Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 27: Người tài người bận

Lão Trang Mặc Hàn

13/09/2017

“Tri phủ đại nhân lại phái người đến đệ thiếp, đây đã là lần thứ ba, dù sao cũng là quan phụ mẫu một vùng, chung quy nên nể mặt. Hai lần trước đại nhân phái người đến mời, công tử luôn chối từ, nói là người sơn dã, không quen lễ pháp mà né tránh, hiện giờ Tri phủ đại nhân chuẩn bị đích thân đến thăm, chỉ hỏi công tử lúc nào có thời gian, công tử cậu xem, chúng ta nên trả lời thế nào…”

“Tông Vô Cực và Đỗ Tùng Pha lại tặng hậu lễ đến, đây đã là lần đại lễ thứ bảy trong vòng mười ngày. Công tử, chúng ta phải chăng nên trả lời một chút?”

“Trong mười ngày, đã có hơn một ngàn người muốn tới võ quán chúng ta tập võ, phòng xá cho các đệ tử cư trú trong võ quán rõ ràng không đủ, bởi vậy chúng ta chỉ có thể hạn chế số đệ tử tuyển nhận, ở bên ngoài, một danh ngạch đệ tử của võ quán chúng ta, động chút là dẫn phát cả đám người so đấu tranh đoạt, trên chợ đen, giá cả cũng bị nâng rất cao. Giáo chủ, việc này phải chăng chúng ta nên nhúng tay quản một chút, đừng để họ ồn ào quá phận, ngoài ra có nên kịp thời điều động bạc, mua đất đai, mở rộng phòng xá?”

“Những quán chủ khác hoảng sợ rời đi đó, cũng viết thư xin lỗi nhận tội, bất quá, trong thư lại chỉ trích chúng ta thu nhận môn hạ đệ tử của họ, trái quy củ, hy vọng chúng ta có thể đuổi đám đệ tử cải đầu đó đi. Giáo chủ cảm thấy, chúng ta nên đáp lại những yêu cầu vô lý này thế nào?”

“Đúng rồi, còn có những tên không biết trời cao đất dày đó, dám chạy tới khiêu chiến với giáo chủ, thuộc hạ đã cho người ra sức đánh đuổi bọn chúng, nếu giáo chủ cho là giáo huấn quá nhẹ, thuộc hạ bây giờ lại đi hạ lệnh…”

Bởi là hội nghị nòng cốt của Tu La giáo ở bản địa, cho nên người tham dự không hề nhiều. Chấn Vũ võ quán tuy rằng thanh thế lớn, trong đó những người chân chính hiểu rõ Tu La giáo là đại đông gia sau màn, cũng trở thành một phần tử Tu La giáo không nhiều, các võ sư giáo đầu khác, phần lớn là bị Tề Hạo mời chào lợi dụng, là những công cụ không hề biết tình hình mà thôi.

Tề Hạo năm đó lấy thân phận cao thủ thần bí ở Đới quốc kiến lập cơ nghiệp đầu tiên chính là Chấn Vũ võ quán. Cũng chỉ có chỗ cơ nghiệp này, là bản thân ông ta đích thân ra mặt chủ trì, mà mấy phân đàn khác đa phần ẩn thân khống chế trong tối.

Sư môn lai lịch ông ta tuyên bố với bên ngoài, chẳng qua là từ nhỏ cơ khổ, được dị nhân hải ngoại, cao thủ lánh đời vừa ý, dẫn vào thâm sơn hải ngoại nuôi dưỡng giáo dục, hiện giờ thành nghệ bước vào hồng trần, lại ngại quy củ sư môn, không thể nói rõ việc sư môn.

Kỳ thật, ở Đới quốc võ phong cực thịnh. Hàng năm đều có không ít người mới bước vào giang hồ, bởi vì xuất thân sư môn của mình không đủ cao minh lợi hại, để nâng cao thân phận, liền biên ra lai lịch như vậy. Trên cơ bản những truyền thuyết hiệp khách thần bí đến từ sư môn thần bí thế này, trên giang hồ quơ phát là được cả xấp lớn.

Nếu ngươi không thành công, sẽ chẳng có ai để ý sư môn ngươi ở đâu, nếu ngươi thật sự thành công, sư môn của ngươi rốt cuộc là nơi nào, cũng liền không còn quan trọng.

Cho nên, lần này sau khi Phó Hán Khanh biểu diễn một lần thần công khủng bố có tính chấn động, Tề Hạo không chỉ với bên ngoài, ngay cả đối với nội bộ Chấn Vũ võ quán, cũng chỉ nói đây là chưởng môn đại đệ tử ra từ sư môn mình. Đừng nhìn y trẻ tuổi, thân phận trong sư môn cao hơn mình rất nhiều.

Chẳng qua đối phương dù sao cũng là chưởng môn đệ tử của sư môn, ngẫu nhiên ra ngoài du lịch, giúp đỡ một chút là có thể, nhưng không có khả năng ở lâu, hết thảy tục vụ trong võ quán cũng không thể nhúng tay quá nhiều. Bất quá, vô luận thế nào, mình nhất định sẽ nghĩ cách khuyên bảo y thêm, để y tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, cho mọi người chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế của vị cao thủ đệ nhất thiên hạ nóng sốt mới ra lò này nhiều hơn.

Sau khi trấn an mọi người trong võ quán bằng phương pháp này, Tề Hạo mới triệu tập tinh anh cốt cán chân chính của Tu La giáo trong tổng quán hiện nay, bắt đầu chờ giáo chủ tra hỏi.

Kiểm tra sổ sách, xem danh sách, hỏi rõ ưu khuyết điểm của mọi người, khẳng định thành tựu của phân đàn nhiều năm qua, đồng thời ra chỉ thị cho phương hướng phát triển tương lai. Những việc này đều là việc giáo chủ khi tuần tra các nơi nhất định phải làm.

Có điều, Tề Hạo lúc còn ở Triệu quốc vẫn đi theo đoàn người Phó Hán Khanh, tự nhiên biết những việc này bình thường đều là do Thiên vương làm thay.

Chẳng qua, lần này không biết Thiên vương vì sao mà tức giận, cả ngày đanh mặt, trên thân tản ra khí tức người lạ chớ gần, mọi sự không nhìn không hỏi, ai lại dám chê mạng dài đưa những việc lắt nhắt này vào tay y.

Thế là giáo chủ đại nhân yêu ngủ đáng thương không thể không chó đi cày thay trâu, mỗi ngày vô cùng thống khổ kiểm tra từng đống sổ sách Tề Hạo nộp lên.

Trên cơ bản, chuyện Địch Cửu có thể xử lý hết trong một buổi sáng, con sâu ngủ vô dụng dùng hết mười ngày, cách công tác kết thúc, cảm giác còn tận mười vạn tám ngàn dặm.

Y có sức nhớ tinh chuẩn và năng lực đọc thần tốc, tiếc rằng công tác của y không chỉ là đọc thuộc sổ sách danh sách, mà còn phải có quyết định thưởng phạt thích đáng với ưu khuyết điểm của mọi người, phải triệu kiến mỗi một nhân vật trọng yếu của phân đàn, chiếu theo biểu hiện từng có của họ, cùng suy đoán trong lòng mình, lựa chọn hoặc khen ngợi hoặc khuyến khích hoặc khiển trách hoặc kích hoặc xa hoặc gần các loại thái độ bất đồng, phải phân tích hết thảy lợi hại trong sự phát triển của phân đàn nhiều năm qua cho thủ hạ, phải nhắc nhở họ chỗ nào cần chú ý, cần sửa chữa, cũng phải đưa ra chỉ thị chính xác cho phương hướng vĩ đại của phân đàn tương lai.

Mỗi một tân giáo chủ nhậm chức, tuần tra các nơi, không chỉ là trình tự tất yếu để giáo chủ kiểm tra tiếp nhận thế lực thủ hạ của mình, cũng thường là quá trình ắt không thể thiếu để triển hiện thực lực với thủ hạ, xác nhận địa vị không thể lay chuyển, để thuộc hạ chấp nhận thân phận lãnh đạo của mình.



Công tác cực đại khảo nghiệm việc vận dụng quyền mưu, sự khôn ngoan sắc sảo, cùng tầm nhìn xa trông rộng của người thượng vị, đối với Phó Hán Khanh trước nay đều được sao hay vậy, chưa bao giờ là người quyết sách, phải là công tác có độ khó khăn cao cỡ nào.

Huống chi, ngoại trừ sự vụ giáo chủ theo lệ tuần tra phân đàn phải xử lý, lần này bởi vì Phó Hán Khanh gây náo động lớn, lại tạm thời sinh thêm rất nhiều việc vặt.

Tỷ như, quan viên cao nhất của địa phương, Tri phủ đại nhân muốn đích thân gặp mặt y, tỷ như, sĩ thân có tiếng trong toàn thành, rồi còn tất cả các nhân vật võ lâm trong mấy trăm dặm, luân phiên đăng môn cầu kiến muốn kết thân. Còn bởi vì biểu hiện của y quá xuất sắc, thậm chí rất nhiều đệ tử cấp thấp của các đại môn phái, đều muốn đổi sư môn, trở thành đệ tử Chấn Vũ võ quán, cho nên dẫn đến hàng loạt chỉ trích và mâu thuẫn không hợp quy củ giang hồ gì gì đó.

Tề Hạo còn bởi vì người đến đầu nhập quá nhiều, không thể không cân nhắc, khẩn cấp khuếch trương võ quán, mà quyết sách khuếch trương này nhất định phải thỉnh cầu y chỉ thị.

Còn cả Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực, sau khi trở về thủy chung không yên lòng, sợ y tiết lộ bí mật trong võ công của mình, phái người năm lần bảy lượt tặng lễ. Lễ đưa tới mỗi lần một hậu hĩnh hơn, thư đến theo lễ đơn mỗi lần một khúm núm hơn, thân là người nhận lễ, cho dù lười hơn cũng không thể không biết xấu hổ mà không viết thư hồi âm, để cho người ta yên tâm.

Thú vị nhất chính là, còn bỗng dưng chui ra cả đống tiểu bối vô danh đến tìm Phó Hán Khanh khiêu chiến.

Nói đến thì đây cũng là chuyện bình thường trên giang hồ, tiểu nhân vật bình thường, hoặc mấy tên lăn lộn quá lâu vẫn chỉ là tam tứ lưu, nếu muốn nổi danh, biện pháp tốt nhất nhanh nhất chính là tìm cao thủ đứng đầu khiêu chiến, dù sao thua là đương nhiên, không mất mặt chút nào hết, còn có thể thuận tiện đại chấn thanh danh.

Ai đó từng bại bởi thiên hạ đệ nhất kiếm, ai đó từng bị thiên hạ đệ nhất đao coi là địch nhân. Đây không phải tùy tùy tiện tiện đã danh động thiên hạ rồi sao?

Về phần họa sát thân thì chẳng cần quá lo lắng, loại cao thủ cao nhất đó, đâu thèm giết đám tiểu nhân vật như họ, truyền ra ngoài sẽ mất mặt cỡ nào, mất thân phận cỡ nào.

Những người gọi là cao thủ bài danh trong mười vị trí đầu trên giang hồ, ai chưa từng nếm nỗi khổ suốt ngày bị cả đống người đuổi theo yêu cầu khiêu chiến quyết đấu. Phó Hán Khanh đã có tiếng, đương nhiên cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

Cũng may, loại người này lại có thể dễ dàng xử lý, thông thường mà nói, Tề Hạo ngay cả báo Phó Hán Khanh một tiếng cũng không cần, trực tiếp cho người đánh đuổi là xong.Người giang hồ đối mặt với khiêu chiến thông thường có hai loại thái độ. Nếu là người võ công xấp xỉ, thân phận địa vị tương đương như Tông Vô Cực đến khiêu chiến, cho dù tình trạng bản thân không tốt, cho dù ứng chiến tất chết, cũng rất ít người dám không ứng chiến. Một khi khiếp chiến né tránh, đó chính là danh tiếng hủy hết. Trong mắt người giang hồ, kết quả này còn thảm hơn chết.

Mà nếu người tới là loại tam tứ lưu nghe cũng chưa làm sao nghe nói này, thậm chí nhân vật không nhập lưu, có chênh lệch thực lực rõ ràng cực lớn cho người thiên hạ xem, tất nhiên có thể đúng lý hợp tình, đóng cửa không để ý. Sẽ chẳng có ai nói nọ nói kia, chỉ trích ngươi không can đảm, không dũng khí, ngược lại phải khen ngươi tự trọng thân phận, không so đo với tiểu nhân vật.

Tuy nói như thế, nhưng Phó Hán Khanh thoáng chốc nổi danh quá mức, có người thuần là xông đến dựa hơi, có người vẫn chưa tận mắt trông thấy bản lĩnh của y, chỉ đột nhiên nghe thấy một người danh bất kinh truyền, được tôn sùng là cao thủ đứng đầu, chỉ cho là trong đó có lẽ có phóng đại, bèn không khỏi ôm chủ ý may mắn, vạn nhất thật có thể thắng kẻ gọi là cao thủ đứng đầu kia, thế thì mình chính là cao thủ đứng đầu.

Bởi vậy, ngày tiếp nối đêm, những tên đến khiêu chiến đó cư nhiên nối liền không dứt, dù là Chấn Vũ võ quán cũng hơi không chịu nổi quấy nhiễu, cho nên Tề Hạo cũng phải đến hỏi ý Phó Hán Khanh, phải chăng cho phép họ dùng thủ đoạn hung ác hơn, huyết tinh hơn, chấn động đám tiểu nhân vật không biết sống chết kia một chút.

Đáng tiếc, ông ta bẩm báo nghiêm trang như vậy, Phó Hán Khanh rốt cuộc nghe lọt được mấy câu, thật sự đáng để cân nhắc một phen.

Phó Hán Khanh ngồi trên chiếc ghế da chồn rộng lớn, trước người là một cái bàn gỗ tử đàn cực lớn, trên bàn chất đầy tất cả công văn hồ sơ nhiều ngày nay y vẫn chưa phê duyệt.

Bởi vì sách chất chồng rất cao, trên cơ bản có thể che khuất cả người y, cho nên y liền buông tay thả chân úp sấp lên bàn, mặc dù lương tâm khiến y cảm thấy phải nghe Tề Hạo nói chuyện cho đàng hoàng, mắt lại luôn không thể khống chế như nhắm mà không, nhắm lại, tận lực mở ra, nhưng chẳng duy trì được bao lâu lại khép vào lần nữa.

Y tự cho là có đống sách che chắn, nhân gian không thể nhìn thấy y đang làm biếng, lại không biết, những tinh anh của phân đàn Tu La giáo này đều là lão giang hồ, mấy quyển sách đâu thể hoàn toàn che chắn tầm mắt họ, kẻ nào không phải là tầm mắt sắc bén kinh người, chẳng qua Tu La giáo huyết luật cực nghiêm, giữa thượng hạ không thể mảy may vượt qua, mọi người lại đều từng kiến thức thần công của y, tất nhiên giận mà không dám nói, vờ như không biết đó thôi.

Tề Hạo đáng thương, cả đời vào sinh ra tử cho Tu La giáo, mỗi lần quay về tổng đàn, chư vương cũng khách khí, kính trọng tư lịch và công lao của ông ta. Hiện giờ ông ta tự mình đọc bao nhiêu yếu vụ chờ đợi giáo chủ chỉ thị, nhưng người ta không chừng một chữ cũng chưa nghe lọt.

Khuôn mặt già nua đáng thương của ông ta vừa đỏ vừa tím, tóc bạc râu dài không gió tự phất, gân xanh nổi lên trên hai tay, rồi lại không tìm được đối tượng trút giận, thậm chí còn phải cố gắng khống chế ngữ khí thỉnh cầu chỉ thị của mình, không thể có cảm xúc phẫn nộ gì chen lẫn trong đó.



Cũng may, không phải tất cả thuộc hạ Tu La giáo đều bị giáo chủ lạm uy áp chế, chí ít chư vương có quyền phế gián chế hành giáo chủ chẳng cần sợ y. Cho nên lúc này Thiên vương đại nhân hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, giận dữ một chưởng đập bàn, phẫn nộ quát: “Ngươi ngồi đàng hoàng cho ta.”

Phó Hán Khanh giật mình tỉnh giấc, lập tức thẳng lưng ngẩng đầu, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, cười gượng đôi tiếng: “Đang nghị gì thế?”

Những người khác ở đây là biểu tình gì, không ai chú ý, cũng không ai ghi lại, trong lòng mọi người có cảm giác dễ chịu khi ngột ngạt trong lồng ngực trút hết, hay là cảm giác mù tịt đối với cách hành sự của giáo chủ, có lẽ chỉ bản thân họ sau đó mới có thể hiểu ra.

Lúc này, họ cảm thấy càng nhiều hơn chính là tâm tình thoáng thả lỏng, cảm giác được khoảnh khắc Thiên vương dọa giáo chủ kia, họ đều thấy bầu không khí áp lực của cả phòng nghị sự rốt cuộc bắt đầu trở nên thoải mái hòa bình.

Lúc này mọi người chỉ có thể an ủi mình, hiện tại giáo chủ vẫn còn trẻ, vừa mới chấp chưởng đại quyền, xử sự không khỏi khinh suất, cần Thiên vương hiệp trợ nhắc nhở, đợi sau này kinh nghiệm nhiều hơn, lão thành hơn, hành sự chắc hẳn sẽ không khiến người ta lo lắng như vậy.

Song lúc này, kể cả Phó Hán Khanh và Địch Cửu đều không nghĩ đến, chuyện phát sinh trong phòng nghị sự hôm nay, rất lâu về sau, cơ hồ trình diễn mỗi ngày ở tổng đàn Tu La giáo.

Mà lưu trình nghị sự giữa những người lãnh đạo tối cao của Tu La giáo, cũng gần như là phiên bản tiểu nghị của hôm nay.

Nhiều năm sau khi trở thành Tu La giáo chủ, đồng thời cam chịu số phận phát hiện rằng không ai chịu bãi miễn mình, cũng không có ai soán vị, Phó Hán Khanh vẫn nắm chặt hết thảy thời gian nhàn hạ, mà mỗi lần đều cần Thiên vương đại nhân thanh sắc nghiêm khắc đập bàn rống to kêu to một phen, mới chịu ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, bảo trì uy phong khí phái của Tu La giáo chủ trong thời gian cực ngắn.

Cũng may, giờ này khắc này mọi người ở hiện trường không một ai có được lực lượng thần kỳ biết trước tương lai, cho nên cũng sẽ không vì tương lai đáng sợ của tầng quyết sách của thần giáo mà thở dài chán nản, chỉ biết chuyên tâm xử lý sự vụ trước mắt.

“Thuộc hạ vừa rồi đang hỏi ý giáo chủ, những tên đến khiêu chiến đó, phải chăng nên xuống tay giáo huấn thật mạnh mới được?”

Phó Hán Khanh rùng mình, Tu La giáo, Ma giáo, xã hội đen đệ nhất thiên hạ, lấy giết người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn mà danh truyền các quốc, xuống tay giáo huấn thật mạnh theo lời họ nói, phải nặng đến trình độ nào?

“Không không không, không cần, chẳng qua là một đám gia hỏa muốn khiêu chiến, đâu đã phạm đại tội gì, không cần giáo huấn.” Y hòa hòa khí khí, cười hệt như tôn phật Di Lặc bụng bự.

Tề Hạo lại hơi nhướng đôi mày bạc trắng: “Giáo chủ, nếu không trừng trị, chỉ sợ những người này được một tấc lại muốn tiến một thước, không ngừng gây rối, võ quán chúng ta ngay cả dạy học bình thường cũng không thể tiến hành.”

“Vậy à.” Phó Hán Khanh khó xử nghĩ nghĩ, bèn nói: “Vậy cứ đáp ứng yêu cầu khiêu chiến của họ đi.”

Một câu nói ra, tự nhiên lại đưa tới ánh mắt không thể tin của mọi người.

Với thân phận Tu La giáo chủ của Phó Hán Khanh, cùng với danh vọng và võ công hiện giờ của y, sao có thể tiếp nhận đám Trương Tam Lý Tứ không biết từ đâu chui ra khiêu chiến, quá tự coi nhẹ thân phận rồi.

Huống chi, tiền lệ này vừa mở ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Sẽ có vô số tên muốn mượn cơ hội nổi danh, kẻ sau tiếp bước kẻ trước tuôn đến.

Bên này quyết đấu đánh ngã một kẻ, bên kia ngàn vạn người khiêu chiến mới lại đứng lên, không đánh thắng nổi đâu.

Đến cả Địch Cửu cũng bất giác nhíu mày nhìn Phó Hán Khanh chăm chú, ôi, là đầu óc mình càng ngày càng ngốc ư? Sao vĩnh viễn không thể đoán ra tên này muốn làm gì? Tên đần này rốt cuộc có hiểu hay không, lệ này vừa mở ra, y đừng mong còn một canh giờ để có thể ngủ ngày?

Sau một hồi yên lặng, cuối cùng cũng có người phục hồi tinh thần, Thư Phóng vỗ tay, mặt mày hớn hở nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, giáo chủ là muốn giết một người răn trăm người, lúc quyết đấu sẽ mạnh tay, khiến mấy kẻ khiêu chiến chết thảm không nỡ nhìn, những kẻ khác sẽ không dám mạo phạm thần uy của giáo chủ nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bích Huyết Hán Khanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook