Chương 12: Bởi vì tin tưởng (Hạ)
Đang cập nhật
25/04/2017
Trận đối đầu vòng loại đầu tiên của Winter Cup cuối cùng cũng diễn ra, đối thủ là Seirin và Shoutoku. Trước đó Momoi đã hẹn Aomine để đi xem Kuroko thi đấu, vậy mà đến ngày thì người lại mất tích.
Tìm khắp các tầng thượng của mọi khu nhà vẫn không thấy đâu, đến tận tòa cuối cùng mới thấy Aomine đang chậm rãi trèo lên cầu thang liền nổi giận đùng đùng chạy tới. Aomine nhìn người chợt xuất hiện, không chút áy náy mà khoát tay.
“Tránh ra, tớ muốn ngủ.”
“Cậu không muốn đi xem vòng loại sao? Midori đối đầu Tetsu, hơn nữa họ còn là Vua của phía Tây a.” Tên ngu ngốc này rốt cuộc có để Tetsu ở chỗ nào trong lòng không, vẻ mặt tỉnh bơ không quan tâm càng như đổ thêm dầu vào lửa.
“Dù sao Seirin cũng sẽ thắng, còn phải đi làm gì.” Aomine đương nhiên nói.
“Hả? Vì sao?”
Dù sao Seirin cũng sẽ thắng. Từng lời Aomine nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Momoi, đột nhiên lại nhớ tới ngày đó gặp Kuroko ở trận đấu với Kaijou.
“Tetsu muốn tìm Aomine nói chuyện sao?”
“Không cần”
Dù sao Aomine cũng sẽ thắng, khi đó cậu ấy đã nghĩ như vậy đi. Momoi giống như hiểu ra được điểu gì đó, đối với hai người này thực sự không biết nên vui hay nên buồn.
Tình cảm của Aomine, nhiệt huyết lại bá đạo, cậu ấy thích Kuroko, đồng thời cũng hi vọng Kuroko thích mình, nhưng lại xem nhẹ bản thân. Mà tình cảm của Kuroko, dù thế nào cũng thích Aomine mặc kệ cậu ấy có thích mình hay không, cố chấp mà coi trọng Aomine hơn chính mình. (*)
Rõ ràng là chỉ cần tin tưởng nhau, lại phí hoài những năm tháng cấp hai đứng nhìn đối phương từ một khoảng cách. Bướng bỉnh chấp nhất, người này tiến một bước người kia lui một bước, ngươi từng bước lại gần ta từng bước lùi xa, hoặc là đều cùng nhau dừng lại.
Đều là hai tên đại ngốc.
Momoi nhịn xuống cảm giác muốn khóc, giơ chân đá một cước tên đang nằm thiu thiu ngủ.
“Aomine cậu không muốn luyện tập thì cũng nên đọc sách đi, vốn tứ chi đã phát triển rồi giờ não bộ còn ngày càng héo rút luôn thì làm sao. Seirin dù sao cũng chỉ là đội bóng hạng B, có ngu ngốc mới bảo họ có thể thắng được đội hạng A.”
“Satsuki cậu léo nhéo cái gì vậy gió lớn quá tớ không nghe thấy.”
“Hừ? Không nghe thấy chứ gì? Ngày đó Tetsu đưa tớ về nhà hình như đã nhờ gửi cho tên đần nào đấy cái gì đó…”
Aomine nghe vậy nháy mắt liền bật dậy, khí thế như sói đói mà tiến đến.
“Rốt cuộc là cái gì, có tin tớ ném cậu từ đây xuống không?”
“Oa tên đại ngu ngốc ném tớ xuống tớ khóc cho cậu xem…”
“Được rồi được rồi là tớ sai, đưa cho tớ tớ sẽ không so đo chuyện mấy người tính kế để dụ tớ không tham gia trận đấu tiếp thế nào.”
Momoi đùa chán rồi mới đem đồ ngày đó Kuroko nhờ gửi ném về phía Aomine.
“Cứ từ từ mà ngủ, tớ còn không muốn bỏ lỡ trận đấu của Tetsu đâu.”
Momoi đi rồi, Aomine cầm lọ thuốc lên nhìn kĩ, phát hiện ở khe hở lộ ra một mẩu giấy nhỏ.
“Đến lúc bởi tay bị thương mà thể trạng không tốt rồi thua dưới tay tớ thì cũng đừng khóc nhá Aho ▼▼”
Không chấm không phẩy, ngữ khí lại như không có chuyện gì xảy ra, Aomine nhếch miệng nở nụ cười. Hai ngón tay nắm chặt tờ giấy màu vàng, ngồi xuống xem, nằm xuống nhìn, lật trước lật sau, soi lên ánh mặt trời, nhìn lâu thật lâu tựa hồ vẫn không đủ. Bộ dáng giống như nếu nó đổi vài kiểu xem khác thì Kuroko sẽ thực sự nhảy ra từ mảnh giấy đó vậy.
Nhớ hồi còn ở Teiko, vì cường độ tập luyện của Akashi quá nặng nên Kuroko thường xuyên bị ngoại thương, Aomine một bên cằn nhằn, “Thể chất của cậu quá yếu, có phải bình thường không chịu ăn cơm không?”, một bên lôi lôi kéo kéo Kuroko đi cửa tiệm mua thuốc.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, Aomine cười nhẹ đem mảnh giấy cất vào túi áo ngực.
Mấy ngày trước nó đã nghe Momoi kể về kĩ năng mới của Kuroko, cái gì mà rất khó lường, hình như cũng là thư giao chiến cậu ấy muốn gửi. Aomine hào hứng đứng lên , chợt cảm thấy phấn khích chờ mong trận đấu sắp tới cùng Seirin, được gặp lại Kuroko một lần nữa.
Đừng để tớ chờ quá lâu nhé Tetsu.
Tớ đương nhiên biết rõ, để gặp được tớ ở phía trước, cậu chắc chắn sẽ không thua.
Hết thảy là bởi vì tin tưởng.
*Giải thích một chút (theo ta hiểu): Aomine thích người thì muốn người ta cũng phải thích mình, nên nó nghĩ rất nhẹ nhàng, chỉ cần Kuroko trở về và lại làm cái bóng của nó như xưa là được. Kuroko lại coi trọng Aomine hơn cả bản thân mình, dù đâm vào đường đá nhưng vẫn muốn hoàn thành lời hứa, chưa xong chưa về. Vậy nên mới có cảnh người đuổi người chạy, không thì cùng nhau đứng yên mà trốn tránh.
Tìm khắp các tầng thượng của mọi khu nhà vẫn không thấy đâu, đến tận tòa cuối cùng mới thấy Aomine đang chậm rãi trèo lên cầu thang liền nổi giận đùng đùng chạy tới. Aomine nhìn người chợt xuất hiện, không chút áy náy mà khoát tay.
“Tránh ra, tớ muốn ngủ.”
“Cậu không muốn đi xem vòng loại sao? Midori đối đầu Tetsu, hơn nữa họ còn là Vua của phía Tây a.” Tên ngu ngốc này rốt cuộc có để Tetsu ở chỗ nào trong lòng không, vẻ mặt tỉnh bơ không quan tâm càng như đổ thêm dầu vào lửa.
“Dù sao Seirin cũng sẽ thắng, còn phải đi làm gì.” Aomine đương nhiên nói.
“Hả? Vì sao?”
Dù sao Seirin cũng sẽ thắng. Từng lời Aomine nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Momoi, đột nhiên lại nhớ tới ngày đó gặp Kuroko ở trận đấu với Kaijou.
“Tetsu muốn tìm Aomine nói chuyện sao?”
“Không cần”
Dù sao Aomine cũng sẽ thắng, khi đó cậu ấy đã nghĩ như vậy đi. Momoi giống như hiểu ra được điểu gì đó, đối với hai người này thực sự không biết nên vui hay nên buồn.
Tình cảm của Aomine, nhiệt huyết lại bá đạo, cậu ấy thích Kuroko, đồng thời cũng hi vọng Kuroko thích mình, nhưng lại xem nhẹ bản thân. Mà tình cảm của Kuroko, dù thế nào cũng thích Aomine mặc kệ cậu ấy có thích mình hay không, cố chấp mà coi trọng Aomine hơn chính mình. (*)
Rõ ràng là chỉ cần tin tưởng nhau, lại phí hoài những năm tháng cấp hai đứng nhìn đối phương từ một khoảng cách. Bướng bỉnh chấp nhất, người này tiến một bước người kia lui một bước, ngươi từng bước lại gần ta từng bước lùi xa, hoặc là đều cùng nhau dừng lại.
Đều là hai tên đại ngốc.
Momoi nhịn xuống cảm giác muốn khóc, giơ chân đá một cước tên đang nằm thiu thiu ngủ.
“Aomine cậu không muốn luyện tập thì cũng nên đọc sách đi, vốn tứ chi đã phát triển rồi giờ não bộ còn ngày càng héo rút luôn thì làm sao. Seirin dù sao cũng chỉ là đội bóng hạng B, có ngu ngốc mới bảo họ có thể thắng được đội hạng A.”
“Satsuki cậu léo nhéo cái gì vậy gió lớn quá tớ không nghe thấy.”
“Hừ? Không nghe thấy chứ gì? Ngày đó Tetsu đưa tớ về nhà hình như đã nhờ gửi cho tên đần nào đấy cái gì đó…”
Aomine nghe vậy nháy mắt liền bật dậy, khí thế như sói đói mà tiến đến.
“Rốt cuộc là cái gì, có tin tớ ném cậu từ đây xuống không?”
“Oa tên đại ngu ngốc ném tớ xuống tớ khóc cho cậu xem…”
“Được rồi được rồi là tớ sai, đưa cho tớ tớ sẽ không so đo chuyện mấy người tính kế để dụ tớ không tham gia trận đấu tiếp thế nào.”
Momoi đùa chán rồi mới đem đồ ngày đó Kuroko nhờ gửi ném về phía Aomine.
“Cứ từ từ mà ngủ, tớ còn không muốn bỏ lỡ trận đấu của Tetsu đâu.”
Momoi đi rồi, Aomine cầm lọ thuốc lên nhìn kĩ, phát hiện ở khe hở lộ ra một mẩu giấy nhỏ.
“Đến lúc bởi tay bị thương mà thể trạng không tốt rồi thua dưới tay tớ thì cũng đừng khóc nhá Aho ▼▼”
Không chấm không phẩy, ngữ khí lại như không có chuyện gì xảy ra, Aomine nhếch miệng nở nụ cười. Hai ngón tay nắm chặt tờ giấy màu vàng, ngồi xuống xem, nằm xuống nhìn, lật trước lật sau, soi lên ánh mặt trời, nhìn lâu thật lâu tựa hồ vẫn không đủ. Bộ dáng giống như nếu nó đổi vài kiểu xem khác thì Kuroko sẽ thực sự nhảy ra từ mảnh giấy đó vậy.
Nhớ hồi còn ở Teiko, vì cường độ tập luyện của Akashi quá nặng nên Kuroko thường xuyên bị ngoại thương, Aomine một bên cằn nhằn, “Thể chất của cậu quá yếu, có phải bình thường không chịu ăn cơm không?”, một bên lôi lôi kéo kéo Kuroko đi cửa tiệm mua thuốc.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, Aomine cười nhẹ đem mảnh giấy cất vào túi áo ngực.
Mấy ngày trước nó đã nghe Momoi kể về kĩ năng mới của Kuroko, cái gì mà rất khó lường, hình như cũng là thư giao chiến cậu ấy muốn gửi. Aomine hào hứng đứng lên , chợt cảm thấy phấn khích chờ mong trận đấu sắp tới cùng Seirin, được gặp lại Kuroko một lần nữa.
Đừng để tớ chờ quá lâu nhé Tetsu.
Tớ đương nhiên biết rõ, để gặp được tớ ở phía trước, cậu chắc chắn sẽ không thua.
Hết thảy là bởi vì tin tưởng.
*Giải thích một chút (theo ta hiểu): Aomine thích người thì muốn người ta cũng phải thích mình, nên nó nghĩ rất nhẹ nhàng, chỉ cần Kuroko trở về và lại làm cái bóng của nó như xưa là được. Kuroko lại coi trọng Aomine hơn cả bản thân mình, dù đâm vào đường đá nhưng vẫn muốn hoàn thành lời hứa, chưa xong chưa về. Vậy nên mới có cảnh người đuổi người chạy, không thì cùng nhau đứng yên mà trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.