Biên Bức

Quyển 3 - Chương 26

Phong Lộng

20/01/2017

Vạn người trên tiền điện đều rung động, gần như tất cả những người trong Thiếu Lâm tự đều tụ tập về đây.

Xác Phương Mục Sinh đã hư thối, bốc lên từng đợt mùi tanh thối, mộn hạ đệ tự đều quỳ bên cạnh, cúi đầu rơi lệ.

Thiên Cực cùng Địa Cực đứng trước xác Phương Mục Sinh, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày lưa thưa nhíu chặt.

Bên cạnh bọn họ là một chiếc ghế, phía trên ghế có một người đang ngồi, chính là Tư Mã Phồn.

Sắc mặt Tư Mã Phồn tái nhợt, tựa như trên người còn mang theo vết thương, vừa thấy Bạch Thiểu Tình, không ngờ lại mỉm cười tiếp chuyện, “Bạch Tam công tử.”

Bạch Thiểu Tình sải thêm mấy bước, mấy người bên cạnh chăm chú nhìn y, đều tự động dạt ra.

“Tư Mã công tử” Bạch Thiểu Tình đánh giá Tư Mã Phồn từ trên xuống dưới, lại cười nói, “Công tử đã trở lại?”

Tư Mã Phồn thở dài, “Ngươi đương nhiên là hy vọng ta vĩnh viễn không về nữa.”

Bạch Thiểu Tình lộ ra kinh ngạc bộ dáng, “Nga? Vì sao?”

“Bởi vì chỉ cần ta sống trở về, là có thể vạch trần bộ mặt thật của hung thủ đã sát hại Duệ Trí đại sư cùng Phương chưởng môn.”

Bạch Thiểu Tình hỏi, “Vậy là ai làm?”

Y nhẹ nhàng hỏi một câu này, toàn bộ mọi người trong đại điện như ngừng thở, chờ đợi Tư Mã Phồn trả lời. Mấy người Thiên Cực cùng Địa Cực, còn có Thông Trí đại sư c Giới Luật viện Thiếu Lâm tự, cũng nhìn chằm chằm vào Tư Mã Phồn.

Tư Mã Phồn mở miệng, chỉ nhả ra hai chữ, “Là ngươi.”

Trăm ngàn ánh mắt, hoặc nghi ngờ hoặc kinh sợ, hoặc phẫn nộ hoặc tiếc hận, phóng về phía Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình nhìn về Thiên cực, sắc mặt Thiên Cực đã cực kì khó coi.

Bạch Thiểu Tình cười hỏi, “Làm sao ngươi biết là ta?”

“Ta tận mắt thấy.” Tư Mã Phồn nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình, chém đinh chặt sắtnói, “Ta tận mắt đến ngươi giết chết Phương chưởng môn.”

Toàn bộ điện xôn xao.

Đám người bên cạnh Bạch Thiểu Tình vô thanh vô tức thối lui ba thước.

Các đệ tử đang rơi lệ canh giữ bên xác Phương Mục Sinh, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiểu Tình, nắm chặt tay.

Tiểu Mạc cúi đầu, nuốt hai ngụm nước miếng, nắm chặt tay Hiểu Kiệt, đứng sau Bạch Thiểu Tình.

“Ta dùng thanh danh trăm năm của Tư Mã gia ta trong chốn võ lâm mà thề, ta tận mắt thấy ngươi giết Phương chưởng môn.” Tư Mã Phồn trầm giọng nói.

Bạch Thiểu Tình nhưng không biết câu lên án đó quan trọng đến bao nhiêu, cười lạnh hỏi, “Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không lập tức hiện thân? Dến tận bây giờ mới mang theo xác Phương chưởng môn xuất hiện?”

Tiểu Mạc tuy bị Hiểu Kiệt liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo, vẫn nhịn không được kêu to lên, “Đúng! Nếu ngươi thấy tận mắt, đương nhiên phải lập tức cùng huynh ấy liều mạng, hoặc là về đây nói cho chúng ta biết, vì sao lại trốn tránh nhiều ngày như thế mới xuất hiện? Rõ ràng là trong lòng mình có quỷ! Rõ ràng là ngươi… Là ngươi…” Lá gan cậu tuy lớn, nhưng cũng biết sau lưng mình có phần lớn đồng đạo võ lâm ở đây, chuyện đề cập tới lại là đại sự trong tương lai, nói sai một chữ chính là vạn kiếp bất phục. Nói xong lời cuối cùng, huyệt thái dương đã thình thịch đập, đầu lưỡi thậm chí còn hơi cứng ngắc.

Hiểu Kiệt nắm lấy tay cậu, thanh thúy nói tiếp, “Rõ ràng ngươi mới là nội ứng của Chính Nghĩa giáo! Ngươi mới là hung thủ giết Duệ Trí đại sư cùng Phương chưởng môn! Thương thế trên người ngươi, nhất định là bị hai người bọn họ lưu lại!”

Tiểu Mạc vừa kích động vừa phấn chấn, nhìn Hiểu Kiệt liều mạng gật đầu, “Đúng! Đúng! Hiểu Kiệt, Hiểu Kiệt, ngươi thật sự là… Hắc, ngươi thật sự là cực…”

“Ngươi câm miệng cho ta.” Hiểu Kiệt hung hăng liếc cậu một cái, hạ giọng.

Bạch Thiểu Tình vẫn cười đến phong lưu tiêu sái như cũ, mở miệng nói, “Tư Mã công tử, ngươi nghi ta, ta cũng đang nghi ngờ ngươi.”

Ánh mắt mọi người đảo tới đảo lui giữa người Tư Mã Phồn và Bạch Thiểu Tình.

Hai người này đều là nhân vật trác tuyệt bất phàm trong võ lâm, sinh ra trong tứ đại gia tộc, một thân võ công xuất thần nhập hóa, lại đều là thành viên của nhóm Đồ Long, cho dù có đánh vỡ đầu, cũng rất khó tin rằng thế gia đệ tử thế này lại chịu làm nội ứng cho Chính Nghĩa giáo.

Nhưng hiện tại hai người đối chọi gay gắt, đều chỉ trích nhau là người của Chính Nghĩa giáo, để mọ người tận mắt chứng kiến.

Khóe miệng Tư Mã Phồn cong lên thành độ cung như mỉm cười, không nhìn Bạch Thiểu Tình, lại nhìn Thiên Cực đạo trưởng.”Thiên Cực đạo trưởng, Duệ Trí đại sư chết, ngài cho rằng ai mới là hung thủ?”

Hắn biết Thiên Cực là Duệ Trí là người đầu tiên chạy đến hiện trường, chắc chắc Thiên Cực biết trường kiếm trên ngực Duệ Trí thuộc về Bạch Thiểu Tình, cho nên mới muốn ông bày tỏ thái độ đầu tiên.

Nhưng hắn không hề biết rằng sau khi Bạch Thiểu Tình trở về đã dùng thủ đoạn, lấy được lòng tin của Thiên Cực.

Thiên Cực trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói, “Không có chứng cứ xác thực, không ai được nói người khác là hung thủ.”

Tư Mã Phồn sửng sốt, nhìn về phía Bạch Thiểu Tình không lộ vẻ gì là khiếp sợ, biết gay không ổn, lập tức liếc mọi người xung quanh một vòng, trầm giọng nói, “Vừa nãy Bạch công tử hỏi ta, nếu chính mắt thấy Phương chưởng môn bị y đôc thủ, vì sao không lập tức vạch trần y.”

Đây chính là nghi vấn trong lòng mỗi người, ai cũng chăm chú nhìn Tư Mã Phồn, chờ hắn nói ra đáp án.

Tư Mã Phồn chờ đến khi toàn bộ điện không còn âm thanh nào, mới chậm rãi thở một hơi, để mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của hắn. “Xưa nay Tư Mã Phồn biết Chính Nghĩa giáo âm hiểm độc ác, mà với tài ăn nói của Bạch Thiểu Tình công tử, nếu như không có chứng cứ xác thực, cho dù ta có ra mặt chỉ rõ, cũng sẽ có khả năng sẽ bị y cắn ngược lại một nhát. Bởi vậy khi ta phát hiện Bạch Thiểu Tình là nội ứng của Chính Nghĩa giáo, ta không hề động thủ, mà là lặng lẽ đi theo sau y.”

Giải thích này rất hợp tình hợp lý.

Tiểu Mạc nghe ngữ khí tự tin của hắn, trên trán toát mồ hôi lạnh, hầm hừ, “Có cái gì cứ việc nói thẳng, ta thấy ngươi thế nào cũng như đang vu oan hãm hại.”

Ánh mắt Tư Mã Phồn sắc bén, thản nhiên đảo qua Tiểu Mạc, lại thu lại ánh mắt, từ từ nói, “Khinh công của Bạch công tử rất cao, ta tân tân khổ khổ theo cả một buổi tối mới phát hiện y xuống núi là vì bàn bạc với một người khác. Ngữ khí người đó đối với Bạch công tử cực kì cung kính, gọi y là…” Hắn liếc nhìn Bạch Thiểu Tình, cười nói, “Biên Bức công tử.”

Mọi người ồ lên.

Mấy năm trước Biên Bức giết chóc vô số, trộm võ công các nhà, lầm mất mặt hầu hết các đại môn phái, hóa ra lại chính là Bạch Tam công tử ngọc thụ lâm phong, phong độ có thừa này sao?

Sắc mặt Tiểu Mạc trắng bệch, thân thúc thúc Ngọc Tiêu Tiêu Chính Ngôn vùng Thái Hồ của cậu, cũng là chết trong tay Biên Bức, cái gáy như bị cây búa đập một cái, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình chẵng những vẫn như cũ, còn hỏi ngược lại, “Ta thật thực muốn biết, Tư Mã huynh rốt cuộc tìm được chứng cứ xác thực gì để chứng minh ta là Biên Bức của Chính Nghĩa giáo?”

“Có người làm chứng.”

“Nga.” Bạch Thiểu Tình khẽ lên tiếng, nhìn như không để ý chút nào, nhưng lại âm thầm than.

Tư Mã Phồn cố ý đưa người tới đây, lại lập tức lột trần thân phận của y, có thể thấy đã sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Sau này, cho dù y có vạch tràn thân phận của Tư Mã Phồn, cũng sẽ bị coi là cắn ngược lại.

Đáng hận mình lại không cẩn thận như vậy, dễ dàng rơi vào bẫy của Tư Mã Phồn.

Hiện giờ toàn bộ đại điện đều là người trong võ lâm, một khi nhận định y là Biên Bức, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Bị giết thì thôi, chỉ sợ bị Tư Mã Phồn lại muốn bắt sống, lăng nhục y.

“Chính là kẻ đã bàn bạc với y. Tư Mã Phồn học nghệ không tinh, không dám vạch trần chân tướng trước khi cùng liều mạng với Biên Bức công tử, nhưng muốn bắt một phân đàn chủ của Chính Nghĩa giáo, vẫn là có thể.”

Hiểu Kiệt cười lạnh nói, “Ngươi tùy tiện tóm một kẻ ra dây, tưởng là có thể vu oan sao?” Nàng dù đang cười lạnh, nhưng thanh âm đã hơi run rẩy.

Tư Mã Phồn ôn hòa thoáng nhìn nàng, lại cười nói, “Người này, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện chộp tới vu oan.” Hắn vung tay lên, vài tên gia tráng hán đinh mặc phục sức của Tư Mã gia tiến lên phía trước, ném một cái bao to xuống đất, vừa mở ra, bên trong đã có cái đầu đen nhánh chui ra.

Huyệt đạo người này đã bị phong bế, mắt to mở trừng trừng, nhìn đám người xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Bạch Thiểu Tình, vẻ mặt khẽ biến.

Ở đây đều là người từng trải, lập tức biết ngay tên này quả thật quen biết Bạch Thiểu Tình.

Lúc này, đừng nói Thiên Cực, mà ngay cả sắc mặt Bạch Thiểu Tình cũng trở nên cực kì khó coi.

Tư Mã Phồn nói, “Sư Tử Hống của vị nhân huynh này, năm ngoái đã chấn vỡ tâm phế của Xuyên Vân Phong lão gia.”

“Sư Tử Hống?”

“Chẳng lẽ là…”

“Lôi Minh! Hắn là Sư Tử Hống Lôi Minh!” Một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi điên cuồng hét một tiếng, chui ra từ trong đám người, đôi mắt đỏ rực trừng trừng Lôi Minh đã bị phong bế huyệt đạo, dữ tợn cười nói, “Lôi Minh, ngươi cũng có hôm nay, tên độc cẩu của Chính Nghĩa giáo nhà ngươi, bồi thương hai mươi mạng nhà ta đây!”

Phi thân bổ nhào vào, một chưởng đánh trúng đỉnh đầu Lôi Minh.

Thân hình Tư Mã Phồn nhoáng lên một cái, một giây trước còn ngồi yên trên ghế, ngay giây sau đã đến trước mặt thanh niên, tay như đang giữ hoa nhẹ nhàng đảo qua, điểm luôn mấy đại huyệt của hắn, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất, lại thu người ngồi lại vào ghế.

Tất cả hành động đó, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Lúc mọi người còn đang bận khâm phục, Tư Mã Phồn lại bắt đầu từ từ nói chuyện, “Vị nhân huynh Lôi Minh này làm ác vô số, chính là đàn chủ phân đàn Giang Tây của Chính Nghĩa giáo Nếu người này đã đến liên lạc với Bạch Thiểu Tình, lại luôn mồm tôn xưng y là Biên Bức công tử. Vậy thì Biên Bức công tử kia không phải Bạch Thiểu Tình, còn có thể là ai được nữa?”

Sư Tử Hống Lôi Minh ác danh rành rành trên giang hồ, người người đều biết gã là người của Chính Nghĩa giáo. Người này ra làm chứng, còn có thể nói gì được nữa?

Ngàn vạn ánh mắt căm thù như lưỡi kiếm bắn về phía Bạch Thiểu Tình.

Ở phía sau y, đã có mười mấy cao thủ nhiệt huyết sục sôi, vô thanh vô tức di động cước bộ, lặng lẽ chắn trước cửa đại điện.

Bạch Thiểu Tình chuyển động đôi mắt đẹp, lạnh lùng quét qua xung quanh.

Tự phụ không thể chịu được Tư Mã Phồn làm nhục, vạn nhất không địch lại, lập tức tự đoạn kinh mạch.

Tiếc là phương pháp đối phó với Tư Mã Phồn mà Phong Long cố ý sai Thủy Nguyệt Nhi truyền cho y, không hề được dùng đến.

Dưới tình huống thế này, cần gì đến Tư Mã Phồn tự tay động thủ?

Cho dù y một chưởng giết Tư Mã Phồn, cũng không thoát khỏi tầng tầng lớp lớp cao thủ này.

Phong Long không biết đã ở phương nào, hắn tính hết mọi mấu chốt, nhưng chắc hẳn cũng không thể dự đoán được sự tình lại phát triển thế này. Tới lúc này rồi, ngay cả mười Thủy Nguyệt Nhi, Thủy Vân Nhi được sắp xếp vào cũng không thể bảo vệ tính mệnh Bạch Thiểu Tình y được.

Nhớ tới Phong Long, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, lại có gì đó như bi thiết, giống như hai dòng nước ấm lạnh giằng co nhau, dìm sâu cả lục phủ ngũ tạng.

Tới giờ phút này, Thiên Cực không thể không mở miệng. “Bạch công tử, xin hỏi công tử có giải thích gì về chuyện này không?”

Trải qua lần thử thách lúc trước, ông tuyệt đối không muốn hoài nghi Bạch Thiểu Tình, chỉ cần Bạch Thiểu Tình có thể giải thích, ông tình nguyện tin tưởng Bạch Thiểu Tình, cũng không nguyện tin tưởng Tư Mã Phồn.

Nhưng ông thất vọng rồi.

Bạch Thiểu Tình mím môi, chỉ lạnh lùng nhìn Tư Mã Phồn.

Tư Mã Phồn thấy mọi người đã sẵn sàng bày trận đón địch, vây Bạch Thiểu Tình vào giữa, rốt cục nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý, cười nói, “Bạch công tử, ngươi còn có gì để nói nữa không?”

Bạch Thiểu Tình thầm vận nội lực, ngửa mặt lên trời cười dài, không nói một câu, con ngươi trong suốt long lanh hiện lên thần quang, phong thái chính trực như thần tiên, toát lên vẻ cao ngạo khó tả.

Mọi người thầm than: một nhân vật như thế, sao lại đi làm chó săn của Chính Nghĩa giáo? Sao lại có thể là Biên Bức công tử?



Người người trong điện đều nín thở vận khí. Mỹ nam tử trước mắt nếu thật sự là Biên Bức công tử của Chính Nghĩa giáo, vậy chắc chắn sẽ là môt hồi ác chiến không ngừng, còn có ai dám có sơ suất nữa đây?

Không khí như bị đông cứng lại.

Toàn bộ đại điện, yên tĩnh đến ngay cả cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bỗng nhiên có giọng nói, từ phía sau truyền đến.

“Ta có chuyện muốn nói.”

Thanh âm này rất nhẹ, thực ôn nhu. Nếu đặt trong đại điện ngày thường đầy ắp người, chắc chắn là sẽ không có người nào chú ý tới. Nhưng ở đây bây giờ lại cực kì tĩnh lặng, cho nên khi giọng nói này cất lên, làm người ta có cảm giác cực kì bình tĩnh êm đềm, giống như bên trong sợi bông, ẩn giấu nham thạch nặng ngàn cân chốn thâm sơn.

Chủ nhân của thanh âm vừa rồi, vừa bước khỏi mựt sau đại điện. Tựa như nàng đã sớm đứng ở đó, tựa như nàng đã chờ cơ hội để lên tiếng từ lâu, cho đến thời cơ thích hợp, nàng chắc chắn mở miệng, chắc chắc cất bước, đi đến trước mặt mọi người.

Trên mặt nàng che một tầng hắc sa rất dày, vừa đi, tay còn dắt theo một nam hài.

Vốn mọi người còn không biết nàng là ai, nhưng vừa nhìn thấy nam hài đi theo nàng, lập tức biết ngay thân phận của nàng.

Quả nhiên, Thiên Cực đạo trưởng hỏi, “Tư Mã phu nhân, phu nhân có lời gì muốn nói?”

Tư Mã Phồn rù tính rất lâu, vất vả lắm mới tóm được cơ hội để đối phó với Bạch Thiểu Tình, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì làm hỏng cơ hội của hắn. Nhưng khi thấy người tới, hắn cũng đành phải không cam lòng mà đứng lên, cung kính nói, “Biểu tẩu, tẩu nhìn đi, đại cừu nhân của biểu ca rốt cục cũng có hy vọng bị báo ứng rồi. Hôm nay đồng đạo võ lâm đều ở đây, tẩu muốn nói cái gì, cứ việc nói thoải mái.”

Hắn đã đứng lên, Tư Mã phu nhân đương nhiên ngồi xuống.

Ngồi nghiêm chỉnh, tay phải nắm cốt nhục của Tư Mã Thiên.

Tất cả mọi người đang chờ nàng nói chuyện; nhưng vị di sương này của Tư Mã Thiên, hiện tại chính là đương gia trên danh nghĩa của Đa Tình Lâm, lại không hề vội vàng mở miệng. Nàng nhìn quanh đại điện một vòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xám như tro của Lôi Minh, lại đảo quanh, rồi lại trên người Bạch Thiểu Tình đang bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, lại đảo thêm lần nữa, cuối cùng dừng lại trên người Tư Mã Phồn đang cung kính đứng bên cạnh.

Cuối cùng, tầm mắt của nàng còn lướt qua đám người Thiên Cực, Địa Cực, Thông Trí, rồi mới như an tâm, xác nhận lại, “Tất cả mọi người đều ở đây.”

“Đúng vậy! Tất cả mọi người đều ở đây.” Tư Mã Phồn nhìn biểu tẩu luôn không hỏi việc ngoài, dè dặt hướng nôi, nhỏ giọng hỏi, “Biểu tẩu muốn nói gì?”

Tư Mã phu nhân lại quay mặt qua, nói với nam hài vẫn đang nắm lấy tay nàng, “Thụy nhi a, người nơi này, có mấy người con nhất định phải nhận được. Vị này Thiên Cực đạo trưởng cùng Địa Cực đạo trưởng, là danh túc (nổi danh đã lâu) của Võ Đang, tâm địa thẳng thắn, đối nhân xử thế khoan đồng độ lượng; Thông Trí đại sư của Giới Luật viện, võ công cao cường, phật pháp tinh thâm, nếu thấy lạc đường, có thể cầu xin ông chỉ giáo; đứng ở chính giữa là vị công tử áo trắng kia, họ Bạch danh Thiểu Tình, xuất từ danh gia võ lâm, làm việc bách chiết bất nhiễu (rõ ràng rành mạch), cứng cỏi bất khuất, là một vị đại anh hùng…”

Mọi người thầm thấy kinh ngạc. Tư Mã phu nhân đứng ở sau điện, hẳn là đã nhìn rõ sự việc xảy ra từ nãy đến giờ, sao có thể khen ngợi Biên Bức công tử như thế? Nhưng trong đại điện yên tĩnh như thế, chỉ có Tư Mã phu nhân nhẹ giọng nói chuyện với ái tử, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, đương nhiên không ai nỡ lòng ngắt lời, chỉ vểnh tai nghe nàng nói tiếp.

“Về phần người đứng trước mặt con đây…” Ánh mắt Tư Mã phu nhân xoay chuyển, rơi xuống người Tư Mã Phồn, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng băng giá, “Hắn chính là kẻ xấu xa nhất đã sát hại cha con, Biên Bức của Chính Nghĩa giáo.”

Câu nói sau cùng nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn cùng cực, tất cả mọi người nghe được đều toát mồ hôi lạnh, kinh hách đến nhảy dựng.

Tư Mã Phồn không kịp đề phòng, cả kinh nói, “Biểu tẩu, tẩu nói gì vậy?”

Hắn chậm rãi đi lên trước từng bước, trước mắt đã có bóng đen nháng lên, Thiên Cực đạo trưởng linh hoạt nhanh nhẹn đã đứng bên cạnh Tư Mã phu nhân, trầm giọng nói, “Tư Mã công tử, xin để Tư Mã phu nhân nói tiếp.”

Địa Cực cũng động thân, đứng bên kia Tư Mã phu nhân.

Tư Mã phu nhân nhìn chằm chằm Tư Mã Phồn nói, “Ta vẫn không dám nói, thủ đoạn của ngươi quá mức lợi hại, ta chết không luyến tiếc, nhưng còn Thụy nhi phải làm sao? Thâm cừu của phu quân phài làm sao? Ta đã nhẫn nhục, làm như không biết gì cả, chính là vì ngày hôm nay. Ta muốn nói ra trước mặt tất cả đồng đạo võ lâm: ta tận mắt thấy ngươi giết chết phu quân của ta, ngươi thừa dịp chàng không chú ý, đánh một chưởng vào ngực chàng, lại sợ chàng vẫn chưa chết, còn rút kiếm đâm chàng. Ngươi cười nhạo xác chàng, nói ngươi chính là Biên Bức, hiện giờ Đa Tình Lâm chính là vật trong lòng bàn tay ngươi. Hừ hừ, ngươi cho rằng ta ngắm trăng trong hoa viên sao? Làm sao ngươi biết trong Đa Tình Lâm có bao nhiêu bí đạo địa khố (đường bí mật, kho ngầm)? Tư Mã Phồn, ngươi thật ngoan độc a!”

Nàng gằn từng tiếng như nghiến răng nghiến lợi, không ngừng cười lạnh, càng cười về sau, toàn bộ thân thể khẽ run lên.

“Ngươi bụng dạ khó lường, cố ý mang ta đến Thiếu Lâm tự. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối vô dụng sao? Sao có thể ngờ rằng do ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt với ngươi! Đêm đó ta đã thấy ngươi mặc bạch y như công tử bạch y đây, thấy ngươi ra ngoài, ta biết là ngươi muốn động thủ. Quả nhiên, Duệ Trí đại sư đã chết, Phương chưởng môn mất tích, Bạch công tử cũng mất tích. Nhưng ta vẫn không thể nói, ta cắn chặt răng, không đến thời điểm cuối cùng, một chữ cũng không có thể nói.” Nói xong chữ cuối cùng, cắn chặt môi dưới, màu máu đỏ tươi thấm ra chiếc khăn che mặt dày, mặc dù ở dưới hắc sa không thể nhìn ra màu sắc, nhưng trong mắt mọi người, chính là màu đỏ sẫm làm trái tim người ta phải băng giá.

Còn lời vạch trần nào có lực hơn lời di sương của Tư Mã Thiên?

Đám người vây quanh Bạch Thiểu Tình đã chậm rãi di động, tới sát bên Tư Mã Phồn.

Thiên Cực cùng Địa Cực vận sức chờ phát động, phòng hắn bỗng dưng nảy sinh ác độc, hạ sát thủ với Tư Mã phu nhân.

Không ai còn coi lời chứng của Lôi Minh trong lòng — nếu Tư Mã Phồn chính là Biên Bức, vậy thì hy sinh một phân đàn chủ của Chính Nghĩa giáo để hãm hại thành viên của nhóm Đồ Long, có là gì đâu chứ?!

Thông Trí đại sư niệm một tiếng phật hiệu, rũ mắt nói, “Tư Mã công tử, ngươi có gì để biện bạch nữa không?”

Tư Mã Phồn thản nhiên nhìn quanh, cười nói, “Đại sư, ngài nhìn ta…” Nói đến nửa chừng, bỗng nhiên xuất chưởng, đánh lên hai bên sườn Thông Trí đại sư.

Thông Trí đại sư tuy sớm có phòng bị, nhưng không ngờ công phu của Tư Mã Phồn lại mạnh đến thế, loạng choạng lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ một chưởng đó, chấn động toàn thân.

Toàn bộ đại điện như bị cuồng phong đột ngột tập kích, gần như mọi người đều ra tay cùng lúc.

Tư Mã Phồn đánh lén một chưởng thành công, thân hình chuyển động, hướng qua phía tây – là nơi phòng thủ yếu nhất, vươn tay đập ngã hai tăng lữ của Thiếu Lâm tự, túm lấy thanh niên vừa bị hắn phong bế huyệt đạo đang nằm dưới đất, ném qua mấy người đang ào ào tiến lên.

Mọi người nổi giận quát một tiếng, vội vàng thu chưởng quyền đao thương, đón lấy thân thể được dùng như tấm gỗ bị ném qua không trung, không ngờ lại phát hiện thanh niên kia đã thất khiếu chảy máu, sớm không có tiếng động, mặt đen như hòn than, cực kì quỷ dị.

Tiếp được xác của người thanh niên là Hòe nhị ca, hắn vốn là người nhiệt tình, thích nhất chơi đùa với những người trẻ tuổi, thấy người mới một canh giờ trước còn nô giỡn với các huynh đệ khác, giờ lại không còn hô hấp, hắn vừa thương xót vừa phẫn nộ, quát lớn, “Mọi người a! Giết tên tiểu… Bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, bóng dáng sừng sững ngã xuống, máy người phía sau cũng không chống đỡ được, cũng thi nhau ngả rạp.

Thiên Độc có nhiên cứu với độc vật, biết lợi hại, cao giọng nhắc nhở, “Mọi người chú ý, súc sinh này dùng cách truyền độc qua thi thể, ngàn vạn lần đừng đón lấy thứ trong tay hắn ném tới!”

Mọi người lại giận dữ, quát, “Thứ Tư Mã Phồn luyện không phải võ công chính phái.”

Tư Mã Phồn cười dài, ngông cuồng nói, “Cho các ngươi nhìn nhìn cái gì là võ công chính phái.”

Tương Lực Thần lấy tay làm đao, vận khí chém xuống. Chợt hắn hét thảm một tiếng, vốn có danh tiếng là cánh tay cứng như sắt đã bị Tư Mã Phồn chặt đứt lìa cánh tay phải, thống khổ lăn lộn trên đất, máu trên chỗ bị chém đứt tuôn ra như suối, chỉ khoảng nửa khác đã biến thành huyết nhân (người máu >”<).

Tất cả mọi người đều thấy tim đập quá nhanh.

Bạch Thiểu Tình cũng phải rùng mình. Y đương nhiên biết Tư Mã Phồn thi triển Hoành Thiên Nghịch Nhật công; nhưng tại sao võ công của Tư Mã Phồn lại đột nhiên tăng mạnh như thế?

Kỳ thật, Thủy Nguyệt Nhi đã đoán sai một chuyện.

Tư Mã Phồn không phải một kiếm chấm dứt Phương Mục Sinh, mà là giam giữ Phương Mục Sinh. Phương Mục Sinh tuy rằng tuổi cao, bộ dáng không được tốt lắm; nhưng công phu ông luyện lại là dương cương lộ tử, có đến bày tám phần tương tự với Hoành Thiên Nghịch Nhật công, công lực thâm hậu vài thập niên trong người cũng không phải chuyện đùa.

Tư Mã Phồn bị Bạch Thiểu Tình dùng Đồ Long kiếm gây thương tích, tự biết phải chữa sớm ngày nào hay ngày nấy, sao còn cố kị Phương Mục Sinh có trẻ tuổi mỹ mạo hay không. Bởi vì bắt giữ Phương Mục Sinh, cất giáu mấy ngày, ngoại trừ chuẩn bị để giáng họa cho Bạch Thiểu Tình, tất cả thời gian còn lại đều dùng để thải dương bổ dương. Nếu đệ tử Phương Mục Sinh cởi khố của Phương Mục Sinh ra nhìn, nhất định sẽ giận đến điên người, từ nay về sau cũng không có mặt mũi nhìn người nữa.

Đến khi hắn trở lại Thiếu Lâm tự, nội thương đã khôi phục hoàn toàn, lại có thêm công lực cả đời vay mượn từ Phương Mục Sinh, đương nhiên đã tiến thêm một bước dài trong võ học.

Một chiêu của Tư Mã Phồn đã làm mọi người kinh hách, lại cười rầm rĩ, trong lòng biết song thủ bất địch chúng quyền (một người khó đấu lại số đông), nếu người trong điện không sợ chết cùng nhau tấn công, thì có công lực cao đến đâu cũng chắc chắn ở đây. Lúc suy nghĩ, thân hình khẽ nhúc nhích, song chưởng chưa từng ngừng nghỉ, loạt soạt chụp ra, lại có mấy nhân sĩ võ lâm võ công tầm thường kêu thảm một tiếng, ngã ra phía ngoài.

“A!”

“Tư Mã tiểu tặc… A!”

Bạch Thiểu Tình hừ lạnh dời bước, muốn cắt đường lui của Tư Mã Phồn, bên trái lại bỗng nhiên có đôi tay trắng ngần mềm mại vươn ra, mạnh mẽ kéo y lại.

Bạch Thiểu Tình chỉ nghĩ đó là nội ứng do Tư Mã Phồn sắp xếp, không cần nghĩ ngợi, lập tức tung chưởng đánh tới. Khi ánh mắt chạm đến đối phương, nhận ra đó là do dịch dung, chính là Thủy Vân Nhi với ánh mắt nhanh như chớp thẳng. Bạch Thiểu Tình sao lại không nhận ra được ánh mắt của nàng chứ? Vội vàng thu hồi chưởng lực.

Bạch Vân lộ ra nụ cười quỷ dị, hạ giọng nói, “Công tử, bây giờ không phải chính là thời điểm tốt nhất đó sao?!”

Tất cả mọi người trong điện đều chú ý đến Tư Mã Phồn, không ai chú ý động tĩnh bên này.

Bạch Thiểu Tình cả giận nói, “Đây là lúc đùa giỡn được sao?”

Quay đầu lại, đến khi nhìn chính giữa điện, đột ngột sinh biến, đã quá muộn.

Nháy mắt, Tư Mã Phồn đã lướt qua vài thước, Thiên Cực đạo trưởng dùng kiếm đâm mạnh. Không ngờ Tư Mã Phồn không né không tránh, cánh tay chỉ vừa hút vừa kéo, kéo một đệ tử Võ Đang chưa kịp phản ứng đến trước ngực, đầy mạnh, đệ tử kia liền bay thẳng về phía Thiên Cực đạo trưởng.

Thiên Cực đạo trưởng trợn trừng mắt, nhưng công lực toàn thân ông tập trung hết vào một kiếm này, sao có thể thu về được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị chính kiếm của mình đâm trúng.

Địa Cực đã bổ nhào vào người Tư Mã Phồn, bóng hắn phản chiếu trong mắt, hét lớn một tiếng, “Hảo tặc tử!” Toàn lực xuất chưởng, đánh nghiêng trường kiếm của Thiên Cực, không quay đầu lại, trên lưng đã có một đôi tay lạnh như băng vô thanh vô tức ấn lên, nội công phun ra, như biển lửa ngập trời nháy mắt ập xuống, đốt sạch lục phủ ngũ tạng ông thành tro bụi.

Địa Cực đạo trưởng điên cuồng hét lên một tiếng, hai đầu gối như bị người chặt đứt, cứ thế ngã xuống.

“Sư đệ!” Thiên Cực đạo trưởng khàn khàn hét lên, đánh về phía trước, đỡ được Địa Cực vừa ngã xuống đất.

“Ha ha ha ha!” Tư Mã Phồn một chiêu đắc thủ, đã muốn cướp được cái ghết phía trước, nhe răng cười nói, “Biểu tẩu, mượn chất nhi dùng một chút.”

Thần tình ngoan độc, vươn tay hướng về phía Tư Mã phu nhân, tóm chặt lấy độc đinh của Tư Mã gia.

“Thụy nhi!” Tư Mã phu nhân kinh hãi đến hoa dung thất sắc, ngọc chưởng toàn lực đánh ra. Tư Mã Phồn sao có thể để nàng vào mắt? Tay áo vung lên, một lực rất mạnh như đào sơn đảo hải vọt tới, làm nàng chấn động đén mắt mũi xuất huyết, từ trên ghế ngã bịch xuống.

Thông Trí điều tức một lát, vừa lúc mở mắt, phẫn nộ quát, “Chớ đả thương người.” Nhưng bởi vì ông có thương tích trong người, khoảng cách lại quá xa, đến lúc đến được thì đã không kịp.

Trong điện, mọi người cùng Tư Mã Phồn chém giết nhau, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, khi Tư Mã Phồn nhào tới bên ghế, thấy hắn vươn tay chụp Tư Mã Thụy, liên tiếp kinh hô, “Dừng tay!” Đều xông cả lên.

Tư Mã Phồn đứng trên bậc thềm cao, bóp cổ họng Tư Mã Thụy, đưa cậu bé ra trước người, quát khẽ, “Không muốn nó chết thì dừng tay hết cho ta!”

Hắn vận khí lên đan điền, một tiếng quát khẽ này như sấm sét giáng xuống, lỗ tai mọi người đều chấn động đến ong ong.

Tư Mã Thụy tuy chỉ là tiểu nhi mới tám tuổi, nhưng cũng là huyết mạch của Tư Mã gia – một trong tứ đại gia tộc chốn võ lâm, tương lai là chủ nhân Đa Tình Lâm. Mọi người vừa nãy còn quyền cước đao thương chém giết, nháy mắt một cái, đối tượng lại biến thành tiểu hài tử, đều quá sợ hãi, cuống quít thu quyền thu chưởng, dời đao dời thương, ội vàng lui về phía sau.

Trong đại điện lạnh thấu xương, quyền phong vừa rồi còn gầm rú, thoáng chốc đã tĩnh mịch lặng ngắt ngươi tờ.

Tư Mã phu nhân ngẩng đầu, phát hiện nhi tử đã ở trong tay Tư Mã Phồn, kinh hãi đến ba hồn bảy phách đều bay mất, thê lương kêu lên, “Thụy nhi!”

Muốn nhào qua đó, lại bị Thiên Độc ở ngay bên cạnh ngăn lại, thấp giọng nói, “Tư Mã phu nhân, giờ phút này không nên vọng động.”

“Ai dám đi lên, ta liền một chưởng kết thúc nó!”

Thông Trí niệm một tiếng phật hiệu, trầm giọng nói, “Tư Mã thí chủ, Tư Mã tiểu công tử dù sao cũng có huyết thống thân thiết với công tử. Thí chủ làm bậy đã nhiều, sao lại nhẫn tâm gánh thêm tội sát hại thân nhân nữa?”

Trên đại điện, chết đã chết, bị thương đã bị thương, những người còn lại đều âm thầm vận sức, hung tợn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Tư Mã Phồn, đợi thời cơ ra tay.

Tư Mã Phồn nói, “Các ngươi để cho ta một con đường sống, ta sẽ thả nó một con đường sống.”

Tư Mã phu nhân vội la lên, “Đừng đả thương Thụy nhi! Đừng đả thương Thụy nhi!”

Hỗn Lang cùng Tương Lực Thần là huynh đệ kết nghĩa, thấy nghĩa huynh chịu nỗi đau cụt tay, hai mắt đỏ bừng, cắn răng quát, “Con mẹ nhà ngươi, nếu hôm nay buông tha ngươi, ta chính là tiểu cẩu tử! Ngươi làm nhiều việc ác, cho dù bồi thêm một tính mạng vô tội, lão tử cũng muốn giết chết ngươi ngay hôm nay! Mọi người a, thằng nhãi này võ công cao cường, hôm nay thả hắn đi rồi, ngày sau không biết có bao nhiêu người sẽ chết dưới tay hắn nữa!”

Suy nghĩ trong lòng hắn cũng là suy nghĩ trong lòng đại đa số người ở đây, đều thầm nghĩ: Đa Tình Lâm tuy là thánh địa võ lâm, nhưng hôm nay thả Tư Mã Phồn, ngày sau không biết có bao nhiêu người bị hắn độc thủ nữa. Nếu có thể diệt trừ tai họa này, hy sinh một mạng người cũng coi như đáng giá. Lập tức lặng lẽ dời bước về trước, càng vây chặt Tư Mã Phồn hơn.

Tư Mã phu nhân thấy tất cả, phi thân chắn ở trước mặt mọi người, lạnh lùng nói, “Ai dám đả thương Thụy nhi, chính là tử địch không đội trời chung của Đa Tình Lâm ta!” Hắc sa trên mặt run run, hai đôi mắt bắn ra hàn ý lạnh thấu xương, quét qua mọi người làm tim mỗi người phải đập thình thịch.



Tư Mã Phồn cực kì bình tĩnh, cười nói, “Vị anh hùng này muốn giết hậu nhân của Tư Mã gia, cứ việc đi lên. Tư Mã gia là đại tộc hiển hách trăm năm trong chốn võ lâm, hôm nay huyết mạch miêu tử (con nối dòng) tám tuổi đứt đoạn trong tay các ngươi. Ha ha, từ nay về sau, các vị có thể nở mày nở mặt, rạng danh trên giang hồ rồi! Ha ha, ha ha.”

Chúng nhân sĩ võ lâm trong điện tiến thối không được, vừa hận vừa giận, mở miệng chửi bậy.

“Lão tử không nhường đường, ở đây dây dưa với ngươi! Xem ngươi có thể bắt tiểu tử này không ăn không uống mười tám ngày không!”

“Tư Mã Phồn, là hảo hán thì buông tiểu hài tử ra, đến đây đánh một trận!”

“Có dũng khí thì thống thống khoái khoái, nhất quyết sinh tử!”

“Ngươi căn bản là không phải người của Tư Mã gia! Tư Mã gia sao có thể có thể dưỡng ra kẻ như ngươi! Tiểu nhân đê tiện!”

Tư Mã Phồn xưa nay tự phụ, nghe người mắng càng lúc càng khó nghe, giận tái mặt nói, “Hoành Thiên Nghịch Nhật công của ta đã đến bát trọng, nếu bàn về một đối một, sao có thể để một đám tiểu bối vô năng các ngươi vào mắt!”

Mọi người nghe ngữ khí kiêu ngạo của hắn, lại càng thêm tức giận mà mắng chửi, ân cần thăm hỏi mười tám đại tổ tông của hắn; nhưng cũng biết võ công của hắn thật sự lợi hại, cũng không dám khiêu chiến nữa.

.

Bỗng nhiên một thanh âm dễ nghe cất lên, “Ta đến cùng ngươi một đấu một, đánh một hồi.” Trong đám người bỗng có một đám mây trắng bay vượt lên, mọi người thấy hoa mắt, nhìn lại thì đã thấy Bạch Thiểu Tình đứng trước mặt Tư Mã Phồn, hai tay chắp sau lưng, biểu tình lãnh liệt lại tuấn mỹ tới cực điểm.

Tư Mã Phồn thấy y ngọc thụ lâm phong, da thịt vô cùng mịn màng, trong lòng vừa ngứa vừa hận, cười lạnh nói, “Ngươi dám cùng ta đơn đả độc đấu?”

“Đã thành cục diện bế tắc, còn có thể làm gì được nữa? Ngươi thả Tư Mã tiểu công tử, chúng ta công công bằng bằng quyết đấu.” Bạch Thiểu Tình rút kiếm, ngang nhiên nói, “Đặt cược sinh tử, nếu ngươi thắng, ta sẽ thả ngươi đi.”

Tư Mã Phồn ha ha cười nói, “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Thả Tư Mã Thụy, cho dù ta có thắng ngươi, bọn chúng làm sao có thể để ta đi?”

Bạch Thiểu Tình lạnh lùng nhìn hắn, một đôi mắt sáng như sao, dùng kiếm cứa một đường nhỏ trên cổ tay mình, máu tươi uốn lượn nhỏ xuống, nói rõ ràng từng chữ, “Bạch Thiểu Tình ta thề, hôm nay cùng Tư Mã Phồn đơn đả độc đấu, sinh tử tự chịu. Nếu có người dám cảm trở Tư Mã Phồn rời đi sau khi hắn thắng, vi phạm lời thề của ta, dù cho Thiểu Tình đã chết, cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, đòi mạng kẻ đó.”

“Cũng là địch nhân của Đa Tình Lâm ta.” Tư Mã phu nhân lạnh lùng nói.

Bạch Thiểu Tình chấp nhận lời thề, quay đầu nhìn Thông Trí đại sư, hỏi, “Đại sư có thể làm chứng được không?”

Thông Trí đại sư vừa rồi đã tận mắt thấy võ công Tư Mã Phồn, thực tại không dám quá tin tưởng vào Bạch Thiểu Tình; nhưng người xuất gia từ bi vi hoài (từ bi làm đầu), cũng muốn cứu Tư Mã Thụy mới tám tuổi ra trước, Tư Mã Phồn sau này có truy tiếp cũng không muộn. Huống hồ Bạch Thiểu Tình cũng là người thông minh, dám khiêu chiến thế này, nhiều ít đã có phần nắm chắc, liền chắp tay trước ngực nói, “Thiếu Lâm tự nguyện làm người làm chứng.”

Bạch Thiểu Tình nhìn Thiên Cực.

Thiên Cực ôm Địa Cực bị thương rất nặng, chăm chú nhìn sắc mặt Tư Mã Thụy đã tái nhợt, trầm giọng nói, “Phạm vi chỉ trong Thiếu Lâm tự, ra khỏi Thiếu Lâm tự, không ai có thể ngăn cản người Võ Đang ra tay.”

Tư Mã Phồn âm thầm vui mừng. Với võ công của hắn, còn sợ ai trả thù nữa? Tứ đại gia võ lâm, Phong, Từ đã coi như không còn, hiện giờ chỉ còn hai nhà Bạch, Tư Mã lập lời thề, lại có Thiếu Lâm tự cùng phái Võ Đang bảo chứng, còn có người nào dám can thiệp vào?

Mọi người tuy cảm thấy buông tha Tư Mã Phồn như vậy quá mức đáng tiếc, nhưng áy náy vì vừa ròi suýt chút nữa là giết lầm Bạch Thiểu Tình, không ai lên tiếng phản đối.

Tư Mã Phồn nhìn xug quanh, nhận rõ tình thế, gật đầu nói, “Hảo! Tin ngươi một lần!” Buông mạch môn của Tư Mã Thụy ra, nhẹ nhàng đẩy một cái, làm cậu bé té ngã dưới bậc thang.

Tư Mã phu nhân kinh hô một tiếng, “Thụy nhi!” Vội vã đón cậu bé vào ngực.

Bạch Thiểu Tình thả người nhảy lên bậc, cùng Tư Mã Phồn mặt đối mặt.

Toàn bộ đại điện, lần thứ hai an tĩnh lại.

Hai người giằng co, kình khí vận chuyển.

Bạch y của Bạch Thiểu Tình không gió vẫn bay bay, góc áo bị nội công làm cho ào ào rung động.

Tư Mã Phồn cao thấp đánh giá Bạch Thiểu Tình, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tuy rằng không tồi, nhưng so với ta còn kém một trọng.” Chậm rãi đưa tay lên, lòng bàn tay đỏ như sắt nung, ở chính giữa lại có màu trắng rõ ràng, đẩy thẳng về phía Bạch Thiểu Tình, thoạt nhìn tốc độ rất chậm, nhưng lại làm cho không người nào có thể nắm chắc vận tốc của chưởng phong.

Người bên ngoài không biết được đệ bát trọng của Hoành Thiên Nghịch Nhật công là cái gì, nhưng Bạch Thiểu Tình hiểu là rất lợi hại. Thấy Tư Mã Phồn đẩy chưởng, nghiêm túc cảnh giác, không đợi chưởng phong đánh úp lại người đã nhảy cao lên. Thân mình thon dài nhảy đến không trung, eo lưng xoay ngang, tựa như phượng hoàng ngoái đầu nhìn lại, tư thái tiêu sái tuyệt đẹp, trường kiếm hướng vào đầu Tư Mã Phồn đâm xuống, uy thế bức người. Mọi người tề hô một tiếng, “Hảo!”

Lời còn chưa dứt, song chưởng của Tư Mã Phồn đã thay đổi phương hướng, hướng về phía trước nhẹ nhàng nâng lên. Thân hình Bạch Thiểu Tình như dừng lại trên không trung, trường kiếm rút mạnh lại, vọt về phía bắc, gót chân vừa đứng vững lập tức đâm lại một kiếm, đón nhận một chưởng do Tư Mã Phồn vừa tung ra.

Mũi kiếm trước mắt thấy sẽ đâm vào lòng bàn tay Tư Mã Phồn, lại bỗng nhiên nghe thấy “Đinh” một tiếng, hỏa hoa văng khắp nơi. Thiết phiến (quạt bằng sắt) của Tư Mã Phồn ra sau mà đến trước, giống như lơ đãng đánh lên kiếm của Bạch Thiểu Tình, cảm giác nóng rực như dòng dung nham chạy dọc theo thân kiếm quét tới, từ lòng bàn tay lan ra kinh mạch khắp cánh tay phải. Bạch Thiểu Tình bất ngờ không kịp đề phòng, cả cánh tay đã tê dại đến nửa, gần như ngay cả kiếm cũng không giữ được.

Tư Mã Phồn thu được công lực cả đời của Phương Mục Sin, đương nhiên công lực đã tăng thêm không ts.

Tư Mã Phồn đắc ý cười to, “Lại đến một chiêu.”

Thiết phiến lại tới.

Bạch Thiểu Tình cắn răng vội vàng thối lui, trường kiếm huy động liên tục.

Y kinh mà không loạn, mặc dù chật vật chống đỡ, nhưng sắc mặt vẫn luôn duy trì vẻ thản nhiên tự đắc, bộ pháp nhanh nhẹn, động tác như nước chảy mây trôi, tao nhã như hoa bay bướm lượn.

“Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!”

Điện quang thạch hỏa, quạt kiếm đã chạm nhau sáu lượt.

Vài lần giao phong đẹp đẽ lại sảng khoái, mọi người lại trầm trồ khen ngợi, “Thật đẹp! Bạch công tử!”

Chỉ có Bạch Thiểu Tình thầm hiểu rằng tình thế bây giờ rất hiểm ác, nhiệt lực Hoành Thiên Nghịch Nhật công của Tư Mã Phồn càng ngày càng thịnh, có thể phá vỡ công lực y mà chui vào tim phổi.

May mắn y đã học được đủ thứ, sau khi bái sư với Phong Long, lại học rất nhiều chiêu số bảo mệnh thượng vàng hạ cám, hiện giờ đối phó với một chưởng của Tư Mã Phồn, y xoay người đá chân, ngửa cả nửa người rấu, giống như tiên nữa nằm nghiêng đẹp đến động lòng người, cần cổ thon dài quay lại ngoái nhìn Tư Mã Phồn, mặt mày có vẻ ai oán xót xa như ẩn như hiện, nhưng dưới tay lại không chutsdo dự, chỉ pohong bắn thẳng đến cổ họng Tư Mã Phồn.

Tư Mã Phồn thiếu chút nữa trúng chiêu Nhiếp Hồn Yên Ba của y, vội vàng xoay quạt về trước cổ để đỡ. Chỉ phong đánh lên thiết cốt (nan (quạt bằng) sắt), phát ra âm hưởng giòn vang. Cả người Bạch Thiểu Tình đang lơ lửng giữa không trung, đã lập tức xoay người lại, trường kiếm lần thứ hai đâm ra. Y biết Hoành Thiên Nghịch Nhật công của mình kém hơn Tư Mã Phồn, nếu đấu nội lực với hắn thì chết không thể nghi ngờ, liền chuyên chọn những góc độ hiểm ác nhất, bức Tư Mã Phồn phải tiếp chiêu.

“Chút tài mọn.” Tư Mã Phồn vứt kiếm dùng ngón tay, chỉ phong hiểm độc xẹt qua bên mặt Bạch Thiểu Tình, cắt đứt vài sợi tóc bên tai. Song chưởng đối đánh trên không trung, không biết trong đó ẩn dấu quỷ dị gì mà không thấy vang lên tiếng tay vỗ vào nhau, ngược lại lại có tiếng ù ù rung động như sấm rền bên tai, tiếng vang không ngừng ầm ầm vang lên trong đại điện, làm mọi người chấn động đến choáng váng, nghi là đã xảy ra động đất.

Bạch Thiểu Tình nghiêng người đứng vững, xoay người, ánh mắt dính chặt vào song chưởng của Tư Mã Phồn, không dám có chút lơi là mất cảnh giác.

Tư Mã Phồn vừa sử dụng, chính là thức đầu tiên – Liệt Nhật Viêm Viêm – chiêu thức thứ năm của Hoành Thiên Nghịch Nhật công.

Nội lực tích tụ ở một chỗ, y sam Tư Mã Phồn bay bay, tóc tai cũng như bị cuồng phong thổi tới, bay lên phía sau.

Mọi người dù không biết đây là chiêu số gì, nhưng nhìn dòng khí xoay chuyển bên người Tư Mã Phồn, cũng biết chiêu này lợi hại, không tự chủ được nín thở.

Bạch Thiểu Tình ngọc dung trầm tĩnh, nhắm mắt cảm giác Tư Mã Phồn có lực áp bức ngày càng lớn.

Dây đàn căng chặt, đứt tung…

Tư Mã Phồn đẩy chưởng.

Kình phong ập tới như bao phủ lấy cả thân mình, Bạch Thiểu Tình thấy khó thở, ngực nặng trịch, tim nhưng không thể chịu nổi áp lực, muốn phá lồng ngực nhảy ra. Thấy lòng bàn tay Tư Mã Phồn sắp sửa ấn vào trong ngực, Bạch Thiểu Tình đột nhiên mở hai mắt, thế nhưng không tránh chưởng của hắn, lại tung người lên đón.

“A!”

“Nha!”

“Hỏng…”

Mọi người kinh hãi hét lên, sắc mặt đại biến.

Nội lực của Tư Mã Phồn cực kì lợi hại, nếu một chưởng này đánh trúng, Bạch Thiểu Tình làm sao còn mạng nữa?

Không ít người không đành lòng nhìn Bạch Thiểu Tình chết thảm, nhắm mắt lại, ngoảnh mặt đi.

Chưởng phong mạnh mẽ, Bạch Thiểu Tình ngược gió bay lên, nhiệt phong thổi đến làm y đau đớn.

Tư Mã Phồn thấy Bạch Thiểu Tình không lùi mà tiến tới, trong lòng mừng thầm, “Ngươi muốn tìm chết, không thể oán ta được.”

Dưới tình thế như vậy, bàn tay Tư Mã Phồn thuận thế sẽ in vào ngực Bạch Thiểu Tình.

Bạch Thiểu Tình động thân vọt tới trước, thân trên đụng vào nơi có kình khí mạnh nhất của Tư Mã Phồn, bỗng nhiên cảm thấy khí của mình quay cuồng, gần như không thể vận lên được nữa. Y biết trong nháy mắt này sẽ quyết định sống chết, trong đầu không thể nghĩ đến điều gì khác, từ sau thắt lưng rút thiết bút dài chỉ một tấc, trong lúc điện quang hỏa thạch đó, y nhắm thẳng đến nơi dưới sườn hai tấc, thoạt nhìn không có chút sơ hở nào, đâm tới.

Tư Mã Phồn đang tươi cười, bỗng nhiên cứng ngắc.

Cảm giác đau đớn kịch liệt bên sườn dội mạnh vào đầu Tư Mã Phồn.

Hắn cũng kẻ đã tập võ từ nhỏ, có đau đớn này là chưa nếm qua. Nhưng cơn đau này hắn chưa trải qua bao giờ. Tựa như hòng châm (châm nung đến nóng đỏ) thiêu đốt, vô thanh vô tức đâm vào huyệt thái dương. Mà cây tế châm (châm nhỏ) này, nháy mắt như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, phủ rộng thêm vài vạn lần.

Thân thể tựa như đã vỡ ra thành ngàn vạn mảnh.

Thực khí mãnh liệt dồi dào trong đan điền, trong nháy mắt đã tan hết không còn mảy may sót lại.

Chưởng của hắn, đúng lúc ấn thẳng lên ngực Bạch Thiểu Tình; nhưng chân khí của hắn đã tan hết, kình lực của một chưởng này còn không bằng tiểu hài tử mới vừa tập võ.

Đã trúng một chưởng, nhưng Bạch Thiểu Tình không chút tổn hao gì đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.

Tư Mã Phồn kinh hãi cúi đầu, nhìn bên sườn chỉ còn lộ ra nửa thiết bút, chỉ nghe thấy trong yết hầu mình phát ra thanh âm “Khanh khách” khàn khàn.

Có máu chảy xuống xiêm y vẫn sạch sẽ ch hắn, hắn muốn nhấc tay lau đi nơi máu chảy trên mặt, nhưng lại phát hiện, ngay cả khí lực nhấc tay cũng không có.

Máu không phải chỉ tuân ra từ một chỗ. Máu của hắn từ mắt, mũi, tai, mãnh liệt tràn ra, tí tách, rơi xuống xiêm y của hắn, rơi cả xuống mặt đất.

Tư Mã Phồn trừng trừng nhìn Bạch Thiểu Tình, trong mắt đã có sự sợ hãi nồng đậm.

Hắn sợ hãi nhìn Bạch Thiểu Tình trừng trừng, nhưng lại phát hiện Bạch Thiểu Tình cách mình ngày càng xa.

Không, là chính hắn đang ngã xuống, chậm rãi ngã xuống, giống như ngọn núi đang lở.

Tư Mã Phồn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hắn lại không cảm giác được tay của mình, chân của mình. Hắn biết, tay hắn, chân hắn, vẫn đang gắn liền với thân thể hắn, nhưng hắn đã không còn cảm giác được chúng nữa.

Hắn trừng trừng nhìn Bạch Thiểu Tình, sợ hãi phát hiện, hắn cũng đã không nhận thấy hơi thở của mình nữa. Rốt cuộc hắn cũng biết, thì ra trên người mình có một tử huyệt.

Tử huyệt đó, ở ngay bên sườn.

Hắn phun ra một hơi thở nóng ấm cuối cùng, không cam lòng trừng trừng nhìn Bạch Thiểu Tình. Nhưng ánh mắt hắn, không truyền đạt được ý không cam lòng cuối cùng đó.

Hắn đã không nhìn thấy gì nữa…

Bạch Thiểu Tình vẫn đứng đó, từ trên cao chăm chú nhìn xuống Tư Mã Phồn.

Y không phát hiện Tư Mã Phồn không cam lòng, ánh mắt cuối cùng của Tư Mã Phồn, là sợ hãi nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Bức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook