Quyển 2 - Chương 16
Phong Lộng
20/01/2017
Bạch Thiểu Tình liên tục thăm dò hai gian khách phòng, nghĩ hẳn gian
cuối cùng kia là chỗ ở của Tư Mã Phồn, bây giờ hắn đang ở chỗ Từ Mộng
Hồi, liền không đi xem xét nữa, nhảy khỏi nóc nhà, lặng lẽ trở về phòng.
Tĩnh tọa trong phòng một lát, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn hoài nghi bức họa trong tay Tư Mã Phồn, trên bức tranh đó đúng là mình. Khẽ cười, khép mắt, dựa vào thân liễu, ngay cả từng sợi tóc cũng được miêu tả cẩn thận.
Từ lúc nào bị người âm thầm vẽ mà không hay biết? Xem bức họa kia, cứ có cảm giác quen thuộc lại thân thiết, Bạch Thiểu Tình gần như có thể lập tức kết luận, nó xuất phát từ tay Phong Long.
Trong lúc hoan ái, Phong Long bị y đâm một đao trọng thương, Bạch Thiểu Tình vẫn nhớ rõ ngay lúc đó hắn đã gầm lên giận dữ. Hắn còn có thể đề khí đánh Bạch Thiểu Tình một chưởng trí mạng, rồi lại lập tức lui lại ngay hai bước, kinh ngạc nhìn Bạch Thiểu Tình một cái, rồi mới suy sụp ngã xuống.
Hai năm, ẩn thân ở Thập Bát Lý Hương khổ luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Nhưng Thiểu Tình quên không được ánh mắt Phong Long khi đó, nó như đao khắc sâu vào lòng y, giống như sông Ngân dưới chân thác, điệp vũ đầy trời mà y không quên được.
“Phong Long, ngươi họa tranh ta làm gì?” Miệng thản nhiên ta thán, khóe môi lại khẽ nhếch, con ngươi xinh đẹp tỏa sáng trong bóng đêm, “Treo thưởng bắt ta? Hay là…”
Ngọt ngào như có như không, đầu óc ngày càng mờ mịt.
Y đưa ngọc tiêu đến bên miệng thổi, bất giác nhớ lại ở ngoài phòng có rất nhiều khách lạ, lại thả ngọc tiêu xuống. Khoanh tay bước vài vòng quanh phòng, lẩm bẩm, “Ta có nên ra ngoài thám thính một chút không? Hai năm nay chết dí ở trong này, chẳng hề hay biết gì cả. Chẳng lẽ ngươi lại vô dụng đến mức bị người vạch trần thân phận?”
Dừng bước, lấy một bao phục nhỏ ở trên đầu giường, cẩn thận mở ra, trong đó là một đống đồ cổ quái kì lạ gì đó.
*****Bình minh, ngoài sân đã có âm thanh truyền vào từ sớm, dường như các tùy tùng đang cho gia súc ăn, quét tước đình viện.
Từ Phúc đến gõ cửa phòng Bạch Thiểu Tình.
“Đại phu, chúng ta muốn lên đường, rau dưa trái cây ngươi trồng trên mảnh đất nhỉ trong hậu viện kia có thể bán cho chúng ta ăn trên đường không?” Từ Phúc lại lấy ra một thỏi bạc vụn, “Tiền trả cho ngươi, chúng ta đã chuẩn bị đủ rồi này. Ai, cả đường đến chim cũng chẳng thèm đẻ trứng, ngay cả phạn quán ngon ngon chút cũng chẳng có, chủ tử chúng ta có bao giờ phải chịu khổ thế này đâu!”
Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Quý chủ nhân dường như xuất thân là đại gia a.”
“Đương nhiên. Từ gia ở Kim Lăng đó, hắc hắc, một đại phu ở nông thôn như ngươi, chưa từng nghe qua cũng đúng thôi. Nếu ở nơi khác, tên tuổi hẳn là nổi danh lắm a…”
Lúc Từ Phúc đang nước miếng tung bay khoe khoang khoác lác, thanh âm của Tư Mã Phồn truyền đến, “Từ Phúc, thỉnh chủ nhân của nơi này ra đi.”
Từ Phúc vội vàng lên tiếng, cao giọng đáp, “Vâng!” Quay đầu cười nói với Bạch Thiểu Tìn, “Đại phu, Tư Mã công tử mời ngươi đến gặp một lần. Ta cho ngươi chào hỏi, vị công tử này cũng không phải là người bình thường, ngươi ngàn vạn lần phải quy củ một chút, biết không? Bằng không, hắn có thể chỉnh cho ngươi câm điếc ăn hoàng liên, khổ sở cực kì mà không nói được đấy.”
Bạch Thiểu Tình cười thầm: chắc chắn ngươi đã nếm đau khổ từ hắn rồi. Gật đầu nói, “Được, ta đến ngay.”
Ra khỏi cửa, liếc mắt một cái đã thấy Tư Mã Phồn ngồi giữa khách thính.
Đêm qua Bạch Thiểu Tình ở phía trên, lại kiêng kị võ công của Tư Mã Phồn, không dám lưu lại lâu, cũng không nhìn kỹ bộ dáng hắn. Bây giờ vừa gặp, thấy Tư Mã Phồn mặt mày thanh tú, cái mũi khéo léo thẳng tưng, sắc môi hơi nhạt, thật giống thiếu niên đọc sách nhà quan lại. Một bộ xiêm y thiên lam sắc (màu xanh da trời), bên hông thắt đai lưng màu trắng, cầm loại quạt giấy đám thư sinh hay dùng.
“Đã quấy rầy chủ nhân một đêm, thực ngại.” Tư Mã Phồn nhẹ nhàng cười, quay đầu phân phó, “Từ Phúc, nhớ phải trả chi phí ăn ở nhiều nhiều một chút.”
“Vâng, Tư Mã công tử, đã trả một thỏi bạc, đủ cho y dùng dư dả nửa năm.”
Bạch Thiểu Tình nghe Tư Mã rườm rà, lễ độ nho nhã, cử chỉ phong độ, ngay cả thanh âm cũng ôn nhu vô cùng, thầm nghĩ: cứ nói biết mặt không biết lòng, nếu không phải tối qua chính mắt mình thấy, ai có thể đoán được tên này đáng sợ đến thế nào.
Không khỏi nhớ tới Phong Long, hắn cũng là kẻ đại gian trong đám đại gian.
Lại thầm nghĩ: không biết vì sao hắn muốn gặp ta, chẳng lẽ hành tung đêm qua đã lộ?
Y vừa đắn đo vừa gật đầu, “Từ đại gia đã cho nhiều bạc, công tử ngủ ngon giấc là tốt rồi.”
Khóe miệng Tư Mã Phồn khẽ cong lên, đôi mắt đen như nước sơn loạn chuyển lung tung trong khách thính. Bên ngoài có tùy tùng tiến vào bẩm báo, “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
“Ân.” Tư Mã Phồn gật gật đầu, nhưng vẫn không đứng lên, ánh mắt từ từ chuyển qua chỗ Bạch Thiểu Tình, đột nhiên hỏi, “Đêm qua lúc tới có nghe thấy tiếng tiêu xa xa, chính là do đại phu thổi?”
Bạch Thiểu Tình biết Tư Mã Phồn chắc chắn đã định vị được chỗ người thổi tiêu, trong lòng biết có chống chế cũng vô dụng, cười nói, “Đúng là tại hạ. Nhất thời phiền muộn, để Tư Mã công tử chê cườ0 rồii.”
“Tiếng tiêu rất hay, làm người ta nghe đến quên hồn a.” Tư Mã Phồn nhe răng, cẩn thận nhìn nhìn Bạch Thiểu Tình, lại nói, “Muốn thổi ra khúc tiêu hay như vậy, ngoại trừ phải tinh thông âm uận, còn phải thêm linh khí thiên phú nữa. Tiếng tiêu của đại phu tuy du dương, lại trầm mà không run, đi thẳng vào nơi sâu nhất trong rừng, nói vậy là tu vi võ công cũng không thấp. Chẳng biết tại sao lại cam nguyện ẩn cư nơi hoang sơn dã lĩnh, chịu khổ cực thế này?”
Hắn một lời nói toạc ra, không cho người ta đường lảng tránh.
Bạch Thiểu Tình sửng sốt, chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã vang lên tiếng gó, một bàn tay trắng nõn nhanh chóng quơ qua trên mặt.
Tư Mã Phồn hắc hắc cười nói, “Trên mặt đại phu là mặt nạ da người, chẳng lẽ là nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm? Cuộc đời này, Tư Mã Phồn thích nhất là kết giao hảo hữu, không bằng dùng gương măt thật quen biết chút đi.”
Trinh độ võ công của hắn có thể coi là tương xứng với Phong Long, Bạch Thiểu Tình chỉ hơi nhoáng lên một cái, cảm thấy trên mặt tê tê, mặt ạ da người đã bị Tư Mã Phồn lột xuống.
Tư Mã Phồn nhất chiêu đắc thủ (một chiêu đã chiếm được), dừng công kích.
Tiếng người trong khách thính đột nhiên tĩnh lặng.
Từ Phúc mới vừa bận rộn ở ngoài, đúng lúc đi vào khách thính, ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thiểu Tình không mang mặt nạ da người mặt, nhất thời “A” kêu lên một tiếng.
Bạch Thiểu Tình đứng ngay tại chỗ, dường như cũng vô cùng tức giận, chỉ vào Tư Mã Phồn trầm giọng nói, “Tư Mã công tử, ta và ngươi không cừu không oán, vì sao ngươi lại muốn vạch trần khuyết điểm của ta?” Khuôn mặt luôn tuấn mỹ của y, hiện giờ loang loang lổ lổ, những vết hồng ban to nhỏ sưng phù lên, không thể nhận ra dáng hình ban đầu, dữ tợn nếu như quỷ, trách không được Từ Phúc lại phải kêu sợ hãi.
Tư Mã Phồn dường như cũng không ngờ gương mặt thật của Bạch Thiểu Tình lại đáng sợ như thế, run rẩy một thoáng, vội vàng hai tay dâng mặt nạ da người, giải thích, “Đại phu xin bớt giận. Thật sự là thân hình đại phu cực giống một vị bằng hữu của tại hạ, cho nên nhất thời mạo phạm. Bộ pháp đại phu vừa né tránh, tựa hồ là tuyệt kĩ của Giang Thành pháo, chẳng lẽ chính là Vạn Lý Hồng oai phong trong chốn võ lâm của Giang Thành năm đó?”
Bạch Thiểu Tình nhận chiếc mặt nạ da người, mang lại trên mặt, lạnh lùng “Hừ” một tiếng, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.Năm đó Phong Long liếc mắt một cái đã nhìn ra mẫu thân mang mặt nạ, Tư Mã Phồn đương nhiên cũng có thể nhận ra. May mà y sớm phòng bị, dự đoán sự tình không đơn giản chấm dứt như thế, đêm qua đã dùng nước Lục Đảm Phong thoa lên mặt, làm cho hồng ban tự động nổi lên. Tuy hồng ban này rất khó coi, hai ba ngày sau mới có thể biến mất, đúng là diệu pháp tốt nhất để người ta không nhận ra.
Bạch Thiểu Tình làm việc chu toàn, vừa rồi đúng là chỉ mành treo chuông, cố ý dùng võ công của Giang Thành phái. Vạn Lý Hồng biến mất trên giang hồ đã nhiều năm, năm đó hắn có tiếng là mỹ nam tử phong lưu, thân hình đúng là tương tự như mình. Nghe nói người này dùng thuật thải âm bổ dương, có thể thanh xuân thường trú (giữ lại tuổi trẻ), như vậy là có thể giải thích vì sao mình mãi không già.
Mà điểm tốt nhất chính là Vạn Lý Hồng mất tích rất thần bí, nghe nói là bởi vì thải âm bổ dương mà bị đồng môn khinh thường, cho nên bị thanh lý môn hộ, cũng có lời đồn là hắn đã bị hủy dung mạo, vừa vặn với vết hồng ban trên mặt mình.
Giữa cố ý và vô tâm, Tư Mã Phồn quả nhiên mắc mưu.
“Vạn tiền bối năm đó một kiếm chấn nam sơn, uy phong vô cùng, ai ngờ cho tới bây giờ lại ẩn thân tại đây.” Tư Mã Phồn thở dài.
Bạch Thiểu Tình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đáp lại, “Nếu không phải bị Hoắc Ngọc Điền âm mưu gia hại, ta sao lại lưu lạc đến tình trạng này? Hắn hạ độc trong rượu của ta, làm ta biến thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Chuyện của Vạn tiền bối, trên giang hồ xôn xao bàn tán, Tư Mã Phồn cũng nghe được một ít.” Tư Mã Phồn lại hít sâu một hơi, chắp tay nói, “Tư Mã Phồn thân là người trong võ lâm, đương nhiên nên vì chính nghĩa xuất lực một phen. Ta nguyện vì tiền bối công khai lên án Hoắc Ngọc Điền, không biết ý tiền bối thế nào?”
Bạch Thiểu Tình cười to nói, “Ha ha, tiểu tử cuồng vọng! Hoắc Ngọc Điền ba năm trước đây đã chết, còn chết không minh bạch, ngươi cho rằng ta không biết gì?”
Hoắc Ngọc Điền chết dưới tay Bạch Thiểu Tình, nếu không sao y có thể học được tuyệt kĩ Giang Thành?
Tư Mã Phồn cười thần bí, thong thả bước đến cạnh Bạch Thiểu Tình, “Hoắc Ngọc Điền tuy đã chết, nhưng oan tình của tiền bối chưa được giải, chức chưởng môn của Giang Thành phái còn đang ở trong tay người Hoắc gia. Tiền bối chẳng lẽ không muốn lấy lạ thứ thuộc về mình?”
Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên kinh hãi, thầm nghĩ: Tư Mã Phồn này dã tâm lớ thật a, ta tùy tiện giả mạo Vạn Lý Hồng, hắn đã lập tức chuyển tới chức chưởng môn Giang Thành phái được rồi. Vạn Lý Hồng mà ra giang hồ, Giang Thành phái tất phải nội loạn.
“Ngươi muốn giúp ta?” Tròng mắt Bạch Thiểu Tình xoay tròn, “Có điều kiện gì?”
Tư Mã Phồn rút ra quạt giấy bên hông, thản nhiên phẩy vài cái, “Vạn tiền bối là anh hùng một đời, Tư Mã gia đúng lúc đang cần người, chỉ cần Vạn tiền bối chịu gia nhập Tư Mã gia, Tư Mã Phồn nguyện giúp tiền bối trở về Giang Thành phái.”
“Gia nhập Tư Mã gia?”
“Không sai.”
Bạch Thiểu Tình cố ý nhíu mi, “Ngươi là ai trong họ Tư Mã? Tư Mã Phồn, tựa hồ cũng không phải dòng chính của Tư Mã gia.”
“Thì ra là tiền bối không tin thực lực của Tư Mã Phồn ta.” Tư Mã Phồn cười lạnh mấy tiếng, xoay người nói, “Đáng tiếc đáng tiếc, cơ hội lớn tốt như vậy lại bị bỏ qua. Vạn Lý Hồng, ngươi cứ ẩn cư ở đây đi, giang hồ khoái ý, đã không còn là chuyện của ngươi nữa.” Dứt lời, quay người bước ra khỏi khách thính.
Phép khích tướng người nào cũng có thể dùng được, nhưng Tư Mã Phồn từng câu từng chữ nhìn như nhã nhặn thanh tao, nhưng lại như châm ngòi như khích lệ, nhất cử nhất động không hề có vẻ gì là kệch cỡm, làm Bạch Thiểu Tình cũng không có thể không bội phục mị lực của hắn.
“Dừng bước!” Bạch Thiểu Tình nhướng mày kêu lên.
Tư Mã Phồn dừng bước lại, khẽ hỏi, “Tiền bối còn có gì phân phó?”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: người này thật lợi hại, ra giang hồ chắc chắn sẽ quậy cho long trời lở đất. Cơ hội hiếm có, sao không ở bên hắn xem náo nhiệt, tới giữa chừng thì chờ thời mà động?!
Y cân nhắc một lát, trầm giọng hỏi, “Ngươi thật sự có thể giúp ta quay về vị trí chưởng môn của Giang Thành phái?”
“Nếu tiền bối không tin ta, cần gì phải gọi ta lại?”
“Tốt lắm,” Bạch Thiểu Tình chậm rãi gật đầu, “Chỉ cần ngươi giúp ta thu hồi chức chưởng môn Giang Thành phái, ta sẽ dốc sức cho Tư Mã Phồn ngươi.”
Tư Mã Phồn như đã đoán được từ sớm, xoay người lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Tiền bối hữu dũng hữu mưu, Tư Mã Phồn như có thêm một cánh tay vậy.”
“Bớt sàm ngôn đi, chúng ta ra đi thôi, ha ha, lão Vạn ta cũng muốn quay về giang hồ.”
Hôm qua Bạch Thiểu Tình thấy bức họa trong tay Tư Mã Phồn, sớm đã có ý muốn rời đi, cho nên bao phục cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần người của Tư Mã gia vừa ròi khỏi là sẽ lên đường. Không ngờ bây giờ lại thay đổi, đi cùng một đường với Tư Mã Phồn.
Vì thế, đội ngũ với quan hệ quỷ dị khó lường lại vừa nhiều thêm một thành viên.
Giương đôi cánh đen, bay lượn trên chín tầng trời.
Ta đã trở lại giang hồ.
*****Tiếng vó ngựa ồn ào, đoàn xe thong thả đi trước, Bạch Thiểu Tình từ chối ngồi xe ngựa, môt mình chọn một con hắc mã đi theo đoàn xe.
Không để người phát hiện, dần dần tụt lại bên cạnh Từ Phúc, cùng Từ Phúc sóng vai mà đi.
“Thực nhìn không ra, ngươi thế mà lại là cao thủ võ lâm.” Từ Phúc trời sinh miệng rộng, không chịu nổi nhất là tịch mịch. Tiếc là thị vệ đi theo Tư Mã Phồn đều cực nghiêm cẩn, không có kẻ nào đến gần gã, cho nên vừa thấy Bạch Thiểu Tình tới gần, Từ Phúc lập tức vui vẻ hẳn. “Vạn Lý Hồng? Tên này ta cũng đã được nghe nói, hắc hắc. Tư Mã công tử dường như thực sự coi trọng ngươi.”
Người này xem ra do luôn thị hầu bên cạnh Từ gia nên đã dưỡng thành thói xấu, quen tự cao tự đại. Võ nghệ chính mình khôn bằng ai, thế mà cứ tỏ vẻ người trong võ lâm cao cao tại thượng.
Bạch Thiểu Tình cũng không so đo với gã, thản nhiên nói, “Vị Tư Mã công tử này sát phạt quyết đoán, quả cảm cơ trí. Vạn mỗ nhiều năm không ra giang hồ, cũng không biết trong chốn võ lâm lại xuất hiện một vị anh hùng thiếu niên như vậy.” Cảm thán một câu.
Từ Phúc hếch mặt nói, “Không nhiều người biết đâu. Nói không ngoa chứ, võ lâm cao thấp, biết được lai lịch Tư Mã công tử chỉ sợ chỉ có Từ gia chúng ta cùng Tư Mã gia.”
“Nga?”
“Nghe này.” Từ Phúc có cơ hội khoe khoang, lập tức ho khan một tiếng, ưỡn ngực nói, “Tư Mã công tử họ Tư Mã, tên chỉ có một chữ ‘Phồn’, năm nay hai mươi mốt.”
Bạch Thiểu Tình thấy bộ dáng gã buồn cười, mỉm cười, tiếp tục lắng nghe.
“Phụ thân Tư Mã công tử là Tư Mã Lĩnh, chính là biểu đệ của đương kim Tư Mã đương gia. Phụ thân xuất gia danh môn, đã đủ chưa? Hắc hắc, nhưng mẫu thân của Tư Mã công tử còn lớn hơn nữa.” Từ Phúc ra vẻ thần bí.
Bạch Thiểu Tình thoáng trầm ngâm, thuận miệng đoán, “Chẳng lẽ là mỹ nhân nổi danh trong chốn võ lâm?”
“Không không không, mỹ nhân võ lâm thì có là gì chứ. Vị cô nãi nãi này là đại gia đệ nhất võ lâm, Phong gia nhị tiểu thư Phong Ngọc Quyên, dù hiện tại minh chủ võ lâm nhìn tới bà cũng phải cung kính kêu một tiếng ‘cô côc’ đó. Ngươi nói xem, có đủ lớn không?”
“Cô cô của Phong Long?” Đột nhiên nghe đến hai chữ ‘Phong Long’, Bạch Thiểu Tình thoáng chấn động, may mà có mặt nạ da người đã giấu đượcủa hơn nửa phản ứng không tự nhiên của y.
Phong Long, ẩn cư ở Thập Bát Lý Hương hai năm, cũng đã hai năm không nghe thấy tên này từ miệng người khác. Hiện giờ bỗng nhiên nghe thấy, lòng không nhịn được mà nổi sóng quay cuồng, không rõ là tư vị gì
“Đáng tiếc a, minh chủ võ lâm kia a…”
Thoáng thất thần, lại để lỡ mất câu kế tiếp của Từ Phúc. Bạch Thiểu Tình phục hồi tinh thần lại, chỉ loáng thoáng nhận ra chút tiếc hận mơ hồ cuối cùng, vội hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”
“Không phải vừa nói đó sao, người được xưng là Kiếm Thần – Phong Long – đã mất tích.”
“Mất tích?”
“Ân, mất tích hai năm rồi.” Từ Phúc liếc Bạch Thiểu Tình một cái, an ủi, “Ngươi ẩn cư nhiều năm, đại sự chấn động võ lâm như vậy không biết cũng chẳng lạ. Minh chủ võ lâm Phong Long đã mất tích vào hai năm trước, không chỉ như thế, lão cư trăm năm (nơi ở lâu năm) của Phong gia – Mạc Thiên Nhai cũng bị đại hỏa ly kì đốt sạch sẽ.”
“A?” Bạch Thiểu Tình cho dù thâm trầm, giờ phút này cũng không thể không lộ vẻ kinh ngạc.
Bàn tay cầm cương khẽ run, đôi mắt tối đen như mực bỗng nhiên gợn nước chấn động.
Phong Long, Phong Long đã mất tích? Hắn… Hắn chẳng lẽ thật sự bị một đao của ta… Không không, đao kia ta hạ có chừng mực, không thể lấy mạng hắn được.
Tâm bắt đầu rối loạn.
Cắn môi dưới, lại quay đầu hỏi, “Đại hỏa ở Mạc Thiên Nhai, rốt cuộc là do ai làm? Là bọn phó nhân của Phong gia sao?”
“Ai biết là người nào làm chứ? Phó nhân của Phong gia không hề gặp được ai cả, chắc là đã chết cháy hết cả!” Từ Phúc nhíu mày, làm bộ làm tịch thở dài, “Ai, hai ba năm nay võ lâm thật không yên ổn. Võ lâm tứ đại gia tộc, Bạch gia đầu tiên bị diệt cả nhà, cũng là phải chịu đại hỏa hủy diệt sạch sẽ; không đến một năm lại đến phiên Phong gia. Nghe nói đây đều là do Chính Nghĩa giáo giở trò quỷ. Cũng khó trách, tứ đại gia tộc vốn đã thề không đội trời chung với đám tà giáo.” Gã ra vẻ thần bí, tiến sát lại, hạ giọng thì thầm, “Cho nên Tư Mã mới cùng kết thông gia với Từ gia, hảo hảo chống cự Chính Nghĩa giáo.”
Bạch Thiểu Tình không yên lòng mà gật đầu, lâm vào trầm tư.
Đại hỏa ở bạch gia là do chính tay y châm, nôi tình không ai rõ hơn y được. Nhưng vì sao Mạc Thiên Nhai lại bị đốt? Không thể là do Chính Nghĩa giáo muốn thị uy với võ lâm chính đạo. Y hừ lạnh một tiếng.
Bạch Thiểu Tình thản nhiên liếc gã một cái, trong lòng cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, như tâm hồ cất chứa cái gì đó, nhưng cách một làn nước, chỉ lờ mờ không tỏ, không biết rốt cuộc là cái gì.
Nhíu mi suy nghĩ một lúc lâu, hai chữ ‘Phong Long’ như được khắc sâu vào đầu, chạm nhẹ vào là cái đau như có như không lại nổi lên. Bạch Thiểu Tình quyết định tạm thời bỏ qua chuyện Phong gia, chuyển ý niệm đến trên người Tư Mã Phồn, từ từ hỏi, “Tư Mã công tử thiếu niên thành tài, cho dù không phải dòng chính của Tư Mã, cũng có thể có danh tiếng lớn trong võ lâm. Sao ngươi lại nói người biết lai lịch hắn không nhiều lắm?”
Từ Phúc vỗ vỗ gáy, “Ngươi xem ta này, mới vừa nói đến chuyện Tư Mã công tử đã lan man đông dài rồi. Song thân của Tư Mã công tử tuy xuất thân là võ lâm danh gia, nhưng đều hướng tới cuộc sống vô câu vô thúc (không có gì trói buộc). Sau khi thành thân thì hai người rời khỏi Tư Mã gia, đến hoang nguyên (thảo nguyên hoang dã) Mạc Bắc ẩn cư. Tư Mã công tử được sinh ra ở ngay Mạc Bắc, nếu không phải vì hôn sự của đại thiếu nãi nãi và công tử thì Tư Mã công tử cũng sẽ không ra khỏi Mạc Bắc đâu. Ngươi nói, như thế thì có nhiều người biết được Tư Mã công tử sao?”
Đáy mắt Bạch Thiểu Tình sáng ngời, “Nói vậy là bây giờ Tư Mã công tử dẫn muội muội, muội phu quay về Mạc Bắ?”
“Ai biết được, dù sao cứ đi theo công tử đi là được.”
…
Sắc trời bất tri bất giác đã trở tối, Bạch Thiểu Tình ngẩng đầu nhìn, mặt trời đỏ đã rơi xuống chân trời, bị triền núi che khuất hơn phân nửa, không bao lâu sẽ hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Lọc bớt những lời Từ Phúc nói, mỗi lần lọc lại có thêm nhiều vấn đề nổi lên.
Y từng chính tai nghe Tư Mã Phồn truyền âm nhập ốc, công lực thâm hậu vô cùng, có thể ngang ngửa với Phong Long. Là võ công của hắn thật sự mạnh mẽ như thế? Hay là trong đó có ẩn tình gì?
Nếu nội lực của Tư Mã Phồn thực sự mạnh mẽ như thế, vậy thì vấn đề lại càng nhiều. Võ công như vậy, tuyệt đối là khổ luyện từ nhỏ, chịu đựng gian khổ mà người thường không thể tưởng tượng được mới thành. Phụ mẫu của Tư Mã Phồn nếu đã không còn lưu luyến giang hồ, vì sao còn bắt nhi tử của mình chịu giày vò như thế, dạy dỗ ra một cao thủ võ lâm?
Nếu Tư Mã Phồn chỉ là một thiếu niên trên hoang nguyên Mạc Bắc, cần gì phải gả muội muội cho Từ Hòa Thanh, cần gì phải dùng Từ Mộng Hồi bắt ép Từ Hòa Thanh, cần gì phải bức bách Từ Hòa Thanh dời nhà? Cứ theo những sự kiện đã biết thì có thể thấy được hắn có dã tâm rất lớn, lớn đến người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
***Đoàn xe chuyên chọn những con đường hẻo lánh, mỗi khi đến chỗ nào đó cũng có thể gặp được một vài người kì lạ. Tư Mã Phồn hoặc dùng võ học kinh người, hoặc dùng phong độ tao nhã, hoặc dùng nan từ hấp dẫn, thu hết những người này vào tay mình.
Bạch Thiểu Tình thờ ơ lạnh nhạt, kinh giác (cảm giác kinh hãi) rất nhiều người đều là nhân vật tà phái tam sơn ngũ nhạc, Tư Mã Phồn chắc chắm đã sớm bố trí cơ sở ngầm, biết bọn họ ẩn thân ở đâu, cẩn thận chọn đường, thu hết từng người từng người vào dưới trướng.
Xem ra chỉ có chính mình là ‘thu hoạch ngoài ý muốn’ của Tư Mã Phồn.
.
Lục tục đi đến ba ngày, tiến vào biên giới Sơn Tây, so sánh với lần đầu tiên gặp được đoàn xe, tính thêm cả Bạch Thiểu Tình thì đã có thêm tám người.
…
Màn đêm buông xuống, mọi người ở trong một đại trang viện to lớn, Bạch Thiểu Tình được sắp xếp ở sương phòng lịch sự tao nhã nhất.
Tư Mã Phồn là một chủ nhân không tồi, món ngon rượu ngon tùy ý hưởng dụng, đồ dùng đưa tới cũng đều là loại cực phẩm tinh mỹ, ăn mặc rửa mặt chải đầu đều có người hầu hạ. Nhưng liên tiếp bảy ngày, Bạch Thiểu Tình không hề nhìn thấy bóng dáng chủ nhân.
Y cũng không vội, thầm nghĩ chắc hẳn giờ này Tư Mã Phồn đang lung lạc bảy người kia. Với thân phận Vạn Lý Hồng của y, chỉ có thể trợ giúp Tư Mã Phồn đối phó với Giang Thành phái, đương nhiên không đáng giá bằng đám lão quái vật chịu xuôi theo hắn.
Hôm nay dùng xong cơm chiều, hưng trí bỗng nhiên nổi lên, Bạch Thiểu Tình lệnh cho nha hoàn hầu hạ xướng thủ khúc giải buồn.
Khi đang nằm trên ghế gõ nhịp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười sang sảng ngoài cửa sổ, “Vạn tiền bối thật có nhã hứng!” Nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tư Mã Phồn đến đây.
Tư Mã Phồn tiến vào từ cửa, cười nói, “Tư Mã Phồn bận rộn, tiếp đón không chu toàn, tiền bối thứ lỗi.”
“Đã nhận nhiều chiêu đãi.” Bạch Thiểu Tình đứng lên từ đằng y (ghế mây), mời Tư Mã Phồn ngồi xuống. Trong lòng thầm tính, hôm nay đúng là ngày thứ tám, người này tìm cách chu đáo chặt chẽ, nhưng thật sự có thể mỗi ngày xử lý một cao thủ giang hồ sao? Đã có kế hoạch, mở miệng hỏi, “Tư Mã công tử có còn nhớ chuyện đã đáp ứng Vạn mỗ không? Giang Thành phái…”
“Tiền bối đừng vội.” Tư Mã Phồn cong môi khẽ cười, “Chuyện Tư Mã Phồn đã đáp ứng tiền bối thì nhất định sẽ thực hiện, nhưng đại sự không thể qua loa, chúng ta phải từ từ cân nhắc đã.”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: hôm nay ngươi tới tìm ta không chính là vì chức chưởng môn của Giang Thành phái sao? Chẳng lẽ lại là kế lạt mềm buộc chặt? Thản nhiên nói, “Nếu công tử muốn từ từ cân nhắc, Vạn mỗ sẽ kiên nhẫn đợi. Không biết Tư Mã công tử hôm nay…”
“Đương nhiên là có chuyện thỉnh giáo.” Tư Mã Phồn đưa tay phẩy hai hoàn, thấp giọng cười nói, “Có một việc, muốn xin tiền bối chỉ điểm.”
Hắn cười đến quỷ dị, Bạch Thiểu Tình âm thầm cảnh giác.
“Công tử mời nói. Vạn mỗ nhất định tri vô bất ngôn (đã biết là sẽ nói).”
“Nếu thế, Tư Mã Phồn sẽ nói thẳng.” Tư Mã Phồn trầm ngâm nói, “Ta muốn hỏi một chút về vấn đề âm dương.”
Bạch Thiểu Tình sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Vạn Lý Hồng vì hành vi thải âm bổ dương bất chính mà đắc tội với đồng đạo võ lâm, về điều hòa âm dương như thế nào, giao hòa cướp đoạt như thế nào, nhất định là thâm thúy sâu sắc hơn ngoài mặt nhiều. Không ngờ Tư Mã Phồn bộ dáng nhã nhặn thế mà lại có hứng thú với chuyện xằng bậy này.
Trong lòng y âm thầm đánh giá Tư Mã Phồn thấp hơn ba phần.
“Công tử muốn hỏi chính là… Thải âm thuật?”
“Cũng không phải, không phải.” Thấy bộ dáng Bạch Thiểu Tình, Tư Mã Phồn nhẹ lay động quạt giấy, chậm rãi nói, “Việc này phức tạp vô cùng, đợi ta tỉ mỉ nói rõ đã. Ví như, có một người, hắn luyện một loại võ công dương khí rất nặng, mà loại dương khí này lại kị nhất là âm khí. Cho nên người này chỉ có thể cùng nam tử…” Hắn bỏ bớt đi hai chữ phía sau, mỉm cười không nói.
Tư Mã Phồn kỳ thật cũng được coi như mỹ nam tử, ánh mắt sáng như sao, khi nhìn về phía Bạch Thiểu Tình thì ôn hoà hiền hậu. Chẳng biết tại sao, Bạch Thiểu Tình bất giác thấy da đầu run lên một trận, không được tự nhiên đáp, “Nếu là nam tử cùng nam tử giao hợp, dân gian có nhiều ví dụ, đông cung đồ cũng có số lượng lớn, công tử cần gì phải phiền não?”
“Nếu ta không chỉ muốn giao hợp, còn muốn thải dương thì sao?”
“Thải dương?” Bạch Thiểu Tình kinh ngạc nhìn Tư Mã Phồn.
Nam nhân thải dương khí của nam nhân? Đúng là vấn đề kỳ lạ lần đầu tiên nghe thấy, chớ nói y chỉ giả mạo Vạn Lý Hồng, cho dù là Vạn Lý Hồng thật, chỉ sợ cũng không thể trả lời.
Tư Mã Phồn vẫn mang vẻ tự nhiên, không tỏ vẻ gì là mình hỏi một vấn đề kì lạ, nói tiếp, “Ta ví dụ thế này. Nếu có một người luyện một môn võ công có dương khí rất nặng, khi đồ đệ giao hợp với hắ, dương khí có thể bị sư phụ hút lấy không?”
“Nếu khi giao hợp âm thầm vận Thải Bổ thần công, thì sư phụ kia sẽ không hấp thu dương khí, mà là công lực của đồ đệ.” Bạch Thiểu Tình đáp thật, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng đáng sợ. Ngày đó khi giao hoan với Phong Long, nếu Phong Long dùng Thải Bổ thuật, chẳng phải mình đã đi đời rồi sao?
Càng tưởng tượng đến đó, không ngờ lại làm y nhớ đến một chuyện khác còn đáng sợ hơn.
Thiên hạ chỉ có Hoành Thiên Nghịch Nhật công là chí dương chí cương, Tư Mã Phồn luôn mồm nói dương khí rất nặng, kiêng kị nhất âm khí, chẳng lẽ người kia trong ý hắn muốn nói đến là Phong Long? Hoặc là Tư Mã Phồn này, lại chính là đồ đệ của Phong Long?
Nghĩ đến đây, Bạch Thiểu Tình “A” một tiếng, chợt kêu lên sợ hãi.
Tư Mã Phồn kinh ngạc nói, “Tiền bối nghĩ đến cái gì sao?”
Bạch Thiểu Tình vội vàng thu lại vẻ kinh hoảng, cười nói, “Không ngờ Tư Mã công tử lại tinh thông thử đạo này đến thế, có thể nghĩ đến lấy dương thải dương, thật sự vượt quá khả năng tưởng tượng của tiền nhân. Vạn mỗ bội phục.”
Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, thần sắc lãnh liệt nói không nên lời, như từng bí mật trên người Bạch Thiểu Tình đều đã bị hắn nhìn thấu.
Hắn luôn luôn nhã nhặn tao nhã, giờ phút này chợt thay đổi, làm người ta phải run sợ.
Bạch Thiểu Tình bị hắn nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
“Tiền bối thỉnh xem.” Tư Mã Phồn đi vòng quanh Bạch Thiểu Tình một vòng, đứng lại trước bàn, vươn tay cầm bình rượu bằng đồng trên bàn, im lặng vận công.
Bình rượu bằng đồng trên tay hắn dần biến sắc, tựa như mềm nhũn ra, nhưng chỉ lát sau đã bị nung chảy thành đồng lỏng, chảy xuống qua kẽ tay trắng nõn của Tư Mã Phồn.
“Xuy xuy…” Nhiệt độ của đồng lỏng thật kinh người, rơi xuống bàn, lập tức vang lên âm thanh như khi nóng gặp lạnh đột ngột.
Bạch Thiểu Tình ngồi trước bàn, lạnh lùng xem Tư Mã Phồn khoe khoang công lực, trong lòng bỗng nhiên đại chấn. Công lực Tư Mã Phồn thâm hậu, y sớm đã biết, nhưng làm cho tim y đập nhanh đến thế này, là do công lực Tư Mã Phồn dùng nãy giờ, chính là Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Chân chân chính chính, tuyệt không giả dối, hẳn là Hoành Thiên Nghịch Nhật công chỉ có giáo chủ Chính Nghĩa giáo mới làm được.
Tư Mã Phồn vươn một tay, hướng Bạch Thiểu Tình cười nói, “Tiền bối thấy công phu này của ta thé nào?”
Cổ họng Bạch Thiểu Tình khô rát, chỉ cảm thấy tim đập nhanh bất thường. “Lợi hại…” Trong lòng không ngừng phỏng đoán, chẳng lẽ Tư Mã Phồn thật sự là đồ đệ của Phong Long? Hoành Thiên Nghịch Nhật công là kỳ công đệ nhất võ lâm, ngoại trừ y ra, Phong Long còn chọn một đồ đệ khác?
Chuyện mình bái sư cũng lắt léo vô cùng, còn có thêm cả cơ duyên khác. Phong Long coi trọng điểm nào ở Tư Mã Phồn chứ?
Y cẩn thận đánh giá sườn mặt (mặt nhìn nghiêng) củaTư Mã Phồn, chỉ cảm thấy càng nhìn càngtuấn mỹ, trong lòng nổi lên vị chua chua, lạu lập tức nổi giận.
Tư Mã Phồn có chútđắc ý, lại hỏi, “Tiền bối cũng biết đây là công phu gì sao?”
Bạch Thiểu Tình nổi giận, trong lòng ngược lại không hề sợ hãi, thong dong liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Có hơi giống với Hoành Thiên Nghịch Nhật công trong truyền thuyết, nhưng môn võ công này trong chốn võ lâm cũng rất ít người được nhìn thấy, ta cũng không dám khẳng định.”
“Tiền bối quả nhiên thật biết nhìn.” Tư Mã Phồn không chút che dấu, gật đầu, đắn đo một hồi mới hỏi Bạch Thiểu Tình, “Nếu ta cùng với Phong Long tỷ thí, tiền bối cảm thấy ai sẽ thắng?”
Bạch Thiểu Tình chỉ nghĩ rằng mình lại bị Phong Long đổi cách trêu chọc khác, vừa định lạnh lùng trả lời, “Các sư đồ các ngươi nếu đồng quy vu tận, cũng là phúc của võ lâm”, lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng nuốt lời tiếu chút nữa nói ra lại vào bụng.
Phong Long cho dù có đồ đệ khác, cũng không thể nào dạy dỗ được một tên đệ tử có công lực thâm hậu như Tư Mã Phồn được. Vả lại, ngữ khí khi Tư Mã Phồn đề cập đến Phong Long ngữ không hề có chút kính trạng nào, sao có thể là thái độ đối với sư phụ được chứ?
Lời hắn hỏi càng tỏ rõ bụng dạ khó lường, làm cho Bạch Thiểu Tình không rõ trong hồ lô của Tư Mã Phồn rốt cuộc bán dược gì (aka giấu bí mật).
Bạch Thiểu Tình nghĩ vòng vo vài lần, mới từ từ đáp, “Phong Long là người đứng đầu chính đạo chốn võ lâm, võ nghệ siêu tuyệt. Tư Mã công tử mặc dù thiên tư thông minh, e là còn phải rèn luyện thêm hai năm mới có thể thắng hắn.”
“Đứng đầu chính đạo?” Tư Mã Phồn đắc ý cười hai tiếng.
Bạch Thiểu Tình sát ngôn quan sắc (nói dựa vào vẻ mặt aka quan sát nét mặt), thầm nghĩ Tư Mã Phồn chắc chắn là đã biết thân phận Phong Long từ lâu. Nhưng nếu hắn không phải đồ đệ của Phong Long, vậy thì phải dùng cái gì mới luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật công? Chẳng lẽ trong Chính Nghĩa giáo lại có bí mật gì khác?
Lòng hiếu kỳ bốc lên.
Tư Mã Phồn nhìn đồng lòng chảy trên bàn, lại trên bàn rơi xuống đát, dần nguội đi, đọng lại, ánh mắt chuyên chú, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Bạch Thiểu Tình di động theo ánh mắt hắn, trong lòng ẩn ẩn biết người này chắc chắn có quan hệ kì lạ nào đó với Phong Long, đã tính toán được xem nên từ từ cởi bỏ từng câu đố này thế nào. Khi đang suy nghĩ cách mở cục diện bế tắc này ra, Tư Mã Phồn lại bỗng nhiên hỏi, “Ta đã cho tiền bối thấy Hoành Thiên Nghịch Nhật công, tiền bối vẫn không tin ta sao?”
Hắn hỏi không đầu không đuôi, Bạch Thiểu Tình không khỏi ngẩn ra.
Tư Mã Phồn chỉ nghĩ Bạch Thiểu Tình giả ngu, dứt khoát nói thẳng, “Hoành Thiên Nghịch Nhật công chỉ có giáo chủ đại giáo trong võ lâm – Chính Nghĩa giáo – mới dùng được, tiền bối hẳn là nên biết thân phận của ta chứ.”
Khi hắn nói lời này, sắc mặt Bạch Thiểu Tình thay đổi mấy lần, thiếu chút nữa đứng lên quát hỏi “Ngươi là giáo chủ, vậy thì Phong Long kia thế nào?!” , may mà cuối cùng vẫn cố nén được.
“Tư Mã Phồn lấy thân phận giáo chủ Chính Nghĩa thỉnh giáo, tiền bối chỉ cần chỉ điểm một chút, xem như ân nhân đã dạ ta, từ nay về sau, chuyện Giang Thành phái kia, sẽ không phiền tiền bối quan tâm nữa.”
Thì ra địa vị chưởng môn Giang Thành phái không phải là mưu đồ của Tư Mã Phồn, mà chỉ là lợi thế để Tư Mã Phồn kiềm chế Vạn Lý Hồng.
Sự tình phát triển đến đây, Bạch Thiểu Tình ngay cả có thông minh thêm mấy trăm lần cũng không thể đoán được nguyên cớ. Trong đó nhất định có mấu chốt mà mình không biết, y biết nếu cứ truy xét mãi thì sẽ chỉ làm Tư Mã Phồn nghi ngờ, liền lật bài ngửa, nói thẳng, “Tư Mã công tử, ngươi luôn mồm xin ta chỉ giáo, nhưng vẫn không chịu nói rốt cuộc muốn cái gì. Đã lê thê chậm chạp như thế, sao làm nên đại sự được?”
“Tiền bối nếu nhất định muốn Tư Mã Phồn tự mình nói, vậy Tư Mã Phồn xin nói thẳng.” Tư Mã Phồn soạt! một tiếng, khép quạt giấy trong tay lại, cắm lại sau thắt lưng, chắp tay cười nói, “Thứ Tư Mã Phồn muốn, chỉ là một quyển bí kíp ‘Thác Hợp công’ tình cờ rơi vào tay tiền bối nhiều năm trước.”
“Thác Hợp công…”
“Tư Mã Phồn nghiên cứu thải dương thuật đã lâu, đau khổ truy tìm, mới biết được bí kíp này đã rơi vào tay tiền bối. Nhưng tiền bối tuyệt tích giang hồ nhiều năm, không ngờ trời cao có mắt, lại để ta xảo phùng (may mắn gặp được) tiền bối, thật sự là đáng mừng.”
Bạch Thiểu Tình thế mới biết vì sao khi Tư Mã Phồn biết y là Vạn Lý Hồng là lập tức giang tay mời chào.
Không phải vì chức chưởng môn của Giang Thành phái, mà là vì bản ‘Thác Hợp công’ kia.
Tư Mã Phồn thấy Bạch Thiểu Tình không nói gì, chỉ nghĩ y còn có chút băn khoăn, hòa nhã nói, “Tiền bối không muốn để Tư Mã Phồn nhìn lén bí kíp cũng không sao, chỉ xin tiền bối chỉ giáo, hai người có Hoành Thiên Nghịch Nhật công, bên nào không ngừng thu được công lực thì sẽ đẩy bên kia vào chỗ chết.”
Trong nháy mắt, Bạch Thiểu Tình mở to mắt, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt. Tức khắc, bỗng nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì cái gì cũng hiểu được), đều hiểu được tất cả.
Tư Mã Phồn không phải đệ tử của Phong Long. Hắn tuy từ nhỏ đã luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công, nhưng không có giường thiên niên hàn băng, cũng không có thiên tư võ học như Phong Long. Hắn nhất định âm thầm truyền thụ không ít đệ tử có tư chất thượng thừa, thừa dịp những đệ tử này chưa kịp mọc lông mọc cánh [1] sẽ tiến hành thải bổ công lực. Cũng bởi vì như thế nên mới có thể tuổi còn trẻ thế này đã có công lực có thể ở vào thế giằng co với Phong Long.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Thiểu Tình nhìn phía Tư Mã Phồn thêm ba phần chán ghét và sợ hãi, không biết đã có bao nhiêu đồ đệ vì thải bổ công lực cho hắn mà chết, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Nhưng vì sao Tư Mã Phồn lại có bí kíp Hoành Thiên Nghịch Nhật công?
______________________________________________-
[1] Nguyên văn: vũ dục vi phong: tung cánh bay cao, ý chỉ có đủ khả năng.
Tĩnh tọa trong phòng một lát, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn hoài nghi bức họa trong tay Tư Mã Phồn, trên bức tranh đó đúng là mình. Khẽ cười, khép mắt, dựa vào thân liễu, ngay cả từng sợi tóc cũng được miêu tả cẩn thận.
Từ lúc nào bị người âm thầm vẽ mà không hay biết? Xem bức họa kia, cứ có cảm giác quen thuộc lại thân thiết, Bạch Thiểu Tình gần như có thể lập tức kết luận, nó xuất phát từ tay Phong Long.
Trong lúc hoan ái, Phong Long bị y đâm một đao trọng thương, Bạch Thiểu Tình vẫn nhớ rõ ngay lúc đó hắn đã gầm lên giận dữ. Hắn còn có thể đề khí đánh Bạch Thiểu Tình một chưởng trí mạng, rồi lại lập tức lui lại ngay hai bước, kinh ngạc nhìn Bạch Thiểu Tình một cái, rồi mới suy sụp ngã xuống.
Hai năm, ẩn thân ở Thập Bát Lý Hương khổ luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Nhưng Thiểu Tình quên không được ánh mắt Phong Long khi đó, nó như đao khắc sâu vào lòng y, giống như sông Ngân dưới chân thác, điệp vũ đầy trời mà y không quên được.
“Phong Long, ngươi họa tranh ta làm gì?” Miệng thản nhiên ta thán, khóe môi lại khẽ nhếch, con ngươi xinh đẹp tỏa sáng trong bóng đêm, “Treo thưởng bắt ta? Hay là…”
Ngọt ngào như có như không, đầu óc ngày càng mờ mịt.
Y đưa ngọc tiêu đến bên miệng thổi, bất giác nhớ lại ở ngoài phòng có rất nhiều khách lạ, lại thả ngọc tiêu xuống. Khoanh tay bước vài vòng quanh phòng, lẩm bẩm, “Ta có nên ra ngoài thám thính một chút không? Hai năm nay chết dí ở trong này, chẳng hề hay biết gì cả. Chẳng lẽ ngươi lại vô dụng đến mức bị người vạch trần thân phận?”
Dừng bước, lấy một bao phục nhỏ ở trên đầu giường, cẩn thận mở ra, trong đó là một đống đồ cổ quái kì lạ gì đó.
*****Bình minh, ngoài sân đã có âm thanh truyền vào từ sớm, dường như các tùy tùng đang cho gia súc ăn, quét tước đình viện.
Từ Phúc đến gõ cửa phòng Bạch Thiểu Tình.
“Đại phu, chúng ta muốn lên đường, rau dưa trái cây ngươi trồng trên mảnh đất nhỉ trong hậu viện kia có thể bán cho chúng ta ăn trên đường không?” Từ Phúc lại lấy ra một thỏi bạc vụn, “Tiền trả cho ngươi, chúng ta đã chuẩn bị đủ rồi này. Ai, cả đường đến chim cũng chẳng thèm đẻ trứng, ngay cả phạn quán ngon ngon chút cũng chẳng có, chủ tử chúng ta có bao giờ phải chịu khổ thế này đâu!”
Bạch Thiểu Tình mỉm cười, “Quý chủ nhân dường như xuất thân là đại gia a.”
“Đương nhiên. Từ gia ở Kim Lăng đó, hắc hắc, một đại phu ở nông thôn như ngươi, chưa từng nghe qua cũng đúng thôi. Nếu ở nơi khác, tên tuổi hẳn là nổi danh lắm a…”
Lúc Từ Phúc đang nước miếng tung bay khoe khoang khoác lác, thanh âm của Tư Mã Phồn truyền đến, “Từ Phúc, thỉnh chủ nhân của nơi này ra đi.”
Từ Phúc vội vàng lên tiếng, cao giọng đáp, “Vâng!” Quay đầu cười nói với Bạch Thiểu Tìn, “Đại phu, Tư Mã công tử mời ngươi đến gặp một lần. Ta cho ngươi chào hỏi, vị công tử này cũng không phải là người bình thường, ngươi ngàn vạn lần phải quy củ một chút, biết không? Bằng không, hắn có thể chỉnh cho ngươi câm điếc ăn hoàng liên, khổ sở cực kì mà không nói được đấy.”
Bạch Thiểu Tình cười thầm: chắc chắn ngươi đã nếm đau khổ từ hắn rồi. Gật đầu nói, “Được, ta đến ngay.”
Ra khỏi cửa, liếc mắt một cái đã thấy Tư Mã Phồn ngồi giữa khách thính.
Đêm qua Bạch Thiểu Tình ở phía trên, lại kiêng kị võ công của Tư Mã Phồn, không dám lưu lại lâu, cũng không nhìn kỹ bộ dáng hắn. Bây giờ vừa gặp, thấy Tư Mã Phồn mặt mày thanh tú, cái mũi khéo léo thẳng tưng, sắc môi hơi nhạt, thật giống thiếu niên đọc sách nhà quan lại. Một bộ xiêm y thiên lam sắc (màu xanh da trời), bên hông thắt đai lưng màu trắng, cầm loại quạt giấy đám thư sinh hay dùng.
“Đã quấy rầy chủ nhân một đêm, thực ngại.” Tư Mã Phồn nhẹ nhàng cười, quay đầu phân phó, “Từ Phúc, nhớ phải trả chi phí ăn ở nhiều nhiều một chút.”
“Vâng, Tư Mã công tử, đã trả một thỏi bạc, đủ cho y dùng dư dả nửa năm.”
Bạch Thiểu Tình nghe Tư Mã rườm rà, lễ độ nho nhã, cử chỉ phong độ, ngay cả thanh âm cũng ôn nhu vô cùng, thầm nghĩ: cứ nói biết mặt không biết lòng, nếu không phải tối qua chính mắt mình thấy, ai có thể đoán được tên này đáng sợ đến thế nào.
Không khỏi nhớ tới Phong Long, hắn cũng là kẻ đại gian trong đám đại gian.
Lại thầm nghĩ: không biết vì sao hắn muốn gặp ta, chẳng lẽ hành tung đêm qua đã lộ?
Y vừa đắn đo vừa gật đầu, “Từ đại gia đã cho nhiều bạc, công tử ngủ ngon giấc là tốt rồi.”
Khóe miệng Tư Mã Phồn khẽ cong lên, đôi mắt đen như nước sơn loạn chuyển lung tung trong khách thính. Bên ngoài có tùy tùng tiến vào bẩm báo, “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
“Ân.” Tư Mã Phồn gật gật đầu, nhưng vẫn không đứng lên, ánh mắt từ từ chuyển qua chỗ Bạch Thiểu Tình, đột nhiên hỏi, “Đêm qua lúc tới có nghe thấy tiếng tiêu xa xa, chính là do đại phu thổi?”
Bạch Thiểu Tình biết Tư Mã Phồn chắc chắn đã định vị được chỗ người thổi tiêu, trong lòng biết có chống chế cũng vô dụng, cười nói, “Đúng là tại hạ. Nhất thời phiền muộn, để Tư Mã công tử chê cườ0 rồii.”
“Tiếng tiêu rất hay, làm người ta nghe đến quên hồn a.” Tư Mã Phồn nhe răng, cẩn thận nhìn nhìn Bạch Thiểu Tình, lại nói, “Muốn thổi ra khúc tiêu hay như vậy, ngoại trừ phải tinh thông âm uận, còn phải thêm linh khí thiên phú nữa. Tiếng tiêu của đại phu tuy du dương, lại trầm mà không run, đi thẳng vào nơi sâu nhất trong rừng, nói vậy là tu vi võ công cũng không thấp. Chẳng biết tại sao lại cam nguyện ẩn cư nơi hoang sơn dã lĩnh, chịu khổ cực thế này?”
Hắn một lời nói toạc ra, không cho người ta đường lảng tránh.
Bạch Thiểu Tình sửng sốt, chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã vang lên tiếng gó, một bàn tay trắng nõn nhanh chóng quơ qua trên mặt.
Tư Mã Phồn hắc hắc cười nói, “Trên mặt đại phu là mặt nạ da người, chẳng lẽ là nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm? Cuộc đời này, Tư Mã Phồn thích nhất là kết giao hảo hữu, không bằng dùng gương măt thật quen biết chút đi.”
Trinh độ võ công của hắn có thể coi là tương xứng với Phong Long, Bạch Thiểu Tình chỉ hơi nhoáng lên một cái, cảm thấy trên mặt tê tê, mặt ạ da người đã bị Tư Mã Phồn lột xuống.
Tư Mã Phồn nhất chiêu đắc thủ (một chiêu đã chiếm được), dừng công kích.
Tiếng người trong khách thính đột nhiên tĩnh lặng.
Từ Phúc mới vừa bận rộn ở ngoài, đúng lúc đi vào khách thính, ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thiểu Tình không mang mặt nạ da người mặt, nhất thời “A” kêu lên một tiếng.
Bạch Thiểu Tình đứng ngay tại chỗ, dường như cũng vô cùng tức giận, chỉ vào Tư Mã Phồn trầm giọng nói, “Tư Mã công tử, ta và ngươi không cừu không oán, vì sao ngươi lại muốn vạch trần khuyết điểm của ta?” Khuôn mặt luôn tuấn mỹ của y, hiện giờ loang loang lổ lổ, những vết hồng ban to nhỏ sưng phù lên, không thể nhận ra dáng hình ban đầu, dữ tợn nếu như quỷ, trách không được Từ Phúc lại phải kêu sợ hãi.
Tư Mã Phồn dường như cũng không ngờ gương mặt thật của Bạch Thiểu Tình lại đáng sợ như thế, run rẩy một thoáng, vội vàng hai tay dâng mặt nạ da người, giải thích, “Đại phu xin bớt giận. Thật sự là thân hình đại phu cực giống một vị bằng hữu của tại hạ, cho nên nhất thời mạo phạm. Bộ pháp đại phu vừa né tránh, tựa hồ là tuyệt kĩ của Giang Thành pháo, chẳng lẽ chính là Vạn Lý Hồng oai phong trong chốn võ lâm của Giang Thành năm đó?”
Bạch Thiểu Tình nhận chiếc mặt nạ da người, mang lại trên mặt, lạnh lùng “Hừ” một tiếng, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.Năm đó Phong Long liếc mắt một cái đã nhìn ra mẫu thân mang mặt nạ, Tư Mã Phồn đương nhiên cũng có thể nhận ra. May mà y sớm phòng bị, dự đoán sự tình không đơn giản chấm dứt như thế, đêm qua đã dùng nước Lục Đảm Phong thoa lên mặt, làm cho hồng ban tự động nổi lên. Tuy hồng ban này rất khó coi, hai ba ngày sau mới có thể biến mất, đúng là diệu pháp tốt nhất để người ta không nhận ra.
Bạch Thiểu Tình làm việc chu toàn, vừa rồi đúng là chỉ mành treo chuông, cố ý dùng võ công của Giang Thành phái. Vạn Lý Hồng biến mất trên giang hồ đã nhiều năm, năm đó hắn có tiếng là mỹ nam tử phong lưu, thân hình đúng là tương tự như mình. Nghe nói người này dùng thuật thải âm bổ dương, có thể thanh xuân thường trú (giữ lại tuổi trẻ), như vậy là có thể giải thích vì sao mình mãi không già.
Mà điểm tốt nhất chính là Vạn Lý Hồng mất tích rất thần bí, nghe nói là bởi vì thải âm bổ dương mà bị đồng môn khinh thường, cho nên bị thanh lý môn hộ, cũng có lời đồn là hắn đã bị hủy dung mạo, vừa vặn với vết hồng ban trên mặt mình.
Giữa cố ý và vô tâm, Tư Mã Phồn quả nhiên mắc mưu.
“Vạn tiền bối năm đó một kiếm chấn nam sơn, uy phong vô cùng, ai ngờ cho tới bây giờ lại ẩn thân tại đây.” Tư Mã Phồn thở dài.
Bạch Thiểu Tình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đáp lại, “Nếu không phải bị Hoắc Ngọc Điền âm mưu gia hại, ta sao lại lưu lạc đến tình trạng này? Hắn hạ độc trong rượu của ta, làm ta biến thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Chuyện của Vạn tiền bối, trên giang hồ xôn xao bàn tán, Tư Mã Phồn cũng nghe được một ít.” Tư Mã Phồn lại hít sâu một hơi, chắp tay nói, “Tư Mã Phồn thân là người trong võ lâm, đương nhiên nên vì chính nghĩa xuất lực một phen. Ta nguyện vì tiền bối công khai lên án Hoắc Ngọc Điền, không biết ý tiền bối thế nào?”
Bạch Thiểu Tình cười to nói, “Ha ha, tiểu tử cuồng vọng! Hoắc Ngọc Điền ba năm trước đây đã chết, còn chết không minh bạch, ngươi cho rằng ta không biết gì?”
Hoắc Ngọc Điền chết dưới tay Bạch Thiểu Tình, nếu không sao y có thể học được tuyệt kĩ Giang Thành?
Tư Mã Phồn cười thần bí, thong thả bước đến cạnh Bạch Thiểu Tình, “Hoắc Ngọc Điền tuy đã chết, nhưng oan tình của tiền bối chưa được giải, chức chưởng môn của Giang Thành phái còn đang ở trong tay người Hoắc gia. Tiền bối chẳng lẽ không muốn lấy lạ thứ thuộc về mình?”
Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên kinh hãi, thầm nghĩ: Tư Mã Phồn này dã tâm lớ thật a, ta tùy tiện giả mạo Vạn Lý Hồng, hắn đã lập tức chuyển tới chức chưởng môn Giang Thành phái được rồi. Vạn Lý Hồng mà ra giang hồ, Giang Thành phái tất phải nội loạn.
“Ngươi muốn giúp ta?” Tròng mắt Bạch Thiểu Tình xoay tròn, “Có điều kiện gì?”
Tư Mã Phồn rút ra quạt giấy bên hông, thản nhiên phẩy vài cái, “Vạn tiền bối là anh hùng một đời, Tư Mã gia đúng lúc đang cần người, chỉ cần Vạn tiền bối chịu gia nhập Tư Mã gia, Tư Mã Phồn nguyện giúp tiền bối trở về Giang Thành phái.”
“Gia nhập Tư Mã gia?”
“Không sai.”
Bạch Thiểu Tình cố ý nhíu mi, “Ngươi là ai trong họ Tư Mã? Tư Mã Phồn, tựa hồ cũng không phải dòng chính của Tư Mã gia.”
“Thì ra là tiền bối không tin thực lực của Tư Mã Phồn ta.” Tư Mã Phồn cười lạnh mấy tiếng, xoay người nói, “Đáng tiếc đáng tiếc, cơ hội lớn tốt như vậy lại bị bỏ qua. Vạn Lý Hồng, ngươi cứ ẩn cư ở đây đi, giang hồ khoái ý, đã không còn là chuyện của ngươi nữa.” Dứt lời, quay người bước ra khỏi khách thính.
Phép khích tướng người nào cũng có thể dùng được, nhưng Tư Mã Phồn từng câu từng chữ nhìn như nhã nhặn thanh tao, nhưng lại như châm ngòi như khích lệ, nhất cử nhất động không hề có vẻ gì là kệch cỡm, làm Bạch Thiểu Tình cũng không có thể không bội phục mị lực của hắn.
“Dừng bước!” Bạch Thiểu Tình nhướng mày kêu lên.
Tư Mã Phồn dừng bước lại, khẽ hỏi, “Tiền bối còn có gì phân phó?”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: người này thật lợi hại, ra giang hồ chắc chắn sẽ quậy cho long trời lở đất. Cơ hội hiếm có, sao không ở bên hắn xem náo nhiệt, tới giữa chừng thì chờ thời mà động?!
Y cân nhắc một lát, trầm giọng hỏi, “Ngươi thật sự có thể giúp ta quay về vị trí chưởng môn của Giang Thành phái?”
“Nếu tiền bối không tin ta, cần gì phải gọi ta lại?”
“Tốt lắm,” Bạch Thiểu Tình chậm rãi gật đầu, “Chỉ cần ngươi giúp ta thu hồi chức chưởng môn Giang Thành phái, ta sẽ dốc sức cho Tư Mã Phồn ngươi.”
Tư Mã Phồn như đã đoán được từ sớm, xoay người lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Tiền bối hữu dũng hữu mưu, Tư Mã Phồn như có thêm một cánh tay vậy.”
“Bớt sàm ngôn đi, chúng ta ra đi thôi, ha ha, lão Vạn ta cũng muốn quay về giang hồ.”
Hôm qua Bạch Thiểu Tình thấy bức họa trong tay Tư Mã Phồn, sớm đã có ý muốn rời đi, cho nên bao phục cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần người của Tư Mã gia vừa ròi khỏi là sẽ lên đường. Không ngờ bây giờ lại thay đổi, đi cùng một đường với Tư Mã Phồn.
Vì thế, đội ngũ với quan hệ quỷ dị khó lường lại vừa nhiều thêm một thành viên.
Giương đôi cánh đen, bay lượn trên chín tầng trời.
Ta đã trở lại giang hồ.
*****Tiếng vó ngựa ồn ào, đoàn xe thong thả đi trước, Bạch Thiểu Tình từ chối ngồi xe ngựa, môt mình chọn một con hắc mã đi theo đoàn xe.
Không để người phát hiện, dần dần tụt lại bên cạnh Từ Phúc, cùng Từ Phúc sóng vai mà đi.
“Thực nhìn không ra, ngươi thế mà lại là cao thủ võ lâm.” Từ Phúc trời sinh miệng rộng, không chịu nổi nhất là tịch mịch. Tiếc là thị vệ đi theo Tư Mã Phồn đều cực nghiêm cẩn, không có kẻ nào đến gần gã, cho nên vừa thấy Bạch Thiểu Tình tới gần, Từ Phúc lập tức vui vẻ hẳn. “Vạn Lý Hồng? Tên này ta cũng đã được nghe nói, hắc hắc. Tư Mã công tử dường như thực sự coi trọng ngươi.”
Người này xem ra do luôn thị hầu bên cạnh Từ gia nên đã dưỡng thành thói xấu, quen tự cao tự đại. Võ nghệ chính mình khôn bằng ai, thế mà cứ tỏ vẻ người trong võ lâm cao cao tại thượng.
Bạch Thiểu Tình cũng không so đo với gã, thản nhiên nói, “Vị Tư Mã công tử này sát phạt quyết đoán, quả cảm cơ trí. Vạn mỗ nhiều năm không ra giang hồ, cũng không biết trong chốn võ lâm lại xuất hiện một vị anh hùng thiếu niên như vậy.” Cảm thán một câu.
Từ Phúc hếch mặt nói, “Không nhiều người biết đâu. Nói không ngoa chứ, võ lâm cao thấp, biết được lai lịch Tư Mã công tử chỉ sợ chỉ có Từ gia chúng ta cùng Tư Mã gia.”
“Nga?”
“Nghe này.” Từ Phúc có cơ hội khoe khoang, lập tức ho khan một tiếng, ưỡn ngực nói, “Tư Mã công tử họ Tư Mã, tên chỉ có một chữ ‘Phồn’, năm nay hai mươi mốt.”
Bạch Thiểu Tình thấy bộ dáng gã buồn cười, mỉm cười, tiếp tục lắng nghe.
“Phụ thân Tư Mã công tử là Tư Mã Lĩnh, chính là biểu đệ của đương kim Tư Mã đương gia. Phụ thân xuất gia danh môn, đã đủ chưa? Hắc hắc, nhưng mẫu thân của Tư Mã công tử còn lớn hơn nữa.” Từ Phúc ra vẻ thần bí.
Bạch Thiểu Tình thoáng trầm ngâm, thuận miệng đoán, “Chẳng lẽ là mỹ nhân nổi danh trong chốn võ lâm?”
“Không không không, mỹ nhân võ lâm thì có là gì chứ. Vị cô nãi nãi này là đại gia đệ nhất võ lâm, Phong gia nhị tiểu thư Phong Ngọc Quyên, dù hiện tại minh chủ võ lâm nhìn tới bà cũng phải cung kính kêu một tiếng ‘cô côc’ đó. Ngươi nói xem, có đủ lớn không?”
“Cô cô của Phong Long?” Đột nhiên nghe đến hai chữ ‘Phong Long’, Bạch Thiểu Tình thoáng chấn động, may mà có mặt nạ da người đã giấu đượcủa hơn nửa phản ứng không tự nhiên của y.
Phong Long, ẩn cư ở Thập Bát Lý Hương hai năm, cũng đã hai năm không nghe thấy tên này từ miệng người khác. Hiện giờ bỗng nhiên nghe thấy, lòng không nhịn được mà nổi sóng quay cuồng, không rõ là tư vị gì
“Đáng tiếc a, minh chủ võ lâm kia a…”
Thoáng thất thần, lại để lỡ mất câu kế tiếp của Từ Phúc. Bạch Thiểu Tình phục hồi tinh thần lại, chỉ loáng thoáng nhận ra chút tiếc hận mơ hồ cuối cùng, vội hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”
“Không phải vừa nói đó sao, người được xưng là Kiếm Thần – Phong Long – đã mất tích.”
“Mất tích?”
“Ân, mất tích hai năm rồi.” Từ Phúc liếc Bạch Thiểu Tình một cái, an ủi, “Ngươi ẩn cư nhiều năm, đại sự chấn động võ lâm như vậy không biết cũng chẳng lạ. Minh chủ võ lâm Phong Long đã mất tích vào hai năm trước, không chỉ như thế, lão cư trăm năm (nơi ở lâu năm) của Phong gia – Mạc Thiên Nhai cũng bị đại hỏa ly kì đốt sạch sẽ.”
“A?” Bạch Thiểu Tình cho dù thâm trầm, giờ phút này cũng không thể không lộ vẻ kinh ngạc.
Bàn tay cầm cương khẽ run, đôi mắt tối đen như mực bỗng nhiên gợn nước chấn động.
Phong Long, Phong Long đã mất tích? Hắn… Hắn chẳng lẽ thật sự bị một đao của ta… Không không, đao kia ta hạ có chừng mực, không thể lấy mạng hắn được.
Tâm bắt đầu rối loạn.
Cắn môi dưới, lại quay đầu hỏi, “Đại hỏa ở Mạc Thiên Nhai, rốt cuộc là do ai làm? Là bọn phó nhân của Phong gia sao?”
“Ai biết là người nào làm chứ? Phó nhân của Phong gia không hề gặp được ai cả, chắc là đã chết cháy hết cả!” Từ Phúc nhíu mày, làm bộ làm tịch thở dài, “Ai, hai ba năm nay võ lâm thật không yên ổn. Võ lâm tứ đại gia tộc, Bạch gia đầu tiên bị diệt cả nhà, cũng là phải chịu đại hỏa hủy diệt sạch sẽ; không đến một năm lại đến phiên Phong gia. Nghe nói đây đều là do Chính Nghĩa giáo giở trò quỷ. Cũng khó trách, tứ đại gia tộc vốn đã thề không đội trời chung với đám tà giáo.” Gã ra vẻ thần bí, tiến sát lại, hạ giọng thì thầm, “Cho nên Tư Mã mới cùng kết thông gia với Từ gia, hảo hảo chống cự Chính Nghĩa giáo.”
Bạch Thiểu Tình không yên lòng mà gật đầu, lâm vào trầm tư.
Đại hỏa ở bạch gia là do chính tay y châm, nôi tình không ai rõ hơn y được. Nhưng vì sao Mạc Thiên Nhai lại bị đốt? Không thể là do Chính Nghĩa giáo muốn thị uy với võ lâm chính đạo. Y hừ lạnh một tiếng.
Bạch Thiểu Tình thản nhiên liếc gã một cái, trong lòng cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, như tâm hồ cất chứa cái gì đó, nhưng cách một làn nước, chỉ lờ mờ không tỏ, không biết rốt cuộc là cái gì.
Nhíu mi suy nghĩ một lúc lâu, hai chữ ‘Phong Long’ như được khắc sâu vào đầu, chạm nhẹ vào là cái đau như có như không lại nổi lên. Bạch Thiểu Tình quyết định tạm thời bỏ qua chuyện Phong gia, chuyển ý niệm đến trên người Tư Mã Phồn, từ từ hỏi, “Tư Mã công tử thiếu niên thành tài, cho dù không phải dòng chính của Tư Mã, cũng có thể có danh tiếng lớn trong võ lâm. Sao ngươi lại nói người biết lai lịch hắn không nhiều lắm?”
Từ Phúc vỗ vỗ gáy, “Ngươi xem ta này, mới vừa nói đến chuyện Tư Mã công tử đã lan man đông dài rồi. Song thân của Tư Mã công tử tuy xuất thân là võ lâm danh gia, nhưng đều hướng tới cuộc sống vô câu vô thúc (không có gì trói buộc). Sau khi thành thân thì hai người rời khỏi Tư Mã gia, đến hoang nguyên (thảo nguyên hoang dã) Mạc Bắc ẩn cư. Tư Mã công tử được sinh ra ở ngay Mạc Bắc, nếu không phải vì hôn sự của đại thiếu nãi nãi và công tử thì Tư Mã công tử cũng sẽ không ra khỏi Mạc Bắc đâu. Ngươi nói, như thế thì có nhiều người biết được Tư Mã công tử sao?”
Đáy mắt Bạch Thiểu Tình sáng ngời, “Nói vậy là bây giờ Tư Mã công tử dẫn muội muội, muội phu quay về Mạc Bắ?”
“Ai biết được, dù sao cứ đi theo công tử đi là được.”
…
Sắc trời bất tri bất giác đã trở tối, Bạch Thiểu Tình ngẩng đầu nhìn, mặt trời đỏ đã rơi xuống chân trời, bị triền núi che khuất hơn phân nửa, không bao lâu sẽ hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Lọc bớt những lời Từ Phúc nói, mỗi lần lọc lại có thêm nhiều vấn đề nổi lên.
Y từng chính tai nghe Tư Mã Phồn truyền âm nhập ốc, công lực thâm hậu vô cùng, có thể ngang ngửa với Phong Long. Là võ công của hắn thật sự mạnh mẽ như thế? Hay là trong đó có ẩn tình gì?
Nếu nội lực của Tư Mã Phồn thực sự mạnh mẽ như thế, vậy thì vấn đề lại càng nhiều. Võ công như vậy, tuyệt đối là khổ luyện từ nhỏ, chịu đựng gian khổ mà người thường không thể tưởng tượng được mới thành. Phụ mẫu của Tư Mã Phồn nếu đã không còn lưu luyến giang hồ, vì sao còn bắt nhi tử của mình chịu giày vò như thế, dạy dỗ ra một cao thủ võ lâm?
Nếu Tư Mã Phồn chỉ là một thiếu niên trên hoang nguyên Mạc Bắc, cần gì phải gả muội muội cho Từ Hòa Thanh, cần gì phải dùng Từ Mộng Hồi bắt ép Từ Hòa Thanh, cần gì phải bức bách Từ Hòa Thanh dời nhà? Cứ theo những sự kiện đã biết thì có thể thấy được hắn có dã tâm rất lớn, lớn đến người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
***Đoàn xe chuyên chọn những con đường hẻo lánh, mỗi khi đến chỗ nào đó cũng có thể gặp được một vài người kì lạ. Tư Mã Phồn hoặc dùng võ học kinh người, hoặc dùng phong độ tao nhã, hoặc dùng nan từ hấp dẫn, thu hết những người này vào tay mình.
Bạch Thiểu Tình thờ ơ lạnh nhạt, kinh giác (cảm giác kinh hãi) rất nhiều người đều là nhân vật tà phái tam sơn ngũ nhạc, Tư Mã Phồn chắc chắm đã sớm bố trí cơ sở ngầm, biết bọn họ ẩn thân ở đâu, cẩn thận chọn đường, thu hết từng người từng người vào dưới trướng.
Xem ra chỉ có chính mình là ‘thu hoạch ngoài ý muốn’ của Tư Mã Phồn.
.
Lục tục đi đến ba ngày, tiến vào biên giới Sơn Tây, so sánh với lần đầu tiên gặp được đoàn xe, tính thêm cả Bạch Thiểu Tình thì đã có thêm tám người.
…
Màn đêm buông xuống, mọi người ở trong một đại trang viện to lớn, Bạch Thiểu Tình được sắp xếp ở sương phòng lịch sự tao nhã nhất.
Tư Mã Phồn là một chủ nhân không tồi, món ngon rượu ngon tùy ý hưởng dụng, đồ dùng đưa tới cũng đều là loại cực phẩm tinh mỹ, ăn mặc rửa mặt chải đầu đều có người hầu hạ. Nhưng liên tiếp bảy ngày, Bạch Thiểu Tình không hề nhìn thấy bóng dáng chủ nhân.
Y cũng không vội, thầm nghĩ chắc hẳn giờ này Tư Mã Phồn đang lung lạc bảy người kia. Với thân phận Vạn Lý Hồng của y, chỉ có thể trợ giúp Tư Mã Phồn đối phó với Giang Thành phái, đương nhiên không đáng giá bằng đám lão quái vật chịu xuôi theo hắn.
Hôm nay dùng xong cơm chiều, hưng trí bỗng nhiên nổi lên, Bạch Thiểu Tình lệnh cho nha hoàn hầu hạ xướng thủ khúc giải buồn.
Khi đang nằm trên ghế gõ nhịp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười sang sảng ngoài cửa sổ, “Vạn tiền bối thật có nhã hứng!” Nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tư Mã Phồn đến đây.
Tư Mã Phồn tiến vào từ cửa, cười nói, “Tư Mã Phồn bận rộn, tiếp đón không chu toàn, tiền bối thứ lỗi.”
“Đã nhận nhiều chiêu đãi.” Bạch Thiểu Tình đứng lên từ đằng y (ghế mây), mời Tư Mã Phồn ngồi xuống. Trong lòng thầm tính, hôm nay đúng là ngày thứ tám, người này tìm cách chu đáo chặt chẽ, nhưng thật sự có thể mỗi ngày xử lý một cao thủ giang hồ sao? Đã có kế hoạch, mở miệng hỏi, “Tư Mã công tử có còn nhớ chuyện đã đáp ứng Vạn mỗ không? Giang Thành phái…”
“Tiền bối đừng vội.” Tư Mã Phồn cong môi khẽ cười, “Chuyện Tư Mã Phồn đã đáp ứng tiền bối thì nhất định sẽ thực hiện, nhưng đại sự không thể qua loa, chúng ta phải từ từ cân nhắc đã.”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: hôm nay ngươi tới tìm ta không chính là vì chức chưởng môn của Giang Thành phái sao? Chẳng lẽ lại là kế lạt mềm buộc chặt? Thản nhiên nói, “Nếu công tử muốn từ từ cân nhắc, Vạn mỗ sẽ kiên nhẫn đợi. Không biết Tư Mã công tử hôm nay…”
“Đương nhiên là có chuyện thỉnh giáo.” Tư Mã Phồn đưa tay phẩy hai hoàn, thấp giọng cười nói, “Có một việc, muốn xin tiền bối chỉ điểm.”
Hắn cười đến quỷ dị, Bạch Thiểu Tình âm thầm cảnh giác.
“Công tử mời nói. Vạn mỗ nhất định tri vô bất ngôn (đã biết là sẽ nói).”
“Nếu thế, Tư Mã Phồn sẽ nói thẳng.” Tư Mã Phồn trầm ngâm nói, “Ta muốn hỏi một chút về vấn đề âm dương.”
Bạch Thiểu Tình sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Vạn Lý Hồng vì hành vi thải âm bổ dương bất chính mà đắc tội với đồng đạo võ lâm, về điều hòa âm dương như thế nào, giao hòa cướp đoạt như thế nào, nhất định là thâm thúy sâu sắc hơn ngoài mặt nhiều. Không ngờ Tư Mã Phồn bộ dáng nhã nhặn thế mà lại có hứng thú với chuyện xằng bậy này.
Trong lòng y âm thầm đánh giá Tư Mã Phồn thấp hơn ba phần.
“Công tử muốn hỏi chính là… Thải âm thuật?”
“Cũng không phải, không phải.” Thấy bộ dáng Bạch Thiểu Tình, Tư Mã Phồn nhẹ lay động quạt giấy, chậm rãi nói, “Việc này phức tạp vô cùng, đợi ta tỉ mỉ nói rõ đã. Ví như, có một người, hắn luyện một loại võ công dương khí rất nặng, mà loại dương khí này lại kị nhất là âm khí. Cho nên người này chỉ có thể cùng nam tử…” Hắn bỏ bớt đi hai chữ phía sau, mỉm cười không nói.
Tư Mã Phồn kỳ thật cũng được coi như mỹ nam tử, ánh mắt sáng như sao, khi nhìn về phía Bạch Thiểu Tình thì ôn hoà hiền hậu. Chẳng biết tại sao, Bạch Thiểu Tình bất giác thấy da đầu run lên một trận, không được tự nhiên đáp, “Nếu là nam tử cùng nam tử giao hợp, dân gian có nhiều ví dụ, đông cung đồ cũng có số lượng lớn, công tử cần gì phải phiền não?”
“Nếu ta không chỉ muốn giao hợp, còn muốn thải dương thì sao?”
“Thải dương?” Bạch Thiểu Tình kinh ngạc nhìn Tư Mã Phồn.
Nam nhân thải dương khí của nam nhân? Đúng là vấn đề kỳ lạ lần đầu tiên nghe thấy, chớ nói y chỉ giả mạo Vạn Lý Hồng, cho dù là Vạn Lý Hồng thật, chỉ sợ cũng không thể trả lời.
Tư Mã Phồn vẫn mang vẻ tự nhiên, không tỏ vẻ gì là mình hỏi một vấn đề kì lạ, nói tiếp, “Ta ví dụ thế này. Nếu có một người luyện một môn võ công có dương khí rất nặng, khi đồ đệ giao hợp với hắ, dương khí có thể bị sư phụ hút lấy không?”
“Nếu khi giao hợp âm thầm vận Thải Bổ thần công, thì sư phụ kia sẽ không hấp thu dương khí, mà là công lực của đồ đệ.” Bạch Thiểu Tình đáp thật, trong lòng bỗng nhiên có một ý tưởng đáng sợ. Ngày đó khi giao hoan với Phong Long, nếu Phong Long dùng Thải Bổ thuật, chẳng phải mình đã đi đời rồi sao?
Càng tưởng tượng đến đó, không ngờ lại làm y nhớ đến một chuyện khác còn đáng sợ hơn.
Thiên hạ chỉ có Hoành Thiên Nghịch Nhật công là chí dương chí cương, Tư Mã Phồn luôn mồm nói dương khí rất nặng, kiêng kị nhất âm khí, chẳng lẽ người kia trong ý hắn muốn nói đến là Phong Long? Hoặc là Tư Mã Phồn này, lại chính là đồ đệ của Phong Long?
Nghĩ đến đây, Bạch Thiểu Tình “A” một tiếng, chợt kêu lên sợ hãi.
Tư Mã Phồn kinh ngạc nói, “Tiền bối nghĩ đến cái gì sao?”
Bạch Thiểu Tình vội vàng thu lại vẻ kinh hoảng, cười nói, “Không ngờ Tư Mã công tử lại tinh thông thử đạo này đến thế, có thể nghĩ đến lấy dương thải dương, thật sự vượt quá khả năng tưởng tượng của tiền nhân. Vạn mỗ bội phục.”
Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, thần sắc lãnh liệt nói không nên lời, như từng bí mật trên người Bạch Thiểu Tình đều đã bị hắn nhìn thấu.
Hắn luôn luôn nhã nhặn tao nhã, giờ phút này chợt thay đổi, làm người ta phải run sợ.
Bạch Thiểu Tình bị hắn nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
“Tiền bối thỉnh xem.” Tư Mã Phồn đi vòng quanh Bạch Thiểu Tình một vòng, đứng lại trước bàn, vươn tay cầm bình rượu bằng đồng trên bàn, im lặng vận công.
Bình rượu bằng đồng trên tay hắn dần biến sắc, tựa như mềm nhũn ra, nhưng chỉ lát sau đã bị nung chảy thành đồng lỏng, chảy xuống qua kẽ tay trắng nõn của Tư Mã Phồn.
“Xuy xuy…” Nhiệt độ của đồng lỏng thật kinh người, rơi xuống bàn, lập tức vang lên âm thanh như khi nóng gặp lạnh đột ngột.
Bạch Thiểu Tình ngồi trước bàn, lạnh lùng xem Tư Mã Phồn khoe khoang công lực, trong lòng bỗng nhiên đại chấn. Công lực Tư Mã Phồn thâm hậu, y sớm đã biết, nhưng làm cho tim y đập nhanh đến thế này, là do công lực Tư Mã Phồn dùng nãy giờ, chính là Hoành Thiên Nghịch Nhật công.
Chân chân chính chính, tuyệt không giả dối, hẳn là Hoành Thiên Nghịch Nhật công chỉ có giáo chủ Chính Nghĩa giáo mới làm được.
Tư Mã Phồn vươn một tay, hướng Bạch Thiểu Tình cười nói, “Tiền bối thấy công phu này của ta thé nào?”
Cổ họng Bạch Thiểu Tình khô rát, chỉ cảm thấy tim đập nhanh bất thường. “Lợi hại…” Trong lòng không ngừng phỏng đoán, chẳng lẽ Tư Mã Phồn thật sự là đồ đệ của Phong Long? Hoành Thiên Nghịch Nhật công là kỳ công đệ nhất võ lâm, ngoại trừ y ra, Phong Long còn chọn một đồ đệ khác?
Chuyện mình bái sư cũng lắt léo vô cùng, còn có thêm cả cơ duyên khác. Phong Long coi trọng điểm nào ở Tư Mã Phồn chứ?
Y cẩn thận đánh giá sườn mặt (mặt nhìn nghiêng) củaTư Mã Phồn, chỉ cảm thấy càng nhìn càngtuấn mỹ, trong lòng nổi lên vị chua chua, lạu lập tức nổi giận.
Tư Mã Phồn có chútđắc ý, lại hỏi, “Tiền bối cũng biết đây là công phu gì sao?”
Bạch Thiểu Tình nổi giận, trong lòng ngược lại không hề sợ hãi, thong dong liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Có hơi giống với Hoành Thiên Nghịch Nhật công trong truyền thuyết, nhưng môn võ công này trong chốn võ lâm cũng rất ít người được nhìn thấy, ta cũng không dám khẳng định.”
“Tiền bối quả nhiên thật biết nhìn.” Tư Mã Phồn không chút che dấu, gật đầu, đắn đo một hồi mới hỏi Bạch Thiểu Tình, “Nếu ta cùng với Phong Long tỷ thí, tiền bối cảm thấy ai sẽ thắng?”
Bạch Thiểu Tình chỉ nghĩ rằng mình lại bị Phong Long đổi cách trêu chọc khác, vừa định lạnh lùng trả lời, “Các sư đồ các ngươi nếu đồng quy vu tận, cũng là phúc của võ lâm”, lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng nuốt lời tiếu chút nữa nói ra lại vào bụng.
Phong Long cho dù có đồ đệ khác, cũng không thể nào dạy dỗ được một tên đệ tử có công lực thâm hậu như Tư Mã Phồn được. Vả lại, ngữ khí khi Tư Mã Phồn đề cập đến Phong Long ngữ không hề có chút kính trạng nào, sao có thể là thái độ đối với sư phụ được chứ?
Lời hắn hỏi càng tỏ rõ bụng dạ khó lường, làm cho Bạch Thiểu Tình không rõ trong hồ lô của Tư Mã Phồn rốt cuộc bán dược gì (aka giấu bí mật).
Bạch Thiểu Tình nghĩ vòng vo vài lần, mới từ từ đáp, “Phong Long là người đứng đầu chính đạo chốn võ lâm, võ nghệ siêu tuyệt. Tư Mã công tử mặc dù thiên tư thông minh, e là còn phải rèn luyện thêm hai năm mới có thể thắng hắn.”
“Đứng đầu chính đạo?” Tư Mã Phồn đắc ý cười hai tiếng.
Bạch Thiểu Tình sát ngôn quan sắc (nói dựa vào vẻ mặt aka quan sát nét mặt), thầm nghĩ Tư Mã Phồn chắc chắn là đã biết thân phận Phong Long từ lâu. Nhưng nếu hắn không phải đồ đệ của Phong Long, vậy thì phải dùng cái gì mới luyện được Hoành Thiên Nghịch Nhật công? Chẳng lẽ trong Chính Nghĩa giáo lại có bí mật gì khác?
Lòng hiếu kỳ bốc lên.
Tư Mã Phồn nhìn đồng lòng chảy trên bàn, lại trên bàn rơi xuống đát, dần nguội đi, đọng lại, ánh mắt chuyên chú, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Bạch Thiểu Tình di động theo ánh mắt hắn, trong lòng ẩn ẩn biết người này chắc chắn có quan hệ kì lạ nào đó với Phong Long, đã tính toán được xem nên từ từ cởi bỏ từng câu đố này thế nào. Khi đang suy nghĩ cách mở cục diện bế tắc này ra, Tư Mã Phồn lại bỗng nhiên hỏi, “Ta đã cho tiền bối thấy Hoành Thiên Nghịch Nhật công, tiền bối vẫn không tin ta sao?”
Hắn hỏi không đầu không đuôi, Bạch Thiểu Tình không khỏi ngẩn ra.
Tư Mã Phồn chỉ nghĩ Bạch Thiểu Tình giả ngu, dứt khoát nói thẳng, “Hoành Thiên Nghịch Nhật công chỉ có giáo chủ đại giáo trong võ lâm – Chính Nghĩa giáo – mới dùng được, tiền bối hẳn là nên biết thân phận của ta chứ.”
Khi hắn nói lời này, sắc mặt Bạch Thiểu Tình thay đổi mấy lần, thiếu chút nữa đứng lên quát hỏi “Ngươi là giáo chủ, vậy thì Phong Long kia thế nào?!” , may mà cuối cùng vẫn cố nén được.
“Tư Mã Phồn lấy thân phận giáo chủ Chính Nghĩa thỉnh giáo, tiền bối chỉ cần chỉ điểm một chút, xem như ân nhân đã dạ ta, từ nay về sau, chuyện Giang Thành phái kia, sẽ không phiền tiền bối quan tâm nữa.”
Thì ra địa vị chưởng môn Giang Thành phái không phải là mưu đồ của Tư Mã Phồn, mà chỉ là lợi thế để Tư Mã Phồn kiềm chế Vạn Lý Hồng.
Sự tình phát triển đến đây, Bạch Thiểu Tình ngay cả có thông minh thêm mấy trăm lần cũng không thể đoán được nguyên cớ. Trong đó nhất định có mấu chốt mà mình không biết, y biết nếu cứ truy xét mãi thì sẽ chỉ làm Tư Mã Phồn nghi ngờ, liền lật bài ngửa, nói thẳng, “Tư Mã công tử, ngươi luôn mồm xin ta chỉ giáo, nhưng vẫn không chịu nói rốt cuộc muốn cái gì. Đã lê thê chậm chạp như thế, sao làm nên đại sự được?”
“Tiền bối nếu nhất định muốn Tư Mã Phồn tự mình nói, vậy Tư Mã Phồn xin nói thẳng.” Tư Mã Phồn soạt! một tiếng, khép quạt giấy trong tay lại, cắm lại sau thắt lưng, chắp tay cười nói, “Thứ Tư Mã Phồn muốn, chỉ là một quyển bí kíp ‘Thác Hợp công’ tình cờ rơi vào tay tiền bối nhiều năm trước.”
“Thác Hợp công…”
“Tư Mã Phồn nghiên cứu thải dương thuật đã lâu, đau khổ truy tìm, mới biết được bí kíp này đã rơi vào tay tiền bối. Nhưng tiền bối tuyệt tích giang hồ nhiều năm, không ngờ trời cao có mắt, lại để ta xảo phùng (may mắn gặp được) tiền bối, thật sự là đáng mừng.”
Bạch Thiểu Tình thế mới biết vì sao khi Tư Mã Phồn biết y là Vạn Lý Hồng là lập tức giang tay mời chào.
Không phải vì chức chưởng môn của Giang Thành phái, mà là vì bản ‘Thác Hợp công’ kia.
Tư Mã Phồn thấy Bạch Thiểu Tình không nói gì, chỉ nghĩ y còn có chút băn khoăn, hòa nhã nói, “Tiền bối không muốn để Tư Mã Phồn nhìn lén bí kíp cũng không sao, chỉ xin tiền bối chỉ giáo, hai người có Hoành Thiên Nghịch Nhật công, bên nào không ngừng thu được công lực thì sẽ đẩy bên kia vào chỗ chết.”
Trong nháy mắt, Bạch Thiểu Tình mở to mắt, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt. Tức khắc, bỗng nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì cái gì cũng hiểu được), đều hiểu được tất cả.
Tư Mã Phồn không phải đệ tử của Phong Long. Hắn tuy từ nhỏ đã luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công, nhưng không có giường thiên niên hàn băng, cũng không có thiên tư võ học như Phong Long. Hắn nhất định âm thầm truyền thụ không ít đệ tử có tư chất thượng thừa, thừa dịp những đệ tử này chưa kịp mọc lông mọc cánh [1] sẽ tiến hành thải bổ công lực. Cũng bởi vì như thế nên mới có thể tuổi còn trẻ thế này đã có công lực có thể ở vào thế giằng co với Phong Long.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Thiểu Tình nhìn phía Tư Mã Phồn thêm ba phần chán ghét và sợ hãi, không biết đã có bao nhiêu đồ đệ vì thải bổ công lực cho hắn mà chết, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Nhưng vì sao Tư Mã Phồn lại có bí kíp Hoành Thiên Nghịch Nhật công?
______________________________________________-
[1] Nguyên văn: vũ dục vi phong: tung cánh bay cao, ý chỉ có đủ khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.