Chương 56: Thái Thông tương kế tựu kế
Châu Dụ Tâm
07/05/2013
Phong Lưu giáo chủ khẽ xê người qua một bên tránh khỏi.
Lúc này Thái Tông như điên cuồng, hai tay lại đảo lên không phất chưởng phá độc trùng.
Bằng! Bằng!
Chưởng phong Thái Tông đánh ra bùa độc trùng bay về một phía, nhưng sau đó, chúng lại qui tụ trở về y như cũ. Đồng thời biến đổi thành nhiều thư màu sắc khác nhau, bay lượn mịt trời đất, khiến ai nấy cũng phải rùng mình lạnh người.
Thái Tông thấy thế đâm ra khinh hoảng, nhảy lui về, không dám ra tay nữa.
Phong Lưu giáo chủ cười lạnh lùng :
- Thái Thông, ngươi thấy sự lợi hại độc trùng của ta chưa? Biết điều nên đứng yên đi.
Thái Tông tức tối không thốt ra lời. Mắt lão mở to nhìn Phong Lưu giáo chủ, hầm hừ nói :
- Ác phụ ta không phải là người dễ uy hiếp đâu.
Phong Lưu giáo chủ cười lạt :
- Cái gì mà không dễ.
Thái Thông quát :
- Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu còn trong tay ta đố ngươi dám.
Phong Lưu giáo chủ thản nhiên đáp :
- Ta đã nói trước, nếu chúng nó có mệnh hệ nào thì đừng trách sao ta biến Thiếu Lâm tự thành biển máu đấy nhé. Ngươi mở mắt nhìn chúng đệ tử đang lăn lộn trên vũng máu kia rồi muốn gì thì cứ việc.
Bà ngừng một chút nói tiếp :
- Hơn nữa thư độc trùng này nếu không có thuốc hóa giải của ta thì đừng hòng tìm đâu ra. Hiện tại, chính bản thân ngươi ta muốn cho độc trùng đột nhập lúc nào cũng được cả. Liệu chừng ấy ngươi chạy khỏi số chết không?
Lời này khiến ai nghe thấy cũng đều thất sắc, lạnh rợn tóc gáy :
Phong Lưu giáo chủ nói tiếp :
- Thái Thông, ngươi quyết định đi.
Thái Thông đứng gầm mặt, chưa tìm được giải pháp nào khả dĩ trị được Phong Lưu giáo chủ, thì bà ta hạ thấp giọng nói :
- Thái Tông, ta ra tay thế này là buộc lòng lắm đó. Thật ra, ta cũng không muốn cơ đồ Thiếu Lâm bị tiêu diệt. Ta chờ quyết định của ngươi đấy. Nói đi!
Liệt Đương đạo trưởng chen vào hỏi :
- Quý Giáo với Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu có quan hệ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Lý Minh Châu là dưỡng tử của ta. Con Trịnh Kiểm Hồng là... là...
- Là bạn của Lý Minh Châu.
Liệt Đương đạo trưởng gật đầu nói :
- Nếu thế, chắc Giáo chủ đã biết qua nhân cách của Trịnh Kiếm Hồng chứ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Cố nhiên!
- Giáo chủ nghĩ thế nào về Trịnh Kiếm Hồng?
- Đạo trưởng không cần biết tới việc này.
- Tại sao?
- Thiết tưởng Đạo trưởng rõ tư cách của hắn hơn ai hết.
- Ta?
- Đúng! Nếu không, làm sao Đạo trưởng dám tuyên dương Trịnh Kiếm Hồng lên ngôi “Võ lâm Tôn chủ”.
- Việc này... này..
Liệt Đương đạo trưởng cảm thấy khó nói lời được.
Trang Hưu, Chưởng môn Chung Nam phái chen vào nói :
- Đúng! Nhưng lại khác rồi.
Phong Lưu giáo chủ cau mày hỏi :
- Khác cái gì?
Chưởng môn Chung Nam phái đáp :
- Hiện tại Trịnh Kiểm Hồng cấu kết với bọn Bích Linh Ma Ảnh hại Thái Chí đại sư nên chúng tôi họp nhau quyết định phế bỏ chức “Võ lâm Tôn chủ” của y.
Phong Lưu giáo chủ kinh ngạc :
- Ồ! Các vị đồng ý phế bỏ chức vị ấy?
- Đúng thế!
- Tội cấu kết với bọn người tà ma giết chết Thái Trí đại sư?
- Vâng!
Phong Lưu giáo chủ mặt lộ vẻ buồn nói :
- Không đúng! Các vị lầm rồi...
Nói tới đó, bất giác nước mắt Phong Lưu giáo chủ tuôn chảy.
Vì lẽ, bà ta nhớ đến chuyện xưa, cũng nhờ ơn Thái Trí nên bà ta thoát chết.
Thái Thông liếc mắt thấy Phong Lưu giáo chủ khóc, lão vụt nhớ lại chuyện cũ, liền vịn cơ hội ấy, lão cất tiếng hỏi :
- Giáo chủ có nhớ việc bà nhớ Thái Trí năm xưa chăng?
Phong Lưu giáo chủ lau nước mắt đáp :
- Cố nhiên là nhớ!
Thái Thông nghiêm giọng nói :
- Lão tăng bắt Trịnh Kiếm Hồng cũng có ý định báo thù cho Thái Trí. Như vậy bà không phản đối việc lão tăng bắt tội Trịnh Kiếm Hồng chứ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Đúng y phạm tội ra đâu phản đối. Nhưng đằng này y không phải là thủ phạm giết Thái Trí đại sư.
Thái Thông nói :
- Chính mắt nàng Đỗ Thu Linh thấy Trịnh Kiếm Hồng giết Thái Trí.
Phong Lưu giáo chủ sửng sốt :
- Đỗ Thu Linh nói?
- Đúng vậy!
Phong Lưu giáo chủ đứng thừ người ra. Bà nghĩ Thái Thông vì quá đau đớn về cái chết của người sư đệ mà có hành động kém suy nghĩ nhưng còn tám vị Chưởng môn kia, tại sao cũng cùng một ý định như Thái Thông.
Bà ta lẩm bẩm :
- Thật quái lạ!
Bà ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiếm Hồng, thấy chàng vẫn thản nhiên, không chút lo âu, sợ sệt, khiến bà không hiểu đầu đuôi ai phải ai sai.
Thấy không ai nói, Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Giáo chủ, Đỗ Thu Linh đã nói như thế. Nhưng có lý do khác thúc đẩy nàng nói không đúng sự thật.
Phong Lưu giáo chủ kinh ngạc hỏi :
- Lý do gì thúc đẩy Đỗ Thu Linh nói không đúng sự thật?
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm giọng đáp :
- Thái Thông đem “Kỳ Nam Bảo Hương” hạ độc, khiến tâm trí nàng rối loạn nói bậy bạ. Do đó lão quả quyết tại hạ hùa với Bích Linh Ma Ảnh giết chết Thái Trí, để bắt tội.
Thái Thông bặm môi, trợn mắt hét :
- Mày đừng láo khoét.
Liệt Đương đạo trưởng bước tới nói :
- Giáo chủ, Trịnh Kiếm Hồng nói thế theo Giáo chủ nghĩ thế nào?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Ta có vài ý kiến.
- Xin Đạo trưởng cho biết.
- Kêu Đỗ Thu Linh ra trước mặt mọi người thuật lại chuyện ấy thêm một lần nữa xem.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Ý kiến Giáo chủ rất hay.
Thái Thông mặt mày tái xanh nói :
- Đạo hữu, người làm sao rồi?
Liệt Đương đạo trưởng đáp :
- Bần đạo không muốn có sự mờ ám trong vụ này. Vậy nhờ lão huynh cho đòi nàng Đỗ Thu Linh ra đây.
Thái Thông miễn cưỡng nói :
- Cũng được!
Đoạn lão hướng qua Thái Huệ bảo :
- Ngươi vào kêu Đỗ Thu Linh ra cho ta.
- Vâng!
Thái Huệ vừa nhún mình chạy đi, bất thần Thái Thông hướng qua Trịnh Kiếm Hồng điểm vào á huyệt chàng.
Liệt Đương đạo trưởng thấy thế bất bình nhưng không nói ra.
Phong Lưu giáo chủ không dằn được cơn tức giận hét lớn :
- Thái Thông, ngươi làm gì lạ vậy?
Thái Thông cười lạt :
- Ta sợ nó thấy Đỗ Thu Linh rồi nói nhiều chuyện không ích lợi.
Phong Lưu giáo chủ uất ức nói :
- Ngươi hành động không đáng là bậc trượng phu.
Thái Thông đỏ mặt :
- Giáo chủ hãy bình tĩnh. Việc này bà nghe một mình Đỗ Thu Linh nói là được rồi.
Phong Lưu giáo chủ cau mày nói :
- Trịnh Kiếm Hồng phải có ý kiến của nó chớ! Tại sao lại sợ nó nói. Hay là ngươi...
Thái Thông khoát tay :
- Giáo chủ đừng nói lôi thôi. Trịnh Kiếm Hồng biểu lộ bằng cách gật đầu hoặc là lắc đầu là được.
- Không... Không thể...
Ngay lúc ấy, Thái Huệ đã dẫn Đỗ Thu Linh ra đứng trước mặt mọi người.
Đỗ Thu Linh liếc nhìn thấy Trịnh Kiếm Hồng và bên cạnh là Lý Minh Châu.
Nhưng cả hai người này, không ai nói chuyện gì vơi ai cả.
Nàng ngạc nhiên hỏi :
- Hồng huynh! Nàng này là ai?
- ...
- Sao anh không trả lời?
Đột nhiên, Đỗ Thu Linh nhớ lại nhớ lại nói :
- Ồ! Có phải cô ta là Lý Minh Châu không anh?
Phong Lưu giáo chủ vọt miệng đáp :
- Vâng! Chính Lý Minh Châu đấy.
Đỗ Thu Linh cau mày lộ vẻ khó chịu nói :
- Nàng tại sao ở bên cạnh Trịnh Kiếm Hồng?
Phong Lưu giáo chủ thấy Đỗ Thu Linh có vẻ ghen tức, bà vo cùng ngạc nhiên.
- Này Đỗ cô nương, lúc trước chúng tôi đối đãi với cô tử tế chớ?
Đỗ Thu Linh miễn cưỡng gật đầu :
- Đa tạ ơn Giáo chủ. Nhưng hôm nay sao Giáo chủ lại thả trùng độc vây Thiếu Lâm tự?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Ta định cứu Trịnh Kiếm Hồng và dưỡng nữ của ta đó.
Thái Thông xen vào, nói :
- Đỗ cô nương, lão tăng cho mời cô ra đây muốn cô trả lời vài câu chuyện.
Đỗ Thu Linh nhăn mặt :
- Lão muốn hỏi ta chuyện gì?
Thái Thông nói :
- Có phải Trịnh Kiếm Hồng cấu kết với Bích Linh Ma Ảnh đánh chết Thái Trí không?
Đỗ Thu Linh lắc đầu đáp :
- Không có chuyện ấy!
Câu trả lời của nàng rất đơn giản nhưng có hiệu lực kinh khủng, khiến tám vị Chưởng môn biến sắc mặt.
Nhất là Liệt Đương đạo trưởng muốn nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Phong Lưu giáo chủ quét mắt lạnh lùng nhìn Thái Thông và tám vị Chưởng môn cao giọng :
- Đại chưởng môn Thiếu Lâm cũng như tám vị Chưởng môn có mặt ở đây nghe rõ chứ? Tại sao lại đổ tội oan cho người ta?
Thái Thông vẫn làm tỉnh nói :
- Đỗ Thu Linh và Trịnh Kiếm Hồng có mối quan hệ mật thiết với nhau. Hỏi thế, dĩ nhiên cô ta nói là không.
Phong Lưu giáo chủ mỉa mai :
- Để ta bảo nàng dẹp bỏ tình cảm riêng, lấy lý trí ra trả lời.
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Thì ngươi cứ bảo cô ta đi.
Thái Thông hướng qua Đỗ Thu Linh nhìn đăm đăm vào mắt nàng nói :
- Đỗ cô nương, tôi tin cô là người ăn ngay nói thẳng, vậy cô nương nên nghĩ kỹ lại trả lời cho tôi biết: có hay không?
Đỗ Thu Linh không dám nhìn vào đôi mắt lão, vội gầm mặt xuống không đáp.
Thái Thông nghiêm giọng hỏi :
- Sự thật có hay không cô nói đi?
Đỗ Thu Linh đáp :
- Có!
- Cô nghe đây, tôi hỏi một lần nữa, sự thật có hay không?
- Có!
Mọi người đều im phăng phắc.
Trịnh Kiếm Hồng tuy nghe được mà nói không được, chàng tức tối vô cùng, hai mắt chàng đảo lia lịa.
Phong Lưu giáo chủ nhìn Trịnh Kiếm Hồng rồi nhìn Đỗ Thu Linh, không biết nên tin ai là thật.
Đột nhiên bà ta bước tới một bước hỏi Thái Thông :
- Đỗ Thu Linh bị độc “Kỳ Nam Bảo Hương” ngươi đã giải độc cho cô ta chưa?
Thái Thông phá lên cười :
- Há! Há!... “Kỳ Nam Bảo Hương” chữa trị độc chớ không làm độc người bao giờ.
Tám người Chưởng môn cùng đồng thanh nói :
- Phải đó! Nó chỉ trị độc chớ không hại ai cả.
Phong Lưu giáo chủ lẩm bẩm :
- Quái lạ thật! Sao ta không nghe cảm nhận gì về Bảo Hương cả.
Và bà ta nhớ lại Thiếu Lâm tự cũng từng hạ độc hại người, không lẽ “Kỳ Nam Bảo Hương” này...
Lúc này Thái Tông như điên cuồng, hai tay lại đảo lên không phất chưởng phá độc trùng.
Bằng! Bằng!
Chưởng phong Thái Tông đánh ra bùa độc trùng bay về một phía, nhưng sau đó, chúng lại qui tụ trở về y như cũ. Đồng thời biến đổi thành nhiều thư màu sắc khác nhau, bay lượn mịt trời đất, khiến ai nấy cũng phải rùng mình lạnh người.
Thái Tông thấy thế đâm ra khinh hoảng, nhảy lui về, không dám ra tay nữa.
Phong Lưu giáo chủ cười lạnh lùng :
- Thái Thông, ngươi thấy sự lợi hại độc trùng của ta chưa? Biết điều nên đứng yên đi.
Thái Tông tức tối không thốt ra lời. Mắt lão mở to nhìn Phong Lưu giáo chủ, hầm hừ nói :
- Ác phụ ta không phải là người dễ uy hiếp đâu.
Phong Lưu giáo chủ cười lạt :
- Cái gì mà không dễ.
Thái Thông quát :
- Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu còn trong tay ta đố ngươi dám.
Phong Lưu giáo chủ thản nhiên đáp :
- Ta đã nói trước, nếu chúng nó có mệnh hệ nào thì đừng trách sao ta biến Thiếu Lâm tự thành biển máu đấy nhé. Ngươi mở mắt nhìn chúng đệ tử đang lăn lộn trên vũng máu kia rồi muốn gì thì cứ việc.
Bà ngừng một chút nói tiếp :
- Hơn nữa thư độc trùng này nếu không có thuốc hóa giải của ta thì đừng hòng tìm đâu ra. Hiện tại, chính bản thân ngươi ta muốn cho độc trùng đột nhập lúc nào cũng được cả. Liệu chừng ấy ngươi chạy khỏi số chết không?
Lời này khiến ai nghe thấy cũng đều thất sắc, lạnh rợn tóc gáy :
Phong Lưu giáo chủ nói tiếp :
- Thái Thông, ngươi quyết định đi.
Thái Thông đứng gầm mặt, chưa tìm được giải pháp nào khả dĩ trị được Phong Lưu giáo chủ, thì bà ta hạ thấp giọng nói :
- Thái Tông, ta ra tay thế này là buộc lòng lắm đó. Thật ra, ta cũng không muốn cơ đồ Thiếu Lâm bị tiêu diệt. Ta chờ quyết định của ngươi đấy. Nói đi!
Liệt Đương đạo trưởng chen vào hỏi :
- Quý Giáo với Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu có quan hệ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Lý Minh Châu là dưỡng tử của ta. Con Trịnh Kiểm Hồng là... là...
- Là bạn của Lý Minh Châu.
Liệt Đương đạo trưởng gật đầu nói :
- Nếu thế, chắc Giáo chủ đã biết qua nhân cách của Trịnh Kiếm Hồng chứ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Cố nhiên!
- Giáo chủ nghĩ thế nào về Trịnh Kiếm Hồng?
- Đạo trưởng không cần biết tới việc này.
- Tại sao?
- Thiết tưởng Đạo trưởng rõ tư cách của hắn hơn ai hết.
- Ta?
- Đúng! Nếu không, làm sao Đạo trưởng dám tuyên dương Trịnh Kiếm Hồng lên ngôi “Võ lâm Tôn chủ”.
- Việc này... này..
Liệt Đương đạo trưởng cảm thấy khó nói lời được.
Trang Hưu, Chưởng môn Chung Nam phái chen vào nói :
- Đúng! Nhưng lại khác rồi.
Phong Lưu giáo chủ cau mày hỏi :
- Khác cái gì?
Chưởng môn Chung Nam phái đáp :
- Hiện tại Trịnh Kiểm Hồng cấu kết với bọn Bích Linh Ma Ảnh hại Thái Chí đại sư nên chúng tôi họp nhau quyết định phế bỏ chức “Võ lâm Tôn chủ” của y.
Phong Lưu giáo chủ kinh ngạc :
- Ồ! Các vị đồng ý phế bỏ chức vị ấy?
- Đúng thế!
- Tội cấu kết với bọn người tà ma giết chết Thái Trí đại sư?
- Vâng!
Phong Lưu giáo chủ mặt lộ vẻ buồn nói :
- Không đúng! Các vị lầm rồi...
Nói tới đó, bất giác nước mắt Phong Lưu giáo chủ tuôn chảy.
Vì lẽ, bà ta nhớ đến chuyện xưa, cũng nhờ ơn Thái Trí nên bà ta thoát chết.
Thái Thông liếc mắt thấy Phong Lưu giáo chủ khóc, lão vụt nhớ lại chuyện cũ, liền vịn cơ hội ấy, lão cất tiếng hỏi :
- Giáo chủ có nhớ việc bà nhớ Thái Trí năm xưa chăng?
Phong Lưu giáo chủ lau nước mắt đáp :
- Cố nhiên là nhớ!
Thái Thông nghiêm giọng nói :
- Lão tăng bắt Trịnh Kiếm Hồng cũng có ý định báo thù cho Thái Trí. Như vậy bà không phản đối việc lão tăng bắt tội Trịnh Kiếm Hồng chứ?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Đúng y phạm tội ra đâu phản đối. Nhưng đằng này y không phải là thủ phạm giết Thái Trí đại sư.
Thái Thông nói :
- Chính mắt nàng Đỗ Thu Linh thấy Trịnh Kiếm Hồng giết Thái Trí.
Phong Lưu giáo chủ sửng sốt :
- Đỗ Thu Linh nói?
- Đúng vậy!
Phong Lưu giáo chủ đứng thừ người ra. Bà nghĩ Thái Thông vì quá đau đớn về cái chết của người sư đệ mà có hành động kém suy nghĩ nhưng còn tám vị Chưởng môn kia, tại sao cũng cùng một ý định như Thái Thông.
Bà ta lẩm bẩm :
- Thật quái lạ!
Bà ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiếm Hồng, thấy chàng vẫn thản nhiên, không chút lo âu, sợ sệt, khiến bà không hiểu đầu đuôi ai phải ai sai.
Thấy không ai nói, Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Giáo chủ, Đỗ Thu Linh đã nói như thế. Nhưng có lý do khác thúc đẩy nàng nói không đúng sự thật.
Phong Lưu giáo chủ kinh ngạc hỏi :
- Lý do gì thúc đẩy Đỗ Thu Linh nói không đúng sự thật?
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm giọng đáp :
- Thái Thông đem “Kỳ Nam Bảo Hương” hạ độc, khiến tâm trí nàng rối loạn nói bậy bạ. Do đó lão quả quyết tại hạ hùa với Bích Linh Ma Ảnh giết chết Thái Trí, để bắt tội.
Thái Thông bặm môi, trợn mắt hét :
- Mày đừng láo khoét.
Liệt Đương đạo trưởng bước tới nói :
- Giáo chủ, Trịnh Kiếm Hồng nói thế theo Giáo chủ nghĩ thế nào?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Ta có vài ý kiến.
- Xin Đạo trưởng cho biết.
- Kêu Đỗ Thu Linh ra trước mặt mọi người thuật lại chuyện ấy thêm một lần nữa xem.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Ý kiến Giáo chủ rất hay.
Thái Thông mặt mày tái xanh nói :
- Đạo hữu, người làm sao rồi?
Liệt Đương đạo trưởng đáp :
- Bần đạo không muốn có sự mờ ám trong vụ này. Vậy nhờ lão huynh cho đòi nàng Đỗ Thu Linh ra đây.
Thái Thông miễn cưỡng nói :
- Cũng được!
Đoạn lão hướng qua Thái Huệ bảo :
- Ngươi vào kêu Đỗ Thu Linh ra cho ta.
- Vâng!
Thái Huệ vừa nhún mình chạy đi, bất thần Thái Thông hướng qua Trịnh Kiếm Hồng điểm vào á huyệt chàng.
Liệt Đương đạo trưởng thấy thế bất bình nhưng không nói ra.
Phong Lưu giáo chủ không dằn được cơn tức giận hét lớn :
- Thái Thông, ngươi làm gì lạ vậy?
Thái Thông cười lạt :
- Ta sợ nó thấy Đỗ Thu Linh rồi nói nhiều chuyện không ích lợi.
Phong Lưu giáo chủ uất ức nói :
- Ngươi hành động không đáng là bậc trượng phu.
Thái Thông đỏ mặt :
- Giáo chủ hãy bình tĩnh. Việc này bà nghe một mình Đỗ Thu Linh nói là được rồi.
Phong Lưu giáo chủ cau mày nói :
- Trịnh Kiếm Hồng phải có ý kiến của nó chớ! Tại sao lại sợ nó nói. Hay là ngươi...
Thái Thông khoát tay :
- Giáo chủ đừng nói lôi thôi. Trịnh Kiếm Hồng biểu lộ bằng cách gật đầu hoặc là lắc đầu là được.
- Không... Không thể...
Ngay lúc ấy, Thái Huệ đã dẫn Đỗ Thu Linh ra đứng trước mặt mọi người.
Đỗ Thu Linh liếc nhìn thấy Trịnh Kiếm Hồng và bên cạnh là Lý Minh Châu.
Nhưng cả hai người này, không ai nói chuyện gì vơi ai cả.
Nàng ngạc nhiên hỏi :
- Hồng huynh! Nàng này là ai?
- ...
- Sao anh không trả lời?
Đột nhiên, Đỗ Thu Linh nhớ lại nhớ lại nói :
- Ồ! Có phải cô ta là Lý Minh Châu không anh?
Phong Lưu giáo chủ vọt miệng đáp :
- Vâng! Chính Lý Minh Châu đấy.
Đỗ Thu Linh cau mày lộ vẻ khó chịu nói :
- Nàng tại sao ở bên cạnh Trịnh Kiếm Hồng?
Phong Lưu giáo chủ thấy Đỗ Thu Linh có vẻ ghen tức, bà vo cùng ngạc nhiên.
- Này Đỗ cô nương, lúc trước chúng tôi đối đãi với cô tử tế chớ?
Đỗ Thu Linh miễn cưỡng gật đầu :
- Đa tạ ơn Giáo chủ. Nhưng hôm nay sao Giáo chủ lại thả trùng độc vây Thiếu Lâm tự?
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Ta định cứu Trịnh Kiếm Hồng và dưỡng nữ của ta đó.
Thái Thông xen vào, nói :
- Đỗ cô nương, lão tăng cho mời cô ra đây muốn cô trả lời vài câu chuyện.
Đỗ Thu Linh nhăn mặt :
- Lão muốn hỏi ta chuyện gì?
Thái Thông nói :
- Có phải Trịnh Kiếm Hồng cấu kết với Bích Linh Ma Ảnh đánh chết Thái Trí không?
Đỗ Thu Linh lắc đầu đáp :
- Không có chuyện ấy!
Câu trả lời của nàng rất đơn giản nhưng có hiệu lực kinh khủng, khiến tám vị Chưởng môn biến sắc mặt.
Nhất là Liệt Đương đạo trưởng muốn nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Phong Lưu giáo chủ quét mắt lạnh lùng nhìn Thái Thông và tám vị Chưởng môn cao giọng :
- Đại chưởng môn Thiếu Lâm cũng như tám vị Chưởng môn có mặt ở đây nghe rõ chứ? Tại sao lại đổ tội oan cho người ta?
Thái Thông vẫn làm tỉnh nói :
- Đỗ Thu Linh và Trịnh Kiếm Hồng có mối quan hệ mật thiết với nhau. Hỏi thế, dĩ nhiên cô ta nói là không.
Phong Lưu giáo chủ mỉa mai :
- Để ta bảo nàng dẹp bỏ tình cảm riêng, lấy lý trí ra trả lời.
Phong Lưu giáo chủ đáp :
- Thì ngươi cứ bảo cô ta đi.
Thái Thông hướng qua Đỗ Thu Linh nhìn đăm đăm vào mắt nàng nói :
- Đỗ cô nương, tôi tin cô là người ăn ngay nói thẳng, vậy cô nương nên nghĩ kỹ lại trả lời cho tôi biết: có hay không?
Đỗ Thu Linh không dám nhìn vào đôi mắt lão, vội gầm mặt xuống không đáp.
Thái Thông nghiêm giọng hỏi :
- Sự thật có hay không cô nói đi?
Đỗ Thu Linh đáp :
- Có!
- Cô nghe đây, tôi hỏi một lần nữa, sự thật có hay không?
- Có!
Mọi người đều im phăng phắc.
Trịnh Kiếm Hồng tuy nghe được mà nói không được, chàng tức tối vô cùng, hai mắt chàng đảo lia lịa.
Phong Lưu giáo chủ nhìn Trịnh Kiếm Hồng rồi nhìn Đỗ Thu Linh, không biết nên tin ai là thật.
Đột nhiên bà ta bước tới một bước hỏi Thái Thông :
- Đỗ Thu Linh bị độc “Kỳ Nam Bảo Hương” ngươi đã giải độc cho cô ta chưa?
Thái Thông phá lên cười :
- Há! Há!... “Kỳ Nam Bảo Hương” chữa trị độc chớ không làm độc người bao giờ.
Tám người Chưởng môn cùng đồng thanh nói :
- Phải đó! Nó chỉ trị độc chớ không hại ai cả.
Phong Lưu giáo chủ lẩm bẩm :
- Quái lạ thật! Sao ta không nghe cảm nhận gì về Bảo Hương cả.
Và bà ta nhớ lại Thiếu Lâm tự cũng từng hạ độc hại người, không lẽ “Kỳ Nam Bảo Hương” này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.