Chương 76: Nữ cường
Dạ
07/09/2023
Bên đây, Hàn Yên sau khi chia ra tìm người với Liêu Thanh Dạ, cô đảo mắt mấy vòng tìm hết từ ngóc ngách phòng ăn ,phòng thay đồ, cho đến cả nhà WC... tất cả đều tìm qua, nhưng đều không có kết quả.
Nhưng khi Hàn Yên đi đến chỗ hành lang, từ xa có hai người phụ nữ trên người mặc đồng phục,xem ra là nhân viên của Lạc Hoắc .Bọn họ đang đi về hướng này,ngược chiều với hướng Hàn Yên , vừa đi lại còn vừa chụm đầu gần nhau, không để ý đến người đi ngược chiều với bọn họ mà xì xào to nhỏ gì đó.
Vì hành lang lúc này chỉ có ba người bọn họ nên khá yên ắng, dưới sảnh cũng chưa phải là giờ cao điểm của quán vậy nên tiếng nhạc cũng không đủ lớn để át đi những lời bọn họ thảo luận với nhau.Lúc Hàn Yên và hai người phụ nữ kia đi lướt ngang qua nhau, những lời bọn họ nói cũng vừa hay loáng thoáng lọt vào tai.
''... Tối qua thật là khiến tim mình xuýt nữa thì nhảy cả ra ngoài ''
Một người trong số đó mở miệng nói với người còn lại.
'' Sao vậy?
Chẳng lẽ mình chỉ nghỉ một ngày , lại có thể có chuyện lớn kinh thiên động địa gì mà mình đã bỏ lỡ hay sao.''Người còn lại ánh mắt nghi hoặc, tò mò muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
''Đúng đó, tối qua trong quán vừa mới xảy ra một vụ đánh nhau ''
Người phụ nữ kia hơi hạ thấp giọng, ánh mắt liếc thấy Hàn Yên đang đi đến, lời đã ra khỏi miệng cũng không thể nuốt ngược trở vào.
'' Đánh nhau?
Đánh nhau thì có gì lạ mà khiến cậu biểu cảm quá lên như vậy.Chuyện đánh nhau ở quán bar này chẳng phải là chuyện xảy ra hà rằm hay sao?
Nếu không phải ghen tuông, thì là bồ bịch,tranh giành trai gái hoặc là say sỉnh rồi làm loạn gì đó.... vậy thôi? ''
Người phụ nữ kia nhìn thấy Hàn Yên không có chút biểu cảm gì, thì nghĩ rằng cô không hề nghe thấy những lời mà bọn họ đang nói, vậy nên không e dè mà nói nhiều thêm mấy câu.
'' Aidazzzzz.... lý do thì mình nghe nói là ghen tuông gì đó .
Nhưng đó không phải là đều quan trọng, đều mình muốn nói ở đây chính là, người đánh nhau với bọn họ lại chính là một nữ nhân viên của Lạc Hoắc chúng ta''
Người phụ nữ kia lại không ngừng thao thao bất duyệt , ánh mắt sáng lên khi nhớ đến những cảnh tượng tối qua.
''Wa.... ngầu vậy à! ''
Người phụ nữ kia nghe thấy nằm ngoài suy đoán của bản thân, thì không khỏi kinh ngạc nhìn người còn lại.
''Đúng ...đúng...đúng...
Chỉ có thể nói cô ấy quả thật siêu...siêu...ngầu, quá là đỉnh luôn.
Có thể một mình đánh nhau với mười mấy người đàn ông to cao, đây có phải nên gọi cô ấy là một nữ cường xuất chúng nhất... nhất .Giống như trong những bộ phim hành động, mình đã xem qua trên truyền hình có đúng hay không''
Người đang kể lại càng nói càng hưng phấn, không ngừng tâm đắc, ngưỡng mộ không thôi.
''Vậy kết quả thế nào?
Mấy tên đàn ông kia ,có phải đều nằm la liệt dưới đất hết hay không ''
Người phụ nữ còn lại nhìn thấy người bên cạnh mắt sáng bừng như đèn pha, lập tức nghĩ đến cái kết thê thảm của mấy người đàn ông to lớn kia .
'' Ban đầu mình còn tưởng là như vậy, nhưng sau cùng nữ cường kia bị đánh lén một đòn, sau đó thì không còn sức chống cự nữa. Nhân cơ hội đó, bọn người kia đã dẫn cô ấy đi , đến giờ vẫn không ai moi ra được chút tin tức gì nữa ''
Người đang thao thao bất tuyệt kia đột nhiên khi nghe hỏi đến câu này, thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng nhắc,ảo não sắp không nói nên lời.
'' Nếu vậy thì chẳng phải kết cục của cô ấy sẽ rất thảm sau ''
Người phụ nữ còn lại nghe thấy vậy cũng nhất thời nín thở mấy giây.
'' Cô ấy đã đánh bọn họ thành ra như vậy, lại để lọt vào tay bọn họ, cậu nghĩ kết quả còn có thể tốt đẹp được sao ''
Người kia cũng biểu tình không tốt lắm, có chút thương xót cho người phụ nữ tối qua.
'' Thảm rồi....thảm rồi.....'' Người phụ kia bắt đầu kích động, giọng nói có hơi lớn hơn.
'' Suỵt....''
'' Cậu đừng nói to, sau khi chuyện này xảy ra , ngoại trừ số ít mấy vị khách hóng chuyện còn ở lại, thì toàn bộ nhân viên của Lạc Hoắc đều đã được Giang Hoa đích thân họp một cuộc họp kín.
Vậy nên cậu tốt nhất đừng hỏi lung tung, nếu họ điều tra ra được là mình kể lại cho cậu nghe, vậy thì kết quả của mình chắc chắn còn thảm hơn người phụ nữ kia ''
Người phụ nữ đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo người phụ nữ kia nhỏ tiếng, để người khác nghe thấy thì thật là không nên.
'' Được... được ...mình nhất định sẽ giữ kín chuyện này
....'' Người kia như đã hiểu ý, lấy tay làm động tác khóa kéo miệng mình lại, tuyệt đối không hé lộ nửa lời.
Đến khi hai người phụ nữ kia đã đi xa , Hàn Yên mới bất động tại chỗ.Linh cảm của cô nói rằng, người phụ nữ tối qua trong lời bọn họ nói không ai khác chính là Liêu Miu Tử,mi tâm lập tức giựt liên hồi, Hàn Yên không tiếp tục bước nữa mà xoay người vội vàng muốn đi tìm Liêu Thanh Dạ để báo tin tức này.
...
Người đàn ông mặc bộ đồ đỏ lúc này dường như sắp hết kiên nhẫn,anh ta không còn nhỏ nhẹ nữa, nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng đó cảng đường thì lập tức không vui.
'' Bảo vệ, các người còn không mau kéo cô ta ra ngoài ''
Người đàn ông trừng mắt hét lớn với mấy người bảo vệ đang đứng ở phía cổng ngoài, tay lại dùng lực muốn đẩy Liêu Thanh Dạ ra mà rời đi.
Một màn ầm ĩ này thu hút không ít ánh mắt nhìn sang, trong số đó ba phần là tò mò, bảy phần còn lại chính là đang muốn hóng chuyện .
Liêu Thanh Dạ dù sao cũng là phụ nữ, vậy nên bị người đàn ông đẩy mạnh, mặc dù đã cố gắng đứng vững nhưng vẫn không đủ sức mà ngã về phía sau.Lúc sắp chạm đất , Liêu Thanh Dạ lại cảm nhận được một cảm giác như có thứ gì đó rất nhanh xoẹt qua phía sau lưng .Một cánh tay mạnh mẽ, lại vô cùng chắc chắn không biết từ đâu luồn qua phía sau lưng Liêu Thanh Dạ , giữ chặt cô lại, vậy nên cô mới có thể an toàn mà không tiếp đất.
Liêu Thanh Dạ nhắm mắt, đầu óc nhất thời có hơi choáng váng , một lúc sau cô mới lấy lại được sự bình tĩnh.Nhận thấy có gì đó không đúng lắm,cảm giác vừa rắn chắc , mạnh mẽ lại ấm áp này ?
Kèm theo mùi hương trầm thoảng thoảng quanh quẩn tron không khí , cả tiếng đập...thình... thịch...thình .... thịch ...dồn dập, lại rất rõ ràng ở ngay bên tai.
Theo phản xạ Liêu Thanh Dạ vội vàng mở mắt ra xác nhận,đối diện với tầm mắt của cô là ánh mắt trầm lặng như mặt hồ làm người ta cảm thấy an toàn, lại sâu thẳm như một hố sâu không đáy có chút khó đoán ở rất gần ngay trước mặt của người đàn ông.
Bốn mắt giao nhau khiến Liêu Thanh Dạ nhất thời trở nên lúng túng , khó khăn thở nhẹ ra,không biết tình huống này rốt cuộc là tình huống như thế nào.
'' Cô không sao chứ? ''
Môi bạc người đàn ông khẽ động, anh ta không hề né tránh ánh mắt bối rối rung nhẹ của Liêu Thanh Dạ , trái lại còn nở một nụ cười ôn nhu nhất nhìn cô nói.
Liêu Thanh Dạ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông ở trong tai, lập tức hồi thần.Mới phát hiện ra lúc này mình vậy mà đang nằm trong vòng tay của người đàn ông lạ mặt, lại còn áp sát người dựa vào vòm ngực rắc chắc của anh ta, thì vội vàng đứng lên bước lùi, rất nhanh đã tạo ra khoảng cách.
'' Xin lỗi, tôi thật sự là không cố ý ''
Liêu Thanh Dạ đã đứng thẳng người, đối diện với người đàn ông mất tự nhiên mà xin lỗi vì tư thế không đúng vừa rồi của mình.
Người đàn ông đứng đó,tay vẫn giữ nguyên ở tư thế như vừa rồi không dịch chuyển. Mắt hơi chuyển động, nhìn xuống vị trí trước ngực mình ,nơi Liêu Thanh Dạ vừa rồi đã dựa vào.Cảm giác mềm mại ,êm ái lúc nãy đột ngột biến mất , khiến anh nhất thời có chút hụt hẫng,xen kẽ chút mất mát.Trong lòng ngực cảm giác như có một chú mèo nhỏ vừa cào nhẹ qua, vô cùng ngứa ngáy,vô cùng khó chịu, nhất thời cũng không biết phải nên diễn tả nó như thế nào.
Nhìn người đàn ông cứ im lặng đứng đằng ra đó, mắt lại cứ đăm đăm nhìn ở nơi trước ngực mình.Liêu Thanh Dạ cũng nhìn theo ánh mắt của người đàn ông.Nhìn thấy chỗ vừa rồi mình dựa vào có một mảng nhăn nhúm, cô nghĩ rằng có lẽ người đàn ông đang rất khó chịu, nóng lòng lên tiếng.
'' Thật xin lỗi ,làm bẩn áo anh rồi''
Người đàn ông vẫn không có phản ứng,Liêu Thanh Dạ còn nghĩ rằng anh ta không vui, liền bổ sung thêm.
''Nếu anh cảm thấy khó chịu, hay là tôi đền anh một cái mới khác giống y như vậy ''
Liêu Thanh Dạ vừa nhìn liền biết giá trị của cái áo trên người anh ta không nhỏ.Vốn dĩ cô muốn nhờ anh ta cởi nó ra để mình mang đến tiệm giặc ủi gần đây giặc cho thật sạch, sau đó mới đem trả lại cho anh ta.Nhưng suy đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy không ổn, nếu như vậy chẳng lẽ để anh ta cởi trần ngay tại chỗ này . Hoặc là lỡ như người đàn ông này không muốn cho người khác chạm vào quần áo của mình, vậy thì có phải là cô quá không phải phép rồi hay không.
Huống hồ vừa rồi anh ta xem như vừa cứu cô một mạng, mà hiện tại cô còn có việc rất quan trọng , không thể để anh ta đợi mình được.
Mắt người đàn ông lúc này mới duy chuyển ,nhìn lên gương mặt của người phụ nữ ở ngay trước mặt.Nhìn thấy ánh mắt cô đang bối rối như không hiểu chuyện gì , lập tức gương mặt người đàn ông đã trở về lại dáng vẻ ôn nhu như nước của mình.
'' Không cần đâu.... giá trị của nó không thể nào mua được ''
Nhưng khi Hàn Yên đi đến chỗ hành lang, từ xa có hai người phụ nữ trên người mặc đồng phục,xem ra là nhân viên của Lạc Hoắc .Bọn họ đang đi về hướng này,ngược chiều với hướng Hàn Yên , vừa đi lại còn vừa chụm đầu gần nhau, không để ý đến người đi ngược chiều với bọn họ mà xì xào to nhỏ gì đó.
Vì hành lang lúc này chỉ có ba người bọn họ nên khá yên ắng, dưới sảnh cũng chưa phải là giờ cao điểm của quán vậy nên tiếng nhạc cũng không đủ lớn để át đi những lời bọn họ thảo luận với nhau.Lúc Hàn Yên và hai người phụ nữ kia đi lướt ngang qua nhau, những lời bọn họ nói cũng vừa hay loáng thoáng lọt vào tai.
''... Tối qua thật là khiến tim mình xuýt nữa thì nhảy cả ra ngoài ''
Một người trong số đó mở miệng nói với người còn lại.
'' Sao vậy?
Chẳng lẽ mình chỉ nghỉ một ngày , lại có thể có chuyện lớn kinh thiên động địa gì mà mình đã bỏ lỡ hay sao.''Người còn lại ánh mắt nghi hoặc, tò mò muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
''Đúng đó, tối qua trong quán vừa mới xảy ra một vụ đánh nhau ''
Người phụ nữ kia hơi hạ thấp giọng, ánh mắt liếc thấy Hàn Yên đang đi đến, lời đã ra khỏi miệng cũng không thể nuốt ngược trở vào.
'' Đánh nhau?
Đánh nhau thì có gì lạ mà khiến cậu biểu cảm quá lên như vậy.Chuyện đánh nhau ở quán bar này chẳng phải là chuyện xảy ra hà rằm hay sao?
Nếu không phải ghen tuông, thì là bồ bịch,tranh giành trai gái hoặc là say sỉnh rồi làm loạn gì đó.... vậy thôi? ''
Người phụ nữ kia nhìn thấy Hàn Yên không có chút biểu cảm gì, thì nghĩ rằng cô không hề nghe thấy những lời mà bọn họ đang nói, vậy nên không e dè mà nói nhiều thêm mấy câu.
'' Aidazzzzz.... lý do thì mình nghe nói là ghen tuông gì đó .
Nhưng đó không phải là đều quan trọng, đều mình muốn nói ở đây chính là, người đánh nhau với bọn họ lại chính là một nữ nhân viên của Lạc Hoắc chúng ta''
Người phụ nữ kia lại không ngừng thao thao bất duyệt , ánh mắt sáng lên khi nhớ đến những cảnh tượng tối qua.
''Wa.... ngầu vậy à! ''
Người phụ nữ kia nghe thấy nằm ngoài suy đoán của bản thân, thì không khỏi kinh ngạc nhìn người còn lại.
''Đúng ...đúng...đúng...
Chỉ có thể nói cô ấy quả thật siêu...siêu...ngầu, quá là đỉnh luôn.
Có thể một mình đánh nhau với mười mấy người đàn ông to cao, đây có phải nên gọi cô ấy là một nữ cường xuất chúng nhất... nhất .Giống như trong những bộ phim hành động, mình đã xem qua trên truyền hình có đúng hay không''
Người đang kể lại càng nói càng hưng phấn, không ngừng tâm đắc, ngưỡng mộ không thôi.
''Vậy kết quả thế nào?
Mấy tên đàn ông kia ,có phải đều nằm la liệt dưới đất hết hay không ''
Người phụ nữ còn lại nhìn thấy người bên cạnh mắt sáng bừng như đèn pha, lập tức nghĩ đến cái kết thê thảm của mấy người đàn ông to lớn kia .
'' Ban đầu mình còn tưởng là như vậy, nhưng sau cùng nữ cường kia bị đánh lén một đòn, sau đó thì không còn sức chống cự nữa. Nhân cơ hội đó, bọn người kia đã dẫn cô ấy đi , đến giờ vẫn không ai moi ra được chút tin tức gì nữa ''
Người đang thao thao bất tuyệt kia đột nhiên khi nghe hỏi đến câu này, thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng nhắc,ảo não sắp không nói nên lời.
'' Nếu vậy thì chẳng phải kết cục của cô ấy sẽ rất thảm sau ''
Người phụ nữ còn lại nghe thấy vậy cũng nhất thời nín thở mấy giây.
'' Cô ấy đã đánh bọn họ thành ra như vậy, lại để lọt vào tay bọn họ, cậu nghĩ kết quả còn có thể tốt đẹp được sao ''
Người kia cũng biểu tình không tốt lắm, có chút thương xót cho người phụ nữ tối qua.
'' Thảm rồi....thảm rồi.....'' Người phụ kia bắt đầu kích động, giọng nói có hơi lớn hơn.
'' Suỵt....''
'' Cậu đừng nói to, sau khi chuyện này xảy ra , ngoại trừ số ít mấy vị khách hóng chuyện còn ở lại, thì toàn bộ nhân viên của Lạc Hoắc đều đã được Giang Hoa đích thân họp một cuộc họp kín.
Vậy nên cậu tốt nhất đừng hỏi lung tung, nếu họ điều tra ra được là mình kể lại cho cậu nghe, vậy thì kết quả của mình chắc chắn còn thảm hơn người phụ nữ kia ''
Người phụ nữ đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo người phụ nữ kia nhỏ tiếng, để người khác nghe thấy thì thật là không nên.
'' Được... được ...mình nhất định sẽ giữ kín chuyện này
....'' Người kia như đã hiểu ý, lấy tay làm động tác khóa kéo miệng mình lại, tuyệt đối không hé lộ nửa lời.
Đến khi hai người phụ nữ kia đã đi xa , Hàn Yên mới bất động tại chỗ.Linh cảm của cô nói rằng, người phụ nữ tối qua trong lời bọn họ nói không ai khác chính là Liêu Miu Tử,mi tâm lập tức giựt liên hồi, Hàn Yên không tiếp tục bước nữa mà xoay người vội vàng muốn đi tìm Liêu Thanh Dạ để báo tin tức này.
...
Người đàn ông mặc bộ đồ đỏ lúc này dường như sắp hết kiên nhẫn,anh ta không còn nhỏ nhẹ nữa, nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng đó cảng đường thì lập tức không vui.
'' Bảo vệ, các người còn không mau kéo cô ta ra ngoài ''
Người đàn ông trừng mắt hét lớn với mấy người bảo vệ đang đứng ở phía cổng ngoài, tay lại dùng lực muốn đẩy Liêu Thanh Dạ ra mà rời đi.
Một màn ầm ĩ này thu hút không ít ánh mắt nhìn sang, trong số đó ba phần là tò mò, bảy phần còn lại chính là đang muốn hóng chuyện .
Liêu Thanh Dạ dù sao cũng là phụ nữ, vậy nên bị người đàn ông đẩy mạnh, mặc dù đã cố gắng đứng vững nhưng vẫn không đủ sức mà ngã về phía sau.Lúc sắp chạm đất , Liêu Thanh Dạ lại cảm nhận được một cảm giác như có thứ gì đó rất nhanh xoẹt qua phía sau lưng .Một cánh tay mạnh mẽ, lại vô cùng chắc chắn không biết từ đâu luồn qua phía sau lưng Liêu Thanh Dạ , giữ chặt cô lại, vậy nên cô mới có thể an toàn mà không tiếp đất.
Liêu Thanh Dạ nhắm mắt, đầu óc nhất thời có hơi choáng váng , một lúc sau cô mới lấy lại được sự bình tĩnh.Nhận thấy có gì đó không đúng lắm,cảm giác vừa rắn chắc , mạnh mẽ lại ấm áp này ?
Kèm theo mùi hương trầm thoảng thoảng quanh quẩn tron không khí , cả tiếng đập...thình... thịch...thình .... thịch ...dồn dập, lại rất rõ ràng ở ngay bên tai.
Theo phản xạ Liêu Thanh Dạ vội vàng mở mắt ra xác nhận,đối diện với tầm mắt của cô là ánh mắt trầm lặng như mặt hồ làm người ta cảm thấy an toàn, lại sâu thẳm như một hố sâu không đáy có chút khó đoán ở rất gần ngay trước mặt của người đàn ông.
Bốn mắt giao nhau khiến Liêu Thanh Dạ nhất thời trở nên lúng túng , khó khăn thở nhẹ ra,không biết tình huống này rốt cuộc là tình huống như thế nào.
'' Cô không sao chứ? ''
Môi bạc người đàn ông khẽ động, anh ta không hề né tránh ánh mắt bối rối rung nhẹ của Liêu Thanh Dạ , trái lại còn nở một nụ cười ôn nhu nhất nhìn cô nói.
Liêu Thanh Dạ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông ở trong tai, lập tức hồi thần.Mới phát hiện ra lúc này mình vậy mà đang nằm trong vòng tay của người đàn ông lạ mặt, lại còn áp sát người dựa vào vòm ngực rắc chắc của anh ta, thì vội vàng đứng lên bước lùi, rất nhanh đã tạo ra khoảng cách.
'' Xin lỗi, tôi thật sự là không cố ý ''
Liêu Thanh Dạ đã đứng thẳng người, đối diện với người đàn ông mất tự nhiên mà xin lỗi vì tư thế không đúng vừa rồi của mình.
Người đàn ông đứng đó,tay vẫn giữ nguyên ở tư thế như vừa rồi không dịch chuyển. Mắt hơi chuyển động, nhìn xuống vị trí trước ngực mình ,nơi Liêu Thanh Dạ vừa rồi đã dựa vào.Cảm giác mềm mại ,êm ái lúc nãy đột ngột biến mất , khiến anh nhất thời có chút hụt hẫng,xen kẽ chút mất mát.Trong lòng ngực cảm giác như có một chú mèo nhỏ vừa cào nhẹ qua, vô cùng ngứa ngáy,vô cùng khó chịu, nhất thời cũng không biết phải nên diễn tả nó như thế nào.
Nhìn người đàn ông cứ im lặng đứng đằng ra đó, mắt lại cứ đăm đăm nhìn ở nơi trước ngực mình.Liêu Thanh Dạ cũng nhìn theo ánh mắt của người đàn ông.Nhìn thấy chỗ vừa rồi mình dựa vào có một mảng nhăn nhúm, cô nghĩ rằng có lẽ người đàn ông đang rất khó chịu, nóng lòng lên tiếng.
'' Thật xin lỗi ,làm bẩn áo anh rồi''
Người đàn ông vẫn không có phản ứng,Liêu Thanh Dạ còn nghĩ rằng anh ta không vui, liền bổ sung thêm.
''Nếu anh cảm thấy khó chịu, hay là tôi đền anh một cái mới khác giống y như vậy ''
Liêu Thanh Dạ vừa nhìn liền biết giá trị của cái áo trên người anh ta không nhỏ.Vốn dĩ cô muốn nhờ anh ta cởi nó ra để mình mang đến tiệm giặc ủi gần đây giặc cho thật sạch, sau đó mới đem trả lại cho anh ta.Nhưng suy đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy không ổn, nếu như vậy chẳng lẽ để anh ta cởi trần ngay tại chỗ này . Hoặc là lỡ như người đàn ông này không muốn cho người khác chạm vào quần áo của mình, vậy thì có phải là cô quá không phải phép rồi hay không.
Huống hồ vừa rồi anh ta xem như vừa cứu cô một mạng, mà hiện tại cô còn có việc rất quan trọng , không thể để anh ta đợi mình được.
Mắt người đàn ông lúc này mới duy chuyển ,nhìn lên gương mặt của người phụ nữ ở ngay trước mặt.Nhìn thấy ánh mắt cô đang bối rối như không hiểu chuyện gì , lập tức gương mặt người đàn ông đã trở về lại dáng vẻ ôn nhu như nước của mình.
'' Không cần đâu.... giá trị của nó không thể nào mua được ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.