Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 488: Thệ Thuỷ Như Tư

Huỳnh Dị

13/03/2013

Khu bến tàu ngoài thành Hải Diêm đèn đuốc sáng choang, mấy ngàn lính công binh đang rầm rộ xây cất dưới sự chỉ huy của Trương Bất Bình, ngày đêm tăng cường sức phòng ngự ven bờ của thành Hải Diêm.

Có thể thủ mới có thể công. Nếu để Thiên Sư quân cắt đứt tuyến đường biển huyết mạch, ưu thế của thành Hải Diêm sẽ bị mất sạch và lâm vào cục diện cô lập và bị chịu đòn. Mấu chốt chính là ở quyền khống chế trên biển.

Bến tàu lớn nhỏ cập đầy chiến hạm và tàu hàng. Hạm đội do Giang Văn Thanh chỉ huy nửa canh giờ trước đã hộ tống hai chục chiếc tàu hàng tới Hải Diêm, chuyển đến chiến mã là thứ quân Hải Diêm đang thiếu thốn nhất.

Số chiến mã này tổng cộng có một ngàn bảy trăm con, toàn bộ đều là chiến mã tốt đến từ Biên Hoang tập. Khi chiến mã lên bờ, thủ vệ và các binh sĩ đang làm việc đều không nhịn được gào thét reo hò, khen ngợi không ngớt.

Lưu Dụ, Giang Văn Thanh, Tống Bi Phong và Đồ Phụng Tam đứng tại bến tàu, cảm thụ bầu không khí sôi nổi mười phần phấn chấn này. Trong thành ngoài thành cho đến cả khu bến tàu đều tràn ngập sinh cơ và đấu chí bừng bừng, rất có thanh thế của trận chiến Phì Thủy năm xưa. Khi đó không ai tin Tạ Huyền sẽ dẫn họ đi đánh một trận chiến bại, hiện tại cũng chẳng ai tin Lưu Dụ sẽ thua Thiên Sư quân. Bởi gã không chỉ có chiến tích huy hoàng, là người kế thừa do Tạ Huyền chỉ định, mà còn là chân mệnh thiên tử “Nhất tiễn trầm Ẩn Long.”

Đồ Phụng Tam than: “Trận này chúng ta không được thua, càng không thể thua, nếu không chúng ta chẳng những thất bại hoàn toàn mà hi vọng và mong mỏi của những người khác đối với Lưu soái cũng bị tan vỡ.”

Tống Bi Phong trầm giọng: “Chúng ta tuyệt sẽ không thua.”

Lưu Dụ ung dung hỏi: “Tình hình bên Hỗ Độc lũy ra sao?”

Giang Văn Thanh vui vẻ đáp: “Lưu soái yên tâm, có tiểu Ân và Âm huynh chủ trì đại cục ở đó, khẳng định sẽ thủ Hỗ Độc lũy vững như Thái Sơn. So ra muốn đánh hạ Hỗ Độc lũy mức độ khó khăn còn vượt xa đánh Hải Diêm. Chúng ta sở dĩ có thể một trận lấy Hỗ Độc luỹ thành công đều vì nắm chắc thời cơ, công kì bất bị, hơn nữa kế hoạch chu toàn. Từ Đạo Phúc đã vĩnh viễn mất đi Hỗ Độc lũy.”

Nghe âm thanh êm tai của Giang Văn Thanh, Lưu Dụ từ đáy lòng cảm thấy cảm giác dễ chịu dâng lên. Cả bản thân gã cũng thấy kì quái, vì sao trước đây không có cảm thụ như thế. Nàng vẫn như cũ nhưng vì sao sức mê hoặc đối với mình có thể gia tăng bội phần như thế. Nếu như nàng quả là nữ nhân của Lưu Dụ gã, cảm thụ này sẽ rung động lòng người ra sao đây.

Lúc này lão Thủ thần sắc hưng phấn đi đến chỗ bốn người rồi nói với Lưu Dụ: “Ta có một đề nghị.”

Lưu Dụ mỉm cười: “Chỉ cần là đề nghị của lão ca, bọn ta đều vui vẻ áp dụng.”

Lão Thủ có chút được coi trọng mà sợ nói: “Hai mươi tàu hàng này đều có tính năng xuất sắc, thân tàu kiên cố, là hải thuyền đã trải qua sóng gió, chỉ cần qua tay ta cải tạo, lắp đặt thêm máy bắn đá và máy bắn tên thì có thể biến thành sát thủ trên biển.”

Đồ Phụng Tam cười: “Ta đã sớm có ý đó, chỉ sợ không có người giỏi về mặt này.”

Lão Thủ vỗ ngực bảo đảm nói: “Việc này để ta lo, chỉ cần cấp đủ người là ổn. Bây giờ chúng ta không thiếu nguyên liệu, bảo đảm chỉ trong mười ngày chúng ta có thể biến số tàu hàng này thành chiến thuyền, ít nhất so với việc Thiên Sư quân dùng ngư thuyền làm chiến thuyền cũng trội hơn nhiều.”

Giang Văn Thanh vui mừng nói: “Để ta chọn một số người trong các huynh đệ cấp cho lão Thủ huynh, họ đều là những thợ đóng tàu xuất sắc.” Sau khi được Lưu Dụ đồng ý, nàng kéo lão Thủ đi ngay.

Lưu Dụ ngầm thở dài, không có Giang Văn Thanh vui vẻ sôi nổi ở bên cạnh trời đất đột nhiên thất sắc. Thứ cảm giác cổ quái đó không thể hình dung. Mình đang yêu sao.

Ánh mắt gã nhìn về biển cả đen kịt phương xa nói: “Ta có một dự cảm!”

Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi: “Dự cảm gì vậy?”

Lưu Dụ đáp: “Từ Đạo Phúc sẽ tạm thời bỏ qua Hải Diêm để tập trung toàn lực thu thập Tạ Diễm.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày: “Điều này tịnh không hợp lý, hơn nữa trái với suy đoán của chúng ta. Nhìn từ góc độ quân sự, do chúng ta có Hỗ Độc lũy hô ứng lẫn nhau, lại dựa vào sự hiểm trở của eo biển, so với Cối Kê và Thượng Ngu có địa thế ưu việt hơn. Nếu Từ Đạo Phúc để chúng ta đứng vững chân, hắn nhất định sẽ hối hận. Hắn không phải kẻ ngốc, đúng không?”

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Hắn chẳng những không phải kẻ ngốc, hơn nữa lại là kì tài tinh thông binh pháp. Ta có dự cảm này xuất phát chính từ việc hắn là người có trí tuệ, tài năng.”

Tống Bi Phong đầy hứng thú hỏi: “Có phải người thông minh lại làm điều ngu xuẩn không?”

Lưu Dụ nói: “Ta không cho rằng hắn sẽ đưa ra quyết định ngu xuẩn, ngược lại trong việc bố trí phản công quân viễn chinh, hắn đã lập ra một kế hoạch hết sức hoàn mỹ. Hành động quân sự bản thân nó có đặc tính không thể thay đổi, giống như cao thủ quá chiêu xuất thủ vô hồi, lâm thời biến chiêu sẽ tạo ra tai họa. Nhất là với một đội quân lớn và phức tạp như Thiên Sư quân. Ba mươi vạn người chỉ có năm vạn thuộc loại binh lính đã được huấn luyện kĩ càng, còn lại hỗn tạp bao gồm cường hào các nơi, bang hội, nông dân và ngư dân, nói khó nghe chính là lũ ô hợp. Đại quân loại như vậy một khi triển khai hành động quân sự tất muốn ngừng cũng không được, nếu như tùy ý thay đổi sẽ biến thành rối tinh rối mù. Ngoài ra còn vấn đề trong việc cung ứng lương thảo vật tư. Phụng Tam hiểu chưa? ”

Đồ Phụng Tam lộ ra thần sắc tâm phục khẩu phục than: “Lúc Lưu soái nghĩ ra kế phá địch nhất tiễn trầm Ẩn Long, ta đã bội phục Lưu soái sát đất. Nhưng sự chấn động lúc đó vẫn không bằng lần này. Suy đoán của Lưu soái khẳng định miêu tả cặn kẽ chu đáo và chính xác nhất tình thế của Thiên Sư quân hiện tại.”

Tống Bi Phong mù mờ nói: “Ta vẫn không minh bạch.”

Đồ Phụng Tam giải thích: “Đạo lý rất đơn giản. Sớm từ trước khi quân viễn chinh đến, Từ Đạo Phúc đã vạch ra toàn bộ sách lược tiến công thối thủ. Trước tiên là dùng kế dụ địch thâm nhập, khi quân viễn chinh lọt vào cạm bẫy, hành động phản công của hắn lập tức được toàn diện triển khai. Điều này liên quan đến việc điều động toàn thể Thiên Sư quân, mỗi cánh quân đều có một mục tiêu quân sự xác định. Cho đến lúc thu phục Ngô Quận và Gia Hưng mọi chuyện đều y theo kế hoạch của hắn mà thu được chiến quả huy hoàng. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của chúng ta, trước tiên chiếm được quyền khống chế Hải Diêm, sau đó nhìn trúng chỗ hở đoạt lấy Hỗ Độc lũy có vai trò quan trọng nhất trong kế hoạch của chúng, lập tức làm tình thế xoay chuyển. Ván cờ của Từ Đạo Phúc không thể đánh tiếp được nữa, trận cước bị đại loạn. Nhưng hành động quân sự đã toàn diện triển khai, không cách nào dừng lại được.”

Tống Bi Phong không hiểu hỏi: “Đã không có cách dừng lại, tức là chỉ còn cách buộc lòng phải tấn công Hải Diêm. Vì sao lại tạm thời không lý gì tới bọn ta nữa?”

Lưu Dụ vui vẻ đáp: “Bởi vì kế hoạch định sẵn tấn công Hải Diêm của hắn không thể thực hiện được nữa. Công cụ công thành đã rơi vào tay chúng ta, còn Hải Diêm bất luận binh lực hay phòng ngự đều tăng vọt. Điều làm Từ Đạo Phúc đau đầu nhất chính là chúng ta có thêm một hạm đội thủy sư có thế trận và sức chiến đấu mạnh mẽ. Trừ phi hắn có thể dùng một kế hoạch khác nếu không vẫn giữ nguyên kế hoạch đến tấn công Hải Diêm chỉ là tìm chết. Và đúng như Phụng Tam đã nói, điều động lớn như thế một khi triển khai căn bản không cách gì dừng lại. Việc duy nhất Từ Đạo Phúc có thể làm chính là rút quân tấn công Hải Diêm về, tập trung lực lượng đối phó Tạ Diễm. Sau khi thu phục Cối Kê và Thượng Ngu mới nghĩ phương pháp đối phó chúng ta sau.”

Tống Bi Phong nghĩ tới Tạ Diễm, nghĩ đến hoàn cảnh rất xấu của hắn hiện tại, khẽ than một tiếng.

Đồ Phụng Tam nói: “Từ Đạo Phúc phải đánh hạ xong Cối Kê và Thượng Ngu trong khi thế trận của chúng ta chưa ổn định. Nếu không chúng ta từ Hải Diêm vượt biển đến giúp đỡ Tạ Diễm, tình hình của hắn sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn. ”

Tống Bi Phong nảy sinh hi vọng bèn hỏi: “Chúng ta sẽ làm như vậy phải không?”



Lưu Dụ đáp: “Đây là một nguyên nhân khác làm Từ Đạo Phúc tạm thời bỏ qua cho chúng ta. Nếu chúng ta chịu phạm sai lầm ngu xuẩn như thế sẽ trúng ngay ý muốn của hắn. Trên chiến trường lãnh khốc vô tình này, hi sinh là không thể tránh khỏi. Bất kì hành động quân sự nào đều lấy thắng lợi cuối cùng làm mục tiêu. Chúng ta cần kiên trì niềm tin của mình, tuyệt không thể dao động cho đến thời khắc thắng lợi.”

Lưu Dụ nói tiếp: “Chúng ta cần phải lưu ý kĩ càng tình hình Cối Kê và Thượng Ngu ở eo biển đối diện. Dùng hết năng lực của chúng ta để giành lấy quyền khống chế trên eo biển này. Đây mới là sự giúp đỡ tốt nhất đối với huynh đệ Bắc Phủ binh trong tình thế hiện nay.”

Kế đó gã nhìn ra mặt biển phía nam xa xa, trầm giọng nói: “Sự thật sẽ chứng minh, chúng ta chỉ cần dựa vào một dẻo đất Hải Diêm này mà làm tình hình chiến trận xoay ngược. Thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta. ”

:77:

Yến Phi về đến Bình Thành mới biết Thác Bạt Khuê nửa canh giờ trước đã quay về, liền vội vã đến phủ Thái thú gặp hắn.

Thác Bạt Khuê biết Yến Phi bình yên về thành, vui mừng khôn xiết gạt bỏ tất cả sự vụ, đón tiếp chàng trong nội đường. Câu đầu tiên của hắn chính là hỏi: “Mặc Sĩ Minh Dao có phải nàng không?”

Câu hỏi này trong thiên hạ chỉ có một mình Yến Phi hiểu. Chàng cười khổ gật đầu.

Thác Bạt Khuê chấn động nói: “Quả nhiên là nàng.”

Mặc Sĩ Minh Dao là một giấc mộng suốt thời niên thiếu của bọn họ. Giấc mộng Mặc Sĩ Minh Dao của Yến Phi đã kết thúc, nhưng giấc mộng của Thác Bạt Khuê vẫn hoàn mĩ vô khuyết. Yến Phi ngầm hạ quyết định. Chàng sẽ tuyệt không phá vỡ giấc mộng của Thác Bạt Khuê, hủy đi kí ức đẹp đẽ của hắn.

Hai mắt Thác Bạt Khuê thần quang bắn ra như điện hỏi: “Ngươi có giao thủ với nàng không?”

Yến Phi điềm đạm đáp: “Nàng đã nhận thua! Hiện giờ chắc nàng đang dẫn tộc nhân lui về Sa Hải. Chỉ sợ một quãng thời gian rất dài tới bí nhân sẽ không bước chân ra khỏi Sa Hải nửa bước.”

Thác Bạt Khuê động dung nói: “Thật khiến người ta khó tin được. Nhìn ngang nhìn dọc, Mặc Sĩ Minh Dao tuyệt không giống người chịu nhận thua. Nàng là loại người vĩnh viễn muốn nắm thế chủ động trong tay. Từ bé đến lớn nàng đã có tính cách như vậy.”

Kế đó mắt hắn sáng lên hỏi: “Có biện pháp nào để ta gặp mặt nàng một lần không?”

Yến Phi cười khổ: “Nàng chịu đi ngươi còn không tạ ơn thần linh, hà tất phải gây thêm rắc rối?”

Hai mắt Thác Bạt Khuê bắn ra thần sắc nóng bỏng đáp: “Đừng nghĩ bậy bạ. Ta chỉ muốn xem xem hình dạng nàng sau khi lớn lên thế nào, chỉ nhìn một lần cũng được.”

Yến Phi cảm khái nói: “Tin ta đi! Hình dạng nàng trong lòng ngươi vĩnh viễn xinh đẹp nhất, đừng để hiện thực phá hỏng ấn tượng đẹp đẽ của ngươi.”

Thác Bạt Khuê ngẩn người hỏi: “Nàng lớn lên lẽ nào lại biến thành xấu xí?”

Yến Phi thành thật đáp: “Tuyệt không phải vậy. Nàng trổ mã xinh đẹp mê hồn, không hề thua kém Kỷ Thiên Thiên.”

Song mục Thác Bạt Khuê phát ra ngọn lửa khát vọng nói: “Xem như ta cầu ngươi được không? Chúng ta lập tức xuất phát đuổi theo nàng, nếu không ta vĩnh viễn lỡ mất cơ hội.”

Yến Phi nói: “Nàng rời khỏi chúng ta ít nhất hai canh giờ lộ trình, huống chi ta căn bản không biết lộ tuyến trở về phương Bắc của nàng, làm sao đuổi đây?”

Thác Bạt Khuê nhìn chằm chằm chàng nói: “Ngươi đừng gạt ta. Trong trời đất nếu có một người có thể tìm được Mặc Sĩ Minh Dao, người đó chính là ngươi.”

Yến Phi giải thích: “Bí nhân có một phương pháp đặc biệt tu luyện tinh thần, khiến tâm thần họ bí ẩn khó cảm nhận, trừ phi họ tập trung tinh thần lên người ta, nếu không ta cũng khó sinh ra cảm ứng đối với họ. Huynh đệ! Xin thứ cho ta bất lực.”

Thác Bạt Khuê trầm giọng: “Người vừa đánh bại nàng. Ta mới không tin nàng không sinh ra cảm giác khác thường đối với ngươi. Dựa vào điểm liên hệ này, ngươi chắc có biện pháp tìm được nàng.”

Yến Phi sững sờ hồi lâu sau đó quan sát Thác Bạt Khuê, bình tĩnh nói: “Tâm của nàng đã chết. Không người nào có thế khiến nàng có cảm xúc nữa.”

Thác Bạt Khuê ngạc nhiên nói: “Tâm của nàng đã chết? Ngươi đang nói gì vậy?”

Yến Phi tràn ngập cảm xúc than: “Bởi vì người nàng yêu nhất đã bị chính tay nàng hủy diệt. Tiểu Khuê! Thông minh chút đi nào, để cho ấn tượng của nàng trong tâm ngươi vĩnh viễn là hoàn mĩ nhất. Trong hiện thực không có người nào là hoàn mĩ cả.”

Thác Bạt Khuê nhíu mày hỏi: “Ai là người nàng yêu nhất?”

Yến Phi cười khổ nói: “Nhận biết của ngươi đối với nàng, tốt nhất dừng lại trong kỷ niệm lần đó. Minh bạch chưa?”

Thác Bạt Khuê chán nản đáp: “Minh bạch rồi! Ài! Ngươi cũng phải rõ tâm tình ta.”

Yến Phi nói: “Đây mới là Thác Bạt Khuê ta biết. Hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn việc phục quốc, đúng không?”

Thác Bạt Khuê gật đầu đáp: “Đương nhiên như thế! Đương nhiên như thế!”



Hắn hơi dừng lại rồi tiếp: “Ít nhất ngươi nên nói với ta làm sao khiến nàng cúi đầu nhận thua chứ!”

Yến Phi đáp: “Vì một bí nhân khác cao minh hơn nàng đã ngả về phía chúng ta, khiến nàng cảm thấy không còn khả năng làm được gì, nên chọn đường thối lui.”

Từ bé đến lớn chàng chưa từng nói dối Thác Bạt Khuê nửa cầu, lần này là lần đầu tiên, chính vì để bảo tồn hồi ức đẹp đẽ thủa thiếu niên của Thác Bạt Khuê. Thác Bạt Khuê biết về Mặc Sĩ Minh Dao càng ít càng có lợi cho hắn.

Thác Bạt Khuê khôi phục lại thần thái anh minh thần võ thường ngày hỏi: “Ngươi phải chăng nói đến Hướng Vũ Điền đồ đệ của Mặc Di Minh phải không?”

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nghe được từ chỗ nào?”

Thác Bạt Khuê có chút bối rối đáp: “Là Sở Vô Hạ nói ta hay.”

Yến Phi lộ thần sắc nghiêm trọng hỏi: “Có phải ngươi yêu Sở Vô Hạ rồi?”

Thác Bạt Khuê tránh né ánh mắt bức nhân của chàng, lắc đầu đáp: “Bản thân ta cũng không rõ. Ài! Điều này nên nói sao đây?”

Yến Phi nói: “Sở Vô Hạ không ngờ biết chuyện có liên quan đến Mặc Di Minh, điều này càng chứng thật suy đoán của ta, Trúc Pháp Khánh phải là người của Ma môn. Sở Vô Hạ cũng không ngoại lệ.”

Thác Bạt Khuê nhíu mày hỏi: “Ma môn là môn phái cổ quái nào? Có người lại tự xưng là ma ư?”

Yến Phi sau khi giải thích rõ bèn nói: “Theo ta thấy Sở Vô Hạ lần này đến nương nhờ ngươi lại chịu dâng lên phật tàng, dù không có tâm báo phục cũng chẳng có ý tốt. Ngươi phải dè chừng ả, tốt nhất tránh xa ả ra, nếu không hậu quả khó lường.”

Thác Bạt Khuê kiên quyết nói: “Chuyện này tự ta có chừng mực. Ngoại trừ Yến Phi ngươi, ta luôn cảnh giác với bất kì người nào. Được rồi! Ngươi có lưu lại giúp ta không?”

Yến Phi biết lời có thể nói đã nói rồi nếu không dừng lại chỉ biến thành tranh cãi mà thôi, bèn than: “Ta vẫn phải quay lại phương Nam, giải quyết vấn đề Tôn Ân, không để lão ảnh hưởng đến thành bại của chúng ta. Việc vận chuyển vàng, ngươi cứ giao cho Thôi Hoành, nhất định hắn sẽ làm rất ổn thỏa.”

Thác Bạt Khuê nói: “Hiện tại cách kì hạn quyết chiến với Mộ Dung Thùy chỉ còn lại chừng hơn ba tháng. Đây là giả thiết sau khi tuyết tan Mộ Dung Thùy lập tức lên đường dẫn quân đến đánh. Chúng ta phối hợp như thế nào đây?”

Yến Phi hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì?”

Thác Bạt Khuê đáp: “Cho đến trước đêm nay, điều ta nghĩ vẫn là chiến lược du kích tránh mũi nhọn, nhưng vừa rồi nghe chuyện toàn thể bí nhân rút lui về sa mạc, ta lại có suy nghĩ khác, quyết định dựa vào thành luỹ chiến đấu chính diện đối đầu với Mộ Dung Thùy. Đương nhiên ta sẽ vận dụng hết mức tin tình báo thu được từ chỗ Kỷ mỹ nhân, khiến sách lược chúng ta càng linh hoạt, cố hết sức làm yếu đi thực lực của Mộ Dung Thùy.”

Yến Phi trầm ngâm: “Mộ Dung Thùy lần này đến là đối phó ta, có lẽ hắn không mang Thiên Thiên đi theo bên mình.”

Thác Bạt Khuê cười: “Hắn có thể yên tâm sao? Hắn có thể lưu chủ tỷ họ ở nơi nào? Chỉ cần hoang nhân các ngươi giả ra bộ dạng nhìn chằm chằm, rình mò bên cạnh, bảo đảm Mộ Dung Thùy không chịu để Kỷ mỹ nhân rời khỏi phạm vi tầm nhìn của hắn.”

Thác Bạt Khuê quan tâm nhất chính là làm sao đánh bại Mộ Dung Thùy, chứ không phải cứu chủ tỳ Thiên Thiên. Yến Phi tuy nghe thấy trong lòng có chút không thoải mái nhưng không thật sự trách hắn. Bởi vì phục quốc luôn là đại sự bậc nhất trong lòng Thác Bạt Khuê, trước giờ đều như thế.

Yến Phi hỏi: “Ngươi có lòng tin chiến thắng Mộ Dung Thùy trên chiến trường không?”

Thác Bạt Khuê nói: “Đây tịnh không phải vấn đề có lòng tin hay không, mà là ta cần phải như vậy. Đây chẳng những là biện pháp tốt nhất đánh đổ Đại Yên, còn là biện pháp duy nhất vì ngươi cứu mỹ nhân trở về. Ngươi có thể nghĩ được kế sách nào tốt hơn không?”

Yến Phi biết trong lòng hắn vẫn bất mãn mình không chịu dẫn hắn đuổi theo Mặc Sĩ Minh Dao. Bất quá chàng đối với việc này quả thật bất lực. Dù chàng có năng lực cũng không làm theo ý hắn. Chàng đáp: “Về phương diện phối hợp, ngươi có thể cho Thôi Hoành lúc chuyển vàng đến Biên Hoang tập nhờ tiểu Nghi an bài cho hắn thương nghị với hoang nhân. Huynh đệ! Đừng trách ta được không? Ta cũng nghĩ cho ngươi thôi.”

Thác Bạt Khuê đưa tay nắm lấy vai Yến Phi than: “Ta nghe ra ngươi có nỗi niềm khó nói, nên không kể chi tiết. Ài! Sự việc đã trôi qua, ta sẽ tìm cách quên đi Mặc Sĩ Minh Dao, tình thế cũng không cho phép ta phân tâm. Ta rất cảm kích ngươi, không có uy hiếp của bí nhân ta có thể toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến. Tin ta đi, Thác Bạt Khuê sẽ không thua.”

Hắn bỗng do dự giây lát, có chút khó mở miệng rồi nói: “Oan gia nên giải không nên kết, gặp mặt Vô Hạ một lần được không?”

Yến Phi cười khổ đáp: “Ta đối với Sở Vô Hạ không có chút cừu hận, cũng không có thành kiến với nàng, chỉ là dùng việc mà nói. Nếu nàng thật là người trong Ma môn, đành phải hy vọng nàng là một Hướng Vũ Điền khác, tuy nhiên khả năng này rất ít.”

Thác Bạt Khuê chuyển chủ đề hỏi: “Hướng Vũ Điền có phải cũng theo Mặc Sĩ Minh Dao trở về Sa Hải?”

Yến Phi nói: “Hướng Vũ Điền đã chính thức thoát ly bí tộc, cũng vạch rõ giới tuyến với Ma môn. Hắn đứng về phe chúng ta, nói không chừng sẽ thành một người trợ thủ cực tốt.”

Thác Bạt Khuê trầm ngâm giây lát hỏi: “Quái nhân đó là Mặc Di Minh phải không?”

Yến Phi nhỏm người đứng dậy, gật đầu đáp: “Đoán đúng rồi! Chuyện có liên quan tới bí nhân dừng ở đây thôi. Giấc mộng bí nữ của chúng ta đã thành quá khứ. Hãy để chúng ta quên bí nhân đi!”

Thác Bạt Khuê bật dậy cười nói: “Đây gọi là chuyện xưa không nên nhắc đến. Hà! Vì sao hồi ức đẹp đẽ cứ khiến người ta phiền muộn, lưu luyến thế? Có lẽ là bởi vì chuyện trôi qua sẽ trở thành quá khứ, giống như nước chảy vĩnh viễn không trở lại. Để ta tiễn ngươi một đoạn.”

Hết chương 488

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook