Chương 546: Thiên Mệnh Nan Vi
Huỳnh Dị
13/03/2013
Hàng trăm chiến thuyền, nấp trong bóng đêm, theo Đại Giang ngược dòng mà lên, thế quân cường thịnh, khiến người ta phát sợ, tựa như chứng tỏ Bắc Phủ binh đoàn dưới sự chỉ huy của Lưu Dụ có thế không thể ngăn cản.
Có tiếng đập cửa.
Đồ Phụng Tam nói: "Vào đi!"
Lưu Dụ đẩy cửa vào rồi đóng lại, đến bên cạnh Đồ Phụng Tam ngồi xuống hỏi: "Nghĩ về ai thế?"
Đồ Phụng Tam thở dài: "Lưu soái đoán đúng rồi! Ta đang suy nghĩ về nàng. Nhiều năm qua ta chưa bao giờ lo lắng nghĩ về một người nhiều như vậy, Thục Trang là ngoại lệ duy nhất."
Lưu Dụ rất khó tưởng tượng khi Lý Thục Trang biến thành một con chim trẻ trung nhí nhảnh, thì sẽ có bộ dạng động lòng người như thế nào. Bởi vì trong ấn tượng của gã về Lý Thục Trang, nàng ta độc ác lợi hại, vĩnh viễn không chịu nhận thua. Gã nói: "Không phải gọi Lưu soái Lưu siếc gì, chối tai lắm. Chúng ta chẳng những là chiến hữu, mà còn là huynh đệ, đúng không?"
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Đây là ngươi thắng trận trở về nên ta nói cho ngươi biết. Ta hiếm khi tin chắc vào nhân tâm, ngươi là một ngoại lệ, ngoại lệ khác là Yến Phi. Yến Phi thực là bằng hữu chân chính. Ngày đó hắn theo Cao tiểu tử đến Lưỡng Hồ đi tìm Tiểu Bạch Nhạn, ta tưởng rằng hắn nổi điên. Hôm nay mới chính thức rõ ràng hắn là một người như thế nào. Không có hắn, ta và Thục Trang không thể có kết quả."
Lại nói: "Ngươi nên hiểu rằng ta tịnh không có nói cho Tư Mã Nguyên Hiển, nếu ngươi muốn trách ta, thì cứ trách thôi!"
Lưu Dụ cười khổ: "Cái này gọi là 'âm soa dương thác'*. Ta đích xác có lúc giận dữ với ngươi, nhưng sau khi hiểu được là ngươi muốn tốt cho ta, nên đã sớm tiêu tán hết rồi."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta luôn luôn tự cho rằng mình là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng Biên Hoang tập đã khiến ta thay đổi, cho nên ta mới có thể nhịn không được việc này mà nói ra, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái. Kỳ thật lúc ấy ta lại thỉnh Vương Hoằng lấp liếm cho ta."
Lưu Dụ lắc đầu thở dài: "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta đối với Nhậm hậu cảm kích vô cùng. Nếu không phải nàng khẳng khái cho ta đan phương, Thục Trang đã không vì ta hiển lộ thành ý mà bị lay động."
Lưu Dụ vui vẻ nói: "Đa tạ ngươi nói tốt cho Thanh Thị. Chỉ cần nàng thật lòng với ta, ta cũng sẽ đối đãi nàng thật tốt."
Đồ Phụng Tam nói: "Thời gian sẽ trả lời ngươi tất cả. Ta tin tưởng rằng nàng có thành ý. Nàng là một người đàn bà thông minh, tất hiểu được làm thế nào để mình có thể được vui sướng và hạnh phúc."
Lưu Dụ cảm khái: "Thế sự thật khiến cho người ta khó có thể đoán trước. Làm sao có thể nghĩ được kế hoạch mà Thanh Thị đề xuất lại có thể đạt hiệu quả tuyệt vời như vậy. Vừa đả kích được Hoàn Huyền, cũng hoàn thành tâm nguyện của Thanh Thị, lại khiến ngươi và Lý Thục Trang hai người trở thành tình nhân quyến thuộc."
Đồ Phụng Tam nói: "Đổi lại là bất kỳ tình huống nào, ta và Thục Trang cũng không có khả năng phát triển như thế. Nàng chính là ở vào trạng huống dị thường nhất. Bởi vì đã lầm lẫn đặt cửa Hoàn Huyền, nên bao nhiêu ưu thế kinh doanh phải qua trăm cay nghìn đắng mới có được đã một phút mất sạch, cuộc sống của nàng thực sự đã xuống mức đì đẹt nhất. Do đó nàng thầm nghĩ nếu lấy được bí phương, tìm một nơi yên tĩnh để lấy đan dược ru ngủ mình, sống nốt phân đời còn lại. Lúc đó ta xuất hiện rồi cố gắng thành toàn cho nàng."
Lưu Dụ nói: "Ta thấy khi nàng chính thức động tâm là khi ngươi biểu lộ thân phận chính thức với nàng. Bởi vì nàng hiểu rõ Đồ Phụng Tam là người như thế nào, mà ngươi lại khẳng khái vì nàng thay đổi tác phong tâm ngoan thủ lạt quen thuộc. Từ đó có thể thấy được ngươi thật tình chân ý đối với nàng, tuyệt đối không thể hoài nghi. Bất luận kẻ nào cũng có lúc yếu đuối, mà lúc lão ca ngươi yếu đuối nhất lại là trước nàng, vô tư bày tỏ tình cảm với nàng, nàng không động tâm mới là lạ."
Đồ Phụng Tam cười nói: "Không thể tưởng được ngươi lại có kiến giải về nàng như vậy. Cảm giác cùng nàng đích xác là tuyệt vời và động lòng người. Không giấu ngươi làm gì, khi bắt đầu nhìn thấy nàng, ta vẫn khổ khổ sở sở khắc chế mình, sợ bị mỵ thuật của nàng dụ hoặc. Bây giờ mỵ thuật của nàng ngược lại lại là lạc thú lớn nhất của đời ta."
Lưu Dụ lại thở dài một hơi.
Đồ Phụng Tam quan tâm nói: "Không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Ngày mai sẽ là bước ngoặt trong việc đấu tranh với Hoàn Huyền, khi chúng ta phá được phòng tuyến Phúc Chu sơn thì đại thế của Hoàn Huyền sẽ qua đi. Từ nay về sau trong cục diện giao tranh, hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển thất bại nữa."
Lưu Dụ vẫn chán nản không nói gì.
Đồ Phụng Tam nói: "Khi ngươi đích thân làm thịt Hoàn Huyền, ngươi sẽ phát giác thật sự mọi thứ đã qua đi. Mọi thứ mới mẻ sẽ bắt đầu từ giây phút đó. Ngươi nhất định phải cố gắng hết mình tiến vào cuộc sống mới, yêu thương quan tâm chăm sóc đại tiểu thư, một mặt hưởng thụ tình yêu vụng trộm với Nhậm hậu. Ông trời đã phụ ngươi nhiều rồi, ngươi ngàn vạn lần không cần tự trách mình, chỉ cần nhận thức rõ ràng sự việc là sẽ thành công."
Lưu Dụ đạo: "Hy vọng là ta làm được."
Đồ Phụng Tam chậm rãi nói: "Ngươi nhất định làm được, không có chuyện gì có thể khiến ngươi không làm được. Ta bây giờ tâm tình rất tốt, vô cùng hưng phấn. Đây là tình tự mà ta nhiều năm qua chưa từng có. Ta chờ mong thời khắc tiến vào Kiến Khang, nếu Hoàn Huyền tử thủ Kiến Khang chính hợp là hợp ý ta. Bất quá có thể nhìn hắn cụp đuôi chạy trốn về Giang Lăng, ta cũng cảm thấy không có gì phải hối tiếc."
Lại chuyển hướng chằm chằm nhìn Lưu Dụ nói: "Niềm vui thắng lợi sẽ che đi tất cả. Khi ngươi thấy được dân chúng Nam phương có cuộc sống phồn vinh yên ổn, những mất mát của người sẽ không còn đặt ở trong lòng nữa. Như vậy mới có thể làm một Hoàng đế tốt."
Lưu Dụ hỏi; "Ngươi sẽ trở về tìm ta uống rượu chứ?"
Đồ Phụng Tam thản nhiên đáp: "Ta thật sự không biết, cho nên không có cách nào trả lời ngươi được."
Lưu Dụ nói: "Bất luận như thế nào, Đồ Phụng Tam vĩnh viễn là huynh đệ và tri kỷ của Lưu Dụ ta. Ài! Ta thực sự không muốn rời xa ngươi. Ngươi sẽ đến Biên Hoang tập định cư à?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Cơ hội rất nhỏ. Cái kiểu sống ở Biên Hoang tập đối với ta mà nói, đã là quá đủ rồi. Ta đại khái sẽ thay đổi hoàn cảnh sống, muốn một cuộc sống bình yên và tĩnh lặng."
Lưu Dụ không nói gì.
:77:
Diêu Mãnh tiến vào nội đường, cúi đầu ủ rũ ngồi xuống cạnh Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn than thở: "Hết rồi!"
Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên thốt: "Hết rồi? Không phải ngươi nói đùa chứ! Cô nương người ta nói rõ ràng là đến luận võ chiêu thân. Mà ngươi biểu hiện vượt trội, bất kể đại cô nương nàng sử hết mười tám ban võ nghệ, ngươi vẫn bát diện uy phong, nhất nhất khóa chặt nàng, khiến nàng ngoan ngoãn thuần phục như con cừu non theo ngươi du sơn ngoạn thủy. Bây giờ lại nói hết rồi, chẳng lẽ với đạo hạnh tán gái của ngươi cũng không hiểu cách nói ngon nói ngọt, khiến cho cô nương người ta vui sướng sao?"
Vẻ mặt Diêu Mãnh cổ quái nói: "Vấn đề không phải là ta, mà là cha của nàng. Thiến Nhi nói cha của nàng tuyệt không để cho nàng lấy Hồ nhân, mà lão tử ta đúng là Hồ nhân không thể chối cãi. Cha nàng chỉ muốn gả nàng cho giới quyền quý Kiến Khang, mà không may ta chẳng phải cái giống Kiến Khang quyền quý, chỉ là Hoang nhân vô pháp vô thiên."
Cao Ngạn vỗ tay nói: "Lão Trác trách ngươi sai rồi. Nguyên lai tiểu tử ngươi có bản sự như thế, chỉ một ngày công phu đã có thể cùng Thiến Nhi nói về chuyện cưới cưới xin xin. Việc này dễ dàng giải quyết mà! Hãy dùng chiêu của ta là sẽ thành công. Một khi làm cho nàng có thai, gạo đã nấu thành cơm, xem cha của nàng ta có thể không đáp ứng không."
Trác Cuồng Sinh nhổ phì: "Tiểu tử người thật chẳng có chút tiến bộ nào, ngươi chỉ có thể nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn mà thôi. Ngươi nghĩ cha Thiến Nhi cũng như Hoang nhân à? Ngươi nghĩ Thiến Nhi là đứa con gái tùy tiện của nhà vô giáo dục sao? Biện pháp này vạn vạn lần không được."
Nói rồi quay sang hỏi Diêu Mãnh: "Thiến Nhi hiện ở đâu?"
Diêu Mãnh đáp: "Nàng đi tìm Thanh Nhã, nói sẽ cùng với nàng ta ngủ chung trò chuyện đêm nay."
Cao Ngạn thất thanh: "Cái gì? Ta đây ……"
Trác Cuồng Sinh ngắt lời gã: "Tách nhau ra một ngày nửa bữa thì có chuyện gì to tát đâu, hạnh phúc cả đời của huynh đệ mới là đại sự."
Cao Ngạn cúi đầu tỏ vẻ thấu hiểu nói: "Đúng! Đúng! Là ta sai!"
Diêu Mãnh nói: "Chẳng ai sai cả! Ài! Vấn đề của lão tử hoàn toàn là một điểm thắt không thể tháo gỡ, căn bản không có biện pháp giải quyết."
Trác Cuồng Sinh nói: "Đầu tiên cần biết rõ ràng một chuyện."
Diêu Mãnh hỏi: "Chuyện gì?"
Trác Cuồng Sinh hỏi lại: "Ngươi liệu có động chân tình với nàng không?"
Diêu Mãnh khẽ kinh ngạc, sau đó có điểm xấu hổ đáp: "Ài! Nên nói như thế nào nhỉ? Nàng không phải không tốt, nhưng ta và nàng cũng là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cuộc sống thói quen hoàn toàn bất đồng. Cái nàng hiểu ta không hiểu, cái ta biết nàng có nằm mộng cũng không nghĩ tới."
Cao Ngạn ngẩn ngơ hỏi: "Ngươi và nàng không phải là tình yêu sét đánh à?"
Diêu Mãnh cười khổ: "Khi ở cùng một chỗ với nàng, thời gian trôi qua thật nhanh, ta thực sự rất vui vẻ, bất quá ……"
Trác Cuồng Sinh nhíu mày hỏi: "Bất quá chuyện gì?"
Diêu Mãnh cười khổ: "Bất quá nếu nghĩ vì hạnh phúc tương lai của nàng, ta nghĩ chuyện ta và nàng nên chấm dứt ở điểm này. Ngay cả cha nàng không phản đối chuyện của chúng ta, nhưng ta là một Hồ nhân như vậy, sống ở địa phương của Hán nhân, cũng phải tuân thủ lễ tiết và quy củ của bọn họ, so với việc chịu cực hình căn bản không có gì phân biệt. Ta cũng tình nguyện trở lại nơi thuộc về ta là Biên Hoang tập, sống cuộc sống của Dạ Oa tộc. Hiện tại dù nàng đối với ta không tồi, cũng chỉ là vì sinh lòng hiếu kỳ, muốn biết nhiều chuyện về Hoang nhân mà thôi! Việc này ta đã quyết định rồi, ta không có cách nào rời khỏi Biên Hoang tập. Lão Trác so với bất kỳ ai khác càng hiểu rõ ta. Nhưng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ nàng, trong lòng ta, nàng sẽ mãi mãi là niềm hạnh phúc nhất."
Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn cảm khái nhìn nhau, nhất thời đều nói không nên lời.
Chú thích:
* Sai lầm do nhân tố ngẫu nhiên tạo thành.
Hết chương 546
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Có tiếng đập cửa.
Đồ Phụng Tam nói: "Vào đi!"
Lưu Dụ đẩy cửa vào rồi đóng lại, đến bên cạnh Đồ Phụng Tam ngồi xuống hỏi: "Nghĩ về ai thế?"
Đồ Phụng Tam thở dài: "Lưu soái đoán đúng rồi! Ta đang suy nghĩ về nàng. Nhiều năm qua ta chưa bao giờ lo lắng nghĩ về một người nhiều như vậy, Thục Trang là ngoại lệ duy nhất."
Lưu Dụ rất khó tưởng tượng khi Lý Thục Trang biến thành một con chim trẻ trung nhí nhảnh, thì sẽ có bộ dạng động lòng người như thế nào. Bởi vì trong ấn tượng của gã về Lý Thục Trang, nàng ta độc ác lợi hại, vĩnh viễn không chịu nhận thua. Gã nói: "Không phải gọi Lưu soái Lưu siếc gì, chối tai lắm. Chúng ta chẳng những là chiến hữu, mà còn là huynh đệ, đúng không?"
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Đây là ngươi thắng trận trở về nên ta nói cho ngươi biết. Ta hiếm khi tin chắc vào nhân tâm, ngươi là một ngoại lệ, ngoại lệ khác là Yến Phi. Yến Phi thực là bằng hữu chân chính. Ngày đó hắn theo Cao tiểu tử đến Lưỡng Hồ đi tìm Tiểu Bạch Nhạn, ta tưởng rằng hắn nổi điên. Hôm nay mới chính thức rõ ràng hắn là một người như thế nào. Không có hắn, ta và Thục Trang không thể có kết quả."
Lại nói: "Ngươi nên hiểu rằng ta tịnh không có nói cho Tư Mã Nguyên Hiển, nếu ngươi muốn trách ta, thì cứ trách thôi!"
Lưu Dụ cười khổ: "Cái này gọi là 'âm soa dương thác'*. Ta đích xác có lúc giận dữ với ngươi, nhưng sau khi hiểu được là ngươi muốn tốt cho ta, nên đã sớm tiêu tán hết rồi."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta luôn luôn tự cho rằng mình là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng Biên Hoang tập đã khiến ta thay đổi, cho nên ta mới có thể nhịn không được việc này mà nói ra, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái. Kỳ thật lúc ấy ta lại thỉnh Vương Hoằng lấp liếm cho ta."
Lưu Dụ lắc đầu thở dài: "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta đối với Nhậm hậu cảm kích vô cùng. Nếu không phải nàng khẳng khái cho ta đan phương, Thục Trang đã không vì ta hiển lộ thành ý mà bị lay động."
Lưu Dụ vui vẻ nói: "Đa tạ ngươi nói tốt cho Thanh Thị. Chỉ cần nàng thật lòng với ta, ta cũng sẽ đối đãi nàng thật tốt."
Đồ Phụng Tam nói: "Thời gian sẽ trả lời ngươi tất cả. Ta tin tưởng rằng nàng có thành ý. Nàng là một người đàn bà thông minh, tất hiểu được làm thế nào để mình có thể được vui sướng và hạnh phúc."
Lưu Dụ cảm khái: "Thế sự thật khiến cho người ta khó có thể đoán trước. Làm sao có thể nghĩ được kế hoạch mà Thanh Thị đề xuất lại có thể đạt hiệu quả tuyệt vời như vậy. Vừa đả kích được Hoàn Huyền, cũng hoàn thành tâm nguyện của Thanh Thị, lại khiến ngươi và Lý Thục Trang hai người trở thành tình nhân quyến thuộc."
Đồ Phụng Tam nói: "Đổi lại là bất kỳ tình huống nào, ta và Thục Trang cũng không có khả năng phát triển như thế. Nàng chính là ở vào trạng huống dị thường nhất. Bởi vì đã lầm lẫn đặt cửa Hoàn Huyền, nên bao nhiêu ưu thế kinh doanh phải qua trăm cay nghìn đắng mới có được đã một phút mất sạch, cuộc sống của nàng thực sự đã xuống mức đì đẹt nhất. Do đó nàng thầm nghĩ nếu lấy được bí phương, tìm một nơi yên tĩnh để lấy đan dược ru ngủ mình, sống nốt phân đời còn lại. Lúc đó ta xuất hiện rồi cố gắng thành toàn cho nàng."
Lưu Dụ nói: "Ta thấy khi nàng chính thức động tâm là khi ngươi biểu lộ thân phận chính thức với nàng. Bởi vì nàng hiểu rõ Đồ Phụng Tam là người như thế nào, mà ngươi lại khẳng khái vì nàng thay đổi tác phong tâm ngoan thủ lạt quen thuộc. Từ đó có thể thấy được ngươi thật tình chân ý đối với nàng, tuyệt đối không thể hoài nghi. Bất luận kẻ nào cũng có lúc yếu đuối, mà lúc lão ca ngươi yếu đuối nhất lại là trước nàng, vô tư bày tỏ tình cảm với nàng, nàng không động tâm mới là lạ."
Đồ Phụng Tam cười nói: "Không thể tưởng được ngươi lại có kiến giải về nàng như vậy. Cảm giác cùng nàng đích xác là tuyệt vời và động lòng người. Không giấu ngươi làm gì, khi bắt đầu nhìn thấy nàng, ta vẫn khổ khổ sở sở khắc chế mình, sợ bị mỵ thuật của nàng dụ hoặc. Bây giờ mỵ thuật của nàng ngược lại lại là lạc thú lớn nhất của đời ta."
Lưu Dụ lại thở dài một hơi.
Đồ Phụng Tam quan tâm nói: "Không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Ngày mai sẽ là bước ngoặt trong việc đấu tranh với Hoàn Huyền, khi chúng ta phá được phòng tuyến Phúc Chu sơn thì đại thế của Hoàn Huyền sẽ qua đi. Từ nay về sau trong cục diện giao tranh, hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển thất bại nữa."
Lưu Dụ vẫn chán nản không nói gì.
Đồ Phụng Tam nói: "Khi ngươi đích thân làm thịt Hoàn Huyền, ngươi sẽ phát giác thật sự mọi thứ đã qua đi. Mọi thứ mới mẻ sẽ bắt đầu từ giây phút đó. Ngươi nhất định phải cố gắng hết mình tiến vào cuộc sống mới, yêu thương quan tâm chăm sóc đại tiểu thư, một mặt hưởng thụ tình yêu vụng trộm với Nhậm hậu. Ông trời đã phụ ngươi nhiều rồi, ngươi ngàn vạn lần không cần tự trách mình, chỉ cần nhận thức rõ ràng sự việc là sẽ thành công."
Lưu Dụ đạo: "Hy vọng là ta làm được."
Đồ Phụng Tam chậm rãi nói: "Ngươi nhất định làm được, không có chuyện gì có thể khiến ngươi không làm được. Ta bây giờ tâm tình rất tốt, vô cùng hưng phấn. Đây là tình tự mà ta nhiều năm qua chưa từng có. Ta chờ mong thời khắc tiến vào Kiến Khang, nếu Hoàn Huyền tử thủ Kiến Khang chính hợp là hợp ý ta. Bất quá có thể nhìn hắn cụp đuôi chạy trốn về Giang Lăng, ta cũng cảm thấy không có gì phải hối tiếc."
Lại chuyển hướng chằm chằm nhìn Lưu Dụ nói: "Niềm vui thắng lợi sẽ che đi tất cả. Khi ngươi thấy được dân chúng Nam phương có cuộc sống phồn vinh yên ổn, những mất mát của người sẽ không còn đặt ở trong lòng nữa. Như vậy mới có thể làm một Hoàng đế tốt."
Lưu Dụ hỏi; "Ngươi sẽ trở về tìm ta uống rượu chứ?"
Đồ Phụng Tam thản nhiên đáp: "Ta thật sự không biết, cho nên không có cách nào trả lời ngươi được."
Lưu Dụ nói: "Bất luận như thế nào, Đồ Phụng Tam vĩnh viễn là huynh đệ và tri kỷ của Lưu Dụ ta. Ài! Ta thực sự không muốn rời xa ngươi. Ngươi sẽ đến Biên Hoang tập định cư à?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Cơ hội rất nhỏ. Cái kiểu sống ở Biên Hoang tập đối với ta mà nói, đã là quá đủ rồi. Ta đại khái sẽ thay đổi hoàn cảnh sống, muốn một cuộc sống bình yên và tĩnh lặng."
Lưu Dụ không nói gì.
:77:
Diêu Mãnh tiến vào nội đường, cúi đầu ủ rũ ngồi xuống cạnh Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn than thở: "Hết rồi!"
Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên thốt: "Hết rồi? Không phải ngươi nói đùa chứ! Cô nương người ta nói rõ ràng là đến luận võ chiêu thân. Mà ngươi biểu hiện vượt trội, bất kể đại cô nương nàng sử hết mười tám ban võ nghệ, ngươi vẫn bát diện uy phong, nhất nhất khóa chặt nàng, khiến nàng ngoan ngoãn thuần phục như con cừu non theo ngươi du sơn ngoạn thủy. Bây giờ lại nói hết rồi, chẳng lẽ với đạo hạnh tán gái của ngươi cũng không hiểu cách nói ngon nói ngọt, khiến cho cô nương người ta vui sướng sao?"
Vẻ mặt Diêu Mãnh cổ quái nói: "Vấn đề không phải là ta, mà là cha của nàng. Thiến Nhi nói cha của nàng tuyệt không để cho nàng lấy Hồ nhân, mà lão tử ta đúng là Hồ nhân không thể chối cãi. Cha nàng chỉ muốn gả nàng cho giới quyền quý Kiến Khang, mà không may ta chẳng phải cái giống Kiến Khang quyền quý, chỉ là Hoang nhân vô pháp vô thiên."
Cao Ngạn vỗ tay nói: "Lão Trác trách ngươi sai rồi. Nguyên lai tiểu tử ngươi có bản sự như thế, chỉ một ngày công phu đã có thể cùng Thiến Nhi nói về chuyện cưới cưới xin xin. Việc này dễ dàng giải quyết mà! Hãy dùng chiêu của ta là sẽ thành công. Một khi làm cho nàng có thai, gạo đã nấu thành cơm, xem cha của nàng ta có thể không đáp ứng không."
Trác Cuồng Sinh nhổ phì: "Tiểu tử người thật chẳng có chút tiến bộ nào, ngươi chỉ có thể nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn mà thôi. Ngươi nghĩ cha Thiến Nhi cũng như Hoang nhân à? Ngươi nghĩ Thiến Nhi là đứa con gái tùy tiện của nhà vô giáo dục sao? Biện pháp này vạn vạn lần không được."
Nói rồi quay sang hỏi Diêu Mãnh: "Thiến Nhi hiện ở đâu?"
Diêu Mãnh đáp: "Nàng đi tìm Thanh Nhã, nói sẽ cùng với nàng ta ngủ chung trò chuyện đêm nay."
Cao Ngạn thất thanh: "Cái gì? Ta đây ……"
Trác Cuồng Sinh ngắt lời gã: "Tách nhau ra một ngày nửa bữa thì có chuyện gì to tát đâu, hạnh phúc cả đời của huynh đệ mới là đại sự."
Cao Ngạn cúi đầu tỏ vẻ thấu hiểu nói: "Đúng! Đúng! Là ta sai!"
Diêu Mãnh nói: "Chẳng ai sai cả! Ài! Vấn đề của lão tử hoàn toàn là một điểm thắt không thể tháo gỡ, căn bản không có biện pháp giải quyết."
Trác Cuồng Sinh nói: "Đầu tiên cần biết rõ ràng một chuyện."
Diêu Mãnh hỏi: "Chuyện gì?"
Trác Cuồng Sinh hỏi lại: "Ngươi liệu có động chân tình với nàng không?"
Diêu Mãnh khẽ kinh ngạc, sau đó có điểm xấu hổ đáp: "Ài! Nên nói như thế nào nhỉ? Nàng không phải không tốt, nhưng ta và nàng cũng là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cuộc sống thói quen hoàn toàn bất đồng. Cái nàng hiểu ta không hiểu, cái ta biết nàng có nằm mộng cũng không nghĩ tới."
Cao Ngạn ngẩn ngơ hỏi: "Ngươi và nàng không phải là tình yêu sét đánh à?"
Diêu Mãnh cười khổ: "Khi ở cùng một chỗ với nàng, thời gian trôi qua thật nhanh, ta thực sự rất vui vẻ, bất quá ……"
Trác Cuồng Sinh nhíu mày hỏi: "Bất quá chuyện gì?"
Diêu Mãnh cười khổ: "Bất quá nếu nghĩ vì hạnh phúc tương lai của nàng, ta nghĩ chuyện ta và nàng nên chấm dứt ở điểm này. Ngay cả cha nàng không phản đối chuyện của chúng ta, nhưng ta là một Hồ nhân như vậy, sống ở địa phương của Hán nhân, cũng phải tuân thủ lễ tiết và quy củ của bọn họ, so với việc chịu cực hình căn bản không có gì phân biệt. Ta cũng tình nguyện trở lại nơi thuộc về ta là Biên Hoang tập, sống cuộc sống của Dạ Oa tộc. Hiện tại dù nàng đối với ta không tồi, cũng chỉ là vì sinh lòng hiếu kỳ, muốn biết nhiều chuyện về Hoang nhân mà thôi! Việc này ta đã quyết định rồi, ta không có cách nào rời khỏi Biên Hoang tập. Lão Trác so với bất kỳ ai khác càng hiểu rõ ta. Nhưng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ nàng, trong lòng ta, nàng sẽ mãi mãi là niềm hạnh phúc nhất."
Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn cảm khái nhìn nhau, nhất thời đều nói không nên lời.
Chú thích:
* Sai lầm do nhân tố ngẫu nhiên tạo thành.
Hết chương 546
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.