Biên Bức

Quyển 1 - Chương 10

Phong Lộng

20/01/2017

“Tạ lễ ta muốn thật ra không lớn, chỉ cần lúc nào ngươi cũng mang theo thứ này là được.”

————————————

Bạch gia sơn trang nội khẩn ngoại tùng (bên trong canh chặt, bên ngoài nới lỏng), nơi nơi chốn chốn nói là muốn bắt đạo tặc. Nào biết đâu rằng Biên Bức đã bay đi mất, thản nhiên trở về nhà.

Ven hồ Dương Châu, nơi sâu bên trong hai cây liễu rủ xanh rì, mới là gia viên trong giấc mộng của Bạch Thiểu Tình.

“Nương, người lại ra đây?” Bạch Thiểu Tình mặc hắc y bằng tơ lụa, từ trong phòng đi ra. Xiêm y màu đen, hiện giờ đã không còn là loại thô bố như xưa. Y lừa được vô số bí kíp võ công, sao có thể không có chút ít gia tài được.

Phụ nhân cũng đã thay đổi một thân tơ lụa, tản ra khí chất mơ hồ như Thiểu Tình. Nếu không phải là gương mặt bình thường kia, chỉ e cũng là một giai nhân khí chát phi phàm.

“Thiểu Tình, đây là liễu thụ?”

“Vâng, liễu thụ thật đẹp, năm đó nương vẫn nói muốn có liễu thụ trước cửa mà.”

Ngón tay thon gầy nhẹ nhàng vuốt ve cành liễu, phụ nhân mỉm cười, lại lộ ra bất an, “Bạch gia có tin tức gì không?”

Nghĩ đến đám người Bạch gia, Bạch Thiểu Tình cười lạnh, ngữ khí lại vẫn ôn nhu như cũ. “Không có.” Hoặc là sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, Bạch gia chỉ nói đó là đạo tặc.

Đúng là một đám lương tâm cho chó gặm.

“Nương, chúng ta vào nhà đi!” Thấy mặt trời chói chang đã nhô cao, sợ mẫu thân phơi nắng cả ngày dài, Bạch Thiểu Tình thật cẩn thận nâng bà dậy.

Nha đầu Tiểu Thúy đến đỡ lấy, “Thiếu gia, để ta đỡ.”

“Không cần.” Bạch Thiểu Tình lắc đầu, lại hỏi, “Làm cơm xong chưa?”

“Đã xong rồi. Phu nhân thích ăn canh củ sen, phải hầm thêm một lúc nữa mới đủ lửa.”

“Ân, ngươi đi làm đi! Mau quét sân, thường ngày nương hay ngồi trên tảng đá dưới cây liễu kia, tìm một miếng lót che lại, đừng để nó phơi ra nắng.” Thản nhiên phân phó, bộ dáng thật giống một công tử.

“Vâng, ta đi làm ngay.” Nha đầu lanh lợi cực kì sùng bái công tử, ngưỡng mộ nhìn y một cái, vội chạy đi làm việc.

Hạ trùng đê minh, lương phong tống sảng (côn trùng mùa hạ râm ran, gió mát thổi qua dễ chịu).

Cửa gỗ là Bạch Thiểu Tình tự mình chọn, nếu không đẩy ra sẽ lại kêu kẽo kẹt.

Có ai biết để có được một cuộc sống bình thường thế này, y đã phải khổ cực thế nào!

“Nương, trong hồ mới hái mấy củ sen, nương ăn nhiều môt chút.”

“Nương không ăn hết nhiều vậy đâu.” Phụ nhân hạnh phúc mỉm cười, “Thiểu Tình, khi nào thì giúp nương tìm một tức phụ đây?”

Sắc mặt Bạch Thiểu Tình khẽ biến. Trước mặt mẫu thân không có thị lực, là lúc duy nhất y thoải mái, không cần giấu giếm vẻ mặt chính mình.

Tức phụ… Nương có biết con đã làm hại biết bao khuê tú võ lâm, đã không còn tư cách làm phu quân người ta nữa không?

“Thiểu Tình a, trong lòng nương có hai tâm nguyện. Thứ nhất, là hy vọng con sớm ngày tìm được một người tri kỷ. Thứ hai…”

“Thứ hai? Thứ hai là gì?” Bạch Thiểu Tình truy vấn. Cho dù là trân bảo đại nội, ta cũng có thể làm được.

Phụ nhân thở dài, “Thứ hai, đó là cầu ông trời đừng cho bất luận kẻ nào tìm được chúng ta. Ai cũng được, ta không còn muốn nhớ đến chuyện ngày xưa nữa.”

Bà còn chưa biết, chưa đầy hai dặm ngay ngoài gia môn, đã chôn đủ năm thi thể của người trong võ lâm. Với bản lĩnh của Bạch Thiểu Tình, không tìm tới thì không quản; tìm tới cửa, đương nhiên một chưởng kết liễu. Có bao nhiêu người có thể không sợ công lực sáu mươi năm của Kinh Thiên Động Địa hoàn chứ?

Nhưng Bạch Thiểu Tình vẫn cứ bị thương. Đều là do lúc đối chưởng với Trần Văn đánh bậy đánh bạ mà bắt đầu hoài nghi y, nội lực bỗng nhiên phản phệ; cuối cùng tuy đã giết được Trần Văn, còn đang sắp đặt chưa kịp trở tay thì bị Trần Văn chém một đao.

Vết dao dài hai tấc, bây giờ vẫn còn ở trước ngực , dùng tầng tầng lụa trắng băng lại. Cho nên hai ngày nay, y không dám để nương đụng vào trước ngực mình – vạn nhất bị nương nghi ngờ thì biết phải giải thích thế nào đây?

“Thiểu Tình, con cũng uống chút canh đi.” Phụ nhân chậm rãi nói, “Hài tử như con, thông minh lanh lợi đến thế, vì sao từ nhỏ đã phải chịu khổ? Đều tại nương không có bản lĩnh.”

“Nương, đừng nói như vậy.” Bạch Thiểu Tình cầm tay phụ nhân, “Không có nương, Thiểu Tình đã sớm không sống nổi.”

“Nói bậy!”

Bạch Thiểu Tình chăm chú nhìn phụ nhân. Y nói rất thật, cuộc đời thống khổ như thế, khi nhiều lần bị người đặt ở dưới thân tra tấnhưng, y thật sự gần như đã muốn tự sát.

“Vâng, là Thiểu Tình nói bậy, nương đừng tức giận.”

Mỉm cười mới vừa xuất hiện bên khóe môi đã chợt biến mất. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, Bạch Thiểu Tình ấn hai tay lên bàn, nội lực trong cơ thể bỗng nhiên rối loạn, làm huyết mạch y như sôi lên sùng sục.

Đau đớn, lan ra khắp lục phủ ngũ tạng.

“Làm sao vậy?” Dường như cảm giác có gì đó bất thường, phụ nhân xoay mặt qua hướng Thiểu Tình.

“Không có gì, là canh nóng quá.” Cắn môi bình tĩnh trả lời, tay Bạch Thiểu Tình lại bắt đầu run nhè nhẹ.

Phản phệ ngày càng nghiêm trọng, nguyên nhân này không thể tra ra được, là tai họa ngầm đến vô ảnh đi vô tung, làm y bất an. Kinh Thiên Động Địa hoàn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hấp thu hết mà không bị phản phệ?

Ai mà biết được nguyên nhân trong đó.

Hình ảnh Phong Long luôn thản nhiên mỉm cười tự đắc, bỗng hiện lên trước mắt. Bạch Thiểu Tình lập tức lắc đầu, ném hắn ra sau.

Không được nghĩ đến hắn! Nếu có một ngày muốn tìm hắn, cũng là trở về tìm hắn tính toán sổ sách. Phải hung hăng tra tấn hắn, hung hăng đánh hắn, khi dễ hắn…

Hung hăng nghĩ đến vô số thứ, răng lại bất tri bất giác nghiến chặt môi dưới.

“Thiểu Tình?”

“Ân?” Bạch Thiểu Tình đột nhiên ngẩng đầu.

Phụ nhân đã sờ soạng đứng lên, “Ta nên nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng, nương nên ngủ trưa một lúc, chờ đến khi mặt trời không còn gắt thì lại đến ven hồ ngồi.”

Đưa mẫu thân trở về phòng xong, Bạch Thiểu Tình quay về phòng mình. Căn phòng lịch sự tao nhã, mặc dù không phải đại phú đại quý nhưng đã tốt hơn nhiều so với căn phòng ẩm ướt ở Bạch gia.

Y ngồi bên giường, bất tri bất giác vươn tay xuống gối, rút Bích Lục kiếm ra. Vật vừa vào tay đã ấm áp, thật sự là thoải mái. Xanh biếc sáng bóng, tưởng lộ mà không lộ, làm người ta phải thật lòng yêu thích.

Y vuốt ve Bích Lục kiếm, tựa vào bên giường. “Ngươi có biết, chủ nhân của ngươi, đã bị ta phế võ công rồi không?” Như đang nói chuyện với kiếm, lại như chỉ lẩm bẩm một mình. “Bây giờ nhất định hắn hận ta tận xương.”

Dừng một chút, ánh mắt lộ vẻ quật cường, ngữ khí cũng dần dần cứng rắn.

“Hắn đương nhiên hận ta, ta làm sao không hận hắn được?” Ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng không phát giác, trên mặt mình đã có một tầng u buồn bao phủ. “Ta hận chết hắn, cả đời này, hận nhất hận nhất là hắn. Bọn chúng đánh ta mắng ta hại ta khi dễ ta, ta vẫn không hận đến vậy. Đối với ngươi… Đối với ngươi…” Y bỗng có vẻ hối hận, ngơ ngác hồi lâu, lại thở dài, “Ta không nên phế võ công của hắn. Hắn không có võ công, sẽ hệt như kẻ đáng thương, võ công của ta càng ngày càng mạnh, khi dẽ hắn nữa thì được cái gì?”

Y hít vài hơi, không ngờ lại có một ý niệm hiện lên trong đầu, đưa Kinh Thiên Động Địa hoàn còn lại cho Phong Long.

“Đúng vậy! Như thế có thể áp chế hắn, bàn điều kiện, đồng thời cũng có thể khống chế đồng minh võ lâm và Chính Nghĩa giáo, lại có thể khôi phục võ công cho hắn, về sau báo thù càng thêm thống khoái.” Mắt y sáng ngời, đứng lên đi lại vài vòng; lại bỗng nhiên biến sắc, cầm Bích Lục kiếm trong tay ném xuống giường như vừa cầm phải độc xà có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Chát! một tiếng, Bạch Thiểu Tình tự bạt tai mình một cái, sắc mặt trầm xuống, “Bạch Thiểu Tình, ngươi nổi điên à? Lại nghĩ mấy cái cớ để hắn khoi phục công lực. Hắn là kẻ ngươi hận nhất trên đời này, ngươi hẳn là nên hận tại sao hắn không biến thành tên khất cái ven đường, bị mọi người khinh thường, bi mọi người khi dễ mới phải. Nguyện hắn hưởng qua tất cả đau khổ của ngươi, nếm qua tất cả gian nan vất vả mà ngươi đã phải trải qua!” Y nổi giận đùng đùng rống to một lần, lại ngồi xuống.

Một lúc lâu sau, rốt cục y đã bình tĩnh lại.

“Ta đúng là quá nhàn rỗi, lại mienne man suy nghĩ thế này.” Bạch Thiểu Tình bật cười. “Xem ra phải tìm ít chuyện mà làm thôi. Bây giờ bắt đầu, từng bước từng bước thanh toán mấy tên xấu xa đi! Người đầu tiên, chính là Bạch phu nhân độc ác kia. Hừ,, dám ép ta phải gọi ả là nương, ta muốn ngươi phải cầu xin, gọi ta là cha đây.” Nụ cười dữ tợn nở ra trên mặt.

Y lại đến bên giường, cầm lại Bích Lục kiếm vào tay, vuốt ve thở dài, “Ngươi là bội kiếm của hắn, ta sớm nên bị hủy ngươi đi. Nhưng… Nhưng ta vẫn không nỡ. Ngươi cũng là bảo kiếm danh mãn thiên hạ, chém đầu ả nữ nhân kia, chắc hẳn cũng không muốn đâu nhỉ.”

***Màn đêm buông xuống, Tiểu Thúy châm ngọn nến đưa đến phạn thính (phòng ăn).

Trên bàn bốn món một canh, đồ ăn cũng chỉ là thứ bình thường, nhưng hương thơm đã xông vào mũi.

“Nương, ăn cái này một chút. Có ngon không?”

“Ân, ăn ngon.”

“Nương, con có chút việc, chỉ sợ phải rời khỏi nương vài ngày.”

Bích Lục kiếm, đã yên vị trong bọc.

“Thiểu Tình, con phải đi à?”

“Chỉ vài ngày thôi.” Giết Tống Hương Ly sẽ trở về ngay. Nương, ả nữ nhân làm hại người kia sẽ phải chết thảm.

“Vậy… Khi nào thì đi?”

“Đêm nay…” Ánh mắt chuyển tới ngoài phòng, Bạch Thiểu Tình đột nhiên chấn động.

Dưới tấm màn đêm đen, có một bóng người vô thanh vô tức đứng trong đình viện.

“Thiểu Tình?” Phụ nhân kỳ quái, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Thản nhiên nói xong, toàn thân đều bắt đầu run sợ, đôi mắt đen nhánh chăm chăm nhìn bóng người đang tới gần từng bước.

Bóng người dần dần tới gần, cước bộ ổn trọng, thần quang nội liễm. Khuôn mặt quen thuộc kia, bây giờ đã hiện rõ dưới ánh nến.

Sắc mặt Bạch Thiểu Tình tái nhợt, chậm rãi đứng lên.



“Thiểu Tình, có người à?” Người mù luôn rất nhạy cảm.

“Vâng.”

“Là ai?” Phụ nhân có chút lo lắng, “Người của Bạch gia sao?”

Phong Long mở miệng, “Phu nhân, ta không phải người của Bạch gia. Ta là bằng hữu của Thiểu Tình.” Thanh âm của hắn trầm thấp hoa lệ, làm cho người ta có cảm giác an tâm nói không nên lời.

Phụ nhân nhất thời an tâm, “A! Thì ra là bằng hữu của Thiểu Tình. Ngươi muốn cùng Thiểu Tình đi bàn chuyện a?”

Ánh mắt thâm thúy của Phong Long nhìn chằm chằm Thiểu Tình, mỉm cười, “Không sai.”

“Nương, con phải đi bây giờ.” Bạch Thiểu Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, hất mắt với Phong Long, “Tay nải ở trong phòng ta, cùng ta đi lấy.”

“Được.”

“Nương, mấy ngày nữa con sẽ trở lại.”

Phụ nhân gật đầu, “Ân, trời nóng nực, không cần vội vã chạy đi, cẩn thận bị cảm nắng.”

“Vâng, Thiểu Tình đã biết.”

Khẽ gật đầu với Phong Long, hai người một trước một sau ra khỏi phạn thính.

Chân khí quanh quẩn bên người, cổ tay áo khẽ lay, nhưng không hề động thủ, chỉ im lặng đi đến phòng nghỉ.

“Võ công của ngươi vẫn còn?”

“Ngươi cho là có thể phế được ta?”

“Ra sân động thủ lần nữa?”

“Làm khó ngươi hiếu thuận như thế, ta sẽ thành toàn cho tâm nguyện này của ngươi.” Phong Long than nhẹ, “Nhưng nếu chưởng phong của ta làm nương ngươi bị thương, ngươi nhất định sẽ liều mạng với ta.”

“Bất quá là không muốn máu của ngươi làm bẩn chỗ của ta.”

Lấy tay nải, đi về phía cửa vện. Ánh sao sáng tỏ, hai người rõ ràng chuẩn bị một trận chiến, lại đi quá gần nhau, giống như không ai có ý định sẽ đánh bất ngờ. Bạch Thiểu Tình đúng là không nghĩ đến điều đó. Công lực của Phong Long tuy không kém, nhưng dù sao cũng đã từng chịu một chưởng của y; hơn nữa, giờ y đã ăn một viên Kinh Thiên Động Địa hoàn.

Hai người yên lặng đi ở vùng ngoại ô, dưới cơn gió lạnh phơ phất, lại có không khí hài hòa đến không thể tin được.

Bạch Thiểu Tình dừng lại.

“Ngay ở đây đi.” Y thở dài, “Ta thật không muốn giết ngươi.”

Phong Long trêu chọc, “Ngươi giết được ta?”

“Nếu giết ngươi, lòng ta sẽ không yên.” Bạch Thiểu Tình ngửa đầu, lạnh lùng nói, “Một chưởng chấm dứt thì quá hời cho ngươi rồi. Món nợ ngươi thiếu ta, có kiếp sau trả cũng không hết.”

Vừa dứt lời, chân khí cuồn cuộn khắp cả người đã ngưng tụ trong lòng bàn tay. Bạch Thiểu Tình hét lớn một tiếng, thân hình biến đổi đột ngột, một chiêu Phong Vũ Đồng Chu của phái Nga Mi đánh về phía trước ngực Phong Long.

Phong Long không né chỉ nghiêng qua, mỉm cười, giơ tay đỡ. Hai luồng chưởng đều ngưng tụ nội lực, khi chạm vào nhau tạo thành tiếng vang rất lớn.

Bạch Thiểu Tình thử một lần đã biết công lực đối phương rất thâm hậu. Y chưa từng thực sự đánh giá võ công cùng Phong Long, mới thử một lần, nhất thời phát hiện mình quá mức xem nhẹ Phong Long.

Không ngờ với sáu mươi năm công lực của Kinh Thiên Động Địa hoàn, cũng chỉ có thể đấu ngang tay với hắn.

Nhưng giờ phút này muốn rút lui thì đã quá muộn. Bạch Thiểu Tình thầm vận nội lực, muốn thắng bằng một chưởng này. Khí dưới đan điền khí chậm rãi cuộn lên trong bụng, đau đớn lại bất ngờ dâng lên, giống như người bị kẻ nào đó dùng dao nhọn rạch nát nôi tạng.

Lại là phản phệ? Bạch Thiểu Tình thầm cả kinh, nội tức lập tức hỗn loạn. Hoành Thiên Nghịch Nhật công không có nơi đến, lập tức bài sơn đảo hải tuôn ra.

“Ân…” Chịu không nổi nội lực dày vò như vậy, Bạch Thiểu Tình kêu lên một tiếng đau đớn, triệt chưởng (loại bỏ chưởng) lui về phía sau. Huyết khí sôi trào chỗ phế phủ.

Y ngã ngửa ra, rơi mạnh xuống đất. Vừa muốn chống đứng lên, đột nhiên há miệng, ‘phụt’ một tiếng, ói ra máu tươi đầy đất. Nhất thời, hắc y cũng ướt một mảng, dưới ánh trăng phản chiếu ra quang mang quỷ dị.

Nam nhân giày, hiện ra trước mắt.

Bạch Thiểu Tình ngẩng đầu, hung hăng nhìn Phong Long, “Ngươi muốn giết cứ giết! Nếu không phải ta bỗng nhiên bị nội lực phản phệ, ngươi nói thực có thể thắng ta?”

“Tính tình ngang bướng thật a. Không biết phải cho ngươi ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể nghe ngươi cầu xin tha thứ, kêu ta một tiếng ‘đại ca’ đây.” Giơ tay lên, điểm thẳng vào mấy đại huyệt của Thiểu Tình.

Phong Long xoay người, ôm ngang người Bạch Thiểu Tình lên, ngữ khí bỗng nhiên biến thàng vô cùng thân thiết, “Thiểu Tình, ngươi có biết vì sao công lực lại phản phệ không?”

Sớm đoán được trong đó có kỳ quái, thấy Phong Long tự tiếu phi tiếu như thế, Bạch Thiểu Tình tức giận, “Hừ, còn không phải quỷ kế của ngươi?” Kinh Thiên Động Địa hoàn kia cũng không biết bị hắn động tay động chân gì nữa. Đáng hận mình cũng coi như có kiến thức uyên bác, vậy mà vẫn hắn lừa.

“Kinh Thiên Động Địa hoàn, ta không hề tay động chân gì cả. Chẳng qua là võ công của Băng Cơ công chúa kia vốn là chí hàn chí âm.” Tay Phong Long tiến vào vạt áo Bạch Thiểu Tình, lấy ra một vật, trêu tức nói, “Ngươi giữ thứ này trong người, lại ăn Kinh Thiên Động Địa hoàn chí hàn chí âm, sao có thể không xảy ra chuyện được. Chuyện nội tức, không được sơ sẩy chút nào cả.”

Bạch Thiểu Tình định thần lại, thấy thứ Phong Long cầm, đúng là Huyết Liên tử mà ngày đó hắn đưa cho mình! Đột nhiên nhớ tới, Phong Long đã nói Huyết Liên tử chí dương chí cương, cho nên có thể khắc chế tất cả xuân dược.

“Nếu ngươi đã vứt nó đi, hôm nay chắc chắn ta phải khổ chiến một phen mới có thể thắng ngươi.” Phong Long lộ ra nụ cười xấu xa, “May mà ngươi vẫn nghĩ đến ta, không đành lòng ném thứ ta tặng cho ngươi, còn mang theo bên mình. Huyết Liên tử ảnh hưởng đến công lực của Kinh Thiên Động Địa hoàn, bất âm bất dương, không lạnh không nóng, đương nhiên là khổ hại chính mình; lai đụng phải Hoành Thiên Nghịch Nhật công chí cương chí dương của ta, sao có thể không bại?”

Tiếng cười khẽ của Phong Long lọt vào tai, Bạch Thiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi… Ngươi đúng là tên tiểu nhân đê tiện!” Thầm hận chính mình vì sao không mau mau ném Huyết Liên tử đi cho rồi.

Trận bại hôm nay, không ngờ lại chỉ vì một viên Huyết Liên tử.

Phong Long chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiểu Tình, chậm rãi thu lại nụ cười, trầm giọng nói, “Tiểu Biên Bức nhi, ngươi đối với ta cũng đủ nhẫn tâm. Lần này rơi vào tay của ta, nên nhanh nhanh nghĩ xem phải hống cho ta vui vẻ thế nào.” Ngón tay bắn ra, điểm lên thụy huyệt của Bạch Thiểu Tình, xoay người đi về hướng hắc ám.

******Sắc trời dần sáng.

Nệm mềm mại, nằm xuống rất thoải mái.

Bạch Thiểu Tình nằm lõm vào nệm – căn phòng này chắc chắn có điều huyền diệu gì đó, mới có thể làm người ta không hề thấy nóng bức dù cho đang ở giữa hè.

Y đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt. Cho dù là ai đi nữa cũng không nhận ra y đã tình, hơn nữa não bộ cũng không ngừng hoạt động.

Đã tỉnh mà giả vờ ngủ, kỳ thật cũng là một loại bản lĩnh không dễ dàng học được. Ngươi phải không chuyển động mắt, lông mi cũng không rung, hô hấp không thể hỗn loạn, thân thể không thể cứng ngắc.

Bên cạnh y, có một thân thể ấm áp, còn cả một cánh tay rắn chắc đang quấn lấy y.

Ngoại trừ Phong Long, còn có thể là ai nữa?

Bạch Thiểu Tình nhắm mắt lại. Mũi y rất thính, có thể nhận biết những người khác nhau chỉ bằng mùi, vô luận là nam nhân hay nữ nhân. Loại bản lĩnh này không biết là do trời sinh, hay là do được từ từ dưỡng thành.

Nam nữ vội vàng đi qua đời y không ít; nhưng chỉ có Phong Long, hương vị của hắn là kỳ lạ nhất.

Mùi trên người hắn, tựa như rát bá đạo, không ai có thể bì nổi; nhưng cũng có vẻ gì đó ôn nhu đến không thể lý giải, làm người ta an tâm đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngươi hận, hận không thể giết hắn, nhưng đến khi phải xuống tay thì lại cảm thấy nếu cứ một đao giết hắn, vậy chẳng phải quá mức hời cho hắn rồi sao.

Ngươi sợ, sợ đến kinh hoàng. Hắn lại không hề kiêng kị ôm ngươi ngủ như vậy, mỗi câu mỗi tiếng đều là ‘tiểu Biên Bức nhi’.

Lúc này hắn ngủ rất say, nhưng ngay sau khi tỉnh lại sẽ không biết lại ghĩ ra biện pháp gì, gây sức ép cho ngươi chết đi sống lại.

Bạch Thiểu Tình liều mạng nghĩ, trong đầu toàn là kẻ đáng giận lại đáng hận này; nhưng lại cố tình không nghĩ đến chuyện, với người này thì rốt cuộc là thoát càng xa càng tốt, hay là ở lại bên hắn, đấu đến ngươi chết ta sống mới tốt.

Dây dưa bên người, vốn là kẻ quật cường nhất.

“Ngươi còn chưa giả vờ đủ à?” Bên người truyền đến thanh âm trầm thấp lười biếng, có loại từ tính nói không nên lời. “Ta đã từng nói, không thích có người giả vờ trước măt ta.”

Bạch Thiểu Tình thở dài. Y mở mắt, quay đầu, chống lại ánh mắt tâm thúy của Phong Long.

“Ngươi tỉnh từ lúc nào?”

“Ngay lúc ngươi vừa tỉnh.”

Hình ảnh hai người gắn bó ở trên giường, bỗng nhiên làm cho Bạch Thiểu Tình không thoải mái. Y quay đầu, “Ta muốn ngồi dậy.” Nhưng chỉ vừa động thân đã yếu ớt ngã xuống.

Phong Long chăm chú nhìn y giãy dụa ngã xuống, không thể nào ngồi dậy được. “Hôm qua mới nuốt Huyết Liên tử, nếu hôm nay ngươi mà ngồi dậy được, ta sẽ gọi ngươi là sư phụ.”

Bạch Thiểu Tình trừng mắt. Quả thật cả người y vô lực, nhưng không phải mệt, mà là tứ chi không có chút khí lực nào, chút ít mảy mảy cũng không.

Phong Long tà khí địa cười, cúi người cắn môi Thiểu Tình, “Không qua ba ngày, ngươi đừng hòng mơ tưởn rời khỏi chiếc giường này.”

“Ba ngày?” Bạch Thiểu Tình nhíu mi, “Khi nào ta mới có thể về gặp nương?”

“Không có sự cho phép của ta, ngươi không thể gặp nương ngươi.”

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng đánh giá hắn, lại thả lỏng đường cong cứng ngắc trên mặt, khóe môi hơi cong lên, “Tất cả nghe theo đại ca phân phó.”

“Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Bằng mặt không bằng lòng, chính là thứ ngươi rành nhất.” Phong Long giơ tay, tung ra một kích trên không, âm thanh thanh túy vang lên.

Mành xốc lên, một người thướt tha đi vào.

“Giáo chủ.” Thanh âm thanh thúy, lanh lợi hành lễ.

Bạch Thiểu Tình kinh ngạc, “Tiểu Thúy?”

Tiểu Thúy vẫn là bộ dáng Tiểu Thúy ngày trước; nhưng khi ngẩng đầu cười lại tản mát ra hàn khí quỷ dị khiến người ta phải lạnh cả người.



Nhìn tiểu nha đầu luôn tín nhiệm bỗng nhiên trở nên như thế, Bạch Thiểu Tình rét run cả người, rồi sau đó thở dài, “Ngươi là người của Chính Nghĩa giáo?”

“Đúng vậy, nhưng Tiểu Thúy không phải.” Tiểu Thúy hì hì cười, tay đưa lên, dùng tay áo che khuất mặt; đến khi buông ra đã trở thành bộ dáng khác. Lông mày thanh mảnh, mắt như hoa đào kiều mị động lòng người. Nàng cười nói, “Ta là Thủy Vân Nhi, là một trong hai đại thị nữ bên người giáo chủ.”

Phong Long vuốt ve sau gáy Thiểu Tình, trầm thấp cười nói, “Tỷ tỷ của nàng là Thủy Nguyệt Nhi, thông minh khéo tay, hầu hạ nương ngươi, chắc chắn sẽ làm nương ngươi vừa lòng đẹp ý hơn cả Tiểu Thúy.”

Thị nữ ven hồ ngày đó đã bị kẻ khác thay thế, chỉ có vị chủ nhân mù vẫn chưa phát giác.

“Ta cùng tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi, từ nhỏ đã hầu hạ giáo chủ. Sinh đôi thông tâm, tình hình lão phu nhân bên kia mạnh khỏe hay không, Thủy Vân Nhi lúc nào cũng có thể nói cho Biên Bức công tử.”

Bạch Thiểu Tình cười lạnh, “Nếu ta có chút dị động, hẳn là ngươi và tỷ tỷ ngươi tâm linh tương thông, hẳn là sẽ kêu nàng lập tức hạ thủ?”

Thủy Vân Nhi không sợ ánh nhìn sắc nhọn của Bạch Thiểu Tình, che miệng cười nói, “Có giáo chủ ở đây, Biên Bức công tử sao lại có dị động được chứ?”

Phong Long cười ha ha, “Uổng cho tiểu đông lợi như ngươi, có ta ở đây, tiểu Biên Bức nhi sao lại không ngoan cho được?” Một tay chống dầu, nghiêng người nằm trên giường, nâng cằm Bạch Thiểu Tình lên, cúi người khẽ hôn.

Bạch Thiểu Tình toàn thân vô lực, ngay cả lắc đầu cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng, chỉ có thể trơ mắt mặc hắn khinh bạc.

Khóe môi Thủy Vân Nhi nhếch lên, thức thời lui ra sau rèm.

“Ta đã cam chịu, vì sao ngươi còn muốn dùng nương áp chế ta?”

“Ta nào có. Tiểu Thúy là nha đầu thôn dã, làm sao biết hầu hạ hơn so với Thủy Nguyệt Nhi được chứ.” Phong Long cắn cắn môi t, thấy không đủ, chuyển qua một bên, bỗng nhiên cắn mạnh lên vành tai Thiểu Tình, “Với lại, ngươi thật sự cam chịu?”

“Hừ, còn lâu ta mới tin lời dối trá của ngươi.”

“Ta cũng vậy.”

Nụ hôn nồng nhiệt ào ào mà đến giống như nội lực cuồn cuộn không ngừng của Phong Long, Bạch Thiểu Tình bị cuốn lấy nhiều lần đến mức không thở nổi.

“Qua ba ngày, ta sẽ bắt đầu đích thân dạy ngươi Hoành Thiên Nghịch Nhật công. Ngươi phải hảo hảo dụng công, đừng cô phụ tâm huyết của ta.”

“Đại ca chịu dạy là tốt rồi.” Chờ ta học thành, sẽ tìm ngươi tính sổ.

“Ba ngày này, ta sẽ từ từ điều dưỡng căn cơ cho ngươi.” Bên môi Phong Long mang nét cười, “Cũng sẽ hảo hảo nhận thức tìm hiểu tiểu Biên Bức nhi của ta. Mỗi một tấc thân thể ngươi, ta đều phải xem thật tỉ mỉ…”



Ti y (đồ bằng lụa) màu đen, dưới ánh mắt nóng rực như lửa, chậm rãi trượt xuống.

Da thịt, mỗi phân mỗi tấc, đã lõa lồ lộ ra.

Ba ngày, có đôi khi làm cho người ta cảm giác, như đã trải qua ba năm.

Đối với Bạch Thiểu Tình mà nói, ba ngày nay còn dài hơn cả ba năm.

Y đã gặp mỹ nam tử Tây Kiều Phong Khinh Dương luôn mỉm cười nhẹ như gió thoảng, đã nghe qua tiếng rên rỉ của hoa khôi đệ nhất ngũ hồ Dương Lạc Ca, biết Hách Vô Nhai tàn ngược của Thiên Sơn, hưởng thụ đôi môi thơm của Phiêu Hoa cung chủ.

Còn có cái gì còn chưa biết đâu?

Nhưng ba ngày này, Bạch Thiểu Tình chợt phát hiện, kiến thức của mình thực sự quá nông cạn.

Thì ra, thế gian này có nụ cười nhẹ còn mê hoặc lòng người hơn cả Phong Khinh Dương, còn có kẻ tàn ngược hơn cả Hách Vô Nhai, còn có nụ hôn làm lòng người phải nhộn nhao hơn cả Phiêu Hoa cung chủ.

Còn tiếng rên rỉ còn hơn cả Dương Lạc Ca, lại được phát ra từ chính đôi môi mình.

Khi nghe mình rên rỉ, lần đầu tiên Bạch Thiểu Tình mới biết, thì ra mình cũng sẽ có lúc động tình. Mà phía sau của mình, chắc hẳn cònhưng xinh đẹp mỹ lệ gấp hàng ngàn hàng vạn lần trước đây.

“Thiểu Tình, ngươi thật đẹp.” Ngay cả Phong Long cũng tán thưởng như vậy, “So với ta tưởng tượng còn đẹp hơn.”

Đôi mắt trong sáng nửa khép nửa mở, Bạch Thiểu Tình đáng thương lại nhu thuận nằm ngửa trong cánh tay Phong Long.

Y đáng thương, là bởi vì không thể động đậy; nhu thuận, cũng là bởi vì không thể động đậy. Tựa như mỗi lần y gặp được Phong đại giáo chủ này, đều đã biết sẽ rơi vào kết cục mặc người làm.

“Ta đã giúp ngươi đả thông nhâm mạch, ngươi sẽ đáp lại ta thế nào?”

Bạch Thiểu Tình cười khổ.

Trong lòng y không ngừng cười khổ, trên mặt lại lộ ra ánh hồng mờ ám, mị nhãn như tơ.

Bên môi, là tiếng rên rỉ như túy sinh mộng tử (cơn say mơ màng), giống như người dang chết khát, cầu xin người ta có thể dùng một giọt nước để cứu mạng mình.

Phong Long không dùng xuân dược; hắn không cần dùng dược, chỉ cần vài thủ pháp độc môn là đã có thể làm Bạch Thiểu Tình muốn sống không được. Nói đến tà môn ma đạo, Phong Long thật không hổ là giáo chủ tà giáo đệ nhất giang hồ.

Thanh âm Phong Long, trầm thấp ôn hòa, giống như cơn gió mát khẽ lướt qua cửa sổ. “Tạ lễ ta muốn thật ra không lớn, chỉ cần lúc nào ngươi cũng mang theo thứ này là được.” Một chiếc chuông khéo léo tinh xảo hiện ra trước mắt Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình nhìn lướt qua, trái tim băng giá.

Chuông thì không có gì phải sợ, cái đáng sợ chính là nụ cười quỷ dị bên môi Phong Long.

Bàn tay thô ráp, vuốt ve an ủi nơi hạ thân của Bạch Thiểu Tình. Tình dục vẫn đang quản quanh trong cơ thể, vì nghênh đón những cái vuốt ve khe khẽ ấy mà run rẩy không thôi.

“Ngươi muốn ta chạm vào ngươi?” Phong Long cười nhẹ, “Vậy ngươi cầu ta đi!”

“Ân… Ân…” Bạch Thiểu Tình rên rỉ, thoáng chốc đã dồn dập thở, nhưng vẫn không mở miệng cầu xin hắn.

“Hai ngày, ngươi chẳng lẽ thật sự có thể nhịn được ba ngày?”

“Ô… Ô ô…”

Phong Long lắc đầu, vẻ mặt lười biếng, ánh nhìn cực tuyệt chợt lóe lên trong mắt. Hắn cười nói, “Mặc kệ ngươi cầu hay không, cứ đeo vật của đại ca tặng ngươi trước đã!” Cầm nơi đang cao cao dựng thẳng.

Phân thân xinh đẹp ngay cả một nếp gấp nhỏ cũng không có, màu sắc tươi đẹp, giống như nơi khác trên cơ thể Bạch Thiểu Tình, không thể bắt bẻ lấy một lỗi nhỏ. Trên đỉnh, là chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy ra.

Phong Long dùng tay đụng nhẹ vào trên đỉnh một chút, thân thể trần trụi trong lòng lập tức run lên.

“Thật mẫn cảm.” Tiếng cười đầy từ tính trầm bồng trong phòng.

Giây tiếp theo, tiếng cười bị âm thanh đau đớn và thở dốc cắt đứt.

“A! Ô ô…” Thân thể Bạch Thiểu Tình căng cứng, đầu ngửa ra sau, cái cổ thon dài duyên dáng làm người ta không thể kháng cử.

Theo sợi dây đồng nhỏ, chiếc chuông xuyên thẳng qua phần đỉnh phân thân. Thân thể run rẩy làm chiếc chuông vừa được đeo vào cũng phát ra âm thanh thanh thúy theo từng cử động nhỏ.

Linh, linh…

Phong Long cười nhạt, tuy ôn nhu tuấn mỹ nhưng lại có ma lực đáng sợ hơn cả khi nãy. “Đau không? Không sợ, đại ca ở đây.” Cúi người, in xuông đôi môi tiểu Biên Bức nhi.

Thần kỳ, nụ hôn cường bạo lại ngọt ngào này lại làm người ta cam nguyện sa vào. Bạch Thiểu Tình không cam lòng. Vì sao y bị hôn nhưng lại cảm thấy cái đau đớn kia thoáng chút giảm xuống?

Hai ngày, y giống như con thuyền đơn độc giữa biển khởi, lăn lộn theo cảm xúc của Phong Long, có loại nhu tình mật ý nói không nên lời, lại thấp thoáng đau đó là tra tấn đáng sợ.

Một tay Phong Long không biết đã đặt lên lưng y từ khi nào, nhiệt lưu từ từ lan ra. Bạch Thiểu Tình biết, hắn đang giúp mình đả thông đốc mạch.

Đả thông hai mạch nhâm đốc, vốn chính là ước vọng của kẻ luyện võ. Chỉ có như vậy mới có thể gia nhập vào hàng ngũ cao thủ, mới có thể bước lên một bước cao hơn. Nhưng thiên tư có hạn, bao nhiêu người đã phải tiêu phí cả đời mà vẫn không thể đạt được bước này.

Mà kẻ bị vây vào giao đoạn này, đều vô cùng gian khổ, phải cẩn thận từng bước, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng mình, lại trắng trợn nằm trong ngực Phong Long, bị hắn vừa tùy ý khinh bạc đùa bỡn, lại vừa vận chuyển công lực.

Phong Long cười khẽ, một tay hắn để sau lưng Thiểu Tình vận công, một tay lại thản nhiên vuốt ve phân thân đã dựng thẳng của y. Nhẹ nhàng búng một cái, chiếc chuông phát ra âm thanh thanh thúy, người trong ngực cũng vì nhục nhã và khích thích mà kịch liệt run rẩy.

Tiểu Biên Bức nhi của hắn nhất định hận chết hắn.

Nhưng làm sao hắn có thể không giật mình vì tiểu Biên Bức nhi quật cường này được chứ. Hắn dùng ít nhất bảy loại bí thuật, từng loại trong bảy loại bí thuật này hắn đều đã tự mình thử qua; nhưng cho tới bây giờ, chưa ai có thể sống được đến thời gian dài như vậy.

“Tiểu Biên Bức nhi, kiên cường thật a.”

Nghe vậy, Bạch Thiểu Tình cơ hồ không mở nổi mắt được mà nhìn Phong Long, không rõ đây là châm chọc hay là tán dương.

Phong Long thở dài, “Ngươi có biết, càng kiên cường người càng dễ chết yểu không?” Nếu không phải vẫn âm thầm dùng Hoành Thiên Nghịch Nhật công bảo vệ tâm mạch cho Bạch Thiểu Tình, Bạch Thiểu Tình ngay cả bốn loại bí thuật đầu cũng không qua được.

Phải biết rằng, ăn xong Kinh Thiên Động Địa hoàn và Huyết Liên tử, nguyên khí của Bạch Thiểu Tình vốn đã đại thương.

Bàn tay ấm áp cầm khí quan nóng rực của Bạch Thiểu Tình, nhiệt độ bàn tay để trên lưng y dần tăng lên. Nhận thấy Bạch Thiểu Tình bất giác thở dốc, ánh mắt ngập nước chứa đựng nỗi run rợ nồng đậm trong lòng.

Lần này là thứ gì tra tấn giày vò?

Phong Long âm trầm nhìn y. Đường cong nơi chiếc cằm gầy yếu kia vẫn quật cường như cũ, đôi mắt ngập nước lại đáng yêu như không chịu nổi kích thích dù nhỏ nhoi đến đâu đi nữa. Hai loại cá tính hoàn toàn khác biệt đến mức mâu thuẫn, lại cùng hiện lên trên một gương mặt, lại có sự hài hòa đến không tưởng nổi.

“Không ngờ Bạch gia lại có một Tam công tử như ngươi.” Phong Long chậc chậc lắc đầu, đôi mày anh tuấn nhíu lại, đột nhiên thay đổi tâm ý, bàn tay đang nóng lên vì âm thầm vận nội công dần khôi phục nhiệt độ bình thường, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình Thiểu Tình, cười nói, “Một ngày một đêm náo loạn đã là hai ngày rồi, cho dù ngươi không phiền nhưng ta cũng mệt mỏi.”

Hắn đặt Bạch Thiểu Tình vẫn còn đang ngơ ngẩn vào chăn ấm, cúi đầu nhìn kỹ, “Xinh đẹp đến bao nhiêu! Mỗi nơi mỗi chỗ đều có ấn ký của Phong gia.”

Chỉ vì một câu này mà ánh mắt Bạch Thiểu Tình lại bắt đầu sắc bén.

“Nghỉ ngơi đi! Ngày mai là ngày thứ ba, để cho Thủy Vân Nhi giúp ngươi mát xa một chút, khơi thông kinh lạc.” Phong Long tùy ý nói một câu, ngã người nằm xuống cạnh Bạch Thiểu Tình, tay vươn ra, kéo y vào lồng ngực, ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook