Chương 43: Tìm Thiên Sơn Ngọc Dịch
Châu Dụ Tâm
07/05/2013
Chàng đứng ngơ ngác một hồi rồi ngẩng đầu nhìn lên trên cửa động thấy có một lỗ trống kích thước y như chiếc hộp đá chàng cầm nơi tay.
Chàng nghĩ có lẽ sư huynh mình có ẩn ý gì nên mới đặt chiếc hộp ngay đầu cửa. Nhưng không có lệnh sư huynh cho phép làm sao mình dám khám phá. Thôi thì để nó về chỗ cũ vậy.
Bịch! Lại một tiếng vang lên...
Một cục đá khác rơi xuống nữa.
Chàng nhặt lên xem, thì cũng y như chiếc hộp đá trước.
- Lạ thật! Sao hồi trước mình không để ý.
Rồi chàng lại nhớ lúc chàng mới đặt chân lên Thiên Sơn mấy cửa động đều đóng kín, không mở một lần thì làm sao chàng để ý tới cho được. Đến khi học võ thành tài hạ sơn vì quá cấp bách, chàng cũng không để mắt tới.
Bây giờ trở về lại gặp hiện tượng kỳ lạ khiến chàng tức cho mình vô ý vô tứ.
Chàng thầm cười :
- Có lẽ đây là cơ quan bí mật mà ta không biết. Nay mình lại cũng vô ý đụng phải nên nó phát động. Thôi việc gì cũng mặc, vào trong bái lạy nhị vị sư huynh rồi tính sau.
Nghĩ rồi đẩy mạnh cửa động, bước vào trong.
Trước mặt chàng, hại vị sư huynh vẫn ngồi tọa lập, thần sắc không chút gì thay đổi.
Chàng đặt Lý Minh Châu xuống ghế đá, rồi bước tới quỳ trước mặt hai người bái lạy :
- Nhị vị sư huynh, tiểu đệ trở về lạy tạ nhị vị sư huynh. Và xin sư huynh có linh thiêng cho tiểu đệ tìm ra “Thiên Sơn Ngọc Dịch” để cứu tánh mạng cho người bạn.
Thình lình có tiếng trong trẻo từ phía sau lưng chàng truyền lại :
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đã hết rồi mà!...
- Ồ!
Chàng giật mình quay lại nói :
- Em Châu, em đã tỉnh rồi à?
- Vâng!
Thì ra, Lý Minh Châu âm thầm vận công tự hóa giải huyệt và nhìn thấy chàng đang khấn cầu xin “Thiên Sơn Ngọc Dịch” nàng đoán là “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đã hết nên mới nói thế.
Trịnh Kiếm Hồng cười rồi chỉ tay vào hai thi thể nhị vị sư huynh mà nói với nàng :
- Em Châu, đây là pháp thể nhị sư huynh và tam sư huynh của anh.
Lý Minh Châu gật đầu rồi bước tới quỳ lạy :
- Hậu bối xin ra mắt tiền nhân.
Tuy Âm Dương Song Quái đã viên tịch nhưng mắt vẫn mở to như người còn sống đang chú mục vào bàn cờ nghĩ nước để hạ địch thủ.
Lý Minh Châu sau khi nhìn thấy bàn cờ sắc diện vụt biến đổi kỳ lạ.
Nàng nói thầm :
- Ồ! Đây không phải ván cờ thường mà là chiêu thức kiếm pháp.
Nàng càng xem càng điên đầu nhức óc, không sao giải nổi ý nghĩa thâm sâu của nó.
Trịnh Kiếm Hồng liếc thấy nét mặt nàng biểu lộ thần tình kỳ dị lại tưởng “Vô tâm kỳ độc thảo” đang công phạt nàng, vội hỏi :
- Em Châu, em thấy trong người thế nào?
Lý Minh Châu làm tỉnh mỉm cười trấn an chàng :
- Không! Không có gì khác lạ đâu anh. Anh đừng bận tâm hãy nghỉ cho khỏe một chút đi.
Trịnh Kiếm Hồng gượng cười đáp :
- Anh không có mệt mỏi gì đâu. Để anh đi tìm “Thiên Sơn Ngọc Dịch”...
Lý Minh Châu chận nói :
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đâu còn mà anh tìm cho mất công.
- Có lẽ ngoài động dưới mấy lớp tuyết không chừng còn. Thôi, em ở đấy nhé, anh đi thử coi.
Lý Minh Châu vội nói :
- Mà cần nó làm gì chớ?
- Chữa độc cho em, sao em nói lạ thế!
Dứt lời, chàng bươn bả đi ra ngoài.
Lý Minh Châu nhìn theo người yêu cho đến khi chàng khuất dạng sau cánh cửa mới quay lại chăm chú nhìn bàn cờ.
Đột nhiên nàng reo lên :
- Thật là huyền diệu, ly kỳ mà từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua ai có kiếm pháp tuyệt xảo như vậy. Bởi thế, trách sao kiếm pháp anh ấy không giỏi cho được.
Nàng từ từ di động theo từng con cờ luyện tập.
Qua chiêu đầu, không mấy gì khó khăn, nàng luyện qua chiêu thứ hai, thứ ba, thứ tư... rồi đến chiêu cuối cùng.
Đến chiêu này, nàng nghiên cứu mãi, vẫn không sao hiểu thấu phép kiếm thâm trầm của bộ kiếm.
Vì thế, nàng đâm ra luống cuống, vạt áo bị gió phất đánh rơi bàn cờ nghe “soạt” một tiếng. Rồi tiếp theo tiếng “lốc cốc” của con cờ đổ ngổn ngang.
Nàng giật mình kinh sợ, vội vàng cúi xuống nhặt bàn cờ để lên chỗ cũ.
Nhưng tay vừa định đặt bàn cờ xuống thì bắt gặp hàng chữ ghi nơi chỗ bàn cờ :
“Thiên Sơn Ngọc Dịch hết rồi” làm nàng đứng khựng lại, tay chân bủn rủn, người lạnh buốt.
- Thế là hết rồi...
Tiếng than tuyệt vọng của nàng khiến người nghe không khỏi xúc động mạnh.
Nàng ngồi phịch xuống đất như kẻ mất hồn!
Chát!
Bàn cờ trên tay nàng buông rơi về chỗ cũ. Những con cờ lại một lần nữa đổ tháo, văng khua lốc cốc...
Nàng ngồi thừ người bất động.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Trịnh Kiếm Hồng mới quay gót trở về động. Thoạt vào tới cửa thấy tình hình bất ổn, chàng hoảng hốt kêu lớn :
- Em Châu! Em Châu!...
Lý Minh Châu vẫn ngồi im lặng như pho tượng khiến chàng càng thêm lo lắng vội phóng chạy tới, chụp vào vai nàng lắc mạnh :
- Em Châu! Em thấy trong người thế nào?
Lý Minh Châu gượng cười đáp :
- Không việc gì đâu anh.
- Thế sao... sao em thất sắc? Chuyện gì xảy ra hả?
Chợt mắt chàng nhìn thấy bàn cờ đổ tháo, hấp tấp hỏi :
- Có phải em vừa đánh rơi bàn cờ?
- Vâng! Xin lỗi anh vì em vô ý.
Chàng thở ra nhẹ nhõm, cười nói :
- Vậy mà làm anh hết hồn.
Dứt lời chàng đặt lên má nàng chiếc hôn nồng cháy.
- Đó không phải bộ cờ tầm thường đâu em mà là bộ kiếm pháp đó.
Lý Minh Châu cười nói :
- Bởi thế mà em sợ...
- Không sao. Anh thuộc lòng nó rồi. Để anh sắp xếp lại như cũ và chỉ cho em luyện tập.
Lý Minh Châu buồn bã đáp :
- Thôi anh...
- Sao vậy?
- Em không muốn tập.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng buồn và nói thế, chàng biết nàng đang lo rầu vì không có “Thiên Sơn Ngọc Dịch” thì sự luyện tập kia cũng thành vô ích.
Chàng làm ra vẻ bình tĩnh, tay chỉ vào túi áo, cười nói :
- Đố em đoán là vật gì trong túi anh?
- Cần gì mà đoán.
- Ấy, em thử đoán coi mà.
- Nhất định là không phải “Thiên Sơn Ngọc Dịch”.
- Sai rồi!
- Thế, cái gì trong ấy?
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” chớ còn cái gì!
Lý Minh Châu mừng rỡ ngẩng đầu lên hỏi :
- Anh nói thật?
Trịnh Kiếm Hồng liền lấy ra đặt lên tay nàng một lọ màu trắng trong, rồi nói :
- Bây giờ em tin anh chưa?
Lý Minh Châu xem kỹ nhăn mặt nói :
- Anh đừng xí gạt em.
- Anh mà đi dối gạt em sao?
- Anh làm như em ngốc lắm vậy, đến nỗi không phân biệt được cái nào là “Thiên Sơn Ngọc Dịch” sao?
Trịnh Kiếm Hồng bị nàng khám phá, nói tẩy về sự lừa dối của mình, chàng đâm ra lúng túng, ngượng ngùng.
Giây lát nàng lại nói :
- Tuy anh không tìm được “Thiên Sơn Ngọc Dịch”, em cũng đội ơn anh nhiều.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ hỏi :
- Tại sao em lại biết chất này không phải là “Thiên Sơn Ngọc Dịch”.
- Nhị vị sư huynh của anh cho em biết.
Trịnh Kiếm Hồng trố mắt kinh ngạc :
- Em nói gì? Hai vị ấy đã chết làm sao nói được.
Lý Minh Châu chỉ tay lên chỗ để bàn cờ, nói :
- Anh giở bàn cờ lên thì thấy rõ.
Tức thì Trịnh Kiếm Hồng đẩy bàn cờ qua một bên thấy ngay hàng chữ ““Thiên Sơn Ngọc Dịch hết rồi” ghi dưới tảng đá, chàng thất sắc, đứng chết điếng trong lòng.
Chàng nhẹ than :
- Trời ơi! Nếu vậy...
Lý Minh Châu thấy chàng tuyệt vọng cũng không thua gì mình, nàng rơm rớm nước mắt nói :
- Hồng huynh! Người xưa thường nói “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”.
Vậy anh cũng đừng quá thương tâm lo cho em.
Trịnh Kiếm Hồng khổ sở nói :
- Anh không thể bó tay đầu hàng đứng nhìn...
Chàng không đủ can đảm nói ra những lời sau cùng.
Lý Minh Châu tiếp lời :
- Trời đã an bày như vậy, ta làm sao cứu vãn.
Trịnh Kiếm Hồng mím chặt môi, mắt nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Châu nói giọng quả quyết :
- Nhưng anh có cách cãi lại số trời giải độc được cho em.
- Anh! Có cách gì mà trị được độc “Vô Tâm thảo” đâu?
- Em đừng hỏi miễn là em chấp nhận để anh chữa trị cho em là đủ rồi. Sao em có đồng ý không?
- Em muốn biết qua cách ấy.
- Không thể được.
- Vậy, em không đồng ý.
- Anh Hồng! Anh có điên không?
- Điên? Không bao giờ.
Dứt lời, hai ngón tay chàng chìa ra toan điểm huyệt nàng. Nhưng nàng đã có đều phòng, nên thoáng thấy hai ngón tay chàng, nàng vội nhào mình lui ra sau né tránh.
Chàng nghĩ có lẽ sư huynh mình có ẩn ý gì nên mới đặt chiếc hộp ngay đầu cửa. Nhưng không có lệnh sư huynh cho phép làm sao mình dám khám phá. Thôi thì để nó về chỗ cũ vậy.
Bịch! Lại một tiếng vang lên...
Một cục đá khác rơi xuống nữa.
Chàng nhặt lên xem, thì cũng y như chiếc hộp đá trước.
- Lạ thật! Sao hồi trước mình không để ý.
Rồi chàng lại nhớ lúc chàng mới đặt chân lên Thiên Sơn mấy cửa động đều đóng kín, không mở một lần thì làm sao chàng để ý tới cho được. Đến khi học võ thành tài hạ sơn vì quá cấp bách, chàng cũng không để mắt tới.
Bây giờ trở về lại gặp hiện tượng kỳ lạ khiến chàng tức cho mình vô ý vô tứ.
Chàng thầm cười :
- Có lẽ đây là cơ quan bí mật mà ta không biết. Nay mình lại cũng vô ý đụng phải nên nó phát động. Thôi việc gì cũng mặc, vào trong bái lạy nhị vị sư huynh rồi tính sau.
Nghĩ rồi đẩy mạnh cửa động, bước vào trong.
Trước mặt chàng, hại vị sư huynh vẫn ngồi tọa lập, thần sắc không chút gì thay đổi.
Chàng đặt Lý Minh Châu xuống ghế đá, rồi bước tới quỳ trước mặt hai người bái lạy :
- Nhị vị sư huynh, tiểu đệ trở về lạy tạ nhị vị sư huynh. Và xin sư huynh có linh thiêng cho tiểu đệ tìm ra “Thiên Sơn Ngọc Dịch” để cứu tánh mạng cho người bạn.
Thình lình có tiếng trong trẻo từ phía sau lưng chàng truyền lại :
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đã hết rồi mà!...
- Ồ!
Chàng giật mình quay lại nói :
- Em Châu, em đã tỉnh rồi à?
- Vâng!
Thì ra, Lý Minh Châu âm thầm vận công tự hóa giải huyệt và nhìn thấy chàng đang khấn cầu xin “Thiên Sơn Ngọc Dịch” nàng đoán là “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đã hết nên mới nói thế.
Trịnh Kiếm Hồng cười rồi chỉ tay vào hai thi thể nhị vị sư huynh mà nói với nàng :
- Em Châu, đây là pháp thể nhị sư huynh và tam sư huynh của anh.
Lý Minh Châu gật đầu rồi bước tới quỳ lạy :
- Hậu bối xin ra mắt tiền nhân.
Tuy Âm Dương Song Quái đã viên tịch nhưng mắt vẫn mở to như người còn sống đang chú mục vào bàn cờ nghĩ nước để hạ địch thủ.
Lý Minh Châu sau khi nhìn thấy bàn cờ sắc diện vụt biến đổi kỳ lạ.
Nàng nói thầm :
- Ồ! Đây không phải ván cờ thường mà là chiêu thức kiếm pháp.
Nàng càng xem càng điên đầu nhức óc, không sao giải nổi ý nghĩa thâm sâu của nó.
Trịnh Kiếm Hồng liếc thấy nét mặt nàng biểu lộ thần tình kỳ dị lại tưởng “Vô tâm kỳ độc thảo” đang công phạt nàng, vội hỏi :
- Em Châu, em thấy trong người thế nào?
Lý Minh Châu làm tỉnh mỉm cười trấn an chàng :
- Không! Không có gì khác lạ đâu anh. Anh đừng bận tâm hãy nghỉ cho khỏe một chút đi.
Trịnh Kiếm Hồng gượng cười đáp :
- Anh không có mệt mỏi gì đâu. Để anh đi tìm “Thiên Sơn Ngọc Dịch”...
Lý Minh Châu chận nói :
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” đâu còn mà anh tìm cho mất công.
- Có lẽ ngoài động dưới mấy lớp tuyết không chừng còn. Thôi, em ở đấy nhé, anh đi thử coi.
Lý Minh Châu vội nói :
- Mà cần nó làm gì chớ?
- Chữa độc cho em, sao em nói lạ thế!
Dứt lời, chàng bươn bả đi ra ngoài.
Lý Minh Châu nhìn theo người yêu cho đến khi chàng khuất dạng sau cánh cửa mới quay lại chăm chú nhìn bàn cờ.
Đột nhiên nàng reo lên :
- Thật là huyền diệu, ly kỳ mà từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua ai có kiếm pháp tuyệt xảo như vậy. Bởi thế, trách sao kiếm pháp anh ấy không giỏi cho được.
Nàng từ từ di động theo từng con cờ luyện tập.
Qua chiêu đầu, không mấy gì khó khăn, nàng luyện qua chiêu thứ hai, thứ ba, thứ tư... rồi đến chiêu cuối cùng.
Đến chiêu này, nàng nghiên cứu mãi, vẫn không sao hiểu thấu phép kiếm thâm trầm của bộ kiếm.
Vì thế, nàng đâm ra luống cuống, vạt áo bị gió phất đánh rơi bàn cờ nghe “soạt” một tiếng. Rồi tiếp theo tiếng “lốc cốc” của con cờ đổ ngổn ngang.
Nàng giật mình kinh sợ, vội vàng cúi xuống nhặt bàn cờ để lên chỗ cũ.
Nhưng tay vừa định đặt bàn cờ xuống thì bắt gặp hàng chữ ghi nơi chỗ bàn cờ :
“Thiên Sơn Ngọc Dịch hết rồi” làm nàng đứng khựng lại, tay chân bủn rủn, người lạnh buốt.
- Thế là hết rồi...
Tiếng than tuyệt vọng của nàng khiến người nghe không khỏi xúc động mạnh.
Nàng ngồi phịch xuống đất như kẻ mất hồn!
Chát!
Bàn cờ trên tay nàng buông rơi về chỗ cũ. Những con cờ lại một lần nữa đổ tháo, văng khua lốc cốc...
Nàng ngồi thừ người bất động.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Trịnh Kiếm Hồng mới quay gót trở về động. Thoạt vào tới cửa thấy tình hình bất ổn, chàng hoảng hốt kêu lớn :
- Em Châu! Em Châu!...
Lý Minh Châu vẫn ngồi im lặng như pho tượng khiến chàng càng thêm lo lắng vội phóng chạy tới, chụp vào vai nàng lắc mạnh :
- Em Châu! Em thấy trong người thế nào?
Lý Minh Châu gượng cười đáp :
- Không việc gì đâu anh.
- Thế sao... sao em thất sắc? Chuyện gì xảy ra hả?
Chợt mắt chàng nhìn thấy bàn cờ đổ tháo, hấp tấp hỏi :
- Có phải em vừa đánh rơi bàn cờ?
- Vâng! Xin lỗi anh vì em vô ý.
Chàng thở ra nhẹ nhõm, cười nói :
- Vậy mà làm anh hết hồn.
Dứt lời chàng đặt lên má nàng chiếc hôn nồng cháy.
- Đó không phải bộ cờ tầm thường đâu em mà là bộ kiếm pháp đó.
Lý Minh Châu cười nói :
- Bởi thế mà em sợ...
- Không sao. Anh thuộc lòng nó rồi. Để anh sắp xếp lại như cũ và chỉ cho em luyện tập.
Lý Minh Châu buồn bã đáp :
- Thôi anh...
- Sao vậy?
- Em không muốn tập.
Trịnh Kiếm Hồng thấy nàng buồn và nói thế, chàng biết nàng đang lo rầu vì không có “Thiên Sơn Ngọc Dịch” thì sự luyện tập kia cũng thành vô ích.
Chàng làm ra vẻ bình tĩnh, tay chỉ vào túi áo, cười nói :
- Đố em đoán là vật gì trong túi anh?
- Cần gì mà đoán.
- Ấy, em thử đoán coi mà.
- Nhất định là không phải “Thiên Sơn Ngọc Dịch”.
- Sai rồi!
- Thế, cái gì trong ấy?
- “Thiên Sơn Ngọc Dịch” chớ còn cái gì!
Lý Minh Châu mừng rỡ ngẩng đầu lên hỏi :
- Anh nói thật?
Trịnh Kiếm Hồng liền lấy ra đặt lên tay nàng một lọ màu trắng trong, rồi nói :
- Bây giờ em tin anh chưa?
Lý Minh Châu xem kỹ nhăn mặt nói :
- Anh đừng xí gạt em.
- Anh mà đi dối gạt em sao?
- Anh làm như em ngốc lắm vậy, đến nỗi không phân biệt được cái nào là “Thiên Sơn Ngọc Dịch” sao?
Trịnh Kiếm Hồng bị nàng khám phá, nói tẩy về sự lừa dối của mình, chàng đâm ra lúng túng, ngượng ngùng.
Giây lát nàng lại nói :
- Tuy anh không tìm được “Thiên Sơn Ngọc Dịch”, em cũng đội ơn anh nhiều.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ hỏi :
- Tại sao em lại biết chất này không phải là “Thiên Sơn Ngọc Dịch”.
- Nhị vị sư huynh của anh cho em biết.
Trịnh Kiếm Hồng trố mắt kinh ngạc :
- Em nói gì? Hai vị ấy đã chết làm sao nói được.
Lý Minh Châu chỉ tay lên chỗ để bàn cờ, nói :
- Anh giở bàn cờ lên thì thấy rõ.
Tức thì Trịnh Kiếm Hồng đẩy bàn cờ qua một bên thấy ngay hàng chữ ““Thiên Sơn Ngọc Dịch hết rồi” ghi dưới tảng đá, chàng thất sắc, đứng chết điếng trong lòng.
Chàng nhẹ than :
- Trời ơi! Nếu vậy...
Lý Minh Châu thấy chàng tuyệt vọng cũng không thua gì mình, nàng rơm rớm nước mắt nói :
- Hồng huynh! Người xưa thường nói “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”.
Vậy anh cũng đừng quá thương tâm lo cho em.
Trịnh Kiếm Hồng khổ sở nói :
- Anh không thể bó tay đầu hàng đứng nhìn...
Chàng không đủ can đảm nói ra những lời sau cùng.
Lý Minh Châu tiếp lời :
- Trời đã an bày như vậy, ta làm sao cứu vãn.
Trịnh Kiếm Hồng mím chặt môi, mắt nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Châu nói giọng quả quyết :
- Nhưng anh có cách cãi lại số trời giải độc được cho em.
- Anh! Có cách gì mà trị được độc “Vô Tâm thảo” đâu?
- Em đừng hỏi miễn là em chấp nhận để anh chữa trị cho em là đủ rồi. Sao em có đồng ý không?
- Em muốn biết qua cách ấy.
- Không thể được.
- Vậy, em không đồng ý.
- Anh Hồng! Anh có điên không?
- Điên? Không bao giờ.
Dứt lời, hai ngón tay chàng chìa ra toan điểm huyệt nàng. Nhưng nàng đã có đều phòng, nên thoáng thấy hai ngón tay chàng, nàng vội nhào mình lui ra sau né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.