Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 501: Tiền Lộ Gian Nan*

Huỳnh Dị

13/03/2013

‘Kỳ Binh Hào’ từ kênh Vận Hà tiến vào eo biển chạy về Hải Diêm. Khúc kênh Vận Hà này đã rơi vào tay Lưu Dụ, khiến Thiên Sư quân nhất thời vô lực phản công.

Yến Phi, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đang ở trên đài chỉ huy đàm luận tới nan đề liên quan đến vật tư và lương thực. Yến Phi nói: “Năm xe hoàng kim đã được vận chuyển đến Biên Hoang tập. Chỉ cần bọn ta biến Thọ Dương thành căn cứ địa, sau đó thu mua lương thực tại các thành trấn đã phong tỏa ở thượng du, rồi đưa lên chiến thuyền theo Hoài Thủy ra biển, thì có thể vận chuyển đến bờ bên này, giải quyết được vấn đề thiếu lương.”

Lưu Dụ vui vẻ: “Đó cũng chính là suy nghĩ của bọn ta, Âm Kỳ đã lên đường đi Thọ Dương, Văn Thanh sẽ phối hợp cùng y.”

Yến Phi cười: “Nghe ngữ khí của Lưu gia, thấy quan hệ với đại tiểu thư tựa như đã phát triển thêm một bước.”

Lưu Dụ ngượng ngùng : “Ngươi lại cười ta rồi.”

Yến Phi tiếp: “Chúc mừng! Chúc mừng!”

Đồ Phụng Tam chuyển câu chuyện: “Trận này Yến huynh đối phó Tôn Ân, cầm chắc bao nhiêu phần thắng lợi?”

Yến Phi đáp: “Đây chính là vấn đề khiến ta đau đầu. Nhưng các ngươi không cần phải lo lắng cho ta, hy vọng có thể đuổi kịp bọn ngươi, cùng nhau Bắc thượng đến Quảng Lăng.”

Đồ Phụng Tam thẳng thắn: “Chính bản thân ta lần này đề nghị Lưu soái ngược lên phía bắc, trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, nếu mà có Yến Phi ngươi trợ trận, thì đó hoàn toàn là câu chuyện khác. Nói đến sức hiệu triệu, Yến huynh thực sự không dưới Lưu soái.”

Yến Phi mỉm cười: “Đồ huynh không cần đề cao ta quá.”

Lưu Dụ đề nghị: “Yến huynh sao không trước hết đến Hải Diêm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thoải mái một ngày, rồi mới đến Ông Châu?”

Yến Phi đáp: “Thời giờ rất quý, chờ đến khi tới Hải Diêm, ta sẽ lập tức theo thuyền đến Ông Châu, nếu quả các ngươi lưu lại Hải Diêm một ngày rồi mới tiếp tục lên đường, nói không chừng ta thật sự có thể đuổi kịp bọn ngươi.”

Sau khi ước lượng thời gian và hải trình, Lưu Dụ nói: “Lần này ta tới Hải Diêm, là để từ biệt Văn Thanh, còn một mặt khác là nhằm an bài nhân sự, làm rõ chuyện ai nắm quyền chỉ huy quân đội sau khi ta đi khỏi, thì mới an tâm.”

Đồ Phụng Tam đề tỉnh: “Cẩn thận để ý con người Lưu Nghị này, y chắc sẽ không phục bởi vì tiểu Ân là một chỉ huy mới trong Bắc Phủ binh.”

Lưu Dụ nói: “Ta thực sự muốn đem Lưu Nghị cùng đi bên mình, nhưng lại sợ y làm hỏng việc, nên đành phải dùng kế quyền nghi khác.”

Yến Phi băn khoăn, hỏi: “Vấn đề nhân sự khó khăn này, đã có biện pháp giải quyết chưa?”

Lưu Dụ đáp: “Đây có thể gọi là thủ đoạn chính trị. Trên danh nghĩa, ta giao cho Chu Tự tiếp quản vị trí thống soái của ta. Chức quan của Chu Tự ít ra cũng hơn Lưu Nghị hai cấp, luận vai vế thì Lưu Nghị cũng không cách nào so sánh được với Chu Tự, cho nên việc an bài như vậy sẽ không hề tạo nên bất cứ dị nghị gì. Nhưng thực chất, người chỉ huy đích thị là tiểu Ân, quyền lực của y hiển nhiên trên cả Chu Tự.”

Đồ Phụng Tam nhíu mày, hỏi: “Chu Tự sẵn sàng bằng lòng giúp đỡ bọn ta công việc trọng đại đó sao?”

Lưu Dụ mỉm cười: “Chỉ cần Chu Tự nhận định ta đúng là chân mệnh thiên tử, y sẽ đồng ý giúp ta bất cứ việc gì. Minh bạch chưa?”

Yến Phi phát sinh cảm giác khó mà hình dung.

Lưu Dụ cuối cùng cũng đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Tự tin, quyết đoán, tựa như có bản lĩnh siêu phàm có thể nhìn thấu suốt tất cả mọi người khác. Gã từ trong khổ nạn khôi phục trở lại, bởi vì thời khắc gã mong đợi nhất trong cuộc đời đang mở ra ở phía trước gã, cho nên gã tiến vào một trạng thái mới hoàn toàn khác.

Yến Phi đã từng cùng với Lưu Dụ trải qua thời khắc thất vọng nhất của gã, chính là lúc Vương Đạm Chân bị đưa đi Kinh Châu như vật trao đổi trong cuộc giao dịch. Nhưng mà Yến Phi cũng biết được bản thân sẽ cùng Lưu Dụ đi tới thời khắc huy hoàng nhất của gã, đó là lúc Hoàn Huyền phải chịu thất thủ dưới Hậu Bối đao của Lưu Dụ, thời khắc ấy cũng đánh dấu Lưu Dụ trở thành người có quyền lực nhất của Nam phương.

Sự quật khởi của Lưu Dụ, đại biểu cho sự quật khởi của tầng lớp bình dân áo vải Nam phương, đả phá sự lũng đoạn trên trường chính trị của cao môn vọng tộc sau này đối với việc thực thi công bằng chế độ cửu phẩm từ thời Hán mạt.

Đồ Phụng Tam thở dài: “Minh bạch rồi! Yến huynh có cảm thấy Lưu soái của bọn ta càng ngày càng lợi hại hay không?”

Lưu Dụ hân hoan nói: “Điều mà các ngươi gọi là lợi hại là do bị bức bách mà ra.”

Quay sang Yến Phi hỏi: “Phải chăng hiện tại Lưỡng Hồ bang do Doãn Thanh Nhã cầm đầu?”

Yến Phi gật đầu đáp: “Tạm thời thì đúng là như vậy.”

Đồ Phụng Tam nói: “Ở Lưỡng Hồ bang Doãn Thanh Nhã địa vị tuy cao, nhưng mà lại thiếu kinh nghiệm thực tế và tư cách thống lĩnh bang chúng, nàng là một tiểu kiều nữ như vậy, liệu có thể điều khiển được bang chúng cứng đầu cứng cổ không?”

Yến Phi phân tích: “Vấn đề như vậy cần phải phân nhỏ ra các phương diện mà nói. Hiện tại người Lưỡng Hồ bang, chỉ có hai lựa chọn, một là đi theo Hoàn Huyền, hai là vì Nhiếp Thiên Hoàn báo thù. Theo ta thấy, sẽ không có ai đầu hàng Hoàn Huyền, nhân vì Nhiếp Thiên Hoàn bị hại, khiến Hoàn Huyền trở thành kẻ bội tín thiếu nghĩa khí trong lòng bang chúng Lưỡng Hồ bang, ai bằng lòng vì loại người như thế mà bán mạng? Hơn nữa là bọn người Lưỡng Hồ bang đều đến từ dân gian, bọn họ đối với giới cao môn đại tộc không hề có một chút cảm tình, mà bọn họ chính là do bị cao môn đại tộc cưỡng bức bóc lột không thể không vào rừng làm kẻ cướp. Với xuất thân của bọn họ đã xác định lập trường ở vào thế đối nghịch với Hoàn Huyền. Còn một điều cực kỳ trọng yếu nữa, đó là Doãn Thanh Nhã đã trở thành lý do duy nhất để bang chúng Lưỡng Hồ bang đoàn kết, mà nàng ta đích thị là một nhịp cầu nối, khiến Lưỡng Hồ bang, Hoang nhân bọn ta và Lưu gia ngươi liên kết với nhau. Cũng chỉ có Lưu gia ngươi mới có khả năng khiến bang chúng Lưỡng Hồ bang sinh ra hy vọng đối với tương lai.”

Đồ Phụng Tam nói: “Qua những lời phân tích của Yến huynh, tình huống Lưỡng Hồ bang đã được rõ ràng phân minh. Chỉ cần bọn ta có thể khéo léo vận dụng Lưỡng Hồ bang làm một cánh kỳ binh, có thể thu được kết quả không tưởng tượng được.”

Lưu Dụ vặn người nói: “Đêm nay ta rất cao hứng, bở vì có thể cùng Yến huynh cưỡi gió vượt sóng trên biển. Thời gian qua thật là nhanh. Xem kìa! Nhìn thấy ánh đèn của Hải Diêm rồi đấy!”

Yến Phi cười: “Đã đến lúc ta phải đi Ông Châu rồi, tiện đây có thể thả xuống một chiếc khoái thuyền được không?”

:77:

Hải Diêm thành.

Lưu Dụ tiến vào tiểu thính, Giang Văn Thanh tựa như một người vợ nghênh đón trượng phu trở về, đến trước mặt Lưu Dụ cởi áo choàng cho gã, xong giúp gã ngồi xuống một bên, rồi mới dâng lên ly trà sâm.



Lưu Dụ để chung trà xuống, âu yếm nhìn mỹ nữ đang ngồi tiếp đón bên cạnh, nói: “Hoàng hôn ngày mai ta cùng Phụng Tam lên đường về Quảng Lăng.”

Thân hình thon thả của Giang Văn Thanh run lên, thất thanh thốt: “Thật sao?”

Lưu Dụ đem tình hình hiện tại cùng với lý do phải quay về Quảng Lăng nói ra thật tỉ mỉ, ngay cả chuyện Yến Phi sau khi giải quyết Tôn Ân sẽ tham gia hành động với bọn họ. Sau cùng nói: “Hy vọng Văn Thanh minh bạch, nếu như bọn ta vẫn ở đây lằng nhằng mãi với Từ Đạo Phúc, thì sẽ bị lỡ mất thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Hoàn Huyền. Một khi để cho Hoàn Huyền vững chân tại Kiến Khang, khống chế Dương Châu, thì thiên hạ Nam phương, sẽ trở thành thiên hạ của Hoàn Huyền. Ta tuyệt đối sẽ không để cho tình huống như vậy xuất hiện.”

Giang Văn Thanh cúi đầu nói: “Thiếp minh bạch rồi! Lưu soái cứ yên tâm mà đi!”

Lưu Dụ vốn là muốn thuyết phục Giang Văn Thanh lưu lại Giang Nam, nghĩ là phải mất nhiều lời lẽ, ai ngờ được lại dễ dàng có được sự chấp thuận của nàng đến vậy. Mừng quá nhảy bật lên, kéo lấy nàng, bế cả người lên khỏi ghế ngồi, nói: “Đại tiểu thư có nguyện ý gả cho ta một gã thô kệch thế này không?”

Giang Văn Thanh xấu hổ quá, áp gương mặt tươi cười vào bờ vai rộng lớn của gã, thân thể kiều diễm khẽ run lên.

Lựu Dụ cười vang: “Đại tiểu thư nếu không phản đối, Lưu Dụ ta sẽ coi như đại tiểu thư đã đồng ý rồi.”

Giang Văn Thanh cắn mạnh vào vai gã.

Lưu Dụ ôm nàng đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống cạnh giường, để nàng nằm ở trong lòng, tâm ý vô cùng thỏa mãn. Than rằng: “Văn Thanh không nên cho rằng lần này ta đến Quảng Lăng chính là dùng sinh mạng mình để đánh cược, sự thật là ta mười phần chắc chắn. Vì có quan hệ với Huyền soái, nên tướng sĩ Bắc Phủ binh không ai thích Hoàn Huyền. Giả thiết Lưu Lao Chi lặp lại sai lầm, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho Hoàn Huyền, sẽ khiến y mất hết lòng tin của tướng lĩnh Bắc Phủ binh, thì cơ hội của bọn ta đã đến.”

Giang Văn Thanh ôn nhu nói bên tai gã: “Nhưng mà chàng ngàn vạn lần không được coi thường, đã có Ma môn liên quan trong đó, Hoàn Huyền tất có kế hoạch hoàn chỉnh, để giải trừ sự uy hiếp của Bắc Phủ binh bọn chàng đối với y.”

Lưu Dụ đáp: “Bản thân ta vẫn vô cùng lo lắng đến thủ đoạn của Ma môn, bất quá đã có Yến Phi kề vai tác chiến với bọn ta, dù cho xuất hết cao thủ của bọn chúng, e rằng cũng chẳng làm gì được bọn ta.”

Giang Văn Thanh cười yêu kiều: “Điều kiện cho chàng về Quảng Lăng là tương lai vào lúc quyết chiến với Hoàn Huyền, người ta phải ở bên cạnh chàng.”

Lưu Dụ mỉm cười: “Vậy còn phải chờ xem đêm nay biểu hiện của nàng thế nào đã.”

Giang Văn Thanh ngồi thẳng thân hình kiều diễm, ôm lấy cổ gã thần sắc lộ vẻ không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Điều đó có quan hệ gì đến đêm nay?”

Lưu Dụ nghiêm mặt đáp: “Đương nhiên là rất có quan hệ. Nếu như đêm nay ta thành công khiến nàng hoài thai của bọn ta, ta sao còn có thể để cho người bụng to bệ vệ ra chiến trường chứ?”

Lập tức Giang Văn Thanh mặt đỏ đến tận mang tai, vùi đầu vào ngực gã.

Lưu Dụ giọng đầy cảm xúc: “Lưu Dụ ta vì nhạc phụ báo thù, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, so với Văn Thanh nàng tự tay giết Hoàn Huyền không có gì phân biệt. Bọn ta đã khổ sở mấy năm để chờ thời khắc này, hiện đã ở trước mặt. Đêm nay bọn ta hãy quên đi hết thảy, tận hưởng mối hoan lạc phu thê cá nước. Lưu Dụ ta lúc này lập thệ, bất luận tương lai biến hóa thế nào, ta đối với Văn Thanh tuyệt không bao giờ thay lòng đổi dạ, không phụ ân đức Văn Thanh đã xem trọng ta.”

:77:

Yến Phi nắm vững tay chèo khống chế khoái thuyền, vượt qua những con sóng dữ cuồng nộ của biển cả trong đêm tối lao nhanh về phía trước, xem sóng biển như không.

Tâm linh của chàng trong sáng thông suốt, không nhiễm một chút tạp niệm, Âm thần cùng với Dương thần kết hợp làm một, hồn nhiên vô ngã.

Đột nhiên một con sóng lớn ném tiểu đĩnh lên lưng chừng trời, Yến Phi chẳng lo mà mừng, thừa cơ mượn thế mà phi, rẽ sóng tiến về phía trước.

Tôn Ân chính thị đang chờ đợi chàng, chàng cảm giác được điều đó.

Sóng biển cuồn cuộn bồi bạn với chàng hướng về phía chiến trường tiến quân, khí thế như bài sơn hải đảo. Từng đợt sóng nhỏ, sóng to cuồn cuộn, một con sóng cao chưa từng thấy, chợt xuất hiện phía trước như một con ác thú khổng lồ từ phía đảo Ông Châu cuộn đến, giống như muốn hủy diệt chàng.

Đột nhiên Tôn Ân hoàn toàn biến mất khỏi vòng cảm ứng của chàng, không để lại nửa điểm dấu tích.

Yến Phi không vì thế mà sợ hãi.

Chẳng những thương thế Tôn Ân đã khỏi hẳn mà còn tiến lêm thêm một tầng nữa, tự động hòa nhập với sức mạnh vô bờ bến của thiên địa vũ trụ thiên cổ trường tồn thành một thể, Hoàng Thiên đại pháp đạt đến cảnh giới chí cao vô thượng thiên nhân hợp nhất.

Thật là kỳ quái, đúng vào lúc Tôn Ân biến mất khỏi vùng cảm ứng của chàng, thì chàng đã kịp nhận được tâm ý lão. Đây sẽ là trận quyết chiến lần cuối cùng giữa chàng và Tôn Ân, dù cho Tôn Ân vẫn không cách nào cưỡng đoạt được khí chí Âm của chàng, cũng sẽ không dung cho Yến Phi chàng còn sống mà rời khỏi.

Cuối cùng Tôn Ân cũng đã nghĩ thông, biết rằng chỉ có ôm quyết tâm chẳng thà ngọc nát còn hơn ngói lành, mới có cơ hội đoạt được khí chí Âm của chàng, Tôn Ân sẽ không để cho chàng tiếp tục tinh tiến nữa.

Yến Phi bật lên cười một tràng dài, khoái thuyền tăng tốc nhằm hướng Ông Châu lướt tới.

:77:

Sở Vô Hạ dịu dàng hỏi: “Tộc chủ đang nghĩ gì vậy? Ồ! Bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn!”

Thác Bạt Khuê ngồi tựa gối ôm lấy thân thể yêu kiều mỹ lệ như dương chi bạch diệp của nàng, song mục chớp chớp sáng ngời, trầm giọng đáp: “Ta đang nghĩ đến chuyện sau khi đánh bại Mộ Dung Thùy.”

Sở Vô Hạ ngạc nhiên hỏi: “Tộc chủ sao lại nhàn rỗi nghĩ đến chuyện xa vời như vậy?”

Thác Bạt Khuê mỉm cười: “Đây chính là thói quen của ta, bất luận làm một việc gì, dù rất nhỏ không đáng kể, đều phải xem xét toàn cục.”



Đôi mắt mỹ lệ của Sở Vô Hạ hiện ra thần sắc ý loạn tình mê, khẽ khàng nói: “Trong thiên hạ chỉ có một người như tộc chủ, đổi lại là Vô Hạ, ngoại trừ Mộ Dung Thùy ra thì không cần quan tâm đến những chuyện khác. Tộc chủ thực sự là người phi thường.”

Thác Bạt Khuê cúi đầu ngắm nghía gương mặt tươi cười đang ngẩng lên của nàng, nói: “Những viên tâm đan đó của nàng quả có công dụng hiếm có, hơn mười ngày vừa qua ta ở vào trạng thái trước đây chưa bao giờ có. Chỉ cần đem tinh thần tập trung vào một chuyện nào đó, thì có thể chuyên tâm chú ý trọn vẹn vào công việc không bị phân tán. Mới đây cùng nàng hoan lạc, cũng hết sức tập trung, hưởng thụ hết khoái lạc nam nữ truy hoan.”

Sở Vô Hạ rúc đầu vào trong ngực y, vui vẻ lên tiếng: “Hy vọng tộc chủ không cần phải sử dụng một viên tâm đan nào nữa.”

Thác Bạt Khuê không đáp lời nàng, sau một hồi nói: “Vô Hạ có biết Thác Bạt Khuê ta và Mộ Dung Thùy có điểm gì khác nhau lớn nhất không?”

Sở Vô Hạ suy nghĩ một lúc, đầu hàng hỏi: “Các người khác nhau ở chỗ nào?”

Thác Bạt Khuê lộ ra thần tình cay đắng, từ từ đáp: “Do ta đã từng trải qua họa diệt quốc, phải khuất nhục mà cầu sống cùng nỗi khổ không nhà, khiến ta không ngừng tìm hiểu nguyên nhân thất bại của Thác Bạt tộc. Nếu như ta chỉ muốn làm bá chủ nhất thời thì chỉ cần có binh lực hùng mạnh là đủ. Nhưng mà muốn thống nhất Bắc phương, thậm chí thống nhất thiên hạ, thì ta nhất định phải có thủ đoạn chính trị cao minh, sách lược trị quốc lâu dài, mới có khả năng thành tựu đại nghiệp bất hủ. Bằng không chỉ là lại giẫm lên vết xe đổ của Phù Kiên.”

Thân hình thon thả của Sở Vô Hạ run nhẹ, có chút không tự chủ được tình cảm của mình, ôm chặt lấy y nũng nịu kêu lên: “Tộc chủ!”

Thác Bạt Khuê nói: “Sở dĩ Phù Kiên có khả năng thống nhất được Bắc phương, là do y dám đặt lòng tin vào Hán nhân Vương Mãnh, tạo ra một giai đoạn sự nghiệp nổi bật nhất sau khi cựu Tấn bại vong. Nếu Vương Mãnh vẫn còn tại thế, thì đã không gặp phải thất bại Phì Thủy. Từ con người Vương Mãnh, ta học được rất nhiều điều. Hồ nhân bọn ta tuy võ công mạnh mẽ, nhưng mà luận việc trị quốc, thì nhất định phải tôn Hán nhân các ngươi làm thầy.”

Tiếp đó thở dài một hơi.

Sở Vô Hạ băn khoăn: “Tộc chủ nói rất hay, nhưng tại sao bỗng dưng lại có vẻ như tâm sự trùng trùng như vậy? Tộc chủ có thể nói ra, để Vô Hạ chia sẻ với người không?”

Thác Bạt Khuê hiện ra vẻ trầm tư suy nghĩ, gượng cười: “Vào lúc Phù Kiên mạo hiểm khởi sự, so với tình hình hiện tại của ta khác biệt rất lớn, nếu luận về điều kiện thống nhất thiên hạ, so với ta ưu thế của y thực sự vượt xa hơn.”

Đôi mắt tú lệ của Sở Vô Hạ hiện ra thần sắc ngỡ ngàng, nhẹ nhàng thốt: “Thiếp không minh bạch!”

Thác Bạt Khuê trầm giọng nói: “Hiện tại các tộc người Bắc phương, đều hiểu rõ muốn sinh tồn và phát triển tại Trung Nguyên bao la rộng lớn, nhất định phải học tập đạo trị quốc và văn hóa của người Hán. Trên phương diện đó, Phù Kiên so với ta đã đi trước rất xa, lại được sự trợ giúp của Vương Mãnh, tự nhiên là như hổ thêm cánh, như nước vào kênh.”

Sở Vô Hạ khẽ khàng: “Thôi Hoành cũng giống như một Vương Mãnh khác, y so với Vương Mãnh chắc không kém bao nhiêu.”

Thác Bạt Khuê gật đầu: “Thôi Hoành đích thị là một trong số ít nhân tài, mà y còn là người đứng đầu Bắc phương thế gia chi chủ, y đã nhìn trúng ta, một ngày còn nghe mệnh lệnh của ta, thì đó là phúc khí của Thác Bạt tộc.”

Sở Vô Hạ nghi hoặc: “Nguyên lai trong lòng tộc chủ, Thôi Hoành có vị trí và ý nghĩa trọng yếu như vậy.”

Thác Bạt Khuê nói: “Trừ việc Hán hóa ra bọn ta vẫn có một con đường rất dài và gian nan phải đi. Ngay như vị trí của đô thành, bọn ta vẫn còn kém Phù Kiên một khoảng lớn, khiến đại nghiệp thống nhất của ta càng thêm dài dằng dặc.”

Sở Vô Hạ cười gượng: “Thiếp vẫn chưa minh bạch, tộc chủ sẽ không trách Vô Hạ ngu xuẩn chứ?”

Thác Bạt Khuê cười nói: “Ta ngược lại hy vọng nàng ngu xuẩn hơn một chút, tuy nhiên ta biết là sự thật không phải như vậy. Nàng chính là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ vì đối với chính trị chưa có hiểu biết nhiều mà thôi!”

Sở Vô Hạ không chịu nói: “Tộc chủ đúng là đang bỡn cợt người ta.”

Thác Bạt Khuê cười khổ không nói.

Sở Vô Hạ dịu dàng đa tình nói: “Vô Hạ rất thích nghe tộc chủ nói chuyện về phương diện chính trị. Lúc tộc chủ đề cập đến phương diện đó, tự nhiên biểu lộ ra một cỗ khí phách của bá chủ ở trên đầu thiên hạ, khiến Vô Hạ cảm thấy hưng phấn. Tộc chủ à! Khi chàng đã dẹp yên chư hùng Bắc phương, thích nơi nào thì thiết lập đô thành ở nơi đó, ai dám nói không nào?”

Thác Bạt Khuê thở dài: “Ta cũng hy vọng sự tình giản đơn giống như nàng nói, chỉ tiếc là sự thật lại hoàn toàn không giống như vậy. Hiện tại đô thành của Thác Bạt tộc ta là Thịnh Nhạc, nếu quả đem thủ đô chuyển về Bình Thành, bởi vì khoảng cách hai thành không xa, có thể hỗ trợ lẫn nhau, kết cục biến thành song đô thành, chỉ là có Trường Thành phân cách, nhưng vấn đề không lớn. Nhưng nếu chuyển đến Lạc Dương và Trường An, sẽ trở thành một cuộc di chuyển thay đổi căn bản lớn, sẽ liên quan đến rất nhiều vấn đề. Chẳng những, có thể khiến bọn ta kéo dài sự hưng thịnh, cũng có thể sẽ làm cho bọn ta từ thịnh chuyển thành suy.”

Sở Vô Hạ nói: “Thiếp lại vẫn chưa minh bạch!”

Thác Bạt Khuê nói: “Có hai nguyên nhân khiến Vô Hạ nghe mà trong đầu mờ mịt. Đầu tiên là không hiểu rõ bản chất và đặc tính của dân tộc du mục Thác Bạt Tiên Ti tộc bọn ta. Thứ hai là chưa có nghĩ qua, sau khi bọn ta đánh bại Mộ Dung Thùy, làm sao quản trị đối với địch quốc người đông đất rộng mà ta chiếm được. Chỉ dựa vào vũ lực tịnh không đủ để trị quốc, phải có chính sách cao minh và thủ đoạn có thể an dân, Thác Bạt tộc ta mới có thể xưng bá thiên hạ.”

Sở Vô Hạ lộ vẻ mê mẩn say sưa, giọng hớn hở: “Từ trong mắt của tộc chủ, thiếp tựa như đã nhìn thấy được tương lai của Thác Bạt tộc.”

Tâm tư Thác Bạt Khuê cũng tựa như đang bay tới tương lai, song mục lấp lánh sáng ngời, thần tình chăm chú nói: “Hán hóa tịnh không chỉ đơn giản là nói thạo Hán ngữ và viết thạo Hán văn. Bước đầu tiên của việc Hán hóa là từng bước loại bỏ lối sống dựa vào đồng cỏ và nguồn nước, chuyển sang phương thức sinh hoạt lấy trồng trọt làm chủ của người Hán, áp dụng chính sách đồn điền, thực hiện phân chia đất đai để cư trú, tính nhân khẩu nhận ruộng. Đối với tộc ta mà nói, đó cũng là biến hóa trời long đất lở, có liên quan đến việc cải cách toàn bộ các bộ lạc, khiến các bộ phận mục dân cùng với các tù trưởng ban đầu thoát ly quan hệ, biến thành quốc gia toàn hộ khẩu nông dân, bắt buộc đề ra chế độ thuế khóa và quân dịch. Ôi! Ta dự tính sẽ gặp phải trở lực rất lớn, nhưng chỉ có như vậy bọn ta mới thành tựu đại nghiệp. Nàng hiện tại cần phải minh bạch vì sao có đêm ta không thể ngủ được, chỉ cần nghĩ đến bao nhiêu chuyện đó, cũng đủ để ta phiền não rồi.”

Sở Vô Hạ sượng sùng: “Sự việc tộc chủ nghĩ đến, đều là chuyện Vô Hạ không hề nghĩ qua, vừa mới bạo gan nói là muốn chia sẻ ưu phiền cùng tộc chủ, thật là không biết lượng sức.”

Thác Bạt Khuê sung sướng nói: “Nàng bằng lòng để tâm nghe ta nói, cũng đã giải tỏa đôi chút ưu phiền cho ta. Muốn thành tựu bá nghiệp bất hủ, đương nhiên phải lao tâm khổ tứ. Ngay khi ta nương theo sự phát triển nhanh chóng những khu vực kinh tế nông nghiệp, thì có thể củng cố chính quyền cơ sở của tộc ta, lúc đó thống nhất thiên hạ, mới có thể hy vọng. Để đạt đến mục đích như vậy, ta chấp nhận trả bất kỳ giá nào.”

Sở Vô Hạ nũng nịu rên lên một tiếng, vầng ngực phập phồng lên xuống.

Thác Bạt Khuê chợt nghĩ đến Mặc Sĩ Minh Dao đang trên đường trở về sa mạc. Cúi xuống hôn lên đôi môi Sở Vô Hạ.

Chú thích:

*Con đường gian nan phía trước.

Hết chương 501

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook