hạ là Triều Thiên bảo chủ Lôi Tiêu Phong...
Thư sinh điên cười lớn :
- Lôi bảo chủ, mới cách có mấy ngày mà không nhận ra tại hạ là Môn Nhân Kiệt đây sao?
Lôi Tiêu Phong chăm chú nhìn, kinh dị bật tiếng :
- Ủa, các hạ... các hạ... là Môn đại hiệp?
- Chính vậy, Lôi bảo chủ có nghe đồn mấy hôm trước đây có một thư sinh điên đến thành Tương Dương...
- Lôi Tiêu Phong nghe nói vị Văn Nhân đại hiệp ấy đã bị bắt đi trong lòng lấy làm nóng vội, không ngờ Văn Nhân đại hiệp lại quay về và là Môn đại hiệp...
Môn Nhân Kiệt lắc đầu :
- Không, Lôi bảo chủ, vị Văn Nhân đại hiệp bị người bắt mấy hôm trước không phải là tại hạ, mà là...
Lôi Tiêu Phong biến sắc :
- Chẳng phải vị ấy là Văn Nhân đại hiệp thật sao?
- Không, vị ấy không phải là Văn Nhân đại hiệp...
Lôi Tiêu Phong kinh dị :
- Vị ấy nếu không phải là Văn Nhân đại hiệp thì là ai?
Môn Nhân Kiệt cười nhạt :
- Theo tại hạ, trừ Trác Không Quần ra thì chẳng là ai khác nữa.
- Trác Không Quần, tại sao hắn lại hóa trang thành...
- Trác Không Quần có biệt hiệu Thất Tuyệt (bảy tài năng tuyệt diệu), thuật dịch dung hóa trang cũng là một trong bảy tuyệt tài của hắn!
Lôi Tiêu Phong chau mày :
- Thế nhưng hắn hóa trang với ý định gì?
- Lôi bảo chủ có biết ai bắt hắn đi không?
Lôi Tiêu Phong lắc đầu :
- Tại hạ không biết, có lẽ Môn đại hiệp biết?
- Nếu như tại hạ dự liệu không sai, người bắt hắn chính là Tôn Bất Tiêu.
Lôi Tiêu Phong lại giật mình :
- Là Tôn Bất Tiếu? Thế... thế chuyện gì?
- Điều ấy rất dễ hiểu, Thiên Hương giáo đã tường tận bộ mặt giả nhân nghĩa của Trác Không Quần, tự nhiên hắn phải căm hận lắm và có ý đồ báo phục, nhưng vì hắn không biết Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo đóng ở đâu nên hắn hóa trang thành Văn Nhân đại hiệp dụ hoặc cho Thiên Hương giáo sai thủ hạ bắt hắn, như vậy chẳng phí chút sức lực nào là biết ngay Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo...
Lôi Tiêu Phong động dung :
- Lợi hại thật, như vậy, chỉ sợ Thiên Hương giáo sắp xảy ra thảm biến.
- Điều ấy chưa chắc, chỉ sợ hắn đến Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo rồi mà vẫn chưa bị lộ bản lai diện mục, hắn sẽ ngấm ngầm thi hành âm mưu thô bỉ, hậu quả rất khó tưởng tượng...
Lôi Tiêu Phong gật đầu :
- Môn đại hiệp nói đúng lắm, theo ý Môn đại hiệp...
- Tại hạ có ân nghĩa với mấy vị trong Thiên Hương giáo nên không thể không ra tay giúp họ, nhưng tiếc thay tại hạ cũng không biết Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo ở đâu, sở dĩ nên đành học theo cách của Trác Không Quần, như vậy một mặt có thể dẫn dụ người của Thiên Hương giáo tìm đến, mặt khác may ra có thể ngăn cản được gian mưu của Trác Không Quần.
Lôi Tiêu Phong lại gật đầu :
- Môn đại hiệp cao minh, nhưng không biết Thiên Hương giáo...
- Lôi bảo chủ cứ giúp tại hạ diễn vở kịch này, muôn ngàn chớ để cho ai biết.
Dứt lời, y cất tiếng cười ha hả điên cuồng chuyển thân đi. Lôi Tiêu Phong cũng là người đóng kịch khá hay, hắn gọi lớn :
- Văn Nhân đại hiệp, đừng đi nữa, tại hạ là Triều Thiên bảo Lôi Tiêu Phong...
Môn Nhân Kiệt vừa chạy vừa đáp :
- Ta cóc cần người là cái quái Phong gì, ai muốn bắt ta...
Y chưa kịp nói dứt câu đột nhiên nhiều bóng nhân ảnh từ trên không trung đã buông xuống, một bóng trắng hai bóng vàng, bóng trắng chận đầu Môn Nhân Kiệt, còn hai bóng vàng chận đầu Lôi Tiêu Phong. Đó là một người thân thể có hơi lùn mập mặt vàng bệt mặc áo trắng và hai hoàng y lão nhân. Người bạch y không biết là ai, nhưng hai lão nhân áo vàng rất dễ nhận ra là hai Hoàng y hộ pháp của Thiên Hương giáo. Thư sinh điên Môn Nhân Kiệt trừng mắt :
- Các ngươi là... thì ra Lôi bảo chủ còn có viện thủ.
Người áo trắng cười gằn :
- Văn Nhân đại hiệp, chúng ta không phải là người của Lôi bảo chủ...
Môn Nhân Kiệt còn đang ngạc nhiên, người áo trắng đã vươn chỉ công bắn tới, thân hình Môn Nhân Kiệt dao động mạnh, ngã xuống đất. Người áo trắng lướt thân tới đỡ Môn Nhân Kiệt lên, hắn rờ rất kỹ sau gáy Môn Nhân Kiệt rồi nét mặt hớn hở hẳn lên :
- Lần này không thể lầm nữa, hai người hãy tránh ra để ta nói vài câu với Lôi bảo chủ.
Hai Hoàng y hộ pháp vâng lệnh vội tránh thân sang một bên. Vừa lúc Lôi Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi :
- Các hạ là...
Người áo trắng mỉm cười :
- Lôi bảo chủ không nhận ra ta nhưng ta nhận ra Lôi bảo chủ, nhưng đó chẳng phải là điều quan trọng gì, điều quan trọng là ta xin cho Lôi bảo chủ biết, ta là người của Thiên Hương giáo. Thời gian ngắn nữa Thiên Hương giáo sẽ tiếp thu các môn, các phái, các bảo, các trại, người nào thuận thì sống kẻ nào nghịch ắt chết, xin mời Lôi bảo chủ quay về bảo chuẩn bị nghênh tiếp sứ giả của bản giáo. Xin hết lời, cáo từ!
Hắn vẫy tay, hai Hộ pháp áo vàng phi thân vọt đi mang theo cả Môn Nhân Kiệt.
* * * * *
Vùng Đại Lý vốn có đủ cả phong, hoa, tuyết, nguyệt trứ danh nhân thế. Mười bảy ngọn núi Điểm Thương nằm trong miền đất Đại Lý là thắng cảnh bậc nhất thiên hạ.
Bấy giờ đang là lúc gió nổi rất lớn, một cỗ xe ngựa che kín khoang sau chạy như bay tiến vào Đại Lý thành.
Cỗ xe ngựa bám đầy bụi vàng ngoặt sang đường Nam Nhai, dừng lại trước cửa Lê Ký Hiệu khách điếm, hai cánh cổng lớn của khách điếm vì đang lúc gió quá to nên chỉ mở hé, cỗ xe vừa đứng yên hai cánh cổng liền mở rộng, từ trong bước ra hai tên tiểu nhị đều mặc áo xám, hai tiểu nhị thân thể cao lớn khác thường, thái dương huyệt nhô cao cho biết chúng đều là người học võ. Hai tiểu nhị đến gần cỗ xe cẩn thận vén tấm màn che khoang sau, tên đại hán áo đen cầm cương nhảy xuống chính là Lãnh Tâm Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu, hắn tự nhiên đi thẳng vào khách điếm. Hai tiểu nhị khiêng theo sau vị thư sinh điên say mèm bất tỉnh vào khách điếm. Họ đóng chặt cổng lại, bên trong có bốn hán tử áo lam đứng song song. Vừa thấy Tôn Bất Tiếu tiến vào, chúng vội cúi thân :
- Bọn thuộc hạ xin bái kiến Hắc thị vệ.
Tôn Bất Tiếu khoát tay :
- Đã bẩm báo cho Giáo chủ biết chưa?
Một hán tử áo lam đứng bên tả nghiêng thân đáp :
- Bẩm Hắc thị vệ, đã bẩm báo cho Giáo chủ biết rồi, Giáo chủ sai thuộc hạ chuyển lời...
Hắn liền nhìn thư sinh điên nằm đó như có ý e ngại. Tôn Bất Tiếu cười nói :
- Cứ nói đi, ta đã điểm huyệt y rồi!
- Bẩm, sau khi Hắc thị vệ rời Tương Dương lại có thêm một thư sinh điên xuất hiện...
Tôn Bất Tiếu biến sắc :
- Ai cho biết điều ấy?
- Bẩm Hắc thị vệ, điều ấy chấn động võ lâm, vì vậy Giáo chủ đã ra lệnh cho Bạch thị vệ dẫn hai Hoàng y hộ pháp đến đó tra xét, đến nay chưa thấy trở về.
Tôn Bất Tiếu quay lại nhìn thư sinh điên, hắn “hừ” một tiếng đưa bàn tay to như cánh quạt sờ vào gáy thư sinh điên, sau đó hắn thở phào :
- E rằng Giáo chủ đã lầm, tên này là Văn Nhân thật còn tìm ai khác làm gì?
Hán tử áo lam đáp :
- Xin Hắc thị vệ bẩm báo với Giáo chủ, thuộc hạ không dám có ý kiến.
- Xem ra tên điên thứ hai ấy có thể là Môn Nhân Kiệt... mau mau phi báo cho Giáo chủ hạ lệnh Bạch thị vệ giải quyết tiểu tử ấy ngay. Đi mau!
Hán tử áo lam vâng lệnh đang định động thân bỗng bình một tiếng hai cánh cổng ngoài bị đẩy mạnh, một tên hán tử áo tía hốt hoảng chạy vào, vừa thấy Tôn Bất Tiếu, hán tử vội vàng cung thân. Tôn Bất Tiếu quát :
- Có chuyện gì mà hốt hoảng?
Hán tử áo tía vội thưa :
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ đã nhận được phi báo của Bạch thị vệ, dĩ nhiên đã bắt được Văn Nhân, Giáo chủ lệnh cho Hắc thị vệ mau giải tên Văn Nhân giả đến Tổng giáo...
- Ai nói Văn Nhân này là giả?
- Bạch thị vệ nói Văn Nhân mà hắn bắt được mới là thật, còn người khác...
- Đồ chó! Ta bắt được Văn Nhân mới là thật!
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ chỉ truyền lời của Giáo chủ...
- Ta đã xem xét rất kỹ, chẳng lẽ ta lại là thằng mù sao?
Vừa dứt câu, hắn lại bước tới gần thư sinh điên, một lần nữa đưa tay gãi mạnh vào gáy y, hắn cười gằn một tiếng :
- Có lẽ tên Bạch thị muốn đoạt công lao của ta, công lao của ta lẽ nào để hắn tùy tiện đoạt lấy?... Tổng giáo đàn có cho thuyền đến đây không?
Hán tử áo tía vội đáp :
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ phải về ngay Mai cốc đợi lệnh, hiện có con thuyền...
Tôn Bất Tiếu khoát tay :
- Thôi được rồi, ta sẽ đi thuyền với ngươi về Mai cốc...
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ có dặn...
- Nếu có sai lầm tự ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi việc gì mà lo?
- Thuộc hạ không dám...
Tôn Bất Tiếu nghiêm mặt :
- Khiêng Văn Nhân đại hiệp đi theo ta.
Dứt lời, hắn bước liền ra cửa. Hán tử áo tía không dám cãi lệnh khênh sốc thư sinh điên lên vai vội vàng chạy theo. Bắt đầu từ giờ ngọ đến lúc hoàng hôn khi trong thành Đại Lý đã lên đèn, Lê Ký Hiệu khách điếm lại có một cỗ xe ngựa dừng trước cổng. Chỗ ngồi đánh xe là một người áo trắng thấp lùn, hai Hộ pháp hoàng y và trong khoang là Môn Nhân Kiệt cải trang thành thư sinh điên Văn Nhân. Vừa vào trong cửa, người áo trắng đã vội vàng hỏi :
- Hắc thị vệ đâu rồi?
Bốn hán tử áo lam vội đáp :
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ đến giữa trưa rồi.
- Bây giờ hắn ở đâu?
- Hắc thị đã trở về Mai cốc.
- Hắn thật hồ đồ, tức chết đi được, chẳng lẽ Giáo chủ chưa hạ lệnh sao?
- Bẩm Bạch thị vệ, Giáo chủ đã hạ lệnh, nhưng... nhưng...
Bạch y nhân cắt lời :
- Nhưng cái gì, nói mau!
- Nhưng Hắc thị vệ không chịu tin!
- Lẽ nào hắn không xem cho kỹ?
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ xem xét hai lần rất kỹ, nhưng vẫn nhất định đó mới là người thật!
- Đó mới là người thật? Nói vậy tên Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ...
- Bẩm Bạch thị vệ, thuộc hạ cũng nhìn rất rõ, trên mặt Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ...
Ánh mắt người áo trắng lóe lên kỳ dị, hắn lại sờ vào sau gáy Môn Nhân Kiệt, sờ mó kỹ lưỡng xong, hắn quát tên hán tử :
- Đem khăn nóng lại đây!
Hán tử vâng lệnh vội phi thân ra ngoài chớp mắt sau đã đem về một cái khăn chùi thật mạnh lên mặt Môn Nhân Kiệt, hắn chùi mạnh đến nỗi mặt Môn Nhân Kiệt rướm máu, chiếc khăn bẩn liền một lớp bụi vàng. Bạch thị vệ quăng chiếc khăn, cười nói :
- Cái này đâu có thể qua mắt ta được!... Hắc thị vệ định phá hoại đại sự của Giáo chủ sao chứ...
Bạch thị vệ hấp tấp ra hiệu cho hai Hộ pháp áo vàng ôm Môn Nhân Kiệt quày quả ra cỗ xe ngựa, xe vừa cất vó bánh, sau lưng Lê Ký Hiệu bỗng bay lên một con chim bồ câu mang tin.
Cỗ xe ngựa ra cổng tây Đại Lý thành, chạy thẳng một mạch đến dãy núi Điểm Thương sơn. Điểm Thương chỉ cách thành Đại Lý năm dặm, năm dặm không phải xa xôi gì nên chỉ trong chốc lát, cỗ xe đã đến dưới chân núi Điểm Thương. Mười chín ngọn núi Điểm Thương nằm vòng trải rộng hơn bảy mươi dặm, người áo trắng xuống xe dưới chân núi, hai Hộ pháp áo vàng khiêng Môn Nhân Kiệt phi thân vun vút lên ngọn núi nằm ở trung ương là ngọn Trung Hòa phong. Mười chín ngọn núi Điểm Thương, ngọn núi nào cũng có khe suối lạnh như băng, người áo trắng thân là thị vệ dưới tòa của Giáo chủ, thân phận cực cao nên dễ dàng vượt qua mấy trạm gác phi thân lên thẳng đỉnh núi có mây núi che phủ. Nơi đó chính là Tổng giáo đàn Thiên Hương giáo vừa ẩn mật lại vừa hiểm tuấn.
Đường lên núi càng lúc càng lạnh, càng cao càng hiểm trở, một lát sau cảnh tượng thay đổi, hai bên núi hẹp lại thành một cái cốc đầy tuyết đọng trắng tinh một màu. Trong cốc tuyết núi ấy có một rừng mai đang nở rộ, mùi hương bay ra ngào ngạt. Vượt qua rừng mai ấy đã thấy hiện ra trước mắt nào đình đài nào lầu các, kiến trúc mười phần mỹ lệ với lan can quanh co màu đỏ chói giữa vùng tuyết trắng phau vừa giống cảnh thần tiên vừa giống cảnh trên cung Quảng Hàn. Chuyển quá rừng mai đã thấy có ba thiếu nữ mắt phụng mày ngài đứng yên lặng thành hàng. Ba thiếu nữ ấy mặc ba màu áo vàng, đỏ, xanh khác nhau như để phân biệt địa vị thân phận. Vừa nhìn thấy người áo trắng, vị thiếu nữ áo vàng vội thu tà áo kính cẩn :
- Chúng thuộc hạ cung nghinh Bạch thị vệ về cốc.
Người áo trắng cười nhạt khoát tay :
- Ba vị cô nương vâng lệnh Giáo chủ ở đây chờ đợi?
Thiếu nữ áo vàng mỉm cười diễm lệ :
- Bẩm Bạch thị vệ, chính vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.