Chương 415: Binh Lai Tương Đáng*
Huỳnh Dị
13/03/2013
Sảnh phía đông, Tổng đàn Đại Giang bang, Biên Hoang tập. Năm người Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Hồng Tử Xuân, Lưu Mục Chi và Vương Trấn Ác ngồi xung quanh bàn. Bên ngoài cửa sổ mưa tuyết rơi xuống biến cả trời đất thành một mầu trắng thuần khiết. Trong lòng bọn họ lúc này tâm tình lại rất trầm trọng.
Tin tốt duy nhất là nhận được phi cáp truyền thư của Trình Thương Cổ trên Hoang Mộng tam hào gửi đến báo tin chuyện đẩy lùi được Hướng Vũ Điền. Bất quá mọi người không có ai tỏ ra hân hoan bởi vì Hướng Vũ Điền càng ngày càng trở nên lợi hại, muốn đến là đến, muốn đi là đi, không ai cản trở được y.
Hồng Tử Xuân nói: “Tên gia hoả này không biết đã khôi phục lại công lực được chưa?”
Hắn hỏi câu này cũng chính là biểu hiện thái độ hoài nghi của hắn, vì vậy hy vọng có được câu trả lời.
Vương Trấn Ác đáp: “Căn cứ theo thời gian thì y đã vội vã lên đường sau khi ta quay lại Biên Hoang tập. Trừ phi y có bản lĩnh khôi phục công lực trong lúc đang phi hành trên đường, nếu không y căn bản không có thời gian rỗi để luyện công.”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng. Hướng Vũ Điền không ở trong trạng thái tốt nhất mà đã khó đối phó vậy. Lúc y ở trạng thái tốt nhất thì sẽ như thế nào? Bọn họ không dám tưởng tới.
Mộ Dung Chiên đưa mắt nhìn ra không gian trắng xoá mênh mông ngoài cửa sổ rồi nói: “Phương tổng lần này khẳng định phải tay trắng trở về. Bọn ta tính toán sao đây?”
Vương Trấn Ác trầm giọng đáp: “Chúng ta phải thu hẹp chiến tuyến lại. Chuyện này phải nói đến hai mặt. Trước tiên chúng ta phải tăng cường chuyện phòng ngự của bản thân Biên Hoang tập đề phòng Bí nhân đến xâm phạm. Hướng Vũ Điền là kẻ thông minh, ngày nào y chưa hiểu được phương pháp bọn ta có thể nắm được hành tung của y, ngày đó y sẽ không dám mạo hiểm. Nếu quả y có đảm lược tiến vào Biên Hoang tập, chiếc mũi linh diệu của Phương Tổng sẽ dạy cho y biết thế nào hối hận không kịp.”
Hồng Tử Xuân gật đầu nói: “Đúng! Kể cả khi Bí nhân toàn lực đến tấn công, với thật lực của chúng ta, bọn chúng chỉ như trứng chọi đá mà thôi. Muốn đến đây phá sao? Chính là điều bọn ta đang mong mỏi, còn hận sao chúng lại không đến.”
Lưu Mục Chi cười nhẹ: “Vì vậy tình huống vẫn chưa phải là quá tồi tệ.”
Vương Trấn Ác nói: “Mặt khác bọn ta phải tập trung lực lượng bảo hộ giao thông trên Dĩnh Thuỷ. Chỉ cần thuỷ lộ thông suốt, Biên Hoang tập có thể bảo trì được sự hưng thịnh. Bất luận là Yên nhân hay Bí nhân đều không giỏi thuỷ chiến. Đội chiến thuyền của chúng ta có thật lực để duy trì giao thông thuỷ lộ.”
Khi đường bộ bị tuyết phủ khó đi, Dĩnh Thuỷ trở thành tuyến giao thông quan trọng của Biên Hoang tập, cũng thành tính mệnh của Biên Hoang tập. Nếu Dĩnh Thuỷ bị cắt đứt, tình huống khó mà tưởng tượng nổi.
Giang Văn Thanh thở dài một hơi, muốn nói mà không ra lời.
Mọi người đều hiểu tâm sự của nàng. Vì phải chi viện cho Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam ở phương Nam, Đại Giang bang đã điều một lượng lớn chiến thuyền và chiến sỹ đi. Lực lượng thuỷ sư hiện thời trở thành bạc nhược, chắc chắn không thể làm được cả hai việc là phòng thủ và đảm bảo an ninh trên Dĩnh Thuỷ.
Muốn đóng chiến thuyền mới lại không thể không tìm mua vật liệu ở phương Nam. Nhưng tiền bạc của Đại Giang bang đang thiếu thốn, thành ra khó khăn.
Lưu Mục Chi nói: “Thành trì ở bờ bắc Tứ Thuỷ danh nghĩa là vào trong tay người Yên nhưng trận cước của người Yên vẫn chưa ổn định, vô lực mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra xa. Vì vậy hiện giờ bọn ta vẫn có thể dựa vào những Hoang nhân huynh đệ của mình đến phương Bắc mua hàng về rồi giao dịch với phương Nam. Nhưng Mộ Dung Thuỳ chắc chắn không muốn thấy chuyện này. Không sớm thì muộn hắn sẽ tìm cách phong toả liên hệ với phương Bắc của bọn ta.”
Hồng Tử Xuân lắc đầu: “Chỉ cần có lời lãi là không ai có thể hoàn toàn phong toả chuyện làm ăn giữa người phương Bắc và bọn ta. Lần này toàn quân của Mộ Dung Bảo bị diệt. Đại Yên tổn thất tám vạn tinh binh. Mộ Dung Thuỳ vẫn phải trú binh ở Quan ngoại đề phòng quần hùng ở Quan Trung xuất quan tranh thắng. Chiến tuyến ở Bình Thành và Nhạn Môn cũng cần rất nhiều quân lính. Hắn muốn phong toả bọn ta tưởng dễ thế sao?”
Lưu Mục Chi thở dài: “Vấn đề chính là ở mùa tuyết thu đến sớm này. Làm cho Dĩnh Thuỷ trở thành yếu đạo giao thông duy nhất. Mộ Dung Thuỳ chỉ cần phái người phong toả cửa sông ở Tứ, Dĩnh, thiết lập bảo trại hai bên bờ rồi sau đó khoá chặt đường thuỷ. Bọn ta lập tức rơi vào tình thế hạ phong.”
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Đúng! Mộ Dung Thuỳ khẳng định sẽ làm vậy.”
Vương Trấn Ác quyết đoán nói: “Phương pháp ứng phó chính là phải nhanh hơn Mộ Dung Thuỳ một bước chiếm lấy cửa sông. Bọn ta phải chiến thắng trong trận chiến này mới có thể từ bị động chuyển sang chủ động, rồi kéo Mộ Dung Thuỳ tới. Hiện tại ở Biên Hoang tập có rất nhiều vũ khí phòng ngự do người Yên, người Khương để lại. Chỉ cần chúng ta kiến lập được cứ điểm ở cửa sông là có thể thủ vững như Thái Sơn, lại có thể chi viện cho đường thuỷ. Kể cả nếu Mộ Dung Thuỳ toàn lực tấn công, bọn ta cũng có thể tử thủ một đoạn thời gian.”
Lưu Mục Chi cười nhẹ: “Đó là phương pháp phòng ngự tốt nhất, đưa chiến tuyến lên biên giới phía bắc của Biên Hoang. Trong thủ có công. Chỉ cần bọn ta phối hợp tốt ở mọi phương diện, cứ điểm ở cửa sông sẽ giống như Thạch Đầu Thành với Kiến Khang vậy.”
Giang Văn Thanh thở ra một hơi nói: “Nếu vậy bọn ta chỉ cần có mười chiến thuyền có tính năng tốt là có thể bảo vệ được Dĩnh Thuỷ.”
Mộ Dung Chiến đưa ra quyết định cuối cùng nói: “Vậy cứ thế đi. Ta phải đi tìm Thác Bạt đương gia, Hô Lôi đương gia và Cơ đại thiếu gia nói chuyện, xem ý kiến của họ thế nào.”
Hồng Tử Xuân hỏi: “Đối phó với Bí nhân thế nào đây? Làm sao để biến bị động thành chủ động?”
Mộ Dung Chiến đáp: “Nhiệm vụ nặng nề đó cứ để lên người Cao tiểu tử đi. Ở Biên Hoang tập không ai so được với gã về chuyện tra xét tình báo. Thủ hạ của gã có rất nhiều thám tử giỏi. Bản thân Cao tiểu tử nắm rõ Biên Hoang như trong lòng bàn tay. Đối phương kể cả nấp trong Vu Nữ Khâu cũng khó mà lọt qua mắt gã. Bí nhân thuỷ chung vẫn là người ngoài đến đây, phải mất một đoạn thời gian mới nắm rõ được Biên Hoang. Vì vậy trong cuộc chiến tình báo này phải lấy nhanh chế chậm. Kẻ nào nắm được tình huống của đối phương trước, kẻ đó sẽ thắng lợi.”
Hồng Tử Xuân lắc đầu than: “Ài! Cao tiểu tử! Đầu óc gã giờ bị Tiểu Bạch Nhạn chiếm hết rồi.”
Giang Văn Thanh nói: “Nếu quả Biên Hoang tập bị huỷ, ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ của gã cũng không thể hoàn thành được.”
Lưu Mục Chi bỗng nhiên hiểu ra nói: “Nghe lời Chiến soái nói vừa rồi ta mới hiểu rõ vị trí của Cao thiếu gia trong lòng Hoang nhân. Không lạ khi Hướng Vũ Điền quyết ý hành thích Cao thiếu gia như vậy, bởi vì gã chính là người Hướng Vũ Điền cố kỵ nhất.”
Vương Trấn Ác hỏi: “Hiện tại Tiểu Bạch Nhạn đã đến đây. Gã có thể phân thân sao?”
Giang Văn Thanh nói: “Đến lượt gã lựa chọn sao? Sự tình có việc nhanh việc chậm mà.”
Lưu Mục Chi nói: “Chuyện Bí tộc là cấp bách thì không cần phải bàn. Nhưng nếu như gặp phải Hướng Vũ Điền, Cao thiếu gia tất sẽ hung đa cát thiểu.”
Mộ Dung Chiến cười: “Lão cứ an tâm! Trước trận chiến Phì Thuỷ do có Yến Phi bảo hộ cho gã nên không ai dám động thủ với Cao tiểu tử ở trong Biên Hoang tập. Ai cũng tìm cách đợi khi Cao tiểu tử ra ngoài Tập làm việc thì thu thập gã. Có điều đến tận bây giờ vẫn chưa ai làm gì được. Tiểu Bạch Nhạn kia là ngoại lệ duy nhất. Tiểu tử đó tự có biện pháp sinh tồn ở Biên Hoang. Gã theo dấu người khác thì dễ, người khác muốn theo dấu gã khó bằng lên trời.”
Rồi hắn lại nói tiếp: “Cứ quyết định vậy đi. Khi Cao tiểu tử quay lại cũng là lúc triển khai việc dò xét toàn diện ở Biên Hoang. Việc tiến chiếm cửa sông do đại tiểu thư và Trấn Ác phụ trách. Khi nào chuẩn bị xong thì lập tức xuất phát.”
Mọi người lớn tiếng đáp ứng.
:77:
Yến Phi quay về Thanh Khê Tiểu Trúc không thấy Tống Bi Phong, cũng không thấy Đồ Phụng Tam và Khoái Ân, chỉ có mỗi mình Lưu Dụ đang ngồi ngây ngốc trong phòng.
Yến Phi ngồi xuống cạnh gã hỏi: “Tống đại ca chưa quay về sao?”
Lưu Dụ quay sang nhìn chàng, khôi phục lại thần sắc trả lời: “Tống đại ca ra ngoài tìm các bằng hữu bang hội giúp đỡ tìm hiểu một vài việc. Ngươi vừa rồi đến không thấy Tống ca đi sao?”
Yến Phi không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi sao lại có bộ dạng nghĩ ngợi thế?”
“Ầm!”
Lưu Dụ vỗ tay xuống mặt bàn làm Yến Phi cũng phải ngạc nhiên, sau đó mới đau khổ nói: “Lòng ta vô cùng thống khổ, thật hận!”
Yến Phi thở dài hỏi: “Vẫn chưa bỏ được sao?”
Lưu Dụ hằn học đáp: “Chuyện này có thể bỏ đi được sao? Đạm Chân … Ôi! Ta thật sự không muốn nghĩ đến. Những lời này ta chỉ có thể nói với riêng ngươi. Có một ngày ta sẽ tự thân giết chết Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi, vì Đạm Chân tẩy rửa sỉ nhục.”
Yến Phi nói: “Sống trong cừu hận không phải là giải pháp. Ta đã từng kinh qua tư vị đó, ăn không ngon, ngủ không yên. Lưu huynh sao không đem tinh thần vào mục tiêu và lý tưởng cao xa mang hạnh phúc đến cho khổ dân ở phương Nam đi.”
Lưu Dụ đáp: “Ta hiểu điều đó. Sự thật ta đã khá hơn rất nhiều. Chỉ là hai ngày qua lại phóng tâm nghĩ ngợi nên mới có nhiều cảm xúc như vậy. Có lẽ việc ta không cần phải giấu ngươi nên mới dễ dàng bộc lộ tình cảm trong nội tâm mình ra ngoài. Nhưng quả là mỗi khi nghĩ đến Đạm Chân ta lại khó mà khống chế được bản thân.”
Yến Phi đáp: “Tâm bệnh phải dùng đến tâm dược. Chẳng lẽ không ai có thể thay thế vị trí của Đạm Chân trong lòng ngươi sao?”
Trong đầu Lưu Dụ không ngờ trước tiên lại nghĩ đến Tạ Chung Tú, sau đó là Giang Văn Thanh rồi cuối cùng là Nhậm Thanh Thị. Điều đó làm gã bản thân cũng phải giật mình.
Sao lại không phải là Giang Văn Thanh? Mỹ nữ đó với gã tình thâm nghĩa trọng. Bản thân nàng cũng không có gì phải chê trách, tài sắc song toàn, khẳng định sẽ là vợ hiền, dâu thảo.
Lờ mờ gã nắm được nguyên nhân đằng sau lại vậy. Đó là vì Tạ Chung Tú chính là một Vương Đạm Chân khác. Cũng kiểu khóc cười đậm tính nữ nhi nhà cao môn đại tộc đó làm gã khi đã ôm nàng rồi thì cảm thấy tư vị ngây ngất tưởng không bao giờ quay lại kia lại ùa về. Ôm ấp Tạ Chung Tú giống như ôm ấp Vương Đạm Chân. Cảm giác yêu thương ôm ấp Đạm Chân gã từng trải qua đó, không ai ngoài Chung Tú có thể thay thế được.
Lưu Dụ trong lòng nảy sinh ra cảnh báo nguy hiểm.
Tạ Chung Tú tuyệt không thể động vào.
Cao môn đại tộc Kiến Khang có thể chấp nhận gã là một Thống soái quân sự kế tục Tạ Huyền, nhưng tuyệt không thể chấp nhận thân phận hàn môn áo vải như gã lại cưới thiên chi kiều nữ của cao môn đại tộc được.
Giống như Đồ Phụng Tam đã nói, chỉ có thể trở thành Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, gã mới có thể vượt qua cấm kỵ không thể vượt qua giữa cao môn và hàn tộc.
Yến Phi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lưu Dụ trong lòng phát lạnh. Bản thân có ý nghĩ đó làm gã phải chấn kinh.
Không!
Tạ Chung Tú tuyệt không thể động vào, nghĩ tới cũng không được, hơn nữa gã còn từng trước mặt Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong nói rõ ràng.
Lưu Dụ cười khổ: “Nói ra được quả là dễ chịu. Không có nghĩ gì đâu. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Yến Phi bình tĩnh đáp: “Ta vừa gặp Lư Tuần.”
Lưu Dụ ngạc nhiên.
Yến Phi đem việc gặp Lư Tuần thế nào ra kể lại, cuối cùng nói: “Cuộc chiến với Tôn Ân tuyệt không thể tránh khỏi. Chỉ cần ta không chết sẽ quay lại Biên Hoang tập.”
Lưu Dụ lo lắng: “Nghe lời ngươi nói tựa như không có tín tâm nhiều.”
Yến Phi cười khổ: “Đối đầu với nhân vật như Tôn Ân, ai dám mạnh miệng nói sẽ thắng? Cũng may võ công ta mỗi ngày lại tiến bộ, giúp ta càng có lực.”
Lưu Dụ nói: “Yến Phi sẽ không thua.”
Yến Phi hỏi: “Cũng mong là như vậy! Tình hình của ngươi thế nào?”
Lưu Dụ hồi phục lại trạng thái bình thường, hai mắt lấp lánh những tia kỳ dị, trầm giọng đáp: “Ta đã đến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời. Thành hay bại không còn phụ thuộc vào thái độ của Tư Mã Đạo Tử với ta nữa mà phụ thuộc vào việc ta có thể đánh bại Thiên Sư quân hay không. Phụng Tam đã giúp ta định ra chiến thuật và sách lược. Con đường này tịnh không dễ đi, nhưng ta sẽ kiên trì mà bước đến khi ta chính thức thành người mà cao môn và hàn tộc không ai còn hoài nghi nữa. Khi đó ta coi như đã thành công bước đầu.”
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà chỉ là thành công ban đầu sao?”
Lưu Dụ đáp: “Đây là con đường rất dài. Giải quyết xong Thiên Sư quân, còn có vấn đề khó khăn là Hoàn Huyền. Thế lực của Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn mỗi ngày một lớn trong khi bọn ta trong cuộc đại chiến với Thiên Sư Quân không tránh khỏi tổn thất. Trong cuộc chiến lâu dài này, bọn ta phải có sách lược linh hoạt, mới có thể đoạt được hy vọng thắng lợi cuối cùng trong tay.”
Sau đó gã lại hỏi: “Ngươi định khi nào thì đi Thái Hồ?”
Yến Phi trầm ngâm đáp: “Phải xem tình huống rõ ràng mới có thể quyết định được.”
Lưu Dụ nói: “Lại phải chia tay với ngươi rồi. Ài! Khó mà chia tay ngươi được. Chỉ vài ngày tới bọn ta sẽ đến tiền tuyến tìm một cứ điểm thích hợp. Ha ha! Xém chút thì quên không nói với ngươi. Tư Mã Nguyên Hiển tối nay thết tiệc ở Hoài Nguyệt lâu tẩy trần cho Yến Phi ngươi, cũng để tiễn bọn ta! Có chuyện gì cũng phải đến dự một phiên.”
Yến Phi cười khổ không nói được gì.
Chú thích
* Nguyên là “Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm”. Ý nghĩa là phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp. Thành ngữ này có từ đời Nguyên. Tuy nhiên văn Huỳnh Dị vẫn thường dùng điển tích, câu thơ hay thành ngữ của đời sau dùng cho đời trước. Trường hợp này chỉ là tiêu đề nhưng nhiều lúc trong câu nói của nhân vật trong Biên Hoang lại dùng nguyên một câu thơ ở đời sau. Có lẽ tác giả vì muốn sử dụng hết kho tàng văn hóa của dân tộc mà làm như vậy chăng?
Hết chương 415
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tin tốt duy nhất là nhận được phi cáp truyền thư của Trình Thương Cổ trên Hoang Mộng tam hào gửi đến báo tin chuyện đẩy lùi được Hướng Vũ Điền. Bất quá mọi người không có ai tỏ ra hân hoan bởi vì Hướng Vũ Điền càng ngày càng trở nên lợi hại, muốn đến là đến, muốn đi là đi, không ai cản trở được y.
Hồng Tử Xuân nói: “Tên gia hoả này không biết đã khôi phục lại công lực được chưa?”
Hắn hỏi câu này cũng chính là biểu hiện thái độ hoài nghi của hắn, vì vậy hy vọng có được câu trả lời.
Vương Trấn Ác đáp: “Căn cứ theo thời gian thì y đã vội vã lên đường sau khi ta quay lại Biên Hoang tập. Trừ phi y có bản lĩnh khôi phục công lực trong lúc đang phi hành trên đường, nếu không y căn bản không có thời gian rỗi để luyện công.”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng. Hướng Vũ Điền không ở trong trạng thái tốt nhất mà đã khó đối phó vậy. Lúc y ở trạng thái tốt nhất thì sẽ như thế nào? Bọn họ không dám tưởng tới.
Mộ Dung Chiên đưa mắt nhìn ra không gian trắng xoá mênh mông ngoài cửa sổ rồi nói: “Phương tổng lần này khẳng định phải tay trắng trở về. Bọn ta tính toán sao đây?”
Vương Trấn Ác trầm giọng đáp: “Chúng ta phải thu hẹp chiến tuyến lại. Chuyện này phải nói đến hai mặt. Trước tiên chúng ta phải tăng cường chuyện phòng ngự của bản thân Biên Hoang tập đề phòng Bí nhân đến xâm phạm. Hướng Vũ Điền là kẻ thông minh, ngày nào y chưa hiểu được phương pháp bọn ta có thể nắm được hành tung của y, ngày đó y sẽ không dám mạo hiểm. Nếu quả y có đảm lược tiến vào Biên Hoang tập, chiếc mũi linh diệu của Phương Tổng sẽ dạy cho y biết thế nào hối hận không kịp.”
Hồng Tử Xuân gật đầu nói: “Đúng! Kể cả khi Bí nhân toàn lực đến tấn công, với thật lực của chúng ta, bọn chúng chỉ như trứng chọi đá mà thôi. Muốn đến đây phá sao? Chính là điều bọn ta đang mong mỏi, còn hận sao chúng lại không đến.”
Lưu Mục Chi cười nhẹ: “Vì vậy tình huống vẫn chưa phải là quá tồi tệ.”
Vương Trấn Ác nói: “Mặt khác bọn ta phải tập trung lực lượng bảo hộ giao thông trên Dĩnh Thuỷ. Chỉ cần thuỷ lộ thông suốt, Biên Hoang tập có thể bảo trì được sự hưng thịnh. Bất luận là Yên nhân hay Bí nhân đều không giỏi thuỷ chiến. Đội chiến thuyền của chúng ta có thật lực để duy trì giao thông thuỷ lộ.”
Khi đường bộ bị tuyết phủ khó đi, Dĩnh Thuỷ trở thành tuyến giao thông quan trọng của Biên Hoang tập, cũng thành tính mệnh của Biên Hoang tập. Nếu Dĩnh Thuỷ bị cắt đứt, tình huống khó mà tưởng tượng nổi.
Giang Văn Thanh thở dài một hơi, muốn nói mà không ra lời.
Mọi người đều hiểu tâm sự của nàng. Vì phải chi viện cho Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam ở phương Nam, Đại Giang bang đã điều một lượng lớn chiến thuyền và chiến sỹ đi. Lực lượng thuỷ sư hiện thời trở thành bạc nhược, chắc chắn không thể làm được cả hai việc là phòng thủ và đảm bảo an ninh trên Dĩnh Thuỷ.
Muốn đóng chiến thuyền mới lại không thể không tìm mua vật liệu ở phương Nam. Nhưng tiền bạc của Đại Giang bang đang thiếu thốn, thành ra khó khăn.
Lưu Mục Chi nói: “Thành trì ở bờ bắc Tứ Thuỷ danh nghĩa là vào trong tay người Yên nhưng trận cước của người Yên vẫn chưa ổn định, vô lực mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra xa. Vì vậy hiện giờ bọn ta vẫn có thể dựa vào những Hoang nhân huynh đệ của mình đến phương Bắc mua hàng về rồi giao dịch với phương Nam. Nhưng Mộ Dung Thuỳ chắc chắn không muốn thấy chuyện này. Không sớm thì muộn hắn sẽ tìm cách phong toả liên hệ với phương Bắc của bọn ta.”
Hồng Tử Xuân lắc đầu: “Chỉ cần có lời lãi là không ai có thể hoàn toàn phong toả chuyện làm ăn giữa người phương Bắc và bọn ta. Lần này toàn quân của Mộ Dung Bảo bị diệt. Đại Yên tổn thất tám vạn tinh binh. Mộ Dung Thuỳ vẫn phải trú binh ở Quan ngoại đề phòng quần hùng ở Quan Trung xuất quan tranh thắng. Chiến tuyến ở Bình Thành và Nhạn Môn cũng cần rất nhiều quân lính. Hắn muốn phong toả bọn ta tưởng dễ thế sao?”
Lưu Mục Chi thở dài: “Vấn đề chính là ở mùa tuyết thu đến sớm này. Làm cho Dĩnh Thuỷ trở thành yếu đạo giao thông duy nhất. Mộ Dung Thuỳ chỉ cần phái người phong toả cửa sông ở Tứ, Dĩnh, thiết lập bảo trại hai bên bờ rồi sau đó khoá chặt đường thuỷ. Bọn ta lập tức rơi vào tình thế hạ phong.”
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Đúng! Mộ Dung Thuỳ khẳng định sẽ làm vậy.”
Vương Trấn Ác quyết đoán nói: “Phương pháp ứng phó chính là phải nhanh hơn Mộ Dung Thuỳ một bước chiếm lấy cửa sông. Bọn ta phải chiến thắng trong trận chiến này mới có thể từ bị động chuyển sang chủ động, rồi kéo Mộ Dung Thuỳ tới. Hiện tại ở Biên Hoang tập có rất nhiều vũ khí phòng ngự do người Yên, người Khương để lại. Chỉ cần chúng ta kiến lập được cứ điểm ở cửa sông là có thể thủ vững như Thái Sơn, lại có thể chi viện cho đường thuỷ. Kể cả nếu Mộ Dung Thuỳ toàn lực tấn công, bọn ta cũng có thể tử thủ một đoạn thời gian.”
Lưu Mục Chi cười nhẹ: “Đó là phương pháp phòng ngự tốt nhất, đưa chiến tuyến lên biên giới phía bắc của Biên Hoang. Trong thủ có công. Chỉ cần bọn ta phối hợp tốt ở mọi phương diện, cứ điểm ở cửa sông sẽ giống như Thạch Đầu Thành với Kiến Khang vậy.”
Giang Văn Thanh thở ra một hơi nói: “Nếu vậy bọn ta chỉ cần có mười chiến thuyền có tính năng tốt là có thể bảo vệ được Dĩnh Thuỷ.”
Mộ Dung Chiến đưa ra quyết định cuối cùng nói: “Vậy cứ thế đi. Ta phải đi tìm Thác Bạt đương gia, Hô Lôi đương gia và Cơ đại thiếu gia nói chuyện, xem ý kiến của họ thế nào.”
Hồng Tử Xuân hỏi: “Đối phó với Bí nhân thế nào đây? Làm sao để biến bị động thành chủ động?”
Mộ Dung Chiến đáp: “Nhiệm vụ nặng nề đó cứ để lên người Cao tiểu tử đi. Ở Biên Hoang tập không ai so được với gã về chuyện tra xét tình báo. Thủ hạ của gã có rất nhiều thám tử giỏi. Bản thân Cao tiểu tử nắm rõ Biên Hoang như trong lòng bàn tay. Đối phương kể cả nấp trong Vu Nữ Khâu cũng khó mà lọt qua mắt gã. Bí nhân thuỷ chung vẫn là người ngoài đến đây, phải mất một đoạn thời gian mới nắm rõ được Biên Hoang. Vì vậy trong cuộc chiến tình báo này phải lấy nhanh chế chậm. Kẻ nào nắm được tình huống của đối phương trước, kẻ đó sẽ thắng lợi.”
Hồng Tử Xuân lắc đầu than: “Ài! Cao tiểu tử! Đầu óc gã giờ bị Tiểu Bạch Nhạn chiếm hết rồi.”
Giang Văn Thanh nói: “Nếu quả Biên Hoang tập bị huỷ, ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ của gã cũng không thể hoàn thành được.”
Lưu Mục Chi bỗng nhiên hiểu ra nói: “Nghe lời Chiến soái nói vừa rồi ta mới hiểu rõ vị trí của Cao thiếu gia trong lòng Hoang nhân. Không lạ khi Hướng Vũ Điền quyết ý hành thích Cao thiếu gia như vậy, bởi vì gã chính là người Hướng Vũ Điền cố kỵ nhất.”
Vương Trấn Ác hỏi: “Hiện tại Tiểu Bạch Nhạn đã đến đây. Gã có thể phân thân sao?”
Giang Văn Thanh nói: “Đến lượt gã lựa chọn sao? Sự tình có việc nhanh việc chậm mà.”
Lưu Mục Chi nói: “Chuyện Bí tộc là cấp bách thì không cần phải bàn. Nhưng nếu như gặp phải Hướng Vũ Điền, Cao thiếu gia tất sẽ hung đa cát thiểu.”
Mộ Dung Chiến cười: “Lão cứ an tâm! Trước trận chiến Phì Thuỷ do có Yến Phi bảo hộ cho gã nên không ai dám động thủ với Cao tiểu tử ở trong Biên Hoang tập. Ai cũng tìm cách đợi khi Cao tiểu tử ra ngoài Tập làm việc thì thu thập gã. Có điều đến tận bây giờ vẫn chưa ai làm gì được. Tiểu Bạch Nhạn kia là ngoại lệ duy nhất. Tiểu tử đó tự có biện pháp sinh tồn ở Biên Hoang. Gã theo dấu người khác thì dễ, người khác muốn theo dấu gã khó bằng lên trời.”
Rồi hắn lại nói tiếp: “Cứ quyết định vậy đi. Khi Cao tiểu tử quay lại cũng là lúc triển khai việc dò xét toàn diện ở Biên Hoang. Việc tiến chiếm cửa sông do đại tiểu thư và Trấn Ác phụ trách. Khi nào chuẩn bị xong thì lập tức xuất phát.”
Mọi người lớn tiếng đáp ứng.
:77:
Yến Phi quay về Thanh Khê Tiểu Trúc không thấy Tống Bi Phong, cũng không thấy Đồ Phụng Tam và Khoái Ân, chỉ có mỗi mình Lưu Dụ đang ngồi ngây ngốc trong phòng.
Yến Phi ngồi xuống cạnh gã hỏi: “Tống đại ca chưa quay về sao?”
Lưu Dụ quay sang nhìn chàng, khôi phục lại thần sắc trả lời: “Tống đại ca ra ngoài tìm các bằng hữu bang hội giúp đỡ tìm hiểu một vài việc. Ngươi vừa rồi đến không thấy Tống ca đi sao?”
Yến Phi không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi sao lại có bộ dạng nghĩ ngợi thế?”
“Ầm!”
Lưu Dụ vỗ tay xuống mặt bàn làm Yến Phi cũng phải ngạc nhiên, sau đó mới đau khổ nói: “Lòng ta vô cùng thống khổ, thật hận!”
Yến Phi thở dài hỏi: “Vẫn chưa bỏ được sao?”
Lưu Dụ hằn học đáp: “Chuyện này có thể bỏ đi được sao? Đạm Chân … Ôi! Ta thật sự không muốn nghĩ đến. Những lời này ta chỉ có thể nói với riêng ngươi. Có một ngày ta sẽ tự thân giết chết Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi, vì Đạm Chân tẩy rửa sỉ nhục.”
Yến Phi nói: “Sống trong cừu hận không phải là giải pháp. Ta đã từng kinh qua tư vị đó, ăn không ngon, ngủ không yên. Lưu huynh sao không đem tinh thần vào mục tiêu và lý tưởng cao xa mang hạnh phúc đến cho khổ dân ở phương Nam đi.”
Lưu Dụ đáp: “Ta hiểu điều đó. Sự thật ta đã khá hơn rất nhiều. Chỉ là hai ngày qua lại phóng tâm nghĩ ngợi nên mới có nhiều cảm xúc như vậy. Có lẽ việc ta không cần phải giấu ngươi nên mới dễ dàng bộc lộ tình cảm trong nội tâm mình ra ngoài. Nhưng quả là mỗi khi nghĩ đến Đạm Chân ta lại khó mà khống chế được bản thân.”
Yến Phi đáp: “Tâm bệnh phải dùng đến tâm dược. Chẳng lẽ không ai có thể thay thế vị trí của Đạm Chân trong lòng ngươi sao?”
Trong đầu Lưu Dụ không ngờ trước tiên lại nghĩ đến Tạ Chung Tú, sau đó là Giang Văn Thanh rồi cuối cùng là Nhậm Thanh Thị. Điều đó làm gã bản thân cũng phải giật mình.
Sao lại không phải là Giang Văn Thanh? Mỹ nữ đó với gã tình thâm nghĩa trọng. Bản thân nàng cũng không có gì phải chê trách, tài sắc song toàn, khẳng định sẽ là vợ hiền, dâu thảo.
Lờ mờ gã nắm được nguyên nhân đằng sau lại vậy. Đó là vì Tạ Chung Tú chính là một Vương Đạm Chân khác. Cũng kiểu khóc cười đậm tính nữ nhi nhà cao môn đại tộc đó làm gã khi đã ôm nàng rồi thì cảm thấy tư vị ngây ngất tưởng không bao giờ quay lại kia lại ùa về. Ôm ấp Tạ Chung Tú giống như ôm ấp Vương Đạm Chân. Cảm giác yêu thương ôm ấp Đạm Chân gã từng trải qua đó, không ai ngoài Chung Tú có thể thay thế được.
Lưu Dụ trong lòng nảy sinh ra cảnh báo nguy hiểm.
Tạ Chung Tú tuyệt không thể động vào.
Cao môn đại tộc Kiến Khang có thể chấp nhận gã là một Thống soái quân sự kế tục Tạ Huyền, nhưng tuyệt không thể chấp nhận thân phận hàn môn áo vải như gã lại cưới thiên chi kiều nữ của cao môn đại tộc được.
Giống như Đồ Phụng Tam đã nói, chỉ có thể trở thành Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, gã mới có thể vượt qua cấm kỵ không thể vượt qua giữa cao môn và hàn tộc.
Yến Phi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lưu Dụ trong lòng phát lạnh. Bản thân có ý nghĩ đó làm gã phải chấn kinh.
Không!
Tạ Chung Tú tuyệt không thể động vào, nghĩ tới cũng không được, hơn nữa gã còn từng trước mặt Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong nói rõ ràng.
Lưu Dụ cười khổ: “Nói ra được quả là dễ chịu. Không có nghĩ gì đâu. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Yến Phi bình tĩnh đáp: “Ta vừa gặp Lư Tuần.”
Lưu Dụ ngạc nhiên.
Yến Phi đem việc gặp Lư Tuần thế nào ra kể lại, cuối cùng nói: “Cuộc chiến với Tôn Ân tuyệt không thể tránh khỏi. Chỉ cần ta không chết sẽ quay lại Biên Hoang tập.”
Lưu Dụ lo lắng: “Nghe lời ngươi nói tựa như không có tín tâm nhiều.”
Yến Phi cười khổ: “Đối đầu với nhân vật như Tôn Ân, ai dám mạnh miệng nói sẽ thắng? Cũng may võ công ta mỗi ngày lại tiến bộ, giúp ta càng có lực.”
Lưu Dụ nói: “Yến Phi sẽ không thua.”
Yến Phi hỏi: “Cũng mong là như vậy! Tình hình của ngươi thế nào?”
Lưu Dụ hồi phục lại trạng thái bình thường, hai mắt lấp lánh những tia kỳ dị, trầm giọng đáp: “Ta đã đến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời. Thành hay bại không còn phụ thuộc vào thái độ của Tư Mã Đạo Tử với ta nữa mà phụ thuộc vào việc ta có thể đánh bại Thiên Sư quân hay không. Phụng Tam đã giúp ta định ra chiến thuật và sách lược. Con đường này tịnh không dễ đi, nhưng ta sẽ kiên trì mà bước đến khi ta chính thức thành người mà cao môn và hàn tộc không ai còn hoài nghi nữa. Khi đó ta coi như đã thành công bước đầu.”
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà chỉ là thành công ban đầu sao?”
Lưu Dụ đáp: “Đây là con đường rất dài. Giải quyết xong Thiên Sư quân, còn có vấn đề khó khăn là Hoàn Huyền. Thế lực của Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn mỗi ngày một lớn trong khi bọn ta trong cuộc đại chiến với Thiên Sư Quân không tránh khỏi tổn thất. Trong cuộc chiến lâu dài này, bọn ta phải có sách lược linh hoạt, mới có thể đoạt được hy vọng thắng lợi cuối cùng trong tay.”
Sau đó gã lại hỏi: “Ngươi định khi nào thì đi Thái Hồ?”
Yến Phi trầm ngâm đáp: “Phải xem tình huống rõ ràng mới có thể quyết định được.”
Lưu Dụ nói: “Lại phải chia tay với ngươi rồi. Ài! Khó mà chia tay ngươi được. Chỉ vài ngày tới bọn ta sẽ đến tiền tuyến tìm một cứ điểm thích hợp. Ha ha! Xém chút thì quên không nói với ngươi. Tư Mã Nguyên Hiển tối nay thết tiệc ở Hoài Nguyệt lâu tẩy trần cho Yến Phi ngươi, cũng để tiễn bọn ta! Có chuyện gì cũng phải đến dự một phiên.”
Yến Phi cười khổ không nói được gì.
Chú thích
* Nguyên là “Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm”. Ý nghĩa là phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà ra biện pháp thích hợp. Thành ngữ này có từ đời Nguyên. Tuy nhiên văn Huỳnh Dị vẫn thường dùng điển tích, câu thơ hay thành ngữ của đời sau dùng cho đời trước. Trường hợp này chỉ là tiêu đề nhưng nhiều lúc trong câu nói của nhân vật trong Biên Hoang lại dùng nguyên một câu thơ ở đời sau. Có lẽ tác giả vì muốn sử dụng hết kho tàng văn hóa của dân tộc mà làm như vậy chăng?
Hết chương 415
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.