Chương 79: Giang hồ thủ đoạn
Huỳnh Dị
13/03/2013
Yến Phi ngồi một mình trong đại đường đón khách của Lạc Dương Lâu, sau khi tỳ tử dâng trà thơm thoái ra, đám mặt rô bảo tiêu của Lạc Dương Lâu chia nhau canh gác cửa trước cửa sau, cấm không cho bất cứ một ai tiến vào, đợi đại lão bản Hồng Tử Xuân ra chỉ thị.
Hồng Tử Xuân là danh nhân của Dạ Oa Tử, trừ Lạc Dương Lâu ra còn kinh doanh nhiều nghề khác, tháng này chiếm một ghế trong tám ghế chủ tịch trong hội nghị lầu chuông, có thể tưởng tượng địa vị hiển hách đến dường nào.
Tướng tá của y ra sao, Yến Phi cũng không rõ, vì những ngày xưa ở Biên Hoang Tập, chàng rất ít khi lưu tâm đến người khác, cho dù Hồng Tử Xuân có viếng thăm Đệ Nhất lâu, ngồi ở cái bàn kề sát, chàng cũng không lý gì tới. Bất quá chính chàng lại không ai không biết tới, một khi là người từng đạp chân vào Đông đại nhai, tất gặp qua tình cảnh chàng ngồi ngây ngốc ở bình đài của Đệ Nhất lâu.
So sánh với mình ngày đó, Yến Phi của hiện tại là một người sung độ giàu sinh khí, bỏ qua Hồng Tử Xuân sắp phải ứng phó, con đường đằng trước còn vô số nan đề và sự tình cần chàng xử lý, huống hồ chỉ cần nghĩ tới Kỷ Thiên Thiên vạn thứ phong tình, nội tâm đâu còn sầu tịch mịch.
Tâm cảnh không có gì để gắn bó quan tâm và rỗi rảnh tẻ ngắt quả rất dễ làm cho người ta sinh ra tình cảm chán đời, làm người ta đầu óc không lúc nào là không trống trơn, liền nghĩ ngợi lan man. Giờ phút này hồi tưởng lại ngày xưa, có cảm giác như đã từng hãm mình vào ác mộng.
Có phải vì sự xâm nhập của Kỷ Thiên Thiên đã khiến cho chàng cáo biệt trời đất ngày xưa đen tối mất đi mọi sắc thái, ảm đạm không ánh sáng? Yến Phi thật không muốn thừa nhận, lại biết có lẽ sự thật là vậy.
Tiếng bước chân vang lên, cảm giác trầm trọng, ổn định, lại tràn đầy tiết tấu, khiến Yến Phi có thể luồn theo tiếng bước mà hội được thể hình nặng nhẹ của người đó, càng hiểu rõ đối phương cố ý đi nặng bước, che đậy mức thâm sâu của công lực bản thân, người đến khẳng định là cao thủ.
Biên Hoang Tập ngọa hổ tàng long, bản thân không có chút cân lượng thì làm sao có tư cách lạng quạng ở đây.
Yến Phi thong dong nhấp hương trà thượng đẳng trong chung, không ngoái lại nhìn, chàng ngồi trên một cái ghế thái sư bày ở trung tâm đại đường đón khách, mấy bộ ghế như vầy tổng cộng có bốn bộ, phân bố trong đường, tạo cảm giác thoáng rộng thư thả.
Hồng Tử Xuân cực lùn, tay chân ngắn ngủn, y phục hoa lệ lòi ra cái bụng bự của y, từ trên bờ vai béo mập lộ ra một cái đầu to như trái dưa hấu chèm bẹp, gây ấn tượng sâu sắc nhất trên bộ mặt là cái mũi bự tổ chảng, da trắng đến mức xanh phớt có vẻ không khỏe mạnh thiếu ánh mặt trời, gương mặt y bình thời chắc đầy tràn sức sống và phong phú diễn cảm, lúc này lại tựa như vì bị lấn ép mà lộ ra thần tình ương bướng không chịu phục và phẫn nộ.
Hồng Tử Xuân hạ mông ngồi kế Yến Phi, cách một cái ghế thái sư, đôi mắt ti hí như hai hạt đậu cúp cúp nhìn thẳng đằng trước, bực bội thốt: “Biên Hoang Tập bộ chỉ có lời nói của Yến Phi ngươi mới cho là có giá trị sao? Yến Phi ngươi cũng đâu phải mới ngày đầu lăn lộn vào Biên Hoang Tập, Hồng Tử Xuân ta có tư cách kinh doanh thanh lâu tại Dạ Oa Tử hay không là do hội nghị lầu chuông hàng tháng quyết định. Ngươi muốn đuổi tận Hồng Tử Xuân ta? Cầm kiếm của ngươi chém ta đi! Đầu đứt thì bất quá là cái sẹo to bằng miệng chén! Con bà ngươi! Ta thật ra đã chùi đít cho ngươi ở chỗ nào vậy? Muốn đá cửa làm dữ? Mấy trăm lượng vàng mà muốn mua Lạc Dương Lâu của ta? Ngươi bỏ ra một vạn lượng cũng đừng mong ta bán cho ngươi. Hồng Tử Xuân ta luôn luôn nghe thuyết phục chứ không nghe ép buộc. Ở Lạc Dương như vậy! Ở Biên Hoang Tập cũng như vậy!”.
Yến Phi ngầm khen lời nói của y trong cứng có mềm, không hổ là lão giang hồ, đặt chung trà lại lên kỷ, mỉm cười với y: “Ta mua Lạc Dương Lâu của ngươi là vì nghĩ cho Lạc Dương Lâu của ngươi, không muốn nó bị Biên dân phẫn nộ mà phá sập”.
Hồng Tử Xuân nghênh đón mục quang của chàng, ngạc nhiên: “Ngươi đang nói bậy gì đó?”.
Yến Phi không chớp mắt nhìn y đăm đăm, dịu giọng: “Hồng lão bản là cao thủ thâm tàng bất lộ thứ ba mà ta gặp đêm nay, công phu của lão bản ngươi hoàn toàn nằm trên đôi chân, làm người ta không chú ý thành ra sơ suất là liền ăn đạp”.
Hồng Tử Xuân không có cách nào che giấu sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng: “Yến Phi ngươi sao khi người thái quá vậy?”.
Yến Phi thong dong thốt: “Thiên Thiên tiểu thư mất đồ, nếu đêm nay không cách nào tìm về, nàng ngày mai sẽ cự tuyệt đến Cổ Chung Trường biểu diễn, giả như để cho đám điên
Dạ Oa tộc biết được Hồng lão bản đã thu giữ tên tiểu tặc trộm đồ, Lạc Dương Lâu khẳng định không còn một miếng ngói, cho nên tìm đến đây là vì nghĩ cho ngươi đó”.
Hồng Tử Xuân cười lạnh: “Thật là chuyện hoang đường nhất thiên hạ, ta mới hồi nãy không những giơ tay ủng hộ ngươi trùng kiến Đệ Nhất lâu, còn tán thành thỉnh Thiên Thiên tiểu thư đến Cổ Chung Trường biểu diễn, ngươi muốn khinh lờn lừa gạt ta? Ai mà tin được?”.
Yến Phi thư thái không chút bối rối: “Ta nếu thật muốn chiếm Lạc Dương Lâu làm của riêng, đối với ta mà nói bất quá là chuyện tốn sức nhấc tay, Hồng lão bản so với Mộ Dung Văn thì sao? Huống hồ Trường An còn là địa đầu của gã, còn Biên Hoang Tập chính là sào huyệt của Yến Phi ta”.
Hồng Tử Xuân song mục thoáng qua sắc giận, chầm chậm nói: “Ngươi đang đe dọa ta?”.
Yến Phi cười khà khà: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết đêm nay nếu ta không lấy về được đồ Thiên Thiên tiểu thư bị mất, ta có thể mất lý trí, không lý gì tới mọi quy điều của Dạ Oa Tử, xuất thủ cũng không cầm giữ gì nữa”.
Hồng Tử Xuân gật đầu: “Ta ghi nhớ ngươi đã từng nói với ta những lời này, Hồng Tử Xuân ta là người ân oán phân minh, không cần lòng vòng nữa, tại sao lại là ta?”.
Yến Phi dựa mình vào lưng ghế, thở dài một hơi, trong lòng trào dâng cảm giác khó nói, sợ rằng giờ phút này đã đụng vào cái tiết khái “trọng xuất giang hồ”. Giao thủ với thứ nhân vật giang hồ như Hồng Tử Xuân, nói sai nửa câu cũng có thể để cho y nắm lấy cán.
Yến Phi thốt: “Sau khi Hác Trường Hanh đến Biên Hoang Tập, một mực vào ra từ đây, đừng nói với ta hắn đến đây chỉ là tìm mấy cô nương trong thanh lâu giải sầu, không có một chút xíu quan hệ gì với ngươi. Suy luận gọn ghẽ chỉ cần vài câu, nhưng ta có coi ngươi ra gì hay không là còn xem Hồng lão bản ngươi có thành ý trợ giúp ta giải quyết vấn đề hay không. Ngươi có thể không nghĩ cho mình, có thể để Lạc Dương Lâu mà ngươi đã tốn biết bao tâm huyết bị hủy trong một đêm một cách đáng tiếc”.
Trên sự thật Yến Phi cũng cố ý dồn mình vào tuyệt lộ, đặt xả láng một bàn, đánh cá Hách Liên Bột Bột không lừa gạt mình, nếu Hồng Tử Xuân vẫn không chịu nắm bắt lấy cơ hội dưới cầu thang cuối cùng này, Yến Phi chàng tất phải im miệng mà làm, một là động thủ mần thịt Hồng Tử Xuân, một là câu kết tội danh trộm cắp lên mình Hồng Tử Xuân, mượn tay Dạ Oa tộc phá sập Lạc Dương Lâu.
Đó gọi là nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Bất luận là sai, cũng phải cứng cỏi mà làm tới, nếu không uy tín sẽ không còn. Nếu không mềm cứng thi triển đủ hết như vậy, làm
cho Hồng Tử Xuân cảm thấy đại họa lâm đầu, Hồng Tử Xuân sẽ coi lời nói của chàng như gió lùa bên tai.
Lúc chàng đáp ứng thỉnh cầu của Tạ An, chàng đã sớm nghĩ tới sẽ có tình huống hôm nay. Biên Hoang Tập từ nhân vật có máu mặt cho đến tiểu tốt lông nhông, không những đều là dân kiệt ngạo không nghe lời, còn là đám liều mạng, mình muốn giao thủ với bọn họ, không thể không biến thành thói quen và tác phong hành sự của bọn họ, mà như vậy vố là chuyện Yến Phi chán ghét, cho nên chàng thật đang hy sinh rất lớn.
May là chàng có nắm chắc, chỉ cần Hồng Tử Xuân thật có lai vãng với Hác Trường Hanh, tuyệt không thể ngu xuẩn đến mức vì Hác Trường Hanh mà dâng lên tính mạng và tài sản, giang hồ nghĩa khí có hạn, đại đa số chỉ có thể duy trì dưới tình huống hai bên cùng có lợi.
Hồng Tử Xuân dời chuyển mục quang, ngẩng nhìn xà nhà, thở dài một hơi: “Không tưởng được kiếm của Yến Phi ghê gớm, lời nói cũng sắc bén hung mãnh khó đỡ, con bà hắn, Trường Hanh đang đang làm trò quỷ gì đây? Hắn nếu thật đã trộm đồ của Thiên Thiên tiểu thư, Hồng Tử Xuân ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. Ta lấy danh dự để bảo đảm, trước khi trời sáng ngày mai, đồ đạc nhất định sẽ trả về nguyên chủ, ta và Yến Phi ngươi vẫn còn là huynh đệ, có đúng không?”.
Yến Phi toàn thân nới lỏng, thầm khen Hồng Tử Xuân anh minh quả đoán, đây quả là cách làm cao minh nhất. Bao che cho Hác Trường Hanh không phải là chuyện lớn gì, mỗi một người ở Biên Hoang Tập đều có tự do đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu dám chịu gánh hậu quả và trách nhiệm. Nhưng xúc phạm tới Yến Phi hay Kỷ Thiên Thiên tất là hành vi ngu xuẩn tự hủy diệt mình. Hồng Tử Xuân có thể chịu khuất mình, hiển thị y hiểu rõ đạo sinh tồn ở Biên Hoang Tập. Cứ y theo quy củ giang hồ, đạo lý không nằm bên y, làm cứng chỉ dẫn tới chịu tốn kém tổn hại, không ai đồng tình với y”.
Chàng mỉm cười thốt: “Hồi nãy nếu có gì đắc tội, xin Hồng lão bản rộng lượng tha thứ”. Trong lòng đồng thời thầm nghĩ, xem biểu tình trên mặt Hồng Tử Xuân, y theo quy củ của Biên Hoang Tập, chàng không thể truy cứu Hác Trường Hanh hay Doãn Thanh Nhã nữa.
o0o
Cao Ngạn vén màn trướng đi vào, Lưu Dụ đang khoanh chân tĩnh dưỡng, vết thương do Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi tận tay băng bó thỏa đáng, dưới ánh đèn dầu trên đỉnh trướng, sắc mặt của Lưu Dụ vẫn còn vẻ tái mét sau khi mất máu, bất quá tinh thần lại không tệ.
Cao Ngạn ngồi xuống đối diện gã, giơ ngón tay cái khen tụng: “Lưu lão đại ngươi thật giỏi, không ngờ có thể chém trúng Nhậm Dao, nói ra sợ không có ai tin”.
Lưu Dụ mở mắt, lòng nghĩ mình nhất thời chui vào hiểm nguy cầu may, không những lập được uy tín trong tập đoàn Đệ Nhất lâu, còn thắng được sự tôn kính của tiểu tử đó giờ chỉ bội phục Yến Phi này. Gã mỉm cười: “Chuyện của ngươi lo sao rồi?”.
Cao Ngạn nói: “Đương nhiên tất cả thỏa đáng, ta còn trùng chỉnh xong mạng lưới tình báo trước đây gần đi đứt của ta. Hiện tại được Yến Phi toàn lực ủng hộ, lại có Thiên Thiên ở bên bọn ta, ai ai cũng phấn chấn sĩ khí, biết cơ hội kiếm khẳm tiền cuối cùng đã đến. Khà khà, mỗi người trước hết thưởng một đĩnh vàng, ta chưa từng xuất thủ rộng rãi như vậy”.
Lưu Dụ lập tức đau đầu, Biên Hoang Tập cái gì cũng phải dùng đến tiền, nếu không có cách làm ra tiền, Đệ Nhất lâu rất mau chóng sẽ xuất hiện nguy cơ tài chính, hy vọng Yến Phi thật có thể mã đáo thành công, lấy về được một nửa số tiền đã mất.
Cao Ngạn hạ thấp giọng cười hề hề thần bí: “Ở Biên Hoang Tập khẩn yếu nhất là gây tiếng vang, có danh là liền có lợi. Trước mắt chính là cơ hội ngàn năm một thuở, có thể làm cho uy vọng của Lưu gia ngươi không kém gì Biên Hoang đệ nhất kiếm của bọn ta, trở thành Biên Hoang đệ nhất đao. Khà khà! Biên Hoang đệ nhất kiếm thêm vào Biên Hoang đệ nhất đao, nói ra cũng có thể hù chết người ta, sau này Cao Ngạn ta có thể ngang dọc khắp mọi nơi trong Biên Hoang Tập”.
Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi có biết tình huống đương thời không?”.
Cao Ngạn nói: “Bọn Trịnh Hùng, Tiểu Mã đã sớm thêm mắm thêm muối, bảy miệng tám lưỡi kể lể tình huống chân thật đến mức nhiều màu nhiều sắc, nói Lưu gia ngươi một đao là đã trấn ép Nhậm Dao, còn một đao lấy mạng đổi mạng thiếu chút nữa là đã xuyên qua tim của lão Nhậm. Cái vụ nhờ Thiên Thiên mới giữ được cái mạng của ngươi, còn ai lý gì tới nữa chứ? Chỉ cần Thuyết Thư Quán của lão Trác đem trường long tranh hổ đấu này quảng bá rộng rãi, bảo đảm ngươi một đêm là thành danh. Nhậm Dao lẽ nào dám ló đầu ra phủ nhận sao? Y có thể nói gì chứ? Đây là địa đầu của bọn ta, y chỉ là người ngoài đến, ngươi đánh cho y quăng giáp bỏ mác mà bò đi, là sự vẻ vang của Hoang nhân”.
Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi càng nói càng khoa trương đó!”.
Nói thì nói vậy, trên sự thật Lưu Dụ cũng động lòng, nguyên nhân chính gã đến Biên Hoang Tập là muốn trở thành nhân vật anh hùng thiện hạ ngưỡng mộ, vì con đường tương lai, cơ hội thành danh quá dễ để có được, lúc này bỏ qua thì thật đáng tiếc!
Gã trầm ngâm thốt: “Có thể nếu như vậy, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến quyết chiến giữa Nhậm Dao cùng Yến Phi của bọn ta, Nhậm Dao ngang dọc không còn mặt mũi, rất có khả năng lấy cớ thụ thương mà cự tuyệt ứng chiến”.
Cao Ngạn nói: “Y muốn làm con rùa đen rút đầu là chuyện của y. Mục đích của bọn ta là muốn chinh phục Biên Hoang Tập, cho nên cần ngươi làm một đầu cho cỗ xe ngựa hai đầu của Đệ Nhất lâu bọn ta, tránh để tiểu Phi đơn độc một mình, phân thân làm đủ thứ. Chuyến này không những có thể làm cho Hoang nhân coi ngươi là người mình, còn biến thành nhân vật có mặt mũi, lời nói có cân nặng. Đừng coi thấp lão tử ta, Cao Ngạn ta là một trong những người có biện pháp nhất ở Biên Hoang Tập, ai ai cũng đều muốn mua tình báo của ta, hiện tại có thêm ngươi ủng hộ ta, nghề của ta khẳng định sẽ càng lúc càng phát triển, sẽ có một ngày được tuyển vào hội nghị lầu chuông, làm chúa tể tiểu triều đình của Biên Hoang Tập”.
Lưu Dụ quyết định: “Được! Vụ này chiếu theo ý của lão ca ngươi mà làm đi”.
Cao Ngạn phấn chấn tinh thần: “Ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi đi làm mấy chuyện oanh động, giúp ta thanh trừ trở ngại, trước đây nói làm sao cũng không thuyết phục được Yến Phi”.
Lưu Dụ bắt đầu có cảm giác bị gạt, nhíu mày: “Không phải muốn ta theo ngươi đi kiếm chuyện sinh sự đó chứ?”.
Cao Ngạn hưng phấn vỗ vỗ vai gã, vui vẻ nói: “Ngươi đến Biên Hoang Tập để ăn chay sao? Kẻ ta muốn ngươi xuất thủ giáo huấn chính là đám ngu đần du côn đã ăn hiếp thủ hạ của ta khi ta không có mặt ở đây. Ta muốn tất cả mọi người biết Cao Ngạn không còn là Cao Ngạn trước đây nữa, ai dám đụng tới, ăn chưa xong bữa là phải chạy tóe khói rồi. Hiểu chứ? Đây là quy củ của Biên Hoang Tập, nhập hương tùy tục, nếu không không có ai coi ngươi là người nhà hết”.
o0o
Yến Phi quay trở lại Biên Hoang Tập, đối với bản thân chàng mà nói, được ích lợi nhất là được tự do tự tại trên mặt thể xác lẫn tinh thần.
Ở đô thành Kiến Khang, bất luận là Tạ phủ hẻm Ô Y hay con đường lớn ngự đạo, luôn có cảm giác bị câu thúc. Mỗi một tòa thành trấn tựa như có phong tục tập quán đặc thù, mà Kiến Khang lại tựa như bị sự hủ bại của Tư Mã hoàng triều và sự đồi trụy của đám cao môn vọng tộc vây quấn như âm hồn bất tán, khó trách Thiên Thiên coi Kiến Khang như lao tù.
Ài! Lại là Kỷ Thiên Thiên! Sao luôn luôn không có cách nào khống chế mình bất thần lại nghĩ tới nàng vậy?
Ở Kiến Khang, chỉ có Tạ An, Tạ Huyền và Tạ Đạo Uẩn có thể khiến cho chàng cảm thụ được thần vận thi tửu phong lưu của danh môn. Bất quá Tạ An có thể không phải thuộc về Kiến Khang, mà thuộc về Đông Sơn, ông ta tuy sinh hoạt trong Kiến Khang thành, lòng ông ta lại thủy chung đặt ở rừng núi thiên nhiên; Tạ Huyền tất thuộc về chiến trường, đem sự phong lưu của y rót vào trong chiến tranh lãnh khốc tàn nhẫn, làm cho tình cảnh hai quân đoàn đối diện nhau qua hào lũy hóa thành một thứ nghệ thuật, chỉ trên phương diện đó mà nói, Tạ Huyền đã là độc bộ cổ kim, thắng được sự tôn kính của chàng.
Cho đến Tạ Đạo Uẩn, tuy không còn xuân xanh, hôn nhân không như ý, lại vẫn tựa như một cô gái trẻ còn bảo trì được nét thiên chân thuần tịnh, sau một tiếng cười “hắc” của nàng, thoáng qua thần thái cảm thấy ngượng nghịu mà lại bộc lộ chân tình, sao giống mẫu thân quá vậy?
Tây đại nhai lối ra khỏi Dạ Oa Tử tụ tập mấy chục người, đang vây quanh tấm mộc bài khiêu chiến Nhậm Dao của chàng nghị luận nhốn nháo.
Trên đường cái không xa tụ tập một đám chiến sĩ đông đảo, Yến Phi liếc nhìn, lại là nhân mã của hai bang, một bên là Bắc Kỵ Liên của Mộ Dung tộc, bên kia là người của Khương bang, tụ có tản có, cản trở dọc con đường, người qua lại phải đi vòng, không khí khẩn trương như có chuyện xảy ra.
Có thể là nhân mã của hai bang đang đàm phán, đây là chuyện thường thấy ở Biên Hoang Tập, nói chuyện không xong là ùa vào đánh lộn.
Yến Phi thản nhiên sải bước, rời khỏi Dạ Oa Tử đèn đuốc màu sắc, mượn sự yểm hộ của bóng tối, lựa lúc không ai lưu ý lần theo vệ đường mà đi, muốn vượt qua giữa đám nhân mã hai bang kia.
Nếu đổi lại là trước đây, chàng có lè sẽ đi vòng đường khác tránh né. Nhưng chàng hiện tại đang cõng cái danh hiệu nực cười “Biên Hoang đệ nhất cao thủ” mẹ bà gì đó, làm sao có thể làm như vậy cho được?
Lúc Yến Phi đang cười khổ trong lòng, có người đã nhận ra, đặc biệt ngứa mắt là vò rượu trong tay, đương nhiên không có ai dám cản trở chàng, còn nhượng đường là đằng khác. Yến Phi ngang nhiên mà đi, không nhanh không chậm đi xuyên qua, đang nghĩ sự tình đã xong xuôi, đằng sau lại có người kêu: “Có phải là Yến huynh? Xin dừng bước”.
Yến Phi không còn cách nào phải dừng lại, chầm chậm xoay mình, có hai người song song đi tới về phía chàng, còn ra dấu kêu đám thủ hạ thoái sang hai bên, biến thành cục diện rõ rệt phân minh, giảm bớt hình thế khẩn trương động chạm là bùng nổ.
Yến Phi biết bọn họ căn bản không có ý động thủ, chỉ là đầu lĩnh hai bên gặp nhau trên đường nói vài câu, bất quá thủ hạ hai bên quen thói lời qua tiếng lại không hợp là lập tức động võ, tự nhiên phải có tư thái đề phòng giới bị, còn phải phòng nhân mã bang hội khác đột tập, đêm nay tuyệt không phải là một đêm tầm thường.
Võ sĩ Tiên Ti tộc đi trước khôi ngô uy vũ, hông giắt mã đao, từ đằng xa ôm quyền thốt: “Bản nhân Mộ Dung Chiến, đây là Hô Lôi Phương của Khương Bang, người ta kêu là Hô lão đại!”.
Yến Phi thầm nghĩ thì ra ngươi là Mộ Dung Chiến, không lạ gì mỗi một cái nhấc tay gật đầu đều có khí khái như vậy, chàng rất rành võ lâm phương Bắc, gần mười năm nay, nhân tài Bắc phương xuất đầu lộ diện, Mộ Dung Chiến chính là một, bọn Mộ Dung Vĩnh phái hắn đến chủ trì Bắc Kỵ Liên ở Biên Hoang Tập là biết phân lượng của hắn rồi.
Hô Lôi Phương thân người trung bình, tuổi tác không quá ba chục, đầu tóc bù xù phất phơ như đầu sư tử, cái đầu khổng lồ làm cho đôi mắt tựa như ngập tràn sầu tư của gã ngắn nhỏ đi, trường tiên giắt bên hông, bước đi mạnh mẽ tràn trề tự tin, bên môi để ria mép, có vẻ không sạch sẽ chải chuốt, nhưng dưới bề ngoài gần như chuyện gì cũng không lưu ý tới, Yến Phi nhận ra con người này tuyệt không phải là người dễ đụng tới.
Hô Lôi Phương nghe Mộ Dung Chiến nói tới tên mình, khách khí giơ tay thi lễ, mào đầu: “Yến huynh khiêu chiến Nhậm Dao thật đẹp mắt phi thường, đợi đến khi bọn ta nhìn thấy chiến thư mới biết Nhậm Dao không ngờ đang ở trong Tập”.
Hai người đến trước Yến Phi, nhìn lên nhìn xuống.
Mộ Dung Chiến mỉm cười: “Ta từng đến doanh trại bái phỏng Yến huynh, chỉ tiếc Yến huynh không có mặt, bất quá chuyến đi này không phải là hỏng, để cho ta có cơ hội thỉnh an hỏi thăm Thiên Thiên tiểu thư”.
Hô Lôi Phương cười nói: “Nếu như không phải ta sợ quấy nhiễu đến Thiên Thiên tiểu thư, giờ này lập tức đi bái kiến nàng, hiện tại chỉ còn nước nhẫn nại đợi đến sáng sớm”.
Yến Phi điềm đạm thốt: “Hô Lôi lão đại có phải không định đi ngủ sao? Hiện thời đã quá canh ba, sắp sáng rồi!”.
Hô Lôi Phương than: “Chưa gặp người đẹp tuyệt thế quán tuyệt Tần Hoài, làm sao mà ngủ được?
Ba người nhìn nhau cười.
Mộ Dung Chiến chợt nghiêm mặt: “Biên Hoang Tập vẫn là Biên Hoang Tập, tất cả y theo quy củ của Biên Hoang Tập mà hành sự, quan hệ của ta và Yến huynh cũng vậy. Mộ Dung Chiến có một thỉnh cầu quá đáng, thường nghe Điệp Luyến Hoa của Yến huynh đứng đầu Biên Hoang, không biết Mộ Dung Chiến có thể có hân hạnh, giờ này ở đây, lãnh giáo tuyệt kỹ của Yến huynh không? Mọi ngươi đương nhiên là chỉ là muốn thử chiêu, ta tuyệt không muốn ảnh hưởng đến trận quyết chiến sắp tới giữa Yến huynh và Nhậm Dao”.
Hô Lôi Phương tỏ ra không tưởng được Mộ Dung Chiến có đề nghị đó, rất ngạc nhiên.
Hồng Tử Xuân là danh nhân của Dạ Oa Tử, trừ Lạc Dương Lâu ra còn kinh doanh nhiều nghề khác, tháng này chiếm một ghế trong tám ghế chủ tịch trong hội nghị lầu chuông, có thể tưởng tượng địa vị hiển hách đến dường nào.
Tướng tá của y ra sao, Yến Phi cũng không rõ, vì những ngày xưa ở Biên Hoang Tập, chàng rất ít khi lưu tâm đến người khác, cho dù Hồng Tử Xuân có viếng thăm Đệ Nhất lâu, ngồi ở cái bàn kề sát, chàng cũng không lý gì tới. Bất quá chính chàng lại không ai không biết tới, một khi là người từng đạp chân vào Đông đại nhai, tất gặp qua tình cảnh chàng ngồi ngây ngốc ở bình đài của Đệ Nhất lâu.
So sánh với mình ngày đó, Yến Phi của hiện tại là một người sung độ giàu sinh khí, bỏ qua Hồng Tử Xuân sắp phải ứng phó, con đường đằng trước còn vô số nan đề và sự tình cần chàng xử lý, huống hồ chỉ cần nghĩ tới Kỷ Thiên Thiên vạn thứ phong tình, nội tâm đâu còn sầu tịch mịch.
Tâm cảnh không có gì để gắn bó quan tâm và rỗi rảnh tẻ ngắt quả rất dễ làm cho người ta sinh ra tình cảm chán đời, làm người ta đầu óc không lúc nào là không trống trơn, liền nghĩ ngợi lan man. Giờ phút này hồi tưởng lại ngày xưa, có cảm giác như đã từng hãm mình vào ác mộng.
Có phải vì sự xâm nhập của Kỷ Thiên Thiên đã khiến cho chàng cáo biệt trời đất ngày xưa đen tối mất đi mọi sắc thái, ảm đạm không ánh sáng? Yến Phi thật không muốn thừa nhận, lại biết có lẽ sự thật là vậy.
Tiếng bước chân vang lên, cảm giác trầm trọng, ổn định, lại tràn đầy tiết tấu, khiến Yến Phi có thể luồn theo tiếng bước mà hội được thể hình nặng nhẹ của người đó, càng hiểu rõ đối phương cố ý đi nặng bước, che đậy mức thâm sâu của công lực bản thân, người đến khẳng định là cao thủ.
Biên Hoang Tập ngọa hổ tàng long, bản thân không có chút cân lượng thì làm sao có tư cách lạng quạng ở đây.
Yến Phi thong dong nhấp hương trà thượng đẳng trong chung, không ngoái lại nhìn, chàng ngồi trên một cái ghế thái sư bày ở trung tâm đại đường đón khách, mấy bộ ghế như vầy tổng cộng có bốn bộ, phân bố trong đường, tạo cảm giác thoáng rộng thư thả.
Hồng Tử Xuân cực lùn, tay chân ngắn ngủn, y phục hoa lệ lòi ra cái bụng bự của y, từ trên bờ vai béo mập lộ ra một cái đầu to như trái dưa hấu chèm bẹp, gây ấn tượng sâu sắc nhất trên bộ mặt là cái mũi bự tổ chảng, da trắng đến mức xanh phớt có vẻ không khỏe mạnh thiếu ánh mặt trời, gương mặt y bình thời chắc đầy tràn sức sống và phong phú diễn cảm, lúc này lại tựa như vì bị lấn ép mà lộ ra thần tình ương bướng không chịu phục và phẫn nộ.
Hồng Tử Xuân hạ mông ngồi kế Yến Phi, cách một cái ghế thái sư, đôi mắt ti hí như hai hạt đậu cúp cúp nhìn thẳng đằng trước, bực bội thốt: “Biên Hoang Tập bộ chỉ có lời nói của Yến Phi ngươi mới cho là có giá trị sao? Yến Phi ngươi cũng đâu phải mới ngày đầu lăn lộn vào Biên Hoang Tập, Hồng Tử Xuân ta có tư cách kinh doanh thanh lâu tại Dạ Oa Tử hay không là do hội nghị lầu chuông hàng tháng quyết định. Ngươi muốn đuổi tận Hồng Tử Xuân ta? Cầm kiếm của ngươi chém ta đi! Đầu đứt thì bất quá là cái sẹo to bằng miệng chén! Con bà ngươi! Ta thật ra đã chùi đít cho ngươi ở chỗ nào vậy? Muốn đá cửa làm dữ? Mấy trăm lượng vàng mà muốn mua Lạc Dương Lâu của ta? Ngươi bỏ ra một vạn lượng cũng đừng mong ta bán cho ngươi. Hồng Tử Xuân ta luôn luôn nghe thuyết phục chứ không nghe ép buộc. Ở Lạc Dương như vậy! Ở Biên Hoang Tập cũng như vậy!”.
Yến Phi ngầm khen lời nói của y trong cứng có mềm, không hổ là lão giang hồ, đặt chung trà lại lên kỷ, mỉm cười với y: “Ta mua Lạc Dương Lâu của ngươi là vì nghĩ cho Lạc Dương Lâu của ngươi, không muốn nó bị Biên dân phẫn nộ mà phá sập”.
Hồng Tử Xuân nghênh đón mục quang của chàng, ngạc nhiên: “Ngươi đang nói bậy gì đó?”.
Yến Phi không chớp mắt nhìn y đăm đăm, dịu giọng: “Hồng lão bản là cao thủ thâm tàng bất lộ thứ ba mà ta gặp đêm nay, công phu của lão bản ngươi hoàn toàn nằm trên đôi chân, làm người ta không chú ý thành ra sơ suất là liền ăn đạp”.
Hồng Tử Xuân không có cách nào che giấu sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng: “Yến Phi ngươi sao khi người thái quá vậy?”.
Yến Phi thong dong thốt: “Thiên Thiên tiểu thư mất đồ, nếu đêm nay không cách nào tìm về, nàng ngày mai sẽ cự tuyệt đến Cổ Chung Trường biểu diễn, giả như để cho đám điên
Dạ Oa tộc biết được Hồng lão bản đã thu giữ tên tiểu tặc trộm đồ, Lạc Dương Lâu khẳng định không còn một miếng ngói, cho nên tìm đến đây là vì nghĩ cho ngươi đó”.
Hồng Tử Xuân cười lạnh: “Thật là chuyện hoang đường nhất thiên hạ, ta mới hồi nãy không những giơ tay ủng hộ ngươi trùng kiến Đệ Nhất lâu, còn tán thành thỉnh Thiên Thiên tiểu thư đến Cổ Chung Trường biểu diễn, ngươi muốn khinh lờn lừa gạt ta? Ai mà tin được?”.
Yến Phi thư thái không chút bối rối: “Ta nếu thật muốn chiếm Lạc Dương Lâu làm của riêng, đối với ta mà nói bất quá là chuyện tốn sức nhấc tay, Hồng lão bản so với Mộ Dung Văn thì sao? Huống hồ Trường An còn là địa đầu của gã, còn Biên Hoang Tập chính là sào huyệt của Yến Phi ta”.
Hồng Tử Xuân song mục thoáng qua sắc giận, chầm chậm nói: “Ngươi đang đe dọa ta?”.
Yến Phi cười khà khà: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết đêm nay nếu ta không lấy về được đồ Thiên Thiên tiểu thư bị mất, ta có thể mất lý trí, không lý gì tới mọi quy điều của Dạ Oa Tử, xuất thủ cũng không cầm giữ gì nữa”.
Hồng Tử Xuân gật đầu: “Ta ghi nhớ ngươi đã từng nói với ta những lời này, Hồng Tử Xuân ta là người ân oán phân minh, không cần lòng vòng nữa, tại sao lại là ta?”.
Yến Phi dựa mình vào lưng ghế, thở dài một hơi, trong lòng trào dâng cảm giác khó nói, sợ rằng giờ phút này đã đụng vào cái tiết khái “trọng xuất giang hồ”. Giao thủ với thứ nhân vật giang hồ như Hồng Tử Xuân, nói sai nửa câu cũng có thể để cho y nắm lấy cán.
Yến Phi thốt: “Sau khi Hác Trường Hanh đến Biên Hoang Tập, một mực vào ra từ đây, đừng nói với ta hắn đến đây chỉ là tìm mấy cô nương trong thanh lâu giải sầu, không có một chút xíu quan hệ gì với ngươi. Suy luận gọn ghẽ chỉ cần vài câu, nhưng ta có coi ngươi ra gì hay không là còn xem Hồng lão bản ngươi có thành ý trợ giúp ta giải quyết vấn đề hay không. Ngươi có thể không nghĩ cho mình, có thể để Lạc Dương Lâu mà ngươi đã tốn biết bao tâm huyết bị hủy trong một đêm một cách đáng tiếc”.
Trên sự thật Yến Phi cũng cố ý dồn mình vào tuyệt lộ, đặt xả láng một bàn, đánh cá Hách Liên Bột Bột không lừa gạt mình, nếu Hồng Tử Xuân vẫn không chịu nắm bắt lấy cơ hội dưới cầu thang cuối cùng này, Yến Phi chàng tất phải im miệng mà làm, một là động thủ mần thịt Hồng Tử Xuân, một là câu kết tội danh trộm cắp lên mình Hồng Tử Xuân, mượn tay Dạ Oa tộc phá sập Lạc Dương Lâu.
Đó gọi là nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Bất luận là sai, cũng phải cứng cỏi mà làm tới, nếu không uy tín sẽ không còn. Nếu không mềm cứng thi triển đủ hết như vậy, làm
cho Hồng Tử Xuân cảm thấy đại họa lâm đầu, Hồng Tử Xuân sẽ coi lời nói của chàng như gió lùa bên tai.
Lúc chàng đáp ứng thỉnh cầu của Tạ An, chàng đã sớm nghĩ tới sẽ có tình huống hôm nay. Biên Hoang Tập từ nhân vật có máu mặt cho đến tiểu tốt lông nhông, không những đều là dân kiệt ngạo không nghe lời, còn là đám liều mạng, mình muốn giao thủ với bọn họ, không thể không biến thành thói quen và tác phong hành sự của bọn họ, mà như vậy vố là chuyện Yến Phi chán ghét, cho nên chàng thật đang hy sinh rất lớn.
May là chàng có nắm chắc, chỉ cần Hồng Tử Xuân thật có lai vãng với Hác Trường Hanh, tuyệt không thể ngu xuẩn đến mức vì Hác Trường Hanh mà dâng lên tính mạng và tài sản, giang hồ nghĩa khí có hạn, đại đa số chỉ có thể duy trì dưới tình huống hai bên cùng có lợi.
Hồng Tử Xuân dời chuyển mục quang, ngẩng nhìn xà nhà, thở dài một hơi: “Không tưởng được kiếm của Yến Phi ghê gớm, lời nói cũng sắc bén hung mãnh khó đỡ, con bà hắn, Trường Hanh đang đang làm trò quỷ gì đây? Hắn nếu thật đã trộm đồ của Thiên Thiên tiểu thư, Hồng Tử Xuân ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. Ta lấy danh dự để bảo đảm, trước khi trời sáng ngày mai, đồ đạc nhất định sẽ trả về nguyên chủ, ta và Yến Phi ngươi vẫn còn là huynh đệ, có đúng không?”.
Yến Phi toàn thân nới lỏng, thầm khen Hồng Tử Xuân anh minh quả đoán, đây quả là cách làm cao minh nhất. Bao che cho Hác Trường Hanh không phải là chuyện lớn gì, mỗi một người ở Biên Hoang Tập đều có tự do đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu dám chịu gánh hậu quả và trách nhiệm. Nhưng xúc phạm tới Yến Phi hay Kỷ Thiên Thiên tất là hành vi ngu xuẩn tự hủy diệt mình. Hồng Tử Xuân có thể chịu khuất mình, hiển thị y hiểu rõ đạo sinh tồn ở Biên Hoang Tập. Cứ y theo quy củ giang hồ, đạo lý không nằm bên y, làm cứng chỉ dẫn tới chịu tốn kém tổn hại, không ai đồng tình với y”.
Chàng mỉm cười thốt: “Hồi nãy nếu có gì đắc tội, xin Hồng lão bản rộng lượng tha thứ”. Trong lòng đồng thời thầm nghĩ, xem biểu tình trên mặt Hồng Tử Xuân, y theo quy củ của Biên Hoang Tập, chàng không thể truy cứu Hác Trường Hanh hay Doãn Thanh Nhã nữa.
o0o
Cao Ngạn vén màn trướng đi vào, Lưu Dụ đang khoanh chân tĩnh dưỡng, vết thương do Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi tận tay băng bó thỏa đáng, dưới ánh đèn dầu trên đỉnh trướng, sắc mặt của Lưu Dụ vẫn còn vẻ tái mét sau khi mất máu, bất quá tinh thần lại không tệ.
Cao Ngạn ngồi xuống đối diện gã, giơ ngón tay cái khen tụng: “Lưu lão đại ngươi thật giỏi, không ngờ có thể chém trúng Nhậm Dao, nói ra sợ không có ai tin”.
Lưu Dụ mở mắt, lòng nghĩ mình nhất thời chui vào hiểm nguy cầu may, không những lập được uy tín trong tập đoàn Đệ Nhất lâu, còn thắng được sự tôn kính của tiểu tử đó giờ chỉ bội phục Yến Phi này. Gã mỉm cười: “Chuyện của ngươi lo sao rồi?”.
Cao Ngạn nói: “Đương nhiên tất cả thỏa đáng, ta còn trùng chỉnh xong mạng lưới tình báo trước đây gần đi đứt của ta. Hiện tại được Yến Phi toàn lực ủng hộ, lại có Thiên Thiên ở bên bọn ta, ai ai cũng phấn chấn sĩ khí, biết cơ hội kiếm khẳm tiền cuối cùng đã đến. Khà khà, mỗi người trước hết thưởng một đĩnh vàng, ta chưa từng xuất thủ rộng rãi như vậy”.
Lưu Dụ lập tức đau đầu, Biên Hoang Tập cái gì cũng phải dùng đến tiền, nếu không có cách làm ra tiền, Đệ Nhất lâu rất mau chóng sẽ xuất hiện nguy cơ tài chính, hy vọng Yến Phi thật có thể mã đáo thành công, lấy về được một nửa số tiền đã mất.
Cao Ngạn hạ thấp giọng cười hề hề thần bí: “Ở Biên Hoang Tập khẩn yếu nhất là gây tiếng vang, có danh là liền có lợi. Trước mắt chính là cơ hội ngàn năm một thuở, có thể làm cho uy vọng của Lưu gia ngươi không kém gì Biên Hoang đệ nhất kiếm của bọn ta, trở thành Biên Hoang đệ nhất đao. Khà khà! Biên Hoang đệ nhất kiếm thêm vào Biên Hoang đệ nhất đao, nói ra cũng có thể hù chết người ta, sau này Cao Ngạn ta có thể ngang dọc khắp mọi nơi trong Biên Hoang Tập”.
Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi có biết tình huống đương thời không?”.
Cao Ngạn nói: “Bọn Trịnh Hùng, Tiểu Mã đã sớm thêm mắm thêm muối, bảy miệng tám lưỡi kể lể tình huống chân thật đến mức nhiều màu nhiều sắc, nói Lưu gia ngươi một đao là đã trấn ép Nhậm Dao, còn một đao lấy mạng đổi mạng thiếu chút nữa là đã xuyên qua tim của lão Nhậm. Cái vụ nhờ Thiên Thiên mới giữ được cái mạng của ngươi, còn ai lý gì tới nữa chứ? Chỉ cần Thuyết Thư Quán của lão Trác đem trường long tranh hổ đấu này quảng bá rộng rãi, bảo đảm ngươi một đêm là thành danh. Nhậm Dao lẽ nào dám ló đầu ra phủ nhận sao? Y có thể nói gì chứ? Đây là địa đầu của bọn ta, y chỉ là người ngoài đến, ngươi đánh cho y quăng giáp bỏ mác mà bò đi, là sự vẻ vang của Hoang nhân”.
Lưu Dụ cười khổ: “Ngươi càng nói càng khoa trương đó!”.
Nói thì nói vậy, trên sự thật Lưu Dụ cũng động lòng, nguyên nhân chính gã đến Biên Hoang Tập là muốn trở thành nhân vật anh hùng thiện hạ ngưỡng mộ, vì con đường tương lai, cơ hội thành danh quá dễ để có được, lúc này bỏ qua thì thật đáng tiếc!
Gã trầm ngâm thốt: “Có thể nếu như vậy, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến quyết chiến giữa Nhậm Dao cùng Yến Phi của bọn ta, Nhậm Dao ngang dọc không còn mặt mũi, rất có khả năng lấy cớ thụ thương mà cự tuyệt ứng chiến”.
Cao Ngạn nói: “Y muốn làm con rùa đen rút đầu là chuyện của y. Mục đích của bọn ta là muốn chinh phục Biên Hoang Tập, cho nên cần ngươi làm một đầu cho cỗ xe ngựa hai đầu của Đệ Nhất lâu bọn ta, tránh để tiểu Phi đơn độc một mình, phân thân làm đủ thứ. Chuyến này không những có thể làm cho Hoang nhân coi ngươi là người mình, còn biến thành nhân vật có mặt mũi, lời nói có cân nặng. Đừng coi thấp lão tử ta, Cao Ngạn ta là một trong những người có biện pháp nhất ở Biên Hoang Tập, ai ai cũng đều muốn mua tình báo của ta, hiện tại có thêm ngươi ủng hộ ta, nghề của ta khẳng định sẽ càng lúc càng phát triển, sẽ có một ngày được tuyển vào hội nghị lầu chuông, làm chúa tể tiểu triều đình của Biên Hoang Tập”.
Lưu Dụ quyết định: “Được! Vụ này chiếu theo ý của lão ca ngươi mà làm đi”.
Cao Ngạn phấn chấn tinh thần: “Ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi đi làm mấy chuyện oanh động, giúp ta thanh trừ trở ngại, trước đây nói làm sao cũng không thuyết phục được Yến Phi”.
Lưu Dụ bắt đầu có cảm giác bị gạt, nhíu mày: “Không phải muốn ta theo ngươi đi kiếm chuyện sinh sự đó chứ?”.
Cao Ngạn hưng phấn vỗ vỗ vai gã, vui vẻ nói: “Ngươi đến Biên Hoang Tập để ăn chay sao? Kẻ ta muốn ngươi xuất thủ giáo huấn chính là đám ngu đần du côn đã ăn hiếp thủ hạ của ta khi ta không có mặt ở đây. Ta muốn tất cả mọi người biết Cao Ngạn không còn là Cao Ngạn trước đây nữa, ai dám đụng tới, ăn chưa xong bữa là phải chạy tóe khói rồi. Hiểu chứ? Đây là quy củ của Biên Hoang Tập, nhập hương tùy tục, nếu không không có ai coi ngươi là người nhà hết”.
o0o
Yến Phi quay trở lại Biên Hoang Tập, đối với bản thân chàng mà nói, được ích lợi nhất là được tự do tự tại trên mặt thể xác lẫn tinh thần.
Ở đô thành Kiến Khang, bất luận là Tạ phủ hẻm Ô Y hay con đường lớn ngự đạo, luôn có cảm giác bị câu thúc. Mỗi một tòa thành trấn tựa như có phong tục tập quán đặc thù, mà Kiến Khang lại tựa như bị sự hủ bại của Tư Mã hoàng triều và sự đồi trụy của đám cao môn vọng tộc vây quấn như âm hồn bất tán, khó trách Thiên Thiên coi Kiến Khang như lao tù.
Ài! Lại là Kỷ Thiên Thiên! Sao luôn luôn không có cách nào khống chế mình bất thần lại nghĩ tới nàng vậy?
Ở Kiến Khang, chỉ có Tạ An, Tạ Huyền và Tạ Đạo Uẩn có thể khiến cho chàng cảm thụ được thần vận thi tửu phong lưu của danh môn. Bất quá Tạ An có thể không phải thuộc về Kiến Khang, mà thuộc về Đông Sơn, ông ta tuy sinh hoạt trong Kiến Khang thành, lòng ông ta lại thủy chung đặt ở rừng núi thiên nhiên; Tạ Huyền tất thuộc về chiến trường, đem sự phong lưu của y rót vào trong chiến tranh lãnh khốc tàn nhẫn, làm cho tình cảnh hai quân đoàn đối diện nhau qua hào lũy hóa thành một thứ nghệ thuật, chỉ trên phương diện đó mà nói, Tạ Huyền đã là độc bộ cổ kim, thắng được sự tôn kính của chàng.
Cho đến Tạ Đạo Uẩn, tuy không còn xuân xanh, hôn nhân không như ý, lại vẫn tựa như một cô gái trẻ còn bảo trì được nét thiên chân thuần tịnh, sau một tiếng cười “hắc” của nàng, thoáng qua thần thái cảm thấy ngượng nghịu mà lại bộc lộ chân tình, sao giống mẫu thân quá vậy?
Tây đại nhai lối ra khỏi Dạ Oa Tử tụ tập mấy chục người, đang vây quanh tấm mộc bài khiêu chiến Nhậm Dao của chàng nghị luận nhốn nháo.
Trên đường cái không xa tụ tập một đám chiến sĩ đông đảo, Yến Phi liếc nhìn, lại là nhân mã của hai bang, một bên là Bắc Kỵ Liên của Mộ Dung tộc, bên kia là người của Khương bang, tụ có tản có, cản trở dọc con đường, người qua lại phải đi vòng, không khí khẩn trương như có chuyện xảy ra.
Có thể là nhân mã của hai bang đang đàm phán, đây là chuyện thường thấy ở Biên Hoang Tập, nói chuyện không xong là ùa vào đánh lộn.
Yến Phi thản nhiên sải bước, rời khỏi Dạ Oa Tử đèn đuốc màu sắc, mượn sự yểm hộ của bóng tối, lựa lúc không ai lưu ý lần theo vệ đường mà đi, muốn vượt qua giữa đám nhân mã hai bang kia.
Nếu đổi lại là trước đây, chàng có lè sẽ đi vòng đường khác tránh né. Nhưng chàng hiện tại đang cõng cái danh hiệu nực cười “Biên Hoang đệ nhất cao thủ” mẹ bà gì đó, làm sao có thể làm như vậy cho được?
Lúc Yến Phi đang cười khổ trong lòng, có người đã nhận ra, đặc biệt ngứa mắt là vò rượu trong tay, đương nhiên không có ai dám cản trở chàng, còn nhượng đường là đằng khác. Yến Phi ngang nhiên mà đi, không nhanh không chậm đi xuyên qua, đang nghĩ sự tình đã xong xuôi, đằng sau lại có người kêu: “Có phải là Yến huynh? Xin dừng bước”.
Yến Phi không còn cách nào phải dừng lại, chầm chậm xoay mình, có hai người song song đi tới về phía chàng, còn ra dấu kêu đám thủ hạ thoái sang hai bên, biến thành cục diện rõ rệt phân minh, giảm bớt hình thế khẩn trương động chạm là bùng nổ.
Yến Phi biết bọn họ căn bản không có ý động thủ, chỉ là đầu lĩnh hai bên gặp nhau trên đường nói vài câu, bất quá thủ hạ hai bên quen thói lời qua tiếng lại không hợp là lập tức động võ, tự nhiên phải có tư thái đề phòng giới bị, còn phải phòng nhân mã bang hội khác đột tập, đêm nay tuyệt không phải là một đêm tầm thường.
Võ sĩ Tiên Ti tộc đi trước khôi ngô uy vũ, hông giắt mã đao, từ đằng xa ôm quyền thốt: “Bản nhân Mộ Dung Chiến, đây là Hô Lôi Phương của Khương Bang, người ta kêu là Hô lão đại!”.
Yến Phi thầm nghĩ thì ra ngươi là Mộ Dung Chiến, không lạ gì mỗi một cái nhấc tay gật đầu đều có khí khái như vậy, chàng rất rành võ lâm phương Bắc, gần mười năm nay, nhân tài Bắc phương xuất đầu lộ diện, Mộ Dung Chiến chính là một, bọn Mộ Dung Vĩnh phái hắn đến chủ trì Bắc Kỵ Liên ở Biên Hoang Tập là biết phân lượng của hắn rồi.
Hô Lôi Phương thân người trung bình, tuổi tác không quá ba chục, đầu tóc bù xù phất phơ như đầu sư tử, cái đầu khổng lồ làm cho đôi mắt tựa như ngập tràn sầu tư của gã ngắn nhỏ đi, trường tiên giắt bên hông, bước đi mạnh mẽ tràn trề tự tin, bên môi để ria mép, có vẻ không sạch sẽ chải chuốt, nhưng dưới bề ngoài gần như chuyện gì cũng không lưu ý tới, Yến Phi nhận ra con người này tuyệt không phải là người dễ đụng tới.
Hô Lôi Phương nghe Mộ Dung Chiến nói tới tên mình, khách khí giơ tay thi lễ, mào đầu: “Yến huynh khiêu chiến Nhậm Dao thật đẹp mắt phi thường, đợi đến khi bọn ta nhìn thấy chiến thư mới biết Nhậm Dao không ngờ đang ở trong Tập”.
Hai người đến trước Yến Phi, nhìn lên nhìn xuống.
Mộ Dung Chiến mỉm cười: “Ta từng đến doanh trại bái phỏng Yến huynh, chỉ tiếc Yến huynh không có mặt, bất quá chuyến đi này không phải là hỏng, để cho ta có cơ hội thỉnh an hỏi thăm Thiên Thiên tiểu thư”.
Hô Lôi Phương cười nói: “Nếu như không phải ta sợ quấy nhiễu đến Thiên Thiên tiểu thư, giờ này lập tức đi bái kiến nàng, hiện tại chỉ còn nước nhẫn nại đợi đến sáng sớm”.
Yến Phi điềm đạm thốt: “Hô Lôi lão đại có phải không định đi ngủ sao? Hiện thời đã quá canh ba, sắp sáng rồi!”.
Hô Lôi Phương than: “Chưa gặp người đẹp tuyệt thế quán tuyệt Tần Hoài, làm sao mà ngủ được?
Ba người nhìn nhau cười.
Mộ Dung Chiến chợt nghiêm mặt: “Biên Hoang Tập vẫn là Biên Hoang Tập, tất cả y theo quy củ của Biên Hoang Tập mà hành sự, quan hệ của ta và Yến huynh cũng vậy. Mộ Dung Chiến có một thỉnh cầu quá đáng, thường nghe Điệp Luyến Hoa của Yến huynh đứng đầu Biên Hoang, không biết Mộ Dung Chiến có thể có hân hạnh, giờ này ở đây, lãnh giáo tuyệt kỹ của Yến huynh không? Mọi ngươi đương nhiên là chỉ là muốn thử chiêu, ta tuyệt không muốn ảnh hưởng đến trận quyết chiến sắp tới giữa Yến huynh và Nhậm Dao”.
Hô Lôi Phương tỏ ra không tưởng được Mộ Dung Chiến có đề nghị đó, rất ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.