Quyển 2 - Chương 5: Càn Đạt Bà vương danh Dao Quang
Lão Trang Mặc Hàn
13/09/2017
Trong vô số truyền thuyết đời sau, võ công của giáo chủ Ma giáo Phó Hán
Khanh, được truyền thành một thần thoại. Nhất là y đột nhiên xuất hiện ở tổng đàn Ma giáo, lấy sức một người, dễ dàng xông vào Thiên Ngoại thiên tụ tập sức của cả thiên hạ chính đạo cũng không thể công phá, đủ loại
võ công thần kỳ trong đó, bởi vì truyền qua các đời, cùng các loại tưởng tượng của người đời sau, đã được truyền thành cường đại như thần.
Trong truyền thuyết, y có thể nhảy một bước trăm trượng, trong truyền thuyết, y thét dài một tiếng, trăm dặm thậm chí ngàn dặm vẫn nghe rõ, trong truyền thuyết, một chưởng của y có thể chấn động núi non, tùy tiện chạy một chút là đủ khiến trong đại sa mạc nổi lên gió lốc.
Đương nhiên, đời này qua đời khác thuật lại, đời này qua đời khác thổi phồng, cho dù là người thường cũng có thể được khuyếch đại vô hạn thành thần thoại, huống chi Phó Hán Khanh năm đó mới vào Thiên Ngoại thiên, biểu hiện ra quả thật là lực lượng vô cùng kinh người.
Cho nên, hầu như không ai tin, kỳ thật Phó Hán Khanh căn bản chẳng biết võ công gì.
Y chẳng qua là nội lực thiên hạ vô song, cộng thêm thông hiểu tất cả tri thức liên quan đến võ công của nhân thế này mà thôi. Hơn nữa tính tình y lười nhác, ghét nhất chuyện đánh nhau cần phí tinh lực thời gian này, cho nên đối với tất cả phiền toái đều luôn trốn tránh chỉ sợ không kịp. Song kinh nghiệm mấy đời cho y biết, ngươi không tìm phiền toái, không có nghĩa là phiền toái không tìm ngươi, chỉ nội lực tốt lại không biết đánh nhau, sợ rằng không dễ dàng ứng phó phiền toái, thế là y tìm hết mọi tri thức võ công, tìm được loại khinh công cao nhất, tương đối thoải mái, chẳng cần quá phí sức cũng có thể luyện thành, rất không cam tâm không tình nguyện rồi lại không còn cách khác mà phí chút thời gian luyện.
Cho nên, trừ nội lực và khinh công, Phó Hán Khanh chẳng biết võ công gì, thật phải đánh nhau, nếu không dùng nội lực đả thương người, chưa biết chừng cả lưu manh đầu đường cũng chẳng thắng nổi. Nhưng y có khinh công, đánh không lại thì có thể chạy, có nội lực cường đại duy trì, hầu như không ai có thể đuổi được y. Cho nên, trong mười mấy năm tháng đời này, tuy thỉnh thoảng cũng gặp phải vài lần phiền toái, song đều được bí quyết một chữ chạy của y dễ dàng giải quyết.
Nhưng bỗng dưng đánh chết giáo chủ Ma giáo dưới vách núi, không thể không chịu trách nhiệm, thay ông ta quản lý cả Tu La giáo, công tác phiền toái nhất thiên hạ này, khiến kẻ lười nhác đệ nhất trên đời đau không muốn sống, biết vậy chẳng làm, âm thầm hận một trăm tám mươi hồi, a a a, sao ta lại như vậy. Sao mà cưỡi ngựa một lúc cũng không thể không ngủ gật.
Đương nhiên, mặc kệ trong lòng Phó Hán Khanh buồn oán cỡ nào, phẩm chất tốt đã nói là làm này vẫn đáng kính nể.
Hoặc giả cũng không thể tính là trọng tín giữ lời gì đó, chẳng qua trong nhận thức của Phó Hán Khanh, chuyện đã đáp ứng phải làm được, đây là đương nhiên, y không hiểu, không thể minh bạch, không thể tiếp nhận, rằng người ta kỳ thật có thể xem lời mình từng nói như đánh rắm, nói rồi thì thôi, hoàn toàn chẳng để bụng.
Cho nên, đến Thiên Ngoại thiên, xông vào biển Tử Vong, lần này rốt cuộc không thể gặp chuyện bỏ chạy, ngược lại phải xông vào trong. Ngần ấy người cầm đao cầm kiếm chém đến, Phó Hán Khanh không thể chạy, cũng không thể đánh, trong lòng sốt ruột. Chợt động linh cơ, bỗng nhiên vọt mạnh về trước, đồng thời đem nội lực vô cùng cường đại trong cơ thể tản ra theo kiểu vòng xoáy.
Nội lực đệ nhất thiên hạ đó toàn lực phát huy, lại thêm tốc độ chạy gấp này, hình thành một cơn gió xoáy hình người. Tất cả những kẻ đến gần y đều sẽ bị cuốn vào trong đó, mất đi quyền khống chế thân thể, thân bất do kỷ bị y kéo theo. Kình phong cường đại như thế, phương thức chiến đấu quỷ dị như thế, khiến những giáo đồ Ma giáo dũng mãnh không sợ chết này đều lũ lượt chạy trốn, chỉ sợ lỡ mà tránh không kịp, lại trở thành người bị cuốn vào gió xoáy.
Có mấy kẻ nấp xa xa, cầm cung cầm nỏ rút ám thanh tử, cộng thêm thổi khẩu tiếu, khảy quái cầm, đuổi trùng hô thú, song cả gió xoáy lấy Phó Hán Khanh làm trung tâm, bốn phía toàn là đệ tử Ma giáo, tất cả công kích đánh đến sẽ đả thương những người này trước một bước.
Ngay khi giáo chúng Ma giáo đang luống cuống tay chân, không biết công kích thế nào, Phó Hán Khanh cứ thế một mực kêu to xông về trước.
Đương nhiên, dưới nội lực cường đại của y, từng tiếng kêu to cũng vang hù chết người, đây cũng chính là tiếng thét dài đời sau truyền càng thêm huyền diệu khó giải thích, thanh chấn mười dặm, trăm dặm, thậm chí ngàn dặm.
Phó Hán Khanh biết đám tiểu đệ tử này không làm chủ được, cũng không thể tham dự quyết sách tầng cao trong giáo, không chừng cả tín vật tối cao của giáo chủ dáng vẻ ra sao cũng chưa từng thấy, muốn nói lý thì phải trực tiếp gặp cấp cao, mà Ma giáo cao tầng, rất có khả năng sẽ ở trong Cửu Trùng thiên.
Vậy là y cứ thế xông vào Cửu Trùng thiên, nhìn thấy quả nhiên không ngoài dự liệu, trong Cửu Trùng thiên đứng cả đống người, vừa nhìn bộ dáng đã biết không phải Trương Tam Lý Tứ không tên không họ gì đó, mà là nhân vật quan trọng. Y thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì bảo: “Có chuyện từ từ nói.”
Song hiển nhiên chẳng ai muốn từ từ nói chuyện với y, cho nên mới có hàn phong một kiếm từ xa bay tới kia.
Song, Phó Hán Khanh cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, lập tức vươn tay đối lại bảo kiếm đâm tới.
Quang huy sáng rực tức khắc lóa mắt mỗi người, mà một cỗ khí tức mát rượi kỳ dị lại lấy Phó Hán Khanh làm trung tâm, hoàn toàn bao phủ trong phạm vi ba thước.
“Chậm đã.”
“Dừng tay.”
Hai tiếng hô hoán đồng thời vang lên, một già nua, một thanh nhu, lại cấp bách khẩn trương như nhau.
Song căn bản không đợi họ phát ra tiếng. Khoảnh khắc quang hoa chợt hiện đó, Địch Cửu đã chuyển kiếm thế, nghiêng nghiêng sượt qua má Phó Hán Khanh, khăn che mặt bị kiếm phong khía ra làm đôi rơi xuống, lại chưa từng mảy may đả thương Phó Hán Khanh.
Trong kiếm phong gào thét, hai mảnh khăn che bị khía đôi theo dáng người phiêu dật cường tráng của Địch Cửu từ từ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan Phó Hán Khanh.
Y có khuôn mặt cực anh tuấn khôi ngô, bên môi lại như hàm chứa ý cười, nhìn dễ thân, tại mọi thời điểm đều dễ làm người lòng sinh hảo cảm. Song lúc này căn bản chẳng ai chú ý khuôn mặt y. Mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm viên minh châu phát ra quang hoa rực rỡ trong tay Phó Hán Khanh kia.
Địch Cửu nhíu mày, kiếm thế dâng lên, mũi kiếm đã chỉ lên yết hầu Phó Hán Khanh: “Hạt châu này của ngươi chính là…”
“Đồ vô dụng, tất cả cút hết ra ngoài, tự mình đến hình đường nhận trách nhiệm cho ta.” Long vương tóc bạc già nua vẻ mặt chợt giận dữ, quát to một tiếng.
Những người thân bất do kỷ bị Phó Hán Khanh lôi vào đó luống cuống sấp ngửa rút đi rất nhanh.
Càn Đạt Bà vương mỉm cười xinh đẹp, quay đầu nói: “Các ngươi cũng mệt mỏi một tháng rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Mười chín ảnh vệ lẳng lặng đứng một hồi, cho đến khi Địch Cửu gật đầu, mới thi lễ, nháy mắt biến mất vô tung.
Càn Đạt Bà vương mỉm cười: “Không hổ là ảnh vệ, Thiên vương nhậm chức còn chưa đến nửa canh giờ, đã có thể lập tức xác nhận, mệnh lệnh của ai, mới là quan trọng nhất.”
“Không phải bất kính với chư vương.” Địch Cửu thản nhiên nói “Chỉ là chúng ta từ nhỏ đã nhất định phải ghi nhớ, chủ nhân của ảnh vệ, chỉ có thể là giáo chủ và Thiên vương. Chỉ có khi Thiên vương và giáo chủ đều vắng mặt, chư vương mới có thể tạm quyền quản lý.”
“Ta chưa nói họ bất kính mà.” Càn Đạt Bà vương nét mặt tươi cười như hoa “Ta đây không phải vì họ có thể giữ vững bổn phận mà thêm tán thưởng sao.”
“Địch Cửu, Dao Quang, các ngươi đủ chưa.” Một tiếng quát ẩn hàm tức giận của Long vương, rốt cuộc khiến hai người tạm thời ngừng đấu võ mồm, ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh: “Xin hỏi, viên châu trong tay ngươi đây, chính là thiên ma châu của giáo ta.”
Phó Hán Khanh gật đầu: “Đúng vậy, đây là thiên ma châu.”
Địch Cửu kiếm phong chợt căng, Phó Hán Khanh chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ yết hầu xuyên thẳng vào lòng.
“Ngươi từ đâu có được?”
“Giáo chủ của các ngươi cho ta.”
Dao Quang gật đầu: “Chẳng trách ngươi ra vào rừng Mạc Sầu đơn giản như bước trên phố lớn vậy, thiên ma châu có thể xua độc vật thiên hạ, tự có thể bảo vệ ngươi không làm sao.”
Khuôn mặt Long vương chợt căng thẳng: “Giáo chủ hiện tại ở đâu.”
“Ông ta chết rồi.”
Cái gì? Ba người đều ngẩn ra. Đợi hai mươi năm, chẳng dễ dàng gì đợi được tin tức của lão đầu chết toi vô trách nhiệm kia, không ngờ lại chỉ một chữ chết này, khiến cho lửa giận đầy người hai mươi năm qua rốt cuộc chẳng có chỗ nào trút ra.
Song không đợi họ phục hồi tinh thần, câu tiếp theo của Phó Hán Khanh suýt nữa khiến tam vương Ma giáo cùng nhau ngã sấp xuống đất: “Ông ấy cho ta thiên ma châu, bảo ta đến làm giáo chủ.”
“Ngươi nói bậy.” Địch Cửu một kiếm vung xuống, quyết không chần chừ.
May mà động tác của Phó Hán Khanh không chậm, nhanh chóng nhảy ra sau, rốt cuộc tránh được một kiếm, chẳng qua yết hầu lại vẫn có tơ máu rướm ra. Mắt thấy Địch Cửu vẫn muốn vung kiếm, y gấp quá xua loạn hai tay: “Chúng ta có chuyện từ từ nói.”
“Địch Cửu dừng tay.” Dao Quang lướt đến. Dao cầm vươn ra, ngăn một kiếm của Địch Cửu “Sự tình quan trọng, chưa hỏi tường tận, người này không giết được.”
“Y nói xằng xiên như vậy, cầm viên bảo châu rồi dám nói đến làm giáo chủ của chúng ta, ngươi còn có thể tha cho y.” Trong mắt Địch Cửu ẩn ẩn có vẻ tức giận.
“Việc đó cũng chưa hẳn. Bảo châu là tín vật giáo chủ truyền xuống từ khi bắt đầu lập giáo, ngoại trừ giáo chủ thì không ai có thể đeo. Giáo chủ đã cho y vật đó, không chừng muốn y làm giáo chủ thật.” Dao Quang nhìn sang Phó Hán Khanh, mỉm cười “Nói đến thì lão đầu kia nhãn quang không tồi đâu, tiểu ca này ngoại hình cực kỳ tuấn tú.”
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là lời một phía, biết đâu y hại chết giáo chủ, đoạt bảo châu, lại đến đây giả danh lừa bịp.”
“Vậy y làm sao biết tổng đàn ở đâu, làm sao biết lộ tuyến biển Tử Vong, lại làm sao đi qua Cách Thế lộ.” Dao Quang nhìn Phó Hán Khanh nở nụ cười thùy mị gợi tình “Tiểu ca tuấn tú, hết thảy có phải là giáo chủ nói cho ngươi biết?”
Phó Hán Khanh do dự một chút, lúc này mới nói: “Tổng đàn Tu La giáo Thiên Ngoại thiên nằm giữa biển Tử Vong, mỗi một cơ quan của Cách Thế lộ làm sao tránh, những điều này đích xác đều là giáo chủ Tu La giáo cho ta biết.” Y chưa bao giờ nói dối, y cũng không biết nói dối, nhưng trải qua mấy đời lịch luyện, y chí ít đã học được, làm sao dưới tình huống không nói dối, dẫn dắt những người khác lầm một chút. Dù sao y chưa hề nói rõ, người cho y biết hết thảy những điều này, rốt cuộc là giáo chủ đời thứ mấy.
“Ngươi coi, quả nhiên như thế.” Dao Quang cười nhìn Địch Cửu “Chỉ bằng việc y có thể thong dong đi qua Cách Thế lộ thì đã nên tin tưởng y thật sự là người giáo chủ chọn. Ngươi chung quy không cho là lão đầu kia sẽ bị người trong chính đạo bắt được, nghiêm hình bức cung, sau đó thú nhận hết toàn bộ chứ.”
Địch Cửu không nói được lời nào, cho dù y sống với Địch Tuyệt chẳng được bao nhiêu ngày, cũng phải biết, theo tính nết vị kia, nếu không phải cam tâm tình nguyện, tuyệt không có khả năng cho người ngoài biết bí mật trọng đại như thế.
Trong khi hai người tranh chấp, Long vương vẫn duy trì trầm mặc, đến lúc này mới trầm giọng quát hỏi: “Giáo chủ chết như thế nào?”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Xin lỗi, ta đã đáp ứng ông ấy, không cho bất kỳ ai biết nguyên nhân cái chết.”
“Lời nói không rõ, lấp lấp liếm liếm, sao có thể tin.” Địch Cửu bắt lấy cơ hội, lại đâm tới một kiếm.
“Rõ ràng có bí mật không nói ra, mà không ngụy biện che giấu, đây cũng là một loại thẳng thắn.” Dao Quang cười duyên một tiếng. Dao cầm chuyển động, chặn liền mấy kiếm của Địch Cửu, nhẹ nhàng lui đến bên cạnh Phó Hán Khanh, nở nụ cười nhu tình vô hạn với y “Tuấn tú ca nhi, ta giúp ngươi.”
Địch Cửu giận đến trắng bệch mặt: “Đồ hoa si ngươi cứ thấy nam nhân hơi chỉnh tề là phát rồ.”
“Dù sao vẫn mạnh hơn ngụy quân tử nhà ngươi, luôn mồm mắng người ta lừa đảo, kỳ thật chẳng qua là một lòng muốn bảo vệ vị giáo chủ của mình.” Dao Quang cười khẩy “Ta khinh thường ngươi đó, thì thế nào?”
Có lẽ là bị vạch trần tâm sự, Địch Cửu đại biến sắc mặt, gầm lên một tiếng: “Ta cứ giết ngươi trước.” Người nhảy vọt, như chim ưng lao lên trời cao, đâm tới một kiếm.
Long vương chau mày: “Các ngươi điên rồi, trong giáo đang gặp cự biến, các ngươi còn nội đấu.” Ông ta phất tay một cái, người đã lướt đến, một chưởng chụp tới, muốn tách hai kẻ đang định triền đấu ra.
Phó Hán Khanh cũng vội vàng nhảy lên hô: “Các ngươi đừng đánh nhau, nghe ta nói…”
Song lần này vẫn chẳng ai nghe y nói. Một kiếm Địch Cửu đâm đến Dao Quang kia bỗng nhiên hơi lệch cực nhỏ, lấy uy thế sắc bén bội phần so với một kiếm vừa rồi, đâm đến giữa hai chân mày Phó Hán Khanh phía sau Dao Quang.
Cùng thời gian, Dao Quang cười duyên một tiếng, dao cầm trong tay bảy dây cùng múa, một dây bay cuộn như tơ, quấn đến thiên ma châu trong tay Phó Hán Khanh, một dây căng như kiếm, đâm thẳng ngực Phó Hán Khanh, một dây giống như biết chuyển hướng bắn đến sau lưng Phó Hán Khanh, bốn dây khác chia nhau tấn công yết hầu, ngực, bụng, thậm chí hạ âm của Phó Hán Khanh. Thân cầm lúc này cũng chấn động, một đại bồng ám khí đồng loạt bắn ra, có nhanh mà mạnh, có góc độ xảo quyệt, có phương vị quỷ dị, có ám khí có thể nổ tung trong người, có cự độc ngâm khắp trên mặt. Mà không bàn sự quỷ dị và uy lực của những ám khí này, chỉ trong khoảng cách gần như vậy, ám khí công kích sát người, cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng chẳng cách nào tiếp được toàn bộ.
Huống chi còn có một kiếm muốn đoạt mạng người kia của Địch Cửu. Khi y đâm kiếm đến Dao Quang, Phó Hán Khanh hoàn toàn không phòng bị, mà chờ khi một kiếm này của y lâm thời sửa chiêu đâm đến Phó Hán Khanh, mũi kiếm chỉ cách ấn đường Phó Hán Khanh nửa thước. Cho dù Phó Hán Khanh muốn tự cứu, cũng tuyệt đối không kịp.
Huống chi lúc này cao thủ tư lịch lão luyện nhất Ma giáo đã xa xa một chưởng, tụ tập sức mạnh bình sinh, tập kích không hề lưu tình.
Trong truyền thuyết, y có thể nhảy một bước trăm trượng, trong truyền thuyết, y thét dài một tiếng, trăm dặm thậm chí ngàn dặm vẫn nghe rõ, trong truyền thuyết, một chưởng của y có thể chấn động núi non, tùy tiện chạy một chút là đủ khiến trong đại sa mạc nổi lên gió lốc.
Đương nhiên, đời này qua đời khác thuật lại, đời này qua đời khác thổi phồng, cho dù là người thường cũng có thể được khuyếch đại vô hạn thành thần thoại, huống chi Phó Hán Khanh năm đó mới vào Thiên Ngoại thiên, biểu hiện ra quả thật là lực lượng vô cùng kinh người.
Cho nên, hầu như không ai tin, kỳ thật Phó Hán Khanh căn bản chẳng biết võ công gì.
Y chẳng qua là nội lực thiên hạ vô song, cộng thêm thông hiểu tất cả tri thức liên quan đến võ công của nhân thế này mà thôi. Hơn nữa tính tình y lười nhác, ghét nhất chuyện đánh nhau cần phí tinh lực thời gian này, cho nên đối với tất cả phiền toái đều luôn trốn tránh chỉ sợ không kịp. Song kinh nghiệm mấy đời cho y biết, ngươi không tìm phiền toái, không có nghĩa là phiền toái không tìm ngươi, chỉ nội lực tốt lại không biết đánh nhau, sợ rằng không dễ dàng ứng phó phiền toái, thế là y tìm hết mọi tri thức võ công, tìm được loại khinh công cao nhất, tương đối thoải mái, chẳng cần quá phí sức cũng có thể luyện thành, rất không cam tâm không tình nguyện rồi lại không còn cách khác mà phí chút thời gian luyện.
Cho nên, trừ nội lực và khinh công, Phó Hán Khanh chẳng biết võ công gì, thật phải đánh nhau, nếu không dùng nội lực đả thương người, chưa biết chừng cả lưu manh đầu đường cũng chẳng thắng nổi. Nhưng y có khinh công, đánh không lại thì có thể chạy, có nội lực cường đại duy trì, hầu như không ai có thể đuổi được y. Cho nên, trong mười mấy năm tháng đời này, tuy thỉnh thoảng cũng gặp phải vài lần phiền toái, song đều được bí quyết một chữ chạy của y dễ dàng giải quyết.
Nhưng bỗng dưng đánh chết giáo chủ Ma giáo dưới vách núi, không thể không chịu trách nhiệm, thay ông ta quản lý cả Tu La giáo, công tác phiền toái nhất thiên hạ này, khiến kẻ lười nhác đệ nhất trên đời đau không muốn sống, biết vậy chẳng làm, âm thầm hận một trăm tám mươi hồi, a a a, sao ta lại như vậy. Sao mà cưỡi ngựa một lúc cũng không thể không ngủ gật.
Đương nhiên, mặc kệ trong lòng Phó Hán Khanh buồn oán cỡ nào, phẩm chất tốt đã nói là làm này vẫn đáng kính nể.
Hoặc giả cũng không thể tính là trọng tín giữ lời gì đó, chẳng qua trong nhận thức của Phó Hán Khanh, chuyện đã đáp ứng phải làm được, đây là đương nhiên, y không hiểu, không thể minh bạch, không thể tiếp nhận, rằng người ta kỳ thật có thể xem lời mình từng nói như đánh rắm, nói rồi thì thôi, hoàn toàn chẳng để bụng.
Cho nên, đến Thiên Ngoại thiên, xông vào biển Tử Vong, lần này rốt cuộc không thể gặp chuyện bỏ chạy, ngược lại phải xông vào trong. Ngần ấy người cầm đao cầm kiếm chém đến, Phó Hán Khanh không thể chạy, cũng không thể đánh, trong lòng sốt ruột. Chợt động linh cơ, bỗng nhiên vọt mạnh về trước, đồng thời đem nội lực vô cùng cường đại trong cơ thể tản ra theo kiểu vòng xoáy.
Nội lực đệ nhất thiên hạ đó toàn lực phát huy, lại thêm tốc độ chạy gấp này, hình thành một cơn gió xoáy hình người. Tất cả những kẻ đến gần y đều sẽ bị cuốn vào trong đó, mất đi quyền khống chế thân thể, thân bất do kỷ bị y kéo theo. Kình phong cường đại như thế, phương thức chiến đấu quỷ dị như thế, khiến những giáo đồ Ma giáo dũng mãnh không sợ chết này đều lũ lượt chạy trốn, chỉ sợ lỡ mà tránh không kịp, lại trở thành người bị cuốn vào gió xoáy.
Có mấy kẻ nấp xa xa, cầm cung cầm nỏ rút ám thanh tử, cộng thêm thổi khẩu tiếu, khảy quái cầm, đuổi trùng hô thú, song cả gió xoáy lấy Phó Hán Khanh làm trung tâm, bốn phía toàn là đệ tử Ma giáo, tất cả công kích đánh đến sẽ đả thương những người này trước một bước.
Ngay khi giáo chúng Ma giáo đang luống cuống tay chân, không biết công kích thế nào, Phó Hán Khanh cứ thế một mực kêu to xông về trước.
Đương nhiên, dưới nội lực cường đại của y, từng tiếng kêu to cũng vang hù chết người, đây cũng chính là tiếng thét dài đời sau truyền càng thêm huyền diệu khó giải thích, thanh chấn mười dặm, trăm dặm, thậm chí ngàn dặm.
Phó Hán Khanh biết đám tiểu đệ tử này không làm chủ được, cũng không thể tham dự quyết sách tầng cao trong giáo, không chừng cả tín vật tối cao của giáo chủ dáng vẻ ra sao cũng chưa từng thấy, muốn nói lý thì phải trực tiếp gặp cấp cao, mà Ma giáo cao tầng, rất có khả năng sẽ ở trong Cửu Trùng thiên.
Vậy là y cứ thế xông vào Cửu Trùng thiên, nhìn thấy quả nhiên không ngoài dự liệu, trong Cửu Trùng thiên đứng cả đống người, vừa nhìn bộ dáng đã biết không phải Trương Tam Lý Tứ không tên không họ gì đó, mà là nhân vật quan trọng. Y thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì bảo: “Có chuyện từ từ nói.”
Song hiển nhiên chẳng ai muốn từ từ nói chuyện với y, cho nên mới có hàn phong một kiếm từ xa bay tới kia.
Song, Phó Hán Khanh cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, lập tức vươn tay đối lại bảo kiếm đâm tới.
Quang huy sáng rực tức khắc lóa mắt mỗi người, mà một cỗ khí tức mát rượi kỳ dị lại lấy Phó Hán Khanh làm trung tâm, hoàn toàn bao phủ trong phạm vi ba thước.
“Chậm đã.”
“Dừng tay.”
Hai tiếng hô hoán đồng thời vang lên, một già nua, một thanh nhu, lại cấp bách khẩn trương như nhau.
Song căn bản không đợi họ phát ra tiếng. Khoảnh khắc quang hoa chợt hiện đó, Địch Cửu đã chuyển kiếm thế, nghiêng nghiêng sượt qua má Phó Hán Khanh, khăn che mặt bị kiếm phong khía ra làm đôi rơi xuống, lại chưa từng mảy may đả thương Phó Hán Khanh.
Trong kiếm phong gào thét, hai mảnh khăn che bị khía đôi theo dáng người phiêu dật cường tráng của Địch Cửu từ từ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan Phó Hán Khanh.
Y có khuôn mặt cực anh tuấn khôi ngô, bên môi lại như hàm chứa ý cười, nhìn dễ thân, tại mọi thời điểm đều dễ làm người lòng sinh hảo cảm. Song lúc này căn bản chẳng ai chú ý khuôn mặt y. Mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm viên minh châu phát ra quang hoa rực rỡ trong tay Phó Hán Khanh kia.
Địch Cửu nhíu mày, kiếm thế dâng lên, mũi kiếm đã chỉ lên yết hầu Phó Hán Khanh: “Hạt châu này của ngươi chính là…”
“Đồ vô dụng, tất cả cút hết ra ngoài, tự mình đến hình đường nhận trách nhiệm cho ta.” Long vương tóc bạc già nua vẻ mặt chợt giận dữ, quát to một tiếng.
Những người thân bất do kỷ bị Phó Hán Khanh lôi vào đó luống cuống sấp ngửa rút đi rất nhanh.
Càn Đạt Bà vương mỉm cười xinh đẹp, quay đầu nói: “Các ngươi cũng mệt mỏi một tháng rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Mười chín ảnh vệ lẳng lặng đứng một hồi, cho đến khi Địch Cửu gật đầu, mới thi lễ, nháy mắt biến mất vô tung.
Càn Đạt Bà vương mỉm cười: “Không hổ là ảnh vệ, Thiên vương nhậm chức còn chưa đến nửa canh giờ, đã có thể lập tức xác nhận, mệnh lệnh của ai, mới là quan trọng nhất.”
“Không phải bất kính với chư vương.” Địch Cửu thản nhiên nói “Chỉ là chúng ta từ nhỏ đã nhất định phải ghi nhớ, chủ nhân của ảnh vệ, chỉ có thể là giáo chủ và Thiên vương. Chỉ có khi Thiên vương và giáo chủ đều vắng mặt, chư vương mới có thể tạm quyền quản lý.”
“Ta chưa nói họ bất kính mà.” Càn Đạt Bà vương nét mặt tươi cười như hoa “Ta đây không phải vì họ có thể giữ vững bổn phận mà thêm tán thưởng sao.”
“Địch Cửu, Dao Quang, các ngươi đủ chưa.” Một tiếng quát ẩn hàm tức giận của Long vương, rốt cuộc khiến hai người tạm thời ngừng đấu võ mồm, ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh: “Xin hỏi, viên châu trong tay ngươi đây, chính là thiên ma châu của giáo ta.”
Phó Hán Khanh gật đầu: “Đúng vậy, đây là thiên ma châu.”
Địch Cửu kiếm phong chợt căng, Phó Hán Khanh chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ yết hầu xuyên thẳng vào lòng.
“Ngươi từ đâu có được?”
“Giáo chủ của các ngươi cho ta.”
Dao Quang gật đầu: “Chẳng trách ngươi ra vào rừng Mạc Sầu đơn giản như bước trên phố lớn vậy, thiên ma châu có thể xua độc vật thiên hạ, tự có thể bảo vệ ngươi không làm sao.”
Khuôn mặt Long vương chợt căng thẳng: “Giáo chủ hiện tại ở đâu.”
“Ông ta chết rồi.”
Cái gì? Ba người đều ngẩn ra. Đợi hai mươi năm, chẳng dễ dàng gì đợi được tin tức của lão đầu chết toi vô trách nhiệm kia, không ngờ lại chỉ một chữ chết này, khiến cho lửa giận đầy người hai mươi năm qua rốt cuộc chẳng có chỗ nào trút ra.
Song không đợi họ phục hồi tinh thần, câu tiếp theo của Phó Hán Khanh suýt nữa khiến tam vương Ma giáo cùng nhau ngã sấp xuống đất: “Ông ấy cho ta thiên ma châu, bảo ta đến làm giáo chủ.”
“Ngươi nói bậy.” Địch Cửu một kiếm vung xuống, quyết không chần chừ.
May mà động tác của Phó Hán Khanh không chậm, nhanh chóng nhảy ra sau, rốt cuộc tránh được một kiếm, chẳng qua yết hầu lại vẫn có tơ máu rướm ra. Mắt thấy Địch Cửu vẫn muốn vung kiếm, y gấp quá xua loạn hai tay: “Chúng ta có chuyện từ từ nói.”
“Địch Cửu dừng tay.” Dao Quang lướt đến. Dao cầm vươn ra, ngăn một kiếm của Địch Cửu “Sự tình quan trọng, chưa hỏi tường tận, người này không giết được.”
“Y nói xằng xiên như vậy, cầm viên bảo châu rồi dám nói đến làm giáo chủ của chúng ta, ngươi còn có thể tha cho y.” Trong mắt Địch Cửu ẩn ẩn có vẻ tức giận.
“Việc đó cũng chưa hẳn. Bảo châu là tín vật giáo chủ truyền xuống từ khi bắt đầu lập giáo, ngoại trừ giáo chủ thì không ai có thể đeo. Giáo chủ đã cho y vật đó, không chừng muốn y làm giáo chủ thật.” Dao Quang nhìn sang Phó Hán Khanh, mỉm cười “Nói đến thì lão đầu kia nhãn quang không tồi đâu, tiểu ca này ngoại hình cực kỳ tuấn tú.”
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là lời một phía, biết đâu y hại chết giáo chủ, đoạt bảo châu, lại đến đây giả danh lừa bịp.”
“Vậy y làm sao biết tổng đàn ở đâu, làm sao biết lộ tuyến biển Tử Vong, lại làm sao đi qua Cách Thế lộ.” Dao Quang nhìn Phó Hán Khanh nở nụ cười thùy mị gợi tình “Tiểu ca tuấn tú, hết thảy có phải là giáo chủ nói cho ngươi biết?”
Phó Hán Khanh do dự một chút, lúc này mới nói: “Tổng đàn Tu La giáo Thiên Ngoại thiên nằm giữa biển Tử Vong, mỗi một cơ quan của Cách Thế lộ làm sao tránh, những điều này đích xác đều là giáo chủ Tu La giáo cho ta biết.” Y chưa bao giờ nói dối, y cũng không biết nói dối, nhưng trải qua mấy đời lịch luyện, y chí ít đã học được, làm sao dưới tình huống không nói dối, dẫn dắt những người khác lầm một chút. Dù sao y chưa hề nói rõ, người cho y biết hết thảy những điều này, rốt cuộc là giáo chủ đời thứ mấy.
“Ngươi coi, quả nhiên như thế.” Dao Quang cười nhìn Địch Cửu “Chỉ bằng việc y có thể thong dong đi qua Cách Thế lộ thì đã nên tin tưởng y thật sự là người giáo chủ chọn. Ngươi chung quy không cho là lão đầu kia sẽ bị người trong chính đạo bắt được, nghiêm hình bức cung, sau đó thú nhận hết toàn bộ chứ.”
Địch Cửu không nói được lời nào, cho dù y sống với Địch Tuyệt chẳng được bao nhiêu ngày, cũng phải biết, theo tính nết vị kia, nếu không phải cam tâm tình nguyện, tuyệt không có khả năng cho người ngoài biết bí mật trọng đại như thế.
Trong khi hai người tranh chấp, Long vương vẫn duy trì trầm mặc, đến lúc này mới trầm giọng quát hỏi: “Giáo chủ chết như thế nào?”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Xin lỗi, ta đã đáp ứng ông ấy, không cho bất kỳ ai biết nguyên nhân cái chết.”
“Lời nói không rõ, lấp lấp liếm liếm, sao có thể tin.” Địch Cửu bắt lấy cơ hội, lại đâm tới một kiếm.
“Rõ ràng có bí mật không nói ra, mà không ngụy biện che giấu, đây cũng là một loại thẳng thắn.” Dao Quang cười duyên một tiếng. Dao cầm chuyển động, chặn liền mấy kiếm của Địch Cửu, nhẹ nhàng lui đến bên cạnh Phó Hán Khanh, nở nụ cười nhu tình vô hạn với y “Tuấn tú ca nhi, ta giúp ngươi.”
Địch Cửu giận đến trắng bệch mặt: “Đồ hoa si ngươi cứ thấy nam nhân hơi chỉnh tề là phát rồ.”
“Dù sao vẫn mạnh hơn ngụy quân tử nhà ngươi, luôn mồm mắng người ta lừa đảo, kỳ thật chẳng qua là một lòng muốn bảo vệ vị giáo chủ của mình.” Dao Quang cười khẩy “Ta khinh thường ngươi đó, thì thế nào?”
Có lẽ là bị vạch trần tâm sự, Địch Cửu đại biến sắc mặt, gầm lên một tiếng: “Ta cứ giết ngươi trước.” Người nhảy vọt, như chim ưng lao lên trời cao, đâm tới một kiếm.
Long vương chau mày: “Các ngươi điên rồi, trong giáo đang gặp cự biến, các ngươi còn nội đấu.” Ông ta phất tay một cái, người đã lướt đến, một chưởng chụp tới, muốn tách hai kẻ đang định triền đấu ra.
Phó Hán Khanh cũng vội vàng nhảy lên hô: “Các ngươi đừng đánh nhau, nghe ta nói…”
Song lần này vẫn chẳng ai nghe y nói. Một kiếm Địch Cửu đâm đến Dao Quang kia bỗng nhiên hơi lệch cực nhỏ, lấy uy thế sắc bén bội phần so với một kiếm vừa rồi, đâm đến giữa hai chân mày Phó Hán Khanh phía sau Dao Quang.
Cùng thời gian, Dao Quang cười duyên một tiếng, dao cầm trong tay bảy dây cùng múa, một dây bay cuộn như tơ, quấn đến thiên ma châu trong tay Phó Hán Khanh, một dây căng như kiếm, đâm thẳng ngực Phó Hán Khanh, một dây giống như biết chuyển hướng bắn đến sau lưng Phó Hán Khanh, bốn dây khác chia nhau tấn công yết hầu, ngực, bụng, thậm chí hạ âm của Phó Hán Khanh. Thân cầm lúc này cũng chấn động, một đại bồng ám khí đồng loạt bắn ra, có nhanh mà mạnh, có góc độ xảo quyệt, có phương vị quỷ dị, có ám khí có thể nổ tung trong người, có cự độc ngâm khắp trên mặt. Mà không bàn sự quỷ dị và uy lực của những ám khí này, chỉ trong khoảng cách gần như vậy, ám khí công kích sát người, cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng chẳng cách nào tiếp được toàn bộ.
Huống chi còn có một kiếm muốn đoạt mạng người kia của Địch Cửu. Khi y đâm kiếm đến Dao Quang, Phó Hán Khanh hoàn toàn không phòng bị, mà chờ khi một kiếm này của y lâm thời sửa chiêu đâm đến Phó Hán Khanh, mũi kiếm chỉ cách ấn đường Phó Hán Khanh nửa thước. Cho dù Phó Hán Khanh muốn tự cứu, cũng tuyệt đối không kịp.
Huống chi lúc này cao thủ tư lịch lão luyện nhất Ma giáo đã xa xa một chưởng, tụ tập sức mạnh bình sinh, tập kích không hề lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.