Quyển 3 - Chương 20
Phong Lộng
20/01/2017
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: Phong Long đã thành kẻ địch của toàn võ
lâm, võ công của hắn, tâm kế của hắn, không ai có thể là đối thủ, thật
muốn xem thử người trong võ lâm có thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó
với hắn. Vì thế chắp tay với Hòe nhị ca nói, “Thiểu Tình lâu ngày không
nghe ngóng chuyện giang hồ, may mà gặp được Hòe nhị ca. Hòe nhị ca là
danh hào mà Giang Nam Giang Bắc đều phải nghe đến, xin nhờ Hòe nhị ca
chiếu cố dọc đường đi.”
Hòe nhị ca được y tâng bốc đến lâng lâng, ha ha cười, “Bạch công tử xin yên tâm, công phu Hòe mỗ chỉ thường thường, chỉ là bằng hữu có nhiều thôi. Ăn uống tiếp dãi trên đường cứ để ta lo.”
Tiểu Mạc hưng phấn đập thẳng lên vai Hiểu Kiệt, “Chúng ta cùng với Bạch công tử cùng một đường rồi!”
Hòe nhị ca gọi mọi người tới, lần lượt giới thiệu; thì ra ngoài Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt, bên ngoài đều là phó dịch (tôi tớ) của hắn, đi theo hầu hạ.
Nhi nữ giang hồ phần lớn tự do quay lại, mang theo cả đám người theo bên cạnh quả thật không có nhiều người.
Tiểu Mạc phiền chán nói, “Đã bảo không cần mang theo bọn họ, nương cũng quá cẩn thận đi, ta cũng chẳng phải tiểu cô nương gì a.”
Bạch Thiểu Tình nhìn kỹ, trong đám phó dịch có hai người với ánh mắt sắc bén, công phu cao hơn Hòe nhị ca, xem ra là âm thầm bảo hộ tiểu chủ nhân, không biết nhà ai có thể mời những người này cam nguyện làm phó dịch, đi theo cả ngàn dặm thế này.
Hòe nhị ca dù sao cũng lớn tuổi hơn, thấy Bạch Thiểu Tình nhìn qua đám phó dịch, có thể đoán được vài phần, nhân tiện nói, “Tiểu Mạc là độc tử (con trai duy nhất) của Tiêu đương gia Thái Hồ, lần đầu tiên cậu ta xuất môn, Tiêu phu nhân đặc biệt muốn ta trông chừng. Ai, nhi tử xuất môn, làm nương khó tránh khỏi lo lắng.”
Tiêu gia Thái Hồ với tửu kiếm phong lưu được ca tụng trong võ lâm, mặc dù tên tuổi so ra kém hơn tứ đại gia tộc võ lâm, nhưng cũng là đại phủ danh môn với tiếng tăm vang dội, thật không ngờ lại dưỡng ra được một nhi tử hoạt bát thế này. Bạch Thiểu Tình khẽ gật đầu, “Nhìn căn cốt cậu ta, cũng là nhân tài luyện võ.”
Tiểu Mạc mừng đến hoa chân múa tay, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng Hiểu Kiệt, vẻ mặt đắc ý. Hiểu Kiệt giận, mày dựng thẳng, nói, “Mới khen ngươi hai câu đã nổi điên? Bạch công tử người ta chỉ nói khách khí thế thôi! Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao ngay cả ta cũng không đánh lại?”
Tiểu Mạc bị bác bỏ ngay tại chỗ thì mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng dậm chân, “Đều tại nương hết, cứ sợ ta bệnh, không ta ngày đêm luyện võ.”
Hiểu Kiệt hừ một tiếng, quay đầu đi, nhịn không được trộm cười.
Bạch Thiểu Tình nhìn tình cảnh hai người bọn họ ở chung, cảm thấy hiểu được vài phần. Y vỗ hiểu biết, liếc mắt một cái đã nhận ra Hiểu Kiệt là nữ phẫn nam trang, cũng không nói ra, nói với Hòe nhị ca, “Tối nay chỉ có thể qua đêm trong miếu này.” Y thản nhiên nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa, hướng thẳng vào phía trong mà đi.
Tiểu Mạc cực kì ngưỡng mộ y thì chạy theo, muốn vào cùng, lại bị Hiểu Kiệt kéo lấy, quát, “Ngươi là ngốc tử sao? Bạch công tử mới vừa mới vừa nói thương thế của y mới ổn, đương nhiên cần im lặng, ngươi đi theo vào chỉ biết tranh cãi với người ta.”
Tiểu Mạc hì hì cười nói, “Đúng đúng, cũng là ngươi nói rất đúng.”
Bạch Thiểu Tình nghe vào trong tai, cũng không khỏi thầm khen đúng là nha đầu hiểu chuyện.
***Ngày tiếp theo, lúc mọi người cùng đi, Hòe nhị ca vốn là người nghĩa khí, bằng hữu quả nhiên không ít, giang hồ nhân sĩ phần lớn hào sảng phóng khoáng, bên đường hảo tửu thức ăn ngon không càn lo, đến khi biết Tiểu Mạc là người của Tiêu gia Thái Hồ, đương nhiên càng thêm vài phần khách khí.
Chỉ có Bạch Thiểu Tình nhiều lần dặn Hòe nhị ca, nói công lực của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn, không muốn để người ta biết được hành tung của y, bình thường luôn đeo đại mạo hắc sa (loại mũ đen có tấm màn = lụa mỏng, hay thấy mỹ nhân trong phim cổ trang đeo ấy >”<) che mặt, chỉ dùng rất ít rượu và thức ăn, cũng không đùa giỡn gì với người khác, một mình vào phòng nghỉ ngơi.
Đi nhiều ngày, nhân sĩ võ lâm trên đường lớn dần dần nhiều hơn, đa số là đi về hướng Thiểu Thất Sơn. Người nào cũng mặc giáp đeo đao, khi tụ cùng một chỗ, nói về Phong Long đều nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm lên.
Bạch Thiểu Tình thầm than Phong Long không ổn rồi, vốn nên vui vẻ mới đúng, nhưng sao tâm trạng này càng nặng nề hơn. Bình thường y không thích uống rượu, nhưng càng gần Thiểu Thất Sơn, càng thích tìm tửu quán (quán rượu).
…
Tiểu Mạc tự cho là thông minh, “Tình thế trước mắt như vậy, thời gian của họ Phong không còn nhiều, hẳn là uống cạn một chén lớn đi.” Cứng rắn muốn đi theo Bạch Thiểu Tình đến tửu quán, hai người bao một bao sương nhỏ.
Chưa uống được ba chén, Hiểu Kiệt đã mày liễu thật dựng thẳng tìm tới cửa, nhéo tai Tiểu Mạc, nói, “Càng ngày càng không có tiền đồ, dám gạt ta đi uống rượu?” Thấy Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên nhìn nàng, mới nhớ rằng mình đang phẫn nam hài (giả thành con trai), không nên làm loại động tác khi nữ hài tử tức giận hay làm mới đúng, lập tức đỏ mặt thả tai Tiểu Mạc ra, ha ha cười gượng che dấu, “Uống rượu sao lại thiếu phần ta được chứ! Chưởng quỹ, mang rượu tới.” Tự mình uống hai chén, nhưng lại ngã xuống trước.
“Hai chén đã gục? Không phải là trúng thuốc mê chứ?” Tiểu Mạc thấy nàng yếu đuối nằm trên bàn, gấp đến độ vây quanh nàng.
Bạch Thiểu Tình cảm thấy buồn cười, “Nàng say.”
“Nga, thì ra là say a.” Tiểu Mạc vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên mặt xụ thành đống. “Không xong rồi, say rượu sẽ đau đầu, ngày mai nàng mà đau đầu, chắc chắn sẽ mắng ta chết mất.”
Bạch Thiểu Tình thấy hắn hoảng để đổ mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng khẽ mím, cười cười, “Đừng lo cho ngày mai vội, cứ ôm nàng về trước đã.”
“Ôm? Ôm thế nào?” Tiểu Mạc vây quanh Hiểu Kiệt một vòng, vươn hai tay, ôm lấy nàng từ dưới ghế, mặt bỗng nhiên đỏ lên, nói với Bạch Thiểu Tình, “Cái này càng không xong, nếu mai nàng dậy mà biết ta bế nàng, không biết sẽ giận ta đến bao lâu đây. Ai, ôm thế này, thật sự… Thật sự…” Hắn muốn nói ‘thật sự không tốt’, nhưng lại không nỡ buông Hiểu Kiệt, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng.
Trong lòng Bạch Thiểu Tình càng thêm đau đớn, cũng không nói gì, tự rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, lạnh lùng nói, “Các ngươi đi về trước, ta uống thêm vài chén.”
Đuổi được Tiểu Mạc đi rồi, độc ẩm (uống rượu một mình) không thú vị, đưa tay vói vào trong ngực, mới nhớ ra ngoc tiêu đã bị mình dùng một chưởng đánh gãy, ngẩn ngơ ngồi nguyên ở đó.
***Đến khi đến được Thiểu Thất Sơn, nhân mã giang hồ đã đến gần như đông đủ, mọi người nối gót chen vai, làm cho Thiếu Lâm tự thường ngày yên tĩnh trang nghiêm, giờ như ồn ào như cái chợ, tăng lữ phụ trách chiêu đãi khách nhân qua lại không ngừng, nhân sĩ võ lâm cũng không có thói quen chịu gò bó, có người thậm chí còn tay không bắt thỏ hoang, ngay ngoài cửa chùa sát sinh nướng thịt, làm cho những tăng nhân trông thấy chỉ có thể lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bạch Thiểu Tình cũng nhận được hào quang từ Tiểu Mạc của Tiêu gia Thái Hồ, được sắp xếp đến một gian khách phòng nhỏ. Y không muốn tiếp xúc với nhàn tạp, thường trốn trong phòng ngồi yên, thỉnh thoảng mới ra ngoài thưởng thức ngôi chùa cổ trăm năm, nhưng nghe được vào tai chỉ là những lời khoác lác về Phong Long không biết trời cao đất rộng ra sao, trong lòng càng cảm thấy phiền chán.
Trong chùa không có rượu, cũng không có cả ngọc tiêu, may mà hai tiểu quỷ Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt kia thường đến, nghe hai người đấu võ mồm với nhau cũng thấy khá thú vị.
…
Qua hai ngày, cuối cùng cũng đến mùng bảy.
Sáng sớm, Thiếu Lâm tự đã ồn ào huyên náo, mọi người dùng xong điểm tâm không có mùi vị gì, đều ũ lượt kéo đến đi tụ họp trước điện. Đã có tăng lữ đắp đài cao, trên đài đặt năm cái ghế dựa.
Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm tự đức cao vọng trọng, ngồi ở chính giữa, đương nhiên không có ai dám dị nghị. Thấy mọi người đều đã an vị, Duệ Trí ho nhẹ một tiếng, vái chào dưới đài, từ từ nói, “Lão nạp Duệ Trí, đại diện trên dưới Thiếu Lâm đa tạ các vị thí chủ đường xa đến đây. Ngày gần đây võ lâm đồn đãi, tiền nhiệm minh chủ võ lâm mất tích đúng là Giáo chủ tà giáo Chính Nghĩa giáo, việc này liên quan rất lớn, nếu có kẻ gây sóng gió, võ lâm từ nay về sau nhiều họa, Thiếu Lâm cũng là một nhánh của võ lâm, nếu xét theo ý này, lão nạp mạo muội phát võ lâm thiếp, thỉnh các vị anh hùng tiến đến thương nghị.”
Nhắc tới tên của Phong Long, quần tình (tinh thần quần chúng) dưới đài nhất thời mãnh liệt, đều cao giọng quát, “Đúng vậy! Nhất định phải chặt tên tặc tử này thành trăm mảnh, mới có thể để võ lâm chúng ta trừ khử ác khí!”
Duệ Trí gật đầu nói, “Đại sự đến bậc này cần cao thấp võ lâm nhất trí một lòng, Sau khi Phong Long mất tích, vị trí minh chủ võ lâm vẫn để trống, hôm nay mời các vị đồng đạo võ lâm lại đây, cũng là để thương nghị xem nên chọn ra tân minh chủ thế nào.”
“Minh chủ võ lâm”, từ này hiển nhiên có lực hấp dẫn hơn hẳn Phong Long, dưới đài hiển nhiên im lặng, không ít người âm thầm hưng phấn. Trong lúc đang trầm mặc, có người ẩn trong đám đông, quái thanh quái khí lên giọng the thé, “Đơn giản là tranh đoạt đi, ai giết được Phong Long, kẻ đó chính là tân minh chủ võ lâm, mọi người cùng hợp lại, liều mạng già với Phong Long!”
Một lời hô to này, tất cả mọi người đễuôn xao ồn ào, rất nhiều người phụ họa thêm, “Đúng là nên như vậy. Theo ta thấy cũng chẳng cần chọn, ai giết được Phong Long, chúng ta lập tức tôn kẻ đó làm minh chủ.”
“Có thể giết được Phong Long, đương nhiên là võ công cao nhất rồi!”
“Nếu vô danh tiểu tốt giết được Phong Long thì sao? Minh chủ từ trước đến nay đều là người trong danh môn làm cả.”
“Cút mụ nội nó đi! Phong Long vẫn là người trong tứ đại gia võ lâm đó! Quy tôn tử* mới tin cẩu nương** kia dưỡng ra được danh môn.” Lại là cái giọng the thé quái thanh quái khí kia.
(* & **: từ chửi)
Bạch Thiểu Tình khẽ quay đầu, hai mắt sáng ngời hữu thân giấu dưới mũ rộng bắn về phía kẻ với chất giọng kì quái kia. Người nọ bộ dạng xấu xí, cầm trên tay yên can [1] đen như mực. Lời của lão đã giành được không ít sự đồng tình của các đại hán không xuất thân từ danh môn, đang đắc ý dào dạt chắp tay gật đầu với xung quanh.
Hòe nhị ca đứng ngay bên cạnh Bạch Thiểu Tình, thấy y nhìn người nọ, thấp giọng nói, “Lão là Lão Can Tử , hận nhất mấy kẻ cao cao tại thượng trong võ lâm, người kì thật không tồi, chỉ là miệng cực kì độc địa.”
Ánh mắt Tiểu Mạc lóe sáng, nhịn không được mở miệng, “Nếu nói là đối phó Phong Long, ai so được với Bạch đại ca chứ? Những người này chỉ dám ở chỗ này ồn ào, nếu bảo bọn họ ngấm ngầm tiến vào Chính Nghĩa giáo tìm Phong Long quyết đấu, chỉ sợ sớm mang theo đuôi chạy mất dạng.” Nói xong, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Bạch Thiểu Tình.
Lúc này, quần chúng như đã hình thành hai phái, tranh cãi chuyện võ lâm danh môn.
“Lão Can Tử ngươi thúi lắm! Cái gì quy tôn tử mới tin danh môn? Ta tin danh môn đây này. Danh môn có biết bao anh hùng hảo hán, sao có thể chỉ vì một Phong Long đã một gậy đánh chết?”
“Phong Long là người hiển hách nổi danh của Phong gia, không ngờ lại là giáo chủ tà giáo, kẻ khác trong danh môn không chừng cũng đều là loại loạn thất bát tao.”
“Không thể nói vậy được. Bạch gia cũng là võ lâm danh môn, người ta vì đối phó tà giáo, tánh mạng cả nhà đều bị lấy ra bồi thường, cơ nghiệp mấy trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, anh dũng cương liệt đến mức nào? Ngươi sờ lương tâm chính ngươi xem, có thể làm được không? Tam công tử Bạch gia không để ý an nguy, ẩn núp đi vào, lột được gốc gác Phong Long, còn hẹn chiến đấu với hắn, đây không phải là do danh môn làm?”
Lời vừa nói ra, lập tức có rất nhiều người vốn lúc đầu không nói gì cũng phải gật gù, “Cái đó cũng đúng. Lỗi của Phong gia không thể cũng tha luôn những nhà khác xuống nước.”
“Lão gia tử Tư Mã lão gia ta cũng đã gặp được, đúng là một nhân vật hảo hán.”
“Nói đến hảo hán, ta thấy không ai sánh bằng Tam công tử Bạch gia, đó là người trí tuệ đại dũng, năm đó y bị xem thường đến thế nào? Bạch lão gia tử vì muốn làm Phong Long kia không còn cảnh giác, để làm Bạch Tam công tử chịu khổ không ít, nghe nói trong lòng ông áy tuy cực thích nhi tử này nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt với y, không phải ngày đại hỉ còn không cho y về nhà. Nếu có Bạch Tam công tử ở đây, Thiết Kim Cương Dung Tứ ta đây sẽ là người đầu tiên chọn y làm minh chủ!”
Tiểu Mạc cao giọng hét, “Nói rất đúng!” Mặt mày hớn hở nhìn Bạch Thiểu Tình, lại bị ánh nhìn lạnh lùng của Bạch Thiểu Tình lướt qua dưới mũ, lập tức thu lại nụ cười, không dám lên tiếng nữa.
“Lời Dung đại ca nói đúng là tâm ý của ta. Ai có thể có tư cách hơn Bạch Tam công tử, dẫn dắt chúng ta đối phó Phong Long? Nhưng sau trận quyết đấu giữa Bạch Tam công tử từ cùng Phong Long, không còn có tin tức, bảo chúng ta đi đâu tìm đây?”
Duệ Trí ngồi trên đài, xem mọi người nghị luận, mãi không ngừng được, ho khan một tiếng. Công lực của ông thâm hậu, âm thầm vận nội kình, tuy rằng tiếng khụ nhất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tim như bị đụng nhẹ, âm thầm kinh ngạc: nghe nói Duệ Trí đại sư là cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm, hôm nay gặp được, quả nhiên không giống bình thường. Há to miệng, ánh mắt tập trung trên người Duệ Trí.
“Bốn nhà Phong Bạch Tư Mã Từ, từ trước đến nay là trụ cột vững vàng của võ lâm, trong mấy trăm năm, tứ đại danh môn trừ ma vệ đạo (trừ ác bảo vệ chính nghĩa), vì tạo phúc võ lâm đã có iys nhiều người chết, cũng xuất hiện không ít anh hùng hào kiệt…” Duệ Trí dừng một chút, vỗ tay niệm một tiếng phật hiệu, thở dài, “Đáng tiếc thanh danh Phong gia bại hoại ở trong tay Phong Long, Bạch gia lại bị giết cả nhà, Bạch Tam công tử không biết rơi xuống nơi nào, tứ môn đã mất hai môn. Nhưng Tư Mã gia, Từ gia vẫn có không ít tinh anh đệ tử, lão nạp đã phát thiếp, yêu cầu hai nhà này tham gia võ lâm đại hội, cùng thương lượng đại sự.”
Đang nói, ánh mắt Duệ Trí chợt nghiêm nghị, nhìn phía phương xa. Đám người phía sau như có dị động, mọi người đều xoay người.
Đi trên thông đạo đến đại điện là hai hàng thị nữ nối đuôi nhau, khuôn mặt diễm lệ, trên mặt lại không có vẻ gì là tươi cười, cử chỉ tao nhã, tựa như xuất thân từ nhà quan lại, chỉ có bội kiếm bên hôn là lộ ra khí tức giang hồ, xiêm y trên người, rõ ràng lại là mùa tang phục trắng.
Bọn thị nữ tổng cộng có hai mươi tám người, theo thứ tự đi đến trước đại điện, đối mặt với hơn một ngàn giang hồ hào kiệt nhìn chăm chú mà không chút động dung, nghiêm chỉnh tách ra đứng yên.
Chính chủ này mới xuất hiện.
Trên thông đạo xuất hiện một thân ảnh cao ngất tuấn tú, trường sam khiết bạch, khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn nho nhã, giống công tử đọc sách nhà quan lại, mi gian lại mang theo mấy phần anh khí. Mặc dù đôi môi mím lại, khuôn mặt mang vẻ bi thương, lại làm cho người ta vừa thấy đã nảy lên cảm giác ấm áp khoái hoạt.
Mọi người thầm khen: phong thái bực này, không biết là vị công tử nào trong danh môn? Sao lại chưa từng gặp qua bao giờ?
Vài vị nữ kiệt đậu khấu niên hoa (tuổi dậy thì) trùm khăn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch rộn ràng.
Bạch Thiểu Tình cũng chấn động cả người, suýt tí nữa thì la hoảng. Không ngờ Tư Mã Phồn dám công khai xuất hiện trong đại hội võ lâm, vậy là Tư Mã gia và Từ gia e là đã hoàn toàn rơi vào tay hắn. Tầm mắt dời xuống, phát hiện Đồ Long kiếm bị rớt lại của mình đang treo bên hông Tư Mã Phồn.
.
Tư Mã Phồn đi đến trước mặt mọi người, cung kính thi lễ với Duệ Trí đại sư trước , sau đó mới chắp tay với võ lâm hào kiệt, nói nhỏ, “Tư Mã Phồn đã tới chậm, thỉnh các vị lượng thứ cho.” Hắn có ý làm quầ hùng kinh sợ, trong âm điệu âm thầm vận kình khí, mảnh đất trống lớn trước đại diện ẩn ẩn tiếng vang, như sóng cuộn, chấn động màng tai.
.
Hòe nhị ca thấp giọng thở dài, “Danh môn chính là danh môn, vô thanh vô tức không ngờ lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi.”
.
“Tư Mã thí chủ đường xa đến đây, một đường vất vả.” Duệ Trí nói đơn giản, lại hỏi nghi vấn trong lòng mọi người, “Không biết tại sao thí chủ cùng các vị nữ thí chủ đều vận tố sắc thế này? Hay là…” Chăm chú nhìn Tư Mã Phồn.
Tư Mã Phồn im lặng một lát, như cực kì bi phẫn mà thở dài một tiếng, trầm giọng cắn răng nói, “Không giết hết tặc tử Chính Nghĩa giáo, Tư Mã Phồn thề không làm người!” Trong mắt mơ hồ lóe lên lệ quang, nắm thật chặt chuôi kiếm, “Biểu huynh Tư Mã Thiên, muội phu Từ Hòa Thanh của ta, đều bị tặc tử Chính Nghĩa giáo hạ độc thủ. Đáng thương cho muội muội ta, trong bụng nàng còn hài nhi mới đầy ba tháng.”
Toàn trường ồ lên, ngay cả Duệ Trí với nét mặt già nua cũng hơi biến sắc.
Tư Mã Thiên là tộc trưởng đương nhiệm của Tư Mã gia, tuổi trẻ tài cao, võ công mưu trí đều là thượng thừa. Từ Hòa Thanh lại độc tử của Từ gia, hiện giờ Chính Nghĩa giáo lại giết hết những người quan trọng nhất của hai nhà còn lại trong tứ đại danh môn.
Tư Mã Phồn rưng rưng nói, “Hôm nay Tư Mã Phồn mang theo biểu tẩu và muội muội cùng đi, để mọi người nhìn rõ tội ác của tặc tử Phong Long này, thỉnh mọi người làm chủ cho Tư Mã gia cùng Từ gia.”
Phía sau Tư Mã Phồn vang lên tiếng bước chân đều đều, hai chiếu kiệu trắng âm u sầu thả hiện ra ngay sau Tư Mã Phồn, kiệu nhỏ tới trước đại điện thì nhẹ nhàng đặt xuống, người nâng kiệu khẽ khom người với cỗ kiệu, sau đó vô thanh vô tức lui ra. Mọi người trong sân đều nín thở chờ đợi, tiếng khóc trẻ tuổi có phần khàn khàn từ bên trái kiệu truyền tới, “Hiện tại Từ gia đã hết nam nhân, thỉnh ca ca thay ta cùng Hòa Thanh báo thù đi!”
Bạch Thiểu Tình nhận ra đó là thanh âm muội muội Tư Mã Yến của Tư Mã Phồn. Nàng hiện giờ là di sương (vợ góa) của Từ Hòa Thanh, lại đang mang cốt nhục của Từ Hòa Thanh, đương nhiên trở thành tộc trưởng Từ gia; có nàng cho phép, Tư Mã Phồn khống chế Từ gia dễ như trở bàn tay.
Tư Mã Phồn ôn nhu nói, “Yến nhi đừng thương tâm, ca ca liều mạng cũng nhất định phải giết Phong Long cho muội.” Đi đến trước kiệu còn lại, cung kính vái lạy, nói nhỏ, “Biểu tẩu, bây giờ Duệ Trí đại sư cùng đồng đạo võ lâm đều ở đây, hiện giờ Đa Tình Lâm do biểu tẩu quản, thỉnh biểu tẩu nói một lời!” Trong kiệu đương nhiên là di sương của Tư Mã Thiên.
Tư Mã phu nhân kia dường như không muốn nói nhiều trước mặt mọi người. Mọi người rướn cổ lên đợi một lúc lâu, màn kiệu mới được một bàn tay cực kì xinh đẹp vén lên, ra hiệu. Một nam hài khoảng bảy, tám tuổi, bộ mặt xinh đẹp tuyệt trần, anh khí bừng bừng, vẫn luôn đứng bên kiệu, tiến vào trong, một lát sau lại lui ra, nói với Tư Mã Phồn, “Nương nói mọi việc đều dựa vào biểu thúc.” Tuổi tuy nhỏ, vẻ mặt khi nói chuyện lại cực kì trầm ổn, mọi người lúc này mới biết thì ra cậu bé là nhi tử của Tư Mã Thiên.
Bạch Thiểu Tình nhíu mi, vậy là bây giờ, Tư Mã Phồn dã thâu tóm được thế lực của cả hai tôc, chỉ cần chọn thời cơ thích hợp, đủ để lợi dụng đồng đạo võ lâm ở đây giết chết Phong Long, sau đó ẽ đi lên ngôi vị minh chủ võ lâm.
Đương nhiên, vị trí Giáo chủ Chính Nghĩa giáo cũng sẽ là của hắn.
Hiểu Kiệt nhẹ giọng nói với Tiểu Mạc, “Tay Tư Mã phu nhân vừa nhỏ lại mềm, nhất định là lúc còn trẻ rất đẹp, thực không nghĩ rằng nàng lại có nhi tử lớn đến vậy.” Nữ nhân chính là nữ nhân, lúc này còn đi lo lắng tay người ta có mềm hay không.
Tư Mã Phồn xác lập địa vị của mình trước mặt người khác rồi, khóe môi nhếch lên nụ cười không để người ta thấy được, ra vẻ khiêm tốn nhìn về phía Duệ Trí, “Chuyện giết Phong Long, vâng theo đại sư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.” Trong mắt ám uẩn tinh quang, nhìn chung quanh sân một vòng, lại nói, “Tư Mã Phồn nguyện tận lực miên bạc chi lập, trừ khử ung nhọt này cho võ lâm. Đây là chút lễ mọn ta đưa lên trước, biểu đạt tâm ý của ta.” Giơ chưởng đánh lên không trung, phát ra một tiếng giòn vang.
(miên bạc: non yếu, cách nói khiêm tốn; miên bạc chi lập: dùng hết sức)
Phía sau, một gã phó nhân vóc dáng trung bình đi tới, hai ta dâng lên một chiếc mâm bạc, trên mâm là một hộp vuông làm từ gỗ đàn hương. Phó nhân thành thực thi lễ với mọi người, nhìn về phía Tư Mã Phồn. Tư Mã Phồn khẽ gật đầu, một phó nhân khác tiến lên mở hộp gỗ ra, mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra.
Mọi người tập trung nhìn vào, trong hộp chính là một cái đầu người, có lẽ là dùng phương pháp đặc biệt để chống phân hủy, bộ mặt vẫn trông rất sống động, hai mắt mở to, vẻ mặt không dám tin.
Phó nhân hai tay nâng mân, đi xung quanh một vòng.
Tư Mã Phồn từ từ nói, “Đây là Phó giáo chủ Chính Nghĩa giáo – Hướng Lãnh Hồng. Người này tâm ngoan thủ lạt không thua Phong Long, không ít đồng đạo võ lâm đã chết dưới Triền Miên chưởng của gã, tại hạ ngẫu nhiên biết được tung tích của gã, truy tra đến tận nơi tặc tử này ẩn náu, mất không ít công phu, cuối cùng đã vì các bằng hữu đã chết dưới tay gã, đòi lại một chút công đạo.”
Hướng Lãnh Hồng là nhân vật thứ hai dưới trướng Phong Long ở Chính Nghĩa giáo, tung hoành võ lâm làm ác nhiều năm, ỷ trong tay có công phu cứng rắn, cùng với uy thế của Chính Nghĩa giáo, gần như không người địch được, hôm nay ngay cả đầu cũng bị một công tử trẻ tuổi chưa hề có danh tiếng gì đưa ra, nhất thời toàn trường chấn động, ánh mắt kinh ngạc lẫn khâm phục tập trung đến chỗ Tư Mã Phồn.
.
Bạch Thiểu Tình thầm kêu không ổn. Nếu không phải đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Hướng Lãnh Hồng trong Chính Nghĩa giáo, Tư Mã Phồn chắc chắn không bao giờ giết Hướng Lãnh Hồng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén hương, Tư Mã Phồn đã bày ra thực lực làm người ta phải kiêng kị.
.
Duệ Trí nhìn hướng cái đầu Hướng Lãnh Hồng một cái, động dung nói, “Tà giáo hung hăng ngang ngược, thí chủ thật dũng cảm, bội phục bội phục. Việc hôm nay, vân nên thỉnh Tư Mã thí chủ chủ trì thì hơn.”
“Tư Mã Phồn không dám. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Chính Nghĩa giáo làm hại võ lâm lâu ngày, cao thủ rất nhiều, giáo đồ lại ẩn núp trong tối, muốn thanh trừng toàn bộ cần phải bố trí rất tỉ mỉ cản thận. Hiện giờ đồng đạo tuy nhiều, nhưng thương nghị lại lung tung, mặc dù đã quyết định chủ ý. Tư Mã Phồn cả gan đề nghị, thỉnh các vị bằng hữu chọn ra vài người can đảm, tạo thành nhóm Đồ Long, lập ra sách lược. Chỉ cần là chủ ý do nhóm Đồ Long thương nghi ra, tất cả mọi người đều phải tuân theo. Tư Mã Phồn ta là người đầu tiên cam nguyện chịu sai bảo.”
.
Đôi môi mỏng của Bạch Thiểu Tình khẽ nhếch, dật ra một nụ cười lạnh.
.
Quả nhiên, mọi người đều gật đầu, đồng ý nói, “Đúng là quyết định phải làm. Nếu chỉ do một người quyết định, e là người của Phong Long, vài người cùng nhau thương nghị thì tốt hơn nhiều.”
Lão Can Tử giơ yên can lên quơ quơ trên không, dùng giọng nói quái đản của ão kêu lên, “Duệ Trí đại sư nên tính là một vị.”
Mọi người ồn ào nói, “Đó là đương nhiên!”
“Vị Tư Mã công tử này cũng coi như một vị.”
Tư Mã Phồn luôn miệng nói, “Không dám nhận, không dám nhận.” Chắp tay khiêm tốn với hào kiệt tứ phương một hồi, rồi sau đó chắp tay sau người, cố phán sinh huy, nhất phái thoát tục (rực rỡ thoát tục).
Mọi người ngươi tới ta đi, đều đề nghị chọn người, đến cuối cùng đã chọn được bốn vị.
“Thiếu Lâm tự Duệ Trí đại sư, Đa Tình Lâm Tư Mã Phồn công tử, Võ Đang Thiên Cực đạo trưởng, Phương chưởng môn Phương Mục Sinh phái Hoa Sơn, bốn vị đều là người đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, chúng vị bằng hữu có gì dị nghị không?”
“Không có! Không có!”
“Lão nhân có một câu.” Lão Can Tử lại giơ yên can lên không trung hươ hươ.
Người bên ngoài không kiên nhẫn nói, “Lại là lão.”
“Rõ ràng là các ngươi hỏi có ai dị nghị không mà.” Lão Can Tử không chút hoang mang châm yên can, liếc mắt cẩn thận xem xét Tư Mã Phồn, “Vị Tư Mã công tử này, cũng không phải người đức cao vọng trọng, Lão Can Tử hôm nay mới biết có nhân vật như thế này mà!”
Duệ Trí niệm một tiếng phật hiệu, nói, “Tư Mã thí chủ tuy trẻ tuổi, nhưng cũng là người đại diện của Đa Tình Lâm Tư Mã gia cùng Từ gia. Huống chi, ai có thể đánh dưới kiếm Hướng Lãnh Hồng mà không bị thương? Đây là thứ gọi là —— “
Lão Can Tử phả ra một làn khói, gật đầu nói, “Dừng dừng dừng, ta cũng không nói hắn không xứng mà, chỉ là lựa chọn từ ngữ thôi.” Người bên ngoài thấy lão còn muốn lựa xương trong trứng (aka bới lông tìm vết), đều lộ ra ánh mắt khinh thường. Lão Can Tử lại như không thèm nhìn tới, tự ý quyết định, “Chỉ là còn một việc. Nếu đã chon ra nhóm Đồ Long, mọi người cũng đã lập ước định, sau này sẽ làm việc theo chỉ thị của bốn người; nhưng nếu có kẻ sợ chết trái lệnh, hoặc có người âm thầm thông đồng với tà giáo, vậy thì phải làm sao?”
Bạch Thiểu Tình vô thanh vô tức lui đến sau Tiểu Mạc, dùng đầu ngón tay viết xuống vài từ trong lòng bàn tay Tiểu Mạc.
Chưởng môn Phương Mục Sinh phái Hoa Sơn trầm ngâm nói, “Lời này cũng có vài phần đạo lý. Chính Nghĩa giáo làm ác võ lâm nhiều năm, cơ sở ngầm rất nhiều, muốn tiêu diệt tà giáo, hẳn là nên đặt thêm vài quy củ nữa.”
Lão Can Tử đắc ý dào dạt nhìn Tư Mã Phồn, “Tư Mã công tử, ngươi là tân tú (người mới) trong võ lâm, sau lưng còn có hai danh môn chống lưng a! Không bằng nói chút quy củ đi, chỉ giáo Lão Can Tử ta đây.”
Tư Mã Phồn không có vẻ gì là không được tự nhiên, thoải mái cười với Lão Can Tử, không hanh không chậm nói, “Chỉ giáo thì không dám. Về phần quy củ…” Thoáng dừng một chút, chân thành nói, “Thứ nhất, bốn vị trong nhóm Đồ Long đã được mọi người bầu ra, ai có dị nghị gì, giờ phút này nên nói rõ ngay, sau này không cho phép nghi ngờ tư cách bốn người này nữa. Tư Mã Phồn ta vốn không đủ để đảm đương trọng trách này, nhưng vì võ lâm xuất lực, ta không dám từ chối.”
Ai nấy đều thấy hắn vừa nói chuyện, ngược lại không hề có ý coi thường Lão Can Tử, lại thấy hắn ôn văn nho nhã, không hề giận dữ, đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.
“Thứ hai, các nơi một khi có tin tức của Phong Long, phải lập tức đưa tin lên. Thứ ba, chuyện nhóm Đồ Long thương nghị là cơ mật, người bên ngoài không được một mình thám thính.” Quần hùng nghe xong điểm ấy, đều có chút không được tự nhiên. Tư Mã Phồn từ từ nói, “Phong Long có rất nhiều gián điệp, khó đảm bảo rằng trong chúng ta không có kẻ thấy lợi là tối mắt; nếu kế hoạch của chúng ta truyền ra ngoài, bị Phong Long biết trước, thì làm sao có thể đồ long (giết rồng, ý chỉ giết Phong ca)?” Mọi người thấy hắn nói có lý, đều gật đầu.
“Cẩu nương nào dám mật báo, ta một búa chặt đầu hắn!”
“Vẫn nên giữ bí mật thì hơn.”
“Tư Mã công tử nghĩ thật chu đáo.”
“Thứ tư, phàm là mệnh lệnh từ nhóm Đồ Long, nếu dây dưa làm lỡ việc, không theo, hay thông đồng với địch, đều là kẻ thù chung của võ lâm. Nếu không làm thế, khó có thể làm cho trên dưới võ lâm ta một lòng, sớm ngày diệt trừ tà giáo.”
Vừa dứt lời, thanh âm sang sảng của một người trẻ cười lớn, “Khẩu khí thật lớn! Xem ra các ngươi không phải phải Đồ Long, mà là phải làm minh chủ võ lâm. Ngày nào đó Tư Mã công tử nếu ra lệnh bắt Tiêu gia ta tự sát, ta cùng phụ mẫu có phải chấp hành hay không?” Suất khí trên mặt Tiểu Mạc càng được tăng thêm với nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, chắp tay với đám người trên cao đang đưa mắt nhìn hắn, cất cao giọng nói, “Thái Hồ Tiêu Mạc, ra mắt các vị tiền bối.” Lại chuyển hướng Tư Mã Phồn, cố làm cho tất cả mọi người trong sân đều có nghe được tiếng mình, “Tư Mã công tử, ngươi nói bốn nội quy đều có lý cả, nhưng còn thiếu một điều.”
Tư Mã Phồn không cho là đúng, hỏi, “Thiếu một điều?”
“Thứ năm, nhóm Đồ Long chỉ quản chuyện Phong Long cùng Chính Nghĩa giáo, không thể nhúng tay gia vụ của các môn các phái, cũng không thể sai sử chúng ta đi làm chuyện không liên quan đến việc tiêu diệt Chính Nghĩa giáo.”
Mọi người ầm ầm nói, “Đúng đúng. Tiểu oa nhi có chút kiến thức.”
Bạch Thiểu Tình cúi thấp đầu, đội dại mạo có hắc sa buông rũ, đứng ngay sau người có liên quan, che người lại.
Tiểu Mạc cười càng vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng, nháy mắt mấy cái với Hiểu Kiệt bên cạnh. Chỉ chốc lát, lại ngửa đầu nói, “Ai nha! Còn quên nữa, còn có điều thứ sáu nữa.”
“Điều thứ sáu là gì?”
“Tiểu oa nhi, nói nghe chút xem.”
“Nhóm Đồ Long chỉ có bốn người, vạn nhất sau này có tranh cãi, hai người chống hai người, vậy phải nghe theo chủ ý của ai? Theo ý ta, điểm thứ sáu, nhóm Đồ Long phải chọn năm vị mới được.”
Giang hồ hào kiệt phần lớn đều thích xem náo nhiệt, thấy một oa oa trẻ tuổi dám thách thức Đa Tình Lâm Tư Mã Phồn, đều cảm thấy thú vị, ồn ào nói, “Nói rất đúng. Đã có bốn người, còn thiếu một người nữa!”
“Ta chọn lão sư thái Thiện Âm của Nga Mi!”
“Ta chọn chưởng môn Vô Song Môn.”
“Chưởng môn Vô Song Môn, Vô Đức chưởng môn là song bào huynh đệ (anh em sinh đôi), là hai người, nhưng vị trí lại chỉ có một.”
“Bọn họ là hai huynh đệ, xứng không rời đà, coi như một người.”
(xứng không rời đà: cái cân không thể không có quả cân, ý chỉ cực kì khăng khít gắn bó)
Quần hùng cười ha ha, trước đại điện ồn ào ầm ĩ. Tư Mã Phồn cắn răng cười khẽ, hỏi Tiểu Mạc, “Tiêu gia huynh đệ đã đưa ra điều ấy, hẳn là đã chọn được người rồi.”
Tiểu Mạc gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tư Mã Phồn hỏi, “Là Tiêu môn chủ?”
Tiểu Mạc bày ra cái mặt quỷ, “Không phải không phải, nhóm Đồ Long đã có ba tiền bối đức cao vọng trọng trong võ lâm rồi, nên chọn một người trẻ tuổi, có sức sống mới tốt.”
Tư Mã Phồn bật cười, “Chẳng lẽ ý Tiêu huynh đệ là mình?”
“Không phải, không phải mà!” Tiểu Mạc bỗng nhiên không còn vẻ cợt nhả ban đầu nữa, nghiêm trang nói, “Người này, thiên hạ kính ngưỡng, bàn về đồ long thực sự, không ai thích hợp hơn huynh ấy.”
Tất cả mọi người cảm giác cậu nói quá khoa trương, đều nghểnh cổ chờ đợi, chờ cậu nói ra danh tính. Tiểu Mạc lại không mở miệng nữa, dời qua hai bước, dành ra vị trí phía sau, thân ảnh cao to hiện ra.
Tư Mã Phồn thoáng chấn động.
Ngón tay trắng nõn thon dài hướng lên trên, bỏ đại mạo ra, Bạch Thiểu Tình với đôi mắt to sáng, hàm răng trắng, nụ cười mỉm nơi khóe môi, eo nhỏ thắt dải dây lưng màu thiên lam (xanh da trời), không phối kiếm (đeo kiếm), chỉ cắm một cây quạt giấy, thật đúng là một vị giai công tử nhã nhặn.
“Bạch gia tam tử Bạch Thiểu Tình, nguyện tận lực vì võ lâm.” Yđón gió mà đứng, đôi mắt đen như mực, long lanh như thủy ngân nhẹ nhàng xoay chuyển, những người nhìn vào y khẽ run, giống như trong lòng bỗng nhiên bị người đẩy hẫng một cái, toàn trường yên tĩnh.
Hiểu Kiệt ho khan một tiếng, nói với Duệ Trí, “Đại sư, vị này Bạch công tử, chính là đại anh hùng năm đó lẻn vào Chính Nghĩa giáo vạch trần thân phận Phong Long. Mọi người muốn đồ long, hẳn là nên có phần của y nữa!”
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
“Hắc! Quả nhiên chỉ có y mới đủ tư cách nhất.”
“Sao không biết y đã lên núi chứ?”
“Người ta là Bạch công tử thần long kiến thủ bất kiến vĩ (bí ẩn), tung tích sao có thể cho ngươi biết được!”
“Danh xưng Bạch công tử là mỹ nam tử đệ nhất võ lâm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ánh mắt Tư Mã Phồn phức tạp, chăm chú nhìn Bạch Thiểu Tình một lúc lâu, nở nụ cười, bước nhanh đến trước người Bạch Thiểu Tình, cúi người bái nói, “Thì ra là Bạch huynh. Tư Mã Phồn ngưỡng mộ uy danh Bạch huynh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, thật sự là thống khoái.” Vẻ mặt như cực kì vui mừng, một tay dắt Bạch Thiểu Tình đến trước mặt Duệ Trí đại sư, nghiêm nghị nói, “Đại sư, người thứ năm được chọn, không phải Bạch huynh là không được. Bằng không, Tư Mã Phồn sẽ không còn mặt mũi nào tham gia vào nhóm Đồ Long.”
Cái này càng làm người ta không thể nào dị nghị được nữa, âm thầm khen ngợi. Lão Can Tử khua yên can loạn xạ trên tảng đá dưới đất, dập lửa, quái thanh quái khí kêu lên, “Người đã chọn được, chúng ta đây chỉ cần nghe theo chủ ý của nhóm Đồ Long này là tốt rồi. Ngày thằng nhãi con Phong Long này bị ngã nhào sẽ không còn xa!”
Nhất thời trong đám người bừng lên tiếng phụ họa.
***Náo loạn nửa ngày, đã gần đến trưa, tăng lữ mang đồ chay lên. Mọi người quét sạch sẽ như gió cuốn mây tan, liền ồn ào ầm ĩ hỏi chuyện Bạch Thiểu Tình năm đó ẩn vào Chính Nghĩa giáo.
Bạch Thiểu Tình sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, ngay cả điều nhỏ nhất cũng đã đều cân nhắc quá vô số lần, không chút hoang mang nói hết một lần, nhịp nhàng ăn khớp, làm cho người ta không nhận ra chút kẽ hở nào. Tiểu Mạc đứng cạnh bên, vừa ngưỡng mộ vừa tự hào, thỉnh thoảng chen vào, “Là vậy đó! Vách núi đó cực kì hiểm trở nha, lúc Bạch công tử té xuống may mà thần trí chưa mất, cố gắng đưa tay ra bắt, bám được vào một cây già nơi vách đá. Ai, các ngươi chưa thấy đâu, không biết đó là loại mạo hiểm nào nữa.” Kỳ thật thì chính hắn cũng chưa bao giờ thấy qua.
“Hai vị đều là danh môn tân tú (người mới của nhà có tiếng tăm), một người dám cùng Phong Long quyết đấu, một người có thể chặt được đầu Hướng Lãnh Hồng.”
Bạch Thiểu Tình khẽ quét mắt qua phía Tư Mã Phồn, đúng lúc gặp Tư Mã Phồn cũng nhướng mày với y, ánh mắt hai người giao nhau, vừa chạm lập tức tránh đi.
Thuật lại mọi chuyện một lần, đáp rất nhiều vấn đề, sắc trời dần tối. Bạch Thiểu Tình vận công bức ra vẻ mặt tái nhợt, đứng lên xin lỗi, “Nội thương chưa bình phục, Thiểu Tình nên trở về đi tĩnh tọa, xin thứ cho Thiểu Tình không tiếp được.” Chắp tay.
Mọi người thấy vẻ mặt y tái nhợt, đều cho rằng y bị Phong Long đả thương nghiêm trọng, không dám giữ lại nữa.
Duệ Trí đại sư nói, “Sáng sớm ngày mai, nhóm Đồ Long họp thương nghị.”
“Đã biết.”
__________________________________________________
[1] Yên can: một loại tẩu thuốc có cán cực dài của TQ.
Hòe nhị ca được y tâng bốc đến lâng lâng, ha ha cười, “Bạch công tử xin yên tâm, công phu Hòe mỗ chỉ thường thường, chỉ là bằng hữu có nhiều thôi. Ăn uống tiếp dãi trên đường cứ để ta lo.”
Tiểu Mạc hưng phấn đập thẳng lên vai Hiểu Kiệt, “Chúng ta cùng với Bạch công tử cùng một đường rồi!”
Hòe nhị ca gọi mọi người tới, lần lượt giới thiệu; thì ra ngoài Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt, bên ngoài đều là phó dịch (tôi tớ) của hắn, đi theo hầu hạ.
Nhi nữ giang hồ phần lớn tự do quay lại, mang theo cả đám người theo bên cạnh quả thật không có nhiều người.
Tiểu Mạc phiền chán nói, “Đã bảo không cần mang theo bọn họ, nương cũng quá cẩn thận đi, ta cũng chẳng phải tiểu cô nương gì a.”
Bạch Thiểu Tình nhìn kỹ, trong đám phó dịch có hai người với ánh mắt sắc bén, công phu cao hơn Hòe nhị ca, xem ra là âm thầm bảo hộ tiểu chủ nhân, không biết nhà ai có thể mời những người này cam nguyện làm phó dịch, đi theo cả ngàn dặm thế này.
Hòe nhị ca dù sao cũng lớn tuổi hơn, thấy Bạch Thiểu Tình nhìn qua đám phó dịch, có thể đoán được vài phần, nhân tiện nói, “Tiểu Mạc là độc tử (con trai duy nhất) của Tiêu đương gia Thái Hồ, lần đầu tiên cậu ta xuất môn, Tiêu phu nhân đặc biệt muốn ta trông chừng. Ai, nhi tử xuất môn, làm nương khó tránh khỏi lo lắng.”
Tiêu gia Thái Hồ với tửu kiếm phong lưu được ca tụng trong võ lâm, mặc dù tên tuổi so ra kém hơn tứ đại gia tộc võ lâm, nhưng cũng là đại phủ danh môn với tiếng tăm vang dội, thật không ngờ lại dưỡng ra được một nhi tử hoạt bát thế này. Bạch Thiểu Tình khẽ gật đầu, “Nhìn căn cốt cậu ta, cũng là nhân tài luyện võ.”
Tiểu Mạc mừng đến hoa chân múa tay, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng Hiểu Kiệt, vẻ mặt đắc ý. Hiểu Kiệt giận, mày dựng thẳng, nói, “Mới khen ngươi hai câu đã nổi điên? Bạch công tử người ta chỉ nói khách khí thế thôi! Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao ngay cả ta cũng không đánh lại?”
Tiểu Mạc bị bác bỏ ngay tại chỗ thì mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng dậm chân, “Đều tại nương hết, cứ sợ ta bệnh, không ta ngày đêm luyện võ.”
Hiểu Kiệt hừ một tiếng, quay đầu đi, nhịn không được trộm cười.
Bạch Thiểu Tình nhìn tình cảnh hai người bọn họ ở chung, cảm thấy hiểu được vài phần. Y vỗ hiểu biết, liếc mắt một cái đã nhận ra Hiểu Kiệt là nữ phẫn nam trang, cũng không nói ra, nói với Hòe nhị ca, “Tối nay chỉ có thể qua đêm trong miếu này.” Y thản nhiên nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa, hướng thẳng vào phía trong mà đi.
Tiểu Mạc cực kì ngưỡng mộ y thì chạy theo, muốn vào cùng, lại bị Hiểu Kiệt kéo lấy, quát, “Ngươi là ngốc tử sao? Bạch công tử mới vừa mới vừa nói thương thế của y mới ổn, đương nhiên cần im lặng, ngươi đi theo vào chỉ biết tranh cãi với người ta.”
Tiểu Mạc hì hì cười nói, “Đúng đúng, cũng là ngươi nói rất đúng.”
Bạch Thiểu Tình nghe vào trong tai, cũng không khỏi thầm khen đúng là nha đầu hiểu chuyện.
***Ngày tiếp theo, lúc mọi người cùng đi, Hòe nhị ca vốn là người nghĩa khí, bằng hữu quả nhiên không ít, giang hồ nhân sĩ phần lớn hào sảng phóng khoáng, bên đường hảo tửu thức ăn ngon không càn lo, đến khi biết Tiểu Mạc là người của Tiêu gia Thái Hồ, đương nhiên càng thêm vài phần khách khí.
Chỉ có Bạch Thiểu Tình nhiều lần dặn Hòe nhị ca, nói công lực của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn, không muốn để người ta biết được hành tung của y, bình thường luôn đeo đại mạo hắc sa (loại mũ đen có tấm màn = lụa mỏng, hay thấy mỹ nhân trong phim cổ trang đeo ấy >”<) che mặt, chỉ dùng rất ít rượu và thức ăn, cũng không đùa giỡn gì với người khác, một mình vào phòng nghỉ ngơi.
Đi nhiều ngày, nhân sĩ võ lâm trên đường lớn dần dần nhiều hơn, đa số là đi về hướng Thiểu Thất Sơn. Người nào cũng mặc giáp đeo đao, khi tụ cùng một chỗ, nói về Phong Long đều nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm lên.
Bạch Thiểu Tình thầm than Phong Long không ổn rồi, vốn nên vui vẻ mới đúng, nhưng sao tâm trạng này càng nặng nề hơn. Bình thường y không thích uống rượu, nhưng càng gần Thiểu Thất Sơn, càng thích tìm tửu quán (quán rượu).
…
Tiểu Mạc tự cho là thông minh, “Tình thế trước mắt như vậy, thời gian của họ Phong không còn nhiều, hẳn là uống cạn một chén lớn đi.” Cứng rắn muốn đi theo Bạch Thiểu Tình đến tửu quán, hai người bao một bao sương nhỏ.
Chưa uống được ba chén, Hiểu Kiệt đã mày liễu thật dựng thẳng tìm tới cửa, nhéo tai Tiểu Mạc, nói, “Càng ngày càng không có tiền đồ, dám gạt ta đi uống rượu?” Thấy Bạch Thiểu Tình ngạc nhiên nhìn nàng, mới nhớ rằng mình đang phẫn nam hài (giả thành con trai), không nên làm loại động tác khi nữ hài tử tức giận hay làm mới đúng, lập tức đỏ mặt thả tai Tiểu Mạc ra, ha ha cười gượng che dấu, “Uống rượu sao lại thiếu phần ta được chứ! Chưởng quỹ, mang rượu tới.” Tự mình uống hai chén, nhưng lại ngã xuống trước.
“Hai chén đã gục? Không phải là trúng thuốc mê chứ?” Tiểu Mạc thấy nàng yếu đuối nằm trên bàn, gấp đến độ vây quanh nàng.
Bạch Thiểu Tình cảm thấy buồn cười, “Nàng say.”
“Nga, thì ra là say a.” Tiểu Mạc vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên mặt xụ thành đống. “Không xong rồi, say rượu sẽ đau đầu, ngày mai nàng mà đau đầu, chắc chắn sẽ mắng ta chết mất.”
Bạch Thiểu Tình thấy hắn hoảng để đổ mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng khẽ mím, cười cười, “Đừng lo cho ngày mai vội, cứ ôm nàng về trước đã.”
“Ôm? Ôm thế nào?” Tiểu Mạc vây quanh Hiểu Kiệt một vòng, vươn hai tay, ôm lấy nàng từ dưới ghế, mặt bỗng nhiên đỏ lên, nói với Bạch Thiểu Tình, “Cái này càng không xong, nếu mai nàng dậy mà biết ta bế nàng, không biết sẽ giận ta đến bao lâu đây. Ai, ôm thế này, thật sự… Thật sự…” Hắn muốn nói ‘thật sự không tốt’, nhưng lại không nỡ buông Hiểu Kiệt, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng.
Trong lòng Bạch Thiểu Tình càng thêm đau đớn, cũng không nói gì, tự rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, lạnh lùng nói, “Các ngươi đi về trước, ta uống thêm vài chén.”
Đuổi được Tiểu Mạc đi rồi, độc ẩm (uống rượu một mình) không thú vị, đưa tay vói vào trong ngực, mới nhớ ra ngoc tiêu đã bị mình dùng một chưởng đánh gãy, ngẩn ngơ ngồi nguyên ở đó.
***Đến khi đến được Thiểu Thất Sơn, nhân mã giang hồ đã đến gần như đông đủ, mọi người nối gót chen vai, làm cho Thiếu Lâm tự thường ngày yên tĩnh trang nghiêm, giờ như ồn ào như cái chợ, tăng lữ phụ trách chiêu đãi khách nhân qua lại không ngừng, nhân sĩ võ lâm cũng không có thói quen chịu gò bó, có người thậm chí còn tay không bắt thỏ hoang, ngay ngoài cửa chùa sát sinh nướng thịt, làm cho những tăng nhân trông thấy chỉ có thể lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bạch Thiểu Tình cũng nhận được hào quang từ Tiểu Mạc của Tiêu gia Thái Hồ, được sắp xếp đến một gian khách phòng nhỏ. Y không muốn tiếp xúc với nhàn tạp, thường trốn trong phòng ngồi yên, thỉnh thoảng mới ra ngoài thưởng thức ngôi chùa cổ trăm năm, nhưng nghe được vào tai chỉ là những lời khoác lác về Phong Long không biết trời cao đất rộng ra sao, trong lòng càng cảm thấy phiền chán.
Trong chùa không có rượu, cũng không có cả ngọc tiêu, may mà hai tiểu quỷ Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt kia thường đến, nghe hai người đấu võ mồm với nhau cũng thấy khá thú vị.
…
Qua hai ngày, cuối cùng cũng đến mùng bảy.
Sáng sớm, Thiếu Lâm tự đã ồn ào huyên náo, mọi người dùng xong điểm tâm không có mùi vị gì, đều ũ lượt kéo đến đi tụ họp trước điện. Đã có tăng lữ đắp đài cao, trên đài đặt năm cái ghế dựa.
Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm tự đức cao vọng trọng, ngồi ở chính giữa, đương nhiên không có ai dám dị nghị. Thấy mọi người đều đã an vị, Duệ Trí ho nhẹ một tiếng, vái chào dưới đài, từ từ nói, “Lão nạp Duệ Trí, đại diện trên dưới Thiếu Lâm đa tạ các vị thí chủ đường xa đến đây. Ngày gần đây võ lâm đồn đãi, tiền nhiệm minh chủ võ lâm mất tích đúng là Giáo chủ tà giáo Chính Nghĩa giáo, việc này liên quan rất lớn, nếu có kẻ gây sóng gió, võ lâm từ nay về sau nhiều họa, Thiếu Lâm cũng là một nhánh của võ lâm, nếu xét theo ý này, lão nạp mạo muội phát võ lâm thiếp, thỉnh các vị anh hùng tiến đến thương nghị.”
Nhắc tới tên của Phong Long, quần tình (tinh thần quần chúng) dưới đài nhất thời mãnh liệt, đều cao giọng quát, “Đúng vậy! Nhất định phải chặt tên tặc tử này thành trăm mảnh, mới có thể để võ lâm chúng ta trừ khử ác khí!”
Duệ Trí gật đầu nói, “Đại sự đến bậc này cần cao thấp võ lâm nhất trí một lòng, Sau khi Phong Long mất tích, vị trí minh chủ võ lâm vẫn để trống, hôm nay mời các vị đồng đạo võ lâm lại đây, cũng là để thương nghị xem nên chọn ra tân minh chủ thế nào.”
“Minh chủ võ lâm”, từ này hiển nhiên có lực hấp dẫn hơn hẳn Phong Long, dưới đài hiển nhiên im lặng, không ít người âm thầm hưng phấn. Trong lúc đang trầm mặc, có người ẩn trong đám đông, quái thanh quái khí lên giọng the thé, “Đơn giản là tranh đoạt đi, ai giết được Phong Long, kẻ đó chính là tân minh chủ võ lâm, mọi người cùng hợp lại, liều mạng già với Phong Long!”
Một lời hô to này, tất cả mọi người đễuôn xao ồn ào, rất nhiều người phụ họa thêm, “Đúng là nên như vậy. Theo ta thấy cũng chẳng cần chọn, ai giết được Phong Long, chúng ta lập tức tôn kẻ đó làm minh chủ.”
“Có thể giết được Phong Long, đương nhiên là võ công cao nhất rồi!”
“Nếu vô danh tiểu tốt giết được Phong Long thì sao? Minh chủ từ trước đến nay đều là người trong danh môn làm cả.”
“Cút mụ nội nó đi! Phong Long vẫn là người trong tứ đại gia võ lâm đó! Quy tôn tử* mới tin cẩu nương** kia dưỡng ra được danh môn.” Lại là cái giọng the thé quái thanh quái khí kia.
(* & **: từ chửi)
Bạch Thiểu Tình khẽ quay đầu, hai mắt sáng ngời hữu thân giấu dưới mũ rộng bắn về phía kẻ với chất giọng kì quái kia. Người nọ bộ dạng xấu xí, cầm trên tay yên can [1] đen như mực. Lời của lão đã giành được không ít sự đồng tình của các đại hán không xuất thân từ danh môn, đang đắc ý dào dạt chắp tay gật đầu với xung quanh.
Hòe nhị ca đứng ngay bên cạnh Bạch Thiểu Tình, thấy y nhìn người nọ, thấp giọng nói, “Lão là Lão Can Tử , hận nhất mấy kẻ cao cao tại thượng trong võ lâm, người kì thật không tồi, chỉ là miệng cực kì độc địa.”
Ánh mắt Tiểu Mạc lóe sáng, nhịn không được mở miệng, “Nếu nói là đối phó Phong Long, ai so được với Bạch đại ca chứ? Những người này chỉ dám ở chỗ này ồn ào, nếu bảo bọn họ ngấm ngầm tiến vào Chính Nghĩa giáo tìm Phong Long quyết đấu, chỉ sợ sớm mang theo đuôi chạy mất dạng.” Nói xong, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Bạch Thiểu Tình.
Lúc này, quần chúng như đã hình thành hai phái, tranh cãi chuyện võ lâm danh môn.
“Lão Can Tử ngươi thúi lắm! Cái gì quy tôn tử mới tin danh môn? Ta tin danh môn đây này. Danh môn có biết bao anh hùng hảo hán, sao có thể chỉ vì một Phong Long đã một gậy đánh chết?”
“Phong Long là người hiển hách nổi danh của Phong gia, không ngờ lại là giáo chủ tà giáo, kẻ khác trong danh môn không chừng cũng đều là loại loạn thất bát tao.”
“Không thể nói vậy được. Bạch gia cũng là võ lâm danh môn, người ta vì đối phó tà giáo, tánh mạng cả nhà đều bị lấy ra bồi thường, cơ nghiệp mấy trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, anh dũng cương liệt đến mức nào? Ngươi sờ lương tâm chính ngươi xem, có thể làm được không? Tam công tử Bạch gia không để ý an nguy, ẩn núp đi vào, lột được gốc gác Phong Long, còn hẹn chiến đấu với hắn, đây không phải là do danh môn làm?”
Lời vừa nói ra, lập tức có rất nhiều người vốn lúc đầu không nói gì cũng phải gật gù, “Cái đó cũng đúng. Lỗi của Phong gia không thể cũng tha luôn những nhà khác xuống nước.”
“Lão gia tử Tư Mã lão gia ta cũng đã gặp được, đúng là một nhân vật hảo hán.”
“Nói đến hảo hán, ta thấy không ai sánh bằng Tam công tử Bạch gia, đó là người trí tuệ đại dũng, năm đó y bị xem thường đến thế nào? Bạch lão gia tử vì muốn làm Phong Long kia không còn cảnh giác, để làm Bạch Tam công tử chịu khổ không ít, nghe nói trong lòng ông áy tuy cực thích nhi tử này nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt với y, không phải ngày đại hỉ còn không cho y về nhà. Nếu có Bạch Tam công tử ở đây, Thiết Kim Cương Dung Tứ ta đây sẽ là người đầu tiên chọn y làm minh chủ!”
Tiểu Mạc cao giọng hét, “Nói rất đúng!” Mặt mày hớn hở nhìn Bạch Thiểu Tình, lại bị ánh nhìn lạnh lùng của Bạch Thiểu Tình lướt qua dưới mũ, lập tức thu lại nụ cười, không dám lên tiếng nữa.
“Lời Dung đại ca nói đúng là tâm ý của ta. Ai có thể có tư cách hơn Bạch Tam công tử, dẫn dắt chúng ta đối phó Phong Long? Nhưng sau trận quyết đấu giữa Bạch Tam công tử từ cùng Phong Long, không còn có tin tức, bảo chúng ta đi đâu tìm đây?”
Duệ Trí ngồi trên đài, xem mọi người nghị luận, mãi không ngừng được, ho khan một tiếng. Công lực của ông thâm hậu, âm thầm vận nội kình, tuy rằng tiếng khụ nhất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tim như bị đụng nhẹ, âm thầm kinh ngạc: nghe nói Duệ Trí đại sư là cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm, hôm nay gặp được, quả nhiên không giống bình thường. Há to miệng, ánh mắt tập trung trên người Duệ Trí.
“Bốn nhà Phong Bạch Tư Mã Từ, từ trước đến nay là trụ cột vững vàng của võ lâm, trong mấy trăm năm, tứ đại danh môn trừ ma vệ đạo (trừ ác bảo vệ chính nghĩa), vì tạo phúc võ lâm đã có iys nhiều người chết, cũng xuất hiện không ít anh hùng hào kiệt…” Duệ Trí dừng một chút, vỗ tay niệm một tiếng phật hiệu, thở dài, “Đáng tiếc thanh danh Phong gia bại hoại ở trong tay Phong Long, Bạch gia lại bị giết cả nhà, Bạch Tam công tử không biết rơi xuống nơi nào, tứ môn đã mất hai môn. Nhưng Tư Mã gia, Từ gia vẫn có không ít tinh anh đệ tử, lão nạp đã phát thiếp, yêu cầu hai nhà này tham gia võ lâm đại hội, cùng thương lượng đại sự.”
Đang nói, ánh mắt Duệ Trí chợt nghiêm nghị, nhìn phía phương xa. Đám người phía sau như có dị động, mọi người đều xoay người.
Đi trên thông đạo đến đại điện là hai hàng thị nữ nối đuôi nhau, khuôn mặt diễm lệ, trên mặt lại không có vẻ gì là tươi cười, cử chỉ tao nhã, tựa như xuất thân từ nhà quan lại, chỉ có bội kiếm bên hôn là lộ ra khí tức giang hồ, xiêm y trên người, rõ ràng lại là mùa tang phục trắng.
Bọn thị nữ tổng cộng có hai mươi tám người, theo thứ tự đi đến trước đại điện, đối mặt với hơn một ngàn giang hồ hào kiệt nhìn chăm chú mà không chút động dung, nghiêm chỉnh tách ra đứng yên.
Chính chủ này mới xuất hiện.
Trên thông đạo xuất hiện một thân ảnh cao ngất tuấn tú, trường sam khiết bạch, khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn nho nhã, giống công tử đọc sách nhà quan lại, mi gian lại mang theo mấy phần anh khí. Mặc dù đôi môi mím lại, khuôn mặt mang vẻ bi thương, lại làm cho người ta vừa thấy đã nảy lên cảm giác ấm áp khoái hoạt.
Mọi người thầm khen: phong thái bực này, không biết là vị công tử nào trong danh môn? Sao lại chưa từng gặp qua bao giờ?
Vài vị nữ kiệt đậu khấu niên hoa (tuổi dậy thì) trùm khăn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch rộn ràng.
Bạch Thiểu Tình cũng chấn động cả người, suýt tí nữa thì la hoảng. Không ngờ Tư Mã Phồn dám công khai xuất hiện trong đại hội võ lâm, vậy là Tư Mã gia và Từ gia e là đã hoàn toàn rơi vào tay hắn. Tầm mắt dời xuống, phát hiện Đồ Long kiếm bị rớt lại của mình đang treo bên hông Tư Mã Phồn.
.
Tư Mã Phồn đi đến trước mặt mọi người, cung kính thi lễ với Duệ Trí đại sư trước , sau đó mới chắp tay với võ lâm hào kiệt, nói nhỏ, “Tư Mã Phồn đã tới chậm, thỉnh các vị lượng thứ cho.” Hắn có ý làm quầ hùng kinh sợ, trong âm điệu âm thầm vận kình khí, mảnh đất trống lớn trước đại diện ẩn ẩn tiếng vang, như sóng cuộn, chấn động màng tai.
.
Hòe nhị ca thấp giọng thở dài, “Danh môn chính là danh môn, vô thanh vô tức không ngờ lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi.”
.
“Tư Mã thí chủ đường xa đến đây, một đường vất vả.” Duệ Trí nói đơn giản, lại hỏi nghi vấn trong lòng mọi người, “Không biết tại sao thí chủ cùng các vị nữ thí chủ đều vận tố sắc thế này? Hay là…” Chăm chú nhìn Tư Mã Phồn.
Tư Mã Phồn im lặng một lát, như cực kì bi phẫn mà thở dài một tiếng, trầm giọng cắn răng nói, “Không giết hết tặc tử Chính Nghĩa giáo, Tư Mã Phồn thề không làm người!” Trong mắt mơ hồ lóe lên lệ quang, nắm thật chặt chuôi kiếm, “Biểu huynh Tư Mã Thiên, muội phu Từ Hòa Thanh của ta, đều bị tặc tử Chính Nghĩa giáo hạ độc thủ. Đáng thương cho muội muội ta, trong bụng nàng còn hài nhi mới đầy ba tháng.”
Toàn trường ồ lên, ngay cả Duệ Trí với nét mặt già nua cũng hơi biến sắc.
Tư Mã Thiên là tộc trưởng đương nhiệm của Tư Mã gia, tuổi trẻ tài cao, võ công mưu trí đều là thượng thừa. Từ Hòa Thanh lại độc tử của Từ gia, hiện giờ Chính Nghĩa giáo lại giết hết những người quan trọng nhất của hai nhà còn lại trong tứ đại danh môn.
Tư Mã Phồn rưng rưng nói, “Hôm nay Tư Mã Phồn mang theo biểu tẩu và muội muội cùng đi, để mọi người nhìn rõ tội ác của tặc tử Phong Long này, thỉnh mọi người làm chủ cho Tư Mã gia cùng Từ gia.”
Phía sau Tư Mã Phồn vang lên tiếng bước chân đều đều, hai chiếu kiệu trắng âm u sầu thả hiện ra ngay sau Tư Mã Phồn, kiệu nhỏ tới trước đại điện thì nhẹ nhàng đặt xuống, người nâng kiệu khẽ khom người với cỗ kiệu, sau đó vô thanh vô tức lui ra. Mọi người trong sân đều nín thở chờ đợi, tiếng khóc trẻ tuổi có phần khàn khàn từ bên trái kiệu truyền tới, “Hiện tại Từ gia đã hết nam nhân, thỉnh ca ca thay ta cùng Hòa Thanh báo thù đi!”
Bạch Thiểu Tình nhận ra đó là thanh âm muội muội Tư Mã Yến của Tư Mã Phồn. Nàng hiện giờ là di sương (vợ góa) của Từ Hòa Thanh, lại đang mang cốt nhục của Từ Hòa Thanh, đương nhiên trở thành tộc trưởng Từ gia; có nàng cho phép, Tư Mã Phồn khống chế Từ gia dễ như trở bàn tay.
Tư Mã Phồn ôn nhu nói, “Yến nhi đừng thương tâm, ca ca liều mạng cũng nhất định phải giết Phong Long cho muội.” Đi đến trước kiệu còn lại, cung kính vái lạy, nói nhỏ, “Biểu tẩu, bây giờ Duệ Trí đại sư cùng đồng đạo võ lâm đều ở đây, hiện giờ Đa Tình Lâm do biểu tẩu quản, thỉnh biểu tẩu nói một lời!” Trong kiệu đương nhiên là di sương của Tư Mã Thiên.
Tư Mã phu nhân kia dường như không muốn nói nhiều trước mặt mọi người. Mọi người rướn cổ lên đợi một lúc lâu, màn kiệu mới được một bàn tay cực kì xinh đẹp vén lên, ra hiệu. Một nam hài khoảng bảy, tám tuổi, bộ mặt xinh đẹp tuyệt trần, anh khí bừng bừng, vẫn luôn đứng bên kiệu, tiến vào trong, một lát sau lại lui ra, nói với Tư Mã Phồn, “Nương nói mọi việc đều dựa vào biểu thúc.” Tuổi tuy nhỏ, vẻ mặt khi nói chuyện lại cực kì trầm ổn, mọi người lúc này mới biết thì ra cậu bé là nhi tử của Tư Mã Thiên.
Bạch Thiểu Tình nhíu mi, vậy là bây giờ, Tư Mã Phồn dã thâu tóm được thế lực của cả hai tôc, chỉ cần chọn thời cơ thích hợp, đủ để lợi dụng đồng đạo võ lâm ở đây giết chết Phong Long, sau đó ẽ đi lên ngôi vị minh chủ võ lâm.
Đương nhiên, vị trí Giáo chủ Chính Nghĩa giáo cũng sẽ là của hắn.
Hiểu Kiệt nhẹ giọng nói với Tiểu Mạc, “Tay Tư Mã phu nhân vừa nhỏ lại mềm, nhất định là lúc còn trẻ rất đẹp, thực không nghĩ rằng nàng lại có nhi tử lớn đến vậy.” Nữ nhân chính là nữ nhân, lúc này còn đi lo lắng tay người ta có mềm hay không.
Tư Mã Phồn xác lập địa vị của mình trước mặt người khác rồi, khóe môi nhếch lên nụ cười không để người ta thấy được, ra vẻ khiêm tốn nhìn về phía Duệ Trí, “Chuyện giết Phong Long, vâng theo đại sư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.” Trong mắt ám uẩn tinh quang, nhìn chung quanh sân một vòng, lại nói, “Tư Mã Phồn nguyện tận lực miên bạc chi lập, trừ khử ung nhọt này cho võ lâm. Đây là chút lễ mọn ta đưa lên trước, biểu đạt tâm ý của ta.” Giơ chưởng đánh lên không trung, phát ra một tiếng giòn vang.
(miên bạc: non yếu, cách nói khiêm tốn; miên bạc chi lập: dùng hết sức)
Phía sau, một gã phó nhân vóc dáng trung bình đi tới, hai ta dâng lên một chiếc mâm bạc, trên mâm là một hộp vuông làm từ gỗ đàn hương. Phó nhân thành thực thi lễ với mọi người, nhìn về phía Tư Mã Phồn. Tư Mã Phồn khẽ gật đầu, một phó nhân khác tiến lên mở hộp gỗ ra, mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra.
Mọi người tập trung nhìn vào, trong hộp chính là một cái đầu người, có lẽ là dùng phương pháp đặc biệt để chống phân hủy, bộ mặt vẫn trông rất sống động, hai mắt mở to, vẻ mặt không dám tin.
Phó nhân hai tay nâng mân, đi xung quanh một vòng.
Tư Mã Phồn từ từ nói, “Đây là Phó giáo chủ Chính Nghĩa giáo – Hướng Lãnh Hồng. Người này tâm ngoan thủ lạt không thua Phong Long, không ít đồng đạo võ lâm đã chết dưới Triền Miên chưởng của gã, tại hạ ngẫu nhiên biết được tung tích của gã, truy tra đến tận nơi tặc tử này ẩn náu, mất không ít công phu, cuối cùng đã vì các bằng hữu đã chết dưới tay gã, đòi lại một chút công đạo.”
Hướng Lãnh Hồng là nhân vật thứ hai dưới trướng Phong Long ở Chính Nghĩa giáo, tung hoành võ lâm làm ác nhiều năm, ỷ trong tay có công phu cứng rắn, cùng với uy thế của Chính Nghĩa giáo, gần như không người địch được, hôm nay ngay cả đầu cũng bị một công tử trẻ tuổi chưa hề có danh tiếng gì đưa ra, nhất thời toàn trường chấn động, ánh mắt kinh ngạc lẫn khâm phục tập trung đến chỗ Tư Mã Phồn.
.
Bạch Thiểu Tình thầm kêu không ổn. Nếu không phải đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Hướng Lãnh Hồng trong Chính Nghĩa giáo, Tư Mã Phồn chắc chắn không bao giờ giết Hướng Lãnh Hồng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén hương, Tư Mã Phồn đã bày ra thực lực làm người ta phải kiêng kị.
.
Duệ Trí nhìn hướng cái đầu Hướng Lãnh Hồng một cái, động dung nói, “Tà giáo hung hăng ngang ngược, thí chủ thật dũng cảm, bội phục bội phục. Việc hôm nay, vân nên thỉnh Tư Mã thí chủ chủ trì thì hơn.”
“Tư Mã Phồn không dám. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Chính Nghĩa giáo làm hại võ lâm lâu ngày, cao thủ rất nhiều, giáo đồ lại ẩn núp trong tối, muốn thanh trừng toàn bộ cần phải bố trí rất tỉ mỉ cản thận. Hiện giờ đồng đạo tuy nhiều, nhưng thương nghị lại lung tung, mặc dù đã quyết định chủ ý. Tư Mã Phồn cả gan đề nghị, thỉnh các vị bằng hữu chọn ra vài người can đảm, tạo thành nhóm Đồ Long, lập ra sách lược. Chỉ cần là chủ ý do nhóm Đồ Long thương nghi ra, tất cả mọi người đều phải tuân theo. Tư Mã Phồn ta là người đầu tiên cam nguyện chịu sai bảo.”
.
Đôi môi mỏng của Bạch Thiểu Tình khẽ nhếch, dật ra một nụ cười lạnh.
.
Quả nhiên, mọi người đều gật đầu, đồng ý nói, “Đúng là quyết định phải làm. Nếu chỉ do một người quyết định, e là người của Phong Long, vài người cùng nhau thương nghị thì tốt hơn nhiều.”
Lão Can Tử giơ yên can lên quơ quơ trên không, dùng giọng nói quái đản của ão kêu lên, “Duệ Trí đại sư nên tính là một vị.”
Mọi người ồn ào nói, “Đó là đương nhiên!”
“Vị Tư Mã công tử này cũng coi như một vị.”
Tư Mã Phồn luôn miệng nói, “Không dám nhận, không dám nhận.” Chắp tay khiêm tốn với hào kiệt tứ phương một hồi, rồi sau đó chắp tay sau người, cố phán sinh huy, nhất phái thoát tục (rực rỡ thoát tục).
Mọi người ngươi tới ta đi, đều đề nghị chọn người, đến cuối cùng đã chọn được bốn vị.
“Thiếu Lâm tự Duệ Trí đại sư, Đa Tình Lâm Tư Mã Phồn công tử, Võ Đang Thiên Cực đạo trưởng, Phương chưởng môn Phương Mục Sinh phái Hoa Sơn, bốn vị đều là người đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, chúng vị bằng hữu có gì dị nghị không?”
“Không có! Không có!”
“Lão nhân có một câu.” Lão Can Tử lại giơ yên can lên không trung hươ hươ.
Người bên ngoài không kiên nhẫn nói, “Lại là lão.”
“Rõ ràng là các ngươi hỏi có ai dị nghị không mà.” Lão Can Tử không chút hoang mang châm yên can, liếc mắt cẩn thận xem xét Tư Mã Phồn, “Vị Tư Mã công tử này, cũng không phải người đức cao vọng trọng, Lão Can Tử hôm nay mới biết có nhân vật như thế này mà!”
Duệ Trí niệm một tiếng phật hiệu, nói, “Tư Mã thí chủ tuy trẻ tuổi, nhưng cũng là người đại diện của Đa Tình Lâm Tư Mã gia cùng Từ gia. Huống chi, ai có thể đánh dưới kiếm Hướng Lãnh Hồng mà không bị thương? Đây là thứ gọi là —— “
Lão Can Tử phả ra một làn khói, gật đầu nói, “Dừng dừng dừng, ta cũng không nói hắn không xứng mà, chỉ là lựa chọn từ ngữ thôi.” Người bên ngoài thấy lão còn muốn lựa xương trong trứng (aka bới lông tìm vết), đều lộ ra ánh mắt khinh thường. Lão Can Tử lại như không thèm nhìn tới, tự ý quyết định, “Chỉ là còn một việc. Nếu đã chon ra nhóm Đồ Long, mọi người cũng đã lập ước định, sau này sẽ làm việc theo chỉ thị của bốn người; nhưng nếu có kẻ sợ chết trái lệnh, hoặc có người âm thầm thông đồng với tà giáo, vậy thì phải làm sao?”
Bạch Thiểu Tình vô thanh vô tức lui đến sau Tiểu Mạc, dùng đầu ngón tay viết xuống vài từ trong lòng bàn tay Tiểu Mạc.
Chưởng môn Phương Mục Sinh phái Hoa Sơn trầm ngâm nói, “Lời này cũng có vài phần đạo lý. Chính Nghĩa giáo làm ác võ lâm nhiều năm, cơ sở ngầm rất nhiều, muốn tiêu diệt tà giáo, hẳn là nên đặt thêm vài quy củ nữa.”
Lão Can Tử đắc ý dào dạt nhìn Tư Mã Phồn, “Tư Mã công tử, ngươi là tân tú (người mới) trong võ lâm, sau lưng còn có hai danh môn chống lưng a! Không bằng nói chút quy củ đi, chỉ giáo Lão Can Tử ta đây.”
Tư Mã Phồn không có vẻ gì là không được tự nhiên, thoải mái cười với Lão Can Tử, không hanh không chậm nói, “Chỉ giáo thì không dám. Về phần quy củ…” Thoáng dừng một chút, chân thành nói, “Thứ nhất, bốn vị trong nhóm Đồ Long đã được mọi người bầu ra, ai có dị nghị gì, giờ phút này nên nói rõ ngay, sau này không cho phép nghi ngờ tư cách bốn người này nữa. Tư Mã Phồn ta vốn không đủ để đảm đương trọng trách này, nhưng vì võ lâm xuất lực, ta không dám từ chối.”
Ai nấy đều thấy hắn vừa nói chuyện, ngược lại không hề có ý coi thường Lão Can Tử, lại thấy hắn ôn văn nho nhã, không hề giận dữ, đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.
“Thứ hai, các nơi một khi có tin tức của Phong Long, phải lập tức đưa tin lên. Thứ ba, chuyện nhóm Đồ Long thương nghị là cơ mật, người bên ngoài không được một mình thám thính.” Quần hùng nghe xong điểm ấy, đều có chút không được tự nhiên. Tư Mã Phồn từ từ nói, “Phong Long có rất nhiều gián điệp, khó đảm bảo rằng trong chúng ta không có kẻ thấy lợi là tối mắt; nếu kế hoạch của chúng ta truyền ra ngoài, bị Phong Long biết trước, thì làm sao có thể đồ long (giết rồng, ý chỉ giết Phong ca)?” Mọi người thấy hắn nói có lý, đều gật đầu.
“Cẩu nương nào dám mật báo, ta một búa chặt đầu hắn!”
“Vẫn nên giữ bí mật thì hơn.”
“Tư Mã công tử nghĩ thật chu đáo.”
“Thứ tư, phàm là mệnh lệnh từ nhóm Đồ Long, nếu dây dưa làm lỡ việc, không theo, hay thông đồng với địch, đều là kẻ thù chung của võ lâm. Nếu không làm thế, khó có thể làm cho trên dưới võ lâm ta một lòng, sớm ngày diệt trừ tà giáo.”
Vừa dứt lời, thanh âm sang sảng của một người trẻ cười lớn, “Khẩu khí thật lớn! Xem ra các ngươi không phải phải Đồ Long, mà là phải làm minh chủ võ lâm. Ngày nào đó Tư Mã công tử nếu ra lệnh bắt Tiêu gia ta tự sát, ta cùng phụ mẫu có phải chấp hành hay không?” Suất khí trên mặt Tiểu Mạc càng được tăng thêm với nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, chắp tay với đám người trên cao đang đưa mắt nhìn hắn, cất cao giọng nói, “Thái Hồ Tiêu Mạc, ra mắt các vị tiền bối.” Lại chuyển hướng Tư Mã Phồn, cố làm cho tất cả mọi người trong sân đều có nghe được tiếng mình, “Tư Mã công tử, ngươi nói bốn nội quy đều có lý cả, nhưng còn thiếu một điều.”
Tư Mã Phồn không cho là đúng, hỏi, “Thiếu một điều?”
“Thứ năm, nhóm Đồ Long chỉ quản chuyện Phong Long cùng Chính Nghĩa giáo, không thể nhúng tay gia vụ của các môn các phái, cũng không thể sai sử chúng ta đi làm chuyện không liên quan đến việc tiêu diệt Chính Nghĩa giáo.”
Mọi người ầm ầm nói, “Đúng đúng. Tiểu oa nhi có chút kiến thức.”
Bạch Thiểu Tình cúi thấp đầu, đội dại mạo có hắc sa buông rũ, đứng ngay sau người có liên quan, che người lại.
Tiểu Mạc cười càng vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng, nháy mắt mấy cái với Hiểu Kiệt bên cạnh. Chỉ chốc lát, lại ngửa đầu nói, “Ai nha! Còn quên nữa, còn có điều thứ sáu nữa.”
“Điều thứ sáu là gì?”
“Tiểu oa nhi, nói nghe chút xem.”
“Nhóm Đồ Long chỉ có bốn người, vạn nhất sau này có tranh cãi, hai người chống hai người, vậy phải nghe theo chủ ý của ai? Theo ý ta, điểm thứ sáu, nhóm Đồ Long phải chọn năm vị mới được.”
Giang hồ hào kiệt phần lớn đều thích xem náo nhiệt, thấy một oa oa trẻ tuổi dám thách thức Đa Tình Lâm Tư Mã Phồn, đều cảm thấy thú vị, ồn ào nói, “Nói rất đúng. Đã có bốn người, còn thiếu một người nữa!”
“Ta chọn lão sư thái Thiện Âm của Nga Mi!”
“Ta chọn chưởng môn Vô Song Môn.”
“Chưởng môn Vô Song Môn, Vô Đức chưởng môn là song bào huynh đệ (anh em sinh đôi), là hai người, nhưng vị trí lại chỉ có một.”
“Bọn họ là hai huynh đệ, xứng không rời đà, coi như một người.”
(xứng không rời đà: cái cân không thể không có quả cân, ý chỉ cực kì khăng khít gắn bó)
Quần hùng cười ha ha, trước đại điện ồn ào ầm ĩ. Tư Mã Phồn cắn răng cười khẽ, hỏi Tiểu Mạc, “Tiêu gia huynh đệ đã đưa ra điều ấy, hẳn là đã chọn được người rồi.”
Tiểu Mạc gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tư Mã Phồn hỏi, “Là Tiêu môn chủ?”
Tiểu Mạc bày ra cái mặt quỷ, “Không phải không phải, nhóm Đồ Long đã có ba tiền bối đức cao vọng trọng trong võ lâm rồi, nên chọn một người trẻ tuổi, có sức sống mới tốt.”
Tư Mã Phồn bật cười, “Chẳng lẽ ý Tiêu huynh đệ là mình?”
“Không phải, không phải mà!” Tiểu Mạc bỗng nhiên không còn vẻ cợt nhả ban đầu nữa, nghiêm trang nói, “Người này, thiên hạ kính ngưỡng, bàn về đồ long thực sự, không ai thích hợp hơn huynh ấy.”
Tất cả mọi người cảm giác cậu nói quá khoa trương, đều nghểnh cổ chờ đợi, chờ cậu nói ra danh tính. Tiểu Mạc lại không mở miệng nữa, dời qua hai bước, dành ra vị trí phía sau, thân ảnh cao to hiện ra.
Tư Mã Phồn thoáng chấn động.
Ngón tay trắng nõn thon dài hướng lên trên, bỏ đại mạo ra, Bạch Thiểu Tình với đôi mắt to sáng, hàm răng trắng, nụ cười mỉm nơi khóe môi, eo nhỏ thắt dải dây lưng màu thiên lam (xanh da trời), không phối kiếm (đeo kiếm), chỉ cắm một cây quạt giấy, thật đúng là một vị giai công tử nhã nhặn.
“Bạch gia tam tử Bạch Thiểu Tình, nguyện tận lực vì võ lâm.” Yđón gió mà đứng, đôi mắt đen như mực, long lanh như thủy ngân nhẹ nhàng xoay chuyển, những người nhìn vào y khẽ run, giống như trong lòng bỗng nhiên bị người đẩy hẫng một cái, toàn trường yên tĩnh.
Hiểu Kiệt ho khan một tiếng, nói với Duệ Trí, “Đại sư, vị này Bạch công tử, chính là đại anh hùng năm đó lẻn vào Chính Nghĩa giáo vạch trần thân phận Phong Long. Mọi người muốn đồ long, hẳn là nên có phần của y nữa!”
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
“Hắc! Quả nhiên chỉ có y mới đủ tư cách nhất.”
“Sao không biết y đã lên núi chứ?”
“Người ta là Bạch công tử thần long kiến thủ bất kiến vĩ (bí ẩn), tung tích sao có thể cho ngươi biết được!”
“Danh xưng Bạch công tử là mỹ nam tử đệ nhất võ lâm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ánh mắt Tư Mã Phồn phức tạp, chăm chú nhìn Bạch Thiểu Tình một lúc lâu, nở nụ cười, bước nhanh đến trước người Bạch Thiểu Tình, cúi người bái nói, “Thì ra là Bạch huynh. Tư Mã Phồn ngưỡng mộ uy danh Bạch huynh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, thật sự là thống khoái.” Vẻ mặt như cực kì vui mừng, một tay dắt Bạch Thiểu Tình đến trước mặt Duệ Trí đại sư, nghiêm nghị nói, “Đại sư, người thứ năm được chọn, không phải Bạch huynh là không được. Bằng không, Tư Mã Phồn sẽ không còn mặt mũi nào tham gia vào nhóm Đồ Long.”
Cái này càng làm người ta không thể nào dị nghị được nữa, âm thầm khen ngợi. Lão Can Tử khua yên can loạn xạ trên tảng đá dưới đất, dập lửa, quái thanh quái khí kêu lên, “Người đã chọn được, chúng ta đây chỉ cần nghe theo chủ ý của nhóm Đồ Long này là tốt rồi. Ngày thằng nhãi con Phong Long này bị ngã nhào sẽ không còn xa!”
Nhất thời trong đám người bừng lên tiếng phụ họa.
***Náo loạn nửa ngày, đã gần đến trưa, tăng lữ mang đồ chay lên. Mọi người quét sạch sẽ như gió cuốn mây tan, liền ồn ào ầm ĩ hỏi chuyện Bạch Thiểu Tình năm đó ẩn vào Chính Nghĩa giáo.
Bạch Thiểu Tình sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, ngay cả điều nhỏ nhất cũng đã đều cân nhắc quá vô số lần, không chút hoang mang nói hết một lần, nhịp nhàng ăn khớp, làm cho người ta không nhận ra chút kẽ hở nào. Tiểu Mạc đứng cạnh bên, vừa ngưỡng mộ vừa tự hào, thỉnh thoảng chen vào, “Là vậy đó! Vách núi đó cực kì hiểm trở nha, lúc Bạch công tử té xuống may mà thần trí chưa mất, cố gắng đưa tay ra bắt, bám được vào một cây già nơi vách đá. Ai, các ngươi chưa thấy đâu, không biết đó là loại mạo hiểm nào nữa.” Kỳ thật thì chính hắn cũng chưa bao giờ thấy qua.
“Hai vị đều là danh môn tân tú (người mới của nhà có tiếng tăm), một người dám cùng Phong Long quyết đấu, một người có thể chặt được đầu Hướng Lãnh Hồng.”
Bạch Thiểu Tình khẽ quét mắt qua phía Tư Mã Phồn, đúng lúc gặp Tư Mã Phồn cũng nhướng mày với y, ánh mắt hai người giao nhau, vừa chạm lập tức tránh đi.
Thuật lại mọi chuyện một lần, đáp rất nhiều vấn đề, sắc trời dần tối. Bạch Thiểu Tình vận công bức ra vẻ mặt tái nhợt, đứng lên xin lỗi, “Nội thương chưa bình phục, Thiểu Tình nên trở về đi tĩnh tọa, xin thứ cho Thiểu Tình không tiếp được.” Chắp tay.
Mọi người thấy vẻ mặt y tái nhợt, đều cho rằng y bị Phong Long đả thương nghiêm trọng, không dám giữ lại nữa.
Duệ Trí đại sư nói, “Sáng sớm ngày mai, nhóm Đồ Long họp thương nghị.”
“Đã biết.”
__________________________________________________
[1] Yên can: một loại tẩu thuốc có cán cực dài của TQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.