Quyển 3 - Chương 20: Đấu võ mưu sát
Lão Trang Mặc Hàn
13/09/2017
Ban đầu Phó Hán Khanh lần lữa kéo dài, dùng hết mọi cách, nhất định
không chịu luận võ, khiến mọi người tức muốn chết, lúc này đột nhiên
đồng ý dứt khoát như vậy, Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực ngược lại cảm thấy
mơ hồ sợ hãi, trong nhất thời lại quên cả cao hứng.
Phó Hán Khanh nói xong, thấy hai vị này lại vẫn còn ngẩn người, đành phải truy hỏi một lần nữa: “Ta nói, mấy người còn muốn luận võ không?”
Hai khuôn mặt già đều đỏ lên, Tông Vô Cực cướp lời: “Chúng ta đã đến đây, không thể so ra kết quả, đương nhiên không thể đi.”
Đỗ Tùng Pha cười lạnh lùng, chỉ tất cả những người bị thương ở bốn phía: “Trước khi ngươi đến, chúng ta đã đấu mười trận, những giáo đầu giỏi có thể tính của Chấn Vũ võ quán đều đã ra tay. Chúng ta thắng sáu thua ba, còn một trận chưa đánh xong đã bị Tề lão tách ra.”
Tông Vô Cực tiếp lời: “Ngươi muốn đấu cách nào, mười trận lúc đầu chúng ta đấu có tính không? Dù sao cũng không thể cứ đấu mười trận các ngươi lại đến một đám người mới, tự xưng là quản sự, chúng ta lại phải đấu từ đầu chứ.”
Phó Hán Khanh thản nhiên nói: “Thắng bại của mười trận kia ta không quan tâm, dù sao các ngươi đã đề xuất muốn luận võ với ta, vậy chỉ luận với ta là được, tùy tiện ai trong các ngươi lên, luân phiên cũng được, cùng lên cũng được, chỉ cần đánh bại ta là xong. Chấn Vũ võ quán chúng ta sẽ nhận thua.”
Lời này nói vô cùng lớn, không chỉ Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực đều thoáng rùng mình, ngay cả những người khác phía sau họ cũng đồng loạt động dung. Trên thực tế, ngay đến đám người Tu La giáo, trừ Địch Nhất và Địch Cửu, cũng đều mặt hiện dị sắc, chẳng lẽ giáo chủ họ khẳng định vô dụng này, kỳ thật là thâm tàng bất lộ? Nhất thiết đừng chỉ là mạnh miệng, cuối cùng không thể thu trường nha.
Đám người Chấn Vũ võ quán cũng nhất tề chấn động, ánh mắt nhìn về phía Phó Hán Khanh liền thêm ba phần tôn kính, ba phần lo âu.
Đây, đây, đây, rốt cuộc là cao nhân từ đâu đến? Nhưng hẳn cũng chẳng thể quá cậy nhờ đâu.
Phó Hán Khanh hiện tại chỉ mong xong việc sớm một chút, mình sớm được đóng cửa ngủ ngon, thấy hai người này lại ngây ra, sốt ruột giục: “Rốt cuộc có được không, mấy người nói đi chứ?”
Tông Vô Cực da mặt hơi giật giật trầm giọng nói: “Tiểu bối, đây là ngươi tự mình muốn chết, không thể trách chúng ta. Chúng ta sẽ nhất nhất lĩnh giáo tuyệt học của ngươi.”
Khi nói lời này, lớp da mặt hơi béo chẳng những giật hai cái, còn thoáng ẩn ẩn đỏ lên. Hiển nhiên cho dù gọi là lão giang hồ, da mặt cũng không phải là dày như thiết bản.
Lấy thân phận địa vị của họ hôm nay, lại phải xa luân chiến với một người trẻ tuổi, nói đến cho dù thắng, cũng thật sự là không thắng nhờ võ.
Nhưng đã hết cách, thân pháp quỷ dị kia của Địch Cửu vừa rồi gây cho họ áp lực tâm lý quá lớn, tuy chưa đến nỗi không biết xấu hổ đương trường đáp ứng cả đống người đánh một người, xa luân chiến lại không thể tránh khỏi.
Lúc này Tông Vô Cực vừa dứt tiếng, y bào toàn thân không gió tự động. Đỗ Tùng Pha biết lão sắp ra tay lập tức lui qua bên, nhường vị trí cho họ.
Tề Hạo lo cho an toàn của Phó Hán Khanh, hữu ý vô ý tiến lên một bước, nhưng sau khi nghe Địch Cửu ho khan một tiếng, lại lập tức lui về chỗ cũ.
Tông Vô Cực đề công lực đến cực điểm, bày tốt tư thế môn hộ, chỉ chờ Phó Hán Khanh động thủ. Lão là tông sư một phương, cho dù dày mặt hạ quyết tâm xa luân chiến, rốt cuộc vẫn không tiện ra tay trước người trẻ tuổi, đành phải chờ đối phương ra chiêu trước.
Nhưng đối phương vẫn không hề nghiêm chỉnh thế nào, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhắm mắt như ngủ mà không, thỉnh thoảng lại đưa tay che miệng ngáp, nhất định không động đậy.
Đề tụ công lực là một quá trình thong thả. Đưa chân khí từng chút tràn đầy toàn thân, khi đến cực đỉnh có thể bảo trì bao lâu thì phải xem tạo nghệ công lực của cá nhân sâu cạn ra sao.
Tông Vô Cực sớm triển khai tư thế, sớm vận đủ nội khí. Nhưng Phó Hán Khanh nhất định không động thủ, lão tận lực chờ đợi, nhẫn nại, duy trì, mắt thấy trạng thái tác chiến tốt nhất cứ thế trượt khỏi lòng bàn tay, vừa tức vừa vội, đến cuối cùng bởi vì cố duy trì một hơi, muốn bảo trì chân lực toàn thân trong trạng thái đỉnh điểm, khiến sắc mặt đỏ bừng như lửa, trong mắt gần như bốc hỏa, chung quy không thể nhịn được nữa, khoảnh khắc gần tẩu hỏa nhập ma kia, lão rống lớn một tiếng: “Sao ngươi còn chưa động thủ?”
Phó Hán Khanh lăng lăng trừng lão: “Động thủ gì?”
“Luận võ!” Tông Vô Cực cảm thấy mình sắp điên rồi.
Phó Hán Khanh nhíu mày trừng lão: “Ông nói luận võ, đâu có nói đánh nhau, chúng ta hoàn toàn có thể dùng phương pháp luận võ văn nhã một chút mà. Như trong chốn võ lâm các người, không phải thường có cách nói văn luận võ luận này sao. Ông sử một chiêu, ta sử một chiêu, không công kích nhau, loại lập phán cao thấp đó. Nếu không thì ông làm một chuyện ta làm một chuyện, ai không làm được chuyện đối phương làm cũng tính là thua.”
Tông Vô Cực tức đến mức gần như ngất đi: “Ngươi không nói rõ từ sớm?”
Phó Hán Khanh vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy ta thấy mấy người lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, hơi thất thần ngủ gật mất tiêu.”
Lời xin lỗi này còn tệ hơn là không xin lỗi, một hơi chân khí rẽ lối, Tông Vô Cực lui liền ba bước, sắc mặt đỏ ửng nghiến răng thở dài, miễn cưỡng nuốt xuống búng máu đã đến bên miệng.
Đúng lúc Phó Hán Khanh lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Hơn nữa, mấy người trước đó cũng chưa nói rõ luận võ tất phải nhảy lên đánh nhau mà.”
Tông Vô Cực sắc mặt thảm đạm, lảo đảo chực ngã.
Mắt thấy còn để Phó Hán Khanh nói tiếp, vị tông sư một đời này chưa ra chiêu nào có thể đã bị người bức tẩu hỏa nhập ma, Đỗ Tùng Pha vội vàng tiến lên, hừ lạnh một tiếng: “Tuy nói luận võ quả có văn luận võ luận, nhưng bình thường không có ước định từ trước đó, mọi người đều ngầm hiểu là võ luận, các hạ không dám võ luận, chẳng lẽ là nhát gan rụt đầu.”
Lão có ý chèn ép Phó Hán Khanh, lời nói hoàn toàn không khách khí. Chẳng ngờ Phó Hán Khanh lại gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, ta sợ.”
Y thản nhiên đáp một câu, dẫn đến bốn phía ầm ầm nghị luận, nhưng y lại không hề chớp mắt bổ sung câu tiếp theo: “Ta sợ sẽ đả thương mấy người, nếu đánh chết thì càng phiền toái hơn.”Lần này cả Đỗ Tùng Pha cũng phải tức đến ngã ngửa.
Nhưng Phó Hán Khanh vẫn có thể vô cùng hồn nhiên nói tiếp: “Ta cũng sợ sẽ tự làm mình bị thương.”
Y nói toàn là lời thật. Tuy nói võ công của y kỳ thật bung bét, trừ nội lực và khinh công, trên cơ bản chẳng biết gì hết, thuộc về phái mắt cao tay thấp rất tiêu chuẩn.
Nhưng khinh công cao minh có thể bảo hộ y không bị thương tổn, nội lực khủng bố đến biến thái có thể dễ dàng đả thương cao thủ cao nhất, cho nên muốn dùng thuần vũ lực đánh bại y, quyết không phải chuyện dễ.
Phó Hán Khanh khó xử chính là, mình nội lực tuy mạnh, nhưng bởi vì bình thường thiếu luyện tập mà không giỏi thao tác, chưa bao giờ có thể khống chế chính xác việc thu phát nội bộ, một khi ra tay luôn không nắm được nặng nhẹ, thật phải động thủ đánh nhau, y chắc chắn sẽ thất thủ đả thương người, thậm chí không cẩn thận đánh chết người ta luôn.
Nếu là trước kia, gặp chuyện phải đánh nhau, y luôn cảm thấy mình da dày không sợ đau, để người ta đánh vài cái, bị thương một chút cũng chả sao, nên luôn nhường người. Nhưng tình hình hiện tại, nếu y nhận thua hoặc là bởi vì không chịu đả thương người, kết quả tự mình bị thương, ai biết Địch Cửu lại sẽ vì bảo vệ lợi ích của Tu La giáo, tôn nghiêm của Chấn Vũ võ quán mà làm ra chuyện đáng sợ gì.
Cho nên, y vừa không thể đả thương người, vừa không thể bị người đả thương, tất nhiên là vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận phương thức quyết đấu bằng đánh nhau này.
Chẳng qua tuy y thành tâm, thái độ biểu đạt lại thật sự thiếu thỏa đáng, ngay lập tức chọc giận khiến Tông Vô Cực suýt thì nội thương. Đỗ Tùng Pha cũng mặt trầm như nước, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta không sợ chết, không sợ bị thương…”
Phó Hán Khanh đáp rất thản nhiên: “Nhưng ta rất sợ, sinh mệnh quý giá, vạn nhất ta thất thủ giết người thì nguy to, cả đời cũng không thể an tâm ngủ ngon nữa.”
Đỗ Tùng Pha cảm thấy mình mà còn nói nữa thì cũng sẽ theo gót Tông Vô Cực, chỉ nghiến răng liều mạng nắm chuôi kiếm, khắc chế nỗi kích động muốn bổ đến đâm xuyên tim tên này.
Loại người khiêu chiến khác, ra vẻ điềm nhiên ôn hòa, cuồng vọng từng gặp, nhưng vẫn chưa từng thấy cuồng vọng như thế, nghe khẩu khí kia lại như mười phần chắc chín, chắc thắng vô nghi vậy.
Cuối cùng Đỗ Tùng Pha đọc nhiều sách, lòng dạ hẹp hòi cũng thừa, mặc dù giận dữ, vẫn miễn cưỡng có chút năng lực tự hỏi, kéo kéo Tông Vô Cực, lặng lẽ kề tai khuyên giải vài câu.
Tông Vô Cực trong lòng thoáng nghĩ, cũng phải, người này khẩu khí lớn như vậy, chung quy phải có nguyên nhân, hơn nữa vừa rồi thân pháp của tên đồng bọn kia thật quá mức quỷ dị, vạn nhất thật sự mạnh tay đọ sức, bị một tiểu tử hậu sinh như vậy đánh trọng thương, thì anh danh một đời sẽ hủy hết.
Nếu người này yêu cầu văn so, vậy cứ văn so đi, ta sẽ lộ một thủ tuyệt học của ta, xem ngươi có cách nào làm theo không.
Bên này tâm ý đã định, lão cũng liền khôi phục trấn định. Chú mục nhìn Phó Hán Khanh: “Ngươi nhất định muốn văn so.”
Phó Hán Khanh gật đầu kiên định: “Phải, không văn so thì ta sẽ không so.”
“Được, vậy thì văn so.” Tông Vô Cực lạnh lùng nói: “Ta sẽ lộ một thủ công phu kém cỏi, thỉnh công tử góp ý một chút.”
Phó Hán Khanh khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng là rất tự tin, lại phải nói không ra sao, rốt cuộc là dối trá hay khiêm tốn đây? Vận dụng văn tự ngôn ngữ, thật là vi diệu mà huyền ảo.” Coi như y trải bảy đời, đã có kinh nghiệm nhân sinh, nếu đổi lại là đời đầu tiên, cảm thán kiểu này y nhất định sẽ lập tức nói ra.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên gần như thế, nội lực của người ta lại đủ thâm hậu, sao có thể không nghe thấy.
Tông Vô Cực đáng thương, tức đến mức hai mắt trợn trắng, lại không dám phát tác, sợ mắng ra một câu, bị tên vô lại này túm chặt không buông rồi lại nói ra cả đống lời chết người, nói hoài không kết, trận luận võ hôm nay chẳng biết còn phải kéo dài tới khi nào.
Lão đành phải vờ như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đề khí vận công.
Tông Vô Cực có tâm lập uy, tất nhiên là phải lấy ra tuyệt chiêu mình tự phụ nhất, tận lực lượng lớn nhất của mình, bảo đảm trạng thái tốt nhất, triển hiện uy lực mạnh nhất.
Lão từ từ thở ra, hít vào thật sâu, sau ba lượt hít thở kéo dài liên tục, hai tay chầm chậm giơ lên, bắt đầu từ đầu ngón tay, dần dần lộ ra ánh sáng màu tím bầm, đôi tay máu thịt chậm rãi biến thành dị vật kim thạch.
Theo nội tức cường đại mà mang tính hủy diệt trong cơ thể kia lưu chuyển, hai tay của lão đã hoàn toàn biến thành màu tím bầm, mà còn đang từ tay áo kéo dài vào trong.
Nội tức của lão từ từ đề đến cao nhất, tuyệt kỹ tử kim thủ cũng vận đến cảnh giới cao nhất, khi mắt thấy màu tím bầm sắp đến khuỷu tay, toàn bộ tinh khí đều đạt tới trạng thái đỉnh cao, bên tai thình lình nghe thấy một tiếng rống to kinh thiên động địa: “Khoan.”
Lão chấn động toàn thân, nội tức hỗn loạn, ngực khó chịu đến mức sắp nôn máu tươi.
Lão nghiến răng ken két, cố gắng chú mục nhìn về phía trước.
Nhìn vào đôi mắt hồn nhiên vô tội thoạt nhìn hệt như thỏ non kia của Phó Hán Khanh, loáng thoáng nghe thấy y dùng ngữ điệu khoái hoạt khi bỗng nhiên nhớ đến sự kiện nào đó nói: “Chúng ta vẫn còn một việc quên nói rõ trước. Điều kiện thắng thua của quyết đấu chúng ta phải ước định trước, không thì còn luận võ gì nữa?”
Tông Vô Cực khóc không ra nước mắt, mắt trừng thẳng Phó Hán Khanh, miệng mân chặt, chỉ sợ vừa mở miệng, máu tươi bởi vì chân khí kích động mà dâng lên kia sẽ phun ra mất.
Người, người, người, người này không phải đến quyết đấu, không phải đến luận võ. Quái vật này nhất định là Tề Hạo mời đến, là sát thủ quỷ dị nào đó, định dùng thủ đoạn ác độc nhất, trước bàn dân thiên hạ, mưu sát lão mà không để lại dấu vết.
Phó Hán Khanh nói xong, thấy hai vị này lại vẫn còn ngẩn người, đành phải truy hỏi một lần nữa: “Ta nói, mấy người còn muốn luận võ không?”
Hai khuôn mặt già đều đỏ lên, Tông Vô Cực cướp lời: “Chúng ta đã đến đây, không thể so ra kết quả, đương nhiên không thể đi.”
Đỗ Tùng Pha cười lạnh lùng, chỉ tất cả những người bị thương ở bốn phía: “Trước khi ngươi đến, chúng ta đã đấu mười trận, những giáo đầu giỏi có thể tính của Chấn Vũ võ quán đều đã ra tay. Chúng ta thắng sáu thua ba, còn một trận chưa đánh xong đã bị Tề lão tách ra.”
Tông Vô Cực tiếp lời: “Ngươi muốn đấu cách nào, mười trận lúc đầu chúng ta đấu có tính không? Dù sao cũng không thể cứ đấu mười trận các ngươi lại đến một đám người mới, tự xưng là quản sự, chúng ta lại phải đấu từ đầu chứ.”
Phó Hán Khanh thản nhiên nói: “Thắng bại của mười trận kia ta không quan tâm, dù sao các ngươi đã đề xuất muốn luận võ với ta, vậy chỉ luận với ta là được, tùy tiện ai trong các ngươi lên, luân phiên cũng được, cùng lên cũng được, chỉ cần đánh bại ta là xong. Chấn Vũ võ quán chúng ta sẽ nhận thua.”
Lời này nói vô cùng lớn, không chỉ Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực đều thoáng rùng mình, ngay cả những người khác phía sau họ cũng đồng loạt động dung. Trên thực tế, ngay đến đám người Tu La giáo, trừ Địch Nhất và Địch Cửu, cũng đều mặt hiện dị sắc, chẳng lẽ giáo chủ họ khẳng định vô dụng này, kỳ thật là thâm tàng bất lộ? Nhất thiết đừng chỉ là mạnh miệng, cuối cùng không thể thu trường nha.
Đám người Chấn Vũ võ quán cũng nhất tề chấn động, ánh mắt nhìn về phía Phó Hán Khanh liền thêm ba phần tôn kính, ba phần lo âu.
Đây, đây, đây, rốt cuộc là cao nhân từ đâu đến? Nhưng hẳn cũng chẳng thể quá cậy nhờ đâu.
Phó Hán Khanh hiện tại chỉ mong xong việc sớm một chút, mình sớm được đóng cửa ngủ ngon, thấy hai người này lại ngây ra, sốt ruột giục: “Rốt cuộc có được không, mấy người nói đi chứ?”
Tông Vô Cực da mặt hơi giật giật trầm giọng nói: “Tiểu bối, đây là ngươi tự mình muốn chết, không thể trách chúng ta. Chúng ta sẽ nhất nhất lĩnh giáo tuyệt học của ngươi.”
Khi nói lời này, lớp da mặt hơi béo chẳng những giật hai cái, còn thoáng ẩn ẩn đỏ lên. Hiển nhiên cho dù gọi là lão giang hồ, da mặt cũng không phải là dày như thiết bản.
Lấy thân phận địa vị của họ hôm nay, lại phải xa luân chiến với một người trẻ tuổi, nói đến cho dù thắng, cũng thật sự là không thắng nhờ võ.
Nhưng đã hết cách, thân pháp quỷ dị kia của Địch Cửu vừa rồi gây cho họ áp lực tâm lý quá lớn, tuy chưa đến nỗi không biết xấu hổ đương trường đáp ứng cả đống người đánh một người, xa luân chiến lại không thể tránh khỏi.
Lúc này Tông Vô Cực vừa dứt tiếng, y bào toàn thân không gió tự động. Đỗ Tùng Pha biết lão sắp ra tay lập tức lui qua bên, nhường vị trí cho họ.
Tề Hạo lo cho an toàn của Phó Hán Khanh, hữu ý vô ý tiến lên một bước, nhưng sau khi nghe Địch Cửu ho khan một tiếng, lại lập tức lui về chỗ cũ.
Tông Vô Cực đề công lực đến cực điểm, bày tốt tư thế môn hộ, chỉ chờ Phó Hán Khanh động thủ. Lão là tông sư một phương, cho dù dày mặt hạ quyết tâm xa luân chiến, rốt cuộc vẫn không tiện ra tay trước người trẻ tuổi, đành phải chờ đối phương ra chiêu trước.
Nhưng đối phương vẫn không hề nghiêm chỉnh thế nào, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhắm mắt như ngủ mà không, thỉnh thoảng lại đưa tay che miệng ngáp, nhất định không động đậy.
Đề tụ công lực là một quá trình thong thả. Đưa chân khí từng chút tràn đầy toàn thân, khi đến cực đỉnh có thể bảo trì bao lâu thì phải xem tạo nghệ công lực của cá nhân sâu cạn ra sao.
Tông Vô Cực sớm triển khai tư thế, sớm vận đủ nội khí. Nhưng Phó Hán Khanh nhất định không động thủ, lão tận lực chờ đợi, nhẫn nại, duy trì, mắt thấy trạng thái tác chiến tốt nhất cứ thế trượt khỏi lòng bàn tay, vừa tức vừa vội, đến cuối cùng bởi vì cố duy trì một hơi, muốn bảo trì chân lực toàn thân trong trạng thái đỉnh điểm, khiến sắc mặt đỏ bừng như lửa, trong mắt gần như bốc hỏa, chung quy không thể nhịn được nữa, khoảnh khắc gần tẩu hỏa nhập ma kia, lão rống lớn một tiếng: “Sao ngươi còn chưa động thủ?”
Phó Hán Khanh lăng lăng trừng lão: “Động thủ gì?”
“Luận võ!” Tông Vô Cực cảm thấy mình sắp điên rồi.
Phó Hán Khanh nhíu mày trừng lão: “Ông nói luận võ, đâu có nói đánh nhau, chúng ta hoàn toàn có thể dùng phương pháp luận võ văn nhã một chút mà. Như trong chốn võ lâm các người, không phải thường có cách nói văn luận võ luận này sao. Ông sử một chiêu, ta sử một chiêu, không công kích nhau, loại lập phán cao thấp đó. Nếu không thì ông làm một chuyện ta làm một chuyện, ai không làm được chuyện đối phương làm cũng tính là thua.”
Tông Vô Cực tức đến mức gần như ngất đi: “Ngươi không nói rõ từ sớm?”
Phó Hán Khanh vội vàng xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy ta thấy mấy người lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, hơi thất thần ngủ gật mất tiêu.”
Lời xin lỗi này còn tệ hơn là không xin lỗi, một hơi chân khí rẽ lối, Tông Vô Cực lui liền ba bước, sắc mặt đỏ ửng nghiến răng thở dài, miễn cưỡng nuốt xuống búng máu đã đến bên miệng.
Đúng lúc Phó Hán Khanh lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Hơn nữa, mấy người trước đó cũng chưa nói rõ luận võ tất phải nhảy lên đánh nhau mà.”
Tông Vô Cực sắc mặt thảm đạm, lảo đảo chực ngã.
Mắt thấy còn để Phó Hán Khanh nói tiếp, vị tông sư một đời này chưa ra chiêu nào có thể đã bị người bức tẩu hỏa nhập ma, Đỗ Tùng Pha vội vàng tiến lên, hừ lạnh một tiếng: “Tuy nói luận võ quả có văn luận võ luận, nhưng bình thường không có ước định từ trước đó, mọi người đều ngầm hiểu là võ luận, các hạ không dám võ luận, chẳng lẽ là nhát gan rụt đầu.”
Lão có ý chèn ép Phó Hán Khanh, lời nói hoàn toàn không khách khí. Chẳng ngờ Phó Hán Khanh lại gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, ta sợ.”
Y thản nhiên đáp một câu, dẫn đến bốn phía ầm ầm nghị luận, nhưng y lại không hề chớp mắt bổ sung câu tiếp theo: “Ta sợ sẽ đả thương mấy người, nếu đánh chết thì càng phiền toái hơn.”Lần này cả Đỗ Tùng Pha cũng phải tức đến ngã ngửa.
Nhưng Phó Hán Khanh vẫn có thể vô cùng hồn nhiên nói tiếp: “Ta cũng sợ sẽ tự làm mình bị thương.”
Y nói toàn là lời thật. Tuy nói võ công của y kỳ thật bung bét, trừ nội lực và khinh công, trên cơ bản chẳng biết gì hết, thuộc về phái mắt cao tay thấp rất tiêu chuẩn.
Nhưng khinh công cao minh có thể bảo hộ y không bị thương tổn, nội lực khủng bố đến biến thái có thể dễ dàng đả thương cao thủ cao nhất, cho nên muốn dùng thuần vũ lực đánh bại y, quyết không phải chuyện dễ.
Phó Hán Khanh khó xử chính là, mình nội lực tuy mạnh, nhưng bởi vì bình thường thiếu luyện tập mà không giỏi thao tác, chưa bao giờ có thể khống chế chính xác việc thu phát nội bộ, một khi ra tay luôn không nắm được nặng nhẹ, thật phải động thủ đánh nhau, y chắc chắn sẽ thất thủ đả thương người, thậm chí không cẩn thận đánh chết người ta luôn.
Nếu là trước kia, gặp chuyện phải đánh nhau, y luôn cảm thấy mình da dày không sợ đau, để người ta đánh vài cái, bị thương một chút cũng chả sao, nên luôn nhường người. Nhưng tình hình hiện tại, nếu y nhận thua hoặc là bởi vì không chịu đả thương người, kết quả tự mình bị thương, ai biết Địch Cửu lại sẽ vì bảo vệ lợi ích của Tu La giáo, tôn nghiêm của Chấn Vũ võ quán mà làm ra chuyện đáng sợ gì.
Cho nên, y vừa không thể đả thương người, vừa không thể bị người đả thương, tất nhiên là vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận phương thức quyết đấu bằng đánh nhau này.
Chẳng qua tuy y thành tâm, thái độ biểu đạt lại thật sự thiếu thỏa đáng, ngay lập tức chọc giận khiến Tông Vô Cực suýt thì nội thương. Đỗ Tùng Pha cũng mặt trầm như nước, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta không sợ chết, không sợ bị thương…”
Phó Hán Khanh đáp rất thản nhiên: “Nhưng ta rất sợ, sinh mệnh quý giá, vạn nhất ta thất thủ giết người thì nguy to, cả đời cũng không thể an tâm ngủ ngon nữa.”
Đỗ Tùng Pha cảm thấy mình mà còn nói nữa thì cũng sẽ theo gót Tông Vô Cực, chỉ nghiến răng liều mạng nắm chuôi kiếm, khắc chế nỗi kích động muốn bổ đến đâm xuyên tim tên này.
Loại người khiêu chiến khác, ra vẻ điềm nhiên ôn hòa, cuồng vọng từng gặp, nhưng vẫn chưa từng thấy cuồng vọng như thế, nghe khẩu khí kia lại như mười phần chắc chín, chắc thắng vô nghi vậy.
Cuối cùng Đỗ Tùng Pha đọc nhiều sách, lòng dạ hẹp hòi cũng thừa, mặc dù giận dữ, vẫn miễn cưỡng có chút năng lực tự hỏi, kéo kéo Tông Vô Cực, lặng lẽ kề tai khuyên giải vài câu.
Tông Vô Cực trong lòng thoáng nghĩ, cũng phải, người này khẩu khí lớn như vậy, chung quy phải có nguyên nhân, hơn nữa vừa rồi thân pháp của tên đồng bọn kia thật quá mức quỷ dị, vạn nhất thật sự mạnh tay đọ sức, bị một tiểu tử hậu sinh như vậy đánh trọng thương, thì anh danh một đời sẽ hủy hết.
Nếu người này yêu cầu văn so, vậy cứ văn so đi, ta sẽ lộ một thủ tuyệt học của ta, xem ngươi có cách nào làm theo không.
Bên này tâm ý đã định, lão cũng liền khôi phục trấn định. Chú mục nhìn Phó Hán Khanh: “Ngươi nhất định muốn văn so.”
Phó Hán Khanh gật đầu kiên định: “Phải, không văn so thì ta sẽ không so.”
“Được, vậy thì văn so.” Tông Vô Cực lạnh lùng nói: “Ta sẽ lộ một thủ công phu kém cỏi, thỉnh công tử góp ý một chút.”
Phó Hán Khanh khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng là rất tự tin, lại phải nói không ra sao, rốt cuộc là dối trá hay khiêm tốn đây? Vận dụng văn tự ngôn ngữ, thật là vi diệu mà huyền ảo.” Coi như y trải bảy đời, đã có kinh nghiệm nhân sinh, nếu đổi lại là đời đầu tiên, cảm thán kiểu này y nhất định sẽ lập tức nói ra.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên gần như thế, nội lực của người ta lại đủ thâm hậu, sao có thể không nghe thấy.
Tông Vô Cực đáng thương, tức đến mức hai mắt trợn trắng, lại không dám phát tác, sợ mắng ra một câu, bị tên vô lại này túm chặt không buông rồi lại nói ra cả đống lời chết người, nói hoài không kết, trận luận võ hôm nay chẳng biết còn phải kéo dài tới khi nào.
Lão đành phải vờ như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đề khí vận công.
Tông Vô Cực có tâm lập uy, tất nhiên là phải lấy ra tuyệt chiêu mình tự phụ nhất, tận lực lượng lớn nhất của mình, bảo đảm trạng thái tốt nhất, triển hiện uy lực mạnh nhất.
Lão từ từ thở ra, hít vào thật sâu, sau ba lượt hít thở kéo dài liên tục, hai tay chầm chậm giơ lên, bắt đầu từ đầu ngón tay, dần dần lộ ra ánh sáng màu tím bầm, đôi tay máu thịt chậm rãi biến thành dị vật kim thạch.
Theo nội tức cường đại mà mang tính hủy diệt trong cơ thể kia lưu chuyển, hai tay của lão đã hoàn toàn biến thành màu tím bầm, mà còn đang từ tay áo kéo dài vào trong.
Nội tức của lão từ từ đề đến cao nhất, tuyệt kỹ tử kim thủ cũng vận đến cảnh giới cao nhất, khi mắt thấy màu tím bầm sắp đến khuỷu tay, toàn bộ tinh khí đều đạt tới trạng thái đỉnh cao, bên tai thình lình nghe thấy một tiếng rống to kinh thiên động địa: “Khoan.”
Lão chấn động toàn thân, nội tức hỗn loạn, ngực khó chịu đến mức sắp nôn máu tươi.
Lão nghiến răng ken két, cố gắng chú mục nhìn về phía trước.
Nhìn vào đôi mắt hồn nhiên vô tội thoạt nhìn hệt như thỏ non kia của Phó Hán Khanh, loáng thoáng nghe thấy y dùng ngữ điệu khoái hoạt khi bỗng nhiên nhớ đến sự kiện nào đó nói: “Chúng ta vẫn còn một việc quên nói rõ trước. Điều kiện thắng thua của quyết đấu chúng ta phải ước định trước, không thì còn luận võ gì nữa?”
Tông Vô Cực khóc không ra nước mắt, mắt trừng thẳng Phó Hán Khanh, miệng mân chặt, chỉ sợ vừa mở miệng, máu tươi bởi vì chân khí kích động mà dâng lên kia sẽ phun ra mất.
Người, người, người, người này không phải đến quyết đấu, không phải đến luận võ. Quái vật này nhất định là Tề Hạo mời đến, là sát thủ quỷ dị nào đó, định dùng thủ đoạn ác độc nhất, trước bàn dân thiên hạ, mưu sát lão mà không để lại dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.