Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 353: Tối Hậu Nhất Dạ

Huỳnh Dị

13/03/2013

Lưu Dụ và Tống Bi Phong vượt qua quảng trường đi thẳng về phía cổng lớn không hề quay đầu lại. Lưu Nghị đuổi theo gọi: “Xin các huynh dừng bước!”

Lưu Dụ dừng bước nhưng vẫn không ngoảnh lại, bình tĩnh hỏi: “Còn gì mà nói nữa đây?”

Tống Bi Phong cũng dừng lại theo gã.

Lưu Nghị đến trước hai người, cười khổ: “Tại sao lại biến thành như thế này chứ?”

Không ngờ Lưu Dụ nở một nụ cười, thản nhiên đáp: “Trong lòng ngươi biết rồi mà!”

Lưu Nghị khổ não nói: “Việc gì cũng có thể thương lượng được. Xin các huynh đợi một chút để ta đi nói chuyện với mọi người.”

Lưu Dụ điềm nhiên: “Không cần tốn sức phí lời nữa. Ta còn có một khuyến cáo là xin Lưu huynh ngươi nên tự lo cho mình cho tốt. Sau này, tất cả mọi chuyện của ngươi sẽ không còn quan hệ gì với ta nữa.”

Lưu Nghị giật mình hỏi: “Mọi người rốt cuộc là đã nói chuyện gì với các huynh?”

Lưu Dụ cười nhẹ: “Chẳng phải ngươi cần ở đó để bàn luận việc cướp nhà diệt tộc bọn ta sao?”

Lưu Nghị ngạc nhiên: “Huynh khẳng định đã hiểu nhầm ta rồi. Chi bằng chúng ta về phủ tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”

Tống Bi Phong lại giật mình kinh hãi. Cho đến lúc này, lão vẫn không rõ giữa Tạ Diễm và Lưu Dụ đã phát sinh chuyện gì. Chỉ thấy Lưu Dụ khí giận bừng bừng đến phòng chờ cũng không thèm để ý tới bọn Tạ Hỗn và Lưu Nghị, nói “Chúng ta đi”. Lão đương nhiên là cùng tiến cùng thoái với Lưu Dụ.

Lưu Dụ ung dung nói: “Hiểu nhầm hay không, không quan trọng. Bây giờ, ta căn bản không có tâm tình nói chuyện với ngươi nữa. Ngươi đi về đi! Nên nghĩ cho kỹ, rốt cuộc nên lấy đại cục làm trọng, còn những ân oán cá nhân nên bỏ qua hết đi.”

Nói xong gã đánh mắt ra hiệu cho Tống Bi Phong. Hai người vượt qua Lưu Nghị tiếp tục đi về phía cổng.

Lưu Nghị đi theo khuyên: “Bên ngoài đang thi hành lệnh giới nghiêm. Các huynh sao không đợi đến sáng mai hãy đi?”

Lưu Dụ đáp: “Mọi người đều bảo ta mau biến đi. Nếu ngươi là ta thì ngươi có còn mặt mũi nào mà ở lại nữa không?”

Lưu Nghị đứng ngẩn mặt ra rồi nói: “Khẩu lệnh trong giờ giới nghiêm là ‘thiên hữu Đại Tấn, quốc vận xương long’*.”

Hai người đến trước cổng lớn thì lính phủ vệ vội vàng mở rộng cổng để hai người đi qua.

Hai người sánh bước trong hẻm Ô Y, hai bên từng dãy trạch viện liên tiếp. Dưới ánh sáng liên tiếp của các ngọn đèn treo trước cổng, các tòa trạch viện hai bên con hẻm trứ danh nhất Kiến Khang trông giống như là một giấc mộng dài dằng dặc, đi mãi không bao giờ hết.

Tống Bi Phong hỏi Lưu Dụ: “Nhị thiếu gia quả thực đã nói lời tuyệt tình như thế ư?”

Lưu Dụ cười khổ: “Ông ta còn quát lên lệnh cho đệ vĩnh viễn không được đặt chân vào Tạ gia nữa.”

Một đội tuần binh đi tới. Hai người nói khẩu lệnh rồi rời khỏi hẻm Ô Y. Bọn lính canh bên ngoài đứng nghiêm cẩn, lộ vẻ tôn trọng hai người.

Tống Bi Phong than: “Không ngờ nhị thiếu gia lại nói ra câu tuyệt tình như thế. An công dưới cửu tuyền mà biết khẳng định sẽ vô cùng thương tâm.”

Lưu Dụ trầm giọng: “Ông ta bắt đệ đi giết Lưu Lao Chi nhưng bị đệ cự tuyệt.”

Tống Bi Phong ngạc nhiên: “Đệ thấy có gì sao?”

Lưu Dụ đáp: “Đệ rất lo lắng cho ông ta. Ông ta không những không nắm được cục thế hiện nay, lại hoàn toàn không để Tôn Ân vào mắt, cho rằng Thiên Sư quân chỉ là một bọn ô hợp không chịu nổi một đòn. Phán đoán sai tình hình địch là đại kỵ của binh gia, sẽ khiến ông ta phải trả một giá rất đắt. Lưu Lao Chi tụ thủ bàng quan, hy vọng mượn tay Tôn Ân trừ diệt giúp hắn Thứ sử đại nhân và tướng lĩnh thuộc hệ phái của Hà Khiêm.”

Hai người rẽ vào đại nhai tĩnh lặng như quỷ vực. Cả hai đều xúc cảm sinh tình, càng tăng thêm cảm giác hoang lương trong lòng.

Tống Bi Phong dừng bước nói: “Ngày mai huynh đi tìm đại tiểu thư thuyết phục. Chỉ có bà mới có thể cải biến quyết định của nhị thiếu gia.”

Lưu Dụ đứng lại bên lão. Một bên là ngự nhai** đi đến Hoàng cung, một bên là cây cầu nổi tiếng nhất Kiến Khang là cầu Chu Tước.

Lưu Dụ than: “Không tác dụng gì đâu. Diễm thiếu gia tự thị là công thần của Tạ gia còn lại sau trận chiến Phì Thủy, lại không chịu nghe bất cứ lời khuyên trung ngôn nghịch nhĩ*** nào. Hơn nữa, đại tiểu thư căn bản không thể chịu được đả kích nữa. Lão ca ngươi nhẫn tâm tăng thêm áp lực và nỗi lo lắng cho bà sao?”

Tống Bi Phong hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi mà nhìn Tạ gia bị tiêu diệt sao?”

Lưu Dụ xòe tay đáp: “Chúng ta có thể làm gì? Bây giờ, người chủ sự của Tạ gia là Tạ Diễm. Quyết định của ông ta chính là quyết định cuối cùng của Tạ gia.”

Tống Bi Phong ngây người không nói được gì. Một lát sau, lão thấp giọng: “Trước mắt đệ có hai lựa chọn. Đi sang bên trái là cầu Chu Tước, tiểu Dụ có thể ly khai Kiến Khang về Biên Hoang tập thống khoái sống qua ngày, không cần lý tới những việc ở phương Nam nữa, sống được ngày nào hay ngày ấy.”

Lưu Dụ cười nhẹ: “Sang phải thì sao?”

Tống Bi Phong trả lời: “Thì đệ sẽ đến Quy Thiện tự của Chi Độn đại sư tá túc một đêm, không quản bất cứ chuyện gì nữa ngủ một giấc dài. Ngày mai tỉnh lại sẽ nghĩ xem nên làm như thế nào.”

Lưu Dụ thản nhiên: “Tống đại ca nghĩ rằng đệ sẽ rẽ phải hay rẽ trái đây?”

Tống Bi Phong ngạc nhiên nhìn gã nói: “Nếu huynh là đệ thì sẽ rẽ trái, từ nay không bao giờ quay về đây nữa vì đó là sinh lộ duy nhất hiện nay của đệ.”

Lưu Dụ cười: “Tống đại ca thay đổi thật nhanh. Lúc nãy còn trách đệ một trận, khích lệ tiểu đệ cần phải coi Kiến Khang như Phì Thủy, tử thủ chiến tuyến này đến cùng. Bây giờ lại khuyên đệ chạy càng xa càng tốt.”

Tống Bi Phong cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đệ sao lại biến thành ung dung như thế? Phải chăng đã quyết định sẽ không dầm mình vào vũng nước đục này nữa?”

Lưu Dụ song mục tinh quang lấp loáng, bình tĩnh nói: “Hoàn toàn ngược lại. Đệ đã quyết định lưu lại đây, phấn chấn chiến đấu đến cùng cho tới lúc tòa thành đô vĩ đại này hoàn toàn rơi vào trong tay đệ một cách tuyệt đối.”



Tống Bi Phong ngẩn người: “Đệ đã biết rõ dưới tình hình hiện nay thì đối với đệ tuyệt đối bất lợi. Hai người có quyền thế nhất trong thành đều muốn đưa đệ vào tử địa.”

Lưu Dụ dùng hành động để biểu thị quyết tâm. Gã đi trước, rẽ sang phải rồi ngửa mặt nhìn trời, thở dài nói: “Đây có thể là một quyết định quan trọng nhất trong đời đệ. Nhưng đệ đã nghĩ đủ rồi và sẽ không bao giờ quay đầu nữa. Nếu ông trời muốn Lưu Dụ chết, đệ sẽ tuân theo ý chỉ. Đệ hoàn toàn không biết nên tiến hành bước tiếp theo thế nào. Có thể đệ sẽ tận hết khả năng, từng bước hướng tới mục tiêu đã định. Lưu lại đây thì ngày tháng sẽ không dễ dàng trôi qua, nhưng nếu đệ trở về Biên Hoang tập sống cho qua ngày thì lại không cảm thấy khoái lạc, cũng không phải với những huynh đệ Hoang nhân ủng hộ đệ và phụ kỳ vọng của Yến Phi. Đệ đã từng một lần nếm trải cảm giác của một đào binh rồi, còn chưa đủ sao?”

:77:

Cao Ngạn và Bàng Nghĩa đến bên Tân Hiệp Nghĩa. Chưa có cơ hội hỏi han thì cái lão đó đã há rộng mồm, mửa ồng ộc xuống sông. Nhất thời, toàn bộ phía cuối thuyền tràn ngập mùi hôi nồng nặc đến phát nôn. Mọi người vội tránh hết đi chỗ khác.

Tân Hiệp Nghĩa vừa thở hổn hển vừa ho sặc sụa.

Bàng Nghĩa và Diêu Mãnh cùng nhau đẩy mạnh Cao Ngạn một cái. Cao Ngạn miễn cưỡng tiến lên một chút sát lại gần thử khuyên lão: “Tân đại hiệp người dù sao cũng không nên tự tìm cái chết như vậy, thường nói còn sống là còn tất cả. Không có việc gì là không giải quyết được.”

Tân Hiệp Nghĩa ngây người một lát, tựa hồ nhất thời vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Cao Ngạn. Lão đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn gã, làm Cao Ngạn và mọi người vội vàng tránh tả né hữu, sợ lão nôn thẳng vào người hoặc bị lão ngã nhào vào người thì khốn.

Tân Hiệp Nghĩa lại gập mình xuống, ho sặc sụa rồi cất giọng tắc nghẹn, đau khổ nói: “Một lần thống khổ, sau này ta sẽ không uống rượu nữa. Các ngươi mau giúp ta nôn toàn bộ số rượu trong bụng xuống sông đi.”

Mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ ngại ngần, nhưng đều yên tâm lại vì biết lão không muốn tìm cái chết.

Bàng Nghĩa lại thăm dò: “Chi bằng Tần lão về phòng nghỉ ngơi đi!”

Tân Hiệp Nghĩa bỗng nhiên như già đi vài tuổi, cười thê lương: “Tần lão? Ta mà là lão ư? Ài! Ta quả thực đã già rồi, ngựa già nằm phục, chí ngoài ngàn dặm. Chỉ hận là bạch đầu danh tướng có chí ngoài ngàn dặm cũng làm được gì? Chim muông hết thì cung tên bị cất, quân địch hết thì mưu thần cũng hết đời. Đương kim hoàng thượng hôn ám, kẻ gian nịnh lộng quyền. Tấn Thất loạn lạc, đại nạn đến nơi mà lớp mình lại không thấy có người kế tục. Phải chăng ông trời muốn diệt vong Đại Tấn ta? ”

Mọi người không ai có cách gì trả lời lão, nhưng cảm thấy đã hiểu hơn về con người lão rất nhiều.

So với lúc lão sấn lên thuyền thì Tân Hiệp Nghĩa trước mắt giống như là người khác, không thể khôi phục lại phong độ đại hiệp thế thiên hành đạo như lúc đầu. Tỉnh rượu rồi, lão sẽ từ trong giấc mộng đẹp quay trở lại hiện thực tàn khốc và hiểu rõ mình chỉ là một người bất đắc chí, không hề có tác dụng gì cho cục thế trước mắt.

Tân Hiệp Nghĩa lắc đầu than “Nhớ năm đó….”

Mọi người ai nấy trong lòng kêu khổ, nếu để lão nói về những chuyện vài chục năm trước thì mọi người đều phải bồi tiếp hóng gió với lão, không thể ngủ nghê gì được.

May là Tân đại hiệp bỗng nhiên trở nên trầm mặc, cười khổ: “Có gì hay ho mà phải nghĩ nữa đây? Ngày ta tuốt kiếm hành hiệp, ân cừu đều khoái ý, bây giờ thì rơi vào kết cục nào rồi?”

Nói xong, lão quay lại, đối mặt với mọi người đang trố mắt nhìn lão, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Các ngươi có biết vì sao dù phải bán nhà bán đất ta cũng phải lo cho được tiền đến Biên Hoang không?”

Cao Ngạn thay cho mọi người lắc đầu.

Tân Hiệp Nghĩa không nói ra nguyên nhân, loạng choạng tiến về phía khoang thuyền, vừa đi vừa hát: “"Vô danh loài sâu kiến, hữu danh thế gian hiềm. Trung dung khó có thể, cuồng loạn không gặp thời."

Tiếng ca cùng với lão biến mất dần vào trong khoang thuyền.

Diêu Mãnh thở ra một hơi, lấy tay ra hiệu cho hai huynh đệ đi theo lão để giúp lão lên giường ngủ yên.

Một trận nhiệt náo cuối cùng cũng kết thúc.

Cao Ngạn gãi đầu: “Có ai biết lão hát cái gì không?”

Trác Cuồng Sinh từ trên tầng ba nói vọng xuống: “Cao tiểu tử có điểm không rõ rồi. Khi Viên Hoành lưu lãng giang hồ đã sáng tác một bài ca trứ danh là ‘Vịnh sử thi’ mà ngươi cũng không biết. Ý nghĩa đầu tiên của bài thơ này là ‘người không có thanh danh thì như con sâu cái kiến bị người khác giẫm đạp. Nếu có thanh danh thì lại bị người ta nghi kỵ, không thể giữ được con đường trung dung, quá cực đoan thì bị người ta phỉ nhổ.' Nói tóm lại là than thế gian hiểm ác, tiến thoái lưỡng nan. Hiểu chưa?”

Cao Ngạn không vui nói: “Loại thi ca này không biết thì hơn. Lão tử không có thừa thời gian nghĩ tới nó.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Mau lăn lên đây cho ta. Chúng ta cần nghiên cứu làm sao phân phối thượng phòng cho khách quý ngày mai đây. Ngươi tưởng có thể thu được tiền dễ dàng thế sao?”

:77:

Lưu Dụ ngồi trong góc phòng khách tối đen, suy nghĩ cuộn lên như sóng trào.

Sự thanh tĩnh của ngôi chùa lại không thể làm tâm cảnh gã có thể an tĩnh lại được.

Nếu như ngày mai gã không có đối sách ứng phó Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi thì gã chỉ còn cách thúc thủ chờ người đến giết.

Bất kể là Tư Mã Đạo Tử hoặc Lưu Lao Chi đều khẳng định đã có kế hoạch chu toàn để đối phó với gã.

Chúng sẽ xử trí mình như thế nào đây?

Gã hoan nghênh nhất là hai người bọn chúng mượn tay Tôn Ân giết gã. Chỉ cần phái gã đi cầm quân thì gã có khả năng một lần nữa dùng ít thắng nhiều như trong cuộc chiến Diêm Thành.

Chỉ hận đó chỉ là hy vọng xa vời. Đã có bài học lần trước khi Tiêu Liệt Vũ bị chém chết nên chúng sẽ tuyệt không dành cho gã tiện nghi như thế. Lưu Lao Chi sẽ không ngu xuẩn đến mức phái gã đi giết Tôn Ân, nếu không thành công sẽ dùng quân pháp trị tội gã.

Bọn chúng tuyệt không phải là những người mưu lược thấp kém.

Thật ra, tình hình lần này ác liệt hơn nhiều so với lần trước bị phái đi Diêm Thành đánh hải tặc. Khi đó, ít nhất thì gã còn có tự do để làm việc, lại có được sự giúp đỡ và viện trợ, tuyệt không phải đơn thân độc lực tác chiến.

Lần này đến Kiến Khang, gã có cảm giác như mình bị trói chặt chân tay rồi đưa vào một miền đất toàn ác thú để làm mồi cho chúng.

Mất đi sự tri chì của Tạ Diễm, gã không còn chỗ dựa để giữ mạng. Nếu như không thể phá giải cục diện bế tắc không lối ra đó thì gã tuyệt không thể có cơ hội may mắn nữa.

Gã chọn con đường ở lại, không phải vì có phương pháp ứng phó với thế yếu trước mắt, mà gã hiểu rõ căn bản mình không còn đường lùi. Tâm trạng này làm gã tuyệt không thể vì sự uy hiếp của tử vong mà lùi bước. Gã cần một lần nữa hòa nhập vào hệ thống Đại Tấn, ổn định trận cước trong Bắc Phủ binh. Gã chỉ cần chịu đựng được đến lúc Hoàn Huyền dẫn quân Đông tiến thì cơ hội của gã sẽ tới. Vì để báo thâm cừu cho Vương Đạm Chân, vì những huynh đệ Hoang nhân và Bắc Phủ binh ủng hộ gã, gã nguyện đem cái mạng nhỏ của mình ra đánh một canh bạc. Nếu như thất bại, đối với người và đối với mình đều không còn gì đáng tiếc nữa. Vào thời khắc này, gã thể hội sâu sắc câu mà người già thường hay nói "đặt mình vào chỗ chết để tìm đất sống".

Trong việc mưu sát mình, Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi khẳng định sẽ trung thành hợp tác. Đơn giản nhất là làm cho mình lâm vào tuyệt địa không thể chạy trốn, rồi dùng khí thế như lôi đình vạn quân giết phăng mình đi, hoặc dùng thủ đoạn ti bỉ để thiết pháp**** hãm hại rồi khép mình vào trọng tội.



Hiện giờ, gã hoàn toàn do địch nhân bố trí, không tự chủ được bản thân. Gã có thể không nghe theo mệnh lệnh của Lưu Lao Chi được sao?

Vì thế, đêm nay là cơ hội cuối cùng của gã. Nếu như không nghĩ ra được phương pháp đối kháng thì ngày mai, khi gặp Lưu Lao Chi, vận mệnh của gã sẽ không còn do gã làm chủ nữa.

Liệu có phương pháp nào đây?

Vương Tuần, cha của Vương Hoằng có thể giúp được gì không?

Ài!

Nói cho cùng, bất kể Vương Tuần có địa vị thế nào trong triều đình Kiến Khang thì lão vẫn chỉ là văn thần, không thể nhúng tay vào việc quân do Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi nắm trong tay. Làm phiền lão chỉ lộ ra mình đã đến bước đường cùng, không thể nghĩ ra được chiêu số nào cao minh hơn để có thể giữ mệnh.

Chi Độn thì sao?

Đương nhiên Phật môn có ảnh hưởng lớn lao ở Kiến Khang, nhưng lại không có vai trò gì trong việc an bài nhân sự trong quân đội.

Nhưng nếu thỉnh Chi Độn thuyết phục Tạ Diễm, liệu có thể làm Tạ Diễm hồi tâm chuyển ý không?

Lưu Dụ lập tức từ bỏ ngay ý nghĩ này. Chủ yếu là vì gã nghĩ tới vẻ mặt đáng ghét của Tạ Diễm lúc đuổi gã khỏi Tạ phủ. Con người cần phải sống có cốt khí, thứ đồ bố thí thực không thể nhận được. Gã lại hoài nghi Chi Độn không có sức ảnh hưởng lớn đến thế đối với con người cố chấp như Tạ Diễm.

Nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nghĩ được kế hoạch nào hay.

Lưu Dụ trong lòng kích động bừng bừng. Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chi bằng đến phòng bên đánh thức Tống Bi Phong dậy, lập tức trong đêm ly khai Kiến Khang, ngấm ngầm trở về Quảng Lăng, tiến hành một cuộc binh biến đoạt quyền trong Bắc Phủ binh rồi quay về thảo phạt Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi.

Đây là một ý nghĩ rất hấp dẫn, nhưng Lưu Dụ cũng biết việc đó chỉ nên nghĩ trong đầu. Gã sẽ không làm như thế.

Những lời nói của Tạ Huyền đối với gã vẫn còn rõ rệt trong ký ức. Muốn trở thành chủ soái mà mọi người đều bán mạng cho mình thì gã phải trở thành một anh hùng mà mọi người đều kính ngưỡng chứ không phải là người trong lúc quốc gia dầu sôi lửa bỏng lại phản bội làm loạn, khiến cho loạn càng thêm loạn, tăng thêm nỗi khổ nạn của dân chúng.

Lưu Dụ gã xuất thân áo vải, từ tầng lớp thấp hèn nhất trong xã hội nên hiểu rõ hơn ai hết nỗi khổ của dân.

Trong lúc thiếu chút nữa thì gã đã buông xuôi, phó mặc mệnh mình cho ông trời thì đầu óc bỗng nhiên lại bừng tỉnh.

Hai người muốn giết gã nhất tại Kiến Khang là Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử. Đó là hai người có quyền thế nhất của Đại Tấn ngoài Hoàn Huyền. Dù là phương pháp hữu hiệu thế nào thì cũng phải do hai người này nghĩ ra.

Chúng có sơ hở và nhược điểm nào không?

Nhược điểm duy nhất của Lưu Lao Chi là bề ngoài luôn ra vẻ ngày càng sủng ái gã hơn, nên trong Bắc Phủ binh thì gã vẫn an toàn.

Nhưng chỉ cần y tìm một cớ nào đó, điều mình sang chỗ Tư Mã Đạo Tử thì mình sẽ chết không có đất chôn.

Vì thế, điểm quan trọng vẫn là chỗ Tư Mã Đạo Tử. Có thể làm gã phát sinh ý kiêng dè chính là Trần công công, người đã làm gã không ứng phó nổi.

Âm mưu thủ đoạn của Tư Mã Đạo Tử vô cùng tận. Việc này bản thân gã đã trải nghiệm rất sâu sắc. Trừ phi gã là chân mệnh thiên tử, nếu không tất sẽ khó thoát khỏi độc thủ của Tư Mã Đạo Tử.

Ài! Chân mệnh thiên tử? Giả làm chân mệnh thiên tử thật không dễ dàng. Kẻ nào biết được sự thật này chắc sẽ cười đến chết mất!

Bỗng nhiên trong đầu gã linh quang chợt hiện, nghĩ tới một người.

Lưu Dụ đứng thẳng người lên.

Hít sâu một hơi.

Gã tưởng chừng như trong bóng tối tuyệt đối và lạnh lẽo ấy đã nhìn thấy một điểm sáng, cảm thấy một tia ấm áp.

Gã từ từ cầm hậu bối đao đang cắm trong vỏ để trên mặt bàn lên, đồng thời sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu, đeo đao lên lưng.

Gã cảm thấy lịch sử đang lặp lại.

Ngày đối mặt với liên quân Lưỡng Hồ - Kinh Châu, vì Cao Ngạn thỉnh cầu đã khơi dậy linh cơ giúp gã nghĩ ra được toàn bộ đại kế tác chiến phá địch và đạt được thành tựu chưa từng có. Bây giờ, khi nghĩ về con người đó làm gã trong tình huống gần như vô kế khả thi lại nghĩ ra được một nhược điểm trong liên minh chặt chẽ giữa Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi, hai kẻ đang muốn giết gã.

Kế này có thể thực hiện được không chỉ có ông trời mới biết được. Nhưng gã phải thử một lần.

Chỉ cần có một phần hy vọng gã cũng muốn thử.

Chú thích:

* Trời phù hộ Đại Tấn, vận nước hưng thịnh.

** Đường lớn dẫn đến Hoàng cung

*** Lời thật mất lòng

**** Tìm cách

Hết chương 353

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook