Chương 215: Quyết Chiến Cô Phong
Huỳnh Dị
13/03/2013
Tình cảnh ở Biên Hoang Tập sau trận hạo kiếp.
Phía trong tập đâu đó vẫn còn hơn chục chỗ khói đen bốc cao, trên sông Dĩnh Thủy cũng trên mười chiến thuyền bị đắm hoặc đã mắc cạn. Xác người trôi nổi, cảnh tượng thật thương tâm khiến người không nỡ nhìn.
Liên quân của địch không hề áp dụng chính sách khoan hồng đối với hoang nhân mà là muốn đuổi tận giết tuyệt, triển khai một trường đại đồ sát vô tình và khủng bố.
Xa xa treo trên cao của Chung Lâu là bốn lá cờ riêng rẽ phân biệt đại biểu cho Mộ Dung Thùy, Diêu Trường, Trúc Pháp Khánh và Tư Mã Đạo Tử.
Sau khi Đồ Phụng Tam bắn người lên thân cây, hắn thở dốc từng cơn trầm giọng nói: "Thù này không báo, thề không làm người."
Tống Bi Phong lẫn Thác Bạt Nghi đều im lặng không nói.
Sau khi ba người đột phá khỏi vòng vây đã trở về Biên Hoang Tập, ẩn mình trong khu rừng rậm gần bờ đông của Dĩnh Thủy ngầm theo dõi tình huống ở Biên Hoang Tập.
Thác Bạt Nghi lặng lẽ hỏi: " Dự định hai vị ra sao? "
Đồ Phụng Tam cười khổ: "Thành thực mà nói, Đồ Phụng Tam này chưa hề nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay nên nhất thời trong lòng rối loạn, tựa hồ lúc này trời đất tuy lớn mà lại chẳng có đến một nơi để đi."
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: " Đồ huynh không nghĩ đến việc trở về lại Kinh Châu hay sao?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Nếu bây giờ ta về Kinh Châu chẳng khác gì để cho Hoàn Huyền một cơ hội sát tử mình, hắn đối với việc ta không tuân theo ý hắn đã sớm để mối hận trong lòng Chỉ vì nhìn tới lợi ích ở Biên Hoang Tập mà cố gắng nhẫn nhịn, hiện tại Biên Hoang Tập đã mất, ta đối với hắn còn có giá trị lợi dụng gì nữa?"
Tống Bi Phong lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao không cùng ta quay về Kiến Khang?"
Thác Bạt Nghi nhíu mày: "Tống Thúc không phải đang nói chuyện đùa chứ? Kiến Khang là địa bàn của Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, bọn ấy chịu tha cho chúng ta ư?"
Tống Bi Phong thản nhiên bảo: " Tại Kiến Khang, phản đối Tư Mã Đạo Tử có rất nhiều người, ta tự nhiên có cách. Chỉ có ở Kiến Khang chúng ta mới có thể nắm được tình huống ở Biên Hoang, sau khi hiểu rõ tình thế mới quyết định bước tiếp theo nên làm gì. Chí ít cũng có thể lập mưu để giết Trúc Pháp Khánh."
Đồ Phụng Tam gật đầu nói: " Nếu như Yến Phi, Lưu Dụ và Đại tiểu thư không chết, khẳng định sẽ đến Kiến Khang."
Thác Bạt Nghi trầm ngâm giây lát rồi bảo: "Ta thật muốn đi cùng hai vị tới Kiến Khang, bất quá ta có việc trọng yếu hơn phải đi làm. Hiện tại Biên Hoang đã rơi vào tay của Mộ Dung Thùy, hắn sẽ đích thân hoặc sai người lập tức trở về đả phá Bình Thành, nên ta phải nhanh chóng trở về Bình Thành báo tin cho tộc nhân của ta."
Tiếp đó y giang tay nắm chặt cầu vai hai người, từng tiếng nói mạnh mẽ: "Hoang Nhân vĩnh viễn không chịu thua, sẽ có một ngày chúng ta giành lại những gì đã mất. Trân trọng!"
Nói xong lùi lại phía sau, khai triển thân pháp nhắm hướng Vu Nữ khâu nguyên mà đi.
Đồ Phụng Tam thẫn thờ một lúc, sau như đã hạ quyết tâm bèn quay sang Tống Bi Phong nói: "Chúng ta đi!"
oOo
Yến Phi hiểu rõ ở bất cứ lúc nào khác mình cũng không thể tạo ra được khả năng, nên cần phải nắm giữ cơ hội duy nhất để giết Trúc Pháp Khánh.
Mấu chốt ở tại Tâm bội.
Tuyệt vời hơn là Mộ Dung Thùy chỉ muốn bắt sống chàng để chứng tỏ với Thiên Thiên ai là kẻ mạnh, sỡ dĩ Trúc Pháp Khánh muốn tỏ hảo ý với Mộ Dung Thùy trong chuyện này chắc chắn là đã có giao dịch.
Lần này thảm bại cũng chỉ vì chàng và Lưu Dụ đã đánh giá thấp Trúc Pháp Khánh, hiện tại tình huống lại vừa vặn xoay chuyển ngược lại. Trúc Pháp Khánh khinh thường Yến Phi cực chiến mệt mỏi, thụ thương nhiều chỗ, hắn lại tự thị thần công đã luyện thành, sợ rằng nếu chàng có ý muốn bỏ trốn thì rất khó để truy bắt. Bởi vậy dù chiến thắng đã gần trong tầm tay nhưng hắn vẫn mạo hiểm một mình tìm đến, đúng là cơ hộ trời cho để chàng đơn đả độc đấu.
Mặc dù bây giờ Yến Phi thần công đã thành, nhưng từng chứng kiến qua bản lãnh của Trúc Pháp Khanh giết chết Thái Ất Gíáo đồ từ trên xuống dưới, kể cả Giang Lăng Hư. Chàng hiểu rằng cho dù tận dụng hết bản lãnh hiện tại của mình so với hắn vẫn thua một chiêu nửa thức, muốn dùng sức mình giết chết Trúc Pháp Khanh khó như lên trời.
Phải biết cao thủ đối đầu chỉ cần sai một chiêu là thảm bại, tuyệt không có chuyện may mắn.
Nhưng tình thế lúc này thật sự ích lợi lạ thường cho chàng, vấn đề là chàng làm sao vận dụng nó.
Yến Phi thầm nghĩ may mắn vì chưa bao giờ gặp mặt giao thủ với Trúc Pháp Khánh, bởi vậy có thể an tâm thi triển chiến lược dẫn dụ hắn vào bẫy.
"Thoái Âm Phù".
Ý thủ khố hạ sinh tử khiếu, dẫn khí thuận đường lên Nhâm mạch, qua Tâm mạch đến Nê Hoàn cung, quá Ngọc Chẩm rồi hạ đến huyệt Vĩ Lư, chân khí trong thể nội lập tức biến nhiệt nóng lên.
Sau ba mươi sáu vòng chu thiên, bỏ "Thoáii Âm Phù" sử dụng "Tiến Dương Hỏa” chân khí chuyển động theo hướng ngược lại, lập tức từ nóng sang lạnh.
Tiên thiên chân khí của chàng rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục.
Từ phương pháp luyện nội đan đơn giản học được từ Độc Tẩu, cuối cùng cũng biến thành pháp quyết hành khí của chàng. Tiến Dương Hỏa đầu tiên khiến chân khí của chàng hóa thành Thủy Hàn từ Thủy Độc. Thoái Âm Phù sau đó mở ra sức mạnh của hỏa nhiệt từ Hỏa Kiếp.
Đến khi chàng thi triển lại môn công pháp tự sáng chế, "Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp" Thủy Độc Hỏa Kiếp bắt đầu dung hoà không gián đoạn, Nhật ấm Nguyệt lạnh, hoàn toàn tự nhiên không để lại một dấu tích.
Yến Phi thậm chí bản thân cũng không biết mình đã gặp kỳ duyên Đạo gia gọi là "Hoạt Tử Thời".
Tý là thời gian bắt đầu của mười hai canh giờ, Hoạt Tử Thời là thời điểm trùng sinh của người tu đạo, trải qua hết thảy nỗ lực khắc khổ đến thời khắc này hiện rõ ra, chỉ cần có thể nắm bắt được sẽ thu lại hiệu quả gấp bội.
Yến Phi ngày đó bị Ni Huệ Huy chôn xuống dưới đất nên tâm mạch được tái tạo lại, đương chết phục sinh là lúc thần công sơ thành. Vừa mới đây đã chán nản tột cùng lập chí quyết tử, Hoạt Tử Thời xuất hiện trong lúc mọi thứ đã thành không, nỗ lực trong quá khứ xuất hiện như dòng nước chảy. Đứng trước đại địch Yến Phi vô tâm chuyên chí tu hành, cuối cùng lại sở đắc được Hoạt Tử Thời.
Lợi ích to lớn không thể tính được,
Trúc Pháp Khách hiện thân phía trước, Yến Phi đồng lúc cảm ứng Thiên Địa bội không có trên thân hắn thầm kêu đáng tiếc, trong lòng chàng sinh ra nghi hoặc.
Tại đỉnh núi cao vót trơ trọi, hai đại cao thủ cuối cùng gặp nhau trong thời khắc sinh tử, dưới tình huống này rút lui là không khả dĩ, ai là người có ý nghĩ này chắc chắn là chết. Bởi vậy kết quả cuối cùng chỉ duy nhất một người có thể sống mà rời khỏi.
Trúc Pháp Khánh thản nhiên đến chỗ Yến Phi đang ngồi cách đó ba trượng, giơ ngón tay lên khen ngợi: "Yến Phi, ngươi đúng thật là anh hùng hảo hán, trong tình huống bại trận hoàn toàn vẫn dám dụ ta đến đây tử chiến, tiết kiệm cho Phật gia ta không ít công sức. Nhưng ta cũng không thể kềm lòng tự hỏi sao ngươi lại ngu xuẩn đến như vậy, có cơ hội bỏ trốn lại không quý trọng lại muốn đem tiểu mệnh dâng lên. Tốt lắm! Chỉ cần ngươi hiến ra Tâm bội, ta có thể giữ cho toàn thây chôn cất đàng hoàng."
Nói đến những câu cuối, thần tình trên mặt chuyển ra nghiêm khắc, nhãn thần thâm sâu khó dò hiện ra nét khinh miệt hòa lẫn trào lộng, đúng như Yến Phi sở liệu, hắn coi thường chàng.
Yến Phi biết rằng hắn đang làm ra tư thái có vẻ muốn giết chàng, sự thật mục đích cuối cùng là bắt giữ mình.
Chàng hiểu Trúc Pháp Khanh muốn đạt mục đích này nên cố ý nói nhảm để kéo dài thời gian.
Trúc Pháp Khanh đích xác sinh ra đã có dáng Phật, giống y như tượng Phật Di Lặc trong miếu đường sống lại. Nhưng thật ra hắn bất quá chỉ là ác phật và tà ma. Cà sa vàng quấn quanh thân thể to béo của hắn đang bay lồng lộng trong gió, bụng béo phối hợp với cái đầu to hơn thường nhân gấp đôi, thể hình cao to mạnh bạo, thần thái an nhiên tự đắc, đúng là có phong phạm ngạo mạn thiên hạ.
Yến Phi từ bờ vai dày của hắn, đến cái gáy cổ thô và đôi bàn tay to lớn nhìn ra một sức mạnh kinh nhân.
Sự thật từ lúc Trúc Pháp Khánh hiện thân, chàng đã bị khí thần cường đại của hắn bao vây khóa chặt, lúc này muốn chạy cũng không được,
Yến Phi mỉm cười: " Phật gia nếu như không ngăn trở kiều thê tiềm nhập lên núi, ta sẽ lập tức phá hủy Tâm bội."
Trúc Pháp Khánh thần sắc xuất hiện vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên vừa vươn tay lên, một đóa pháo bông hỏa tiển thoát ra bay lên cao nổ tung thành đóa pháo bông màu vàng rực rỡ ngoạn mục.
Yến Phi hiểu mình vừa thắng được một lần, chàng dựa vào tình huống Thiên Địa bội không có trên mình hắn, thêm vào tâm linh cảm ứng phát hiện ra Ni Huệ Huy đang từ phương hướng khác chạy đến, bèn dùng Tâm bội uy hiếp Trúc Pháp Khánh, ngăn trở hắn và Ni Huệ Huy hội họp.
Bất luận Trúc Pháp Khánh tự phụ ra sao, khinh thường Yến Phi đến mức nào hắn cũng biết giết chàng thì dễ, muốn bắt sống chàng quả là không có đến một khả năng. Nhưng nếu có thêm một Ni Huệ Huy võ công không kém Trúc Pháp Khánh bao nhiêu đứng bên hiệp trợ, thành công có thể đại tăng.
Chiếm thế thượng phong lần này, đã tạo thành đả kích vào lòng tin của Trúc Pháp Khánh.
Trúc Pháp Khánh hồi phục sự thung dung, cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử! ngươi quả nhiên là có hạng, nhân tài như thế thật sự là khó kiếm. Chết vinh không bằng sống nhục, hà huống ngươi chết đi thì Kỷ Thiên Thiên sẽ trở thành thứ đồ chơi của Mộ Dung Thùy, sao không nhập giáo của ta? ta có thể khiến cho ngươi đạt thành sở nguyện."
Yến Phi càng khẳng định mục tiêu chân chính của Trúc Pháp Khánh là bắt sống mình, sỡ dĩ cố ý nhắc đến Kỷ Thiên Thiên là để kích phát ý niệm cầu sống của chàng.
Cho đến lúc này, Trúc Pháp Khánh vẫn bị chàng xỏ mũi dẫn đi. Mấu chốt là ở chỗ trong tâm chàng hiện tại không có gì lo ngại, còn Trúc Pháp Khánh có chuyện sở cầu chắc chắn sẽ có sở thất.
Nếu Trúc Pháp Khánh vừa lên đến đã sử dụng toàn lực giết chàng, hươu chết về tay ai khó mà dự đoán được,
Yến Phi lắc đầu nở nụ cười: "Phật gia đã sai quá tệ hại."
Ni Huệ Huy lưu lại sườn núi, nếu Trúc Pháp Khanh không triệu hoán thị sẽ không khinh cử vọng động. Trước khi Ni Huệ Huy lợi dụng cơ hội hai người động thủ lẻn lên, chàng cần phải dùng kiếm chém chết Trúc Pháp Khánh.
Điệp Luyến Hoa xử ra trong tay, hóa ra một màng xanh bao bọc toàn thân, Yến Phi từ từ bay lên khỏi mặt đất, vẫn giữ tư thế an tường ngồi bắt chéo chân trông tình cảnh quỷ dị phi thường.
Trúc Pháp Khanh hét to một tiếng, chẳng thấy hắn lấy thế đề khí đã biến thành lăng không quăng mình về hướng Yến Phi, hai tay hóa ra cả trăm bóng chưởng, cà sa bay lượn, hình tượng uy mãnh đến cực điểm. Nhưng khuôn mặt lại tĩnh như nước lặng, biểu lộ tâm linh tu dưỡng kiên cường như bàn thạch của hắn, đã đạt đến cảnh giới bất động tâm.
Yến Phi trong tĩnh có động, còn hắn trong động lại hàm chứa tĩnh. Hình thành tình thế đối lập cường liệt.
Yến Phi cảm thấy xung quanh trong vòng mười trượng đã bị khí tràng của hắn bao bọc, chân phí từ bốn phương tám hướng dồn lại tạo ra một áp lực khẩn bách khiến chàng chẳng những đau đớn toàn thân da thịt, hô hấp khó khăn mà còn ảnh hưởng đến năng lực nghe, nhìn.
Cuối cùng chàng hiểu ra, vì sao trước lúc Giang Lăng Hư lâm tử đã nói trong thiên hạ khó kiếm ra người có khả năng đối phó với Trúc Pháp Khánh, tất cả bởi vì "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn thiên tính là khắc chế bất kỳ nội công tâm pháp nào, khiến năng lực đối kháng của người khác suy giảm trầm trọng, nguyên do là không có sức để hoàn thủ.
Chỉ có Đan Kiếp có khả năng khắc chế phản lại "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn.
Trúc Pháp Khánh cười một tràng dài: "Đệ Nhất Trụ Chỉ Quan."
Chưởng ảnh hóa thành nhất quyền, tựa như từ huyễn cảnh hiện ra biến thành một quyền bao phủ đất trời chính diện đánh tới, kình khí kinh nhân xuất hiện cùng một hấp lực mạnh mẽ kéo Yến Phi tới để nhận một quyền kinh thiên động địa.
Tay quyền trong mắt Yến Phi không ngừng lớn lên, cả đất trời lẫn ngọn núi to lớn hoàn toàn tiêu thất, xứng đáng là "Chỉ Quan" tuyệt kỹ.
Yến Phi biết rõ nếu đơn thuần dựa vào "Thủy Độc" công pháp, tuyệt không có cách chịu nổi một đòn này, bèn ngầm vận tâm pháp Minh Nguyệt Ám Nhật, Đan Điền lập tức nóng lên.
Kỳ sự phát sinh, trước mắt chẳng những trở nên trong sáng, một quyền vốn có mục đích mê hoặc mắt người bỗng biến thành một quyền mạnh bạo không chút hoa xảo đánh thẳng tới chàng. "Chỉ Quan" tuyệt kỹ uy lực lập tức giảm đi hơn nửa. Quyền kình của Trúc Pháp Khánh đương nhiên không dễ chịu được,
Chỉ cần Yến Phi không bị bức xuống hạ phong, chàng sẽ có chiến lược để thủ thắng.
Chàng không có thời gian để xem Ni Huệ Huy tiếp tục lẻn lên hay không, vì chẳng thể thi triển tâm linh cảm ứng chi pháp.
Trúc Pháp Khánh gầm lên một tiếng, khẳng định là ám hiệu để thông tri cho Ni Huệ Huy chạy đến.
Yến Phi lập tức hạ mình xuống đất, đồng thời thi triển hai chân, vừa chạm đất liền bắn thẳng đến Trúc Pháp Khánh, Điệp Luyến Hoa đánh thẳng ra phía trước, xảo diệu thần kỳ đến cực điểm, động tác tiêu sái tự tại lại tựa như tự nhiên mà thành.
Quyền kiếm giao kích, phát ra âm thanh nổ tung dữ dội,
Yến Phi nửa thân mình cầm kiếm tê đi, bị quyền đánh văng mấy vòng trong không trung, cuối cùng hạ xuống phía sau Trúc Pháp Khánh.
Trúc Pháp Khánh cười lớn: "Thống khoái! Có thể chịu đựng một quyền toàn lực của ta, so với Giang Lăng Hư còn khá hơn."
Vừa nói vừa xoay vòng như cơn lốc thối lui, toàn thân cà sa phất phới, bản thân trở thành tâm điểm của cơn bão táp mãnh liệt.
Vẫn còn xoay vòng trong không trung, Yến Phi đã lặng lẽ chuyển "Tiến Dương Hỏa" qua "Thoái Âm Phù", hỏa nhiệt lập tức phân tán hết chân khí của Trúc Pháp Khánh vừa xâm nhập vào, tà khí của hắn không nóng không lạnh nhưng khiến toàn thân kinh mạch như muốn vỡ tung, khó mà giữ mạng. Trong lòng thầm kêu may mắn, hiểu rằng mình đã phán đoán chính xác, di ngôn trước lúc chết của Giang Lăng Hư không sai, hắn dùng chính cái chết của bản thân để tìm ra cách duy nhất áp chế Trúc Pháp Khánh, Đan Kiếp xác thực là khắc tinh của Trúc Pháp Khánh.
Vừa tiếp đất, "Thoái Âm Phù" lại biến thành "Tiến Dương Hỏa" khí băng hàn từ Thủy Độc tụ vào trường kiếm.
Trúc Pháp Khánh hai tay mở ra, tựa như con dơi lượn tới, hét: "Sau ‘Chỉ Quan’ đến 'Chỉ Thính’"
Bên tai của Yến Phi chỉ toàn âm thanh của gió xé tới, một lần nữa chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
"Thập Trụ Đại Thừa Công" thật sự chẳng phải tầm thường, chuyên hướng tới cảm quan của con người. Chỉ cần một sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đan điền phát hỏa.
Yến Phi chém Điệp Luyến Hoa ngược về sau, đánh trúng một chỉ đang tới của Trúc Pháp Khánh.
"Keng!"
Yến Phi bị lực chấn động buộc thối lui lại năm bước, Trúc Pháp Khánh bám sát như bóng với hình, hai tay biến thành mười bóng chưởng ảnh, thế đánh mãnh liệt như thủy ngân cuồn cuộn điên cuồng công tới không tìm thấy chỗ hở.
Yến Phi lùi đến hơn mười bộ, tới sát tận mép vực.
Thuần túy dựa vào "thủy hàn chân khí" xác thực không thể là địch thủ của Trúc Pháp Khánh, trước mắt là cơ hội duy nhất thủ thắng.
Đích thực Trúc Pháp Khánh không có ý giết chàng, chỉ làm cho chàng tổn hao chân nguyên, đợi Ni Huệ Huy tới liên thủ bắt chàng.
Lợi thế duy nhất của chàng là đối phương không biết trong người chàng có huyền công Đan Kiếp.
Bản thân đang ở bờ vực nguy hiểm, Trúc Pháp Khánh nếu như thừa lúc chàng bất lợi dùng toàn lực xuất thủ, khẳng định có thể giết chết chàng, Trúc Pháp Khánh nếu như muốn bắt sống chàng, cần phải cho chàng cơ hội để phản kích lại. Cũng chỉ như vậy, đối phương mới có cơ hội lấy được Tâm bội còn nguyên vẹn.
Qủa nhiên khí tràng của Trúc Pháp Khánh biến đổi hút chàng ngược trở lại.
Trúc Pháp Khánh cười to: " Yến Phi ngươi dùng hết lực rồi, hãy xem "Chỉ Trụ" của ta." Hai tay áo phồng lên, giáp mặt Yến Phi đẩy tới.
Yến Phi cảm thấy khí huyết toàn thân sôi sục, hai mắt nổ đom đóm, nhục thân như muốn biến thành bụi bay về hướng địch nhân. Hai ống tay áo của hắn như chứa đựng cả vũ trụ càn khôn, trong lòng chàng liền giật mình, hiểu rằng nếu cứ để hắn thi triển ma công, không cần dùng tới đệ thập trụ thì mạng mình chết chắc.
Một kiếm đánh ra vào ngay giữa hai tay áo.
Xảo diệu nhất là đầu tiên thả ra hết thủy hàn chân khí, khiến đối phương không thể lĩnh hội được sát chiêu tiếp theo.
Nếu như chiêu này vẫn không phá được "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn, chàng đành phải nhảy xuống vực, nửa đường sẽ phá hủy Tâm bội, trước khi rơi xuống đất sẽ tự vẫn.
Lúc Thủy hàn kinh khí xuất phát, "Tiến Dương Hỏa" nhanh chóng đổi thành "Thoái Âm Phù", hỏa nhiệt từ Đan Kiếp như núi lửa trào ra bạo phát chảy qua kỳ kinh bát mạch, tập trung cao độ theo sau Thủy hàn chi khí từ kiếm phá không bay ra.
Trúc Pháp Khánh thế công không biến đánh tới, không nhận ra sát cơ ẩn tàng bên trong của Yến Phi. Khinh bỉ nói: "Điêu trùng tiểu..."
Chữ "kỹ" còn chưa kịp nói, sắc mặt liền thay đổi, vì muốn bắt sống Yến Phi nên chỉ xuất ra năm thành ma công. Hắn vốn đã tính toán, đối phó với Yến Phi hoàn toàn đang ở thế hạ phong là có dư.
Khi hắn phát giác ra có chuyện bất ổn, thì hối hận cũng đã muộn.
Hỏa nhiệt kình khí kinh người từ Điệp Luyến Hoa xạ đến, hai ống tay áo của Trúc Pháp Khánh lập tức hóa thành bụi phấn, hiển thị "Chỉ Trụ" của hắn không thể chịu được chân khí huyền diệu của Đan Kiếp.
Trúc Pháp Khánh rú lên một tiếng điên cuồng, dùng lực thối lui, hai tay hóa thành tầng tầng chưởng ảnh, hy vọng có thể toàn bộ khóa chặt kiếm khí của Yến Phi.
Yến Phi nhân kiếp hợp nhất, đánh mạnh vào chưởng ảnh của hắn.
Trúc Pháp Khánh bay về phía sau như diều đứt dây, tai mắt mũi miệng đổ đầy máu, hai mắt lộ vẻ sợ hãi khó tin được,
Yến Phi cũng phun ra một miệng máu tươi, giải khai chân khí phong tỏa Tâm bội, trong lúc chàng lăng không tới Trúc Pháp Khánh, Tâm bội nhiệt khí thay đổi rất nhanh, chứng tỏ Ni Huệ Huy đang dùng hết tốc độ để tiếp cận.
Trúc Pháp Khánh ma công thâm hậu. "Thập Trụ Đại Thừa Công" sự thực là kỳ chiêu tuyệt nghệ liên tục đánh ra không ngừng. Yến Phi biết chân khí của Đan Kiếp tuy lợi hại nhưng chỉ đơn thuần bằng vào Đan Kiếp thật không đủ giết hắn trước khi Ni Huệ Huy tới đây.
Chỉ có một phương pháp, là khiến cho tên yêu nhân cái thế này không thể đoán ra được phương pháp của mình.
"Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp" toàn lực triển khai.
Điệp Luyến Hoa hóa thành vạn ảnh kiếm, như cuồng phong đánh tới Trúc Pháp Khánh.
Thủy Độc Hỏa Kiếp đồng lúc vận dụng, phối hợp với kiếm pháp tinh diệu như thần, khiến cho uy thế của Trúc Pháp Khánh hoàn toàn bị tiêu diệt, bị đánh đến không còn cách đối phó cũng không còn sức hoàn thủ.
"Thương!"
Điệp Luyến Hoa vào vỏ.
Chiếc đầu trọc của Trúc Pháp Khánh rời thân thể bay lên không trung.
Yến Phi đối với địch thủ luôn luôn để lại dư địa, chí thiểu cũng để cho đối phương toàn thây, nhưng Trúc Pháp Khánh ma công thâm hậu, có thể chịu đựng được bất kỳ thương thế nào, chỉ có chặt đi đầu của hắn thì mới bảo chứng được hắn chắc chắn đã chết.
Yến Phi thuận tay cởi áo ngoại bào, hứng lấy thủ cấp rơi xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Phía trong tập đâu đó vẫn còn hơn chục chỗ khói đen bốc cao, trên sông Dĩnh Thủy cũng trên mười chiến thuyền bị đắm hoặc đã mắc cạn. Xác người trôi nổi, cảnh tượng thật thương tâm khiến người không nỡ nhìn.
Liên quân của địch không hề áp dụng chính sách khoan hồng đối với hoang nhân mà là muốn đuổi tận giết tuyệt, triển khai một trường đại đồ sát vô tình và khủng bố.
Xa xa treo trên cao của Chung Lâu là bốn lá cờ riêng rẽ phân biệt đại biểu cho Mộ Dung Thùy, Diêu Trường, Trúc Pháp Khánh và Tư Mã Đạo Tử.
Sau khi Đồ Phụng Tam bắn người lên thân cây, hắn thở dốc từng cơn trầm giọng nói: "Thù này không báo, thề không làm người."
Tống Bi Phong lẫn Thác Bạt Nghi đều im lặng không nói.
Sau khi ba người đột phá khỏi vòng vây đã trở về Biên Hoang Tập, ẩn mình trong khu rừng rậm gần bờ đông của Dĩnh Thủy ngầm theo dõi tình huống ở Biên Hoang Tập.
Thác Bạt Nghi lặng lẽ hỏi: " Dự định hai vị ra sao? "
Đồ Phụng Tam cười khổ: "Thành thực mà nói, Đồ Phụng Tam này chưa hề nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay nên nhất thời trong lòng rối loạn, tựa hồ lúc này trời đất tuy lớn mà lại chẳng có đến một nơi để đi."
Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: " Đồ huynh không nghĩ đến việc trở về lại Kinh Châu hay sao?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Nếu bây giờ ta về Kinh Châu chẳng khác gì để cho Hoàn Huyền một cơ hội sát tử mình, hắn đối với việc ta không tuân theo ý hắn đã sớm để mối hận trong lòng Chỉ vì nhìn tới lợi ích ở Biên Hoang Tập mà cố gắng nhẫn nhịn, hiện tại Biên Hoang Tập đã mất, ta đối với hắn còn có giá trị lợi dụng gì nữa?"
Tống Bi Phong lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao không cùng ta quay về Kiến Khang?"
Thác Bạt Nghi nhíu mày: "Tống Thúc không phải đang nói chuyện đùa chứ? Kiến Khang là địa bàn của Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, bọn ấy chịu tha cho chúng ta ư?"
Tống Bi Phong thản nhiên bảo: " Tại Kiến Khang, phản đối Tư Mã Đạo Tử có rất nhiều người, ta tự nhiên có cách. Chỉ có ở Kiến Khang chúng ta mới có thể nắm được tình huống ở Biên Hoang, sau khi hiểu rõ tình thế mới quyết định bước tiếp theo nên làm gì. Chí ít cũng có thể lập mưu để giết Trúc Pháp Khánh."
Đồ Phụng Tam gật đầu nói: " Nếu như Yến Phi, Lưu Dụ và Đại tiểu thư không chết, khẳng định sẽ đến Kiến Khang."
Thác Bạt Nghi trầm ngâm giây lát rồi bảo: "Ta thật muốn đi cùng hai vị tới Kiến Khang, bất quá ta có việc trọng yếu hơn phải đi làm. Hiện tại Biên Hoang đã rơi vào tay của Mộ Dung Thùy, hắn sẽ đích thân hoặc sai người lập tức trở về đả phá Bình Thành, nên ta phải nhanh chóng trở về Bình Thành báo tin cho tộc nhân của ta."
Tiếp đó y giang tay nắm chặt cầu vai hai người, từng tiếng nói mạnh mẽ: "Hoang Nhân vĩnh viễn không chịu thua, sẽ có một ngày chúng ta giành lại những gì đã mất. Trân trọng!"
Nói xong lùi lại phía sau, khai triển thân pháp nhắm hướng Vu Nữ khâu nguyên mà đi.
Đồ Phụng Tam thẫn thờ một lúc, sau như đã hạ quyết tâm bèn quay sang Tống Bi Phong nói: "Chúng ta đi!"
oOo
Yến Phi hiểu rõ ở bất cứ lúc nào khác mình cũng không thể tạo ra được khả năng, nên cần phải nắm giữ cơ hội duy nhất để giết Trúc Pháp Khánh.
Mấu chốt ở tại Tâm bội.
Tuyệt vời hơn là Mộ Dung Thùy chỉ muốn bắt sống chàng để chứng tỏ với Thiên Thiên ai là kẻ mạnh, sỡ dĩ Trúc Pháp Khánh muốn tỏ hảo ý với Mộ Dung Thùy trong chuyện này chắc chắn là đã có giao dịch.
Lần này thảm bại cũng chỉ vì chàng và Lưu Dụ đã đánh giá thấp Trúc Pháp Khánh, hiện tại tình huống lại vừa vặn xoay chuyển ngược lại. Trúc Pháp Khánh khinh thường Yến Phi cực chiến mệt mỏi, thụ thương nhiều chỗ, hắn lại tự thị thần công đã luyện thành, sợ rằng nếu chàng có ý muốn bỏ trốn thì rất khó để truy bắt. Bởi vậy dù chiến thắng đã gần trong tầm tay nhưng hắn vẫn mạo hiểm một mình tìm đến, đúng là cơ hộ trời cho để chàng đơn đả độc đấu.
Mặc dù bây giờ Yến Phi thần công đã thành, nhưng từng chứng kiến qua bản lãnh của Trúc Pháp Khanh giết chết Thái Ất Gíáo đồ từ trên xuống dưới, kể cả Giang Lăng Hư. Chàng hiểu rằng cho dù tận dụng hết bản lãnh hiện tại của mình so với hắn vẫn thua một chiêu nửa thức, muốn dùng sức mình giết chết Trúc Pháp Khanh khó như lên trời.
Phải biết cao thủ đối đầu chỉ cần sai một chiêu là thảm bại, tuyệt không có chuyện may mắn.
Nhưng tình thế lúc này thật sự ích lợi lạ thường cho chàng, vấn đề là chàng làm sao vận dụng nó.
Yến Phi thầm nghĩ may mắn vì chưa bao giờ gặp mặt giao thủ với Trúc Pháp Khánh, bởi vậy có thể an tâm thi triển chiến lược dẫn dụ hắn vào bẫy.
"Thoái Âm Phù".
Ý thủ khố hạ sinh tử khiếu, dẫn khí thuận đường lên Nhâm mạch, qua Tâm mạch đến Nê Hoàn cung, quá Ngọc Chẩm rồi hạ đến huyệt Vĩ Lư, chân khí trong thể nội lập tức biến nhiệt nóng lên.
Sau ba mươi sáu vòng chu thiên, bỏ "Thoáii Âm Phù" sử dụng "Tiến Dương Hỏa” chân khí chuyển động theo hướng ngược lại, lập tức từ nóng sang lạnh.
Tiên thiên chân khí của chàng rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục.
Từ phương pháp luyện nội đan đơn giản học được từ Độc Tẩu, cuối cùng cũng biến thành pháp quyết hành khí của chàng. Tiến Dương Hỏa đầu tiên khiến chân khí của chàng hóa thành Thủy Hàn từ Thủy Độc. Thoái Âm Phù sau đó mở ra sức mạnh của hỏa nhiệt từ Hỏa Kiếp.
Đến khi chàng thi triển lại môn công pháp tự sáng chế, "Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp" Thủy Độc Hỏa Kiếp bắt đầu dung hoà không gián đoạn, Nhật ấm Nguyệt lạnh, hoàn toàn tự nhiên không để lại một dấu tích.
Yến Phi thậm chí bản thân cũng không biết mình đã gặp kỳ duyên Đạo gia gọi là "Hoạt Tử Thời".
Tý là thời gian bắt đầu của mười hai canh giờ, Hoạt Tử Thời là thời điểm trùng sinh của người tu đạo, trải qua hết thảy nỗ lực khắc khổ đến thời khắc này hiện rõ ra, chỉ cần có thể nắm bắt được sẽ thu lại hiệu quả gấp bội.
Yến Phi ngày đó bị Ni Huệ Huy chôn xuống dưới đất nên tâm mạch được tái tạo lại, đương chết phục sinh là lúc thần công sơ thành. Vừa mới đây đã chán nản tột cùng lập chí quyết tử, Hoạt Tử Thời xuất hiện trong lúc mọi thứ đã thành không, nỗ lực trong quá khứ xuất hiện như dòng nước chảy. Đứng trước đại địch Yến Phi vô tâm chuyên chí tu hành, cuối cùng lại sở đắc được Hoạt Tử Thời.
Lợi ích to lớn không thể tính được,
Trúc Pháp Khách hiện thân phía trước, Yến Phi đồng lúc cảm ứng Thiên Địa bội không có trên thân hắn thầm kêu đáng tiếc, trong lòng chàng sinh ra nghi hoặc.
Tại đỉnh núi cao vót trơ trọi, hai đại cao thủ cuối cùng gặp nhau trong thời khắc sinh tử, dưới tình huống này rút lui là không khả dĩ, ai là người có ý nghĩ này chắc chắn là chết. Bởi vậy kết quả cuối cùng chỉ duy nhất một người có thể sống mà rời khỏi.
Trúc Pháp Khánh thản nhiên đến chỗ Yến Phi đang ngồi cách đó ba trượng, giơ ngón tay lên khen ngợi: "Yến Phi, ngươi đúng thật là anh hùng hảo hán, trong tình huống bại trận hoàn toàn vẫn dám dụ ta đến đây tử chiến, tiết kiệm cho Phật gia ta không ít công sức. Nhưng ta cũng không thể kềm lòng tự hỏi sao ngươi lại ngu xuẩn đến như vậy, có cơ hội bỏ trốn lại không quý trọng lại muốn đem tiểu mệnh dâng lên. Tốt lắm! Chỉ cần ngươi hiến ra Tâm bội, ta có thể giữ cho toàn thây chôn cất đàng hoàng."
Nói đến những câu cuối, thần tình trên mặt chuyển ra nghiêm khắc, nhãn thần thâm sâu khó dò hiện ra nét khinh miệt hòa lẫn trào lộng, đúng như Yến Phi sở liệu, hắn coi thường chàng.
Yến Phi biết rằng hắn đang làm ra tư thái có vẻ muốn giết chàng, sự thật mục đích cuối cùng là bắt giữ mình.
Chàng hiểu Trúc Pháp Khanh muốn đạt mục đích này nên cố ý nói nhảm để kéo dài thời gian.
Trúc Pháp Khanh đích xác sinh ra đã có dáng Phật, giống y như tượng Phật Di Lặc trong miếu đường sống lại. Nhưng thật ra hắn bất quá chỉ là ác phật và tà ma. Cà sa vàng quấn quanh thân thể to béo của hắn đang bay lồng lộng trong gió, bụng béo phối hợp với cái đầu to hơn thường nhân gấp đôi, thể hình cao to mạnh bạo, thần thái an nhiên tự đắc, đúng là có phong phạm ngạo mạn thiên hạ.
Yến Phi từ bờ vai dày của hắn, đến cái gáy cổ thô và đôi bàn tay to lớn nhìn ra một sức mạnh kinh nhân.
Sự thật từ lúc Trúc Pháp Khánh hiện thân, chàng đã bị khí thần cường đại của hắn bao vây khóa chặt, lúc này muốn chạy cũng không được,
Yến Phi mỉm cười: " Phật gia nếu như không ngăn trở kiều thê tiềm nhập lên núi, ta sẽ lập tức phá hủy Tâm bội."
Trúc Pháp Khánh thần sắc xuất hiện vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên vừa vươn tay lên, một đóa pháo bông hỏa tiển thoát ra bay lên cao nổ tung thành đóa pháo bông màu vàng rực rỡ ngoạn mục.
Yến Phi hiểu mình vừa thắng được một lần, chàng dựa vào tình huống Thiên Địa bội không có trên mình hắn, thêm vào tâm linh cảm ứng phát hiện ra Ni Huệ Huy đang từ phương hướng khác chạy đến, bèn dùng Tâm bội uy hiếp Trúc Pháp Khánh, ngăn trở hắn và Ni Huệ Huy hội họp.
Bất luận Trúc Pháp Khánh tự phụ ra sao, khinh thường Yến Phi đến mức nào hắn cũng biết giết chàng thì dễ, muốn bắt sống chàng quả là không có đến một khả năng. Nhưng nếu có thêm một Ni Huệ Huy võ công không kém Trúc Pháp Khánh bao nhiêu đứng bên hiệp trợ, thành công có thể đại tăng.
Chiếm thế thượng phong lần này, đã tạo thành đả kích vào lòng tin của Trúc Pháp Khánh.
Trúc Pháp Khánh hồi phục sự thung dung, cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử! ngươi quả nhiên là có hạng, nhân tài như thế thật sự là khó kiếm. Chết vinh không bằng sống nhục, hà huống ngươi chết đi thì Kỷ Thiên Thiên sẽ trở thành thứ đồ chơi của Mộ Dung Thùy, sao không nhập giáo của ta? ta có thể khiến cho ngươi đạt thành sở nguyện."
Yến Phi càng khẳng định mục tiêu chân chính của Trúc Pháp Khánh là bắt sống mình, sỡ dĩ cố ý nhắc đến Kỷ Thiên Thiên là để kích phát ý niệm cầu sống của chàng.
Cho đến lúc này, Trúc Pháp Khánh vẫn bị chàng xỏ mũi dẫn đi. Mấu chốt là ở chỗ trong tâm chàng hiện tại không có gì lo ngại, còn Trúc Pháp Khánh có chuyện sở cầu chắc chắn sẽ có sở thất.
Nếu Trúc Pháp Khánh vừa lên đến đã sử dụng toàn lực giết chàng, hươu chết về tay ai khó mà dự đoán được,
Yến Phi lắc đầu nở nụ cười: "Phật gia đã sai quá tệ hại."
Ni Huệ Huy lưu lại sườn núi, nếu Trúc Pháp Khanh không triệu hoán thị sẽ không khinh cử vọng động. Trước khi Ni Huệ Huy lợi dụng cơ hội hai người động thủ lẻn lên, chàng cần phải dùng kiếm chém chết Trúc Pháp Khánh.
Điệp Luyến Hoa xử ra trong tay, hóa ra một màng xanh bao bọc toàn thân, Yến Phi từ từ bay lên khỏi mặt đất, vẫn giữ tư thế an tường ngồi bắt chéo chân trông tình cảnh quỷ dị phi thường.
Trúc Pháp Khanh hét to một tiếng, chẳng thấy hắn lấy thế đề khí đã biến thành lăng không quăng mình về hướng Yến Phi, hai tay hóa ra cả trăm bóng chưởng, cà sa bay lượn, hình tượng uy mãnh đến cực điểm. Nhưng khuôn mặt lại tĩnh như nước lặng, biểu lộ tâm linh tu dưỡng kiên cường như bàn thạch của hắn, đã đạt đến cảnh giới bất động tâm.
Yến Phi trong tĩnh có động, còn hắn trong động lại hàm chứa tĩnh. Hình thành tình thế đối lập cường liệt.
Yến Phi cảm thấy xung quanh trong vòng mười trượng đã bị khí tràng của hắn bao bọc, chân phí từ bốn phương tám hướng dồn lại tạo ra một áp lực khẩn bách khiến chàng chẳng những đau đớn toàn thân da thịt, hô hấp khó khăn mà còn ảnh hưởng đến năng lực nghe, nhìn.
Cuối cùng chàng hiểu ra, vì sao trước lúc Giang Lăng Hư lâm tử đã nói trong thiên hạ khó kiếm ra người có khả năng đối phó với Trúc Pháp Khánh, tất cả bởi vì "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn thiên tính là khắc chế bất kỳ nội công tâm pháp nào, khiến năng lực đối kháng của người khác suy giảm trầm trọng, nguyên do là không có sức để hoàn thủ.
Chỉ có Đan Kiếp có khả năng khắc chế phản lại "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn.
Trúc Pháp Khánh cười một tràng dài: "Đệ Nhất Trụ Chỉ Quan."
Chưởng ảnh hóa thành nhất quyền, tựa như từ huyễn cảnh hiện ra biến thành một quyền bao phủ đất trời chính diện đánh tới, kình khí kinh nhân xuất hiện cùng một hấp lực mạnh mẽ kéo Yến Phi tới để nhận một quyền kinh thiên động địa.
Tay quyền trong mắt Yến Phi không ngừng lớn lên, cả đất trời lẫn ngọn núi to lớn hoàn toàn tiêu thất, xứng đáng là "Chỉ Quan" tuyệt kỹ.
Yến Phi biết rõ nếu đơn thuần dựa vào "Thủy Độc" công pháp, tuyệt không có cách chịu nổi một đòn này, bèn ngầm vận tâm pháp Minh Nguyệt Ám Nhật, Đan Điền lập tức nóng lên.
Kỳ sự phát sinh, trước mắt chẳng những trở nên trong sáng, một quyền vốn có mục đích mê hoặc mắt người bỗng biến thành một quyền mạnh bạo không chút hoa xảo đánh thẳng tới chàng. "Chỉ Quan" tuyệt kỹ uy lực lập tức giảm đi hơn nửa. Quyền kình của Trúc Pháp Khánh đương nhiên không dễ chịu được,
Chỉ cần Yến Phi không bị bức xuống hạ phong, chàng sẽ có chiến lược để thủ thắng.
Chàng không có thời gian để xem Ni Huệ Huy tiếp tục lẻn lên hay không, vì chẳng thể thi triển tâm linh cảm ứng chi pháp.
Trúc Pháp Khánh gầm lên một tiếng, khẳng định là ám hiệu để thông tri cho Ni Huệ Huy chạy đến.
Yến Phi lập tức hạ mình xuống đất, đồng thời thi triển hai chân, vừa chạm đất liền bắn thẳng đến Trúc Pháp Khánh, Điệp Luyến Hoa đánh thẳng ra phía trước, xảo diệu thần kỳ đến cực điểm, động tác tiêu sái tự tại lại tựa như tự nhiên mà thành.
Quyền kiếm giao kích, phát ra âm thanh nổ tung dữ dội,
Yến Phi nửa thân mình cầm kiếm tê đi, bị quyền đánh văng mấy vòng trong không trung, cuối cùng hạ xuống phía sau Trúc Pháp Khánh.
Trúc Pháp Khánh cười lớn: "Thống khoái! Có thể chịu đựng một quyền toàn lực của ta, so với Giang Lăng Hư còn khá hơn."
Vừa nói vừa xoay vòng như cơn lốc thối lui, toàn thân cà sa phất phới, bản thân trở thành tâm điểm của cơn bão táp mãnh liệt.
Vẫn còn xoay vòng trong không trung, Yến Phi đã lặng lẽ chuyển "Tiến Dương Hỏa" qua "Thoái Âm Phù", hỏa nhiệt lập tức phân tán hết chân khí của Trúc Pháp Khánh vừa xâm nhập vào, tà khí của hắn không nóng không lạnh nhưng khiến toàn thân kinh mạch như muốn vỡ tung, khó mà giữ mạng. Trong lòng thầm kêu may mắn, hiểu rằng mình đã phán đoán chính xác, di ngôn trước lúc chết của Giang Lăng Hư không sai, hắn dùng chính cái chết của bản thân để tìm ra cách duy nhất áp chế Trúc Pháp Khánh, Đan Kiếp xác thực là khắc tinh của Trúc Pháp Khánh.
Vừa tiếp đất, "Thoái Âm Phù" lại biến thành "Tiến Dương Hỏa" khí băng hàn từ Thủy Độc tụ vào trường kiếm.
Trúc Pháp Khánh hai tay mở ra, tựa như con dơi lượn tới, hét: "Sau ‘Chỉ Quan’ đến 'Chỉ Thính’"
Bên tai của Yến Phi chỉ toàn âm thanh của gió xé tới, một lần nữa chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
"Thập Trụ Đại Thừa Công" thật sự chẳng phải tầm thường, chuyên hướng tới cảm quan của con người. Chỉ cần một sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đan điền phát hỏa.
Yến Phi chém Điệp Luyến Hoa ngược về sau, đánh trúng một chỉ đang tới của Trúc Pháp Khánh.
"Keng!"
Yến Phi bị lực chấn động buộc thối lui lại năm bước, Trúc Pháp Khánh bám sát như bóng với hình, hai tay biến thành mười bóng chưởng ảnh, thế đánh mãnh liệt như thủy ngân cuồn cuộn điên cuồng công tới không tìm thấy chỗ hở.
Yến Phi lùi đến hơn mười bộ, tới sát tận mép vực.
Thuần túy dựa vào "thủy hàn chân khí" xác thực không thể là địch thủ của Trúc Pháp Khánh, trước mắt là cơ hội duy nhất thủ thắng.
Đích thực Trúc Pháp Khánh không có ý giết chàng, chỉ làm cho chàng tổn hao chân nguyên, đợi Ni Huệ Huy tới liên thủ bắt chàng.
Lợi thế duy nhất của chàng là đối phương không biết trong người chàng có huyền công Đan Kiếp.
Bản thân đang ở bờ vực nguy hiểm, Trúc Pháp Khánh nếu như thừa lúc chàng bất lợi dùng toàn lực xuất thủ, khẳng định có thể giết chết chàng, Trúc Pháp Khánh nếu như muốn bắt sống chàng, cần phải cho chàng cơ hội để phản kích lại. Cũng chỉ như vậy, đối phương mới có cơ hội lấy được Tâm bội còn nguyên vẹn.
Qủa nhiên khí tràng của Trúc Pháp Khánh biến đổi hút chàng ngược trở lại.
Trúc Pháp Khánh cười to: " Yến Phi ngươi dùng hết lực rồi, hãy xem "Chỉ Trụ" của ta." Hai tay áo phồng lên, giáp mặt Yến Phi đẩy tới.
Yến Phi cảm thấy khí huyết toàn thân sôi sục, hai mắt nổ đom đóm, nhục thân như muốn biến thành bụi bay về hướng địch nhân. Hai ống tay áo của hắn như chứa đựng cả vũ trụ càn khôn, trong lòng chàng liền giật mình, hiểu rằng nếu cứ để hắn thi triển ma công, không cần dùng tới đệ thập trụ thì mạng mình chết chắc.
Một kiếm đánh ra vào ngay giữa hai tay áo.
Xảo diệu nhất là đầu tiên thả ra hết thủy hàn chân khí, khiến đối phương không thể lĩnh hội được sát chiêu tiếp theo.
Nếu như chiêu này vẫn không phá được "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn, chàng đành phải nhảy xuống vực, nửa đường sẽ phá hủy Tâm bội, trước khi rơi xuống đất sẽ tự vẫn.
Lúc Thủy hàn kinh khí xuất phát, "Tiến Dương Hỏa" nhanh chóng đổi thành "Thoái Âm Phù", hỏa nhiệt từ Đan Kiếp như núi lửa trào ra bạo phát chảy qua kỳ kinh bát mạch, tập trung cao độ theo sau Thủy hàn chi khí từ kiếm phá không bay ra.
Trúc Pháp Khánh thế công không biến đánh tới, không nhận ra sát cơ ẩn tàng bên trong của Yến Phi. Khinh bỉ nói: "Điêu trùng tiểu..."
Chữ "kỹ" còn chưa kịp nói, sắc mặt liền thay đổi, vì muốn bắt sống Yến Phi nên chỉ xuất ra năm thành ma công. Hắn vốn đã tính toán, đối phó với Yến Phi hoàn toàn đang ở thế hạ phong là có dư.
Khi hắn phát giác ra có chuyện bất ổn, thì hối hận cũng đã muộn.
Hỏa nhiệt kình khí kinh người từ Điệp Luyến Hoa xạ đến, hai ống tay áo của Trúc Pháp Khánh lập tức hóa thành bụi phấn, hiển thị "Chỉ Trụ" của hắn không thể chịu được chân khí huyền diệu của Đan Kiếp.
Trúc Pháp Khánh rú lên một tiếng điên cuồng, dùng lực thối lui, hai tay hóa thành tầng tầng chưởng ảnh, hy vọng có thể toàn bộ khóa chặt kiếm khí của Yến Phi.
Yến Phi nhân kiếp hợp nhất, đánh mạnh vào chưởng ảnh của hắn.
Trúc Pháp Khánh bay về phía sau như diều đứt dây, tai mắt mũi miệng đổ đầy máu, hai mắt lộ vẻ sợ hãi khó tin được,
Yến Phi cũng phun ra một miệng máu tươi, giải khai chân khí phong tỏa Tâm bội, trong lúc chàng lăng không tới Trúc Pháp Khánh, Tâm bội nhiệt khí thay đổi rất nhanh, chứng tỏ Ni Huệ Huy đang dùng hết tốc độ để tiếp cận.
Trúc Pháp Khánh ma công thâm hậu. "Thập Trụ Đại Thừa Công" sự thực là kỳ chiêu tuyệt nghệ liên tục đánh ra không ngừng. Yến Phi biết chân khí của Đan Kiếp tuy lợi hại nhưng chỉ đơn thuần bằng vào Đan Kiếp thật không đủ giết hắn trước khi Ni Huệ Huy tới đây.
Chỉ có một phương pháp, là khiến cho tên yêu nhân cái thế này không thể đoán ra được phương pháp của mình.
"Nhật Nguyệt Lệ Thiên Đại Pháp" toàn lực triển khai.
Điệp Luyến Hoa hóa thành vạn ảnh kiếm, như cuồng phong đánh tới Trúc Pháp Khánh.
Thủy Độc Hỏa Kiếp đồng lúc vận dụng, phối hợp với kiếm pháp tinh diệu như thần, khiến cho uy thế của Trúc Pháp Khánh hoàn toàn bị tiêu diệt, bị đánh đến không còn cách đối phó cũng không còn sức hoàn thủ.
"Thương!"
Điệp Luyến Hoa vào vỏ.
Chiếc đầu trọc của Trúc Pháp Khánh rời thân thể bay lên không trung.
Yến Phi đối với địch thủ luôn luôn để lại dư địa, chí thiểu cũng để cho đối phương toàn thây, nhưng Trúc Pháp Khánh ma công thâm hậu, có thể chịu đựng được bất kỳ thương thế nào, chỉ có chặt đi đầu của hắn thì mới bảo chứng được hắn chắc chắn đã chết.
Yến Phi thuận tay cởi áo ngoại bào, hứng lấy thủ cấp rơi xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.