Quyển 3 - Chương 22
Phong Lộng
20/01/2017
Trên đại điện đã im lặng.
So với tiếng người ồn ào buổi sáng, tựa như đã bước sang một thế giới khác.
Tất cả mọi người đang ngủ say, nằm la liệt trên mặt đất, thọt lỏm trong ghế, thậm chí là dựa lên cột đá.
“Cẩn thận đừng đụng đến bọn họ.”
Duệ Trí đại sư vừa niệm phật hiệu, vừa từ trong hành lang di ra ngoài đại điện, từ mi (lông mày nhân từ) hoa râm giờ phút này cũng căng thẳng, “Không thể ngờ loại độc dược này lại lợi hại đến thế.”
Phương Mục Sinh cũng bình tĩnh mặt gật đầu, “May mà có có phối phương giải dược.”
Thiên Cực lại hỏi, “Bạch công tử, cách quần áo thì độc tính không truyền được chứ? Sư đệ còn nằm trên mặt đất, bần đạo muốn…”
“Không vội.” Bạch Thiểu Tình nói, “Sau nửa canh giờ độc tính đại khái sẽ tán đi, sẽ không truyền cho những người khác.”
Mấy đệ tử bên người của Duệ Trí trông coi cửa phòng, đều may mắn không đụng vào người trúng độc, hiện đang theo ông ra đại điện.
Xoay người ra ngoài đại điện, mới phát hiện còn có những người may mắn khác. Nhưng cho dù may mắn, nhìn phần lớn đồng đạo võ lâm đi cùng chẳng hiểu sao lại ngã xuống, cũng bị cảnh tượng đó làm hoảng sợ, người người tay cầm binh khí, quây thành một vòng.
Tiểu Mạc không kiên nhẫn, yên lặng giậm giậm chân trong đám người, nhác thấy bọn họ, kinh hỉ gọi to, “Bạch công tử, các huynh quả nhiên không sao!”
Mấy người vừa hiện thân, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, đồng thời tiến lên.
“Trong đại điện rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Thật đáng sợ, Trương chưởng môn thấy đệ tử bên người ngã xuống, chỉ vươn tay ra đỡ, vậy mà cũng ngã xuống luôn.”
“Là trúng độc phải không?”
“Nhanh chóng như thế, không giống độc dược, quả thật giống yêu thuật hơn.”
Tiểu Mạc đứng bên cạnh Bạch Thiểu Tình, hỏi như bắn pháo, “Hòe nhị ca vừa rồi còn cùng chúng ta ở đại điện, một đạo sĩ bỗng như bay từ bên ngoài vào, va chạm lung tung, giống như mới vừa tỉnh ngủ ấy, còn đụng trúng Hòe nhị ca nữa. Hòe nhị ca bị hắn đụng một cái, thân thể mềm như bún ngã xuống luôn. Đạo sĩ kia đụng vài người, người nào cũng như bị trúng tà, ngã ngay xuống, không hừ nổi một tiếng. Lúc ấy ta đứng ngay bên cạn Hòe nhị ca, thấy rõ lắm a, đang muốn đưa tay đỡ Hòe nhị ca; nhưng Hiểu Kiệt bỗng nhiên bổ vào, ôm lấy ta…”
Bên tai một tiếng hừ lạnh. “Ta làm sao hả? Ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi, sao lại thành đắc tội ngươi thế?” Hiểu Kiệt mắt hạnh trừng trừng.
Tiểu Mạc vội vàng cười cười xoay người, “Chỉ là khen ngươi phản ứng nhanh lẹ thôi mà!”
Hiểu Kiệt lại hừ một tiếng, lần này không nói gì nữa.
.
Duệ Trí đại sư nói đại khái về loại dược Lâm Ly một chút, thấy mọi người đều nhìn về phía Bạch Thiểu Tình, vỗ tay nói, “Các vị không cần lo lắng, Bạch công tử có nắm được phối phương giải dược, trời cao vẫn phù hộ chúng sinh võ lâm chúng ta cơ duyên xảo hợp làm Bạch công tử hiện thân, hóa giải đại kiếp nạn lần này.” Lại tụng một tiếng phật hiệu, nhường vị trí chính giữa cho Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình chậm rãi dời bước đến chính giữa.
“Nửa canh giờ đã qua, người trúng độc sẽ không lây bệnh cho mọi người nữa.” Thanh âm của y sáng sủa dễ nghe, từng câu từng chữ như khiêu vũ trong tai. Nhưng y vẫn nắm chặt tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay. “Thỉnh các vị đưa những người trúng độc đến trên giường trước đã.”
Người trúng độc có hơn phân nửa các đệ tử sư huynh môn nhân còn chưa bị trúng độc, nghe được Bạch Thiểu Tình phân phó, tháy hợp lý, đều nhao nhao tiến lên đại điện, đưa sư huynh sư đệ sư phụ của mình lên giường, Tiểu Mạc cũng mang theo Hiểu Kiệt, đỡ Hòe nhị ca tến vào sương phòng trong đại điện.
Mọi người sắp xếp cho người trúng độc xong, trong đại điện không còn cảnh tượng kinh khủng như vừa rồi nữa. Duệ Trí dẫn mọi người vào điện, ngồi xuống nghị sự.
.
“Hiện tại hơn phân nửa đồng đạo võ lâm đều bị tặc tử hạ độc, vạn nhất Phong Long bỗng nhiên xuất hiện, nhân lực của chúng ta không đủ, chỉ e là hỏng bét.”
“Đúng, việc này không nên chậm trễ, nhanh phối chế giải dược, thỉnh Bạch công tử nói phối phương đi!”
Biểu tình Bạch Thiểu Tình là có chút do dự đến kì quái, một lát sau mới gật đầu nói, “Hảo.” Bên cạnh đã sớm có tăng nhân chuẩn bị xong bút mực đưa lên. Bạch Thiểu Tình vung tay lên, Duệ Trí ngay tại bên cạnh, nhìn phối phương kia, nói, “Lão nạp vốn còn lo lắng phối phương có loại dược liệu khả ngộ bất khả cầu, không ngờ phối phương lại đơn giản như thế. Ân, đương quy, thủy liên tâm, ngũ trảo đào, đông trùng, thục địa [1], mấy vị thuốc này trong chùa đều có, chỉ có Ngũ Bộ Xà Duyên [2] là nhất thời không có, phải lập tức phái đệ tử xuống núi tìm mua một lượng lớn loại dược liệu này.
“Ta không có Ngũ Bộ Xà Duyên, nhưng lại có sẵn mấy chục con Ngũ Bộ Xà ở đây!” Tiếng nói như kiêu ưng từ trong đám người truyền đến. Nam tử nói chuyện cao chừng tám thước, cao hơn người thường cả một cái đầu, tướng mạo đường hoàng không biết tại sao mà thanh âm và vẻ ngoài chẳng hề tương xứng.
Thiên Cực vui vẻ nói, “Thiên Độc chưởng môn nguyện ý giúp việc này, bần đạo thay sư đệ cảm tạ ngài trước.”
Gần như người nào cũng có người quen bị trúng độc, đương nhiên cũng rất nhiệt tâm. Tăng lữ trong chùa vội vàng chạy như bay, thu thập các loại dược liệu còn lại trong chùa; trai chủ Diệu Thủ trai của Lôi Châu, tự mình dẫn vài đệ tử không bị hạ độc đi đốt lò. Thiên Độc cởi bỏ bao to trên gắn chặt trên lưng mình như hình với bóng, bên trong lập tức lộ ra mùi của độc xà độc trùng, người nào ngửi thấy cũng phải che mũi.
Thiên Độc nắm mấy con Ngũ Bộ Xà béo mập ra. Cả đời lão chơi độc, cầm rắn độc chỉ là chuyện cơm bữa, chỉ chốc lát đã lôi hết Ngũ Bộ Xà trong túi ra, nói với Duệ Trí, “Sớm biết thế này thì mang thêm nhiều Ngũ Bộ Xà đến dây. Hôm nay đã lấy hết, số lượng không đủ thì ngày mai lại đi bắt.”
Tiểu Mạc ở bên cạnh tò mò nhìn ngó, lấy làm lạ hỏi, “Không phải phải qua nhiều ngày mới có thể bắt được rắn độc sao?”
Thiên Độc hắc hắc cười nói, “Ngươi bái nhập môn hạ của ta, ta sẽ dạy ngươi cách bí quyết cách ngày thủ độc.”
Hiểu Kiệt âm thầm kéo mạnh ống tay áo Tiểu Mạc, uy hiếp, “Ngươi muốn học mấy thứ ghê tởm này, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.”
Tiểu Mạc đương nhiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
…
Trong cái không khí sục sôi ấy, lại có người luô thản nhiên tự tại.
Bạch Thiểu Tình viết xong phối phương giải dược, để mọi người bận rộn, chính mình lặng lẽ thong thả bước ra ngoài điện.
Trời đổ về tay, cảnh sắc vừa lúc.
Dưới chân núi, liễu đã rủ xanh?
Y chậm rãi dọc theo rừng cây nho nhỏ phía sau núi, dù nhìn như nhàn nhã nhưng vẫn không được tự nhiên.
Tim của y rất loạn, còn loạn hơn so với bất kì lúc nào.
“Ngươi đã đến rồi?” Y rốt cục nhịn không được mở miệng.
Gió núi khẽ lướt, không có người trả lời.
“Ta biết, ngươi ngay ở gần đây.” Bạch Thiểu Tình dừng bước lại.
“Để bọn họ biết ngươi đã lên núi, ngươi cho là ngươi có thể thoát được?” Yhừ lạnh.
Hoành Thiên Nghịch Nhật đã luyện đến mức gần như lão luyện, y tin rằng trong giang hồ không ai có thể không tiếng động mà đến được gần y. Tư Mã Phồn không được, Phong Long? Chỉ sợ cũng không có khả năng này, dù sao thì hắn vẫn đang bị thương.
Bạch Thiểu Tình tập trung nhĩ lực, động tĩnh trở nên rõ ràng hơn, gió vút qua ngọn cây, con kiến bận rộn dưới đất.
Tiếng hít thở mới vừa nhận biết được, lại không thấy dấu vết.
“Nếu ngươi không ra, đừng trách ta động thủ.” Thanh âm của y lạnh hơn, sắc mặt càng trầm. Vừa dứt lời, người đã giống một mũi tên bắn ra ngoài, một chưởng đánh thẳng lên thân cây đối diện —— nơi duy nhất đủ để giấu người.
Thân cây ầm ầm chấn động, dưới tán vô số lá cây rơi rụng.
Phía sau cây không có một bóng người.
Bạch Thiểu Tình thẳng người lên, bỗng nhiên run rẩy, như chính y mới là người trên cây bị đánh trúng thâ. Đầu gối y như nhũn ra, da đầu y da run lên, mắt y tựa như không chịu nghe y sai khiến nữa.
Một dòng nước lạnh vây quanh thân y, từ đầu đến chân, một sợi tóc cũng không buông tha. Giống như gặp phải chuyện cực kì đáng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ cũng vặn vẹo vì sợ hãi.
Trước khi ngã xuống đất, y dùng hết một hơi cuối cùng, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, “Phong Long, đừng dùng Lâm Ly với ta…” Còn chưa nói xong, bóng đen trước mắt đã hiện lên, y đã bị ôm vào ngực một người.
Động tác người này rất nhanh, hắn tiếp được Bạch Thiểu Tình, lấy ra một viên thuốc, mở miệng Bạch Thiểu Tình nhét thuốc vào, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Cùng lúc, chỉ trong nháy mắt đó, đầu gối Bạch Thiểu Tình không còn mềm nhũn, da đầu không run lên, mi mắt y cũng đã nghe y sai khiến. Đồng thời, khi y mở mắt ra, bàn tay y đã hung hăng vỗ lên ngực của kẻ đang ôm lấy mình.
Phong Long không hề phòng bị, trúng một chưởng, kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng đập mạnh vào thân cây, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Đến khi mở mắt, Bạch Thiểu Tình đã đứng lên.
Áo trắng phiêu phiêu, như thần tiên trong mây. Minh muội hạo xỉ, tình nhược điểm tất (mắt sáng răng trắng, con ngươi đen ánh như nước sơn).
Phong Long tựa vào thân cây, lại khụ ra một búng máu.
Bạch Thiểu Tình đánh lén thành công, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ cô đơn tịch mịch, “Một chưởng này ta dùng năm thành công lực.”
Phong Long mỉm cười, “Công phu của ngươi rất tiến bộ.”
“Nếu ngươi không bị thương, tuyệt sẽ không trúng chưởng này của ta.”
Phong Long gật đầu nói, “Không sai, ta không phải không muốn tránh, mà là thật sự không tránh được.” Hắn lại bắt đầu cười, “Đã trúng một chưởng như vậy, cũng không phải là vui vẻ gì.” Máu tươi bên môi chậm rãi chảy xuống.
Bạch Thiểu Tình thở dài, “Kẻ chỉ cần có chút đạo nghĩa giang hồ, cũng sẽ đến mức xuống tay đánh lén một người đã bị trọng thương.”
“Nhưng người người đều có thể giết Phong Long. Mà ngươi…” Phong Long nói, “Ngươi không phải người giang hồ bình thường, ngươi là truyền nhân Hoành Thiên Nghịch Nhật, là tiểu Biên Bức nhi của ta.”
Bốn chữ “tiểu Biên Bức nhi” này, nghe vào trong tai Bạch Thiểu Tình, như đâm vào tim đến dị thường, giống như bốn chữ cực kì đang hận.
“Ta, phải, giết, ngươi.” Bạch Thiểu Tình nghiến răng phun ra từng chữ, “Từ ngày bái sư đó, ta đã nói với ngươi, ta muốn giết ngươi. Nhưng…”
Phong Long cướp lời, “Nhưng chuyện ngày đó giữa sư đồ chúng ta, dù thế nào thì ngươi cũng nên cho ta thực hiện nguyện vọng trước lúc lâm chung mới đúng.”
Bạch Thiểu Tình nhướng đôi mắt sáng như sao lên chăm chú nhìn Phong Long hồi lâu, phun ra hai chữ, “Ngươi nói.”
Y đã vận chân khí.
Y rũ mắt, nhìn nhìn đôi tay trắng nõn của mình.
Chỉ cần Phong Long nói ra hoa ngôn xảo ngữ gì đó, chỉ cần hắn nói lời đáng hận gì đó, y sẽ dùng một chưởng chấm dứt sinh mệnh Phong Long. Kỳ thật, dù Phong Long nói cái gì, đều cũng sẽ làm người ta cảm thấy thật đáng hận. Bạch Thiểu Tình không thể không một chưởng chấm dứt hắn, tựa như thật lâu trước kia y đã nghĩ như thế.
Cơ hội hiếm có, y muốn giết Phong Long, thống thống khoái khoái.
Chịu đủ những trò đùa cợt, chịu đủ những lần nhớ lại và nhớ nhung, chịu đủ nhưng bất an cùng khát khao nhè nhẹ khảm vào tim, chịu đủ tiếng thác bóng điệp trong mộng.
Dù Phong Long nói cái gì, chưởng Bạch Thiểu Tình cũng sẽ rơi xuống, giống như vừa rồi đã vỗ lên thân cây kia.
“Có chuyện nói mau.” Chưởng của y đã thoáng nâng lên, thậm chí ngay cả mặt của y, cũng vì huyết khí xông lên mà hơi hơi hồng nhuận.
Ngữ điệu của Phong Long thực bình tĩnh, vẫn là trầm ổn, ấm áp như vậy, tựa như có thể lẻn vào ssaua tận trong tim, sau đó từ trong tim có tiếng vọng truyền đến. Hắn nhìn Bạch Thiểu Tình, ôn nhu hỏi: “Là Bạch Thiểu Lễ? Hay là Bạch Thiểu Tín?”
Bàn tay Bạch Thiểu Tình tuy nắm rất chặt, nhưng thân thể lại khẽ run rẩy, run rẩy còn hơn cả so với lúc vừa rồi, gần như không thể đứng được, cần phải dựa vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững, cắn môi dưới run rẩy nói, “Dù là kẻ nào, bọn chúng cũng giống ngươi, không thực hiện được.”
Phong Long thở dài, “Ta hiểu.” Mắt hắn rũ xuống, trầm giọng nói, “Ngươi động thủ đi! Ta nên dùng lại độc dược này, gieo gió gặt bão, ngươi cũng không cần lưu tình.”
Bạch Thiểu Tình từng chút từng chút nhấc tay len, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Phong Long.
Chỉ cần kình lực nhẹ nhàng phun ra, kẻ mạnh mẽ với võ công cao tới đâu cũng sẽ đi đời nhà ma, ác ma này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bạch Thiểu Tình đột nhiên nhớ tới Kinh Thiên Động Địa hoàn, nhớ tới Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ. Ngày đó khi cả người đầy mồ hôi lạnh lăn lộn trên giường, cũng chưa hề nhìn đến hoa văn sàng đan, chỉ nhớ rõ đó là loại lụa tốt nhất Tô Hàng, tựa như y cũng chưa từng hảo hảo vuốt tóc Phong Long bao giờ.
Phong Long rất hay vuốt tóc y, nhẹ nhàng chơi đùa, giống như khiêu khích mèo con được nuôi dưỡng. Không chỉ có thế, còn thường vừa vuốt vừa giễu cợt, “Màu tóc thực tinh khiết, mềm nhẹ như mây, thiên hạ chỉ có tiểu Biên Bức nhi của ta mới có mái tóc đẹp như vậy.”
Hôm nay mới phát hiện, màu tóc Phong Long cũng là màu đen tinh khiết. Gương mặt cương nghị anh tuấn, lại có một mái tóc đen mềm mại đến thế. Phong Long nhẹ nhàng nhắm mắt dưới chưởng của y, sao có thể không giống một chú mèo con đang ngủ?
Nhưng Phong Long không ngủ, chỉ thỉnh thoảng khụ nhẹ, màu đỏ chói mắt tiêm nhiễm màu cỏ xanh, tia máu cong cong nơi khóe môi, trên đó có nụ cười như có như không.
Bạch Thiểu Tình căm hận, “Ngươi đã lường trước ta sẽ không giết ngươi?”
Ý cười ở khóe môi Phong Long càng sâu. “Ta lường trước cái gì, ngươi cần gì phải quản?” Hắn khụ một tiếng, lại nhẹ nhàng cất khúc.
“Người nhìn áo mỏng chăn thơm, tựa như tiên vân vừa nhẹ vừa mềm. Xưa ở Hoàng Kim điện, không người gặp. Hôm nay bên tửu lô, vô cớ rộng mở… Ngươi nhìn khóa thúy câu hồng, hoa diệp do tự công (hoa lá vẫn còn tươi đẹp); không thấy đôi, chỉ còn phượng cô độc…”
Trên ngọn Ngọc Chỉ Phong, từng tiếng ca trầm bổng, xướng khúc đến thê mỹ.
“Lưu lạc giữa khoảng không, hận thì sao? Khuynh quốc khuynh thành, huyễn ảnh có là gì… Chớ theo tàn ti như trước, cứ theo phồn hoa đuổi gió mai.”
Trong Thiếu Lâm tự, vậy mà hắn không hề sẽ dẫn cừu gia tới.
Phong Long ngừng xướng, khẽ hỏi, “Ngươi sẽ làm?”
“Không đâu.” Hai chữ cực kì khí phách.
Y vừa hung hăng cắn răng đáp, vừa xoay người ôm lấy Phong Long, tay phải dừng lại trên ngực Tật Phong trước ngực Phong Long, điểm liên tục sáu phát, chạy thẳng về phía dưới chân núi.
Hắn biết Bạch Thiểu Tình hận ý ngập trời.
Hắn biết Bạch Thiểu Tình lúc nào cũng có thể cho hắn một chưởng ở ngay gáy mình.
Hắn biết chỉ cần mở miệng, sẽ có thể kích thích Bạch Thiểu Tình.
Nhưng hắn vẫn dám mở miệng, hơn nữa nói rất thoải mái. “Phía tây bắc, mùng mười.”
Hắn vừa mở miệng, Bạch Thiểu Tình dù còn đang bay, nhưng vãn cúi đầu, hung tợn trừng hắn một cái.
Phía tây bắc, mùng mười.
Mùng mười, chính là ngày sông Ngân dưới chân thác.
Bây giờ chạy đi, còn kịp?
Hoành Thiên Nghịch Nhật công được xưng là đệ nhất thiên hạ kỳ công, là có căn cứ.
Trước khi luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công, Bạch Thiểu Tình chưa từng nghĩ tới mình có thể chỉ trong vòng hai năm ngăn ngủn đã có được võ công cao cường đến thế. Mặc dù không sánh bằng Phong Long, nhưng trong chốn võ lâm đã sớm có đối thủ.
Tựa khi như xuống núi đụng phải tăng lữ tuần sơm, y chỉ cần búng một ngón tay, đối phương còn chưa thấy rõ mặt y, đã bị cơn gió mạnh hất văng.
Đệ tử Phái Xuân Dương giục ngựa trên đường lớn, khi đi qua sát bên người y, y chỉ cần dùng chân đá máy cục đá nhỏ trên đường, vài đệ tử nghe nói là môn sinh đắc ý nhất của chưởng môn phái Xuân Dương đã cùng nhau kêu “Ai nha” một tiếng, huyệt đạo bị phong bế, lập tức rơi xuống.
Bạch Thiểu Tình đương nhiên sẽ không vì khoe võ công mà đi đối phó với đệ tử phái Xuân Dương, y chỉ là vì thấy bọn họ cưỡi ngựa. Bạch Thiểu Tình thích tất cả ngựa đen, vậy mà trong số những con ngựa mà bọn họ cưỡi, lại có một con ngựa thần tuấn, đúng là loại toàn thân đen bóng làm người ta yêu thích.
Thân thể Phong Long nặng, Bạch Thiểu Tình chưa từng nghĩ tới Phong Long lại nặng như thế. Đương nhiên y cũng chưa hề có kinh nghiệm ôm một nam nhân liều mạnh chạy trốn. Nhưng y phải liều mạng chạy, bời vì dù là ai cũng không muốn rêu rao mình đang ôm một kẻ đáng chết chất nhất trong chốn võ lâm. Cho dù trên mặt Phong Long bây giờ đã bị y phủ lên một lớp mặt nạ da người, nhưng chỉ cần nhìn mặt hắn lâu một chút, kẻ thân thuộc với Phong Long cũng vẫn sẽ nhận ra hắn.
Bạch Thiểu Tình cứ thế liều mạng chạy đi.
Con ngựa cướp được nhanh chóng không chịu nổi sức tàn phá như vậy mà bất động; y đành phải xuống ngựa, tiếp tục chạy đi.
Lúc chạy đi, y thỉnh thoảng sẽ cúi đầu, hung tợn trừngPhong Long, giống như chuyện đầu tiên khi y tới được nơi cần tới, chính là môt bụng moi gan hắn.
Suốt hai ngày, ngay cả một giọt nước y cũng không cho người bị trọng thương là Phong Long uống; nhưng Phong Long tựa như không hề để ý, ít nhất hắn vẫn ngậm miệng, không tỏ vẻ có ý kiến gì.
Bạch Thiểu Tình cũng không tìm được nguyên nhân tại sao mình như nổi điên mà mang Phong Long chạy đi thế này —— Y căn bản không muốn dành thời gian để nghĩ về vấn đề này, Y chỉ là như nổi điên mà vận chân khí, làm cho cảnh vật hai bên đua nhau vụt qua.
Y biết, mỗi khi ở cùng Phong Long, chỉ có không ngừng làm mấy chuyện điên rồ thì mới có thể thống khoái hơn một chút.
Nếu ngừng lại không nghĩ nữa, cho dù chỉ một chút thôi, sẽ khiến người ta phải thống khổ vô cùng.
May mắn, Phong Long vẫn thức thời mà ngậm miệng.
Nhưng vào tối mùng chín, cách mùng mười chỉ còn một buổi tối, Phong Long rốt cục không còn thức thời được nữa.
Bờ môi của hắn đã khô khốc mà nứt ra vài đường máu. Thanh âm của hắn khàn khàn, cho nên hắn nói rất chậm rãi, “Cả đời ta tự phụ, không cần cầu người.” Phong Long nằm trong lồng ngực Bạch Thiểu Tình, thấp giọng nói, “Hôm nay, ta cầu ngươi một việc.”
Bạch Thiểu Tình vẫn còn bay rất nhanh, cả người y đều đang kêu gào mệt mỏi, chân khí của y nhiều lần không vận chuyển được, làm y gần như ngã sấp xuống. Mũi y hổn hển thở, nhưng y vẫn đang bay rát nhanh. Giống như ngoại trừ bay nhanh ra, y không còn tìm được việc khác để làm nữa.
Tiếng gióvù vù vụt qua tai, lúc này, y nghe thấy thanh âm trầm thấp của Phong Long.
“Thiểu Tình, dừng lại.”
Bạch Thiểu Tình vẫn đang vận công bay nhanh.
“Thiểu Tình, hôm nay đã là mùng chín, ngươi không kịp đâu.”
Đầu Bạch Thiểu Tình cúi thấp, ngón tay duỗi ra, Phong Long rốt cuộc không phát ra thanh âm được nữa.
Tiếng gió vẫn gào thét như trước, cước bộ chưa hề dừng.
Phong Long nhìn như còn nặng nề hơn bóng đem dày đặc, đứng trước mặt Bạch Thiểu Tình.
Hắn chưa bao giờ biết, ở dưới ánh trăng, tiểu Biên Bức nhi của hắn bay lượn lại đẹp đến vậy.
…
Khi Bạch Thiểu Tình tới Ngọc Chỉ Phong, sắc trời đã mờ mờ.
Sương mù dày đặc bao phủ phía cuối vách núi, tia nắng ban mai chưa hiện.
Tiếng thác ầm vang.
Y bước trên đỉnh núi, nhẹ nhàng liếc nhìn sắc trời, mang vẻ thất vọng, suy sụp ngã xuống.
Ba ngày ba đêm chạy gấp, chân khí đã hao hết.
Phong Long cũng ngã xuống theo y, lăn hai vòng trên đất, dừng lại bên đầu Bạch Thiểu Tình.
Mùng mười đã qua, sông Ngân dưới chân thác đã mất.
Qua nhiều canh giờ như vậy, á huyệt của Phong Long đã tự động giải. Hắn nằm trên mặt đất, nhẹ giọng nói, “Cuối tháng cũng có thể xem được mà.”
Bạch Thiểu Tình không có phản ứng.
Y không nghe được, y đã mệt đến mức hôn mê.
[1] Đương quy: một vị thuốc đông y, dùng rễ, tác dụng: Bổ máu, hoạt huyết và giảm đau. Làm ẩm ruột.
Thủy liên tâm: hay còn gọi là tim sen, tác dụng: chữa mất ngủ, cầm máu, hạ huyết áp…
Ngũ trảo đào: tên tiếng Việt: vú bò, ngải phún – tên khoa học: Ficus simplicissima. Vào đây để biết thêm chi tiết ^^
Đông trùng: cái này chắc ai cũng biết rồi nhỉ, vào wiki để biết thêm nhá.
Thục địa: là tên thuốc của rễ (củ) cây địa hoàng đã được chế biến. Tác dụng: tư âm, bổ thận, dưỡng huyết, làm đen râu tóc.
,
[2] Ngũ Bộ Xà Duyên (五步蛇延): không thấy thông tin về loài này, ta chỉ tìm được loài Ngũ Bộ xà, không biết có phải cùng nmột chi với loài rắn trong truyện này không.Ngũ bộ xà: tên khoa học: Deinagkistrodon acutus, tên tiếng việt: rắn lục mũi hếch, là một chi trong họ rắn lục, cực độc, gây rối loạn đông máu.
So với tiếng người ồn ào buổi sáng, tựa như đã bước sang một thế giới khác.
Tất cả mọi người đang ngủ say, nằm la liệt trên mặt đất, thọt lỏm trong ghế, thậm chí là dựa lên cột đá.
“Cẩn thận đừng đụng đến bọn họ.”
Duệ Trí đại sư vừa niệm phật hiệu, vừa từ trong hành lang di ra ngoài đại điện, từ mi (lông mày nhân từ) hoa râm giờ phút này cũng căng thẳng, “Không thể ngờ loại độc dược này lại lợi hại đến thế.”
Phương Mục Sinh cũng bình tĩnh mặt gật đầu, “May mà có có phối phương giải dược.”
Thiên Cực lại hỏi, “Bạch công tử, cách quần áo thì độc tính không truyền được chứ? Sư đệ còn nằm trên mặt đất, bần đạo muốn…”
“Không vội.” Bạch Thiểu Tình nói, “Sau nửa canh giờ độc tính đại khái sẽ tán đi, sẽ không truyền cho những người khác.”
Mấy đệ tử bên người của Duệ Trí trông coi cửa phòng, đều may mắn không đụng vào người trúng độc, hiện đang theo ông ra đại điện.
Xoay người ra ngoài đại điện, mới phát hiện còn có những người may mắn khác. Nhưng cho dù may mắn, nhìn phần lớn đồng đạo võ lâm đi cùng chẳng hiểu sao lại ngã xuống, cũng bị cảnh tượng đó làm hoảng sợ, người người tay cầm binh khí, quây thành một vòng.
Tiểu Mạc không kiên nhẫn, yên lặng giậm giậm chân trong đám người, nhác thấy bọn họ, kinh hỉ gọi to, “Bạch công tử, các huynh quả nhiên không sao!”
Mấy người vừa hiện thân, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, đồng thời tiến lên.
“Trong đại điện rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Thật đáng sợ, Trương chưởng môn thấy đệ tử bên người ngã xuống, chỉ vươn tay ra đỡ, vậy mà cũng ngã xuống luôn.”
“Là trúng độc phải không?”
“Nhanh chóng như thế, không giống độc dược, quả thật giống yêu thuật hơn.”
Tiểu Mạc đứng bên cạnh Bạch Thiểu Tình, hỏi như bắn pháo, “Hòe nhị ca vừa rồi còn cùng chúng ta ở đại điện, một đạo sĩ bỗng như bay từ bên ngoài vào, va chạm lung tung, giống như mới vừa tỉnh ngủ ấy, còn đụng trúng Hòe nhị ca nữa. Hòe nhị ca bị hắn đụng một cái, thân thể mềm như bún ngã xuống luôn. Đạo sĩ kia đụng vài người, người nào cũng như bị trúng tà, ngã ngay xuống, không hừ nổi một tiếng. Lúc ấy ta đứng ngay bên cạn Hòe nhị ca, thấy rõ lắm a, đang muốn đưa tay đỡ Hòe nhị ca; nhưng Hiểu Kiệt bỗng nhiên bổ vào, ôm lấy ta…”
Bên tai một tiếng hừ lạnh. “Ta làm sao hả? Ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi, sao lại thành đắc tội ngươi thế?” Hiểu Kiệt mắt hạnh trừng trừng.
Tiểu Mạc vội vàng cười cười xoay người, “Chỉ là khen ngươi phản ứng nhanh lẹ thôi mà!”
Hiểu Kiệt lại hừ một tiếng, lần này không nói gì nữa.
.
Duệ Trí đại sư nói đại khái về loại dược Lâm Ly một chút, thấy mọi người đều nhìn về phía Bạch Thiểu Tình, vỗ tay nói, “Các vị không cần lo lắng, Bạch công tử có nắm được phối phương giải dược, trời cao vẫn phù hộ chúng sinh võ lâm chúng ta cơ duyên xảo hợp làm Bạch công tử hiện thân, hóa giải đại kiếp nạn lần này.” Lại tụng một tiếng phật hiệu, nhường vị trí chính giữa cho Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình chậm rãi dời bước đến chính giữa.
“Nửa canh giờ đã qua, người trúng độc sẽ không lây bệnh cho mọi người nữa.” Thanh âm của y sáng sủa dễ nghe, từng câu từng chữ như khiêu vũ trong tai. Nhưng y vẫn nắm chặt tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay. “Thỉnh các vị đưa những người trúng độc đến trên giường trước đã.”
Người trúng độc có hơn phân nửa các đệ tử sư huynh môn nhân còn chưa bị trúng độc, nghe được Bạch Thiểu Tình phân phó, tháy hợp lý, đều nhao nhao tiến lên đại điện, đưa sư huynh sư đệ sư phụ của mình lên giường, Tiểu Mạc cũng mang theo Hiểu Kiệt, đỡ Hòe nhị ca tến vào sương phòng trong đại điện.
Mọi người sắp xếp cho người trúng độc xong, trong đại điện không còn cảnh tượng kinh khủng như vừa rồi nữa. Duệ Trí dẫn mọi người vào điện, ngồi xuống nghị sự.
.
“Hiện tại hơn phân nửa đồng đạo võ lâm đều bị tặc tử hạ độc, vạn nhất Phong Long bỗng nhiên xuất hiện, nhân lực của chúng ta không đủ, chỉ e là hỏng bét.”
“Đúng, việc này không nên chậm trễ, nhanh phối chế giải dược, thỉnh Bạch công tử nói phối phương đi!”
Biểu tình Bạch Thiểu Tình là có chút do dự đến kì quái, một lát sau mới gật đầu nói, “Hảo.” Bên cạnh đã sớm có tăng nhân chuẩn bị xong bút mực đưa lên. Bạch Thiểu Tình vung tay lên, Duệ Trí ngay tại bên cạnh, nhìn phối phương kia, nói, “Lão nạp vốn còn lo lắng phối phương có loại dược liệu khả ngộ bất khả cầu, không ngờ phối phương lại đơn giản như thế. Ân, đương quy, thủy liên tâm, ngũ trảo đào, đông trùng, thục địa [1], mấy vị thuốc này trong chùa đều có, chỉ có Ngũ Bộ Xà Duyên [2] là nhất thời không có, phải lập tức phái đệ tử xuống núi tìm mua một lượng lớn loại dược liệu này.
“Ta không có Ngũ Bộ Xà Duyên, nhưng lại có sẵn mấy chục con Ngũ Bộ Xà ở đây!” Tiếng nói như kiêu ưng từ trong đám người truyền đến. Nam tử nói chuyện cao chừng tám thước, cao hơn người thường cả một cái đầu, tướng mạo đường hoàng không biết tại sao mà thanh âm và vẻ ngoài chẳng hề tương xứng.
Thiên Cực vui vẻ nói, “Thiên Độc chưởng môn nguyện ý giúp việc này, bần đạo thay sư đệ cảm tạ ngài trước.”
Gần như người nào cũng có người quen bị trúng độc, đương nhiên cũng rất nhiệt tâm. Tăng lữ trong chùa vội vàng chạy như bay, thu thập các loại dược liệu còn lại trong chùa; trai chủ Diệu Thủ trai của Lôi Châu, tự mình dẫn vài đệ tử không bị hạ độc đi đốt lò. Thiên Độc cởi bỏ bao to trên gắn chặt trên lưng mình như hình với bóng, bên trong lập tức lộ ra mùi của độc xà độc trùng, người nào ngửi thấy cũng phải che mũi.
Thiên Độc nắm mấy con Ngũ Bộ Xà béo mập ra. Cả đời lão chơi độc, cầm rắn độc chỉ là chuyện cơm bữa, chỉ chốc lát đã lôi hết Ngũ Bộ Xà trong túi ra, nói với Duệ Trí, “Sớm biết thế này thì mang thêm nhiều Ngũ Bộ Xà đến dây. Hôm nay đã lấy hết, số lượng không đủ thì ngày mai lại đi bắt.”
Tiểu Mạc ở bên cạnh tò mò nhìn ngó, lấy làm lạ hỏi, “Không phải phải qua nhiều ngày mới có thể bắt được rắn độc sao?”
Thiên Độc hắc hắc cười nói, “Ngươi bái nhập môn hạ của ta, ta sẽ dạy ngươi cách bí quyết cách ngày thủ độc.”
Hiểu Kiệt âm thầm kéo mạnh ống tay áo Tiểu Mạc, uy hiếp, “Ngươi muốn học mấy thứ ghê tởm này, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.”
Tiểu Mạc đương nhiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
…
Trong cái không khí sục sôi ấy, lại có người luô thản nhiên tự tại.
Bạch Thiểu Tình viết xong phối phương giải dược, để mọi người bận rộn, chính mình lặng lẽ thong thả bước ra ngoài điện.
Trời đổ về tay, cảnh sắc vừa lúc.
Dưới chân núi, liễu đã rủ xanh?
Y chậm rãi dọc theo rừng cây nho nhỏ phía sau núi, dù nhìn như nhàn nhã nhưng vẫn không được tự nhiên.
Tim của y rất loạn, còn loạn hơn so với bất kì lúc nào.
“Ngươi đã đến rồi?” Y rốt cục nhịn không được mở miệng.
Gió núi khẽ lướt, không có người trả lời.
“Ta biết, ngươi ngay ở gần đây.” Bạch Thiểu Tình dừng bước lại.
“Để bọn họ biết ngươi đã lên núi, ngươi cho là ngươi có thể thoát được?” Yhừ lạnh.
Hoành Thiên Nghịch Nhật đã luyện đến mức gần như lão luyện, y tin rằng trong giang hồ không ai có thể không tiếng động mà đến được gần y. Tư Mã Phồn không được, Phong Long? Chỉ sợ cũng không có khả năng này, dù sao thì hắn vẫn đang bị thương.
Bạch Thiểu Tình tập trung nhĩ lực, động tĩnh trở nên rõ ràng hơn, gió vút qua ngọn cây, con kiến bận rộn dưới đất.
Tiếng hít thở mới vừa nhận biết được, lại không thấy dấu vết.
“Nếu ngươi không ra, đừng trách ta động thủ.” Thanh âm của y lạnh hơn, sắc mặt càng trầm. Vừa dứt lời, người đã giống một mũi tên bắn ra ngoài, một chưởng đánh thẳng lên thân cây đối diện —— nơi duy nhất đủ để giấu người.
Thân cây ầm ầm chấn động, dưới tán vô số lá cây rơi rụng.
Phía sau cây không có một bóng người.
Bạch Thiểu Tình thẳng người lên, bỗng nhiên run rẩy, như chính y mới là người trên cây bị đánh trúng thâ. Đầu gối y như nhũn ra, da đầu y da run lên, mắt y tựa như không chịu nghe y sai khiến nữa.
Một dòng nước lạnh vây quanh thân y, từ đầu đến chân, một sợi tóc cũng không buông tha. Giống như gặp phải chuyện cực kì đáng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ cũng vặn vẹo vì sợ hãi.
Trước khi ngã xuống đất, y dùng hết một hơi cuối cùng, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, “Phong Long, đừng dùng Lâm Ly với ta…” Còn chưa nói xong, bóng đen trước mắt đã hiện lên, y đã bị ôm vào ngực một người.
Động tác người này rất nhanh, hắn tiếp được Bạch Thiểu Tình, lấy ra một viên thuốc, mở miệng Bạch Thiểu Tình nhét thuốc vào, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Cùng lúc, chỉ trong nháy mắt đó, đầu gối Bạch Thiểu Tình không còn mềm nhũn, da đầu không run lên, mi mắt y cũng đã nghe y sai khiến. Đồng thời, khi y mở mắt ra, bàn tay y đã hung hăng vỗ lên ngực của kẻ đang ôm lấy mình.
Phong Long không hề phòng bị, trúng một chưởng, kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng đập mạnh vào thân cây, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Đến khi mở mắt, Bạch Thiểu Tình đã đứng lên.
Áo trắng phiêu phiêu, như thần tiên trong mây. Minh muội hạo xỉ, tình nhược điểm tất (mắt sáng răng trắng, con ngươi đen ánh như nước sơn).
Phong Long tựa vào thân cây, lại khụ ra một búng máu.
Bạch Thiểu Tình đánh lén thành công, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ cô đơn tịch mịch, “Một chưởng này ta dùng năm thành công lực.”
Phong Long mỉm cười, “Công phu của ngươi rất tiến bộ.”
“Nếu ngươi không bị thương, tuyệt sẽ không trúng chưởng này của ta.”
Phong Long gật đầu nói, “Không sai, ta không phải không muốn tránh, mà là thật sự không tránh được.” Hắn lại bắt đầu cười, “Đã trúng một chưởng như vậy, cũng không phải là vui vẻ gì.” Máu tươi bên môi chậm rãi chảy xuống.
Bạch Thiểu Tình thở dài, “Kẻ chỉ cần có chút đạo nghĩa giang hồ, cũng sẽ đến mức xuống tay đánh lén một người đã bị trọng thương.”
“Nhưng người người đều có thể giết Phong Long. Mà ngươi…” Phong Long nói, “Ngươi không phải người giang hồ bình thường, ngươi là truyền nhân Hoành Thiên Nghịch Nhật, là tiểu Biên Bức nhi của ta.”
Bốn chữ “tiểu Biên Bức nhi” này, nghe vào trong tai Bạch Thiểu Tình, như đâm vào tim đến dị thường, giống như bốn chữ cực kì đang hận.
“Ta, phải, giết, ngươi.” Bạch Thiểu Tình nghiến răng phun ra từng chữ, “Từ ngày bái sư đó, ta đã nói với ngươi, ta muốn giết ngươi. Nhưng…”
Phong Long cướp lời, “Nhưng chuyện ngày đó giữa sư đồ chúng ta, dù thế nào thì ngươi cũng nên cho ta thực hiện nguyện vọng trước lúc lâm chung mới đúng.”
Bạch Thiểu Tình nhướng đôi mắt sáng như sao lên chăm chú nhìn Phong Long hồi lâu, phun ra hai chữ, “Ngươi nói.”
Y đã vận chân khí.
Y rũ mắt, nhìn nhìn đôi tay trắng nõn của mình.
Chỉ cần Phong Long nói ra hoa ngôn xảo ngữ gì đó, chỉ cần hắn nói lời đáng hận gì đó, y sẽ dùng một chưởng chấm dứt sinh mệnh Phong Long. Kỳ thật, dù Phong Long nói cái gì, đều cũng sẽ làm người ta cảm thấy thật đáng hận. Bạch Thiểu Tình không thể không một chưởng chấm dứt hắn, tựa như thật lâu trước kia y đã nghĩ như thế.
Cơ hội hiếm có, y muốn giết Phong Long, thống thống khoái khoái.
Chịu đủ những trò đùa cợt, chịu đủ những lần nhớ lại và nhớ nhung, chịu đủ nhưng bất an cùng khát khao nhè nhẹ khảm vào tim, chịu đủ tiếng thác bóng điệp trong mộng.
Dù Phong Long nói cái gì, chưởng Bạch Thiểu Tình cũng sẽ rơi xuống, giống như vừa rồi đã vỗ lên thân cây kia.
“Có chuyện nói mau.” Chưởng của y đã thoáng nâng lên, thậm chí ngay cả mặt của y, cũng vì huyết khí xông lên mà hơi hơi hồng nhuận.
Ngữ điệu của Phong Long thực bình tĩnh, vẫn là trầm ổn, ấm áp như vậy, tựa như có thể lẻn vào ssaua tận trong tim, sau đó từ trong tim có tiếng vọng truyền đến. Hắn nhìn Bạch Thiểu Tình, ôn nhu hỏi: “Là Bạch Thiểu Lễ? Hay là Bạch Thiểu Tín?”
Bàn tay Bạch Thiểu Tình tuy nắm rất chặt, nhưng thân thể lại khẽ run rẩy, run rẩy còn hơn cả so với lúc vừa rồi, gần như không thể đứng được, cần phải dựa vào thân cây bên cạnh mới có thể đứng vững, cắn môi dưới run rẩy nói, “Dù là kẻ nào, bọn chúng cũng giống ngươi, không thực hiện được.”
Phong Long thở dài, “Ta hiểu.” Mắt hắn rũ xuống, trầm giọng nói, “Ngươi động thủ đi! Ta nên dùng lại độc dược này, gieo gió gặt bão, ngươi cũng không cần lưu tình.”
Bạch Thiểu Tình từng chút từng chút nhấc tay len, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Phong Long.
Chỉ cần kình lực nhẹ nhàng phun ra, kẻ mạnh mẽ với võ công cao tới đâu cũng sẽ đi đời nhà ma, ác ma này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bạch Thiểu Tình đột nhiên nhớ tới Kinh Thiên Động Địa hoàn, nhớ tới Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ. Ngày đó khi cả người đầy mồ hôi lạnh lăn lộn trên giường, cũng chưa hề nhìn đến hoa văn sàng đan, chỉ nhớ rõ đó là loại lụa tốt nhất Tô Hàng, tựa như y cũng chưa từng hảo hảo vuốt tóc Phong Long bao giờ.
Phong Long rất hay vuốt tóc y, nhẹ nhàng chơi đùa, giống như khiêu khích mèo con được nuôi dưỡng. Không chỉ có thế, còn thường vừa vuốt vừa giễu cợt, “Màu tóc thực tinh khiết, mềm nhẹ như mây, thiên hạ chỉ có tiểu Biên Bức nhi của ta mới có mái tóc đẹp như vậy.”
Hôm nay mới phát hiện, màu tóc Phong Long cũng là màu đen tinh khiết. Gương mặt cương nghị anh tuấn, lại có một mái tóc đen mềm mại đến thế. Phong Long nhẹ nhàng nhắm mắt dưới chưởng của y, sao có thể không giống một chú mèo con đang ngủ?
Nhưng Phong Long không ngủ, chỉ thỉnh thoảng khụ nhẹ, màu đỏ chói mắt tiêm nhiễm màu cỏ xanh, tia máu cong cong nơi khóe môi, trên đó có nụ cười như có như không.
Bạch Thiểu Tình căm hận, “Ngươi đã lường trước ta sẽ không giết ngươi?”
Ý cười ở khóe môi Phong Long càng sâu. “Ta lường trước cái gì, ngươi cần gì phải quản?” Hắn khụ một tiếng, lại nhẹ nhàng cất khúc.
“Người nhìn áo mỏng chăn thơm, tựa như tiên vân vừa nhẹ vừa mềm. Xưa ở Hoàng Kim điện, không người gặp. Hôm nay bên tửu lô, vô cớ rộng mở… Ngươi nhìn khóa thúy câu hồng, hoa diệp do tự công (hoa lá vẫn còn tươi đẹp); không thấy đôi, chỉ còn phượng cô độc…”
Trên ngọn Ngọc Chỉ Phong, từng tiếng ca trầm bổng, xướng khúc đến thê mỹ.
“Lưu lạc giữa khoảng không, hận thì sao? Khuynh quốc khuynh thành, huyễn ảnh có là gì… Chớ theo tàn ti như trước, cứ theo phồn hoa đuổi gió mai.”
Trong Thiếu Lâm tự, vậy mà hắn không hề sẽ dẫn cừu gia tới.
Phong Long ngừng xướng, khẽ hỏi, “Ngươi sẽ làm?”
“Không đâu.” Hai chữ cực kì khí phách.
Y vừa hung hăng cắn răng đáp, vừa xoay người ôm lấy Phong Long, tay phải dừng lại trên ngực Tật Phong trước ngực Phong Long, điểm liên tục sáu phát, chạy thẳng về phía dưới chân núi.
Hắn biết Bạch Thiểu Tình hận ý ngập trời.
Hắn biết Bạch Thiểu Tình lúc nào cũng có thể cho hắn một chưởng ở ngay gáy mình.
Hắn biết chỉ cần mở miệng, sẽ có thể kích thích Bạch Thiểu Tình.
Nhưng hắn vẫn dám mở miệng, hơn nữa nói rất thoải mái. “Phía tây bắc, mùng mười.”
Hắn vừa mở miệng, Bạch Thiểu Tình dù còn đang bay, nhưng vãn cúi đầu, hung tợn trừng hắn một cái.
Phía tây bắc, mùng mười.
Mùng mười, chính là ngày sông Ngân dưới chân thác.
Bây giờ chạy đi, còn kịp?
Hoành Thiên Nghịch Nhật công được xưng là đệ nhất thiên hạ kỳ công, là có căn cứ.
Trước khi luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công, Bạch Thiểu Tình chưa từng nghĩ tới mình có thể chỉ trong vòng hai năm ngăn ngủn đã có được võ công cao cường đến thế. Mặc dù không sánh bằng Phong Long, nhưng trong chốn võ lâm đã sớm có đối thủ.
Tựa khi như xuống núi đụng phải tăng lữ tuần sơm, y chỉ cần búng một ngón tay, đối phương còn chưa thấy rõ mặt y, đã bị cơn gió mạnh hất văng.
Đệ tử Phái Xuân Dương giục ngựa trên đường lớn, khi đi qua sát bên người y, y chỉ cần dùng chân đá máy cục đá nhỏ trên đường, vài đệ tử nghe nói là môn sinh đắc ý nhất của chưởng môn phái Xuân Dương đã cùng nhau kêu “Ai nha” một tiếng, huyệt đạo bị phong bế, lập tức rơi xuống.
Bạch Thiểu Tình đương nhiên sẽ không vì khoe võ công mà đi đối phó với đệ tử phái Xuân Dương, y chỉ là vì thấy bọn họ cưỡi ngựa. Bạch Thiểu Tình thích tất cả ngựa đen, vậy mà trong số những con ngựa mà bọn họ cưỡi, lại có một con ngựa thần tuấn, đúng là loại toàn thân đen bóng làm người ta yêu thích.
Thân thể Phong Long nặng, Bạch Thiểu Tình chưa từng nghĩ tới Phong Long lại nặng như thế. Đương nhiên y cũng chưa hề có kinh nghiệm ôm một nam nhân liều mạnh chạy trốn. Nhưng y phải liều mạng chạy, bời vì dù là ai cũng không muốn rêu rao mình đang ôm một kẻ đáng chết chất nhất trong chốn võ lâm. Cho dù trên mặt Phong Long bây giờ đã bị y phủ lên một lớp mặt nạ da người, nhưng chỉ cần nhìn mặt hắn lâu một chút, kẻ thân thuộc với Phong Long cũng vẫn sẽ nhận ra hắn.
Bạch Thiểu Tình cứ thế liều mạng chạy đi.
Con ngựa cướp được nhanh chóng không chịu nổi sức tàn phá như vậy mà bất động; y đành phải xuống ngựa, tiếp tục chạy đi.
Lúc chạy đi, y thỉnh thoảng sẽ cúi đầu, hung tợn trừngPhong Long, giống như chuyện đầu tiên khi y tới được nơi cần tới, chính là môt bụng moi gan hắn.
Suốt hai ngày, ngay cả một giọt nước y cũng không cho người bị trọng thương là Phong Long uống; nhưng Phong Long tựa như không hề để ý, ít nhất hắn vẫn ngậm miệng, không tỏ vẻ có ý kiến gì.
Bạch Thiểu Tình cũng không tìm được nguyên nhân tại sao mình như nổi điên mà mang Phong Long chạy đi thế này —— Y căn bản không muốn dành thời gian để nghĩ về vấn đề này, Y chỉ là như nổi điên mà vận chân khí, làm cho cảnh vật hai bên đua nhau vụt qua.
Y biết, mỗi khi ở cùng Phong Long, chỉ có không ngừng làm mấy chuyện điên rồ thì mới có thể thống khoái hơn một chút.
Nếu ngừng lại không nghĩ nữa, cho dù chỉ một chút thôi, sẽ khiến người ta phải thống khổ vô cùng.
May mắn, Phong Long vẫn thức thời mà ngậm miệng.
Nhưng vào tối mùng chín, cách mùng mười chỉ còn một buổi tối, Phong Long rốt cục không còn thức thời được nữa.
Bờ môi của hắn đã khô khốc mà nứt ra vài đường máu. Thanh âm của hắn khàn khàn, cho nên hắn nói rất chậm rãi, “Cả đời ta tự phụ, không cần cầu người.” Phong Long nằm trong lồng ngực Bạch Thiểu Tình, thấp giọng nói, “Hôm nay, ta cầu ngươi một việc.”
Bạch Thiểu Tình vẫn còn bay rất nhanh, cả người y đều đang kêu gào mệt mỏi, chân khí của y nhiều lần không vận chuyển được, làm y gần như ngã sấp xuống. Mũi y hổn hển thở, nhưng y vẫn đang bay rát nhanh. Giống như ngoại trừ bay nhanh ra, y không còn tìm được việc khác để làm nữa.
Tiếng gióvù vù vụt qua tai, lúc này, y nghe thấy thanh âm trầm thấp của Phong Long.
“Thiểu Tình, dừng lại.”
Bạch Thiểu Tình vẫn đang vận công bay nhanh.
“Thiểu Tình, hôm nay đã là mùng chín, ngươi không kịp đâu.”
Đầu Bạch Thiểu Tình cúi thấp, ngón tay duỗi ra, Phong Long rốt cuộc không phát ra thanh âm được nữa.
Tiếng gió vẫn gào thét như trước, cước bộ chưa hề dừng.
Phong Long nhìn như còn nặng nề hơn bóng đem dày đặc, đứng trước mặt Bạch Thiểu Tình.
Hắn chưa bao giờ biết, ở dưới ánh trăng, tiểu Biên Bức nhi của hắn bay lượn lại đẹp đến vậy.
…
Khi Bạch Thiểu Tình tới Ngọc Chỉ Phong, sắc trời đã mờ mờ.
Sương mù dày đặc bao phủ phía cuối vách núi, tia nắng ban mai chưa hiện.
Tiếng thác ầm vang.
Y bước trên đỉnh núi, nhẹ nhàng liếc nhìn sắc trời, mang vẻ thất vọng, suy sụp ngã xuống.
Ba ngày ba đêm chạy gấp, chân khí đã hao hết.
Phong Long cũng ngã xuống theo y, lăn hai vòng trên đất, dừng lại bên đầu Bạch Thiểu Tình.
Mùng mười đã qua, sông Ngân dưới chân thác đã mất.
Qua nhiều canh giờ như vậy, á huyệt của Phong Long đã tự động giải. Hắn nằm trên mặt đất, nhẹ giọng nói, “Cuối tháng cũng có thể xem được mà.”
Bạch Thiểu Tình không có phản ứng.
Y không nghe được, y đã mệt đến mức hôn mê.
[1] Đương quy: một vị thuốc đông y, dùng rễ, tác dụng: Bổ máu, hoạt huyết và giảm đau. Làm ẩm ruột.
Thủy liên tâm: hay còn gọi là tim sen, tác dụng: chữa mất ngủ, cầm máu, hạ huyết áp…
Ngũ trảo đào: tên tiếng Việt: vú bò, ngải phún – tên khoa học: Ficus simplicissima. Vào đây để biết thêm chi tiết ^^
Đông trùng: cái này chắc ai cũng biết rồi nhỉ, vào wiki để biết thêm nhá.
Thục địa: là tên thuốc của rễ (củ) cây địa hoàng đã được chế biến. Tác dụng: tư âm, bổ thận, dưỡng huyết, làm đen râu tóc.
,
[2] Ngũ Bộ Xà Duyên (五步蛇延): không thấy thông tin về loài này, ta chỉ tìm được loài Ngũ Bộ xà, không biết có phải cùng nmột chi với loài rắn trong truyện này không.Ngũ bộ xà: tên khoa học: Deinagkistrodon acutus, tên tiếng việt: rắn lục mũi hếch, là một chi trong họ rắn lục, cực độc, gây rối loạn đông máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.