Chương 78: Uy hiếp
Dạ
07/09/2023
'' Hàn Yên ''
Khi tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia, nhìn thấy Hàn Yên đang đi đến,gương mặt lại đang đỏ bừng bừng , Liêu Thanh Dạ cảm thấy trong lòng đột ngột bất an.
'' Cô là ai?
Nếu không biết thì tốt nhất đừng nên mở miệng lung tung''
Người đàn ông áo đỏ nhìn Hàn Yên, vẫn còn có thể mạnh miệng.
'' Lung tung?
Các người thật sự nghĩ rằng có thể một tay che trời ''
Hàn Yên vừa bước đến, khẽ trao đổi ánh mắt với Liêu Thanh Dạ . Cô thật sự có chút lo lắng, nếu như lát nữa Liêu Thanh Dạ biết được những gì mà Liêu Miu Tử trải qua, liệu có thể chịu đựng nổi hay không.
'' Cô đúng là hàm hồ, tôi.... tôi không rảnh ở đây nói chuyện với mấy người nữa ''
Người đàn ông áo đỏ gương mặt rõ ràng đã thay đổi, toàn thân cứng đơ,anh ta cảm thấy tình hình có lẽ đã không ổn,liền muốn tìm đường bỏ đi.
'' Muốn đi ?
Trừ khi các người nói cho tôi biết Liêu Miu Tử hiện đang ở đâu.Nếu không hôm nay, Lạc Hoắc của các người tôi nhất định sẽ sang bằng ''
Hàn Yên bước đến, hùng hổ chặn người đàn ông áo đỏ lại, còn không quên mở miệng ra cảnh báo,cố ý nói thật lớn cho những người xung quanh đó đều có thể nghe thấy.
'' Hàn Yên, rốt cuộc Liêu Miu Tử đã xảy ra chuyện gì?''
Vừa nghe đến tên Liêu Miu Tử,người đàn ông còn chưa lên tiếng thì Liêu Thanh Dạ đã không thể chờ được nữa. Nếu như là một chuyện bình thường chắc chắn Hàn Yên sẽ không thái độ hung hăng như vậy, trừ khi thật sự đã có chuyện gì đó.
'' Thanh Dạ, cậu phải thật bình tĩnh ''
Hàn Yên nhìn Liêu Thanh Dạ , không có ý định giấu giếm, chuyện này rất quan trọng,Liêu Thanh Dạ là người cần phải biết nhất.
'' Liêu Miu Tử thật sự xảy ra chuyện?''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Yên , trong lòng càng trở nên nặng nề,lo sợ.
'' Mình nghĩ là như vậy!
Lúc nãy mình nghe bọn họ nói ,tối qua Lạc Hoắc vừa có người đánh nhau.
Còn là một cô gái một mình dám đối đầu với mười mấy người đàn ông.''
Hàn Yên nói ra những gì mình vừa nghe thấy, lại nhìn thấy sắc mặt của Liêu Thanh Dạ đã tái nhợt , rõ ràng Liêu Thanh Dạ với cô đều có chung một suy nghĩ.
'' Vậy nên ý cậu nói người đó là Liêu Miu Tử?
Vậy thì hiện giờ con bé đang ở đâu?''
Liêu Thanh Dạ chết lặng mấy giây, gương mặt không còn chút huyết sắc,ánh mắt thất thần nhìn Hàn Yên , cố gắng kiềm nén rung rẩy trong lòng.
''Liêu Thanh Dạ cậu đừng làm mình sợ''
Hàn Yên nhẹ ôm Liêu Thanh Dạ , hơn ai hết cô biết rõ.Những lúc Liêu Thanh Dạ trở nên như thế này, thật sự mới chính là lúc khiến người ta lo lắng và bất an hơn bao giờ hết.
Hàn Yên còn nhớ rất rõ, trước kia có một lần đã nghe dì Liêu Hồng kể lại .Liêu Thanh Dạ trước kia cũng đã từng như thế này, chính là lúc hay tin gia đình mình gặp tai nạn.Liêu Thanh Dạ khi đó không hề khóc lấy một lần, một đứa trẻ lại có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể kiềm được nước mắt.Sau đó Liêu Thanh Dạ bởi vì không thể chịu đựng được nữa mà trở bệnh ,hôn mê tận liền mấy tháng , cũng may ý trí sinh tồn của cô ấy vẫn còn, vậy nên mới có thể tỉnh lại.Chỉ là cho đến giờ,nó dường như đã trở thành tâm bệnh vẫn luôn đeo bám,ám ảnh Liêu Thanh Dạ không ngừng.
Mà Liêu Thanh Dạ thật sự lúc này rất giống với những lời Liêu Hồng đã kể.Có lẽ nỗi đau lớn nhất chính là nỗi đau không thể phơi bày nó ra ngoài , cứ để nó nằm tận sâu bên trong,từ từ nuốt chửng mọi ý chí,suy nghĩ,hy vọng, niềm tin.... giết dần giết mòn ,khiến chúng ta sống không bằng chết.
''Hàn Yên xin cậu nói cho mình biết,Liêu Miu Tử con bé đang ở đâu ''
Liêu Thanh Dạ đã không còn có thể nghe thấy gì nữa, trong đầu trống rỗng.Chỉ còn có thể bắt lấy tay Hàn Yên , dưới đáy đôi mắt ráo hoảnh kia là nổi đau không gì có thể diễn tả.
''Liêu Thanh Dạ cậu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được Miu Tử,con bé nhất định sẽ không sao.
Nếu không....''
Hàn Yên cố gắng trấn an Liêu Thanh Dạ ,sau đó thì hung hăng quay lại nhìn người đàn ông đang mặc áo đỏ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
'' Mình đây nhất định sẽ làm cho cái Lạc Hoắc chết tiệt này ngay ngày mai sẽ không còn ai nhìn thấy nó nữa''
''Cô tốt nhất đừng làm bậy, nếu không chúng tôi nhất định sẽ báo cảnh sát ''
Người đàn ông áo đỏ vốn dĩ đã có hơi lo lắng vì bị vạch trần, nhưng anh ta vẫn còn có thể mạnh miệng là bởi vì trong suy nghĩ ,người ở trước mặt này chỉ là một người phụ nữ.E rằng những lời cô nói chỉ là muốn dọa người, thật sự sẽ không có can đảm để làm ra chuyện gì.
'' Báo cảnh sát?''
Nghe tên áo đỏ nói muốn báo cảnh sát,Hàn Yên đã tức đến mức cả người rung lên.Không do dự mà bước đến cầm lấy một vỏ chai rượu rỗng ở một bàn rằng đó,đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn thủy tinh.
'' Bốp''
Âm thanh của tiếng chai và mặt bàn bể cùng lúc, tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai, làm cho những người gần đó nhất thời cũng bị dọa sợ, liền lùi ra xa.
Hàn Yên cầm lấy phần đầu của cái chai bị bể, phần dưới lúc này đã trở thành một lại vũ khí vô cùng sắc ngọn.Không để người đàn ông mặc áo đỏ có cơ hội hiểu ra chuyện gì, đã bước đến kế sát phần chai bị bể kia vào cổ hắn ta mà uy hiếp.
'' Trước khi cảnh sát kịp đến đây, thì cái mạng này của anh e rằng đã không còn ''
Hàn Yên đùng đùng sát khí, nhìn tên áo đỏ mặt mày tái mét như xác chết lạnh giọng gằn lên từng chữ.
'' Đừng.... đừng... đừng.... cầu xin cô đừng giết tôi , tôi thật sự không biết gì cả.''
Lúc này tên áo đỏ mới thật sự biết sợ chết là gì, lắp ba lắp bắp mở miệng mà cầu xin .
'' Nói, bọn họ là ai?
Liêu Miu Tử rốt cuộc đã bị bắt đi đâu ''
Mỗi câu nói ra,Hàn Yên đều áp sát phần chai bể vào cổ người đàn ông thêm một chút,khiến hắn ta ngay đến thở cũng không dám thở.
''Hàn Yên, đừng mà... nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng đó ''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy một màn này, cố gắng nuốt xuống sự đau đớn trong lòng, bước đến giữ chặt lấy tay Hàn Yên, sợ rằng Hàn Yên vì tức giận mà làm ra những chuyện mất khống chế.
''Thanh Dạ, chẳng lẽ cậu không muốn cứu Liêu Miu Tử?''
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ giữ lấy tay mình,Hàn Yên nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Liêu Thanh Dạ đang nghĩ gì.
'' Muốn!
Mình rất muốn!
Mình càng muốn băm bọn chúng ra thành ngàn mảnh, muốn hủy hoại tất cả, muốn khiến chúng nếm trải nỗi đau giống như mình,sống không bằng chết...''
Liêu Thanh Dạ cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống, tay hơi dùng lực kéo tay Hàn Yên ra khỏi cổ người đàn ông kia.
''Nhưng mà Liêu Miu Tử còn chưa biết thế nào, nếu đến ngay cả cậu cũng xảy ra chuyện.
Mình nhất định sẽ không thể chịu đựng được!''
Liêu Thanh Dạ nhìn Hàn Yên , giọng nói nặng nề như đang bị ai đó bốp chặt cổ.
'' Khốn kiếp....''
Hàn Yên không thể chịu đựng được Liêu Thanh Dạ như thế này, cô hung hăng chẳng khác nào một nam nhân, ném thật mạnh cái chai kia xuống đất.
Lại thêm một lần nữa những người đang đứng gần đó bị dọa, có người còn ôm cả ngực, tưởng tượng ra nếu bị những mảnh vỡ của cái chai kia văng trúng sẽ thế nào?
Muốn hóng chuyện thôi có cần phải nguy hiểm đến vậy không chứ!
'' Bà cô đây có thể tha cho mấy người một mạng. Chỉ cần các người chịu nói ra, rốt cuộc người đứng sau bắt Liêu Miu Tử đi là ai?
Bà chủ của các người đang ở đâu?
Mau gọi điện nói cho bà ấy biết, nếu bà ấy không nói ra người đứng sau mọi chuyện là ai, thì tôi đảm bảo sẽ lập tức thiêu rụi cả cái Lạc Hoắc này của bà ta.''
Hàn Yên đạp một phát vào người đàn ông áo đỏ, khiến hắn ta ngã nhào ra đất.Sau đó nhìn một vòng xung quanh nói to, chắc chắn người đứng sau Lạc Hoắc biết người đó là ai, vậy nên mới có thể che giấu cho bọn chúng.
'' Tôi sẽ dẫn hai cô đi gặp bà ta ''
Thời Khảo tự nãy giờ đều đứng đó im lặng, lúc này lại bắt ngờ lên tiếng.Anh không phải là vì ai cả, mà bởi vì anh thật sự cảm nhận được tình cảm chân thành của Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên dành cho Liêu Miu Tử, vậy nên anh muốn giúp họ nhanh chóng tìm thấy người.
Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên cùng lúc quay sang nhìn Thời Khảo , phát hiện lời này là do anh nói, thì bán tính bán nghi.
'' Đừng do dự nữa, nếu không sẽ không kịp ''
Thời Khảo biết Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên không tin tưởng mình, nhưng mà nếu bọn họ muốn gặp Giang Hoa ,đối với anh là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Thời Khảo xoay người đi trước,Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên nhìn nhau,sau đó cũng bước theo sau.Dù sao họ đến đây cũng đã không còn cách nào khác, người đàn ông này nếu như muốn giúp đỡ, vậy thì họ chỉ có thể tin tưởng anh ta một lần.
Khi tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia, nhìn thấy Hàn Yên đang đi đến,gương mặt lại đang đỏ bừng bừng , Liêu Thanh Dạ cảm thấy trong lòng đột ngột bất an.
'' Cô là ai?
Nếu không biết thì tốt nhất đừng nên mở miệng lung tung''
Người đàn ông áo đỏ nhìn Hàn Yên, vẫn còn có thể mạnh miệng.
'' Lung tung?
Các người thật sự nghĩ rằng có thể một tay che trời ''
Hàn Yên vừa bước đến, khẽ trao đổi ánh mắt với Liêu Thanh Dạ . Cô thật sự có chút lo lắng, nếu như lát nữa Liêu Thanh Dạ biết được những gì mà Liêu Miu Tử trải qua, liệu có thể chịu đựng nổi hay không.
'' Cô đúng là hàm hồ, tôi.... tôi không rảnh ở đây nói chuyện với mấy người nữa ''
Người đàn ông áo đỏ gương mặt rõ ràng đã thay đổi, toàn thân cứng đơ,anh ta cảm thấy tình hình có lẽ đã không ổn,liền muốn tìm đường bỏ đi.
'' Muốn đi ?
Trừ khi các người nói cho tôi biết Liêu Miu Tử hiện đang ở đâu.Nếu không hôm nay, Lạc Hoắc của các người tôi nhất định sẽ sang bằng ''
Hàn Yên bước đến, hùng hổ chặn người đàn ông áo đỏ lại, còn không quên mở miệng ra cảnh báo,cố ý nói thật lớn cho những người xung quanh đó đều có thể nghe thấy.
'' Hàn Yên, rốt cuộc Liêu Miu Tử đã xảy ra chuyện gì?''
Vừa nghe đến tên Liêu Miu Tử,người đàn ông còn chưa lên tiếng thì Liêu Thanh Dạ đã không thể chờ được nữa. Nếu như là một chuyện bình thường chắc chắn Hàn Yên sẽ không thái độ hung hăng như vậy, trừ khi thật sự đã có chuyện gì đó.
'' Thanh Dạ, cậu phải thật bình tĩnh ''
Hàn Yên nhìn Liêu Thanh Dạ , không có ý định giấu giếm, chuyện này rất quan trọng,Liêu Thanh Dạ là người cần phải biết nhất.
'' Liêu Miu Tử thật sự xảy ra chuyện?''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Yên , trong lòng càng trở nên nặng nề,lo sợ.
'' Mình nghĩ là như vậy!
Lúc nãy mình nghe bọn họ nói ,tối qua Lạc Hoắc vừa có người đánh nhau.
Còn là một cô gái một mình dám đối đầu với mười mấy người đàn ông.''
Hàn Yên nói ra những gì mình vừa nghe thấy, lại nhìn thấy sắc mặt của Liêu Thanh Dạ đã tái nhợt , rõ ràng Liêu Thanh Dạ với cô đều có chung một suy nghĩ.
'' Vậy nên ý cậu nói người đó là Liêu Miu Tử?
Vậy thì hiện giờ con bé đang ở đâu?''
Liêu Thanh Dạ chết lặng mấy giây, gương mặt không còn chút huyết sắc,ánh mắt thất thần nhìn Hàn Yên , cố gắng kiềm nén rung rẩy trong lòng.
''Liêu Thanh Dạ cậu đừng làm mình sợ''
Hàn Yên nhẹ ôm Liêu Thanh Dạ , hơn ai hết cô biết rõ.Những lúc Liêu Thanh Dạ trở nên như thế này, thật sự mới chính là lúc khiến người ta lo lắng và bất an hơn bao giờ hết.
Hàn Yên còn nhớ rất rõ, trước kia có một lần đã nghe dì Liêu Hồng kể lại .Liêu Thanh Dạ trước kia cũng đã từng như thế này, chính là lúc hay tin gia đình mình gặp tai nạn.Liêu Thanh Dạ khi đó không hề khóc lấy một lần, một đứa trẻ lại có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể kiềm được nước mắt.Sau đó Liêu Thanh Dạ bởi vì không thể chịu đựng được nữa mà trở bệnh ,hôn mê tận liền mấy tháng , cũng may ý trí sinh tồn của cô ấy vẫn còn, vậy nên mới có thể tỉnh lại.Chỉ là cho đến giờ,nó dường như đã trở thành tâm bệnh vẫn luôn đeo bám,ám ảnh Liêu Thanh Dạ không ngừng.
Mà Liêu Thanh Dạ thật sự lúc này rất giống với những lời Liêu Hồng đã kể.Có lẽ nỗi đau lớn nhất chính là nỗi đau không thể phơi bày nó ra ngoài , cứ để nó nằm tận sâu bên trong,từ từ nuốt chửng mọi ý chí,suy nghĩ,hy vọng, niềm tin.... giết dần giết mòn ,khiến chúng ta sống không bằng chết.
''Hàn Yên xin cậu nói cho mình biết,Liêu Miu Tử con bé đang ở đâu ''
Liêu Thanh Dạ đã không còn có thể nghe thấy gì nữa, trong đầu trống rỗng.Chỉ còn có thể bắt lấy tay Hàn Yên , dưới đáy đôi mắt ráo hoảnh kia là nổi đau không gì có thể diễn tả.
''Liêu Thanh Dạ cậu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được Miu Tử,con bé nhất định sẽ không sao.
Nếu không....''
Hàn Yên cố gắng trấn an Liêu Thanh Dạ ,sau đó thì hung hăng quay lại nhìn người đàn ông đang mặc áo đỏ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
'' Mình đây nhất định sẽ làm cho cái Lạc Hoắc chết tiệt này ngay ngày mai sẽ không còn ai nhìn thấy nó nữa''
''Cô tốt nhất đừng làm bậy, nếu không chúng tôi nhất định sẽ báo cảnh sát ''
Người đàn ông áo đỏ vốn dĩ đã có hơi lo lắng vì bị vạch trần, nhưng anh ta vẫn còn có thể mạnh miệng là bởi vì trong suy nghĩ ,người ở trước mặt này chỉ là một người phụ nữ.E rằng những lời cô nói chỉ là muốn dọa người, thật sự sẽ không có can đảm để làm ra chuyện gì.
'' Báo cảnh sát?''
Nghe tên áo đỏ nói muốn báo cảnh sát,Hàn Yên đã tức đến mức cả người rung lên.Không do dự mà bước đến cầm lấy một vỏ chai rượu rỗng ở một bàn rằng đó,đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn thủy tinh.
'' Bốp''
Âm thanh của tiếng chai và mặt bàn bể cùng lúc, tạo ra một âm thanh vô cùng chói tai, làm cho những người gần đó nhất thời cũng bị dọa sợ, liền lùi ra xa.
Hàn Yên cầm lấy phần đầu của cái chai bị bể, phần dưới lúc này đã trở thành một lại vũ khí vô cùng sắc ngọn.Không để người đàn ông mặc áo đỏ có cơ hội hiểu ra chuyện gì, đã bước đến kế sát phần chai bị bể kia vào cổ hắn ta mà uy hiếp.
'' Trước khi cảnh sát kịp đến đây, thì cái mạng này của anh e rằng đã không còn ''
Hàn Yên đùng đùng sát khí, nhìn tên áo đỏ mặt mày tái mét như xác chết lạnh giọng gằn lên từng chữ.
'' Đừng.... đừng... đừng.... cầu xin cô đừng giết tôi , tôi thật sự không biết gì cả.''
Lúc này tên áo đỏ mới thật sự biết sợ chết là gì, lắp ba lắp bắp mở miệng mà cầu xin .
'' Nói, bọn họ là ai?
Liêu Miu Tử rốt cuộc đã bị bắt đi đâu ''
Mỗi câu nói ra,Hàn Yên đều áp sát phần chai bể vào cổ người đàn ông thêm một chút,khiến hắn ta ngay đến thở cũng không dám thở.
''Hàn Yên, đừng mà... nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng đó ''
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy một màn này, cố gắng nuốt xuống sự đau đớn trong lòng, bước đến giữ chặt lấy tay Hàn Yên, sợ rằng Hàn Yên vì tức giận mà làm ra những chuyện mất khống chế.
''Thanh Dạ, chẳng lẽ cậu không muốn cứu Liêu Miu Tử?''
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ giữ lấy tay mình,Hàn Yên nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Liêu Thanh Dạ đang nghĩ gì.
'' Muốn!
Mình rất muốn!
Mình càng muốn băm bọn chúng ra thành ngàn mảnh, muốn hủy hoại tất cả, muốn khiến chúng nếm trải nỗi đau giống như mình,sống không bằng chết...''
Liêu Thanh Dạ cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống, tay hơi dùng lực kéo tay Hàn Yên ra khỏi cổ người đàn ông kia.
''Nhưng mà Liêu Miu Tử còn chưa biết thế nào, nếu đến ngay cả cậu cũng xảy ra chuyện.
Mình nhất định sẽ không thể chịu đựng được!''
Liêu Thanh Dạ nhìn Hàn Yên , giọng nói nặng nề như đang bị ai đó bốp chặt cổ.
'' Khốn kiếp....''
Hàn Yên không thể chịu đựng được Liêu Thanh Dạ như thế này, cô hung hăng chẳng khác nào một nam nhân, ném thật mạnh cái chai kia xuống đất.
Lại thêm một lần nữa những người đang đứng gần đó bị dọa, có người còn ôm cả ngực, tưởng tượng ra nếu bị những mảnh vỡ của cái chai kia văng trúng sẽ thế nào?
Muốn hóng chuyện thôi có cần phải nguy hiểm đến vậy không chứ!
'' Bà cô đây có thể tha cho mấy người một mạng. Chỉ cần các người chịu nói ra, rốt cuộc người đứng sau bắt Liêu Miu Tử đi là ai?
Bà chủ của các người đang ở đâu?
Mau gọi điện nói cho bà ấy biết, nếu bà ấy không nói ra người đứng sau mọi chuyện là ai, thì tôi đảm bảo sẽ lập tức thiêu rụi cả cái Lạc Hoắc này của bà ta.''
Hàn Yên đạp một phát vào người đàn ông áo đỏ, khiến hắn ta ngã nhào ra đất.Sau đó nhìn một vòng xung quanh nói to, chắc chắn người đứng sau Lạc Hoắc biết người đó là ai, vậy nên mới có thể che giấu cho bọn chúng.
'' Tôi sẽ dẫn hai cô đi gặp bà ta ''
Thời Khảo tự nãy giờ đều đứng đó im lặng, lúc này lại bắt ngờ lên tiếng.Anh không phải là vì ai cả, mà bởi vì anh thật sự cảm nhận được tình cảm chân thành của Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên dành cho Liêu Miu Tử, vậy nên anh muốn giúp họ nhanh chóng tìm thấy người.
Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên cùng lúc quay sang nhìn Thời Khảo , phát hiện lời này là do anh nói, thì bán tính bán nghi.
'' Đừng do dự nữa, nếu không sẽ không kịp ''
Thời Khảo biết Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên không tin tưởng mình, nhưng mà nếu bọn họ muốn gặp Giang Hoa ,đối với anh là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Thời Khảo xoay người đi trước,Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên nhìn nhau,sau đó cũng bước theo sau.Dù sao họ đến đây cũng đã không còn cách nào khác, người đàn ông này nếu như muốn giúp đỡ, vậy thì họ chỉ có thể tin tưởng anh ta một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.