Biển Cây Tăm Tối

Chương 1: Hội Trường Ma Ám

Hỏa Hy Thước

28/05/2021

Trời đã bắt đầu vào thu, không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo một cách khó chịu. Tôi vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài mê man, cả đêm hôm qua phải thức đến hơn 3 giờ sáng để làm đồ án khiến tinh thần tôi đầy căng thẳng và kiệt quệ. Tôi còn đắp chăn nằm nấn ná thêm 1 lát, cả người ê ẩm lười biếng chả muốn thức dậy chút nào thì đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập liên hồi. Không biết là ai lại vô duyên vô cớ phá hỏng ngày nghỉ của tôi cơ chứ? Tôi càu nhàu khó chịu nhưng vẫn he hé 1 mắt ra nhìn, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào chói chang cho biết mặt trời đã lên cao rồi.

"Tử Duyệt, Tử Duyệt, cậu dậy chưa, giờ còn ngủ à?"

Là giọng oan oan không lẫn vào đâu được của gã béo Điền Dã.

Tôi chống tay xuống giường, ngồi dậy. Phiền phức thật chứ, cái tên Điền Dã này bao giờ cũng vội vội vàng vàng như là đi ăn cướp ấy! Tôi đưa tay tìm kính của mình đeo lên rồi 1 bước nhảy phốc xuống giường, vừa bước ra ngoài mở cửa vừa làu bàu trả lời Điền Dã.

"Mình đây, cậu làm gì như ăn cướp thế hả? Mình còn chưa ngủ đủ giấc. Hôm qua thức đến tận 3 giờ sáng làm đồ án đến giờ đầu vẫn còn ong ong này."

Điền Dã nhìn chằm chằm vào gương mặt còn đang ngái ngủ với hai mắt thâm quầng như gấu mèo của tôi. Hắn phá lên cười như nông dân được mùa.

"Cậu làm như có mỗi mình cậu phải thức khuya làm bài vậy đấy, đứa sinh viên nào mà chẳng phải cày đồ án chứ! Có nhớ hôm nay là ngày gì không mà giờ này còn ngủ tít mít chưa chịu dậy hả?"

"Ngày gì? Không phải chỉ là ngày bình thường thôi à?"

Tôi nhíu mày nghi ngại nhìn Điền Dã. Đầu óc tôi thật sự trống rỗng, tôi chẳng nhớ gì cả. Có cái gì quan trọng hơn ngày duyệt đồ án đâu, mà hôm nay dứt khoát chưa đến cái ngày đó rồi. Chỉ mới vừa bắt đầu vào tháng 9 thôi!

Điền Dã thô bạo đánh vào đầu tôi 1 cái đau điếng, khiến tôi chảy cả nước mắt.

"Hôm nay phải trình phương án sơ bộ trước hội đồng của khóa trước đó! Cậu đến muộn lại bị ghi vào sổ điểm danh cho coi, chẳng phải khóa này cậu đã vắng mặt hết 2 buổi rồi hay sao?"

"Mình nghĩ cái này không bắt buộc toàn bộ sinh viên đến cơ chứ? Phải đi à?"

Đến khi lời nói thốt ra khỏi miệng rồi tôi mới sực nhớ ra đợt trình phương án này có khá nhiều đàn anh, đàn chị tôi quen, dù không bắt buộc tôi cũng phải đến xem xem họ làm thế nào để còn rút kinh nghiệm cho đến khi mình trình bài tốt nghiệp.



"Đúng là không bắt buộc thật nhưng vẫn điểm danh, để khuyến khích đàn em như bọn mình đến xem học hỏi còn rút kinh nghiệm nữa, chỉ còn 1 học kỳ nữa là đến bọn mình rồi. Nhanh nhanh cái chân lên đi, khá trễ rồi đấy!"

Tôi uể oải vươn vai. "Ừ, đợi mình 1 lát, ra ngay!" nói rồi tôi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, chải lại tóc tai chuẩn bị đi.

Hôm nay trong khuôn viên trường đột nhiên đông đúc 1 cách kỳ lạ. Đúng là chỉ có những ngày bắt buộc có mặt thế này mới tập trung nhiều sinh viên đến thế. Tôi nhìn quanh quất tìm xem lớp tôi đã có đứa nào đến chưa nhưng vẫn không thấy ai, xem ra bọn tôi vẫn là những người đến sớm nhất.

"Trình phương án vẫn ở hội trường B như mọi khi à?" Tôi hỏi.

"Ừ, vẫn thế, chứ cái hội trường A ma ám đấy ai mà dám ở lại khuya dán bài mà trình phương với chả án cơ chứ!"

"Ma ám gì? Sao mình chưa nghe bao giờ?"

Tôi tò mò. Tôi vốn dĩ cũng chẳng gan dạ gì mấy nhưng đối với những chuyện kì lạ tâm lý vẫn hiếu kỳ muốn nghe. Càng nghe càng sợ lại càng thấy thích thú.

Điền Dã trố mắt nhìn tôi như sinh vật lạ đã được ghi vào sách đỏ đến nơi.

"Cậu chưa nghe thật à? Cậu học ở đây 5 năm rồi chứ không phải mới vào như bọn sinh viên năm nhất đâu mà không biết."

"Mình không biết thật!" Tôi nhún vai tỏ vẻ bất mãn trước thái độ nghi ngờ của Điền Dã, đâu phải ai cũng có tinh thần hóng hớt cao độ như cậu ta đâu chứ.

Điền Dã hắng giọng thì thào, rõ ràng là rất hứng thú với mấy chuyện linh dị thế này.

"Thì chuyện là thế này. Từ trước khi được xây dựng thành trường học như bây giờ thì cả khu đất rộng lớn này từng là 1 khu phức hợp bệnh viện với nhà thờ lẫn khu nghĩa trang. Trùng hợp sao khu hội trường A của chúng ta lại là vị trí trước đây từng là nhà nguyện của nhà thờ. Chuyện cũng không có gì đáng nói nếu không có chuyện xảy ra cách đây từ cách đây đã 10 năm. Mình nghe nói năm đó có 1 giáo viên trẻ vừa đến trường thực tập, buổi sáng sớm được phân công đến trực hội trường trước ngày tốt nghiệp thì nghe thấy tiếng nói chuyện rì rào vang vọng từ bên trong phát ra, người này tò mò không biết sao sáng sớm thế này mà có ai lại đến hội trường nói chuyện nên bèn đi đến cửa, không biết sao vẫn còn khóa mà lại có người vào được, người giáo viên đó liền lấy chìa khóa mở cửa chính hiếu kỳ nhìn vào trong thì thấy 1 cô gái tóc dài mặc váy đỏ cúi gằm mặt ngồi ở hàng ghế thứ 3 trong hội trường, hoàn toàn không còn người thứ 2 nào cô ta. Người giáo viên này cảm thấy kì lạ liền đi đến gần hơn để xem cho rõ thì rõ ràng lại chẳng thấy ai, chỉ cảm nhận được 1 luồng khí lạnh lẽo bủa vây khắp toàn thân, quá hoảng sợ liền nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường quên cả đóng cửa chính lại cho đến khi có thêm 1 vài giáo viên nữa cùng đến."

Tôi cắt lời Điền Dã "Câu chuyện này cậu không thấy mô típ quá quen thuộc à. Ở đâu cũng thấy lan truyền nội dung này chứ chẳng phải chỉ trường mình, nhiều khi người giáo viên đó còn ngái ngủ như mình nên hoa mắt thôi, cũng không lấy gì làm ghê gớm cho lắm."



Điền Dã bĩu môi "Chuyện chỉ có vậy thì hà cớ gì cả đám sinh viên trường này lại khiếp sợ cái hội trường A đó chứ. Sau chuyện truyền tai đó 1 thời gian thì hội trường A lại tấp nập sinh viên như cũ, mọi hoạt động trưng bày vẫn được tiếp diễn, chẳng ai còn nhớ đến câu chuyện huyễn hoặc đó nữa. Chỉ có điều...lần này 1 sinh viên bên khoa Hội Họa ở lại dán bài trễ đột nhiên bị mất tích, nguyên cả buổi tối cũng không thấy trở về ký túc xá, chẳng có lấy 1 cuộc điện thoại thông báo, bạn cùng phòng cảm thấy lo lắng liền gọi báo cho lớp trưởng. Cả lớp liền túa đi khắp nơi tìm kiếm, tìm mãi chẳng thấy đâu liền lần đến hội trường A tìm. Cả hội trường tối om om nhưng theo 1 người trong đoàn người năm đó đi tìm thuật lại thì khi bước vào trong 1 mùi tử khí rất kì lạ xộc thẳng vào mũi, không khí lạnh lẽo đến rợn người, đặc biệt là không gian rất im ắng không hề có 1 tiếng động dù là nhỏ nhất. Một người nhanh trí bật điện lên thì khung cảnh trước mắt khiến bọn họ kinh hoàng tột độ. Bạn học mất tích kia đang bị treo lơ lửng trên chiếc quạt trần giữa phòng, cả gương mặt sưng phồng, tím tái đi, xung quanh mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, ruồi và dòi bọ bám đầy trên tay chân người chết, rơi vãi cả xuống mặt đất tạo thành những vũng dịch tanh tưởi. Mà chiếc quạt treo cổ xác chết đó lại cách mặt đất cả 3 mét. Cậu có thấy kì dị không?"

"Đúng là có chút kì lạ, sau đó thì sao nữa?"

"Không ai biết lí do xảy ra cái chết của sinh viên đó là gì vì ngoài dấu giày của cậu ta từ ngoài cửa vào đếb vị trí bị treo cổ kia hoàn toàn không hề có 1 dấu giày nào khác. Cũng không loại trừ là có hung thủ giết người xong phi tang toàn bộ dấu vết, nhà trường không muốn lớn chuyện ảnh hưởng đến uy tín nên cũng không điều tra gì thêm nhưng từ đó ít sinh viên nào dám ở lại trễ làm bài nữa, thỉnh thoảng bảo vệ lại nghe tiếng kẽo kẹt như tiếng dây thừng ma sát vào kim loại phát ra từ hội trường mỗi khi chiều về."

Tôi đang nhập tâm vào câu chuyện của Điền Dã thì đột nhiên 1 bàn tay lạnh giá vỗ lên vai tôi khiến tôi giật nảy người.

"Tử Duyệt à, ta là ma đây!" Kèm theo là 1 giọng nói run run.

Tôi bất giác quay lại phía sau thì nhận ra là Yến Sương, cô bạn gái ưa đùa nghịch của mình.

"Em bớt giỡn đi. Làm anh suýt đứng tim này!"

"Anh nhát quá đấy! Chuyện vớ vẩn của Điền Dã mà anh cũng tin à?"

Điền Dã đỏ mặt tía tai chống chế. "Này, em nói ai vớ vẩn hả con bé này. Truyện này ai cũng biết hết đấy nhá, em thử hỏi những sinh viên khóa cũ xem câu chuyện này nổi tiếng đến mức độ nào?”

Yến Sương bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nheo mắt nhìn dáng vẻ say sưa kể chuyện của Điền Dã.

"Cô em làm giáo viên ở trường này đã hơn chục năm mà có thấy ma quỷ gì đâu. Toàn là bọn sinh viên lười học kiếm cớ để khỏi ở lại trễ thôi chứ ma quỷ gì. Anh đừng nói với em anh tin là thật đấy, quỷ lười!"

Điền Dã giơ giơ tay thành nắm đấm "Em nói ai là quỷ lười chứ, không xem lại ông người yêu yêu quý của em kìa."

Yến Sương nhìn về phía tôi lắc đầu bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biển Cây Tăm Tối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook