Biên Bức

Quyển 3 - Chương 24

Phong Lộng

20/01/2017

Khi Bạch Thiểu Tình tỉnh lại, trăng sáng đã treo trên đỉnh trời.

Nửa đêm, gió núi thanh lãnh.

Chân thác vẫn còn đó, hương nguyệt quế vẫn quẩn quanh, lúc ẩn lúc hiện, nơi trên tít ngọn Ngọc Chỉ Phong này càng giống tiên cảnh.

Y âm thầm dò xét nội tức, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sợ run hồi lâu, ngồi xuống xếp bằng điều tức, di chuyển hai tiểu chu thiên. Mở to mắt, quan sát bốn phía.

Bàn nhỏ bạch ngọc vẫn nghiêng đỏ dưới tàng cây, y đi qua, nâng lên, nhặt lên cả bình và chén rượu.

Chỉ có rượu ngon không thể nào hốt lại được, một bình Độc Túy Giang Hồ cuối cùng này, xem như là cúng cho Huyễn Nhiên Bất Túy Ông đã yên bình nằm dưới đất.

Nước dưới chân thác vẫn róc rách chảy, sóng lấp lánh sáng, càng lộ rõ vẻ tích mịch.

Bóng dáng Phong Long phóng khoáng trong đầu, mãi không rũ bỏ được.

Phong Long không nói sai.

Bạch Thiểu Tình ngày ấy không để ý hậu quả cậy mạnh chạy gấp đến Ngọc Chỉ Phong, làm cho nguyên khí tổn hao rất nhiều, có thể võ công của mình từ nay về sai không thể tiến thêm được nữa. Cũng không biết Phong Long dùng cái gì bí thuật ma môn gì, trước đó Bạch Thiểu Tình đã hao tổn hầu như không còn thực khí, giờ đây bỗng đan điền có luồng thực khí tinh khiết chậm rãi ngưng tụ.

Trách không được khi Bạch Thiểu Tình lần đầu tỉnh lại, phát hiện không thấy chút chân khí nào trong cơ thể. Y chỉ nghĩ rằng Phong Long dùng biện pháp của Tư Mã Phồn, mượn người cùng tu luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công để thải dương bổ dương.

Y đã nghĩ oan cho Phong Long.

Kẻ đứng đầu hắc bạch lưỡng đạo giang hồ, lại bị Bạch Thiểu Tình y nghi oan.

Bạch Thiểu Tình ngây ngốc nhìn chân thác một lúc, mới phát hiện chỉ có mình mình thưởng thức ngọn thác, không chút vui vẻ khoái trá, trong lòng chỉ còn nỗi ấm ức khó giải, nịn không được thét dài với ánh trăng.

Đỉnh núi trống trải, gió đêm lướt qua mặt, tiếng thét dài hùng hậu mà cách trở xa xôi, kinh động điểu thú trong núi gần đó, trong rừng xào xạc động tĩnh.

Bạch Thiểu Tình dừng lại, thở dài, “Thiên hạ to lớn, không ai có thể nhìn thấu hắn.” Trong lồng ngực chỉ còn khoảng không vắng vẻ, cảm giác ê ẩm khó nói thành lời, trôi nổi trong lòng trong dạ.

Y quay đầu lại, liếc chân thác dưới ánh trăng một lần, xoay người ngược gió xuống núi.

Dù sao không chỗ có thể đi, nhớ tới cặp đôi ngốc nghếch Tiểu Mạc, Hiểu Kiệt, Bạch Thiểu Tình theo bản năng hướng về phía Thiếu Lâm tự.

Dọc theo đường đi, Chính Nghĩa giáo và Phong Long vẫn đề tài lớn nhất, còn thêm cả nhóm Đồ Long, tên tuổi của Tam công tử Bạch gia, cũng thường được nhắc đến trong khách điếm tửu quán; vả lại cũng do người trong võ lâ từ trước đến nay luôn giỏi khoa trương.

“Các ngươi không nhìn thấy a, vị Bạch Tam công tử kia lúc nào cũng đội đại mạo trên đầu, đến khi lộ mặt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.”

“Hắc hắc,” Người nói chuyện hạ giọng, thần bí nói, “Câu này đừng truyền ra ngoài nha. Khi đó, ta thấy Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm tự cũng ngơ ngẩn, trừng mắt to nhìn Bạch Tam công tử. Hà lão đại ta cũng coi như đã bước chân vào giang hồ được vài chục năm, không ngờ thiên hạ lại có nam nhân đẹp được đến vậy.”

“Nam nhân chỉ nói đến đẹp, chắc chắn là loại ẻo lả.”

Người nói chuyện giận dữ quát một tiếng, “Đó là vẻ đẹp uy phong, làm lòng người phải tê dại, giống như thần tiên sống ấy. Chậc chậc…” Chậc nửa ngày, cau mày nói, “Văn chương trong bụng lão tử không có nhiều, thật không biết nên nói thế nào với các ngươi. Ai, dù sao là các ngươi cũng không có phúc khí, về sau tận mắt thấy là hiểu ngay.”

Bạch Thiểu Tình âm thầm hừ lạnh một tiếng, tựa như lớp hắc sa trên mũ cúi thấp hơn một chút.

Y không muốn nghe ngoại nhân nói về chính mình, ngay cả khách điếm cũng không dám vào. Công lực của y đã khôi phục, tựa hồ càng hơn ngày xưa, không sợ gặp dã thú hay cả đạo chích, ban đêm tùy thời đều có thể ngủ ngay ở bãi đất hoang ngoài thành hoặc trong rừng cây, bên người lúc nào cũng kè kè theo bầu rượu nhạt, mấy cái bánh mỳ, đói lúc nào là ăn lúc đó.

Bớt đi tiếng huyên náo của người trong võ lâm, bên tai thanh tĩnh rất nhiều.

***Không bao nhiêu ngày sau, đã đến chân núi Thiếu Lâm.

Qua cánh cửa vào núi, lố nhố bóng người từ xa, rất nhiều người chen chúc ngoài Thiếu Lâm tự.

“Mẹ nó ngốc lư (con lừa ngu ngốc – một kiểu mắng) này, lão tử ngàn dặm xa xôi đến đây vì võ lâm góp sức, các ngươi không hoan nghênh thì thôi, lại còn dám đóng cửa không cho vào.” Đại hán Sơn Đông vỗ đại quan đao bên hông, trợn mắt. “Ngươi khinh thường đại quan đao Sơn Đông của lão tử phải không?”

Không ít người cũng bị bế môn canh (đóng cửa không tiếp khách) như hắn, sớm tức giận đầy bụng, đều ồn ào, “Đúng rồi! Mở cửa, không mở cửa ra, gia gia ta đá bay cửa bây giờ!”

Trong đám người, một phụ nhân thong dong nói, “Lưu đại ca có chuyện gì cứ hảo hảo nói, vị tiểu sư phụ này cũng là phụng lệnh làm việc, hiện giờ đồng đạo võ lâm đều vì tiêu diệt tà giáo mà xuất lực, nếu chưa gì nội bộ đã lục đục, chẳng phải để cho Phong Long cười đến rụng răng đó sao?” Nàng mi thanh mục tú, cử chỉ ôn nhu, nếu không phải bên hông có quấn nhuyễn tiên ngũ thải (roi mềm nhiều màu), quả thực không thể nhận ra nàng là nhân sĩ giang hồ.

Lưu Đại Quan Đao cao lớn thô kệch, lại sợ nhất nữ nhân ôn nhu, bị nàng nói thế, nhất thời đỏ mặt lên, hắc hắc nói, “Liễu muội mội nói phải, lão tử cũng không thể để quy tôn (con cháu nhà rùa – một câu chửi) Phong gia nấp nơi bí mật gần đây chê cười được. Ai, tiểu ngốc lư, ngươi nói xem nào, sao lại không mở cửa cho chúng ta vào chứ hả?”

Liễu Tích Nhược dời về phía trước, thi lễ của tăng lữ trông coi ngoài cửa Thiếu Lâm, ôn nhu hỏi, “Tiểu sư phụ, chúng ta đều nhận được tin tức, từ đàng xa tới đây. Chính Nghĩa giáo làm hại nhiều năm, giang hồ vốn là một nhà, trừ ác đều là trách nhiệm của mỗi người, có đúng không?”

Nàng nói chuyện có lễ, tăng lữ Thiếu Lâm cũng chắp tay, cung kính nói, “Liễu thí chủ nói đúng, đối với các vị võ lâm chính nghĩa không quản đường xa đến đây, Thiếu Lâm cực kì cảm kích. Nhưng chủ trì có lệnh, hiện tại bất luận người nào cũng không thể tiến vào Thiếu Lâm.”

Liễu Tích Nhược sửng sốt, nhíu mi nói, “Đây là vì sao?”

Tăng lữ rũ mắt, “Chủ trì có lệnh, tiểu tăng không dám làm trái.”

Liễu Tích Nhược lại hỏi vài lần, tăng nhân Thiếu Lâm kia chỉ lắc đầu không đáp, mọi người lại không kiềm chế được, la hét ầm .

“Này, Liễu cô nương người ta hảo hảo nói chuyện với ngươi, sao ngươi không chịu hiểu hả?”

“Ngươi canh cổn thì thoải mái rồi, nhọc công chúng ta chạy tới đây.”

“Nhóm Đồ Long thì giỏi lắm sao? Chúng ta đi, gia gia cũng đi diệt long đây!”

“Được, còn chưa tìm được Phong Long mà bên này đã ghét bỏ người một nhà thế này. Vài ngày trước, đại môn phái Võ Đang Nga Mi đến đây, Thiếu Lâm tự còn phái người xuống núi đón mà!”

Khi đang tranh cãi không ngừng, đại môn kẽo kẹt! một tiếng, cửa mở, lộ ra khuôn mặt uy nghiêm.

Chưởng môn Thiên Cực đạo nhân phái Võ Đang cực dẫn chúng đệ tử đứng ngay trên bậc thang, nhìn mọi người xung quanh một vòng.

Vốn đang ồn ào chửi bới, bị ánh mắt lạnh lùng kia đảo qua, thanh âm dần hạ thấp rồi tắt hẳn.

Tăng nhân trông cửa đã cuống cuồng lo lắng từ lâu, thấy Thiên Cực ra mặt, thở phào một hơi, vội vàng vô thanh vô tức lùi ra sau.

“Các vị đồng đạo võ lâm xin hãy bình tĩnh, chớ nóng nảy.” Thanh âm của Thiên Cực trầm thấp, nói rất chậm, làm cho mọi người có thể nghe rõ lời ông. “Thiếu Lâm tự là thắng địa phật gia, không nên lớn tiếng ồn ào. Duệ Trí đại sư lấy bình đẳng chi tâm đãi thế (cách đối xử bình đẳng), hiện tại không cho các vị tiến vào Thiếu Lâm tự, thật sự có nguyên nhân. Thỉnh các vị xuống núi trước, hoặc ở tạm trong khách điếm, hoặc cứ về nhà trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ lại mời mọi người đến tham gia đại sự.”

Ông là nhân vật thái sơn bắc đẩu (người có địa vị cao) của võ lâm, lời nói ra quả nhiên khác biệt.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ, cùng liếc nhau, thầm nghĩ: chẳng lẽ trong Thiếu Lâm tự lại xảy ra đại sự gì? Cơn giận đã bay mất bảy, tám phần.

Lưu Đại Quan Đao* vốn là người trực tính, lớn tiếng nói, “Thiên Cực chưởng môn tự mình ra đây giải thích, chính là coi trọng Đại Quan Đao Sơn Đông ta đây. Không thể vào Thiếu Lâm tự nữa, vậy thì khỏi vào! Nhưng Đại lão ta ở xa tới đây một chuyến, nói gì thì nói, cũng phải xuất lực được chút ít. Có thể dùng ta vào việc gì, xin đạo trưởng cứ việc phân phó.”

(đại quan đao ở trên là một loại đao, ở đây người này họ Lưu, dùng đại quan đao làm vũ khí, cho nên coi như Lưu Đại Quan Đao là cách gọi luôn, giống như kiểu biệt danh ấy. Sau này tác giả cũng dùng cách này để gọi ông ý, cho nên đừng thắc mắc sao ta lại viết hoa nhé ^^)

Thiên Cực vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên lông mày nhướng lên như nhớ tới cái gì đó, nói với Lưu Đại Quan Đao, “Thỉnh đợi một lát.”

Xoay người vào đại môn, như đi tìm người nào thương lượng, chỉ chốc lát sau lại ra ở cửa, nói, “Có một việc, không biết các vị bằng hữu có thể hỗ trợ hay không?”

“Cái gì mà có chịu hay không? Đạo trưởng cứ nói thẳng.”

“Đạo trưởng mời nói.”

Thiên Cực nói, “Lão đạo muốn thỉnh các vị bằng hữu hỗ trợ, tìm một người.”

“Ai?”

“Người trong bức họa này.” Thiên Cực chỉ tay ra sau, hai gã đệ tử tiến lên trước, mở họa quyển trong tay ra.

Người trong bức họa mặc bạch sam, tuấn mỹ tiêu sái, bên môi mang nụ cười nhàn nhạt. Hoa công vẽ rất tốt, trông rất sống động, khi ánh mắt mọi người vừa tiếp xúc với bức tranh kia, cũng không kìm được kinh ngạc phải thầm than một tiếng.

Thiên Cực nói, “Đây là Tam công tử Bạch gia.”

Lưu Đại Quan Đao hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói, “Thì ra cái tên Hà lão đại kia nói thật, quả nhiên rất đẹp.”

Liễu Tích Nhược nói, “Không phải nghe nói Bạch Tam công tử dã ở trong Thiếu Lâm tự sao? Tại sao lại muốn tìm y? Chẳng lẽ y đã mất tích?”

Thiên Cực không chút giấu diếm, gật đầu nói, “Không sai, công tử ấy đã mất tích.”

Mọi người ngạc nhiên.

Lưu Đại Quan Đao tuy thô lỗ nhưng cũng khá tinh tế chằm chằm nhìn họa quyển hồi lâu, hỏi Thiên Cực, “Có chuyện ta muốn hỏi rõ ràng trước, đạo trưởng muốn chúng ta tìm người? Hay là muốn chúng ta bắt y? Hay là y đã làm chuyện ác gì ở Thiếu Lâm tự?”

Thiên Cực lộ ra vẻ do dự, hồi lâu mới lắc đầu nói, “Không biết.”

“Không biết? Có ý gì?”

Thiên Cực cười khổ, “Không biết nghĩa là, ý trên mặt chữ.”

Lưu Đại Quan Đao còn muốn hỏi lại, Liễu Tích Nhược đã ngắt lời, “Đạo trưởng đã không tiện nói, chúng ta cũng không hỏi nữa. Chuyện tìm người, vùng Chiết Đông ta có cách, ta lập tức xuống núi nói cho tỷ tỷ ta biết chuyện này. Nếu Bạch Tam công tử có xuất hiện ở Chiết Đông, ít ngày nữa sẽ có tin tức.”

“Sơn Đông Sơn Tây, ta là địa đầu xà (aka ông trùm >”<) ở đó, bên đó ta sẽ phát tin tức đi tìm.”

“Tại hạ ở vùng Hồ Nam, cũng có mấy người bằng hữu…”

Trong lúc ồn ào nhốn nháo, một người vẹt đám người đi ra, lạnh lùng nói, “Các ngươi muốn tìm Bạch Thiểu Tình?”

Thiên Cực thấy hắn hỏi quá sức kì lạ, liếc hắn đáng giá một lần, gật đầu nói, “Không sai.”

“Tìm gấp?”

“Ngươi biết y ở đâu?”

“Đương nhiên biết.”

Sắc mặt Thiên Cực đột nhiên thay đổi, thân hình vừa động đã lập tức lướt đến trước mặt người nọ. “Nói mau, y ở đâu?” Chặn tay lên bả vai hắn.

Đó vốn là động tác theo bản năng dưới tình thế cấp bách, không hề có ác ý, nhưng bàn tay vừa đụng đến vai người nọ, hắn đã hơi nghiêng người tránh khỏi. Thiên Cực ngạc nhiên, lập tức nhớ tới người nọ có thể không muốn quá mức thân cận với người khác, cũng không thèm để ý, lập tức rút tay về. Cứ như vậy, thân hình bị ngăn trở, động tác chậm lại.

Người nọ nghiêng người, bả vai thẳng tưng, không biết làm thế nào mà cổ tay vừa lật, hai ngón tay đã bắt được mạch môn trên tay phải Thiên Cực. Động tác liên tiếp này như đã luyện tập qua trăm ngàn lần, hành tác liền mạch lưu loát, không hề tạm dừng, ngay cả Thiên Cực cũng không tránh kịp.

Người trong võ lâm tối kỵ mạch môn bị khống chế, Thiên Cực kinh hãi, đề khí lui về phía sau, nhưng cảm giác đau đớn đã truyền từ cổ tay ra khắp người. Chỉ trong nháy mắt, năm ngón tay nặng nề chụp thẳng lên đỉnh đầu. Sự tình phát sinh quá nhanh, môn nhân đệ tử xung quanh, giang hồ đồng đạo tuy nhiều, nhưng đều bị hành động không thể tưởng tượng đó là, cho chấn kinh, không ai kịp phản ứng.



Mạch môn của Thiên Cực đã bị khống chế, sao có thể tự bảo vệ mình? Thấy chưởng phong đã gàn kề ngay mặt, thầm hận một tiếng: tà giáo lại dám càn rỡ như thế! Nhắm mắt lại.

Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ dễ nghe, “Đê tiện.”

Một đạo chưởng phong khác ập đến, người tới đúng là nói trước chưởng sau, thế mà chưởng phong lại còn đến trước đã tiếng nói. Chưởng của hai người giao nhưng, một tiếng hừ yểu điệu vang lên, Thiên Cực bỗng nhiên thấy thân thể nhệ hẫng, bị người kéo lại cả nửa vòng, mạch môn đã rơi vào tay người khá. Cách đó không xa truyền đến vài tiếng quyền cước giao tranh, Thiên Cực ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy bóng dáng kẻ đánh lén kia đã lẩn vào rừng cây, biến mất. Vài vị võ lâm đại hán té ngã lung tung dưới đất, hiển nhiên là do ngăn kẻ kia được, bị đánh lại đến bị thương.

“Chưởng môn!”

“Chưởng môn sư phụ!”

Rung động qua đi, đệ tử bên cạnh cuối cùng có thể chỉ huy được tay chân của mình, nhao nhao lên bảo vệ bên cạnh Thiên Cực.

Bạch Thiểu Tình nới lỏng mạch môn của Thiên Cực, thối lui vài bước.

“Bạch Tam công tử?” Thiên Cực mở to mắt nhìn Bạch Thiểu Tình, như là thấy quỷ.

Mọi người xung quanh cũng đã kịp phản ứng, thấy sự tình phát triển ngoài dự kiến, cảm thấy cực kì hứng thú, cùng xông tới.

“Hắc, đây là Bạch Tam công tử.”

“Con bà nó, tiểu tử kia dám dùng độc.”

“Người kia là ai thế? Thật là lợi hại.”

Bạch Thiểu Tình đang cùng Thiên Cực nói chuyện, không thèm để ý đến tiếng la hét ầm ĩ bên người, xoay dầu, mỉm cười nói với Liễu Tích Nhược, “Đó là một trong hai hộ pháp bên cạnh Phong Long – Thủy Vân Nhi. Nàng giỏi về đánh lén, lại không đã lén học được tuyệt kỹ Mạch Nhiên Hồi Thủ của Từ gia từ đâu, đừng nói đạo trưởng, cho dù là Phong Long ở đây, chỉ sợ cũng không thể tránh được chiêu này của nàng ta.”

Liễu Tích Nhược bị y liếc nhìn một cái, hai má ửng đỏ, không dám mở miệng nói gì.

Lưu Đại Quan Đao ngạc nhiên nói, “Hóa ra là một ả môn nương (đàn bà)?”

“Võ công thật cao.”

“Thuật dịch dung thật là lợi hại.”

“Tay lật lại như thế, lại có thể khống chế…” Kẻ nói chuyện đều bị đệ tử Võ Đang hung hăng trừng, cười ha ha, nuốt luôn mấy từ “mạch môn của Thiên Cực đạo trưởng” vào bụng.

Bạch Thiểu Tình chuyển tầm mắt đến chỗ Thiên Cực, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Thiếu Lâm tự đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Cực ngạc nhiên, “Ngươi không biết?”

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Sao ta biết được?”

“Đi vào nói sau,” Thiên Cực hiển nhiên có việc không muốn để mọi người biết, dẫn đầu vào trong cửa.

Bạch Thiểu Tình nhíu mi, cũng theo vào.

Đại môn nặng nề mở ra một khe nhỏ, rồi lại lập tức khép chặt, vô số người chờ ở ngoài lại bị từ chối khéo, đứng ở ngoài không vào được.

***Bạch Thiểu Tình theo Thiên Cực vào Thiếu Lâm tự, đi thẳng hướng đến chính giữa đại điện.

Vốn có ít nhiều người trong võ lâm cũng đã tụ tập ở trong này, thấy Bạch Thiểu Tình đi theo sau Thiên Cực tới đây, không ít người bỗng nhiên bật dậy từ chỗ ngồi, mặt mày như thấy quỷ.

Thiên Cực đi rất nhanh, tưởng như chân không chạm đất. Bạch Thiểu Tình đi theo ông, giống như hai cái bóng di động lướt qua đại điện, tiens vào hành lang do tăng lữ canh gác phía sau, bảy xoay tám chuyển, dừng lại trước cửa một sương phòng.

Thiên Cực dừng ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ cực kì phức tạp.

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Ngài không định đi vào sao?”

Thiên Cực thở dài, “Ta thật không biết có nên cho ngươi vào không.”

Tuy mặt ông có vẻ do dự, nhưng cước bộ lại không chút do dự sải bước vào.

Ông vào như vậy, Bạch Thiểu Tình không thể không vào.

Tiến vào cửa phòng, đã nhận ra mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.

Bạch Thiểu Tình cũng học theo bộ dáng Thiên Cực, thở dài, “Quả nhiên là không nên đi vào.”

Vừa nói, vừa từ từ bước đi, đi đến nơi còn tản ra mùi hương tro đặc thù, có lẽ không lâu trước đây, trên chỗ này còn thờ phụng tượng phật và lư hương, thậm chí còn có hoa quả cúng phật mới mẻ.

Nhưng hiện tại, trên đó chỉ đặt một thứ.

Thật dài, cứng ngắc, bị một miếng vải trắng hoàn toàn bao lấy.

Cho dù không phải là người lăn lộn trong giang hồ, cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đó là một cỗ thi thể.

Mùi máu tươi đã rất nhạt, tựa như tất cả đều từ trong cái xác kia tràn ra, phiêu tán trong không trung.

Thiên Cực hỏi, “Ngươi không mở ra xem thử?”

Bạch Thiểu Tình đứng trước cỗ thi thể kia, chắp hai tay thi lễ, trầm giọng nói, “Trong võ lâm, người được kính trọng không nhiều lắm, trong đó có một người, chính là Duệ Trí đại sư.”

Thiên Cực gật đầu, “Đúng vậy, ông ấy là người không có tư tâm. Trong chốn võ lâm, người không có tư tâm, thật sự là quá ít.” Ông nhìn thi thể dưới lớp vải trắng, lại hỏi một câu, “Ngươi không mở ra xem thử?”

Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên nở nụ cười chua xót, “Không cần nhìn.”

Y quay đầu lại, quét qua chỗ chân Thiên Cực, lại liếc qua bàn tay đang âm thầm ngưng khí vận công, giống như không hề để tất cả những gì Thiên Cực uy hiếp vào mắt, hỏi “Có phải ngài muốn hỏi, kiếm của ta ở đâu?”

“Đúng vậy.” Thiên Cực hỏi “Kiếm của ngươi ở đâu?”

Bạch Thiểu Tình nói, “Rớt.”

“Rớt?” Thiên Cực lạnh lùng nói, “Thật là trung hợp, bần đạo vừa lúc nhặt được. Kiếm của Bạch Tam công tử, vừa lúc rớt trúng ngực Duệ Trí đại sư.”

Bả vai Bạch Thiểu Tình run run, bỗng nhiên ha hả cười rộ lên.

Thiên Cực ngạc nhiên, cả giận nói, “Ngươi cười cái gì?”

Bạch Thiểu Tình đành phải cười khổ, xoay người lại, “Thấy một vụ vu oan ấu trĩ thế này, ngoại trừ cười khổ, ta còn có thể làm gì?”

Ánh mắt Thiên Cực đạo trưởng vẫn sắc bén, “Ngươi nói kiếm của ngươi rớt?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi nói ngươi không giết Duệ Trí đại sư?”

“Đương nhiên.”

Thiên Cực theo dõi y, “Vậy vì sao trong lúc làm người ta hoài nghi nhất, ngươi lại bất cáo nhi biệt (đi không từ biệt)?”

Bạch Thiểu Tình bình tĩnh trả lời, “Bởi vì ta thấy một bóng người khả nghi, nghi ngờ đó là Phong Long, cho nên một đường đuổi theo.”

“Vậy Phong Long đâu?”

“Truy đã thất lạc.”

Thiên Cực hừ lạnh một tiếng, “Duệ Trí đại sư chết trong dược phòng điều chế giải dược Lâm Ly, trên ngực còn cắm kiếm của ngươi, và vừa đúng lúc đó, ngươi lại phát hiện tung tích của Phong Long, truy xuống núi, lời nói vớ vẩn như vậy, ngươi nghĩ là ta sẽ tin?”

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Ngài không tin?”

Thiên Cực nhìn sâu vào y, giống như muốn nhìn thấu cả linh hồn Bạch Thiểu Tình, hảo hảo khảo vấn, nhưng cuối cùng, từ miệng ông lại bật ra ba chữ, “Ta tin ngươi.”

“Ngài tin tưởng?” Bạch Thiểu Tình kinh ngạc.

Thiên Cực lạnh nhạt nói, “Ta đương nhiên tin tưởng.”

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Vì sao ngài lại tin ta? Bởi vì vừa nãy ta cứu ngài một mạng?”

“Không phải.”

“Bởi vì vừa nãy ngài âm thầm vận khí, mà ta không chút đề phòng?”

“Không phải.”

Bạch Thiểu Tình rốt cục nhịn không được nhíu mi, “Vậy rốt cuộc là vì sao?”

“Bởi vì trước khi Duệ Trí đại sư chết đã nói với bần đạo. Ông ấy nói,” Thiên Cực nhìn thi thể cứng ngắc trên bàn, nói rõ ràng từng chữ, “Nếu trong nhóm Đồ Long có một bộ phận bị chia cắt, sự nghiệp tiêu diệt Chính Nghĩa giáo, sẽ vĩnh viễn không có khả năng thành công.”

Bạch Thiểu Tình gật đầu, “Phân hóa từ trong nội bộ, vốn là quỷ kế sở trường của Chính Nghĩa giáo.”

“Cho nên, dù chuyện gì xảy ra, nhóm Đồ Long không thể hoài nghi lẫn nhau.” Thiên Cực chính khí nghiêm nghị.

Bạch Thiểu Tình nói, “Lời đồn chỉ dừng lại ở bậc trí giả (người có trí tuệ), cho dù ngài có tin ta, vậy thì cũng có ích lợi gì?”

“Rất hữu dụng.” Thiên Cực nói, “Thi thể của Duệ Trí đại sư, ta là người đầu tiên phát hiện.”

Bạch Thiểu Tình từ từ nói, “Vậy kiếm của ta cũng là do ngài phát hiện đầu tiên?”

“Không sai.”

Bạch Thiểu Tình tuy đã đoán được, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng, “Ngài đã nhổ kiếm của ta xuống?”

Thiên Cực trầm mặc một lát, gật đầu nói, “Không sai.” Ông trầm giọng nói, “Hy vọng bần đạo không làm sai.”

Nhưng Bạch Thiểu Tình lại lắc đầu, “Không đúng.”



“Không đúng?” Thiên Cực trừng mắt, đôi mắt sáng ngời hữu thần. “Không đúng chỗ nào?”

Bạch Thiểu Tình nói, “Ngài giấu hung khí như vậy, chẳng lẽ không có người nào phát giác? Cho dù đồng đạo võ lâm bên ngoài bị ngài giấu được, vậy còn Phương Mục Sinh, Tư Mã Phồn chẳng lẽ cũng có thể lừa được sao? Hay là bọn họ cũng đều đồng ý với nhận định của ngài?”

Câu hỏi này của y, khiến Thiên Cực lập tức ngậm chặt miệng.

Lần này, đến phiên Bạch Thiểu Tình âm thầm vận công. Y nhìn chằm chằm vào Thiên Cực, đôi mắt ung dung bình tĩnh, như muốn nhìn thấu tâm can Thiên Cực, hảo hảo khảo vấn.

Thiên Cực ngậm miệng suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lại hít một tiếng, “Ta còn cho rằng ngươi đã biết!”

“Cho rằng ta biết cái gì?”

“Lúc ngươi mất tích, Phương chưởng môn cùng Tư Mã công tử cũng đều không thấy.”

“Cũng không thấy?” Hai mắt Bạch Thiểu Tình mở to.

“Năm người thuộc nhóm Đồ Long, vừa chết vừa mất tích đã ba người.” Trên khuôn mặt gầy gò của Thiên Cực, hiện lên nụ cười khổ, “Bây giờ thì công tử đã hiểu, vì sao bần đạo phải đóng cửa Thiếu Lâm tự rồi chứ?”

Vào lúc mấu chốt để tiêu diệt Chính Nghĩa giáo, tin tức kinh người như vậy mà truyền ra, chắc chắn không phải chuyện đùa.

“Rốt cuộc ta đã hiểu được,” Bạch Thiểu Tình lẩm bẩm nói, “Cái gì gọi là giang hồ.”

Thiên Cực hỏi, “Bây giờ công tử đã biết, định làm thế nào?”

“Ngủ một giấc trước đã.”

“Ngủ?”

Bạch Thiểu Tình hít sâu một hơi, “Ta mệt mỏi.”

Thiên Cực còn muốn nói cái gì đó, nhưng ông lại nhịn được, chỉ chầm rãi gật đầu, “Sương phòng của công tử vẫn còn giữ lại đó.”

Ông xoay người, dẫn đường ra ngoài.

***Bước đến sương phòng, cũng không đi theo đường cũ, mà là đi theo con đường nhỏ hẻo lánh ở phía sau. Bạch Thiểu Tình đi theo phía sau ông, âm thầm suy tính.

Chẳng lẽ lại là Phong Long xuống tay? Nhưng khi đó hắn ở cùng với ta, sao có thể ở đây được?

Còn Phương Mục Sinh, Tư Mã Phồn ở đâu?

Duệ Trí chết trong dược phòng ngao giải dược, chẳng lẽ có kẻ nào đó định ra tay với giải dược, rồi bị Duệ Trí phát hiện?

Thiếu Lâm tự có rất nhiều cao thủ, chỉ cần thoáng có đánh nhau là lập tức dẫn người ngoài tới ngay; tên thích khách này muốn cho Duệ Trí in lặng đi gặp Như Lai phật tổ, võ công chẳng những phải rất cao cường, hơn nữa còn phải làm cho Duệ Trí không hề phòng bị.

Chưa tới sương phòng của Bạch Thiểu Tình, Thiên Cực đi trước lại bỗng nhiên dừng lại.

Chẳng những dừng lại, hơn nữa chậm rãi xoay người lại, nhìn Bạch Thiểu Tình.

Ánh mắt Bạch Thiểu Tình lấp lánh sáng, chằm chằm nhìn Thiên Cực.

Thiên Cực nói, “Ta thật cao hứng.”

“Cao hứng cái gì?”

Thiên Cực nói, “Ngươi không hề động thủ.” Ông bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt lãnh liệt bỗng có thần thái ấm áp thoải mái hơn khi nãy.

Bạch y của Bạch Thiểu Tình bị gió lùa lật lên một góc. “Vì sao ta phải động thủ?”

“Nếu công tử là kẻ đã sát hại Duệ Trí đại sư, chắc chắn sẽ nhân cơ hội tuyệt hảo nhày động thủ, Nhóm Đồ Long hiện tại chỉ còn ta công tử, mà lại chỉ có ta mới biết kiếm của công tử cắm trên người đại sư.” Thiên Cực nói, “Vả lại, vừa nãy công tử đã cứu ta trước mặt rất nhiều người, không có ai dám hoài nghi công tử cả.”

Bạch Thiểu Tình nói, “Ngài cố ý đi trước, chính là vì thử ta? Nếu ta động thủ, chẳng phải ngài chết chắc rồi sao?”

“Sao thế được!” Thiên Cực vui sướng cười cười, kêu, “Sư đệ!”

Phía sau Bạch Thiểu Tình có một trận gió lướt tới, Địa Cực xẹt qua bên cạnh Bạch Thiểu Tình, xoay người lại, cùng Thiên Cực sóng vai đứng chung một chỗ.

Bạch Thiểu Tình chắp tay nói, “Địa Cực trưởng lão đã tỉnh, thật đáng mừng.”

“Đa tạ giải dược của Bạch Tam công tử.” Địa Cực ngượng ngùng chắp tay, “Thỉnh Bạch Tam công tử tha thứ, vì chứng minh công tử trong sạch, bần đạo vẫn âm thầm đi theo sau công tử và sư huynh.”

Theo sau người, đương nhiên là đề phòng Bạch Thiểu Tình động thủ thì sẽ bất ngờ tập kích.

Địa Cực đã gần bốn mươi, thẳng thắn xấu hổ như vậy, lại có vẻ đáng yêu đến bất ngờ.

“Hai vị đạo trưởng thật sự tin tưởng Thiểu Tình trong sạch?”

“Đương nhiên.”

Bạch Thiểu Tình lại hít sâu một tiếng, giống như đã ra quyết định. “Hai vị đạo trưởng chân thành với Thiểu Tình như thế, vậy Thiểu Tình không thể nói nói hết những điều ta đã biết.”

Thiên Cực cùng Địa Cực ngạc nhiên, hai sư huynh đệ nhìn nhau, đồng thanh hỏi, “Công tử biết cái gì?”

Bạch Thiểu Tình cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh một vòng, vừa bước về trước, vừa hạ giọng nói, “Kỳ thật Phương Mục Sinh chưởng môn cùng Tư Mã Phồn Tư Mã công tử, bọn họ đều…”

Khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào đại huyệt trên ngực Địa Cực, một cỗ ám kình đột nhiên dũng mãnh đi vào.

Địa Cực kêu lên một tiếng đau đớn, mềm nhũn ngã xuống.

Thiên Cực chợt sinh biến, điên cuồng hét lên, “Sư…” Yết hầu mới vừa phát ra âm thanh, nôi lực đã nặng nề đánh úp ại, khiến cho lời muốn nói đều nuốt cả vào bụng. Ông vội vàng thối lui về sau, không kịp rút kiếm, song chưởng hất ra, dùng chưởng pháp của uy lực nhất của Võ Đang – Thanh Tùng Nhiễu Nhật.

Thấy một chưởng đã in lại trước ngực Bạch Thiểu Tình, nhưng lực chưởng lại như kiếm đâm vào bịch bông, bất tri bất giác bị hóa giải.

Thiên Cực kinh hãi, thầm nghĩ cứ cứu sư đệ trước quan trọng hơn, chân trái kéo dài qua, lại bị ngăn trở, vừa ngẩng đầu, Bạch Thiểu Tình đã đến bên người. Chỗ cổ tay bị nắm chặt, mệnh mạch đã rơi vào trong tay Bạch Thiểu Tình, ám kình đánh úp lại, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Vài lần giao thủ nhanh như thiểm điện, mệnh mạch của Thiên Cực bị tóm lấy, bị tập kích, toàn thân Thiên Cực vô lực mới bịch! một tiếng, té trên mặt đất.

Khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, hiện ra trước mắt Thiên Cực.

“Đạo trưởng không cần buồn bực, tuy khí lực chiêu Hoàng Hoàng Chung Nhật này không sánh được với chiêu Mạch Nhiên Hồi Thủ lẫy lừng của Từ gia, nhưng trong thiên hạ này không có mấy người có thể tránh được, huống chi Thiểu Tình lại là đánh lén.”

Ánh mắt Thiên Cực như như là kiếm thì đã sớm đâm Bạch Thiểu Tình được mười tám lỗ thủng.

“Thiểu Tình chẳng những là kẻ ác độc, hơn nữa còn là người làm việc rất chăt chẽ tỉ mỉ, không dụ được quân cờ do đạo trưởng an bài ra, sao có thể mạo hiểm xuống tay được?” Nụ cười của Bạch Thiểu Tình ấm áp như gió xuân tháng ba, ôn nhu phấn khởi, “Xin hỏi đạo trưởng, kiếm của ta, ngài giấu ở đâu?”

Thiên Cực lộ ra khuôn mặt trướng đỏ, hung hăng nhìn Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình kiên nhẫn đợi một lát, lại cười rộ lên, “Úc, thực xin lỗi, đã quên đạo trưởng nói không ra lời.” Kình đạo trong tay thoáng nới lỏng.

Mạch môn của Thiên Cực hơi chút buông lỏng, cuối cùng cũng có thể mở miệng nhấn rõ từng chữ, tức giận, “Ngươi… Ngươi …” Cả đời ông tuân thủ thanh quy, sư phụ rất ưng ý ông, môn hạ đệ tử người người kính trọng ông, hơn nữa ông toàn tâm luyện võ tu thân, không hề lây dính chút ô ngôn uế ngữ trong chốn võ lâm, hiện tại tức giận công tâm, đầy ngập phẫn hận, không ngờ không thể mắng được câu nào. Nhưng hận ý trong mắt đã đủ để nói lên tất cả.

“Kiếm ở đâu?” Bạch Thiểu Tình nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi đừng mơ tìm được.” Thiên Cực cực lực gào thét, chỉ trông mong có người nghe thấy. nhưng do chính ông đã chọn nơi đường nhỏ ngõ tắt u vắng tĩnh mịch này, mạch môn lại bị Bạch Thiểu Tình khống chế, cho dù dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn trầm thấp từ trong cổ họng. “Ta đã viết xong thư đặt ngay cạnh kiếm, nếu gặp phải bất trắc gì, đồng đạo võ lâm sẽ phát hiện hành động ác độc của ngươi.”

Bạch Thiểu Tình ha hả cười lớn.

Y vốn đã là một mỹ nhân, tiếng cười lại dễ nghe, nếu đổi lại là người ngoài, thấy thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

“Nếu không nói Đạo trưởng, Thiểu Tình chỉ có thể động thủ.” Y bất đắc dĩ chậc chậc hai tiếng, lại không đối phó Thiên Cực, nhẹ nhàng nhấc chân, nhắm ngay địa nói chân, nhắm ngay huyệt thái dương của Địa Cực đang nằm trên mặt đất.

“Ngươi… Ngươi…” Thiên Cực trợn mắt nhìn chằm chằm, mồ hôi xông ra đầy đầu.

“Chỉ cần một chút ám kình, chấn động, vỡ nát xương sọ của Địa Cực đạo trưởng, ông ta sẽ chết rất chậm rất chậm, rất đau rất đau.” Bạch Thiểu Tình hứng thú đánh giá bốn phía, “Nơi này thực thanh tĩnh, chắc chắn ngay cả tăng nhân Thiếu Lâm cũng ít khi qua nơi này.”

Bạch Thiểu Tình theo Phong Long, học không ít biện pháp bàng môn tà đạo. Chiêu y dùng để đánh lén Địa Cực đó, làm cho đại huyệt trên ngực Địa Cực làm cho kình đạo lan khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt, chẳng những không thể động đậy, ngay cả á huyệt cũng bị phong bế

Địa Cực thấy Bạch Thiểu Tình lợi dụng mình để uy hiếp chưởng môn sư huynh, mặc dù không thể nói, lại ác độc trừng trừng Bạch Thiểu Tình, hận không thể dùng ánh mắt hóa thành ngàn vạn lợi kiếm (kiếm sắc =..=), chặt kẻ đang cười đến sáng lạn trước mắt này thành trăm mảnh.

“Kiếm ở đâu?” Bạch Thiểu Tình kiên nhẫn hỏi lại, mũi chân đã chậm rãi vươn đến huyệt thái dương của Địa Cực.

Sắc mặt Thiên Cực đã chuyển từ xanh tím thành trắng bệch.

Đôi môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy, thật vất vả mới thốt ra mấy chữ, “Sư đệ, ta và đệ cùng đi, đừng bôi nhọ thanh danh Võ Đang.” Thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn, khó có thể nghe ra ông đang nói cái gì.

Bạch Thiểu Tình hừ lạnh một tiếng, vươn chân đá ra.

Thiên Cực nhắm chặt hai mắt, cả người kịch liệt rung động.

Lúc này ông mới biết, thế gian cũng có cảm giác làm người ta sống không bằng chết như thế, chỉ có thể âm thầm may mắn mình cũng khó thoát khỏi cái chết, chỉ cần chịu đau đớn xuyên tim này thôi.

Khi đang nhắm mắt chờ chết, cổ tay bỗng nhiên buông lỏng, không còn bị kiềm chế nữa, khí lực trong người cũng đã trở lại. Thiên Cực kinh ngạc, theo bản năng đề khí lùi ngay về sau hai bước, mở to mắt, thấy ngay mũi chân Bạch Thiểu Tình vẫn đặt trên huyệt thái dương của sư đệ, trái tim hư bị xé thành mấy mảnh, liều mạng nhào tới.

Ông còn chưa nhào tới, Địa Cực đã bật người dậy từ trên đất, tốc độ còn nhanh hơn cả khi ông mới té xuống. Vừa đứng bật dậy, Thiên Cực đã bổ nhào vào trước mặt ông, ông vội vàng đưa tay ngăn Thiên Cực lại, hét lên, “Sư huynh, ta không sao!”

Hai người sóng vai đứng, cùng nhau trừng trừng Bạch Thiểu Tình đã thoải mái đứng cạnh bên, sắc mặt vừa sợ lại vừa thấy kì lạ.

“Chỉ khi sống chết tới trước mắt, mới có thể tin tưởng một người.” Khóe miệng Bạch Thiểu Tình vẫn ẩn ẩn nụ cười, hiển nhiên, tâm tình của y cũng không tệ. “Biểu hiện vừa rồi của hai vị đạo trưởng, đã làm Thiểu Tình thực sự tin tưởng, hai người không phải kẻ trong Chính Nghĩa giáo.”

Hốc mắt Địa Cực như muốn trừng nứt ra. “Vừa nãy chỉ là diễn trò?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi làm như vậy, chỉ là vì muốn thử chúng ta có phải người trong Chính Nghĩa giáo hay không?”

Bạch Thiểu Tình buồn cười hỏi lại, “Chẳng lẽ còn có thể là vì điều gì khác?”

Y lười biếng ngáp một cái, tựa như vừa nãy chỉ là trò đùa nho nhỏ. “Thiểu Tình muốn về phòng nghỉ ngơi trước, thứ cho Thiểu Tình không thể phụng bồi. Kinh qua lần này, hai vị đạo trưởng hẳn đã tin rằng Thiểu Tình không có tâm tư giết người diệt khẩu rồi chứ?” Chắp tay vái chào, nhanh chóng đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook