Chương 98: Hoa Yêu thật giả
Huỳnh Dị
13/03/2013
Lưu Dụ cùng Yến Phi đến khoảng đất trống đằng sau trướng, ba thớt ngựa đang nhàn nhã gặm cỏ trong chuồng ngựa xây tạm thời, con đường đằng sau có thủ hạ của Mộ Dung Chiến canh phòng, thấp thoáng không khí khẩn trương sắp có mưa bão, hình thành sự tương phản mãnh liệt đối với sự thản nhiên của bầy ngựa.
Lưu Dụ nói:
- Bàng Nghĩa đi đốc thúc, chuẩn bị đêm nay tiếp tục đốt đèn làm luôn, Thiên Thiên cùng Mộ Dung lão đại và Phương tổng tuần bọn ta nâng đỡ đang vào trướng nghiên cứu đại kế trừ yêu, Cao Ngạn đi chuẩn bị hành trang giùm ta. Huynh đệ, ta phải lên đường! Ngươi sau này nên cẩn thận đề phòng một chút.
Yến Phi vỗ vai gã:
- Ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng! Đồ Phụng Tam nếu không phải là hạng hư danh, hành trình của ngươi sẽ đầy chông gai đó.
Lưu Dụ mỉm cười:
- Ta đã nghĩ hết mọi khả năng, bao gồm cả bị lão Đồ nhìn ra đây là cạm bẫy. Thành thật mà nói, chết cũng không phải là chuyện to tát gì. Ta cố ý dồn mình vào tử địa, khiến cho ta có thể mượn uy cái chết mà quên đi tất cả, là khổ hay là sướng, chỉ có tự mình rõ.
Yến Phi kinh ngạc:
- Lưu huynh tựa như chất chứa tâm sự, giọng điệu cô độc giá lạnh vô hạn, thật ra có chuyện gì? Nếu ngươi thấy tình trạng không được tốt, đêm nay đừng nên lên đường.
Lưu Dụ ung dung thốt:
- Tướng sĩ xuất chinh, ai lại không tràn trề cảm xúc, lòng nặng trĩu cha mẹ vợ con! Ta bất quá nghĩ đến một nữ nhân thầm yêu trộm nhớ mà vĩnh viễn không thể có được. Nhưng một khi đạp chân vào chiến trường, mình không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ sự tình gì nữa, chỉ có thể nghĩ làm sao để giữ mạng.
Yến Phi nhíu mày:
- Có phải là Tạ Chung Tú?
Lưu Dụ biết mình lỡ miệng, lắc đầu:
- Tuy không phải, nhưng cũng không xa mấy! Là Vương Đạm Chân! Ngươi phải giữ bí mật cho ta.
Yến Phi kinh hoảng:
- Nàng quả là một mỹ nữ làm người ta ái mộ, cũng khiến cho người ta có cảm giác sẽ là hiền thê lương mẫu, không trách gì một Lưu Dụ luôn luôn coi trọng sự nghiệp, chí hướng cao xa cũng luyến ái không bỏ được.
Lưu Dụ cười khổ:
- Tương tư và yêu đơn phương rất hao phí tinh thần, đáng hận là tình nam nữ luôn giống như ngựa hoang mất khống chế, may là mình biết chuyện mình, đến khi ta trải qua tai kiếp không chết đến được Quảng Lăng, ta sẽ quên nàng đi, như vậy là hành động sáng suốt nhất.
Đi tới vài bước, vào chuồng ngựa, vuốt ve tuấn mã Thác Bạt Nghi đưa đến, kiến lập sơ bộ cảm tình và quan hệ người ngựa, gã nói:
- Thác Bạt Nghi tặng ngựa chiêu này cao minh phi thường, khiến cho tất cả những chuyện không hợp lý biến thành hợp lý. Ôi! Chút xíu nữa là quên hỏi ngươi, Hoa Yêu có thật có giả thật ra là chuyện ra sao? Ngươi sao lại có thể khẳng định được như vậy?
Yến Phi đến bên cạnh gã, thấp giọng:
- Cái chết của con gái Trường Cáp Lực Hành, nếu không phải do Hách Liên Bột Bột làm thì cũng không thoát khỏi có quan hệ với gã. Con gái bị lăng nhục như vậy, Trường Cáp Lực Hành không những nguội lạnh tâm ý, còn không mặt mũi nào lần lữa ở Biên Hoang tập nữa, sự ly khai của lão, kẻ đắc lợi nhất chính là Hách Liên Bột Bột, nghiệp vụ từ sông biển đến kênh rạch của Yết bang sẽ lọt vào tay Hách Liên Bột Bột, khiến cho Hung Nô bang lập tức nhảy vọt lên thành thế lực có đủ sức đối kháng các bang hội khác, không cần đánh sống đánh chết để độc bá tiểu Kiến Khang.
Lưu Dụ cau mày:
- Suy luận của ngươi không phải tầm thường, có thể kích động một màn gió tanh mưa máu, ngươi thật ra đoán như vậy hay có linh giác vượt quá tầm thường?
Yến Phi điềm đạm đáp:
- Cả hai, không biết có phải là sự an bài của ông trời, vừa hay Hoa Yêu cũng đi đến chỗ này, hoặc là muốn đi đến Kiến Khang, hoặc là một lòng phạm án ở Biên Hoang tập, thấy có người mạo danh mình hành sự, liền phá lệ hành hung giữa ban ngày, đây là dấu hiệu Hoa Yêu thật tuyên chiến với Hoa Yêu giả, chỉ là Hoa Yêu thật lại không nghĩ đến một nửa Phương tổng tuần cũng đang ở Biên Hoang tập, đây gọi là lưới trời lồng lộng, giây phút Hoa Yêu thật chịu bó tay không còn xa.
Lưu Dụ nói:
- Đây là suy luận hợp tình hợp lý, cái ta muốn nghe là trực giác của ngươi.
Yến Phi nói:
- Còn nhớ lúc trong lúc thương nghị tìm cách đối phó Hoa Yêu không? Ta có nói qua đã cảm thấy được Hoa Yêu, hắn tựa như gần, lại tựa như xa, vì Xa Đình là người biết sự tình, kẻ hành hung lại là Hách Liên Bột Bột. Ta luôn luôn quan sát bọn chúng, phát giác Hách Liên Bột Bột đối với cái mũi của Phương tổng tuần đặc biệt chú ý, chính là chứng minh ăn trộm hay chột dạ.
Lưu Dụ hiếu kỳ hỏi:
- Thật ra thứ cảm giác đó ra sao?
Yến Phi nghĩ ngợi:
- Rất khó nói rõ cho ngươi nghe, lúc Trường Cáp lão đại nói con gái bị sát hại, trong lòng ta chợt trào dâng cảm giác giá lạnh, tựa hồ rất quen thuộc, lại giống như rất xa lạ! Hiện tại nhớ lại, chính là cảm giác kỳ lạ lần đầu gặp Hách Liên Bột Bột. Cho nên liền hiểu được Hách Liên Bột Bột khong đơn thuần võ công cao cường, mà còn là kẻ hung tà độc ác trời sinh.
Lưu Dụ tặc lưỡi, thuận miệng hỏi:
- Lúc ngươi thấy thảm cảnh trong thùng xe, có cảm ứng gì?
Yến Phi trầm ngâm:
- Cả thùng xe tràn ngập tình cảm kịch liệt, từ cả kẻ hành hung lẫn nữ tử đáng thương. Cảm giác của ta đã trói chặt Hoa Yêu, chỉ cần ta gặp được hắn, tất có thể nhận ra hắn, đây là chuyện không có cách giải thích được.
Lưu Dụ nói:
- Cho dù ngươi gặp phải hắn, cũng rất khó đơn thuần bằng cảm giác mà chỉ điểm hắn, may là còn có cái mũi của Phương tổng tuần. Chà! Không hay!
Yến Phi ngạc nhiên:
- Xảy ra vấn đề gì?
Lưu Dụ nói:
- Nếu ta là Hách Liên Bột Bột, có lẽ sẽ tung tin ra, để cho Hoa Yêu biết rõ cái mũi linh mẫn của Phương tổng tuần là khắc tinh của Hoa Yêu thật, lúc đó Hoa Yêu một là phải giết Phương tổng tuần, hoặc là lập tức bỏ chạy.
Yến Phi mỉm cười:
- Ta cũng có nghĩ qua vấn đề đó, một mặt Hách Liên Bột Bột nghĩ Hoa Yêu đã quá rõ về cái mũi của Phương tổng tuần, bất tất phải tốn công, mặt khác Hoa Yêu sẽ nghĩ Phương tổng tuần là một kẻ bịp bợm giang hồ, dưới tình huống vi diệu như vậy, bọn ta rất có cơ hội thu thập được Hoa Yêu. Còn về Hoa Yêu giả, nấm đề phức tạp hơn nhiều, trừ phi gã ngu xuẩn đến mức lại phạm án lần nữa, nếu không cái mũi của Phương tổng tuần không có cách gì trổ tài.
Lưu Dụ thở phào một hơi:
- Nói đúng lắm! Hách Liên Bột Bột đâu có biết được chuyện bọn ta biết.
Lúc này Cao Ngạn bưng một túi hành trang chật cứng vào chuồng ngựa:
- Bảo bối bên trong tốn mất gần năm đĩnh vàng của ta, toàn là hàng thượng đẳng nhất, danh sách Lưu gia phân phó đều đã tìm được đầy đủ, cái không phân phó ta cũng thêm vào cho ngươi không ít.
Quay sang Yến Phi:
- Thiên Thiên có thỉnh, Lưu gia đương nhiên không đi, Yến gia ngươi mau đi nghe hiệu triệu đi.
Yến Phi vỗ vai Lưu Dụ:
- Ngươi và Cao tiểu tử nghiên cứu mấy món đồ có thể cứu mạng này đi, ta sẽ quay lại tiễn chân ngươi.
Lưu Dụ trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm nhận sâu sắc mối giao tình đã kiến lập với Yến Phi qua bão tố phong ba.
o0o
Yến Phi tiến vào trong trướng, Kỷ Thiên Thiên, Mộ Dung Chiến và Phương Hồng Sinh ba người đang thư thả ngồi trên tấm thảm mềm trải dưới đất, thân thiết đàm đạo.
Chàng sinh ra cảm giác kỳ dị.
Phương Hồng Sinh thoải mái hơn nhiều, không còn giống sợi dây cung kéo căng như trước nữa, thần tình hưng phấn, đôi mắt ngập đầy hy vọng.
Cảm xúc của chàng lại là từ Mộ Dung Chiến mà ra, chàng ít ra vào giờ phút này rất khó lòng nắm bắt được Mộ Dung Chiến là địch nhân hay bằng hữu, tuy biết rõ khẳng định sẽ có một ngày phải động chạm binh khí với hắn. Kỷ Thiên Thiên đã làm mơ hồ quan hệ địch ta, làm tan chảy giới tuyến rõ rệt, đồng hóa mọi người dưới đại tiền đề đối phó Hoa Yêu.
Kỷ Thiên Thiên thấy chàng tiến vào , nói:
- Huynh đi đâu vậy? Có chuyện gì trọng yếu hơn dối phó Hoa Yêu sao? Lưu lão đại và Cao thiếu gia đâu? Bọn họ đang bận chuyện gì vậy?
Yến Phi cảm nhận sâu sắc lạc thú bị Kỷ Thiên Thiên khiển trách, ngồi giữa Mộ Dung Chiến và Phương Hồng Sinh đối diện nàng, đáp:
- Có một chuyện còn chưa bẩm cáo Thiên Thiên tiểu thư, tiểu Lưu sắp phải đi xa, Cao tiểu tử đang lo sắp xếp mọi thứ cho gã.
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên:
- Gã muốn đi đâu?
Mộ Dung Chiến giật mình:
- Không trách Phi mã hội lại đem chiến mã đến, thì ra là cho Lưu huynh dùng.
Yến Phi đã sớm biết không qua được mắt hắn, mỉm cười nói:
- Mộ Dung huynh chắc đã đoán được Lưu Dụ muốn đi đâu, chuyện này đợi sau này thương lượng nữa với Mộ Dung huynh. Được rồi! Thật ra có đại kế gì?
Kỷ Thiên Thiên liền hiểu ngay, cũng biết không nên hỏi thêm trong tình huống này, nói:
- Bọn ta đã thảo luận rồi! Đã đưa ra hai kết luận, trước tiên là Hoa Yêu rất có thể không biết có hai Phương tổng tuần, tức là nói Hoa Yêu không biết bọn ta có một cái mũi linh mẫn có thể khiến cho hắn không còn chỗ trốn.
Mộ Dung Chiến giải thích:
- Chuyện là trước khi Phương tổng tuần ngộ gại, Phương tổng tuần của bọn ta chính đang có mặt, hừm! Xin thứ cho nói chuyện cổ quái như vậy, vì Thiên Thiên nói bọn ta tất cần phải đưa Phương tiên sinh lên làm một nửa Phương tổng tuần kia, mới có thể làm cho Phương huynh tràn đầy lòng tin.
Kỷ Thiên Thiên nháy Mộ Dung Chiến một cái, xen vào:
- Lại nữa! Phương tổng tuần là Phương tổng tuần, không phải là Phương tổng tuần của bọn ta gì hết, còn có tiên sinh hay tiểu thư gì nữa chứ. Phải phân rõ rồi mới nó Phương tổng tuần đã quá cố và Phương tổng tuần.
Mộ Dung Chiến bị nàng nháy một cái mê hồn, lập tức hồn xiêu phách tán, chỉ biết gật đầu đáp ứng, thần tình làm cho người ta tức cười, không còn một chút xíu khí khái hiếu chiến hung hăng gì nữa. Yến Phi phát giác Mộ Dung Chiến gọi Thiên Thiên giống như bọn họ, hiển thị quan hệ của hắn và Kỷ Thiên Thiên đã tiến tới một bước, còn Kỷ Thiên Thiên rõ ràng tỏ ra có hảo cảm đối với hắn. Trên sự thật Yến Phi cũng cảm thấy dưới lập trường gạt bỏ thù địch, con người Mộ Dung Chiến không tệ, trong các lão đại của các bang phái tựa hồ giàu chính nghĩa hơn.
Phương Hồng Sinh nói:
- Đại ca đương thời đang điều tra về Hoa Yêu, tôi thế chỗ y, để cho y ẩn mặt trong bóng tối, tra án khi Hoa Yêu không đề phòng. Đêm hôm đó tôi đang trú trong phủ vệ cửa tây Lạc Dương, đại ca bỗng quay trở về, thần tình hưng phấn, nói đã tra ra hành tung của Hoa Yêu, chỉ tiếc lại không nói hết cho tôi nghe. Đại ca còn nói phải hành động ngay trong đêm, bắt giữ Hoa Yêu, kêu tôi trốn vào mật thất. Nào ngờ… nào ngờ…
Nói đến đó, nước mắt lăn dài, có thể biết tình huống lúc đó làm cho gã thương tâm đến mức nào.
Mộ Dung Chiến tiếp lời:
- Phương tổng tuần nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng động lạ, không ngừng vang lên tiếng rên rỉ của đại ca gã, giống như há miệng mà la không nổi, sợ đến mức không dám động đậy.
Phương Hồng Sinh buồn bã:
- Tôi quá vô dụng!
Kỷ Thiên Thiên an ủi:
- Phương tổng tuần không cần phải tự trách, ngươi chui đầu ra cũng chỉ dâng thêm một mạng, đại ca ngươi không những không trách ngươi, còn vui mừng vì ngươi hiện tại có cơ hội để báo thù.
Yến Phi gật đầu:
- Sự thật quả là như vậy, quá khứ cứ để nó là quá khứ, cái trọng yếu nhất là nắm hiện tại.
Mộ Dung Chiến cũng đồng ý:
- Yến huynh nói đúng, cho nên bọn ta cần lập tức hành động, lợi dụng trước khi Hoa Yêu sinh lòng giới bị, đi trước một bước tìm ra chỗ ở của Hoa Yêu. Bọn ta đã thương lượng, nếu đem chuyện của Phương tổng tuần thản nhiên mà thông cáo trong hội nghị, có phải là càng có lợi không? Ít ra có thể xác nhận Phương tổng tuần cũng có bí mật khứu giác linh dị.
Yến Phi than thầm, quay sang Phương Hồng Sinh hỏi:
- Phương tổng tuần đối với tác phong hành sự của Hoa Yêu có quen thuộc không?
Phương Hồng Sinh bẽn lẽn:
- Nghe nói thì quả là nghe không ít, lại không để ý lưu tâm, không biết Yến huynh muốn hỏi về phương diện nào?
Yến Phi đáp:
- Ta muốn biết thời gian ngắn nhất giữa hai vụ án mà Hoa Yêu làm.
Kỷ Thiên Thiên nói:
- Phương tổng tuần không phải đã nói qua sao? Xảy ra ở Lạc Dương, chỉ cách nhau có hai ngày.
Yến Phi nói:
- Ta chỉ muốn có chứng thực cuối cùng
Mộ Dung Chiến trầm giọng:
- Yến huynh đang hoài nghi hai vụ án ở Biên Hoang tập không phải là cùng một người làm ra?
Yến Phi gật đầu:
- Ta luôn luôn hoài nghi.
Phương Hồng Sinh nói:
- Án mạng xảy ra ở Lạc Dương cách nhau hai ngày quả là án lệ duy nhất. Thông thường thì sau khi Hoa Yêu phạm án cũng phải năm sáu ngày mới tới vụ kế. Phương thức phạm án của hắn có tính chu kỳ rõ rệt, mỗi lần đều tác ác ở thành thị khác biệt, không lặp lại, địa phương tuyển chọn luôn là đô hội tụ tập đông người, hiện tại cách những vụ hung án liên miên ở Lạc Dương đã tròn một năm, chắc là thời khắc hung tính của lại đại phát.
Yến Phi hỏi:
- Hai vụ án hiện tại cách nhau không đầy một ngày, hơn nữa lại phạm án ban ngày, Phương tổng tuần có cách nhìn ra sao?
Để chính miệng gã nói ra, đương nhiên đáng giá hơn so với Yến Phi tiết lộ thần thông của mình, bởi Mộ Dung Chiến thủy chung có lập trường bất đồng với chàng, làm cho hắn có giới tâm.
Phương Hồng Sinh hiện ra thần sắc hồi tưởng, nói:
- Đại ca sinh thời thường phân tích về Hoa Yêu trước mặt tôi, vì không cần che giấu đối với tôi, tôi từ nhỏ đã sùng bái y, tôn kính y, cái gì cũng mô phỏng y. À! Tôi lại đi lạc đề rồi!
Kỷ Thiên Thiên độ lượng:
- Không hề gì, Phương tổng tuần có tâm sự u uất, nói ra dễ chịu hơn.
Phương Hồng Sinh nói:
- Hoa Yêu hành sự kín đáo, đại ca nhận ra trước khi hắn tác án luôn bỏ công phu điều tra kỹ càng, biết rõ về đối tượng, sau đó tiềm nhập vào sâu mà hạ thủ, chỉ đánh bọn tỳ bộc xung quanh hôn mê, hãn hữu là hai vụ án ở Biên Hoang tập giết hết những người bên cạnh. Thật không dám giấu, tôi dám đến Thuyết thư quán kiếm tiền là vì ban đầu tôi không tin vụ án đầu tiên do Hoa Yêu làm, mãi cho đến khi xảy ra thảm án xe ngựa, tôi mới biết không hay, cho nên kinh hoảng đến mức không biết phải làm sao. Đồng thời biết được đây có lẽ là cơ hội tốt trời ban duy nhất để báo thù cho đại ca.
Mộ Dung Chiến hơi biến sắc mặt, nhìn sang Yến Phi, họ Yến gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ ý tưởng trong lòng hắn.
Kỷ Thiên Thiên rùng mình, cũng quay sang nhìn Yến Phi, hiển nhiên nhớ đến chàng đã từng có nói Hoa Yêu có thật có giả:
- Nói như vậy kẻ giết chết Du Oánh có khả năng không phải là Hoa Yêu thật, chỉ là Hoa Yêu sau khi nghe tin biết có người giả dạng hắn phạm án, hung tính đại phát, bất chấp tất cả mà xuất thủ giữa ban ngày ban mặt, cho nên không dám hành sự trong tập lúc ban ngày, chọn một đội xe ngựa làm mục tiên, cũng không thể không hạ thủ giết người đi theo.
Mộ Dung Chiến trầm giọng:
- Chuyện này quan hệ vô cùng trọng đại, Phương tổng tuần tại sao không nói ra khi cử hành đại hội.
Phương Hồng Sinh lộ ra sắc mặt sợ hãi, lắp bắp:
- Vì tôi sợ chuyện Hoa Yêu giả sẽ co kéo đến đấu tranh quyền lực của các bang hội trong Biên Hoang tập, sao dám nhiều lời chuốc họa?
Mộ Dung Chiến quay sang Yến Phi cười khổ:
- Tình huống càng lúc càng phức tạp, hơn nữa rất không hay, đúng không?
Yến Phi biết hắn cũng đang hoài nghi Hách Liên Bột Bột, chỉ là không dám nói ra, bình tĩnh thốt:
- Quy củ của Biên Hoang tập không cho phép bất cứ một ai phá hoại, chính nghĩa tất cần phải đề cao. Sát nhân ở Biên Hoang tập là chuyện thường xảy ra, nhưng lại chưa từng có ai dám phạm tội vào tội trạng gian sát , cũng không dung một ai làm ngoại lệ, kể cả y có là Thiên vương lão tử. Bất quá sự vụ cấp thiết trước mắt là trước hết tìm ra Hoa Yêu thật sự, vì chiếu theo tác phong hành sự của hắn, sẽ nội trong một đoạn thời gian liên tục tác án.
Kỷ Thiên Thiên thần tình chăm chú nhìn Yến Phi nói chuyện, Mộ Dung Chiến thấy vậy trong lòng kêu không xong, biết mình đã thất thế, gật đầu:
- Hoa Yêu rất có thể nội trong hai ba ngày tới sẽ tác án, bọn ta cho nên phải lĩnh giáo bản lĩnh hơn người của Phương tổng tuần, cần nội trong đêm nay tìm cho ra Hoa Yêu.
Lại quay sang Phương Hồng Sinh:
- Bọn ta trước hết nghĩ ra phương pháp tìm bắt Hoa Yêu, lập tức hành động.
Phương Hồng Sinh do dự:
- Đối phó Hoa Yêu là hành động tập thể của đội Trừ yêu, tôi có nên chờ đợi mấy người kia không?
Mộ Dung Chiến mỉm cười tin tưởng mười phần:
- Cho dù đội Trừ yêu có Hoa Yêu giả trà trộn trong đó, y cũng muốn bắt giết Hoa Yêu thật khiến cho hai vụ án đồng thời kết thúc.
Kỷ Thiên Thiên lo lắng:
- Bọn ta đã nghĩ đến Hoa Yêu có thật có giả, nói không chừng người khác cũng sinh nghi.
Phương Hồng Sinh than:
- Đó chính là mục đích phạm án của Hoa Yêu thật, muốn đề tỉnh bọn ta vụ ái nữ của Trường Cáp lão đại không liên quan gì đến hắn, mà là một kẻ khác.
Yến Phi thầm nghĩ ý tưởng của Phương Hồng Sinh không hẹn mà hợp với ý tưởng của chàng, là Hoa Yêu thật không nhẫn nại được đi tuyên chiến với Hoa Yêu giả, hiển lộ Phương Hồng Sinh đâu phải vô dụng như tự gã nhận, có lẽ đang dưới áp lực bị bức bách đã phát huy trí tuệ của gã. Chàng nói:
- Lời nói này của Phương tổng tuần có kiến thức phi thường, bọn ta có thể từ điểm này mà đoán ra nhược điểm trong tính cách của Hoa Yêu.
Mộ Dung Chiến vỗ đùi:
- Đúng! Hoa Yêu khẳng định coi sự tích hung tàn trong quá khứ của mình là vinh dự, không cho phép người ta chia bớt sự quang huy của hắn, cho nên cam tâm mạo hiểm, phải lưu lại kỷ lục huy hoàng ở Biên Hoang tập.
Kỷ Thiên Thiên nói:
- Như vậy, Hoa Yêu có thể không nhất tâm phạm án ở Biên Hoang tập, mà là bị hung án của Hoa Yêu giả dụ dẫn.
Yến Phi nói:
- Hắn có lẽ muốn đến Kiến Khang, dọc đường đến đây trùng hợp gặp chuyện. Bất quá có phải như vậy hay không cũng không quan trọng, bọn ta cần hết sức lợi dụng ưu thế toàn tập đoàn kết nhất trí, cần vạch trần chỗ ẩn tàng của hắn đêm nay.
Mộ Dung Chiến tìm được cơ hội vãn hồi lại thể diện:
- Hoa Yêu có phải đi ngang qua đây, hay cố ý phạm án, thật là chuyện quan trọng. Vì nếu hắn chỉ là đi ngang qua Biên Hoang tập, căn bản không cần phải cố ý che đậy hành tung, với lại hắn đâu biết có Phương tổng tuần ở đây, cho nên chỉ cần bọn ta tra tìm khắp các lữ quán trong tập, nói không chừng có thể có thu hoạch.
Yến Phi vỗ trán:
- Đúng! Đề nghị của Mộ Dung huynh hữu dụng phi thường, là ta sơ sót.
Mộ Dung Chiến rất ngạc nhiên, cũng thầm xấu hổ, mình thì cứ nghĩ này nghĩ nọ, còn Yến Phi lại hoàn toàn không sợ mất mặt tính toán sai lầm gì, tất cả chỉ vì đại cục.
Kỷ Thiên Thiên nhìn Mộ Dung Chiến, lại nhìn Yến Phi, vui vẻ thốt:
- Bọn ta bắt đầu có chút mắt mũi rồi đây! Vấn đề là làm sao mà tiến hành?
Mộ Dung Chiến định nói lại ngưng.
Kỷ Thiên Thiên chu miệng:
- Mộ Dung thu lĩnh có đại kế trừ yêu gì? Mau nói cho Thiên Thiên nghe đi.
Mộ Dung Chiến trước hết liếc Yến Phi một cái, hít một hơi sâu:
- Bọn ta một là không hành động, đã hành động thì phải làm kín kẽ, khiến Hoa Yêu không có đường tẩu thoát. Mặt trời sắp xuống núi rồi! Về đêm là thiên hạ của Dạ Oa tử, Yến Phi huynh có nghĩ vậy không?
Yến Phi than:
- Ta đã hiểu
Lưu Dụ nói:
- Bàng Nghĩa đi đốc thúc, chuẩn bị đêm nay tiếp tục đốt đèn làm luôn, Thiên Thiên cùng Mộ Dung lão đại và Phương tổng tuần bọn ta nâng đỡ đang vào trướng nghiên cứu đại kế trừ yêu, Cao Ngạn đi chuẩn bị hành trang giùm ta. Huynh đệ, ta phải lên đường! Ngươi sau này nên cẩn thận đề phòng một chút.
Yến Phi vỗ vai gã:
- Ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng! Đồ Phụng Tam nếu không phải là hạng hư danh, hành trình của ngươi sẽ đầy chông gai đó.
Lưu Dụ mỉm cười:
- Ta đã nghĩ hết mọi khả năng, bao gồm cả bị lão Đồ nhìn ra đây là cạm bẫy. Thành thật mà nói, chết cũng không phải là chuyện to tát gì. Ta cố ý dồn mình vào tử địa, khiến cho ta có thể mượn uy cái chết mà quên đi tất cả, là khổ hay là sướng, chỉ có tự mình rõ.
Yến Phi kinh ngạc:
- Lưu huynh tựa như chất chứa tâm sự, giọng điệu cô độc giá lạnh vô hạn, thật ra có chuyện gì? Nếu ngươi thấy tình trạng không được tốt, đêm nay đừng nên lên đường.
Lưu Dụ ung dung thốt:
- Tướng sĩ xuất chinh, ai lại không tràn trề cảm xúc, lòng nặng trĩu cha mẹ vợ con! Ta bất quá nghĩ đến một nữ nhân thầm yêu trộm nhớ mà vĩnh viễn không thể có được. Nhưng một khi đạp chân vào chiến trường, mình không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ sự tình gì nữa, chỉ có thể nghĩ làm sao để giữ mạng.
Yến Phi nhíu mày:
- Có phải là Tạ Chung Tú?
Lưu Dụ biết mình lỡ miệng, lắc đầu:
- Tuy không phải, nhưng cũng không xa mấy! Là Vương Đạm Chân! Ngươi phải giữ bí mật cho ta.
Yến Phi kinh hoảng:
- Nàng quả là một mỹ nữ làm người ta ái mộ, cũng khiến cho người ta có cảm giác sẽ là hiền thê lương mẫu, không trách gì một Lưu Dụ luôn luôn coi trọng sự nghiệp, chí hướng cao xa cũng luyến ái không bỏ được.
Lưu Dụ cười khổ:
- Tương tư và yêu đơn phương rất hao phí tinh thần, đáng hận là tình nam nữ luôn giống như ngựa hoang mất khống chế, may là mình biết chuyện mình, đến khi ta trải qua tai kiếp không chết đến được Quảng Lăng, ta sẽ quên nàng đi, như vậy là hành động sáng suốt nhất.
Đi tới vài bước, vào chuồng ngựa, vuốt ve tuấn mã Thác Bạt Nghi đưa đến, kiến lập sơ bộ cảm tình và quan hệ người ngựa, gã nói:
- Thác Bạt Nghi tặng ngựa chiêu này cao minh phi thường, khiến cho tất cả những chuyện không hợp lý biến thành hợp lý. Ôi! Chút xíu nữa là quên hỏi ngươi, Hoa Yêu có thật có giả thật ra là chuyện ra sao? Ngươi sao lại có thể khẳng định được như vậy?
Yến Phi đến bên cạnh gã, thấp giọng:
- Cái chết của con gái Trường Cáp Lực Hành, nếu không phải do Hách Liên Bột Bột làm thì cũng không thoát khỏi có quan hệ với gã. Con gái bị lăng nhục như vậy, Trường Cáp Lực Hành không những nguội lạnh tâm ý, còn không mặt mũi nào lần lữa ở Biên Hoang tập nữa, sự ly khai của lão, kẻ đắc lợi nhất chính là Hách Liên Bột Bột, nghiệp vụ từ sông biển đến kênh rạch của Yết bang sẽ lọt vào tay Hách Liên Bột Bột, khiến cho Hung Nô bang lập tức nhảy vọt lên thành thế lực có đủ sức đối kháng các bang hội khác, không cần đánh sống đánh chết để độc bá tiểu Kiến Khang.
Lưu Dụ cau mày:
- Suy luận của ngươi không phải tầm thường, có thể kích động một màn gió tanh mưa máu, ngươi thật ra đoán như vậy hay có linh giác vượt quá tầm thường?
Yến Phi điềm đạm đáp:
- Cả hai, không biết có phải là sự an bài của ông trời, vừa hay Hoa Yêu cũng đi đến chỗ này, hoặc là muốn đi đến Kiến Khang, hoặc là một lòng phạm án ở Biên Hoang tập, thấy có người mạo danh mình hành sự, liền phá lệ hành hung giữa ban ngày, đây là dấu hiệu Hoa Yêu thật tuyên chiến với Hoa Yêu giả, chỉ là Hoa Yêu thật lại không nghĩ đến một nửa Phương tổng tuần cũng đang ở Biên Hoang tập, đây gọi là lưới trời lồng lộng, giây phút Hoa Yêu thật chịu bó tay không còn xa.
Lưu Dụ nói:
- Đây là suy luận hợp tình hợp lý, cái ta muốn nghe là trực giác của ngươi.
Yến Phi nói:
- Còn nhớ lúc trong lúc thương nghị tìm cách đối phó Hoa Yêu không? Ta có nói qua đã cảm thấy được Hoa Yêu, hắn tựa như gần, lại tựa như xa, vì Xa Đình là người biết sự tình, kẻ hành hung lại là Hách Liên Bột Bột. Ta luôn luôn quan sát bọn chúng, phát giác Hách Liên Bột Bột đối với cái mũi của Phương tổng tuần đặc biệt chú ý, chính là chứng minh ăn trộm hay chột dạ.
Lưu Dụ hiếu kỳ hỏi:
- Thật ra thứ cảm giác đó ra sao?
Yến Phi nghĩ ngợi:
- Rất khó nói rõ cho ngươi nghe, lúc Trường Cáp lão đại nói con gái bị sát hại, trong lòng ta chợt trào dâng cảm giác giá lạnh, tựa hồ rất quen thuộc, lại giống như rất xa lạ! Hiện tại nhớ lại, chính là cảm giác kỳ lạ lần đầu gặp Hách Liên Bột Bột. Cho nên liền hiểu được Hách Liên Bột Bột khong đơn thuần võ công cao cường, mà còn là kẻ hung tà độc ác trời sinh.
Lưu Dụ tặc lưỡi, thuận miệng hỏi:
- Lúc ngươi thấy thảm cảnh trong thùng xe, có cảm ứng gì?
Yến Phi trầm ngâm:
- Cả thùng xe tràn ngập tình cảm kịch liệt, từ cả kẻ hành hung lẫn nữ tử đáng thương. Cảm giác của ta đã trói chặt Hoa Yêu, chỉ cần ta gặp được hắn, tất có thể nhận ra hắn, đây là chuyện không có cách giải thích được.
Lưu Dụ nói:
- Cho dù ngươi gặp phải hắn, cũng rất khó đơn thuần bằng cảm giác mà chỉ điểm hắn, may là còn có cái mũi của Phương tổng tuần. Chà! Không hay!
Yến Phi ngạc nhiên:
- Xảy ra vấn đề gì?
Lưu Dụ nói:
- Nếu ta là Hách Liên Bột Bột, có lẽ sẽ tung tin ra, để cho Hoa Yêu biết rõ cái mũi linh mẫn của Phương tổng tuần là khắc tinh của Hoa Yêu thật, lúc đó Hoa Yêu một là phải giết Phương tổng tuần, hoặc là lập tức bỏ chạy.
Yến Phi mỉm cười:
- Ta cũng có nghĩ qua vấn đề đó, một mặt Hách Liên Bột Bột nghĩ Hoa Yêu đã quá rõ về cái mũi của Phương tổng tuần, bất tất phải tốn công, mặt khác Hoa Yêu sẽ nghĩ Phương tổng tuần là một kẻ bịp bợm giang hồ, dưới tình huống vi diệu như vậy, bọn ta rất có cơ hội thu thập được Hoa Yêu. Còn về Hoa Yêu giả, nấm đề phức tạp hơn nhiều, trừ phi gã ngu xuẩn đến mức lại phạm án lần nữa, nếu không cái mũi của Phương tổng tuần không có cách gì trổ tài.
Lưu Dụ thở phào một hơi:
- Nói đúng lắm! Hách Liên Bột Bột đâu có biết được chuyện bọn ta biết.
Lúc này Cao Ngạn bưng một túi hành trang chật cứng vào chuồng ngựa:
- Bảo bối bên trong tốn mất gần năm đĩnh vàng của ta, toàn là hàng thượng đẳng nhất, danh sách Lưu gia phân phó đều đã tìm được đầy đủ, cái không phân phó ta cũng thêm vào cho ngươi không ít.
Quay sang Yến Phi:
- Thiên Thiên có thỉnh, Lưu gia đương nhiên không đi, Yến gia ngươi mau đi nghe hiệu triệu đi.
Yến Phi vỗ vai Lưu Dụ:
- Ngươi và Cao tiểu tử nghiên cứu mấy món đồ có thể cứu mạng này đi, ta sẽ quay lại tiễn chân ngươi.
Lưu Dụ trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm nhận sâu sắc mối giao tình đã kiến lập với Yến Phi qua bão tố phong ba.
o0o
Yến Phi tiến vào trong trướng, Kỷ Thiên Thiên, Mộ Dung Chiến và Phương Hồng Sinh ba người đang thư thả ngồi trên tấm thảm mềm trải dưới đất, thân thiết đàm đạo.
Chàng sinh ra cảm giác kỳ dị.
Phương Hồng Sinh thoải mái hơn nhiều, không còn giống sợi dây cung kéo căng như trước nữa, thần tình hưng phấn, đôi mắt ngập đầy hy vọng.
Cảm xúc của chàng lại là từ Mộ Dung Chiến mà ra, chàng ít ra vào giờ phút này rất khó lòng nắm bắt được Mộ Dung Chiến là địch nhân hay bằng hữu, tuy biết rõ khẳng định sẽ có một ngày phải động chạm binh khí với hắn. Kỷ Thiên Thiên đã làm mơ hồ quan hệ địch ta, làm tan chảy giới tuyến rõ rệt, đồng hóa mọi người dưới đại tiền đề đối phó Hoa Yêu.
Kỷ Thiên Thiên thấy chàng tiến vào , nói:
- Huynh đi đâu vậy? Có chuyện gì trọng yếu hơn dối phó Hoa Yêu sao? Lưu lão đại và Cao thiếu gia đâu? Bọn họ đang bận chuyện gì vậy?
Yến Phi cảm nhận sâu sắc lạc thú bị Kỷ Thiên Thiên khiển trách, ngồi giữa Mộ Dung Chiến và Phương Hồng Sinh đối diện nàng, đáp:
- Có một chuyện còn chưa bẩm cáo Thiên Thiên tiểu thư, tiểu Lưu sắp phải đi xa, Cao tiểu tử đang lo sắp xếp mọi thứ cho gã.
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên:
- Gã muốn đi đâu?
Mộ Dung Chiến giật mình:
- Không trách Phi mã hội lại đem chiến mã đến, thì ra là cho Lưu huynh dùng.
Yến Phi đã sớm biết không qua được mắt hắn, mỉm cười nói:
- Mộ Dung huynh chắc đã đoán được Lưu Dụ muốn đi đâu, chuyện này đợi sau này thương lượng nữa với Mộ Dung huynh. Được rồi! Thật ra có đại kế gì?
Kỷ Thiên Thiên liền hiểu ngay, cũng biết không nên hỏi thêm trong tình huống này, nói:
- Bọn ta đã thảo luận rồi! Đã đưa ra hai kết luận, trước tiên là Hoa Yêu rất có thể không biết có hai Phương tổng tuần, tức là nói Hoa Yêu không biết bọn ta có một cái mũi linh mẫn có thể khiến cho hắn không còn chỗ trốn.
Mộ Dung Chiến giải thích:
- Chuyện là trước khi Phương tổng tuần ngộ gại, Phương tổng tuần của bọn ta chính đang có mặt, hừm! Xin thứ cho nói chuyện cổ quái như vậy, vì Thiên Thiên nói bọn ta tất cần phải đưa Phương tiên sinh lên làm một nửa Phương tổng tuần kia, mới có thể làm cho Phương huynh tràn đầy lòng tin.
Kỷ Thiên Thiên nháy Mộ Dung Chiến một cái, xen vào:
- Lại nữa! Phương tổng tuần là Phương tổng tuần, không phải là Phương tổng tuần của bọn ta gì hết, còn có tiên sinh hay tiểu thư gì nữa chứ. Phải phân rõ rồi mới nó Phương tổng tuần đã quá cố và Phương tổng tuần.
Mộ Dung Chiến bị nàng nháy một cái mê hồn, lập tức hồn xiêu phách tán, chỉ biết gật đầu đáp ứng, thần tình làm cho người ta tức cười, không còn một chút xíu khí khái hiếu chiến hung hăng gì nữa. Yến Phi phát giác Mộ Dung Chiến gọi Thiên Thiên giống như bọn họ, hiển thị quan hệ của hắn và Kỷ Thiên Thiên đã tiến tới một bước, còn Kỷ Thiên Thiên rõ ràng tỏ ra có hảo cảm đối với hắn. Trên sự thật Yến Phi cũng cảm thấy dưới lập trường gạt bỏ thù địch, con người Mộ Dung Chiến không tệ, trong các lão đại của các bang phái tựa hồ giàu chính nghĩa hơn.
Phương Hồng Sinh nói:
- Đại ca đương thời đang điều tra về Hoa Yêu, tôi thế chỗ y, để cho y ẩn mặt trong bóng tối, tra án khi Hoa Yêu không đề phòng. Đêm hôm đó tôi đang trú trong phủ vệ cửa tây Lạc Dương, đại ca bỗng quay trở về, thần tình hưng phấn, nói đã tra ra hành tung của Hoa Yêu, chỉ tiếc lại không nói hết cho tôi nghe. Đại ca còn nói phải hành động ngay trong đêm, bắt giữ Hoa Yêu, kêu tôi trốn vào mật thất. Nào ngờ… nào ngờ…
Nói đến đó, nước mắt lăn dài, có thể biết tình huống lúc đó làm cho gã thương tâm đến mức nào.
Mộ Dung Chiến tiếp lời:
- Phương tổng tuần nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng động lạ, không ngừng vang lên tiếng rên rỉ của đại ca gã, giống như há miệng mà la không nổi, sợ đến mức không dám động đậy.
Phương Hồng Sinh buồn bã:
- Tôi quá vô dụng!
Kỷ Thiên Thiên an ủi:
- Phương tổng tuần không cần phải tự trách, ngươi chui đầu ra cũng chỉ dâng thêm một mạng, đại ca ngươi không những không trách ngươi, còn vui mừng vì ngươi hiện tại có cơ hội để báo thù.
Yến Phi gật đầu:
- Sự thật quả là như vậy, quá khứ cứ để nó là quá khứ, cái trọng yếu nhất là nắm hiện tại.
Mộ Dung Chiến cũng đồng ý:
- Yến huynh nói đúng, cho nên bọn ta cần lập tức hành động, lợi dụng trước khi Hoa Yêu sinh lòng giới bị, đi trước một bước tìm ra chỗ ở của Hoa Yêu. Bọn ta đã thương lượng, nếu đem chuyện của Phương tổng tuần thản nhiên mà thông cáo trong hội nghị, có phải là càng có lợi không? Ít ra có thể xác nhận Phương tổng tuần cũng có bí mật khứu giác linh dị.
Yến Phi than thầm, quay sang Phương Hồng Sinh hỏi:
- Phương tổng tuần đối với tác phong hành sự của Hoa Yêu có quen thuộc không?
Phương Hồng Sinh bẽn lẽn:
- Nghe nói thì quả là nghe không ít, lại không để ý lưu tâm, không biết Yến huynh muốn hỏi về phương diện nào?
Yến Phi đáp:
- Ta muốn biết thời gian ngắn nhất giữa hai vụ án mà Hoa Yêu làm.
Kỷ Thiên Thiên nói:
- Phương tổng tuần không phải đã nói qua sao? Xảy ra ở Lạc Dương, chỉ cách nhau có hai ngày.
Yến Phi nói:
- Ta chỉ muốn có chứng thực cuối cùng
Mộ Dung Chiến trầm giọng:
- Yến huynh đang hoài nghi hai vụ án ở Biên Hoang tập không phải là cùng một người làm ra?
Yến Phi gật đầu:
- Ta luôn luôn hoài nghi.
Phương Hồng Sinh nói:
- Án mạng xảy ra ở Lạc Dương cách nhau hai ngày quả là án lệ duy nhất. Thông thường thì sau khi Hoa Yêu phạm án cũng phải năm sáu ngày mới tới vụ kế. Phương thức phạm án của hắn có tính chu kỳ rõ rệt, mỗi lần đều tác ác ở thành thị khác biệt, không lặp lại, địa phương tuyển chọn luôn là đô hội tụ tập đông người, hiện tại cách những vụ hung án liên miên ở Lạc Dương đã tròn một năm, chắc là thời khắc hung tính của lại đại phát.
Yến Phi hỏi:
- Hai vụ án hiện tại cách nhau không đầy một ngày, hơn nữa lại phạm án ban ngày, Phương tổng tuần có cách nhìn ra sao?
Để chính miệng gã nói ra, đương nhiên đáng giá hơn so với Yến Phi tiết lộ thần thông của mình, bởi Mộ Dung Chiến thủy chung có lập trường bất đồng với chàng, làm cho hắn có giới tâm.
Phương Hồng Sinh hiện ra thần sắc hồi tưởng, nói:
- Đại ca sinh thời thường phân tích về Hoa Yêu trước mặt tôi, vì không cần che giấu đối với tôi, tôi từ nhỏ đã sùng bái y, tôn kính y, cái gì cũng mô phỏng y. À! Tôi lại đi lạc đề rồi!
Kỷ Thiên Thiên độ lượng:
- Không hề gì, Phương tổng tuần có tâm sự u uất, nói ra dễ chịu hơn.
Phương Hồng Sinh nói:
- Hoa Yêu hành sự kín đáo, đại ca nhận ra trước khi hắn tác án luôn bỏ công phu điều tra kỹ càng, biết rõ về đối tượng, sau đó tiềm nhập vào sâu mà hạ thủ, chỉ đánh bọn tỳ bộc xung quanh hôn mê, hãn hữu là hai vụ án ở Biên Hoang tập giết hết những người bên cạnh. Thật không dám giấu, tôi dám đến Thuyết thư quán kiếm tiền là vì ban đầu tôi không tin vụ án đầu tiên do Hoa Yêu làm, mãi cho đến khi xảy ra thảm án xe ngựa, tôi mới biết không hay, cho nên kinh hoảng đến mức không biết phải làm sao. Đồng thời biết được đây có lẽ là cơ hội tốt trời ban duy nhất để báo thù cho đại ca.
Mộ Dung Chiến hơi biến sắc mặt, nhìn sang Yến Phi, họ Yến gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ ý tưởng trong lòng hắn.
Kỷ Thiên Thiên rùng mình, cũng quay sang nhìn Yến Phi, hiển nhiên nhớ đến chàng đã từng có nói Hoa Yêu có thật có giả:
- Nói như vậy kẻ giết chết Du Oánh có khả năng không phải là Hoa Yêu thật, chỉ là Hoa Yêu sau khi nghe tin biết có người giả dạng hắn phạm án, hung tính đại phát, bất chấp tất cả mà xuất thủ giữa ban ngày ban mặt, cho nên không dám hành sự trong tập lúc ban ngày, chọn một đội xe ngựa làm mục tiên, cũng không thể không hạ thủ giết người đi theo.
Mộ Dung Chiến trầm giọng:
- Chuyện này quan hệ vô cùng trọng đại, Phương tổng tuần tại sao không nói ra khi cử hành đại hội.
Phương Hồng Sinh lộ ra sắc mặt sợ hãi, lắp bắp:
- Vì tôi sợ chuyện Hoa Yêu giả sẽ co kéo đến đấu tranh quyền lực của các bang hội trong Biên Hoang tập, sao dám nhiều lời chuốc họa?
Mộ Dung Chiến quay sang Yến Phi cười khổ:
- Tình huống càng lúc càng phức tạp, hơn nữa rất không hay, đúng không?
Yến Phi biết hắn cũng đang hoài nghi Hách Liên Bột Bột, chỉ là không dám nói ra, bình tĩnh thốt:
- Quy củ của Biên Hoang tập không cho phép bất cứ một ai phá hoại, chính nghĩa tất cần phải đề cao. Sát nhân ở Biên Hoang tập là chuyện thường xảy ra, nhưng lại chưa từng có ai dám phạm tội vào tội trạng gian sát , cũng không dung một ai làm ngoại lệ, kể cả y có là Thiên vương lão tử. Bất quá sự vụ cấp thiết trước mắt là trước hết tìm ra Hoa Yêu thật sự, vì chiếu theo tác phong hành sự của hắn, sẽ nội trong một đoạn thời gian liên tục tác án.
Kỷ Thiên Thiên thần tình chăm chú nhìn Yến Phi nói chuyện, Mộ Dung Chiến thấy vậy trong lòng kêu không xong, biết mình đã thất thế, gật đầu:
- Hoa Yêu rất có thể nội trong hai ba ngày tới sẽ tác án, bọn ta cho nên phải lĩnh giáo bản lĩnh hơn người của Phương tổng tuần, cần nội trong đêm nay tìm cho ra Hoa Yêu.
Lại quay sang Phương Hồng Sinh:
- Bọn ta trước hết nghĩ ra phương pháp tìm bắt Hoa Yêu, lập tức hành động.
Phương Hồng Sinh do dự:
- Đối phó Hoa Yêu là hành động tập thể của đội Trừ yêu, tôi có nên chờ đợi mấy người kia không?
Mộ Dung Chiến mỉm cười tin tưởng mười phần:
- Cho dù đội Trừ yêu có Hoa Yêu giả trà trộn trong đó, y cũng muốn bắt giết Hoa Yêu thật khiến cho hai vụ án đồng thời kết thúc.
Kỷ Thiên Thiên lo lắng:
- Bọn ta đã nghĩ đến Hoa Yêu có thật có giả, nói không chừng người khác cũng sinh nghi.
Phương Hồng Sinh than:
- Đó chính là mục đích phạm án của Hoa Yêu thật, muốn đề tỉnh bọn ta vụ ái nữ của Trường Cáp lão đại không liên quan gì đến hắn, mà là một kẻ khác.
Yến Phi thầm nghĩ ý tưởng của Phương Hồng Sinh không hẹn mà hợp với ý tưởng của chàng, là Hoa Yêu thật không nhẫn nại được đi tuyên chiến với Hoa Yêu giả, hiển lộ Phương Hồng Sinh đâu phải vô dụng như tự gã nhận, có lẽ đang dưới áp lực bị bức bách đã phát huy trí tuệ của gã. Chàng nói:
- Lời nói này của Phương tổng tuần có kiến thức phi thường, bọn ta có thể từ điểm này mà đoán ra nhược điểm trong tính cách của Hoa Yêu.
Mộ Dung Chiến vỗ đùi:
- Đúng! Hoa Yêu khẳng định coi sự tích hung tàn trong quá khứ của mình là vinh dự, không cho phép người ta chia bớt sự quang huy của hắn, cho nên cam tâm mạo hiểm, phải lưu lại kỷ lục huy hoàng ở Biên Hoang tập.
Kỷ Thiên Thiên nói:
- Như vậy, Hoa Yêu có thể không nhất tâm phạm án ở Biên Hoang tập, mà là bị hung án của Hoa Yêu giả dụ dẫn.
Yến Phi nói:
- Hắn có lẽ muốn đến Kiến Khang, dọc đường đến đây trùng hợp gặp chuyện. Bất quá có phải như vậy hay không cũng không quan trọng, bọn ta cần hết sức lợi dụng ưu thế toàn tập đoàn kết nhất trí, cần vạch trần chỗ ẩn tàng của hắn đêm nay.
Mộ Dung Chiến tìm được cơ hội vãn hồi lại thể diện:
- Hoa Yêu có phải đi ngang qua đây, hay cố ý phạm án, thật là chuyện quan trọng. Vì nếu hắn chỉ là đi ngang qua Biên Hoang tập, căn bản không cần phải cố ý che đậy hành tung, với lại hắn đâu biết có Phương tổng tuần ở đây, cho nên chỉ cần bọn ta tra tìm khắp các lữ quán trong tập, nói không chừng có thể có thu hoạch.
Yến Phi vỗ trán:
- Đúng! Đề nghị của Mộ Dung huynh hữu dụng phi thường, là ta sơ sót.
Mộ Dung Chiến rất ngạc nhiên, cũng thầm xấu hổ, mình thì cứ nghĩ này nghĩ nọ, còn Yến Phi lại hoàn toàn không sợ mất mặt tính toán sai lầm gì, tất cả chỉ vì đại cục.
Kỷ Thiên Thiên nhìn Mộ Dung Chiến, lại nhìn Yến Phi, vui vẻ thốt:
- Bọn ta bắt đầu có chút mắt mũi rồi đây! Vấn đề là làm sao mà tiến hành?
Mộ Dung Chiến định nói lại ngưng.
Kỷ Thiên Thiên chu miệng:
- Mộ Dung thu lĩnh có đại kế trừ yêu gì? Mau nói cho Thiên Thiên nghe đi.
Mộ Dung Chiến trước hết liếc Yến Phi một cái, hít một hơi sâu:
- Bọn ta một là không hành động, đã hành động thì phải làm kín kẽ, khiến Hoa Yêu không có đường tẩu thoát. Mặt trời sắp xuống núi rồi! Về đêm là thiên hạ của Dạ Oa tử, Yến Phi huynh có nghĩ vậy không?
Yến Phi than:
- Ta đã hiểu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.