Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 540: Kinh Văn Ngạc Háo

Huỳnh Dị

13/03/2013

Chu Thiệu vạch miếng vải đen trên thi thể đó ra, mọi người hai bên lộ ra vẻ mặt không đành lòng. Chỉ có hắn vẫn giữ được thần thái lạnh lùng bình tĩnh, dò xét thân thể bị bắn nát bét của Mã Quân. Sau một lúc lâu, hắn lấy miếng vẻ đen che lại.

Tham quân Trịnh Đạt nói: "Chín người không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị trúng tên chết thảm. Việc này sáng nay đã được truyền đi toàn thành, mỗi người đều hiểu được là do dư nghiệt của Lưỡng Hồ bang quay về hành động."

Một bộ tướng khác là Tạ Gia Trữ nói: "Cùng lúc đó chiến thuyền Xích Long của Lưỡng Hồ bang công kích đội chiến thuyền của chúng ta tại bến cảng, phá hủy ba chiếc thuyền. Tất cả nhờ vào quân phòng thủ ở bến cảng toàn lực phản kích mới có thể đẩy lui được chiến thuyền bên địch. Bây giờ thủy đạo đã bị chiến thuyền của địch phong tỏa, chặt đứt liên lạc của chúng ta và Giang Lăng, tình hình đang không ổn."

Chu Thiệu thở dài: "Đó là điều không thể. Lưỡng Hồ bang có thể nào đột nhiên phát động trá mưu kỳ kế như thế, kế hoạch lại chu toàn, tổ chức nghiêm mật, một đòn công kích trúng nhược điểm của chúng ta? Rốt cuộc ai đang chủ trì Lưỡng Hồ bang?"

Trịnh Đạt nói: "Theo tin đồn ở khắp hang cùng ngỏ hẻm, người chỉnh đốn toàn diện Lưỡng Hồ bang chính là ái đồ Doãn Thanh Nhã của Nhiếp Thiên Hoàn với mỹ danh Tiểu Bạch Nhạn."

Tạ Gia Trữ tiếp lời: "Tin đồn cũng nói rằng còn có Hoang nhân trong bóng tối xuất lực. Doãn Thanh Nhã và Hoang nhân có quan hệ mật thiết, với thám tử số một Biên Hoang là Cao Ngạn yêu thương nhau. Tin đồn này chắc cũng gần sát với sự thật. Bằng vào tình huống đêm qua, khẳng định Cao Ngạn có tham dự. Nếu không sao có thể nắm chính xác thời gian và địa điểm như vậy?"

Chu Thiệu hung hăng nói: "Chúng ta tính toán trăm ngàn lần, vẫn không tính ra sức ảnh hưởng của Tiểu Bạch Nhạn khiến cho Lưỡng Hồ bang theo về với Lưu Dụ. Việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu chúng ta không giữ được Ba Lăng, sẽ ảnh hưởng đến cả chiến cuộc."

Trịnh Đạt nghi hoặc nói: "Một tiểu cô nương vắt mũi chưa sạch có thể hô phong hoán vũ được sao?"

Chu Thiệu cười khổ: "Bang chúng Lưỡng Hồ bang và dân chúng, đối với Nhiếp Thiên Hoàn vừa kính trọng lại kinh sợ. Nhưng với Tiểu Bạch Nhạn thì họ lại không có cảm giác sợ hãi mà cố kỵ. Hơn nữa quan hệ của nàng ta và Hoang nhân cùng Lưu Dụ mang đến cho bang chúng Lưỡng Hồ bang và dân chúng một niềm hy vọng mới. Đêm qua lại ám sát thành công Mã Quân, khiến sĩ khí bọn họ như cầu vồng, xóa sạch sự suy sụp trước đó. Chúng ta tuyệt không thể khinh thường được."

Tạ Gia Trữ nói: "Nếu bọn chúng dám tấn công Ba Lăng, chúng ta sẽ có thể đập tan sự kiêu căng của chúng."

Chu Thiệu hai mắt lóe lên tia nhìn sắc nhọn, nói: "Gia Trữ là người ngoài, vì thế không rõ tình hình ở Ba Lăng. Tại đây Lưỡng Hồ bang rất được lòng dân. Nếu tình huống hiện tại tiếp tục phát triển, thanh thế Lưỡng Hồ bang sẽ ngày càng cao. Không còn lợi thế, chúng ta sẽ rơi vào thế hạ phong. Vì thế chúng ta phải nắm giữ thế chủ động, ít nhất cần phá vỡ sự phong tỏa của bọn chúng. Nếu không hối thì đã muộn."

Trịnh Đạt nói: "Thuật thủy chiến của Lưỡng Hồ bang danh chấn Nam phương, chúng ta sợ khó mà tranh hùng cùng bọn chúng trên thủy lộ được."

Chu Thiệu nói: "Chỉ bằng thủy sư chiến thuyền chúng ta hiện có, đương nhiên không thể làm gì. Chúng ta phải hướng Giang Lăng cầu viện, thỉnh đội chiến thuyền đến, phá tan đội chủ lực phản công của Lưỡng Hồ bang. Như thế Ba Lăng sẽ có thể vững như Thái Sơn."

Trịnh, Tạ hai người hô vang lĩnh mệnh.

:77:

Kiến Khang.

Hoàng hôn.

Đồ Phụng Tam trở lại sào huyệt bí mật, đi thẳng vào phòng Yến Phi, thấy chàng đang ngồi luyện công.

Đồ Phụng Tam ngồi xuống bên giường cười hỏi: "Yến huynh chưa nhận được tin gì à? Trong thời thế như thế này, vẫn có thể ung dung đả tọa vài ba canh giờ để xua tan ưu phiến, không hề lo lắng gì sao."

Yến Phi cười: "Có tin tức tốt hay không mà thảnh thơi cười ta vậy?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Là tin vô cùng tốt. Ta vừa gặp Vương Hoằng, Quảng Lăng đã thất thủ. Việc này gây chấn động Kiến Khang. Nghe nói Hoàn Huyền tức giận điên cuồng, thề sẽ đoạt lại Quảng Lăng trong thời gian ngắn, sau đó sẽ tấn công Kinh khẩu trên diện rộng."

Yến Phi chấn động mạnh hỏi: "Đêm nay Đồ huynh có thể đi gặp giai nhân, đúng không?"

Đồ Phụng Tam lúng túng đáp: "Tại sao lại lôi việc này ra?"

Lại đánh trống lảng: "Theo như Vương Hoằng nói, Lưu soái lần này chiến thắng rất đẹp mắt. Gã sử dụng phương pháp ’tứ lạng bạt thiên cân’ dạy cho địch nhân một bài học, khiến cho quân sĩ phòng thủ của chúng không có cách gì phát huy được sức chiến đấu."

Yến Phi gật đầu nói: "Tài năng quân sự của tiểu Dụ thực sự không dưới Huyền soái."

Đồ Phụng Tam tiếp tục nói: "Trước tiên Lưu soái cùng mấy trăm huynh đệ Bắc Phủ binh trà trộn tiến vào thành. Sau đó sáng sớm ở trong thành phát động tấn công mạnh mẽ chiếm phủ Thái thủ, tại đương trường chém chết Hoàn Hoằng. Lại công chiếm các kho lương, toàn thành nổi dậy đánh cho quân Kinh Châu phải bỏ thành mà chạy. Ngoài thành nguyên có đóng vài ngàn địch quân, nhưng Bắc Phủ binh thuyền đội đồng thời theo thủy lộ toàn diện công kích, khiến quân địch không còn ai muốn chiến đâu, sợ hãi mà tan. Nghe nói chiến thuyền địch nhân tại bến cảng, đại bộ phận đều rơi vào tay Lưu soái."

Yến Phi động dung nói: "Thủ đoạn của tiểu Dụ khiến người ta không thể tưởng được."

Đồ Phụng Tam tràn đầy sự đồng cảm nói: "Lưu soái 'nhất tiến trầm Ẩn Long', trong tình thế thua thiệt phản kích thành công Thiên Sư quân, đột nhiên lại quay về Quảng Lăng mà gây cuộc binh biến, đoạt được Kinh khẩu, rồi sáng nay chiếm Quảng Lăng. Mọi việc đều vượt quá mong đợi, Đồ Phụng Tam ta đối với mưu kế của Lưu soái đã tâm phục khẩu phục."

Yến Phi lấy ra từ dưới gối một bì da trâu được niêm phong kỹ càng, đưa cho Đồ Phụng Tam rồi nói: "Đây là thứ trước khi Nhậm hậu rời đi nhờ ta giao lại cho ngươi, bên trong là chi tiết cách thức điều chế đan phương. Cam đoan sẽ không gặp phải vấn đề đan độc. Nàng lại nói ngươi có thể yên tâm dùng đan tán mà nàng theo phương pháp điều chế đan phương làm ra, tuyệt sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Lý Thục Trang trước hết phải hóa tán đan độc tích tụ trong cơ thể thì mới có thể dùng được."

Đồ Phụng Tam ngượng đỏ cả mặt, hơi xấu hổ tiếp nhận túi da trâu, để vào trong ngực, thuận miệng hỏi: "Nàng đi đâu rồi?"

Yến Phi đáp: "Lúc nàng đi khỏi xem ra tâm tình tốt lắm, nhưng không nói là đi đâu. Lại nhắc đi nhắc lại ta phải chiếu cố ngươi cho tốt, bảo ta nhắc nhở ngươi không thể không đề phòng, muốn ngươi ngàn vạn lần không được xem Lý Thục Trang chỉ như qua đường."

Đồ Phụng Tam nói không nên lời.

Yến Phi tiếp tục: "Theo như ta phỏng đoán, nàng phải đi liên lạc với bộ hạ cũ của Tiêu Dao giáo nằm vùng ở Kiến Khang, để chuẩn bị tốt cho một cuộc sống tương lai ở Kiến Khang với hình ảnh của nàng là một "Thanh đàm nữ vương" mới. Cũng là để có thể có những thủ hạ tận trung vẫn khẳng khái giúp đỡ nàng."



Đồ Phụng Tam lắc đầu cười khổ.

Yến Phi đương nhiên hiểu được tâm tình mâu thuẫn của y đối với Nhậm Thanh Thị. Bất quá lần này Nhậm Thanh Thị ngay lập tức đưa ra phương pháp điều chế đan phương, để có thể hóa giải hiềm khích và thù oán giữa bọn họ.

Chàng nói: "Trong bì nàng đặc biệt chỉ ra toàn bộ ba mươi sáu phương pháp luyện đan lượm lặt được. Tất cả là nàng học theo lão An "Đan Vương" rồi cải biến lại, giảm đan độc đến mức cực tiểu. Sau khi ngươi bỏ đi, nàng đã ngồi xuống viết liền ba canh giờ, kể lại những điều tâm đắc trong việc điều chế đan, cùng những điều gốc rễ trong bí kíp về đan dược. Trước khi gặp Lý Thục Trang, ngươi tốt nhất nên xem qua một lần, để có thể hiểu rõ mô tê tốt xấu rồi mới tiến hành giao dịch với nàng. Ài! Ta cũng không thể không thừa nhận trong việc này, nàng có thành ý giúp đỡ tác chủ cho ngươi và Lý Thục Trang, thực sự là đã cố hết sức."

Đồ Phụng Tam cảm khái nói: "Thật khiến cho người ta không thể tưởng được, ta vốn nghĩ rằng phải phí nhiều nước bọt để thuyết phục. Còn muốn tiểu Phi ngươi mở miệng giúp, để có thể hoàn thành thương lượng với nàng."

Yến Phi nói: "Nàng là một nữ nhân thông minh, tất nhiên sẽ có lựa chọn sáng suốt nhất. Bây giờ tất cả đều trông chờ ngươi, đêm nay ngươi có đi gặp Lý Thục Trang hay không?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Ta muốn nghe ý kiến của ngươi."

Yến Phi nói: "Đi gặp nàng thôi! Bây giờ tình thế ở Kiến Khang mỗi ngày đều có biến hóa, không ai hiểu được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì. Thay bằng tiểu Dụ lúc này, gã cũng sẽ giống ta thẳng thắn ủng hộ ngươi thôi. Mọi người là huynh đệ mà!"

Đồ Phụng Tam thở dài: "Ta chưa bao giờ có cái khát vọng đi gặp một người như thế này. Được rồi! Đợi ta đọc kỹ bí kíp luyện đan do Nhậm hậu viết ra xong, sẽ đi gặp nàng. Bất luận kết quả như thế nào, ta cũng sẽ vui vẻ đón nhận."

Y vỗ vỗ bả vai Yến Phi, tỏ vẻ cảm kích, sau đó hăng hái rời khỏi phòng.

:77:

Trên đường Lưu Dụ quay lại Soái phủ, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Chính tại nơi này, gã và Vương Đạm Chân đã thề non hẹn biển. Tình cảnh ngày đó cứ nối nhau quay về hiện lên trong tâm trí, khiến gã không thể kiềm chế được.

Cưỡi ngựa đi cạnh gã, bọn Khổng Tĩnh, Hà Vô Kỵ và Ngụy Vịnh Chi tâm tình cũng đang trào dâng, tràn ngập niềm vui vì thắng lợi.

Vừa rồi gã đến bến thuyền ngoài thành úy lạo huynh đệ thủy sư. Ở mọi nơi khắp chốn, quân dân cùng ca hát, kêu vang lên "tiểu Lưu gia" rung động cả thành Quảng Lăng.

Lưu Dụ cảm thấy rõ ràng mình đã xác lập được địa vị Thống soái cao nhất trong Bắc Phủ binh. Bởi vì gã đã thực sự chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Hoàn Huyền căn bản không phải là đối thủ của gã. Bằng mưu lược tuyệt diệu của mình, gã chỉ chịu tổn thất ít nhất, mà đạt thắng lợi gấp bội, mạnh mẽ đoạt lại Quảng Lăng từ ma chưởng của Hoàn Huyền, lại cướp được số lượng lớn lương thảo, tài vật cùng gần ba mươi chiến thuyền tốt. Nếu như cái này cũng chưa tính là các chiến tích hào nhoáng, thì như thế nào mới là thành công đây?

Giành được chiến thắng, tuyệt diệu nhất là có thể nâng cao sĩ khí.

Đi vào cửa sau ngoại viện, Lưu Dụ nhảy xuống ngựa, liền có thủ hạ nhanh chóng ra phục vụ. Gã đang muốn cùng Khổng lão đại nói mấy câu thì một thân binh tiếp cận thấp giọng bẩm báo: "Tống gia mới từ Kiến Khang trở về, nói có việc gấp muốn lập tức gặp Lưu soái."

Lưu Dụ trong lòng chấn động.

Chuyện gì mà có thể khiến Tống Bi Phong không để ý đến tất cả trở về tìm gã? Có chuyện gì mà Đồ Phụng Tam và Yến Phi cũng không ứng phó được?

Chẳng lẽ là……

Lưu Dụ không dám nghĩ tiếp, sau khi nói với chúng thủ hạ mấy câu xã giao, lập tức vội vàng đến thư trai gặp Tống Bi Phong.

Lưu Dụ tiến vào thư trai, không đợi Tống Bi Phong lên tiếng gã đóng luôn cửa lại, đến trước Tống Bi Phong đang thần sắc ngưng trọng quỳ gối ngồi, mới phát giác ra mình không có đủ dũng khí để cất lên câu hỏi.

Tống Bi Phong lộ vẻ sầu thảm nói: "Từ lúc đến Quảng Lăng, ta từng mấy lần tưởng thay đổi chủ ý, nghĩ đến chuyện quay đầu bỏ đi. Bất quá nhớ lại những lời tiểu Phi, rốt cuộc ta cũng đến đây. Tiểu Dụ ngươi cần tỉnh táo nghe ta nói, ngàn vạn lần không được kích động."

Lưu Dụ chấn động mạnh, lắp bắp: "Liệu có phải Chung Tú tiểu thư đã xảy ra chuyện gì rồi, Hoàn Huyền hắn ……"

Tống Bi Phong đáp: "Mặc dù có quan hệ đến Hoàn Huyền, nhưng tịnh không phải là cái thứ ngươi đang nghĩ."

Tiếp theo uể oải thở dài: "Tôn tiểu thư từ sau cái chết của đại thiếu gia, lại thêm chuyện Đạm Chân tiểu thư, tâm tình kết lại mà không hóa giải, tích tụ ưu phiền thành bệnh. Đến lúc Hoàn Huyền chiếm đoạt Kiến Khang, lại năm lần bảy lượt đến hẻm Ô Y quấy rối nàng, khiến bệnh tình của nàng xấu đi nhanh chóng, đã đến tình trạng nguy hiểm thuốc thang không còn tác dụng nữa rồi. Với khả năng của tiểu Phi, cũng cảm thấy vô kế khả thi. Bằng tiên thiên chân khí của hắn, cũng chỉ có thể trì hoãn sự thống khổ cho nàng. Nếu như bệnh tình của nàng tái phát, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Những lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến cả người Lưu Dụ như bồng bồng bềnh bềnh, mất đi tất cả khí lực, toàn thân như bị kim châm, bắt đầu run lên.

Tống Bi Phong hai mắt ngấn lệ chớp động nói: "Chúng ta cũng biết ngươi đang trong thời khắc khẩn cấp không thể phân thân, lại cũng tuyệt không thể bỏ hết rời đi. Nhưng tiểu Phi cho rằng nên giao cho ngươi quyền lựa chọn, để tự ngươi đưa ra chọn lựa. Vấn đề lớn nhất của tôn tiểu thư là mất đi đấu chí sinh tồn, không còn muốn sống nữa. Bởi vì chuyện của Đạm Chân tiểu thư, khiến nàng cảm thấy không còn luyến tiếc sinh mệnh, không ngừng tự trách mình, hành hạ chính mình. Ài! Chúng ta …… Ài!"

Lưu Dụ nghe được trái tim như ứa máu, run giọng: "Huynh nói tiếp đi!"

Tống Bi Phong chán nản nói: "Tâm bệnh cần phải có tâm dược. Bây giờ có một kế vãn hồi duy nhất, là ngươi đi gặp tôn tiểu thư, bày tỏ tình cảm với nàng, họa chăng có thể nâng cao khát vọng cầu sinh của nàng, khiến nàng trở nên tốt hơn."

Lưu Dụ buồn bã hỏi: "Đệ đi gặp nàng có tác dụng gì không?"

Tống Bi Phong đáp: "Đại tiểu thư nói với Yến Phi, người trong lòng tôn tiểu thư chính là ngươi. Nhưng nàng vì lòng tự trọng, sợ liên lụy đến ngươi, nên đã không dám biểu đạt tình ý trong lòng, và cự tuyệt ngươi. Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể nâng cao ý chí của nàng, cởi bỏ những ưu phiền rối rắm trong lòng."

Lưu Dụ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở ra.

Nghe thấy những lời này của Tống Bi Phong, gã phát sinh xúc động mãnh liệt, không buồn để ý đến tất cả, muốn lập tức đến Kiến Khang. Nhưng thân thể gã lại giống như mọc rễ, không thể di động nổi.

Cuộc quyết chiến với Hoàn Huyền đã chính thức bắt đầu, gã tuyệt đối không thể vì việc riêng mà bỏ việc công. Nếu nói đi là đi như vậy, thử hỏi gã sẽ ăn nói thế nào với đám thủ hạ đây? Vào lúc như thế này, đại quân Kinh Châu có thể tùy thời phản công bất kỳ lúc nào, việc bỏ đi của gã sẽ tạo thành hậu quả tai hại, điều đó cũng khiến thủ hạ trong Bắc Phủ binh thất vọng hoàn toàn đối với gã.



Trái tim của gã bị xé thành hai nửa rỉ máu, một nửa ở lại Quảng Lăng, một nửa khác lại bay đi Kiến Khang.

Tống Bi Phong nói: "Ta cảm nhận được sự khó xử này, Bắc Phủ binh bây giờ không thể không có ngươi. Hy vọng tôn tiểu thư có thể ở hiền gặp lành, tai qua nạn khỏi, tương lai các ngươi vẫn có ngày gặp lại."

Lưu Dụ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Theo dự liệu của tiểu Phi, Chung Tú còn có thể chi trì được bao lâu?"

Tống Bi Phong đáp: "Tiểu Phi không nói ra phán đoán của hắn, chỉ nói nếu nàng lại phát bệnh thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Hắn đối với tình hình của tôn tiểu thư không có chút lạc quan."

Lưu Dụ nói: "Gã tiểu tử Tạ Hỗn ấy có ở cạnh đổ dầu vào lửa không?"

Tống Bi Phong kinh hãi lắp bắp: "Tạ Hỗn cũng là thân bất do kỷ thôi. Hoàn Huyền bây giờ quyền lực nghiêng ngả Kiến Khang, không ai dám trái ý hắn."

Lưu Dụ ngửa mặt lên trời thở dài: "Rốt cuộc kiếp trước đệ tạo ra thứ yêu nghiệt gì? Sao ông trời lại bất nhân với đệ như vậy."

Tống Bi Phong không thể trả lời gì.

Lưu Dụ lộ ra thần sắc kiên định, quả quyết nói: "Bất luận như thế nào! Đệ đều muốn đến Kiến Khang gặp Chung Tú, không ai cản được ta."

Tống Bi Phong kinh hãi, hồn phi phách tán, trong sâu thẳm cảm thấy hối hận, run giọng: "Tuyệt đối không thể!"

Lưu Dụ lãnh đạm hỏi: "Hoàn Huyền khi nào xưng đế?"

Tống Bi Phong không suy nghĩ đáp: "Về chuyện này, mấy ngày nay, hắn đã tự phong Sở vương, bức Tư Mã Đức Tông rời cung, lại sai người chuẩn bị tế đàn cho lúc nhường ngôi. Nghe nói ngay cả chiếu thư nhường ngôi cũng đã sai người soạn thảo rồi. Chuyện Quảng Lăng thất thủ, có vẻ không đả loạn trận cước của hắn."

Lưu Dụ hai mắt loang loáng sáng ngời nói: "Khi Hoàn Huyền xưng đế, cũng là lúc bọn ta động thủ tấn công Kiến Khang. Đệ hiểu được con người Hoàn Huyền, không có một chuyện gì có thể cản việc hắn xưng đế."

Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: "Vì sao phải đợi hắn xưng đế mới tiến đánh Kiến Khang?"

Lưu Dụ nhanh chóng đè nén khí tức trong lòng, nói: "Bởi vì đệ muốn cho tất cả mọi người Kiến Khang biết rõ rằng, đệ không phải là cùng với Hoàn Huyền tranh thiên hạ, mà là muốn khởi binh dẹp loạn, nên trừ khử phản tặc Hoàn Huyền này."

Tống Bi Phong cởi mở được chút tâm sự, hỏi: "Tiểu Dụ là muốn phát binh tấn công Kiến Khang, đúng không?"

Lưu Dụ đáp: "Chiến lược vốn là dĩ dật đãi lao, bằng vào việc cố thủ Quảng Lăng và Kinh khẩu, kiên cường chống lại sự tấn công của Hoàn quân, làm suy yếu binh lực Hoàn Huyền. Nhưng để gặp Chung Tú, đệ sẽ thay đổi sách lược, toàn diện mãnh liệt tấn công Kiến Khang. Đệ muốn đường đường chính chính đến hẻm Ô Y gặp Chung Tú, lấy sự thật mà báo hỉ cho nàng, kẻ đã hại chết Đạm Chân tuyệt không có kết cục tốt."

Tống Bi Phong chấn động nói: "Thay đổi sách lược đã định như thế, liệu có quá nguy hiểm hay không?"

Lưu Dụ đáp: "Ai hiểu được có bất trí hay không? Đệ chỉ hiểu được một việc là nếu đệ chỉ ngồi ở chỗ này, đệ cảm giác sống không bằng chết. Ý đệ đã quyết, Tống đại ca không cần khuyên đệ."

Tống Bi Phong nhất thời nói không nên lời.

Lưu Dụ thở dài một tiếng tiếp lời: "Tiểu Phi đã nói cho Tống đại ca chuyện tôn tiểu thư cự tuyệt đệ. Ài! Đệ hiểu được Chung Tú, mặc dù đệ từng hiểu lầm nàng, thậm chí còn sinh ra oán hận đối với nàng. Nhưng giờ phút này đệ thực sự hoàn toàn hiểu được nàng."

Gã lại nhìn lên phía trên, thở dài thườn thượt: "Nàng vẫn không chịu tha thứ cho bản thân mình, cho rằng nàng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Đạm Chân. Sở dĩ nàng cự tuyệt đệ, không chỉ vì sợ thân phận của nàng hủy hoại sự nghiệp của đệ, mà còn là muốn cự tuyệt khoái lạc."

Gã lại nhớ đến ánh mắt mà nàng nhìn mình khi cự tuyệt ở Tạ gia, trái tim cảm thấy đau đớn một trận, hít thở khó khăn.

Tống Bi Phong cúi đầu nói: "Ta ở lại đây."

Lưu Dụ tựa như nhất thời không hiểu lão nói gì, ngẩn ngơ hỏi: "Huynh ở đây à?"

Tống Bi Phong đáp: "Ta không nghĩ sẽ một mình trở lại Kiến Khang. Ta phải đưa ngươi về Kiến Khang. Nếu chúng ta thất bại, ta sẽ chết cùng ngươi."

Lưu Dụ lắc đầu nói: "Đệ sẽ không chết, mà huynh cũng sẽ không chết, kẻ chết sẽ là Hoàn Huyền. Thời gian quý giá, đệ bây giờ lập tức đi chuẩn bị thôi."

Tống Bi Phong trong lòng xung đột buồn bã nói: "Việc nhỏ mà không nhẫn nhịn được thì sẽ hỏng đại mưu. Tiểu Dụ ngươi ngàn vạn lần không cần hành sự lỗ mãng."

Lưu Dụ im lặng một lát nói: "Tống đại ca yên tâm đi. Đệ chẳng những không lỗ mãng, mà còn cẩn thận hơn trước, định liệu mưu kế rồi mới hành động. Bởi vì đệ hy vọng có thể sống mà đến Kiến Khang, khiến Chung Tú thấy cuộc sống có thể vẫn còn nhiều điều thú vị lắm."

Dừng một chút gã lại nói: "Không ai có thể ngăn cản đệ. Đó là sự thật! Cũng không ai có thể gây trở ngại cho đệ, đệ biết rõ ràng. Tống đại ca yên tâm nghỉ cho khỏe đi."

Nói rồi rời khỏi thư trai.

Hết chương 540

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook