Quyển 2 - Chương 14
Phong Lộng
20/01/2017
Ba ngày sau, Mạc Thiên Nhai Phong gia.
Vẫn tinh không vạn lí (trời không gợn mây) như trước.
Trong đại sảnh, ti trúc vang vọng.
“Chỉ sợ người vô tình, lo gì tình duyên đoạn, biệt ly sinh tử cùng giày vò thống khổ. Phá vỡ chân diện giam nhốt tình, tiền nhân hậu quả thùy nhân duyên [1]…”
Múa có thiên ma chi tư, ca có liệt thạch chi âm, xướng tẫn nhân sinh bách thái. (dáng múa như thần như ma, tiếng hát như âm thanh đá nứt, lời ca như gói gọn tất cả sắc thái đời người.)
Phong Long thản nhiên ngồi trên ghế dựa, nghe thuộc hạ phía sau cấp tốc bẩm báo.
“Đốt?” Nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trên đài, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp.
“Vâng, cháy sạch không thừa một chút.”
Trong mắt Phong Long hằn lên ý cười. “Bạch gia cũng đốt, chỗ ở Dương Châu cũng đốt, chẳng lẽ y phóng hỏa phóng đến nghiện rồi? Thủy Nguyệt Nhi thế nào?”
“Không ngờ y có thể khống chế Phong hộ pháp, điểm huyệt đạo của Phong hộ pháp rồi ném ra ngoài cửa. Sau khi phóng hỏa rồi lại mang nữ nhân kia rời đi.”
“Thủy Nguyệt Nhi võ công không kém, lại bị y khống chế?”
Hắn chỉ khẽ nhướng mày, thuộc hạ đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
“Phong hộ pháp vốn có thể địch được, nhưng chủ nhân hạ lệnh không thể làm tổn thương đến y và nữ nhân kia, cho nên Phong hộ pháp mới xuống tay lưu tình. Không ngờ y lại xuất ra Cửu Phương Thần Long…”
Phong Long a một tiếng, mày rậm nhíu lại. Vung tay lên, tiếng ca múa lập tức im bặt, đám người trên đài dừng lại mọi động tác, nhất tề hành lễ, lưu loát lui xuống.
Người trong sảnh đã đi hết, chỉ còn lại hai người.
“Hắn biết được Cửu Phương Thần Long từ đâu?”
“Này…” Thuộc hạ cúi đầu càng thấp, “Thuộc hạ không biết.”
Phong Long đứng lên, chậm rãi bước thong thả đến trước đài, ngưng thần một lát, lại bật cười, “Người này, cái gì cũng có thể lấy được.” Mỉm cười một lát, quay đầu hỏi, “Thủy Nguyệt Nhi bây giờ thế nào?”
“Bị Cửu Phương Thần Long thương tổn, không dược nào giảm đau được. Mặc dù không có trở ngại, nhưng đau đớn khó nhịn, chỉ sợ phải chịu đựng một hai ngày. Không chỉ Phong hộ pháp, tựa hồ Thủy hộ pháp cũng không khoẻ.”
Phong Long gật đầu nói, “Tỷ muội các nàng đồng tâm, cũng khó trách. Ta đã biết, y trộm Cửu Phương Thần Long là muốn đối phó với Thủy Vân Nhi, đánh bậy đánh bạ thế này cũng cứu được mẫu thân y. Ha hả, tiểu Biên Bức ngươi giỏi lắm.”
Hắn cười một lát, sắc mặt dần dần ngưng trọng, lại nhẹ giọng thở dài.
Thuộc hạ không biết trong lòng chủ tử cao thâm khó dò này nghĩ gì, chỉ cẩn thận cúi đầu chờ phân phó.
“Tra được hành tung của y không?”
“Các nơi đều đã bố trí xong. Nhưng y vốn là cao thủ giấu tung tích, chỉ sợ phải qua koanrg vài ngày…”
Phong Long lắc đầu, “Muốn tìm y không khó. Nương y có bệnh trong người, không có Thủy Nguyệt Nhi ở bên dùng dược áp chế, sẽ nhanh chóng phát bệnh thôi. Nương y bị bệnh, chắc chắn y sẽ đi tìm dược.” Phong Long đề bút, rồng bay phượng múa viết xuống mấy chữ, đưa cho thuộc hạ.
“Phân phó dược phô các nơi chú ý, có người mua những phương thuốc này thì cứ cẩn thận đi theo là được. Nhõ kĩ, khinh công của y rất lợi hại, tìm người đáng tin đi lo liệu, đừng để y lại không thấy bóng dáng.”
“Vâng.” Thuộc hạ tiếp nhận phương thuốc, nhẹ chân nhẹ lui ra.
Trong khách thính rộng lớn, chỉ còn lại mình Phong Long.
Hắn khoanh tay đứng đó, đảo mắt nhìn quanh.
Ngoài cửa sổ, có thể thấy cành liễu xanh biếc rủ xuống hồ nước. Bạch Thiểu Tình ngày ấy thích nhất nơi đó, cứ đứng dưới gốc cây mà ngẩn người. Bóng dáng cô đơn mảnh khảnh, làm cho người ta hận không thể ôm y vào ngực, hung hăng đè ra hôn, ép chặt vòng eo mềm mại như cành liễu kia đứt gãy.
“Tiểu Biên Bức nhi, đôi cánh của ngươi mỏng như vậy, vì sao cứ muốn bay đến nơi xa?”
Hắn cảm thán, cây quạt trong tay phạch! một tiếng xòe ra. Tiếng ca trầm thấp thuần hậu, quẩn quanh trong sảnh.
“Cuốn liêm không lời, ai biết tơ sầu ngàn vạn. Sợ thiều quang (cảnh xuân tươi đẹp) vô chủ, ngầm thúc giục xuân đi…”
*****Tiếng vó ngựa đát đát.
Hoa núi rực rỡ ngập tràn, sơn cốc yên tĩnh, có một chiếc xe ngựa buông mành chậm rãi đi đến.
Giữa hè, hán tử đánh xe lại áo dài tay, còn mang một đôi bao tay đen từ vải thô; từ xa vừa thấy, tựa như cả người đều bị bao chặt lại. Trên đầu y đội một chiếc nón rơm khá rộng, che mất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy chút cằm.
Nhưng phần cằm lộ ra lại trắng nõn đến vậy, có thể đoán được hắc y nhân dưới mũ rơm kia hẳn là rất xinh đẹp.
Càng đi sâu vào trong, vết chân càng hiếm thấy. Hán tử một đường cẩn thận đánh xe ngựa chạy nhanh, xe đến trước núi, rốt cuộc cũng phải dừng lại, quay đầu nói, “Nương, không còn đường nữa, chúng ta xuống xe đi!”
Thanh âm thuần hậu êm tai, đúng là chất giọng tốt.
“Ừ.” Thanh âm của phụ nhân, mang theo vẻ mệt mỏi miễn cường, từ trong mành lọt ra.
Bạch Thiểu Tình nhảy xuống xe, vén mành lên. Một tay cầm lấy tay nải nằng nặng, buộc chặt trước ngực. Một tay gỡ mũ rơm và bao tay xuống.
Từ đây trở đi đã là núi sâu rừng thẳm, không cần phải ba che bốn đậy.
“Nương, con đỡ người.”
Phụ nhân được nâng xuống xe bỗng nhiên xua tay, “Chờ một chút.” Mắt bà không nhìn thấy, con ngươi xoay chuyển một vòng, trong lời nói hiện rõ vẻ kinh hỉ, “Thiểu Tình, đây là nơi nào?”
Bạch Thiểu Tình với hình dáng tuấn mỹ, khi cười càng động lòng người.
Y nhịn ý cười, nói, “Nương, người đoán thẻ xem.”
Phụ nhân vươn tay sờ sờ tại chỗ, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, sờ sờ tảng đá dưới chân, lẩm bẩm nói, “Thật là kỳ quái, mùi của nơi này, lại giống hệt như chỗ ta ở trước đây.” Quá mức kích động, ánh mắt trống rỗng của bà bỗng nhiên ẩn ẩn ánh hào quang.
Bạch Thiểu Tình nâng bà dậy, “Nương, con không biết nơi này có phải nơi nương ở trước kia hay không. Nhưng nơi này có hoa khắp núi, đi sâu vào trong còn có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có một triền dốc, trên dốc có rất nhiều hoa nguyệt quế, rất giống nơi nương kể cho con nghe khi trước.”
“Hoa rừng? Dòng suối nhỏ? Nguyệt quế?” Phụ nhân kích động bắt lấy tay Bạch Thiểu Tình, “Hoa nguyệt quế ở đâu? Mau, đưa ta đi nhìn xem.”
Mùi hương quen thuộc của nguyệt quế truyền vào mũi. Chuyện ngày xưa cũ, như chợt ùa về.
Ngày đó hoa rừng rực rỡ, bà nhớ rõ vị trí từng mùi hoa, biết đứng chỗ nào chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào đám hoa rừng nở rộ.
Lúc đó cha nương vẫn còn, bọn họ cũng không nói bà mà mỹ nhân người gặp người thích, chỉ nói cứ ở trong núi này rồi sẽ gặp được một nam nhân đáng để yêu thương.
Ngày đó tình đậu chưa khai (chưa biết tình yêu nam nữ), bà thoải mái nằm trên giường trúc nhỏ, ngửi mùi nguyệt quế, vô ưu vô lự.
Sau khi cha nương mất, thanh sơn lục thủy này chưa hề lừa dối đôi mắt mù lòa của bà, hoa vẫn tỏa hương, trái cây vẫn có bốn mùa.
Nếu ngày đó chưa từng kết bạn với Bạch Mạc Nhiên, có thể sống hết quãng đời còn lại nơi này thì thật tốt.
.
“Là nơi này.” Phụ nhân kinh ngạc nói, “Thiểu Tình, chính là nơi này. Hảo hài tử, làm sao con timd được nơi này? Nương là người mù, ngay cả chỗ mình ở tên gì cũng không biết.”
“Nương, nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì có tên. Con cũng chỉ ngẫu nhiên tìm được thôi.” Thản nhiên một câu, giấu hẳn ánh mắt tuyệt vọng và oán hận trước khi Bạch Mạc Nhiên chết. Y không muốn để mẫu thân biết, chính mình làm sao mới có thể ép hỏi được nơi này từ trong miệng phụ thân.
Sờ sờ cành lá nguyệt quế, phụ nhân nhẹ nhàng thở dài.
Bà khoanh chân ngồi xuống dưới tán nguyệt quế, vẫy vẫy khoảng không, “Hài tử, lại đây.”
Bạch Thiểu Tình lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
Gió mát trong núi nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.
Trong gió mát, phụ nhân nhấc tay, lột lớp mặt nạ da người xuống.
Lộ ra gương mặt loang lổ, vô cùng dữ tợn.
Gương mặt thật sau lớp mặt nạ da người, Bạch Thiểu Tình cho dù đã đoán không dưới ngàn lần, giờ phút này cũng phải lắp bắp kinh hãi. Cả kinh một hồi, cổ họng bỗng nhiên nghẹn ngào.
“Nương…” Y vẫn nhớ rõ năm đó, nương đẹp như tiên tử trên trời.
“Thiểu Tình, đừng khóc.” Phụ nhân rất bình tĩnh. “Năm đó con còn nhỏ, bỗng nhiên phát hiện ta hoàn toàn thay đổi, khóc lớn đại náo một hồi. Từ lần đó về sau, con cũng không nhắc tới việc này nữa. Ta đã nghĩ rằng rốt cuộc con vãn biết.”
Bà đưa tay ngắt xuống một một phiến lá nguyệt quế, nhẹ nhàng nói, “Dừng dối nương, con có hận phụ thân không?”
Bạch Thiểu Tình trầm giọng nói, “Hận.”
“Vậy… Bạch gia có phải đã không còn?”
Bạch Thiểu Tình sửng sốt một chút. Tin tức này sao nương biết được? Chẳng lẽ trước khi đo, thỉnh thoảng mình ra ngoài mua đồ, nương đã nghe bên ngoài bàn tán xì xầm gì đó?
Y cắn răng, lạnh lùng nói, “Bạch gia còn có con. Chỉ cần còn, Bạch gia vẫn còn.”
Phụ nhân không nói, khuôn mặt dữ tợn đối diện với Bạch Thiểu Tình. Đồng tử trắng dã làm cho Bạch Thiểu Tình rõ ràng cảm giác được áp lực nặng nề.
“Vậy…” Phụ nhân tựa hồ có chuyện muốn hỏi, rồi lại ngừng. Vấn đề bà muốn hỏi chắc chắn vô cùng quan trọng, cho nên bàn tay nắm chặt tay Bạch Thiểu Tình, đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Trái tim Bạch Thiểu Tình yếu ớt, nghe như thanh âm huyền cầm sắp đứt. Y mang theo ánh mắt có chút hoang mang lo sợ, nhìn chằm chằm gương mặt vì kích động mà có chút vặn vẹo của phụ nhân.
“Nương, người muốn hỏi gì?”
Rốt cục, phụ nhân chậm rãi tỉnh táo lại. Bà lắc đầu, lẩm bẩm, “Không hỏi. Ta chỉ sợ hỏi ra rồi, sẽ phát hiện chân tướng đáng sợ. Giống như năm đó ta đồng ý rời khỏi nơi này, gặp phải ác mộng không hồi kết.”
Tay kia của Bạch Thiểu Tình rũ xuống bên hông, đụng vào lớp bùn trên mặt đất. Giờ phút này, ngón tay của y đã bấm sâu vào lớp bùn, đá vụn dưới lớp đất đâm vào móng tay, máu tươi chảy ra, rơi lại xuống đất.
Y bỗng nhiên đứng lên, lại mạnh mẽ quỳ xuống, nhào vào lồng ngực phụ nhân, ngửa đầu hỏi, “Nương, nếu con rất xấu rất xấu, người có thể rời khỏi con không?”
Phụ nhân cười nói, “Thiểu Tình của ta sao có thể rất xấu rất xấu chứ?”
“Nếu con thật sự là nghiệp chướng nặng nề, vạn kiếp bất phục thì sao?”
“Hài tử của ta đơn thuần thiện lương, trời cao sao lại để con vạn kiếp bất phục được?” Phụ nhân ôn nhu yêu thương vuốt ve khuôn mặt Bạch Thiểu Tình, “Nhưng nương không thể ở cả đời cùng con.”
Nghe ra điềm xấu trong lời nói, Bạch Thiểu Tình mở to mắt, “Nương?”
“Thân thể nương không tốt. Tự nương biết chứ.”
“Không, nương phải ở cả đời với con.” Bạch Thiểu Tình ôm chặt phụ nhân, giống như ôm thứ duy nhất để y dựa vào cả kiếp. “Không có nương, con phải làm sao bây giờ?”
“Ngoại công ngoại bà (ông bà ngoại) con thường nói, mọi người có duyên phận của chính họ, đương nhiên con cũng có duyên phận của con.”
“Con không tin. Nếu lời ngoại công ngoại bà là thật, vì sao nương lại bất hạnh như thế?”
Phụ nhân ngơ ngẩn. Bạch Thiểu Tình vội hỏi, “Nương, là con không tốt, ngài đừng thương tâm.”
Phụ nhân chậm rãi cong môi, xuất ra nụ cười bình thản, “Thiểu Tình, con có biết, năm đó nương cứu phụ thân con ngay dưới cây nguyệt quế này không?”
Khuôn mặt dữ tợn, không ngờ lại tỏa ra vẻ ôn nhu ngọt ngào đến không ngờ.
“Nương, Bạch Mạc Nhiên nhẫn tâm độc ác, lão ta đáng chết ngàn vạn lần.”
“Nhưng mỗi khi ta nhớ tới ông ấy, vẫn luôn nhớ đến một người ta đã đá phải dưới tán nguyệt quế ngày nào. Ta hoảng sợ, xoay người sờ soạng, nhưng lại đụng phải một người xa lạ. Xiêm y trên người ông ấy hẳn là rất đẹp, lúc sờ vào thấy mềm mại bóng loáng, tiếp theo, ta đụng đến mặt ông ấy…” Phụ nhân nhớ lại, giống như đã quay trở lại khoảnh khắc đó.
“Sau lại, ta nghe được thanh âm của ông ấy. Hơi thở ông ấy mỏng manh, kêu một tiếng cô nương. Cho tới bây giờ, ta chưa từng nghe thấy thanh âm nào dễ nghe như vậy. Ông ấy gọi ta một tiếng, ta chỉ biết, ta nhất định phải cứu sống ông ấy, nhất định không thể để cho ông ấy chết ở chỗ này. Ta biết, đây hẳn là duyên phận trời cao ban cho ta. Mấy năm nay, ta không hận ông ấy, chỉ oán ông ấy vì sao lại không đối xử tốt với con. Ta muốn đ thật xa, không bao giờ gặp lại ông ấy nữa. Như vậy mỗi ngày ta đều có thể chỉ nhớ đến những điều tốt nhất ở ông ấy, sẽ không đến ngày chỉ còn oán hận.”
Bạch Thiểu Tình nhìn phụ nhân. Trái tim y băng giá, không ngờ bị Bạch Mạc Nhiên đối đãi như thế, vậy mà trong trí nhớ của mẫu thân, lại vẫn giữ mãi khoảnh khắc ngắn ngủi tốt đẹp ấy.
Y chợt nhớ tới Phong Long. Nếu đời này kiếp này, quẩn quanh trong đầu đều là thác nước sông Ngân trên ngọn Ngọc Chỉ Phong, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Một trận kinh hãi hoảng hốt
“Nương, nói cho Thiểu Tình biết, ở trong lòng nương, tình là gì?”
Phụ nhân trầm tư.
Thật lâu sau, bà chậm rãi đứng lên, dùng tay víu lấy cành nguyệt quế, buồn bã nói, “Tình, là không thể tránh được.”
“Không thể tránh được?”
“Mỹ cảnh lương thần dạ, vô khả nại hà thiên (cảnh đẹp trời trong, là tự nhiên không thể tránh được).” Phụ nhân thở dài, “Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cực điểm, cũng không tự chủ được, mới là không thể… tránh được.”
Hai người run rẩy hồi lâu, phụ nhân xoay người cười, “Thiểu Tình, chúng ta ở ngay đây đi! Con hảo hảo bồi nương qua những ngày xuối cùng này. Trong nơi thanh sơn lục thủy này, không người sẽ vạn kiếp bất phục (không thể chịu được).”
Bạch Thiểu Tình gật đầu. “Nghe lời nương, Thiểu Tình sẽ bồi nương.”
Y cười đến ôn nhu, ánh mắt lại ướt át.
.
Con người, sẽ có lúc phải bạc đầu. Ai mà không phải xuôi tay, lưu lại chỉ còn một nấm mồ cô độc?
.
Y đã thăm dò mạch đập, biết cho dù có thuốc hay, mẫu thân cũng không thể sống lâu được nữa. Ngực đau không thể nói, dòng nước siết cuồn cuộn chảy trong lòng không tìm thấy lối ra.
Y biết mình nhất định sẽ mất bà.
Thanh sơn lục thủy, sẽ chôn vùi – sinh mệnh đáng quý nhất đối với y.
.
Tuyệt đại phong lưu đã hết, bạc mệnh không cần oán hận.
.
“Nương, sắc trời đã muộn, vào trong lán đi thôi!”
“Ngồi đây thêm một chút.” Phụ nhân nghiêng tai lắng nghe, gió nhẹ khẽ phất phơ qua trán bà, “Nghe này, Thiểu Tình, đây là thanh âm gió thổi qua bụi hoa.”
.
Chữ tình sao có thể biến mất, từng chút từng chút khắc sâu vào lòng người.
.
“Nương, hôm nay có một con thỏ đụng vào gốc cây không xa đây. Ha ha, chuyện ôm cây đợi thỏ ngày xưa hóa ra là thật…”
.
Dịp nhàn, trăng tàn gió sớm, có ai hỏi.
.
“Nương, người tìm gì vậy?”
“Lược.”
“Lược ở đây. Nương, để con chải đầu cho nương.”
“Không phải. Đêm nay nương muốn giúp hài tử của ta chải đầu một lần.”
“Nương?”
Ánh nến lung lay.
Lược, nắm trong ngón tay thon gầy, chậm rãi dọc theo mái tóc bóng mượt trượt xuống.
“Thiểu Tình, duyên phận mẫu tử là lão thiên gia ban cho.” Phụ nhân nhẹ giọng nói, “Có ngày hữu duyên gặp, cũng sẽ có ngày hết duyên phải chia xa.”
.
Bóng hình lay động trước gió khó có thể giữ, than rằng con đường phía trước có ai vào…
…
Ba tháng sau, phụ nhân rốt cục ngã xuống.
Bệnh đến như núi lở. Huống chi đã có bệnh căn từ sớm, càng ko thể vãn hồi.
Bạch Thiểu Tình dùng hết dược liệu trân quý cướp đoạt được từ khắp các nơi, dốc hết tâm huyết trị liệu, nhưng hơi thở của phụ nhân lại càng ngày càng suy yếu.
“Thiểu Tình…” Phụ nhân với hơi thở mong manh phát ra thanh âm như lần cuối.
“Nương.”
Phụ nhân khẽ động ngón tay, Bạch Thiểu Tình vội vàng nắm lấy hai tay bà. Y không dám nắm quá chặt, vừa chạm vào, mới phát hiện tay mình hóa ra còn lạnh hơn cả tay mẫu thân, vội vàng rụt tay lại, chà xát hồi lâu, mới dám cẩn thận nắm lấy tay bà lần nữa.
“Nương, người có cái gì phân phó?” Bạch Thiểu Tình nhẹ giọng hỏi, “Muốn uống nước? Muốn ăn cái gì không? Con vừa nấu ít cháo…”
Phụ nhân nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu. Bạch Thiểu Tình thu giọng, nhìn bà. Nếu bà có thể thấy, chắc chắn sẽ phát hiện ánh mắt ánh mắt kia đang rung động đầy ướt át như nai con lạc mẹ.
.
Mặt trời mọc, ánh bình minh soi hồng bên dườn núi, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Bạch Thiểu Tình ngồi bên giường phụ nhân, nhẹ nhàng nắm bàn tay phụ nhân đã gần như không còn nhịp đập. Hai tay đều lạnh lẽo, máu như đã ngừng chảy, nhưng khí lực cuối cùng vẫn còn, nhẹ nhàng mà nắm, kiên trì không chịu buông ra.
Phụ nhân nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm.
Hoa rừng muôn màu lay động trong gió, vãy gọi hồ điệp bay múa.
Ngọn cây phát ra thanh âm sàn sạt, như đang ca xướng thấp trầm.
Mặt trời đỏ từ phíA Đông chậm rãi chuyển lên đỉnh trời, chiếu rọi muôn phương, lại chậm rãi rôi về phía tây.
Thời gian lặng lẽ trôi, từ bàn tay hai người nắm chặt, từ kẽ hở, từ mi mắt phụ nhân nhắm chặt, từ Bạch Thiểu Tình bi thương không tiếng động, vô thanh vô tức trôi đi.
Dần dần, ngày đã qua. Gió bắt đầu xào xạc thổi qua rừng, giống như đang mừng vui vì địch nhân không thể kháng cự đã đi mất.
Sinh mệnh cuối cùng, dường như vẫn thống khổ quyến luyến người bên cạnh, không đành lòng rời đi.
Dầu hết đèn tắt.
Là gì, mà làm phụ nhân đau khổ chống đỡ đến tận ngày tiếp theo?
Ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng không đành lòng.
“Nương, người còn có nguyện vọng gì không?” Y kề sát bên tai phụ nhân, khe khẽ hỏi.
Phụ nhân rung động một chút, cố gắng mở to mắt. Con ngươi trắng đục, lóe lên hào quang mờ nhạt giữ bóng đêm.
“Nương, nhắm mắt lại,” Bạch Thiểu Tình nghẹn ngào, “Đi thôi!”
Phụ nhân đã phải chịu quá nhiều thống khổ, y không đành lòng tiếp tục. Hướng thiên tá thọ, lai thế yếu hoàn (mượn những ngày cuối cùng từ ông trời, kiếp sau cũng phải trả lại). Y nguyện mẫu thân ở kiếp sau hạnh phúc trường thọ, đừng giống như kiếp này.
Về phần y, đã không còn vướng bận.
Lán tạm yên tĩnh, ngay cả ngọn nến cũng không được châm.
Trái tim như sắp kết băng, bỗng nhiên khẽ nhộn nhạo. Giống như tâm linh tương ứng, y đột ngột ngẩng đầu, nhìn phía ngoài cửa.
Một bóng người cao lớn, lẳng lặng đứng ở cửa.
Bóng đêm mông lung, thấy không rõ mặt. Nhưng Bạch Thiểu Tình đã biết đó là ai.
Bờ vai của hắn thực rộng, có thể đỡ được tất cả gánh nặng; tay hắn thực vững, có thể giải quyết tất cả vấn đề khó khăn; hắn còn có cái đầu không ai sánh bằng, có lòng dạ quanh co không ai bì kịp, còn có cả trái tim lúc ấm lúc lạnh bất định vô chừng.
“Không được vào đây.”
Lúc Bạch Thiểu Tình trầm giọng nói bốn chữ này, Phong Long đã bước vào.
Nơi hắn tiến vào, luôn lập tức bị vây trong khi thế kiêu ngạo thuộc về tầng lớp vương giả, ngả cả cỏ cây bình thường cũng không ngoại lệ.
“Tránh ra.” Bạch Thiểu Tình trừng Phong Long. Y nắm tay phụ nhân, phụ nhân nằm ngay bên cạnh, cho nên y chỉ có thể dùng ánh nhìn hung tợn mà trừng Phong Long.
Ánh mắt y, mặc dù không cuồng bạo, nhưng lãnh liệt. Bị đôi mắt xinh đẹp dùng ánh mắt lãnh liệt như thế mà trừng, những kẻ khác đã sớm thành tảng băng; đáng tiếc, người y trừng, lại là Phong Long.
Phong Long chậm rãi đi đến trước giường, không để ý tới Bạch Thiểu Tình ngăn cản, trầm ổn cầm lấy hai đôi tay đang nắm vào nhau kia, vây lại trong bàn tay to lớn ấm áp của mình.
Hắn lẳng lặng nhìn phụ nhân, giống như phụ nhân có thể cảm thấy được ánh mắt của hắn.
Hắn trầm ổn nói với phụ nhân ba câu. Bạch Thiểu Tình luôn luôn biết những câu từ hắn nói có thể mê hoặc lòng người, nhưng lấy lần này lại có thể cảm nhận sâu nhất.
Hắn nói, “Bạch phu nhân, Thiểu Tình từng đưa ta đi gặp phu nhnaa. Kẻ quái gở kiêu ngạo như y, ta hẳn là bằng hữu duy nhất y từng đưa đến gặp phu nhân.”
Hắn còn nói, “Nhưng, bằng hữu giống ta, chỉ cần một là đã quá đủ.”
Bạch Thiểu Tình chấn chấn động, đôi mắt đầy phẫn nộ bắt đầu biến thành nhộn nhạo.
Cuối cùng, hắn mỉm cười nói, “Ngài an tâm đi!”
Lời Phong Long nói chẳng hề xúc động, nhưng từng tiếng từng tiếng đều rất rõ ràng, giống như muốn phụ nhân cũng có thể nghe rõ từng chữ từng lời. Lời của hắn, giống như cái đục, khắc từng câu từng chữ vào tảng đá, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ba câu nói xong, ý cười nhàn nhạt đến khó có thể nhận ra chậm rãi hiện lên mặt phụ nhân.
Bàn tay khô gầy nắm tay Bạch Thiểu Tình cả một ngày dài, rốt cục buông ra, vô lực rũ xuống.
Sinh mệnh cuối cùng, đã bị rút khỏi.
Cửa ải sinh tử khó khăn nhất trong đời người, phụ nhân đã vượt qua.
Quay đầu lại, duyên trong mộng, chỉ còn chút chuyện cố tình lưu.
Bạch Thiểu Tình ngơ ngẩn một lúc, mới hiểu được. Thân mình mềm nhũn, nằm trên người phụ nhân, cắn chặt môi, không lộ ra tiếng cười.
Phong Long đứng một bên, vươn tay chậm rãi vuốt ve tóc y.
Thân thể run rẩy kịch liệt rốt cục cũng ngừng lại, Bạch Thiểu Tình đứng lên. Y không có dư lực chú ý đến Phong Long, chỉ là theo bản năng chi phối, ôm lấy thi thể mẫu thân, chậm rãi đi ra lán cỏ.
Dưới ánh trăng, nguyệt quế đón gió đong đưa.
Ở nơi mẫu thân y thích nhất, an táng người y yêu thương nhất.
Hoành Thiên Nghịch Nhật công của y đã tiến rất xa, đào một cái huyệt cũng không phải chuyện khó. Y cẩn thận đặt mẫu thân vào mộ, hái hoa rừng phủ lên mặt, lên người mẫu thân si ngốc nhìn mẫu thân một lần cuối cùng, lấy tay hất đất xuống mộ.
Thấy mẫu thân dần dần bị đất che mất, nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa, một giọt nước trong suốt rơi xuống gò đất không ngừng nhô cao, cùng mộ và người trong mộ lưu lại nơi đây.
Tiếng tiêu du dương không biết từ chỗ nào cất lên, lướt qua làn gió lạnh, quẩn quanh trong các góc rừng, như bàn tay dịu dàng vỗ về trấn an.
Bạch Thiểu Tình quay đầu lại, nhìn Phong Long qua làn lệ quang.
Hắn dựa vào dưới tàng cây, cầm tiêu mà thổi. Gió núi phất bay tay áo hắn, tôn thêm vẻ tiêu sái tuyệt thế.
Đêm lạnh như nước.
Xa xa thoáng nhìn, trên gương mặt anh tuấn có hơi thở mình đã quen thuộc tự bao giờ. Phổi đột nhiên như bị ngộp, Bạch Thiểu Tình hít một hơi thật sâu, để làn gió mát thổi vào yết hầu.
Tình là gì?
Là hận cũng không thể dập, đau cũng không thể tắt.
không rời xa, vứt không được, cũng không nỡ.
Là nghiến răng nghiến lợi, đau thương đến lục phủ ngũ tạng.
Là khi quay đầu lại, không rời không bỏ, không oán không hối.
Tình là gì?
Là không thể tránh được.
Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cực điểm, cũng không tự chủ được, không thể tránh được.
Gió nổi lên thổi ống tay áo bay bay, Bạch Thiểu Tình lẳng lặng đứng im.
Mẫu thân đã đi xa, trong đôi mắt rưng rưng của y, trời đất này chỉ còn lại một mình.
Rất muốn im lặng truy điệu vong mẫu, nhưng Phong Long dù không nói một lời, chỉ đứng nơi xa xa, đã bức y phải nổi lên từ đại dương bi thương mênh mông, buộc y phải đối mặt với những khúc mắc không muốn nghĩ tới.
Bạch Thiểu Tình biết, Phong Long chắc chắn đã biết được hành tung của y từ lâu.
Vì sao lại cho ta ba tháng tốt đẹp? Vì sao tới đúng lúc như thế? Làm cho ta không biết nên sợ hay nên vui, nên kinh hay nên giận?
Đôi môi duyên dáng, bất giác mím chặt, run rẩy.
Bi thương, khâm phục, khuất nhục, động tâm, giống như một bàn đồ ăn không thể có món kém cỏi, các loại gia vị lung tung quện chặt vào nhau, tổn thương cảm giác của Bạch Thiểu Tình, làm y phân không rõ phương hướng.
Đan xen trước mắt y là bình mã não đỏ sậm, có tro tàn nơi Bạch gia sơn trang, có bóng liễu xanh xanh rủ nơi tổng đàn Chính Nghĩa giáo, có đôi giày vải được Phong Long lưu lại trong địa đạo.
Trong mắt thoáng ngưa ngứa, y nháy nháy mắt, nước mắt trượt theo gương mặt, trong con ngươi lại phản chiếu vẻ anh tuấn của Phong Long thêm đôi phần.
Phong Long thản nhiên đứng, rất gần, Bạch Thiểu Tình đã cảm nhận được sự chấn động từ mặt đất, cảm tháy trái tim đang đập dồn.
Tim có thể nào không dồn dập đập? Phong Long ngay tại trước mắt. Bạch Thiểu Tình vừa hoảng hốt, lại thấy an tâm, trong chốn u ám tối tăm, nhưng lại có chút động tâm. Y muốn tới gần Phong Long, muốn ôm lấy Phong Long, muốn nghe chất giọng trầm thấp nỉ non của hắn, muốn cảm nhận lực cánh tay cường đại của hắn, muốn biết tâm tư của hắn, muốn biết được dục vọng của hắn.
Thiểu Tình, ta đã hạ tình căn cho ngươi…
Lời Phong Long nói ngày đó, như tia chớp đột ngột đánh vào đầu. Tay chân Bạch Thiểu Tình lạnh như băng.
Tình căn đã bén rễ, ta lại không thể nhổ ra.
Không ngờ ta lại thích hắn, không ngờ ta lại động tình.
Nhìn chằm chằm vào mắt Phong Long, bỗng nhiên lộ vẻ kinh sợ, lại dần dần chuyển thành ôn nhu, con ngươi biến hóa trong suốt, như hắc bảo thạch ẩn mình trên thâm sơn cùng cốc hếm thấy. Y nhớ đến ngọn thác, nhớ đến điệp vũ (bướm bay lượn), nhớ Phong Long với nụ cười đưa cho mình xâu đường hồ lô.
Nhưng ôn nhu nháy mắt đã vỡ tan, đôi môi chợt cắn chặt.
Không phục, ta không phục!
Tâm nội cuồn cuộn nổi lên ngập trời ngập biển, khát vọng muốn bổ nhào vào lồng ngực Phong Long đối chọi với kiêu ngạo tự tôn đã có sẵn trong người.
Phong Long, Phong Long, tối nay ta bi thương thế này, chỉ muốn đến gần ngươi, nhận ôn nhu âu yếm của ngươi.
Rốt cục, ánh quang mang kiên nghị hiện lên trong đôi mắt tối đen kia.
Bạch Thiểu Tình bước lên.
Tiếng tiêu ngừng lại. Phong Long quay đầu,đôi mắt cơ trí thâm thúy, lẳng lặng nhìn Bạch Thiểu Tình.
Trong gió, hai người mặt đối mặt đứng đó.
Cùng là loại người kiệt ngạo bất tuân, cùng có vết thương đau đớn.
Phong Long thở dài, “Thiểu Tình, tình là gì?”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chậm rãi vươn ra, xuyên qua cách trở tùng trùng không thể thấy được, chạm đến vạt áo Phong Long.
Bạch Thiểu Tình nói, “Ngày mai sẽ đáp.”
Vạt áo Phong Long, bị ngón tay linh hoạt cởi bỏ. Từng chút từng chút, lồng ngực rắn chắc đã lộ ra.
Gió, khẽ vũ động dưới hơi thở quỷ dị phiến tình của hai người.
“Không phải khuất phục…”
Hứng thú với đường cong cơ thể nhấp nhô, dưới ánh trăng ánh lên vẻ sáng bóng.
“Không phải giao dịch…”
Da thịt màu tiểu mạch, cùng với làn da trơn mượt trong suốt như ngọc thạch, dán cùng một chỗ, hiện lên vẻ mỹ diễm huyễn mục làm tim người ta phải đập mạnh.
“Đêm nay, ta cam tâm tình nguyện.”
Trong nháy mắt bị xỏ xuyên qua, Bạch Thiểu Tình nhíu mi than nhẹ. Hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi, tạo ra vệt máu, mái tóc đen tán loạn vũ động giữa không trung.
Sự cường đại và quyết đoán của Phong Long thì Bạch Thiểu Tình đã sớm dự đoán được, nhưng sự cuồng nhiệt và khát vọng của hắn lại làm người ta giật mình.
Vòng eo mảnh nhỏ khẽ run dưới dâm uy, cần cổ trắng nõn ngửa hẳn ra sau, kéo căng đến tưởng như sẽ gãy đoạn. Tiếng thở dốc ồ ồ, trộn lẫn với tiếng hôn môi mút mát.
“A ô… Ân…” Rên rỉ kiều mị, từ trong miệng Bạch Thiểu Tình bật ra không chút he giáu, làm Phong Long tiến lên hung ác hơn vài phần.
Yêu ngươi, không ngờ ta lại thật sự yêu ngươi. Lúc ở bên ngươi, hoàn toàn khác với khi ở cạnh nam nhân khác. Cơn vui sướng tới rào rạt, làm ta như chết đuối giữa vui vẻ.
Dũng đạo chật chội bị khuếch trương tới cực điểm, nụ hoa bung nở, đẹp đẽ động lòng người.
Sợi tóc ướt mồ hôi dính bết trên trán, mang theo phong tình hoàn toàn khác. Một chút đỏ sẫm, giống như son gặp nước, càng thêm đỏ thắm, kèm thêm tiết tấu trừu sáp mãnh liệt, dần dần từ trên mặt lan ra toàn thân, làm cho mỗi tấc da thịt như ửng hồng lên vì cảm tình mãnh liệt.
Bạch Thiểu Tình vặn vẹo mông, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả hơi thở dâm mỹ đã tràn ngập toàn thân. Tiếng rên rỉ đứt quãng làm người miệng khô lưỡi khô. Khuôn mặt tận tình hưởng thụ sung sướng si mê, giống như ở ranh giới yêu hận, đã không còn chút mơ hồ.
“Đại ca, ân… Đại ca.”
Tiếng gọi ngây thơ đáng yêu từ làn môi đỏ tươi bật ra. Hai chân mở to như hai con rắn linh hoạt tấn công thắt lưng cường tráng, khuất phục dưới kẻ cường hãn độc nhất vô nhị.
Phong Long cắn thù du đứng thẳng trước ngực người kia.
“Tiểu Biên Bức nhi, tiểu Biên Bức nhi của ta … Biên Bức nhi…”
Đầu lưỡi ôn nhu ấm áp tinh tế liếm lên điểm mẫn cảm gồ lên, thắt lưng lại mạnh mẽ đâm lên một lần, làm cho nam tử dưới thân kêu lên như nức nở khóc.
Tựa hồ như xâm nhập không có điểm cuối, cùng với sự thăm dò không biết mệt mỏi, ở khắp nơi trong thân thể Bạch Thiểu Tình, dùng cách gần như điên cuồng mà chiếm lấy.
Người này điên đảo chúng sinh, không cần tốn nhiều sức. Người kia với Hoành Thiên Nghịch Nhật, không ai bì nổi.
“Không được rời đi nữa, tiểu Biên Bức nhi của ta …”
Không, không, ta không muốn bị người giam giữ, ta không muốn lại bị khóa lại ở một chỗ.
Vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, không ngừng khát vọng xâm chiếm thật sâu, suy nghĩ và thân thể như chấn động giữa dòng nước siết.
“Ô ô… Đại ca… Ô ân…”
Thực ngọt ngào, thực hạnh phúc, làm người an tâm, cảm động đến không thể tin được. Nhưng ta không phục, tuyệt đối không phục.
Không thể bị ngươi khống chế trong lòng bàn tay.
Ta là Biên Bức, là Biên Bức trên chín tầng trời.
Độ ấm thân thể độ ngày càng dâng lên không có điểm dừng, giống như tình cảm mãnh liệt không có điểm cuối. Cái mông vặn vẹo với biên độ lớn nhất, giống như đang trốn tránh việc xỏ xuyên mãnh liệt, lại giống như ở đón ý hùa theo luật động đầy dã tính, ngón tay dài nhỏ như ngọc co giật, bất lực cong vòng lại, vẽ ra vô số vết thương trên vai Phong Long.
Nụ hoa ướt sũng và dục vọng được bàn tay to thô ráp vuốt ve, liên tục rung động.
Đêm tối, trăng sáng.
Hoa rừng lung lay, gió núi ào thổi, mồ hôi nhỏ giọt, lệ vương khóe mắt, luật động mạnh mẽ như vĩnh viễn, kì dị mà hòa hợp ở một chỗ, cảnh trong mơ bất ngờ hiện ra trước mắt.
Thời gian như đã đứng lại.
Nhưng, chỉ là giống như mà thôi.
Trời, tối rồi sẽ sáng.
Hừng đông, mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, chim rừng khẽ khàng hót vang.
Phong Long ở trong rừng từ từ mở mắt
Cả người hắn trần trụi, lúc ngồi dậy liền chau mày.
Chau mày là có nguyên nhân, khóe miệng hắn tràn đầy tơ máu dọa người, sắc mặt cũng cực kì khó coi.
Về phần sắc mặt khó coi, đương nhiên cũng có nguyên nhân. Tối hôm qua Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên xuất ra một đao, chính là nguyên nhân của sắc mặt khó coi của hắn hôm nay.
Hiện tại cẩn thận hồi tưởng, mới biết được Bạch Thiểu Tình khi nhích lại gần mình, đa lén thả mê dược trong cơ thể. Không chỉ có thế, Bạch Thiểu Tình đã có được khắc tinh của Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Băng đóng ba tấc, không phải giá lạnh một ngày – có thể phá được Hoành Thiên Nghịch Nhật công – Tam Xích đao.
Thừa dịp đa thương khi còn đang tang mẫu (mang tang mẹ), giao hoan hết sức, tuyệt đối không thể tưởng tượng được đó là y dùn kế, trước tiên giấu dược trong cơ thể, sau đó lại xuất đao đả thương người, quả thật cao minh.
Dược là Đông Hải Mê Hồn hiếm có, đao là Tam Xích đao chuyên khắc (đặc biệt xung khắc) Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Khó trách làm cho Phong Long mắc mưu.
“Tam Xích đao… Y lấy được Tam Xích đao từ khi nào?” Phong Long chậm rãi vơ lại xiêm y, trầm ngâm, “Chẳng lẽ y có thể né tránh nhãn tuyến (cơ sở ngầm) của ta?”
Trong đó tất có kỳ quái.
Hắn vuốt ve vết thương sâu sau lưng, nhưng đó lại là vết đao không đủ nhẫn tâm. Đao thương (vết thương do bị dao đâm) cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trên Tam Xích đao có mang hàn khí, đúng lúc có thể khắc chế Hoành Thiên Nghịch Nhật công. Cứ như vậy, ắt sẽ ảnh hưởng đến tu vi, còn phải tĩnh tâm dưỡng thương một thời gian ngắn.
Cả đời hắn tung hoành trong võ lâm, chưa từng bị thương nặng lần nào, bây giờ nội lực bị hao tổn nhiều, thật sự là cảm giác không thể chịu nổi.
“Y không muốn giết ta, lại sợ ta bắt được y. Nếu động thủ, nhất định sẽ giữ lại chiêu cuối, làm cho ta không rảnh phân thân.” Tinh quang trong mắt vụt sáng, Phong Long biến sắc, trầm giọng nói, “Nếu ta là y, sẽ đem tin tức ta bị thương nói với địch nhân đáng sợ nhất. Nhưng y sẽ nói cho ai? Làm sao y biết được kẻ nào mới là địch nhân đáng sợ nhất của ta?”
Hắn đứng tại chỗ, nhắm mắt trầm tư, bất thình lình mở to mắt. “Hướng Lãnh Hồng? Nếu không phải hắn, ai có thể giấu chuyện Tam Xích đao?” Cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sáng ngời hữu thần quét qua bốn phương, đầu óc lại cấp tốc hoạt động.
Đột ngột quay đầu lại, thấy trên mặt đất là bảy chữ lớn in sâu vào đất —— ngươi thắng, ta cũng không thua.
Một chiếc chuông màu vàng tinh xảo đã mở miệng, hiển nhiên là bi người dùng nội lực cắt đứt, trên đó còn dính lại ít máu, lẻ loi nằm bên cạnh chữ ‘trộm’, chính là thứ Phong Long tự tay đeo lên người Bạch Thiểu Tình.
Phong Long xoay người, nhặt chiếc chuông lên.
Linh, linh…
Chuông chớp lên, thanh âm thanh thúy ở trong rừng truyền ra.
Hắn ngửa đầu, mỉm cười hít thở không khí mát mẻ buổi sớm, bỗng nhiên nhíu mày, vỗ vỗ lồng ngực, ho khan hai tiếng.
Mộtt giọt máu tươi, từ khóe môi tràn ra, rơi xuống đất.
Ngươi thắng, ta cũng không thua.
Biên Bức nhi của ta, ngươi lại giương hai cánh, muốn bay đến phương nào đây?
___________________________________________
[1] Lại chém. Nguyên văn: 只怕无情种, 何愁有断缘, 别离生死同磨炼. 打破情关开真面, 前因后果随缘现… Vẫn câu cũ: ai có góp ý gì xin cứ nói =..=
Vẫn tinh không vạn lí (trời không gợn mây) như trước.
Trong đại sảnh, ti trúc vang vọng.
“Chỉ sợ người vô tình, lo gì tình duyên đoạn, biệt ly sinh tử cùng giày vò thống khổ. Phá vỡ chân diện giam nhốt tình, tiền nhân hậu quả thùy nhân duyên [1]…”
Múa có thiên ma chi tư, ca có liệt thạch chi âm, xướng tẫn nhân sinh bách thái. (dáng múa như thần như ma, tiếng hát như âm thanh đá nứt, lời ca như gói gọn tất cả sắc thái đời người.)
Phong Long thản nhiên ngồi trên ghế dựa, nghe thuộc hạ phía sau cấp tốc bẩm báo.
“Đốt?” Nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn trên đài, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp.
“Vâng, cháy sạch không thừa một chút.”
Trong mắt Phong Long hằn lên ý cười. “Bạch gia cũng đốt, chỗ ở Dương Châu cũng đốt, chẳng lẽ y phóng hỏa phóng đến nghiện rồi? Thủy Nguyệt Nhi thế nào?”
“Không ngờ y có thể khống chế Phong hộ pháp, điểm huyệt đạo của Phong hộ pháp rồi ném ra ngoài cửa. Sau khi phóng hỏa rồi lại mang nữ nhân kia rời đi.”
“Thủy Nguyệt Nhi võ công không kém, lại bị y khống chế?”
Hắn chỉ khẽ nhướng mày, thuộc hạ đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
“Phong hộ pháp vốn có thể địch được, nhưng chủ nhân hạ lệnh không thể làm tổn thương đến y và nữ nhân kia, cho nên Phong hộ pháp mới xuống tay lưu tình. Không ngờ y lại xuất ra Cửu Phương Thần Long…”
Phong Long a một tiếng, mày rậm nhíu lại. Vung tay lên, tiếng ca múa lập tức im bặt, đám người trên đài dừng lại mọi động tác, nhất tề hành lễ, lưu loát lui xuống.
Người trong sảnh đã đi hết, chỉ còn lại hai người.
“Hắn biết được Cửu Phương Thần Long từ đâu?”
“Này…” Thuộc hạ cúi đầu càng thấp, “Thuộc hạ không biết.”
Phong Long đứng lên, chậm rãi bước thong thả đến trước đài, ngưng thần một lát, lại bật cười, “Người này, cái gì cũng có thể lấy được.” Mỉm cười một lát, quay đầu hỏi, “Thủy Nguyệt Nhi bây giờ thế nào?”
“Bị Cửu Phương Thần Long thương tổn, không dược nào giảm đau được. Mặc dù không có trở ngại, nhưng đau đớn khó nhịn, chỉ sợ phải chịu đựng một hai ngày. Không chỉ Phong hộ pháp, tựa hồ Thủy hộ pháp cũng không khoẻ.”
Phong Long gật đầu nói, “Tỷ muội các nàng đồng tâm, cũng khó trách. Ta đã biết, y trộm Cửu Phương Thần Long là muốn đối phó với Thủy Vân Nhi, đánh bậy đánh bạ thế này cũng cứu được mẫu thân y. Ha hả, tiểu Biên Bức ngươi giỏi lắm.”
Hắn cười một lát, sắc mặt dần dần ngưng trọng, lại nhẹ giọng thở dài.
Thuộc hạ không biết trong lòng chủ tử cao thâm khó dò này nghĩ gì, chỉ cẩn thận cúi đầu chờ phân phó.
“Tra được hành tung của y không?”
“Các nơi đều đã bố trí xong. Nhưng y vốn là cao thủ giấu tung tích, chỉ sợ phải qua koanrg vài ngày…”
Phong Long lắc đầu, “Muốn tìm y không khó. Nương y có bệnh trong người, không có Thủy Nguyệt Nhi ở bên dùng dược áp chế, sẽ nhanh chóng phát bệnh thôi. Nương y bị bệnh, chắc chắn y sẽ đi tìm dược.” Phong Long đề bút, rồng bay phượng múa viết xuống mấy chữ, đưa cho thuộc hạ.
“Phân phó dược phô các nơi chú ý, có người mua những phương thuốc này thì cứ cẩn thận đi theo là được. Nhõ kĩ, khinh công của y rất lợi hại, tìm người đáng tin đi lo liệu, đừng để y lại không thấy bóng dáng.”
“Vâng.” Thuộc hạ tiếp nhận phương thuốc, nhẹ chân nhẹ lui ra.
Trong khách thính rộng lớn, chỉ còn lại mình Phong Long.
Hắn khoanh tay đứng đó, đảo mắt nhìn quanh.
Ngoài cửa sổ, có thể thấy cành liễu xanh biếc rủ xuống hồ nước. Bạch Thiểu Tình ngày ấy thích nhất nơi đó, cứ đứng dưới gốc cây mà ngẩn người. Bóng dáng cô đơn mảnh khảnh, làm cho người ta hận không thể ôm y vào ngực, hung hăng đè ra hôn, ép chặt vòng eo mềm mại như cành liễu kia đứt gãy.
“Tiểu Biên Bức nhi, đôi cánh của ngươi mỏng như vậy, vì sao cứ muốn bay đến nơi xa?”
Hắn cảm thán, cây quạt trong tay phạch! một tiếng xòe ra. Tiếng ca trầm thấp thuần hậu, quẩn quanh trong sảnh.
“Cuốn liêm không lời, ai biết tơ sầu ngàn vạn. Sợ thiều quang (cảnh xuân tươi đẹp) vô chủ, ngầm thúc giục xuân đi…”
*****Tiếng vó ngựa đát đát.
Hoa núi rực rỡ ngập tràn, sơn cốc yên tĩnh, có một chiếc xe ngựa buông mành chậm rãi đi đến.
Giữa hè, hán tử đánh xe lại áo dài tay, còn mang một đôi bao tay đen từ vải thô; từ xa vừa thấy, tựa như cả người đều bị bao chặt lại. Trên đầu y đội một chiếc nón rơm khá rộng, che mất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy chút cằm.
Nhưng phần cằm lộ ra lại trắng nõn đến vậy, có thể đoán được hắc y nhân dưới mũ rơm kia hẳn là rất xinh đẹp.
Càng đi sâu vào trong, vết chân càng hiếm thấy. Hán tử một đường cẩn thận đánh xe ngựa chạy nhanh, xe đến trước núi, rốt cuộc cũng phải dừng lại, quay đầu nói, “Nương, không còn đường nữa, chúng ta xuống xe đi!”
Thanh âm thuần hậu êm tai, đúng là chất giọng tốt.
“Ừ.” Thanh âm của phụ nhân, mang theo vẻ mệt mỏi miễn cường, từ trong mành lọt ra.
Bạch Thiểu Tình nhảy xuống xe, vén mành lên. Một tay cầm lấy tay nải nằng nặng, buộc chặt trước ngực. Một tay gỡ mũ rơm và bao tay xuống.
Từ đây trở đi đã là núi sâu rừng thẳm, không cần phải ba che bốn đậy.
“Nương, con đỡ người.”
Phụ nhân được nâng xuống xe bỗng nhiên xua tay, “Chờ một chút.” Mắt bà không nhìn thấy, con ngươi xoay chuyển một vòng, trong lời nói hiện rõ vẻ kinh hỉ, “Thiểu Tình, đây là nơi nào?”
Bạch Thiểu Tình với hình dáng tuấn mỹ, khi cười càng động lòng người.
Y nhịn ý cười, nói, “Nương, người đoán thẻ xem.”
Phụ nhân vươn tay sờ sờ tại chỗ, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, sờ sờ tảng đá dưới chân, lẩm bẩm nói, “Thật là kỳ quái, mùi của nơi này, lại giống hệt như chỗ ta ở trước đây.” Quá mức kích động, ánh mắt trống rỗng của bà bỗng nhiên ẩn ẩn ánh hào quang.
Bạch Thiểu Tình nâng bà dậy, “Nương, con không biết nơi này có phải nơi nương ở trước kia hay không. Nhưng nơi này có hoa khắp núi, đi sâu vào trong còn có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối có một triền dốc, trên dốc có rất nhiều hoa nguyệt quế, rất giống nơi nương kể cho con nghe khi trước.”
“Hoa rừng? Dòng suối nhỏ? Nguyệt quế?” Phụ nhân kích động bắt lấy tay Bạch Thiểu Tình, “Hoa nguyệt quế ở đâu? Mau, đưa ta đi nhìn xem.”
Mùi hương quen thuộc của nguyệt quế truyền vào mũi. Chuyện ngày xưa cũ, như chợt ùa về.
Ngày đó hoa rừng rực rỡ, bà nhớ rõ vị trí từng mùi hoa, biết đứng chỗ nào chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào đám hoa rừng nở rộ.
Lúc đó cha nương vẫn còn, bọn họ cũng không nói bà mà mỹ nhân người gặp người thích, chỉ nói cứ ở trong núi này rồi sẽ gặp được một nam nhân đáng để yêu thương.
Ngày đó tình đậu chưa khai (chưa biết tình yêu nam nữ), bà thoải mái nằm trên giường trúc nhỏ, ngửi mùi nguyệt quế, vô ưu vô lự.
Sau khi cha nương mất, thanh sơn lục thủy này chưa hề lừa dối đôi mắt mù lòa của bà, hoa vẫn tỏa hương, trái cây vẫn có bốn mùa.
Nếu ngày đó chưa từng kết bạn với Bạch Mạc Nhiên, có thể sống hết quãng đời còn lại nơi này thì thật tốt.
.
“Là nơi này.” Phụ nhân kinh ngạc nói, “Thiểu Tình, chính là nơi này. Hảo hài tử, làm sao con timd được nơi này? Nương là người mù, ngay cả chỗ mình ở tên gì cũng không biết.”
“Nương, nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì có tên. Con cũng chỉ ngẫu nhiên tìm được thôi.” Thản nhiên một câu, giấu hẳn ánh mắt tuyệt vọng và oán hận trước khi Bạch Mạc Nhiên chết. Y không muốn để mẫu thân biết, chính mình làm sao mới có thể ép hỏi được nơi này từ trong miệng phụ thân.
Sờ sờ cành lá nguyệt quế, phụ nhân nhẹ nhàng thở dài.
Bà khoanh chân ngồi xuống dưới tán nguyệt quế, vẫy vẫy khoảng không, “Hài tử, lại đây.”
Bạch Thiểu Tình lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
Gió mát trong núi nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.
Trong gió mát, phụ nhân nhấc tay, lột lớp mặt nạ da người xuống.
Lộ ra gương mặt loang lổ, vô cùng dữ tợn.
Gương mặt thật sau lớp mặt nạ da người, Bạch Thiểu Tình cho dù đã đoán không dưới ngàn lần, giờ phút này cũng phải lắp bắp kinh hãi. Cả kinh một hồi, cổ họng bỗng nhiên nghẹn ngào.
“Nương…” Y vẫn nhớ rõ năm đó, nương đẹp như tiên tử trên trời.
“Thiểu Tình, đừng khóc.” Phụ nhân rất bình tĩnh. “Năm đó con còn nhỏ, bỗng nhiên phát hiện ta hoàn toàn thay đổi, khóc lớn đại náo một hồi. Từ lần đó về sau, con cũng không nhắc tới việc này nữa. Ta đã nghĩ rằng rốt cuộc con vãn biết.”
Bà đưa tay ngắt xuống một một phiến lá nguyệt quế, nhẹ nhàng nói, “Dừng dối nương, con có hận phụ thân không?”
Bạch Thiểu Tình trầm giọng nói, “Hận.”
“Vậy… Bạch gia có phải đã không còn?”
Bạch Thiểu Tình sửng sốt một chút. Tin tức này sao nương biết được? Chẳng lẽ trước khi đo, thỉnh thoảng mình ra ngoài mua đồ, nương đã nghe bên ngoài bàn tán xì xầm gì đó?
Y cắn răng, lạnh lùng nói, “Bạch gia còn có con. Chỉ cần còn, Bạch gia vẫn còn.”
Phụ nhân không nói, khuôn mặt dữ tợn đối diện với Bạch Thiểu Tình. Đồng tử trắng dã làm cho Bạch Thiểu Tình rõ ràng cảm giác được áp lực nặng nề.
“Vậy…” Phụ nhân tựa hồ có chuyện muốn hỏi, rồi lại ngừng. Vấn đề bà muốn hỏi chắc chắn vô cùng quan trọng, cho nên bàn tay nắm chặt tay Bạch Thiểu Tình, đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Trái tim Bạch Thiểu Tình yếu ớt, nghe như thanh âm huyền cầm sắp đứt. Y mang theo ánh mắt có chút hoang mang lo sợ, nhìn chằm chằm gương mặt vì kích động mà có chút vặn vẹo của phụ nhân.
“Nương, người muốn hỏi gì?”
Rốt cục, phụ nhân chậm rãi tỉnh táo lại. Bà lắc đầu, lẩm bẩm, “Không hỏi. Ta chỉ sợ hỏi ra rồi, sẽ phát hiện chân tướng đáng sợ. Giống như năm đó ta đồng ý rời khỏi nơi này, gặp phải ác mộng không hồi kết.”
Tay kia của Bạch Thiểu Tình rũ xuống bên hông, đụng vào lớp bùn trên mặt đất. Giờ phút này, ngón tay của y đã bấm sâu vào lớp bùn, đá vụn dưới lớp đất đâm vào móng tay, máu tươi chảy ra, rơi lại xuống đất.
Y bỗng nhiên đứng lên, lại mạnh mẽ quỳ xuống, nhào vào lồng ngực phụ nhân, ngửa đầu hỏi, “Nương, nếu con rất xấu rất xấu, người có thể rời khỏi con không?”
Phụ nhân cười nói, “Thiểu Tình của ta sao có thể rất xấu rất xấu chứ?”
“Nếu con thật sự là nghiệp chướng nặng nề, vạn kiếp bất phục thì sao?”
“Hài tử của ta đơn thuần thiện lương, trời cao sao lại để con vạn kiếp bất phục được?” Phụ nhân ôn nhu yêu thương vuốt ve khuôn mặt Bạch Thiểu Tình, “Nhưng nương không thể ở cả đời cùng con.”
Nghe ra điềm xấu trong lời nói, Bạch Thiểu Tình mở to mắt, “Nương?”
“Thân thể nương không tốt. Tự nương biết chứ.”
“Không, nương phải ở cả đời với con.” Bạch Thiểu Tình ôm chặt phụ nhân, giống như ôm thứ duy nhất để y dựa vào cả kiếp. “Không có nương, con phải làm sao bây giờ?”
“Ngoại công ngoại bà (ông bà ngoại) con thường nói, mọi người có duyên phận của chính họ, đương nhiên con cũng có duyên phận của con.”
“Con không tin. Nếu lời ngoại công ngoại bà là thật, vì sao nương lại bất hạnh như thế?”
Phụ nhân ngơ ngẩn. Bạch Thiểu Tình vội hỏi, “Nương, là con không tốt, ngài đừng thương tâm.”
Phụ nhân chậm rãi cong môi, xuất ra nụ cười bình thản, “Thiểu Tình, con có biết, năm đó nương cứu phụ thân con ngay dưới cây nguyệt quế này không?”
Khuôn mặt dữ tợn, không ngờ lại tỏa ra vẻ ôn nhu ngọt ngào đến không ngờ.
“Nương, Bạch Mạc Nhiên nhẫn tâm độc ác, lão ta đáng chết ngàn vạn lần.”
“Nhưng mỗi khi ta nhớ tới ông ấy, vẫn luôn nhớ đến một người ta đã đá phải dưới tán nguyệt quế ngày nào. Ta hoảng sợ, xoay người sờ soạng, nhưng lại đụng phải một người xa lạ. Xiêm y trên người ông ấy hẳn là rất đẹp, lúc sờ vào thấy mềm mại bóng loáng, tiếp theo, ta đụng đến mặt ông ấy…” Phụ nhân nhớ lại, giống như đã quay trở lại khoảnh khắc đó.
“Sau lại, ta nghe được thanh âm của ông ấy. Hơi thở ông ấy mỏng manh, kêu một tiếng cô nương. Cho tới bây giờ, ta chưa từng nghe thấy thanh âm nào dễ nghe như vậy. Ông ấy gọi ta một tiếng, ta chỉ biết, ta nhất định phải cứu sống ông ấy, nhất định không thể để cho ông ấy chết ở chỗ này. Ta biết, đây hẳn là duyên phận trời cao ban cho ta. Mấy năm nay, ta không hận ông ấy, chỉ oán ông ấy vì sao lại không đối xử tốt với con. Ta muốn đ thật xa, không bao giờ gặp lại ông ấy nữa. Như vậy mỗi ngày ta đều có thể chỉ nhớ đến những điều tốt nhất ở ông ấy, sẽ không đến ngày chỉ còn oán hận.”
Bạch Thiểu Tình nhìn phụ nhân. Trái tim y băng giá, không ngờ bị Bạch Mạc Nhiên đối đãi như thế, vậy mà trong trí nhớ của mẫu thân, lại vẫn giữ mãi khoảnh khắc ngắn ngủi tốt đẹp ấy.
Y chợt nhớ tới Phong Long. Nếu đời này kiếp này, quẩn quanh trong đầu đều là thác nước sông Ngân trên ngọn Ngọc Chỉ Phong, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Một trận kinh hãi hoảng hốt
“Nương, nói cho Thiểu Tình biết, ở trong lòng nương, tình là gì?”
Phụ nhân trầm tư.
Thật lâu sau, bà chậm rãi đứng lên, dùng tay víu lấy cành nguyệt quế, buồn bã nói, “Tình, là không thể tránh được.”
“Không thể tránh được?”
“Mỹ cảnh lương thần dạ, vô khả nại hà thiên (cảnh đẹp trời trong, là tự nhiên không thể tránh được).” Phụ nhân thở dài, “Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cực điểm, cũng không tự chủ được, mới là không thể… tránh được.”
Hai người run rẩy hồi lâu, phụ nhân xoay người cười, “Thiểu Tình, chúng ta ở ngay đây đi! Con hảo hảo bồi nương qua những ngày xuối cùng này. Trong nơi thanh sơn lục thủy này, không người sẽ vạn kiếp bất phục (không thể chịu được).”
Bạch Thiểu Tình gật đầu. “Nghe lời nương, Thiểu Tình sẽ bồi nương.”
Y cười đến ôn nhu, ánh mắt lại ướt át.
.
Con người, sẽ có lúc phải bạc đầu. Ai mà không phải xuôi tay, lưu lại chỉ còn một nấm mồ cô độc?
.
Y đã thăm dò mạch đập, biết cho dù có thuốc hay, mẫu thân cũng không thể sống lâu được nữa. Ngực đau không thể nói, dòng nước siết cuồn cuộn chảy trong lòng không tìm thấy lối ra.
Y biết mình nhất định sẽ mất bà.
Thanh sơn lục thủy, sẽ chôn vùi – sinh mệnh đáng quý nhất đối với y.
.
Tuyệt đại phong lưu đã hết, bạc mệnh không cần oán hận.
.
“Nương, sắc trời đã muộn, vào trong lán đi thôi!”
“Ngồi đây thêm một chút.” Phụ nhân nghiêng tai lắng nghe, gió nhẹ khẽ phất phơ qua trán bà, “Nghe này, Thiểu Tình, đây là thanh âm gió thổi qua bụi hoa.”
.
Chữ tình sao có thể biến mất, từng chút từng chút khắc sâu vào lòng người.
.
“Nương, hôm nay có một con thỏ đụng vào gốc cây không xa đây. Ha ha, chuyện ôm cây đợi thỏ ngày xưa hóa ra là thật…”
.
Dịp nhàn, trăng tàn gió sớm, có ai hỏi.
.
“Nương, người tìm gì vậy?”
“Lược.”
“Lược ở đây. Nương, để con chải đầu cho nương.”
“Không phải. Đêm nay nương muốn giúp hài tử của ta chải đầu một lần.”
“Nương?”
Ánh nến lung lay.
Lược, nắm trong ngón tay thon gầy, chậm rãi dọc theo mái tóc bóng mượt trượt xuống.
“Thiểu Tình, duyên phận mẫu tử là lão thiên gia ban cho.” Phụ nhân nhẹ giọng nói, “Có ngày hữu duyên gặp, cũng sẽ có ngày hết duyên phải chia xa.”
.
Bóng hình lay động trước gió khó có thể giữ, than rằng con đường phía trước có ai vào…
…
Ba tháng sau, phụ nhân rốt cục ngã xuống.
Bệnh đến như núi lở. Huống chi đã có bệnh căn từ sớm, càng ko thể vãn hồi.
Bạch Thiểu Tình dùng hết dược liệu trân quý cướp đoạt được từ khắp các nơi, dốc hết tâm huyết trị liệu, nhưng hơi thở của phụ nhân lại càng ngày càng suy yếu.
“Thiểu Tình…” Phụ nhân với hơi thở mong manh phát ra thanh âm như lần cuối.
“Nương.”
Phụ nhân khẽ động ngón tay, Bạch Thiểu Tình vội vàng nắm lấy hai tay bà. Y không dám nắm quá chặt, vừa chạm vào, mới phát hiện tay mình hóa ra còn lạnh hơn cả tay mẫu thân, vội vàng rụt tay lại, chà xát hồi lâu, mới dám cẩn thận nắm lấy tay bà lần nữa.
“Nương, người có cái gì phân phó?” Bạch Thiểu Tình nhẹ giọng hỏi, “Muốn uống nước? Muốn ăn cái gì không? Con vừa nấu ít cháo…”
Phụ nhân nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu. Bạch Thiểu Tình thu giọng, nhìn bà. Nếu bà có thể thấy, chắc chắn sẽ phát hiện ánh mắt ánh mắt kia đang rung động đầy ướt át như nai con lạc mẹ.
.
Mặt trời mọc, ánh bình minh soi hồng bên dườn núi, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Bạch Thiểu Tình ngồi bên giường phụ nhân, nhẹ nhàng nắm bàn tay phụ nhân đã gần như không còn nhịp đập. Hai tay đều lạnh lẽo, máu như đã ngừng chảy, nhưng khí lực cuối cùng vẫn còn, nhẹ nhàng mà nắm, kiên trì không chịu buông ra.
Phụ nhân nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm.
Hoa rừng muôn màu lay động trong gió, vãy gọi hồ điệp bay múa.
Ngọn cây phát ra thanh âm sàn sạt, như đang ca xướng thấp trầm.
Mặt trời đỏ từ phíA Đông chậm rãi chuyển lên đỉnh trời, chiếu rọi muôn phương, lại chậm rãi rôi về phía tây.
Thời gian lặng lẽ trôi, từ bàn tay hai người nắm chặt, từ kẽ hở, từ mi mắt phụ nhân nhắm chặt, từ Bạch Thiểu Tình bi thương không tiếng động, vô thanh vô tức trôi đi.
Dần dần, ngày đã qua. Gió bắt đầu xào xạc thổi qua rừng, giống như đang mừng vui vì địch nhân không thể kháng cự đã đi mất.
Sinh mệnh cuối cùng, dường như vẫn thống khổ quyến luyến người bên cạnh, không đành lòng rời đi.
Dầu hết đèn tắt.
Là gì, mà làm phụ nhân đau khổ chống đỡ đến tận ngày tiếp theo?
Ngay cả Bạch Thiểu Tình cũng không đành lòng.
“Nương, người còn có nguyện vọng gì không?” Y kề sát bên tai phụ nhân, khe khẽ hỏi.
Phụ nhân rung động một chút, cố gắng mở to mắt. Con ngươi trắng đục, lóe lên hào quang mờ nhạt giữ bóng đêm.
“Nương, nhắm mắt lại,” Bạch Thiểu Tình nghẹn ngào, “Đi thôi!”
Phụ nhân đã phải chịu quá nhiều thống khổ, y không đành lòng tiếp tục. Hướng thiên tá thọ, lai thế yếu hoàn (mượn những ngày cuối cùng từ ông trời, kiếp sau cũng phải trả lại). Y nguyện mẫu thân ở kiếp sau hạnh phúc trường thọ, đừng giống như kiếp này.
Về phần y, đã không còn vướng bận.
Lán tạm yên tĩnh, ngay cả ngọn nến cũng không được châm.
Trái tim như sắp kết băng, bỗng nhiên khẽ nhộn nhạo. Giống như tâm linh tương ứng, y đột ngột ngẩng đầu, nhìn phía ngoài cửa.
Một bóng người cao lớn, lẳng lặng đứng ở cửa.
Bóng đêm mông lung, thấy không rõ mặt. Nhưng Bạch Thiểu Tình đã biết đó là ai.
Bờ vai của hắn thực rộng, có thể đỡ được tất cả gánh nặng; tay hắn thực vững, có thể giải quyết tất cả vấn đề khó khăn; hắn còn có cái đầu không ai sánh bằng, có lòng dạ quanh co không ai bì kịp, còn có cả trái tim lúc ấm lúc lạnh bất định vô chừng.
“Không được vào đây.”
Lúc Bạch Thiểu Tình trầm giọng nói bốn chữ này, Phong Long đã bước vào.
Nơi hắn tiến vào, luôn lập tức bị vây trong khi thế kiêu ngạo thuộc về tầng lớp vương giả, ngả cả cỏ cây bình thường cũng không ngoại lệ.
“Tránh ra.” Bạch Thiểu Tình trừng Phong Long. Y nắm tay phụ nhân, phụ nhân nằm ngay bên cạnh, cho nên y chỉ có thể dùng ánh nhìn hung tợn mà trừng Phong Long.
Ánh mắt y, mặc dù không cuồng bạo, nhưng lãnh liệt. Bị đôi mắt xinh đẹp dùng ánh mắt lãnh liệt như thế mà trừng, những kẻ khác đã sớm thành tảng băng; đáng tiếc, người y trừng, lại là Phong Long.
Phong Long chậm rãi đi đến trước giường, không để ý tới Bạch Thiểu Tình ngăn cản, trầm ổn cầm lấy hai đôi tay đang nắm vào nhau kia, vây lại trong bàn tay to lớn ấm áp của mình.
Hắn lẳng lặng nhìn phụ nhân, giống như phụ nhân có thể cảm thấy được ánh mắt của hắn.
Hắn trầm ổn nói với phụ nhân ba câu. Bạch Thiểu Tình luôn luôn biết những câu từ hắn nói có thể mê hoặc lòng người, nhưng lấy lần này lại có thể cảm nhận sâu nhất.
Hắn nói, “Bạch phu nhân, Thiểu Tình từng đưa ta đi gặp phu nhnaa. Kẻ quái gở kiêu ngạo như y, ta hẳn là bằng hữu duy nhất y từng đưa đến gặp phu nhân.”
Hắn còn nói, “Nhưng, bằng hữu giống ta, chỉ cần một là đã quá đủ.”
Bạch Thiểu Tình chấn chấn động, đôi mắt đầy phẫn nộ bắt đầu biến thành nhộn nhạo.
Cuối cùng, hắn mỉm cười nói, “Ngài an tâm đi!”
Lời Phong Long nói chẳng hề xúc động, nhưng từng tiếng từng tiếng đều rất rõ ràng, giống như muốn phụ nhân cũng có thể nghe rõ từng chữ từng lời. Lời của hắn, giống như cái đục, khắc từng câu từng chữ vào tảng đá, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ba câu nói xong, ý cười nhàn nhạt đến khó có thể nhận ra chậm rãi hiện lên mặt phụ nhân.
Bàn tay khô gầy nắm tay Bạch Thiểu Tình cả một ngày dài, rốt cục buông ra, vô lực rũ xuống.
Sinh mệnh cuối cùng, đã bị rút khỏi.
Cửa ải sinh tử khó khăn nhất trong đời người, phụ nhân đã vượt qua.
Quay đầu lại, duyên trong mộng, chỉ còn chút chuyện cố tình lưu.
Bạch Thiểu Tình ngơ ngẩn một lúc, mới hiểu được. Thân mình mềm nhũn, nằm trên người phụ nhân, cắn chặt môi, không lộ ra tiếng cười.
Phong Long đứng một bên, vươn tay chậm rãi vuốt ve tóc y.
Thân thể run rẩy kịch liệt rốt cục cũng ngừng lại, Bạch Thiểu Tình đứng lên. Y không có dư lực chú ý đến Phong Long, chỉ là theo bản năng chi phối, ôm lấy thi thể mẫu thân, chậm rãi đi ra lán cỏ.
Dưới ánh trăng, nguyệt quế đón gió đong đưa.
Ở nơi mẫu thân y thích nhất, an táng người y yêu thương nhất.
Hoành Thiên Nghịch Nhật công của y đã tiến rất xa, đào một cái huyệt cũng không phải chuyện khó. Y cẩn thận đặt mẫu thân vào mộ, hái hoa rừng phủ lên mặt, lên người mẫu thân si ngốc nhìn mẫu thân một lần cuối cùng, lấy tay hất đất xuống mộ.
Thấy mẫu thân dần dần bị đất che mất, nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa, một giọt nước trong suốt rơi xuống gò đất không ngừng nhô cao, cùng mộ và người trong mộ lưu lại nơi đây.
Tiếng tiêu du dương không biết từ chỗ nào cất lên, lướt qua làn gió lạnh, quẩn quanh trong các góc rừng, như bàn tay dịu dàng vỗ về trấn an.
Bạch Thiểu Tình quay đầu lại, nhìn Phong Long qua làn lệ quang.
Hắn dựa vào dưới tàng cây, cầm tiêu mà thổi. Gió núi phất bay tay áo hắn, tôn thêm vẻ tiêu sái tuyệt thế.
Đêm lạnh như nước.
Xa xa thoáng nhìn, trên gương mặt anh tuấn có hơi thở mình đã quen thuộc tự bao giờ. Phổi đột nhiên như bị ngộp, Bạch Thiểu Tình hít một hơi thật sâu, để làn gió mát thổi vào yết hầu.
Tình là gì?
Là hận cũng không thể dập, đau cũng không thể tắt.
không rời xa, vứt không được, cũng không nỡ.
Là nghiến răng nghiến lợi, đau thương đến lục phủ ngũ tạng.
Là khi quay đầu lại, không rời không bỏ, không oán không hối.
Tình là gì?
Là không thể tránh được.
Không thể không động tình, không thể không lưu tình, cho dù hận tới cực điểm, cũng không tự chủ được, không thể tránh được.
Gió nổi lên thổi ống tay áo bay bay, Bạch Thiểu Tình lẳng lặng đứng im.
Mẫu thân đã đi xa, trong đôi mắt rưng rưng của y, trời đất này chỉ còn lại một mình.
Rất muốn im lặng truy điệu vong mẫu, nhưng Phong Long dù không nói một lời, chỉ đứng nơi xa xa, đã bức y phải nổi lên từ đại dương bi thương mênh mông, buộc y phải đối mặt với những khúc mắc không muốn nghĩ tới.
Bạch Thiểu Tình biết, Phong Long chắc chắn đã biết được hành tung của y từ lâu.
Vì sao lại cho ta ba tháng tốt đẹp? Vì sao tới đúng lúc như thế? Làm cho ta không biết nên sợ hay nên vui, nên kinh hay nên giận?
Đôi môi duyên dáng, bất giác mím chặt, run rẩy.
Bi thương, khâm phục, khuất nhục, động tâm, giống như một bàn đồ ăn không thể có món kém cỏi, các loại gia vị lung tung quện chặt vào nhau, tổn thương cảm giác của Bạch Thiểu Tình, làm y phân không rõ phương hướng.
Đan xen trước mắt y là bình mã não đỏ sậm, có tro tàn nơi Bạch gia sơn trang, có bóng liễu xanh xanh rủ nơi tổng đàn Chính Nghĩa giáo, có đôi giày vải được Phong Long lưu lại trong địa đạo.
Trong mắt thoáng ngưa ngứa, y nháy nháy mắt, nước mắt trượt theo gương mặt, trong con ngươi lại phản chiếu vẻ anh tuấn của Phong Long thêm đôi phần.
Phong Long thản nhiên đứng, rất gần, Bạch Thiểu Tình đã cảm nhận được sự chấn động từ mặt đất, cảm tháy trái tim đang đập dồn.
Tim có thể nào không dồn dập đập? Phong Long ngay tại trước mắt. Bạch Thiểu Tình vừa hoảng hốt, lại thấy an tâm, trong chốn u ám tối tăm, nhưng lại có chút động tâm. Y muốn tới gần Phong Long, muốn ôm lấy Phong Long, muốn nghe chất giọng trầm thấp nỉ non của hắn, muốn cảm nhận lực cánh tay cường đại của hắn, muốn biết tâm tư của hắn, muốn biết được dục vọng của hắn.
Thiểu Tình, ta đã hạ tình căn cho ngươi…
Lời Phong Long nói ngày đó, như tia chớp đột ngột đánh vào đầu. Tay chân Bạch Thiểu Tình lạnh như băng.
Tình căn đã bén rễ, ta lại không thể nhổ ra.
Không ngờ ta lại thích hắn, không ngờ ta lại động tình.
Nhìn chằm chằm vào mắt Phong Long, bỗng nhiên lộ vẻ kinh sợ, lại dần dần chuyển thành ôn nhu, con ngươi biến hóa trong suốt, như hắc bảo thạch ẩn mình trên thâm sơn cùng cốc hếm thấy. Y nhớ đến ngọn thác, nhớ đến điệp vũ (bướm bay lượn), nhớ Phong Long với nụ cười đưa cho mình xâu đường hồ lô.
Nhưng ôn nhu nháy mắt đã vỡ tan, đôi môi chợt cắn chặt.
Không phục, ta không phục!
Tâm nội cuồn cuộn nổi lên ngập trời ngập biển, khát vọng muốn bổ nhào vào lồng ngực Phong Long đối chọi với kiêu ngạo tự tôn đã có sẵn trong người.
Phong Long, Phong Long, tối nay ta bi thương thế này, chỉ muốn đến gần ngươi, nhận ôn nhu âu yếm của ngươi.
Rốt cục, ánh quang mang kiên nghị hiện lên trong đôi mắt tối đen kia.
Bạch Thiểu Tình bước lên.
Tiếng tiêu ngừng lại. Phong Long quay đầu,đôi mắt cơ trí thâm thúy, lẳng lặng nhìn Bạch Thiểu Tình.
Trong gió, hai người mặt đối mặt đứng đó.
Cùng là loại người kiệt ngạo bất tuân, cùng có vết thương đau đớn.
Phong Long thở dài, “Thiểu Tình, tình là gì?”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh chậm rãi vươn ra, xuyên qua cách trở tùng trùng không thể thấy được, chạm đến vạt áo Phong Long.
Bạch Thiểu Tình nói, “Ngày mai sẽ đáp.”
Vạt áo Phong Long, bị ngón tay linh hoạt cởi bỏ. Từng chút từng chút, lồng ngực rắn chắc đã lộ ra.
Gió, khẽ vũ động dưới hơi thở quỷ dị phiến tình của hai người.
“Không phải khuất phục…”
Hứng thú với đường cong cơ thể nhấp nhô, dưới ánh trăng ánh lên vẻ sáng bóng.
“Không phải giao dịch…”
Da thịt màu tiểu mạch, cùng với làn da trơn mượt trong suốt như ngọc thạch, dán cùng một chỗ, hiện lên vẻ mỹ diễm huyễn mục làm tim người ta phải đập mạnh.
“Đêm nay, ta cam tâm tình nguyện.”
Trong nháy mắt bị xỏ xuyên qua, Bạch Thiểu Tình nhíu mi than nhẹ. Hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi, tạo ra vệt máu, mái tóc đen tán loạn vũ động giữa không trung.
Sự cường đại và quyết đoán của Phong Long thì Bạch Thiểu Tình đã sớm dự đoán được, nhưng sự cuồng nhiệt và khát vọng của hắn lại làm người ta giật mình.
Vòng eo mảnh nhỏ khẽ run dưới dâm uy, cần cổ trắng nõn ngửa hẳn ra sau, kéo căng đến tưởng như sẽ gãy đoạn. Tiếng thở dốc ồ ồ, trộn lẫn với tiếng hôn môi mút mát.
“A ô… Ân…” Rên rỉ kiều mị, từ trong miệng Bạch Thiểu Tình bật ra không chút he giáu, làm Phong Long tiến lên hung ác hơn vài phần.
Yêu ngươi, không ngờ ta lại thật sự yêu ngươi. Lúc ở bên ngươi, hoàn toàn khác với khi ở cạnh nam nhân khác. Cơn vui sướng tới rào rạt, làm ta như chết đuối giữa vui vẻ.
Dũng đạo chật chội bị khuếch trương tới cực điểm, nụ hoa bung nở, đẹp đẽ động lòng người.
Sợi tóc ướt mồ hôi dính bết trên trán, mang theo phong tình hoàn toàn khác. Một chút đỏ sẫm, giống như son gặp nước, càng thêm đỏ thắm, kèm thêm tiết tấu trừu sáp mãnh liệt, dần dần từ trên mặt lan ra toàn thân, làm cho mỗi tấc da thịt như ửng hồng lên vì cảm tình mãnh liệt.
Bạch Thiểu Tình vặn vẹo mông, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả hơi thở dâm mỹ đã tràn ngập toàn thân. Tiếng rên rỉ đứt quãng làm người miệng khô lưỡi khô. Khuôn mặt tận tình hưởng thụ sung sướng si mê, giống như ở ranh giới yêu hận, đã không còn chút mơ hồ.
“Đại ca, ân… Đại ca.”
Tiếng gọi ngây thơ đáng yêu từ làn môi đỏ tươi bật ra. Hai chân mở to như hai con rắn linh hoạt tấn công thắt lưng cường tráng, khuất phục dưới kẻ cường hãn độc nhất vô nhị.
Phong Long cắn thù du đứng thẳng trước ngực người kia.
“Tiểu Biên Bức nhi, tiểu Biên Bức nhi của ta … Biên Bức nhi…”
Đầu lưỡi ôn nhu ấm áp tinh tế liếm lên điểm mẫn cảm gồ lên, thắt lưng lại mạnh mẽ đâm lên một lần, làm cho nam tử dưới thân kêu lên như nức nở khóc.
Tựa hồ như xâm nhập không có điểm cuối, cùng với sự thăm dò không biết mệt mỏi, ở khắp nơi trong thân thể Bạch Thiểu Tình, dùng cách gần như điên cuồng mà chiếm lấy.
Người này điên đảo chúng sinh, không cần tốn nhiều sức. Người kia với Hoành Thiên Nghịch Nhật, không ai bì nổi.
“Không được rời đi nữa, tiểu Biên Bức nhi của ta …”
Không, không, ta không muốn bị người giam giữ, ta không muốn lại bị khóa lại ở một chỗ.
Vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, không ngừng khát vọng xâm chiếm thật sâu, suy nghĩ và thân thể như chấn động giữa dòng nước siết.
“Ô ô… Đại ca… Ô ân…”
Thực ngọt ngào, thực hạnh phúc, làm người an tâm, cảm động đến không thể tin được. Nhưng ta không phục, tuyệt đối không phục.
Không thể bị ngươi khống chế trong lòng bàn tay.
Ta là Biên Bức, là Biên Bức trên chín tầng trời.
Độ ấm thân thể độ ngày càng dâng lên không có điểm dừng, giống như tình cảm mãnh liệt không có điểm cuối. Cái mông vặn vẹo với biên độ lớn nhất, giống như đang trốn tránh việc xỏ xuyên mãnh liệt, lại giống như ở đón ý hùa theo luật động đầy dã tính, ngón tay dài nhỏ như ngọc co giật, bất lực cong vòng lại, vẽ ra vô số vết thương trên vai Phong Long.
Nụ hoa ướt sũng và dục vọng được bàn tay to thô ráp vuốt ve, liên tục rung động.
Đêm tối, trăng sáng.
Hoa rừng lung lay, gió núi ào thổi, mồ hôi nhỏ giọt, lệ vương khóe mắt, luật động mạnh mẽ như vĩnh viễn, kì dị mà hòa hợp ở một chỗ, cảnh trong mơ bất ngờ hiện ra trước mắt.
Thời gian như đã đứng lại.
Nhưng, chỉ là giống như mà thôi.
Trời, tối rồi sẽ sáng.
Hừng đông, mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, chim rừng khẽ khàng hót vang.
Phong Long ở trong rừng từ từ mở mắt
Cả người hắn trần trụi, lúc ngồi dậy liền chau mày.
Chau mày là có nguyên nhân, khóe miệng hắn tràn đầy tơ máu dọa người, sắc mặt cũng cực kì khó coi.
Về phần sắc mặt khó coi, đương nhiên cũng có nguyên nhân. Tối hôm qua Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên xuất ra một đao, chính là nguyên nhân của sắc mặt khó coi của hắn hôm nay.
Hiện tại cẩn thận hồi tưởng, mới biết được Bạch Thiểu Tình khi nhích lại gần mình, đa lén thả mê dược trong cơ thể. Không chỉ có thế, Bạch Thiểu Tình đã có được khắc tinh của Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Băng đóng ba tấc, không phải giá lạnh một ngày – có thể phá được Hoành Thiên Nghịch Nhật công – Tam Xích đao.
Thừa dịp đa thương khi còn đang tang mẫu (mang tang mẹ), giao hoan hết sức, tuyệt đối không thể tưởng tượng được đó là y dùn kế, trước tiên giấu dược trong cơ thể, sau đó lại xuất đao đả thương người, quả thật cao minh.
Dược là Đông Hải Mê Hồn hiếm có, đao là Tam Xích đao chuyên khắc (đặc biệt xung khắc) Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Khó trách làm cho Phong Long mắc mưu.
“Tam Xích đao… Y lấy được Tam Xích đao từ khi nào?” Phong Long chậm rãi vơ lại xiêm y, trầm ngâm, “Chẳng lẽ y có thể né tránh nhãn tuyến (cơ sở ngầm) của ta?”
Trong đó tất có kỳ quái.
Hắn vuốt ve vết thương sâu sau lưng, nhưng đó lại là vết đao không đủ nhẫn tâm. Đao thương (vết thương do bị dao đâm) cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trên Tam Xích đao có mang hàn khí, đúng lúc có thể khắc chế Hoành Thiên Nghịch Nhật công. Cứ như vậy, ắt sẽ ảnh hưởng đến tu vi, còn phải tĩnh tâm dưỡng thương một thời gian ngắn.
Cả đời hắn tung hoành trong võ lâm, chưa từng bị thương nặng lần nào, bây giờ nội lực bị hao tổn nhiều, thật sự là cảm giác không thể chịu nổi.
“Y không muốn giết ta, lại sợ ta bắt được y. Nếu động thủ, nhất định sẽ giữ lại chiêu cuối, làm cho ta không rảnh phân thân.” Tinh quang trong mắt vụt sáng, Phong Long biến sắc, trầm giọng nói, “Nếu ta là y, sẽ đem tin tức ta bị thương nói với địch nhân đáng sợ nhất. Nhưng y sẽ nói cho ai? Làm sao y biết được kẻ nào mới là địch nhân đáng sợ nhất của ta?”
Hắn đứng tại chỗ, nhắm mắt trầm tư, bất thình lình mở to mắt. “Hướng Lãnh Hồng? Nếu không phải hắn, ai có thể giấu chuyện Tam Xích đao?” Cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sáng ngời hữu thần quét qua bốn phương, đầu óc lại cấp tốc hoạt động.
Đột ngột quay đầu lại, thấy trên mặt đất là bảy chữ lớn in sâu vào đất —— ngươi thắng, ta cũng không thua.
Một chiếc chuông màu vàng tinh xảo đã mở miệng, hiển nhiên là bi người dùng nội lực cắt đứt, trên đó còn dính lại ít máu, lẻ loi nằm bên cạnh chữ ‘trộm’, chính là thứ Phong Long tự tay đeo lên người Bạch Thiểu Tình.
Phong Long xoay người, nhặt chiếc chuông lên.
Linh, linh…
Chuông chớp lên, thanh âm thanh thúy ở trong rừng truyền ra.
Hắn ngửa đầu, mỉm cười hít thở không khí mát mẻ buổi sớm, bỗng nhiên nhíu mày, vỗ vỗ lồng ngực, ho khan hai tiếng.
Mộtt giọt máu tươi, từ khóe môi tràn ra, rơi xuống đất.
Ngươi thắng, ta cũng không thua.
Biên Bức nhi của ta, ngươi lại giương hai cánh, muốn bay đến phương nào đây?
___________________________________________
[1] Lại chém. Nguyên văn: 只怕无情种, 何愁有断缘, 别离生死同磨炼. 打破情关开真面, 前因后果随缘现… Vẫn câu cũ: ai có góp ý gì xin cứ nói =..=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.