Chương 48: Phiên Ngoại 5
Đại Qua/Đông Qua Trà Tiên Nhân
05/08/2024
(5)
“Đừng sờ lung tung!” Lôi Tư Chiêu cảnh cáo anh.
Lê Đại Phi đáp: “Thế anh cũng đừng sờ… Cái đệch!”
Chăn trên giường lộn xộn thành một cục, hai người tức giận nhìn nhau, ai cũng không áp chế được ai.
Theo lẽ thường, sức chiến đấu của Lôi Tư Chiêu mạnh hơn Lê Đại Phi một bậc, nhưng hôm nay hai anh em họ Lôi đều say xe, Lôi Tư Chiêu định tha cho Lê Đại Phi một tối, ngủ một giấc yên ổn rồi tính.
Nhưng anh không kiểm soát được trí tưởng tượng phong phú của Lê Đại Phi.
Lê Đại Phi luôn tự khen mình cường tráng, nhưng trong lòng anh thừa biết nắm đấm của Lôi Tư Chiêu mạnh hơn anh.
Nếu không sẽ chẳng bị anh ta chiếm hời từ đó tới giờ.
Lẽ nào từ khi sinh ra, Lê Đại Phi chỉ có thể cho anh ta chiếm hời?
Làm gì có cái lẽ đó.
Lê Đại Phi luôn áp dụng biện pháp sợ hãi kèm giữ vững khoảng cách với Lôi Tư Chiêu.
Tối nay vốn cũng định thế.
Nhưng lâu lắm rồi Lê Đại Phi mới đi chơi ngoài thành phố, anh phấn khích quá độ nên không ngủ được.
Bình thường nếu mất ngủ, anh sẽ lướt web hoặc dạo diễn đàn cho qua một đêm.
Nhưng tối nay lại khác.
Lôi Tư Chiêu đang nằm cạnh anh.
Vì say xe nên Lôi Tư Chiêu đang dở sống dở chết mệt mỏi ngủ bù bên cạnh anh.
Lê Đại Phi lật người mấy lần, nhân cơ hội lén nhìn tình trạng của Lôi Tư Chiêu.
Mấy sách đen hay tả thế nào ấy nhỉ?
Muốn thành công thì phải khiến đối phương yếu đuối thở dốc, khóe mắt đẫm lệ…
Thường thì thuốc X sẽ có hiệu quả như thế.
Nhưng khi Lê Đại Phi tưởng tượng ra cảnh Lôi Tư Chiêu yết ớt thở dốc và rươm rướm nước mắt thì lại nổi hết cả da gà da vịt.
Nhưng nếu chỉ là tay chân không còn sức… hình như không khác bây giờ là bao.
Lê Đại Phi quan sát Lôi Tư Chiêu rất lâu, nhớ lại cảnh hôm nay Lôi Tư Chiêu bế Lôi Ninh thở không ra hơi, cảm giác có thể thành công.
Phải biết bình thường Lôi Tư Chiêu có thể xách anh bằng một tay đi thẳng lên tầng mười hai mà không đổ mồ hôi.
Ừ, có thể thành công.
Lê Đại Phi cảm thấy đã nắm chắc được chín phần, vì thế thò móng vuốt bỉ ổi của mình sang…
Lôi Tư Chiêu vốn ngủ không sâu lập tức tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cướp quyền chủ động theo bản năng.
Bình thường Lôi Tư Chiêu có thể dễ dàng áp đảo Lê Đại Phi, nhưng hôm nay anh quá mệt, quần nhau một hồi lại để cho Lê Đại Phi cầm hòa, hai người dùng sức giữ khư khư góc chăn, không ai áp chế được ai, nhưng cũng không người nào cam tâm bỏ tay.
Tiếng côn trùng ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
“Em bỏ tay ra trước.” Lôi Tư Chiêu cắn răng.
Lê Đại Phi thở hồng hộc: “Tại sao không phải là anh bỏ tay ra trước?”
“Bởi vì Ninh Ninh đang đứng ngoài cửa, anh động đậy là nó thấy.” Lôi Tư Chiêu nói, “Quần bị cởi sạch rồi, nó sẽ nghĩ gì?”
Sao cơ?
Lê Đại Phi giật mình, nhìn ra cửa theo phản xạ.
Cửa vẫn đóng nguyên vẹn.
Lôi Ninh là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã thà tè dầm trên giường chứ không dậy vào ban đêm.
Lôi Tư Chiêu cười nhạt, tức tốc thò tay vào đống chăn đang cuộn lại thành cục, mò đến cạp quần Lê Đại Phi rồi luồn tay vào.
Sau trận giằng co ban nãy, nhiệt độ cơ thể của hai người đều rất cao, Lê Đại Phi chỉ cảm thấy có thứ nóng hầm hập luồn vào quần mình.
“Chịu bỏ tay ra không?” Lôi Tư Chiêu ghìm giọng xuống.
“Anh mới phải bỏ tay ấy… Úi đứt rồi đứt rồi!”
“… Anh có dùng sức đâu. Giờ thử cho xem này…”
Lê Đại Phi: “Shhh…”
“…”
“…”
“Anh có dùng nhiều sức lắm đâu. Em khóc cái gì?” Lôi Tư Chiêu nói.
“…”
“Sợ rồi hả?”
“…”
“Thôi, đừng khóc nữa.”
“…”
“Làm gì có chuyện anh làm đứt thật, em nhìn đi…”
“…”
“Đừng ngọ nguậy, nghe không, không là đứt bây giờ.”
Lôi Ninh nghi hoặc nhìn Lôi Tư Chiêu.
Lôi Tư Chiêu đang bóc trứng cho nó.
“Anh ơi.” Lôi Ninh dùng đũa chọc quả trứng, “Anh đánh mông Phi Phi hả?”
“Anh không.” Lôi Tư Chiêu điềm nhiên đáp.
Lôi Tư Chiêu thi thoảng mới say xe, qua một tối đã khỏe lại.
“Phi Phi khóc rớt nước mũi.” Lôi Ninh nói.
Lôi Ninh bị Lôi Tư Chiêu cho một trận xong cũng khóc đỏ mắt đỏ mũi.
Vì thế Lôi Ninh nghĩ tối qua Lê Đại Phi cũng bị ăn đòn.
Lê Đại Phi ghê gớm nói: “Ai khóc chảy nước mũi?”
Lôi Ninh tủi thân đi tìm Bảo Đậu.
Nó quan tâm Lê Đại Phi mà.
Bảo Đậu giúp Lôi Ninh ăn quả trứng gà, sau đó dắt tay Lôi Ninh tiễn Bách Tử Nhân đi làm.
Tuy vẫn còn sớm nhưng Bách Tử Nhân phải bắt được chuyến phà đầu tiên.
Tiễn Bách Tử Nhân đến đầu thôn, Bảo Đậu tiện đường về mở cửa hàng.
Lôi Ninh thích cửa hàng ấy.
Tuy ở đây không có nhiều hàng hóa như siêu thị, nhưng lại có rất nhiều loại kẹo được để trong hộp thủy tinh, còn có những đồ ăn vặt không rõ xuất xứ Lôi Ninh chưa từng thấy bao giờ.
Bảo Đậu xách ghế nằm bằng trúc ra chỗ trống trước cửa hàng cho Lôi Ninh ngồi chơi.
Lôi Ninh không ngồi im được nên đứng dậy giúp Bảo Đậu lau tủ kính. Nó muốn dùng sức lao động đổi lấy ba cái kẹo ô mai.
Nó đã ăn hết sô-cô-la viên từ lâu, Lôi Tư Chiêu từng nói rõ cho nó hay, chỗ này không có siêu thị, thế nên đã mấy hôm rồi nó không có kẹo để ăn.
Kẹo ô mai chua quá, Lôi Ninh ăn được một cái thì không ăn nữa, ngồi nhìn một đứa bé thò lò mũi khác đang dùng tiền xu mua kẹo cao su thổi bóng.
“Cái đó ăn ngon không?” Lôi Ninh hỏi đầy mong đợi.
Nhóc nước mũi chưa từng gặp Lôi Ninh, nó nhìn Bảo Đậu.
Bảo Đậu cười híp mắt, lại đưa cho nhóc một cái kẹo nữa.
Nhóc nước mũi tò mò lại gần Lôi Ninh, bô lô ba la nói một tràng dài.
Lôi Ninh =□=
Nó không hiểu một câu nào hết.
Trẻ con trong núi trước khi đi học đa phần đều nói tiếng địa phương, Lôi Ninh bị sốc văn hóa.
Chẳng biết mấy đứa nhóc tầm tuổi từ đâu lũ lượt kéo ra, làn da đứa nào đứa nấy cháy nắng ngăm đen, cùng với nhóc nước mũi vây quanh Lôi Ninh mập mạp trắng ngần.
Lôi Ninh nghệt mặt.
Những đứa trẻ đang nói một thứ ngôn ngữ nó không hiểu.
Hơn nữa ai cũng cực kỳ nhiệt tình với nó, không chỉ vồn vã trò chuyện mà còn chỉ chỉ trỏ trỏ Lôi Ninh.
Lôi Ninh không hiểu nhưng nó biết mọi người đang nói về nó.
Nhưng mà mọi người nói gì thế?
Lôi Ninh nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng tủi thân, chớp mắt đã thấy nước mắt rơi xuống.
Bảo Đậu lo lắng đứng sau quầy hàng nhìn nó.
Nhóc nước mũi thấy Lôi Ninh khóc thì đưa kẹo cao su cho Lôi Ninh.
“Cho tớ à?” Lôi Ninh không khóc nữa.
Nhóc nước mũi đặt kẹo lên đầu gối Lôi Ninh, nghĩ thế nào lại để thêm một cái nữa.
Lôi Ninh được cho mà ngạc nhiên.
“Cảm ơn, tớ yêu cậu.” Nước mắt còn vương trên má mà Lôi Ninh đã bắt đầu nịnh nọt.
Mấy đứa nhóc cũng không hiểu Lôi Ninh đang nói gì, xô đẩy nhau rồi cười ha ha chạy mất.
Lúc bấy giờ Bảo Đậu mới rời khỏi quầy hàng, dùng một nắm hạt bí đổi lấy cái kẹo của Lôi Ninh.
Thế rồi hai anh em cùng ngồi trên ghế cắn hạt bí.
Lôi Ninh như con chó con quấn bên người Bảo Đậu: “Anh đang làm gì ở đây thế?”
“Anh phải bán hàng.” Bảo Đậu nghiêm túc đáp.
“Tại sao phải bán hàng?”
“Bán hàng đợi Tử Nhân về.” Bảo Đậu cũng co mình lại, nhìn về phía cổng thôn.
“Bao giờ anh ấy về thế?”
Cây đa ở cổng thôn không rì rào tán lá, dường như bóng cây cũng im lìm.
Bảo Đậu nghĩ.
“Anh ấy sẽ luôn trở về.”
“Mỗi khi mặt trời gần xuống núi, anh ấy sẽ về.” Bảo Đậu nhìn cây đa trước cổng, tựa như nhớ lại chuyện gì khiến cậu vui vẻ, đôi mắt cười tít lại.
“Anh ấy vừa đến cổng là anh thấy ngay, sau đó cả hai sẽ về nhà ăn cơm.”
“Chỉ đợi anh ấy thôi à.” Lôi Ninh hơi thất vọng.
“Chỉ đợi anh ấy thôi.”
“Thế thì chán lắm.” Lôi Ninh đã không còn thấy thú vị.
Trong thôn vắng người, có ngày số người đi qua cửa hàng đầu thôn còn không bằng số bạn học trong lớp Lôi Ninh.
Bảo Đậu cười ha ha xoa cái mặt mũm mĩm của Lôi Ninh: “Anh thấy hạnh phúc mà.”
Lôi Ninh bị xoa mặt không nói được lời nào, cũng không hỏi anh rốt cuộc là hạnh phúc ở đâu.
Rất lâu sau đó, Lôi Ninh đã trưởng thành thỉnh thoảng lại nhớ về cây đa đầu thôn ngày ấy, cũng không khỏi đồng tình với cách nói của Bảo Đậu.
Nó cũng thấy như vậy thật hạnh phúc.
Hết ngoại truyện
“Đừng sờ lung tung!” Lôi Tư Chiêu cảnh cáo anh.
Lê Đại Phi đáp: “Thế anh cũng đừng sờ… Cái đệch!”
Chăn trên giường lộn xộn thành một cục, hai người tức giận nhìn nhau, ai cũng không áp chế được ai.
Theo lẽ thường, sức chiến đấu của Lôi Tư Chiêu mạnh hơn Lê Đại Phi một bậc, nhưng hôm nay hai anh em họ Lôi đều say xe, Lôi Tư Chiêu định tha cho Lê Đại Phi một tối, ngủ một giấc yên ổn rồi tính.
Nhưng anh không kiểm soát được trí tưởng tượng phong phú của Lê Đại Phi.
Lê Đại Phi luôn tự khen mình cường tráng, nhưng trong lòng anh thừa biết nắm đấm của Lôi Tư Chiêu mạnh hơn anh.
Nếu không sẽ chẳng bị anh ta chiếm hời từ đó tới giờ.
Lẽ nào từ khi sinh ra, Lê Đại Phi chỉ có thể cho anh ta chiếm hời?
Làm gì có cái lẽ đó.
Lê Đại Phi luôn áp dụng biện pháp sợ hãi kèm giữ vững khoảng cách với Lôi Tư Chiêu.
Tối nay vốn cũng định thế.
Nhưng lâu lắm rồi Lê Đại Phi mới đi chơi ngoài thành phố, anh phấn khích quá độ nên không ngủ được.
Bình thường nếu mất ngủ, anh sẽ lướt web hoặc dạo diễn đàn cho qua một đêm.
Nhưng tối nay lại khác.
Lôi Tư Chiêu đang nằm cạnh anh.
Vì say xe nên Lôi Tư Chiêu đang dở sống dở chết mệt mỏi ngủ bù bên cạnh anh.
Lê Đại Phi lật người mấy lần, nhân cơ hội lén nhìn tình trạng của Lôi Tư Chiêu.
Mấy sách đen hay tả thế nào ấy nhỉ?
Muốn thành công thì phải khiến đối phương yếu đuối thở dốc, khóe mắt đẫm lệ…
Thường thì thuốc X sẽ có hiệu quả như thế.
Nhưng khi Lê Đại Phi tưởng tượng ra cảnh Lôi Tư Chiêu yết ớt thở dốc và rươm rướm nước mắt thì lại nổi hết cả da gà da vịt.
Nhưng nếu chỉ là tay chân không còn sức… hình như không khác bây giờ là bao.
Lê Đại Phi quan sát Lôi Tư Chiêu rất lâu, nhớ lại cảnh hôm nay Lôi Tư Chiêu bế Lôi Ninh thở không ra hơi, cảm giác có thể thành công.
Phải biết bình thường Lôi Tư Chiêu có thể xách anh bằng một tay đi thẳng lên tầng mười hai mà không đổ mồ hôi.
Ừ, có thể thành công.
Lê Đại Phi cảm thấy đã nắm chắc được chín phần, vì thế thò móng vuốt bỉ ổi của mình sang…
Lôi Tư Chiêu vốn ngủ không sâu lập tức tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cướp quyền chủ động theo bản năng.
Bình thường Lôi Tư Chiêu có thể dễ dàng áp đảo Lê Đại Phi, nhưng hôm nay anh quá mệt, quần nhau một hồi lại để cho Lê Đại Phi cầm hòa, hai người dùng sức giữ khư khư góc chăn, không ai áp chế được ai, nhưng cũng không người nào cam tâm bỏ tay.
Tiếng côn trùng ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tựa như đổ thêm dầu vào lửa.
“Em bỏ tay ra trước.” Lôi Tư Chiêu cắn răng.
Lê Đại Phi thở hồng hộc: “Tại sao không phải là anh bỏ tay ra trước?”
“Bởi vì Ninh Ninh đang đứng ngoài cửa, anh động đậy là nó thấy.” Lôi Tư Chiêu nói, “Quần bị cởi sạch rồi, nó sẽ nghĩ gì?”
Sao cơ?
Lê Đại Phi giật mình, nhìn ra cửa theo phản xạ.
Cửa vẫn đóng nguyên vẹn.
Lôi Ninh là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã thà tè dầm trên giường chứ không dậy vào ban đêm.
Lôi Tư Chiêu cười nhạt, tức tốc thò tay vào đống chăn đang cuộn lại thành cục, mò đến cạp quần Lê Đại Phi rồi luồn tay vào.
Sau trận giằng co ban nãy, nhiệt độ cơ thể của hai người đều rất cao, Lê Đại Phi chỉ cảm thấy có thứ nóng hầm hập luồn vào quần mình.
“Chịu bỏ tay ra không?” Lôi Tư Chiêu ghìm giọng xuống.
“Anh mới phải bỏ tay ấy… Úi đứt rồi đứt rồi!”
“… Anh có dùng sức đâu. Giờ thử cho xem này…”
Lê Đại Phi: “Shhh…”
“…”
“…”
“Anh có dùng nhiều sức lắm đâu. Em khóc cái gì?” Lôi Tư Chiêu nói.
“…”
“Sợ rồi hả?”
“…”
“Thôi, đừng khóc nữa.”
“…”
“Làm gì có chuyện anh làm đứt thật, em nhìn đi…”
“…”
“Đừng ngọ nguậy, nghe không, không là đứt bây giờ.”
Lôi Ninh nghi hoặc nhìn Lôi Tư Chiêu.
Lôi Tư Chiêu đang bóc trứng cho nó.
“Anh ơi.” Lôi Ninh dùng đũa chọc quả trứng, “Anh đánh mông Phi Phi hả?”
“Anh không.” Lôi Tư Chiêu điềm nhiên đáp.
Lôi Tư Chiêu thi thoảng mới say xe, qua một tối đã khỏe lại.
“Phi Phi khóc rớt nước mũi.” Lôi Ninh nói.
Lôi Ninh bị Lôi Tư Chiêu cho một trận xong cũng khóc đỏ mắt đỏ mũi.
Vì thế Lôi Ninh nghĩ tối qua Lê Đại Phi cũng bị ăn đòn.
Lê Đại Phi ghê gớm nói: “Ai khóc chảy nước mũi?”
Lôi Ninh tủi thân đi tìm Bảo Đậu.
Nó quan tâm Lê Đại Phi mà.
Bảo Đậu giúp Lôi Ninh ăn quả trứng gà, sau đó dắt tay Lôi Ninh tiễn Bách Tử Nhân đi làm.
Tuy vẫn còn sớm nhưng Bách Tử Nhân phải bắt được chuyến phà đầu tiên.
Tiễn Bách Tử Nhân đến đầu thôn, Bảo Đậu tiện đường về mở cửa hàng.
Lôi Ninh thích cửa hàng ấy.
Tuy ở đây không có nhiều hàng hóa như siêu thị, nhưng lại có rất nhiều loại kẹo được để trong hộp thủy tinh, còn có những đồ ăn vặt không rõ xuất xứ Lôi Ninh chưa từng thấy bao giờ.
Bảo Đậu xách ghế nằm bằng trúc ra chỗ trống trước cửa hàng cho Lôi Ninh ngồi chơi.
Lôi Ninh không ngồi im được nên đứng dậy giúp Bảo Đậu lau tủ kính. Nó muốn dùng sức lao động đổi lấy ba cái kẹo ô mai.
Nó đã ăn hết sô-cô-la viên từ lâu, Lôi Tư Chiêu từng nói rõ cho nó hay, chỗ này không có siêu thị, thế nên đã mấy hôm rồi nó không có kẹo để ăn.
Kẹo ô mai chua quá, Lôi Ninh ăn được một cái thì không ăn nữa, ngồi nhìn một đứa bé thò lò mũi khác đang dùng tiền xu mua kẹo cao su thổi bóng.
“Cái đó ăn ngon không?” Lôi Ninh hỏi đầy mong đợi.
Nhóc nước mũi chưa từng gặp Lôi Ninh, nó nhìn Bảo Đậu.
Bảo Đậu cười híp mắt, lại đưa cho nhóc một cái kẹo nữa.
Nhóc nước mũi tò mò lại gần Lôi Ninh, bô lô ba la nói một tràng dài.
Lôi Ninh =□=
Nó không hiểu một câu nào hết.
Trẻ con trong núi trước khi đi học đa phần đều nói tiếng địa phương, Lôi Ninh bị sốc văn hóa.
Chẳng biết mấy đứa nhóc tầm tuổi từ đâu lũ lượt kéo ra, làn da đứa nào đứa nấy cháy nắng ngăm đen, cùng với nhóc nước mũi vây quanh Lôi Ninh mập mạp trắng ngần.
Lôi Ninh nghệt mặt.
Những đứa trẻ đang nói một thứ ngôn ngữ nó không hiểu.
Hơn nữa ai cũng cực kỳ nhiệt tình với nó, không chỉ vồn vã trò chuyện mà còn chỉ chỉ trỏ trỏ Lôi Ninh.
Lôi Ninh không hiểu nhưng nó biết mọi người đang nói về nó.
Nhưng mà mọi người nói gì thế?
Lôi Ninh nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng tủi thân, chớp mắt đã thấy nước mắt rơi xuống.
Bảo Đậu lo lắng đứng sau quầy hàng nhìn nó.
Nhóc nước mũi thấy Lôi Ninh khóc thì đưa kẹo cao su cho Lôi Ninh.
“Cho tớ à?” Lôi Ninh không khóc nữa.
Nhóc nước mũi đặt kẹo lên đầu gối Lôi Ninh, nghĩ thế nào lại để thêm một cái nữa.
Lôi Ninh được cho mà ngạc nhiên.
“Cảm ơn, tớ yêu cậu.” Nước mắt còn vương trên má mà Lôi Ninh đã bắt đầu nịnh nọt.
Mấy đứa nhóc cũng không hiểu Lôi Ninh đang nói gì, xô đẩy nhau rồi cười ha ha chạy mất.
Lúc bấy giờ Bảo Đậu mới rời khỏi quầy hàng, dùng một nắm hạt bí đổi lấy cái kẹo của Lôi Ninh.
Thế rồi hai anh em cùng ngồi trên ghế cắn hạt bí.
Lôi Ninh như con chó con quấn bên người Bảo Đậu: “Anh đang làm gì ở đây thế?”
“Anh phải bán hàng.” Bảo Đậu nghiêm túc đáp.
“Tại sao phải bán hàng?”
“Bán hàng đợi Tử Nhân về.” Bảo Đậu cũng co mình lại, nhìn về phía cổng thôn.
“Bao giờ anh ấy về thế?”
Cây đa ở cổng thôn không rì rào tán lá, dường như bóng cây cũng im lìm.
Bảo Đậu nghĩ.
“Anh ấy sẽ luôn trở về.”
“Mỗi khi mặt trời gần xuống núi, anh ấy sẽ về.” Bảo Đậu nhìn cây đa trước cổng, tựa như nhớ lại chuyện gì khiến cậu vui vẻ, đôi mắt cười tít lại.
“Anh ấy vừa đến cổng là anh thấy ngay, sau đó cả hai sẽ về nhà ăn cơm.”
“Chỉ đợi anh ấy thôi à.” Lôi Ninh hơi thất vọng.
“Chỉ đợi anh ấy thôi.”
“Thế thì chán lắm.” Lôi Ninh đã không còn thấy thú vị.
Trong thôn vắng người, có ngày số người đi qua cửa hàng đầu thôn còn không bằng số bạn học trong lớp Lôi Ninh.
Bảo Đậu cười ha ha xoa cái mặt mũm mĩm của Lôi Ninh: “Anh thấy hạnh phúc mà.”
Lôi Ninh bị xoa mặt không nói được lời nào, cũng không hỏi anh rốt cuộc là hạnh phúc ở đâu.
Rất lâu sau đó, Lôi Ninh đã trưởng thành thỉnh thoảng lại nhớ về cây đa đầu thôn ngày ấy, cũng không khỏi đồng tình với cách nói của Bảo Đậu.
Nó cũng thấy như vậy thật hạnh phúc.
Hết ngoại truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.