Chương 175: Nam Bắc Tranh Hùng
Huỳnh Dị
13/03/2013
Tiếng chim kêu ám hiệu của Cao Ngạn vang lên từ khu rừng rậm phía sau
hoang thôn.
Yến Phi mở to song nhãn, thấp thoáng tia nhìn uy mãnh nhiếp nhân. Sau một
thoáng yên lặng, tuy đã hồi phục nhãn thần thường ngày song vẫn đầy vẻ thâm
sâu khó lường.
Trong khuôn viên mười trượng, bất kể âm thanh nhỏ đến đâu, kể cả tiếng sâu
bò chuột chạy, nhất nhất đều không thoát khỏi thính nhĩ của Yến Phi.
Mũi chân của Cao Ngạn điểm nhẹ lên mái hiên của căn phòng kế bên, tiếp đó đã
tung mình tới phòng hoang nơi chàng đang ngồi, chỉ để lại một tiếng động khẽ,
hiển thị khinh công tiểu tử ấy đã đại tiến, lại còn cố ý phô trương với chàng.
Khóe miệng Yến Phi điểm một nụ cười nhẹ.
Trước khi Cao Ngạn đến Lạc Dương do thám tin tức, Yến Phi đã tốn hết một
ngày một đêm công phu, giúp tiểu tử này đả thông kì kinh bát mạch, khiến cho
võ công của Cao Ngạn có được bước đột phá đáng kể, nay đã thấy được thành
quả.
Kim Đan Đại Pháp của chàng thật sự từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua,
là kỳ công dị pháp nằm ở biên giới giữa người và tiên. Trải qua trau dồi luyện
tập khả dĩ đạt được thần thông biến hóa; giúp cho người luyện có được hiệu
quả kinh người. Sau khi kéo mình ra khỏi bể sâu của đau thương và nhớ nhung
Kỷ Thiên Thiên, chàng đã hoàn toàn minh bạch, muốn thành công đoạt lại Kỷ
Thiên Thiên từ tay của Mộ Dung Thùy, tự mình cần phải vượt lên trên cảm giác
mất mác, bằng không sẽ giống tình cảnh khi trước thảm bại dưới tay Tôn Ân tại
Trấn Hoang Cương. Vì lẽ đó, trọn mấy ngày nay, Yến Phi đã tự hoàn thiện năng
lực bản thân bằng cách tập trung toàn trí lực tu luyện, đồng thời tận dụng chỗ
này giúp Bàng Nghĩa đả thông kinh mạch bị bế tắc trong người, khai phát khí
mạch của y, sẵn tiện giúp Bàng Nghĩa tiến tới cảnh giới vũ công thượng thừa.
Cao Ngạn xuyên qua cửa sổ vào, điểm nhẹ xuống đất rồi búng lên, buông người
xuống trước mặt Yến Phi, bắt chước chàng chéo chân ngồi xuống, hai tay giơ ra
nói: “Chờ xem! Thân thủ của ta sẽ sớm đuổi kịp ngươi thôi.”
Yến Phi mỉm cười: “Toàn nói chuyện không tưởng!”
Cao Ngạn chăm chú quan sát Yến Phi, đại hỉ nói: “Giỏi cho Yến Phi! Bây giờ
mới đúng là bản sắc của Biên Hoang đệ nhất cao thủ, lạnh lùng bình thản, thâm
bất khả trắc. Trước khi rời khỏi, ta không biết nên đa lo, với bộ dạng bực tức,
làm sao mà đi cứu người ?”
Trong lòng Yến Phi cảm thấy rất hài lòng, Cao Ngạn vĩnh viễn luôn sung mãn
và lạc quan, lúc thụ thương tại Kiến Khang, Cao Ngạn thất ý nên giống như một
người khác, bất quá Cao Ngạn thất ý lúc đó phần lớn là vì mất đi võ công nên
mới như vậy.
Nhíu mày nói: ”Có nghe ngóng được tin tức gì mới không?”
Cao Ngạn ngó quanh hỏi: “ Bàng lão bản đâu rồi?”
Yến Phi đáp: “Lão ta đi săn rồi”
Cao Ngạn tiếp: “May là hoang thôn này hoàn toàn tách biệt thế giới bên ngoài,
nên vẫn còn thú để săn bắn. Như hiện tại ở vùng phụ cận Lạc Dương không chỉ
vắng bóng người bộ hành, đến cả tiếng chim cũng không còn. Ôi! Một dải giang
sơn tuyệt mĩ, ngày này qua ngày khác cứ ngươi công qua ta đánh lại, đã biến
thành địa ngục trần gian. Theo thiển ý của ta, có lẽ thắng lợi cuối cùng sẽ là Biên
Hoang quốc của bọn ta, nhân vì sớm muộn sẽ có một ngày tất cả địa phương
đều sẽ trở thành biên hoang.
Yến Phi thông qua thần tình bất an của gã cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh
khủng hoảng, loạn lạc tại vùng Lạc Dương. Chiến tranh đã tàn phá mọi sinh
hoạt đời thường, người dân tản loạn bỏ chạy, khắp phương đạo tặc đào binh
giết người cướp của.
Chàng biết rõ tính cách của Cao Ngạn, mở miệng ra như vậy, nhất định đã điều
tra ra những tin tức hữu dụng, chỉ là cố tình kéo dài chờ đợi.
Gật đầu nói: “Ngày nào Bắc phương còn chưa thống nhất, chiến tranh còn tiếp
tục. Vốn dĩ Phù Kiên là người có nhiều hy vọng nhất, nhưng đáng tiếc một bước
sa chân, lập tức mất đi thế thượng phong.”
Cao Ngạn tiếp: “Tình hình Quan Trung còn đáng sợ hơn, Phù Kiên trước khi
hoàn toàn thất bại quyết đánh một đòn cuối cùng. Ba đại thế lực do Mộ Dung
Xung huynh đệ, Diêu Trường và Phù Kiên cầm đầu hiệp lực tấn công, biến
Quan Trung thành địa ngục nhân gian, người dân lưu tán, cắt đứt mọi thông lộ.
Ôi! Đừng nhìn ta như thế, nhìn ngươi như muốn lấy cái mạng nhỏ này của ta
vậy, Mộ Dung Thùy và Thiên Thiên tịnh không có tới Lạc Dương”
Yến Phi thất thanh: “Cái gì?”
Cao Ngạn vẻ quan trọng nói: “Cái gì cái đầu ngươi ấy? Nếu đổi lại để ngươi tra
tìm tin tức, đảm bảo tới cái bóng của Mộ Dung Thùy cũng không thấy rõ. Con
bà hắn chứ! may là lão tử ta đích thân ra tay, thêm vào một chút may mắn, tìm
ra được kẻ trước đây phụ trách do thám tại Lạc Dương, tra ra tình huống thực
sự”
Yến Phi hết nhẫn nại nói: “Già như ngươi tiếp tục lòng vòng, chắc ta phải đem
nội công của ngươi thu hồi lại, cho biết cái tư vị mất hết võ công lần nữa.”
Cao Ngạn mỉm cười tiếp: “Ta chỉ là cho cuộc sống thêm chút hương vị mà thôi,
đây đích thị là tiên pháp Thiên Thiên truyền cho, bất kể truyện tốt hay xấu, cũng
phải tìm ra mặt khoái lạc của nó. Ha! Nói chứ! Sau khi ngươi nghe được, sẽ
giảm bớt lo lắng nhưng cũng sẽ không thể vui vẻ được. Thiên Thiên đã đổ
bệnh!”
Yến Phi thở dài, toàn thân thư giãn, nói: “Tin tức của ngươi đích thực hữu dụng
phi thường, chứng thực nghi vấn của ta là đúng. Thực sự, từ lần đầu cùng Thiên
Thiên triển khai truyền tâm đối thoại, ta đã cảm nhận được truyền tâm năng lực
của nàng càng lúc càng yếu. Trong đêm ta đem Thiên Thiên rời khỏi thuyền
địch, ta đã nhận thấy sức khỏe nàng rất yếu, chắc là tổn hao tâm lực, sau đó lại
đột nhiên nhận được tin An công từ trần, đúng là nàng không thể chịu đựng
được hơn nữa.”
Cao Ngạn đắc ý nói: “Hiện tại cuối cùng đã chứng thực được Thiên Thiên vẫn
còn sống. Đúng là làm người ta không thể tin được, Mô Dung Thùy không ngờ
vì Thiên Thiên lại không tới Lạc Dương đốc chiến , mà suất lĩnh thân binh rẽ
qua Vinh Dương, để lại Cao Bị và con trai hắn Mộ Dung Bảo công phá Lạc
Dương. Tuy nhiên tướng giữ thành Lạc Dương Địch Bân Nhai chưa đến bảy
ngày đã mở cổng thành đầu hang. Lạc Dương hiện đã nằm trong tay Mộ Dung
Thùy.”
Yến Phi ngạc nhiên nói: “Tin tình báo của ngươi đích xác là thần thông, không
ngờ có thể nắm rõ tình hình của Mộ Dung Thùy đến vậy.”
Cao Ngạn đáp: “Lão tử ta về phương diện này đương nhiên có biện pháp, trong
thời thế hiện nay, quan tước, quyền vị không còn tác dụng, chỉ có màu vàng của
kim tiền mới có thể làm lay động lòng người. Thủ hạ Lão Địch cũng có người
của ta, một đĩnh hoàng kim không đủ thì quăng mẹ nó hai đĩnh hoàng kim, Liên
Ách Phật cũng phải mở lời vàng ngọc, Kim Cương mắt mù cũng trở nên sáng.”
Yến Phi không thể không nói thật lòng: “May mà tiểu tử ngươi thà chết cũng
đòi theo tới đây”. Lại không hiểu hỏi tiếp: “Tại sao Mộ Dung Thùy không đưa
Thiên Thiên qua Lạc Dương để nàng hồi phục sức khỏe mà lại đưa tới Vinh
Dương?”
Cao Ngạn đáp: “Mộ Dung Thùy quả là cao minh, biết rõ lòng người hiểm ác, bất
quá không để bất cứ sơ suất nào xảy ra, sợ rằng trong trung quân có thể bị ám
sát. Lạc Dương hiện tại tan hoang đổ nát, mọi người đều biết rằng Lạc Dương
đang bốn mặt thọ địch, nếu quân đội từ Quan Trung mà xuất quân ắt mục tiêu
đầu tiên sẽ là Lạc Dương. Hay chính là vì lý do đó, Mộ Dung Thùy không
nguyện ý để Thiên Thiên chủ tớ ở tại nơi hiểm địa.”
Yến Phi trầm ngâm suy nghĩ, hỏi: “Tình hình Quan Trung hiện như thế nào?”
Cao Ngạn nói: ”Ngươi muốn báo cáo tường tận hay chỉ sơ lược qua thôi? Tất cả
để ngươi chọn.”
Yến Phi cáu kỉnh càu nhàu: “ Ngươi biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi, bất cứ
biến hóa nào chỉ cần hơi liên quan cũng có thể ảnh thưởng tới sách lược cứu
người của chúng ta.”
Cao Ngạn hân hoan nói: “Ta chỉ đang cố kích thích cái não nhỏ của ngươi thôi.
Tình hình của Quan Trung, tất phải đề cập đến thời điểm vài tháng trước khi
chiến cuộc này nổ ra, Phù Kiên cùng Mộ Dung Trùng tại thành tây Trường An
đã triển khai chiến trận vô cùng kịch liệt, Phù Kiên khởi chấn dư uy, toàn thắng
truy đuổi Mộ Dung Trùng tới tận cung A Phòng, không ai ngờ Phù Kiên đột
nhiên mất hết tự tin, nhớ tới bóng ma thất bại tại trận chiến Phì Thủy, đặt chân
đến cửa thành mà không vào lại hồi quân quay về Trường An, để lại nhi tử Phù
Huy đối phó với Mộ Dung Trùng. Kết quả đương nhiên Phù Huy thiếu kinh
nghiệm thua trận, sau lại bị trách mắng, trong lúc nóng giận nên tự vận mà chết.
Từ sau trận này, Phù Kiên cuối cùng đã rơi vào mạt vận.”
Yến Phi gật đầu nói: “Phù Kiên đích xác đã phạm phải sai lầm trí mạng, bất luận
quân tướng trung thành với y tới đâu, cũng hiểu y vô phương phục hồi lại uy
vũ của những ngày xưa.”
Cao Ngạn nói: “Sau trận này, Phù Kiên bị bức rút lui về phòng thủ Trường An.
Mộ Dung Trùng cùng Diêu Trường thay phiên tấn công Trường An, hy vọng sẽ
đoạt được Trường An trước đối phương. Căn cứ vào lời kể lại của những người
thoát khỏi Quan Trung thì đích thực là Phù Kiên không còn trụ được bao lâu
nữa.”
Yến Phi tức khắc rùng mình: “Ta hiểu rồi, đó chính là lý do tại sao Mộ Dung
Thùy lại rút lui về Vinh Dương.”
Cao Ngạn như lạc trong sương mù nói: “Ta vẫn chưa minh bạch! Quan Trung
phát sinh cố sự sao lại ảnh hưởng tới việc Mộ Dung Thùy đang tấn công lại rút
lui tại nơi quan ngoại?”
Yến Phi phân tích: “Hiện tại Bắc phương đang tranh hùng, tình hình sẽ được
quyết định bởi giao tranh giữa hai đại thế lực tại Quan Đông và Quan Tây.
Quan Đông là thiên hạ của Mộ Dung Thùy, còn tình hình tại Quan Tây tuy vẫn
chưa phân định, song thắng bại sẽ sớm phân. Bất luận Mộ Dung Trùng huynh
đệ hay Diêu Trường giành thắng lợi đều phải đối phó với mối đe dọa từ phía
Mộ Dung Thùy. Mộ Dung Thùy rút khỏi Lạc Dương, đích thị muốn thi hành
Không Thành kế, mục đích dẫn dụ ác xà xuất động, đợi địch quân sa chân hiểm
địa, vây lại rồi tiêu diệt một mẻ, sau đó dẫn quân thẳng tiến, thu phục Quan
Tây. Lúc Quan Đông, Quan Tây trở thành lãnh thổ của Đại Yến, thiên hạ
phương Bắc đích thị sẽ trở thành vật trong túi của Mộ Dung Thùy y.”
Cao Ngạn vỗ chân đánh tét, hứng chí nói: “Quả có lý! Bất quá chuyện Bắc
phương tranh hùng mà ngươi nói thì có ảnh hưởng gì đến hoạt động bí mật giải
cứu Thiên Thiên của chúng ta?”
Yến Phi đáp: “Quan hệ lớn là đằng khác. Ta hỏi ngươi một câu, dưới tình huống
bình thường, nếu Mộ Dung Thùy tiếp tục giữ Thiên Thiên chủ tớ gần bên không
rời, làm sao chúng ta có thể cứu người?”
Cao Ngạn ngây người trừng mắt nhìn Yến Phi, tựa hồ lần đầu tiên đặt chân trên
mặt đất đối diện với hiện thực tàn khốc, sắc diện đổi tái, lo sợ nói: “Căn bản
không có chút cơ hội.”
Đồng thời chán nản than: “Giả như Yến đại cao thủ ngươi muốn ám sát Mộ
Dung Thùy, một mình hắn thì may ra có chút cơ hội thành công, nhược bằng
muốn cứu thoát thêm hai người, Tiểu Thi lại không biết chút nào võ công, trừ
phi…”
Yến Phi cổ vũ: “Trừ phi gì nào?”
Giọng Bàng Nghĩa vang lên tại cửa ra vào, tiếp lời: “Trừ phi chúng ta đánh bại
quân đoàn tùy thân tinh nhuệ của Mộ Dung Thùy, như vậy mới thực sự có cơ
hội cứu người”. Nói xong cầm chuối dại hái về ném qua phía hai người, chán
nản ngồi xuống dựa tường gần cửa, úp mặt trong tay.
Cao Ngạn hứng khởi vỗ nhẹ vào chân nói: “Tốt! Để ta lập tức quay về Biên
Hoang Tập triệu tập cứu binh, đánh cho Vinh Dương trời rung đất chuyển.”
Bàng Nghĩa im lặng không nói, chỉ có tiếng thở nặng nề.
Yến Phi lặng lẽ nhìn Cao Ngạn.
Cao Ngạn ngẩn người giây lát, tự vấn bản thân, đồng thời hỏi ý của hai người
kế bên: “Có tốt không?”. Hai mắt bắt đầu ươn ướt, môi run run, không nói nên
lời.
Bàng Nghĩa ngẩng đầu lên, hai mắt đều hướng tới nhành cây leo dại trên mái
nhà đổ vỡ, nói: “Kể cả có triệu tập toàn bộ hảo thủ của Biên Hoang Tập tiến
đánh quân đội của Mộ Dung Thùy thì cũng chỉ là tự đưa mình đến diệt vong. Sợ
chưa đến được Vinh Dương đã bị đánh cho tan tác.”
Cao Ngạn thổn thức: “Kể cả biết phải chết, chúng ta cũng phải thử một lần, cả
ba chúng ta đều phải tìm biện pháp, đừng để liên lụy đến huynh đệ tại Biên
Hoang. Chết thì chết! Thiên Thiên và Tiểu Thi là do chúng ta đưa đến Biên
Hoang Tập, chúng ta…” Thốt ra những lời cuối cùng không thể thành câu, tiếp
đó chỉ là những tiếng thổn thức không sao kềm chế được.
Yến Phi mặc gã khóc hồi lâu, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, song mục ẩn chứa tinh
quang, nói: “Muốn cứu bọn họ, thiên hạ khả dĩ chỉ có một người có thể giúp
chúng ta.”
Cao Ngạn tức thì chấn động tinh thần, trên mắt hiện rõ vẻ bán tín bàn nghi,
ngây ngốc nhìn Yến Phi.
Bàng Nghĩa hỏi: “Ai?”
Yến Phi chậm rãi nhấn từng chữ một: “Huynh đệ của ta, Thác Bạt Khuê”
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi lại: “Thác Bạt Khuê?”
Yến Phi đảo mắt liếc nhìn cả hai người, quả quyết nói: “Sở tuy tam hộ, vong Tần
tất Sở (đại ý: Sở tuy bé nhưng nhà Tần mất nước tất do Sở). Mộ Dung Thùy căn bản
tại Bắc phương không có đối thủ, duy chỉ có Thác Bạt Khuê là ngoại lệ, y là kẻ
Mộ Dung Thùy cố kị nhất, quân đội do đích thân y huấn luyện khả dĩ có thể
cùng quân đội vô địch của Mô Dung Thùy quyết phân thắng bại. Cứu Thiên
Thiên cùng Tiểu Thi chỉ có duy nhất một cách, đó là cùng Thác Bạt Khuê hợp tác
toàn diện, giúp y đánh bại Mộ Dung Thùy, y sẽ giúp chúng ta cứu người, cơ bản
không còn biện pháp nào khác nữa.”
Bàng Nghĩa hoài nghi nói: “Thác Bạt Khuê đích thực được như vậy sao?”
Yến Phi nhẹ nhàng đáp: “Ngươi có đề nghị khác sao?”
Hai người không có lời nào để đáp lại.
Yến Phi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ta tới Biên Hoang Tập chủ yếu để
lẩn tránh chiến tranh tàn sát kiếm kế sinh nhai, ai ngờ rằng lại còn sa chân vào
chiến cuộc sâu hơn nữa, hiện cũng đành chấp nhận số mạng thôi! Hai ngươi
mau quay lại Biên Hoang Tập đi, ta khởi hành tới Thịnh Nhạc kiếm Thác Bạt
Khuê, tận dụng mọi thủ đoạn giúp y đối phó với Mộ Dung Thùy, đã minh bạch
chưa?”
Bàng Nghĩa nói: “Tiểu Ngạn quay về thôi, ta muốn đi theo ngươi, vấn đề này ta
không thể bàng quan đứng ngoài, thà rằng mạo hiểm chết người còn hơn sống
thoi thóp một ngày mà như một năm.”
Cao Ngạn thất thanh: “Ta làm sao có thể thế bất nghĩa thế được? Ta phải đến
Thịnh Nhạc.”
Yến Phi cười nhẹ nói: “Tốt! Sau khi ăn xong mấy trái chuối dại chúng ta lập tức
khởi hành. Trong mười ngày tới, mọi người sẽ minh bạch tại sao ta nghĩ Thác
Bạt Khuê là hy vọng cuối cùng của chúng ta.”
oOo
Lưu Dụ đang ở Tiểu Kiến Khang nguyên là tổng bộ của Hung Nô bang, nay đổi
tên thành “Chấn Kinh hội”, thảo luận với Đồ Phụng Tam.
Đối phương tiếp kiến gã trong nội đường mà không mang theo bất kỳ thủ hạ
nào, kể cả thủ hạ tâm phúc Âm Kì, chỉ với hành động này cũng đủ chứng tỏ
thiện chí “cùng thảo luận” của Đồ Phụng Tam.
Hai người ngồi trên trường kỷ, uống trà thơm, nhàn nhã và thảnh thơi như hai
bằng hữu đang ngồi tán chuyện xưa, sự thật lại là hai kẻ tử địch chỉ vì biến hóa
thần kì mà ngồi lại bàn bạc.
Đồ Phụng Tam tranh tiên tiến thẳng vào vấn đề, cười nhẹ nói: “Lưu huynh định
đến để từ biệt à?”
Lưu Dụ cười khổ đáp: “Đồ huynh đoán sai rồi.”
Đồ Phụng Tam lạnh lùng nói: “Lưu huynh biết tại sao ta đoán như vậy không?”
Lưu Dụ tiếp tục cười khổ, lắc lắc đầu chầm chậm.
Đồ Phụng Tam thở dài, nhìn lên xà nhà, từ từ nói: “Từ sau khi giành lại được
Biên Hoang Tập, có nhiều chuyện khác nhau cứ luẩn quẩn trong đầu, chuyện
đứng đầu đích thị là hành động giải cứu Thiên Thiên của ba người Yến Phi, rồi
chuyện Lưu huynh khi nào sẽ quay trở lại Quảng Lăng cũng lại là chuyện mà ta
quan tâm.”
Tiếp đó mục quang nhìn thẳng vào Lưu Dụ, đối đầu trực diện với gã, song mục
lấp lánh thần quang, nói: “Vì Lưu huynh quay về sớm, chứng thị nội thương Tạ
Huyền vô cùng nghiêm trọng, nếu không Lưu huynh sẽ còn lưu lại Biên Hoang
Tập, vì như vậy Lưu huynh mới có thể phát huy hết hiệu dụng.”
Lưu Dụ nói: “Trước khi ta tìm gặp Đồ huynh, sớm biết khó giấu Đồ huynh sự
thật, nhưng ta vẫn quyết định cùng Đồ huynh hòa đàm.”
Đồ Phụng Tam vào thẳng vấn đề hỏi: “Tạ Huyền chính thị còn bao nhiêu ngày
dương thế?”
Lưu Dụ không do dự đáp: ”Có thể không quá mười ngày, cũng có thể sẽ là ngày
mai, chỉ sợ chính bản thân Huyền soái cũng không dám chắc.”
Đồ Phụng Tam rúng động toàn thân, nhất thời không nói nên lời.
Lưu Dụ nói: “Đồ huynh có thể đem chuyện hôm nay ta đến gặp, hoặc những lời
đã nói ra, bao gồm cả tình hình của Huyền soái, chính thức báo cáo lên Nam
Quận Công, ta tuyệt đối không vì vậy mà trách Đồ huynh.”
Đồ Phụng Tam giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Đáng là đối thủ của Đồ Phụng
Tam ta, Đồ mỗ căn bản biết rõ điều gì nên báo cáo với Nam Quận Công, điều gì
nên giấu, Lưu Dụ huynh hãy yên tâm.”
Lưu Dụ cảm kích nói: “Chuyến này ta trở về Quảng Lăng, chắc sẽ là giai đoạn
hung hiểm nhất của cuộc đời, sẽ bị kéo vào cuộc đấu tranh kịch liệt giữa triều
đình cùng Bắc Phủ Binh, tuy sống chết thành bại khó đoán song ta tuyệt không
mảy may sợ hãi, chỉ mong toàn lực đối phó, đấu tranh đến cùng. Hy vọng Đồ
huynh có thể cho ta một chút thời gian và cơ hội.”
Đồ Phụng Tam chăm chú nhìn Lưu Dụ, tự thấy phải đánh giá lại gã một cách tử
tế, khóe miệng chợt nở chút tiếu ý, gật đầu nói: “Đã biết núi có hổ mà vẫn cứ đi
vào. Nếu ta phân tích không sai, Lưu huynh căn bản không có lấy nửa phân cơ
hội thành công, chỉ là bồi táng với Tạ Huyền mà thôi.”
Lưu Dụ khẽ nói: “Như ta không chết được thì sao?”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Thì ta đối với Lưu huynh càng thêm kính trọng.”
Lưu Dụ nói: “Chỉ cần những lời này là quá đủ đối với ta.”
Đồ Phụng Tam nhướng mày: “Chỉ vài lời sao đủ? Ta có thể giúp Lưu huynh
thêm một chuyện, bằng cách trả lời tín hàm của Nam Quận Công, chỉ ra Lưu
huynh là một trong những nhân tài bậc nhất của Bắc Phủ Binh cần phải tranh
thủ về mình, như vậy đối với Lưu huynh chỉ có lợi mà vô hại.”
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: “Nam Quận Công sẽ tin sao?”
Đồ Phụng Tam hân hoan nói: “Tạ Huyền nếu còn tại thế, có chết y cũng không
tin, nhược như Tạ Huyền tạ thế, Nam Quận Công sẽ trở thành người có thế lực
mạnh nhất ngoài Tư Mã hoàng triều, cũng trở thành hy vọng duy nhất đối
kháng Tôn Ân cùng Bắc phương chư Hồ, tất cả mọi tình thế đều sẽ biến đổi.”
Không như người khác, Lưu Dụ hoàn toàn minh bạch Đồ Phụng Tam đang
thăm dò mình, để xem gã có phải là người có năng lực trong cuộc tranh đấu
chính trị tráo trở này không, nhược như gã vẫn cứng nhắc, bảo thủ, không thay
đổi ắt sẽ không thèm lý gì đến gã thêm nữa.
Gật đầu nói: “Quả là diệu kế, đa tạ Đồ huynh.”
Đồ Phụng Tam cười đáp: “Tạ Huyền quả nhiên không hề đánh giá sai về huynh,
đổi bằng người khác, ắt sẽ hoàn toàn cự tuyệt. Chỉ mình Lưu huynh minh bạch
sau khi Tạ Huyền tạ thế, cả Nam phương ắt xảy ra biến hóa ghê người, bất cứ
chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Lưu Dụ hỏi: “Đồ huynh có thể cho ta thêm thời gian để quan sát biến hóa
không?”
Đồ Phụng Tam thản nhiên nói: “Nếu là trước khi Nam Quận Công cùng Nhiếp
Thiên Hoàn kết minh, ta tuyệt sẽ không vì bất kỳ hy vọng xa vời nào mà đưa ra
lời cam kết, hiện tại lại có thể cho huynh một câu trả lời quả quyết, bất quá
huynh cần bao nhiêu thời gian?”
Lưu Dụ nói: “Ba năm thì sao?”
Đồ Phụng Tam thở một hơi dài nói: “Ba năm nói dài thực không dài, nói ngắn
thực cũng không ngắn, Lưu huynh liệu có bao nhiêu phần mười chắc chắn?”
Lưu Dụ quyết đoán: “Chắc chắn cả mười phần!”
Đồ Phụng Tam ngửa mặt cười to, đưa tay ra nói: “Tốt! Bất quá tại giai đoạn này,
ta sẽ không động đến một sợi lông nào của Đại Giang Bang, Lưu huynh hãy yên
tâm ra đi.”
Hai tay cùng xiết chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.