Chương 13: Chương 13
Sài Kê Đản
06/12/2016
Tôi cứ chìm trong mộng mị dằn vặt mãi tới khi tỉnh lại thì trời đã sáng, mọi người trong phòng đều dậy đi học hết rồi. Từ khi Biên Nhược Thủy đi, không còn ai gọi tôi thức dậy nữa, bởi lúc chưa tỉnh ngủ, tôi hay mắng chửi lung tung, có lẽ ai cũng nghĩ tôi có đi học muộn hay không cũng chả liên quan gì tới mình.
Tôi nằm nguyên trên giường, cảm thấy xa lạ với nơi đây, bạn bè thân thiết cũng xa lạ, nếp sống trước đây cũng xa lạ với mình nốt. Lưu Duy nói rất đúng, hồn của tôi đã mất rồi, chỉ là, không phải đại tiên tiểu tiên nào đó lấy mất, mà là chính tôi đã tự mình đánh mất.
Tôi nấp bên ngoài cửa hiệu làm đầu Biên Nhược Thủy làm mấy tiếng liền, vất vả lắm mới đợi được giờ nghỉ, những người làm trong ấy lần lượt đi ra, nhưng chờ mãi vẫn không thấy dáng Biên Nhược Thủy. Lẽ nào hắn không còn làm ở chỗ này nữa sao? Tôi rón rén đến gần hơn một chút, mới phát hiện ra hắn đang ngồi trong góc phòng lạnh tanh, không biết là làm gì nữa.
Thực ra lúc đầu tôi chưa đi vào vội là vì không muốn gặp lại những người làm ở đó, giờ cửa hiệu không có người, tôi không do dự nữa, nhanh tay đẩy cửa đi vào.
Dường như đã luyện thành thói quen, Biên Nhược Thủy vội nở nụ cười, nói ngay một câu “Chào quý khách”. Nhưng ngay khi vừa nhận ra là tôi, nụ cười của hắn vội tắt đi, mắt mở to, lạnh lùng nhưng cũng rất trong trẻo. Nhìn thái độ thay đổi nhanh hơn trở bàn tay đó, tôi cảm thấy khó chịu, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, ít ra tôi cũng không muốn khiến hắn cảm thấy áp lực thêm nữa.
“Không phải cậu nói sẽ không trở lại đây nữa sao?”
“Ai nói thế?” Tôi tiến tới, làm bộ nhìn quanh quất, chỉ trỏ lung tung. “Là đứa dám nói bậy như thế hả? Là mày sao? Hay là mày?”
Biên Nhược Thủy thấy bộ dạng cợt nhà trêu đùa của tôi thì thả lỏng người ra, vẻ mặt cũng tự nhiên đôi chút. Hắn cúi đầu tiếp tục làm chuyện gì trên bàn đó, rồi lầm bầm nói: “Cũng không biết lần trước là ai nói tự mình đa tình nữa…”
Tôi gãi gãi đầu, chạy tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên nhìn hắn nói: “Là tớ nói, lần trước chính tớ nói là tự mình đa tình, nhưng tớ trót nghiện mất rồi, không chỉ muốn đa tình một lần, mà còn muốn đa tình tiếp mấy lần nữa cơ.”
Biên Nhược Thủy nghe xong thì mặt đỏ bừng lên. Hắn đứng sát rạt cạnh tôi nên bao nhiêu biến hóa trên khuôn mặt hắn sớm bị tôi nắm hết. Tôi đã phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nghe đúng là hơi có điểm phiến tình một tẹo, hình như mấy lời này trước đây hay dùng để tán gái thì phải. Mà sao tự nhiên tôi lại dùng với hắn nhỉ? Tôi lúng túng đứng bật dậy, ngượng ngùng quay trái phải, tóm đại lấy một cái ghế ngồi xuống.
“Cậu sao thế?” Biên Nhược Thủy hạ giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.
Tôi tự rót cho mình cốc nước, uống liền hai cốc, rồi hắc hắc cười: “Không sao, hơi khát thôi.”
Biên Nhược Thủy không nhìn tôi nữa, tiếp tục chăm chú thu dọn gì đó, một hồi sau tôi cũng hiểu tại sao lại có cảm giác lúng túng như vậy, hóa ra là vì không biết nên làm chuyện gì, nên nói cái gì với hắn mới thế.
“À, chuyện là…hôm nay tới phiên cậu phải ở lại trông cửa hàng à?”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, im lặng, tôi ngồi một bên vừa nghịch nghịch cái ghế, vừa hỏi: “Không phải phiên cậu thế ở lại đây làm gì, cậu không đi ăn cơm trưa sao?”
“Tớ không muốn ăn, ngày nào cũng phải có người ở lại trông cửa tiệm, từ lúc tớ tới thì đó là việc của tớ. Dù gì thì tớ cũng không sao, ở chỗ này cũng tốt. Hơn nữa ngồi trong phòng ấm áp, tớ cũng không thích ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cậu ngốc à!” Tôi đập bàn, “Cậu như vậy là bị người khác lợi dụng rồi đó! Cậu tiền đã không được trả nhiều rồi, lại còn tệ hơn như hồi còn ở trường phải làm trực nhật hàng ngày nữa. Ở đây cậu phải làm nhiều như thế thì buổi trưa phải để người khác làm chuyện này chứ, cái này là cái gì hả! Nhìn cậu đúng là dễ bị bắt nạt mà!”
Tôi nhất thời giận dữ mà nặng nhẹ với hắn, kết quả là Biên Nhược Thủy vẻ mặt vẫn điềm nhiên không nhìn ra điều gì. Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn, nói bằng giọng xụi lơ: “Cậu theo tớ trở về đi, chúng ta cùng đi học, nơi này thực sự không thích hợp với cậu…”
“Tống Thiên Lộ!” Biên Nhược Thủy bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, còn hắn chỉ hỏi một câu: “Cậu nghĩ rằng nếu chúng ta là bạn bè thì cậu thực sự có thể làm được như thế sao?”
Đầu tôi ù đi, không biết nên trả lời lại như thế nào nữa. Từ lúc Tiếu Vĩ nói cho tôi biết tới nay, tôi vẫn luôn lảng tránh vấn đề này. Tôi nghĩ đem chuyện sinh hoạt ăn ở của hắn giải quyết trước, chuyện tình cảm hắn dành cho tôi thì tính sau. Dù sao mẹ hắn cũng đã mất, bàn tới chuyện đó quả thực có hơi…
“Về đi, đừng tới tìm tớ nữa, tớ biết Tiếu Vĩ đã nói với cậu hết rồi. Cậu cũng biết đó, tớ không được bình thường, đừng dây vào tớ làm gì mà thiệt thân…”
Càng lúc âm thanh của Biên Nhược Thủy càng nhỏ. Tôi rón rén lại gần thì mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy trên mặt hắn, cả người run run như bị bệnh. Tôi hoảng hốt, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ mà…” Tôi đưa tay lau nước mắt cho hắn, rồi vội vàng tìm khăn giấy, đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế gần đó.
“Đi đi…tớ sẽ làm liên lụy tới cậu đó, mẹ tớ bị bệnh, tớ phải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…tớ…tớ và cậu không phải là người ở cùng một thế giới, chúng ta không phải là cùng…một loại người…”
Biên Nhược Thủy nức nở, thân mình mềm rũ xuống, dường như không còn chút hơi sức nào nữa, toàn bộ cơ thể đều dựa vào người tôi, còn không ngừng nói lung tung này nọ. Tôi căn bản không để lọt chữ nào vào tai hết, vội vàng bế hắn chạy ra ngoài.
Biên Nhược Thủy giờ đây so với lúc tôi cõng hắn hồi ở trường thì còn nhẹ hơn nữa, cả người như một cành củi khô. Tôi vẫy một chiếc taxi, kêu tài xế chở tới bệnh viện gần nhất. Biên Nhược Thủy giãy dụa không ngừng, nói hắn không sao, bảo hắn hay bị như thế, bảo hắn không cần phải tới bệnh viện làm gì cho rắc rối. Tôi vỗ nhẹ vào má hắn, hắn lập tức im lặng, trong mắt ngập đầy nước, trông như vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu hết chuyện.
Lúc xuống xe, Biên Nhược Thủy vội vàng túm lấy cửa xe, thở dốc. Tôi vừa trả tiền cho tài xế, vừa hỏi: “Đã tới nơi rồi, không muốn vào cũng phải vào.”
“Ví tiền…ví tiền còn ở trên xe mà..”
Tôi nóng ruột, thật là lúc nào cũng biết lo được cho tiền mà. Tôi nhờ tài xế mở cửa xe vào, một loáng sau đã tìm thấy cái ví tiền ấy, chính là cái ví tôi đã từng tặng cho Biên Nhược Thủy, trong giây lát, tôi đã hiểu được. Tôi cúi đầu nhìn Biên Nhược Thủy, còn hắn nhất quyết nhắm mắt lại, không dám nhìn tôi, thật đúng là bó tay với hắn mất.
“Mấy ngày rồi không ăn cơm nên dạ dày không được tốt là phải..” Bác sĩ vừa thở dài vừa nói, Biên Nhược Thủy nằm im lặng, chỉ quay qua quay lại nhìn ngó, chắc chắn là đang lo lắng chuyện tiền thuốc men rồi.
Tôi ngồi bên cạnh giường, canh cho hắn uống hết thuốc. Dường như hắn cũng hiểu là tôi đang tức giận nên không dám ho he nửa câu, chỉ cuộn mình lại trong chăn khóc rấm rứt. Thanh âm rất nhỏ nhưng cũng nghe được rõ ràng, khiến tôi vừa giận lại vừa thương, cái cảm giác này từ xưa tới nay tôi chưa từng cảm nhận được. Trước đây bạn gái tôi cũng khóc, tôi cũng sẽ mềm lòng, chỉ là chưa từng có cảm giác đau lòng như thế mà thôi.
“Khóc gì chứ?” Tôi không chịu nổi xốc chăn hắn lên, lấy tay ôm lấy hai má hắn lắc qua lắc lại. “Cậu còn dám có mặt mũi mà khóc à, cậu biết tôi lúc nãy lo lắm không hả? Đúng thật là…cứ dính tới cậu là tôi không còn ra cái giống người nữa. Nói nhanh cho tôi biết, sao cậu không ăn cơm?”
“Ăn không vào.”
“Sao ăn không vào?”
“Mẹ tớ bị bệnh, tớ lo lắm, tiền lại thiếu…”
Tôi chậm rãi buông tay ra, không nói nữa. Tôi nghĩ hay là mình làm hắn tỉnh táo lại, nói với hắn rằng mẹ hắn đã mất, nhưng tôi lại không thể nói ra miệng nổi. Tôi không hiểu hắn đang giả bộ không biết hay thực sự đã biết hết mọi chuyện nữa, mặc kệ là cái gì, hắn cũng đang sống trong một cái vỏ, rụt rè, không dám bước ra ngoài để chịu những va chạm.
Không lẽ thứ mà tôi có thể làm chỉ có thể là cùng diễn tiếp vở kịch này với hắn sao?
Biên Nhược Thủy đang ngủ, đầu vùi trong chăn, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh tới khoa thần kinh. Nói thật, lúc đi trên hành lang tôi còn hơi run run sờ sợ, tôi sợ bỗng nhiên có người lao ra móc mắt mình, tuy là chuyện này xảy ra ở bệnh viện tâm thần, nhưng chính tai tôi đã được nghe kể lại.
“Loại bệnh này chia làm hai loại, giống như cậu nói thì đó là loại bệnh tự ép buộc mình trong tiềm thức, bản thân bệnh nhân đã phải chịu kích thích nặng nề, vượt qua giới hạn tâm lý chịu đựng của bệnh nhân, như vậy, bệnh nhân sẽ có xu hướng trốn tránh hiện thực, trong tiềm thức vẫn cho rằng mẹ mình còn sống, tự ép buộc mình phải thừa nhận chuyện ấy..”
“Vậy thưa bác sĩ, bác sĩ có thể nói cho cháu biết tình trạng của cậu ấy có nghiêm trọng không? Có thể chữa được không?” tôi nắm chặt tay lại, chăm chắm nhìn theo cử động môi của bác sĩ.
“Chuyện này…cũng không nói chính xác được, cậu biết đó, loại bệnh này hoặc là dùng phương pháp trực tiếp can thiệp vào, hoặc là dùng liệu pháp tinh thần. Bệnh của bạn cậu tôi đã từng chữa rồi, việc thay đổi môi trường chung quanh cũng có thể cải thiện được phần nào. Như vậy đi, tôi nói cho cậu một số phương pháp, sau đó sẽ lấy một ít thuốc, cậu về cho dùng thử, coi như là hỗ trợ thêm.”
Từ phòng bác sĩ đi ra, tâm lý của tôi mới dễ chịu hơn đôi chút. Tình trạng của Biên Nhược Thủy có thể tạm cho là ổn, đợi hắn đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này là có thể khôi phục lại bình thường rồi. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới chuyện hắn phải thừa nhận sự thực ấy, tim tôi lại đau nhói lên một cái. Hơn nữa, bác sĩ nói tôi làm bạn hắn, phải quan tâm tới hắn nhiều hơn, phải làm hắn dời sự chú ý của mình từ người mẹ sang người khác, khiến hắn có cảm giác an toàn, có thể có thêm dũng khí tiếp nhận được sự thực đau lòng ấy.
Tôi vừa vào tới cửa đã thấy Biên Nhược Thủy đang thu dọn, còn lẩm bẩm những câu nghe không rõ. Tôi vội đè tay hắn lại, buồn bực hỏi hắn: “Cậu làm gì thế? Lại muốn đi à?”
Biên Nhược Thủy chậm rãi thở ra, vẻ mặt yếu ớt ban nãy đã trở lại vô cảm như trước, hắn không nhanh, không chậm cất lời: “Ở chỗ này làm cái gì chứ? Tớ phải trở lại làm việc, nằm viện một ngày trời là tớ đã bỏ làm mấy ca ở cửa hàng rồi!”
Tôi kéo tay hắn lại, nhấn vào giường, “Nói cho cậu biết, hôm nay tớ cấm cậu đi, một lát nữa còn phải truyền dịch, tiền tớ trả, cậu ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt. Cậu dám làm loạn tớ chặt chân.”
Biên Nhược Thủy hình như bị dọa mà sợ thật, bó tay, tôi phải khiến hắn hiểu rằng hắn không cô đơn, hắn còn có tôi ở bên cạnh. Tôi là người gần gũi với hắn, là người hắn có thể dựa vào. Biên Nhược Thủy ngước mắt nhìn tôi một lát, tay mân mê góc ga trải giường, hừ nhẹ một tiếng, rồi rầu rĩ nói: “Cậu còn dám quản tớ à? Tớ với cậu có quan hệ gì chứ, tớ không cần tiền của cậu, nhất định tớ sẽ trả lại hết cho cậu…”
Tôi với tay lên đầu giường, lôi ví tiền của hắn ra, Biên Nhược Thủy thấy tôi lấy ví tiền bèn vội vàng nhổm dậy giơ tay định chộp lại. Coi bộ hốt hoảng, mặt mũi đỏ bừng bừng, cơ hồ muốn nói gì đó mà không dám nói ra.
“Giờ cậu đã hiểu là quan hệ gì chưa?” Tôi vung vẩy ví tiền, cao giọng nói: “Chính là quan hệ này ấy, dù trong miệng cậu có nói thế nào thì cậu cũng không thể vứt bỏ được đâu.”
Biên Nhược Thủy sửng sốt, rồi thoáng an tĩnh trở lại, chậm rãi nằm xuống giường. Tôi quay mặt ra ngoài cửa làm mặt quỷ với một người không quen biết đi ngang qua. Làm sao chứ? Tôi chính là thô tục vậy đó, nhưng cũng có lúc nói những câu chín chắn, đúng là làm rung động lòng người, khiến người ta có thể rơi nước mắt ra được.
Giây phút vui vẻ ngắn ngủi qua mau, tôi cúi đầu, Biên Nhược Thủy vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, tôi bèn mím môi, vỗ nhẹ sau gáy hắn, giả vờ thản nhiên nói: “Nhìn tớ làm cái gì? Thế nào, chưa thấy ai đẹp trai thế này hả?”
Biên Nhược Thủy cười yếu ớt, trong nụ cười dường như có mang theo tiếng hừ nhỏ xíu muốn phản đối lại câu nói của tôi. Tôi không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi xuống cạnh giường, nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy một bà to béo mang theo hộp cơm đi qua. Mới chợt nhớ ra là cả tôi và Biên Nhược Thủy tới tận giờ vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng, tôi dặn dò hắn mấy câu, rồi vội vàng chạy ra ngoài mua cơm.
Tôi chạy nhanh hết mức có thể, mua cơm canh với vài món, mua thêm một ít hoa quả rồi lại hộc tốc quay lại phòng bệnh. Tôi sợ chỉ không chú ý một lát thôi là tên tiểu tử kia lại chạy mất, tới lúc đó có bị người bắt cóc cũng không hay.
Thật may, lúc tôi quay về, Biên Nhược Thủy vẫn còn ngủ, chắc là mệt lắm rồi, hắn ngủ thật lâu. Tỉnh một lát rồi lại thiếp đi, nhìn rất đáng thương. Giờ nhìn hắn cũng đỡ hơn rồi, không dám làm loạn nữa, coi bộ liệu pháp tinh thần của tôi cũng hữu hiệu phết.
Biên Nhược Thủy rất khác so với trước đây, đầu tóc đã thay đổi, ngay cả khuôn mặt cũng biến đổi ít nhiều. Con trai miền Nam không giống với con trai miền Bắc chúng tôi, Biên Nhược Thủy rất thanh tú, ngũ quan đều nhỏ, chỉ có đôi mắt là lớn, nhưng lông mi cũng rất dài, nhắm mắt lại nhìn càng đẹp. Hơn nữa, tôi cũng chẳng cần phải nghĩ đó có phải lông mi giả hay không, tôi còn nhớ ngày trước hôn bạn gái, hôn xong thì lông mi giả của nàng dính cả lên trên mặt tôi, khiến ba ngày sau đó tôi ăn không ngon.
Tôi không nhịn được, vươn tay xoa đầu hắn, may là tóc hắn đã mềm hơn, xoa rất thoải mái. Tôi còn nhớ hắn từng nói với tôi là tóc không phải dưỡng nữa, chỉ là bộ dạng mặt mũi sạch sẽ một chút thì rất dễ nhìn. Không ngờ giờ đây hắn lại làm cho một hiệu làm đầu, không biết hàng ngày đối diện với nhiều kiểu chăm sóc đầu tóc thế thì nghĩ gì.
“A?” Chắc tại hành động của tôi làm Biên Nhược Thủy giật mình thức dậy, hắn mở to mắt, lơ mơ nhìn xung quanh, hỏi:”Trời sáng rồi hả?”
Tôi dở khóc dở cười, lôi cơm đã mua ra, phần bởi vội, phần bởi không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, ngay cả cặp lồng cũng không mang. Cầm hộp cơm toàn dầu mỡ, chính tôi cũng không muốn nuốt.
“Cậu ngồi dậy đi, bọn mình ăn chút cơm, tớ từ lúc tìm cậu tới giờ cũng chưa hạt cơm nào vào bụng đây.”
Tôi nằm nguyên trên giường, cảm thấy xa lạ với nơi đây, bạn bè thân thiết cũng xa lạ, nếp sống trước đây cũng xa lạ với mình nốt. Lưu Duy nói rất đúng, hồn của tôi đã mất rồi, chỉ là, không phải đại tiên tiểu tiên nào đó lấy mất, mà là chính tôi đã tự mình đánh mất.
Tôi nấp bên ngoài cửa hiệu làm đầu Biên Nhược Thủy làm mấy tiếng liền, vất vả lắm mới đợi được giờ nghỉ, những người làm trong ấy lần lượt đi ra, nhưng chờ mãi vẫn không thấy dáng Biên Nhược Thủy. Lẽ nào hắn không còn làm ở chỗ này nữa sao? Tôi rón rén đến gần hơn một chút, mới phát hiện ra hắn đang ngồi trong góc phòng lạnh tanh, không biết là làm gì nữa.
Thực ra lúc đầu tôi chưa đi vào vội là vì không muốn gặp lại những người làm ở đó, giờ cửa hiệu không có người, tôi không do dự nữa, nhanh tay đẩy cửa đi vào.
Dường như đã luyện thành thói quen, Biên Nhược Thủy vội nở nụ cười, nói ngay một câu “Chào quý khách”. Nhưng ngay khi vừa nhận ra là tôi, nụ cười của hắn vội tắt đi, mắt mở to, lạnh lùng nhưng cũng rất trong trẻo. Nhìn thái độ thay đổi nhanh hơn trở bàn tay đó, tôi cảm thấy khó chịu, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, ít ra tôi cũng không muốn khiến hắn cảm thấy áp lực thêm nữa.
“Không phải cậu nói sẽ không trở lại đây nữa sao?”
“Ai nói thế?” Tôi tiến tới, làm bộ nhìn quanh quất, chỉ trỏ lung tung. “Là đứa dám nói bậy như thế hả? Là mày sao? Hay là mày?”
Biên Nhược Thủy thấy bộ dạng cợt nhà trêu đùa của tôi thì thả lỏng người ra, vẻ mặt cũng tự nhiên đôi chút. Hắn cúi đầu tiếp tục làm chuyện gì trên bàn đó, rồi lầm bầm nói: “Cũng không biết lần trước là ai nói tự mình đa tình nữa…”
Tôi gãi gãi đầu, chạy tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên nhìn hắn nói: “Là tớ nói, lần trước chính tớ nói là tự mình đa tình, nhưng tớ trót nghiện mất rồi, không chỉ muốn đa tình một lần, mà còn muốn đa tình tiếp mấy lần nữa cơ.”
Biên Nhược Thủy nghe xong thì mặt đỏ bừng lên. Hắn đứng sát rạt cạnh tôi nên bao nhiêu biến hóa trên khuôn mặt hắn sớm bị tôi nắm hết. Tôi đã phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nghe đúng là hơi có điểm phiến tình một tẹo, hình như mấy lời này trước đây hay dùng để tán gái thì phải. Mà sao tự nhiên tôi lại dùng với hắn nhỉ? Tôi lúng túng đứng bật dậy, ngượng ngùng quay trái phải, tóm đại lấy một cái ghế ngồi xuống.
“Cậu sao thế?” Biên Nhược Thủy hạ giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.
Tôi tự rót cho mình cốc nước, uống liền hai cốc, rồi hắc hắc cười: “Không sao, hơi khát thôi.”
Biên Nhược Thủy không nhìn tôi nữa, tiếp tục chăm chú thu dọn gì đó, một hồi sau tôi cũng hiểu tại sao lại có cảm giác lúng túng như vậy, hóa ra là vì không biết nên làm chuyện gì, nên nói cái gì với hắn mới thế.
“À, chuyện là…hôm nay tới phiên cậu phải ở lại trông cửa hàng à?”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, im lặng, tôi ngồi một bên vừa nghịch nghịch cái ghế, vừa hỏi: “Không phải phiên cậu thế ở lại đây làm gì, cậu không đi ăn cơm trưa sao?”
“Tớ không muốn ăn, ngày nào cũng phải có người ở lại trông cửa tiệm, từ lúc tớ tới thì đó là việc của tớ. Dù gì thì tớ cũng không sao, ở chỗ này cũng tốt. Hơn nữa ngồi trong phòng ấm áp, tớ cũng không thích ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cậu ngốc à!” Tôi đập bàn, “Cậu như vậy là bị người khác lợi dụng rồi đó! Cậu tiền đã không được trả nhiều rồi, lại còn tệ hơn như hồi còn ở trường phải làm trực nhật hàng ngày nữa. Ở đây cậu phải làm nhiều như thế thì buổi trưa phải để người khác làm chuyện này chứ, cái này là cái gì hả! Nhìn cậu đúng là dễ bị bắt nạt mà!”
Tôi nhất thời giận dữ mà nặng nhẹ với hắn, kết quả là Biên Nhược Thủy vẻ mặt vẫn điềm nhiên không nhìn ra điều gì. Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn, nói bằng giọng xụi lơ: “Cậu theo tớ trở về đi, chúng ta cùng đi học, nơi này thực sự không thích hợp với cậu…”
“Tống Thiên Lộ!” Biên Nhược Thủy bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, còn hắn chỉ hỏi một câu: “Cậu nghĩ rằng nếu chúng ta là bạn bè thì cậu thực sự có thể làm được như thế sao?”
Đầu tôi ù đi, không biết nên trả lời lại như thế nào nữa. Từ lúc Tiếu Vĩ nói cho tôi biết tới nay, tôi vẫn luôn lảng tránh vấn đề này. Tôi nghĩ đem chuyện sinh hoạt ăn ở của hắn giải quyết trước, chuyện tình cảm hắn dành cho tôi thì tính sau. Dù sao mẹ hắn cũng đã mất, bàn tới chuyện đó quả thực có hơi…
“Về đi, đừng tới tìm tớ nữa, tớ biết Tiếu Vĩ đã nói với cậu hết rồi. Cậu cũng biết đó, tớ không được bình thường, đừng dây vào tớ làm gì mà thiệt thân…”
Càng lúc âm thanh của Biên Nhược Thủy càng nhỏ. Tôi rón rén lại gần thì mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy trên mặt hắn, cả người run run như bị bệnh. Tôi hoảng hốt, vội vàng đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ mà…” Tôi đưa tay lau nước mắt cho hắn, rồi vội vàng tìm khăn giấy, đỡ hắn ngồi xuống một cái ghế gần đó.
“Đi đi…tớ sẽ làm liên lụy tới cậu đó, mẹ tớ bị bệnh, tớ phải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…tớ…tớ và cậu không phải là người ở cùng một thế giới, chúng ta không phải là cùng…một loại người…”
Biên Nhược Thủy nức nở, thân mình mềm rũ xuống, dường như không còn chút hơi sức nào nữa, toàn bộ cơ thể đều dựa vào người tôi, còn không ngừng nói lung tung này nọ. Tôi căn bản không để lọt chữ nào vào tai hết, vội vàng bế hắn chạy ra ngoài.
Biên Nhược Thủy giờ đây so với lúc tôi cõng hắn hồi ở trường thì còn nhẹ hơn nữa, cả người như một cành củi khô. Tôi vẫy một chiếc taxi, kêu tài xế chở tới bệnh viện gần nhất. Biên Nhược Thủy giãy dụa không ngừng, nói hắn không sao, bảo hắn hay bị như thế, bảo hắn không cần phải tới bệnh viện làm gì cho rắc rối. Tôi vỗ nhẹ vào má hắn, hắn lập tức im lặng, trong mắt ngập đầy nước, trông như vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu hết chuyện.
Lúc xuống xe, Biên Nhược Thủy vội vàng túm lấy cửa xe, thở dốc. Tôi vừa trả tiền cho tài xế, vừa hỏi: “Đã tới nơi rồi, không muốn vào cũng phải vào.”
“Ví tiền…ví tiền còn ở trên xe mà..”
Tôi nóng ruột, thật là lúc nào cũng biết lo được cho tiền mà. Tôi nhờ tài xế mở cửa xe vào, một loáng sau đã tìm thấy cái ví tiền ấy, chính là cái ví tôi đã từng tặng cho Biên Nhược Thủy, trong giây lát, tôi đã hiểu được. Tôi cúi đầu nhìn Biên Nhược Thủy, còn hắn nhất quyết nhắm mắt lại, không dám nhìn tôi, thật đúng là bó tay với hắn mất.
“Mấy ngày rồi không ăn cơm nên dạ dày không được tốt là phải..” Bác sĩ vừa thở dài vừa nói, Biên Nhược Thủy nằm im lặng, chỉ quay qua quay lại nhìn ngó, chắc chắn là đang lo lắng chuyện tiền thuốc men rồi.
Tôi ngồi bên cạnh giường, canh cho hắn uống hết thuốc. Dường như hắn cũng hiểu là tôi đang tức giận nên không dám ho he nửa câu, chỉ cuộn mình lại trong chăn khóc rấm rứt. Thanh âm rất nhỏ nhưng cũng nghe được rõ ràng, khiến tôi vừa giận lại vừa thương, cái cảm giác này từ xưa tới nay tôi chưa từng cảm nhận được. Trước đây bạn gái tôi cũng khóc, tôi cũng sẽ mềm lòng, chỉ là chưa từng có cảm giác đau lòng như thế mà thôi.
“Khóc gì chứ?” Tôi không chịu nổi xốc chăn hắn lên, lấy tay ôm lấy hai má hắn lắc qua lắc lại. “Cậu còn dám có mặt mũi mà khóc à, cậu biết tôi lúc nãy lo lắm không hả? Đúng thật là…cứ dính tới cậu là tôi không còn ra cái giống người nữa. Nói nhanh cho tôi biết, sao cậu không ăn cơm?”
“Ăn không vào.”
“Sao ăn không vào?”
“Mẹ tớ bị bệnh, tớ lo lắm, tiền lại thiếu…”
Tôi chậm rãi buông tay ra, không nói nữa. Tôi nghĩ hay là mình làm hắn tỉnh táo lại, nói với hắn rằng mẹ hắn đã mất, nhưng tôi lại không thể nói ra miệng nổi. Tôi không hiểu hắn đang giả bộ không biết hay thực sự đã biết hết mọi chuyện nữa, mặc kệ là cái gì, hắn cũng đang sống trong một cái vỏ, rụt rè, không dám bước ra ngoài để chịu những va chạm.
Không lẽ thứ mà tôi có thể làm chỉ có thể là cùng diễn tiếp vở kịch này với hắn sao?
Biên Nhược Thủy đang ngủ, đầu vùi trong chăn, tôi lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh tới khoa thần kinh. Nói thật, lúc đi trên hành lang tôi còn hơi run run sờ sợ, tôi sợ bỗng nhiên có người lao ra móc mắt mình, tuy là chuyện này xảy ra ở bệnh viện tâm thần, nhưng chính tai tôi đã được nghe kể lại.
“Loại bệnh này chia làm hai loại, giống như cậu nói thì đó là loại bệnh tự ép buộc mình trong tiềm thức, bản thân bệnh nhân đã phải chịu kích thích nặng nề, vượt qua giới hạn tâm lý chịu đựng của bệnh nhân, như vậy, bệnh nhân sẽ có xu hướng trốn tránh hiện thực, trong tiềm thức vẫn cho rằng mẹ mình còn sống, tự ép buộc mình phải thừa nhận chuyện ấy..”
“Vậy thưa bác sĩ, bác sĩ có thể nói cho cháu biết tình trạng của cậu ấy có nghiêm trọng không? Có thể chữa được không?” tôi nắm chặt tay lại, chăm chắm nhìn theo cử động môi của bác sĩ.
“Chuyện này…cũng không nói chính xác được, cậu biết đó, loại bệnh này hoặc là dùng phương pháp trực tiếp can thiệp vào, hoặc là dùng liệu pháp tinh thần. Bệnh của bạn cậu tôi đã từng chữa rồi, việc thay đổi môi trường chung quanh cũng có thể cải thiện được phần nào. Như vậy đi, tôi nói cho cậu một số phương pháp, sau đó sẽ lấy một ít thuốc, cậu về cho dùng thử, coi như là hỗ trợ thêm.”
Từ phòng bác sĩ đi ra, tâm lý của tôi mới dễ chịu hơn đôi chút. Tình trạng của Biên Nhược Thủy có thể tạm cho là ổn, đợi hắn đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này là có thể khôi phục lại bình thường rồi. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới chuyện hắn phải thừa nhận sự thực ấy, tim tôi lại đau nhói lên một cái. Hơn nữa, bác sĩ nói tôi làm bạn hắn, phải quan tâm tới hắn nhiều hơn, phải làm hắn dời sự chú ý của mình từ người mẹ sang người khác, khiến hắn có cảm giác an toàn, có thể có thêm dũng khí tiếp nhận được sự thực đau lòng ấy.
Tôi vừa vào tới cửa đã thấy Biên Nhược Thủy đang thu dọn, còn lẩm bẩm những câu nghe không rõ. Tôi vội đè tay hắn lại, buồn bực hỏi hắn: “Cậu làm gì thế? Lại muốn đi à?”
Biên Nhược Thủy chậm rãi thở ra, vẻ mặt yếu ớt ban nãy đã trở lại vô cảm như trước, hắn không nhanh, không chậm cất lời: “Ở chỗ này làm cái gì chứ? Tớ phải trở lại làm việc, nằm viện một ngày trời là tớ đã bỏ làm mấy ca ở cửa hàng rồi!”
Tôi kéo tay hắn lại, nhấn vào giường, “Nói cho cậu biết, hôm nay tớ cấm cậu đi, một lát nữa còn phải truyền dịch, tiền tớ trả, cậu ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt. Cậu dám làm loạn tớ chặt chân.”
Biên Nhược Thủy hình như bị dọa mà sợ thật, bó tay, tôi phải khiến hắn hiểu rằng hắn không cô đơn, hắn còn có tôi ở bên cạnh. Tôi là người gần gũi với hắn, là người hắn có thể dựa vào. Biên Nhược Thủy ngước mắt nhìn tôi một lát, tay mân mê góc ga trải giường, hừ nhẹ một tiếng, rồi rầu rĩ nói: “Cậu còn dám quản tớ à? Tớ với cậu có quan hệ gì chứ, tớ không cần tiền của cậu, nhất định tớ sẽ trả lại hết cho cậu…”
Tôi với tay lên đầu giường, lôi ví tiền của hắn ra, Biên Nhược Thủy thấy tôi lấy ví tiền bèn vội vàng nhổm dậy giơ tay định chộp lại. Coi bộ hốt hoảng, mặt mũi đỏ bừng bừng, cơ hồ muốn nói gì đó mà không dám nói ra.
“Giờ cậu đã hiểu là quan hệ gì chưa?” Tôi vung vẩy ví tiền, cao giọng nói: “Chính là quan hệ này ấy, dù trong miệng cậu có nói thế nào thì cậu cũng không thể vứt bỏ được đâu.”
Biên Nhược Thủy sửng sốt, rồi thoáng an tĩnh trở lại, chậm rãi nằm xuống giường. Tôi quay mặt ra ngoài cửa làm mặt quỷ với một người không quen biết đi ngang qua. Làm sao chứ? Tôi chính là thô tục vậy đó, nhưng cũng có lúc nói những câu chín chắn, đúng là làm rung động lòng người, khiến người ta có thể rơi nước mắt ra được.
Giây phút vui vẻ ngắn ngủi qua mau, tôi cúi đầu, Biên Nhược Thủy vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, tôi bèn mím môi, vỗ nhẹ sau gáy hắn, giả vờ thản nhiên nói: “Nhìn tớ làm cái gì? Thế nào, chưa thấy ai đẹp trai thế này hả?”
Biên Nhược Thủy cười yếu ớt, trong nụ cười dường như có mang theo tiếng hừ nhỏ xíu muốn phản đối lại câu nói của tôi. Tôi không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi xuống cạnh giường, nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy một bà to béo mang theo hộp cơm đi qua. Mới chợt nhớ ra là cả tôi và Biên Nhược Thủy tới tận giờ vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng, tôi dặn dò hắn mấy câu, rồi vội vàng chạy ra ngoài mua cơm.
Tôi chạy nhanh hết mức có thể, mua cơm canh với vài món, mua thêm một ít hoa quả rồi lại hộc tốc quay lại phòng bệnh. Tôi sợ chỉ không chú ý một lát thôi là tên tiểu tử kia lại chạy mất, tới lúc đó có bị người bắt cóc cũng không hay.
Thật may, lúc tôi quay về, Biên Nhược Thủy vẫn còn ngủ, chắc là mệt lắm rồi, hắn ngủ thật lâu. Tỉnh một lát rồi lại thiếp đi, nhìn rất đáng thương. Giờ nhìn hắn cũng đỡ hơn rồi, không dám làm loạn nữa, coi bộ liệu pháp tinh thần của tôi cũng hữu hiệu phết.
Biên Nhược Thủy rất khác so với trước đây, đầu tóc đã thay đổi, ngay cả khuôn mặt cũng biến đổi ít nhiều. Con trai miền Nam không giống với con trai miền Bắc chúng tôi, Biên Nhược Thủy rất thanh tú, ngũ quan đều nhỏ, chỉ có đôi mắt là lớn, nhưng lông mi cũng rất dài, nhắm mắt lại nhìn càng đẹp. Hơn nữa, tôi cũng chẳng cần phải nghĩ đó có phải lông mi giả hay không, tôi còn nhớ ngày trước hôn bạn gái, hôn xong thì lông mi giả của nàng dính cả lên trên mặt tôi, khiến ba ngày sau đó tôi ăn không ngon.
Tôi không nhịn được, vươn tay xoa đầu hắn, may là tóc hắn đã mềm hơn, xoa rất thoải mái. Tôi còn nhớ hắn từng nói với tôi là tóc không phải dưỡng nữa, chỉ là bộ dạng mặt mũi sạch sẽ một chút thì rất dễ nhìn. Không ngờ giờ đây hắn lại làm cho một hiệu làm đầu, không biết hàng ngày đối diện với nhiều kiểu chăm sóc đầu tóc thế thì nghĩ gì.
“A?” Chắc tại hành động của tôi làm Biên Nhược Thủy giật mình thức dậy, hắn mở to mắt, lơ mơ nhìn xung quanh, hỏi:”Trời sáng rồi hả?”
Tôi dở khóc dở cười, lôi cơm đã mua ra, phần bởi vội, phần bởi không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, ngay cả cặp lồng cũng không mang. Cầm hộp cơm toàn dầu mỡ, chính tôi cũng không muốn nuốt.
“Cậu ngồi dậy đi, bọn mình ăn chút cơm, tớ từ lúc tìm cậu tới giờ cũng chưa hạt cơm nào vào bụng đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.