Chương 159: Kiến lập hỗ tín
Huỳnh Dị
13/03/2013
Yến Phi, Đồ Phụng Tam, Thác Bạt Nghi và Mộ Dung Chiến cùng nhau đứng tại một vị trí cao ở bờ phía đông Dĩnh Thủy bình tĩnh chờ thuyền đội của Mộ Dung Thùy. Sau một giờ vội vã đuổi theo họ mới tìm được nơi phục kích lý tưởng ở đây.
Bất quá bọn họ chỉ có một cơ hội phục kích này, vì cách phía thượng du năm dặm là Phong Minh hạp họ lại không đủ thời gian để an bài một đợt tập kích khác, lại không có ưu thế xuất kỳ bất ý. Minh đao minh thương, bọn họ chắc chắc không có cơ hội.
Yến Phi tuy là cao thủ nhất đỉnh ở Biên Hoang Tập nhưng đoàn thân binh danh chấn bắc phương của Mộ Dung Thùy, đặc biệt là các đầu lĩnh thân binh danh xưng "Bát kiệt" là cao thủ nhất đẳng trong nội tộc. Hơn nữa tọa trận còn có Tôn Ân, Trúc Pháp Khánh tề danh cùng với Mộ Dung Thùy.
Mộ Dung Chiến than: “Mộ Dung Thùy thật là giảo hoạt, tại tiền đồn bắc trại cho thuyền đội cập bờ để đi, lại đoán được bọn ta mai phục ở bờ tây. Mà nếu theo bắc trại khai xuất có thể thẳng đường lùi về hỗ trợ tây ngạn và hoàn toàn nắm chắc được bọn ta sẽ truy cản lộ tuyến của bọn họ.”
Thác Bạt Nghi quan sát dòng sông gật đầu nói: “Khúc sông Dĩnh Thủy này rộng hơn ba mươi trượng, nếu không có phụ trợ thì không ai có thể phi qua cự ly xa thế này, chỉ nội việc này đã khó khắc phục rồi”.
Mộ Dung Chiến gượng cười nói: “Vấn đề lớn nhất và tối nguy hiểm là đăng hỏa thông minh của đối phương, chỉ cần đối phương đề khởi tinh thần, mở to mắt là nhất định có thể phát giác bọn ta nhảy từ trên xuống. Nếu vậy thì chỉ cần loan cung xạ tiễn cũng có thể đưa bọn ta vào tử địa, thâu tập không thành mà chỉ làm cái đích cho địch nhân luyện cung.”
Đồ Phụng Tam trầm ngâm: “Vậy còn tấn công từ dưới nước thì thế nào? Chỉ cần có người dưới nước nâng ta, thân thuyền đối phương lại không cao lắm, ta có thể bảo đảm lên được sàn thuyền.”
Mộ Dung Chiến nói: “Nếu đối phương có cao thủ ở đầu thuyền giám sát tình huống mặt sông, khẳng định có thể một bước phát hiện bọn ta mai phục dưới nước. Đến lúc đó để chống lại cung tên của định nhân sẽ khó khăn hơn nhiều so với ở trên không.”
Đồ Phụng Tam quyết đoán đề nghị: “Vì không có cách để tập kích nên bọn ta chỉ còn cách tấn công ngoài sáng, chúng ta lập tức làm bè gỗ rồi xuôi theo dòng chảy tập kích tại khúc quanh này, xem xem đao của ai nhanh hơn.”
Ánh mắt mọi người hướng về Yến Phi, dò xét xem liệu chàng có đồng ý.
Yến Phi trầm giọng: “Ưu thế lớn nhất của chúng ta là biết được Mộ Dung Thùy giấu Thiên Thiên trên chiếc thuyền nào, một khi ta lên được thuyền thì bảo đảm sẽ cảm giác được vị trí của chủ tỳ Thiên Thiên hai người. Giả thiết hành động của bọn ta nhanh như sấm sét, lại có người kiềm chân Mộ Dung Thùy thì ta có đủ tự tin mang được Thiên Thiên và Thi Thi an toàn lên bờ tây, nếu có tiếp ứng thì khẳng định có thể chạy khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thùy.”
Đồ Phụng Tam vui mừng nói: “Nghe ngữ khí của Yến huynh, rõ ràng Yến huynh đã có kế hoạch tấn công trong đầu, thỉnh Yến huynh chỉ điểm.”
Lúc này thủ hạ lại báo đã phát hiện tiền quân của địch nhân tại thượng du.
Thác Bạt Nghi ngầm lau mồ hôi lạnh nói: “May mắn là Tiểu Phi có khả năng tiên tri, đoán trước được Phong Minh hạp là cái bẫy, nếu không chúng ta sẽ có kết cục toàn quân bị diệt.”
Mộ Dung Chiến ưu tư: “Ta nghĩ Mộ Dung Thùy bước kế tiếp sẽ tấn công Lạc Dương, ta phải lập tức cử người báo cho tộc nhân ở Quan Trung biết.”
Đồ Phụng Tam hỏi lại: “Thông báo bằng cách nào? Tộc nhân của ngươi và Phù Kiên đang tối hậu đấu tranh, căn bản vô lực quản việc ở quan ngoại. Hà huống Lạc Dương vẫn nằm trong tay Phù Kiên, nếu ta là người được Phù Kiên phái trấn thủ Lạc Dương, thấy đại thế vô vọng thì lựa chọn khôn ngoan nhất là khai thành đầu hàng, có lẽ có khả năng tại tân Yến quốc nhận được một chức quan nho nhỏ, phong phong quang quang.”
Thác Bạt Nghi nói: “Đối với chúng ta, phương pháp duy nhất đấu với Mộ Dung Thùy là quang phục Biên Hoang Tập, cắt đứt con đường tiếp lương của hắn.”
Mộ Dung Chiến nặng nề thở dài một hơi, nhìn Yến Phi, trầm giọng hỏi: “Bọn ta nên hành động như thế nào?”
*******************************************
Thuyền buồm từ Nghiêm Lăng khai xuất, ngược dòng tiến về phía tây.
Giang Văn Thanh dẫn Lưu Dụ lên chiếc song đầu thuyền được ngụy trang, có hình dạng như một thuyền chở khách và hang hóa phổ thông. Bất quá Lưu Dụ không bị ngoại hình của nó che mắt mà nhận thấy nó thật sự là một chiếc thuyền có tính năng cực tốt, hơn mười hán tử thủy thủ là cao thủ thủy đạo nhưng đều có võ công cao cường, càng cho thấy rõ Đại Giang bang tuy gặp thất bại nặng nề, nhưng vẫn còn lực phản kích.
Gã tịnh không dựa vào sự cường nhược của hơn mười người này để đưa ra phán đoán như vậy, mà vào sự bình tĩnh và nhãn thần bất khuất của họ, thấy được tinh thần ý chí phục hưng của Đại Giang bang.
Hay như Lưu Dụ gã, dưới ảnh hưởng của Tạ Huyền đã đặt sự sinh tử vinh nhục ra ngoài ý nghĩ, hồi phục hùng tâm tráng chí, tạm từ bỏ nhi nữ tư tình, toàn tâm toàn ý với trọng nhiệm thu phục Biên Hoang Tập.
Tạ Huyền đi chiêu cực kỳ cao minh, cải biến Bắc phủ binh thân phận của gã thành một phần tử của Đại Giang bang. Nếu như đoạt hồi Biên Hoang Tập thành công, Đại Giang bang sẽ biến thành cộng sự của gã, giả thiết gã thăng tiến một bước lên vị trí thống lĩnh Bắc phủ binh, Đại Giang bang sẽ bán mạng cho gã, bởi vì Giang Văn Thanh sẽ không thể có lựa chọn nào tốt hơn.
Giang Văn Thanh trở lại bên gã, nhẹ giọng: “Hảo bằng hữu Yến Phi của ngươi khiêu chiến Tôn Ân một đi không tung tích, theo đó nhất định hung đa cát thiểu, bất quá Huyền soái thực sự lại nghĩ ngược lại.”
Lưu Dụ nhìn trộm mặt nàng, nhìn từ bên cạnh thấy đường nét nàng thanh tú phân minh như đao cắt, thật sự tạo cảm giác không bao giờ chán, sung mãn anh khí. Đặc biệt là đôi nhãn châu đen nhánh lung linh có thần như trân kì bảo thạch long lanh trong đêm tối, phát ra tia sáng trí tuệ phi thường động nhân.
Gã gần như buột miệng nói ra chuyện Nhậm Thanh Thị đã cáo tố sự thật cho gã, may mắn kịp dừng chân trước miệng vực, nếu không thì không biết sẽ phải làm thế nào để giải thích. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, gã nói: “Ta đã từng cùng với Yến Phi tác chiến vào sinh ra tử, y quả là kì nhân phúc lớn mệnh lớn. Sở dĩ ta đồng ý với nhận định của Huyền soái, tuyệt không phải là một nguyện vọng chủ quan.”
Giang Văn Thanh than: “Ta cũng hi vọng Yến Phi cát nhân thiên tướng. Mất y, đối với chúng ta là một đại tổn thất.”
Lưu Dụ hiểu rằng nàng nhận định Yến Phi đã chết, liền chuyển chủ đề hỏi: “Tình huống của chúng huynh đệ bọn ta ở Biên Hoang Tập thế nào?”
Giang Văn Thanh nói: “Trước khi bắt đầu chiến tranh, Thiên Thiên đã lệnh cho quá khách lữ nhân và lão nhược phụ nhi ly khai khỏi Biên Hoang Tập, sau đó lại hộ tống một lượng lớn phụ nữ gửi tới tiểu cốc, hoang nhân trực tiếp đầu nhập chiến đấu chỉ vào khoảng một vạn. Lúc Biên Hoang Tập thất thủ, ước khoảng hơn bốn ngàn hoang nhân phá vây chạy thoát, nhưng Thiên Thiên vẫn tiếp tục khổ thủ Dạ Oa Tử tới bình minh, rồi phương suất hơn sáu ngàn người đầu hàng, thi triển thủ thuật ngoại giao cử thế vô song của nàng để thuyết phục địch nhân không giết một ai cả.”
Rồi hạ giọng tiếp: “Kỷ Thiên Thiên đã sớm định ra mọi ứng biến chi kế cho mọi người, theo đó bốn ngàn người đào xuất sẽ y ước chạy tới Vu Nữ Khâu Nguyên, tại đó chỉnh đốn trận cước. Đồ Phụng Tam, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi ba người đều không thụ thương, còn các lãnh tụ khác như Hô Lôi Phương các người đều thụ thương khá nặng, làm cho họ không dám vọng động. May mắn là Mộ Dung Thùy và Tôn Ân không có thời gian lưu lại Biên Hoang Tập, vì thế nên nàng phái người liên lạc ta, muốn liên thủ phản công.”
Lưu Dụ trầm ngâm trong giây lát, nói: “Họ đáng ra không nên đồng ý cho nàng tìm đến Bắc phủ binh bọn ta.”
Giang Văn Thanh thản nhiên nói: “Điều đó đương nhiên, Huyền soái cũng rõ điểm này, vì vậy chỉ phái ngươi tới giúp ta, cũng vì Lưu Dụ ngươi là người của Bắc phủ binh duy nhất mà hoang nhân tiếp thụ, lại nhân vì ngươi là bằng hữu của Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên, và Cao Ngạn.”
Lưu Dụ nói: “Ta có thể giúp gì cho tiểu thư ở phương diện công việc trong bang?”
Giang Văn Thanh cười nói: “Ta nghĩ ngươi nên nói cho ta biết thì mới đúng. Ta vốn nghĩ ngươi đem một đội Bắc phủ binh tinh nhuệ tùy hành, không tưởng nổi là chỉ có mình ngươi đơn thương độc mã.”
Lưu Dụ nghĩ thầm nguyên lai là như thế, bản thân đương nhiên không thể làm mất uy danh tài thống suất của Tạ Huyền, liền nói: “Tiểu thư có lẽ biết một đường bí đạo cho phép cao thủ thần bất tri bất giác tiềm nhập vào Biên Hoang Tập chứ?”
Giang Văn Thanh biến sắc nói: “Việc này có bao nhiêu người biết được?”
Lưu Dụ nói: “Đây là thông đạo bí mật để Cao Ngạn vãng lai Biên Hoang Tập, sau đó Yến Phi đưa ta tiến nhập Biên Hoang Tập bằng đường này, vì thế liên quân nếu muốn phản công Biên Hoang Tập, không phải là không có khả năng. Theo ta suy đoán, Mộ Dung Thùy đối với bí đạo chắc chắn không biết.”
Giang Văn Thanh cười khổ: “Cao Ngạn cũng đã thất tung như Yến Phi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Cái gì?”
Giang Văn Thanh lập tức kể rõ sự việc Cao Ngạn một đi không tung tích, rồi nói: “Thậm chí nếu Mộ Dung Thùy và Tôn Ân các bên xuất sư ly khai thì hai bên vẫn có thể lưu lại trọng binh trấn thủ Biên Hoang Tập vừa thiên tân vạn khổ đoạt được để ứng phó phản kích của liên quân Nam Bắc các thế lực. Lưu huynh là thám báo tối xuất sắc của Bắc phủ binh, ta nghĩ nên thỉnh Lưu huynh tới Biên Hoang Tập một phen, sau khi nắm chắc tình thế, chúng ta có thể triển khai phản công.”
Lưu Dụ lắc đầu đáp: “Binh quý thần tốc, ta không cần tới Biên Hoang nhưng toàn bộ tình thế có thể đoán được, hiện tại ta chỉ muốn hình dung rõ tình hình đích xác phía nàng.”
Giang Văn Thanh cau mày nhìn gã một lúc lâu, nói: “Được lắm, bất quá ngươi trước tiên phải nói rõ cho ta biết tình huống suy đoán trong lòng ngươi?”
Lưu Dụ nói: “Vậy hãy bắt đầu từ Biên Hoang Tập. Mộ Dung Thùy và Tôn Ân không giết hoang nhân đầu hàng, cố nhiên do thủ đoạn của Thiên Thiên, nhưng chủ yếu do hiểu rõ hoang nhân là then chốt cho sự hưng thịnh của Biên Hoang Tập. Phù Kiên ngày đó bởi vì đồ sát người của Thác Bạt tộc, đã khiến hoang nhân ly tâm. Vì thế ta có thể bảo đảm rằng hoang nhân đầu hàng tuy không được phép ly khai Biên Hoang Tập nhưng có thể được đối đãi tốt.”
Giang Văn Thanh gật đầu nói: “Điều này xác thực Âm Kỳ cáo tố cho ta tình huống như vậy, Lưu huynh đoán đúng lắm.”
Lưu Dụ mặc dù nghe lời tán thưởng nhưng ngữ điệu bình đạm, hiển nhiên nghĩ rằng sai hay trúng đều như nhau. Trong lòng nghĩ nếu không hiển thị một chút thủ đoạn, đối phương tuyệt không xem gã là một nhân vật.
Tạ Huyền đã phái gã hiệp trợ Giang Văn Thanh thu phục Biên Hoang Tập, có thể nói đối với Lưu Dụ là một cuộc khảo nghiệm, không chỉ là đại diện Tạ Huyền chi trì Đại Giang bang, mà còn là cơ hội cho gã cùng Đại Giang bang kiến lập quan hệ cộng tác bí mật. Tương lai nếu có thể nắm binh quyền Bắc phủ binh, Đại Giang bang sẽ trở thành trợ thủ hữu lực cho gã.
Sự thật Giang Văn Thanh không có lựa chọn nào ngoài việc tín nhiệm nhãn quang của Tạ Huyền và sự an bài bách thiên trước khi chết của ông ta đã an bài cho Lưu Dụ tác xuất. Trừ phi Tôn Ân hoặc Niếp Thiên Hoàn công nhiên tạo phản, nếu không mọi bang hội phải dựa vào thế lực quan trường. Đại Giang bang lấy Đại giang làm sinh kế cũng phải có sự chủ trì của nhân sĩ thế lực, lúc trước là Kinh Châu Hoàn gia, hiện tại là kế thừa nhân Lưu Dụ của Tạ Huyền.
Thậm chí mạnh như Nhiếp Thiên Hoàn mà muốn tiếp thu sự nghiệp của Đại Giang bang cũng không thể không cùng Hoàn Huyền thỏa hiệp, lợi dụng lẫn nhau.
Biên Hoang Tập là hi vọng tối hậu của Đại Giang bang. Mất Biên Hoang Tập, Đại Giang bang sẽ không có cơ hội đứng lên lại từ thất bại nữa.
Lưu Dụ phát giác bản thân càng lúc càng ít nhớ tới Vương Đạm Chân, nhưng gã thật sự không rõ là vì gã yêu nàng chưa đủ nhiều hay bởi vì trách nhiệm nặng nề trên vai nên không có thời gian phân thần.
Lưu Dụ bình tĩnh nói: “Hiện tại ở Biên Hoang Tập, địch nhân trong lòng phải đề phòng phản kích của liên quân biên hoang, bọn chúng không lo ngại đánh nhau chính diện nhưng lại lo ngại biên hoang nhân dùng chiến thuật du kích, cắt đứt con đường lương thực phía bắc của chúng.”
Giang Văn Thanh gật đầu đồng ý.
Tư Mã Đạo Tử tuy lực không đủ để viễn chinh Biên Hoang Tập, nhưng lại dễ dàng ngăn chặn thủy lục giao thông của phía nam Biên Hoang Tập, vì thế bắc phương thủy lục giao thông trở thành sinh mệnh của địch nhân trú quân trong Biên Hoang Tập.
Nhìn từ điểm này, một ngày biên hoang liên quân còn tồn tại, Biên Hoang Tập không thể hồi phục phồn vinh hưng thịnh. Đây có thể thấy việc Kỷ Thiên Thiên lệnh cho hoang nhân đột vây đào sinh có ảnh hưởng sâu rộng, làm cho cục diện thắng bại chưa thể phân rõ.
Lưu Dụ tiếp tục nói: “Trong trận chiến Biên Hoang Tập, hạm đội biên hoang liên quân bọn ta toàn quân bị diệt, vì thế không thể khống chế giao thông đường sông, đây chính là lý do liên quân không thể không hướng về tiểu thư cầu viện. Điều này có thể nói là, ai có thể khống chế Dĩnh hà, người đó là người thắng sau cùng.”
Giang Văn Thanh định thần nhìn gã, nói: “Ta hiện tại đã bắt đầu minh bạch vì sao Huyền soái chọn ngươi làm người kế thừa. Sau khi ta hiểu về tình thế Biên Hoang Tập, nghiên cứu cách phản phục cũng chỉ rút được kết luận như Lưu huynh vừa nói, nhưng Lưu huynh chỉ trong nháy mắt đã có được đáp án. Hiện nay tình huống đã hoàn toàn minh bạch, thậm chí nếu địch nhân biến Biên Hoang Tập thành thành trì kiên cố như Lạc Dương, Trường An, Kiến Khang, thì đó sẽ chỉ là một tòa cô thành. Không có hoang nhân nhộn nhịp giao dịch, Biên Hoang Tập chỉ giống một cái ao đang cạn dần, sau cùng cá cũng không có thể sinh tồn. Bất quá địch nhân tới biên hoang cướp lấy một lượng lớn gia súc và lương thực cũng chỉ đủ cho vài tháng. Nhưng bọn ta cũng không thể trường kì chờ đợi, Lưu huynh có đề nghị tốt gì không?”
Lưu Dụ cười nói: “Ta trước tiên phải hiểu rõ thực lực trong tay tiểu thư đã.”
Giang Văn Thanh trầm mặc một lúc, nói: “Tiên phụ là người cẩn thận nên đã sớm dự kiến trước được tình huống xuất hiện hôm nay. Năm năm trước tại chi lưu sông Vu Hoài người đã thiết lập căn cứ bí mật do nhị thúc Giang Hải Văn của ta chủ trì, chúng tôi cũng đã kiến tạo căn cứ bí mật cho song đầu thuyền. Nhị thúc là một nhà thiết kế chiến thuyền xuất sắc, nếu không có thúc ấy liên tục cải tiến chiến thuyền hàng năm, Đại Giang bang chúng ta chắc chắn không có thành tựu hôm nay.”
Lưu Dụ vui mừng nói: “Lệnh tôn thật sự là một thủy đạo đại hào nhìn xa trông rộng, không biết có bao nhiêu chiến thuyền và người có thể sử dụng?”
Giang Văn Thanh nói: “Có mười hai song đầu thuyền khả dĩ lập tức đưa tới chiến trường, chiến sĩ có một nghìn ba trăm người. Đó là lực lượng còn lại của chúng tôi, nếu như chiến bại thì nhiều năm nữa cũng sẽ không thể hồi phục nổi nguyên khí.”
Lưu Dụ vui mừng nói: “Với thực lực như vậy có thể gây bất ngờ cho bất cứ người nào. Chỉ cần chúng ta đột phá được qua phòng tuyến của Tư Mã Đạo Tử tại Dĩnh Khẩu thì có thể lái thuyền thẳng tới Biên Hoang Tập.”
Giang Văn Thanh cau mày: “Ta tịnh không coi Kiến Khang thủy sư trong mắt. Ta chỉ nghĩ địch nhân ở Biên Hoang Tập có thể có lôi mộc, thiết tác (xích sắt) hoặc mộc sách (hàng rào gỗ) nhất loạt bố trí phong tỏa đường sông và phối hợp với chiến thuyền của Hoàng Hà bang thì bọn ta sẽ phải ứng phó rất vất vả.”
Lúc này thuyền chuyển nhập vào nhánh sông bên trái, hướng về phương nam tốc độ đại tăng.
Vẫn còn một ít thời gian nữa mới tới bình minh. Đối với Lưu Dụ mà nói, đêm nay đặc biệt dài.
Lưu Dụ trầm tư: “Dĩnh Thủy ra khỏi Biên Hoang Tập hơn hai mươi dặm thì phân nhánh về phía tây thông tới một tiểu hồ, nơi này bọn ta có thể làm căn cứ bí mật để ẩn tàng thuyền đội. Theo suy đoán của ta, thủy đạo nếu có chướng ngại thì cũng ở trong phạm vi vài dặm cách Biên Hoang Tập, nếu không sẽ khó khăn để cùng Biên Hoang Tập hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ cần bọn ta chuyển nhập nơi đó thì không chỉ tránh được tai mắt địch nhân mà còn có thể dễ công, dễ thủ.”
Giang Văn Thanh hỏi: “Đó đúng là một địa phương tốt, tại sao lại không nghe Chúc lão đại đề cập tới?”
Lưu Dụ giải thích: “Đoạn sông này đoạn đầu rất hẹp chỉ đủ một thuyền đi qua, lòng sông lại hẹp và nông, nếu không có thủy triều lên thì không thể tiến nhập. Chỉ khi qua khỏi đoạn này dòng sông sẽ chuyển thành vừa rộng vừa sâu, về phương diện di chuyển của thuyền sẽ không thành vấn đề.”
Giang Văn Thanh dụng tâm suy tính, không nói gì.
Lưu Dụ than: “Tiểu thư có phải trong lòng đang nghĩ, tiểu tử Lưu Dụ này đang hăm hở muốn lập công, đang cố hư cấu ra một địa phương tốt để giúp hắn tới Biên Hoang Tập. Đến thì không có cách hồi đầu, nhưng vẫn phải đánh cược một phen đưa hắn mạo hiểm tới Biên Hoang Tập, đúng vậy không?”
Giang Văn Thanh phì cười, đưa mắt nhìn gã nói: “Nguyên lai ngươi cũng là một người thú vị.”
Nàng hiển lộ ra một dáng vẻ nữ tính kiều mỹ, nhìn Lưu Dụ trước mặt thậm chí không còn chút hình tượng nào của “Tống Mạnh Tề”.
Giang Văn Thanh nói tiếp: “Trong đầu ta đúng là có thoáng qua ý nghĩ như ngươi đoán, bất quá nghĩ lại rằng ngươi không chỉ là người được Huyền soái tuyển chọn trong vạn người, lại là sanh tử chi giao với Yến Phi. Nếu như không tin tưởng ngươi thì có thể tin được được ai nữa?”
Lưu Dụ biết nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nghiêm mặt nói: “Nếu có một lời hư ngôn thì ta sẽ chết không toàn thây.”
Giang Văn Thanh hơi giận nói: “Được lắm, ta tin ngươi. Vấn đề ở chỗ khi nước lên, thì chúng ta có thể tiến vào nhánh sông ẩn náu, nhưng nếu gặp lúc nước cạn thì sao? Hoặc như đang lúc tiến vào thì nước rút, bọn ta không phải sẽ bị kẹt chết tại đó sao?”
Lưu Dụ ngước nhìn trời đêm, đầy tin tưởng nói: “Luận về thuật xem ngày, ta có lẽ là Bắc phủ đệ nhất nhân. Hiện tại đang là lúc mùa mưa đến, xem sắc trời thì nội trong ngày sẽ có một trận mưa lớn. Chỉ cần bọn ta lập tức khởi trình, nói không chừng có thể dựa vào cơn mưa lớn này vượt qua Dĩnh Khẩu. Còn như việc đi nhanh như thế nào trong cơn mưa này thì phải xem vào bản lĩnh của tiểu thư rồi.”
Giang Văn Thanh kiêu hãnh nói: “Song đầu thuyền của bọn ta là chiến thuyền có tính năng tốt nhất thiên hạ, nếu chúng ta không thể đạt được thì người khác tuyệt càng không thể.”
Lưu Dụ nói: “Nếu đã vậy chúng ta sẽ có khả năng thành công rất lớn. Sau khi đã tàng thân ở tiểu hồ, chúng ta phải mật thiết giám thị động tĩnh của Dĩnh hà. Tốt nhất là để Tư Mã Đạo Tử hoặc Nhiếp Thiên Hoàn đánh trận đầu, bọn ta ở bên cạnh chiếm tiện nghi.”
Giang Văn Thanh phấn chấn tinh thần: “Lưu huynh chỉ bằng vài lời nói đã giải quyết được nhiều vấn đề mà bọn ta đang lo lắng, ta đã minh bạch được ý tứ dụng binh quý thần tốc của ngươi. Chỉ cần bọn ta tái liên hệ được với biên hoang liên quân, thì sẽ để cho địch nhân thưởng thức tư vị bị Nam Bắc giáp công.”
Lưu Dụ nói: “Nỗi lo duy nhất của ta chính là Hoàn Huyền, không chỉ vì kẻ đó là tối cố kỵ của Huyền soái mà còn vì hắn có quan hệ với Đồ Phụng Tam. Đồ Phụng Tam hiện tuy đang bất mãn nhưng vẫn không dám công nhiên phản bội hắn, mà Đồ Phụng Tam lại không thể không nghĩ tới an nguy của thân tộc tại Kinh Châu. Với tính cách của Hoàn Huyền, tuyệt không bỏ qua cơ hội nào để đoạt lấy Biên Hoang Tập.”
Giang Văn Thanh nói: “Khi cần thiết thì chúng ta sẽ tiên hạ thủ vi cường, trừ khử Đồ Phụng Tam.”
Lưu Dụ gật đầu: “Phải”
Chiếc thuyền đã chạy qua khúc quanh, cảnh tượng trước mắt đột nhiên mở ra, phía trước xuất hiện một cái hồ lớn, bờ hồ đậu đầy thuyền nhỏ và thuyền đánh cá.
Lưu Dụ trong lòng quyết định, gã sẽ từ căn cứ bí mật của Đại Giang bang triển khai đại nghiệp thống nhất thiên hạ của gã, nhằm báo đáp ân tri ngộ của Tạ Huyền. Kỳ dư mọi chuyện khác đều không trọng yếu.
Nghĩ tới đây, sâu thẳm trong lòng chợt hiện ra hoa dung của Vương Đạm Chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.