Chương 16: Thu phân
Minh Mị Yêu Nhiêu
16/03/2023
#23
Một khoảng yên tĩnh dài, trong đầu tôi cuối cùng còn lại hai điều thắc mắc.
Đầu tiên tôi nói dối thích anh ấy nhưng sau đó lại thích thật? Tôi thích anh lúc nào nhỉ, chắc là mới hôm qua thấy anh ấy đáng yêu...?
Nhưng tạm thời bỏ qua cái này, cái tôi muốn biết nhất chính là Minh Thần thích tôi? Anh ấy như thế nào mà lại thích tôi? Hôm qua đột nhiên lại bảo chỉ có mình tôi?
Hay là đêm qua tôi nghe nhầm nhỉ? Nhưng rõ ràng tôi nghe đến hai lần mà...
Thoáng chốc bị cuốn vào suy nghĩ miên man mà quên mất xung quanh, tôi bất giác chui đầu ra khỏi chăn rồi nhìn chằm chằm Minh Thần:
"Giám đốc thích em à?"
"Ừ."
!!!
Rõ ràng tôi vẫn còn thấy anh ấy đang nhắm mắt ngủ say, thế nào lại nghe được giọng nói bé nhỏ mà tôi mới vừa lên tiếng.
"Giám đốc dậy từ lúc nào vậy?!"
Tôi ngượng đến đỏ cả mặt.
"Từ lúc em lẩm bẩm mới thích anh hôm qua."
Người trước mặt có thể nghe nói những lời này mà mặt đến một nét xấu hổ cũng không có, anh vẫn ung dung nhìn tôi. Tôi thì khác, tôi chột dạ vùng dậy khỏi giường.
"Em đến hôm qua mới thích anh...?"
Minh Thần từng bước tiến đến chỗ tôi, vừa nói vừa cầm điện thoại.
"Đúng thật nhỉ, em có nghĩ mình nên nói thêm gì đó không?!"
Nhìn màn hình điện thoại trên tay anh, một cái ảnh đại diện quen thuộc cùng một cái tên nhảm nhí. Chính là điều tôi lén lút bấy lâu, blog cá nhân ẩn danh của tôi.
Tôi hốt hoảng vội tìm kiếm điện thoại mình, việc đầu tiên trong đầu nghĩ đến là khóa cái blog ngay lập tức!
Anh ấy lại đưa tay trước tầm mắt tôi.
"Điện thoại em ở đây."
Sau đó lại chăm chú nhìn màn hình điện thoại mình, lướt đọc từng bài viết trên blog.
Toang rồi, toang thật rồi...
Tôi ngập ngừng ấp úng tự tìm lời biện hộ cho bản thân trước khi bị kết án xử tội:
"Cái đó...Chỉ là khi nóng vội em đăng lên thế thôi, chứ thật ra trong lòng..."
"Thật ra trong lòng, anh là tên giám đốc đáng ghét suốt ngày chỉ biết trừ lương?"
Anh ấy tiếp lời tôi luôn rồi...
Chuyến này khó mà chối được. Cái gì đến cũng đến, tôi đành chấp nhận số phận, ngoan ngoan ngồi nhìn anh.
Minh Thần lướt hết blog, thật ra tôi cũng đăng không bao nhiêu bài, xem một tí là chỉ còn bình luận. Với biểu hiện bình thường của anh ấy đối với tôi, tôi nghĩ sau khi phát hiện ra kiểu gì cũng sẽ tức giận khôn cùng.
Thế mà Minh Thần lại chẳng có phản ứng gì, không giận cũng không ngạc nhiên. Ánh mắt dường như đọc bài viết mà liên tưởng lại quá khứ, xem tôi đang nói đến việc nào, rồi lại bày ra vẻ mặt khiến người ta khó lòng đoán được ý nghĩ.
Cuối cùng anh trả điện thoại cho tôi. Chính vì không đoán được tình hình như thế nào khiến tôi càng thấy hoang mang căng thẳng.
"Em sẽ xóa ngay."
Tâm tình hình như thoáng nét vui vẻ, lại hình như đang thể trầm ngâm, Minh Thần liền bảo tôi:
"Không cần. Giữ lại đi!"
Tôi giương đôi mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh thản nhiên nói với mình:
"Dù sao cũng là hình bóng của anh trong lòng em, giữ lại đi."
Chưa hết câu đã cúi người nghiêng đầu gần bên tôi:
"Anh thật sự rất thích em đó."
Sự bất ngờ này va vào đầu làm tư duy trong tôi nhất thời không xử lý được. Cái này chắc phải nên vui nhưng lại khiến tôi phút chốc không biết nên phản ứng như thế nào.
"Giám đốc, anh cứ như thường ngày ở công ty đi...
Đừng thay đổi bất ngờ thế này em không tiếp nhận kịp."
Một khoảng yên tĩnh dài, trong đầu tôi cuối cùng còn lại hai điều thắc mắc.
Đầu tiên tôi nói dối thích anh ấy nhưng sau đó lại thích thật? Tôi thích anh lúc nào nhỉ, chắc là mới hôm qua thấy anh ấy đáng yêu...?
Nhưng tạm thời bỏ qua cái này, cái tôi muốn biết nhất chính là Minh Thần thích tôi? Anh ấy như thế nào mà lại thích tôi? Hôm qua đột nhiên lại bảo chỉ có mình tôi?
Hay là đêm qua tôi nghe nhầm nhỉ? Nhưng rõ ràng tôi nghe đến hai lần mà...
Thoáng chốc bị cuốn vào suy nghĩ miên man mà quên mất xung quanh, tôi bất giác chui đầu ra khỏi chăn rồi nhìn chằm chằm Minh Thần:
"Giám đốc thích em à?"
"Ừ."
!!!
Rõ ràng tôi vẫn còn thấy anh ấy đang nhắm mắt ngủ say, thế nào lại nghe được giọng nói bé nhỏ mà tôi mới vừa lên tiếng.
"Giám đốc dậy từ lúc nào vậy?!"
Tôi ngượng đến đỏ cả mặt.
"Từ lúc em lẩm bẩm mới thích anh hôm qua."
Người trước mặt có thể nghe nói những lời này mà mặt đến một nét xấu hổ cũng không có, anh vẫn ung dung nhìn tôi. Tôi thì khác, tôi chột dạ vùng dậy khỏi giường.
"Em đến hôm qua mới thích anh...?"
Minh Thần từng bước tiến đến chỗ tôi, vừa nói vừa cầm điện thoại.
"Đúng thật nhỉ, em có nghĩ mình nên nói thêm gì đó không?!"
Nhìn màn hình điện thoại trên tay anh, một cái ảnh đại diện quen thuộc cùng một cái tên nhảm nhí. Chính là điều tôi lén lút bấy lâu, blog cá nhân ẩn danh của tôi.
Tôi hốt hoảng vội tìm kiếm điện thoại mình, việc đầu tiên trong đầu nghĩ đến là khóa cái blog ngay lập tức!
Anh ấy lại đưa tay trước tầm mắt tôi.
"Điện thoại em ở đây."
Sau đó lại chăm chú nhìn màn hình điện thoại mình, lướt đọc từng bài viết trên blog.
Toang rồi, toang thật rồi...
Tôi ngập ngừng ấp úng tự tìm lời biện hộ cho bản thân trước khi bị kết án xử tội:
"Cái đó...Chỉ là khi nóng vội em đăng lên thế thôi, chứ thật ra trong lòng..."
"Thật ra trong lòng, anh là tên giám đốc đáng ghét suốt ngày chỉ biết trừ lương?"
Anh ấy tiếp lời tôi luôn rồi...
Chuyến này khó mà chối được. Cái gì đến cũng đến, tôi đành chấp nhận số phận, ngoan ngoan ngồi nhìn anh.
Minh Thần lướt hết blog, thật ra tôi cũng đăng không bao nhiêu bài, xem một tí là chỉ còn bình luận. Với biểu hiện bình thường của anh ấy đối với tôi, tôi nghĩ sau khi phát hiện ra kiểu gì cũng sẽ tức giận khôn cùng.
Thế mà Minh Thần lại chẳng có phản ứng gì, không giận cũng không ngạc nhiên. Ánh mắt dường như đọc bài viết mà liên tưởng lại quá khứ, xem tôi đang nói đến việc nào, rồi lại bày ra vẻ mặt khiến người ta khó lòng đoán được ý nghĩ.
Cuối cùng anh trả điện thoại cho tôi. Chính vì không đoán được tình hình như thế nào khiến tôi càng thấy hoang mang căng thẳng.
"Em sẽ xóa ngay."
Tâm tình hình như thoáng nét vui vẻ, lại hình như đang thể trầm ngâm, Minh Thần liền bảo tôi:
"Không cần. Giữ lại đi!"
Tôi giương đôi mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh thản nhiên nói với mình:
"Dù sao cũng là hình bóng của anh trong lòng em, giữ lại đi."
Chưa hết câu đã cúi người nghiêng đầu gần bên tôi:
"Anh thật sự rất thích em đó."
Sự bất ngờ này va vào đầu làm tư duy trong tôi nhất thời không xử lý được. Cái này chắc phải nên vui nhưng lại khiến tôi phút chốc không biết nên phản ứng như thế nào.
"Giám đốc, anh cứ như thường ngày ở công ty đi...
Đừng thay đổi bất ngờ thế này em không tiếp nhận kịp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.