Quyển 3 - Chương 56: Tỏ tình như thế
Lão Trang Mặc Hàn
13/09/2017
Địch Nhất cưỡi ngựa song song cùng Địch Cửu một lúc, cũng không thấy sắc mặt người bên cạnh này thoáng khá lên, bất giác cười nói: “Hà tất tức
giận quá thế, có một người như vậy, có thể chọc giận mình, với ngươi nên là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày “Chỉ có ngươi mới cảm thấy đụng phải y sẽ là chuyện tốt.”
Địch Nhất nhẹ giọng nói: “Người khác không hiểu ngươi, nhưng ta lại rất rõ. Ngần ấy năm qua, chúng ta từ trong địa ngục đi ra thế nào, nếu ngươi là người có thể dễ dàng bị chọc giận như thế, đừng nói là Thiên vương, ngươi căn bản chẳng thể sống đến hiện tại.”
“Nếu là địch nhân, hoặc là người lạ, hay là chư vương khác. Cho dù nhắc tới chuyện ngươi khó kham nhất, cho dù trong lòng ngươi phẫn hận như cuồng, ngoài mặt ngươi cũng ung dung như thường, ngươi sẽ càng thêm bình tĩnh, càng thêm thong dong, quyết không để bất cứ cảm xúc mãnh liệt gì ảnh hưởng suy nghĩ. Thế nhưng với y, vô luận ngươi có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu oán hận, bao nhiêu nghi ngờ, lại vẫn rất khó đề tâm phòng bị, thậm chí không nhớ che giấu biến hóa cảm xúc trước mặt y…”
Địch Nhất ngữ thanh chợt ngừng, giục ngựa cách ra một khoảng, quay sang Địch Cửu đáy mắt sát khí lạnh lẽo khẽ cười nói: “Cho dù võ công của ta không bằng ngươi, muốn giết ta diệt khẩu, sợ ngươi còn phải phí một phen công phu đó. Giáo chủ ở ngay bên cạnh, chỉ sợ cũng không thể ngồi yên, ngươi không vừa mắt muốn xử lý ta, hôm khác nhớ tìm một nơi không người.”
Miệng tuy nói thoải mái, đáy lòng lại hạ quyết tâm, từ nay về sau tuyệt đối không rời Phó Hán Khanh quá khoảng cách hai mươi bước.
Đối với Địch Cửu tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình, y chưa bao giờ dám ôm bất cứ ảo tưởng may mắn tốt đẹp gì.
Chân mày Địch Cửu thoáng động, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Đúng vào lúc này, phía sau chợt truyền đến tiếng kêu to “Địch Cửu!”
Hiếm khi con heo lười nhác kia lại chủ động tìm người, nhưng vừa vặn gặp phải Thiên vương đại nhân tâm tình không tốt, lạnh tanh liếc mắt, nhìn trời nhìn đất nhìn con đường phía trước, chỉ làm như không nghe thấy gì hết, nhất định không thèm quay đầu nhìn giáo chủ tội nghiệp.
Được cái Phó Hán Khanh cũng không biết cáu, không hề cảm thấy mất mặt, người ta phớt lờ, y liền bám riết không tha mà thò đầu ra khỏi xe ngựa, gọi không ngừng.
“Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu! Địch Cửu!”
Các đệ tử đều giả bộ không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đi đường, tuyệt không mở miệng nhắc nhở cấp trên có người đang gọi kìa.
Chỉ có bản thân Phó Hán Khanh không biết điều, vẫn gọi luôn miệng.
“Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu! Địch Cửu!”
Tính nhẫn nại và định lực của Địch Cửu là dùng thủ đoạn khắc nghiệt nhất huấn luyện ra. Y có thể vì thư sát một mục tiêu, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, vùi thân dưới cát đất, không hề nhúc nhích, cũng có thể vì che giấu tung tích, mặc người lăng nhục đánh chửi, áp bức vũ nhục mà mặt không đổi dung. Lúc này lại phải thấp thỏm sốt ruột vì mấy chục tiếng kêu của Phó Hán Khanh, cuối cùng lại lướt về xe ngựa: “Chuyện gì?”
Phó Hán Khanh nghiêm túc nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Địch Cửu, ngươi là người xấu lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn bạo ngược phải chứ?”
Địch Cửu cười lạnh: “Nếu ngươi cho ta là người tốt, ta cũng không phản đối.”
“Xem ra quả nhiên là người xấu lãnh khốc ích kỷ rồi, vậy thì được.” Phó Hán Khanh gật đầu rất đỗi trịnh trọng, sau đó nghiêm nghị nhìn Địch Cửu, ánh mắt đó khiến với định lực của Địch Cửu cũng phải hơi sợ hãi.
Phó Hán Khanh dùng ánh mắt cực thuần khiết, cực ngây thơ, cực kỳ vọng, cực nhiệt thành, nhìn thật sâu vào mắt Địch Cửu: “Địch Cửu, để ta làm người ngươi yêu, được không?”
Địch Nhất mắt thấy lần đầu tiên khẩu chiến, Địch Cửu giận dữ rút lui, lần thứ hai ý chí chiến, Địch Cửu lại thất bại thảm hại, thật là vui vẻ, trên khuôn mặt dữ tợn sau chiếc mặt nạ cũng đã đầy ý cười.
Y cân nhắc một chút, cũng phi thân lướt đến xe ngựa, cho dù sẽ chọc giận Địch Cửu, cho dù khiến tâm giết người diệt khẩu của tên đó càng cháy rực, y cũng rất khó kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Giáo chủ quỷ lười kia lại chủ động tìm Địch Cửu, chuyện này thật sự rất không tầm thường.
Y chính là ảnh vệ đó nha, bảo hộ bên cạnh chủ nhân là thiên chức của y mà. Bất cứ chuyện thú vị gì cũng không thể bỏ qua, đây là lạc thú của y.
Mới lướt lên xe ngựa, vừa vặn nghe được một câu của Phó Hán Khanh: “Địch Cửu, để ta làm người ngươi yêu, được không?”
Một hơi chân khí không chuyển nổi, Địch Nhất trực tiếp ngã quỵ khỏi xe ngựa.
Cũng may là Địch Nhất, thân thủ đứng đầu, sau khi thân tâm bị chấn động như thế, còn có thể lập tức phản ứng lại, chỉ xơi một miệng bụi xe ngựa cuốn lên, liền kịp thời vươn tay nhẹ nhàng chống đất, động tác mau lẹ, một lần nữa khí định thần nhàn quay về xe.
Người còn chưa đứng vững, đôi mắt đã không biết nên nhìn bộ dáng Phó Hán Khanh trước, hay là nên nhìn biểu tình của Địch Cửu trước, ôi, thật là bận không kịp luôn.
Có lẽ là bởi vì kinh hãi quá mức, hoặc chỉ là không tin vào tai mình, biểu tình của Địch Cửu thoạt nhìn dường như không có biến hóa gì lớn, y chỉ nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh, lẳng lặng chờ đoạn tiếp ngữ không dọa chết người không ngừng kia.
Phó Hán Khanh thấy Địch Cửu dáng vẻ không bị đả động, vội vàng nói: “Ngươi sẽ không yêu uổng ta đâu, ta cũng sẽ cố gắng yêu ngươi.”
Ngữ khí hơi ngừng, y quan sát biểu tình của Địch Cửu một chút, tiện đà bổ sung: “Ta sẽ tận lực quan tâm ngươi, mọi việc đều suy nghĩ vì ngươi, ngươi gặp nạn, ta thay ngươi gánh. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta chịu cho ngươi, nếu có người chém ngươi, ta giúp ngươi chịu đao. Nếu ngươi bị giết, ta sẽ chết thay ngươi…”
Địch Cửu thanh sắc bất động nhướng mày, tốt lắm, tốt lắm, ta là loại xúi quẩy vô dụng bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém bị đánh bị giết, cần giáo chủ ngươi bỏ sinh quên tử liều mạng cứu đó.
Đừng nóng giận, nhẫn nại, trấn định, không được để Địch Nhất chế giễu nữa!
Trong lòng từng tiếng dặn đi dặn lại bản thân, thần sắc Địch Cửu quả thật từ đầu chí cuối vẫn duy trì bình tĩnh. Nhưng hai nắm đấm vẫn lặng lẽ nắm chặt.Phó Hán Khanh nói cả buổi trời, thấy Địch Cửu vẫn là dáng vẻ không bị đả động, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cắn răng, rốt cuộc nói: “Ta sẽ cố gắng ngủ ít một chút, xem có thể làm ngươi vui vẻ hay không…”
Địch Cửu cố gắng nhếch khóe miệng ra vẻ cảm động, tốt lắm, không thể tốt hơn, chịu ngủ ít một chút vì ta kìa, ta phải tam hô vạn tuế, tạ chủ long ân mới phải nhỉ.
Địch Nhất ánh mắt đăm đăm đứng bên cạnh nghe, hừm, đây, nếu không hiểu sai, ta hẳn là đã nghe một đoạn cầu ái. Rất không tồi nha. Những chuyện tình yêu cảm động trong truyền thuyết đó, rốt cuộc chẳng qua là đồng sinh cộng tử, có nạn cùng chịu, ngươi vì để người ta yêu ngươi, cũng chịu gặp nạn ngươi gánh, có đao ngươi nhận, có chết ngươi chịu. Nhưng mà, vì sao lại khiến người ta cảm động không nổi.
Địch Nhất nhìn giáo chủ nhà mình thở dài.
Tự cổ chí kim, có đồ đần nào lại dùng khẩu khí như mua đồ ăn đi cầu ái?
Ta đưa ngươi mười đồng, bán miếng thịt heo kia cho ta? Hả, sao sắc mặt khó coi vậy, ta cắn răng chảy bao máu, cho ngươi hai mươi đồng, được rồi chứ?
Biểu hiện của giáo chủ, kỳ thật thích hợp nói những lời đó hơn.
Phó Hán Khanh vẫn đang nỗ lực tranh thủ: “Không thể sao? Cân nhắc một chút đi, yêu ta không khó đâu, ta dễ nuôi lắm, không cần ngươi dỗ, cũng không cần ngươi tốn nhiều tâm tư, ta mặc dù hơi ngốc, nhưng lúc gặp nạn ta vẫn có thể có tác dụng, tỷ như…”
Y vắt hết óc nghĩ tác dụng của mình, hòng để Địch Cửu thoải mái, Địch Cửu nhẫn nại nhẫn nại lại nhẫn nại, rốt cuộc hết nhẫn nổi, tiến lên túm áo Phó Hán Khanh, từ bên mép nặn ra một nụ cười lạnh băng, ngắt từng chữ: “Giáo chủ thật là vui tính, càng ngày càng biết nói đùa với thuộc hạ.”
Phó Hán Khanh vội vàng phân trần: “Ta không có đùa đâu, ta nói đều là lời thật lòng.”
Địch Nhất khoanh tay đứng bên xem náo nhiệt lớn tiếng thở dài. Bằng ngữ khí và phương thức cầu ái này của ngươi, đồ ngốc cũng chẳng tin nổi đây là lời thật lòng. Thiên vương đại nhân bảo ngươi nói đùa, mà không bảo ngươi cố ý bỡn cợt, đã nể mặt ngươi lắm rồi.
Nhưng bản thân Phó Hán Khanh vẫn không hề tỉnh ngộ, cứ lặp đi lặp lại: “Ta nghiêm túc mà, tin ta đi, ta sẽ cố gắng yêu ngươi, ngươi yêu ta thử xem.”
Địch Cửu nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhịn!
Thế nhưng…
Thật sự là…
Nhịn không nổi…
Y đột nhiên mở mắt, hung tợn trừng Phó Hán Khanh một cái, sau đó tiện tay đẩy một phát, Phó Hán Khanh ngã bịch ra sau, cả tấm gỗ sau thùng xe trong lúc đi vội, gặp phải cự lực bay cái ầm ra ngoài.
Các đệ tử bốn phía rùng mình vờ như không biết gì hết.
Địch Cửu ánh mắt lạnh băng lại quay người ra khỏi xe.
Phó Hán Khanh trừng to mắt ngồi trong xe ngựa trước sau thông gió, ngây ra một hồi, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Địch Nhất: “Địch Nhất, ngươi và y cùng là xuất thân ảnh vệ, từng nhận huấn luyện lãnh huyết như nhau, tính tình ngươi vốn nên lãnh khốc tàn nhẫn ác độc, phải chứ?”
Địch Nhất cảm thấy toàn thân nổi da gà, thoáng lui lại một chút, cảnh giác nhìn y: “Giáo chủ có ý gì?”
“Ý ta là, Địch Cửu đã thật sự không thích ta, chi bằng ngươi thử yêu ta đi, ngươi đã chịu ở lại bên cạnh ta, hẳn là không ghét ta, ôi, ngươi đừng đi mà, ta chưa nói xong đâu, kỳ thật yêu ta hẳn sẽ có không ít lợi ích, yêu ta đâu phải việc gì khó khăn…”
Phó Hán Khanh nỗ lực muốn lui mà cầu tiếp, thuyết phục Địch Nhất, nhưng Địch Nhất không đợi y nói hết câu đã chạy như bay ra xa tít. Đâu còn nhớ vừa nãy rõ ràng đã thề không thể rời khỏi giáo chủ đại nhân quá hai mươi bước.
Phó Hán Khanh kinh ngạc ngẩn ra một hồi, không biết mình từ bao giờ đã biến thành vạn người hiềm, may mà lòng dạ y rộng rãi, rất nhanh chóng thích ứng lại, không ngừng cố gắng nhòm ra ngoài xe, tìm một bóng người bình thường hay lượn trước mắt, cả tiếng gọi: “Lăng Tiêu, ngươi lại đây một chút.”
Tiểu đệ tử Lăng Tiêu đáng thương, chỉ một lòng muốn cắm đầu đi đường, hoàn toàn không biết phong ba làm sao tìm đến mình. Chỉ là giáo chủ đã mở miệng gọi, gã đâu thể không đáp, đành quất ngựa quay lại, chạy đến bên cạnh xe ngựa, cười bồi hỏi: “Giáo chủ có gì phân phó?”
Phó Hán Khanh nhìn gã lòng đầy chờ mong cười hỏi: “Lăng Tiêu, Tu La giáo là Ma giáo, là hắc đạo. Ngươi đã gia nhập Tu La giáo, vậy ngươi hẳn cũng chẳng thể tính là người gì tốt lành, hẳn cũng khá ích kỷ lãnh khốc tàn nhẫn, có đúng không?”
Lời này sao nghe kỳ cục vậy? Nhưng giáo chủ mặt đầy tươi cười, không như đang chế nhạo. Lăng Tiêu gắng kiên trì, không biết nên đáp thế nào, đang lúc bối rối, bên tai nghe thấy hai chữ lạnh băng thấu xương, lại còn dày đặc sát khí: “Cút ngay.”
Lăng Tiêu đáng thương như phụng luân chỉ, nháy mắt đã giục ngựa lao ra xa tít. Vừa ra roi như bay, vừa cầu nguyện trong lòng với vẻ mặt đưa đám: “Giáo chủ à, không thể trách ta bất kính, là Thiên vương bảo ta đi. Thiên vương à, mặc kệ ngài với giáo chủ đang tranh cãi gì, ngài cũng thấy đó, ta là bị giáo chủ gọi đến. Ta là bị bức, chuyện không liên quan đến ta.”
Địch Cửu lần thứ ba quay lại xe ngựa, lần này vẻ dữ tợn lộ hết trên mặt, hai mắt đều bốc hỏa: “Có phải ngươi định kêu hắn đến yêu ngươi?”
“Đúng vậy.” Phó Hán Khanh đáp rất thẳng thắn.
“Nếu hắn không đáp ứng, ngươi lại tìm người khác đúng không? Dù sao bất kể là Trương Tam hay Lý Tứ, bất kể đầu hói hay mắt lé, ngươi nhất định phải tìm được một người chịu nói chuyện yêu đương với ngươi, cùng ngươi nổi điên, phải không?” Khớp ngón tay Địch Cửu đã bắt đầu bị siết vang rắc rắc.
Phó Hán Khanh vẫn không ý thức được nguy hiểm, thản nhiên đáp: “Ngươi không chịu đáp ứng, đương nhiên ta chỉ đành tìm người khác, dù sao có người đáp ứng là được. Trương Tam Lý Tứ cũng không sao, đầu hói, mắt lé? Việc này… Nếu ngoại hình đẹp đương nhiên tốt, ngoại hình không được ta cũng không tính toán.”
Địch Cửu nếu còn nhịn nữa, y sẽ chẳng phải là Thiên vương Tu La giáo, mà là Phật Tổ thánh nhân, huống chi cho dù là Phật cũng phải có hỏa. Một bạt tai trực tiếp giáng đến mặt Phó Hán Khanh.
Cũng may y đã giận đến bước này, nhưng vẫn còn sót một chút bình tĩnh, bàn tay cách mặt Phó Hán Khanh một tấc, không thấy Phó Hán Khanh có động tác gì trốn tránh, bỗng nhiên nghĩ đến, tên này nội công rất cao, thật bị tát trúng, mặt y không việc gì, tay mình chỉ sợ phải chấn gãy.
Trong lúc tâm niệm này thoáng chuyển, tay hơi lệch đi, sượt qua mặt Phó Hán Khanh, nhưng kình khí mãnh liệt trong tay lại tràn ra bốn phía, một trái một phải, vách xe hai bên cùng nóc xe trên đầu không phụ mong đợi của mọi người bay thẳng ra ngoài.
Địch Cửu âm trầm bỏ lại một câu: “Giáo chủ, đừng cho là ta đánh không lại ngươi thì không có biện pháp làm khó ngươi, những lời mất hết thể diện thần giáo đó, nếu ngươi dám nói với bất cứ một người nào, ta sẽ lập tức giết ngươi. Dù võ công của ngươi tốt hơn, phòng được ta một lúc, phòng được ta một đời sao?”
Chưa dứt lời đã bay vút về lưng ngựa, trong khoảng thời gian ngắn nhất, đây đã là lần thứ ba y rời khỏi xe ngựa. Mà Phó Hán Khanh trợn mắt há mồm, nhìn bóng dáng Địch Cửu đăm đăm, hồi lâu mới dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch hô to: “Địch Cửu, ngươi quá đáng lắm, bản thân ngươi chẳng chịu yêu ta, còn không cho người khác yêu ta.”
“Chuyện tốt?” Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày “Chỉ có ngươi mới cảm thấy đụng phải y sẽ là chuyện tốt.”
Địch Nhất nhẹ giọng nói: “Người khác không hiểu ngươi, nhưng ta lại rất rõ. Ngần ấy năm qua, chúng ta từ trong địa ngục đi ra thế nào, nếu ngươi là người có thể dễ dàng bị chọc giận như thế, đừng nói là Thiên vương, ngươi căn bản chẳng thể sống đến hiện tại.”
“Nếu là địch nhân, hoặc là người lạ, hay là chư vương khác. Cho dù nhắc tới chuyện ngươi khó kham nhất, cho dù trong lòng ngươi phẫn hận như cuồng, ngoài mặt ngươi cũng ung dung như thường, ngươi sẽ càng thêm bình tĩnh, càng thêm thong dong, quyết không để bất cứ cảm xúc mãnh liệt gì ảnh hưởng suy nghĩ. Thế nhưng với y, vô luận ngươi có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu oán hận, bao nhiêu nghi ngờ, lại vẫn rất khó đề tâm phòng bị, thậm chí không nhớ che giấu biến hóa cảm xúc trước mặt y…”
Địch Nhất ngữ thanh chợt ngừng, giục ngựa cách ra một khoảng, quay sang Địch Cửu đáy mắt sát khí lạnh lẽo khẽ cười nói: “Cho dù võ công của ta không bằng ngươi, muốn giết ta diệt khẩu, sợ ngươi còn phải phí một phen công phu đó. Giáo chủ ở ngay bên cạnh, chỉ sợ cũng không thể ngồi yên, ngươi không vừa mắt muốn xử lý ta, hôm khác nhớ tìm một nơi không người.”
Miệng tuy nói thoải mái, đáy lòng lại hạ quyết tâm, từ nay về sau tuyệt đối không rời Phó Hán Khanh quá khoảng cách hai mươi bước.
Đối với Địch Cửu tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình, y chưa bao giờ dám ôm bất cứ ảo tưởng may mắn tốt đẹp gì.
Chân mày Địch Cửu thoáng động, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Đúng vào lúc này, phía sau chợt truyền đến tiếng kêu to “Địch Cửu!”
Hiếm khi con heo lười nhác kia lại chủ động tìm người, nhưng vừa vặn gặp phải Thiên vương đại nhân tâm tình không tốt, lạnh tanh liếc mắt, nhìn trời nhìn đất nhìn con đường phía trước, chỉ làm như không nghe thấy gì hết, nhất định không thèm quay đầu nhìn giáo chủ tội nghiệp.
Được cái Phó Hán Khanh cũng không biết cáu, không hề cảm thấy mất mặt, người ta phớt lờ, y liền bám riết không tha mà thò đầu ra khỏi xe ngựa, gọi không ngừng.
“Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu! Địch Cửu!”
Các đệ tử đều giả bộ không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đi đường, tuyệt không mở miệng nhắc nhở cấp trên có người đang gọi kìa.
Chỉ có bản thân Phó Hán Khanh không biết điều, vẫn gọi luôn miệng.
“Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu!”
“Địch Cửu! Địch Cửu! Địch Cửu!”
Tính nhẫn nại và định lực của Địch Cửu là dùng thủ đoạn khắc nghiệt nhất huấn luyện ra. Y có thể vì thư sát một mục tiêu, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, vùi thân dưới cát đất, không hề nhúc nhích, cũng có thể vì che giấu tung tích, mặc người lăng nhục đánh chửi, áp bức vũ nhục mà mặt không đổi dung. Lúc này lại phải thấp thỏm sốt ruột vì mấy chục tiếng kêu của Phó Hán Khanh, cuối cùng lại lướt về xe ngựa: “Chuyện gì?”
Phó Hán Khanh nghiêm túc nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Địch Cửu, ngươi là người xấu lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn bạo ngược phải chứ?”
Địch Cửu cười lạnh: “Nếu ngươi cho ta là người tốt, ta cũng không phản đối.”
“Xem ra quả nhiên là người xấu lãnh khốc ích kỷ rồi, vậy thì được.” Phó Hán Khanh gật đầu rất đỗi trịnh trọng, sau đó nghiêm nghị nhìn Địch Cửu, ánh mắt đó khiến với định lực của Địch Cửu cũng phải hơi sợ hãi.
Phó Hán Khanh dùng ánh mắt cực thuần khiết, cực ngây thơ, cực kỳ vọng, cực nhiệt thành, nhìn thật sâu vào mắt Địch Cửu: “Địch Cửu, để ta làm người ngươi yêu, được không?”
Địch Nhất mắt thấy lần đầu tiên khẩu chiến, Địch Cửu giận dữ rút lui, lần thứ hai ý chí chiến, Địch Cửu lại thất bại thảm hại, thật là vui vẻ, trên khuôn mặt dữ tợn sau chiếc mặt nạ cũng đã đầy ý cười.
Y cân nhắc một chút, cũng phi thân lướt đến xe ngựa, cho dù sẽ chọc giận Địch Cửu, cho dù khiến tâm giết người diệt khẩu của tên đó càng cháy rực, y cũng rất khó kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Giáo chủ quỷ lười kia lại chủ động tìm Địch Cửu, chuyện này thật sự rất không tầm thường.
Y chính là ảnh vệ đó nha, bảo hộ bên cạnh chủ nhân là thiên chức của y mà. Bất cứ chuyện thú vị gì cũng không thể bỏ qua, đây là lạc thú của y.
Mới lướt lên xe ngựa, vừa vặn nghe được một câu của Phó Hán Khanh: “Địch Cửu, để ta làm người ngươi yêu, được không?”
Một hơi chân khí không chuyển nổi, Địch Nhất trực tiếp ngã quỵ khỏi xe ngựa.
Cũng may là Địch Nhất, thân thủ đứng đầu, sau khi thân tâm bị chấn động như thế, còn có thể lập tức phản ứng lại, chỉ xơi một miệng bụi xe ngựa cuốn lên, liền kịp thời vươn tay nhẹ nhàng chống đất, động tác mau lẹ, một lần nữa khí định thần nhàn quay về xe.
Người còn chưa đứng vững, đôi mắt đã không biết nên nhìn bộ dáng Phó Hán Khanh trước, hay là nên nhìn biểu tình của Địch Cửu trước, ôi, thật là bận không kịp luôn.
Có lẽ là bởi vì kinh hãi quá mức, hoặc chỉ là không tin vào tai mình, biểu tình của Địch Cửu thoạt nhìn dường như không có biến hóa gì lớn, y chỉ nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh, lẳng lặng chờ đoạn tiếp ngữ không dọa chết người không ngừng kia.
Phó Hán Khanh thấy Địch Cửu dáng vẻ không bị đả động, vội vàng nói: “Ngươi sẽ không yêu uổng ta đâu, ta cũng sẽ cố gắng yêu ngươi.”
Ngữ khí hơi ngừng, y quan sát biểu tình của Địch Cửu một chút, tiện đà bổ sung: “Ta sẽ tận lực quan tâm ngươi, mọi việc đều suy nghĩ vì ngươi, ngươi gặp nạn, ta thay ngươi gánh. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta chịu cho ngươi, nếu có người chém ngươi, ta giúp ngươi chịu đao. Nếu ngươi bị giết, ta sẽ chết thay ngươi…”
Địch Cửu thanh sắc bất động nhướng mày, tốt lắm, tốt lắm, ta là loại xúi quẩy vô dụng bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém bị đánh bị giết, cần giáo chủ ngươi bỏ sinh quên tử liều mạng cứu đó.
Đừng nóng giận, nhẫn nại, trấn định, không được để Địch Nhất chế giễu nữa!
Trong lòng từng tiếng dặn đi dặn lại bản thân, thần sắc Địch Cửu quả thật từ đầu chí cuối vẫn duy trì bình tĩnh. Nhưng hai nắm đấm vẫn lặng lẽ nắm chặt.Phó Hán Khanh nói cả buổi trời, thấy Địch Cửu vẫn là dáng vẻ không bị đả động, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cắn răng, rốt cuộc nói: “Ta sẽ cố gắng ngủ ít một chút, xem có thể làm ngươi vui vẻ hay không…”
Địch Cửu cố gắng nhếch khóe miệng ra vẻ cảm động, tốt lắm, không thể tốt hơn, chịu ngủ ít một chút vì ta kìa, ta phải tam hô vạn tuế, tạ chủ long ân mới phải nhỉ.
Địch Nhất ánh mắt đăm đăm đứng bên cạnh nghe, hừm, đây, nếu không hiểu sai, ta hẳn là đã nghe một đoạn cầu ái. Rất không tồi nha. Những chuyện tình yêu cảm động trong truyền thuyết đó, rốt cuộc chẳng qua là đồng sinh cộng tử, có nạn cùng chịu, ngươi vì để người ta yêu ngươi, cũng chịu gặp nạn ngươi gánh, có đao ngươi nhận, có chết ngươi chịu. Nhưng mà, vì sao lại khiến người ta cảm động không nổi.
Địch Nhất nhìn giáo chủ nhà mình thở dài.
Tự cổ chí kim, có đồ đần nào lại dùng khẩu khí như mua đồ ăn đi cầu ái?
Ta đưa ngươi mười đồng, bán miếng thịt heo kia cho ta? Hả, sao sắc mặt khó coi vậy, ta cắn răng chảy bao máu, cho ngươi hai mươi đồng, được rồi chứ?
Biểu hiện của giáo chủ, kỳ thật thích hợp nói những lời đó hơn.
Phó Hán Khanh vẫn đang nỗ lực tranh thủ: “Không thể sao? Cân nhắc một chút đi, yêu ta không khó đâu, ta dễ nuôi lắm, không cần ngươi dỗ, cũng không cần ngươi tốn nhiều tâm tư, ta mặc dù hơi ngốc, nhưng lúc gặp nạn ta vẫn có thể có tác dụng, tỷ như…”
Y vắt hết óc nghĩ tác dụng của mình, hòng để Địch Cửu thoải mái, Địch Cửu nhẫn nại nhẫn nại lại nhẫn nại, rốt cuộc hết nhẫn nổi, tiến lên túm áo Phó Hán Khanh, từ bên mép nặn ra một nụ cười lạnh băng, ngắt từng chữ: “Giáo chủ thật là vui tính, càng ngày càng biết nói đùa với thuộc hạ.”
Phó Hán Khanh vội vàng phân trần: “Ta không có đùa đâu, ta nói đều là lời thật lòng.”
Địch Nhất khoanh tay đứng bên xem náo nhiệt lớn tiếng thở dài. Bằng ngữ khí và phương thức cầu ái này của ngươi, đồ ngốc cũng chẳng tin nổi đây là lời thật lòng. Thiên vương đại nhân bảo ngươi nói đùa, mà không bảo ngươi cố ý bỡn cợt, đã nể mặt ngươi lắm rồi.
Nhưng bản thân Phó Hán Khanh vẫn không hề tỉnh ngộ, cứ lặp đi lặp lại: “Ta nghiêm túc mà, tin ta đi, ta sẽ cố gắng yêu ngươi, ngươi yêu ta thử xem.”
Địch Cửu nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhịn!
Thế nhưng…
Thật sự là…
Nhịn không nổi…
Y đột nhiên mở mắt, hung tợn trừng Phó Hán Khanh một cái, sau đó tiện tay đẩy một phát, Phó Hán Khanh ngã bịch ra sau, cả tấm gỗ sau thùng xe trong lúc đi vội, gặp phải cự lực bay cái ầm ra ngoài.
Các đệ tử bốn phía rùng mình vờ như không biết gì hết.
Địch Cửu ánh mắt lạnh băng lại quay người ra khỏi xe.
Phó Hán Khanh trừng to mắt ngồi trong xe ngựa trước sau thông gió, ngây ra một hồi, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Địch Nhất: “Địch Nhất, ngươi và y cùng là xuất thân ảnh vệ, từng nhận huấn luyện lãnh huyết như nhau, tính tình ngươi vốn nên lãnh khốc tàn nhẫn ác độc, phải chứ?”
Địch Nhất cảm thấy toàn thân nổi da gà, thoáng lui lại một chút, cảnh giác nhìn y: “Giáo chủ có ý gì?”
“Ý ta là, Địch Cửu đã thật sự không thích ta, chi bằng ngươi thử yêu ta đi, ngươi đã chịu ở lại bên cạnh ta, hẳn là không ghét ta, ôi, ngươi đừng đi mà, ta chưa nói xong đâu, kỳ thật yêu ta hẳn sẽ có không ít lợi ích, yêu ta đâu phải việc gì khó khăn…”
Phó Hán Khanh nỗ lực muốn lui mà cầu tiếp, thuyết phục Địch Nhất, nhưng Địch Nhất không đợi y nói hết câu đã chạy như bay ra xa tít. Đâu còn nhớ vừa nãy rõ ràng đã thề không thể rời khỏi giáo chủ đại nhân quá hai mươi bước.
Phó Hán Khanh kinh ngạc ngẩn ra một hồi, không biết mình từ bao giờ đã biến thành vạn người hiềm, may mà lòng dạ y rộng rãi, rất nhanh chóng thích ứng lại, không ngừng cố gắng nhòm ra ngoài xe, tìm một bóng người bình thường hay lượn trước mắt, cả tiếng gọi: “Lăng Tiêu, ngươi lại đây một chút.”
Tiểu đệ tử Lăng Tiêu đáng thương, chỉ một lòng muốn cắm đầu đi đường, hoàn toàn không biết phong ba làm sao tìm đến mình. Chỉ là giáo chủ đã mở miệng gọi, gã đâu thể không đáp, đành quất ngựa quay lại, chạy đến bên cạnh xe ngựa, cười bồi hỏi: “Giáo chủ có gì phân phó?”
Phó Hán Khanh nhìn gã lòng đầy chờ mong cười hỏi: “Lăng Tiêu, Tu La giáo là Ma giáo, là hắc đạo. Ngươi đã gia nhập Tu La giáo, vậy ngươi hẳn cũng chẳng thể tính là người gì tốt lành, hẳn cũng khá ích kỷ lãnh khốc tàn nhẫn, có đúng không?”
Lời này sao nghe kỳ cục vậy? Nhưng giáo chủ mặt đầy tươi cười, không như đang chế nhạo. Lăng Tiêu gắng kiên trì, không biết nên đáp thế nào, đang lúc bối rối, bên tai nghe thấy hai chữ lạnh băng thấu xương, lại còn dày đặc sát khí: “Cút ngay.”
Lăng Tiêu đáng thương như phụng luân chỉ, nháy mắt đã giục ngựa lao ra xa tít. Vừa ra roi như bay, vừa cầu nguyện trong lòng với vẻ mặt đưa đám: “Giáo chủ à, không thể trách ta bất kính, là Thiên vương bảo ta đi. Thiên vương à, mặc kệ ngài với giáo chủ đang tranh cãi gì, ngài cũng thấy đó, ta là bị giáo chủ gọi đến. Ta là bị bức, chuyện không liên quan đến ta.”
Địch Cửu lần thứ ba quay lại xe ngựa, lần này vẻ dữ tợn lộ hết trên mặt, hai mắt đều bốc hỏa: “Có phải ngươi định kêu hắn đến yêu ngươi?”
“Đúng vậy.” Phó Hán Khanh đáp rất thẳng thắn.
“Nếu hắn không đáp ứng, ngươi lại tìm người khác đúng không? Dù sao bất kể là Trương Tam hay Lý Tứ, bất kể đầu hói hay mắt lé, ngươi nhất định phải tìm được một người chịu nói chuyện yêu đương với ngươi, cùng ngươi nổi điên, phải không?” Khớp ngón tay Địch Cửu đã bắt đầu bị siết vang rắc rắc.
Phó Hán Khanh vẫn không ý thức được nguy hiểm, thản nhiên đáp: “Ngươi không chịu đáp ứng, đương nhiên ta chỉ đành tìm người khác, dù sao có người đáp ứng là được. Trương Tam Lý Tứ cũng không sao, đầu hói, mắt lé? Việc này… Nếu ngoại hình đẹp đương nhiên tốt, ngoại hình không được ta cũng không tính toán.”
Địch Cửu nếu còn nhịn nữa, y sẽ chẳng phải là Thiên vương Tu La giáo, mà là Phật Tổ thánh nhân, huống chi cho dù là Phật cũng phải có hỏa. Một bạt tai trực tiếp giáng đến mặt Phó Hán Khanh.
Cũng may y đã giận đến bước này, nhưng vẫn còn sót một chút bình tĩnh, bàn tay cách mặt Phó Hán Khanh một tấc, không thấy Phó Hán Khanh có động tác gì trốn tránh, bỗng nhiên nghĩ đến, tên này nội công rất cao, thật bị tát trúng, mặt y không việc gì, tay mình chỉ sợ phải chấn gãy.
Trong lúc tâm niệm này thoáng chuyển, tay hơi lệch đi, sượt qua mặt Phó Hán Khanh, nhưng kình khí mãnh liệt trong tay lại tràn ra bốn phía, một trái một phải, vách xe hai bên cùng nóc xe trên đầu không phụ mong đợi của mọi người bay thẳng ra ngoài.
Địch Cửu âm trầm bỏ lại một câu: “Giáo chủ, đừng cho là ta đánh không lại ngươi thì không có biện pháp làm khó ngươi, những lời mất hết thể diện thần giáo đó, nếu ngươi dám nói với bất cứ một người nào, ta sẽ lập tức giết ngươi. Dù võ công của ngươi tốt hơn, phòng được ta một lúc, phòng được ta một đời sao?”
Chưa dứt lời đã bay vút về lưng ngựa, trong khoảng thời gian ngắn nhất, đây đã là lần thứ ba y rời khỏi xe ngựa. Mà Phó Hán Khanh trợn mắt há mồm, nhìn bóng dáng Địch Cửu đăm đăm, hồi lâu mới dùng thanh âm mọi người đều có thể nghe rõ rành mạch hô to: “Địch Cửu, ngươi quá đáng lắm, bản thân ngươi chẳng chịu yêu ta, còn không cho người khác yêu ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.