Chương 65: Biên Hoang kinh biến
Huỳnh Dị
13/03/2013
Trong bóng tối trước lúc bình minh lên, thuyền buồm tiến vào một nhánh sông Dĩnh thủy, chầm chậm áp mạn vào bờ.
Lưu Dụ, Yến Phi và Cao Ngạn đứng trên thuyền, từ chỗ ấy với tốc độ của Cao Ngạn chỉ cần hai khắc là tới Biên Hoang Tập, chắc chắn trước bình minh hắn có thể về đến Biên Hoang Tập.
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Trước khi bọn ta về đến Biên Hoang Tập, ngươi ngàn vạn lần không được làm ầm ĩ lên, nếu thấy tình thế không ổn, trước tiên hãy chuồn khỏi Biên Hoang Tập, sau đó mới quay trở lại”.
Cao Ngạn hít sâu một hơi thở, gật đầu không nói.
Yến Phi nói: “Ngươi không phải vì Thiên Thiên mà không thoải mái chứ?”.
Cao Ngạn cười khổ nói: “Không thoải mái rồi thì làm sao? Ta đâu có ngu như vậy. Không dám giấu hai ngươi, ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, có hơi run. Không phải là sợ ai, mà là sợ Biên Hoang Tập không còn là chốn nhân gian vui thú quen thuộc nữa”.
Yến Phi nói: “Coi như ta trách lầm ngươi đi, người mà ngươi cần tìm đầu tiên là Bàng Nghĩa, nhớ nói ta có lễ vật mang về cho y”.
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Ta dám chắc mười phần là Biên Hoang Tập đã biến thành hung địa đáng sợ nhất thiên hạ! Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phải cải biến nó thành nơi đất lành. Đi đi!”.
Cao Ngạn nói: “Gặp lại ở Biên Hoang Tập!” Hai chân vọt lên, lướt khỏi sàn thuyền, lao vào cánh rừng rậm bên bờ, biến mất không thấy đâu nữa.
Lưu Dụ thấy Yến Phi lộ thần sắc hoàn toàn chăm chú, ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nghĩ gì mà nghĩ đến nhập thần vậy?”.
Yến Phi liếc nhìn gã một cái, điềm đạm nói: “Tai ta đang dõi theo bước chân Cao Ngạn, hiện tại hắn đã đi được ngoài nửa dặm rồi”.
Lưu Dụ lập tức song mục lóe sáng, hết sức vui mừng nói: “Võ công của ngươi tựa hồ vẫn không ngừng tiến bộ”.
Yến Phi nhíu mày nói: “Thật kỳ quái! Thân thủ của Cao Ngạn tựa hồ cũng đại tiến”. Lưu Dụ vui mừng nói: “Có phải ngươi trong lúc trị thương cho hắn, bất ngờ đả thông một vài kỳ kinh kỳ mạch cho hắn không?”.
Yến Phi mỉm cười nói: “Cái đó rất khó nói”.
Lưu Dụ bá vai chàng, trở lại khoang thuyền. Bọn họ ở lại đó đến giữa ngọ mới tiến về Biên Hoang Tập.
Tiểu Thi hiện thân ở cửa khoang, nhẹ nhàng nói: “Cao công tử đi rồi phải không?”. Lưu Dụ thấy nàng ta thần thái đáng yêu, cầm chẳng được nói giỡn: “Tiểu Thi cô nương phải chăng có chút lo lắng?”.
Kỷ Thiên Thiên đằng sau Tiểu Thi cười quyến rũ nói: “Không phải là lo lắng, mà là lo lắng đến chết! Biên Hoang là nơi khiến người ta không rét mà run, mấy bữa nay đi trên sông không thấy một tia khói, một bóng người! Ruộng vườn bỏ hoang, thôn làng biến thành đất trọc, tựa như quỷ vực.
Bất quá chính vì như thế, ngày hôm nay lại cảm thấy có thể làm sống dậy tất cả những thứ trước mắt mới là phúc phận lớn nhất”.
Lưu Dụ và Yến Phi ngạc nhiên nhìn nhau. Kỷ Thiên Thiên hồi phục thật là nhanh, lại còn ngầm biểu đạt ý xin lỗi, biểu thị bản thân biết quý trọng tất cả những gì hiện có, không vì tâm tình nhi nữ mà làm hỏng chuyện chính.
Kỷ Thiên Thiên liếc mắt một cái, bất ngờ yểu điệu nói: “Biên Hoang Tập đã ngay trước mắt, ba canh giờ nữa chúng ta sẽ tiến vào Biên Hoang Tập, ta không cần phải đi tìm nó trong mộng nữa, nó sẽ là địa phương thế nào đây?”.
Biên Hoang Tập xuất hiện xa xa phía trước, lâu thành cửa đông đã sụp đổ mất một nửa, trông giống như một chiến sĩ thà chết không khuất phục, cúi nhìn xuống dòng Phì Thủy trầm mặc cô đơn chảy qua. Nhân vì nơi đó là thành lâu duy nhất chưa sụp đổ, cho nên hiện giờ đã trở thành biểu tượng của đông môn.
Nhìn thấy lâu thành này còn nguyên bóng dáng xưa, Lưu Dụ và Yến Phi cùng cảm thấy trong lòng an ủi.
Kỷ Thiên Thiên đứng tại đầu thuyền, ánh mắt ngời ngời, la to như một đứa bé gái: “Ta thấy bến sông rồi!”.
Lưu Dụ nhìn Tiểu Thi hoa dung ảm đạm đứng bên Kỷ Thiên Thiên, quan tâm hỏi: “Tiểu Thi cô nương phải chăng đang có điều lo lắng?”.
Tiểu Thi ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Lưu Dụ khẽ cười: “Biên Hoang Tập chỉ có một quy củ, đó là coi đao ai nhanh hơn. Mà Yến Phi trước mặt ngươi chính là đệ nhất cao thủ của Biên Hoang Tập, trước đây là thế, hiện tại là thế, tương lai cũng không thay đổi. Vì vậy cô nương thấy những chuyện nhiệt náo sẽ kết thúc tốt đẹp thôi”.
Yến Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Kỷ Thiên Thiên cười phì một cái, nói: “Vậy nếu Yến Phi không trở thành được Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ, bọn ta há chẳng phải đều đi đời nhà ma sao? Lưu công tử an ủi như thế không có hiệu quả. Ta thì vì tương lai mờ mịt khó đoán mà hứng thú, Tiểu Thi thì lại vì chuyện chưa biết mà sinh ra sợ hãi”.
Nàng không hề quay đầu lại, mục quang như gắn chặt vào Biên Hoang Tập đang mỗi lúc một gần, phảng phất như trên đời ngoài Biên Hoang Tập không còn gì đáng để ý nữa.
Lưu Dụ hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, ung dung nói: “Như vậy thì chúng ta từ một góc độ khác chứng thực Yến Phi đích xác có thể bảo vệ ngôi vị Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ. An công chẳng lẽ coi người sai hay sao? Huyền soái chọn người sai hay sao? Các vị đó xui khiến Yến Phi trở lại Biên Hoang Tập tìm chết sao?”.
Kỷ Thiên Thiên cười: “Nói như vậy cũng có chút đạo lý, không đến nỗi khoác lác. Tiểu Thi nghe thấy chưa? Có Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ bảo hộ ngươi, không phải sợ nữa”.
Yến Phi gật đầu: “Đúng là không phải sợ nữa. Biên Hoang Tập là ngôi nhà quen thuộc của ta, ta biết rõ hơn bất kỳ ai, ở đó chơi đùa vui vẻ ra sao, chơi đùa đến mức bất kỳ ai cũng cảm thấy đẹp dạ”.
Lưu Dụ nghĩ thầm Yến Phi tuy rất thực lòng, nhưng con người vốn không quen dùng khẩu khí như thế, nay chịu thay đổi tác phong, hoàn toàn là vì muốn an ủi Tiểu Thi. Tuy bề ngoài chàng biểu hiện cực kỳ lãnh đạm, nhưng thực ra bên trong là một trái tim nóng bỏng.
Thuyền đã tiến vào khu vực bến cảng có đầy thuyền bè lớn nhỏ. Trên bến náo nhiệt chưa từng thấy, hàng trăm phu khuân vác hàng hóa qua lại vội vã, thuyền bè tấp nập ghé bến dỡ hàng xuống hay bốc hàng lên chuẩn bị rời bến, phồn thịnh tuyệt không kém gì trước kia.
Lưu Dụ nói với hai nữ nhân: “Mau theo kế hoạch đi hóa trang”.
Kỷ Thiên Thiên chủ động kéo tay Tiểu Thi, nở nụ cười tuyệt đẹp đi vào trong.
Yến Phi đang nhìn ngắm Biên Hoang Tập, vượt qua những thành tường tiễn lâu sập đổ, từ đám hoang tàn mọc lên những nhà cửa lầu các mới, ngược lại bên ngoài Tập, khu rừng
hoang ngăn tầm nhìn đã bị chặt sạch, tạo ra cả một không gian mênh mông, tuy nhiên những cây cối bị chặt và tàn tích mộc trại cháy rụi vẫn còn đó như nhắc nhở loài người Biên Hoang Tập từng bị cuốn vào dòng xoáy của chiến tranh.
Lão thủ tới phía sau hai người nói: “Có thể xuất lực vì Yến gia và Lưu gia là vinh dự của ta và chúng huynh đệ”.
Lưu Dụ vui vẻ nói: “Chúng ta là anh em, xin đừng khách khí, sau khi chuyển đồ xuống, bất luận có chuyện gì phát sinh, các vị lập tức khai thuyền rời đi. Ai dám ngăn trở, giết chết không tha”.
Lão thủ cười nói: “Tuân lệnh! Trên mặt nước, không phải nói khoác, trừ phi là Đại Giang bang Giang Hải Lưu đích thân lái thuyền, nếu không không một ai đủ tư cách ngăn trở ta”.
Yến Phi nói: “Bọn ta sẽ chờ coi thuyền các vị đi xa rồi mới nhập Tập. Ái chà!”.
Lưu Dụ và Lão thủ hai người nhìn theo ánh mắt chàng, đều ngạc nhiên. Phía trước có một sợi xích sắt lớn chặn ngang dòng sông, ngang nhiên cắt đôi đường thủy đạo, bất luận là thuyền bè bắc thượng hay nam hạ đều đến đó là ngừng, chỉ còn biết quay đầu đi ngược trở lại.
Lưu Dụ lầm bầm: “Mẹ nó chứ! tính làm chuyện gì đây?”.
Rồi trỏ một vị trí đỗ thuyền còn sót lại phía bên trái bảo Lão thủ: “Chúng ta ghé vào đó”.
Lão thủ lãnh mệnh đi.
Yến Phi vẫn chú mục vào sợi xích sắt ngăn sông, hai mắt chớp sáng như điện, rõ ràng trong lòng rất không cao hứng.
Lưu Dụ minh bạch tâm tình của chàng, Biên Hoang Tập luôn luôn vô câu vô thúc, mà sợi sắt kia lại phá hoại tự do mậu dịch nam bắc, biến thành cục diện nam bắc chia cắt, gượng cười nói: “Đó chẳng phải là nguyên nhân khiến chúng ta phải đến Biên Hoang Tập hay sao?”.
Thuyền đi chậm dần, ghé vào bến.
Yến Phi trầm giọng nói: Nếu không có chủ tỳ Thiên Thiên đồng hành, việc thứ nhất ta muốn làm là lập tức hủy sợi xích này”.
Lưu Dụ nhìn lên bến thuyền tìm kiếm tung tích Cao Ngạn, thuận miệng hỏi: “Yến huynh sau khi khôi phục vũ công, phải chăng mọi nan đề đã được giải quyết?”.
Yến Phi gật đầu: “Có thể nói như vậy. Ta đã ngộ thông qua cửa quan khống chế chân khí khó khăn, là mấu chốt của vấn đề có thể kết thành Kim đan theo truyền thuyết đạo gia hay không, đấy là phương pháp duy nhất để thống nhất Dương thần và Âm thần”.
Lưu Dụ trợn mắt há mồm kêu: “Kết thành Kim đan? Vậy ngươi chẳng lẽ sẽ hóa thành tiên thành Phật sao?”.
Trong tiếng động ầm ầm, thuyền buồm ghé vào bến.
Yến Phi cười nói: “Chuyện này một lời khó nói hết, tóm lại là như thế này đây, ta cũng chẳng thành tiên hay Phật gì”.
Lưu Dụ cười ha hả, vọt thân bay lên, Yến Phi vội theo sát phía sau, hai người trước sau từ trên thuyền phi lên, hạ mình xuống bến thuyền.
Yến Phi trong đầu có tới hàng trăm ý nghĩ vụt qua, chàng từng nghĩ vĩnh viễn cáo biệt Biên Hoang Tập, nhưng hiện tại lại đặt chân lên Biên Hoang Tập.
Lưu Dụ hét lớn: “Bọn ta cần năm cỗ xe la và mười tráng hán, chuyển đồ tới Biên Hoang khách sạn, xe la hai mươi tiền, tráng đinh mỗi người mười tiền”.
Nếu là Biên Hoang Tập ngày trước, chi tiền nặng tay như thế, chắc chắn hàng trăm phu khuân vác sẽ ào ào chạy đến để được tuyển chọn. Nhưng hiện tại tình hình khác hẳn, chỉ thấy người nào người nấy nét mặt sợ hãi lảng xa, giống như tránh ôn dịch.
Lưu Dụ và Yến Phi người nọ nhìn người kia, đang lúc hết sức nghi hoặc, một đại hán cùng với hơn chục hán tử võ trang rẽ đám đông bước ra. Hán tử dẫn đầu đi thẳng tới chỗ bọn họ, song mục lóe hung quang, chỉ tay hét lớn: “Ta tự hỏi kẻ nào về đây, hóa ra là Yến Phi ngươi. Bang chủ có lệnh, Yến Phi ngươi không cho bước chân nửa bước lên Biên Hoang Tập, biết điều nghe lời Kim Thành ta cút lên thuyền, lập tức cuốn gói”.
Bên cạnh gã một tên khác cất giọng the thé: “Giờ đây không giống ngày xưa, Hán bang chúng ta đã kết minh với Đại Giang bang, quyết không dung cho Yến Phi ngươi ở Biên Hoang Tập liều mạng. Hiện tại phía nam bến thuyền hoàn toàn giao cho bang ta quản hạt, muốn người chúng ta giúp đỡ hay muốn ghé thuyền vào bến, trước tiên phải hỏi qua bọn ta”.
Yến Phi phì cười, nói: “Ta đang phát phiền vì phải an dưỡng quá lâu đây, khó khăn lắm mới tìm được bọn ngươi tình nguyện giúp ta luyện kiếm”.
Trong tiếng loảng xoảng, trừ Kim Thành, cả bọn đều bạt xuất binh khí tùy thân, nhất thời sát khí đằng đằng, người của Hán bang từ bốn phía ào ào chạy tới, tập trung lại có tới gần trăm người, bao vây hai người trong một vòng vây hình bán nguyệt bên mép nước.
Lưu Dụ cười ha hả, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn lấy cứng chọi cứng, ta sẽ để ngươi khai nhãn giới, dùng cung tên tiếp đãi các ngươi”.
Trên thuyền Lão thủ cùng mười tám tinh binh Bắc Phủ đồng thanh hét lớn, ai nấy đều cầm cung cứng giương sẵn, tất cả đều nhằm vào Kim Thành.
Kim Thành lập tức biến sắc, chỉ riêng Yến Phi đã khó đối phó, hà huống còn có hơn chục mũi tên mạnh nhằm trúng vào mình.
Lưu Dụ bạt đao khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Kim Thành cách đó mười bộ, một luồng đao khí cường đại lập tức cuồn cuộn bốc lên, trực tiếp xung kích đối thủ.
Kim Thành lại một lần nữa biến sắc mặt, tay rút kiếm mà chân không tự chủ được loạng choạng lùi về phía sau, khiến cho những người phía sau cũng phải lui theo. Xem chừng Lưu Dụ vừa xuất đao liền dọa lui địch nhân.
Kim Thành sau cùng cũng nhận ra Lưu Dụ là địch nhân đáng sợ, nhíu mày nói: “Các hạ là ai?”.
Lưu Dụ ngạo nghễ đáp: “Bổn nhân Lưu Dụ, lần này theo Yến Phi đến Biên Hoang Tập thăm viếng thiên hạ, ngươi muốn ta ly khai, trước hãy hỏi ông bạn già trên tay ta xem hắn đồng ý hay không đã”.
Kim Thành cười lớn: “Các ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để ta coi xem các ngươi kết quả ra sao”.
Rồi quay sang tả hữu nói: “Chúng ta đi”.
Tiếp đó dẫn thủ hạ nghênh ngang đi mất.
Tất nhiên vẫn không người nào dám đến nhận việc để mà chết.
Lưu Dụ hướng về phía Lão thủ mấy người hét lớn: “Trước tiên chuyển hành trang của tiểu thư xuống”. Rồi quay sang cười với Yến Phi: “Đâu có ngờ vừa đến Biên Hoang Tập phải đánh nhau tơi bời một trận, hy vọng không làm Tiểu Thi kinh hãi”.
Yến Phi mắt nhìn dáo dác tứ phía, lo lắng hỏi: “Cao Ngạn sao nhỉ?”.
Thuyền buồm đi xa, ba mươi cái hòm gỗ lớn của Kỷ Thiên Thiên xếp thành một đống trên bến, chiếm một khoảng đất rộng.
Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đội mũ chùm, khăn sa rủ xuống che kín ngọc dung. Tuy nhiên chỉ cần phong tư tha thướt của Kỷ Thiên Thiên, trang phục may khéo léo, vừa giản dị vừa cao nhã, cũng đủ khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào rồi. May thay đại đa số người dù
là chưa gặp Yến Phi, nhưng cũng đã nghe uy danh chàng, chỉ dám lén lút nhìn trộm, không dám giương mắt há miệng bình phẩm hay là chỉ trỏ.
Lưu Dụ thì đau đầu nhức óc không nghĩ ra biện pháp gì để vận chuyển cái đống hành trang bề bộn này.
Vốn dĩ ở Biên Hoang Tập chỉ cần có ngân lượng, không có thứ gì không mua được. Lưu Dụ hầm hè nói: “Chắc chắn là do Hoàn Huyền sai chúng làm, muốn mượn tay nhờ Đại Giang bang khống chế Biên Hoang Tập”.
Yến Phi nói: “Không cần biết cụ thể thế nào, Chúc lão đại do ta ứng phó, bằng không thì sợ gì mà không dám trở mặt, không cần cố kỵ nữa. Hán bang trước đây có hơn ba trăm tên, hiện tại số mục chắc còn nhiều hơn thế. Chúng ta có thể giết bao nhiêu nhỉ?”.
Lưu Dụ gật đầu đồng ý, nếu không có chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đi theo, bọn họ thấy tình thế không ổn lập tức chuồn êm. Nhưng mà Tiểu Thi không biết chút vũ công nào, bọn họ không thể nghĩ đến việc chạy trốn được”.
Yến Phi nhìn Kỷ Thiên Thiên, nàng cùng Tiểu Thi đang ngồi trên một chiếc hòm, hớn hở nhìn ngang nhìn ngửa, Tiểu Thi thì như ngồi trên bàn chông, cúi đầu không nói, rõ ràng đang lo sợ, hai chủ tỳ thành ra hoàn toàn đối nghịch. Trầm giọng nói: “Thiên Thiên kiếm pháp ra sao?”.
Lưu Dụ đáp: “Cao minh ngoài ý liệu của ta, tiếc là thiếu kinh nghiệm thực chiến, quần đấu chắc chắn sẽ thiệt thòi to”.
Bỗng dưng từ đông môn truyền lại tiếng vó ngựa rầm rập. Hai người cho là đại quân của địch kéo đến, định thần nhìn kỹ, rành rành năm cỗ xe la phóng tới chỗ bọn họ, trên chiếc xe dẫn đầu chính là Bàng Nghĩa.
Lưu Dụ và Yến Phi mừng ra mặt, liên tục hò hét đám cước phu nhường đường. Đội xe la phóng đến như gió cuốn, Cao Ngạn cưỡi trên cỗ xe thứ hai, còn lại trên ba cỗ xe kia Yến Phi nhận ra đều là huynh đệ đầu bếp của Đệ Nhất lâu khi trước.
Bàng Nghĩa sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn vết sưng tím, mắt trái thâm đen, rõ ràng đã bị người xuất thủ nặng tay. Cỗ xe la của y chạy thẳng đến trước mặt hai người, dừng xe nhảy xuống, nói to: “Trước tiên đưa hòm xiểng chất lên xe”. Tiếp đó ôm chầm lấy Yến Phi, nghẹn ngào nói: “Ngươi trở về là tốt rồi”.
Yến Phi nghiêng đầu nhìn kỹ y, nhíu mày nói: “Kẻ nào to gan dám sửa sang sắc đẹp cho ngươi thế! Con mẹ nó! Đợi ta đòi lại công đạo cho ngươi”.
Lại bồi thêm một câu: “Hầm rượu của ngươi không để người ta cướp trắng đấy chứ?”.
Bàng Nghĩa buông Yến Phi, quay sang chào hỏi Lưu Dụ, mục quang chuyển sang Kỷ Thiên Thiên vừa yểu điệu nhỏm dậy, cùng Tiểu Thi đi tới chỗ bọn họ. Y giả vờ giận dữ nói: “Ngươi rốt cuộc là quan tâm đến cá nhân ta hay đến rượu của ta vậy, có lễ vật gì? Mau dâng lên cho lão tử?”.
Cao Ngạn đến bên bọn họ, phẫn nộ bi thương nói: “Đệ Nhất lâu của Bàng lão bản mới xây lại được một nửa, liền bị Chúc lão đại đưa người đến phá tan, lại còn đánh hộc máu Bàng lão bản, khiến y phải nằm mất hơn mười ngày”.
Kỷ Thiên Thiên phương giá đến nơi, vén tấm sa che mặt để lộ khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, hớn hở nói: “Vị này nhất định là Bàng đại ca rồi, Thiên Thiên xin thỉnh an”.
Bàng Nghĩa lập tức như bị điểm huyệt, mắt trợn ngược mồm há hốc, cho đến lúc Kỷ Thiên Thiên buông tấm sa che mặt, hồn phách mới trở lại, lẩm bẩm: “Cao tiểu tử thì ra là không khoác lác”.
Lưu Dụ nói: “Tới đi, chúng ta cùng động thủ, mang đồ đến Biên Thành khách sạn”. Cao Ngạn ỉu xìu nói: “Xú bà nương đó của Biên Thành khách sạn không chịu đáp ứng, sợ đắc tội với tên trời đánh không chết Chúc lão đại”.
Yến Phi ung dung nói: “Tất cả rồi sẽ thay đổi, vì rằng Thiên Thiên tiểu thư đã đến”. Đội xe la theo đông môn vào Tập, Yến Phi và Bàng Nghĩa ngồi trên chiếc xe đi đầu, Lưu Dụ ngồi trên cỗ xe sau cùng có chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên cùng đi.
Con đường đông môn thường ngày người qua kẻ lại đông đúc lại yên ắng quá mức bình thường, chỉ coi sự bố trí này, đủ biết Hán bang đã sớm chuẩn bị, tuyệt không chịu để bọn họ dễ dàng vào Tập.
Yến Phi hỏi Bàng Nghĩa: “Vừa rồi có phải là cái loại đó không?”.
Bàng Nghĩa vỗ vỗ vào Khảm thái đao đã vật quy nguyên chủ đeo bên sườn, nói: “Đương nhiên không phải là cái loại đó, ta đã dứt khoát rồi, tối đa là liều cái mạng già này”. Yến Phi bỗng quát: “Dừng xe!”.
Bàng Nghĩa vội kìm la lại, năm cỗ xe cùng dừng lại, cỗ xe sau cùng vẫn còn bên ngoài tập.
Yến Phi thung dung nói: “Lão ca ngươi việc gì phải liều mạng già, ngươi cấp cho ta Tuyết Giản Hương, ta thay ngươi tiêu tai giải hạn, hiệp định vẫn chưa bị thủ tiêu”. Liền đó từ chỗ ngồi bắn vọt lên, lăng không liên tục sáu bảy vòng, hạ xuống giữa phố.
Trên các lâu phòng hai bên lập tức xuất hiện hơn chục tiễn thủ, không một lời cảnh cáo, đã giương cung phát tên, không chút lưu tình nhằm Yến Phi bắn tới.
Yến Phi đã sớm đoán sẽ có chuyện này, than thầm chung quy cũng về đến Biên Hoang Tập.
Điệp Luyến Hoa rời khỏi vỏ.
Lưu Dụ, Yến Phi và Cao Ngạn đứng trên thuyền, từ chỗ ấy với tốc độ của Cao Ngạn chỉ cần hai khắc là tới Biên Hoang Tập, chắc chắn trước bình minh hắn có thể về đến Biên Hoang Tập.
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Trước khi bọn ta về đến Biên Hoang Tập, ngươi ngàn vạn lần không được làm ầm ĩ lên, nếu thấy tình thế không ổn, trước tiên hãy chuồn khỏi Biên Hoang Tập, sau đó mới quay trở lại”.
Cao Ngạn hít sâu một hơi thở, gật đầu không nói.
Yến Phi nói: “Ngươi không phải vì Thiên Thiên mà không thoải mái chứ?”.
Cao Ngạn cười khổ nói: “Không thoải mái rồi thì làm sao? Ta đâu có ngu như vậy. Không dám giấu hai ngươi, ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, có hơi run. Không phải là sợ ai, mà là sợ Biên Hoang Tập không còn là chốn nhân gian vui thú quen thuộc nữa”.
Yến Phi nói: “Coi như ta trách lầm ngươi đi, người mà ngươi cần tìm đầu tiên là Bàng Nghĩa, nhớ nói ta có lễ vật mang về cho y”.
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Ta dám chắc mười phần là Biên Hoang Tập đã biến thành hung địa đáng sợ nhất thiên hạ! Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phải cải biến nó thành nơi đất lành. Đi đi!”.
Cao Ngạn nói: “Gặp lại ở Biên Hoang Tập!” Hai chân vọt lên, lướt khỏi sàn thuyền, lao vào cánh rừng rậm bên bờ, biến mất không thấy đâu nữa.
Lưu Dụ thấy Yến Phi lộ thần sắc hoàn toàn chăm chú, ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nghĩ gì mà nghĩ đến nhập thần vậy?”.
Yến Phi liếc nhìn gã một cái, điềm đạm nói: “Tai ta đang dõi theo bước chân Cao Ngạn, hiện tại hắn đã đi được ngoài nửa dặm rồi”.
Lưu Dụ lập tức song mục lóe sáng, hết sức vui mừng nói: “Võ công của ngươi tựa hồ vẫn không ngừng tiến bộ”.
Yến Phi nhíu mày nói: “Thật kỳ quái! Thân thủ của Cao Ngạn tựa hồ cũng đại tiến”. Lưu Dụ vui mừng nói: “Có phải ngươi trong lúc trị thương cho hắn, bất ngờ đả thông một vài kỳ kinh kỳ mạch cho hắn không?”.
Yến Phi mỉm cười nói: “Cái đó rất khó nói”.
Lưu Dụ bá vai chàng, trở lại khoang thuyền. Bọn họ ở lại đó đến giữa ngọ mới tiến về Biên Hoang Tập.
Tiểu Thi hiện thân ở cửa khoang, nhẹ nhàng nói: “Cao công tử đi rồi phải không?”. Lưu Dụ thấy nàng ta thần thái đáng yêu, cầm chẳng được nói giỡn: “Tiểu Thi cô nương phải chăng có chút lo lắng?”.
Kỷ Thiên Thiên đằng sau Tiểu Thi cười quyến rũ nói: “Không phải là lo lắng, mà là lo lắng đến chết! Biên Hoang là nơi khiến người ta không rét mà run, mấy bữa nay đi trên sông không thấy một tia khói, một bóng người! Ruộng vườn bỏ hoang, thôn làng biến thành đất trọc, tựa như quỷ vực.
Bất quá chính vì như thế, ngày hôm nay lại cảm thấy có thể làm sống dậy tất cả những thứ trước mắt mới là phúc phận lớn nhất”.
Lưu Dụ và Yến Phi ngạc nhiên nhìn nhau. Kỷ Thiên Thiên hồi phục thật là nhanh, lại còn ngầm biểu đạt ý xin lỗi, biểu thị bản thân biết quý trọng tất cả những gì hiện có, không vì tâm tình nhi nữ mà làm hỏng chuyện chính.
Kỷ Thiên Thiên liếc mắt một cái, bất ngờ yểu điệu nói: “Biên Hoang Tập đã ngay trước mắt, ba canh giờ nữa chúng ta sẽ tiến vào Biên Hoang Tập, ta không cần phải đi tìm nó trong mộng nữa, nó sẽ là địa phương thế nào đây?”.
Biên Hoang Tập xuất hiện xa xa phía trước, lâu thành cửa đông đã sụp đổ mất một nửa, trông giống như một chiến sĩ thà chết không khuất phục, cúi nhìn xuống dòng Phì Thủy trầm mặc cô đơn chảy qua. Nhân vì nơi đó là thành lâu duy nhất chưa sụp đổ, cho nên hiện giờ đã trở thành biểu tượng của đông môn.
Nhìn thấy lâu thành này còn nguyên bóng dáng xưa, Lưu Dụ và Yến Phi cùng cảm thấy trong lòng an ủi.
Kỷ Thiên Thiên đứng tại đầu thuyền, ánh mắt ngời ngời, la to như một đứa bé gái: “Ta thấy bến sông rồi!”.
Lưu Dụ nhìn Tiểu Thi hoa dung ảm đạm đứng bên Kỷ Thiên Thiên, quan tâm hỏi: “Tiểu Thi cô nương phải chăng đang có điều lo lắng?”.
Tiểu Thi ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Lưu Dụ khẽ cười: “Biên Hoang Tập chỉ có một quy củ, đó là coi đao ai nhanh hơn. Mà Yến Phi trước mặt ngươi chính là đệ nhất cao thủ của Biên Hoang Tập, trước đây là thế, hiện tại là thế, tương lai cũng không thay đổi. Vì vậy cô nương thấy những chuyện nhiệt náo sẽ kết thúc tốt đẹp thôi”.
Yến Phi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Kỷ Thiên Thiên cười phì một cái, nói: “Vậy nếu Yến Phi không trở thành được Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ, bọn ta há chẳng phải đều đi đời nhà ma sao? Lưu công tử an ủi như thế không có hiệu quả. Ta thì vì tương lai mờ mịt khó đoán mà hứng thú, Tiểu Thi thì lại vì chuyện chưa biết mà sinh ra sợ hãi”.
Nàng không hề quay đầu lại, mục quang như gắn chặt vào Biên Hoang Tập đang mỗi lúc một gần, phảng phất như trên đời ngoài Biên Hoang Tập không còn gì đáng để ý nữa.
Lưu Dụ hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, ung dung nói: “Như vậy thì chúng ta từ một góc độ khác chứng thực Yến Phi đích xác có thể bảo vệ ngôi vị Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ. An công chẳng lẽ coi người sai hay sao? Huyền soái chọn người sai hay sao? Các vị đó xui khiến Yến Phi trở lại Biên Hoang Tập tìm chết sao?”.
Kỷ Thiên Thiên cười: “Nói như vậy cũng có chút đạo lý, không đến nỗi khoác lác. Tiểu Thi nghe thấy chưa? Có Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ bảo hộ ngươi, không phải sợ nữa”.
Yến Phi gật đầu: “Đúng là không phải sợ nữa. Biên Hoang Tập là ngôi nhà quen thuộc của ta, ta biết rõ hơn bất kỳ ai, ở đó chơi đùa vui vẻ ra sao, chơi đùa đến mức bất kỳ ai cũng cảm thấy đẹp dạ”.
Lưu Dụ nghĩ thầm Yến Phi tuy rất thực lòng, nhưng con người vốn không quen dùng khẩu khí như thế, nay chịu thay đổi tác phong, hoàn toàn là vì muốn an ủi Tiểu Thi. Tuy bề ngoài chàng biểu hiện cực kỳ lãnh đạm, nhưng thực ra bên trong là một trái tim nóng bỏng.
Thuyền đã tiến vào khu vực bến cảng có đầy thuyền bè lớn nhỏ. Trên bến náo nhiệt chưa từng thấy, hàng trăm phu khuân vác hàng hóa qua lại vội vã, thuyền bè tấp nập ghé bến dỡ hàng xuống hay bốc hàng lên chuẩn bị rời bến, phồn thịnh tuyệt không kém gì trước kia.
Lưu Dụ nói với hai nữ nhân: “Mau theo kế hoạch đi hóa trang”.
Kỷ Thiên Thiên chủ động kéo tay Tiểu Thi, nở nụ cười tuyệt đẹp đi vào trong.
Yến Phi đang nhìn ngắm Biên Hoang Tập, vượt qua những thành tường tiễn lâu sập đổ, từ đám hoang tàn mọc lên những nhà cửa lầu các mới, ngược lại bên ngoài Tập, khu rừng
hoang ngăn tầm nhìn đã bị chặt sạch, tạo ra cả một không gian mênh mông, tuy nhiên những cây cối bị chặt và tàn tích mộc trại cháy rụi vẫn còn đó như nhắc nhở loài người Biên Hoang Tập từng bị cuốn vào dòng xoáy của chiến tranh.
Lão thủ tới phía sau hai người nói: “Có thể xuất lực vì Yến gia và Lưu gia là vinh dự của ta và chúng huynh đệ”.
Lưu Dụ vui vẻ nói: “Chúng ta là anh em, xin đừng khách khí, sau khi chuyển đồ xuống, bất luận có chuyện gì phát sinh, các vị lập tức khai thuyền rời đi. Ai dám ngăn trở, giết chết không tha”.
Lão thủ cười nói: “Tuân lệnh! Trên mặt nước, không phải nói khoác, trừ phi là Đại Giang bang Giang Hải Lưu đích thân lái thuyền, nếu không không một ai đủ tư cách ngăn trở ta”.
Yến Phi nói: “Bọn ta sẽ chờ coi thuyền các vị đi xa rồi mới nhập Tập. Ái chà!”.
Lưu Dụ và Lão thủ hai người nhìn theo ánh mắt chàng, đều ngạc nhiên. Phía trước có một sợi xích sắt lớn chặn ngang dòng sông, ngang nhiên cắt đôi đường thủy đạo, bất luận là thuyền bè bắc thượng hay nam hạ đều đến đó là ngừng, chỉ còn biết quay đầu đi ngược trở lại.
Lưu Dụ lầm bầm: “Mẹ nó chứ! tính làm chuyện gì đây?”.
Rồi trỏ một vị trí đỗ thuyền còn sót lại phía bên trái bảo Lão thủ: “Chúng ta ghé vào đó”.
Lão thủ lãnh mệnh đi.
Yến Phi vẫn chú mục vào sợi xích sắt ngăn sông, hai mắt chớp sáng như điện, rõ ràng trong lòng rất không cao hứng.
Lưu Dụ minh bạch tâm tình của chàng, Biên Hoang Tập luôn luôn vô câu vô thúc, mà sợi sắt kia lại phá hoại tự do mậu dịch nam bắc, biến thành cục diện nam bắc chia cắt, gượng cười nói: “Đó chẳng phải là nguyên nhân khiến chúng ta phải đến Biên Hoang Tập hay sao?”.
Thuyền đi chậm dần, ghé vào bến.
Yến Phi trầm giọng nói: Nếu không có chủ tỳ Thiên Thiên đồng hành, việc thứ nhất ta muốn làm là lập tức hủy sợi xích này”.
Lưu Dụ nhìn lên bến thuyền tìm kiếm tung tích Cao Ngạn, thuận miệng hỏi: “Yến huynh sau khi khôi phục vũ công, phải chăng mọi nan đề đã được giải quyết?”.
Yến Phi gật đầu: “Có thể nói như vậy. Ta đã ngộ thông qua cửa quan khống chế chân khí khó khăn, là mấu chốt của vấn đề có thể kết thành Kim đan theo truyền thuyết đạo gia hay không, đấy là phương pháp duy nhất để thống nhất Dương thần và Âm thần”.
Lưu Dụ trợn mắt há mồm kêu: “Kết thành Kim đan? Vậy ngươi chẳng lẽ sẽ hóa thành tiên thành Phật sao?”.
Trong tiếng động ầm ầm, thuyền buồm ghé vào bến.
Yến Phi cười nói: “Chuyện này một lời khó nói hết, tóm lại là như thế này đây, ta cũng chẳng thành tiên hay Phật gì”.
Lưu Dụ cười ha hả, vọt thân bay lên, Yến Phi vội theo sát phía sau, hai người trước sau từ trên thuyền phi lên, hạ mình xuống bến thuyền.
Yến Phi trong đầu có tới hàng trăm ý nghĩ vụt qua, chàng từng nghĩ vĩnh viễn cáo biệt Biên Hoang Tập, nhưng hiện tại lại đặt chân lên Biên Hoang Tập.
Lưu Dụ hét lớn: “Bọn ta cần năm cỗ xe la và mười tráng hán, chuyển đồ tới Biên Hoang khách sạn, xe la hai mươi tiền, tráng đinh mỗi người mười tiền”.
Nếu là Biên Hoang Tập ngày trước, chi tiền nặng tay như thế, chắc chắn hàng trăm phu khuân vác sẽ ào ào chạy đến để được tuyển chọn. Nhưng hiện tại tình hình khác hẳn, chỉ thấy người nào người nấy nét mặt sợ hãi lảng xa, giống như tránh ôn dịch.
Lưu Dụ và Yến Phi người nọ nhìn người kia, đang lúc hết sức nghi hoặc, một đại hán cùng với hơn chục hán tử võ trang rẽ đám đông bước ra. Hán tử dẫn đầu đi thẳng tới chỗ bọn họ, song mục lóe hung quang, chỉ tay hét lớn: “Ta tự hỏi kẻ nào về đây, hóa ra là Yến Phi ngươi. Bang chủ có lệnh, Yến Phi ngươi không cho bước chân nửa bước lên Biên Hoang Tập, biết điều nghe lời Kim Thành ta cút lên thuyền, lập tức cuốn gói”.
Bên cạnh gã một tên khác cất giọng the thé: “Giờ đây không giống ngày xưa, Hán bang chúng ta đã kết minh với Đại Giang bang, quyết không dung cho Yến Phi ngươi ở Biên Hoang Tập liều mạng. Hiện tại phía nam bến thuyền hoàn toàn giao cho bang ta quản hạt, muốn người chúng ta giúp đỡ hay muốn ghé thuyền vào bến, trước tiên phải hỏi qua bọn ta”.
Yến Phi phì cười, nói: “Ta đang phát phiền vì phải an dưỡng quá lâu đây, khó khăn lắm mới tìm được bọn ngươi tình nguyện giúp ta luyện kiếm”.
Trong tiếng loảng xoảng, trừ Kim Thành, cả bọn đều bạt xuất binh khí tùy thân, nhất thời sát khí đằng đằng, người của Hán bang từ bốn phía ào ào chạy tới, tập trung lại có tới gần trăm người, bao vây hai người trong một vòng vây hình bán nguyệt bên mép nước.
Lưu Dụ cười ha hả, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn lấy cứng chọi cứng, ta sẽ để ngươi khai nhãn giới, dùng cung tên tiếp đãi các ngươi”.
Trên thuyền Lão thủ cùng mười tám tinh binh Bắc Phủ đồng thanh hét lớn, ai nấy đều cầm cung cứng giương sẵn, tất cả đều nhằm vào Kim Thành.
Kim Thành lập tức biến sắc, chỉ riêng Yến Phi đã khó đối phó, hà huống còn có hơn chục mũi tên mạnh nhằm trúng vào mình.
Lưu Dụ bạt đao khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Kim Thành cách đó mười bộ, một luồng đao khí cường đại lập tức cuồn cuộn bốc lên, trực tiếp xung kích đối thủ.
Kim Thành lại một lần nữa biến sắc mặt, tay rút kiếm mà chân không tự chủ được loạng choạng lùi về phía sau, khiến cho những người phía sau cũng phải lui theo. Xem chừng Lưu Dụ vừa xuất đao liền dọa lui địch nhân.
Kim Thành sau cùng cũng nhận ra Lưu Dụ là địch nhân đáng sợ, nhíu mày nói: “Các hạ là ai?”.
Lưu Dụ ngạo nghễ đáp: “Bổn nhân Lưu Dụ, lần này theo Yến Phi đến Biên Hoang Tập thăm viếng thiên hạ, ngươi muốn ta ly khai, trước hãy hỏi ông bạn già trên tay ta xem hắn đồng ý hay không đã”.
Kim Thành cười lớn: “Các ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để ta coi xem các ngươi kết quả ra sao”.
Rồi quay sang tả hữu nói: “Chúng ta đi”.
Tiếp đó dẫn thủ hạ nghênh ngang đi mất.
Tất nhiên vẫn không người nào dám đến nhận việc để mà chết.
Lưu Dụ hướng về phía Lão thủ mấy người hét lớn: “Trước tiên chuyển hành trang của tiểu thư xuống”. Rồi quay sang cười với Yến Phi: “Đâu có ngờ vừa đến Biên Hoang Tập phải đánh nhau tơi bời một trận, hy vọng không làm Tiểu Thi kinh hãi”.
Yến Phi mắt nhìn dáo dác tứ phía, lo lắng hỏi: “Cao Ngạn sao nhỉ?”.
Thuyền buồm đi xa, ba mươi cái hòm gỗ lớn của Kỷ Thiên Thiên xếp thành một đống trên bến, chiếm một khoảng đất rộng.
Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đội mũ chùm, khăn sa rủ xuống che kín ngọc dung. Tuy nhiên chỉ cần phong tư tha thướt của Kỷ Thiên Thiên, trang phục may khéo léo, vừa giản dị vừa cao nhã, cũng đủ khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào rồi. May thay đại đa số người dù
là chưa gặp Yến Phi, nhưng cũng đã nghe uy danh chàng, chỉ dám lén lút nhìn trộm, không dám giương mắt há miệng bình phẩm hay là chỉ trỏ.
Lưu Dụ thì đau đầu nhức óc không nghĩ ra biện pháp gì để vận chuyển cái đống hành trang bề bộn này.
Vốn dĩ ở Biên Hoang Tập chỉ cần có ngân lượng, không có thứ gì không mua được. Lưu Dụ hầm hè nói: “Chắc chắn là do Hoàn Huyền sai chúng làm, muốn mượn tay nhờ Đại Giang bang khống chế Biên Hoang Tập”.
Yến Phi nói: “Không cần biết cụ thể thế nào, Chúc lão đại do ta ứng phó, bằng không thì sợ gì mà không dám trở mặt, không cần cố kỵ nữa. Hán bang trước đây có hơn ba trăm tên, hiện tại số mục chắc còn nhiều hơn thế. Chúng ta có thể giết bao nhiêu nhỉ?”.
Lưu Dụ gật đầu đồng ý, nếu không có chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đi theo, bọn họ thấy tình thế không ổn lập tức chuồn êm. Nhưng mà Tiểu Thi không biết chút vũ công nào, bọn họ không thể nghĩ đến việc chạy trốn được”.
Yến Phi nhìn Kỷ Thiên Thiên, nàng cùng Tiểu Thi đang ngồi trên một chiếc hòm, hớn hở nhìn ngang nhìn ngửa, Tiểu Thi thì như ngồi trên bàn chông, cúi đầu không nói, rõ ràng đang lo sợ, hai chủ tỳ thành ra hoàn toàn đối nghịch. Trầm giọng nói: “Thiên Thiên kiếm pháp ra sao?”.
Lưu Dụ đáp: “Cao minh ngoài ý liệu của ta, tiếc là thiếu kinh nghiệm thực chiến, quần đấu chắc chắn sẽ thiệt thòi to”.
Bỗng dưng từ đông môn truyền lại tiếng vó ngựa rầm rập. Hai người cho là đại quân của địch kéo đến, định thần nhìn kỹ, rành rành năm cỗ xe la phóng tới chỗ bọn họ, trên chiếc xe dẫn đầu chính là Bàng Nghĩa.
Lưu Dụ và Yến Phi mừng ra mặt, liên tục hò hét đám cước phu nhường đường. Đội xe la phóng đến như gió cuốn, Cao Ngạn cưỡi trên cỗ xe thứ hai, còn lại trên ba cỗ xe kia Yến Phi nhận ra đều là huynh đệ đầu bếp của Đệ Nhất lâu khi trước.
Bàng Nghĩa sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn vết sưng tím, mắt trái thâm đen, rõ ràng đã bị người xuất thủ nặng tay. Cỗ xe la của y chạy thẳng đến trước mặt hai người, dừng xe nhảy xuống, nói to: “Trước tiên đưa hòm xiểng chất lên xe”. Tiếp đó ôm chầm lấy Yến Phi, nghẹn ngào nói: “Ngươi trở về là tốt rồi”.
Yến Phi nghiêng đầu nhìn kỹ y, nhíu mày nói: “Kẻ nào to gan dám sửa sang sắc đẹp cho ngươi thế! Con mẹ nó! Đợi ta đòi lại công đạo cho ngươi”.
Lại bồi thêm một câu: “Hầm rượu của ngươi không để người ta cướp trắng đấy chứ?”.
Bàng Nghĩa buông Yến Phi, quay sang chào hỏi Lưu Dụ, mục quang chuyển sang Kỷ Thiên Thiên vừa yểu điệu nhỏm dậy, cùng Tiểu Thi đi tới chỗ bọn họ. Y giả vờ giận dữ nói: “Ngươi rốt cuộc là quan tâm đến cá nhân ta hay đến rượu của ta vậy, có lễ vật gì? Mau dâng lên cho lão tử?”.
Cao Ngạn đến bên bọn họ, phẫn nộ bi thương nói: “Đệ Nhất lâu của Bàng lão bản mới xây lại được một nửa, liền bị Chúc lão đại đưa người đến phá tan, lại còn đánh hộc máu Bàng lão bản, khiến y phải nằm mất hơn mười ngày”.
Kỷ Thiên Thiên phương giá đến nơi, vén tấm sa che mặt để lộ khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, hớn hở nói: “Vị này nhất định là Bàng đại ca rồi, Thiên Thiên xin thỉnh an”.
Bàng Nghĩa lập tức như bị điểm huyệt, mắt trợn ngược mồm há hốc, cho đến lúc Kỷ Thiên Thiên buông tấm sa che mặt, hồn phách mới trở lại, lẩm bẩm: “Cao tiểu tử thì ra là không khoác lác”.
Lưu Dụ nói: “Tới đi, chúng ta cùng động thủ, mang đồ đến Biên Thành khách sạn”. Cao Ngạn ỉu xìu nói: “Xú bà nương đó của Biên Thành khách sạn không chịu đáp ứng, sợ đắc tội với tên trời đánh không chết Chúc lão đại”.
Yến Phi ung dung nói: “Tất cả rồi sẽ thay đổi, vì rằng Thiên Thiên tiểu thư đã đến”. Đội xe la theo đông môn vào Tập, Yến Phi và Bàng Nghĩa ngồi trên chiếc xe đi đầu, Lưu Dụ ngồi trên cỗ xe sau cùng có chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên cùng đi.
Con đường đông môn thường ngày người qua kẻ lại đông đúc lại yên ắng quá mức bình thường, chỉ coi sự bố trí này, đủ biết Hán bang đã sớm chuẩn bị, tuyệt không chịu để bọn họ dễ dàng vào Tập.
Yến Phi hỏi Bàng Nghĩa: “Vừa rồi có phải là cái loại đó không?”.
Bàng Nghĩa vỗ vỗ vào Khảm thái đao đã vật quy nguyên chủ đeo bên sườn, nói: “Đương nhiên không phải là cái loại đó, ta đã dứt khoát rồi, tối đa là liều cái mạng già này”. Yến Phi bỗng quát: “Dừng xe!”.
Bàng Nghĩa vội kìm la lại, năm cỗ xe cùng dừng lại, cỗ xe sau cùng vẫn còn bên ngoài tập.
Yến Phi thung dung nói: “Lão ca ngươi việc gì phải liều mạng già, ngươi cấp cho ta Tuyết Giản Hương, ta thay ngươi tiêu tai giải hạn, hiệp định vẫn chưa bị thủ tiêu”. Liền đó từ chỗ ngồi bắn vọt lên, lăng không liên tục sáu bảy vòng, hạ xuống giữa phố.
Trên các lâu phòng hai bên lập tức xuất hiện hơn chục tiễn thủ, không một lời cảnh cáo, đã giương cung phát tên, không chút lưu tình nhằm Yến Phi bắn tới.
Yến Phi đã sớm đoán sẽ có chuyện này, than thầm chung quy cũng về đến Biên Hoang Tập.
Điệp Luyến Hoa rời khỏi vỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.