Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 20: Giữa thượng và hạ

Lão Trang Mặc Hàn

13/09/2017

Địch Nhất kinh ngạc nhìn y: “Đây là bảo đảm cơ bản nhất cho an toàn của giáo chủ, người đứng đầu giáo ta, trước nay đều là công địch của thiên hạ, phải không ngừng ứng phó các loại nguy hiểm, để bảo tồn căn cơ nguyên khí của giáo ta, cần có an bài thích đáng nhất với sự an toàn của giáo chủ. Nếu giáo chủ không quen có người thường ra vào bên cạnh, chúng tôi sẽ tận lực cẩn thận, không để giáo chủ phát giác ra chúng tôi, lúc giáo chủ làm bất cứ chuyện gì, có thể không cần lo lắng cảm thụ của chúng tôi, cách nghĩ của chúng tôi, chúng tôi không phải người, chỉ là cái bóng của giáo chủ, mắt chúng tôi sẽ không thấy những gì không nên thấy, tai sẽ không nghe những gì không nên nghe, trong lòng cũng sẽ vĩnh viễn không ghi nhớ, chúng tôi sẽ không làm gì quấy nhiễu giáo chủ…”

“Nhưng mà…” Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn họ: “Các ngươi là người.”

Địch Nhất cúi đầu, ngữ khí đạm mạc mà bình tĩnh: “Chúng tôi là bóng, chỉ là cái bóng.”

Phó Hán Khanh cũng không nhảy dựng lên tranh luận sự khác biệt giữa người với bóng, hoặc là mấy đạo lý lớn tôn nghiêm niềm tin bình đẳng tự do gì gì đó của một người, y chỉ là kẻ lười, không có nhiệt huyết, cũng chẳng có tinh thần chính nghĩa quá mạnh, cho nên y chỉ nhíu mày, tiếp đó nói: “Nếu nhất định cần hộ vệ, ta có thể yêu cầu đổi người không.”

Địch Nhất hơi chấn động: “Nếu đây là ý nguyện của giáo chủ, tự nhiên là có thể. Bất quá, thuộc hạ cần nói rõ, chọn người trong giáo có thể đảm nhiệm hộ vệ, không có bất kỳ ai có thể tốt hơn mạnh hơn chúng tôi.”

Phó Hán Khanh gãi đầu, hiện tại y ít nhiều đã hiểu chút nhân tình thế cố, biết có một số lời không tiện nói ra, cho nên thoáng khó xử nói: “Ta không phải vì các ngươi không tốt không mạnh mà không cần các ngươi.”

Địch Nhất biết y có lời không muốn nói, hơi cúi đầu, chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”

Nhưng một ảnh vệ quỳ bên cạnh lại bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vậy giáo chủ vì sao không cần chúng ta.”

Địch Nhất biến sắc, khẽ quát: “Địch Tam.”

Ảnh vệ nọ thần sắc bất động, chỉ có ý hãn lãnh chợt lóe qua sâu trong mắt: “Tuy rằng chúng ta vĩnh viễn không thể trông thấy thiên nhật, chỉ có thể là cái bóng sống vì thần giáo, chết vì thần giáo, nhưng ngần ấy năm qua, chúng ta chịu đủ mọi khổ cực, mới luyện thành thân thủ không kém bao nhiêu so với chư vương thần giáo này. Cho dù chúng ta không được tuyển làm Thiên vương, chung quy vẫn là cao thủ cao nhất của thần giáo, lại bị xem là phế phẩm vứt đi, chí ít cũng phải cho chúng ta một lý do.”

Địch Nhất ánh mắt lãnh túc, quát một tiếng nữa: “Địch Tam, ngươi không muốn sống nữa.” Một tiếng này thanh sắc đều nghiêm.

“Địch Nhất, ngươi đã quên, điều đầu tiên ảnh vệ phải học, chính là không sợ chết. Chúng ta là cái bóng, có thể chết vì một câu của giáo chủ, ta mạo phạm giáo chủ thế này, tự nhiên là tội muôn chết, nhưng cái bóng không có chủ nhân, cái bóng bị vứt bỏ, còn cần thiết tồn tại lắm không, chúng ta bị xem thành phế vật mà xử lý, hoặc là có hết thảy càng tồi tệ hơn đang chờ phía trước kìa?” Địch Tam hờ hững nhìn Phó Hán Khanh “Làm ảnh vệ, dung mạo của chúng ta, võ công của chúng ta, đều liên quan đến bí mật cực lớn của các đời giáo chủ, theo quy tắc của thần giáo, ảnh vệ giáo chủ không cần, dù không chết cũng vĩnh viễn không được thấy thiên nhật, một thân võ công, vĩnh viễn không thể có cơ hội thi triển, giáo chủ, sau hôm nay, chín người chúng ta, còn chưa biết là sống hay chết. Quyết định của giáo chủ, chúng ta không dám cãi lời, nhưng giáo chủ ít nhất phải cho chúng ta một lý do, cho chúng ta một lý do, có thể khiến chúng ta từ đây vĩnh viễn bị phong bế trong bóng tối.”

Tuy đều trải qua nhiều năm huấn luyện thiết huyết như nhau, nhưng tính tình mọi người bất đồng, rất rõ ràng Địch Tam là người tính cách khá kích động trong chúng ảnh vệ, mà những người khác, tuy rằng vẫn kiềm chế không nói nhưng thần sắc, ít nhiều cũng có tâm ý như vậy.

Phó Hán Khanh tuy nói so với A Hán năm đó, đã hiểu được không ít chuyện trên đời, nhưng bởi vì tính cách lười nhác và cảm giác bàng quan trần thế vĩnh viễn không xua đi ấy, cho nên có rất nhiều việc quỷ dị ngoan tuyệt của thế gian, cùng với những chua cay đau khổ thân là đương sự, y không thể lý giải, cũng chẳng cách nào cảm thụ. Mấy lời này của Địch Tam, y nghe mà trừng to mắt, lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết là như vậy, quy củ của thần giáo thật sự vừa phiền toái vừa nhàm chán, việc này…” Y chần chừ một chút, mới hỏi “Giáo chủ có quyền sửa quy củ không?”

Địch Nhất cúi mắt, nhàn nhạt nói: “Ảnh vệ không có quyền hỏi đến giáo vụ, cũng tuyệt không thể can thiệp giáo vụ, chuyện thế này, giáo chủ có thể thương nghị với chư vương.”



“Phải không?” Phó Hán Khanh cười gượng đôi tiếng “Việc này, kỳ thật, ta chỉ không thích mặt các ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Địch Nhất ngước mắt, nhìn Phó Hán Khanh một cái: “Giáo chủ, việc này thực sự quá đơn giản.” Chưa dứt lời y đã đưa tay phải, năm ngón tay cùng chụp thẳng vào mặt mình, tiếng gió phá không lại mang theo tiếng kim thạch, giống như đó căn bản không phải tay bằng máu thịt, mà là sắt thép đúc thành vậy.

Động tác của y nhanh đến ngạc nhiên, nhưng Phó Hán Khanh từ sau khi nội lực đại thành, nhãn lực hơn xa người thường, động tác của cao thủ bình thường trong mắt y đều khá chậm chạp, cho nên động tác này trông thấy thập phần rõ ràng, đồng thời lại thấy tất cả ảnh vệ khác, tuy hơi chậm hơn Địch Nhất một bước song đều đồng thời ra tay.

Có người rút đoản đao, có người lộ chủy thủ, có người trong tay tung ra một mớ phi châm cực nhỏ nhưng không ai không phải công kích đến mặt mình.

Phó Hán Khanh kinh hãi quát to một tiếng: “Không được.”

Một tiếng quát này là y dưới tình thế cấp bách, tự nhiên vận nội lực quát ra, uy lực của nó đúng là còn lợi hại hơn sư tử hống chính tông.

Thứ nhất, y là giáo chủ, mệnh lệnh của y phải được chấp hành, thứ hai, một tiếng quát này uy lực quá lớn, các ảnh vệ khác không phải ngây ra thì là ngẩn ra, không phải chiêu thức trong tay dừng lại thì là ám khí ném ra đã mất lực đạo.

Chỉ có Địch Nhất, vì y ra tay gấp nhất, nhanh nhất, lực đạo mạnh nhất, tuy y cũng coi như là cao thủ đứng đầu, nhưng y tự mình ra tay tấn công mặt mình, khoảng cách công kích quá gần, lại dùng toàn lực, chờ khi nghe được tiếng Phó Hán Khanh khiển trách thì đã không còn đủ thời gian và không gian để kịp thời thu thế hoặc giảm lực.

Song khi Phó Hán Khanh kêu lên cũng đồng thời bỗng ngăn một tay đến, vừa lúc ngăn giữa tay và mặt Địch Nhất.

Phó Hán Khanh khinh công nội lực đều tốt, tuy rằng võ công chẳng ra gì nhưng tốc độ ra tay vẫn khá được, một phen ngăn lại vừa vặn này, tiếng máu thịt bị xé rách lập tức vang lên, máu tươi bắn tóe, năm ngón tay Địch Nhất như lưỡi dao, không ngờ cắm sâu vào tay Phó Hán Khanh, chọc ra năm lỗ máu.

Mặt Địch Nhất tức khắc biến sắc, y không ngờ đến Phó Hán Khanh sẽ ra tay ngăn trở, càng không thể ngờ mình có thể một trảo mà trảo trọng thương Phó Hán Khanh võ công cao kinh người.

Nhưng mà trong lòng kinh hãi hơn nữa, tay lại không hề trì hoãn, tay phải thần tốc rút ra, ngón tay điểm liền, mấy huyệt đạo trên tay Phó Hán Khanh đã được y phong lại cầm máu, sau đó trở tay nhẹ nhàng đỡ tay Phó Hán Khanh, hai ảnh vệ gần nhất vội vàng kề đến, một người thò tay lôi từ trong lòng ra một gói kim sang dược, cẩn thận rắc lên. Người còn lại thấy dược đã bôi xong, lập tức băng bó cho Phó Hán Khanh, động tác của hai người đều nhẹ nhàng chậm rãi, Phó Hán Khanh thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì tay đã băng bó xong xuôi.

Hết thảy động tác đều nhanh chóng mà im tiếng, cơ hồ là trong vài lần chớp mắt đã kết thúc.

Phó Hán Khanh hơi ngẩn ra, sờ sờ tay mình, chẳng trách họ tự xưng trong giáo không ai có thể tốt hơn mình, hiệu suất làm việc dường như thật sự rất không tồi.

Mà lúc này, tất cả ảnh vệ đều đã phục lạy dưới đất, kể cả Địch Tam vừa nãy có phần vô lễ.

Địch Nhất thanh âm u ám lãnh túc: “Chúng tôi thất trách khiến giáo chủ bị thương, xin giáo chủ trách phạt.”



Phó Hán Khanh lắc đầu: “Chuyện ta bị thương không liên quan đến các ngươi, là quyết định của chính ta. Vừa rồi ngươi ra tay quá nặng, ta sợ dùng nội lực hộ thân, sẽ chấn gãy tay ngươi, liền trừ đi nội lực.”

“Không thể bảo hộ giáo chủ, đã là sỉ nhục của ảnh vệ, huống chi tự tay đả thương giáo chủ.”

Phó Hán Khanh hết sức sầu não mà sờ mũi, cảm thấy người này sao không chịu nghe dặn như thế: “Chẳng lẽ ngày nào đó ta chán sống, một mình đóng cửa tự sát, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm?”

“Phải.”

Câu trả lời dứt khoát, khiến Phó Hán Khanh trừ đau đầu cũng chỉ còn lại đau đầu.

Y thở dài lắc đầu: “Chúng ta trước tạm không nói chuyện ta bị thương được không? Ta muốn biết tại sao các ngươi phải tự làm mình bị thương?”

“Giáo chủ đã không thích mặt chúng tôi, vậy cứ hủy nó, tự nhiên sẽ không ảnh hưởng việc chúng tôi hiệu lực cho giáo chủ nữa.”

Phó Hán Khanh ngạc nhiên hỏi: “Không thích mặt các ngươi lắm, chỉ là cảm giác rất cá nhân, các ngươi không việc gì phải vì yêu cầu này của ta mà tự tàn hại mình?”

“Ảnh vệ chỉ là cái bóng, sống vì chủ nhân, chết vì chủ nhân, nếu chủ nhân không thích chúng tôi theo quá sát, mắt thấy chuyện không nên thấy, có thể yêu cầu chúng tôi tự móc mắt, nếu chủ nhân không thích chúng tôi thân là nam tử, quá gần kề, sẽ khinh nhờn nữ tử bên cạnh chủ nhân, có thể thiến chúng tôi, những việc này trước kia cũng không phải chỉ mới xảy ra một lần, huống chi chỉ là dung mạo. Ảnh vệ chỉ là cái bóng, không thể có cuộc sống của chính mình, dung mạo của chính mình, hết thảy đều là vì chủ nhân mà tồn tại. Trước kia ảnh vệ đều cực kỳ cẩn thận bảo vệ dung mạo mình, là bởi vì khi cần thiết có thể làm thế thân của chủ nhân, nhưng hiện tại giáo chủ không phải Thiên vương, tướng mạo không hề giống ảnh vệ, vậy thì tướng mạo của ảnh vệ cũng không còn quý giá nữa.”

Ngữ khí quá lạnh lùng, không mảy may có tình cảm phập phồng, khiến Phó Hán Khanh cảm thấy người hơi phát rét, y nghĩ nghĩ, mới chậm rãi nói: “Ta không cho là như vậy, ta cảm thấy, cấp trên và cấp dưới chỉ là quan hệ trên công việc, ngoại trừ công việc, hai bên đều phải bình đẳng độc lập. Ta nghĩ các ngươi hẳn là đã chịu rất nhiều huấn luyện tàn khốc không hợp tình lý mới biến thành thế này. Nhưng giá trị và hành vi của các ngươi, ta không hề tán đồng.”

Địch Nhất nhanh chóng nói: “Chúng tôi tự nhiên chỉ theo mệnh giáo chủ.”

“Đó chỉ là các ngươi phục tùng ta, mà không phải bởi vì các ngươi cho là ta đúng.” Phó Hán Khanh thản nhiên nói “Ta cho rằng, mệnh lệnh không hợp lý của cấp trên, cấp dưới có quyền cự tuyệt, cấp dưới càng không cần phải nhân nhượng thói quen sở thích và khuynh hướng tình cảm không đâu của cấp trên. Ta không biết giáo chủ ta đây có phải thật sự có thể làm chủ không, nhưng nếu ta có thể…” Trong ánh mắt y thoáng có chút sáng tỏ và hiểu thấu “Ta sẽ không xử phạt các ngươi, cũng sẽ không cưỡng ép yêu cầu điều các ngươi đi. Nhưng mà, ta quả thật không thích các ngươi thường xuất hiện bên cạnh, ta cũng quả thật không thích mặt các ngươi, ta sẽ không bởi vì các ngươi thương tổn mình, mà cưỡng ép bản thân thay đổi sở thích, nhưng ta có thể thử nhẫn nại.”

Địch Nhất thoáng không hiểu mà hơi nhíu mày: “Nếu giáo chủ nhất định không thích, vậy thì hủy nó đi không phải là tốt nhất sao?”

Phó Hán Khanh khẽ lắc đầu: “Ta sẽ không bởi vì các ngươi tự hại, mà dối lòng nói thích các ngươi, tương tự, ta cũng không cho rằng, các ngươi có gì cần thiết, bởi vì ta không thích mà thương tổn chính mình. Quá dung túng ý nguyện của một người, với người đó, không nhất định là chuyện tốt. Việc này sẽ làm người ta dần dần mất đi lý trí, mất đi năng lực khống chế bản thân, cho nên sinh ra suy nghĩ mình là trung tâm cực độ, cũng có khả năng dẫn đến hành vi điên cuồng tột cùng. Các đời giáo chủ của các ngươi trước kia, hành sự quá không kiêng kỵ, hoặc nhiều hoặc ít có phần điên cuồng, không biết có phải cũng liên quan đến điều này. Hơn nữa, bản thân các ngươi cũng không nên làm như vậy, thương tổn chính mình, nhưng…”

Ngữ khí hơi ngừng, thần sắc của y an tĩnh mà bình thản: “Nếu cuối cùng các ngươi vẫn quyết định hủy dung mạo của mình, ta cũng sẽ không cưỡng ép ngăn trở. Lựa chọn của các ngươi, cho dù ta không tán đồng nhưng ta sẽ tôn trọng. Các ngươi đều là người trưởng thành, các ngươi muốn hủy dung mạo mình là hành vi của cá nhân các ngươi, cũng là lựa chọn của chính các ngươi, ta thử ngăn cản bình đẳng, nếu không được, ta sẽ không cưỡng ép mệnh lệnh hoặc không cho phép. Lựa chọn của chính các ngươi ta sẽ không can thiệp, bởi vì các ngươi là những người độc lập, hơn nữa…” Ánh mắt y thoáng cứng lại, rồi lập tức khôi phục vẻ biếng nhác tùy ý bình thường “Nếu chính các ngươi không chịu tự tôn tự trọng tự yêu mình, nếu bản thân các ngươi không muốn quý trọng mình, giữ gìn mình, bảo hộ mình, vậy thì người khác cũng chẳng thể yêu quý các ngươi hơn các ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bích Huyết Hán Khanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook