Chương 30: Có Thể Dùng Lời Lẽ Hợp Lý Để Lừa Quân Tử (2)
Phong Lăng Thiên Hạ
28/06/2022
Ngô Thiết Quân có chút khó nói mở miệng tiếp: "Chúng ta lại đến đây, nhiệm vụ nguy hiểm, mà lang y của Thải Hồng chúng ta, vì một vài nguyên nhân không thể theo đội đến được."
Trong lòng Phong Ấn căng ra: "Ồ?"
"Ta vốn định chiêu mộ tiên sinh về."
Ngô Thiết Quân thở dài: "Có điều nghe lời đại y tế thế của tiên sinh, rung động từ tận đáy lòng, sao có thể mở miệng cưỡng cầu được, lại càng không dám ra tay... May mà chỗ đó cách tiên sinh ở đây cũng không xa lắm, vậy xin tiên sinh hãy nể mặt chúng ta chinh chiến vì nước, ưu tiên cứu chữa, làm phiền tiên sinh."
Tác dụng của một đoạn văn dài lê thê Phong Ấn nói khô cả mỏ lúc trước này.
Trên thực tế, lúc vị Ngô đội trưởng này vừa đi vào cửa xong, Phong Ấn đã đoán ra được ý định của hắn rồi.
Không bị thương không có bệnh đến y quán, vậy còn làm gì nữa?
Nếu có việc tìm đến thật, thế chỉ còn việc bắt lính thôi.
Nhưng đang sống yên ổn ở chỗ này, gia nhập quân đội nhỡ sẩy chân cái là thập tử nhất sinh luôn... Phong Ấn không thèm đi đâu.
Có kỳ ngộ lớn hơn cũng không đi.
Một số thời khắc hắn còn lỗ mãng hơn cả lỗ mãng, nhưng càng nhiều lúc hắn tỉnh táo đến độ tim lạnh như băng tuyết.
Cho nên từ lúc đi vào đã bắt đầu, dùng sắc mặt ám chỉ, dùng lời nói bày hướng đi, cuối cùng dùng ngôn ngữ ám chỉ rõ ràng, còn đủ loại biểu tình, đến cả lòng chân thành của đại y cũng mang ra...
Sau một hồi biểu diễn, thành công khiến Ngô Thiết Quân từ bỏ dự định ban đầu.
Nhưng trong lòng Phong Ấn cũng rất rõ, cái này chỉ đơn giản là trù mưu tính kế của mình, lợi dụng tính cách ngay thẳng của Ngô Thiết Quân này thôi.
Đây chính là quân tử có thể bị lừa gạt bởi những điều hợp lý, biến bản thân thành người khác, tạo thành cơ hội thành công cực nhỏ bé cho chính mình.
Nếu như Ngô Thiết Quân thẳng tay mộ binh, ngay lập tức không cho Phong Ấn có cơ hội nói chuyện, thế thì Phong Ấn làm gì có khoảng trống để kháng cự lại, chỉ đành bị ép vào khuôn khổ, hết cách thôi.
Hiện tại nghe Ngô Thiết Quân đưa ra phương án thích ứng tạm thời, Phong Ấn liền nghiêm mặt nói: "Việc này không nhọc Ngô đội trưởng phải giao cho, Phong mỗ cũng là con dân Đại Tần! Trong cơ thể của ta cũng chảy máu của Đại Tần!"
Biểu tình của Ngô Thiết Quân thoáng đổi, nhìn xoáy thật sâu vào mặt Phong Ấn, dùng sức vỗ mạnh vai hắn, không nói thêm gì nữa.
Mau chóng mang người đi ra ngoài, chắp hai tay lại đằng sau lưng, sắc mặt có nét vui mừng lớn.
Giọng ung dung vang đến, tràn đầy cảm khái: "Trong xóm nhỏ cũng có đại hiền."
"Người biết phân biệt rõ phải trái lừa dễ thật!"
Phong Ấn nói thầm một câu.
"Nhưng nhìn mặt nói chuyện, nhìn mặt đoán lòng người, lợi dụng tính cách của người ta tóm lại chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, chỉ có thể đối phó được nhất đời, không thể trở thành kế lâu dài, ở thế giới này, quan trọng nhất vẫn là sức mạnh, nếu như sức mạnh của mình tăng đến mức đến cả gã ta cũng không dám ép buộc, sao phải dùng thủ đoạn kém cỏi này làm gì?"
"Tu vi càng cao, thủ đoạn càng đơn giản, tác phong làm việc cũng càng nhanh gọn; chính là đạo lý này."
Phong Ấn thở dài trong lòng.
"Thực tế thì dựa vào mục đích chuyến đi lần này của Ngô đội trưởng, thì ở đây cũng chẳng khác gì gia nhập quân đội cả, cũng không khác nhau là mấy, Ngô đội trưởng này lùi lại một bước, thật ra chẳng đáng để ý đến, nhưng cũng khiến mình mắc nợ một ân tình..."
Từ Lão Tứ bắt đầu quét dọn vệ sinh trước cửa hiệu.
Từ Lão Tam thì đang uống thuốc, cộng thêm tự mình thay thuốc.
Phong Ấn mặc kệ, thì hắn ta phải tự túc, đau đến hít hà kêu ngắn than dài.
Phong Ấn cũng không rảnh rỗi, hắn lại bắt đầu quấy cháo rồi, tóm lại vẫn còn một tiểu tổ công cần bón cháo kìa, mà trong lúc cho oắt con này ăn, rõ ràng Phong Ấn cảm thấy oắt con này hơi giãy dụa, không ngoan ngoãn nằm im nữa.
Phong Ấn không khỏi cảm thấy quái lạ, thế nào vậy?
Bón lúc trước còn ngoan ngoãn nằm im há mồm ăn, lần này sao...
Ôm vào trong lòng, cho ăn tầm nửa chén cháo, cục bông giãy dụa hoạt động bốn chân một lát, sau lại ngủ thiếp đi, quay trở lại bình tĩnh.
Vả lại sau một đêm, cảm giác được kinh mạch toàn thân đã thích ứng rồi, Phong Ấn bắt đầu một lần tu luyện mới.
Vẫn giống hôm qua, vừa mới vận chuyển công pháp Hóa Linh Kinh, là đã lại lần nữa gợi ra được vòng xoáy linh khí.
Nếu nói số lượng linh khí lúc trước Phong Ấn tu luyện công pháp cơ bản của Quân Thiên Thủ gợi ra là một, chất lượng là một, vậy thì số lượng linh khí Phong Ấn gợi ra bây giờ là mười, mà chất lượng, cũng là mười.
Cứ tính như thế tiếp, không khéo không phải vọt lên gấp mười lần, mà vọt lên đến gấp một trăm lần!
Cả chất và số lượng cùng nhau thay đổi.
Mặc dù đối với kẻ tu luyện đẳng cấp cao hơn mà nói, đám linh khí xao động này cũng không đáng để nhắc đến, nhưng đối với Phong Ấn đang ở giai đoạn này mà nói, đấy không chỉ dừng ở vui mừng lớn, tâm trạng bắt đầu phun trào giống như trúng giải độc đắc rồi.
Trong lòng Phong Ấn căng ra: "Ồ?"
"Ta vốn định chiêu mộ tiên sinh về."
Ngô Thiết Quân thở dài: "Có điều nghe lời đại y tế thế của tiên sinh, rung động từ tận đáy lòng, sao có thể mở miệng cưỡng cầu được, lại càng không dám ra tay... May mà chỗ đó cách tiên sinh ở đây cũng không xa lắm, vậy xin tiên sinh hãy nể mặt chúng ta chinh chiến vì nước, ưu tiên cứu chữa, làm phiền tiên sinh."
Tác dụng của một đoạn văn dài lê thê Phong Ấn nói khô cả mỏ lúc trước này.
Trên thực tế, lúc vị Ngô đội trưởng này vừa đi vào cửa xong, Phong Ấn đã đoán ra được ý định của hắn rồi.
Không bị thương không có bệnh đến y quán, vậy còn làm gì nữa?
Nếu có việc tìm đến thật, thế chỉ còn việc bắt lính thôi.
Nhưng đang sống yên ổn ở chỗ này, gia nhập quân đội nhỡ sẩy chân cái là thập tử nhất sinh luôn... Phong Ấn không thèm đi đâu.
Có kỳ ngộ lớn hơn cũng không đi.
Một số thời khắc hắn còn lỗ mãng hơn cả lỗ mãng, nhưng càng nhiều lúc hắn tỉnh táo đến độ tim lạnh như băng tuyết.
Cho nên từ lúc đi vào đã bắt đầu, dùng sắc mặt ám chỉ, dùng lời nói bày hướng đi, cuối cùng dùng ngôn ngữ ám chỉ rõ ràng, còn đủ loại biểu tình, đến cả lòng chân thành của đại y cũng mang ra...
Sau một hồi biểu diễn, thành công khiến Ngô Thiết Quân từ bỏ dự định ban đầu.
Nhưng trong lòng Phong Ấn cũng rất rõ, cái này chỉ đơn giản là trù mưu tính kế của mình, lợi dụng tính cách ngay thẳng của Ngô Thiết Quân này thôi.
Đây chính là quân tử có thể bị lừa gạt bởi những điều hợp lý, biến bản thân thành người khác, tạo thành cơ hội thành công cực nhỏ bé cho chính mình.
Nếu như Ngô Thiết Quân thẳng tay mộ binh, ngay lập tức không cho Phong Ấn có cơ hội nói chuyện, thế thì Phong Ấn làm gì có khoảng trống để kháng cự lại, chỉ đành bị ép vào khuôn khổ, hết cách thôi.
Hiện tại nghe Ngô Thiết Quân đưa ra phương án thích ứng tạm thời, Phong Ấn liền nghiêm mặt nói: "Việc này không nhọc Ngô đội trưởng phải giao cho, Phong mỗ cũng là con dân Đại Tần! Trong cơ thể của ta cũng chảy máu của Đại Tần!"
Biểu tình của Ngô Thiết Quân thoáng đổi, nhìn xoáy thật sâu vào mặt Phong Ấn, dùng sức vỗ mạnh vai hắn, không nói thêm gì nữa.
Mau chóng mang người đi ra ngoài, chắp hai tay lại đằng sau lưng, sắc mặt có nét vui mừng lớn.
Giọng ung dung vang đến, tràn đầy cảm khái: "Trong xóm nhỏ cũng có đại hiền."
"Người biết phân biệt rõ phải trái lừa dễ thật!"
Phong Ấn nói thầm một câu.
"Nhưng nhìn mặt nói chuyện, nhìn mặt đoán lòng người, lợi dụng tính cách của người ta tóm lại chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, chỉ có thể đối phó được nhất đời, không thể trở thành kế lâu dài, ở thế giới này, quan trọng nhất vẫn là sức mạnh, nếu như sức mạnh của mình tăng đến mức đến cả gã ta cũng không dám ép buộc, sao phải dùng thủ đoạn kém cỏi này làm gì?"
"Tu vi càng cao, thủ đoạn càng đơn giản, tác phong làm việc cũng càng nhanh gọn; chính là đạo lý này."
Phong Ấn thở dài trong lòng.
"Thực tế thì dựa vào mục đích chuyến đi lần này của Ngô đội trưởng, thì ở đây cũng chẳng khác gì gia nhập quân đội cả, cũng không khác nhau là mấy, Ngô đội trưởng này lùi lại một bước, thật ra chẳng đáng để ý đến, nhưng cũng khiến mình mắc nợ một ân tình..."
Từ Lão Tứ bắt đầu quét dọn vệ sinh trước cửa hiệu.
Từ Lão Tam thì đang uống thuốc, cộng thêm tự mình thay thuốc.
Phong Ấn mặc kệ, thì hắn ta phải tự túc, đau đến hít hà kêu ngắn than dài.
Phong Ấn cũng không rảnh rỗi, hắn lại bắt đầu quấy cháo rồi, tóm lại vẫn còn một tiểu tổ công cần bón cháo kìa, mà trong lúc cho oắt con này ăn, rõ ràng Phong Ấn cảm thấy oắt con này hơi giãy dụa, không ngoan ngoãn nằm im nữa.
Phong Ấn không khỏi cảm thấy quái lạ, thế nào vậy?
Bón lúc trước còn ngoan ngoãn nằm im há mồm ăn, lần này sao...
Ôm vào trong lòng, cho ăn tầm nửa chén cháo, cục bông giãy dụa hoạt động bốn chân một lát, sau lại ngủ thiếp đi, quay trở lại bình tĩnh.
Vả lại sau một đêm, cảm giác được kinh mạch toàn thân đã thích ứng rồi, Phong Ấn bắt đầu một lần tu luyện mới.
Vẫn giống hôm qua, vừa mới vận chuyển công pháp Hóa Linh Kinh, là đã lại lần nữa gợi ra được vòng xoáy linh khí.
Nếu nói số lượng linh khí lúc trước Phong Ấn tu luyện công pháp cơ bản của Quân Thiên Thủ gợi ra là một, chất lượng là một, vậy thì số lượng linh khí Phong Ấn gợi ra bây giờ là mười, mà chất lượng, cũng là mười.
Cứ tính như thế tiếp, không khéo không phải vọt lên gấp mười lần, mà vọt lên đến gấp một trăm lần!
Cả chất và số lượng cùng nhau thay đổi.
Mặc dù đối với kẻ tu luyện đẳng cấp cao hơn mà nói, đám linh khí xao động này cũng không đáng để nhắc đến, nhưng đối với Phong Ấn đang ở giai đoạn này mà nói, đấy không chỉ dừng ở vui mừng lớn, tâm trạng bắt đầu phun trào giống như trúng giải độc đắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.