Chương 3: Chương 3
Sài Kê Đản
06/12/2016
Đạt Hề Duệ ngồi cạnh mở miệng, “Tớ không ăn đâu.” Tiểu Tuấn tử cũng bảo không ăn, tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn hai đứa, chúng mày mắc chứng gì phải từ chối chứ.
Buổi trưa ăn uống no say rồi mới tới trường, toàn những môn chán ngắt, tôi vừa ngồi được một lúc đã bắt đầu thấy buồn ngủ, gục mặt xuống bàn. Trong lúc lơ mơ, hình như nghe thấy có người đang nói chuyện gì đó như là giá cơm đang tăng, tôi vừa nghe đã lập tức tỉnh ngủ.
“Ai bảo các cậu thế?” Tôi kéo áo cô bạn cùng lớp ngồi trên, cô nàng quay người xuống nhìn tôi cười.
“Tăng được gần một tháng rồi.”
Gần một tháng rồi sao? Thế thì tiền cơm tôi đưa cho Biên Nhược Thủy không phải thiếu rồi sao, thế nào hắn lại không nói gì với tôi?
“Tăng lên bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi tiếp.
“Ờ…tăng lên hơn hai đồng mốt rồi, trước đây một phần cơm có thức ăn là bốn đồng bảy, giờ lên tới sáu đồng tám rồi.”
Cô nàng đó còn nói thêm gì đó, nhưng tôi không còn nghe được nữa, tăng nhiều như thế, hai ngày cuối tuần tôi phải làm sao bây giờ đây? Biên Nhược Thủy sao lại không nói cho tôi biết? Sớm biết thì tôi đã không đi dạo phố với Trương Kỳ Kỳ rồi. Trong lòng như có đá đè nặng, tôi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Hết giờ học tôi đi tìm Biên Nhược Thủy, hắn đang đứng trên bục giảng chăm chú lau bảng, tôi kêu mấy tiếng hắn cũng không trả lời, tôi không nhịn được, kéo hắn xuống dưới, khiến hắn trượt chân ngã vào lòng tôi. Tôi đỡ hắn, chúng tôi đều ngây người ra khi hai mắt chạm nhau, nói thật, tôi chưa bao giờ nhìn Biên Nhược Thủy gần như thế này, tôi đơn thuần chỉ nghĩ hắn và tôi phương bắc phương nam lớn lên không giống nhau mà thôi.
Phía dưới chẳng biết có ai hô lên: “Tao bảo này, Tống Thiên Lộ, mày đang sàm sỡ con người ta đấy hả?”
Tôi chưa nghe rõ, nhưng Biên Nhược Thủy thì lập tức đỏ mặt lên, tôi coi hắn có chút khó xử, tiếng thổn thức của nữ sinh vang lên khắp lớp, tôi cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc hôm đó Biên Nhược Thủy chỉ lau bảng có một lần rồi vội vã trở về chỗ ngồi, tôi cũng quên hỏi hắn chuyện cơm nước.
Buối tối về ký túc xá, tôi lại thấy mấy cái cánh gà trong hộp cơm của mình, từ lúc khen cánh gà ngon tới giờ, tôi chưa từng thấy Biên Nhược Thủy ăn nó nữa, toàn bộ đều chuyển qua phần của tôi. Thật thương cho mẹ của hắn, toàn bộ công lao bồi bổ con trai của mình đều chuyển cho con người khác.
“Tớ hỏi cậu chuyện này.”
Tôi đi tới nói với hắn, Biên Nhược Thủy khẽ giật mình một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ đang suy nghĩ dở chuyện gì đó.
“Đang nghĩ chuyện gì thế?” Tôi ngồi xuống cạnh hắn.
Tiểu Tuấn tử đứng cạnh ngứa miệng, “Cậu ta ngẫm nghĩ chuyện nhân sinh ấy, còn tự hỏi rằng chúng ta không cảm thấy nhân sinh là vô hạn sao, dù cho cả thế giới này biến mất thì vẫn còn linh hồn lưu lại, bởi linh hồn là bất diệt, sẽ không theo cơ thể mà biến mất được.”
“Cậu nghĩ thế thật à?” Tôi cười nhẹ, nhìn Biên Nhược Thủy, không đợi hắn trả lời, tôi hỏi luôn: “Dạo này trường đã tăng tiền cơm rồi, cậu biết không?”
Tiểu Tuấn tử trợn tròn đôi mắt nhỏ mà nhìn tôi, “Tống Thiên Lộ, cậu bị bệnh hả? Tăng được cả tháng rồi mà giờ mới biết.”
Tôi lườm hắn, “Cậu ở đây làm cái trò gì thế hả, ai cho nói leo đấy?”
Tiểu Tuấn tử quay người khinh khỉnh bước đi, “Không cho tới gần thì thôi, cứ tưởng người ta thích gần hai người lắm ấy? Ha ha..”
Tôi nghe qua thấy khó hiểu, bèn quay đầu lại nhìn Tiểu Tuấn tử thì hắn đã đi rồi, mẹ nó chứ, tự nhiên mồm thối thế không biết.
“Cậu nói coi.” Tôi quay lại nhìn Biên Nhược Thủy, “Sao không nói cho tớ biết? Tiền cơm thiếu mà cũng không chịu tìm tớ lấy thêm.”
Biên Nhược Thủy nghe tựa hồ cũng có điểm bối rối, “Tớ không..chuyện này, cứ cho qua đi, tiền tiêu thì cũng tiêu rồi, cũng không bao nhiêu mà, tớ không tính đâu, dù sao cũng là cùng mua mà.”
“Không được, cậu nói ngay cho tớ, thiếu bao nhiêu tiền, tớ đưa thêm, tớ lấy tiền của cậu thì được cái gì chứ?” Tôi thọc tay vào túi tính lấy tiền ra.
“Không cần, thật đấy, chúng ta là bạn tốt, chút tiền này đừng tính toán làm gì.”
Tôi nghĩ có chút mắc cười, thế nhưng nghe được những lời ấy thấy cũng cảm động, Biên Nhược Thủy tuy là quá hiền lành như con gái, lại sống nội tâm, nhưng hàng ngày đều khiến cho tôi suy nghĩ, khiến tôi phải nhìn nhận điểm tốt của hắn. Tôi đang nghĩ ngợi, thì phát hiện ra Biên Nhược Thủy đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vừa nhìn hắn thì hắn đã vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
“Sao cậu lại thích đỏ mặt thế a?” Tôi hỏi vu vơ.
Biên Nhược Thủy cười yếu ớt, “Tớ cũng không biết, từ nhỏ đã thế rồi, càng lớn thì càng tệ hơn, đi học phát biểu ý kiến cũng đỏ mặt, giờ đã là khá lắm rồi.”
Đột nhiên tôi nhớ tới lúc Biên Nhược Thủy ở trên lớp, bình thường ngồi trong lớp thì loại người này không bao giờ làm tôi chú ý tới, chỉ có lúc về ký túc xá lấy cơm ăn mới biết được hóa ra hắn học cùng lớp với tôi. Tôi có lên lớp cũng phần lớn là ngủ, nghe mấy đứa cùng lớp nói Biên Nhược Thủy trong giờ học luôn ngồi thẳng, mắt nhìn chăm chú lên bảng, chăm chỉ ghi chép bài, trả lời câu hỏi. Biên Nhược Thủy cũng giống nhiều người khác đi học thật dễ dàng, không cần phải lo lắng tới chuyện bị kêu lên bảng trả bài. Tới việc làm vệ sinh cũng tận chức tận trách, bây giờ cứ lên lớp là nghe hắn lải nhải này lải nhải nọ, thật không thể tưởng tượng được trước đây làm sao hắn chỉ nói chuyện với bạn học mà cũng đỏ mặt được.
“Cậu đang nghĩ gì thé?” Biên Nhược Thủy nhẹ lay khiến tôi hơi giật mình.
“À, không có gì, cậu nói đi.”
“Tớ từ nhỏ đã thế này rồi, thế nên cũng ít khi giao thiệp với người khác, các bạn khác cũng không thích chơi với tớ, lâu dần tớ cũng thấy cô độc lắm. Nhiều khi tớ ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ về quá khứ của mình, lại nghĩ tới tớ bây giờ, rồi chuyện tương lai nữa, tại sao tất cả những gì có trong đầu tớ lại chẳng có gì, như một tờ giấy trắng vậy, tớ tới tận giờ cũng không thể hiểu tại sao, cuộc sống của tớ thế này, cuộc sống của những người khác cũng như thế này…”
“Thôi thôi thôi.” Tôi ngắt lời Biên Nhược Thủy, “Cậu có thể chỉ trả lời bằng một câu, đừng có diễn giải thành văn như thế được không?”
“Được!” Biên Nhược Thủy cười cười.
“Cậu đã từng yêu chưa?” Tự dưng tôi lại rất muốn biết người như hắn thì thích mẫu người như thế nào?
“Chưa từng…”
“Tớ cũng đoán thế, thế cậu có thích ai chưa?”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi, suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu.
Tôi đột nhiên hăng hái, đi lại trước mặt hắn, “Ai thế? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ giúp cậu theo đuổi người ta, cho tới lúc được thì thôi.”
Biên Nhược Thủy đột nhiên cười, cười rất mãn nguyện, tôi chưa bao giờ thấy hắn cười tươi đến như thế, cũng không hiểu tại sao hắn lại cười. Một hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nhìn tôi mà rằng: “Cậu không giúp được tớ đâu.”
“Sao thế? Cậu không tin tớ á? Cậu cứ đi hỏi Đạt Hề Duệ mà coi, nó với Kỷ Đối Nhi nhà nó là do tớ tác hợp mà thành đấy.” Tôi không chịu thua, không thể để hắn nghi ngờ khả năng của mình được.
“Không phải thế…chuyện này là…”
“Chuyện này làm sao? Sao không nói đi?”
“Bỏ qua đi.” Biên Nhược Thủy vội đánh trống lảng.
Hứ! Tôi dụng chút sức gõ đầu hắn, người gì mà tới nói cũng không nên hồn, người ta có nói thế nào cũng không chịu sửa.
“Đi chơi bóng rổ với tớ đi!” Tôi đứng dậy, nhúc nhắc hai chân.
Biên Nhược Thủy giật mình nhìn tôi, rồi nói ngay: “Tớ không chơi a! Chơi với tớ thì có gì hay chứ.”
“Có đi không nào? Cứ yên tâm, tối nay sân tập không có ai đâu, theo tớ đi tập một chút, sẵn dịp rèn luyện sức khỏe luôn, có được không?”
Biên Nhược Thủy lập tức lộ vẻ vui mừng, chạy theo tôi ra sân tập.
“Đỡ bóng!” Mồ hôi tôi đổ như mưa ở sân tập, Biên Nhược Thủy thì nước mắt đổ như mưa, bóng tôi ném qua chưa lần nào hắn bắt được, không đánh vào tay thì cũng là đập vào mặt. Thế nào mà lại có người kém thế chứ?
Tôi lại đưa bóng cho hắn, để hắn dẫn bóng, hắn di chuyển chậm chạp, tôi chỉ xoay người một cái đã tranh được bóng, nhẹ nhàng đập một cái, ném vào rổ. Tôi nghe được tiếng xuýt xoa nho nhỏ của hắn, khẽ thở dài.
“Nếu không thì cậu qua chỗ kia chơi đi, tớ tự tập cũng được, tớ chơi kém thế cậu chơi cũng không vui.”
Tôi gật đầu, cũng tốt. Thế nên tôi một mình một bóng, tự chơi. Bóng rổ là môn thể thao tôi thích nhất, từ nhỏ đã thích rồi, tuy trước mặt người khác tôi luôn có một vẻ tiêu sái, sống rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn có điểm ưu tư.
Tôi thực không có sở trường nào, ngoại trừ dáng người cao to, tướng mạo cũng không tới nỗi nào, có lẽ nếu tôi muốn, cố gắng hết sức thì không cô gái nào có thể từ chối tôi. Nhưng thế để được gì chứ? Bản lĩnh của một thằng con trai là cái gì? Tôi cũng chỉ mong, mình có thể thông thạo chuyện gì đó, sau này có thể tự nuôi sống bản thân, phụng dưỡng cha mẹ, đấy mới là mục tiêu lớn nhất ở đời của tôi.
Chơi bóng rổ dù sao cũng chỉ là một cách trút bỏ áp lực, bởi tôi không có sở trường nào khác, chỉ khi cùng người khác đối đầu trên sân bóng, chạy đua cùng thời gian mới có thể gạt bỏ được cái cảm giác bất lực đó. Bởi vậy mà bất cứ lúc nào rảnh rỗi, tôi đều tới sân bóng luyện tập, có như vậy mới có thể thoải mái mà sống được.
Nhìn cái dáng khờ khạo xa xa của Biên Nhược Thủy, tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ. Thật ra tôi luôn ước ao được như hắn, dù có hay mắng hắn không phải con trai, nhưng thành tích của hắn không còn gì để chê cả, có thể khiến cha mẹ tự hào. Tuy tôi vẫn hay nghĩ chuyện học hành ở phổ thông chẳng có gì phải bận tâm, nhất là đối với người như tôi, bảo tôi làm như mấy người trí thức thì thà ra ngoài vận động này nọ còn tốt hơn. Có lẽ cái duy nhất khả dĩ có thể còn đảm bảo cho sự thông minh của tôi chính là có thể xác định phương hướng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn được như Biên Nhược Thủy, chính là vì cha mẹ tôi. Mỗi lần ra ngoài cùng cha mẹ, ngồi nghe những người khác khoe khoang chuyện con cái mà cha mẹ tôi đều không có gì để nói, thì trong lòng vô cùng khó chịu
Tôi còn nhớ có một lần nhìn cha đi ra từ trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm lớp, trông theo bóng lưng cô đơn của cha, ta lại tự sỉ vả mình cật lực, con mẹ nó Tống Thiên Lộ, từ hôm nay, mày nhất định phải hảo hảo học tập.
Nhưng chỉ được một vài ngày là tôi lại quên, tôi không như những đứa bạn học khác, không thể bắt là được. Chỉ vừa nghe chút công thức hóa học đã buồn ngủ, có cố thế nào cũng không thể chống lại thói quen đã trở thành thâm căn cố đế này, muốn sửa cũng không thể một sớm một chiều mà làm được.
Từ đó về sau cha mẹ không còn trông chờ vào chuyện học hành của tôi, tôi ngoài mặt thì giả vờ vui vẻ, nhưng trong lòng lại trĩu nặng, cha mẹ tôi cũng có giới hạn của mình, họ đã nhận ra rằng đặt hy vọng ở tôi là một việc quá sức, phí công.
“Về đi! Muộn lắm rồi.” Tôi nói với qua bên Biên Nhược Thủy đang tập chơi bóng, hắn hẳn cũng đã mệt lắm rồi.
Trên đường về phòng, cả hai chúng tôi đều yên lặng, bỗng nhiên Biên Nhược Thủy mở lời, phá vỡ bầu không khí, “Tống Thiên Lộ, cảm ơn cậu.”
Tôi quay lại, nhìn hắn, “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, chịu làm bạn với tớ.” Biên Nhược Thủy không quay đầu lại, nhưng tôi biết, mặt hắn đã đỏ bừng lên rồi.
Tôi cười cười, không nói gì nữa, chỉ yên lặng vừa đi vừa chuyền bóng từ tay này qua tay kia, hai người một cao một thấp đi trên đường để lại hai cái bóng khập khiễng, nói thật, tôi chưa hề nghĩ có một ngày sẽ cùng người như thế sóng vai mà đi trên đường, chứ đừng nói là chơi với, tôi hay nghĩ những người đó canh tâm cao khí (*) lắm a! May là Biên Nhược Thủy không thế, không thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Hôm nay tôi thấy rất vui, ngồi phía sau phòng học cắn hạt dưa, sao lại thấy vui ấy hả? Bởi vì thằng khốn Tiếu Vĩ kia vừa bị ăn đòn.
Tôi quen Tiếu Vĩ khi mới lên cao trung, mới đầu tôi không hề để ý tới hắn. Tôi không nhớ đã có ai đó nói với tôi rằng, Tiếu Vĩ ở trường này được gọi là “lão thất”, lúc đó tôi cảm thấy vô cùng bực tức, người này là cái quái gì mà được như thế, là ai dám gọi thế, sau này mới biết được, đó là kỷ lục Tiếu Vĩ bị người ta lôi ra vườn trường đánh cho lên bờ xuống ruộng, một ngày đánh tới bảy lần.
Sau đó tôi quen với hắn, chỉ bởi vì hắn dám cướp bạn gái của tôi, bạn gái hồi đó của tôi là Tả Phàm, là một nha đầu phản bội, lúc đầu Tiếu Vĩ bị ăn chửi không ít, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, sau đó tôi nghe nói hắn đã lên giường với Tả Phàm, không biết thật giả ra sao, rốt cuộc hai đứa tôi đánh với nhau một trận tơi bời oanh oanh liệt liệt, từ đó về sau không cần quan tâm là chuyện tốt hay xấu, Tiếu Vĩ đều đi theo cướp của tôi, tỷ như hôm nay xem thấy thông báo tôi đánh nhau thì hôm sau hắn nhất định cũng phải đánh nhau để lên thông báo, so đo kết quả nặng nhẹ ra sao.
Không biết hắn là thông minh hay đần độn nữa.
Tôi vừa cắn hạt dưa vừa nghiêng đầu ngó quanh quất, phát hiện Lưu Duy đang cố kéo cao ống quần lên, lộ ra cái đùi trắng bóc, tôi cười thầm, cả cái đùi trắng bóc ngắn cũn béo tròn, chắc trong đó toàn là mỡ với thịt. Hôm nay hắn còn mặc áo trắng, nhìn cái đùi càng trắng hơn.
“Nhìn cái gì đó? Tự dưng nhìn chân người ta làm cái gì?” Lưu Duy bỗng nhiên quay sang nhìn tôi phẩy phẩy tay, bĩu môi nói.
“Nhìn cái thân mày toàn là mỡ với thịt chứ sao.” Tôi thản nhiên đáp.
“Hứ!” Lưu Duy lao qua phía tôi, nắm đấm còn chưa chạm vào người đã bị tôi túm lấy, đè nghiến xuống đất, bẻ quặt tay hắn ra phía sau.
“Đừng đừng đừng, đau chết mất, mày tưởng ai cũng gầy trơ xương như mày chắc.” Lưu Duy vùng vẫy gạt tay tôi ra, oán giận nói.
Tôi nghe thế thì bực mình, tôi mà da bọc xương á? Cơ bắp tôi nhiều như thế mà hắn dám nói tôi da bọc xương, tôi đá nhẹ vào mông hắn, kéo cao ống quần lên, lộ ra bắp đùi rắn chắc, cái này mới gọi là đàn ông đích thực này, vừa dài vừa thẳng, màu da tương hợp. “Thấy chưa?” Tôi nhìn Lưu Duy khoe khoang.
Lưu Duy đảo mắt nhìn một hồi, tôi biết chắc hắn đang nghĩ bày ra trò gì đó, quả như tôi dự đoán, hắn đứng lên cười phớ lớ, sau đó nhìn tôi nói: “Chân mày không phải đẹp lắm sao? Mày kéo cao ống quần lên tới chỗ quần đùi đi, đùa một chút cho vui, lớp chúng ta cứ trầm trầm, chán quá.”
Tôi thấy cũng hay, quả thực là lớp cũng hơi chán, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh một đám mỹ nữ đi qua tôi rồi đỏ mặt thẹn thùng chạy đi, chả biết sao lại thấy hưng phấn, không hiểu mình đang mắc chứng gì nữa? (Lục: chứng biến thái mày ơi =)) )
Lưu Duy nhìn tôi, tôi gật đầu đồng ý, rồi cúi người xuống, xắn ống quần lên tới đùi, nhìn xa trông như chỉ mặc quần đùi, tôi hắc hắc cười, thản nhiên chọn một chỗ ngồi người ta dễ chú ý tới nhất, mà nếu có người đi từ cửa vào thì cũng có thể thấy được ngay.
Người đầu tiên đi vào là Ban Ban Trường, nàng thị lực hơi yếu nên không nhìn thấy tạo hình mới của tôi, khiến tôi có chút cụt hứng.
Người thứ hai đi vào là một nam sinh, hắn thấy tôi thì sững người ra một chút, sau đó cười sằng sặc, hô to lên: “Tống Thiên Lộ, mày hơi bị được đấy!”
Sau đó là một loạt nữ sinh đi vào, hơn phân nửa đều có cùng một loại phản ứng, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó sợ quá mà chạy lại chỗ ngồi, tôi ngồi cười nghiêng ngả, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau cùng là Biên Nhược Thủy, tôi nhìn hắn đúng lúc hắn cũng nhìn tôi, sau đó hắn dời hướng mắt nhìn tới đùi, yên lặng nhìn mấy giây, mặt có chút đỏ hồng lên, phản ứng này so với đám nữ sinh tuyệt đối còn dữ dội hơn, giống như là bị thất thân (*) vậy, tuy rằng ở lâu với hắn tôi cũng sớm quen với chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy thì vẫn có cảm giác vô cùng hài lòng.
Bình thường trên lớp tôi không nói chuyện nhiều với Biên Nhược Thủy, giống như là không quen biết nhau, cũng không để người khác thấy chúng tôi đi cùng. Về phòng ký túc xá hai đứa mới nói chuyện với nhau. Mọi người trong ký túc xá hay nói đùa, trước mặt tôi hay gọi Biên Nhược Thủy là “Vợ”, bởi Biên Nhược Thủy quá là hiền lành, từ lúc hắn tới, tôi không cần giặt quần áo, ngày nào hắn cũng giặt hộ tôi, tất bẩn cũng để hắn giặt nốt. Trước đây quần áo thay ra tôi cứ ném hết vào chậu, vài ngày giặt một lần, giờ ném vào chậu sẽ có người giặt cho. Lúc đầu chỉ là giặt tất thôi, sau thì cả đồng phục, quần áo lót hắn cũng giặt hộ, tôi không hề nhờ hắn, nhưng hắn vẫn không nói câu nào, ngày nào cũng không quên đem tất cả quần áo đi giặt.
Có lúc tôi với Trương Kỳ Kỳ nói chuyện với Biên Nhược Thủy, bảo hắn không cần làm chuyện này nữa, cứ để Trương Kỳ Kỳ làm. Mỗi lần như thế, Trương Kỳ Kỳ lại chu miệng lên, hờn dỗi nói: “Thế anh tìm bạn gái hay tìm người giúp việc nào?”
Rồi tôi lại phải vội vàng trả lời: “Không phải không phải, sao có thể thế chứ? Bạn gái chỉ để nâng niu chiều chuộng thôi.” Lần nào cũng như thế.
Gần đây trong lớp hay bị mất đồ, không chỉ bị mất tiền, ngay cả xà phòng thơm cũng bị trộm, tôi chẳng biết người ta lấy mấy thứ này làm gì. Nhiều người nói là do người trong lớp làm, tôi cũng chẳng để ý, tôi vừa tiêu xài một trận, trong người chẳng còn xu teng nào, cho nên chả có hứng thú mà suy nghĩ xem là ai đã trộm.
Mấy ngày nay Biên Nhược Thủy có vẻ không được thoải mái lắm, tuy hắn vẫn im lặng như thế, cầm một quyển triết học ngồi đọc một mình, nhưng mắt hắn thì như không để ở trang sách mà cứ đặt ở đâu đâu.
Buổi trưa tan học, tôi đi cùng Trương Kỳ Kỳ ra cửa, bỗng nhiên Trương Kỳ Kỳ quay sang nhìn tôi: “Nghe nói gần đây thầy đã tìm ra thủ phạm ăn trộm rồi.”
Tôi vừa vẫy tay chào thằng bạn thân vừa hỏi: “Ai thế?”
“Biên Nhược Thủy!” Trương Kỳ Kỳ đáp.
Tôi khựng lại, nhìn Trương Kỳ Kỳ: “Em nghe ai nói thế? Không thể nào là Biên Nhược Thủy được.”
Nàng lườm tôi, “Vì hắn là vợ của anh hả?”
Tôi cau mày cười, “Em ăn phải cái gì thế? Hắn ở ký túc xá hay giúp anh làm chuyện này chuyện kia, người trong ký túc xá nói đùa, thế mà em cũng tin.”
“Không cũng không biết là nghe ai nói nữa, chỉ là đoán thế thôi! Dù sao trước khi Biên Nhược Thủy tới đây mọi người chưa hề mất thứ gì, hắn vừa tới thì đã mất đồ, hắn lại ít nói, cho nên mọi người mới nghi ngờ hắn nhất a! Em cũng không rõ lắm, chỉ biết đại khái như thế thôi, ai! Tống Thiên Lộ, cuối tuần này anh có bận gì không? Không bận gì thì đi chơi Hoan Nhạc cốc với em hai ngày, em còn chưa tới đó lần nào cơ! Nghe không? Tống Thiên Lộ…Tống Thiên Lộ…”
Tới tận khi Trương Kỳ Kỳ lay mấy cái, tôi mới có phản ứng, “Gì thế? Lúc nãy em nói gì?”
Trương Kỳ Kỳ chán nản: “Em nói cuối tuần này đi Hoan Nhạc cốc.”
“Ừm!” tôi gật đầu, “Được, đi cùng em.”
Trương Kỳ Kỳ đi rồi tôi mới suy nghĩ lại, tới Hoan Nhạc cốc? Cái này không phải là lại dùng tiền của tôi đấy chứ? Làm sao tôi kiếm ra tiền đây? Tôi vỗ vỗ gáy, vô cùng hối hận.
Đang đi, tôi vô tình nhìn thấy Biên Nhược Thủy phía xa đang đi một mình, cầm hai cái hộp cơm. Hắn đi vào trong một hồi lâu, tới khi tôi tới tận cửa rồi mà vẫn chưa thấy hắn đi ra, tôi nheo mắt nhìn qua lớp cửa kính vào bên trong. Cảnh tượng đúng là hơi choáng. Người người ra vào tấp nập, đã lâu tôi không tới căng-tin mua cơm, không ngờ cảnh tượng tranh giành cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua ác liệt thế này.
Tôi đứng bên ngoài nhòm mãi mới tìm được Biên Nhược Thủy đang hăng hái chiến đấu bên trong, hắn vốn hơi thấp, nên phải kiễng chân lên, hếch hếch cái mũi mà nhìn vào bên trong, để coi chỗ đó có món tôi ăn được hay không. Có lúc hắn chen vào trong được rồi, nhưng lại phát hiện ra chỗ ấy không bán thức ăn tôi thích ăn, thế là lại khổ sở chui ra. Chen qua chen lại một lúc, cuối cùng Biên Nhược Thủy cũng hoàn thành nhiệm vụ, chui ra ngoài đứng thở hổn hển.
Chờ cho hắn đi ra ngoài rồi, tôi mới vội vàng trở về ký túc xá làm như không có việc gì. Nói thật, lúc nhìn thấy cái bộ dáng ngốc nghếch, khổ sở của hắn khi chen lấn, đột nhiên trong lòng tôi nảy lên một chút tư vị, trong ấy có chút thương cảm, có chút yêu thương.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, Biên Nhược Thủy tuyệt đối không phải là kẻ trộm. Hai tháng ở chung với hắn, tôi cũng biết nhà hắn không giàu có gì, lúc nào cũng mang đồ từ nhà lên đây ăn, còn bị tôi ăn mất hơn phân nửa. Có đôi khi hắn ăn sáng bằng mấy cái bánh quy mua theo cân, hai ngày cuối tuần cũng chẳng thấy đổi món, hoa quả cũng ít ăn, giày chỉ có hai đôi, giặt đôi này thì đi đôi kia.
Nhưng chuyện Biên Nhược Thủy không những giấu tôi việc giá cơm tăng mà còn lẳng lặng bù thêm vào khiến tôi tin hắn sẽ không đi ăn trộm. Dù cho hắn có nghèo cỡ nào, ít nói cỡ nào, tính cách có quái gở đi nữa, nhưng tính tình thì rất tốt, ai nói hắn ăn trộm tôi cũng không tin. (Lục: suy luận kiểu quái gì thế mày? Ò_Ó)
Buổi chiều lên lớp, tôi thấy đám cán bộ lớp đứng túm năm tụm ba ở góc lớp, không biết đang bàn luận chuyện gì, tôi vốn đã không ngủ được rồi, nằm lên bàn còn nghe thấy bọn họ nói này nọ, thật phiền chết đi được. Đúng lúc đó, tôi bỗng nhiên nghe được giọng của ai đó, nói: “Phân một người theo dõi Biên Nhược Thủy 24/24, đừng cho hắn phát hiện, tao không tin hắn không lộ nguyên hình ra được.”
“Bọn mày nói cái mẹ gì thế?”
Tôi quát to khiến cả lớp đều yên lặng, đám cán bộ kia im lặng nhìn tôi, không rõ tôi định làm gì, nói thật, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại kích động như thế nữa.
“Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà bọn mày ở đó nói gì thế hả? Mồm có phải rộng quá rồi không? Tao nói cho chúng mày biết, đứa nào dám mở mồm ra nói Biên Nhược Thủy ăn trộm tao xé rách mồm! Không tin thì cứ thử xem.”
Tôi đang hò hét thì đúng lúc Biên Nhược Thủy đi vào, hắn nhìn tôi, tôi không rõ thứ biểu cảm trong mắt hắn hiện giờ là gì, toàn bộ lớp học đều nhìn tôi, con mẹ nó, dù sao cũng lỡ rồi, đã thế hôm nay cứ ra oai cho hết đi.
“Bọn khốn chúng mày bắt Biên Nhược Thủy lau bảng, lừa hắn làm trực nhật cho mình, giờ người ta có chút chuyện đã vội trở mặt ngay. Tao nói cho chúng mày biết, Biên Nhược Thủy ở cùng với tao 24 tiếng đấy, đứa nào bảo hắn ăn trộm tức là bảo tao cũng…”
Trương Kỳ Kỳ cũng là cán bộ lớp, chẳng hiểu ai huých nàng, nàng đành nhìn tôi mà nói: “Tống Thiên Lộ, anh ngồi xuống đi, bọn em đang bàn luận chuyện công, anh đừng hành động theo cảm tính thế.”
Tôi nhếch miệng, túm lấy ghế nện lên mặt bàn, “Lũ các cô một đám bỏ bê chuyện công, cả ngày chỉ biết túm tụm nói xấu nhau mà cũng dám nói tới chuyện công sao? Hôm nay tôi không ngồi thì cô làm gì được tôi nào?”
Tôi nhìn theo bóng Trương Kỳ Kỳ ôm mặt khóc chạy khỏi lớp, tất cả nữ sinh đều tức giận nhìn tôi, có cô còn cười trộm. “Mẹ nó, nhìn cái gì?”
Tôi để ghế xuống, tiếp tục ngủ, chiều quá hóa hư, ông mày chịu thế đủ rồi, cứ thích trước mặt mọi người lên mặt dạy dỗ người ta, cứ như thể cô ta sắp trèo lên đầu lên cổ ấy, đó là điểm tôi cực ghét. Trương Kỳ Kỳ chưa bao giờ thèm nể mặt tôi, sau lưng tôi hay nói những chuyện chẳng hay ho gì, hay làm những trò khiến tôi không biết để mặt mũi vào đâu, chuyện này tôi quyết không để yên được.
Buổi tối tôi đi tìm Biên Nhược Thủy: “Tối nay tớ giúp cậu đi mua cơm!”
Biên Nhược Thủy cảm kích nhìn tôi, sau đó nói: “Cảm ơn cậu, Tống Thiên Lộ, không ngờ hôm nay cậu lại ra mặt giùm tớ. Tớ thật không biết nói gì nữa, tối nay để tớ mời cậu một bữa!” Biên Nhược Thủy nói xong lại trưng vẻ mặt mong chờ câu trả lời, tựa hồ nếu tôi từ chối thì chắc hắn đi tự sát mất.
“Được, hôm nay hai chúng ta đi ăn, cậu không cần mua về đâu.”
“Đi ăn, hai người chúng ta á?” Biên Nhược Thủy chỉ tôi.
“Sao? Không thể ăn cùng nhau được hả?” Tôi có chút buồn cười, chính tôi cũng không nghĩ rằng có ngày mình sẽ đi ăn cùng với hắn, bình thường tôi vẫn hay phạm quy, chỉ toàn đi uống nước với mấy ông giám thị trường, cùng đi ăn với đứa học sinh gương mẫu như hắn đúng là lần đầu tiên
Buổi trưa ăn uống no say rồi mới tới trường, toàn những môn chán ngắt, tôi vừa ngồi được một lúc đã bắt đầu thấy buồn ngủ, gục mặt xuống bàn. Trong lúc lơ mơ, hình như nghe thấy có người đang nói chuyện gì đó như là giá cơm đang tăng, tôi vừa nghe đã lập tức tỉnh ngủ.
“Ai bảo các cậu thế?” Tôi kéo áo cô bạn cùng lớp ngồi trên, cô nàng quay người xuống nhìn tôi cười.
“Tăng được gần một tháng rồi.”
Gần một tháng rồi sao? Thế thì tiền cơm tôi đưa cho Biên Nhược Thủy không phải thiếu rồi sao, thế nào hắn lại không nói gì với tôi?
“Tăng lên bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi tiếp.
“Ờ…tăng lên hơn hai đồng mốt rồi, trước đây một phần cơm có thức ăn là bốn đồng bảy, giờ lên tới sáu đồng tám rồi.”
Cô nàng đó còn nói thêm gì đó, nhưng tôi không còn nghe được nữa, tăng nhiều như thế, hai ngày cuối tuần tôi phải làm sao bây giờ đây? Biên Nhược Thủy sao lại không nói cho tôi biết? Sớm biết thì tôi đã không đi dạo phố với Trương Kỳ Kỳ rồi. Trong lòng như có đá đè nặng, tôi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Hết giờ học tôi đi tìm Biên Nhược Thủy, hắn đang đứng trên bục giảng chăm chú lau bảng, tôi kêu mấy tiếng hắn cũng không trả lời, tôi không nhịn được, kéo hắn xuống dưới, khiến hắn trượt chân ngã vào lòng tôi. Tôi đỡ hắn, chúng tôi đều ngây người ra khi hai mắt chạm nhau, nói thật, tôi chưa bao giờ nhìn Biên Nhược Thủy gần như thế này, tôi đơn thuần chỉ nghĩ hắn và tôi phương bắc phương nam lớn lên không giống nhau mà thôi.
Phía dưới chẳng biết có ai hô lên: “Tao bảo này, Tống Thiên Lộ, mày đang sàm sỡ con người ta đấy hả?”
Tôi chưa nghe rõ, nhưng Biên Nhược Thủy thì lập tức đỏ mặt lên, tôi coi hắn có chút khó xử, tiếng thổn thức của nữ sinh vang lên khắp lớp, tôi cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc hôm đó Biên Nhược Thủy chỉ lau bảng có một lần rồi vội vã trở về chỗ ngồi, tôi cũng quên hỏi hắn chuyện cơm nước.
Buối tối về ký túc xá, tôi lại thấy mấy cái cánh gà trong hộp cơm của mình, từ lúc khen cánh gà ngon tới giờ, tôi chưa từng thấy Biên Nhược Thủy ăn nó nữa, toàn bộ đều chuyển qua phần của tôi. Thật thương cho mẹ của hắn, toàn bộ công lao bồi bổ con trai của mình đều chuyển cho con người khác.
“Tớ hỏi cậu chuyện này.”
Tôi đi tới nói với hắn, Biên Nhược Thủy khẽ giật mình một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi, tựa hồ đang suy nghĩ dở chuyện gì đó.
“Đang nghĩ chuyện gì thế?” Tôi ngồi xuống cạnh hắn.
Tiểu Tuấn tử đứng cạnh ngứa miệng, “Cậu ta ngẫm nghĩ chuyện nhân sinh ấy, còn tự hỏi rằng chúng ta không cảm thấy nhân sinh là vô hạn sao, dù cho cả thế giới này biến mất thì vẫn còn linh hồn lưu lại, bởi linh hồn là bất diệt, sẽ không theo cơ thể mà biến mất được.”
“Cậu nghĩ thế thật à?” Tôi cười nhẹ, nhìn Biên Nhược Thủy, không đợi hắn trả lời, tôi hỏi luôn: “Dạo này trường đã tăng tiền cơm rồi, cậu biết không?”
Tiểu Tuấn tử trợn tròn đôi mắt nhỏ mà nhìn tôi, “Tống Thiên Lộ, cậu bị bệnh hả? Tăng được cả tháng rồi mà giờ mới biết.”
Tôi lườm hắn, “Cậu ở đây làm cái trò gì thế hả, ai cho nói leo đấy?”
Tiểu Tuấn tử quay người khinh khỉnh bước đi, “Không cho tới gần thì thôi, cứ tưởng người ta thích gần hai người lắm ấy? Ha ha..”
Tôi nghe qua thấy khó hiểu, bèn quay đầu lại nhìn Tiểu Tuấn tử thì hắn đã đi rồi, mẹ nó chứ, tự nhiên mồm thối thế không biết.
“Cậu nói coi.” Tôi quay lại nhìn Biên Nhược Thủy, “Sao không nói cho tớ biết? Tiền cơm thiếu mà cũng không chịu tìm tớ lấy thêm.”
Biên Nhược Thủy nghe tựa hồ cũng có điểm bối rối, “Tớ không..chuyện này, cứ cho qua đi, tiền tiêu thì cũng tiêu rồi, cũng không bao nhiêu mà, tớ không tính đâu, dù sao cũng là cùng mua mà.”
“Không được, cậu nói ngay cho tớ, thiếu bao nhiêu tiền, tớ đưa thêm, tớ lấy tiền của cậu thì được cái gì chứ?” Tôi thọc tay vào túi tính lấy tiền ra.
“Không cần, thật đấy, chúng ta là bạn tốt, chút tiền này đừng tính toán làm gì.”
Tôi nghĩ có chút mắc cười, thế nhưng nghe được những lời ấy thấy cũng cảm động, Biên Nhược Thủy tuy là quá hiền lành như con gái, lại sống nội tâm, nhưng hàng ngày đều khiến cho tôi suy nghĩ, khiến tôi phải nhìn nhận điểm tốt của hắn. Tôi đang nghĩ ngợi, thì phát hiện ra Biên Nhược Thủy đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vừa nhìn hắn thì hắn đã vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
“Sao cậu lại thích đỏ mặt thế a?” Tôi hỏi vu vơ.
Biên Nhược Thủy cười yếu ớt, “Tớ cũng không biết, từ nhỏ đã thế rồi, càng lớn thì càng tệ hơn, đi học phát biểu ý kiến cũng đỏ mặt, giờ đã là khá lắm rồi.”
Đột nhiên tôi nhớ tới lúc Biên Nhược Thủy ở trên lớp, bình thường ngồi trong lớp thì loại người này không bao giờ làm tôi chú ý tới, chỉ có lúc về ký túc xá lấy cơm ăn mới biết được hóa ra hắn học cùng lớp với tôi. Tôi có lên lớp cũng phần lớn là ngủ, nghe mấy đứa cùng lớp nói Biên Nhược Thủy trong giờ học luôn ngồi thẳng, mắt nhìn chăm chú lên bảng, chăm chỉ ghi chép bài, trả lời câu hỏi. Biên Nhược Thủy cũng giống nhiều người khác đi học thật dễ dàng, không cần phải lo lắng tới chuyện bị kêu lên bảng trả bài. Tới việc làm vệ sinh cũng tận chức tận trách, bây giờ cứ lên lớp là nghe hắn lải nhải này lải nhải nọ, thật không thể tưởng tượng được trước đây làm sao hắn chỉ nói chuyện với bạn học mà cũng đỏ mặt được.
“Cậu đang nghĩ gì thé?” Biên Nhược Thủy nhẹ lay khiến tôi hơi giật mình.
“À, không có gì, cậu nói đi.”
“Tớ từ nhỏ đã thế này rồi, thế nên cũng ít khi giao thiệp với người khác, các bạn khác cũng không thích chơi với tớ, lâu dần tớ cũng thấy cô độc lắm. Nhiều khi tớ ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ về quá khứ của mình, lại nghĩ tới tớ bây giờ, rồi chuyện tương lai nữa, tại sao tất cả những gì có trong đầu tớ lại chẳng có gì, như một tờ giấy trắng vậy, tớ tới tận giờ cũng không thể hiểu tại sao, cuộc sống của tớ thế này, cuộc sống của những người khác cũng như thế này…”
“Thôi thôi thôi.” Tôi ngắt lời Biên Nhược Thủy, “Cậu có thể chỉ trả lời bằng một câu, đừng có diễn giải thành văn như thế được không?”
“Được!” Biên Nhược Thủy cười cười.
“Cậu đã từng yêu chưa?” Tự dưng tôi lại rất muốn biết người như hắn thì thích mẫu người như thế nào?
“Chưa từng…”
“Tớ cũng đoán thế, thế cậu có thích ai chưa?”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi, suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu.
Tôi đột nhiên hăng hái, đi lại trước mặt hắn, “Ai thế? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ giúp cậu theo đuổi người ta, cho tới lúc được thì thôi.”
Biên Nhược Thủy đột nhiên cười, cười rất mãn nguyện, tôi chưa bao giờ thấy hắn cười tươi đến như thế, cũng không hiểu tại sao hắn lại cười. Một hồi lâu sau, hắn lẳng lặng nhìn tôi mà rằng: “Cậu không giúp được tớ đâu.”
“Sao thế? Cậu không tin tớ á? Cậu cứ đi hỏi Đạt Hề Duệ mà coi, nó với Kỷ Đối Nhi nhà nó là do tớ tác hợp mà thành đấy.” Tôi không chịu thua, không thể để hắn nghi ngờ khả năng của mình được.
“Không phải thế…chuyện này là…”
“Chuyện này làm sao? Sao không nói đi?”
“Bỏ qua đi.” Biên Nhược Thủy vội đánh trống lảng.
Hứ! Tôi dụng chút sức gõ đầu hắn, người gì mà tới nói cũng không nên hồn, người ta có nói thế nào cũng không chịu sửa.
“Đi chơi bóng rổ với tớ đi!” Tôi đứng dậy, nhúc nhắc hai chân.
Biên Nhược Thủy giật mình nhìn tôi, rồi nói ngay: “Tớ không chơi a! Chơi với tớ thì có gì hay chứ.”
“Có đi không nào? Cứ yên tâm, tối nay sân tập không có ai đâu, theo tớ đi tập một chút, sẵn dịp rèn luyện sức khỏe luôn, có được không?”
Biên Nhược Thủy lập tức lộ vẻ vui mừng, chạy theo tôi ra sân tập.
“Đỡ bóng!” Mồ hôi tôi đổ như mưa ở sân tập, Biên Nhược Thủy thì nước mắt đổ như mưa, bóng tôi ném qua chưa lần nào hắn bắt được, không đánh vào tay thì cũng là đập vào mặt. Thế nào mà lại có người kém thế chứ?
Tôi lại đưa bóng cho hắn, để hắn dẫn bóng, hắn di chuyển chậm chạp, tôi chỉ xoay người một cái đã tranh được bóng, nhẹ nhàng đập một cái, ném vào rổ. Tôi nghe được tiếng xuýt xoa nho nhỏ của hắn, khẽ thở dài.
“Nếu không thì cậu qua chỗ kia chơi đi, tớ tự tập cũng được, tớ chơi kém thế cậu chơi cũng không vui.”
Tôi gật đầu, cũng tốt. Thế nên tôi một mình một bóng, tự chơi. Bóng rổ là môn thể thao tôi thích nhất, từ nhỏ đã thích rồi, tuy trước mặt người khác tôi luôn có một vẻ tiêu sái, sống rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn có điểm ưu tư.
Tôi thực không có sở trường nào, ngoại trừ dáng người cao to, tướng mạo cũng không tới nỗi nào, có lẽ nếu tôi muốn, cố gắng hết sức thì không cô gái nào có thể từ chối tôi. Nhưng thế để được gì chứ? Bản lĩnh của một thằng con trai là cái gì? Tôi cũng chỉ mong, mình có thể thông thạo chuyện gì đó, sau này có thể tự nuôi sống bản thân, phụng dưỡng cha mẹ, đấy mới là mục tiêu lớn nhất ở đời của tôi.
Chơi bóng rổ dù sao cũng chỉ là một cách trút bỏ áp lực, bởi tôi không có sở trường nào khác, chỉ khi cùng người khác đối đầu trên sân bóng, chạy đua cùng thời gian mới có thể gạt bỏ được cái cảm giác bất lực đó. Bởi vậy mà bất cứ lúc nào rảnh rỗi, tôi đều tới sân bóng luyện tập, có như vậy mới có thể thoải mái mà sống được.
Nhìn cái dáng khờ khạo xa xa của Biên Nhược Thủy, tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ. Thật ra tôi luôn ước ao được như hắn, dù có hay mắng hắn không phải con trai, nhưng thành tích của hắn không còn gì để chê cả, có thể khiến cha mẹ tự hào. Tuy tôi vẫn hay nghĩ chuyện học hành ở phổ thông chẳng có gì phải bận tâm, nhất là đối với người như tôi, bảo tôi làm như mấy người trí thức thì thà ra ngoài vận động này nọ còn tốt hơn. Có lẽ cái duy nhất khả dĩ có thể còn đảm bảo cho sự thông minh của tôi chính là có thể xác định phương hướng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn được như Biên Nhược Thủy, chính là vì cha mẹ tôi. Mỗi lần ra ngoài cùng cha mẹ, ngồi nghe những người khác khoe khoang chuyện con cái mà cha mẹ tôi đều không có gì để nói, thì trong lòng vô cùng khó chịu
Tôi còn nhớ có một lần nhìn cha đi ra từ trong phòng làm việc của thầy chủ nhiệm lớp, trông theo bóng lưng cô đơn của cha, ta lại tự sỉ vả mình cật lực, con mẹ nó Tống Thiên Lộ, từ hôm nay, mày nhất định phải hảo hảo học tập.
Nhưng chỉ được một vài ngày là tôi lại quên, tôi không như những đứa bạn học khác, không thể bắt là được. Chỉ vừa nghe chút công thức hóa học đã buồn ngủ, có cố thế nào cũng không thể chống lại thói quen đã trở thành thâm căn cố đế này, muốn sửa cũng không thể một sớm một chiều mà làm được.
Từ đó về sau cha mẹ không còn trông chờ vào chuyện học hành của tôi, tôi ngoài mặt thì giả vờ vui vẻ, nhưng trong lòng lại trĩu nặng, cha mẹ tôi cũng có giới hạn của mình, họ đã nhận ra rằng đặt hy vọng ở tôi là một việc quá sức, phí công.
“Về đi! Muộn lắm rồi.” Tôi nói với qua bên Biên Nhược Thủy đang tập chơi bóng, hắn hẳn cũng đã mệt lắm rồi.
Trên đường về phòng, cả hai chúng tôi đều yên lặng, bỗng nhiên Biên Nhược Thủy mở lời, phá vỡ bầu không khí, “Tống Thiên Lộ, cảm ơn cậu.”
Tôi quay lại, nhìn hắn, “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, chịu làm bạn với tớ.” Biên Nhược Thủy không quay đầu lại, nhưng tôi biết, mặt hắn đã đỏ bừng lên rồi.
Tôi cười cười, không nói gì nữa, chỉ yên lặng vừa đi vừa chuyền bóng từ tay này qua tay kia, hai người một cao một thấp đi trên đường để lại hai cái bóng khập khiễng, nói thật, tôi chưa hề nghĩ có một ngày sẽ cùng người như thế sóng vai mà đi trên đường, chứ đừng nói là chơi với, tôi hay nghĩ những người đó canh tâm cao khí (*) lắm a! May là Biên Nhược Thủy không thế, không thì ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Hôm nay tôi thấy rất vui, ngồi phía sau phòng học cắn hạt dưa, sao lại thấy vui ấy hả? Bởi vì thằng khốn Tiếu Vĩ kia vừa bị ăn đòn.
Tôi quen Tiếu Vĩ khi mới lên cao trung, mới đầu tôi không hề để ý tới hắn. Tôi không nhớ đã có ai đó nói với tôi rằng, Tiếu Vĩ ở trường này được gọi là “lão thất”, lúc đó tôi cảm thấy vô cùng bực tức, người này là cái quái gì mà được như thế, là ai dám gọi thế, sau này mới biết được, đó là kỷ lục Tiếu Vĩ bị người ta lôi ra vườn trường đánh cho lên bờ xuống ruộng, một ngày đánh tới bảy lần.
Sau đó tôi quen với hắn, chỉ bởi vì hắn dám cướp bạn gái của tôi, bạn gái hồi đó của tôi là Tả Phàm, là một nha đầu phản bội, lúc đầu Tiếu Vĩ bị ăn chửi không ít, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, sau đó tôi nghe nói hắn đã lên giường với Tả Phàm, không biết thật giả ra sao, rốt cuộc hai đứa tôi đánh với nhau một trận tơi bời oanh oanh liệt liệt, từ đó về sau không cần quan tâm là chuyện tốt hay xấu, Tiếu Vĩ đều đi theo cướp của tôi, tỷ như hôm nay xem thấy thông báo tôi đánh nhau thì hôm sau hắn nhất định cũng phải đánh nhau để lên thông báo, so đo kết quả nặng nhẹ ra sao.
Không biết hắn là thông minh hay đần độn nữa.
Tôi vừa cắn hạt dưa vừa nghiêng đầu ngó quanh quất, phát hiện Lưu Duy đang cố kéo cao ống quần lên, lộ ra cái đùi trắng bóc, tôi cười thầm, cả cái đùi trắng bóc ngắn cũn béo tròn, chắc trong đó toàn là mỡ với thịt. Hôm nay hắn còn mặc áo trắng, nhìn cái đùi càng trắng hơn.
“Nhìn cái gì đó? Tự dưng nhìn chân người ta làm cái gì?” Lưu Duy bỗng nhiên quay sang nhìn tôi phẩy phẩy tay, bĩu môi nói.
“Nhìn cái thân mày toàn là mỡ với thịt chứ sao.” Tôi thản nhiên đáp.
“Hứ!” Lưu Duy lao qua phía tôi, nắm đấm còn chưa chạm vào người đã bị tôi túm lấy, đè nghiến xuống đất, bẻ quặt tay hắn ra phía sau.
“Đừng đừng đừng, đau chết mất, mày tưởng ai cũng gầy trơ xương như mày chắc.” Lưu Duy vùng vẫy gạt tay tôi ra, oán giận nói.
Tôi nghe thế thì bực mình, tôi mà da bọc xương á? Cơ bắp tôi nhiều như thế mà hắn dám nói tôi da bọc xương, tôi đá nhẹ vào mông hắn, kéo cao ống quần lên, lộ ra bắp đùi rắn chắc, cái này mới gọi là đàn ông đích thực này, vừa dài vừa thẳng, màu da tương hợp. “Thấy chưa?” Tôi nhìn Lưu Duy khoe khoang.
Lưu Duy đảo mắt nhìn một hồi, tôi biết chắc hắn đang nghĩ bày ra trò gì đó, quả như tôi dự đoán, hắn đứng lên cười phớ lớ, sau đó nhìn tôi nói: “Chân mày không phải đẹp lắm sao? Mày kéo cao ống quần lên tới chỗ quần đùi đi, đùa một chút cho vui, lớp chúng ta cứ trầm trầm, chán quá.”
Tôi thấy cũng hay, quả thực là lớp cũng hơi chán, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh một đám mỹ nữ đi qua tôi rồi đỏ mặt thẹn thùng chạy đi, chả biết sao lại thấy hưng phấn, không hiểu mình đang mắc chứng gì nữa? (Lục: chứng biến thái mày ơi =)) )
Lưu Duy nhìn tôi, tôi gật đầu đồng ý, rồi cúi người xuống, xắn ống quần lên tới đùi, nhìn xa trông như chỉ mặc quần đùi, tôi hắc hắc cười, thản nhiên chọn một chỗ ngồi người ta dễ chú ý tới nhất, mà nếu có người đi từ cửa vào thì cũng có thể thấy được ngay.
Người đầu tiên đi vào là Ban Ban Trường, nàng thị lực hơi yếu nên không nhìn thấy tạo hình mới của tôi, khiến tôi có chút cụt hứng.
Người thứ hai đi vào là một nam sinh, hắn thấy tôi thì sững người ra một chút, sau đó cười sằng sặc, hô to lên: “Tống Thiên Lộ, mày hơi bị được đấy!”
Sau đó là một loạt nữ sinh đi vào, hơn phân nửa đều có cùng một loại phản ứng, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó sợ quá mà chạy lại chỗ ngồi, tôi ngồi cười nghiêng ngả, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau cùng là Biên Nhược Thủy, tôi nhìn hắn đúng lúc hắn cũng nhìn tôi, sau đó hắn dời hướng mắt nhìn tới đùi, yên lặng nhìn mấy giây, mặt có chút đỏ hồng lên, phản ứng này so với đám nữ sinh tuyệt đối còn dữ dội hơn, giống như là bị thất thân (*) vậy, tuy rằng ở lâu với hắn tôi cũng sớm quen với chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy thì vẫn có cảm giác vô cùng hài lòng.
Bình thường trên lớp tôi không nói chuyện nhiều với Biên Nhược Thủy, giống như là không quen biết nhau, cũng không để người khác thấy chúng tôi đi cùng. Về phòng ký túc xá hai đứa mới nói chuyện với nhau. Mọi người trong ký túc xá hay nói đùa, trước mặt tôi hay gọi Biên Nhược Thủy là “Vợ”, bởi Biên Nhược Thủy quá là hiền lành, từ lúc hắn tới, tôi không cần giặt quần áo, ngày nào hắn cũng giặt hộ tôi, tất bẩn cũng để hắn giặt nốt. Trước đây quần áo thay ra tôi cứ ném hết vào chậu, vài ngày giặt một lần, giờ ném vào chậu sẽ có người giặt cho. Lúc đầu chỉ là giặt tất thôi, sau thì cả đồng phục, quần áo lót hắn cũng giặt hộ, tôi không hề nhờ hắn, nhưng hắn vẫn không nói câu nào, ngày nào cũng không quên đem tất cả quần áo đi giặt.
Có lúc tôi với Trương Kỳ Kỳ nói chuyện với Biên Nhược Thủy, bảo hắn không cần làm chuyện này nữa, cứ để Trương Kỳ Kỳ làm. Mỗi lần như thế, Trương Kỳ Kỳ lại chu miệng lên, hờn dỗi nói: “Thế anh tìm bạn gái hay tìm người giúp việc nào?”
Rồi tôi lại phải vội vàng trả lời: “Không phải không phải, sao có thể thế chứ? Bạn gái chỉ để nâng niu chiều chuộng thôi.” Lần nào cũng như thế.
Gần đây trong lớp hay bị mất đồ, không chỉ bị mất tiền, ngay cả xà phòng thơm cũng bị trộm, tôi chẳng biết người ta lấy mấy thứ này làm gì. Nhiều người nói là do người trong lớp làm, tôi cũng chẳng để ý, tôi vừa tiêu xài một trận, trong người chẳng còn xu teng nào, cho nên chả có hứng thú mà suy nghĩ xem là ai đã trộm.
Mấy ngày nay Biên Nhược Thủy có vẻ không được thoải mái lắm, tuy hắn vẫn im lặng như thế, cầm một quyển triết học ngồi đọc một mình, nhưng mắt hắn thì như không để ở trang sách mà cứ đặt ở đâu đâu.
Buổi trưa tan học, tôi đi cùng Trương Kỳ Kỳ ra cửa, bỗng nhiên Trương Kỳ Kỳ quay sang nhìn tôi: “Nghe nói gần đây thầy đã tìm ra thủ phạm ăn trộm rồi.”
Tôi vừa vẫy tay chào thằng bạn thân vừa hỏi: “Ai thế?”
“Biên Nhược Thủy!” Trương Kỳ Kỳ đáp.
Tôi khựng lại, nhìn Trương Kỳ Kỳ: “Em nghe ai nói thế? Không thể nào là Biên Nhược Thủy được.”
Nàng lườm tôi, “Vì hắn là vợ của anh hả?”
Tôi cau mày cười, “Em ăn phải cái gì thế? Hắn ở ký túc xá hay giúp anh làm chuyện này chuyện kia, người trong ký túc xá nói đùa, thế mà em cũng tin.”
“Không cũng không biết là nghe ai nói nữa, chỉ là đoán thế thôi! Dù sao trước khi Biên Nhược Thủy tới đây mọi người chưa hề mất thứ gì, hắn vừa tới thì đã mất đồ, hắn lại ít nói, cho nên mọi người mới nghi ngờ hắn nhất a! Em cũng không rõ lắm, chỉ biết đại khái như thế thôi, ai! Tống Thiên Lộ, cuối tuần này anh có bận gì không? Không bận gì thì đi chơi Hoan Nhạc cốc với em hai ngày, em còn chưa tới đó lần nào cơ! Nghe không? Tống Thiên Lộ…Tống Thiên Lộ…”
Tới tận khi Trương Kỳ Kỳ lay mấy cái, tôi mới có phản ứng, “Gì thế? Lúc nãy em nói gì?”
Trương Kỳ Kỳ chán nản: “Em nói cuối tuần này đi Hoan Nhạc cốc.”
“Ừm!” tôi gật đầu, “Được, đi cùng em.”
Trương Kỳ Kỳ đi rồi tôi mới suy nghĩ lại, tới Hoan Nhạc cốc? Cái này không phải là lại dùng tiền của tôi đấy chứ? Làm sao tôi kiếm ra tiền đây? Tôi vỗ vỗ gáy, vô cùng hối hận.
Đang đi, tôi vô tình nhìn thấy Biên Nhược Thủy phía xa đang đi một mình, cầm hai cái hộp cơm. Hắn đi vào trong một hồi lâu, tới khi tôi tới tận cửa rồi mà vẫn chưa thấy hắn đi ra, tôi nheo mắt nhìn qua lớp cửa kính vào bên trong. Cảnh tượng đúng là hơi choáng. Người người ra vào tấp nập, đã lâu tôi không tới căng-tin mua cơm, không ngờ cảnh tượng tranh giành cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua ác liệt thế này.
Tôi đứng bên ngoài nhòm mãi mới tìm được Biên Nhược Thủy đang hăng hái chiến đấu bên trong, hắn vốn hơi thấp, nên phải kiễng chân lên, hếch hếch cái mũi mà nhìn vào bên trong, để coi chỗ đó có món tôi ăn được hay không. Có lúc hắn chen vào trong được rồi, nhưng lại phát hiện ra chỗ ấy không bán thức ăn tôi thích ăn, thế là lại khổ sở chui ra. Chen qua chen lại một lúc, cuối cùng Biên Nhược Thủy cũng hoàn thành nhiệm vụ, chui ra ngoài đứng thở hổn hển.
Chờ cho hắn đi ra ngoài rồi, tôi mới vội vàng trở về ký túc xá làm như không có việc gì. Nói thật, lúc nhìn thấy cái bộ dáng ngốc nghếch, khổ sở của hắn khi chen lấn, đột nhiên trong lòng tôi nảy lên một chút tư vị, trong ấy có chút thương cảm, có chút yêu thương.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, Biên Nhược Thủy tuyệt đối không phải là kẻ trộm. Hai tháng ở chung với hắn, tôi cũng biết nhà hắn không giàu có gì, lúc nào cũng mang đồ từ nhà lên đây ăn, còn bị tôi ăn mất hơn phân nửa. Có đôi khi hắn ăn sáng bằng mấy cái bánh quy mua theo cân, hai ngày cuối tuần cũng chẳng thấy đổi món, hoa quả cũng ít ăn, giày chỉ có hai đôi, giặt đôi này thì đi đôi kia.
Nhưng chuyện Biên Nhược Thủy không những giấu tôi việc giá cơm tăng mà còn lẳng lặng bù thêm vào khiến tôi tin hắn sẽ không đi ăn trộm. Dù cho hắn có nghèo cỡ nào, ít nói cỡ nào, tính cách có quái gở đi nữa, nhưng tính tình thì rất tốt, ai nói hắn ăn trộm tôi cũng không tin. (Lục: suy luận kiểu quái gì thế mày? Ò_Ó)
Buổi chiều lên lớp, tôi thấy đám cán bộ lớp đứng túm năm tụm ba ở góc lớp, không biết đang bàn luận chuyện gì, tôi vốn đã không ngủ được rồi, nằm lên bàn còn nghe thấy bọn họ nói này nọ, thật phiền chết đi được. Đúng lúc đó, tôi bỗng nhiên nghe được giọng của ai đó, nói: “Phân một người theo dõi Biên Nhược Thủy 24/24, đừng cho hắn phát hiện, tao không tin hắn không lộ nguyên hình ra được.”
“Bọn mày nói cái mẹ gì thế?”
Tôi quát to khiến cả lớp đều yên lặng, đám cán bộ kia im lặng nhìn tôi, không rõ tôi định làm gì, nói thật, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại kích động như thế nữa.
“Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng mà bọn mày ở đó nói gì thế hả? Mồm có phải rộng quá rồi không? Tao nói cho chúng mày biết, đứa nào dám mở mồm ra nói Biên Nhược Thủy ăn trộm tao xé rách mồm! Không tin thì cứ thử xem.”
Tôi đang hò hét thì đúng lúc Biên Nhược Thủy đi vào, hắn nhìn tôi, tôi không rõ thứ biểu cảm trong mắt hắn hiện giờ là gì, toàn bộ lớp học đều nhìn tôi, con mẹ nó, dù sao cũng lỡ rồi, đã thế hôm nay cứ ra oai cho hết đi.
“Bọn khốn chúng mày bắt Biên Nhược Thủy lau bảng, lừa hắn làm trực nhật cho mình, giờ người ta có chút chuyện đã vội trở mặt ngay. Tao nói cho chúng mày biết, Biên Nhược Thủy ở cùng với tao 24 tiếng đấy, đứa nào bảo hắn ăn trộm tức là bảo tao cũng…”
Trương Kỳ Kỳ cũng là cán bộ lớp, chẳng hiểu ai huých nàng, nàng đành nhìn tôi mà nói: “Tống Thiên Lộ, anh ngồi xuống đi, bọn em đang bàn luận chuyện công, anh đừng hành động theo cảm tính thế.”
Tôi nhếch miệng, túm lấy ghế nện lên mặt bàn, “Lũ các cô một đám bỏ bê chuyện công, cả ngày chỉ biết túm tụm nói xấu nhau mà cũng dám nói tới chuyện công sao? Hôm nay tôi không ngồi thì cô làm gì được tôi nào?”
Tôi nhìn theo bóng Trương Kỳ Kỳ ôm mặt khóc chạy khỏi lớp, tất cả nữ sinh đều tức giận nhìn tôi, có cô còn cười trộm. “Mẹ nó, nhìn cái gì?”
Tôi để ghế xuống, tiếp tục ngủ, chiều quá hóa hư, ông mày chịu thế đủ rồi, cứ thích trước mặt mọi người lên mặt dạy dỗ người ta, cứ như thể cô ta sắp trèo lên đầu lên cổ ấy, đó là điểm tôi cực ghét. Trương Kỳ Kỳ chưa bao giờ thèm nể mặt tôi, sau lưng tôi hay nói những chuyện chẳng hay ho gì, hay làm những trò khiến tôi không biết để mặt mũi vào đâu, chuyện này tôi quyết không để yên được.
Buổi tối tôi đi tìm Biên Nhược Thủy: “Tối nay tớ giúp cậu đi mua cơm!”
Biên Nhược Thủy cảm kích nhìn tôi, sau đó nói: “Cảm ơn cậu, Tống Thiên Lộ, không ngờ hôm nay cậu lại ra mặt giùm tớ. Tớ thật không biết nói gì nữa, tối nay để tớ mời cậu một bữa!” Biên Nhược Thủy nói xong lại trưng vẻ mặt mong chờ câu trả lời, tựa hồ nếu tôi từ chối thì chắc hắn đi tự sát mất.
“Được, hôm nay hai chúng ta đi ăn, cậu không cần mua về đâu.”
“Đi ăn, hai người chúng ta á?” Biên Nhược Thủy chỉ tôi.
“Sao? Không thể ăn cùng nhau được hả?” Tôi có chút buồn cười, chính tôi cũng không nghĩ rằng có ngày mình sẽ đi ăn cùng với hắn, bình thường tôi vẫn hay phạm quy, chỉ toàn đi uống nước với mấy ông giám thị trường, cùng đi ăn với đứa học sinh gương mẫu như hắn đúng là lần đầu tiên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.