Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 277: Viên Mộng Chi Kế

Huỳnh Dị

13/03/2013

Tại một thực quán gần khách sạn, Yến Phi vừa uống một ngụm rượu, thì Cao Ngạn quay về, thần sắc như đưa đám.

Yến Phi rót cho gã một chén đầy, nói: “Nếu như không có manh mối, tốt nhất là nhanh chóng bỏ đi, ngươi chỉ có thời gian một buổi tối thôi.”

Cao Ngạn không động đến chén rượu, bất mãn nói: “Hiện tại hãy còn chưa quá ngày thứ tư, bọn ta đã đến Ba Lăng bên cạnh Động Đình Hồ, vẫn còn sáu ngày nữa, khi về thì xuôi dòng, hành trình thậm chí còn nhanh hơn nhiều! Con bà ngươi! Ta còn ít nhất ba ngày ba đêm nữa, dư thời gian đi tìm Tiểu Bạch Nhạn của ta.”

Yến Phi sửa lại: “Nhiều lắm là ba ngày hai đêm, bởi vì có một đêm để dành cho ngươi cùng Tiểu Bạch Nhạn chàng chàng thiếp thiếp.”

Tâm tình Cao Ngạn lập tức cải thiện, gương mặt không còn chút u ám, nói: “Không ngờ ngươi cũng biết điều, thông tỏ sự tình, hiểu ý người khác.”

Yến Phi đành phải nói: “Chẳng lẽ ngồi nhìn ngươi ra về tay không? Việc thu thập tin tức tình báo của ngươi có tiến triển gì không?”

Cao Ngạn đáp: “Ngày hôm nay đau đầu quá! Nhiếp Thiên Hoàn căn bản không có hang ổ cố định, đêm nay có thể vẫn ở Ba Lăng, đêm mai đã đến hoang đảo không người ở Động Đình Hồ, hoặc ở một mạn khác của Động Đình Hồ là Võ Lăng. Con bà nó chứ! Động Đình Hồ bắc thông với Đại Giang, đông giáp hồ Phàn Dương, nối liến đường thủy đạo Nam Bắc, bốn phương tám hướng thông suốt. Trừ phi ngươi có phép thần thông, bằng không quỷ thần mới biết đêm nay y đặt chân đến địa phương nào? Này! Đến lượt ngươi xuất mã rồi đấy!"

Nghe gã nói, Yến Phi đoán rằng vị thủ tịch phong môi của Biên Hoang tập này sau khi đã hết sức thi triển thủ đoạn bản thân, vẫn không có chút kết quả. Chàng cười hỏi: “Mạng lưới tình báo của ngươi ở đây không phát huy tác dụng à?”

Cao Ngạn nói: “Lần trước ở Kiến Khang bị người bán đứng, ta còn có thể ngu xuẩn mà tự mình mạo hiểm nữa à? Ta chẳng qua không tìm ra người có quan hệ làm do thám, đành hóa trang thành một ngốc tử nhà giàu giả vờ tìm Lưỡng Hồ bang bàn chuyện mua bán. Hà! May mắn là ở đây người người đối với Nhiếp Thiên Hoàn đều quen thuộc, lại còn coi y là người bảo hộ, nói đến y hầu hết mọi người đều thao thao bất tuyệt tán tụng, ít người chê trách. Nhiếp Thiên Hoàn rất biết cách mua chuộc nhân tâm, khiến bản thân trở thành đại anh hùng bảo vệ lợi ích khu vực Lưỡng Hồ, con mẹ hắn, đúng là giả dối.”

Yến Phi thầm nghĩ đúng là sự xung đột lớn giữa thế tộc sống ở bên ngoài và thế tộc bản địa khiến Nhiếp Thiên Hoàn có thể giành được sự ủng hộ của quần chúng. Tình huống có điểm giống với Tôn Ân. Chỉ có điều Tôn Ân dùng chiêu bài tôn giáo, còn Nhiếp Thiên Hoàn là long đầu của bang hội và bá chủ hắc đạo.

Cao Ngạn nói tiếp: “Chẳng trách với bản sự của lão Đồ, lại thêm có Hoàn gia ở phía sau chống lưng, vẫn không làm gì được lão Nhiếp. Động Đình Hồ lớn như thế này, bốn phương tám hướng lại thông suốt, chỉ cần thấy thế cục bất thường, Lưỡng Hồ bang tùy thời thế mà phân nhỏ lực lượng, từng người lên thuyền theo dòng tản đi các phía. Còn soái thuyền ‘Vân Long’ của Nhiếp Thiên Hoàn, bất luận sức chiến đấu hay tính năng, đều vượt trội ‘Ẩn Long’, cũng bởi không cần ngụy trang. Thế nhưng khi địch nhân không tấn công mà rút lui, lão Nhiếp lại có thể phát động phản kích, tiến lui thoải mái thuận lợi, bởi vậy lão Nhiếp có thể xưng bá Lưỡng Hồ, coi quan phủ như không.”

Tiếp lời thở dài: “Lão Nhiếp xuất quỷ nhập thần như vậy, bọn ta làm sao tìm được y?”

Yến Phi hỏi: “Lão Nhiếp kiếm tiền thế nào?”

Cao Ngạn tỏ vẻ chắc chắn nói: “Vùng này có nhiều nghề nghiệp kiếm lợi cực lớn, nhiều nhiều ít ít với y đều có quan hệ, bao gồm thanh lâu và đổ quán* cũng như vận tải hàng hóa và ngư nghiệp. Bang hội lớn nhỏ tại khu vực này đều phải định kỳ tiến cống cho lão nhân gia y. Hay nhất là Lưỡng Hồ bang tịnh không trực tiếp kinh doanh buôn bán, nhưng thâu tóm lợi nhuận của cả khu vực. Như Ba Lăng nơi bọn ta đang ở, trên danh nghĩa vẫn do Tấn thất cai quản, nhưng thực chất kẻ thống trị chính là lão Nhiếp. Hoàn gia muốn đối phó lão Nhiếp, tất phải gián tiếp thông qua lão Đồ xử lý, do vậy có thể thấy sự vi diệu trong đó.”

Yến Phi trầm ngâm: “Tại khu vực này Lưỡng Hồ bang có một hệ thống thu thập thông báo tin tức hoàn thiện, gặp sự việc trọng đại, tỉ dụ như Yến Phi ta đã tới, tin tức truyền đến tai lão Nhiếp như thế nào? Về phương diện này ngươi có nắm được tình hình gì không?”

Cao Ngạn sợ hãi nhảy dựng lên: “Ngươi đùa đấy à? Đây chính là địa bàn của lão Nhiếp, trên bảng ‘Ngoại Cửu Phẩm Cao Thủ’ lão nhân gia y chỉ xếp sau Tôn Ân, so với lão Đồ còn hơn một cấp. Nghe nói ‘Thiên Địa Minh Hoàn’ của y chính là đương kim thiên hạ kỳ môn binh khí lợi hại nhất, so với Tôn Ân cũng không thua kém. Lại thêm Lưỡng Hồ bang cao thủ như mây, người mạnh ngựa khỏe, lão ca ngươi chắc cũng biết. Hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt, ngươi không định đi tìm chết đấy chứ? Nên nhớ bọn ta đến đây không phải là để đánh nhau.”

Yến Phi tịnh không lý đến nỗi lo lắng của gã, hỏi: “Trong thành này đổ trường nào lớn nhất?”

Cao Ngạn chán nản đáp: “Đừng có một mình một ý được không? Ta bị ngươi dọa cho phát khiếp đấy! À! Con bà ngươi! Ngươi lần đó đột nhập Huỳnh Dương cũng khua chiêng gõ trống như thế này hả?”

Yến Phi cười nhẹ: “Gần đây có danh thắng đặc biệt nào không?”

Cao Ngạn ngạc nhiên trợn mắt nhìn chàng hỏi: “Ngươi không có việc gì làm nên đi du sơn ngoạn thủy à?”

Yến Phi nói: “Trước tiên hãy trả lời câu hỏi của ta, sau đó ta sẽ cho ngươi biết đại kế được chứ?”

Cao Ngạn đáp: “Ta phải nghe lại ngay mới được. Ôi! Lão ca ngươi tốt bụng cho ta biết đi, rốt cuộc ngươi có đại kế gì vậy?”

Yến Phi nói: “Ta sẽ hạ chiến thư tới y, tỉ dụ như ba ngày sau tại ngọn núi hay hòn đảo nào đó quyết một trận tử chiến. Phải dạy cho y biết đừng có trêu vào Hoang nhân bọn ta.”

Cao Ngạn hỏi giọng lo lắng: “Ngươi thực chẳng phải muốn cùng y đại chiến một trận đấy chứ?”

Yến Phi không khách khí nói: “Lão Nhiếp đâu phải loại ngu xuẩn như ngươi? Ta chỉ là muốn xem thư khiêu chiến này được đưa đến chỗ nào, từ đó tìm ra nơi lão Nhiếp đang ẩn thân, minh bạch chưa?”

Cao Ngạn cau mày đáp: “Giả như đối phương dùng phương thức phi cáp** truyền thư, để đưa chiến thư của ngươi tới Nhiếp Thiên Hoàn, bọn ta còn có phương pháp nào khác ngoài việc giương mắt lên mà nhìn?”

Yến Phi nói: “Người của đổ trường không thể có tư cách liên lạc trực tiếp với lão Nhiếp, cũng không biết được lão Nhiếp đang ở đâu, do vậy buộc phải đi tìm người có tư cách, để từ người này thông báo cho hắn. Lúc ấy bọn ta chỉ cần bắt giữ người này, rồi lại dùng nghiêm hình bức cung, không phải sẽ biết nơi lão Nhiếp trú ngụ sao? Nếu bọn ta từ người này biết được phương pháp thông báo với lão Nhiếp, đại khái cũng đoán ra lão Nhiếp đang ở gần hay xa.”

Cao Ngạn lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa minh bạch.”

Yến Phi giải thích: “Nếu ở gần thì chắc chắn sẽ đi bộ hoặc dùng khoái mã cho tiện, còn nếu dùng tín cáp, ngươi rất có thể tức rụng tim đấy. Thử hỏi bồ câu bay thẳng tới giữa hồ, bọn ta trừ việc mở to mắt ra mà nhìn còn làm được gì chứ? Huống hồ có khả năng còn một phân trạm khác để truyền đi tin tức.”

Cao Ngạn nói: “Nhưng mà bọn ta làm thế nào để truy tung chỉ một tờ chiến thư mỏng dính? Bất luận người nào cũng có thể giấu kín trên người.”

Yến Phi đáp: “Càng không thành vấn đề, trên thư gài cái gì đó là được, về phương diện này ngươi phải thành thạo hơn ta chứ”.

Cao Ngạn lại bắt đầu hưng phấn, nói: “Không ngờ ngươi có biện pháp, ta lập tức đi thu xếp.”

Nói xong nhảy bật dậy.

Yến Phi kêu lên: “Ngươi vẫn còn chưa ăn tí gì mà!”

Cao Ngạn xua tay, đi thẳng không quay đầu lại.

Yến Phi thấy thế bật cười khanh khách, cầm lấy hồ rượu, đang định rót ra, trong lòng chợt có dấu hiệu báo động.

:77:



Đồ Phụng Tam im lặng đứng trốn bên trong hộc tủ, hành khí vận công, cố gắng trị xong thương thế trong thời gian ngắn nhất. Đối với tiếng người xôn xao và tiếng bước chân chạy bên ngoài như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý điều tức tĩnh tu.

Lực phản kích cực mạnh từ Vạn Quang nằm ngoài ý liệu của y, khiến y suýt chút nữa ngã xuống đất không dậy được. Vì thế không thể không mạo hiểm đánh cược một ván, chính là đặt vào hành vi theo thói quen của địch nhân.

Bên phía Hoàn Huyền, các cao thủ trường kỳ mai phục trong phủ chờ y nhanh chóng đến Thoái Tư lầu. Nhìn thấy xác Vạn Quang nằm sấp bên ngoài lầu, cho rằng đương nhiên Đồ Phụng Tam do khám phá ra cạm bẫy, cố xuất thủ lấy mạng Vạn Quang, sau đó liền bỏ chạy. Như vậy cũng không ngờ Đồ Phụng Tam vẫn trốn bên trong lầu.

Theo tính cách thâm trầm của Vạn Quang, chắc không cho Hoàn Huyền biết có nơi lẩn trốn như thế này.

Rốt cuộc Đồ Phụng Tam cũng đả thông chỗ kinh mạch cuối cùng bị tắc vì thụ thương, công lực lập tức khôi phục được bảy tám thành, chỉ cần gắng sức vài canh giờ nữa, là có thể hoàn toàn phục nguyên.

Bỗng có thanh âm leo thang gỗ truyền vào tai.

Đồ Phụng Tam nín thở bế khí, đề tụ công lực. Nếu quả có người định mở cửa tủ, y sẽ không chút do dự lộ diện ra đòn đột ngột, sau đó đột phá trùng vây. Hy vọng tình huống không đến nỗi ác liệt như vậy!

Bảy người lục tục trèo lên trên lầu.

Có người nói: “Bọn họ tại lầu hai động thủ, Đồ Phụng Tam cũng đã thụ thương. Hắc! Quả nhiên là nhân vật trên bảng ‘Ngoại Cửu Phẩm Cao Thủ’, chỉ trong vài chiêu đã giết chết Vạn Quang, còn ném y qua cửa sổ, tử vong tại đương trường.”

Đồ Phụng Tam nhận ra đó chính là thanh âm của Hoàn Tu anh họ Hoàn Huyền, trong lòng nghĩ Hoàn Huyền đã đi đánh Kiến Khang, Giang Lăng chắc do người này cai quản.

Có tiếng người khác cắt ngang: “Vạn Quang chính là người đầu tiên nghi ngờ Đồ Phụng Tam. Đồ Phụng Tam hành sự độc ác, cố ý thăm dò Vạn Quang, nhưng Vạn Quang gần đây đối với hắn lòng luôn sợ hãi, nhất thời ghìm nén không được, bực bội làm lộ sơ hở. Mới một lần lộ diện mà đã táng mạng, thật là làm người ta phải bất ngờ.”

Đồ Phụng Tam trong lòng ngầm thở dài, kẻ đang nói chỉ mới xem tình huống tại hiện trường, mà như tận mắt nhìn thấy tình hình lúc đó, không những thể hiện tài trí kiến thức vượt trội, mà còn hiểu sâu sắc tâm lý con người. Mưu thần của Hoàn Huyền, chỉ có một Hầu Lượng Sinh là tài tình như vậy. Cho tới giờ, quan hệ giữa y và Hầu Lượng Sinh không tệ, còn từng có rất nhiều sự việc cùng Hầu Lượng Sinh hợp tác khăng khít. Thế nhưng y nhất định phải giết Hầu Lượng Sinh, loại trừ mối lo lớn này để tương lai đối phó Hoàn Huyền có thể dễ dàng hơn.

Tộc nhân bị sát hại khiến trong lòng y tràn ngập lửa hận, y muốn có thể làm việc gì đó gây hại nghiêm trọng đến Hoàn Huyền, chỉ có vậy mới tiết được một chút phẫn hận trong lòng. Giết Vạn Quang đối với Hoàn Huyền căn bản là việc không đáng kể, thế nhưng giết Hầu Lượng Sinh, thì mới tạo ra đả kích trầm trọng đối với hắn.

Hoàn Tu nói: “Có nhiều khả năng Đồ Phụng Tam không còn ở trong thành.”

Hầu Lượng Sinh nói: “Bất luận y có ở trong thành hay không, công việc truy tìm vẫn không thể không làm, nếu không Nam Quận công chắc sẽ không hài lòng.”

Hoàn Tu quát: “Can Quy đâu!”

Với công phu lãnh tĩnh của Đồ Phụng Tam, nghe tên người này mà trong lòng cũng sợ hãi. Can Quy chính là kiếm khách có tiếng nhất Ba Thục, mới quật khởi gần đây, thế nhưng đã có tiếng là Ba Thục đệ nhất cao thủ. Không hiểu sao y lại đi nương nhờ Hoàn Huyền, trở thành thủ hạ của hắn.

Thanh âm hòa nhã của một nam tử cất lên: “Xin đại nhân phân phó!"

Đồ Phụng Tam giữ tinh thần tỉnh táo dụng tâm nghe ngóng, chỉ cần sau khi minh bạch việc bố trí và phương pháp truy tìm của địch nhân, y có thể chọn nhẹ tránh nặng, tìm cách tiềm nhập Hầu phủ, ám sát Hầu Lượng Sinh.

Hoàn Huyền không giết y không được là chuyện trong lòng y có thể lý giải. Bởi vì không ai hiểu rõ Hoàn Huyền và nhân sự bên cạnh hắn hơn y, đối với thành Giang Lăng y biết rõ như lòng bàn tay. Cho nên Hoàn Tu hiện tại chỉ là làm ra vẻ ứng phó, không cần chờ đợi kết quả truy tìm ra sao.

:77:

“Tiểu thư! Tỷ xem gì thế? Xem trọn một ngày rồi đấy!”

Trong trướng dưới ánh đèn thấp thoáng, Kỷ Thiên Thiên cầm bản địa đồ do Mộ Dung Thùy sai Phong Nương đưa tới, trải ra trên một tấm thảm dày mềm mại, nghiên cứu một cách rất hào hứng. Nàng nằm sấp trên tấm thảm, hai tay đỡ hai bên má, hai chân bắt chéo nhau, không nói gì, một mình cao hứng.

Tiểu Thi ngồi cạnh, không rõ chuyện gì.

Kỷ Thiên Thiên gí ngón tay vào một điểm màu đỏ trên địa đồ, nói: “Đây là Nghiệp Thành.” Rồi kéo ngón tay xuống dưới, nói: “Bọn ta hiện tại cắm trại tại đây, bất luận người nào theo mặt Tây đến tăng viện, đều bị bọn ta chặn ngang tiêu diệt.”

Tiểu Thi lo lắng: “Nghe ngữ khí của tiểu thư, hình như đứng về phía Hoàng thượng.”

Kỷ Thiên Thiên cười nói: “Bởi vì ta hiện tại nhất định phải đứng trên lập trường của Hoàng thượng mà! Muốn đánh thắng một trận, thiên thời, địa lợi, nhân hòa thiếu một cũng không được. Ta hiện tại nghiên cứu tình thế địa lý đấy!”

Tiểu Thi cúi đầu không nói.

Kỷ Thiên Thiên ngồi dậy, giọng quan tâm: “Thi Thi vẫn còn lo lắng à?”

Tiểu Thi hai mắt đỏ lên, khẽ gật đầu.

Kỷ Thiên Thiên không hiểu hỏi: “Muội lo lắng điều gì vậy?”

Tiểu Thi lắc đầu nói: “Muội cũng không biết.”

Kỷ Thiên Thiên không vui nói: “Ta biết rồi! Muội lo rằng ta đã thay lòng đổi dạ, đầu hàng Mộ Dung Thùy.”

Tiểu Thi im lặng không nói.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Muội yên tâm đi! Ta hiện trong lòng chỉ có Yến Phi, bất luận tình huống thay đổi ra sao, ta cũng vĩnh viễn không thay đổi.”

Tiểu Thi lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Nhưng tiểu thư người mỗi ngày một vui vẻ hơn, mặt mày rạng rỡ, dáng vẻ toàn thân sáng ngời.”



Kỷ Thiên Thiên bật cười: “Nguyên lai tại muội lo lắng quá thôi. Để ta nói cho muội biết nhé! Bởi vì ta không giống muội cứ thất vọng bi quan, mà chờ đợi rất nhiều vào tương lai, do vậy tinh thần con người hứng khởi.”

Tiểu Thi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Thật thế không?”

Kỷ Thiên Thiên giọng khổ não: “Nói thế nào muội mới tin đây? Ôi! Có một việc không biết có nên cho muội biết hay không.”

Tiểu Thi nũng nịu run nhẹ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Kỷ Thiên Thiên trầm ngâm một lúc hạ giọng nói: “Nhớ nhung đúng là khiến người ta tinh thần mệt mỏi chán chường. May mà mấy chục ngày nay, ta lại không bị nhớ nhung giày vò. Do vậy ta mong đợi và khát khao nhiều hơn vào tương lai.”

Tiểu Thi không hiểu hỏi: “Muội không hiểu tiểu thư vừa nói gì?”

Kỷ Thiên Thiên đáp: “Muội không cần minh bạch, nhưng cần phải tin tưởng ta, phải kiên cường sống tiếp. Cuối cùng sẽ có ngày, bọn ta trở về Biên Hoang tập. Mà điều đó sẽ xảy ra trong tương lai không xa đâu.”

Tiểu Thi lệ tuôn như suối, thê lương nói: “Tiểu thư à! Muội biết rõ tỷ chỉ là an ủi Tiểu Thi. Tiểu thư ly khai Kiến Khang, chính là để truy cầu cuộc sống tự do vô câu vô thúc, hiện tại lại bị người giam lỏng.”

Kỷ Thiên Thiên chuyển đến bên cạnh nàng, ôm lấy vai, nhẹ giọng nói: “Không cần khóc lóc thế! Cho dù bọn ta gặp phải nhiều nỗi khuất nhục và bất hạnh lớn, nhưng cuối cùng một ngày kia tất cả nhất định sẽ trở thành quá khứ. Bọn ta tuyệt không được để thất vọng và bi thương chiếm cứ tâm tình, nhất định phải cắn răng chịu đựng thêm nữa. Hiện tại Yến lang chính là đang toàn lực nghĩ cách cứu bọn ta. Bổn phận của bọn ta là cần phải giữ sức khỏe, vĩnh viễn không được thoái chí, cho đến lúc mây tan trăng lại sáng.”

Có tiếng ho bên ngoài trướng vang lên.

Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Có phải đại nương không? Chuyện gì vậy?”

Tiểu Thi lui vào một góc, vội vàng gạt lệ.

Bên ngoài trướng Phong Nương đáp: “Hoàng thượng cho mời tiểu thư.”

Kỷ Thiên Thiên nhạt giọng nói: “Khuya rồi! Ta mệt lắm, đang muốn nghỉ sớm.”

Phong Nương trầm mặc hồi lâu, nói: “Tiểu thư làm khó ta quá! Làm sao ta trả lời Hoàng thượng đây?”

Kỷ Thiên Thiên nói: “Nhờ đại nương giúp ta chuyển vài lời, nói với y ta đã đoán ra việc y dùng kế dương đông kích tây. Một mặt tỏ ra tiến đánh Nghiệp Thành, giả như sẽ theo Thái Hành đại đạo tiến quân về phía Trường Tử, khiến cho Mộ Dung Vĩnh đem quân đội phòng thủ Đài Bích chuyển đến Thích Quan. Trong khi đó Hoàng thượng sẽ xua quân tiến đánh Đài Bích. Xin đại nương nhớ khẩn cấp đề tỉnh Hoàng thượng đừng có quỵt nợ, đã có gan đánh cược thì phải có gan chịu thua!”

Phong Nương nghe rồi im lặng không nói.

Sau một hồi, Phong Nương nói: “Ta sẽ chuyển cáo Hoàng thượng đúng như vậy. Xin hỏi hài tử Yến Phi, phải chăng thực sự có đến Huỳnh Dương gặp gỡ tiểu thư?”

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: “Nghe đại nương nói, dường như là có quen biết Yến Phi rồi!” Đồng thời trong lòng nghĩ sao không nghe Yến Phi đề cập đến chuyện này?

Phong Nương đáp: “Lần cuối ta gặp hài tử này, y vẫn chưa đến ba tuổi. Ôi! Đã là chuyện quá khứ rồi! Tiểu thư vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Kỷ Thiên Thiên nói: “Phải chăng Hoàng thượng dặn Đại nương hỏi ta?”

Phong Nương vén trướng đi vào, mục quang nhìn về tấm bản đồ trên mặt đất, ngồi xuống rồi đáp: “Là ta tự mình nghĩ như vậy! Ôi! Sự tình sao lại biến thành như thế này chứ.”

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng: “Đại nương phải chăng có quen biết mẹ của Yến Phi?”

Song mục Phong Nương tựa hồ hồi tưởng lại chuyện xưa, bao phủ một tầng sương mù, ngơ ngẩn như lạc hướng, nói: “Không chỉ quen biết, mà đã từng là tỷ muội tốt nhất, bà ấy thật kiên cường, đúng là hảo nữ tử. Tiếc là tất cả đều đã là quá khứ.”

Tiếp đó song mục tinh quang lấp lánh, nói: “Yến Phi nếu giống mẹ nó, khi muốn làm một việc gì thì tuyệt không bỏ dở giữa chừng. Sự thật là ta luôn luôn hoài nghi, từ sau buổi tối hôm ấy, toàn bộ con người tiểu thư lạc quan hẳn, tinh thần mỗi ngày một tốt hơn.”

Tiểu Thi kinh hãi kêu lên thất thanh “A”.

Phong Nương liếc nàng một cái, hiện xuất thần sắc nghi hoặc.

Kỷ Thiên Thiên hạ lệnh trục khách: “Khuya rồi đấy!”

Phong Nương từ từ đứng dậy, đi ra khỏi trướng.

Kỷ Thiên Thiên mục quang hướng về phía Tiểu Thi đang vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nói giọng âu yếm: “Ngốc ạ! Hiện tại muội đã minh bạch ta không hề yêu quý Mộ Dung Thùy rồi nhé! Ta mà là loại nữ nhân nông cạn dễ dãi vậy sao? Chớ nên đánh giá thấp tiểu thư của muội như vậy.”

Tiểu Thi kêu khẽ: “Rốt cuộc có thật vậy không? Làm sao muội không biết? Chuyện này không thể có!”

Kỷ Thiên Thiên nhắm đôi mắt đẹp, tâm mê thần loạn nói: “Yến lang của ta có thể đem mọi chuyện không thể biến thành có thể, bất luận khó khăn thế nào, cũng sẽ có một ngày chàng đến đưa bọn ta về Biên Hoang tập. Ôi! Đệ tứ cảnh thực ra mê người ra sao nhỉ?”

Hết chương 277

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích:

* Đổ quán: sòng bạc

** Phi cáp: bồ câu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biên Hoang Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook