Chương 28
Đại Qua/Đông Qua Trà Tiên Nhân
05/08/2024
Dưới sự chỉ đạo của phụ huynh, Lê Đại Phi đã bắt đầu dấn thân trên con đường xem mắt dài đằng đẵng ngay sau khi tốt nghiệp. Thế nhưng, là một thanh niên công tư phân minh, anh chưa bao giờ để lộ hình tượng dân chuyên xem mắt của mình ở bệnh viện.
Đã vậy, xuất phát từ lòng tự tôn vi diệu nào đó, Lê Đại Phi còn luôn cố gắng xây đắp cho mình hình tượng “một người đàn ông tuyệt vời nhất trần đời, mỹ nam chung tình lý tưởng trong lòng vô vàn thiếu nữ, đời sống tình cảm luôn luôn ổn định”. Những ngày như lễ Tình nhân hay Thất tịch anh sẽ ẩn thân trong nhà, nhất quyết không đi đâu hết, giả vờ rằng mình đã có một đêm vô cùng lãng mạn.
Thế nhưng giờ đây, ảo tưởng ấy đã vỡ tan theo sự vô tình của Lôi Tư Chiêu.
“Cậu là Lê Đại Phi?” Lôi Tư Chiêu đứng ở hành lang bệnh viện chặn cứng đường cơm trưa của anh.
Lê Đại Phi: “Hả?”
“Phải cái tên Lê Đại Phi không thích con gái mà vẫn đi xem mắt không?” Lôi Tư Chiêu không biểu cảm hỏi.
Lê Đại Phi: “Hảa?”
Đồng nghiệp đứng cạnh ngơ ngác một lúc rồi vội nhìn qua chỗ khác: “À, tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện nhé.”
Lê Đại Phi: “Haảa?!”
“Đây rõ ràng là âm mưu *bípppp* của anh ta!”
Lê Đại Phi nhớ lại thì càng sầu não: “Sao lại có người nham hiểm thế cơ chứ! Anh ta cố ý! Anh ta cố ý vu khống tớ trước mặt đồng nghiệp! Chỉ để hủy hoại thanh danh của tớ!”
Vì lúc ấy bụng đang đói meo nên đầu không kịp nhảy số, Lê Đại Phi lập tức nhận định Lôi Tư Chiêu là một tên điên khùng từ dưới đất chui lên. Tới khi Lê Đại Phi nhìn nhận được tình hình thì đã quá muộn rồi, Lôi Tư Chiêu đã lịch sự giới thiệu bản thân và ngỏ ý tẩn anh một trận.
“Anh hiểu nhầm rồi!” Lê Đại Phi mãi mới kéo được Lôi Tư Chiêu ra một góc vắng người, “Anh rể,…”
“Ai là anh rể của cậu?” Lôi Tư Chiêu nhướng mày, “Cậu nghĩ nhà tôi sẽ cho một tên gay lừa đảo bước qua cửa hả? Nói, cậu muốn được tôi đấm chỗ nào?”
“Sao anh lại bạo lực thế!” Lê Đại Phi nói, “Anh nghe em giải thích đã!”
“Mời cậu.” Lôi Tư Chiêu dễ tính bất thường, anh thong thả xắn tay áo lên.
Lê Đại Phi cảnh giác lùi sau ba bước, miệng tía lia tường thuật lại sự tình hôm ấy.
“Em nói tính hướng của em bình thường.” Lôi Tư Chiêu nghe giải thích vậy, thôi không xắn áo nữa mà dùng ánh mắt đánh giá Lê Đại Phi từ đầu đến chân.
Lê Đại Phi ưỡn ngực: “Hai mươi bảy năm một lòng với con gái!”
“Tôi không tin.” Lôi Tư Chiêu vẫn nhìn Lê Đại Phi.
“Anh đừng không tin chứ.” Lê Đại Phi cuống lên, “Hiểu nhầm thật mà! Em chung phòng ký túc với Bách Tử Nhân bốn năm, có gian tình thật thì làm sao mà còn trong sáng như thế này được? Tình cảm của em dành cho Uyển Uyển có trời đất chứng giám!”
“Em và Uyển Uyển không đến được với nhau đâu.” Lôi Tư Chiêu ngắt lời anh.
“Không thể châm chước được à?” Lê Đại Phi cố gắng vớt vát.
Thật lòng mà nói, theo kinh nghiệm xem mắt suốt mấy năm nay của anh thì Lôi Uyển Uyển là người có điều kiện tốt nhất – người đâu mà xinh thế chứ lị! Gen nhà họ Lôi chắc phải tốt lắm! Cả anh rể cũng thế! Đẹp trai ngời ngời!
Sao anh có thể dễ dàng buông tay một cô gái xuất sắc như vậy! Nhất định phải móc nối được với anh rể!
“Cũng không phải không có khả năng.” Lôi Tư Chiêu nói.
Mắt Lê Đại Phi sáng quắc.
“Anh đồng ý giải thích giúp em à?”
“Uyển Uyển thì không được.” Lôi Tư Chiêu đáp.
Lê Đại Phi: “Hả?”
Lôi Tư Chiêu bật cười, vươn tay.
Lê Đại Phi bị kéo loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững, sau gáy đã bị người giữ chặt.
Sau đó thì bị cưỡng hôn.
Một tia sét trời đánh.
Người bị sét giật cháy xém – Lê Đại Phi, thậm chí còn không thể phản ứng lại, mặc cho Lôi Tư Chiêu quấy đảo khắp khoang miệng,
Lúc Lôi Tư Chiêu thả anh ra, tóc anh đã dựng ngược cả lên.
Mặt anh xanh lét.
Lôi Tư Chiêu đi rồi.
Lê Đại Phi đã lấy lại được ý thức khi sắp tự khiến mình chết ngạt.
Đù má?
Cái đù máaaaaaa?!
Anh rể vừa mới làm gì anh đấy?!
Đầu Lê Đại Phi sắp nổ tung rồi, lòng bàn chân tê điếng, da gà da vịt nổi rần rần khắp người!
Ban nãy cái… là cái gì vậy cà?!
Cách chào hỏi của nước nào đúng không?
Hay là cách tạm biệt?
Không phải nụ hôn sâu kiểu Pháp đâu đúng không?
Nhất định là phép lịch sự nào đó của một đất nước nào đó xa xôi tới mức không thể tìm thấy trên bản đồ!
Lôi Tư Chiêu trông giống người Trung Quốc nhưng thật ra là người nước ngoài nhỉ! Hoặc là con lai với dòng máu hiếm lạ nào đó chẳng hạn!
Cả Lôi Uyển Uyển cũng thế!
Nhà họ là gia đình đại sứ của đất nước thần bí nào đang sống tại Trung Quốc đúng không?!
Hay là nghi thức của tôn giáo nào đó?!
Chắc chắn là thế rồi!
Hết chương 28
Đã vậy, xuất phát từ lòng tự tôn vi diệu nào đó, Lê Đại Phi còn luôn cố gắng xây đắp cho mình hình tượng “một người đàn ông tuyệt vời nhất trần đời, mỹ nam chung tình lý tưởng trong lòng vô vàn thiếu nữ, đời sống tình cảm luôn luôn ổn định”. Những ngày như lễ Tình nhân hay Thất tịch anh sẽ ẩn thân trong nhà, nhất quyết không đi đâu hết, giả vờ rằng mình đã có một đêm vô cùng lãng mạn.
Thế nhưng giờ đây, ảo tưởng ấy đã vỡ tan theo sự vô tình của Lôi Tư Chiêu.
“Cậu là Lê Đại Phi?” Lôi Tư Chiêu đứng ở hành lang bệnh viện chặn cứng đường cơm trưa của anh.
Lê Đại Phi: “Hả?”
“Phải cái tên Lê Đại Phi không thích con gái mà vẫn đi xem mắt không?” Lôi Tư Chiêu không biểu cảm hỏi.
Lê Đại Phi: “Hảa?”
Đồng nghiệp đứng cạnh ngơ ngác một lúc rồi vội nhìn qua chỗ khác: “À, tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện nhé.”
Lê Đại Phi: “Haảa?!”
“Đây rõ ràng là âm mưu *bípppp* của anh ta!”
Lê Đại Phi nhớ lại thì càng sầu não: “Sao lại có người nham hiểm thế cơ chứ! Anh ta cố ý! Anh ta cố ý vu khống tớ trước mặt đồng nghiệp! Chỉ để hủy hoại thanh danh của tớ!”
Vì lúc ấy bụng đang đói meo nên đầu không kịp nhảy số, Lê Đại Phi lập tức nhận định Lôi Tư Chiêu là một tên điên khùng từ dưới đất chui lên. Tới khi Lê Đại Phi nhìn nhận được tình hình thì đã quá muộn rồi, Lôi Tư Chiêu đã lịch sự giới thiệu bản thân và ngỏ ý tẩn anh một trận.
“Anh hiểu nhầm rồi!” Lê Đại Phi mãi mới kéo được Lôi Tư Chiêu ra một góc vắng người, “Anh rể,…”
“Ai là anh rể của cậu?” Lôi Tư Chiêu nhướng mày, “Cậu nghĩ nhà tôi sẽ cho một tên gay lừa đảo bước qua cửa hả? Nói, cậu muốn được tôi đấm chỗ nào?”
“Sao anh lại bạo lực thế!” Lê Đại Phi nói, “Anh nghe em giải thích đã!”
“Mời cậu.” Lôi Tư Chiêu dễ tính bất thường, anh thong thả xắn tay áo lên.
Lê Đại Phi cảnh giác lùi sau ba bước, miệng tía lia tường thuật lại sự tình hôm ấy.
“Em nói tính hướng của em bình thường.” Lôi Tư Chiêu nghe giải thích vậy, thôi không xắn áo nữa mà dùng ánh mắt đánh giá Lê Đại Phi từ đầu đến chân.
Lê Đại Phi ưỡn ngực: “Hai mươi bảy năm một lòng với con gái!”
“Tôi không tin.” Lôi Tư Chiêu vẫn nhìn Lê Đại Phi.
“Anh đừng không tin chứ.” Lê Đại Phi cuống lên, “Hiểu nhầm thật mà! Em chung phòng ký túc với Bách Tử Nhân bốn năm, có gian tình thật thì làm sao mà còn trong sáng như thế này được? Tình cảm của em dành cho Uyển Uyển có trời đất chứng giám!”
“Em và Uyển Uyển không đến được với nhau đâu.” Lôi Tư Chiêu ngắt lời anh.
“Không thể châm chước được à?” Lê Đại Phi cố gắng vớt vát.
Thật lòng mà nói, theo kinh nghiệm xem mắt suốt mấy năm nay của anh thì Lôi Uyển Uyển là người có điều kiện tốt nhất – người đâu mà xinh thế chứ lị! Gen nhà họ Lôi chắc phải tốt lắm! Cả anh rể cũng thế! Đẹp trai ngời ngời!
Sao anh có thể dễ dàng buông tay một cô gái xuất sắc như vậy! Nhất định phải móc nối được với anh rể!
“Cũng không phải không có khả năng.” Lôi Tư Chiêu nói.
Mắt Lê Đại Phi sáng quắc.
“Anh đồng ý giải thích giúp em à?”
“Uyển Uyển thì không được.” Lôi Tư Chiêu đáp.
Lê Đại Phi: “Hả?”
Lôi Tư Chiêu bật cười, vươn tay.
Lê Đại Phi bị kéo loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững, sau gáy đã bị người giữ chặt.
Sau đó thì bị cưỡng hôn.
Một tia sét trời đánh.
Người bị sét giật cháy xém – Lê Đại Phi, thậm chí còn không thể phản ứng lại, mặc cho Lôi Tư Chiêu quấy đảo khắp khoang miệng,
Lúc Lôi Tư Chiêu thả anh ra, tóc anh đã dựng ngược cả lên.
Mặt anh xanh lét.
Lôi Tư Chiêu đi rồi.
Lê Đại Phi đã lấy lại được ý thức khi sắp tự khiến mình chết ngạt.
Đù má?
Cái đù máaaaaaa?!
Anh rể vừa mới làm gì anh đấy?!
Đầu Lê Đại Phi sắp nổ tung rồi, lòng bàn chân tê điếng, da gà da vịt nổi rần rần khắp người!
Ban nãy cái… là cái gì vậy cà?!
Cách chào hỏi của nước nào đúng không?
Hay là cách tạm biệt?
Không phải nụ hôn sâu kiểu Pháp đâu đúng không?
Nhất định là phép lịch sự nào đó của một đất nước nào đó xa xôi tới mức không thể tìm thấy trên bản đồ!
Lôi Tư Chiêu trông giống người Trung Quốc nhưng thật ra là người nước ngoài nhỉ! Hoặc là con lai với dòng máu hiếm lạ nào đó chẳng hạn!
Cả Lôi Uyển Uyển cũng thế!
Nhà họ là gia đình đại sứ của đất nước thần bí nào đang sống tại Trung Quốc đúng không?!
Hay là nghi thức của tôn giáo nào đó?!
Chắc chắn là thế rồi!
Hết chương 28
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.