Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 328: Ly Gián Đại Kế

Huỳnh Dị

13/03/2013

Hầu Lượng Sinh trở lại nơi ở, chuyện đầu tiên muốn làm là đi đến thư trai. Lần này rốt cuộc không làm y thất vọng, nhìn vào vị trí của mấy quyển sách trong tủ sách, y biết Đồ Phụng Tam đã đến đây, lại hiểu Đồ Phụng Tam muốn cùng y gặp mặt tại nơi nào trong nhà.

Người hầu ở phía sau y thỉnh thị: “Tiểu nhân có thể đem chó thả ra khỏi chuồng không?”

Từ lần trước suýt bị người hành thích, Hầu Lượng Sinh đã tăng cường phòng ngự trong nhà, lại nuôi vài con mãnh khuyển. Bất quá không có sự phê chuẩn của y, mãnh khuyển sẽ không được thả ra để tuần tra.

Tâm tình Hầu Lượng Sinh rất tốt, cho người hầu ra, phân phó thủ hạ một lúc nữa mới được thả chó đi tuần nhà. Sau đó y đi thẳng vào trong nhà, trở lại nơi phòng ngủ. Y đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy dấu tích của ai.

Đương lúc Hầu Lượng Sinh ngơ ngác khó hiểu, Đồ Phụng Tam từ trên xà nhà nhảy xuống, cười nói: “Hầu huynh vẫn khỏe chứ.”

Hầu Lượng Sinh mừng rỡ nói: “Đồ huynh quả nhiên đã đến.”

Hai người chuyển qua góc phía sau nói chuyện.

Hầu Lượng Sinh vui vẻ nói: “Trận này các ngươi giành thắng lợi rất nhanh gọn, tận dụng được cả thiên thời địa lợi, như có thần linh giúp đỡ, trong một đêm đã đoạt lại Biên Hoang tập, vang động triều đình và dân chúng nam bắc.”

Đồ Phụng Tam mỉm cười nói: “Như có thần linh giúp đỡ, những lời này rất chuẩn xác, có lẽ là nhờ hồng phúc của Lưu Dụ. Ha. Hầu huynh gần đây như thế nào?”

Hầu Lượng Sinh nói: “Ta cũng tạm ổn. Phục vụ loại người như Hoàn Huyền, thật sự là hôm nay chẳng biết được chuyện ngày mai, chỉ có thể đi một bước tính toán một bước. Đồ huynh là người đã từng trải qua, tất minh bạch những lời này của ta. Có một việc Đồ huynh có thể vẫn chưa biết, là Lưu Dụ đã bình an trở về Quảng Lăng, nhưng lại bị Lưu Lao Chi dùng thủ đoạn phái đến Diêm Thành giữ chức thái thú. Bề ngoài nhìn như là thăng chức, sự thật là mượn tay của một bọn hải tặc hung hãn đang gây họa ven bờ biển để đối phó y. Xem tình hình trước mắt, Lưu Dụ là ở thế chỉ có chết không có đường sống.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày hỏi: “Hải tặc?”

Hầu Lượng Sinh thuật tỉ mỉ tình hình cụ thể, sau đó nói: “Phạm vi hoạt động của Tiêu Liệt Vũ luôn giới hạn trong một dải duyên hải, cho tới giờ chưa vào Đại Giang. Đến vài tháng gần đây, vì có vài trận thắng nổi bật, ác danh mới đại thịnh. Bây giờ vì cái chết thảm của Vương Thức, quan quân các quận huyện duyên hải hoàn toàn không thành đội ngũ. Lưu Dụ có mĩ danh là tướng thảo tặc, nhưng không có binh mà chỉ huy, lại không có hỗ trợ gì của Bắc Phủ binh hoặc Kiến Khang quân. Gay go nhất là dù có khả năng giữ mạng, vẫn khó tránh khỏi tội không làm hết chức trách. Mà đó chỉ là một phần của tình huống tồi tệ của y.”

Tiếp theo lại đem chuyện sáng nay Hoàn Huyền và Can Quy thương nghị việc sát hại Lưu Dụ nói ra. Y thở dài: “Đồ huynh phải từ chuyện này nghĩ ra biện pháp, nếu không Lưu Dụ sẽ dữ nhiều lành ít.”

Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: “Bá Vương côn của Tiêu Liệt Vũ thật sự lợi hại như vậy sao?”

Hầu Lượng Sinh nói: “Can Quy từng cùng hắn tỉ thí so chiêu, rất tôn sùng côn pháp của hắn, tán dương là đệ nhất côn pháp đại gia của phương nam. Vậy cũng biết Tiêu Liệt Vũ đúng là kẻ có chân tài thực học. May mắn là đêm nay Đồ huynh đã đến, có thể thấy là mệnh Lưu Dụ chưa tuyệt.”

Đồ Phụng Tam ung dung nói: “Lưu Dụ đúng là mạng không tuyệt được, không phải bởi vì ta đến Diêm thành hỗ trợ, mà là bằng chính tài trí võ công của bản thân y. Hầu huynh không cần lo lắng cho Lưu Dụ, ngược lại còn nên cao hứng giùm y. Nếu Lưu Dụ tại tình huống như thế này mà vẫn có thể tạo ra kì tích, thì còn ai dám hoài nghi y là chân mệnh thiên tử?”

Hầu Lượng Sinh biến sắc hỏi: “Đồ huynh có đánh giá Lưu Dụ quá cao không?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Hầu huynh xem Đồ Phụng Tam ta có phải là một kẻ lỗ mãng như vậy không? Lưu Dụ với hoang nhân phải là không thân thích, cho nên ta không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của y. Chỉ có như vậy, y mới có thể thiết lập uy tín trong Bắc phủ binh, mà cũng có thể làm cho cao môn Kiến Khang giảm bớt hoài nghi với y, củng cố hình tượng người kế thừa Tạ Huyền của y.”

Hầu Lượng Sinh nói: “Chúng ta đối với Can Quy tuyệt không thể xem thường, chỉ nhìn hắn đang dần thay thế vị trí trước kia của ngươi trong lòng Hoàn Huyền, thì cũng biết hắn xuất sắc như thế nào. Hiểu biết của ta đối với Lưu Dụ đương nhiên không bằng Đồ huynh, nhưng từ tình báo mà ta thu thập về, võ công của Lưu Dụ chỉ là ngang với Vương Quốc Bảo, với Vương Thức thì có chút không bằng. Dưới tình huống tác chiến độc lập, hơn nữa địch ám ta minh, y sẽ không thể có bất cứ triển vọng gì.”

Đồ Phụng Tam vỗ vỗ vai Hầu Lượng Sinh, nói giọng mười phần tin tưởng: “Hãy tin ta! Lưu Dụ không còn là Lưu Dụ trong ấn tượng của Hầu huynh nữa. Y chẳng những trở thành một cao thủ đáng sợ, mà còn có thói quen ở tình thế gian khổ nhất, ác liệt nhất mưu cầu thắng lợi. Sự thật sẽ chứng minh cho Hầu huynh, Lưu Dụ thiên chân vạn xác là kẻ mà thiên mệnh chọn lựa. Kẻ nào làm đối thủ của y, cuối cùng sẽ có kết cục thê thảm. Y làm tốt bổn phận của y, chúng ta làm tốt công việc của chúng ta, đây là an bài tốt nhất. Về phía Dương Toàn Kì và Ân Trọng Kham như thế nào? Ta có nên đi tiếp xúc với bọn họ không? Bọn họ sẽ không bán rẻ ta để lấy lòng Hoàn Huyền chứ?"

Hầu Lượng Sinh hừ lạnh nói: “Việc này có quan hệ đến sinh tử tồn vong, há để cho bọn họ có lựa chọn gì khác sao? Chỉ cần huynh làm cho bọn họ hiểu rõ họ đang trong vòng giám thị nghiêm mật của Hoàn Huyền, bọn họ sẽ vội vàng chào đón ngay.”

Đồ Phụng Tam mừng rỡ nói: “Phương diện này phải dựa vào Hầu huynh cung cấp thông tin. Ta và Dương Toàn Kì có chút giao tình, vậy nên bắt đầu từ phía y, cơ hội thành công sẽ cao hơn một chút.”

Hầu Lượng Sinh thở dài một hơi nói: “Phàm việc có lợi thì cũng có hại. Các ngươi thu phục Biên Hoang tập, cố nhiên là vui mừng, nhưng cũng làm Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn sinh ra ý sợ hãi, làm quan hệ của bọn chúng tiến gần thêm một bước. Trước đây, bọn chúng bằng mặt không bằng lòng, các bên đều cảnh giác dè chừng, hợp tác không toàn diện. Hiện tại, quan hệ của bọn họ dưới áp lực và tình hình bất lợi lại trở nên đột nhiên được thắt chặt, làm cho người ta lo lắng.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày hỏi: “Hầu huynh vì sao có cái nhìn như vậy?”

Hầu Lượng Sinh nói: “Hoàn Huyền từng đến Động Đình gặp Nhiếp Thiên Hoàn. Sau khi Biên Hoang trở về tay bọn ngươi, Nhiếp Thiên Hoàn lại tự thân đến Giang Lăng gặp Hoàn Huyền, biểu lộ sự tín nhiệm đối với Hoàn Huyền. Hoàn Huyền thì lấy lễ thượng khách để tiếp đãi, khách khí tôn kính với Nhiếp Thiên Hoàn, hoàn toàn không giống với tác phong hành sự không coi người trong thiên hạ ra gì của hắn. Ta dám nói trước khi thống nhất phương nam, quan hệ của bọn chúng sẽ vẫn giữ nguyên tốt đẹp.”

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: “Đúng là làm người khác không thể tưởng tượng được.”

Hầu Lượng Sinh nói tiếp: “Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn bắt tay nhau hợp tác, sẽ trở thành lực lượng mạnh nhất phương nam, đủ để đối kháng với Kiến Khang quân và Bắc Phủ binh sau khi liên thủ. Hơn nữa Hoàn Huyền chiếm cái lợi của thượng du Đại Giang, chỉ cần phong tỏa thượng du Kiến Khang, sẽ chiếm được địa lợi, nắm giữ quyền chủ động. So với ở phía hạ du, Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi lại vẫn tính toán với nhau. Tư Mã Đạo Tử để Vương Ngưng Chi trấn thủ Hội Kê ứng phó với Tôn Ân, lại để Tạ Diễm thay thế Vương Cung đã bị giết, rõ ràng là độc kế nhằm vào Lưu Lao Chi, hắn sao có thể tâm phục chứ? So về lâu dài, rất khó áp chế tham vọng của Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn. Việc lo lắng nhất của ta hiện nay là khi Lưu Dụ còn chưa có được thành tựu gì, Kiến Khang quân và Bắc Phủ binh đã sớm bị bọn chúng lần lượt đánh bại. Mà cho đến giờ phút này, ta vẫn không thấy có chuyển biến gì.”

Đồ Phụng Tam nói: “Dưới tình hình như thế này, có thể tranh thủ được Dương Toàn Kì và Ân Trọng Kham về phía chúng ta hay không, quả thật là mấu chốt của thắng bại. Một khi Hoàn Huyền vẫn chưa thể trừ hai người này, hắn sẽ không dám đem quân tới Kiến Khang. Cho nên ta phải rõ ràng động hướng của Dương Ân hai người.”

Hầu Lượng Sinh nói: “Dương Toàn Kì sau khi lên làm thứ sử Ung Châu, nhiều lần bí mật gặp Ân Trọng Kham. Theo ta đoán, có lẽ Dương Toàn Kì ra sức khuyên Ân Trọng Kham thủ tiêu Hoàn Huyền. Mà Ân Trọng Kham luôn luôn sợ hãi đối với Hoàn Huyền cũng do dự bất quyết. Cho nên chỉ cần Đồ huynh làm cho bọn họ biết rõ Hoàn Huyền đang mật mưu đối phó với bọn họ. Thậm chí mấy lần gặp mặt của bọn họ, Hoàn Huyền có lẽ rõ như lòng bàn tay. Như vậy y do phải bảo vệ bản thân, tất cùng Đồ huynh hợp tác.”



Đồ Phụng Tam vui mừng: “Hay lắm. Có thông tin Hầu huynh cung cấp, Ân Dương hai người tuyệt sẽ không hoài nghi đến Hầu huynh, còn tưởng rằng ta vẫn có nhãn tuyến lưu ở bên cạnh Hoàn Huyền. Cho nên làm sao có thể bí mật gặp mặt Dương Toàn Kì, xin Hầu huynh chỉ điểm cho.”

:77:

Diêm Thành.

Vương Hoằng dẫn Lưu Dụ từ mái nhà này qua mái nhà khác, đột nhiên dừng lại. Lưu Dụ đi đến bên cạnh y, bắt chước y phục người xuống mái nhà, nhìn qua trạch viện cách đó một con đường.

Hai người dùng dây thừng leo tường vào thành, chỉ thấy nhà nhà cửa đóng chặt, thương phố đình chỉ buôn bán, trên đường không có người qua lại, giống như quỷ vực, chỉ thấy quan binh tuần tra.

Vương Hoằng chỉ vào căn nhà đối diện nói: “Đó là nơi ở của Hà Phong tại Diêm Thành. Tiệm muối lớn nhất trong thành là do hắn mở, cũng là tổng đàn của Đông Hải bang. Bất quá, Đông Hải bang vì sự nổi lên của Đông Hải minh mà chuyển thành suy thoái, thanh thế cũng không còn lớn như trước.”

Lưu Dụ nhìn về phía đối diện. Tòa nhà hoa lệ có tường cao vây quanh, đình viện sâu dài, nhà chính phân ra ba lối, lại có trung viện hậu viện, quy mô khá lớn. Từ đó có thể tưởng tượng được uy phong của Đông Hải bang lúc Hà Khiêm còn tại thế.

Hà Phong chẳng những là long đầu lão đại của Đông Hải bang, mà còn là nhà giàu nhất và nhà buôn muối lớn nhất địa phương, có đến vài trăm ruộng muối. Sự quật khởi của Tiêu Liệt Vũ, làm y phải đứng mũi chịu sào, chịu đủ mọi tai họa. Lưu Dụ không lo Hà Phong không ngoan ngoãn hợp tác với gã, đúng như lời gã nói với Vương Hoằng, đây là cơ hội cuối cùng của Hà Phong. Gã càng khẳng định được, Lưu Nghị sẽ báo cho y biết sự viếng thăm của gã, nói cho y quan hệ của gã với phe phái Hà Khiêm.

Nếu như không có hiệu ứng hỏa thạch, Hà Phong hoặc sẽ vì ham sống sợ chết thà lựa chọn rời bỏ Diêm Thành. Nhưng dưới tâm trạng nhận định Lưu Dụ gã là chân mệnh thiên tử, Hà Phong sao có thể ngu xuẩn như vậy, bỏ qua cơ hội chuyển thân duy nhất này? Gã tuyệt đối nắm chắc có thể thuyết phục được Hà Phong.

Lưu Dụ thấp giọng hỏi: “Ta đi vào tìm Hà Phong. Vương huynh ở lại đây canh chừng cho ta được không?”

Vương Hoằng nhíu mày nói: “Lưu huynh sao lại không chính thức đăng môn cầu kiến? Ta dám khẳng định trong nhà thủ vệ nghiêm mật, xảy ra hiểu lầm sẽ không tốt chút nào.”

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Ta muốn biểu lộ thực lực cho y thấy. Khi ta tránh được tất cả thủ vệ, đột nhiên hiện thân trước mặt y, càng có sức thuyết phục với y so với bất cứ phương pháp nào khác, rằng Lưu Dụ ta tịnh không phải như ngọn đèn hết dầu. Xin Vương huynh nói cho ta biết bề ngoài và đặc trưng của Hà Phong.”

Vương Hoằng cười: “Uy danh của Lưu huynh, thiên hạ có ai không biết chứ?”

Lưu Dụ nhẹ nhàng nói: “Ta ở cùng hoang nhân đã lâu, quen với việc cười nói lúc tâm tình khẩn trương. Ta muốn lẻn vào gặp Hà Phong là do không muốn kinh động bất cứ ai ngoài y. Ta có thể đoán định được, thủ hạ của Hà Phong sẽ có kẻ thấy lợi quên nghĩa, âm thầm đầu hàng Tiêu Liệt Vũ.”

Vương Hoằng thư thái nói: “Nguyên lai là như thế. Lưu huynh cẩn thận một chút.”

Lưu Dụ đang muốn trượt xuống mái ngói, nhảy qua con hẻm phía sau rồi mới nghĩ cách kín đáo lẻn vào nhà lớn phía bên kia. Đột nhiên vang lên tiếng quát tháo từ trạch viện của Hà Phong truyền đến.

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.

Tiếp theo là tiếng binh khí va chạm và tiếng la thảm liên tục vang lên. Hai người vẫn chưa rõ là đã phát sinh chuyện gì thì một đạo nhân ảnh đã bay vọt lên không, hạ xuống phía trái tường cao bên ngoài, trên tay còn cầm một vật dạng tròn.

Lưu Dụ trong lòng trầm hẳn xuống, biết là đã tới chậm một bước. Gã chỉ nhìn thân thủ của thích khách này, cũng biết đó là một cao thủ nhất đẳng. Vật mang theo nhiều khả năng là thủ cấp của Hà Phong, nhân vật như vậy tuyệt sẽ không chỉ đến gây rối đơn giản.

Lưu Dụ quyết đoán vỗ vai Vương Hoằng một cái, nói: “Trở lại thuyền chờ ta.”

Tiếp sau, gã liền chạy ra từ nơi ẩn thân, vọt lên không, nhanh chóng đuổi theo.

:77:

Yến Phi và Thác Bạt Khuê trước sau đi lên bờ nam Đại Hà. Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh dẫn hơn ba mươi chiến sĩ tiếp đón.

Hai người giao ngựa cho thủ hạ, đứng tại ven bờ nhìn sang phía bên kia. Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh cũng tới hai bên bọn họ.

Địch nhân đã rút về căn cứ.

Ánh mắt của Thác Bạt Khuê nhìn nước sông cuộn chảy không dừng, nói: “Thế nước mạnh quá.”

Thôi Hoành gật đầu đồng ý, lại không nói gì.

Trưởng Tôn Đạo Sinh nói: “Công việc chặt cây đã hoàn thành, chúng ta có thể trong một đêm thiết lập ba cái mộc trại giả. Từ bờ bên kia nhìn qua khẳng định nhìn không ra chỗ sơ hở và sự ngụy trang.”

Thác Bạt Khuê lấy tay ôm vai ái tướng Trưởng Tôn Đạo Sinh, tán thưởng: “Đạo Sinh làm rất tốt.”



Tác phong văn nhã của Trưởng Tôn Đạo Sinh là hiếm có trong Hồ nhân. Hơn nữa y lại cao lớn anh tuấn, hữu dũng hữu mưu, được Thác Bạt Khuê coi trọng, mang theo bên mình làm cố vấn tham mưu. Y cùng trưởng huynh Trưởng Tôn Tung luôn nhận được sự trọng dụng của Thác Bạt Khuê.

Thác Bạt Khuê tiếp đến hướng về phía Thôi Hoành hỏi: “Thôi khanh có cái nhìn như thế nào?”

Yến Phi trong lòng thầm khen Thác Bạt Khuê và Thôi Hoành, tỏ ra khôn khéo như vậy sẽ không làm Trưởng Tôn Đạo Sinh sinh ra ý đố kị.

Thôi Hoành đáp: “Phương pháp của Trưởng Tôn tướng quân rất xảo diệu. Trước tiên ngầm qua Đại Hà, dùng thời gian ba ngày chuẩn bị gỗ, lại trong một đêm lập nên ba tòa mộc trại, làm Mộ Dung Bảo tưởng lầm đại quân chúng ta đóng bên bờ Nam, lại có đủ nhân thủ để dựng trại lập doanh. Điều này sẽ khiến hắn kinh nghi bất định, đến khi hắn phái người qua sống thám sát, mộc trại của chúng ta đã sớm hoàn thành rồi.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh cười nói: “Thôi tiên sinh quá khiêm nhường rồi! Ta chỉ là y theo đề định của tiên sinh, đốc thúc kẻ thủ hạ đi làm việc mà thôi.”

Yến Phi nghe hai người đối đáp, mới hay giữa bọn họ đã kiến lập tình nghĩa. Điều này đối với việc Thôi Hoành tham gia vào tập đoàn của Thác Bạt Khuê, phi thường trọng yếu. Trưởng Tôn Đạo Sinh sẵn lòng tiếp nhận y, thì các tướng lĩnh Thác Bạt tộc cũng sẽ theo đó mà làm.

Toàn bộ kế hoạch là do Thôi Hoành nghĩ ra, chủ yếu là muốn Mộ Dung Bảo tưởng lầm rằng đại quân chủ lực của Thác Bạt Khuê đóng quân ở bờ nam, tạo thành cục diện giằng co giữa hai bên bờ.

Kế này có hai mục đích.

Đầu tiên là muốn Mộ Dung Bảo tưởng rằng Thác Bạt Khuê muốn dụ hắn qua sông tấn công. Vừa rồi bọn họ cố ý hướng về phía Mộ Dung Bảo khiêu chiến, chính là muốn chọc giận Mộ Dung Bảo, còn muốn làm Mộ Dung Bảo và chư tướng trên dưới hướng sự chú ý về phía này.

Phải biết vượt sông tấn công có sự mạo hiểm cực cao. Cho dù quân lực của Mộ Dung Bảo lớn mạnh, nhưng do nhất nhất động tĩnh đều nằm dưới sự giám thị nghiêm mật của đối phương, lại bị hạn chế bởi số lượng thuyền, nên vượt sông tấn công chỉ là để đối phương luyện bắn. Trừ phi Mộ Dung Bảo có thể xác định được bên phía Thác Bạt Khuê chỉ là những kẻ lỗ mãng tầm thường, nếu không, sẽ trở thành cục diện giằng co.

Đây chính là mưu lược binh gia lấy hư làm thật, lấy thật làm hư.

Thứ đến là làm phía Mộ Dung Bảo hiểu lầm rằng quân lực của Thác Bạt Khuê đều ở bờ nam. Bọn chúng cho dù có rút quân cũng có thể thong dong lùi về, chỉ cần bố trí một đơn vị quân áp hậu tại bờ bên kia chờ sẵn, sẽ không lo Thác Bạt quân theo đuôi truy kích. Đây là nhận định sai lầm rất nguy hiểm, chính là mấu chốt của thắng bại.

Một chiêu này Thôi Hoành bày ra rất tuyệt vời, làm cho sức lực của tám vạn tinh binh bọn Mộ Dung Bảo không có nơi có thể phát tiết, ảnh hưởng nghiêm trọng đối với sĩ khí.

Thác Bạt Khuê dường như có điều suy nghĩ nói: “Mộ Dung Bảo vừa rồi không có tự thân xuất mã đuổi theo chúng ta phải không?”

Trong ba người thì Yến Phi hiểu rõ Thác Bạt Khuê nhất. Cách suy nghĩ của y có sự phân biệt bất đồng, bộ óc không ngừng chuyển động, một hồi đột nhiên nghĩ đến một sự việc không có chút liên hệ nào với chủ đề đang nói đến trước mắt.

Chàng cười đáp: “Ta không nhìn thấy hắn.”

Thác Bạt Khuê cười dài nói: “Bảo tiểu nhi khiếp đảm rồi, sợ là ta dụ hắn xuất trại, dùng phục binh tập kích hắn. Hừ. Nhớ lại trước kia ta chịu đủ mọi chèn ép của hắn, lần này ta sẽ thu hồi từ hắn gấp trăm ngàn lần.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh nói: “Mộ Dung Bảo tuy trước mặt người khác tỏ vẻ xem tộc chủ không ra gì, sự thật là đang biểu hiện ra sự sợ hãi đối với tộc chủ. Bây giờ hắn lao sư viễn chinh, đạt được chỉ là Thịnh Nhạc đã bị thiêu rụi, sự tức giận uất ức trong lòng có thể tưởng tượng được. Hắn sáng mai ngủ dậy, phát giác quân chúng ta đã gối đầu ở bờ nam, cách một con sông, tất chỉ có thể ngửa mặt than làm thế nào, kinh nghi bất định. Nghĩ cũng có thể biết hắn đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.”

Thác Bạt Khuê vui vẻ nói: “Đạo Sinh hình dung rất chuẩn xác. Ta hiểu rõ tên Mộ Dung Bảo này. Hắn sở trường nhất là nịnh bợ cha hắn, bản thân thì thích làm việc lớn hám công to, mà lại không có tính nhẫn nại.”

Gã lại chuyển qua Thôi Hoành hỏi: “Thôi khanh về phương diện kia đã thu xếp ổn thỏa chưa?”

Thôi Hoành đáp: “Tin tức sẽ truyền ra sau ba ngày ở trung tâm Thái Nguyên. Tin tức sẽ do thương lữ bắc thượng mang tới, theo thành huyện dọc Đại Hà lan truyền đến phương bắc. Lời đồn sẽ trong vài ngày truyền đến tai Mộ Dung Bảo. Thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn hơn mười tin đồn có nội dung bất đồng, toàn bộ hợp lại sẽ có thể biến thành một cố sự đầy đủ. Đó là Mộ Dung Thùy ở cuộc chiến tấn công Trưởng Tử đã ngộ trọng thương, tính mạng lâm nguy. Một số tướng lĩnh thủ hạ theo nguyện vọng của hắn đưa hắn trở lại Trung Sơn, những thủ hạ còn lại thì công nhập Trưởng Tử, tàn sát cả thành để báo thù.”

Trưởng Tôn Đạo Sinh tán tụng: “Thôi tiên sinh đúng là cao thủ tạo tin đồn. Tin đồn càng mâu thuẫn, càng làm người ta khó phân chân giả. Ta dám khẳng định là Mộ Dung Bảo sẽ trúng kế.”

Thôi Hoành nói tiếp: “Mộ Dung Bảo mặc dù là thái tử, nhưng trong hoàng tộc Đại Yên và tướng lĩnh có nhiều người không phục hắn. Cho nên mặc dù hắn có bán tín bán nghi, cũng không dám mạo hiểm để mất đi ngôi vị hoàng đế, sẽ lập tức vội vã trở lại Trung Sơn xem xét. Việc này rất trọng yếu, mất đi rồi sẽ hối hận không kịp. Theo ta thấy, Mộ Dung Bảo sẽ không phí thời gian tra xét chân giả, đành phải thiêu bỏ chiến thuyền, lập tức lui binh theo đường bộ, qua Trường Thành vội vã đến Trung Sơn. Như vậy chúng ta có thể mong chờ đại thắng”.

Thác Bạt Khuê gật đầu đồng ý: “Mộ Dung Bảo còn có lựa chọn nào khác sao? Lưu ở nơi này còn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ cùng ta chửi nhau qua sông quanh năm suốt tháng. Hừ. Thú vị nhất là hắn nghĩ rằng ta chỉ ngồi mà nhìn hắn rời đi không có biện pháp gì. Tiểu Phi, ngươi thấy sao?”

Yến Phi trong lòng thầm than một hơi. Với tác phong làm việc của Thác Bạt Khuê, nhất định sẽ đuổi đánh tới cùng, tiến hành một cuộc tàn sát thảm khốc, cố gắng làm suy yếu thực lực của Đại Yên quốc. Bản chất của chiến tranh đúng là như thế, không dung nhân ái tồn tại. Mà Yến Phi chàng là người nhân ái, không có lựa chọn nào khác bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh, cho dù không tình nguyện, cũng bị kéo xuống.

Ánh mắt Yến Phi hướng về nơi tối đen của Đại Hà mênh mông, nói: “Thắng bại sẽ rõ ràng trong vòng mười ngày nữa.”

Một giọt mưa rơi lên mũi chàng, tiếp đến mưa to dần, đem Đại Hà và hai bờ bao phủ trong cơn mưa gió đột ngột.

Hết chương 328

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook