Chương 282: Thức Kiến Quá Nhân
Huỳnh Dị
13/03/2013
Một chiếc thuyền thoi* nhỏ yên lặng lướt trên sông, sau khi đến được một cây cầu đá thì đậu lại, lờ mờ như thể đã biến mất khỏi nhân gian từ đó. Trên cầu tuy có người qua qua lại lại, song không một ai chú ý đến cảnh tượng vẫn thường thấy này ở thành Giang Lăng.
Người chèo thuyền chính là Hầu Lượng Sinh, gã đã đến trễ so với thời gian ước định gần một tiếng, thực lòng có chút sợ Đồ Phụng Tam sẽ trách gã sai hẹn, hoặc là không kiên nhẫn chờ đợi được mà cứ thế rời khỏi chỗ hẹn rồi.
“Hầu huynh!”
Hầu Lượng Sinh sợ hãi giật bắn mình, quay trái nhìn phải, vẫn không thấy Đồ Phụng Tam đâu.
“Ta ở đây!”
Hầu Lượng Sinh cảm thấy con thuyền nhỏ hơi hơi lắc lư một chút, bèn nhìn quanh tứ phía, thấy một đôi tay mạnh mẽ đang nắm lấy cạnh thuyền, Đồ Phụng Tam rất nhanh trồi lên từ dưới nước ở khoảng giữa con thuyền nhỏ và cây cầu đá. Kể cả có một con thuyền khác đi qua, chỉ cần Đồ Phụng Tam lại trầm mình xuống nước là có thể ẩn thân kỹ.
Hầu Lượng Sinh nghĩ không ra được gã còn có chiêu này, tán thưởng: “Đồ huynh thực là có biện pháp.”
Đồ Phụng Tam hơn nửa thân mình vẫn còn ngâm trong nước, lạnh lùng nói: “Nếu có người nhìn thấy Hầu huynh neo thuyền dưới cầu, thì liệu có liên tưởng gì không?”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Ta không như vậy mới khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Mỗi khi ta có vấn đề gì khó xử lý, thì đều thích một mình một thuyền du ngoạn trên sông, Hoàn Huyền cũng biết rõ thói quen này của ta.”
Đồ Phụng Tam nói: “Hầu huynh vì sao lại đến trễ vậy?”
Hầu Lượng Sinh xuất hiện vẻ mặt sầu khổ, chán nản đáp: “Bởi vì sáng sớm hôm nay Hoàn phủ có việc phát sinh. Ôi! Đều là nghiệt chướng Nam Quận công tạo ra. Ta không thể ra ngoài quá lâu, Đồ huynh có chỗ nào cần ta trợ giúp không?”
Đồ Phụng Tam trong lòng thầm nghĩ không biết người nào bị Hoàn Huyền hại. Chỉ có điều Hoàn Huyền hãy còn đang ở tiền tuyến khai chiến cùng Kiến Khang quân, vậy thì lần này không phải là hắn tự mình hạ thủ. Y bèn hỏi: “Hầu huynh thực lòng tính toán đến chuyện bán đứng Hoàn Huyền ư?”
Hầu Lượng Sinh gượng cười: “Đồ huynh không tin à?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Hầu huynh đầu nhập theo Hoàn Huyền, không ngoài mưu cầu công danh phú quý, quyền lực địa vị. Hiện nay ở Nam phương, Hoàn Huyền là người có tư cách thực hiện được các mưu cầu của Hầu huynh nhất. Còn Đồ Phụng Tam ta thì sa sút khốn đốn ở Biên Hoang, Hầu huynh sao lại bỏ Hoàn Huyền mà về với ta? Hở ra là phải chết rất thê thảm, mà Hầu huynh lại không hề có thâm thù đại hận với Hoàn Huyền, thực ta không sao hiểu nổi.”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Đồ huynh liệu có hứng thú nghe hoài bão và quan điểm của ta không? Nếu sau khi Đồ huynh nghe xong vẫn nhận định ta đang lừa huynh, có thể nương theo kế hoạch huynh đã sắp đặt từ trước mà giết chết ta, chỉ cần cho ta được một lần thống khoái là được.”
Đồ Phụng Tam vô cùng kinh ngạc nói: “Ta nguyện lòng tới đây, chính là muốn biết suy nghĩ của Hầu huynh, xin huynh cứ chỉ giáo."
Hầu Lượng Sinh hai mắt rạng ngời trí tuệ: “Từ lúc Tấn thất dời xuống phương Nam, quyền lực lúc bấy giờ phân ra là Vương Đạo, Hoàn Ôn cùng Tạ An. Bọn họ chính là đại biểu cho thế lực tiến bộ trong tầng lớp thế gia vọng tộc, mưu đồ cải cách nền chính trị hủ bại mà vì nó đã khiến Tấn thất mất đi một nửa giang sơn, đồng thời kiềm chế lợi ích kinh tế chính trị của thế tộc công khanh, ngăn trở các hành vi chiếm núi chắn đầm, bức dân chúng làm nô lệ, tàn hại nhân dân để nuôi béo bản thân của bọn chúng.”
Đồ Phụng Tam gật đầu tán thành: “Hầu huynh rất có tầm nhìn, không có ba người này, Nam Tấn khẳng định không có được cục diện trước mắt, có thể nhàn nhã mà bàn luận về chiến quả huy hoàng của đại chiến Phì Thủy.”
Hầu Lượng Sinh nói: “Cũng chính vì đại chiến Phì Thủy mà mọi thứ đã thay đổi. Đại đa số sĩ tộc từ phương Bắc dời xuống Nam, vẫn quyến luyến quang cảnh huy hoàng trước kia của Đại Tấn, đem Giang Đông biến thành nơi tị nạn có thể kế tục sự “xa xỉ cùng cao ngạo”. Nhưng vì uy hiếp của Hồ tặc phương Bắc, lúc đó mới không thể không bao dung nhẫn nhịn chính sách do Vương Đạo khởi xướng. Đến Tạ An thì đạt đỉnh điểm tối cao, an định tình hình, đoàn kết sĩ tử cùng thứ dân lại với nhau. Nhưng đại thắng của chiến dịch Phì Thủy lại khiến bọn chúng nảy sinh ảo tưởng, nhận định Hồ nhân khó có thể làm nên đại sự, thói hư tật xấu đã thâm căn cố đế lại hiển hiện trở lại. Bởi vì luôn bất mãn Tạ An đã hạn chế lợi ích và chính sách thế tộc công khanh của bọn chúng, nên chuyển sang chống lưng cho Tư Mã Đạo Tử, gạt bỏ Tạ An và Tạ Huyền. Đây là đấu tranh phe phái trong chính trị, sự khác biệt giữa các bên vô cùng rõ ràng, một bên là phái chủ trương cải cách của Tạ An. Vương Tuần, Vương Cung, Ân Trọng Kham và Từ Mạc tất cả đều là người thuộc phái này, đều có cùng chính kiến. Một phái khác do Tư Mã Đạo Tử, Vương Quốc Bảo, Vương Du và Tư Mã Thượng cầm đầu, là thế lực bảo thủ mưu đồ khôi phục phong quang của cựu Tấn.”
Đồ Phụng Tâm lộ vẻ xúc động nói: “Hầu huynh đối với triều chính quả thực có hiểu biết chính xác hơn người.”
Hầu Lượng Sinh nói với vẻ đầy bất lực: “Ta khi đầu quân đi theo Hoàn gia, là bởi nghĩ rằng hậu nhân của Hoàn Ôn sẽ kế thừa hoài bão của Hoàn Ôn, sớm dẹp bỏ Tư Mã hoàng triều hủ bại, khai sáng cục diện mới, sau đó sẽ Bắc phạt khôi phục Trung thổ ta. Sao biết được là đã nhìn lầm, Hoàn Xung tuy có được vài phần phong độ của cha, song lại không có được đại chí đảm đương thiên hạ. Hoàn Huyền thông minh tuyệt đỉnh, nhưng so với thế gia vọng tộc hủ bại lại càng quá quắt, coi thiên hạ chỉ như tài sản riêng của Hoàn gia. Ta ra sức khuyên nhủ hắn trợ giúp Vương Cung làm minh chủ, thì đổi lại hắn đòi bắt con gái Vương Cung lập làm thiếp, hành vi như vậy, làm sao không khiến ta mất hết hy vọng vào hắn.”
Đồ Phụng Tam gật đầu hưởng ứng: “Đã biết Hoàn Huyền không phải là minh chủ có thể phò tá, thì Hầu huynh sao không trốn thật xa tới phương khác, đến chỗ mà thế lực của Hoàn Huyền không thể vươn tới được. Như thế không phải tốt hơn là làm nội ứng cho ta, hở một tí là gặp đại họa sát thân?”
Hầu Lượng Sinh hai mắt loang loáng nhìn như đang đánh giá y, trầm giọng nói: “Đồ huynh tình nguyện bỏ qua cho Hoàn Huyền ư?”
Đồ Phụng Tam mỉm cười đáp: “Việc này cũng cần phải hỏi à?”
Hầu Lượng Sinh nói: “Đồ huynh bằng vào cái gì mà có thể khiến cho Hoàn Huyền bại vong được?”
Đồ Phụng Tam ngây người một hồi lâu, nhất thời không biết trả lời Hầu Lượng Sinh như thế nào.
Hầu Lượng Sinh tiếp: “Đồ huynh coi Lưu Dụ vừa mắt, có phải không?”
Đồ Phụng Tam thở hắt ra một hơi, nói: “Hầu huynh so với tưởng tượng của ta còn cao minh hơn nhiều, thật may là Hoàn Huyền lại không trọng dụng huynh.”
Lúc này có một chiếc thuyền nhỏ lướt qua, Đồ Phụng Tam đã sớm trầm mình xuống đáy thuyền trước một bước.
Ngay khi gã từ dưới nước nhô lên, Hầu Lượng Sinh nói: “Huynh coi Lưu Dụ vừa mắt, còn ta thì thực lòng không thấy Hoàn Huyền thuận mắt. Nói như vậy, Đồ huynh chắc đã minh bạch tâm ý của ta!”
Đồ Phụng Tam nói: “Huynh tại sao không theo trợ giúp Tư Mã Đạo Tử? Nếu Lưu Lao Chi đứng về phe của hắn, Hoàn Huyền phen này khẳng định phải quay về mà chẳng thu hoạch được gì.”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Cái ta nhắm vào tịnh không phải là thành bại nhất thời, mà là nơi lòng dân hướng về. Từ sau đại chiến Phì Thủy, Tư Mã Đạo Tử nắm quyền trong tay, lập tức khôi phục thuế hộ điều** như thời cựu Tấn trước đây. Ở thời của Tạ An, vương công bắt buộc phải trả thuế, dân thường mà đi lao dịch thì sẽ được miễn thuế. Còn Tư Mã Đạo Tử lại làm ngược lại, thế tộc công khanh không cần phải nộp thuế nữa, dân thường đã vừa phải đi lao dịch lại vừa phải nộp thuế. Đã thế lại khéo bày đặt viện cớ, gia tăng thêm gánh nặng của dân thường, làm việc trái với lòng dân, khiến cho thiên nộ nhân oán, hỏa thạch từ trên trời giáng xuống, đó là điềm báo về ngày tận thế.”
Hắn lại tiếp tục than: “Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử đều là cá mè một lứa, không hiểu được rằng chính sách đoàn kết các giai tầng của Tạ An đã thâm nhập sâu vào lòng người, mà Lưu Dụ lại là người kế thừa của Tạ An và Tạ Huyền. Chỉ cần cho người này một cơ hội, phàm là người có lý tưởng cải cách đều sẽ trợ giúp gã. Đối với thế gia vọng tộc ta đã hoàn toàn mất hết hy vọng. Lưu Dụ là người xuất thân áo vải, trái lại có thể sẽ mang lại một luồng khí tươi mới cho Nam phương, là điều mà ta rất muốn nhìn thấy.”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta hoàn toàn hiểu ý huynh! Hầu huynh có đề nghị gì không?”
:77:
Cao Ngạn mở mắt nói: “Lần này có thể thông suốt được rồi.”
Sau khi thu hút được sự chú ý của Yến Phi, hắn lại nói tiếp: “Ta rốt cuộc đã biết được nguyên nhân vì sao lão Nhiếp lại nắm rõ việc ta sẽ đến tìm tiểu Nhạn nhi.”
Yến Phi đang lái thuyền gắt gỏng: “Ngươi không phải đang mơ ngủ đấy chứ? Hiện tại chỉ cách Hoài Thủy chưa tới mười dặm, chớ có bảo với ta, là ngươi muốn quay đầu trở lại nhé.”
Cao Ngạn giận dữ nói: “Ngươi là Biên Hoang đệ nhất cao thủ cái kiểu gì vậy? Ngay cả nhắm mắt dưỡng thần với nằm ngủ khì khì cũng không phân biệt được rõ ràng. Con bà nó chứ! Ai nói là muốn quay đầu trở lại? Ngươi rốt cuộc là nghe hay không nghe vậy?”
Yến Phi tiếc nuối nói: “Ta vẫn chưa khóa miệng ngươi lại.”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Đây mới đúng là bằng hữu chứ! Ta nghĩ tình huống là như thế này. Khi Tiểu Thanh Nhã quay trở về Ba Lăng, trong lòng tưởng nhớ đến ta, lại biết được tình cảm của ta bền chặt như vàng thỏi, nhất định sẽ đến gặp lại mình. Vì vậy nàng đã phân phó thủ hạ, nếu thấy nhân vật tiêu sái bất phàm giống như ta vậy, thì phải lập tức hồi báo, giúp cho nàng ta có thể kịp thời tới nhiệt liệt khoản đãi ta. Bởi vì có chút tin đồn lộ ra, khiến cho lão Nhiếp có thể bố trí thiên la địa võng đón chờ chúng ta.”
Yến Phi nói: “Còn một khả năng khác nữa, là trong Hoang nhân có gian tế của Lưỡng Hồ bang.”
Cao Ngạn đáp: “Tuyệt đối không thể có khả năng, ta không phải là nói không có gian tế, mà là gian tế làm thế nào để truyền tin tức đến Ba Lăng được? Trừ phi là phi cáp truyền thư, nhưng điều này là không thể. Hoang nhân hiện tại người người đều tinh thần tỉnh táo, đề cao cảnh giác, ai có thể nuôi cả một chuồng bồ câu mà vẫn có thể giấu được toàn bộ mọi người? Huống chi biết được chuyện chúng ta đến Lưỡng Hồ chỉ có lác đác vài người, mà kể cả có kẻ nhìn thấy được chúng ta rời đi, vẫn không biết chúng ta đi đâu. Chớ có nói xằng nói bậy, làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ của lão tử.”
Yến Phi nghĩ kỹ đó cũng là hợp lẽ, cười gượng: “Cho là ngươi đúng đi!”
Cao Ngạn hưng phấn nói: “Nhìn từ điểm này, Thanh Nhã láu lỉnh của ta không những không bán đứng ta, mà còn lo lắng cho ta, là loại lo lắng đến quên ăn quên ngủ.”
Yến Phi nói: “Hy vọng là loại này!”
Cao Ngạn nổi cáu: “Cái gì mà hy vọng là loại này là loại nọ? Tình hình thực tế căn bản là như vậy. Ngươi một chút cũng không biết được nàng đối với ta thân thiết biết bao. Vai thơm để mặc ta ôm bế, lời tiện nghi để mặc ta nói, bàn tay thon mặc ta lôi kéo, nàng ôm ta, ta ôm nàng, chỉ tiếc là vẫn chưa hôn. Hiểu rõ chưa? Nàng đối với ta tình sâu như biển.”
Yến Phi nhạt nhẽo nói: “Ngươi suốt cả tối chỉ nghĩ những cái đấy à?”
Cai Ngạn nói như thể đương nhiên phải vậy: “Không nghĩ những chuyện này thì còn cái gì để nghĩ nữa? Ha! Lần này tuy vẫn chưa gặp được nàng, nhưng đã biết rõ tâm ý của nàng. Thu phục Biên Hoang Tập xong, ta sẽ thuê một cỗ kiệu hoa lớn màu hồng, khua chiêng gõ trống tới Lưỡng Hồ rước dâu, còn ngươi sẽ phụ trách an toàn trên đường đi.”
Yến Phi nói: “Ngươi đang đùa đó hả?”
Cao Ngạn bất bình đáp: “Ta đã nói ra khỏi miệng sao lại không giữ lời?”
Yến Phi khanh khách cười vang: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật là không có thuốc nào có thể cứu chữa được nữa rồi. Trước tiên phải được tiểu cô nương nhà người ta gật đầu đồng ý cưới thì tiểu tử ngươi mới nói tiếp được nhé! Đừng lãng phí thành quả ta vì ngươi vào sinh ra tử mới có được. Nói vung lên quá, chỉ khiến lão Nhiếp khó mà xuống nước được thôi. Thêm nữa, lần sau nhà ngươi tới Lưỡng Hồ, phải đơn thân độc mã mới có thể chứng tỏ được dũng khí và thành ý của ngươi. Ta không có dư thời gian đi theo giúp ngươi phát cuồng, mà cũng không hợp để đi theo ngươi. Lão Nhiếp không nói là sẽ đáp ứng không đối phó ta.”
Cao Ngạn chán nản nói: “Ta sớm đã biết ngươi sẽ cự tuyệt ta mà. Ôi! Con bà ngươi chứ! Lão Nhiếp cái lão già này giết người không chớp mắt, ta lẻ loi một thân một mình đến Lưỡng Hồ, nhìn quanh chẳng có ai thân thích, lão Nhiếp nếu muốn xẻ ta ra làm tám mảnh, bảo đảm sẽ không thừa cũng chẳng thiếu lấy một mảnh.”
Yến Phi cười nói: “Không phải nói lời thê lương như thế. Tình huống không ác liệt như ngươi nghĩ đâu, đổ ước được ấn định trước mặt thủ hạ của hắn, đã chịu cá cược thì khi thua đương nhiên sẽ phải nhận, bằng không Nhiếp Thiên Hoàn sẽ biến thành kẻ tiểu nhân đê tiện. Huống chi nếu hắn dám động đến nửa sợi lông tơ của ngươi, sẽ cùng Yến Phi ta kết thành thâm cừu khó cởi. Nhiếp Thiên Hoàn làm sao lại ngu xuẩn thế được? Không phải suy nghĩ nữa, muốn ta nói bao nhiêu nữa thì ngươi mới chịu hiểu hả?”
Cao Ngạn mặt mày hớn hở nói: “Nói thêm một trăm lần nữa cũng chẳng sao. Ngươi với Thác Bạt Khuê rốt cuộc đã có diệu pháp gì để cứu Thiên Thiên cùng Tiểu Thi tỷ chưa?”
Yến Phi trong lòng thầm nghĩ hóa ra ngươi vẫn còn nhớ đến Thiên Thiên, miễn cưỡng đáp: “Về mặt này cứ để ta lo! Ngươi lại là…”
Cao Ngạn giận dữ nói: “Ngươi coi Cao Ngạn ta là người nào chứ? Chỉ có ngươi mới khẩn trương thôi hả? Theo ta thấy, với công phu hiện giờ của ngươi, nào quản thiên quân vạn mã của hắn. Chỉ cần có trợ thủ giỏi, bí mật đột nhập vào, khẳng định có thể cứu bọn họ ra khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thùy.”
Hắn lại hưng phấn nói tiếp: “Mộ Dung Thùy luôn phải ra chiến trường. Hắn không có ở đó, thì bọn ta không phải đã có cơ hội rồi hay sao?”
Yến Phi lắc đầu đáp: “Mộ Dung Thùy sẽ không để chủ tỳ Thiên Thiên rời xa hắn đâu. Khi chúng ta khôi phục lại được Biên Hoang tập, hắn càng đề cao cảnh giác.”
Cao Ngạn nói: “Trước tiên hãy trả lời ta một vấn đề, ngươi có lòng tin đánh bại Mộ Dung Thùy hay không?”
Yến Phi nhớ lại tình huống giao thủ cùng Mộ Dung Thùy hôm nào, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Thương pháp của người này, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Đáng sợ nhất chính là cơ trí cùng phán đoán của hắn, khi lâm trận có thể ứng biến linh hoạt. Đối thủ loại này, ai dám huênh hoang là thắng chắc? Lúc đó ta có cảm giác là hắn sợ đả thương nhầm Thiên Thiên, vì vậy thương hạ lưu tình. Nhưng ta vẫn cảm thấy rằng nếu đơn thuần luận trên công lực và hỏa hầu, thì ta với hắn hơn kém nhau chỉ một bậc. Nếu hắn toàn lực ra tay hạ thủ, thật khó mà đoán được gã sẽ còn lợi hại đến mức độ nào. Tạ Huyền đã từng ngấm ngầm chịu bại dưới Bắc Bá Thương của hắn, vết thương còn dai dẳng mãi về sau. Kiếm thuật của Tạ Huyền lúc đó, xác thực là trên ta. Hiện tại, ta tuy có đột phá và tinh tiến hơn, song đối đầu Mộ Dung Thùy, người được xưng danh Hồ tộc đệ nhất cao thủ, vẫn chưa biết được hươu chết về tay ai, kết quả khó có thể biết trước được. Ngươi có chủ ý quỷ quái gì vậy?”
Cao Ngạn đáp: “Không phải chủ ý quỷ quái mà là chủ ý tốt đẹp. Ngươi chỉ được cái khiêm tốn quá thôi! Ta đặt cửa ngươi thắng, tất cả Hoang nhân đều nguyện lòng đặt cược trên người ngươi. Mộ Dung Thùy có lợi hại được hơn Trúc Pháp Khánh chăng? Con bà nó, cứ nghe lời ta dứt khoát hướng tới Mộ Dung Thùy mà công khai hạ chiến thư, ước định quyết chiến, hai bên phân định công bằng, chủ tỳ Thiên Thiên sẽ theo về bên nào thắng cuộc. Nếu Mộ Dung Thùy không dám ứng chiến thì sẽ là con cháu loài rùa rụt cổ. Hắn làm sao còn mặt mà nhìn đời được nữa chứ? Để cho người người khắp nơi mọi chốn đều biết hắn sợ ngươi đi!”
Yến Phi nói: “Cứ theo cái kiểu ngươi nói, sao áp dụng trong chiến đấu được? Bất mãn Hoàn Huyền, thì cũng ước định hắn ra đơn đả độc đấu, quyết một trận sinh tử, ai thua thì phải dâng Kinh Châu hoặc Biên Hoang Tập lên cho đối phương, trên đời làm gì có cái chuyện dễ dàng tiện lợi thế được? Mộ Dung Thùy nếu không ứng chiến, ai dám có nửa lời bàn ra tán vào về hắn. Huống hồ hắn đã từng đoạt lại Thiên Thiên từ trên tay ta. Nếu hạ chiến thư tới hắn như vậy, chỉ đổi lại lời đàm tiếu chê cười thôi.”
Cao Ngạn nói: “Thế phương thức dùng kỳ binh đột tập thì sao, đem hết toàn bộ cao thủ đệ nhất lưu ở Biên Hoang, tổ chức thành một đội cứu mỹ nhân, nhằm đúng lúc Mộ Dung Thùy đại chiến cùng người, đột ngột xuất thủ, cứu chủ tỳ Thiên Thiên về.”
Yến Phi gượng cười: “Nếu luận về trí kế, chúng ta thực sự không thể hơn được Mộ Dung Thùy. Chúng ta đã hai lần tận mắt chứng kiến Biên Hoang Tập thất thủ, thì cũng đủ biết Mộ Dung Thùy bất luận binh pháp chiến lược, đều không cách nào có thể công kích nổi. Thân binh đoàn của hắn tập trung toàn nhất lưu cao thủ của tộc Mộ Dung Tiên Ti, căn bản cũng không sợ bị đột tập. Huống chi bên cạnh Thiên Thiên và Tiểu Thi còn có một người đàn bà gọi là Phong Nương, ả nhiều khả năng là nử tử võ công cao nhất Hồ tộc. Ở chỗ Mộ Dung Thùy cũng chẳng có được mấy người như vậy, chỉ mình ả cũng đã là cửa quan không dễ vượt qua rồi. Huống hồ cứ dùng cứng chọi cứng như vậy, chúng ta không kể thành hay bại, đều sẽ bị thương vong nghiêm trọng thôi.”
Cao Ngạn nói: “Cái này không được, cái kia cũng không ổn, cuối cùng nên làm gì mới tốt đây?”
Yến Phi an ủi gã: “Con đường không hề dễ đi, chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước kiên trì tiến lên phía trước, bước đi trước mắt, là thu phục Biên Hoang Tập. Lưu Dụ là một người rất đặc biệt, lúc mới gặp gã thì đều không hiểu được gã có chỗ nào hơn người, giỏi nhất chỉ là một thám tử nhanh nhẹn, bản lĩnh cao cường lại không sợ chết. Nhưng sau khi cùng gã trải qua nhiểu lần vào sinh ra tử, thì ánh hào quang của gã đã dần hiển lộ ra. Hiện tại trong mỗi cái nhấc tay hạ chân, mỗi một lời nói, mỗi một ánh mắt, đều tràn đầy mị lực của một vị lãnh tụ, luôn mang theo phong thái của Tạ Huyền thời còn sống. Chỉ có gã mới có thể lãnh đạo Hoang nhân tiến đến thắng lợi. Ta không làm được, Đồ Phụng Tam cũng không làm được, nói thật ra thì ai cũng không thể làm được, chỉ có Lưu Dụ có thể làm được mà thôi. Chiến dịch Hoài Thủy chỉ là khởi đầu cho binh nghiệp của gã. Đến khi khôi phục lại được Biên Hoang Tập, mới là lúc chân chính đặt nền móng ổn định cho địa vị thống soái vô địch của gã, lúc đó thì Hoàn Huyền, Lưu Lao Chi, Tư Mã Đạo Tử và Tôn Ân tất cả đều sẽ phải bắt đầu e sợ gã.”
Bất giác chợt nghĩ đến Thác Bạt Khuê, hắn sớm phán đoán được, nên đối với Lưu Dụ đã nảy sinh lòng dè chừng và sợ hãi.
Nếu có một ngày, hai người bọn họ đối mặt nhau trên sa trường, chàng sẽ đứng về bên nào đây? Hy vọng là sự việc này vĩnh viễn không bao giờ xảy ra!
Cao Ngạn không hiểu hỏi: “Tại sao lại đột nhiên đề cập đến lão Lưu?”
Yến Phi đáp: “Biên Hoang Tập không có năng lực đồng thời ứng phó được sự giáp công từ cả hai mặt Nam Bắc. Vì vậy sự tồn vong của Biên Hoang Tập, tất cả phải trông chờ vào biểu hiện của Lưu Dụ ở Nam phương, ở việc thành hay bại trong cuộc đấu tranh nội bộ Bắc Phủ Binh. Chỉ khi Biên Hoang Tập vững vàng ổn định như núi Thái Sơn, chúng ta mới có được tư cách cùng liên thủ với Thác Bạt Khuê để đối phó Mộ Dung Thùy. Và cũng chỉ có ở trong tình thế như vậy, chúng ta mới có cơ hội tiến hành “cứu mỹ hành động” của mình, đã hiểu rõ chưa? Nếu như Lưu Dụ có sơ suất gì, cơ hội thành công của chúng ta sẽ trở nên mờ mịt khó mà dự đoán được.”
Cao Ngạn nói: “Huynh đệ của ngươi so với Lưu Dụ thì thế nào?”
Yến Phi đáp: “Ý ngươi muốn ám chỉ Thác Bạt Khuê? Ôi! Ta quá quen thuộc hắn! Có lúc cũng có chút sợ hắn. Ngươi có hay không có cái cảm giác tương tự thế này, khi ngươi biết quá rõ một người, nhưng lại có chút khó khăn không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Cao Ngạn cau mày: “Sợ hắn?”
Yến Phi không đành lòng nhớ tới thủ đoạn Thác Bạt Khuê đối phó Lưu Dụ, thở dài: “Trong tình huống thông thường, hắn có thể tính là một người hiểu việc, cũng có tầm nhìn và khí phách hơn người. Nhưng ngay khi vấn đề có liên quan đến vinh nhục của Thác Bạt tộc, hắn tức thì một tấc cũng không nhường, tàn nhẫn ác độc tuyệt tình, không giống với hắn thường ngày. Từ nhỏ hắn đã xác định chí hướng của mình, không chỉ muốn khôi phục Đại quốc, mà còn muốn làm cho Thác Bạt tộc độc bá thiên hạ. Kẻ nào muốn ngăn trở hắn làm vậy, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó , kể cả ta cũng không phải là ngoại lệ.”
Cao Ngạn hỏi: “Hắn thì có điểm gì mạnh?”
Yến Phi đáp: “Hắn nhìn sự vật chuẩn xác thấu đáo vô cùng, giỏi dùng kỵ binh, làm việc không hề bất cẩn, đại khái. Nhưng điểm mà ta đánh giá cao nhất ở hắn là tính nhẫn nại. Bao nhiêu năm như vậy, Phù Kiên nghĩ trăm phương ngàn kế để diệt trừ mã tặc đoàn của hắn, nhọc công mà vẫn chẳng thu được gì. Chính bởi vì hắn biết tránh khó làm dễ, biết nhẫn nại, biết nắm thời cơ trong tay. Thiên hạ càng loạn, hắn càng có đường sinh tồn hơn bất kể người nào.”
Cao Ngạn kinh ngạc nói: “Ngươi đánh giá hắn rất cao.”
Ánh mắt Yến Phi hướng về phía trước, Hoài Thủy chỉ còn cách tầm năm dặm, bọn họ sẽ mau chóng quay lại được căn cứ Phượng Hoàng hồ. Hành động quân sự phản công Biên Hoang Tập lập tức sẽ được toàn diện triển khai. Chàng sẽ tạm thời quên đi Tiên môn, toàn tâm toàn ý mà thả mình vào cõi nhân gian trần thế như mộng như mơ này, sẽ trải qua bi hoan khổ lạc*** ở trong đó. Chàng sẽ không cho phép mình dừng lại, cho đến khi cứu được chủ tỳ Thiên Thiên. Nghĩ đến đây tức thì đã tới nơi.
Hết chương 282
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Chú thích:
* Thuyền thoi: Thứ thuyền nan mình nhỏ và dài, trông tựa cái thoi.
** Thuế hộ điều: Một thứ thuế từ thời nhà Đường, là lối đánh thuế lấy hàng tơ hàng vải.
*** Bi hoan khổ lạc: Buồn vui khổ sướng
Người chèo thuyền chính là Hầu Lượng Sinh, gã đã đến trễ so với thời gian ước định gần một tiếng, thực lòng có chút sợ Đồ Phụng Tam sẽ trách gã sai hẹn, hoặc là không kiên nhẫn chờ đợi được mà cứ thế rời khỏi chỗ hẹn rồi.
“Hầu huynh!”
Hầu Lượng Sinh sợ hãi giật bắn mình, quay trái nhìn phải, vẫn không thấy Đồ Phụng Tam đâu.
“Ta ở đây!”
Hầu Lượng Sinh cảm thấy con thuyền nhỏ hơi hơi lắc lư một chút, bèn nhìn quanh tứ phía, thấy một đôi tay mạnh mẽ đang nắm lấy cạnh thuyền, Đồ Phụng Tam rất nhanh trồi lên từ dưới nước ở khoảng giữa con thuyền nhỏ và cây cầu đá. Kể cả có một con thuyền khác đi qua, chỉ cần Đồ Phụng Tam lại trầm mình xuống nước là có thể ẩn thân kỹ.
Hầu Lượng Sinh nghĩ không ra được gã còn có chiêu này, tán thưởng: “Đồ huynh thực là có biện pháp.”
Đồ Phụng Tam hơn nửa thân mình vẫn còn ngâm trong nước, lạnh lùng nói: “Nếu có người nhìn thấy Hầu huynh neo thuyền dưới cầu, thì liệu có liên tưởng gì không?”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Ta không như vậy mới khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Mỗi khi ta có vấn đề gì khó xử lý, thì đều thích một mình một thuyền du ngoạn trên sông, Hoàn Huyền cũng biết rõ thói quen này của ta.”
Đồ Phụng Tam nói: “Hầu huynh vì sao lại đến trễ vậy?”
Hầu Lượng Sinh xuất hiện vẻ mặt sầu khổ, chán nản đáp: “Bởi vì sáng sớm hôm nay Hoàn phủ có việc phát sinh. Ôi! Đều là nghiệt chướng Nam Quận công tạo ra. Ta không thể ra ngoài quá lâu, Đồ huynh có chỗ nào cần ta trợ giúp không?”
Đồ Phụng Tam trong lòng thầm nghĩ không biết người nào bị Hoàn Huyền hại. Chỉ có điều Hoàn Huyền hãy còn đang ở tiền tuyến khai chiến cùng Kiến Khang quân, vậy thì lần này không phải là hắn tự mình hạ thủ. Y bèn hỏi: “Hầu huynh thực lòng tính toán đến chuyện bán đứng Hoàn Huyền ư?”
Hầu Lượng Sinh gượng cười: “Đồ huynh không tin à?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Hầu huynh đầu nhập theo Hoàn Huyền, không ngoài mưu cầu công danh phú quý, quyền lực địa vị. Hiện nay ở Nam phương, Hoàn Huyền là người có tư cách thực hiện được các mưu cầu của Hầu huynh nhất. Còn Đồ Phụng Tam ta thì sa sút khốn đốn ở Biên Hoang, Hầu huynh sao lại bỏ Hoàn Huyền mà về với ta? Hở ra là phải chết rất thê thảm, mà Hầu huynh lại không hề có thâm thù đại hận với Hoàn Huyền, thực ta không sao hiểu nổi.”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Đồ huynh liệu có hứng thú nghe hoài bão và quan điểm của ta không? Nếu sau khi Đồ huynh nghe xong vẫn nhận định ta đang lừa huynh, có thể nương theo kế hoạch huynh đã sắp đặt từ trước mà giết chết ta, chỉ cần cho ta được một lần thống khoái là được.”
Đồ Phụng Tam vô cùng kinh ngạc nói: “Ta nguyện lòng tới đây, chính là muốn biết suy nghĩ của Hầu huynh, xin huynh cứ chỉ giáo."
Hầu Lượng Sinh hai mắt rạng ngời trí tuệ: “Từ lúc Tấn thất dời xuống phương Nam, quyền lực lúc bấy giờ phân ra là Vương Đạo, Hoàn Ôn cùng Tạ An. Bọn họ chính là đại biểu cho thế lực tiến bộ trong tầng lớp thế gia vọng tộc, mưu đồ cải cách nền chính trị hủ bại mà vì nó đã khiến Tấn thất mất đi một nửa giang sơn, đồng thời kiềm chế lợi ích kinh tế chính trị của thế tộc công khanh, ngăn trở các hành vi chiếm núi chắn đầm, bức dân chúng làm nô lệ, tàn hại nhân dân để nuôi béo bản thân của bọn chúng.”
Đồ Phụng Tam gật đầu tán thành: “Hầu huynh rất có tầm nhìn, không có ba người này, Nam Tấn khẳng định không có được cục diện trước mắt, có thể nhàn nhã mà bàn luận về chiến quả huy hoàng của đại chiến Phì Thủy.”
Hầu Lượng Sinh nói: “Cũng chính vì đại chiến Phì Thủy mà mọi thứ đã thay đổi. Đại đa số sĩ tộc từ phương Bắc dời xuống Nam, vẫn quyến luyến quang cảnh huy hoàng trước kia của Đại Tấn, đem Giang Đông biến thành nơi tị nạn có thể kế tục sự “xa xỉ cùng cao ngạo”. Nhưng vì uy hiếp của Hồ tặc phương Bắc, lúc đó mới không thể không bao dung nhẫn nhịn chính sách do Vương Đạo khởi xướng. Đến Tạ An thì đạt đỉnh điểm tối cao, an định tình hình, đoàn kết sĩ tử cùng thứ dân lại với nhau. Nhưng đại thắng của chiến dịch Phì Thủy lại khiến bọn chúng nảy sinh ảo tưởng, nhận định Hồ nhân khó có thể làm nên đại sự, thói hư tật xấu đã thâm căn cố đế lại hiển hiện trở lại. Bởi vì luôn bất mãn Tạ An đã hạn chế lợi ích và chính sách thế tộc công khanh của bọn chúng, nên chuyển sang chống lưng cho Tư Mã Đạo Tử, gạt bỏ Tạ An và Tạ Huyền. Đây là đấu tranh phe phái trong chính trị, sự khác biệt giữa các bên vô cùng rõ ràng, một bên là phái chủ trương cải cách của Tạ An. Vương Tuần, Vương Cung, Ân Trọng Kham và Từ Mạc tất cả đều là người thuộc phái này, đều có cùng chính kiến. Một phái khác do Tư Mã Đạo Tử, Vương Quốc Bảo, Vương Du và Tư Mã Thượng cầm đầu, là thế lực bảo thủ mưu đồ khôi phục phong quang của cựu Tấn.”
Đồ Phụng Tâm lộ vẻ xúc động nói: “Hầu huynh đối với triều chính quả thực có hiểu biết chính xác hơn người.”
Hầu Lượng Sinh nói với vẻ đầy bất lực: “Ta khi đầu quân đi theo Hoàn gia, là bởi nghĩ rằng hậu nhân của Hoàn Ôn sẽ kế thừa hoài bão của Hoàn Ôn, sớm dẹp bỏ Tư Mã hoàng triều hủ bại, khai sáng cục diện mới, sau đó sẽ Bắc phạt khôi phục Trung thổ ta. Sao biết được là đã nhìn lầm, Hoàn Xung tuy có được vài phần phong độ của cha, song lại không có được đại chí đảm đương thiên hạ. Hoàn Huyền thông minh tuyệt đỉnh, nhưng so với thế gia vọng tộc hủ bại lại càng quá quắt, coi thiên hạ chỉ như tài sản riêng của Hoàn gia. Ta ra sức khuyên nhủ hắn trợ giúp Vương Cung làm minh chủ, thì đổi lại hắn đòi bắt con gái Vương Cung lập làm thiếp, hành vi như vậy, làm sao không khiến ta mất hết hy vọng vào hắn.”
Đồ Phụng Tam gật đầu hưởng ứng: “Đã biết Hoàn Huyền không phải là minh chủ có thể phò tá, thì Hầu huynh sao không trốn thật xa tới phương khác, đến chỗ mà thế lực của Hoàn Huyền không thể vươn tới được. Như thế không phải tốt hơn là làm nội ứng cho ta, hở một tí là gặp đại họa sát thân?”
Hầu Lượng Sinh hai mắt loang loáng nhìn như đang đánh giá y, trầm giọng nói: “Đồ huynh tình nguyện bỏ qua cho Hoàn Huyền ư?”
Đồ Phụng Tam mỉm cười đáp: “Việc này cũng cần phải hỏi à?”
Hầu Lượng Sinh nói: “Đồ huynh bằng vào cái gì mà có thể khiến cho Hoàn Huyền bại vong được?”
Đồ Phụng Tam ngây người một hồi lâu, nhất thời không biết trả lời Hầu Lượng Sinh như thế nào.
Hầu Lượng Sinh tiếp: “Đồ huynh coi Lưu Dụ vừa mắt, có phải không?”
Đồ Phụng Tam thở hắt ra một hơi, nói: “Hầu huynh so với tưởng tượng của ta còn cao minh hơn nhiều, thật may là Hoàn Huyền lại không trọng dụng huynh.”
Lúc này có một chiếc thuyền nhỏ lướt qua, Đồ Phụng Tam đã sớm trầm mình xuống đáy thuyền trước một bước.
Ngay khi gã từ dưới nước nhô lên, Hầu Lượng Sinh nói: “Huynh coi Lưu Dụ vừa mắt, còn ta thì thực lòng không thấy Hoàn Huyền thuận mắt. Nói như vậy, Đồ huynh chắc đã minh bạch tâm ý của ta!”
Đồ Phụng Tam nói: “Huynh tại sao không theo trợ giúp Tư Mã Đạo Tử? Nếu Lưu Lao Chi đứng về phe của hắn, Hoàn Huyền phen này khẳng định phải quay về mà chẳng thu hoạch được gì.”
Hầu Lượng Sinh đáp: “Cái ta nhắm vào tịnh không phải là thành bại nhất thời, mà là nơi lòng dân hướng về. Từ sau đại chiến Phì Thủy, Tư Mã Đạo Tử nắm quyền trong tay, lập tức khôi phục thuế hộ điều** như thời cựu Tấn trước đây. Ở thời của Tạ An, vương công bắt buộc phải trả thuế, dân thường mà đi lao dịch thì sẽ được miễn thuế. Còn Tư Mã Đạo Tử lại làm ngược lại, thế tộc công khanh không cần phải nộp thuế nữa, dân thường đã vừa phải đi lao dịch lại vừa phải nộp thuế. Đã thế lại khéo bày đặt viện cớ, gia tăng thêm gánh nặng của dân thường, làm việc trái với lòng dân, khiến cho thiên nộ nhân oán, hỏa thạch từ trên trời giáng xuống, đó là điềm báo về ngày tận thế.”
Hắn lại tiếp tục than: “Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử đều là cá mè một lứa, không hiểu được rằng chính sách đoàn kết các giai tầng của Tạ An đã thâm nhập sâu vào lòng người, mà Lưu Dụ lại là người kế thừa của Tạ An và Tạ Huyền. Chỉ cần cho người này một cơ hội, phàm là người có lý tưởng cải cách đều sẽ trợ giúp gã. Đối với thế gia vọng tộc ta đã hoàn toàn mất hết hy vọng. Lưu Dụ là người xuất thân áo vải, trái lại có thể sẽ mang lại một luồng khí tươi mới cho Nam phương, là điều mà ta rất muốn nhìn thấy.”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta hoàn toàn hiểu ý huynh! Hầu huynh có đề nghị gì không?”
:77:
Cao Ngạn mở mắt nói: “Lần này có thể thông suốt được rồi.”
Sau khi thu hút được sự chú ý của Yến Phi, hắn lại nói tiếp: “Ta rốt cuộc đã biết được nguyên nhân vì sao lão Nhiếp lại nắm rõ việc ta sẽ đến tìm tiểu Nhạn nhi.”
Yến Phi đang lái thuyền gắt gỏng: “Ngươi không phải đang mơ ngủ đấy chứ? Hiện tại chỉ cách Hoài Thủy chưa tới mười dặm, chớ có bảo với ta, là ngươi muốn quay đầu trở lại nhé.”
Cao Ngạn giận dữ nói: “Ngươi là Biên Hoang đệ nhất cao thủ cái kiểu gì vậy? Ngay cả nhắm mắt dưỡng thần với nằm ngủ khì khì cũng không phân biệt được rõ ràng. Con bà nó chứ! Ai nói là muốn quay đầu trở lại? Ngươi rốt cuộc là nghe hay không nghe vậy?”
Yến Phi tiếc nuối nói: “Ta vẫn chưa khóa miệng ngươi lại.”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Đây mới đúng là bằng hữu chứ! Ta nghĩ tình huống là như thế này. Khi Tiểu Thanh Nhã quay trở về Ba Lăng, trong lòng tưởng nhớ đến ta, lại biết được tình cảm của ta bền chặt như vàng thỏi, nhất định sẽ đến gặp lại mình. Vì vậy nàng đã phân phó thủ hạ, nếu thấy nhân vật tiêu sái bất phàm giống như ta vậy, thì phải lập tức hồi báo, giúp cho nàng ta có thể kịp thời tới nhiệt liệt khoản đãi ta. Bởi vì có chút tin đồn lộ ra, khiến cho lão Nhiếp có thể bố trí thiên la địa võng đón chờ chúng ta.”
Yến Phi nói: “Còn một khả năng khác nữa, là trong Hoang nhân có gian tế của Lưỡng Hồ bang.”
Cao Ngạn đáp: “Tuyệt đối không thể có khả năng, ta không phải là nói không có gian tế, mà là gian tế làm thế nào để truyền tin tức đến Ba Lăng được? Trừ phi là phi cáp truyền thư, nhưng điều này là không thể. Hoang nhân hiện tại người người đều tinh thần tỉnh táo, đề cao cảnh giác, ai có thể nuôi cả một chuồng bồ câu mà vẫn có thể giấu được toàn bộ mọi người? Huống chi biết được chuyện chúng ta đến Lưỡng Hồ chỉ có lác đác vài người, mà kể cả có kẻ nhìn thấy được chúng ta rời đi, vẫn không biết chúng ta đi đâu. Chớ có nói xằng nói bậy, làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ của lão tử.”
Yến Phi nghĩ kỹ đó cũng là hợp lẽ, cười gượng: “Cho là ngươi đúng đi!”
Cao Ngạn hưng phấn nói: “Nhìn từ điểm này, Thanh Nhã láu lỉnh của ta không những không bán đứng ta, mà còn lo lắng cho ta, là loại lo lắng đến quên ăn quên ngủ.”
Yến Phi nói: “Hy vọng là loại này!”
Cao Ngạn nổi cáu: “Cái gì mà hy vọng là loại này là loại nọ? Tình hình thực tế căn bản là như vậy. Ngươi một chút cũng không biết được nàng đối với ta thân thiết biết bao. Vai thơm để mặc ta ôm bế, lời tiện nghi để mặc ta nói, bàn tay thon mặc ta lôi kéo, nàng ôm ta, ta ôm nàng, chỉ tiếc là vẫn chưa hôn. Hiểu rõ chưa? Nàng đối với ta tình sâu như biển.”
Yến Phi nhạt nhẽo nói: “Ngươi suốt cả tối chỉ nghĩ những cái đấy à?”
Cai Ngạn nói như thể đương nhiên phải vậy: “Không nghĩ những chuyện này thì còn cái gì để nghĩ nữa? Ha! Lần này tuy vẫn chưa gặp được nàng, nhưng đã biết rõ tâm ý của nàng. Thu phục Biên Hoang Tập xong, ta sẽ thuê một cỗ kiệu hoa lớn màu hồng, khua chiêng gõ trống tới Lưỡng Hồ rước dâu, còn ngươi sẽ phụ trách an toàn trên đường đi.”
Yến Phi nói: “Ngươi đang đùa đó hả?”
Cao Ngạn bất bình đáp: “Ta đã nói ra khỏi miệng sao lại không giữ lời?”
Yến Phi khanh khách cười vang: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật là không có thuốc nào có thể cứu chữa được nữa rồi. Trước tiên phải được tiểu cô nương nhà người ta gật đầu đồng ý cưới thì tiểu tử ngươi mới nói tiếp được nhé! Đừng lãng phí thành quả ta vì ngươi vào sinh ra tử mới có được. Nói vung lên quá, chỉ khiến lão Nhiếp khó mà xuống nước được thôi. Thêm nữa, lần sau nhà ngươi tới Lưỡng Hồ, phải đơn thân độc mã mới có thể chứng tỏ được dũng khí và thành ý của ngươi. Ta không có dư thời gian đi theo giúp ngươi phát cuồng, mà cũng không hợp để đi theo ngươi. Lão Nhiếp không nói là sẽ đáp ứng không đối phó ta.”
Cao Ngạn chán nản nói: “Ta sớm đã biết ngươi sẽ cự tuyệt ta mà. Ôi! Con bà ngươi chứ! Lão Nhiếp cái lão già này giết người không chớp mắt, ta lẻ loi một thân một mình đến Lưỡng Hồ, nhìn quanh chẳng có ai thân thích, lão Nhiếp nếu muốn xẻ ta ra làm tám mảnh, bảo đảm sẽ không thừa cũng chẳng thiếu lấy một mảnh.”
Yến Phi cười nói: “Không phải nói lời thê lương như thế. Tình huống không ác liệt như ngươi nghĩ đâu, đổ ước được ấn định trước mặt thủ hạ của hắn, đã chịu cá cược thì khi thua đương nhiên sẽ phải nhận, bằng không Nhiếp Thiên Hoàn sẽ biến thành kẻ tiểu nhân đê tiện. Huống chi nếu hắn dám động đến nửa sợi lông tơ của ngươi, sẽ cùng Yến Phi ta kết thành thâm cừu khó cởi. Nhiếp Thiên Hoàn làm sao lại ngu xuẩn thế được? Không phải suy nghĩ nữa, muốn ta nói bao nhiêu nữa thì ngươi mới chịu hiểu hả?”
Cao Ngạn mặt mày hớn hở nói: “Nói thêm một trăm lần nữa cũng chẳng sao. Ngươi với Thác Bạt Khuê rốt cuộc đã có diệu pháp gì để cứu Thiên Thiên cùng Tiểu Thi tỷ chưa?”
Yến Phi trong lòng thầm nghĩ hóa ra ngươi vẫn còn nhớ đến Thiên Thiên, miễn cưỡng đáp: “Về mặt này cứ để ta lo! Ngươi lại là…”
Cao Ngạn giận dữ nói: “Ngươi coi Cao Ngạn ta là người nào chứ? Chỉ có ngươi mới khẩn trương thôi hả? Theo ta thấy, với công phu hiện giờ của ngươi, nào quản thiên quân vạn mã của hắn. Chỉ cần có trợ thủ giỏi, bí mật đột nhập vào, khẳng định có thể cứu bọn họ ra khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thùy.”
Hắn lại hưng phấn nói tiếp: “Mộ Dung Thùy luôn phải ra chiến trường. Hắn không có ở đó, thì bọn ta không phải đã có cơ hội rồi hay sao?”
Yến Phi lắc đầu đáp: “Mộ Dung Thùy sẽ không để chủ tỳ Thiên Thiên rời xa hắn đâu. Khi chúng ta khôi phục lại được Biên Hoang tập, hắn càng đề cao cảnh giác.”
Cao Ngạn nói: “Trước tiên hãy trả lời ta một vấn đề, ngươi có lòng tin đánh bại Mộ Dung Thùy hay không?”
Yến Phi nhớ lại tình huống giao thủ cùng Mộ Dung Thùy hôm nào, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Thương pháp của người này, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Đáng sợ nhất chính là cơ trí cùng phán đoán của hắn, khi lâm trận có thể ứng biến linh hoạt. Đối thủ loại này, ai dám huênh hoang là thắng chắc? Lúc đó ta có cảm giác là hắn sợ đả thương nhầm Thiên Thiên, vì vậy thương hạ lưu tình. Nhưng ta vẫn cảm thấy rằng nếu đơn thuần luận trên công lực và hỏa hầu, thì ta với hắn hơn kém nhau chỉ một bậc. Nếu hắn toàn lực ra tay hạ thủ, thật khó mà đoán được gã sẽ còn lợi hại đến mức độ nào. Tạ Huyền đã từng ngấm ngầm chịu bại dưới Bắc Bá Thương của hắn, vết thương còn dai dẳng mãi về sau. Kiếm thuật của Tạ Huyền lúc đó, xác thực là trên ta. Hiện tại, ta tuy có đột phá và tinh tiến hơn, song đối đầu Mộ Dung Thùy, người được xưng danh Hồ tộc đệ nhất cao thủ, vẫn chưa biết được hươu chết về tay ai, kết quả khó có thể biết trước được. Ngươi có chủ ý quỷ quái gì vậy?”
Cao Ngạn đáp: “Không phải chủ ý quỷ quái mà là chủ ý tốt đẹp. Ngươi chỉ được cái khiêm tốn quá thôi! Ta đặt cửa ngươi thắng, tất cả Hoang nhân đều nguyện lòng đặt cược trên người ngươi. Mộ Dung Thùy có lợi hại được hơn Trúc Pháp Khánh chăng? Con bà nó, cứ nghe lời ta dứt khoát hướng tới Mộ Dung Thùy mà công khai hạ chiến thư, ước định quyết chiến, hai bên phân định công bằng, chủ tỳ Thiên Thiên sẽ theo về bên nào thắng cuộc. Nếu Mộ Dung Thùy không dám ứng chiến thì sẽ là con cháu loài rùa rụt cổ. Hắn làm sao còn mặt mà nhìn đời được nữa chứ? Để cho người người khắp nơi mọi chốn đều biết hắn sợ ngươi đi!”
Yến Phi nói: “Cứ theo cái kiểu ngươi nói, sao áp dụng trong chiến đấu được? Bất mãn Hoàn Huyền, thì cũng ước định hắn ra đơn đả độc đấu, quyết một trận sinh tử, ai thua thì phải dâng Kinh Châu hoặc Biên Hoang Tập lên cho đối phương, trên đời làm gì có cái chuyện dễ dàng tiện lợi thế được? Mộ Dung Thùy nếu không ứng chiến, ai dám có nửa lời bàn ra tán vào về hắn. Huống hồ hắn đã từng đoạt lại Thiên Thiên từ trên tay ta. Nếu hạ chiến thư tới hắn như vậy, chỉ đổi lại lời đàm tiếu chê cười thôi.”
Cao Ngạn nói: “Thế phương thức dùng kỳ binh đột tập thì sao, đem hết toàn bộ cao thủ đệ nhất lưu ở Biên Hoang, tổ chức thành một đội cứu mỹ nhân, nhằm đúng lúc Mộ Dung Thùy đại chiến cùng người, đột ngột xuất thủ, cứu chủ tỳ Thiên Thiên về.”
Yến Phi gượng cười: “Nếu luận về trí kế, chúng ta thực sự không thể hơn được Mộ Dung Thùy. Chúng ta đã hai lần tận mắt chứng kiến Biên Hoang Tập thất thủ, thì cũng đủ biết Mộ Dung Thùy bất luận binh pháp chiến lược, đều không cách nào có thể công kích nổi. Thân binh đoàn của hắn tập trung toàn nhất lưu cao thủ của tộc Mộ Dung Tiên Ti, căn bản cũng không sợ bị đột tập. Huống chi bên cạnh Thiên Thiên và Tiểu Thi còn có một người đàn bà gọi là Phong Nương, ả nhiều khả năng là nử tử võ công cao nhất Hồ tộc. Ở chỗ Mộ Dung Thùy cũng chẳng có được mấy người như vậy, chỉ mình ả cũng đã là cửa quan không dễ vượt qua rồi. Huống hồ cứ dùng cứng chọi cứng như vậy, chúng ta không kể thành hay bại, đều sẽ bị thương vong nghiêm trọng thôi.”
Cao Ngạn nói: “Cái này không được, cái kia cũng không ổn, cuối cùng nên làm gì mới tốt đây?”
Yến Phi an ủi gã: “Con đường không hề dễ đi, chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước kiên trì tiến lên phía trước, bước đi trước mắt, là thu phục Biên Hoang Tập. Lưu Dụ là một người rất đặc biệt, lúc mới gặp gã thì đều không hiểu được gã có chỗ nào hơn người, giỏi nhất chỉ là một thám tử nhanh nhẹn, bản lĩnh cao cường lại không sợ chết. Nhưng sau khi cùng gã trải qua nhiểu lần vào sinh ra tử, thì ánh hào quang của gã đã dần hiển lộ ra. Hiện tại trong mỗi cái nhấc tay hạ chân, mỗi một lời nói, mỗi một ánh mắt, đều tràn đầy mị lực của một vị lãnh tụ, luôn mang theo phong thái của Tạ Huyền thời còn sống. Chỉ có gã mới có thể lãnh đạo Hoang nhân tiến đến thắng lợi. Ta không làm được, Đồ Phụng Tam cũng không làm được, nói thật ra thì ai cũng không thể làm được, chỉ có Lưu Dụ có thể làm được mà thôi. Chiến dịch Hoài Thủy chỉ là khởi đầu cho binh nghiệp của gã. Đến khi khôi phục lại được Biên Hoang Tập, mới là lúc chân chính đặt nền móng ổn định cho địa vị thống soái vô địch của gã, lúc đó thì Hoàn Huyền, Lưu Lao Chi, Tư Mã Đạo Tử và Tôn Ân tất cả đều sẽ phải bắt đầu e sợ gã.”
Bất giác chợt nghĩ đến Thác Bạt Khuê, hắn sớm phán đoán được, nên đối với Lưu Dụ đã nảy sinh lòng dè chừng và sợ hãi.
Nếu có một ngày, hai người bọn họ đối mặt nhau trên sa trường, chàng sẽ đứng về bên nào đây? Hy vọng là sự việc này vĩnh viễn không bao giờ xảy ra!
Cao Ngạn không hiểu hỏi: “Tại sao lại đột nhiên đề cập đến lão Lưu?”
Yến Phi đáp: “Biên Hoang Tập không có năng lực đồng thời ứng phó được sự giáp công từ cả hai mặt Nam Bắc. Vì vậy sự tồn vong của Biên Hoang Tập, tất cả phải trông chờ vào biểu hiện của Lưu Dụ ở Nam phương, ở việc thành hay bại trong cuộc đấu tranh nội bộ Bắc Phủ Binh. Chỉ khi Biên Hoang Tập vững vàng ổn định như núi Thái Sơn, chúng ta mới có được tư cách cùng liên thủ với Thác Bạt Khuê để đối phó Mộ Dung Thùy. Và cũng chỉ có ở trong tình thế như vậy, chúng ta mới có cơ hội tiến hành “cứu mỹ hành động” của mình, đã hiểu rõ chưa? Nếu như Lưu Dụ có sơ suất gì, cơ hội thành công của chúng ta sẽ trở nên mờ mịt khó mà dự đoán được.”
Cao Ngạn nói: “Huynh đệ của ngươi so với Lưu Dụ thì thế nào?”
Yến Phi đáp: “Ý ngươi muốn ám chỉ Thác Bạt Khuê? Ôi! Ta quá quen thuộc hắn! Có lúc cũng có chút sợ hắn. Ngươi có hay không có cái cảm giác tương tự thế này, khi ngươi biết quá rõ một người, nhưng lại có chút khó khăn không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Cao Ngạn cau mày: “Sợ hắn?”
Yến Phi không đành lòng nhớ tới thủ đoạn Thác Bạt Khuê đối phó Lưu Dụ, thở dài: “Trong tình huống thông thường, hắn có thể tính là một người hiểu việc, cũng có tầm nhìn và khí phách hơn người. Nhưng ngay khi vấn đề có liên quan đến vinh nhục của Thác Bạt tộc, hắn tức thì một tấc cũng không nhường, tàn nhẫn ác độc tuyệt tình, không giống với hắn thường ngày. Từ nhỏ hắn đã xác định chí hướng của mình, không chỉ muốn khôi phục Đại quốc, mà còn muốn làm cho Thác Bạt tộc độc bá thiên hạ. Kẻ nào muốn ngăn trở hắn làm vậy, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó , kể cả ta cũng không phải là ngoại lệ.”
Cao Ngạn hỏi: “Hắn thì có điểm gì mạnh?”
Yến Phi đáp: “Hắn nhìn sự vật chuẩn xác thấu đáo vô cùng, giỏi dùng kỵ binh, làm việc không hề bất cẩn, đại khái. Nhưng điểm mà ta đánh giá cao nhất ở hắn là tính nhẫn nại. Bao nhiêu năm như vậy, Phù Kiên nghĩ trăm phương ngàn kế để diệt trừ mã tặc đoàn của hắn, nhọc công mà vẫn chẳng thu được gì. Chính bởi vì hắn biết tránh khó làm dễ, biết nhẫn nại, biết nắm thời cơ trong tay. Thiên hạ càng loạn, hắn càng có đường sinh tồn hơn bất kể người nào.”
Cao Ngạn kinh ngạc nói: “Ngươi đánh giá hắn rất cao.”
Ánh mắt Yến Phi hướng về phía trước, Hoài Thủy chỉ còn cách tầm năm dặm, bọn họ sẽ mau chóng quay lại được căn cứ Phượng Hoàng hồ. Hành động quân sự phản công Biên Hoang Tập lập tức sẽ được toàn diện triển khai. Chàng sẽ tạm thời quên đi Tiên môn, toàn tâm toàn ý mà thả mình vào cõi nhân gian trần thế như mộng như mơ này, sẽ trải qua bi hoan khổ lạc*** ở trong đó. Chàng sẽ không cho phép mình dừng lại, cho đến khi cứu được chủ tỳ Thiên Thiên. Nghĩ đến đây tức thì đã tới nơi.
Hết chương 282
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Chú thích:
* Thuyền thoi: Thứ thuyền nan mình nhỏ và dài, trông tựa cái thoi.
** Thuế hộ điều: Một thứ thuế từ thời nhà Đường, là lối đánh thuế lấy hàng tơ hàng vải.
*** Bi hoan khổ lạc: Buồn vui khổ sướng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.