Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 536: Lựa Chọn Chi Quyền

Huỳnh Dị

13/03/2013

Yến Phi ngồi xuống bên cạnh Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: "Phụng Tam đã đi đâu rồi?"

Tống Bi Phong đáp: "Y đã đuổi theo Lý Thục Trang rồi. Sao thế?"

Yến Phi nói: "Đệ gặp qua đại tiểu thư. Ài!"

Tống Bi Phong biến sắc nói: "Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì à?"

Yến Phi lộ ra thần sắc vô cùng đau khổ đáp: "Tinh thần đại tiểu thư hơi không tốt, nhưng không có chuyện gì quá lo ngại. Vấn đề là ở tôn tiểu thư."

Tống Bi Phong khó có thể tin nổi, thốt: "Không thể nào? Tôn tiểu thư còn trẻ như vậy, hơn nữa thể chất luôn luôn tốt."

Yến Phi nói: "Tất cả chúng ta cần phải kiên cường để đối mặt với sự thật tàn nhẫn này. Theo như đại tiểu thư nói, tôn tiểu thư sau khi nghe tin về cái chết của Đạm Chân tiểu thư đã tự trách mình rất nhiều, không ngừng hủy hoại thân thể, đau buồn tích tụ thành bệnh tật. Tiểu thư cho rằng chính mình đã gây ra cái chết của Đạm Chân, nên không thể trốn tránh trách nhiệm. Gần đây tiểu thư đã từng nhiều lần hôn mê khiến người ta phải lo lắng."

Sắc mặt Tống Bi Phong vô cùng khó coi, hai môi run lập bập, nói không nên lời.

Yến Phi nói: "Tâm bệnh lại phải chữa bằng liều thuốc trái tim. Đại tiểu thư và đệ đều có cùng quan điểm, như ý lang quân trong lòng tôn tiểu thư khẳng định là Lưu Dụ, không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ cần Lưu Dụ có thể hiện thân trước mắt tiểu thư, cầu hôn với nàng, nói không chừng tiểu thư đột nhiên khỏi bệnh. Đây là biện pháp duy nhất mà đệ có thể nghĩ được."

Tống Bi Phong lòng như lửa đốt hỏi: "Chân khí của ngươi đối với tiểu thư không hề có tác dụng à?"

Yến Phi đáp: "Chân khí của đệ tuy có thể giảm bớt khổ sở cho tiểu thư, nhưng chỉ trong một chừng mực nào đó, cũng có thể làm tồi tệ hơn, bây giờ mà bệnh phát lại, thì Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi tiểu thư."

Tiếp theo trầm giọng nói: "Cho nên trước khi tình huống ấy phát sinh, Lưu Dụ phải đến bên tôn tiểu thư, rồi xem ý ông trời thế nào."

Tống Bi Phong buồn rầu than: "Nhưng tiểu Dụ bây giờ sao có thể phân thân được?"

Yến Phi nói: "Hãy để chính bản thân tiểu Dụ đưa ra lựa chọn và an bài, nhưng nếu chúng ta không để cho gã một cơ hội lựa chọn, suốt đời này gã sẽ không tha thứ cho chúng ta."

Tống Bi Phong nhíu mày lo lắng than: "Đại tiểu thư …… Ài …… Đại tiểu thư nhìn sự việc này như thế nào?"

Yến Phi đáp: "Biểu hiện của đại tiểu thư rất kỳ quái, vẻ mặt trông khá tỉnh táo. Cũng có thể nỗi buồn lớn nhất là sự tuyệt vọng nên đại tiểu thư chỉ nói sống chết có số, chúng ta phải bình tâm đối mặt."

Tống Bi Phong lộ vẻ sầu thảm nói: "Tạ gia rốt cuộc còn chịu sự bất hạnh nào nữa đây? Vì sao lại ra nông nỗi này?"

Yến Phi nói: "Đại tiểu thư lại nói với ta một câu kỳ quái, nàng nói ra đi cũng tốt, ra đi thì không phải chịu khổ nữa."

Tống Bi Phong chẳng biết nói sao, một lúc lâu sau hiện ra thần sắc kiên quyết nói: "Bây giờ ta lập tức đi đến Kinh khẩu, báo cho tiểu Dụ tình huống của tôn tiểu thư. Tiểu Phi ngươi nói đúng, chúng ta phải trao tận tay hắn quyền lựa chọn."

:77:

Đồ Phụng Tam trở lại sào huyệt bí mật. Lúc đó đã là canh ba, Yến Phi vẫn ngơ ngẩn ngồi ở sảnh, vẻ mặt ngây ra như gỗ đá.

Đồ Phụng Tam đến bên cạnh chàng, ngồi xuống nói: "Đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi có vẻ mặt như vậy?"

Yến Phi đem tình huống về Tạ Chung Tú nói ra, thở dài: "Mọi người không nghĩ tình huống của tôn tiểu thư lại nghiêm trọng như thế, đều là tiểu tử Tạ Hỗn kia bất hảo, cùng với kẻ mà tôn tiểu thư hận nhất là Hoàn Huyền qua lại, làm khổ tôn tiểu thư. Những chuyện liên quan đến Tạ Hỗn ta đều giấu Tống đại ca, sợ huynh ấy nói cho tiểu Dụ. Bởi vì tiểu Dụ luôn luôn có ấn tượng xấu đối với Tạ Hỗn, nên nếu tôn tiểu thư có chuyện gì, tiểu Dụ sẽ trút cơn thịnh nộ lên Tạ Hỗn. Nói cho cùng thì Tạ Hỗn cũng không chủ tâm làm vậy."

Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: "Lưu soái tuyệt không thể quay lại Kiến Khang, quá nguy hiểm. Hơn nữa, Bắc Phủ binh không thể một ngày không có y. Y mà vắng mặt, sẽ khiến quân tâm loạn mất."

Yến Phi cười khổ: "Ta hiểu được ngươi nghĩ gì, rõ ràng hơn là suy nghĩ của ngươi có đạo lý. Nhưng nếu ta là Lưu Dụ, ta sẽ không để ý đến tất cả, đến Kiến Khang gặp tôn tiểu thư. Ta đã cân nhắc việc này, cho rằng tốt hơn hết nên trao cho Lưu Dụ cơ hội lựa chọn."

Đồ Phụng Tam nhất thời nói không nên lời, hồi lâu mới nói: "Ta nghĩ đến công lợi nhiều quá mức. Được! Ta nghe theo ngươi. Huống chi có Yến Phi ngươi cận kề bảo vệ Lưu soái, ít nhất có vấn đề gì cũng có thể bỏ chạy."

Yến Phi nói: "Ta lại có một chuyện vô cùng quan trọng nói cho ngươi. Ta vừa rồi chẳng những gặp qua gã Thánh quân kia, mà còn cùng y lập hạ đổ ước."

Đồ Phụng Tam thất thanh: "Chuyện gì?"

Yến Phi kể lại chi tiết tình huống, chỉ giấu mắt xích mình là con Mặc Di Minh. Khi Đồ Phụng Tam nghe xong, không đừng được thở dài một hơi, tâm tình nặng nề, cảm thấy lo lắng nói: "Sự tình như thế sẽ nhanh chóng quay ngược lại và phát triển, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng được. Rốt cuộc việc này đối với chúng ta có hại hay có lợi? Nếu ngươi thua đổ ước thì không thể nhúng tay vào chuyện phương Nam thật à?"

Yến Phi đáp: "Nếu chúng ta không thể trong mười ngày đoạt được quyền khống chế cả Ba Lăng và Quảng Lăng, thì thắng bại của trường chiến đấu này cũng đã phân định rõ ràng. Tiểu Dụ hai lần phái thuyền đội đột phá, chính là biết rõ tầm quan trọng của việc cướp lấy Ba Lăng. Còn phía Quảng Lăng là căn cứ địa của Bắc Phủ binh, chỉ cần tiểu Dụ có thể nhân trận cước địch nhân chưa ổn định mà phát động, khẳng định có thể sẽ thành công."

Đồ Phụng Tam khó hiểu nói: "Ta thật sự không rõ. Hiện thời chúng ta chiếm thế thượng phong, có cơ hội lớn để nhổ tận gốc rễ Ma môn. Cái họa ở trong tâm tạng này, vì sao Yến Phi ngươi chẳng những buông tha cho bọn họ đi, mà còn hấp tấp mạo hiểm đặt đổ ước, tựa hồ không đáng chút nào!"

Yến Phi nói: "Ngươi cũng biết Hoàn Huyền vì việc tối nay hạm đội Bắc Phủ binh đột phá, đã giao việc Giang phòng Kiến Khang cho Tiều Phụng Tiên phụ trách. Bởi vậy có thể thấy được khi Hoàn Huyền cảm thấy được có khả năng thất bại, sẽ dựa vào Tiều Tung và Tiều Phụng Tiên. Nếu tình huống phát triển đến mức này, đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi. Gã Mộ Thanh Lưu ấy tài trí cao tuyệt, lại hiểu rõ thời thế. Dù chúng ta có thể đánh bại y, cũng phải trả giá vô cùng đắt."

Đồ Phụng Tam nói: "Nhưng Mộ Thanh Lưu chỉ rõ rằng Tiều Tung có thể không tuân lệnh y, ngay cả chúng ta thắng đổ ước, vị tất đã có thể giành được thành quả mong đợi."

Yến Phi nói: "Chỉ cần Mộ Thanh Lưu khẳng định rời đi, những việc khác hãy nói sau?"

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Ta nói không lại ngươi!"

Lại hỏi: "Nhậm hậu thì sao?"

Yến Phi đáp: "Nàng có lẽ đang ngủ trên giường, lại có thể ra ngoài xử lý công chuyện, ai biết được?"

Đồ Phụng Tam chỉ còn biết cười khổ.

Yến Phi hỏi: "Ngươi không phải đi trinh sát tình hình Lý Thục Trang à? Có thu hoạch gì không?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Uổng công một hồi, ta theo chỉ dẫn của Vương Hoằng, lén đuổi theo thị đến một hoa trạch ở gần Hoài Nguyệt lâu, thì không thấy bóng dáng thị. Sau đó lại đến Hoài Nguyệt lâu, nhưng thị cũng không ở đó."

Yến Phi nói: "Ngươi chưa thử qua Giang Hồ địa tìm thị à? Tựa hồ thị thích khu vườn trong Lâm Hoài tiểu đình, yêu mến nơi đó lắm."



Đồ Phụng Tam trầm ngâm như có điểm khó nói ra, y nói: "Chúng ta liệu có vẫn tiếp tục kế hoạch đối phó Lý Thục Trang hay không?"

Yến Phi nhìn y một hồi lâu, mỉm cười: "Đồ huynh liệu có phải đã sinh lòng thương hoa tiếc ngọc đối với Lý Thục Trang hay không?"

Đồ Phụng Tam thở dài: "Nàng ta thật sự là một vưu vật động lòng người, mị lực mười phần. Bất quá nói là như vậy, nhưng ta hiểu hơn bất kỳ ai 'đảo Trang đại kế' phải được tiếp tục, cảm xúc con người chỉ là thứ yếu."

Yến Phi nói: "Ta lại có một ý nghĩ khác."

Đồ Phụng Tam tinh thần chấn động hỏi: "Ý nghĩ gì?"

Yến Phi đáp: "Xuân giang thủy noãn áp tiên tri*. Ngươi bảo hiện thời trong Ma môn, ngoại trừ Mộ Thanh Lưu, ai là người đầu tiên nhận thấy được Hoàn Huyền hiển lộ rõ là một người bại trận? Đương nhiên là Lý Thục Trang, đúng không? Hoàn Huyền nóng lòng xưng đế, cố tình giẫm đạp lên Tư Mã thị, lại hiển lộ dã tâm với Tạ Chung Tú. Hơn nữa chính trị rối loạn, đối đãi con người quá tàn nhẫn, luật pháp bất lực, tất khiến cao môn Kiến Khang sinh ra ý chán nản mà xa lánh. Lý Thục Trang sẽ trực tiếp cảm nhận được áp lực từ mặt này. Bằng vào tác phong làm việc của người trong Ma môn, Lý Thục Trang lại chịu bồi táng với Hoàn Huyền sao?"

Đồ Phụng Tam nhíu mày nói: "Ngươi khiến ta nghĩ đến một nguy cơ khác. Nếu Lý Thục Trang hiểu được sự việc là không thể, còn mua 'đan phương' của ta làm gì? Phương pháp thông minh nhất là cướp của mà chạy rồi chờ một thời cơ khác."

Yến Phi nói: "Nếu như tiểu Dụ thực sự thắng Hoàn Huyền, có thể nói còn có cơ hội nào mà chờ đợi không? Chỉ cần tiểu Dụ một ngày tại vị, khẳng định là Ma môn hoàn toàn không có cơ hội."

Đồ Phụng Tam thốt: "Ta vì ngươi mà hồ đồ mất rồi, rốt cuộc ngươi đang nói đến chuyện gì vậy?"

Yến Phi đáp: "Ta chỉ là phân tích tâm tình Lý Thục Trang. Có lẽ ta nhìn lầm, ai mà biết được nhỉ? Mộ Thanh Lưu từng lộ ra vẻ mặt chán nản, có lẽ đó là do sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang đối với Hoàn Huyền không ngừng suy giảm. Kế hoạch đối phó Lý Thục Trang vẫn cần phải tiến hành, nhưng cần phải thận trọng và do ngươi nắm giữ. Nếu như chúng ta thắng đổ ước, mà Lý Thục Trang lại chịu nghe chỉ thị rút lui của Mộ Thanh Lưu, chúng ta đương nhiên có thể thả cho thị đi."

Đồ Phụng Tam tinh thần đại chấn nói: "Nếu có thể tự do lựa chọn, tâm tình ta sẽ tốt hơn nhiều."

Yến Phi nói: "Đồ huynh có phải đã động tâm đối với Lý Thục Trang."

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Động tâm thì có tác dụng gì? Người có hoàn cảnh xuất thân như Lý Thục Trang tuyệt sẽ không dễ dàng động tình với người khác, huống chi tham tài háo sắc như Quan Trường Xuân. Ta thấy trong mắt nàng, chỉ có thần sắc khinh bỉ coi thường thôi."

Yến Phi nói: "Chuyện nam nữ rất khó nói, chỉ nhìn qua Nhậm hậu thì biết. Có nhiều thứ do ông trời an bài thì sao?"

Đồ Phụng Tam nói: "Tình thế phát triển thực vượt quá sự trông đợi, để tránh đêm dài lắm mộng, ta định đi gặp Lý Thục Trang để hỏi rõ, xem thị có thành ý giao dịch hay không. Nếu thị ra tay giết ta, 'đảo Trang đại kế' của chúng ta cũng đi tong."

Yến Phi nói: "Cứ như thế mà làm. Mọi chuyện hãy để ngày mai nói sau, ngày mai nghĩ lại."

:77:

Quảng Lăng. Buổi chiều.

Lưu Dụ có Khổng lão đại và Ngụy Vịnh Chi hai bên đi cùng, tiến vào nhà kho. Hơn hai trăm huynh đệ Bắc Phủ binh đang đợi mệnh ở đây toàn thể đứng dậy, nhưng không phát xuất một chút thanh âm. Ánh mắt mỗi người đều chớp động lộ ra tia chờ mong và hưng phấn.

Lưu Dụ đứng lại mỉm cười: "Mời Khổng lão đại đến nói với chúng ta vài câu."

Khổng lão đại sợ nhảy dựng lên, vội hỏi: "Lưu soái nói đùa chăng! Ta có tư cách gì mà nói chuyện?"

Ngụy Vịnh Chi vui vẻ nói: "Lưu soái nói ai có tư cách, người đó liền có tư cách. Huống chi ngươi là long đầu lão đại mà Bắc Phủ binh chúng ta quý mến nhất. Lão đại ngươi hãy tùy tiện nói vài câu để kích động sĩ khí của chúng huynh đệ."

Khổng lão đại nhìn mọi người gật đầu, nhất thời cảm thấy rất có thể diện. Hắn cũng đảo mắt nhìn khắp mọi người một lượt rồi nói: "Lưu soái đã phân phó, Khổng mỗ sao dám không nghe mà nói vài lời? Nếu nói tâm tình của mình, ta cảm thấy thoải mái, không có một chút lo lắng bởi vì Lưu soái và huynh đệ Bắc Phủ binh của ngài đã đến đây."

Mọi người cùng lộ ra nụ cười, nhưng không dám cười thành tiếng, sợ kinh động đến địch nhân.

Nơi này nằm trong hậu viện một tòa hoa trạch của Khổng lão đại, vốn là kho lương, bây giờ được dọn sạch để binh sĩ ẩn tàng. Tòa hoa trạch này ở gần Soái phủ, lấy làm cứ điểm đột kích, chiếm hết địa lợi.

Ngụy Vịnh Chi cười nói: "Khổng lão đại tin tưởng chúng ta là có đạo lý. Bởi vì trở lại Quảng Lăng, chúng ta có bịt mắt cũng hiểu được làm thế nào để đi vào Soái phủ, băm vằm Hoàn Hoằng và thắng trận này."

Mọi người đều nắm chặt quyền giơ lên, cách này không gây ra tiếng động, biểu hiện trong lòng kích động và tin tưởng ở chiến thắng.

Khổng lão đại nói: "Đến phiên Lưu soái cho vài lời vàng ngọc!"

Lưu Dụ thong dong mỉm cười: "Chúng ta bí mật vào thành hành động, so với thời gian liệu định là hai ngày thì nhanh được một nửa, cũng khiến chúng ta không chỉ có sớm một ngày phát động, mà còn có đủ thời gian để nghỉ ngơi, bảo tồn lực lượng."

Khổng lão đại nói: "Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thấy Lưu soái tại Soái phủ bắn pháo hiệu, lập tức toàn thành phát động, cam đoan địch nhân bị chúng ta giết chết không kịp ngáp."

Lưu Dụ kêu liền vài tiếng "Tốt", tự nhiên nói: "Địch nhân sẽ đổi ca gác trước bình minh, Chúng ta theo kế hoạch sẽ công nhập Soái phủ vào lúc đổi gác, mọi người đã rõ mọi sự bố trí chưa?"

Mọi người đều gật đầu, tinh thần càng dâng cao, sĩ khí ngút trời.

Lưu Dụ nói: "Bây giờ trời giúp chúng ta, theo tin tức biết được, Hoàn Huyền phái đi hai người Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu, suất lĩnh hai vạn quân Kinh Châu, đang theo hai đường thủy lục đến Quảng Lăng. Bất quá bọn họ sẽ phát giác đi một chuyến công cốc, bởi vì Quảng Lăng đã trở về nguyên chủ rồi."

Nếu hoàn cảnh cho phép, khẳng định mọi người sẽ la hét ầm ĩ, chấn động cả kho lương.

Lưu Dụ tiếp lời: "Các huynh đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt, đem lương khô tùy thân mang theo ra ăn tạm, nhưng trong lòng đừng trách Khổng lão đại chiêu đãi không chu đáo. Bởi vì hắn cũng có nỗi khổ, sợ đột nhiên có người mua lương và rượu thịt với số lượng lớn, sẽ có thể lộ ra cho kẻ địch biết."

Mọi người nhịn không được cười rộ lên, lại không thể phát ra tiếng, vẻ mặt nhăn nhó kỳ quái. Nhịn cười quả là một việc khó chịu phi thường.

Ngụy Vịnh Chi vỗ vỗ đầu vai Lưu Dụ, biểu thị đã đến lúc phải đi.

Lưu Dụ lại nói vài câu khích lệ, rồi mới cùng Khổng lão đại và Ngụy Vịnh Chi đi khỏi kho lương.

Trên đường về nhà chính, Lưu Dụ nói: "Bây giờ hết thảy đề được chuẩn bị thỏa đáng, về phía Hoàn Hoằng tình huống như thế nào?"

Khổng lão đại khinh thường nói: "Loại như Hoàn Hoằng là dạng con cháu được nâng đỡ, căn bản khó mà thành tướng tài được. Sáng nay còn cùng người ra vùng đồng hoang dã săn bắn vui chơi, ngây ngô không biết đại họa đã đến đít."



Ngụy Vịnh Chi nói: "May là chúng ta phát động được sớm. Nếu hai người Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu dẫn quân đến Quảng Lăng, thì cục diện đã khác. Hai người này được Hoàn Huyền tin tưởng vô cùng, là những đại tướng có tài thực sự."

Lưu Dụ mỉm cười: "Nếu bây giờ ngồi tại Soái phủ không phải Hoàn Hoằng, mà là một trong hai gã Ngô Phủ Chi hay Hoàng Phủ Phu, ai sẽ thắng vẫn chưa thể nói được."

Khổng lão đại nói: "Hoàn Huyền cực kỳ đa nghi, chỉ tín nhiệm người trong tộc, cho nên đã cho chúng ta cơ hội để khai thác."

Lưu Dụ hỏi Ngụy Vịnh Chi: "Đã báo cho Vô Kị chưa?"

Ngụy Vịnh Chi đáp: "Mọi thứ đều ổn thỏa. Đại quân của Vô Kị rạng sáng ngày mai sẽ theo thủy lộ công tới, cam đoan địch nhân để mắt chặn lại."

Lưu Dụ quay sang nhìn Khổng lão đại.

Khổng lão đại vội nói: "Khi người của ta nhìn thấy phái hiệu truyền tin, huynh đệ trong thành sẽ lập tức chiếm đoạt các kho lương lớn, còn cách huynh đệ mai phục bên ngoài thành sẽ cố gắng đoạt thuyền, đã là cho không, đương nhiên sẽ cố gắng lấy nhiều!"

Ngụy Vịnh Chi hưng phấn: "Biện pháp Lưu soái nghĩ đến thật là tuyệt diệu, khi huynh đệ cuối cùng thành công trà trộn tiến vào trong thành, ta sẽ hiểu được thắng lợi đã trong tầm tay."

Lúc này đã đến cửa sau của sảnh lớn trong nhà chính, Lưu Dụ dừng lại nói: "Tình huống ở Kiến Khang như thế nào?"

Ngụy Vịnh Chi cười nói đáp: "Vừa mới nhận được tin tức từ Kiến Khang, sáng nay Hoàn Huyền đã nhận phong hiệu Sở vương, và đẩy tên Hoàng đế ngu ngốc ra ngoài Hoàng thành đến Vĩnh An cung, gây chấn động lớn. Bây giờ mọi người đều cho rằng Hoàn Huyền trong vài ngày sẽ đăng cơ."

Khổng lão đại hỏi: "Cao môn Kiến Khang đối với việc Hoàn Huyền làm có phản ứng gì không?"

Ngụy Vịnh Chi đáp: "Các việc liên quan đến thái độ của cao môn Kiến Khang đối với việc này chúng ta vẫn chưa có tin tức gì. Bất quá không cần phải nghe cũng biết đại khái. Hoàn Huyền quá nhanh lộ ra bộ mặt thật, tựa như hoàn toàn không hiểu được trận cước của mình còn chưa ổn định. Khi hắn biết được Quảng Lăng rơi vào tay chúng ta, mới có thể hiểu mình thực sự ngu ngốc như thế nào."

Lưu Dụ trầm giọng: "Hắn vẫn sẽ không tỉnh ngộ đâu, chỉ biết sai Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu hai người phòng thủ nghiêm mật thượng du Quảng Lăng và Kinh khẩu, hy vọng có thể tiếp tục giấc mộng Hoàng đế của hắn."

Khổng lão đại nói: "Có một huynh đệ vừa từ Vô Dương trở về, theo hắn nói thì Thiên Sư quân đã chính thức phản công trên diện rộng, mục tiêu rất có khả năng là Hải Diêm, tình thế tương đối khẩn trương."

Lưu Dụ mừng rỡ: "Từ Đạo Phúc chính là tự tìm tử lộ."

Ngụy Vịnh Chi nhíu mày nói: "Ta lại sợ Chu Tự và Lưu Nghị không phải đối thủ của Từ Đạo Phúc, khó mà thủ vững Hải Diêm."

Lưu Dụ nói: "Nếu ta không nắm chắc tất thắng Thiên Sư quân, sao dám quay về? Yên tâm đi! Cùng Thiên Sư quân cuối cùng quyết thắng người chỉ huy tịnh không phải Chu Tự, mà là Khoái Ân. Người này chẳng những tinh thông binh pháp, mà mưu lược cũng hơn người, khả năng ứng biến lại càng siêu nhân nhất đẳng. Có trí sĩ định kế trù mưu cho hắn, khẳng định có thể dễ dàng thu thập Từ Đạo Phúc. Tuyệt diệu nhất là Từ Đạo Phúc tịnh không hiểu được đối thủ không phải Chu Tự mà là Khoái Ân. Chỉ ở điểm này, cũng có thể khiến Từ Đạo Phúc bày bố sai lầm, một bước đi sai thì khó mà làm lại."

Ngụy Vịnh Chi lộ ra thần sắc bội phục nói: "Thế mà ta và Vô Kị cứ một mực lo lắng cho tình hình ở Hải Diêm, nguyên lai Lưu soái đã sớm có kế hoạch chu toàn."

Khổng lão đại mừng rỡ nói: "Nếu có thể điều bộ đội ở Hải Diêm trở về, thực lực của chúng ta sẽ tăng nhiều."

Lưu Dụ nói: "Cho dù đánh bại Thiên Sư quân, bộ đội Hải Diêm vẫn không được điều động. Nếu không tất nhiên loạn sự sẽ lại bắt đầu. Bất quá ta sẽ điều hai người trở về."

Ngụy Vịnh Chi ngạc nhiên hỏi: "Điều hai người nào trở về?"

Lưu Dụ đáp: "Một là Lưu Nghị, hắn và bọn trẻ cùng lứa trong cao môn Kiến Khang có quan hệ tốt. Sau khi chúng ta tiến chiếm Kiến Khang, có hắn giúp chúng ta lung lạc cao môn Kiến Khang, có thể chỉ bỏ ra nửa công mà thu gấp hai lần hiệu quả. Một người khác là Lưu Mục Chi, người này rất giàu kiến thức, đi khắp thiên hạ, là trí giả có thực học. Ông ta sẽ tác chủ phụ trách bộ phận văn chương cho ta, đối chiếu và đặt ra sách lược trị quốc. Như vậy đã thành công được quá nửa."

Khổng lão đại cùng Ngụy Vịnh Chi vô cùng thán phục. Cũng chỉ có người nhìn xa trông rộng như Lưu Dụ mới là lãnh tụ tối cao phối hợp được bọn họ.

Chú thích:

* Xuân giang thủy noãn áp tiên tri: Nguyên văn câu thứ hai trong bài thơ Xuân giang vãn cảnh của Tô Đông Pha. Nghĩa đen là sông xuân nước ấm vịt đã biết trước rồi. Ý trong truyện là việc Hoàn Huyền bại trận “vịt” Lý Thục Trang đã đoán ra rồi. Nguyên văn bài thơ:

竹外桃花三兩枝

Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi

春江水暖鴨先知

Xuân giang thủy noãn áp tiên tri

蔞蒿滿地蘆芽短

Lâu hao mãn địa lô nha đoản

正是河豚欲上時。

Chính thị hà đồn dục thượng thời

Tạm dịch theo phương pháp lấy thần chứ không bám ý:

Ngoài giậu đào non hé môi cười

Sông xuân nước ấm vịt rong chơi

Cỏ cây khắp chốn đua nhau dậy

Tôm cá vui đùa ra nắng phơi.

Bài này có nhiều ý hay, bạn nào muốn bàn luận thêm xin mời liên hệ...

Hết chương 536

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook