Chương 495: Bạch Nhật Báo Tín
Huỳnh Dị
13/03/2013
Yến Phi đứng trước đầu thuyền tưởng nhớ Kỷ Thiên Thiên.
Từ lúc chủ tỳ Thiên Thiên bị địch bắt lên miền bắc, chàng không lúc nào ngừng ngược xuôi nam bắc, một mực vì sự trùng phùng với nàng mà phấn đấu không ngừng.
Giữa trời đất, bất luận là ở nhân gian hay Động Thiên Phúc Địa thần bí không thể đo lường, không kể là từng có tồn tại chuyện như vậy hay không, cũng chẳng có sự việc gì có thể quan trọng đối với chàng như Kỷ Thiên Thiên. Chỉ có nàng mới có ma lực kêu gọi Dương hồn của chàng trở lại.
Sau khi chàng rời bỏ thân xác phàm tục này, chàng đã có được sự giải phóng và không còn bị hạn chế, có pháp lực vô biên đến mức cảm giác thần thông quảng đại khiếp người, thậm chí còn sinh ra ý tưởng mãnh liệt không muốn quay lại cảm nhận cái thân xác thấp hèn. Quả thật cái kinh nghiệm ấy không có cách dùng ngôn từ gì để miêu tả hình dung. Không biết làm sao, bất luận điều gì chàng đều có thể vứt bỏ, duy chỉ có chẳng buông bỏ được Kỷ Thiên Thiên, còn sẵn lòng hy sinh cũng không hối tiếc.
Sau khi quay trở về nhân thế, chàng lại nhận ra sự giới hạn của thân xác. So với trước đây chàng càng hiểu rõ mình không phải là kẻ bất tử, nếu như nhục thể bị hủy, chàng sẽ không có cách nào "quay trở lại".
Hiện giờ nhàn rỗi quá khiến chàng không yên, lại chưa thể có cách nào cứu được chủ tỳ Thiên Thiên từ trên tay Mộ Dung Thùy, còn thêm phải làm thế nào giải quyết Tôn Ân, đại địch mà số mệnh đã định cho chàng.
Trên võ đạo, do chàng vì kinh nghiệm phục sinh từ cõi chết lần này đã tạo ra bước đột phá không gì so sánh được, nên tuyệt đối có lòng tin nhất quyết cùng Tôn Ân phân thắng bại. Thế nhưng đối với việc làm sao có thể phá "Hoàng Thiên Vô Cực" của Tôn Ân, chàng không nắm rõ được chút nào.
Có lẽ giờ này Thiên Thiên đã lên giường đi ngủ chăng? Nàng và chàng đã nhiều ngày không trao đổi được nỗi niềm chất chứa trong lòng. Chàng càng hy vọng có thể gặp nàng dốc hết bầu tâm sự, để tâm linh hai người có thể kết hợp làm một.
Chàng vì tình yêu đối với Kỷ Thiên Thiên mà quyến luyến không muốn rời bỏ nhân thế. Giờ đây nàng đã trở thành lý do duy nhất khiến chàng còn lưu lại đây. Chàng sẽ tận lòng đến với Thiên Thiên để thể nghiệm sự nồng cháy của tình yêu, cùng nàng bắt đầu nhóm lên ánh sáng của sinh mệnh đã chín mùi.
Trong lòng Yến Phi đồng thời hiện lên ngọc dung của Mặc Sỹ Minh Dao và An Ngọc Tình.
Sinh mệnh được đến như vậy thì còn mong muốn gì hơn nữa.
Thanh âm Trác Cuồng Sinh ở bên cạnh chàng bật lên: "Tiểu Phi còn có tâm sự gì sao?"
Yến Phi quay về với hiện thực, đón ánh mắt đầy vẻ tò mò và dò xét của Trác Cuồng Sinh, mỉm cười nói: "Ngươi không có tâm sự sao? Ai có thể ngoại lệ đây?"
Trác Cuồng Sinh cười: "Ngươi tính tình thật tốt! Ta vốn dĩ quấy rối ngươi, cứ tưởng ngươi có thể bị mất hứng, chẳng ngờ ngươi lại cười đáp lại. Ta dường như chưa bao giờ từng thấy ngươi nổi cáu."
Yến Phi nói lảng đi: "Tình trạng Cao tiểu tử với nha đầu tiểu Bạch Nhạn của hắn như thế nào rồi?"
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Sau khi đóng cửa phòng, bọn họ không bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Tình huống coi bộ khá lạc quan, ít nhất Cao tiểu tử cũng chưa bị đánh văng ra khỏi phòng. Ta nhận thấy dù sét đánh cũng không tách rời bọn họ ra được. Nhân duyên Cao tiểu tử và tiểu Bạch Nhạn căn bản là do ông trời chỉ định mà. Ai dà!"
Yến Phi nhíu mày: "Nói hay lắm, nhưng làm sao mà ngươi đột nhiên lại thở dài thế kia?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Ngươi nên biết làm sao ta phải thở dài. Ta sợ hoàn cảnh tốt đẹp không kéo dài được. Nếu như lão Nhiếp có sơ xuất gì, e rằng tiểu Bạch Nhạn không tiếp nhận nổi."
Lão lại tiếp: "Ngươi coi có cách nào khác không? Ta cũng muốn hy vọng ngươi có thể nói lời hay để an ủi ta."
Yến Phi cũng thở dài theo lão, nhất thời không nói lên lời nào.
:77:
Đang khi Nhiếp Thiên Hoàn chỉ còn cách mũi thuyền khoảng ba thước, y rút song hoàn cầm trên tay. Dựa vào võ công của y, chỉ cần có thể phá nóc mà ra, chắc chắc an toàn thoát thân . Tiếc rằng y lại hiểu rất rõ mình đã phạm vào một sai lầm chết người là đã đánh giá thấp Tiều Túng. Võ công người này trên y, ngay cả so sánh với Tôn Ân cũng gần bằng như nhau.
Mã Quân kêu thảm một tiếng, chập choạng lùi lại, tuy nhiên đã tránh được chỗ yếu hại trên ngực. Chủy thủ của Nhiếp Thiên Hoàn vẫn như thiểm điện bay đến cắm vào vai tả hắn lút đến tật chuôi. Với kình khí của Nhiếp Thiên Hoàn, khẳng định tả thủ của hắn vĩnh viễn đã bị phế bỏ.
Đặc biệt là Chu Thiệu tỏ ra thân pháp và vũ công càng cao minh hơn so với bình thường, né sớt qua ngọn chủy thủ. Không một kẻ nào khác dám liên thủ tiến công Nhiếp Thiên Hoàn để cản y phá cửa sổ mà ra đến bên ngoài khoang thuyền.
“Đang!”
Hoàn Huyền trầm tĩnh đánh vào ngọn trủy thủ đang hướng vào mặt hắn bay tới. Đoạn Ngọc Hàn trong tay hóa thành tia chớp, từ dưới vọt lên trên, công kích thẳng vào hạ bàn của Nhiếp Thiên Hoàn. Tiểu Phụng Tiên lách qua bên tả một chút tránh ngọn phi đao, rồi từ cửa khoang tàu lùi ra bên ngoài, trông chừng cửa vào làm các chiến sỹ Lưỡng Hồ bang ngả nghiêng tứ phía không có cách nào tiến vào khoang chi viện.
Nhiếp Thiên Hoàn ngầm than một hơi. Chỉ coi địch nhân tiến thoái hợp lý là biết ngay địch nhân có kế hoạch chu toàn, tính toán hoàn chỉnh hành động thích sát y. Từ lúc bắt đầu công kích đã dồn y vào thế hạ phong tuyệt đối, bị hãm đến cuộc diện phải chết.
Sự lăng lệ và phản ứng nhanh chóng từ Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền cố nhiên là ngoài dự liệu của y, nhưng có thể uy hiếp y nhiều nhất lại là hai cỗ quyền kình mà Tiều Túng đánh tới .
Y chưa từng nghĩ trên thế gian lại có loại quyền phong kỳ dị lợi hại đến như vậy. Hai cỗ quyền kình này một chính, một phản. Quyền kình phía bên hữu có uy lực tồi tâm liệt phế*, còn quyền kình bên tả lại có một cỗ lực đạo lôi kéo, chúng hợp lại trở thành một thứ công phu đáng sợ có thể xé rời thân thể của y.
Nhiếp Thiên Hoàn cảm thấy thế vọt lên của mình hoàn toàn bị quyền kình cổ quái của Tiều Túng hóa giải, dẫu có thể đánh vào được nóc thuyền cũng không có cách phá đỉnh mà ra. Cảm giác đó khiến y có chút hồn phi phách tán, cũng không thể không hoảng hốt biến chiêu ứng phó. Trong suốt cuộc đời, y chưa từng lâm vào tình cảnh chật vật khốn khổ đến như vậy.
Nhiếp Thiên Hoàn chợt quát lên một tiếng, mãnh liệt dịch chuyển chân khí trong người, lăng không bay xẹt lên, Đại Tiểu song hoàn rời tay bay ra nhằm hai hướng Tiều Túng và Hoàn Huyền tập kích, đồng thời chân đá lên cột bên trên. Chỉ cần ngọn cước đá trúng vào đỉnh khoang thuyền, lập tức có thể mượn lực đổi hướng lướt xéo xuống tránh khỏi bị hai người liên thủ hợp kích, rồi phá cửa sổ mà nhảy xuống nước chạy trốn.
Chỉ cần có thể nhảy vào dòng sông, dù đối phương cao thủ như mây, thiên quân vạn mã, y cũng có thể thoát vây mà chạy trốn.
Tiều Túng cười dài một tràng: "Nhiếp bang chủ quả nhiên tuyệt vời, Tiều Túng đã lĩnh giáo rồi! Hắc!" Nói xong thì tay phải biến quyền thành chưởng vỗ mạnh vào Thiên hoàn đang bay vòng đến chặn đầu, Thiên hoàn lập tức rơi xuống chẳng còn chút uy hiếp nào.
Cần biết Thiên, Địa song hoàn là binh khí tuyệt kỹ thành danh của Nhiếp Thiên Hoàn, dụng kình xảo diệu. Tuy rời tay bay đi, nhưng vẫn bị chân kình khống chế của Nhiếp Thiên Hoàn, có khả năng thu phát tùy tâm.
Tiều Túng một chưởng đánh bay Thiên hoàn, cũng bằng với phá giải công phu của Nhiếp Thiên Hoàn. Nhiếp Thiên Hoàn lập tức toàn thân kịch chấn,mắt mũi miệng tai đồng thời rỉ máu.
Địa hoàn bay đến Hoàn Huyền bên dưới cũng chịu ảnh hưởng, uy lực giảm hẳn. Hoàn Huyền biểu lộ phong cách thủ tịch đại gia của "Cửu phẩm cao thủ". Đoạn Ngọc Hàn biến thế đâm thẳng thành chém ngang, đập mạnh vào Địa hoàn, làm cho nó bay ngược trở lại.
Nhiếp Thiên Hoàn biết rằng đã đến thời khắc sinh tử, không nóng lòng thoát vây nữa, song cước lần lượt điểm vào đỉnh khoang thuyền bắn ngược thẳng lại hướng Tiều Túng, tránh khỏi Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền đang công đến.
Tiều Túng cười lạnh: "Ngươi muốn tìm chết!"
Hắn phục nhanh xuống, hai tay đánh vòng vào. Một cổ kình khí cường đại vô bì từ giữa lưỡng thủ thành hình biến ra quyền kình xoáy lốc kinh người đánh vào Nhiếp Thiên Hoàn đang lăng không công đến.
Hoàn Huyền cười lớn: "Trên đường xuống hoàng tuyền có ái đồ bầu bạn, bang chủ khẳng định sẽ không thấy tịch mịch, thứ cho Hoàn mỗ không tiễn!" Nói xong thì hắn hạ thân xuống, dồn công lực vào Đoạn Ngọc Hàn chờ đợi.
Lúc này bên ngoài khoang thuyền vang tiếng quát tháo chém giết, hiển nhiên người của bên Hoàn Huyền đã thành công lên thuyền, đang triển khai tiêu diệt đám thân vệ của Nhiếp Thiên Hoàn .
Nhiếp Thiên Hoàn nghĩ ngay cả nếu Tiều Túng có chiêu đó, và nếu như đối thủ chỉ có một người, Nhiếp Thiên Hoàn y dám khẳng định có hy vọng đào sinh. Vấn đề là ngoài quan ải Tiều Túng, còn có mũi Đoạn Ngọc Hàn nổi tiếng đáng sợ của Hoàn Huyền đang đón chờ đại giá của y.
Nhiếp Thiên Hoàn lần đầu tiên sinh ra ý tưởng cùng chết với địch, bèn quát lớn một tiếng, song chưởng toàn lực đánh xuống nghênh đón kình khí kinh nhân của Tiều Túng .
"Bùng!"
Hai cổ chân kình cường mãnh chính diện giao phong, cuồng phong dấy lên khiến bàn ghế trong khoang thuyền như đồ chơi bằng giấy dán gẫy rời bay tứ tán, đập vỡ tất cả các cửa.
Tiều Túng rên lên một tiếng, ngã lui lại đằng sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhiếp Thiên Hoàn thì tình huống càng tệ hơn, tựa như diều đứt dây một làn mưa máu bay theo hướng ngược lại, mắt nhìn thấy sắp phá được cửa sổ để nhảy vào sông. Lúc này Hoàn Huyền nhảy lên, Đoạn Ngọc Hàn sáng như tia chớp bay đến cần cồ của Nhiếp Thiên Hoàn chém xuống, rồi hắn hạ thân xuống nhập kiếm trở về vỏ.
"Phịch!"
Cái xác không đầu của Nhiếp Thiên Hoàn nhân vì lực thế chưa tiêu hết, đánh vỡ khung cửa sổ bay vào giòng sông.
Còn đầu lâu của y từ không trung rơi xuống trên sàn khoang còn lăn thêm mấy thước.
Hoàn Huyền nhìn chòng chọc vào đầu lâu của Nhiếp Thiên Hoàn, cười dài: "Bây giờ là đầu lâu của Nhiếp bang chủ, kế đó là đến lượt Tư Mã Đạo Tử."
Tiếng cười vang dội chấn động khắp không gian trong khoang thuyền, truyền thẳng đến Đại Giang.
:77:
Doãn Thanh Nhã ngồi ngây người ra. Cao Ngạn dù là thao thao bất tuyệt, nàng cũng chẳng nghe được đến nửa câu.
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Nhã nhi đang nghĩ gì vậy?"
Huyết sắc trên mặt Doãn Thanh Nhã dần dần trở nên lợt lạt, run giọng nói: "Cao Ngạn! Cao Ngạn ơi! Ta đột nhiên có cảm giác vô cùng lo sợ, không biết là điềm báo đại hung gì đây?"
Cao Ngạn nhảy bật lên, đi đến trước mặt nàng quỳ một gối xuống, nắm lấy đôi ngọc thủ mềm dịu của nàng trong tay, an ủi: "Nhã nhi không nên lo lắng quá, chỉ cần thời gian ba, bốn ngày là chúng ta có thể tiến vào Đại Giang, muốn tìm đến sư phụ nàng cũng được. Thật ra không cần lo âu, sư phụ nàng là anh hùng chứ còn gì nữa, làm thế nào mới không gặp có mấy ngày mà đã chẳng chịu nổi? Đợi ta kêu Yến Phi đến, do chính miệng thiên hạ đệ nhất danh kiếm của y đáp ứng nàng đi giết Hoàn Huyền."
Doãn Thanh Nhã giống như là con chim nhỏ hoảng sợ chụp ngược lại hai tay y, hoảng hốt nói: "Đừng rời khỏi ta!"
Tim Cao Ngạn vừa đau xót vừa thương yêu: "Ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nàng."
Doãn Thanh Nhã ngước nhìn lên Cao Ngạn, nhưng ánh mắt lạc thần không tập trung, có thể thấy rõ tâm thần của nàng đang ở nơi khác, lẩm bẩm như mê sảng: "Từ tối hôm qua đến giờ, ta luôn có cảm giác hoảng sợ trong lòng, lúc thì nghĩ đến Hác đại ca, rồi lại nhớ tới sư phụ. Cao Ngạn à! Người ta rất là lo lắng!"
Cao ngạn vội vàng đáp: "Sự quan tâm này của nàng ắt là loạn rồi. Nhiếp bang chủ là lão giang hồ, có tình cảnh nào mà chưa từng trải qua, ông chắc chắn là chẳng có chuyện gì."
Hai mắt Doãn Thanh Nhã lệ ngọc chớp động, buồn rầu nói: "Ngươi thật sự không hiểu đâu. Ngay trước lúc ta rời Động Đình, sư phụ gọi ta đến nói rằng muốn ta đến Biên Hoang tập. Ngữ điệu và thần tình khi ông nói, ta chưa từng thấy lần nào, khiến ta có cảm giác bất tường. Nếu như không phải tình huống hung hiểm phi thường làm sư phụ không nắm chắc được, ông chắc chắn không mượn cớ sai ta rời đi như vậy. Ài! Ta thật sự không nên rời bỏ ông, nhưng lại sợ vướng bận chận tay ông, khiến người ta không dám làm thẳng tay."
Cao Ngạn giơ tay áo lên lau khổ lệ long lanh trên khóe mắt nàng đang chực rơi xuống, cảm tưởng tim đau buốt tựa như bị ai vặn xoắn, làm chính y cũng phải ứa lệ: "Với võ công của sư phó nàng, ở nam phương ngoại trừ Tôn Ân, còn có ai làm gì được ông? Giả sử Tôn Ân muốn giết ông, mà ở trên Đại Giang mênh mông ấy sợ rằng cũng cách nào làm được. Nhã nhi không cần phải khóc nữa!"
Bỗng Doãn Thanh Nhã đứng lên đờ người ra, hai mắt mở lớn, toàn thân chấn động.
Do Cao Ngạn không hiểu vì sao nên giựt mình nhìn nàng, tay chân hoảng loạn.
Liền đó Doãn Thanh nhã bật òa lên khóc, toàn thân rung động.
Cao Ngạn bị dọa đến hồn phi phách tán, vột vã ôm chặt lấy nàng, kêu trách: "Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Thanh Nhã đổ sụp xuống, ôm lấy cổ y mà khóc không ngừng, hoàn toàn không còn sức kìm nén nữa.
Cao Ngạn bị nàng khóc đến mức cảm thấy lòng mình muốn chảy máu. Cửa phòng đột ngột bị mở ra, Yến Phi dẫn đầu tiến vào, theo gót còn có Trác Cuồng Sinh, Lưu Mục Chi, Diêu Mãnh, và Trình Thương Cổ.
Yến Phi ra dấu cho bốn người đằng sau dừng lại ở gần cửa, rồi tự mình đi đến ngồi trên ghế mà Cao Ngạn mới vừa ngồi, không nói lời nào.
Bất ngờ Doãn Thanh Nhã thôi không khóc nữa, chỉ có vai thơm vẫn không ngừng dao động, biểu lộ nàng vẫn còn rưng rưng kích động.
Cao Ngạn chẳng hiểu gì cả nhìn Yến Phi, rồi nháy mắt với chàng tỏ ý muốn chàng an ủi Doãn Thanh Nhã, nhưng vẫn không nói ra lời.
Cao Ngạn vỗ nhè nhẹ lưng ngọc của Doãn Thanh Nhã, buồn bã nói: "Nhã nhi đừng khóc nữa! Nàng sẽ mau chóng gặp lại sư phụ thôi."
Doãn Thanh Nhã nức nở :"Sư phụ bị người ta hại chết rồi!"
Đứng gần bên cửa, đám Trác Cuồng Sinh các người nghe xong nhìn nhau. Bọn họ vốn cùng với Yến Phi trò chuyện trên boong tàu, đột nhiên Yến Phi nói một câu "Nhiếp Thiên Hoàn chết rồi", rồi dẫn đầu cả bọn đi xuống đây. Ngay đến lúc sau khi vào phòng, bốn người vẫn chẳng hiểu gì cả. Đến khi Doãn Thanh Nhã đột nhiên thốt lên lời nói ấy, làm cho trong lòng bốn người không kềm được sinh ra ớn lạnh.
Cao Ngạn cũng ngạc nhiên: "Nhã nhi không nên nói bừa, sư phụ nàng khẳng định vẫn còn sống mạnh khỏe như thường."
Doãn Thanh Nhã rời khỏi sự ôm ấp của Cao Ngạn, ngồi thẳng người lên. Dẫu rằng hai mắt vẫn còn sưng đỏ, nhưng thần tình để lộ ra vẻ kiên quyết và bình tĩnh, lắc đầu nói: "Ngươi thật sự không hiểu đâu. Vừa rồi ta đã trông thấy sư phụ, ông nhìn thấy ta thì mặt mày hớn hở nhưng chẳng nói lời nào, đó tuyệt không phải là ảo giác. Ta nhìn thấy ông rõ rõ ràng ràng, thế nên ta mới biết ông đã chết, còn cố đến gặp ta một lần cuối."
Đám Trác Cuồng Sinh đều không nói nên lời. Người chết thì báo mộng cho thân nhân là điều người già thường hay nhắc đến, nhưng vào lúc ban ngày ban mặt như vầy mà lại báo tin cho thân nhân lúc còn tỉnh thì quả thật chưa từng nghe qua.
Chỉ có Yến Phi thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Thanh Nhã hãy bớt đau thương và thuận theo biến đổi."
Nghe chàng nói thế, mọi người đều hiểu rằng chàng đã sinh ra cảm ứng được rằng Nhiếp Thiên Hoàn quả thật là dữ nhiều lành ít.
Đôi tay ngọc của Doãn Thanh Nhã vẫn còn nằm trong tay Cao ngạn, dù vẫn còn dùng lực nắm ngược lại tay y, nhưng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bĩnh tĩnh nói: "Từ thuở nhỏ sư phụ đã dạy dỗ ta, thân làm đồ nhi duy nhất của Nhiếp Thiên Hoàn, tuyệt không thể làm hỏng uy danh của ông. Sư phụ chưa từng la mắng ta, ta cũng chưa từng làm ông nổi giận. Sư phụ hiểu ta, ta cũng hiểu ông . Ông đã chết! Hác đại ca cũng đã chết! Họ đều rời bỏ ta mà đi, chỉ còn để lại có mình ta cô đơn trên nhân thế."
Cao ngạn bi thảm kêu lên: "Còn có ta mà!"
Doãn Thanh Nhã dường như ý thức được sự tồn tại của Cao ngạn, mục quang rơi lên nét mặt y, ánh mắt hồi phục thần thái lại một chút, nhỏ giọng gọi: "Cao Ngạn!"
Cao Ngạn nhiệt lệ tuôn trào, run giọng kêu: "Nhã nhi!"
Doãn Thanh Nhã rời khỏi Cao Ngạn, thần sắc bình tĩnh đến mức không hợp với lý thường, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn trở về Lưỡng Hồ."
Cao Ngạn chấn động vội vàng kêu lên thất thanh:"Quay lại Lưỡng Hồ?"
Doãn Thanh Nhã vẻ mặt kiên quyết gật đầu mạnh mẽ đáp: "Ta muốn quay trở về Lưỡng Hồ, chỉ có ta mới có thể vì sư phụ báo cừu."
Yến Phi cũng không nói gì. Trác Cuồng Sinh thì giật mình, nói: "Nếu như sư phụ và Hác đại ca của Thanh Nhã thật sự ngộ hại, huynh đệ quý bang ắt cũng khó lòng may mắn thoát khỏi. Thanh Nhã nếu quay lại Lưỡng Hồ chỉ càng tiện nghi cho Hoàn Huyền, lại cô phụ một lượt khổ tâm của lệnh sư."
Doãn Thanh Nhã làm như mới lần đầu nhận thấy sự tồn tại của Trác Cuồng Sinh, hướng về y nói: "Các ngươi không thể hiểu được đâu. Ta rất hiểu thủ đoạn của sư phụ, Hoàn Huyền không có cách nào giết ông được ở trên Đại Giang, chưa từng có một kẻ nào có thể đánh bại ông ở trên sông. Chỉ có bố trí âm mưu mới có thể ám sát được sư phụ. Nhất định là có nội gián ngầm thông tin, sắp đặt cục diện giết người nên địch nhân mới thực hiện được."
Chúng nhân đều cảm thấy dường như mới lần đầu biết tiểu Bạch Nhạn, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không tưởng được nàng có thể trở lại bình tĩnh nhanh đến như vậy, càng không nghĩ ra nàng có sự phân tích và cách nhìn tinh vi như thế.
Lưu Mục Chi nói: "Thế thì Doãn cô nương quay trở về Lưỡng Hồ có tác dụng gì chăng?"
Trình Thương Cổ cũng tận tình khuyên bảo: "Không bằng sau khi hiểu rõ tình cảnh, bọn ta lập tức quay lại Biên Hoang, trầm tĩnh lại định kế, coi xem làm cách nào có thể giúp cô nương báo thâm cừu này."
Doãn Thanh Nhã lắc đầu nói: "Hôm sư phụ rời Lưỡng Hồ cũng đã lưu lại dự phòng, lấy một nửa số chiến thuyền và huynh đệ để lại Lưỡng Hồ, bọn ta cần phải gấp đến trước khi địch nhân tới Lưỡng Hồ. Phải nhanh chóng đến Lưỡng Hồ, nếu không thì huynh đệ Lưỡng Hồ bang lưu lại tại Lưỡng Hồ sẽ chết rất thê thảm."
Diêu Mãnh nhíu mày nói: "Còn đủ thời gian không?"
Doãn Thanh Nhã đáp: "Hoàn Huyền nếu muốn đối phó với huynh đệ của ta ở Lưỡng Hồ bang, chắc không để lọt đến nửa chiếc thuyền chạy về đến Lưỡng Hồ. Nếu như không có thời gian mươi bữa nửa tháng thì không có cách nào tiêu diệt hết được huynh đệ trên Đại Giang của ta. Hà huống Hoàn Huyền còn chưa công hãm Giang Đô, chỉ cần bọn ta xuất kỳ bất ý, nhất định có thể đột phá phong tỏa của Hoàn Huyền."
Kế đó ánh mắt hướng về phía Yến Phi nói: "Hãy giúp Nhã nhi chuyện này được không?"
Yến Phi gật đầu nói: "Lời của Nhã nhi nói có lý, hơn nữa chủ ý của Hoàn Huyền là tập trung lực lượng phía hạ du Trường Giang, nhất định không nghĩ tới đạo kỳ binh này của bọn ta."
Trác Cuồng Sinh nói: "Sau khi Thanh Nhã quay trở lại Lưỡng Hồ, có dự tính gì không?"
Đôi mắt đẹp của Doãn Thanh Nhã hồi phục lại thần khí và sinh cơ, chớp lên sáng rực: "Ta có thể cùng các huynh đệ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, né tránh sự truy sát của Hoàn Huyền. Khi thời cơ đến, bọn ta sẽ cùng các ngươi với Lưu Dụ liên thủ, chặt cái đầu thối của Hoàn Huyền xuống, vì sư phụ và Hác đại ca mà rửa mối thâm cừu đại hận."
Chúng nhân đều ngẩn người ra nhìn nàng, tựa như đang trông thấy một kẻ nào khác vậy.
Chú thích:
* Tồi tâm liệt phế: Nát tim vỡ phổi.
Hết chương 495
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Từ lúc chủ tỳ Thiên Thiên bị địch bắt lên miền bắc, chàng không lúc nào ngừng ngược xuôi nam bắc, một mực vì sự trùng phùng với nàng mà phấn đấu không ngừng.
Giữa trời đất, bất luận là ở nhân gian hay Động Thiên Phúc Địa thần bí không thể đo lường, không kể là từng có tồn tại chuyện như vậy hay không, cũng chẳng có sự việc gì có thể quan trọng đối với chàng như Kỷ Thiên Thiên. Chỉ có nàng mới có ma lực kêu gọi Dương hồn của chàng trở lại.
Sau khi chàng rời bỏ thân xác phàm tục này, chàng đã có được sự giải phóng và không còn bị hạn chế, có pháp lực vô biên đến mức cảm giác thần thông quảng đại khiếp người, thậm chí còn sinh ra ý tưởng mãnh liệt không muốn quay lại cảm nhận cái thân xác thấp hèn. Quả thật cái kinh nghiệm ấy không có cách dùng ngôn từ gì để miêu tả hình dung. Không biết làm sao, bất luận điều gì chàng đều có thể vứt bỏ, duy chỉ có chẳng buông bỏ được Kỷ Thiên Thiên, còn sẵn lòng hy sinh cũng không hối tiếc.
Sau khi quay trở về nhân thế, chàng lại nhận ra sự giới hạn của thân xác. So với trước đây chàng càng hiểu rõ mình không phải là kẻ bất tử, nếu như nhục thể bị hủy, chàng sẽ không có cách nào "quay trở lại".
Hiện giờ nhàn rỗi quá khiến chàng không yên, lại chưa thể có cách nào cứu được chủ tỳ Thiên Thiên từ trên tay Mộ Dung Thùy, còn thêm phải làm thế nào giải quyết Tôn Ân, đại địch mà số mệnh đã định cho chàng.
Trên võ đạo, do chàng vì kinh nghiệm phục sinh từ cõi chết lần này đã tạo ra bước đột phá không gì so sánh được, nên tuyệt đối có lòng tin nhất quyết cùng Tôn Ân phân thắng bại. Thế nhưng đối với việc làm sao có thể phá "Hoàng Thiên Vô Cực" của Tôn Ân, chàng không nắm rõ được chút nào.
Có lẽ giờ này Thiên Thiên đã lên giường đi ngủ chăng? Nàng và chàng đã nhiều ngày không trao đổi được nỗi niềm chất chứa trong lòng. Chàng càng hy vọng có thể gặp nàng dốc hết bầu tâm sự, để tâm linh hai người có thể kết hợp làm một.
Chàng vì tình yêu đối với Kỷ Thiên Thiên mà quyến luyến không muốn rời bỏ nhân thế. Giờ đây nàng đã trở thành lý do duy nhất khiến chàng còn lưu lại đây. Chàng sẽ tận lòng đến với Thiên Thiên để thể nghiệm sự nồng cháy của tình yêu, cùng nàng bắt đầu nhóm lên ánh sáng của sinh mệnh đã chín mùi.
Trong lòng Yến Phi đồng thời hiện lên ngọc dung của Mặc Sỹ Minh Dao và An Ngọc Tình.
Sinh mệnh được đến như vậy thì còn mong muốn gì hơn nữa.
Thanh âm Trác Cuồng Sinh ở bên cạnh chàng bật lên: "Tiểu Phi còn có tâm sự gì sao?"
Yến Phi quay về với hiện thực, đón ánh mắt đầy vẻ tò mò và dò xét của Trác Cuồng Sinh, mỉm cười nói: "Ngươi không có tâm sự sao? Ai có thể ngoại lệ đây?"
Trác Cuồng Sinh cười: "Ngươi tính tình thật tốt! Ta vốn dĩ quấy rối ngươi, cứ tưởng ngươi có thể bị mất hứng, chẳng ngờ ngươi lại cười đáp lại. Ta dường như chưa bao giờ từng thấy ngươi nổi cáu."
Yến Phi nói lảng đi: "Tình trạng Cao tiểu tử với nha đầu tiểu Bạch Nhạn của hắn như thế nào rồi?"
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Sau khi đóng cửa phòng, bọn họ không bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Tình huống coi bộ khá lạc quan, ít nhất Cao tiểu tử cũng chưa bị đánh văng ra khỏi phòng. Ta nhận thấy dù sét đánh cũng không tách rời bọn họ ra được. Nhân duyên Cao tiểu tử và tiểu Bạch Nhạn căn bản là do ông trời chỉ định mà. Ai dà!"
Yến Phi nhíu mày: "Nói hay lắm, nhưng làm sao mà ngươi đột nhiên lại thở dài thế kia?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Ngươi nên biết làm sao ta phải thở dài. Ta sợ hoàn cảnh tốt đẹp không kéo dài được. Nếu như lão Nhiếp có sơ xuất gì, e rằng tiểu Bạch Nhạn không tiếp nhận nổi."
Lão lại tiếp: "Ngươi coi có cách nào khác không? Ta cũng muốn hy vọng ngươi có thể nói lời hay để an ủi ta."
Yến Phi cũng thở dài theo lão, nhất thời không nói lên lời nào.
:77:
Đang khi Nhiếp Thiên Hoàn chỉ còn cách mũi thuyền khoảng ba thước, y rút song hoàn cầm trên tay. Dựa vào võ công của y, chỉ cần có thể phá nóc mà ra, chắc chắc an toàn thoát thân . Tiếc rằng y lại hiểu rất rõ mình đã phạm vào một sai lầm chết người là đã đánh giá thấp Tiều Túng. Võ công người này trên y, ngay cả so sánh với Tôn Ân cũng gần bằng như nhau.
Mã Quân kêu thảm một tiếng, chập choạng lùi lại, tuy nhiên đã tránh được chỗ yếu hại trên ngực. Chủy thủ của Nhiếp Thiên Hoàn vẫn như thiểm điện bay đến cắm vào vai tả hắn lút đến tật chuôi. Với kình khí của Nhiếp Thiên Hoàn, khẳng định tả thủ của hắn vĩnh viễn đã bị phế bỏ.
Đặc biệt là Chu Thiệu tỏ ra thân pháp và vũ công càng cao minh hơn so với bình thường, né sớt qua ngọn chủy thủ. Không một kẻ nào khác dám liên thủ tiến công Nhiếp Thiên Hoàn để cản y phá cửa sổ mà ra đến bên ngoài khoang thuyền.
“Đang!”
Hoàn Huyền trầm tĩnh đánh vào ngọn trủy thủ đang hướng vào mặt hắn bay tới. Đoạn Ngọc Hàn trong tay hóa thành tia chớp, từ dưới vọt lên trên, công kích thẳng vào hạ bàn của Nhiếp Thiên Hoàn. Tiểu Phụng Tiên lách qua bên tả một chút tránh ngọn phi đao, rồi từ cửa khoang tàu lùi ra bên ngoài, trông chừng cửa vào làm các chiến sỹ Lưỡng Hồ bang ngả nghiêng tứ phía không có cách nào tiến vào khoang chi viện.
Nhiếp Thiên Hoàn ngầm than một hơi. Chỉ coi địch nhân tiến thoái hợp lý là biết ngay địch nhân có kế hoạch chu toàn, tính toán hoàn chỉnh hành động thích sát y. Từ lúc bắt đầu công kích đã dồn y vào thế hạ phong tuyệt đối, bị hãm đến cuộc diện phải chết.
Sự lăng lệ và phản ứng nhanh chóng từ Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền cố nhiên là ngoài dự liệu của y, nhưng có thể uy hiếp y nhiều nhất lại là hai cỗ quyền kình mà Tiều Túng đánh tới .
Y chưa từng nghĩ trên thế gian lại có loại quyền phong kỳ dị lợi hại đến như vậy. Hai cỗ quyền kình này một chính, một phản. Quyền kình phía bên hữu có uy lực tồi tâm liệt phế*, còn quyền kình bên tả lại có một cỗ lực đạo lôi kéo, chúng hợp lại trở thành một thứ công phu đáng sợ có thể xé rời thân thể của y.
Nhiếp Thiên Hoàn cảm thấy thế vọt lên của mình hoàn toàn bị quyền kình cổ quái của Tiều Túng hóa giải, dẫu có thể đánh vào được nóc thuyền cũng không có cách phá đỉnh mà ra. Cảm giác đó khiến y có chút hồn phi phách tán, cũng không thể không hoảng hốt biến chiêu ứng phó. Trong suốt cuộc đời, y chưa từng lâm vào tình cảnh chật vật khốn khổ đến như vậy.
Nhiếp Thiên Hoàn chợt quát lên một tiếng, mãnh liệt dịch chuyển chân khí trong người, lăng không bay xẹt lên, Đại Tiểu song hoàn rời tay bay ra nhằm hai hướng Tiều Túng và Hoàn Huyền tập kích, đồng thời chân đá lên cột bên trên. Chỉ cần ngọn cước đá trúng vào đỉnh khoang thuyền, lập tức có thể mượn lực đổi hướng lướt xéo xuống tránh khỏi bị hai người liên thủ hợp kích, rồi phá cửa sổ mà nhảy xuống nước chạy trốn.
Chỉ cần có thể nhảy vào dòng sông, dù đối phương cao thủ như mây, thiên quân vạn mã, y cũng có thể thoát vây mà chạy trốn.
Tiều Túng cười dài một tràng: "Nhiếp bang chủ quả nhiên tuyệt vời, Tiều Túng đã lĩnh giáo rồi! Hắc!" Nói xong thì tay phải biến quyền thành chưởng vỗ mạnh vào Thiên hoàn đang bay vòng đến chặn đầu, Thiên hoàn lập tức rơi xuống chẳng còn chút uy hiếp nào.
Cần biết Thiên, Địa song hoàn là binh khí tuyệt kỹ thành danh của Nhiếp Thiên Hoàn, dụng kình xảo diệu. Tuy rời tay bay đi, nhưng vẫn bị chân kình khống chế của Nhiếp Thiên Hoàn, có khả năng thu phát tùy tâm.
Tiều Túng một chưởng đánh bay Thiên hoàn, cũng bằng với phá giải công phu của Nhiếp Thiên Hoàn. Nhiếp Thiên Hoàn lập tức toàn thân kịch chấn,mắt mũi miệng tai đồng thời rỉ máu.
Địa hoàn bay đến Hoàn Huyền bên dưới cũng chịu ảnh hưởng, uy lực giảm hẳn. Hoàn Huyền biểu lộ phong cách thủ tịch đại gia của "Cửu phẩm cao thủ". Đoạn Ngọc Hàn biến thế đâm thẳng thành chém ngang, đập mạnh vào Địa hoàn, làm cho nó bay ngược trở lại.
Nhiếp Thiên Hoàn biết rằng đã đến thời khắc sinh tử, không nóng lòng thoát vây nữa, song cước lần lượt điểm vào đỉnh khoang thuyền bắn ngược thẳng lại hướng Tiều Túng, tránh khỏi Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền đang công đến.
Tiều Túng cười lạnh: "Ngươi muốn tìm chết!"
Hắn phục nhanh xuống, hai tay đánh vòng vào. Một cổ kình khí cường đại vô bì từ giữa lưỡng thủ thành hình biến ra quyền kình xoáy lốc kinh người đánh vào Nhiếp Thiên Hoàn đang lăng không công đến.
Hoàn Huyền cười lớn: "Trên đường xuống hoàng tuyền có ái đồ bầu bạn, bang chủ khẳng định sẽ không thấy tịch mịch, thứ cho Hoàn mỗ không tiễn!" Nói xong thì hắn hạ thân xuống, dồn công lực vào Đoạn Ngọc Hàn chờ đợi.
Lúc này bên ngoài khoang thuyền vang tiếng quát tháo chém giết, hiển nhiên người của bên Hoàn Huyền đã thành công lên thuyền, đang triển khai tiêu diệt đám thân vệ của Nhiếp Thiên Hoàn .
Nhiếp Thiên Hoàn nghĩ ngay cả nếu Tiều Túng có chiêu đó, và nếu như đối thủ chỉ có một người, Nhiếp Thiên Hoàn y dám khẳng định có hy vọng đào sinh. Vấn đề là ngoài quan ải Tiều Túng, còn có mũi Đoạn Ngọc Hàn nổi tiếng đáng sợ của Hoàn Huyền đang đón chờ đại giá của y.
Nhiếp Thiên Hoàn lần đầu tiên sinh ra ý tưởng cùng chết với địch, bèn quát lớn một tiếng, song chưởng toàn lực đánh xuống nghênh đón kình khí kinh nhân của Tiều Túng .
"Bùng!"
Hai cổ chân kình cường mãnh chính diện giao phong, cuồng phong dấy lên khiến bàn ghế trong khoang thuyền như đồ chơi bằng giấy dán gẫy rời bay tứ tán, đập vỡ tất cả các cửa.
Tiều Túng rên lên một tiếng, ngã lui lại đằng sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhiếp Thiên Hoàn thì tình huống càng tệ hơn, tựa như diều đứt dây một làn mưa máu bay theo hướng ngược lại, mắt nhìn thấy sắp phá được cửa sổ để nhảy vào sông. Lúc này Hoàn Huyền nhảy lên, Đoạn Ngọc Hàn sáng như tia chớp bay đến cần cồ của Nhiếp Thiên Hoàn chém xuống, rồi hắn hạ thân xuống nhập kiếm trở về vỏ.
"Phịch!"
Cái xác không đầu của Nhiếp Thiên Hoàn nhân vì lực thế chưa tiêu hết, đánh vỡ khung cửa sổ bay vào giòng sông.
Còn đầu lâu của y từ không trung rơi xuống trên sàn khoang còn lăn thêm mấy thước.
Hoàn Huyền nhìn chòng chọc vào đầu lâu của Nhiếp Thiên Hoàn, cười dài: "Bây giờ là đầu lâu của Nhiếp bang chủ, kế đó là đến lượt Tư Mã Đạo Tử."
Tiếng cười vang dội chấn động khắp không gian trong khoang thuyền, truyền thẳng đến Đại Giang.
:77:
Doãn Thanh Nhã ngồi ngây người ra. Cao Ngạn dù là thao thao bất tuyệt, nàng cũng chẳng nghe được đến nửa câu.
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Nhã nhi đang nghĩ gì vậy?"
Huyết sắc trên mặt Doãn Thanh Nhã dần dần trở nên lợt lạt, run giọng nói: "Cao Ngạn! Cao Ngạn ơi! Ta đột nhiên có cảm giác vô cùng lo sợ, không biết là điềm báo đại hung gì đây?"
Cao Ngạn nhảy bật lên, đi đến trước mặt nàng quỳ một gối xuống, nắm lấy đôi ngọc thủ mềm dịu của nàng trong tay, an ủi: "Nhã nhi không nên lo lắng quá, chỉ cần thời gian ba, bốn ngày là chúng ta có thể tiến vào Đại Giang, muốn tìm đến sư phụ nàng cũng được. Thật ra không cần lo âu, sư phụ nàng là anh hùng chứ còn gì nữa, làm thế nào mới không gặp có mấy ngày mà đã chẳng chịu nổi? Đợi ta kêu Yến Phi đến, do chính miệng thiên hạ đệ nhất danh kiếm của y đáp ứng nàng đi giết Hoàn Huyền."
Doãn Thanh Nhã giống như là con chim nhỏ hoảng sợ chụp ngược lại hai tay y, hoảng hốt nói: "Đừng rời khỏi ta!"
Tim Cao Ngạn vừa đau xót vừa thương yêu: "Ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nàng."
Doãn Thanh Nhã ngước nhìn lên Cao Ngạn, nhưng ánh mắt lạc thần không tập trung, có thể thấy rõ tâm thần của nàng đang ở nơi khác, lẩm bẩm như mê sảng: "Từ tối hôm qua đến giờ, ta luôn có cảm giác hoảng sợ trong lòng, lúc thì nghĩ đến Hác đại ca, rồi lại nhớ tới sư phụ. Cao Ngạn à! Người ta rất là lo lắng!"
Cao ngạn vội vàng đáp: "Sự quan tâm này của nàng ắt là loạn rồi. Nhiếp bang chủ là lão giang hồ, có tình cảnh nào mà chưa từng trải qua, ông chắc chắn là chẳng có chuyện gì."
Hai mắt Doãn Thanh Nhã lệ ngọc chớp động, buồn rầu nói: "Ngươi thật sự không hiểu đâu. Ngay trước lúc ta rời Động Đình, sư phụ gọi ta đến nói rằng muốn ta đến Biên Hoang tập. Ngữ điệu và thần tình khi ông nói, ta chưa từng thấy lần nào, khiến ta có cảm giác bất tường. Nếu như không phải tình huống hung hiểm phi thường làm sư phụ không nắm chắc được, ông chắc chắn không mượn cớ sai ta rời đi như vậy. Ài! Ta thật sự không nên rời bỏ ông, nhưng lại sợ vướng bận chận tay ông, khiến người ta không dám làm thẳng tay."
Cao Ngạn giơ tay áo lên lau khổ lệ long lanh trên khóe mắt nàng đang chực rơi xuống, cảm tưởng tim đau buốt tựa như bị ai vặn xoắn, làm chính y cũng phải ứa lệ: "Với võ công của sư phó nàng, ở nam phương ngoại trừ Tôn Ân, còn có ai làm gì được ông? Giả sử Tôn Ân muốn giết ông, mà ở trên Đại Giang mênh mông ấy sợ rằng cũng cách nào làm được. Nhã nhi không cần phải khóc nữa!"
Bỗng Doãn Thanh Nhã đứng lên đờ người ra, hai mắt mở lớn, toàn thân chấn động.
Do Cao Ngạn không hiểu vì sao nên giựt mình nhìn nàng, tay chân hoảng loạn.
Liền đó Doãn Thanh nhã bật òa lên khóc, toàn thân rung động.
Cao Ngạn bị dọa đến hồn phi phách tán, vột vã ôm chặt lấy nàng, kêu trách: "Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Thanh Nhã đổ sụp xuống, ôm lấy cổ y mà khóc không ngừng, hoàn toàn không còn sức kìm nén nữa.
Cao Ngạn bị nàng khóc đến mức cảm thấy lòng mình muốn chảy máu. Cửa phòng đột ngột bị mở ra, Yến Phi dẫn đầu tiến vào, theo gót còn có Trác Cuồng Sinh, Lưu Mục Chi, Diêu Mãnh, và Trình Thương Cổ.
Yến Phi ra dấu cho bốn người đằng sau dừng lại ở gần cửa, rồi tự mình đi đến ngồi trên ghế mà Cao Ngạn mới vừa ngồi, không nói lời nào.
Bất ngờ Doãn Thanh Nhã thôi không khóc nữa, chỉ có vai thơm vẫn không ngừng dao động, biểu lộ nàng vẫn còn rưng rưng kích động.
Cao Ngạn chẳng hiểu gì cả nhìn Yến Phi, rồi nháy mắt với chàng tỏ ý muốn chàng an ủi Doãn Thanh Nhã, nhưng vẫn không nói ra lời.
Cao Ngạn vỗ nhè nhẹ lưng ngọc của Doãn Thanh Nhã, buồn bã nói: "Nhã nhi đừng khóc nữa! Nàng sẽ mau chóng gặp lại sư phụ thôi."
Doãn Thanh Nhã nức nở :"Sư phụ bị người ta hại chết rồi!"
Đứng gần bên cửa, đám Trác Cuồng Sinh các người nghe xong nhìn nhau. Bọn họ vốn cùng với Yến Phi trò chuyện trên boong tàu, đột nhiên Yến Phi nói một câu "Nhiếp Thiên Hoàn chết rồi", rồi dẫn đầu cả bọn đi xuống đây. Ngay đến lúc sau khi vào phòng, bốn người vẫn chẳng hiểu gì cả. Đến khi Doãn Thanh Nhã đột nhiên thốt lên lời nói ấy, làm cho trong lòng bốn người không kềm được sinh ra ớn lạnh.
Cao Ngạn cũng ngạc nhiên: "Nhã nhi không nên nói bừa, sư phụ nàng khẳng định vẫn còn sống mạnh khỏe như thường."
Doãn Thanh Nhã rời khỏi sự ôm ấp của Cao Ngạn, ngồi thẳng người lên. Dẫu rằng hai mắt vẫn còn sưng đỏ, nhưng thần tình để lộ ra vẻ kiên quyết và bình tĩnh, lắc đầu nói: "Ngươi thật sự không hiểu đâu. Vừa rồi ta đã trông thấy sư phụ, ông nhìn thấy ta thì mặt mày hớn hở nhưng chẳng nói lời nào, đó tuyệt không phải là ảo giác. Ta nhìn thấy ông rõ rõ ràng ràng, thế nên ta mới biết ông đã chết, còn cố đến gặp ta một lần cuối."
Đám Trác Cuồng Sinh đều không nói nên lời. Người chết thì báo mộng cho thân nhân là điều người già thường hay nhắc đến, nhưng vào lúc ban ngày ban mặt như vầy mà lại báo tin cho thân nhân lúc còn tỉnh thì quả thật chưa từng nghe qua.
Chỉ có Yến Phi thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Thanh Nhã hãy bớt đau thương và thuận theo biến đổi."
Nghe chàng nói thế, mọi người đều hiểu rằng chàng đã sinh ra cảm ứng được rằng Nhiếp Thiên Hoàn quả thật là dữ nhiều lành ít.
Đôi tay ngọc của Doãn Thanh Nhã vẫn còn nằm trong tay Cao ngạn, dù vẫn còn dùng lực nắm ngược lại tay y, nhưng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bĩnh tĩnh nói: "Từ thuở nhỏ sư phụ đã dạy dỗ ta, thân làm đồ nhi duy nhất của Nhiếp Thiên Hoàn, tuyệt không thể làm hỏng uy danh của ông. Sư phụ chưa từng la mắng ta, ta cũng chưa từng làm ông nổi giận. Sư phụ hiểu ta, ta cũng hiểu ông . Ông đã chết! Hác đại ca cũng đã chết! Họ đều rời bỏ ta mà đi, chỉ còn để lại có mình ta cô đơn trên nhân thế."
Cao ngạn bi thảm kêu lên: "Còn có ta mà!"
Doãn Thanh Nhã dường như ý thức được sự tồn tại của Cao ngạn, mục quang rơi lên nét mặt y, ánh mắt hồi phục thần thái lại một chút, nhỏ giọng gọi: "Cao Ngạn!"
Cao Ngạn nhiệt lệ tuôn trào, run giọng kêu: "Nhã nhi!"
Doãn Thanh Nhã rời khỏi Cao Ngạn, thần sắc bình tĩnh đến mức không hợp với lý thường, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn trở về Lưỡng Hồ."
Cao Ngạn chấn động vội vàng kêu lên thất thanh:"Quay lại Lưỡng Hồ?"
Doãn Thanh Nhã vẻ mặt kiên quyết gật đầu mạnh mẽ đáp: "Ta muốn quay trở về Lưỡng Hồ, chỉ có ta mới có thể vì sư phụ báo cừu."
Yến Phi cũng không nói gì. Trác Cuồng Sinh thì giật mình, nói: "Nếu như sư phụ và Hác đại ca của Thanh Nhã thật sự ngộ hại, huynh đệ quý bang ắt cũng khó lòng may mắn thoát khỏi. Thanh Nhã nếu quay lại Lưỡng Hồ chỉ càng tiện nghi cho Hoàn Huyền, lại cô phụ một lượt khổ tâm của lệnh sư."
Doãn Thanh Nhã làm như mới lần đầu nhận thấy sự tồn tại của Trác Cuồng Sinh, hướng về y nói: "Các ngươi không thể hiểu được đâu. Ta rất hiểu thủ đoạn của sư phụ, Hoàn Huyền không có cách nào giết ông được ở trên Đại Giang, chưa từng có một kẻ nào có thể đánh bại ông ở trên sông. Chỉ có bố trí âm mưu mới có thể ám sát được sư phụ. Nhất định là có nội gián ngầm thông tin, sắp đặt cục diện giết người nên địch nhân mới thực hiện được."
Chúng nhân đều cảm thấy dường như mới lần đầu biết tiểu Bạch Nhạn, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không tưởng được nàng có thể trở lại bình tĩnh nhanh đến như vậy, càng không nghĩ ra nàng có sự phân tích và cách nhìn tinh vi như thế.
Lưu Mục Chi nói: "Thế thì Doãn cô nương quay trở về Lưỡng Hồ có tác dụng gì chăng?"
Trình Thương Cổ cũng tận tình khuyên bảo: "Không bằng sau khi hiểu rõ tình cảnh, bọn ta lập tức quay lại Biên Hoang, trầm tĩnh lại định kế, coi xem làm cách nào có thể giúp cô nương báo thâm cừu này."
Doãn Thanh Nhã lắc đầu nói: "Hôm sư phụ rời Lưỡng Hồ cũng đã lưu lại dự phòng, lấy một nửa số chiến thuyền và huynh đệ để lại Lưỡng Hồ, bọn ta cần phải gấp đến trước khi địch nhân tới Lưỡng Hồ. Phải nhanh chóng đến Lưỡng Hồ, nếu không thì huynh đệ Lưỡng Hồ bang lưu lại tại Lưỡng Hồ sẽ chết rất thê thảm."
Diêu Mãnh nhíu mày nói: "Còn đủ thời gian không?"
Doãn Thanh Nhã đáp: "Hoàn Huyền nếu muốn đối phó với huynh đệ của ta ở Lưỡng Hồ bang, chắc không để lọt đến nửa chiếc thuyền chạy về đến Lưỡng Hồ. Nếu như không có thời gian mươi bữa nửa tháng thì không có cách nào tiêu diệt hết được huynh đệ trên Đại Giang của ta. Hà huống Hoàn Huyền còn chưa công hãm Giang Đô, chỉ cần bọn ta xuất kỳ bất ý, nhất định có thể đột phá phong tỏa của Hoàn Huyền."
Kế đó ánh mắt hướng về phía Yến Phi nói: "Hãy giúp Nhã nhi chuyện này được không?"
Yến Phi gật đầu nói: "Lời của Nhã nhi nói có lý, hơn nữa chủ ý của Hoàn Huyền là tập trung lực lượng phía hạ du Trường Giang, nhất định không nghĩ tới đạo kỳ binh này của bọn ta."
Trác Cuồng Sinh nói: "Sau khi Thanh Nhã quay trở lại Lưỡng Hồ, có dự tính gì không?"
Đôi mắt đẹp của Doãn Thanh Nhã hồi phục lại thần khí và sinh cơ, chớp lên sáng rực: "Ta có thể cùng các huynh đệ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, né tránh sự truy sát của Hoàn Huyền. Khi thời cơ đến, bọn ta sẽ cùng các ngươi với Lưu Dụ liên thủ, chặt cái đầu thối của Hoàn Huyền xuống, vì sư phụ và Hác đại ca mà rửa mối thâm cừu đại hận."
Chúng nhân đều ngẩn người ra nhìn nàng, tựa như đang trông thấy một kẻ nào khác vậy.
Chú thích:
* Tồi tâm liệt phế: Nát tim vỡ phổi.
Hết chương 495
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.