Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 106: Tử lý đào sinh

Huỳnh Dị

13/03/2013



Lưu Dụ thấp thoáng cảm thấy Ngự Long kiếm của Nhậm Dao nhanh hơn mình một chút xíu, bộ pháp kỳ dị, khiến cho một đao của mình vốn đáng lẽ có thể chém trúng mặt y, cuối cùng chỉ có thể cùng lắm là đánh trúng vai trái của y, còn Ngự Long kiếm của đối phương tất sẽ rạch đứt yết hầu của gã.

Kết quả đó không phải là nhìn ra mà là cảm thấy được, mà là bằng vào cảm giác của linh thủ, trên sự thật hiển nhiên trước mắt kiếm khí kiếm ảnh như bài sơn đảo hải, hư thực khó phân, chỉ có linh thủ của gã mới có thể nhận thức được chi tiết tỉ mỉ , không bị địch nhân làm mê hoặc.

Lúc này đầu óc Lưu Dụ trống không, trống khồn là vì tuyệt vọng, tất cả đều coi như xong, xảo kế tĩnh tâm hoàn toàn trôi theo dòng nước, nói gì tới lý tưởng vĩ đại thống nhất Nam Bắc.

Lưu Dụ không toan tránh né vì biết làm như vậy là bất trí nhất. Gã chỉ hy vọng trước khi bị giết làm được một chút gì đó, tốt hơn hết đương nhiên là đồng qui ư tận, ít ra cũng phải đánh trọng thương Nhậm Dao.

Lưu Dụ thoái lùi lưng đập mạnh vào cành cây, mượn phản lực cải biến hình thế, đao thế chém xuống đầu Nhậm Dao, chỉ có kỳ chiêu như vậy mới có thể tranh thủ bù đắp cho chút xíu hơn kém giữa song phương, khi kiếm của địch lấy mạng mình, Hậu bối đao của mình cũng đồng thời chém trúng cổ vai của y.

Nhậm Dao hiển nhiên không tưởng được gã có kỳ pháp mượn cành cây đàng sau để biến chiêu, lại vì thế chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay y, đương nhiên không ngu xuẩn để gã liều chết đắc thủ. Y cười lạnh một tiếng, liền ngưng ngang, kiếm thế biến hóa., sửa đổi thủ pháp vít thẳng đương đầu một đao chém xuống, y nắm chắc có thế chấn lùi Lưu Dụ về chỗ cũ, tiếp đó chỉ cần khai triển kiếm thế, có thể nội trong vài chiêu lấy mạng Lưu Dụ mà mình không bị tổn hại.

Thời khác nhón kề bên duyên sinh tử, chuyện làm cho hai người đang hãm mình trong kịch chiến không liệu tưởng được đột nhiên phát sinh hoàn toàn không có dấu hiệu dự báo trước, một đạo hắc ảnh từ trên trời lao xuống, xoáy lốc như bong vụ, tốc độ kinh hồn đến mức cực điểm. Tựa hồ như Nhậm Dao và Lưu Dụ vừa cảm ứng được có người bên trên cao ba trượng tuốt ngọn cây, người đó đã lao xuống khoảng không đằng sau Nhậm Dao, kình khí ngùn ngụt áp xuống đầu, cho dù Lưu Dụ không phải đưa đầu hứng chịu cũng cảm thấy được áp lực kinh hoàng đó, như đang đi ngược hướng gió bão, cất bước cũng khó lòng làm nổi.

Nhậm Dao càng không phải nói đến, kình khí của kẻ đánh lén ụp ép lên dầu y không đơn thuần đã khóa cứng y, còn như tảng đã khổng lồ vạn cân đè nén đến mức y huyết khí lâng lâng rần rần, giống như hãm mình vào cơn mộng thần trí tỉnh táo mà lại không động đậy được.

Bằng vào võ công của y, bất luận người đến cao minh tới cỡ nào, y dù sao cũng có lực để phản kích, ít ra cũng có thể tránh né chống đỡ, khơi khơi vào giây phút đó, vì để giết Lưu Dụ, y đã dụng tận toàn lực, một đao Lưu Dụ chém tới y càng không thể không lý tới, do đó có thế thấy được sự cao minh của kẻ địch, chọn co hội tốt nhất, thình lình đột kích.

Nhậm Thanh Thị và Vương Quốc Bảo còn cách xa tới ba trượng, mắt thấy hình thế kịch biến đột ngột, nhất tề la hoảng, bất quá khó lòng ngăn trở chuyện sắp diễn ra.

Nhậm Dao hét dữ một tiếng, xoay tay quạt một chưởng lên trên, Ngự Long kiếm đã vít trúng Hậu bối đao của Lưu Dụ, lại vì phải phân tách một nửa lực đạo ứng phó kẻ đột tập từ trên trời giáng xuống, không còn đủ sức để chấn lui Lưu Dụ.

Lưu Dụ lúc này có hai chọn lựa, một là lạc tĩnh hạ thạch, lợi dụng Nhậm Dao hở hang trầm trọng mà tặng bối một cước, chọn lựa kia là thừa cơ đào tẩu.

Nhậm Dao toàn thân kịch chấn, mắt tai miệng mũi đều trào máu.

Người đó trước hết dùng chân đã điểm trúng một chưởng phản kích lên trên của Nhậm Dao, vụt hạ mình sau lưng Nhậm Dao.

Lưu Dụ liền đổi chủ ý, vì gã đãn nhìn thấy hình tượng của kẻ đánh lén, biết không những Nhậm Dao chết chắc, nếu mình còn chưa chạy, nhất định cũng không giữ được cái mạng quèn. Không dám do dự, xoay một vòng, phóng nhanh ra ngoài.

“Bình bình bình bình!” tiếng kình khí bộc phá không ngừng vang lên, kẻ đột tập liên tục mấy chưởng như chớp giật vỗ lên lưng Nhậm Dao, mỗi một chưởng đều làm cho Nhậm Dao phún một vòi máu tươi, đến lúc chưởng thứ năm cuối cùng đã phá hết chân khí hộ thể của Nhậm Dao, tống Nhậm Dao bay văng khỏi mặt đất, đầu đập lên thân cây hồi nãy Lưu Dụ dựa mình, nhũn người gục ngã, bậc tôn sư một đời đã chết ngang trái như vậy trong hoang lâm.

Lưu Dụ lúc này đã xông ra được cỡ một trượng, chợt một đạo kình khí xộc tới sau lưng, Lưu Dụ kêu không hay, biết mình chỉ cần xoay người lại ứng chiến là bị người đó rượt kịp, tới lúc đó thì đừng hòng sống sót, lềin nghiến chặt răng, cong lưng lên, trong lòng thầm khấn Cao Ngạn không phải là nói xạo, trông mong cái túi hành trang trên lưng quả là có công năng có thể hóa giải nội gia chân khí.

“Bùng!” Lưu Dụ phún một ngụm máu tươi, mượn lực gia tốc, như mũi tên “vèo” một tiếng xuyên mình qua giữa hai thân cây cổ thụ.

Người đó vốn đã đuổi sát tới, mắt thấy sắp rượt kịp Lưu Dụ, laịu vì Lưu Dụ vượt ngoài ý liệu của y, chịu hừng một quyền cách không, sai lầm trong dự đoán, để cho Lưu Dụ cách xa cả ba trượng.

Nhậm Thanh Thị phát ra một tiếng rú kinh thiên động địa, điên dại xộc tới gần kẻ giết chồng, quát lên: “Tôn Ân nạp mạng đi!”.

Một tràng cười của Thiên Sư Tôn Ân lọt vào tai Lưu Dụ, gã kinh hãi phát giác tiếng cười không ngừng thu hẹp khoảng cách với gã, hiển thị Tôn Ân đang rượt theo gã, ngầm than tiêu rồi.

Túi hành trang của Cao Ngạn quả có kỳ hiệu, nếu không một chiêu hồi nãy của Tôn Ân dứt khoát đã lấy mạng gã, bất quá vẫn khó chịu phi thường, làm cho thương thế trước đây của gã càng nặng hơn, ngũ tạng lục phủ xáo trộn cả lên.

Bất quá, có thể may mắn trốn thoát khỏi kiếm của Nhậm Dao đã kích thích đấu chí cầu sinh của gã, đồng thời nghĩ đến Tôn Ân không những muốn giết Nhậm Dao, còn muốn giết mình, giết cả đám bên Nhậm Thanh Thị, Vương Quốc Bảo.

Chiến lược của Tôn Ân cao minh phi thường, tức tốc truy sát mình không tha, dẫn dụ bọn Nhậm Thanh Thị rượt theo, y liền có thể quét sạch cả đám một lần.

Nghĩ đến đây, đã có kế sách.

o0o

Lúc Trác Cuồng Sinh và Hồng Tử Xuân nghênh đánh Hoa Yêu từ trên mái nhà lao xuống, đều ngấm ngầm đề phòng trường tiên lúc dài lúc ngắn lúc cương lúc nhu biến hóa vô cùng của đối phương, bọn họ tuy không phải là cao thủ nhất đẳng, nhưng cũng là lão giang hồ, tuy không trao đổi ý tưởng, nhưng đều biết giữa sương khói mịt mù như vầy, muốn đối phó loại vũ khí như vậy, phương pháp duy nhất là để một người mình bám sát nhuyễn tiên của hắn, hạn chế hoạt động của hắn, người kia liền có thể nắm chắc vị trí của hắn, tấn công mạnh.

Trác Cuồng Sinh vẫn còn trên thinh không đã cảm thấy được Hoa Yêu đang bộc phát từ trên xuống, liền trấn định tinh thần, hai tay sẵn sàng, một mặt phòng bị đường roi của hắn, mặt khác chuẩn bị có thể xuất thủ quật ngược bất cứ lúc nào, lý tưởng nhất đương nhiên là đánh hắn văng trở lên trên mái ngói, có thể cùng người mình bên kia tiền hậu giáp kích.

Đang đợi chính diện va chạm, dột nhiên Hoa Yêu giữa không trung quạt dời đi, đổi sang lao về phía Hồng Tử Xuân, thân thế kinh người đến cực điểm, hoàn toàn buông thả, bộ dạng như đồng quy u tận.

Trác Cuồng Sinh kinh hãi, lẽ nào Hoa Yêu có sở năng hơn người, có thể tùy ý cải biến phương hướng giữa trời, cái càng làm cho gã không hiểu nổi là roi của Hoa Yêu thật ra đâu mất rồi? Hồng Tử Xuân bên kia hiển nhiên nào ngờ có biến hóa như vậy, không kịp đề phòng vội lăng không lộn một vòng, xoay mình hai chân quay như bánh xe đá liên hoàn về phía Hoa Yêu.

Trác Cuồng Sinh linh quang vụt bừng lên, cuối cùng đã khám phá ra, quát vang: “Lão Hồng cẩn thận, là quỷ kế thế chỗ!”. Lúc này mũi chân của gã đã điểm đến bên vành mái ngói, nào dám do dự, xoay vụt người lại, thuận theo cảm giác hạ xuống phía sau Hoa Yêu huy chưởng vỗ ra, nếu gã tính toán không sai, cái gã đánh trúng không phải là không khí, mà là nhuyễn tiên của Hoa Yêu.



Hoa Yêu dùng nhuyễn tiên quấn lấy võ sĩ bên mình, lại dùng võ sĩ đó thay chỗ hắn, từ trên mái ngói hạ xuống, điều đó giải thích được Hoa Yêu hắn làm sao có thể giữa không trung chuyển hướng một cách ly kỳ, hiện tại lại bất chấp an nguy của mình lao về phía Hồng Tử Xuân.

Hồng Tử Xuân sắp đá trùng Hoa Yêu, đang cảm thấy kỳ quái trong lòng, nghe Trác Cuồng Sinh nhắc nhở, lập tức sực tỉnh, thu hồi phần lớn lực đạo.

“Bình bình!”. Hai cước trước sau đá trúng kẻ lao đến, lại không phải muốn lấy mạng đối phương, mà vừa hay đã ngược đối phương về lại trên nóc, chứng tỏ công phu cước lực của Hồng Tử Xuân.

Trác Cuồng Sinh cũng chém trúng nhuyễn tiên, chỉ tiếc chỗ chém trúng chỉ là đầu ngọn roi đang vùn vụt rụt về, làm người ta tức tối làn ngọn roi ngầm chứa kình đạo xảo diệu kéo ra ngoài, khiến cho gã không những có cảm giác thất tán khí lực, còn bị đối phương thuận thế dẫn kéo tiếp tục rơi về phía phải, xảo hợp ngăn trở lộ tuyến bay lên của Hồng Tử Xuân.

Hai đại cao thủ chắn đường nhau, tiêu tán thế công.

Tiếng gió phành phạch bên trên, tựa như Hoa Yêu xông ra khỏi mái nhà, lao về phía mái hành lang.

Mộ Dung Chiến đón lấy võ sĩ bên mình được Hồng Tử Xuân tống văng lên, phát giác đã đi đời, kinh hãi quát lớn: “Mau hộ tống Thiên Thiên tiểu thư thoát khỏi hiểm địa”.

Cơ Biệt, Hách Liên Bột Bột lúc này cúng đến trên mái nhà, liền có cảm giác bối rối mơ hồ, Hoa Yêu có thể đã nhảy lên mái hành lang, cũng có thể là một “thế thân” khác. Sự cao minh của Hoa Yêu thật vượt ngoài ý liệu của mọi người.

Kỷ Thiên Thiên tuy không nhìn thấy tình huống, lại biết rõ bên mình đã liên tiếp thất lợi, tay chân luống cuống, cũng biết mình có thể trở thành mục tiêu tiết giận của Hoa Yêu, lo chăm chú đề phòng, Hạ Hầu Đình, Xa Đình, Phí Chánh Xương đồng thời vây bọc bảo vệ nàng.

Phí Chánh Xương dời sang đường khác, thấp giọng: “Thiên Thiên tiểu thư đi bên này”.

Chỉ cần thoát ra khỏi vùng khói mờ mịt, ít ra mọi thứ có thể phục hồi như thường, bọn họ cũng có thể nắm lại thế chủ động đề kháng hay phản kích.

Kỷ Thiên Thiên vừa cất bước ngọc, tiếng gió rít liền vang lên.

Hạ Hầu Đình quát lớn một tiếng, huy đao quét qua.

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy không ổn, từ đầu tới giờ ngọn roi của Hoa Yêu sử xuất một cách không hơi không tiếng làm người ta không đề phòng được, đâu có giống hiện tại uy thế vùn vụt, cứ như sợ không ai biết vị trí của hắn, rõ ràng là mưu kế giảo hoạt làm địch mê hoặc.

Trên sự thật người tại trường không ai không có cùng ý nghĩ với Kỷ Thiên Thiên, vấn đề là giữa vùng sương khói nồng nặc thò tay ra cũng không thấy được, dưới tình huống không biết vị trí thật của Hoa Yêu ở đâu mà mò, không ai có thể có chọn lựa nào khác.

Mộ Dung Chiến, Cơ Biệt và Hách Liên Bột Bột từ mái ngói lướt xuống, xông tới chỗ tiếng roi vang lên.

Trác Cuồng Sinh và Hồng Tử Xuân trước sau rượt theo, nhưng khi lao tới đã trễ một chút xíu.

Hạ Hầu Đình nghênh chiến trường tiên của Hoa Yêu, Xa Đình và Phí Chánh Xương tả hữu bảo vệ Kỷ Thiên Thiên chạy ra ngoài vùng khói mù về phía hành lang.

Toàn hình thể méo mó hết, tất cả mọi người đều bị Hoa Yêu dắt mũi, tiêu diệt Hoa Yêu hiện giờ không còn là chuyện cấp bách nữa, cái khẩn cấp là làm sao để bảo vệ Kỷ Thiên Thiên không để Hoa Yêu làm hại.

Hạ Hầu Đình một đao chém hụt vào khoảng không, kinh hãi phát giác một roi vốn thanh thế hung hãn đã tựa như độc xà về ổ biến thành không hơi không tiếng, đang định há miệng cảnh cáo Hoa Yêu còn đang ở trên mái hành lang, Phí Chánh Xương và Xa Đình đồng thời hét liên thanh, không cần đoán cũng biết bọn họ đang bị Hoa Yêu đột tập.

Kỷ Thiên Thiên không rõ lưỡng đại cao thủ kề cạnh mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tiếng roi bên trên gào rít, liền gia tốc lướt tới trước.

Thời khắc hung ihểm như vầy, nàng không còn sợ hãi lo lắng gì nữa, chỉ biết nếu nàng có thể lấy mình làm mồi, dẫn dụ Hoa Yêu rượt theo ra ngoài vùng khói đặc, hay chỗ hơi khói mỏng bớt, bọn họ liền có thể nắm lại chủ động.

Dưới hình thế này, trừ những cao thủ cấp lãnh tụ đầu đàn ra, đám võ sĩ đều không giúp ích được gì.

Thình lình nàng phát giác nàng chỉ còn có một mình, chạy thục mạng trên hành lang, khói mù dần dần lạt bớt, hiển nhiên sắp có thể thoát khỏi vùng mù mịt.

Bỗng một luống kình khí âm hàn tới cùng cực giống như một bức tường đổ ụp tới trước mặt.

Kỷ Thiên Thiên quát khẽ một tiếng, người lao theo kiếm, không chút sợ hãi nghênh kích cao thủ ẩn hình đằng trước.

o0o

Lưu Dụ điểm nhẹ chân trên mặt đất, búng người lên, lúc này Tôn Ân tựa như muốn biểu diễn thân pháp kinh thế hãi tục của mình, chỉ nội trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã thu ngắn còn khoảng một trượng, bỏ rơi Vương Quốc Bảo và Nhậm Thanh Thị tới ngoài năm trượng, nếu để tình huống như vầy tiếp tục phát triển, tới khi Tôn Ân mần thịt xong Lưu Dụ, bọn chúng vẫn còn chưa đuổi tới, trừ phi tài nghệ của Lưu Dụ có thể chống đỡ hơn mười chiêu của Tôn Ân.

Lưu Dụ không cần liếc mắt cũng cảm thấy được Tôn Ân truy tới, trong lòng cực kỳ kinh hoàng, sự lợi hại của Tôn Ân hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của gã, sợ rằng tất cả mọi người trước mắt có hợp lại cũng không đấu lại y, mà gã càng dám khẳng định Tôn Ân đã quyết định chủ ý, muốn giết hết những người ở đây, tránh cho chuyện y đánh chết Nhậm Dao tiết lộ ra ngoài.

Mình lại là kẻ y muốn giết trước hết.

Ở phương Nam, có thể làm Tôn Ân cố kỵ chỉ có một người, người đó là Tạ Huyền, mà mình lại là kẻ Tạ Huyền tuyển chọn, cho nên Tôn Ân tuyệt không thể buông tha cho mình.

Hai cột khí từ lòng bàn chân xộc đến, đập về phía yếu huyệt Dũng tuyền hai bên người gã.

Nếu bị đánh trúng, Lưu Dụ nhất định ngũ tạng vỡ nát, liền cười dài một tiếng, búng khỏi cành ngang, phóng về phía một cây đại thụ hướng tây.



Tôn Ân như quỷ mị xuất hiện chỗ cành cây nơi gã mới búng mình, râu tóc phần phật, đôi hàng long mày từng cọng dựng đứng, song mục thần quang bắn như làn chớp, cách không đánh một chiêu, đập ra một dòng khí rượt sát lưng Lưu Dụ còn đang bay bổng trên không.

Lưu Dụ giống như đã sớm biết y sẽ đánh ra một chiêu như vậy, lộn một vòng, dùng tư thế thong dong ưu mỹ phi thường, hai chân điểm trên đầu cành cây tạt ngang thân thể bắn đi, tránh được chỉ phong có thể đoạt mạng tiêu hồn gã.

Trên sự thật, Lưu Dụ đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, thầm kêu nguy quá. Gã căn bản không tưởng được động tác của Tôn Ân có thể vùn vụt như vậy, chỉ là tấu xảo gã muốn thi triển thuật nhào lộn Xích Hầu độc đáo của mình, lại may mắn tránh khỏi một chiêu tàn sát của Tôn Ân.

Lưu Dụ song cước đạp chỗ đầu cành cây mềm yếu đến mức không chịu nổi, đè cả cành oằn xuống, đang sắp gãy gọn, Lưu Dụ vận khí hẫng nhẹ người, cành cây đỡ bớt áp lực, búng phản lực trở lại, bắn Lưu Dụ lên trời, Lưu Dụ xảo diệu mượn lực, thừa thế đổi phương hướng bay xéo lên, vọt xa Tôn Ân đuổi sát tới cành cây mà gã vừa nhún chân, Nhậm Thanh Thị và Vương Quốc Bảo toàn tốc đuổi theo đã thu ngắn cự ly với Tôn Ân.

Thuật này gã học từ loài linh hầu, lần đầu gã tiến hành nhiệm vụ trinh sát, thấy loài linh hầu trong vùng rừng sâu nhún nhảy như bay, lợi dụng tính đàn hồi của cành cây, đến đi cứ như không trong biển rừng, chợt phát ra ý tưởng sáng chế một công pháp kỳ dị mệnh danh là Linh hầu khiêu (nhảy). Để học thành thuật pháp này, gã đã từng đạp gỗ vô số cành cây té ngã đau điếng bảy tám lần, đến khi gã nắm bắt được cách nhảy, công phu khinh thân hẫng nhẹ người của gã đã tiến bộ hơn xa.

Lúc Tôn Ân đạp lên cành cây gã nhún hồi nãy, Lưu Dụ đã vọt ngoài ba trượng, cười dài: “Thiên Sư trúng kế rồi!”.

“Rắc!” cành cây Tôn Ân mới đạp chân lên gãy làm hai đoạn, thì ra Lưu Dụ khi búng người đã gài chút thủ đoạn, Tôn Ân lâm nguy không loạn, thò tay nắm lấy một cành ngang khác bên trên, lộn một vòng lên, “vù” một tiếng rượt theo Lưu Dụ.

Chỉ hơi trì hoãn như vậy, Nhậm Thanh Thị và Vương Quốc Bảo cuối cùng đã đuổi đến.

Lưu Dụ lên một cành cây đại thụ khác, búng ngược trở lại, rút Hậu bối đao ra, chém thẳng về phía Tôn Ân.

Tôn Ân cười dài: “Muốn chết!” Song thủ hóa thành ngàn vạn bóng chưởng, nghênh đón Hậu bối đao của Lưu Dụ.

Hai người lăng không tương ngộ, Lưu Dụ thi triển bản lãnh lấn đè bên trên, Hậu bối đao sinh ra biến hóa vi diệu, trong một sát na chém ra hai đao, bằng vào linh thủ bửa vô trong chưởng ảnh mờ mịt.

“Bình! Bình!”

Đao chưởng giao kích.

Lưu Dụ rên khẽ một tiếng, tà tà bắn đi, bị chưởng lực kinh hồn của Tôn Ân đánh gần trào máu, cả cánh tay tuy tê dại, cuối cùng vẫn giữ được mạng.

Gã có thể trước sau ngăn được hai chưởng Tôn Ân toàn lực xuất thủ, thật đã đủ để tự hào.

Tôn Ân mượn lực lăng không vọt lên, lại như mũi tên bắn về phía Lưu Dụ đang nặng nề rơi xuống thảm cỏ, không để cho gã có cơ hội hít thở.

Lưu Dụ thể chất kỳ dị hơn người thường, trước khi khí huyết hồi phục lại như thường,vừa chạm đất đã lăn một vòng tránh ra.

“Oành!” Cây cỏ bắn tung, quyền kình cách không của Tôn Ân đập mạnh vào chỗ gã rơi xuống, chỉ cách một li là đã có thể lấy mạng Lưu Dụ.

Song đoản nhận của Nhậm Thanh Thị, trường kiếm của Vương Quốc Bảo cũng đồng thời tấn công về phía Tôn Ân.

Tôn Ân buông một tràng cười, hai ống tay áo phần phật, song thủ trong tay áo lúc quyền lúc chưởng, lúc vồ lúc chém, tiêu sái hóa giải thế công mãnh liệt của lưỡng đại cao thủ, còn tự do tràn trề dư lực.

Lưu Dụ từ dưới đất búng lên, thành thật mà nói, gã đã bị kỳ công cái thế của Tôn Ân đánh cho hoảng hồn, lúc này hy vọng nhất là cao bay xa chạy. Nhưng lý trí nói cho gã biết Tôn Ân có thể thoát thân rượt theo bất cứ lúc nào, tạo hiện tại cục diện như cũ, mình cần đợi đám thủ hạ của Vương Quốc Bảo chạy tới, gã mới có cơ hội bỏ trốn.

Nghiến răng, người và đao hợp nhất xông bắn tới chỗ ba người giao chiến không ngừng.

Vừa hay lúc này Tôn Ân một ống tay áo quấn lên kiếm của Vương Quốc Bảo, kéo Vương Quốc Bảo lạng qua một bên, tay kia của y phất về phía Nhậm Thanh Thị, thi triển thủ pháp khiến cho người ta khó tin nổi, búng tay trên dưới bắn trúng vào hai lưỡi trủy thủ của Nhậm Thanh Thị, làm cho công thế ào ạt bất chấp phòng thân của Nhậm Thanh Thị vụt tan biến.

Tôn Ân thoát thân ra, bộc phát về phía Lưu Dụ.

Lưu Dụ thầm la nguy quá, Hậu bối đao lập tức chém bít đường Tôn Ân, lợi dụng đối phương kình khí còn chưa hồi phục, khó toàn lực đối phó gã.

“Bình!” Lưu Dụ cùng Tôn Ân bay ngang nhau, quyền đao giao hoán, ai cũng không đả thương được ai,

Nhậm Thanh Thị chấn chính lại tay chân, không lý gì tới Lưu Dụ, bay bên trên Tôn Ân, song đoản nhận như mưa rào rải rắc xuống người Tôn Ân.

Lưu Dụ liến xoay tay tung một đao, chém nhanh lên lưng Tôn Ân, giúp sức một đao cho Nhậm Thanh Thị.

Vương Quốc Bảo cũng vung kiếm đánh tới, hắn luôn tự thị mình giỏi, cả Tạ Huyền cũng không để trong mắt, đêm nay lại liên tiếp thất bại, cừu hận đối với Tôn Ân đã lấn át lý trí từ sớm, trước mắt gấp rút nhất là phải thu thập Tôn Ân, đâu rảnh để lo tới Lưu Dụ, kiếm hóa thành một đạo cầu vồng, vọt thẳng tới đệ nhất nhân của Ngoại Cửu phẩm cao thủ.

Tiếng hò hét bốn bề vang lên, đám thủ hạ của Vương Quốc Bảo cuối cùng đã đuổi tới.

“Bình!” Tôn Ân xoay tay vỗ trúng Hậu bối đao của Lưu Dụ, chấn gã bayvụt ra trước, bất quá chính là hợp với tâm ý của Lưu Dụ.

Lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào? Tôn Ân thật quả là đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook